Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 26: Ta không thích cảm giác thất vọng
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Mỗi ngày 3 chương nếu thank trên 20/1 bài ta sẽ post hơn
Đợi cho đám người Kim Hải Lợi chen chúc nhau đi vào câu lạc bộ Cẩm Tú, Diệp Thu ngồi taxi không chút nóng vội đi tới trước cửa. Hắn đưa mắt nhìn biển hiệu đã cũ trước cửa, nhưng không lập tức xuống xe.
"Số tiền này ..... đều là của tôi?" Lái xe nghiêm mặt hỏi, chỉ vào số tiền trước mắt ngón tay hơi run run. Trên mặt đỏ hồng, không dấu được kích động.
"Đúng vậy." Diệp Thu gật đầu, trong lòng tính toán làm sao đi vào. Hắn biết, câu lạc bộ bình thường đều có thẻ hội viên, không biết chỗ này có thế không.
"Anh có nghe qua tình huống của Cẩm Tú?" Diệp Thu quay sang hỏi kiềm chế thần tình hưng phấn của lái xe.
"Không biết. Tôi chỉ biết CLB Yến Kinh, CLB Trường Thành. Loại CLB nhỏ thế này chưa nghe qua" Lái xe biết kiếm được số tiền lớn như vậy, trong lòng vui vẻ, trả lời câu hỏi của Diệp Thu cũng khá kích động.
Diệp Thu có phần thất vọng, vốn nghĩ đến Yến Kinh hỏi lái xe taxi kiến thức rộng sẽ biết chút tình huống, không nghĩ tới chẳng hỏi được gì từ miệng hắn. Nhẹ vuốt chiếc nhẫn bạch kim trên tay, dứt khoát mở cửa xe.
Diệp Thu nghênh ngang đi tới cửa, nhân viên tiếp khách mỉm cười cúi đầu, nhưng không tra hỏi thẻ.
Cứ vậy là được? Mấy cái cớ mình đã nghĩ đều không dùng được? Diệp Thu vừa đi vào vừa nghi hoặc nghĩ.
Hiện tại là ban ngày, trong CLB rất ít người. Phía dưới quán bar, thưa thớt vài người, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười. Đến chỗ thang máy, Diệp Thu đang tự hỏi Kim Hải Lợi ở chỗ nào, cửa thang máy đã 'đinh' một tiếng, mở ra, hai nam nhân mặc âu phục đen cười lạnh nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu quét mắt ra xung quanh thấy không bị rơi vào vòng vây. Lúc này mới giương mắt nhìn hai đại hán đang đứng trước cửa thang máy. Nhận ra hai người kia là vệ sĩ vừa rồi đi cùng Kim Hải Lợi.
"Muốn tìm Kim tổng?" Tiểu hồ tử (vóc người nhỏ), tóc ngắn dựng thẳng thoạt nhìn có chút nhanh nhẹn hỏi.
Diệp Thu biết, chối bỏ đã không còn ý nghĩa. Dứt khoát thẳng thắn nói:" Muốn bàn sinh ý với Kim tổng."
"Bàn sinh ý? Mời, Kim tổng bảo chúng tôi dẫn anh tới." Tiểu hồ tử tránh ra một bên, làm ra động tác mời.
Diệp Thu gật đầu, đi vào thang máy. Chân phải vừa bước vào, biến cố xảy ra, hai nam nhân kia nhanh như chớp ra tay, hai bên trái phải chế trụ hai vai Diệp Thu, sau đó vặn tay hắn ra sau lưng, ấn thân thể hắn xuống.
Một kích thành công, hai người hơi kinh ngạc, không nghĩ tới thằng nhóc này là gối thêu hoa, nhìn thì được còn dùng không được. Vốn nghĩ hắn dám đi theo dõi, khẳng định là một đại cao thủ, ai ngờ không chút chống cự.
"Không cần phải vậy chứ?" Diệp Thu không phản kháng, sắc mặt bình tĩnh nói.
Phản ứng của Diệp Thu khiến hai người có chút ngoài ý muốn, bị mình chế phục, còn bình tĩnh như vậy, Chẳng lẽ thật sự đến bàn sinh ý với Kim tổng?
"Ít nói nhảm đi. Chúng ta đem ngươi tới cho Kim tổng." Tiểu hồ tử quát lên, bấm số, thang máy chậm rãi đi lên.
Đinh đương!
Lại một tiếng giòn vang, cửa thang máy tách ra. Diệp Thu bị hai người mang đi, dọc hành lang, hai bên có phòng đánh số. Diệp Thu ngẩng đầu liếc mắt xem xét, đầu phòng là số '3' vậy bọn họ hiện tại đang ở lầu ba, cái này càng làm Diệp Thu an tâm. Lấy thân thủ của hắn, nhảy từ lầu ba xuống không chút thương tổn.
Ba người đến cửa phòng '306' liền dừng lại, tiểu hồ tử theo một tiết tấu gõ lên cánh cửa, không ai trả lời, cửa phòng mở ra.
"Đi vào." Tiểu hồ tử đẩy Diệp Thu, hai người theo hắn vào phòng. Cánh cửa bị khép lại, hai đại hán áo đen canh giữ ở cửa, Kim Hải Lợi ngồi trên sô pha, trong tay bưng chén hồng tửu, vẻ mặt cười cười nhìn Diệp Thu.
"Ông chủ, đã mang người đến." Tiểu hồ tử cung kính bẩm báo, trong lòng thở dài một hơi, chỉ sợ hôm nay lại phải dính máu. Mỗi lần ông chủ dùng loại ánh mắt này đánh giá ai, người kia không thiếu chân cụt tay thì cũng chết khiếp, chết đến không thể chết hơn.
"Tuy rằng bề ngoài có chút nhã nhặn, nhưng tâm tính không tốt. Ngươi chỉ có một lần cơ hội trả lời, ai phái ngươi tới?" Kim Hải lợi nhẹ nhấp ngụm rượu, mỉm cười chờ Diệp Thu trả lời. Nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác.
Người này bị hai người phía sau chế trụ, còn có thể duy trì bình tĩnh. Loại tâm tính này cực kì khó có. Hơn nữa, người có thể có tâm tính như vậy, chỉ số thông minh khẳng định vô cùng cao. Một người thông minh sao có thể dễ dàng để thân mình rơi vào hiểm địa như vậy?
Hắn nhất định có gì đó để dựa vào. Kim Hải Lợi trong lòng thầm nghĩ. Tiếp đó ánh mắt nhìn Diệp Thu cũng thay đổi, hắn đã coi Diệp Thu là loại người như mình. Nếu mình trong hoàn cảnh của hắn, chỉ sợ cũng không có biểu hiện tốt như vậy.
"Tự ta muốn tới." Diệp Thu bình tĩnh đáp.
Quả thật hắn tự muốn tới, nhưng đối phương khẳng định sẽ không tin. Quả nhiên tiểu hồ tử lập tức nện một quyền lên lưng hắn, hùng hổ nói:" Con mẹ ngươi, thành thật trả lời cho ta. Ông chủ chúng ta không có thời gian lãng phí cho ngươi."
Diệp Thu hấp một ngụm khí lạnh, đợi cảm giác đau đớn phía sau tan đi gần hết, lúc này mới quay đầu nhìn Kim Hải Lợi, cười nói:" Đây là cách tiếp đãi khách của ngươi?"
"Khách?" Kim Hải Lợi thấy biểu hiện của Diệp Thu, nội tâm càng cẩn thận, ở bên ngoài vẫn bình tĩnh nói:" Ta không biết có một bằng hữu như ngươi. Bất quá..... biểu hiện của ngươi khiến ta có chút tán thưởng. Hôm nay phá lệ, nói cho ta biết lý do theo dõi ta."
Diệp Thu liếc mắt nhìn hai người phía sau, nói : "Ta không có thói quen cúi đầu khi nói chuyện."
Kim Hải Lợi sửng sốt, không nghĩ tới người này đúng là gan to bằng trời, dưới tình huống này còn dám nói như vậy, cười nhạt nói:" Ta lại thích kẻ khác ở tư thế này nói chuyện với ta."
"Vậy hai người chúng ta một người phải thất vọng."
"Đó khẳng định là ngươi. Ta không thích cảm giác thất vọng." Kim Hải Lợi nói chuyện, đồng thời đưa mắt ra dấu với tiểu hồ tử, hắn là người thông minh, lại cẩn thận, luôn đem tất cả nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước.
Trước cứ đánh cho hắn sợ chết khiếp, sau đó nói chuyện sẽ thoải mái hơn.
Tiểu hồ tử hiểu ý, lại một quyền đánh vào đầu Diệp Thu. Kẻ bên cạnh cũng phối hợp ghì chặt Diệp Thu ngăn hắn phản kháng.
Nhưng một quyền này của tiểu hồ tử thất bại, Diệp Thu đầu không tránh trái, cũng không né phải, mà kéo rạp người xuống. Tiểu hồ tử cùng đồng bạn hắn đang túm thân thể của Diệp Thu nhất thời mất cân bằng, hai chân Diệp Thu đột nhiên đá ra sau, vừa lúc trúng bụng hai người.
Phành... phành...
Thân thể hai người song song thối lui về sau, cuối cùng đứng không vững lảo đảo ngã xuống đất, mà Diệp Thu đá xong liền đứng thắng dậy, cười cười nhìn Kim Hải Lợi.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 27: Có chút hơi tàn nhẫn
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Mỗi ngày 3 chương nếu thank trên 20/1 bài ta sẽ post hơn
Kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hỏa, nan tri như âm; bất động như sơn, động như lôi đình (*). Những lời này trước khi xuất môn lão già kia truyền cho hắn, đúng là yêu cầu đối với Diệp Thu, cũng là cảm giác Diệp Thu đem lại cho kẻ khác.
Bề ngoài Diệp Thu đúng thật dễ gạt người, diện mạo thanh tú, thân thể hơi gầy, nhưng thật ra cơ thể hắn ẩn chứa lực bạo phát kinh khủng. Nếu nói thân mình mang võ công tuyệt kĩ, thà nói hắn đứng đầu Di Hồng viện có lẽ còn nhiều người tin hơn.
Bất ngờ trong nháy mắt liền thoát khỏi khống chế của hai vệ sĩ Kim Hải Lợi, đánh hai người văng ra ngoài.
Kim Hải Lợi thấy Diệp Thu phản bác lời mình, cau mày, trong lòng lại có chút kiêu ngạo. Mình đã đoán đúng, hắn còn quân bài chưa lật, đã biết kẻ này không đơn giản, hi vọng phía sau hắn không khiến mình quá thất vọng.
Kim Hải Lợi phất tay, nói: "Đánh chết."
Hắn là người thông minh, sẽ không để mình có cơ hội rơi vào nguy hiểm. Cũng bởi tác phong dứt khoát tàn nhẫn này, mà đối thủ của hắn đều đã chết, hắn vẫn còn sống, hơn nữa sống tốt.
Hai tên vệ sĩ bị đánh trúng ngã trên mặt đất kêu rên, trong phòng còn bốn vệ sĩ và một người trẻ tuổi mặc âu phục đeo cặp kính mắt vuông vức, nhìn như bí thư. Từ khi Diệp Thu đi vào cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng một bên, nhưng lại khiến Diệp Thu có cảm giác âm lãnh như rắn độc rình mồi.
Có thể làm vệ sĩ cho Kim Lợi Hại, thân thủ không thể kém. Khi Diệp Thu vào cửa, bọn họ vô tình đã vây quanh hắn, hiện tại ông chủ đã ra lệnh, liền xếp theo hình chữ phẩm công tới Diệp Thu.
Diệp Thu trong lòng cười lạnh, kẻ ngốc mới cho các ngươi bao vây. Khi những người này muốn tiếp cận hắn, hắn cũng không ngồi chờ chết, không cản công kích phía sau, ngược lại dùng tốc độ nhanh hơn tiến về hai người phía trước. So với bị bốn người vây công, không bằng giải quyết trước hai tên để phá vòng vây.
Hai tên phía trước kinh ngạc, không ngờ Diệp Thu làm ra phản ứng như vậy. Hai bên trong nháy mắt đã tiếp cận nhau. Một nắm tay từ bên trái hướng tới thái dương huyệt của Diệp Thu, còn người kia một quyền đánh về phía cổ hắn.
"Hai người kinh nghiệm chiến đấu không tồi, phối hợp coi như ăn ý. Nhưng không hơn" Đây là đánh giá của Diệp Thu với bọn họ.
Không né tránh, hai tay liền thân, một trái một phải như hầu tử vớt trăng chế trụ cổ tay hai người, ngón tay nhanh chóng tìm huyệt, trong nháy mắt, điểm lên đại lăng huyệt trên cánh tay hai người. Thân thể hai người bỗng cứng ngắc, rốt cuộc không thể động đậy. Người hiểu trung y, sao lại không biết cách điểm huyệt?
Diệp Thu nhanh như chớp buông tay, sau đó lại ra tay. Buông tay cổ tay hai người, khi máu trên cánh tay họ còn chưa lưu thông lại chưa kịp làm ra động tác gì, hai nắm đấm đã xuất hiện, đánh cho hai người thành gấu mèo.
Đánh bại hai người phía trước, Diệp Thu không chút chậm trễ, thân thể vẫn vọt lên trước, khiến hai kẻ sau công kích thất bại. Diệp Thu phản lại một quyền vừa lúc nện lên cái mũi không có gì bảo vệ của hai tên vệ sĩ.
Rắc!
Âm thanh gãy mũi vang lên, khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Đứng ở góc tường bí thư luôn chú ý động tác của Diệp Thu, mắt thấy bốn tên vệ sĩ không ngăn cản được Diệp Thu, liền đánh mắt trưng cầu ý kiến của ông chủ đang âm trầm ngồi trên sô pha. Kim Hải Lợi gật đầu, hắn lén lút đưa tay vào trong áo.
Cảm giác của Diệp Thu vô cùng linh mẫn, mặc dù đang giao chiến với hai gã vệ sĩ kia, nhưng vẫn cảm giác được nguy hiểm rõ ràng. Hơn nữa nguy hiểm đến từ trên người bí thư kẻ mà hắn vẫn cẩn thận đề phòng .
Khi Diệp Thu một cước tuyệt đẹp đá bay bốn tên vệ sĩ, nguy cơ bỗng xảy ra, một viên đạn màu bạc gào thét bay tới, mục tiêu là đầu Diệp Thu.
Ẩn thân trong bóng đêm, một kích đoạt mạng. Đây là thiên tính của rắn độc. Mà nam nhân kia chính là loài động vật âm hiểm như vậy, vừa ra tay đã muốn chấm dứt sinh mệnh của Diệp Thu.
Diệp Thu cũng không xác định hung thủ bắt cóc Đường Quả là Kim Hải Lợi, lần này đến chỉ muốn điều tra. Cho nên, tuy rằng cùng bọn chúng nổ ra xung đột, nhưng khi chiến đấu, cũng không xuống tay hạ sát. Đều chỉ đánh cho ngắc ngoải thân thể mất khả năng hoạt động mà thôi.
Nhưng bọn họ đã đụng đến súng, vậy là chuyện khác.
Diệp Thu không phải siêu nhân, có năng lực lấy tay bắt đạn, hay dùng miệng tiếp đạn. Nhưng bởi vì có thể cảm thấy trước, thậm chí còn cảm giác được quỹ tích viên đạn, nên né tránh cũng không phải điều gì khó khăn. Chính là phải cần tốc độ nhanh cùng với thân thể hoạt động cường độ cao phối hợp mà thôi.
Phành!
Viên đạn bắn trúng vào ván cửa, truyền đến âm thanh xuyên thấu. Diệp Thu đã nằm trên mặt đất.
Tên bí thư đeo mắt kính thấy Diệp Thu có thể né tránh viên đạn mình tập kích, trên mặt không chút biến hóa. Trong tay giơ một khẩu M9 nòng đen, tiếp tục hướng Diệp Thu bóp cò.
Lúc này là hai phát liên tục, không chỉ bắn đến chỗ Diệp Thu đang nằm, mà viên kia còn tiên đoán trước vị trí né tránh của Diệp Thu, hai viên đạn tạo ra một góc, vây kín Diệp Thu trong một không gian nhỏ hẹp.
Người kia đúng là dân trong nghề. Nếu là người thường, thật đúng là bị thất bại dưới kĩ năng sử dụng súng cùng với năng lực phán đoán xử lý của hắn, nhưng mình thì không.
Phía trước bị che kín, liền lui về sau một lộ tuyến đang có viên đạn chí mạng bay tới, Diệp Thu không hoang mang, thân thể hơi nghiêng, hai viên đạn bay sát quần áo mà xuyên qua.
Bí thư sắc mặt vốn bình tĩnh cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, lại giơ súng muốn bắn thêm một phát nữa, Diệp Thu cười lạnh, lộ ra tám vật trắng noãn nhìn qua giống như răng nanh, sau đó đột nhiên lấy ra một vật thể màu trắng này ném về phía hắn.
A...!
Khẩu M9 trên tay bí thư rơi ra, sau đó hắn ôm lấy con mắt ngồi xổm trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai, máu chảy tràn qua cả tay, thậm chí ngay cả bên trong căn phòng cũng bốc lên một cỗ mùi tanh hôi.
Chú thích:
(*). Hành quân nhanh như gió, dừng lại tĩnh lặng như rừng, tấn công mạnh như lửa, ẩn nấp tựa bóng đêm, phòng thủ vững như núi, động thì như sấm sét.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 28: Lần này là quá tàn nhẫn
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Mỗi ngày 3 chương nếu thank trên 20/1 bài ta sẽ post hơn
Nhìn qua bí thư đang nằm trên mặt đất rên rỉ, sau đó ánh mắt liền thu lại, tuy rằng Kim Lợi Hải bề ngoài miễn cưỡng duy trì trấn định, nhưng trong lòng đã có chút luống cuống. Còn không thấy rõ người kia ra tay thế nào, bí thư đã ôm mắt ngồi xuống. Hắn dùng cái vũ khí gì vậy?
Diệp Thu nghênh ngang tiêu sái đi tới cầm chai rượu, lấy cái ly, tự rót cho mình một ly hồng tửu, nhấp một ngụm, nói : "Rượu này không tồi."
Kim Lợi Hải trong lòng chảy máu, hắn đương nhiên biết rượu này không tồi. Đây là hắn ở chợ đêm bên Pháp mua được trân phẩm từ thế gia nhưỡng rượu Louis, một chai tửu hoa hắn mua hai bảy vạn mĩ kim. Bình thường mình uống cũng xót, vậy mà thằng nhóc này lại chẳng có chút khách khí.
"Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?" Kim Hải Lợi đè nén cơn tức giận, nói với Diệp Thu đang nâng chén. Đại trượng phu chân chính biết tiến biết lui, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, về sau báo thù vẫn chưa muộn.
"Ta chỉ muốn biết một đáp án." Diệp Thu cũng nâng chén như Kim Hải Lợi, nhấp từng chút một, để rượu lưu động trên đầu lưỡi, cảm nhận hương vị rượu. Tuy rằng lập trường đối địch, nhưng hắn có chút thưởng thức đối thủ này. Gặp nguy không loạn, biết tiến biết lui, hiểu được thời thế, đàn ông như thế mới làm nên đại sự.
"Nếu ta biết, ta chắc chắn toàn lực phối hợp." Kim Hải Lợi đẩy gọng kính, thản nhiên nói.
Diệp Thu suy nghĩ một chút, xác định không mang tới phiến toái gì cho Đường Quả hay tập đoàn Đường Thị, lúc này mới hỏi: "Có phải ngươi bắt cóc Đường gia Đại tiểu thư?"
Vừa nói ra câu hỏi, ánh mắt hắn sáng quắc chăm chú nhìn sắc mặt Kim Lợi Hải. Cẩn thận quan sát, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Kim Hải Lợi lúc này mới hiểu, thì ra là vì Đường gia Đại tiểu thư mà đến. Không kịp suy nghĩ chỉ sợ đối phương nghĩ mình lấy cớ chần chờ, liền nói: "Đường gia Đại tiểu thư bị bắt cóc không phải là chuyện bí mật gì, ta cũng nghe được nhiều ít. Ta cũng vừa mới biết chuyện này. Bất quá không chút liên quan đến ta."
Kim Hải Lợi nói xong, trong lòng lại cười khổ không thôi. Trắng dễ dàng bị nhiễm đen, nhưng đen thì thật quá khó tẩy trắng. Nhân phẩm cũng như vậy. Mình quả thật đã làm vài việc bắt cóc, chiếm đoạt tài sản gì đó, từ đó về sau, nếu xảy ra chuyện bắt cóc, dù ngươi có làm hay không, đều sẽ có người nghi ngờ ngươi. Thanh danh của ngươi đã thối nay lại càng thối.
"Phải không?" Diệp Thu vẫn bảo trì thái độ hoài nghi với đáp án này.
"Ta không có lý do lừa ngươi. Hơn nữa.... dưới tình huống hiện giờ, ta sao dám lừa ngươi?" Kim Hải Lợi cười khổ nói, bên trong giọng hắn có chút hương vị cầu xin.
Diệp Thu cười lạnh, nói: "Ta không biết mình có uy phong lớn như vậy. Ngươi không nói thật, vậy chúng ta đổi phương thức nói chuyện đi."
Diệp Thu uống cạn chén hồng tửu, đặt chén rượu trên mặt bàn thủy tinh, rút hai tờ giấy ăn ra, sau đó đi đến bên cạnh khẩu M9 của bí thư lúc nãy bị hắn đá ra góc tường, cười nói: "Vốn ta không tính dùng. Nhưng nhận tiền của người, giúp người trút giận. Cố chủ nhận định là ngươi, ta cũng chỉ có thể lưu lại cho ngươi vài giáo huấn. Yên tâm, chưa nói muốn giết ngươi..... Chỉ muốn đánh gãy hai tay hai chân ngươi."
Lần này Kim Hải Lợi đứng ngồi không yên, đặt chén xuống vội ngồi dậy, nói:"Tiên sinh, chuyện này thật sự tôi không làm. Nếu không như vậy đi, tôi hiện tại giải thích với Đường tiên sinh. Nhất định cho ông ấy một đáp án vừa lòng."
Diệp Thu lắc đầu "Đường tiên sinh không nghĩ gặp ngươi."
Kim Hải Lợi trong lòng thầm hận, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Để tôi gọi điện cho ông ấy cũng được..... nếu chuyện này là tôi làm, anh vô luận làm gì với tôi, tôi đều chấp nhận. Nhưng không phải tôi làm, anh cứ vậy đối phó tôi, chỉ lợi cho hung thủ."
"Hung thủ thực sự sẽ rất nhanh điều tra ra." Diệp Thu dùng khăn lau súng, cười tủm tỉm nói.
" Thật sự không phải tôi... không phải tôi. Làm sao mới khiến anh tin tưởng? Tôi có thể sai đàn em đi tìm hung thủ thực sự. Anh cứ giam cầm tôi trước, chờ khi tìm ra hung thủ lại thả tôi ra. Tôi với ông chủ Đường cũng không có thù hận gì, làm sao phải người sống ta chết?...Đúng rồi, tôi còn đồng ý buông tay dự án ba trăm mẫu Lang Sơn kia. Cũng giúp ông chủ Đường lấy được quyền mở mang khối đất đó. Vậy anh hài lòng chưa?"
Kim Hải Lợi thầm chửi con mẹ nó, chưa từng bị người khác bức tới mức này. Vô luận mình giải thích thế nào, tên vương bát đản này vẫn cười cười nhìn mình, sắc mặt không chút tín nhiệm. Cái này phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự chặt tứ chi, vậy mình chẳng phải là phế nhân sao? So với chết có gì khác nhau?
Kỳ thật, Kim Hải Lợi nói ra những điều kiện này cực kì hợp lý. Bởi vì mình cũng không có căn cứ thực tế chứng minh chuyện này là Kim Hải Lợi làm, chỉ vì Đường Bố Y hoài nghi. Nên mình cứ vậy thay hắn làm chủ, ngay cả Đường Bố Y nếu biết cũng cảm thấy oan ức.
Đã tưởng tượng đến bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, Diệp Thu vẫn mỉm cười giơ khẩu M9 lên.
"Không nên........"
Đoàng!
Kim Hải Lợi tránh không kịp, bị Diệp Thu bắn trúng chân. Từ đó máu chảy ra ồ ồ, một cỗ cảm giác đau đớn đánh thẳng lên não, Kim Hải Lợi cắn răng đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Anh bạn, anh làm như vậy thật quá mức rồi." Kim Hải Lợi chống tay lên mặt ghế sô pha, cố gắng giữ cho mình đứng lên, bình tĩnh nói với Diệp Thu.
Thật sự là con người cứng cỏi, nếu không vì nói thế, có lẽ ngươi đã bị trừng phạt ít hơn một chút.
"Làm một sát thủ vĩ đại, chỉ có thể chấp hành đầy đủ nguyện vọng của cố chủ." Diệp Thu cười nói. Lại giơ súng, không chút do dự bóp cò.
Đoàng!
Lại một tiếng súng vang lên, chân trái Kim Hải Lợi cũng dính đạn. Hai tay rút cuộc chống đỡ không được, rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
"Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ tìm được hung thủ. Tin tôi........ Tin tôi đi......." Kim Hải Lợi gào lớn, hắn sắp hỏng mất. Đối mặt với một tên sát thủ luôn mỉm cười nhưng lại vô tình, tất cả kiêu ngạo cùng tự tôn của hắn không còn lại chút gì. Lúc này, hắn thầm nghĩ phải giữ lại tính mạng mình. Hắn biết nói với một tên sát thủ lãnh huyết vô tình là ngu xuẩn, nhưng lúc này không còn lựa chọn khác.
Giữ lại tôn nghiêm đi tìm chết? Anh dũng hi sinh?
Cái loại chuyện này không ai nguyện ý làm. Đối với người nào tôn kính hắn, có lẽ sẽ tới trước linh đường thắp cho hắn nén hương, nhưng hắn lại không muốn làm người như vậy. Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của tính mạng bằng hắn.
Nhìn bộ dáng của Kim Hải Lợi, Diệp Thu vui vẻ nở nụ cười, hắn biết cơ hội của mình đã tới.
Khẽ vuốt nhẫn, chiếc nhẫn lạnh như băng dưới cánh tay như sống lại, các ký tự tối nghĩa mà mắt thường không nhìn thấy bắt đầu chuyển động, bên mặt ngoài bỗng được phủ một tầng hào quang.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 29: Thượng đế xuất ra bàn tay vàng
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Mỗi ngày 3 chương nếu thank trên 20/1 bài ta sẽ post hơn
Thế giới này là không công bằng, Thương đế sẽ vì người hắn ưu ái mà xuất ra bàn tay vàng.
Có người vừa ra đời đã hưởng hết vinh hoa phú quý, có người là thiên tài chỉ cần nhấc tay đã có một phen sự nghiệp, có người may mắn liên tục chỉ mua mấy con số cũng trúng được vài trăm vạn.
Đương nhiên, còn có một loại phương thức khác của bàn tay vàng. Ví dụ như, có người sinh ra trong cơ thể có điện lưu, có người chỉ cần chạm vào gì đó là trong nháy mắt sẽ biến vật đó thành tro tàn, có người có thể điều khiến thi, có người biết cổ thuật, có người khiển ma, còn có người có thể trò chuyện với thần linh.
Mấy thứ này nếu nói với người bình thường đúng là rợn cả tóc gáy, thuộc loại phi nhân loại. Tuy rằng rất ít người biết, nhưng thật sự tồn tại. Mà Phệ Hồn nhẫn của Diệp Thu cũng thuộc loại Thượng đế mở ra bàn tay vàng vì hắn, tuy rằng bình thường hắn cũng không tin vào lão già phương tây kia.
Chiếc nhẫn bạch kim này tính chất cổ quái có thể nhìn trộm trí nhớ kẻ khác, nhưng cần tiêu hao năng lượng lớn. Mà năng lượng này phát ra từ một loại sinh vật phi vật chất- phược linh. Dùng ngôn ngữ dân gian mà nói chính là 'ma trơi'. Người sau khi chết sẽ sinh ra một loại phi vật chất. Cái này cũng do Diệp Thu và lão già sau bao lần thí nghiệm cùng với ra ngoài bái phỏng không ít kì nhân dị sĩ mới biết được.
Nói như vậy lại như là thần thoại, pha đủ sắc thái truyền kì dân gian. Dân gian có vô số chuyện xưa về thần quỷ, mọi người nghe xong cũng chỉ cười cho là không có thật. Nhưng trên thế giới mỗi nước đều có một bộ phận chuyên nghiên cứu cơ cấu này, giống như nghiên cứu UFO, vô cùng thần bí, người thường căn bản không thể biết.
Nhẫn bạch kim có thể nhìn trộm trí nhớ, nhưng cũng có khuyết điểm. Nó chỉ có thể nhìn trộm khi ý chí và thể xác của đối phương suy yếu mới có thể thành công. Tỷ như nam nhân tính nóng như lửa, hay ham mê rượu chè gái gú, thân thể suy yếu, tâm chí không kiên định, Diệp Thu có thể dễ dàng sử dụng năng lực của nhẫn Phệ Hồn.
Cũng giống như vậy, Diệp Thu lúc trước muốn nhìn trộm trí nhớ Uông bá, liền như đụng phải đinh. Uông bá thân thể tráng kiện ý chí kiên định, mặt khác Diệp Thu lúc trước đó ở trên tàu tiêu hao quá nhiều năng lượng, có khả năng vì cạn kiệt năng lượng mà nhìn trộm thất bại. Cho nên, khi Đường Quả muốn Diệp Thu tỉ thí với Uông bá, hắn mới bất ngờ đá lão một cước.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể nói là hắn đánh lén.
Kim Hải Lợi thân thủ thua xa Uông bá, nhưng Diệp Thu biết hắn tâm chí kiên định không thua Uông bá, thậm chí còn hơn xa. Đối với người như vậy, muốn nhìn lén kí ức hắn là việc vô cùng khó khăn.
Cho nên, Diệp Thu chỉ có thể lên kế hoạch dạy dỗ hắn một chút.
Thứ nhất, Diệp Thu vào nhà không công kích hắn, mà trước mặt hắn đánh bại mấy tên vệ sĩ, đây là bước đầu tiên khiến hắn sinh lòng sợ hãi.
Thứ hai, nói cho hắn mình là sát thủ vì tiền đoạt mệnh, chịu sự ủy thác đến phế tứ chi, khiến hắn bỏ đi ảo tưởng mình buông tha hắn. Tâm chí đã bị lung lay sắp vỡ.
Thứ ba, trực tiếp nổ súng bắn hai chân của hắn, cho hắn nghĩ rằng mình phải hoàn thành nhiệm vụ, cùng với tâm lí tứ chi bị phế, khiến tâm chí hắn sụp đổ, lớp phòng thủ tinh thần bị hở một khe, lúc này Diệp Thu mới khó khăn đắc thủ.
Sau khi nhìn thấy tư liệu về Kim Hải Lợi, Diệp Thu liền biết hắn thuộc loại người gì, từ khi vào phòng, mỗi hành động của Diệp Thu đều nhắm vào tính cách của Kim Hải Lợi để bày ra bố cục này.
Nếu Diệp Thu không nói ra, không ai có thể tưởng tượng ra tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay. Riêng một chiếc nhẫn thoạt nhìn bình thường có thể nhìn trộm kí ức người khác đã không ai tin tưởng.
Thật sự không phải hắn làm?
Diệp Thu sau khi tìm tòi trí nhớ Kim Hải Lợi xong, không thể không thừa nhận điều này là thật. Không nghĩ tới bố cục hoàn mĩ như vậy bị lãng phí, hơn nữa vì để lén đọc trí nhớ đã bắn thương hai chân hắn, nghĩ lại cũng thật ủy khuất cho hắn.
Vốn Diệp Thu trong lòng đã nghĩ Kim Hải Lợi là hung thủ bắt cóc Đường Quả, bởi vì động cơ của hắn, cùng với những việc này hắn đã làm trước đây. Diệp Thu lật tìm trong trí nhớ của hắn, trừ một số tin tức mật khác, thật không có tin tức hắn bắt cóc Đường Quả.
Không phải hắn thì là ai?
Chẳng lẽ là đối tượng hoài nghi mà Đường Bố Y không nói rõ? Diệp Thu trong lòng có chút mịt mù. Vốn định tốc chiến tốc thắng thu xếp chuyện này, xem ra không được như ý, lại phải đánh lâu dài.
Hiện tại không phải lúc suy nghĩ việc này, Diệp Thu nhìn Kim Hải Lợi đầu tóc toán loạn, quần áo xộc xệch trên mặt đất, thật có chút khó xử. Xử trí hắn thế nào đây?
Dựa theo tin tức Diệp Thu đọc được trong đầu hắn, hắn bình thường làm nhiều chuyện thất đức xử bắn trăm lần cũng không oan. Nhưng nhớ tới đoạn đường chua cay từ một tiểu nhân vật lên địa vị ngày nay của hắn, gặp bao khổ nhục cũng khiến người ta có chút đồng tình.
Hắn không phải người tốt. Người tốt luôn lao động chân tay hoặc ngồi than phiền trong văn phòng. Người tốt không thể ở vị trí cao, mà người trên cao liệu có mấy người không làm chuyện trái với lương tâm?
Nhớ tới nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm của hắn với mình, Diệp Thu không khỏi nở nụ cười. Trong lòng hắn mắng mình là cẩu huyết lâm đầu, gọi mình là 'ma quỷ', liệt hắn vào danh sách một trong những nhân vật nguy hiểm nhất. Diệp Thu thật ra không truy cứu việc nhỏ này với hắn, nếu ai vô duyên chạy tới bắn mình hai súng, vậy mình ngoài miệng không dám nói gì, nhưng trong lòng cũng chửi thậm tệ như hắn mà thôi.
Diệp Thu quyết định buông tha hắn. Tuy rằng quyết định này có chút vi phạm tác phong hành sự của mình.
Diệp Thu một cước đá Kim Hải Lợi xuống đất, sau đó dẫm giày lên bàn tay hắn đang để trên mặt đất, nhìn xuống, cười nói: "Nếu việc này ngươi thật sự không làm, vậy ta bỏ qua cho ngươi."
"Cảm ơn cảm ơn. Thật sự không phải tôi làm....." Tay đứt ruột xót, ngón tay Kim Hải Lợi bị Diệp Thu đạp lên tuy vô cùng đau đớn, nhưng trên mặt lại vui sướng nói nịnh. Hắn căn bản không biết Diệp Thu đã nhìn qua trí nhớ hắn, nên vẫn thành khẩn giải thích.
"Ngươi có quan hệ gì với nữ nhân của Lưu Hằng Sinh?" Diệp Thu tủm tỉm cười tung ra một quả bom. Đấy là tin tức hắn đọc được trong trí nhớ Kim Hải Lợi: "Nếu Lưu Hằng Sinh biết ngươi và nữ nhân của hắn lừa dối hắn, ngươi nghĩ xem hắn đối phó với ngươi thế nào?"
Kim Hải Lợi vừa mới sống lại tinh thần lại trầm xuống, không biết là ngón tay đau hay trái tim đau mà hắn hít một hơi khí lạnh. Hắn sao biết chuyện này?
"Cầu lớn ở Giang Nam ngươi kiếm được bao nhiêu? Không kém mười triệu chứ?"
"..."
"Em trai Ngô Liên Sơn là do ngươi hại chết? Hắn thích một nữ sinh ở đai học Yến Kinh ngươi kiếm một tên mặt trắng lừa gạt nàng, thành công khiến nàng mắc bệnh AIDS?"
"..."
Diệp Thu mỗi khi nói ra một việc, trái tim Kim Hải Lợi lại trầm xuống một lần, đã rất lâu, Kim Hải Lợi không có cảm giác trái tim trầm xuống hay loạn nhịp. Cả người chết lặng, không phát ra chút âm thanh.
Tình báo của hắn thật kinh khủng, thậm chí việc mà người bên cạnh mình còn không biết hắn cũng biết, hắn sao có thể tra ra?
Hắn là ma quỷ. Lúc này trong đầu Kim Hải Lợi hiện lên những từ này.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 30: Ác ma thiện lương
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Mỗi ngày 3 chương nếu thank trên 20/1 bài ta sẽ post hơn
"Về sau đừng để ta thấy ngươi." Diệp Thu lạnh lùng nói:"Nếu để ta biết ngươi đối phó với Đường Thị tập đoàn hay con gái Đường Bố Y, tất cả mọi việc ngươi làm sẽ bị công khai. Hơn nữa, tổ chức chúng ta cũng không buông tha cho ngươi."
Diệp Thu nói xong, lực đạo dưới chân tăng lên. Bàn chân còn xoay hai bên trái phải, âm thanh rắc rắc vang lên, xương ngón tay Kim Hải Lợi bị giẫm gãy.
Diệp Thu vứt súng lên mặt đất, lại gấp gọn hai chiếc khăn giấy vừa dùng để bao súng bỏ vào ví tiền, sau đó nhấc chân tiêu sái đi ra ngoài.
Kim Hải Lợi chờ nghe được tiếng 'phành' từ ngoài cửa truyền tới, lúc này mới toàn thân thoát lực quỳ rạp trên mặt đất từng hơi từng hơi thở dốc. Kinh hoàng, uất ức, sợ hãi, khuất nhục các loại cảm xúc mãnh liệt tràn tới, sau đó lẫn lộn một chỗ, cuối cùng thân thể hắn ngày càng lạnh, ở sâu trong nội tâm hắn còn lạnh hơn bên ngoài.
Đúng vậy, về sau không thể để hắn nhìn thấy mình. Kim Hải Lợi sâu trong lòng tự nói với mình.
Quét mắt nhìn tình trạng khắp phòng, Kim Hải Lợi dựa vào một cánh tay gian nan đứng lên. Sau đó từ túi âu phục lấy ra một khẩu súng lục màu bạc, đây là công cụ hắn dùng để bảo mệnh. Tên bí thư dùng súng lại bị thất bại, hắn liền biết điều không rút súng ra. Có lẽ, đây cũng là mấu chốt cứu hắn một mạng. Nếu Diệp Thu nhìn thấy khẩu súng này, không nghi ngờ bây giờ hắn chỉ còn là thi thể.
Kim Hải Lợi đến bên người bí thư đã đau đến hôn mê, vốn định ngó qua mắt hắn, xem Diệp Thu dùng vũ khí gì đả thương hắn, nhưng lại nhớ tới khuôn mặt tươi cười khiến cho đáy lòng người ta từng trận khí lạnh, đành kìm nén lòng hiếu kì, giơ súng lên nhắm ngay đầu bí thư, tay trái cứng ngắc bóp cò súng.
Đoàng!
Hoa máu khắp nơi, một vài thứ phun ra, từ lỗ thủng lớn trên đầu bí thư, ngay cả cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có, đã rời khỏi thế gian.
Hai tên vệ sị đang hôn mê nằm trên mặt đất nghe được tiếng súng, biết tình huống không ổn, cố nén đau đớn đứng dậy, một kẻ chạy ra ngoài cửa, một người tiến đến bên cạnh Kim Hải Lợi, lại hai tiếng súng vang lên, hai người chỉ kịp kêu một tiếng rồi ngã xuống.
Kim Hải Lợi nhìn tay trái mình có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lần đầu dùng nó để nổ súng lại có hiệu quả tốt như vậy. Có lẽ tình huống nguy cấp kích phát tiềm năng của nó a.
Còn một tên vệ sĩ bị Diệp Thu đánh ngất xỉu cùng không thoát khỏi bàn tay tử thần, bị Kim Hải Lợi một súng xuyên đầu.
Kẻ vừa quỳ dưới chân Diệp Thu khóc lóc van xin bây giờ đã thành ác ma, vài kẻ vốn là thủ hạ của hắn đều bị hắn tự tay tiễn xuống địa ngục.
Diệp Thu nói ra vài sự kiện cái nào cũng không nhỏ, mấy người kia hắn đắc tội không nổi, tiết lộ ra ngoài chắc chắn cái mạng nhỏ đi tong. Vì bảo vệ bí mật, bọn họ phải chết. Vô luận có nghe thấy lời Diệp Thu nói hay không.
Đến khi tên vệ sĩ cuối cùng cũng bị hắn nổ súng giết chết, Kim Hải Lợi lúc này mới nở nụ cười tàn nhẫn.
Thật may mắn. Hắn còn sống.
***
Diệp Thu đi ra khỏi CLB Cẩm Tú, cũng không có trở về căn nhà màu xanh. Ở dọc đường tìm một trung tâm tắm rửa gột rửa sạch sẽ dấu vết trên người, từ chối yêu cầu mát xa của cô gái phục vụ, nằm trên giường tự hỏi những chuyện phát sinh hôm nay, cùng với việc phát triển sau này.
Lão già đã nói qua, mỗi ngày tự hỏi ba lần, Diệp Thu vẫn duy trì thói quen này.
Đêm lạnh như nước, bên trong không khí khô lạnh của Yến Kinh, chứa đầy bụi bẩn, khiến người ta cảm thấy trên mặt mình luôn được phủ một tầng bụi mỏng manh. Có người nói, Hoa Thành ở phương nam một tháng phải lau giày một lần, ở Yến Kinh một ngày phải vài lần lau giày, nhưng lời này chỉ để hình dung tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng ở Yến Kinh.
Đi xe về khu nhà màu xanh, đã là đêm khuya. Diệp Thu cười khổ, không ngờ nằm trên giường nghĩ lại ngủ quên mất. Có thể hôm nay quá mệt mỏi, mỗi lần nhìn lén trí nhớ của người khác, tình thần và thể lực đều tiêu hao rất nhiều, như là một lần cùng mấy phú bà quần thảo vậy.
Vào viện, đèn trong nhà đã tắt. Lầu hai còn một phòng sáng, Diệp Thu biết đó là phòng Trầm Mặc Nùng. Nhìn qua tấm rèm tím, Diệp Thu nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh mở cổng, tấm rèm bị kéo ra, ngọn đèn sáng ngời từ bên trong tiêu sái rọi vào bầu trời đêm, ánh mắt Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng lại chạm nhau.
Ngắn ngủi vài giây tiếp xúc, tầm rèm lại 'xoạt' một tiếng. Bóng dáng Trầm Mặc Nùng biến mất khỏi cửa sổ, sau đó lầu hai chỉ còn một mảnh bóng đêm.
"Chẳng lẽ nữ nhân này lo lắng cho ta? Nữ nhân này đúng là nhân tuyển làm mẹ tốt." Diệp Thu trong đầu trầm mê, thì thào nói.
Sáng sớm.
Khi Diệp Thu còn đang say giấc, đột nhiên bị một trận âm thanh đánh thức, vỗ đầu suy nghĩ cả nửa ngày mới biết thì ra là điện thoại di động trong túi đang kêu. Di động này từ khi đưa cho hắn, liền chưa từng kêu. Hắn còn không biết nhạc chuông lại là bài hát tình cảm mãnh liệt như vậy: Đêm hôm đó, đêm hôm đó, anh không cự tuyệt em! Đêm hôm đó anh thương tổn em...
"Chào, Uông bá, có chuyện gì sao?" Diệp Thu nhìn tên hiện trên màn hình, bất đắc dĩ bóp đầu nói.
"Diệp Thu, lão gia muốn gặp cậu. Tôi đang ở cửa biệt thự, cho cậu mười phút đủ không?" Bên trong điện thoại vang lên giọng già nua của Uông bá.
Năm phút sau Diệp Thu đánh răng rửa mặt xong, ngáp dài đi ra cổng viện, bên ngoài đã đỗ một chiếc xe màu đen. Uông bá mặc âu phục, đang nghiêm trang đứng bên cạnh chiếc xe.
"Chú Đường mới sớm như vậy sao lại tìm tôi?" Diệp Thu sau khi lên xe liền hỏi.
"Tôi không rõ lắm. Lão gia chỉ bảo tôi nói vậy cho cậu." Uông bá nhàn nhạt nói.
Thấy đối phương bộ dáng như muốn giữ miệng, Diệp Thu cũng mất hứng thú nói chuyện. Im lặng ngồi sau xe, tự hỏi nguyên nhân sớm như vậy Đường Bố Y đã gọi hắn qua. Chẳng lẽ liên quan đến chuyện của Kim Hải Lợi.
Quả nhiên, Diệp Thu vừa vào văn phòng, Đường Bố Y đã hỏi han: "Diệp Thu, chuyện Kim Hải Lợi cậu biết không?"
"Chuyện gì?" Diệp Thu đi tới ngồi ở chiếc ghế đối diện, hỏi.
Đường Bố Y dừng lại trên mặt Diệp Thu nhìn kĩ một lần, cười ha hả: "Anh hùng xuất thiếu niên, đồ đệ của Diệp lão quả nhiên không giống người thường. Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc. Không phải thị cục Quách gọi điện cho tôi, tôi cũng không biết Kim Hải Lợi thiếu chút nữa bị người ta giết chết. Hiện tại toàn bộ Yến Kinh đã biết chuyện này."
"Còn gì nữa không ạ?" Diệp Thu lại bất cần hỏi. Thật sự nhàm chán, nếu chỉ hỏi vấn đề này, nói trong điện thoại cũng được, cần gì đi xa như vậy.
"Yên tâm, Kim Hải Lợi cũng không biết hung thủ là ai, cảnh sát có thể điều tra ra cái gì? Hơn nữa, một chút dấu vết dễ bị bại lộ, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ." Đường Bố Y vui vẻ nói.
Diệp Thu hé miệng cười, không nói gì. Không phủ nhận, không thừa nhận. Hắn nghĩ thế nào mặc hắn đi.
"Ha ha, tôi biết thanh niên các cậu đều ham ngủ, tôi vốn cũng không muốn quấy rầy cậu sớm như vậy, chỉ là nhất thời kích động, bảo Uông bá dẫn cậu tới đây. Cậu cứ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa khai giảng. Vấn đề an toàn của Quả Quả còn muốn nhờ cậu, thế tôi mới yên tâm." Đường Bố Y hòa ái cười nói :"Đúng rồi, cậu xác định muốn học..... khảo cổ? Không cần thương lượng với Diệp lão?
"Không cần." Diệp Thu dứt khoát trả lời. Nghề nghiệp đó hắn không cần học, nhưng tác dụng của chiếc nhẫn này vẫn là nỗi băn khoăn trong lòng hắn. Có thể cởi bỏ nút thắt này, cuộc đời hắn coi như không uổng.
"Được rồi. Cứ vậy đi. Tôi sẽ liên lạc với nhà trường ở bên kia, sẽ rất nhanh bổ sung thông tin, sau đó Uông bá sẽ đưa cho cậu." Đường Bố Y gật đầu nói.
Làm sinh viên?
Nhớ tới trên tàu gặp Lam Khả Tâm cùng nam nhân đáng khinh kia, trên mặt Diệp Thu hiện lên nét cười. Có lẽ sẽ thú vị đây.
(Cuốn một kết thúc, cuốn hai Diệp Thu và Đường Quả, Lâm Bảo Nhi bắt đầu đi học. Liệu có kết giao cùng với bạn học ở trong trường? Từ sơn thôn đi ra tính cách cao ngạo của Diệp Thu liệu có thể dung nhập vào quần thể sinh viên? Cuốn thứ hai, câu chuyện mới chính thức bắt đầu.....)
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh