Tác giả kiêm NVC: Hoàng Tùng (Facebook)
Được TG cho phép nên mình post lên cho mọi người cùng đọc
U MINH GIỚI - PHẦN 1
(Câu chuyện này tôi định không kể, mà thôi ở đây ai cũng có trải nghiệm tâm linh rồi, nên tùy duyên của mọi người để nhận xét)
Tháng 7 năm ngoái ông nội tôi mất, khi đó tôi cũng tu theo Mật tông được mấy năm rồi. Khi 49 ngày ông nội tôi thì bà nội và gia đình có mời thầy Trường, thầy vốn là 1 sa di trong chùa từ khi 10 tuổi, đến năm 20 tuổi thì thầy có khả năng tâm linh, hay đi trừ tà bắt ma và trấn yểm này nọ nên thầy hoàn tục và đi làm pháp sư được gần 20 năm. Nhà thầy ở ngay sau nhà tôi gần chục năm, sau này nổi tiếng rồi thì thầy có xe sịn đi, mua nhà mới nên không ở cùng xóm tôi nữa. Tuy nhiên đã là hàng xóm láng giềng nên 49 ngày ông tôi mất, thầy Trường đã đồng ý đến áp vong gọi hồn ông Nội tôi về để gia đình hỏi han xem ông có thiếu thốn gì không, có tâm nguyện gì không.
Ngày áp vong, thầy Trường làm 1 đàn lễ linh đình với cách hình phật thánh ở từng ban, ban Phật thì đồ chay, thánh thần thì đồ mặn. 1 chiếc chiếu được trải giữa nhà, 1 cành phan bằng tre trên treo đủ các loại tiền lẻ với các lá bùa được treo trên đó. Người nào ra ngồi để áp vong sẽ được phủ 1 tấm khăn đỏ lên đầu, tay cầm cành phan để thầy đọc chú triệu vong.
Gia đình tôi vốn tín phật, ngoài tôi sau này tin cõi tâm linh thì gia đình không tin cho lắm, sau khi bà nội, bố tôi và 1 số cô chú vào ngồi ôm cành phan thì không ai có biểu hiện gì. Thầy nói vong ko chịu vào mấy người đó và muốn 1 người khác tiếp tục ngồi vào. Và mọi người cử tôi lên, vì tôi là cháu đích tôn. Tôi đã dịch lên để cầm cành phan và đội tấm lụa điều màu đỏ, nhắm mắt và chờ đợi. Thầy Trường bắt đầu lầm rầm khấn vái, hò hét quát nạt những câu như: Lũ quỷ kia tránh ra, con quỷ kia nằm sát xuống....
Tôi nghe rõ mồn một và tự mỉm cười, thầy như kiểu đang ở cõi âm hay sao mà thấy quỷ ma, quát hét như đúng rồi nhỉ. Tiếng thầy nói dần dần tôi nghe ko rõ, tai ù dần đi, có 1 áp lực lớn và lạnh ngắt áp dần từ phía sau lưng. Tôi nghĩ: chết mẹ, hình như chuẩn bị nhập vào mình thì phải...
Rồi đột nhiên không gian xung quanh tôi tối thui, cảm giác về xung quanh biến mất và tôi như đang rơi trong 1 hố đen khổng lồ, tôi chao đảo và cố gắng giữ thăng bằng mà không được, điều cuối cùng tôi nghe thấy tiếng mọi người nói là: đảo đồng rồi kìa, ông về rồi...
Tôi rơi 1 hồi lâu thì từ từ dừng lại, người tôi nhẹ bẫng, và tôi thấy 1 đốm sáng màu vàng, tôi trôi dần về phía đó, càng tới gần thì đốm sáng đó càng to và hiện ra là 1 cánh cửa lớn, nó to như 1 sân bóng và rất khó tả, tôi chỉ nói sơ sơ cho mọi người hiểu là nó nằm lơ lửng như giữa vũ trụ tối thui, bằng sắt nặng nề và có nhiều hòa tiết kì dị, 2 bên cánh cửa có 2 quỷ thần đứng canh ở đó. Cánh cửa sáng rực 1 màu vàng kì lạ như phim viễn tưởng, có rất nhiều người từ từ đi vào cánh cửa đó...
Tôi nhớ có nhiều báo cáo của Tây hay ta nói về việc chết đi và sống lại có đi qua 1 đường hầm ánh sáng gì đó. Còn đây tôi thấy là 1 cánh cổng khổng lồ và nhiều người lầm lũi bay vào đó mà không có ai trở ra cả. Tôi bị hút tới đó chứ thực ra lúc đó tim đập chân run, sợ vãi linh hồn, nghĩ tới cảnh thầy Trường không làm nhanh, tôi bị hút vào đây là khỏi ra, coi như đột tử luôn.
1 Vị quỷ sai khổng lồ thấy tôi không thuộc người chết nên đưa tay tóm lấy tôi như người khổng lồ túm đứa trẻ vậy. Tôi rúm người sợ hãi và lúc hoảng sợ đó, tôi chỉ biết trì ngũ bộ chú thật nhiều, 1 câu chú mà khi tu Mật tông tôi hay trì niệm. Còn nếu là người khác, người ta sẽ niệm phật hay làm gì đó miễn là bớt sợ và mang niềm tin sẽ được cứu thoát.
Khi tôi trì đc mấy chục biến ngũ bộ chú thì trong không trung, 1 tờ giấy phép gì đó hiện ra bay lơ lửng tới chỗ 2 vị quỷ sai và có tiếng nói. Cho phép thăm quan u minh giới để về kể lại, khuyến khích mọi người tu tập và làm lành lánh dữ, thời gian 3 khắc sẽ trở ra.
2 vị quỷ sai quỳ xuống đón lệnh bài và cánh cửa hé ra 1 chút để tôi bay vào, thâm tâm tôi thì sợ vô cùng chỉ muốn quay về chứ báu bở gì đâu, tôi thầm than: ko có cái dại nào như cái dại nào, ông Trường bờm đâu rồi, triệu hồi tôi mau, tôi mà đột tử là tôi ám ông đó.
Cánh cửa mở ra thì tôi bị hút mạnh vào trong và bị quăng vào 1 không gian khác, chỗ ở của những người đã chết...
... Sau khi bị hút quăng mạnh vào phía trong thì tôi thấy mình đang lao đi trên 1 con đường lát đá xám lạnh lẽo, bầu trời không trăng không sao nhưng vẫn thấy đường đi, ánh sáng ở đây rất kì lạ, lạnh lẽo âm u như ngày trăng rằm, nhưng lại không thấy mặt trăng đâu. 2 bên đường tôi đang đi là núi đá, con đường tôi đi rộng khoảng 10m. Cứ cách tầm 30m là 2 bên cắm 1 ngọn đuốc và 2 người mặc áo như kiểu quan trung quốc cúi đầu đối diện nhau im lặng, kiểu như cương thi vậy.
Tôi cứ lao vun vút như vậy và tôi giật mình vì thực tế tôi không bị hút mà đang cưỡi trên 1 con vật gì đó. Tôi cố can đảm quan sát đang cưỡi cái gì thì phát hiện ra tôi đang cưỡi trên 1 con sói trắng khổng lồ. Bờm dầy như sư tử và to hơn sư tử mấy lần, nó cứ lao vun vút trên con đường lát đá xám lãnh lẽo như vậy cho tới 1 cái động cuối con đường thì dừng lại, tôi bị bắn văng vào phía trong lăn mấy vòng rồi dừng lại khi đụng vào cột đá. Tôi lóp ngóp bò dậy thì thấy hang động được bố trí như 1 căn phòng xử án khá rộng, sát tường là 1 vị quan nhìn như bao công, khuôn mặt đen xì trước mặt là cái bàn và 1 ngọn nến cháy leo lét. Quanh hang là đuốc cháy nên ánh sáng mờ tỏ chứ không rõ nét. Góc bên phải hang có 1 cánh cổng lớn mà mọi người đều lầm lũi đi qua đó.
Thi thoảng có 1 số vong ma kêu gào ầm ĩ, giãy giụa muốn bỏ chạy hoặc la hét kêu oan, thì sẽ xuất hiện 2 quỷ sai, 2 quỷ sai này cao khoảng 2m5, gầy ngoằng và mặc đồ trắng dài tận chân như phim hay thấy.
2 vị này sẽ xách cổ kẻ la hét tới ném xuống trước mặt quan âm xử án. Và không cần nói nhiều, quan âm phất tay 1 cái, bên cạnh kẻ phạm tội xuất hiện 1 chiếc gương lồi to như cái mâm, tất cả tội ác của người phạm tội đều hiện rõ trong đó, không giải thích, không ngụy biện nổi... sau đó 2 vị quỷ sai tiến tới với dao kiếm chùy vồ... đập tới tấp kẻ phạm tội tới khi nát bét ra. Y như người lớn đập con nít vậy. Xong xuôi thì chiếc gương chui xuống đất và từ đó hiện ra 1 lò lửa đỏ rực, 2 vị quỷ sai liền hất cái xác kia xuống đó. Mặt đất khép lại.... toàn bộ quy trình ai cũng thấy nên hầu như ai cũng lầm lũi đi mà không dám nói 1 câu nào cả. Chiếc gương xuất hiện kia được gọi là Nghiệp kính đàn, thường được treo ở Nghiệp cảnh đài, ai đi qua đều xem được hết tội nghiệp phước của mình, nên khi vào xử án thường không ai dám nói gì. Còn chối cãi thì sẽ như cảnh vừa rồi.
2 vị quỷ sai im lặng hất đầu về phía cửa ý cho tôi đi theo hướng mọi người đang đi, thấy cảnh lúc nãy tôi són đái ra quần, nếu cõi âm đái được chắc tôi cũng tè luôn rồi. Tôi líu ríu đi theo mọi người qua cánh cổng bên hông hang động. Khi bước qua cánh cổng, tôi nhìn xuống dưới và thấy 1 khoảng không tối xịt rộng bao la, 1 con sông rất rộng không thấy điểm cuối và 1 cây cầu bắc qua sông. Cây cầu khá rộng và vững chắc chứ không phải ọp ẹp như tôi vẫn nghĩ.
1 lực vô hình đẩy tôi bay về phía chân cầu, tôi cùng đoàn người bước lên cầu đi sang phía bờ bên kia. Khi lên cầu rồi tôi mới nhận ra, cây cầu không dễ đi như tôi nghĩ tí nào. Cây cầu tuy to lớn hùng vĩ kết nối như đá tảng, vậy mà khi lên đến giữa cầu thì mọi người cứ tự nhiên thụt lỗ cầu và rơi xuống. Cây cầu cứ tự nhiên hiện ra mấy lỗ và có người thụt xuống. Hoặc có người gào hét như kiểu đang đi trên dây rồi lao qua lan can rơi xuống. Nói chung mỗi người 1 kiểu nhưng chung quy tới bên kia cầu thì chỉ còn 3/10 là sang tới nơi. Tôi cứ trì chú và quan sát, không dám ý kiến gì, thân mình cũng chỉ lo sang đến bên kia chứ nào dám giúp ai.
Sau khi tới chân cầu bên kia tôi ngỡ ngàng vì trên bầu trời có rất nhiều ô sáng với những màu sắc khác nhau. Mọi người đi đến đó mỗi người bị hút về 1 ô khác nhau, tôi ngạc nhiên thì có dòng suy nghĩ khác truyền đến đầu mình ý giải thích: Đó là các cánh cửa của địa ngục, tùy nghiệp đã tạo mà sẽ bị hút về phía các cửa ngục khác nhau để chịu tội. Con có thể chọn 1 cửa để thăm quan.
Tôi nhìn quanh rồi chọn ô màu sáng, ít nhất màu sáng trắng có vẻ an toàn hơn các màu khác. Khi chọn xong thì người tôi bị hút bay vèo về ô sáng đó và chui tụt vào cánh cổng ánh sáng trắng đó, người trôi bồng bềnh phía trong, không có khái niệm gì về không gian thời gian cả, không gian giờ trở nên tối thui và tự nhiên tôi sợ ma vô cùng. Nghĩ cũng kì, xuống địa ngục lại sợ ma ... hic hic
Rồi trong không gian đen đặc đó tôi nghe thấy tiếng lao xao của rất đông người, rồi nghe rất rõ họ nói: đây rồi đây rồi, tao chờ mày mãi... nó đây rồi...hahahaha.....
Tôi sợ quá, người thì trôi vô định theo cổng ánh sáng mình chọn nên tôi lại trì ngũ bộ chú... trì mà mồm méo cả đi vì sợ, lắp bắp mãi mới nhớ và trì được. Bất chợt từ trong cơ thể tôi phát ra ánh sáng, nó giống như trong cơ thể đốt đèn dầu vậy, ánh sáng tỏa ra vàng nhạt chỉ đủ soi rõ 1 khoảng gần mà thôi, tôi thấy hàng trăm cánh tay đen xì cố với lấy tôi để kéo tôi xuống, không thấy người chỉ thấy tay là tay... rất ghê sợ. Người tôi cứng ngắc chỉ biết phó mặc số phận và trì nbc thiệt nhanh.
Từ người tôi bay ra vô vàn chữ phạn quay vòng vòng và dần tôi có cảm giác như đang trôi trên dòng sông chữ ấy. Còn ánh sáng càng ngày tỏa ra càng sáng khiến những cánh tay không thể vồ vào người được. Thật may quá, cuối cùng tôi cũng trôi đến chân núi, có 1 con đường mòn dưới chân núi dẫn lên phía trên. Cơ thể tôi từ từ được đẩy thẳng lên và dừng lại khi đứng an toàn trên con đường đá đó.
Giờ tôi mới quan sát, chắc cũng không được thông minh lắm khi chọn cánh cổng này, bởi vì....
Xem đầy đủ các truyện & các phần tại đây: https://www.facebook.com/groups/truyenketunguoidachet/
Bởi vì đây là 1 vùng núi đá sắc nhọn bao quanh, rất chi là cao, toàn kiểu đá tai mèo, phía trước đường mòn là sương mù dày đặc khiến cảnh vật càng âm u ghê rợn. Hành trang của tôi chỉ là ngũ bộ thần chú và 1 niềm tin rằng, các vị cho đi thăm quan chắc không đến nỗi ép tôi chết ở đây. Tôi mạnh dạn đi tiếp về phía trước xuyên qua đám sương mù và dần nghe thấy rất nhiều tiếng kêu khóc la hét vang lên.
Khi qua khỏi đám xương mù, đập vào mắt tôi là những ngọn núi đá cao và sắc lẻm như gương, ánh sáng trắng tôi nhìn thấy phía ngoài là do những đỉnh núi này phản quang mà thành, cảnh vật như sáng hơn làm tôi thấy rõ hơn những gì đang diễn ra trước mắt. Ngay chỗ tôi đứng có 1 cái cổng đá được khắc 3 chữ lớn bằng chữ hán, tôi không hiểu là chữ gì nhưng trong tâm bỗng có suy nghĩ xẹt ngang: THẠCH ÂM SƠN. Khung cảnh phía trước là hàng vạn người rác rưới nghèo khổ đang mải mê đập đá và vác đá. Họ cặm cụi như những con ong chăm chỉ vậy nhưng những núi đá và hòn đá ở đây cũng kì lạ, tôi nhặt lên xem thì thấy nó bình thường như bao cục đá khác. Nhưng với những người kia thì không như vậy.
Khi họ đang đào bới thì mỗi nhát cuốc bổ vào núi đá, những viên đá liền vỡ vụn ra như thủy tinh sắc lẻm văng tứ tung. Bắn đầy vào những người ở đó khiến họ kêu gào đau đớn vô cùng. Chưa kể thi thoảng núi đá còn rung chuyển khiến những hòn đá to ào ào rơi xuống đè chết những người bên dưới. Hoặc trong quá trình rơi, đá va đập vào nhau vỡ tung tóe những mảnh nhọn như mũi tên ngọn lao bắn vào người làm bên dưới làm họ chết rất thê thảm.
Tôi lúc này tự tin trì chú và di chuyển, 1 quầng sáng dưới chân giúp tôi đi nhanh hơn mà không cần chạm đất, cảm giác đúng hơn là bay là là vậy. Còn ánh sáng và chữ bay quanh người giúp tôi không bị đá văng trúng. Phật pháp thật nhiệm màu và ở hoàn cảnh cụ thể mới thấu hiểu được. Tôi lướt đi trên con đường đầy xác chết và 1 lần nữa điều kì lạ lại xảy ra. Những hòn đá 1 lần nữa từ từ chạy ngược lại chỗ nó dời ra và rơi xuống. Y như tua lại 1 cuốn phim, những chỗ đào bới lại y nguyên như chưa hề bị cày cuốc. Còn những xác chết thì từ từ hồi sinh, các mạnh vụn gom lại thành người, xác chết bẹp thì phồng lên như cũ, sau đó họ lại tiếp tục đào bới.
Tôi chợt nghĩ: mẹ, vô ích như này thì đào làm quái j cho mệt.
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn lướt đi tiếp và tôi có ngay câu trả lời cho suy nghĩ đó. Có 1 số vong hồn mới chết, khi bị xuống đây không chịu được đau đớn khổ sở nên trốn ở các kẽ đá. Không chịu ra làm việc, vì cứ bị gãy chân gãy tay hay vỡ đầu, hoặc chết ... đau đớn vô cùng. Rồi lại sống lại rồi lại chết ... lặp đi lặp lại nên họ sợ quá trốn đi. Lúc này xung quanh công trường xuất hiện các quỷ sai khổng lồ, hình thù kì dị, đi túm bắt những người bỏ việc, bỏ trốn. Khi bắt được, quỷ sai sẽ đập chết hoặc ăn thịt... trông rất ghê rợn. Quỷ sai đánh đập ăn thịt giống như mấy phim kinh dị về người khổng lồ vậy. Tiếng kêu la gào hét cứ kêu la suốt nhức cả đầu, ở đây chỉ 1 màu ánh sáng nhờ nhờ vậy chứ không ra ban ngày hay ban đêm. 1 màu chết chóc và đau thương.
Đang lướt đi như vậy tôi cũng không khỏi chạnh lòng, và tôi thấy 1 vong hồn đang run rẩy núp sau 1 tảng đá, trông dáng khá quen mà không biết đã gặp bao giờ chưa nên tôi tiến lại. Thường khi đi như này, những cảnh đầu rơi máu chảy tôi thường tránh xa, chẳng thích thú gì, nhất là nghiệp quả của họ nên họ phải chịu, chẳng ai giúp được nên cũng không rõ vong hồn ở đây ra sao. Tôi lướt tới bóng người đó và giờ tôi mới quan sát được kĩ 1 vong hồn ở đây. Họ tóc tai bù xù, không nhìn được rõ mặt, khuôn mặt như có 1 làn khói bao phủ, không thấy đôi mắt của họ. Khuôn mặt mờ mờ nhưng toát lên vẻ đờ đẫn và mệt mỏi, lơ ngơ như bị lú.... có lẽ cái này gọi là vô minh che mắt chăng.
Tôi đứng sát vong đó, cố tình trì chú to 1 xíu xem họ có phản ứng gì không thì bất chợt vong đó lắng nghe, tôi thấy có cảm ứng nên trì to xíu nữa và ghé sát chút nữa. Ánh sáng tỏa ra từ thân tôi soi rõ khuôn mặt họ và xóa đi lớp sương bao phủ, người này quay ra nhìn tôi và nói: cháu cứu chú với, cháu cứu chú với...
Tôi nói: cháu sao cứu được chú, cháu chỉ là người bình thường thôi mà.
Vong đó nói: thường thì lâu lâu sẽ có 1 vị bồ tát xuống đây thuyết pháp thì sẽ là lúc mọi người được nghỉ ngơi, còn không sẽ chịu cực hình mãi như này. Trước chú trên trần buôn bán và chích hút thuốc phiện, ma túy nên giờ mới phải xuống đây, tất cả những người ở đây đều làm việc ác hết, rất lâu mới có người ra khỏi chỗ này. Chú tên Hùng sinh năm 55 ở thành phố Nam định, gần ga...
Chú đang nói thì quỷ sai đi tới và giơ tay ra định túm lấy chú, tôi theo phản xạ liền đưa tay về phía quỷ sai la lên thất thanh, khoan đã. Tức thì có 1 luồng hào quang xoẹt qua đánh bung tay quỷ lai lên làm viên quỷ sai bất ngờ lùi lại nhìn tôi và không dám tiến lên nữa.
Tôi nói nhanh với chú Hùng, cháu cũng không thể ở đây hoài được và cũng không thể giúp chú được. Chi bằng cháu hướng dẫn chú câu thần chú này để nhanh giải nghiệp mà ra khỏi đây, coi như là duyên của chú với cháu vậy. Chú đồng ý ngay và tôi chỉ cho chú câu chú đầu tiên của ngũ bộ chú. Úm Lam.... câu chứ phạn là Om Ram... chữ Ram như lửa của chư Phật thiêu đốt nghiệp của bản thân khiến nghiệp nhanh hết. Tôi hướng dẫn tới khi chú học thuộc mới quay đi. Lướt đi 1 đoạn, tôi quay lại nhìn chú, tôi thấy quỷ sai đã bỏ đi không bắt chú nữa và điều tôi mừng nhất, phía trong lòng của chú (chú là vong nên người như sương khói vậy) có 1 đốm lửa đã được thắp lên. Còn những người trì lâu năm thì thân tâm sẽ sáng rực như đèn. Còn chư phật thì rực rỡ như mặt trời nên mới được gọi là Đại Nhật Như Lai.
Tôi lướt về phía cuối đường và tới 1 khu sương khói, đi xuyên qua đây sẽ ra khỏi công trường đá xẻ, tới chỗ của những vong linh nhẹ nghiệp hơn, những người đã biết tín Phật và cầu giải thoát. Tôi mạnh dạn chui vào đám sương khói và 1 lát sau tôi đi qua được nó. Qua xong thì tôi nhận ra, tôi đang ở trên 1 con đường đất nhỏ, xung quanh là đồng lúa, trời khuya như lúc 10h tối có ánh trăng. Tầm nhìn xa khoảng 1km, qua 1km tầm nhìn thì rặt là sương mờ khói phủ bao quanh, không định hướng được.
Tôi bơ vơ giữa cánh đồng không biết tiến hay lùi nữa, dưới cánh đồng lác đác vài người gặt lúa. Tôi đang lơ ngơ thì có tiếng xe ngựa từ đằng sau vọng tới. Và từ đám xương mù, 1 chiếc xe ngựa và 1 người đang đánh xe đi về hướng tôi, thật mừng quá đi....
Xem đầy đủ các truyện & các phần tại đây: https://www.facebook.com/groups/truyenketunguoidachet/
U MINH GIỚI - PHẦN 4 [NGÔI LÀNG CỦA NHỮNG LINH HỒN]
Người đánh xe ngựa đi đến gần, tôi liền cất tiếng hỏi: Chú ơi, đường về làng đi lối nào ạ.
Người đánh xe ngựa vẫn cúi mặt lầm lũi bước dù tôi hỏi 3 4 câu. Giờ tôi mới để ý, tất cả mọi người xung quanh đây đều lầm lũi làm, không ai nói gì nhìn gì y như bị cấm khẩu vậy. Tôi nhìn quanh và phát hiện người đánh xe ngựa đã đi xa và dần biến mất vào sương khói cuối đường, tôi liền lao về phía đó. Ít nhất hướng người đó đi tới ắt có hi vọng hơn. Dù sao cũng đỡ hơn đứng hoài giữa cánh đồng như này.
Tôi chạy 1 lúc thì dần vào 1 ngôi làng ma. Ma ở đây cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn, im lặng như tờ, những rặng tre dưới ánh sáng nhờ nhờ tạo nên 1 khung cảnh quái dị, không 1 tiếng kêu, không 1 âm thanh, lác đác 1 số bóng trắng đi lại vật vờ. Tất cả đều im lặng, trong cảnh đêm tối như vậy, tôi phát hiện ra phía trước có ánh sáng nên tiến đến đó. Khi tới gần tôi thấy có 1 chỗ trú chân và đây giống như 1 cái đình làng theo kiểu miền bắc, có mấy cái cột gỗ và 1 cái mái ngói vảy rồng cong cong, không có xây tường. 1 phía của đình đặt 1 tượng đá tạc đơn sơ hình ngài Địa tạng vương, bên cạnh là ngọn nến đang cháy, còn tất cả mọi người, già trẻ lớn bé đều ngồi xổm gục đầu im lặng, tất cả đều mặc quần áo vải xô trắng kéo mũ che mặt. Không hương khói, không kinh sách, không nói chuyện... không gì cả. Vì vậy tôi không thể hỏi được gì, chỉ quan sát thôi. Theo như lời hướng dẫn xẹt qua tâm thì đây là những người vô thần, khi sống không theo tín ngưỡng và không tín gì hết. Tuy nhiên cũng không làm việc gì ác nên giờ ở đây sám hối và hình thành sự tín tâm, ban đầu cứ lạy tượng đã.
Ở giữa làng ma quái này, tôi thấy sợ hãi nên khấn xin chư vị giúp qua chỗ nào khá khẩm hơn, giờ đây tự tin hơn, vừa muốn đi khám phá, vừa muốn lão Trường bờm canh chừng triệu hồi khi nguy cấp, chứ chết ở đây là tiêu rồi. Nghĩ vậy tôi liền hít 1 hơi và tĩnh tâm trì ngũ bộ chú, vừa nghĩ trong đầu khấn xin chư vị giúp. Và trước mặt tôi xuất hiện 1 đốm sáng vàng giữa không gian, nó từ từ rộng dần và khi đủ rộng để tôi chui qua thì tôi liền chui qua ngay, miễn thoát khỏi ngôi làng như nghĩa địa đêm là tốt nhất rồi.
Tôi bước sang bên này, cánh cửa ánh sáng kia đóng lại ngay, chỗ tôi sang là 1 con phố nghèo, đường xá bé ti và lát bằng gạch đỏ, kiểu đường lát gạch từ thời phong kiến ấy. Những căn nhà cấp 4 cũng bé nữa, diện tích mỗi nhà chỉ lầm 2x4m. Cao tầm 2.5m thôi, mọi người ở đây có vẻ giống với người dương. 2 bên dãy phố có treo 2 hàng đèn lồng nên có ánh sáng vàng và nhìn rõ nhau hơn. Mọi người đi lại nói chuyện và buôn bán khá nhộn nhịp. Con đường gạch tôi đi chỉ rộng khoảng 5m. So với đường phố chính thì quá nhỏ, nhưng người ở đây toàn đi bộ nên chắc cũng không ảnh hưởng lắm.
Tôi thấy 1 cái đền nhỏ, trong đó có thờ ngài Trần Hưng Đạo. Tôi bước vào đó thắp 1 nén hương và quay sang nhà kế bên thì thấy 2 chiếc quan tài, trên đó có để ảnh 2 thanh niên trẻ. Và khoảng chục người nhà ngồi xung quanh, có 1 phụ nữ đang đếm tiền viếng, toàn tiền âm phủ. Tôi mạnh dạn hỏi: ủa, sao 2 cậu này trẻ vậy đã chết rồi...
Người phụ nữ trả lời: hôm nay 2 đứa nó sẽ bị tai nạn xe máy chết, mọi người đang đợi nó xuống...
Đệch.... vậy là số phận đã được an bài
Tôi bước đi và suy nghĩ miên man về việc người âm biết trước con cháu sẽ bị bắt chết. Vậy nhân quả là điều khó có thể giải thích.
Đang nghĩ ngợi thì tôi thấy có đứa nhóc tầm 15 16 lẽo đẽo đi theo, chắc nó thấy tôi là lạ nên cứ bám theo nhòm ngó. Đang cô đơn 1 mình nên tôi gọi: ê nhóc, lên đây nói chuyện chơi, nấp ló làm gì vậy.
Nó thấy vậy liền tiến lên bắt chuyện với tôi. Sau nhiều chuyện trên trời dưới biển, tôi biết nó tên Nam, 16t, quê thanh hóa, vì cứu người chết đuối nên bị chết, do có công cứu người nên được ở đây đợi đến lượt đầu thai.
Sau khi chuyện trò 1 lát, tôi hỏi nó: có trò gì vui không e
Nó bảo: có, đi theo em, đi kiếm đồ ăn.
Tôi bám vào lưng nó và nó chạy kéo tôi đi theo và vụt 1 cái, nó chui qua 1 bức tường và khi đi xuyên qua, tôi đã ở 1 con phố trên dương trần tầm 11h khuya. Tôi và nó giờ là 2 bóng ma và tôi phát hiện trên trần gian có nhiều bóng ma như tôi và nó. Nó dẫn tôi bay tới 1 ngôi nhà có đứa trẻ nhỏ, nó cấu nó véo đứa đó cho đứa trẻ khóc ré lên. 1 lát sau ông bà nó chịu không nổi, thế là mang đồ cúng ra cúng cho chúng tôi... a hahaha... đc 1 mớ luôn. Vài vụ như vậy tôi thấy Nam cười khoái lắm, ý như cho tôi thấy tài lanh của cậu ta. Tôi cũng khoái lắm và tà tâm nổi nên, tôi bảo với Nam.
Ê, hay lúc anh lên trần, mày cháo hành người ta, a đến hóa giải, nó trả tiền. A lấy tiền mua tiền âm đốt cho mày. Vậy là 2 bên đều có lợi.
Há há há... 2 a e đều cười khoái chí. Và tôi chợt nhận ra, ánh sáng từ tôi nó tối dần. Tôi sợ quá nghĩ. Đù, nói giỡn thôi mà.
Tôi liền khấn chư vị: là con nói chơi thôi, chứ có làm thật đâu, đùa đùa ấy mà....
Ánh sáng lại từ từ sáng lại, Nam nói: ở đây có rất nhiều người làm như anh nói, họ kết hợp với các thầy pháp để kiếm ăn, có 3 loại thầy pháp mà e biết, 1 là chả có khả năng gì cả, cầu cúng vớ vẩn hên xui thôi. Loại 2 là có chút ít khả năng tâm linh và kết hợp với người âm để làm màu gia chủ kiếm sống cho cả 2. Loại 3 là có năng lực cao hơn, có thể bắt tay với quỷ thần để làm việc. Đấu đá lẫn nhau kinh lắm anh.
Tôi liền hỏi: vậy sao e không đi theo 1 pháp sư nào đó cho sướng.
Nam nói: ở đây hầu như ai cũng tội nhẹ, nên ráng ít thời gian rồi đi đầu thai lại, chứ theo pháp sư thì khi các quan và thánh thần phía trên truy bắt, tội nặng lắm, lại phải vào mấy cái ngục như a đi qua đó, khổ lắm nên ko ai dám đâu. Mấy đứa kia điếc ko sợ súng thôi.
Ồ, vậy là cuộc sống người âm cũng có việc phân chia hành xử như người dương vậy. Đúng là các cụ nói, trần sao âm vậy cấm có sai.
Tới 1 nhà khá giàu, tôi bảo, nhà này giàu chắc cúng dữ lắm, vào xem sao. Tôi chui qua cửa vào trong, còn Nam đi sau, khi tôi đang ngó nghiêng trong nhà thì bỗng thấy sét oánh cái đùng, Nam văng ra ngoài đường mặt mũi xám ngoét. Tôi liền nhao ra và hỏi, sao thế e. Nam lắp bắp: nhà này có dán bùa thỉnh của đức thánh trần, em không vào được, chắc a có tu tập nên không sao.
Chúng tôi đang nói chuyện thì có 1 đám vong láo nháo cười nói rôm rả đi đến, Nam có vẻ sợ lắm, Nam nói: đám đó đi làm việc cho thầy pháp, rất hung dữ và đông lắm, ở đây ai cũng sợ tụi nó.
Nam tuy vẫn đau nhưng vì sợ nên kéo tôi nép sát vào vỉa hè, còn các vong khác, kẻ thì biến mất, kẻ ẩn kẻ nấp đi hoặc cúi đầu như không nhìn thấy gì. Tụi cô hồn âm binh kéo qua con phố ào ào khiến gió tung bay lạnh lẽo. Mấy người dương đi xuyên qua chúng bị chúng tiện tay đẩy té xe cái "Bịch" mà không hiểu sao té xe.
Đi ngang qua chỗ chúng tôi, tụi nó nhìn thấy Nam nên chỉ chỏ và bu lại, có lẽ Nam là 1 vong ma tinh nghịch nên tụi nó để ý từ lâu rồi hay sao ấy, nay bắt gặp nên bu đến bắt nạt. Những vong ở đám này đủ các dạng, từ người bình thường, đám nghiện, binh lính chết trận đủ cả.... đám người ước tính phải gần 200 người, xôn xao cả con phố. Chắc đám này vừa đi làm gì đó cho thầy pháp, đi trấn yểm hoặc hóa giải đánh nhau gì đó nên mới đông vậy. Và phía xa xuất hiện 1 con Quỷ, nó cao tầm 15m, y như người khổng lồ vậy, nhưng nó nó không hề chậm chạp mà di chuyển rất nhanh, so với quỷ sai ở bãi đá thì nó bé hơn 1 chút và có lẽ là kẻ cầm đầu, thay mặt lão pháp sư để cai quản đám âm binh. Trông con quỷ thật đáng sợ và gớm ghiếc. Khi đi tới, đám âm binh liền dạt ra tránh đường, con quỷ thấy Nam và đoán biết Nam đắc tội gì với đàn em của nó nên tiến tới tóm lấy Nam.
Tôi đã từng nghe nhiều câu chuyện về việc quỷ ăn vong hồn, nó cũng giống việc cá lớn đớp cá bé thôi. Con quỷ này ăn vong hồn vừa để trừng phạt, vừa để dằn mặt đám âm binh, nên nó túm lấy Nam rất nhanh và dứt khoát. Nam chỉ biết giẫy dụa và gào thét. Giây phút đó, tình cảm giữa tôi và Nam khiến tôi không biết sợ hãi nữa, tôi gào thét và lao ra giữa đường để cản con quỷ lại. Nó cúi xuống nhìn tôi 1 xíu rồi đưa Nam lên như muốn nuốt chửng.
Đầu tôi nghĩ mông lung, phải làm sao đây phải làm sao đây, phải chi tui cao tay như lão Trường bờm dạy cho ít bùa phép có phải ngon không. Giờ thì vui rồi, nó ăn thịt thằng Nam rồi chén luôn mình... vậy là sáng mai gia đình sẽ hát bài... Bình minh sẽ mang em đi... hic..
Nhìn thấy con quỷ, bất giác tôi nhớ đến câu chú thứ 4 của ngũ bộ chú. Câu chú thuộc yết ma bộ, câu chú của quỷ thần do Phật mẫu chuẩn đề thuyết, chuyên dành để trừ tà và phá yếm đối.
Tôi không trì nữa mà gào lên: ÚM CHIẾT LỆ CHỦ LỆ, CHUẨN ĐỀ TA BÀ HA...
Tôi gào liên tục như sợ nó không nghe thấy vậy. Và con quỷ nó dừng lại, còn tôi cứ gào. Nó không nhìn tôi mà nó nhìn phía sau lưng tôi, còn tôi thấy 1 sức nóng phía sau. Tôi vừa gào vừa quay lại xem nó nhìn cái gì và tôi cũng giật mình suýt té ngã. Phía sau tôi là 1 vị hộ pháp to gấp 5 lần con quỷ, toàn thân rực lửa, tay cầm chùy gai, từ từ giơ thẳng cây chùy bổ vào giữa đám .....
Xem đầy đủ các truyện & các phần tại đây: https://www.facebook.com/groups/truyenketunguoidachet/
Chiếc kim cang chùy rực lửa được vị hộ pháp cao to như tòa nhà từ từ vung lên và nhoằng 1 phát quật xuống nhanh như điện xẹt. Tôi chỉ kịp thấy xoẹt 1 quầng sáng thì cây chùy kim cang đã bổ vào giữa đám âm binh và con quỷ ẻo lả ghê rợn kia rồi tạo nên 1 tiếng "uỳnh" đinh tai nhức óc, không gian và thời gian như méo mó đi sau phát đập chùy của vị hộ pháp.
Cả đám âm binh văng tứ tung, cây kim cang chùy đỏ rực lửa to đùng choán gần hết đường phố, tôi liếc nhanh thấy trên đó ghi chi chít chữ bùa tiếng phạn. Vị hộ pháp từ từ kéo cây chùy lên vắt lên vai, tay trái thu về để trước ngực như thể kiết ấn vậy. Đám âm binh cô hồn tan tác văng khắp nơi, còn con quỷ thì văng sang bên cạnh chúng tôi. Trông nó thật thảm hại. Sau cú đập chuỳ long trời lở đất thì tôi để ý ngoài đám cô hồn bị tác động thì cảnh đời thực không bị ảnh hưởng gì ngoài việc gió nổi lên ào ào. Dân dương gian vẫn chạy xe vù vù như thể ko có chuyện gì xảy ra. Họ chỉ thắc mắc: sao gió ở đâu nổi lên mạnh dữ vậy....
Ở cự ly gần tôi quan sát con quỷ kĩ hơn, nó to lớn nên nhìn rất dễ, tóc tai lòa xòa, không thấy mắt đâu, mặt như đống thịt rữa nhìn phát tởm lên được... tôi cứ thắc mắc những con quỷ khác có vậy không nhỉ, chứ nhìn mấy con quỷ kiểu này ghê chết đi được. Ku Nam sợ quá bám vào chân tôi run rẩy, tôi cố tỏ ra bình tĩnh vì có quả ô dù rất to phía sau là Ngài hộ pháp đang đứng sừng sững, có quả ô dù to vậy tôi cũng khá tự tin. Tuy cố kiềm chế nhưng miệng tôi vẫn ngoác ra cười .... hê hê hê...
Tôi kìm chế lại và tỏ ra từ bi trì thầm ngũ bộ chú, dù sao thì mình là người học đạo noi gương phật, nên thấy quỷ ma gì nữa cũng phải từ bi... nhưng thâm tâm tôi nghĩ, nếu tôi có khả năng như lão Trường bờm hay như nhân vật đạo sĩ trừ tà trong phim Trung Quốc mà Diệp Kiếm Anh hay đóng. Chắc tôi lao tới dán quả bùa vào mặt con quỷ và đám âm binh, rồi lấy kiếm gỗ phang vào đít chúng nó. Nghĩ tới cũng đã khoái rồi .... há há há...
Con quỷ vùng dậy và như 1 làn khói lao vút về phía cuối đường để chạy trốn. Tuy nhiên cùng lúc tôi nghe thấy tiếng U..u...u..u.... rất vang và to rõ... âm thanh cứ u u như vậy giống như tiếng chuông gõ mạnh 1 cái rồi nó cứ rung lên u u như thế. 1 khoảng không gian xung quanh đám âm binh xuất hiện những tia sáng vàng nhỏ đan xen như mạng nhện và rực lửa. Những chữ bùa bay vòng vòng quanh các tia lửa mạng nhệ đó. Quỷ cầm đầu dính vào cái mạng nhện đó bị đánh văng ngược trở lại té nhào gần chỗ tôi.
Kết giới.... tôi chỉ kịp nghĩ vậy, hóa ra kết giới trong truyền thuyết là có thật. Phim ảnh hay diễn tả nhưng nay tôi thấy trong vô hình thiệt nè trời. Khoái quá đi, 1 cảm giác sung sướng và tự hào dâng lên trong lòng. Tôi quay lại nhìn vị hộ pháp cao lớn đứng sừng sững, tay cầm chùy, tay kiết ấn và mồm đọc... OM..... vang rất lâu...
Giờ tôi mới nhớ, chữ OM là chữ đứng đầu của các câu chú, như OM RAM, OM XILAM.... là chủng tử của chưa Phật... nên khi vị đó niệm OM.... giọng trầm hùng như tiếng hồng đỉnh chung. Tiếng OM vang dài nên nghe như tiếng u u u .... vậy. Tất cả đám âm binh tan tác sợ hãi không dám nhúc nhích, và từ ngoài kết giới, dưới đất chui lên cơ man nào là quân binh, binh lính của âm giới, họ lên gô cổ hết đám âm binh lại và kéo xuống đất, dần dần biến mất hết.
Chỉ còn tôi, Nam, con quỷ và Ngài hộ pháp. Tôi thấy ngài đứng im không động đậy, dường như không có nhã ý muốn làm gì con quỷ cả. Tôi sốt ruột quá đi, để lâu đêm dài lắm mộng nên tôi nhắc: chư vị hộ pháp, còn 1 đứa kìa.. con quỷ kìa ngài...
Con quỷ hướng mắt về phía tôi, đù, căng rồi đây. Tôi nhìn về phía ngài hộ pháp nói to hơn: Kìa chư vị, xử đi kìa, xử đẹp đi kìa ....phập nó đi... vung chùy bổ xuống... nhanh...dứt dứt.... dứt điểm đi...
Chư vị hộ pháp đứng im lặng, vòng tròn kết giới thu lại dần, con quỷ nó nhìn ngài hộ pháp, nhìn chúng tôi và nhìn kết giới đang thu lại phía nó. Và nó nhìn chúng tôi hồi lâu như con mèo nhìn con chuột nhắt vậy. Tôi chột dạ: Bỏ mẹ rồi, nó liều chết chơi mình rồi, ôi ôi ngài bỏ con rồi... huhu... không bảo vệ rồi...
Dưới chân là ku Nam, nửa người nó chìm trong đất, nửa trên nó ôm chân tôi. Tôi hít 1 hơi cố giữ bình tĩnh và trì ngũ bộ thần chú. Mọi việc yên ổn được khoảng 5 6 giây thì vụt 1 cái, con quỷ đã đứng ngay trước mặt và vung 2 tay bổ thẳng lên đầu chúng tôi, nó thì cao lớn như cây thông, đôi tay dài lòng thòng xương xẩu, móng vuốt đen xì, 2 bàn tay bổ xuống làm tôi liên tưởng đến phim kiếm hiệp "anh hùng xạ điêu" với chiêu cửu âm bạch cốt chảo vang danh thiên hạ.
Viết thì dài nhưng lúc đó chỉ như 1 luồng suy nghĩ xẹt qua đầu. Lúc nó vung tay bổ xuống, tôi sợ té nhào ra đất và kệ cho nó định đoạt, nhắm mắt lại chờ đợi. 1 xíu không thấy động tĩnh gì tôi mới hé mắt nhìn ra xem. Thì thấy trên đầu tôi cách khoảng 1m. 1 bông hoa sen ngũ sắc to như cái thúng đang tỏa hào quang và quay tít. Cảnh tượng thật kì lạ, 2 bàn tay của con quỷ bị dính chặt vào bông hoa sen và ánh sáng từ hoa sen từ từ lan tỏa, hút dần yêu khí của con quỷ, khiến nó giãy giụa trong vô vọng, từ từ thu bé lại. Tôi vừa ngạc nhiên vừa khoái chí... há há há... mày dây vào ông như dây vào *** rồi.... à, dây vào phật pháp rồi, con quỷ ngu kia, đáng đời mày...
Tôi co chân đạp nó 1 cái, bàn chân tôi xuyên qua nó, chẳng đạp trúng đc cái gì, tôi đấm đá liền mấy cái đều như vậy. Rồi bất ngờ 1 tiếng nổ "Sầm" vang lên, hào quang sáng rực, rồi khi ánh sáng tắt đi trở lại cảnh đường phố khuya âm u. Chỉ còn lại tôi, Nam nhóc, ngài hộ pháp và 1 con bé gái tầm 15 16t. Tôi ngó nghiêng xem con quỷ đâu, chả lẽ tôi đấm đá mấy phát mà nó chết rồi sao.
Nhưng cô bé nhóc kia tầm thằng Nam làm tôi chú ý, cô bé đang nằm lăn dưới đất có vẻ rất đau đớn. Tôi đoán chắc con quỷ đó đã nuốt cô bé này. Nay bị phật pháp oánh tan thây nên cô bé văng ra. Tôi và Nam đất lướt đến hỏi han tỏ vẻ quan tâm, dù sao cũng là gái mà. Cô gái này mặc 1 bộ đồ trắng kiểu cổ xưa, khuôn mặt rất xinh, không thấy mắt, tóc búi cài trâm. Tôi mạnh dạn hỏi: tại sao cô gái lại ở đây và ra nông nỗi này.
Cô gái khóc không nói gì, và chư vị hộ pháp cất tiếng nói trầm vang khắp không gian mà tôi chả thấy mồm mấp máy gì. Chư vị hộ pháp nói: vào năm 930, khi trung quốc còn đô hộ việt nam, 1 số quan lại đã bắt con gái trẻ để làm thần giữ của và cô bé này là 1 trong số đó. Hơn 1000 năm qua cô bé này đã phải khổ sở ở cõi âm. Oán khí chất chồng nên hóa quỷ, tuy làm nhiều việc ác nhưng vì xét thấy bản thân tội nghiệp nên chúng ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nay lại liên kết với pháp sư làm việc trái đạo. Nên sẽ bị bắt về cải tạo, còn pháp sư sẽ bị bức tử....
Óa... thì ra qua lời khai thị của chư vị, cô bé này là con quỷ ghê tởm vừa rồi định giết mình sao... chẹp chẹp... đúng là gái đẹp toàn do yêu quái hóa thành.
Bụp 1 cái chư vị hộ pháp và cô bé kia biến mất, để lại tôi và thằng nhóc Nam ở lại. Có tiếng nói vẳng lại bên tai.... hết 1 khắc rồi đó, tranh thủ đi, nhớ không được xen vào những chuyện bao đồng. Việc mình mình làm, việc họ họ làm...
Chư vị đi rồi còn tôi với Nam nhóc, đám vong lang thang giờ từ đâu chui ra như kiến, thấy được uy lực của Phật pháp nên ai cũng xun xoe với chúng tôi, và tôi có gặp 1 số người quen ở đây, họ nhắn nhủ về gia đình rất nhiều. Hối tiếc về hồi còn sống vô thần ko tin gì, để giờ đau khổ dưới cõi âm, không năng lực, dễ bị bắt nạt, bị sai khiến, đói khổ, ai cũng muốn được tôi hướng dẫn trì Ngũ bộ chú, hoặc chỉ cho con cháu họ trì ngũ bộ chú để thoát cảnh chết sớm, chết tai nạn....
Tôi chỉ nói: Tùy duyên thôi các bác ạ, ai thật tâm cầu đạo cháu sẽ chỉ, còn họ không tin, cháu có hướng dẫn họ cũng không nghe đâu ạ.
Nói chuyện 1 lúc, tôi phát hiện ra phía xa có ánh sáng kì lạ bất bình thường từ 1 sườn núi. Tôi hỏi mọi người: chỗ kia sao lại vậy ạ.
Có 1 vong nói: Đó là khu đất long mạch, có các quan sai trấn giữ, nhưng đêm nay có mấy pháp sư xuất hồn vào vô hình để đại chiến trấn yểm nhằm giữ đất cho con cháu họ nhằm phát tài phát lộc sau này đó.
Ồ, vậy tôi lại phát hiện thêm 1 điều nữa về phong thủy... còn vụ oánh nhau nữa chứ. Phải đi xem thôi, tôi liền kéo Nam xẹt về hướng đó....
- Hoàng Tùng -
Xem đầy đủ các truyện & các phần tại đây: https://www.facebook.com/groups/truy...5542995902172/