"Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?" Vương Tam hồ đồ trả lời: "Mạnh gia, lời ngài nói tiểu dân nghe không hiểu. Hôm nay trong thành cũng không có vụ buôn bán lừa đảo nào a!"
"Nói nhảm, lão gia hoả giả bộ hồ đồ!" Lưu Chân hùng hùng hổ hổ quát: "Lão tử hỏi ngươi, người trong đoàn xe nghỉ chân ở đâu?"
"Cái này, Chân gia ngài đúng là làm khó ta rồi. Người trong đoàn xe Tần gia đều là gia đinh cùng người làm thuê, bọn họ hiển nhiên là trở về Tần gia —— nếu không thì đi đâu được chứ. Cả đoàn xe có mấy chục mạng người, nếu đi đâu thì cho dù là thần tiên cũng không rõ a!"
Mạnh Tụ lúc này đã hạ quyết tâm, nói: "Vương Tam gia, ta biết, trong Tĩnh An thành ngươi có danh là tin tức thông. Ta muốn ngươi giúp ta nghe ngóng một người, hắn hôm nay theo cùng đoàn xe Tần gia, ta muốn ngươi tìm hiểu xem hắn giờ đang dừng chân ở chỗ nào."
Lão già khô quắt chép miệng: "Mạnh trưởng quan, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, sau này sinh ý của ta còn cần ngài chiếu cố, ngài phân công ta làm việc, đó là vinh hạnh của ta, không cần nói nữa, chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng cho ngài! Lão nhân gia ngài cứ yên tâm về môn phủ nghỉ ngơi, người ngài muốn tìm là ai? Sáng mai ta sẽ đến phủ đáp lời với ngài."
Mạnh Tụ lắc đầu: "Ngày mai đã quá trễ, đêm nay ta muốn biết tin tức chính xác. Vương Tam gia, ta và Lưu Chân ngồi ở đây đợi, chờ tin tức của ngươi."
"Thế này. . . Như vậy sao được? Giờ là canh ba nửa đêm, ta tìm người nơi nào để nghe ngóng đây?"
Mạnh Tụ cười cười: "Vương Tam gia, đó là chuyện của ngươi, ta chỉ muốn tin tức chính xác. Liễu cô nương "
Lời hắn vừa dứt, thân ảnh Liễu Không Cầm đã lặng không tiếng thở xuất hiện trước cửa, phảng phất giống như cái bóng chứ không phải thực thể. Cũng may Mạnh Tụ đã quen với thói xuất quỷ nhập thần của nàng. Mạnh Tụ gõ gõ mặt bàn: "Liễu cô nương, vị Vương Tam gia này có biện pháp tìm được manh mối, mời thưởng hắn năm mươi lượng bạc."
Liễu Không Cầm lặng lẽ bước lại gần, đặt xuống mặt bàn năm tấm ngân phiếu mười lượng bạc, rồi xoay người phiêu nhiên rời đi. Ánh mắt tham lam của Vương Tam lóe lên, vươn tay đang muốn cầm lấy ngân phiếu, đột nhiên bị thủ chưởng của Mạnh Tụ đè chặt lên ngân phiếu. Mạnh Tụ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nhắc nhở: "Vương Tam gia, lúc ở Lạc kinh, ta nghe nói cho dù huynh đệ giang hồ cũng rất coi trọng quy củ —— chẳng lẽ giang hồ Tĩnh An không nói chuyện quy củ sao?"
"Nơi nào, nơi nào. . ." Vương Tam ngượng ngập rút tay về, nhưng mà mắt y vẫn không rời khỏi mấy tấm ngân phiếu kia. Do dự một lát, hắn mới chậm rãi hỏi: "Mạnh trưởng quan, người ngài muốn tìm là ai?"
"Một nam tử tóc đỏ mắt xanh, rất cao to lực lượng. Tên trên Lộ Dẫn của hắn là Dương Uy, người Xích Thành."
"Dương Uy. . . Dương Uy. . . Tóc đỏ. . . Mắt xanh. . ." Lẩm bẩm hai lần, Vương Tam lắc lắc đầu: "Bắc cương không có nhân vật như thế, hẳn là giả danh. Thứ ta lắm miệng hỏi một câu, Mạnh trưởng quan ngài tìm hắn là vì chuyện gì vậy?"
Mạnh Tụ lắc đầu mỉm cười không nói, Lưu Chân mắng: "Vương Tam, ngươi thật là càng sống càng hồ đồ! Người lão tử muốn ngươi cứ tìm là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Vâng, vâng." Vương Tam ngượng nghịu gật đầu, nhãn thần lại lấp lánh bất định. Từ bản tâm mà xét, Vương Tam tịnh không nghĩ những chuyện này lại trùng hợp như vậy, có thể khiến Lang vệ trắng đêm không ngủ đứng ở đây chờ tin tức, không cần nói cũng biết chắc là đại án kinh thiên, nói không chừng người họ muốn bắt là cường hào nào đó, nếu nhúng tay vào nhiều khả năng rước phải phiền toái rất lớn —— nhưng đối phương đưa ra tận năm mươi lượng bạc, cái giá này đúng thực là không thấp a.
Vương Tam đang do dự thì Mạnh Tụ lành lạnh hỏi: "Tam gia, vừa rồi quên hỏi chuyện này: Mấy vị bằng hữu cầm đao lúc nãy là người nào vậy? Có đúng là lương dân không? Để bọn họ đem Lộ Dẫn lấy ra xem thử?"
Vương Tam sửng sốt, vội vàng cười nói: "Chắc chắn đều là lương dân, lương dân. . . Lộ Dẫn, đã trễ thế này, mọi người đều ngủ cả, không cần nhìn được không?"
Mạnh Tụ quay đầu hỏi Lưu Chân: "Lưu ca, ta vừa mới đến, không hiểu quy củ Bắc cương cho lắm: Có tên côn đồ cầm vũ khí cưỡng ép mệnh quan triều đình, nên xử thế nào đây?"
Lưu Chân hung ác hét lên: "Không cần nhiều lời, chém ngay tức khắc, tru di tam tộc, tự thú thì có thể xử lưu đày ra biên ải ba ngàn dặm —— nhưng mà Bắc cương chúng ta chính là biên ải, vậy chỉ có chém đầu!"
Mạnh Tụ ngó ngó Vương Tam, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu: "Ác? Vậy chứa chấp, bao che cho nghi phạm thì sao?"
"Tịch thu gia sản, lưu đày ba ngàn dặm —— ách, hoặc là chém đầu! Cũng may không họa đến người nhà."
"Đêm khuya tụ chúng mưu đồ bất lương, cầm đầu thì xử thế nào?"
"Bắc cương chúng ta là trọng trấn quân sự, cứ thực hiện theo quân pháp! Vẫn chữ kia, chém!"
"Vậy… "
"Mạnh gia, mạnh gia, ngài không cần nói nữa." Vương Tam khom lưng thở dài lia lịa, mặt khổ sở đến mức ép ra nước được: "Ta đi tìm người đây, đêm nay sẽ tìm ra cho ngài, được không?"
Mạnh Tụ cười cười, khoát khoát tay: "Vương Tam gia mời tự nhiên. Chúng ta chờ ở đây là được, không cần quản."
Lưu Chân ồn ào: "Vương Tam, đánh thức đầu bếp ngươi dậy, xào mấy món rau thịt đem lên cho lão tử. Chạy cả buổi tối, đến giờ còn không được ăn cơm, nhanh không chết đói lão tử!"
Vốn Mạnh Tụ cũng không mong đợi gì nơi đồ ăn của mấy quán nhỏ kiểu này, chỉ cầu ăn no là được. Nhưng không biết có phải do bụng đói hay tay nghề đầu bếp của Vương Tam không tệ, mùi vị so với thức ăn trong phòng ăn Lăng sở ngon hơn không ít. Hắn cùng Lưu Chân ăn như hổ đói, xử lý sạch sành sanh đống đồ ăn trên bàn, bụng căng tròn ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Một tên tiểu nhị còn ngái ngủ, mắt lèm nhèm ngáp dài nói: "Khách quan, mong ngài thanh toán, một trăm tiền đồng."
"A? Vương Tam không nói miễn đơn sao? Hắn ở đâu? Gọi hắn ra đây!"
"Lão bản đi rồi, ngài cũng không nói gì cả."
Mạnh Tụ nhìn nhìn Lưu Chân, Lưu Chân cũng lấy ánh mắt vô tội nhìn lại hắn.
Mạnh Tụ hết cách đành phải kêu to: "Liễu cô nương…"
Thân ảnh như u linh không biết từ chỗ nào lặng không tiếng thở đứng bên cạnh, Liễu Không Cầm mặt không chút biểu tình nhìn Mạnh Tụ.
Mạnh Tụ chỉ vào tiểu nhị: "Người này thông báo manh mối rất lớn trong vụ án, thưởng hắn một trăm tiền đồng!"
Liễu Không Cầm nhìn nhìn tiểu nhị, lại nhìn nhìn Mạnh Tụ, cũng không nói gì cả, phiêu nhiên rời đi.
Tay Mạnh Tụ cứng ngắc giơ lên giữa hư không, tên hỗn đản Lưu Chân ở bên cạnh ôm lấy bụng cười ngặt nghẽo. Mạnh Tụ căm hận lấy ra túi tiền sau lưng, hận không thể một cước đá bay tên Lưu Chân ra xa năm dặm.
Ăn cơm xong, tên tiểu nhị mang lên cho hai người một ấm trà, mặt nhăn nhó nói: "Khách quan thưởng thức. . ." Nhìn biểu tình của hắn giống như hận hai tên gia hỏa phá hỏng giấc mộng đẹp của người ta nhanh cút ra ngoài đường.
Nhưng hai ác khách không có vẻ gì là giác ngộ, ngược lại còn thoải mái nhàn nhã ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Cũng may hai tên này còn có chút lương tâm, tên mập mạp kia phất phất tay: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Có việc chúng ta sẽ gọi sau."
Tên tiểu nhị như được đại xá, vứt lại một câu: "Khách quan từ từ thưởng thức" rồi phủi đít chuồn thẳng.
Đợi tiểu nhị rời đi, hai người bắt đầu thảo luận. Mạnh Tụ hỏi: "Tên Vương Tam kia làm gì vậy?"
"Hắn là địa đầu xà hắc đạo Tĩnh An, được xưng là tin tức thông, trong thành cũng tính là nhân vật khá có tiếng tăm, cùng quan phủ hay tam giáo cửu lưu đều có giao tình, sau này ngươi muốn tìm manh mối gì đều có thể tìm hắn. Có điều gia hỏa này có một cái mao bệnh, của nặng hơn người, có tiền thì dù họa mất đầu hắn cũng dám làm. Tin tức của hắn rất chuẩn lại rộng, nhưng mà cũng tham lam thành tính, hôm nay ngươi vứt năm mươi lượng bạc kia xuống bàn, nhìn mắt hắn mà xem, đỏ rực a."
"Cùng tam giáo cửu lưu đều có giao tình? Hắn và Tần gia, quan hệ thế nào?"
"Tần gia là nhà giàu nhất nhì Tĩnh An phủ, bọn họ khẳng định có quen biết. Có điều Tần gia là hào phú, cũng chưa hẳn đã để mấy tên tiểu du côn này vào trong mắt. Lão Mạnh, ngươi lo lắng hắn chạy tới thông báo với Tần gia sao?"
Điều Mạnh Tụ lo lắng đúng là như thế, nhưng Lưu Chân vẫn lắc đầu: "Không đâu! Cho dù hắn có nói với Tần gia thì nhiều lắm cũng chỉ cầm được trăm lượng bạc là cùng. Nhưng đêm nay lại đắc tội lão tử, không tìm được người, lão tử sẽ bắt hắn về Lăng sở ngay!"
Lưu Chân nói cũng có lý, nhưng Mạnh Tụ biết, nếu Vương Tam thật sự mật báo cho Tần gia, vậy hắn tuyệt không chỉ được mỗi trăm lượng bạc —— cùng cấu kết với phản quân, đây là tội tày trời đủ để xét nhà diệt tộc. Vì điều này Tần gia tuyệt đối sẽ vung tiền như rác. Có tiền đủ để Vương Tam cao chạy xa bay, đến lúc đó biết đi đâu tìm hắn? Nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, có lo lắng cũng vô ích.
Lưu Chân hỏi lại: "Lão Mạnh, Diệp trấn đốc muốn tìm người kia, đến cùng là để làm gì?"
Mạnh Tụ lắc lắc đầu: "Uống rượu, ăn cơm."
Tận canh tư Vương Tam mới trở về, hắn loạng choạng đứng trước cửa, sắc mặt hiện ra vẻ rất mệt nhọc. Hai Lăng vệ đồng thời đứng bật dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói chuyện.
Vương Tam chắp chắp tay: "Mạnh gia, vừa rồi ta chạy rất nhiều nơi, hỏi cũng không ít người, cuối cùng may mắn không làm nhục mệnh."
Mạnh Tụ khẽ cười, vươn tay cầm một nửa ngân phiếu trên bàn đưa ra: "Vương Tam gia khổ cực."
"Giờ dậu ba khắc tối qua đoàn xe tiến vào thành, rượi trên xe trực tiếp chuyển đến nhà kho Phúc Diên tửu lâu của Tần gia ở tây phố, người của đoàn xe dùng bữa tối trong tửu lâu, nghe nói là bởi vì trên đường đụng phải quan phủ tra xe, đoàn người bị kinh hoảng cho nên mới đặc ý khoản đãi mọi người. Lúc ăn cơm không thấy nam tử tóc đỏ kia, bởi vì hắn không phải người trong đoàn xe nên mọi người cũng không để ý hắn.
Giờ thìn một khắc, có người ăn cơm xong ra khỏi tửu lâu thì nhìn thấy nam tử tóc đỏ kia ngồi trên lầu, ở cùng với hắn có tam quản sự Tần gia - Tần Hồng, đại quản sự Tần Khai, đại thiếu gia Tần gia - Tần Mục, tiểu thiếu gia Tần Huyền và mấy người nữa. Bọn họ lên cùng một chiếc xe ngựa, xe ngựa đi về hướng đông phố.
Giờ thìn ba khắc, có người nhìn thấy chiếc xe ngựa kia đi vào đại viện Tần gia ở nhà số 2 đông phố, biết là mấy quản sự cùng hai vị thiếu gia Tần gia đã trở về. Xe ngựa không dừng lại trước cổng mà trực tiếp tiến vào trong viện."
"Còn nữa không?"
"Không có. Hai vị trưởng quan, tên nam tử tóc đỏ mà các ngài muốn tìm tám chín phần mười là ở trong nội viện Tần phủ."
Vương Tam nói xong, mong đợi nhìn Mạnh Tụ.
Mạnh Tụ hỏi Lưu Chân: "Từ Phúc Diên tửu lâu ở tây phố đến nhà số 2 đông phố, xe ngựa chạy mất hai khắc không?"
Lưu Chân chép miệng nói: "Cái này cũng khó nói, phải xem xe ngựa chạy ra sao đã."
"Có khả năng bọn họ xuống xe trên đường không?"
"Theo lý thì chắc không, bởi vì trên đường không có sản nghiệp Tần gia. . . Nhưng nếu bọn hắn tìm một chỗ khác để an trí Dương Uy kia, vậy thì cũng không chắc có thả người xuống xe giữa đường hay không."
Mạnh Tụ lại chuyển sang Vương Tam: "Vương Tam gia, có thể xác nhận Dương Uy thực sự ở trong nội viện Tần phủ được không?"
Vương Tam mặt chau lại: "Điều này chắc có thể, nhưng lại cần có thời gian. Giờ đã hơn nửa đêm, muốn tìm người trong nội viện Tần phủ xem ra không dễ dàng. Mạnh gia cho ta thời gian hai ngày, ta có thể chắc chắn."
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 10: Nàng là Minh giác sư
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Mạnh Tụ trầm ngâm không nói. Vương Tam mong đợi nhìn hắn, trong ánh mắt không còn nửa điểm kính sợ —— chỉ thấp thoáng bạc trắng. Vương Tam cảm thấy, tên Lang vệ mới gặp gỡ đêm nay này khác hẳn đám quan sai nha môn bình thường. Hắn rất lễ độ, tôn xưng mình là "Vương Tam gia" chứ không giống như bọn Lưu Chân cứ suốt ngày réo mình là "Lão gia hoả", hắn làm việc có tình có lý, khiêm tốn, thái độ ôn hòa, tiếp xúc qua khiến người ta cảm thấy —— làm sao nói cho rõ nhỉ —— rất tin phục. Người tuổi trẻ này có một loại mị lực khiến người cảm thấy thân cận nhưng lại không dám tiếp cận.
Suy xét một hồi lâu, cuối cùng Mạnh Tụ khẽ thở dài, đưa tay chuyển mấy ngân phiếu trên mặt bàn tới: "Vương Tam gia, đêm nay quấy rầy nhiều rồi, sau này nói không chừng còn có chỗ làm phiền tới ngài, cái này, ngài cầm đi uống rượi a."
Lời vừa dứt, Vương Tam đã đem ngân phiếu đút vào trong ngực, động tác nhanh như chớp giật, Mạnh Tụ chỉ nhận thấy trước mắt lóe lên, sau đó ngân phiếu đã biến mất —— Mạnh Tụ cảm thấy, gia hỏa này nếu ra tay cũng nhanh như vậy, chỉ sợ mấy hảo hán Thiểm Điện kiếm, Khoái Đao khách…đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ cũng không cần hành hiệp trượng nghĩa làm gì nữa, về nhà chăn vịt đi là vừa.
Trước khi đi, Mạnh Tụ nói với Vương Tam: "Hôm nay mọi người lần đầu tiên gặp mặt, lại làm ra chuyện không thoải mái, Vương Tam gia nói là hiểu lầm, vậy ta cũng coi như đây là hiểu lầm. Còn mấy vị bằng hữu kia… chúng ta cho tam gia ngài mặt mũi, coi như chưa thấy qua bọn họ."
"Nhưng nếu bọn hắn đã là bằng hữu của tam gia, vậy tam gia ngươi cũng phải nói với bọn hắn, Tĩnh An là nơi có vương pháp, ăn cơm uống rượu có thể, chơi đùa nữ nhân cũng không thành vấn đề, nhưng những sinh ý kia…đừng có làm ở chỗ này. Bằng không đừng trách Tĩnh An Lăng vệ chúng ta không cấp mặt mũi cho bằng hữu, Vương Tam gia ngươi cũng tránh không được liên quan."
Vương Tam cầm bạc, cười đến trên mặt nở hoa: "Đó là, đó là. Chúng ta đều là lương dân tuân thủ quy củ, chuyện phạm pháp ta tuyệt đối không làm, không làm!"
Mạnh Tụ gật đầu, nhấc chân muốn đi, Lưu Chân lại nói: "Lão Mạnh, ngươi đi trước đi, ta nói chuyện với lão gia hoả này vài câu cái đã." Nói xong, đối với đánh mắt với Mạnh Tụ một cái.
Mạnh Tụ sửng sốt, lập tức hội ý: "Ta chờ ngươi bên ngoài." Nói xong, cũng không để ý tới ánh mắt cầu khẩn của Vương Tam, hắn chạy ngay ra cửa, cánh cửa phía sau người chợt đóng sầm lại.
Mạnh Tụ đứng ngay cạnh cửa, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng gầm rú hung ác của Lưu Chân: "Lão gia hoả, hôm nay người của ngươi dám kề đao vào cổ lão tử, có đưa phí thuốc thang hay không? Công phí nữa? Rồi phí tổn thất tinh thần? Tiền thương tật. . . Cái gì, không có tiền? Ngươi nói to lên xem nào! Lão tử không nghe được. . . Bao nhiêu? Có giỏi ngươi nói lại lần nữa xem! Lão tử bị người của ngươi đả thương, ngươi chỉ phải bồi thường như thế là đã tốt lắm rồi. Ngươi không bồi thường, lão tử cắt lại ngươi một đao nhé, ngươi nói nên cắt chỗ nào mới tốt!"
Nương theo tiếng gầm quát của Lưu Chân là tiếng đánh đập ầm ầm xuống da thịt, còn có tiếng kêu thảm cầu khẩn của Vương Tam.
Mạnh Tụ nhịn cười, bước vài bước ra đường. Hắn nhìn thấy Liễu Không Cầm đứng ở bên cạnh, an tĩnh như một cành ngọc lan.
Mạnh Tụ chủ động đi tới: "Liễu cô nương, trông một đêm, khổ cực rồi."
Liễu Không Cầm ngước mắt nhìn hắn, song lại không mở miệng nói chuyện.
"Liễu cô nương, người Diệp trấn đốc muốn tìm hiện giờ đang ở trong đại viện Tần gia. Ta muốn triệu tập nhân thủ đi vây bắt."
Lời nói của Liễu Không Cầm cũng tựa như con người nàng, băng lãnh mà bình tĩnh: "Đại nhân chỉ thị, ta chỉ phụ trách hỗ trợ giám sát, không can thiệp quyết sách của ngài."
Mạnh Tụ hít một hơi sâu, câu trả lời này sớm đã nằm trong dự liệu của hắn.
"Liễu cô nương, Diệp trấn đốc từng nói qua, để điều tra vụ án này ta có thể điều động một trung đội tinh nhuệ —— ta muốn lập tức xuất động."
Liễu Không Cầm nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc. Nàng không nghĩ đến, tên sĩ quan dáng vẻ nhìn rất thư sinh này không ngờ có thể làm như vậy, mới mấy giờ đã tìm được manh mối, dám hạ quyết tâm xuất động nhân mã.
"Nhân mã tập kết ở đâu?"
"Nhà số 2 đông phố Tĩnh An thành, lập tức tập kết. Nhớ chú ý ẩn nấp, đừng kinh nhiễu đến cư dân xung quanh."
Liễu Không Cầm mặt không biểu tình đáp: "Được."
Mạnh Tụ đợi một lát mà vẫn thấy Liễu Không Cầm đứng yên bất động, kinh ngạc hỏi: "Liễu cô nương, ngươi không quay về truyền lệnh điều binh sao?"
"Không cần. Tin tức đã được truyền rồi. Mạnh hậu đốc sát ngài hiện giờ cứ đến đó, Diệp trấn đốc đang ở bên kia chờ đợi ngài."
Mạnh Tụ chấn động, hắn đánh giá Liễu Không Cầm một trận: "Không nghĩ tới, Liễu cô nương ngài còn là một vị Minh giác sư. Thất kính thất kính."
Thấy Mạnh Tụ lập tức đã hiểu ra, vẻ mặt Liễu Không Cầm hơi ngạc nhiên: "Mạnh hậu đốc sát kiến thức rất rộng a."
"Nơi nào, trước kia lúc ở Lạc kinh có nghe người ta nói qua thôi."
Lịch sử Minh giác sư và lịch sử chiến sĩ đấu khải cùng tồn tại đã lâu. Minh giáp sư sớm nhất trong truyền thuyết—— cũng là người cực mạnh——chính là quân sư hàng đầu của Lý Trường Sinh, khai quốc hoàng đế Nam Đường - Thẩm Thiên Sách, nàng cũng là người sáng lập nhất hệ Minh giác sư sau này.
Minh giác sư, chính là chỉ một số ít người có năng lực đặc dị. Bọn họ có thể sử dụng tâm linh cảm ứng truyền tư tưởng tới người khác, đồng thời có thể sử dụng linh giác nắm giữ động tĩnh trong một phạm vi nhất định. Ứng dụng của Minh giác sư trên chiến trường cực lớn, đó là đồng đội số một bên cạnh sĩ quan chỉ huy, dùng thần giao cách cảm truyền đạt mệnh lệnh của chỉ huy tới đấu khải sĩ, đồng thời cũng dùng minh thức thuật điều tra tình báo chiến trường, phản ánh với sĩ quan chỉ huy, để cho sĩ quan chỉ huy có thể nắm giữ tình thế chiến trường kịp thời, dễ dàng điều khiển bộ đội, có thể nói là sợi dây liên lạc giữa chỉ huy tới đấu khải bộ đội. Với số lượng đấu khải bộ đội ngang nhau, nếu như có minh giác sư tham gia chỉ huy thì chiến lực của bộ đội so với không có minh giác sư phải cao hơn năm thành, đó là sự khác biệt giữa có tổ chức và vô tổ chức.
Hơn nữa tác dụng của Minh giác sư không chỉ như thế. Minh giác sư cường đại thậm chí có thể dùng tâm linh công kích, phát động "Tâm linh phong bạo", khiến cho quan binh cùng khải đấu sĩ đối phương điên cuồng hỗn loạn. Bộ đội không có Minh giác sư bảo hộ thậm chí có thể bị xóa sổ bởi một chiêu "Tâm linh phong bạo"—— có điều loại Minh giác sư cường đại như thế cũng là cấp bậc trong truyền thuyết, cực kỳ hiếm thấy.
Tác dụng của Minh giác sư không chỉ phản ánh ở trên chiến trường, ngay cả ở chính giới cùng dân gian cũng có ứng dụng rất lớn. Một số trọng trấn của triều đình Bắc Ngụy cùng quan phủ địa phương đều an trí một số Minh giác sư, đảm trách chức năng liên lạc giữa quan trấn phủ cùng triều đình trung ương. Mượn Minh giác sư, quan viên địa phương có thể nhanh chóng báo cáo với triều đình trung ương tình huống đột xuất cùng công tác quản lý, trung ương cũng có thể kịp thời nắm giữ tình hình thực tế ở địa phương, tăng mạnh quyền giám sát, đảm bảo được sự thống trị.
Tác dụng của Minh giác sư rất lớn, song số lượng lại cực kỳ thưa thớt. Chưa nói đến loại Thiên cấp Minh giác sư có thể phát động Tâm linh phong bạo, ngay cả một ít minh giác học đồ biết qua chút thần giao cách cảm đều quý như lông phượng sừng lân.
Minh giác sư đầu tiên xuất hiện đến nay đã vượt quá ba trăm năm, vô luận ở Bắc Ngụy, Nam Đường hay là Tây Thục, ngành học thuật nghiên cứu về minh giác luôn gắn liền mật thiết với vận mệnh quốc gia. Đám học giả ăn lương cao ngất ngưởng này nghiên cứu gần ba trăm năm, số lượng công trình sáng tạo ra hoàn toàn có thể đè chết một tên chiến sĩ đấu khải. Nhóm học giả phân chia thành mười mấy phân ngành, sáng tạo ra cả đống lớn danh từ học thuật vừa nghe thôi đã rợn cả người—— cái gì mà "Não thùy biến dị", "Thiên phú minh giác luỹ thừa", "Ba truyền lại", "Tốc độ truyền sóng tăng lên" —— nghe nói có một lần, đột nhiên đương kim hoàng đế Thác Bạt Hoảng tâm huyết dâng trào, triệu tập đám học giả trong công trường liên hợp hoàng gia tới thỉnh giáo xem Minh giác sư rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, chưa kịp uống xong ly trà, Thác Bạt Hoảng đã nổi giận lệnh đuổi đám học giả cút đi cho khuất mắt —— cứ nhìn ánh mắt bệ hạ anh minh là hiểu, có cho hắn cả vạn năm cũng không có khả năng nghe hiểu được thứ này.
Có thể nói Minh giác hệ nghiên cứu sáng tác ra toàn sách là sách, nhưng vấn đề mấu chốt lại ở chỗ: Rốt cuộc Minh giác sư sinh ra như thế nào? —— hoặc nói một cách cụ thể hơn chính là: làm sao mới có được Minh giác sư số lượng lớn? —— các quốc gia vẫn như cũ không hề tiến triển. Đám học giả chỉ biết là, một gã Minh giác sư sinh ra, chẳng những cần gian nan tu luyện cùng bồi dưỡng, hao phí một số lượng vật tư quý giá, mà trọng yếu hơn cả ——thân mình hắn phải có thiên phú minh giác!
Đạo lý cũng giống như tảng đá thì đẻ không ra gà con, người thường không có thiên phú thì cho dù có đưa cho hắn cả tòa núi vàng cũng không thành Minh giác sư nổi. Trong khi xác suất sinh ra người có thiên phú minh giác lại cực thấp, trong mười vạn thậm chí trong trăm vạn người cũng chưa chắc có một người mang thiên phú minh giác, đấy là chưa nói hắn có thể có vận khí được phát hiện rồi bồi dưỡng tu luyện hay không.
Cứ vật nào hiếm thì tất phải quý, địa vị của Minh giác sư cực kỳ cao quý. Trong triều đình Bắc Ngụy, quan quân trong quân đội chỉ từ cấp bậc quan quân trở lên mới có tư cách trang bị Minh giác sư làm trợ thủ, còn ở địa phương chỉ có Tổng đốc một tỉnh hoặc là quan lớn như tuần phủ mới có đủ tư cách.
Biết Liễu Không Cầm là Minh giác sư, trong lòng Mạnh Tụ chấn kinh không thôi: Diệp Già Nam đến cùng là thân phận gì? Đồng tri đô đốc Đông Bình tỉnh Lăng vệ, một quan viên ngũ phẩm, cách cấp bậc được phân phối Minh giác sư còn như trời với đất, lại có thể dễ dàng phái một Minh giác sư hiệp trợ chính mình, loại thực lực này không thể không khiến Mạnh Tụ kính sợ.
Cánh cửa kẽo kẹt vang lên một tiếng, Lưu Chân vênh váo từ trong tửu quán bước ra.
"Lão Mạnh, hôm nay thu hoạch không nhỏ! Hôm nào ta mời ngươi uống rượu."
Phía sau thân hình Lưu Chân đang cao hứng là bộ mặt như đưa đám của Vương Tam.
Mạnh Tụ khách khí gật đầu với hắn một cái: "Vương Tam gia, xem ra khí sắc vẫn ổn?" Nhìn như không thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Vương Tam, hắn vội xoay người đi làm như không liên quan gì đến mình.
Đi ra một đầu phố, Mạnh Tụ mới nói với Lưu Chân: "Lưu ca, đêm nay đa tạ ngươi giúp đỡ. Giờ ta phải tới Tần phủ. Tên Dương Uy là kẻ cùng đường, lúc đó nói không chừng sẽ có chém giết rất hung hiểm, tốt nhất ngươi nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Lưu Chân hào khí can vân tỏ vẻ không sao cả, tuy biết nhau không lâu, song hai người cực kỳ hợp ý, là huynh đệ tri kỉ. Nếu như đã là huynh đệ, làm sao có thể trơ mắt nhìn một mình Mạnh Tụ mạo hiểm đi chém giết đây? Loại chuyện này hắn vạn vạn không đành lòng làm.
Mạnh Tụ còn chưa kịp cảm động, đang muốn tiếp nhận ý tốt của Lưu Chân, lại nghe thấy Lưu Chân chuyển đề tài, thở vắn than dài nói: Nhưng lại chỉ sợ bản thân võ nghệ thấp kém, liên lụy Lưu Chân đuổi bắt hung đồ. Vạn nhất đến lúc đó vì yểm hộ mình mà khiến cho Mạnh Tụ phân tâm lộ ra sơ hở, để cho địch nhân có cơ hội hạ độc thủ, vậy chẳng phải là chuyện đáng tiếc sao? —— Nói tóm lại, vì sự an toàn của Mạnh Tụ, tuy trong lòng rất bất nhẫn, lòng đau như đao cắt, nhưng Lưu Chân đại gia đành phải quay về phủ nghỉ ngơi đi ngủ.
Mạnh Tụ dở khóc dở cười, đang muốn nói chuyện, Liễu Không Cầm bên cạnh đột nhiên nhắc nhở: "Mạnh hậu đốc sát, các ngươi ít dong dài một chút. Trấn đốc đại người đã xuất phát, đang chờ đợi bên kia."
"A? Trấn đốc đại nhân cũng đi?"
"Hành động trọng yếu như thế này, trấn đốc đại nhân không tự thân xuất mã tọa trấn thì nàng sao yên tâm được?"
Mạnh Tụ chuyển sang Lưu Chân: "Lưu ca, vậy ngươi đi về trước nha. . . A, Lưu ca, ngươi đây là ý gì?"
"Lão Mạnh, ta đã nghĩ thông rồi!" Mắt Lưu Chân chợt sáng quắc, giống như sao mai giữa màn đêm hắc ám: "Huynh đệ chính là huynh đệ, nào sợ núi đao biển lửa cũng phải cùng nhau xông pha! Để ngươi một mình chịu mạo hiểm, loại chuyện này lão ca ta thật sự làm không được! Lão Mạnh, ngươi đừng khuyên nữa, bất luận có nói gì ta cũng muốn đi cùng ngươi!"
"A a?"
"Huynh đệ, lúc then chốt phải sống chết có nhau; nam nhân, đối mặt nguy hiểm phải tiến lên, một bước cũng không thể lui! Biết ngươi có nguy hiểm, máu nóng trong người ta như đang thiêu đốt, bỏng đến mức ta chịu không nổi a! Ta muốn chiến đấu, ta muốn chảy máu —— lão Mạnh, đây là chuyện giữa nam nhân với nam nhân, ngươi đừng có dong dài giống như đàn bà thế kia nữa, một câu nói thôi, để ta đi hay không? !"
". . . Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, không thành vấn đề. . ."
"Được! Dứt khoát sảng khoái, đây mới giống nam nhân đỉnh đầu đội trời chân đạp đất!" Lưu Chân hào khí ngất trời, giống như Vũ Thánh trong truyền thuyết tái thế, một khắc sau, hắn thấp giọng nói: "Đúng rồi, lão Mạnh, đến khi thấy Diệp trấn đốc, ngươi nhớ phải giới thiệu ta một cái a, ngàn vạn lần phải nhớ được a. . ."
Khi Mạnh Tụ chạy tới nhà số 2 đông phố, chân trời phía đông đã ẩn ẩn xuất hiện vệt sáng trắng, nhưng màn đêm vẫn đang chìm trong thâm trầm, đen nhánh như mực, vươn tay ra không thấy ngón.
Ở đầu ngõ, tọa kỵ của hắn bị người ngăn cản lại. Trong bóng tối bỗng xuất hiện mấy người cầm đèn lồng vây xung quanh. Mạnh Tụ cả kinh, đang muốn rút đao, người đến chợt cướp lời, gọi tên hắn: "Mạnh Tụ phải không?"
"Là ta. Các ngươi là ai?"
"Người của trấn đốc. Diệp trấn đốc đang chờ ngươi phía trước, xuống ngựa đi."
Trong màn đêm đen tối, Mạnh Tụ và Lưu Chân dò dẫm từng bước trên đường phố mấp mô, ngón chân mấy lần vấp phải đá khiến hắn đau đến xuýt xoa rên thành tiếng. Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, khắp nơi đều là bóng đen của quan binh Lăng vệ, đao kiếm phản chiếu trong bóng tối lóng lánh, cũng không biết đến cùng Lăng sở đã xuất động bao nhiêu người.
Tham khảo một chút:
Nam Đường (tiếng Trung Quốc: 南唐; pinyin Nán Táng) là một trong 10 nước thời Ngũ Đại ở trung-nam Trung Quốc được thành lập sau thời nhà Đường, tồn tại từ năm 937-975. Nam Đường thay thế nước Ngô khi Lý Biện (còn có tên khác là Từ Tri Cáo) phế ngôi hoàng đế Dương Phổ.
Kinh đô được đặt ở Kim Lăng (cũng gọi là Xidu), ngày nay là Nam Kinh ở tỉnh Giang Tô.
Lãnh thổ Nam Đương bao gồm các khu vực lãnh thổ thuộc ngày nay là Phúc Kiến, Giang Tô và An Huy và toàn bộ tỉnh Giang Tây.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trước cửa một tiệm may đóng cửa, Mạnh Tụ lần nữa nhìn thấy Diệp Già Nam. Nữ tử mỹ lệ ngồi trước thềm đá cửa tiệm, vừa đoan trang lại vừa uy nghiêm. Mấy tên thị vệ cầm đèn lồng vây bên người nàng, càng tôn thêm vẻ tuấn tú anh khí không nói nên lời.
Chính mình khổ cực một buổi tối, nhanh chóng tìm được manh mối để bắt giữ Diệt Tuyệt vương, Mạnh Tụ cứ cho là Diệp Già Nam sẽ hảo hảo biểu dương một phen, không ngờ vừa gặp mặt, câu nói thứ nhất của đối phương lại là: "Mạnh Tụ, chúng ta đợi ngươi mất một khắc!"
Mạnh Tụ sửng sốt, sau đó mới ngượng ngập đáp lời: "Trấn đốc đại nhân thứ lỗi. Đường từ khu bình dân tới đây rất khó đi, trời lại tối, tỵ chức không dám đi nhanh, cho nên mới tới trể."
"Ngươi nói, Diệt Tuyệt vương đang ở trong nội viện Tần gia?"
"Tỵ chức có tám thành nắm chắt."
"Nói rõ lý do xem!"
"Tối qua giờ thìn, có người nhìn thấy hắn lên xe ngựa Tần gia, lại có người nhìn thấy chính chiếc xe ngựa kia tiến trong nội viện —— bằng đó, tỵ chức cảm thấy, Diệt Tuyệt vương hẳn nên ở bên trong."
Diệp Già Nam hừ lạnh nói: "Tự cho là đúng! Chẳng lẽ hắn sẽ không xuống xe giữa đường sao?"
"Đại nhân, hắn vì sao phải xuống xe giữa đường?"
Tú mi Diệp Già Nam nhướng lên, nàng lên mặt ông cụ non nói: "Mạnh Tụ, làm một quân nhân Lăng vệ, ngươi phải suy xét tất cả tình huống có khả năng xảy ra, chuẩn bị ứng biến với tình huống bất ngờ!"
Tiểu cô nương tự tác thông minh không biết từ nơi nào nghe được mấy câu nói nhảm giờ đem ra dạy khôn thế này!
Mạnh Tụ cũng không chút yếu kém phản bác: "Đại nhân, có thể ứng biến khả năng gì chứ —— đó không phải là Lăng vệ mà là thần tiên! Tỵ chức cảm thấy, có thể ứng phó với chuyện có khả năng nhất đã là không tồi rồi."
Nghe Mạnh Tụ mở miệng chống đối, đám tùy tùng trái phải bên cạnh Diệp Già Nam tỏ vẻ tức giân, có người đã tính dạy cho tên hậu đốc sát nhãi nhép không biết trời cao đất dày này một bài học, nhưng Diệp Già Nam lại hừ lạnh: "Ngươi đừng có nói nhảm!" Cuối cùng lại không nói thêm gì nữa.
Thế là tả hữu đều biết, Diệp trấn đốc khá coi trọng tên tiểu võ quan cửu phẩm này, ánh mắt đám người nhìn vào Mạnh Tụ cũng lập tức trở nên thân thiện lên.
Mạnh Tụ cũng thở nhẹ một hơi. Tranh luận vừa rồi đúng thật là hắn cũng hơi mạo hiểm —— vô luận thế nào thì nàng cũng quyền cao chức trọng, thanh danh hiển hách, thêm vào mọi người luôn gắn cho nàng vầng hào quang anh minh thần vũ, song thực chất Diệp Già Nam vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi —— hiện giờ nàng vẫn còn đang ở tuổi mới lớn. Mặc dù trước mặt bộ hạ luôn tỏ vẻ uy nghiêm thần thánh, nhưng có khi cũng khó che giấu được thiên thính thích lý sự của tiểu nữ nhi.
Tất cả mọi người không nói gì thêm, đứng nghiêm trên mặt đất. Xa xa có thể thấy một mảnh phòng ốc liên miên không dứt, không cần người giải thích, chỉ nhìn ánh mắt mọi người đều hướng về hướng phòng ốc kia, Mạnh Tụ liền biết đó khẳng định là trang viên của Tần gia.
Đám quan quân uy vũ nhìn xa xa phía trước, thần tình nghiêm túc, giống như mười vạn hùng binh trước giờ ra trận, mỗi người đều mang theo một cỗ khí thế như Thiên Vũ quân tái thế, ngược lại chính chỉ huy Diệp Già Nam lại hiện ra chút vẻ nhẹ nhàng. Ánh mắt thuần khiết của thiếu nữ xinh đẹp nhìn chung quanh, thỉnh thoảng nhịp nhịp đế giày da trâu xuống mặt đất. Đến khi nhìn lại ngõ nhỏ lúc Mạnh Tụ đi vào, thần tình trên mặt nàng khá là bực bội.
Thấy Diệp Già Nam như đang quan sát ai đó, Mạnh Tụ cũng không dám lên tiếng dò hỏi. Lúc này, Lưu Chân chợt giật giật gấu áo hắn, Mạnh Tụ mới nhớ tới chuyện hắn nhờ giới thiệu tới Diệp Già Nam, nghĩ thầm nơi này thị vệ như rừng, nói không chừng chó nhà Diệp Già Nam dắt theo cũng từ thất phẩm quan trở lên, nơi nào là lúc một tên võ quan cửu phẩm ra mặt chứ? Thế nên để đến khi Lưu Chân kéo gấu áo hắn đến gần rách, Mạnh Tụ mới dám lên tiếng: "Trấn đốc đại nhân, tỵ chức có việc muốn bẩm."
Diệp Già Nam quay đầu lại hỏi: "Ừ? Việc gì?"
"Đêm nay tỵ chức thụ mệnh điều tra, trong quá trình truy xét manh mối, đồng sự của tỵ chức, Tĩnh An Đông Lăng vệ Lưu Chân hậu đốc sát đã trợ giúp rất lớn cho tỵ chức. Không có hắn tận tâm hiệp trợ, tỵ chức không có khả năng nhanh như vậy đã có được tiến triển thế này."
"Lưu Chân?" Diệp Già Nam trầm ngâm: "Hắn tới sao?"
Lưu Chân từ sau lưng Mạnh Tụ hưng phấn đi ra, một gối quỳ xuống trước mặt Diệp Già Nam: "Tỵ chức Tĩnh An Lăng sở hậu đốc sát Lưu Chân tham kiến trấn đốc đại nhân!"
Nương theo ánh đèn lồng sáng ngời, Diệp Già Nam đánh giá Lưu Chân một phen: "À, ngươi chính là Lưu Chân. Ta có nghe qua tên của ngươi."
Mạnh Tụ ở bên cạnh thấy rõ ràng, ngữ khí cùng ánh mắt Diệp Già Nam rất ý vị, khóe miệng treo mặt cười vẻ cân nhắc. Hắn có thể nhìn ra, ấn tượng của Diệp Già Nam đối với Lưu Chân hình như rất tệ ——không biết tiểu mập mạp trước kia đã làm bao nhiêu chuyện thất đức thương thiên hại lý đến mức không ngờ cũng kinh động đến cả trấn đốc một tỉnh, Mạnh Tụ ẩn ẩn có một dự cảm không ổn.
Nhưng Lưu Chân quỳ trên mặt đất vẫn không biết gì, nghe được không ngờ Diệp Già Nam biết tên của mình, hắn hưng phấn đến mức hận không dài ra thêm một cái đuôi để đong đưa: "Tiện danh của tỵ chức không ngờ có thể lọt vào tai đại nhân, thật sự là vinh hạnh cho tỵ chức! Không biết đại nhân làm sao biết tên của tỵ chức?"
Diệp Già Nam xinh đẹp khẽ cười: "Đại danh Lưu hậu đốc sát, ta nghe như sấm bên tai. Mọi người đều nói Tĩnh An Lăng sở có một hảo hán là Lưu Chân, võ nghệ cao cường, uy mãnh hơn người, có dũng lược vạn người không địch nổi, có thể sánh với mãnh tướng hào kiệt tiền triều, quả thật không hổ với danh tráng sĩ!"
Nghe được thượng cấp khen ngợi nức nở, Lưu Chân kích động đến mức không biết chính mình đang nói cái gì: "Đại nhân khen quá lời rồi! Nói tỵ chức có thể địch vạn người thật sự là lời nói quá, tỵ chức ba tuổi tập võ, luyện được một thân võ nghệ không tầm thường, có thể địch ba đến năm trăm Ma tộc Bắc cương, nhưng nếu nhiều hơn thì thực sự tỵ chức cảm thấy hơi phiền, muốn thu thập chắc phải phí một phen công phu. . . Nói ti chức một thân địch vạn người, đây đúng thật là quá khen. . ."
Diệp Già Nam từ đáy lòng tán thán nói: "Quả nhiên là dũng sĩ khó cầu a! Bản tọa ở đây vừa đúng lúc có một nhiệm vụ, không phải đại dũng sĩ thì không thể đảm đương nổi!"
"Tỵ chức nguyện vì đại nhân xông pha khói lửa, muôn chết không từ!"
"Vậy được! Chúng ta liền lập tức phát động tấn công Tần phủ. Xin phiền 'Vạn nhân địch' Lưu hậu đốc sát đảm nhận tiền phong, giết khai một con đường cho chúng ta truy mắt can phạm!"
Diệp Già Nam thiên chân vô tà khẽ cười nói: "Nghĩ đến với vũ dũng địch ba đến năm trăm Ma tộc của Lưu hậu đốc sát, đối phó với khơi khơi mấy tay gia đinh hộ viện, đuổi bắt can phạm, đó không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Đợi đến khi bắt được can phạm, bản tọa chắc chắn ghi nhớ công lao của ngươi!"
Lúc này, Lưu Chân cho dù có ngu cách mấy cũng biết không ổn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.
Trong tửu quán, Mạnh Tụ đã nói qua với hắn, tên gia hỏa tóc đỏ kia là nhân vật cực lợi hại, giết người như nghóe. Dạng nhân vật hung dữ như vậy, chính mình còn hận không thể tránh cách hắn càng xa càng tốt. Chỉ là nghe nói Diệp Già Nam ở đây, nghĩ đến đường đường trấn đốc một tỉnh như nàng tự thân áp trận, ắt hẳn cao thủ hộ vệ phải đông như kiến, chắc phải rất an toàn mới đúng? Ôm lấy tư tưởng muốn tạo quan hệ như ở trong sở hắn mới điên điên đi theo Mạnh Tụ, không nghĩ tới lại bị đẩy lên làm tiên phong!
Đồ giả "Vạn nhân địch" lại đụng phải hàng thật, chết rất thảm a?
Răng Lưu Chân run lập cập đập vào nhau: "Tỵ chức. . . Tỵ chức. . . Nguyện lưu bên người trấn đốc đại nhân hộ vệ cho sự an toàn của ngài. . ."
"Không việc gì, hộ vệ bên cạnh ta đủ dùng rồi." Diệp Già Nam càng cười càng xinh đẹp nói: "Người đâu, chuẩn bị cho “Vạn nhân địch” của chúng ta một thanh binh khí tiện tay." Nói xong, nàng quay mặt bước đi, bỏ mặc Lưu Chân đứng như trời trồng....
Đám người Diệp Già Nam vừa đi, Lưu Chân nhếch nhác đứng lên, biểu tình giống như là vừa bị người ta cưỡng gian vậy, hắn khóc không ra nước mắt hỏi Mạnh Tụ: "Đây. . . Đây. . . Là chuyện gì?"
Mạnh Tụ chỉ đành cười khổ. Hắn vỗ vỗ vai Lưu Chân: "Có thể là Diệp trấn đốc đùa ngươi thôi. Ngươi không cần để ý đến nàng, đi sau lưng đoàn người tiến vào là được. Nhiều người như vậy, nàng sẽ không nhớ ngươi đâu."
"Đùa vui?" Thế nhưng bất luận là khẩu khí hay miệng lưỡi Diệp Già Nam đều không giống, nghe được lý do này, Lưu Chân như được đại xá: "Đúng đúng, trấn đốc nhất định là đùa ta thôi, ha ha, trấn đốc đại nhân thật là hóm hỉnh, hóm hỉnh!"
Mạnh Tụ cùng cười khan hai câu, lúc này có người từ trong bóng tối đi ra, thấp giọng kêu lên: "Ai là Lưu Chân?"
"A, là ta, ngươi là?"
"Trấn đốc đại nhân sai chúng ta tìm binh khí cho ngươi. Ngươi muốn dùng binh khí gì? Mã tấu? Trường kiếm? Thương nhọn? Hay là binh khí nặng đại loại như lưu tinh chùy, lang nha bổng? Đến khi xông vào, nếu không có binh khí tiện tay rất dễ mất mạng đấy, ngươi mau chọn đi a!"
Mặt cười Lưu Chân cứng lại, như chó nhà có tang quay sang Mạnh Tụ: "Lão Mạnh. . ."
Gia hỏa tham tài háo sắc gan bé này nói không chừng đã làm không ít chuyện xấu, nhưng dù sao cũng là người xưng huynh gọi đệ với mình, Mạnh Tụ không nỡ trơ mắt nhìn hắn bị bức tìm dạng hung sát như Diệt Tuyệt vương chịu chết.
"Được rồi, để ta đi theo trấn đốc đại nhân nói xem."
Phương xa truyền đến tiếng vang báo canh năm, sắc trời hừng sáng, bóng tối dần dần biến mất, đã có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt. Lúc Mạnh Tụ đi qua, mấy tên quan quân đang vây bên người Diệp Già Nam, xem quân trang cùng khí thế chắc đều là nhân vật có vai vế không nhỏ. Đoàn người thấp giọng thương nghị, Mạnh Tụ ngầm trộm nghe được mấy câu, biết bọn họ đang thương lượng làm thế nào để công tiến vào.
Đối diện đều là cao quan, Mạnh Tụ cũng không dám lại quá gần, chỉ có thể nhàm chán đi lòng vòng xung quanh. Cũng may bọn thị vệ đều biết tiểu võ quan cửu phẩm này là nhân vật trấn đốc khá thưởng thức, cũng không ai chạy tới đuổi hắn cả.
Có điều mắt Diệp Già Nam rất tinh, nhìn thấy Mạnh Tụ đi dạo dạo xung quanh liền hướng hắn vẫy tay.
Mạnh Tụ cả kinh, chỉ chỉ vào mũi mình: "Ta?"
Diệp Già Nam hơi bực, kêu lên: "Chính là ngươi, mau tới đây!"
Mạnh Tụ chậm rì rì đi tới: "Trấn đốc đại nhân tốt lành, chư vị đại nhân tốt lành."
Không có người trả lời. Đám quan quân cũng không thèm nhìn tiểu võ quan quân hàm bé như hạt tiêu này, giống là lão hổ cùng sư tử không nhìn một con dã cẩu xông vào địa bàn của chúng vậy. Ngược lại vẫn là Diệp Già Nam lên tiếng vãn hồi chút mặt mũi cho Mạnh Tụ: "Người này là Tĩnh An lăng vệ Mạnh Tụ, là người rất có năng lực, trong một buổi tối hắn đã tìm được manh mối Diệt Tuyệt vương. . ."
Một tên lão quan quân bỗng ngắt lời: "Diệt Tuyệt vương có thật ở trong hay không đến giờ vẫn chưa biết được. Mạnh Tụ, ngươi bằng vào một tin đồn rồi võ đoán báo tin, nửa đêm kinh nhiễu rất lớn, quá mức càn rở!"
Lão quan quân này người khô gầy, vừa đen lại vừa gầy, tròng mắt mảnh dài, khóe mắt cong xuống, tướng mạo có vẻ rất hoạt kê, nhưng thân phận hắn lại không hoạt kê chú nào: Trên quân hàm màu trắng bạc gắn ba ngôi sao màu bạc lấp lánh, biểu thị hắn là võ quan có thân phận cao nhất ở đây —— so với Diệp Già Nam còn cao hơn.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trước cửa một tiệm may đóng cửa, Mạnh Tụ lần nữa nhìn thấy Diệp Già Nam. Nữ tử mỹ lệ ngồi trước thềm đá cửa tiệm, vừa đoan trang lại vừa uy nghiêm. Mấy tên thị vệ cầm đèn lồng vây bên người nàng, càng tôn thêm vẻ tuấn tú anh khí không nói nên lời.
Chính mình khổ cực một buổi tối, nhanh chóng tìm được manh mối để bắt giữ Diệt Tuyệt vương, Mạnh Tụ cứ cho là Diệp Già Nam sẽ hảo hảo biểu dương một phen, không ngờ vừa gặp mặt, câu nói thứ nhất của đối phương lại là: "Mạnh Tụ, chúng ta đợi ngươi mất một khắc!"
Mạnh Tụ sửng sốt, sau đó mới ngượng ngập đáp lời: "Trấn đốc đại nhân thứ lỗi. Đường từ khu bình dân tới đây rất khó đi, trời lại tối, tỵ chức không dám đi nhanh, cho nên mới tới trể."
"Ngươi nói, Diệt Tuyệt vương đang ở trong nội viện Tần gia?"
"Tỵ chức có tám thành nắm chắt."
"Nói rõ lý do xem!"
"Tối qua giờ thìn, có người nhìn thấy hắn lên xe ngựa Tần gia, lại có người nhìn thấy chính chiếc xe ngựa kia tiến trong nội viện —— bằng đó, tỵ chức cảm thấy, Diệt Tuyệt vương hẳn nên ở bên trong."
Diệp Già Nam hừ lạnh nói: "Tự cho là đúng! Chẳng lẽ hắn sẽ không xuống xe giữa đường sao?"
"Đại nhân, hắn vì sao phải xuống xe giữa đường?"
Tú mi Diệp Già Nam nhướng lên, nàng lên mặt ông cụ non nói: "Mạnh Tụ, làm một quân nhân Lăng vệ, ngươi phải suy xét tất cả tình huống có khả năng xảy ra, chuẩn bị ứng biến với tình huống bất ngờ!"
Tiểu cô nương tự tác thông minh không biết từ nơi nào nghe được mấy câu nói nhảm giờ đem ra dạy khôn thế này!
Mạnh Tụ cũng không chút yếu kém phản bác: "Đại nhân, có thể ứng biến khả năng gì chứ —— đó không phải là Lăng vệ mà là thần tiên! Tỵ chức cảm thấy, có thể ứng phó với chuyện có khả năng nhất đã là không tồi rồi."
Nghe Mạnh Tụ mở miệng chống đối, đám tùy tùng trái phải bên cạnh Diệp Già Nam tỏ vẻ tức giân, có người đã tính dạy cho tên hậu đốc sát nhãi nhép không biết trời cao đất dày này một bài học, nhưng Diệp Già Nam lại hừ lạnh: "Ngươi đừng có nói nhảm!" Cuối cùng lại không nói thêm gì nữa.
Thế là tả hữu đều biết, Diệp trấn đốc khá coi trọng tên tiểu võ quan cửu phẩm này, ánh mắt đám người nhìn vào Mạnh Tụ cũng lập tức trở nên thân thiện lên.
Mạnh Tụ cũng thở nhẹ một hơi. Tranh luận vừa rồi đúng thật là hắn cũng hơi mạo hiểm —— vô luận thế nào thì nàng cũng quyền cao chức trọng, thanh danh hiển hách, thêm vào mọi người luôn gắn cho nàng vầng hào quang anh minh thần vũ, song thực chất Diệp Già Nam vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi —— hiện giờ nàng vẫn còn đang ở tuổi mới lớn. Mặc dù trước mặt bộ hạ luôn tỏ vẻ uy nghiêm thần thánh, nhưng có khi cũng khó che giấu được thiên thính thích lý sự của tiểu nữ nhi.
Tất cả mọi người không nói gì thêm, đứng nghiêm trên mặt đất. Xa xa có thể thấy một mảnh phòng ốc liên miên không dứt, không cần người giải thích, chỉ nhìn ánh mắt mọi người đều hướng về hướng phòng ốc kia, Mạnh Tụ liền biết đó khẳng định là trang viên của Tần gia.
Đám quan quân uy vũ nhìn xa xa phía trước, thần tình nghiêm túc, giống như mười vạn hùng binh trước giờ ra trận, mỗi người đều mang theo một cỗ khí thế như Thiên Vũ quân tái thế, ngược lại chính chỉ huy Diệp Già Nam lại hiện ra chút vẻ nhẹ nhàng. Ánh mắt thuần khiết của thiếu nữ xinh đẹp nhìn chung quanh, thỉnh thoảng nhịp nhịp đế giày da trâu xuống mặt đất. Đến khi nhìn lại ngõ nhỏ lúc Mạnh Tụ đi vào, thần tình trên mặt nàng khá là bực bội.
Thấy Diệp Già Nam như đang quan sát ai đó, Mạnh Tụ cũng không dám lên tiếng dò hỏi. Lúc này, Lưu Chân chợt giật giật gấu áo hắn, Mạnh Tụ mới nhớ tới chuyện hắn nhờ giới thiệu tới Diệp Già Nam, nghĩ thầm nơi này thị vệ như rừng, nói không chừng chó nhà Diệp Già Nam dắt theo cũng từ thất phẩm quan trở lên, nơi nào là lúc một tên võ quan cửu phẩm ra mặt chứ? Thế nên để đến khi Lưu Chân kéo gấu áo hắn đến gần rách, Mạnh Tụ mới dám lên tiếng: "Trấn đốc đại nhân, tỵ chức có việc muốn bẩm."
Diệp Già Nam quay đầu lại hỏi: "Ừ? Việc gì?"
"Đêm nay tỵ chức thụ mệnh điều tra, trong quá trình truy xét manh mối, đồng sự của tỵ chức, Tĩnh An Đông Lăng vệ Lưu Chân hậu đốc sát đã trợ giúp rất lớn cho tỵ chức. Không có hắn tận tâm hiệp trợ, tỵ chức không có khả năng nhanh như vậy đã có được tiến triển thế này."
"Lưu Chân?" Diệp Già Nam trầm ngâm: "Hắn tới sao?"
Lưu Chân từ sau lưng Mạnh Tụ hưng phấn đi ra, một gối quỳ xuống trước mặt Diệp Già Nam: "Tỵ chức Tĩnh An Lăng sở hậu đốc sát Lưu Chân tham kiến trấn đốc đại nhân!"
Nương theo ánh đèn lồng sáng ngời, Diệp Già Nam đánh giá Lưu Chân một phen: "À, ngươi chính là Lưu Chân. Ta có nghe qua tên của ngươi."
Mạnh Tụ ở bên cạnh thấy rõ ràng, ngữ khí cùng ánh mắt Diệp Già Nam rất ý vị, khóe miệng treo mặt cười vẻ cân nhắc. Hắn có thể nhìn ra, ấn tượng của Diệp Già Nam đối với Lưu Chân hình như rất tệ ——không biết tiểu mập mạp trước kia đã làm bao nhiêu chuyện thất đức thương thiên hại lý đến mức không ngờ cũng kinh động đến cả trấn đốc một tỉnh, Mạnh Tụ ẩn ẩn có một dự cảm không ổn.
Nhưng Lưu Chân quỳ trên mặt đất vẫn không biết gì, nghe được không ngờ Diệp Già Nam biết tên của mình, hắn hưng phấn đến mức hận không dài ra thêm một cái đuôi để đong đưa: "Tiện danh của tỵ chức không ngờ có thể lọt vào tai đại nhân, thật sự là vinh hạnh cho tỵ chức! Không biết đại nhân làm sao biết tên của tỵ chức?"
Diệp Già Nam xinh đẹp khẽ cười: "Đại danh Lưu hậu đốc sát, ta nghe như sấm bên tai. Mọi người đều nói Tĩnh An Lăng sở có một hảo hán là Lưu Chân, võ nghệ cao cường, uy mãnh hơn người, có dũng lược vạn người không địch nổi, có thể sánh với mãnh tướng hào kiệt tiền triều, quả thật không hổ với danh tráng sĩ!"
Nghe được thượng cấp khen ngợi nức nở, Lưu Chân kích động đến mức không biết chính mình đang nói cái gì: "Đại nhân khen quá lời rồi! Nói tỵ chức có thể địch vạn người thật sự là lời nói quá, tỵ chức ba tuổi tập võ, luyện được một thân võ nghệ không tầm thường, có thể địch ba đến năm trăm Ma tộc Bắc cương, nhưng nếu nhiều hơn thì thực sự tỵ chức cảm thấy hơi phiền, muốn thu thập chắc phải phí một phen công phu. . . Nói ti chức một thân địch vạn người, đây đúng thật là quá khen. . ."
Diệp Già Nam từ đáy lòng tán thán nói: "Quả nhiên là dũng sĩ khó cầu a! Bản tọa ở đây vừa đúng lúc có một nhiệm vụ, không phải đại dũng sĩ thì không thể đảm đương nổi!"
"Tỵ chức nguyện vì đại nhân xông pha khói lửa, muôn chết không từ!"
"Vậy được! Chúng ta liền lập tức phát động tấn công Tần phủ. Xin phiền 'Vạn nhân địch' Lưu hậu đốc sát đảm nhận tiền phong, giết khai một con đường cho chúng ta truy mắt can phạm!"
Diệp Già Nam thiên chân vô tà khẽ cười nói: "Nghĩ đến với vũ dũng địch ba đến năm trăm Ma tộc của Lưu hậu đốc sát, đối phó với khơi khơi mấy tay gia đinh hộ viện, đuổi bắt can phạm, đó không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Đợi đến khi bắt được can phạm, bản tọa chắc chắn ghi nhớ công lao của ngươi!"
Lúc này, Lưu Chân cho dù có ngu cách mấy cũng biết không ổn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.
Trong tửu quán, Mạnh Tụ đã nói qua với hắn, tên gia hỏa tóc đỏ kia là nhân vật cực lợi hại, giết người như nghóe. Dạng nhân vật hung dữ như vậy, chính mình còn hận không thể tránh cách hắn càng xa càng tốt. Chỉ là nghe nói Diệp Già Nam ở đây, nghĩ đến đường đường trấn đốc một tỉnh như nàng tự thân áp trận, ắt hẳn cao thủ hộ vệ phải đông như kiến, chắc phải rất an toàn mới đúng? Ôm lấy tư tưởng muốn tạo quan hệ như ở trong sở hắn mới điên điên đi theo Mạnh Tụ, không nghĩ tới lại bị đẩy lên làm tiên phong!
Đồ giả "Vạn nhân địch" lại đụng phải hàng thật, chết rất thảm a?
Răng Lưu Chân run lập cập đập vào nhau: "Tỵ chức. . . Tỵ chức. . . Nguyện lưu bên người trấn đốc đại nhân hộ vệ cho sự an toàn của ngài. . ."
"Không việc gì, hộ vệ bên cạnh ta đủ dùng rồi." Diệp Già Nam càng cười càng xinh đẹp nói: "Người đâu, chuẩn bị cho “Vạn nhân địch” của chúng ta một thanh binh khí tiện tay." Nói xong, nàng quay mặt bước đi, bỏ mặc Lưu Chân đứng như trời trồng....
Đám người Diệp Già Nam vừa đi, Lưu Chân nhếch nhác đứng lên, biểu tình giống như là vừa bị người ta cưỡng gian vậy, hắn khóc không ra nước mắt hỏi Mạnh Tụ: "Đây. . . Đây. . . Là chuyện gì?"
Mạnh Tụ chỉ đành cười khổ. Hắn vỗ vỗ vai Lưu Chân: "Có thể là Diệp trấn đốc đùa ngươi thôi. Ngươi không cần để ý đến nàng, đi sau lưng đoàn người tiến vào là được. Nhiều người như vậy, nàng sẽ không nhớ ngươi đâu."
"Đùa vui?" Thế nhưng bất luận là khẩu khí hay miệng lưỡi Diệp Già Nam đều không giống, nghe được lý do này, Lưu Chân như được đại xá: "Đúng đúng, trấn đốc nhất định là đùa ta thôi, ha ha, trấn đốc đại nhân thật là hóm hỉnh, hóm hỉnh!"
Mạnh Tụ cùng cười khan hai câu, lúc này có người từ trong bóng tối đi ra, thấp giọng kêu lên: "Ai là Lưu Chân?"
"A, là ta, ngươi là?"
"Trấn đốc đại nhân sai chúng ta tìm binh khí cho ngươi. Ngươi muốn dùng binh khí gì? Mã tấu? Trường kiếm? Thương nhọn? Hay là binh khí nặng đại loại như lưu tinh chùy, lang nha bổng? Đến khi xông vào, nếu không có binh khí tiện tay rất dễ mất mạng đấy, ngươi mau chọn đi a!"
Mặt cười Lưu Chân cứng lại, như chó nhà có tang quay sang Mạnh Tụ: "Lão Mạnh. . ."
Gia hỏa tham tài háo sắc gan bé này nói không chừng đã làm không ít chuyện xấu, nhưng dù sao cũng là người xưng huynh gọi đệ với mình, Mạnh Tụ không nỡ trơ mắt nhìn hắn bị bức tìm dạng hung sát như Diệt Tuyệt vương chịu chết.
"Được rồi, để ta đi theo trấn đốc đại nhân nói xem."
Phương xa truyền đến tiếng vang báo canh năm, sắc trời hừng sáng, bóng tối dần dần biến mất, đã có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt. Lúc Mạnh Tụ đi qua, mấy tên quan quân đang vây bên người Diệp Già Nam, xem quân trang cùng khí thế chắc đều là nhân vật có vai vế không nhỏ. Đoàn người thấp giọng thương nghị, Mạnh Tụ ngầm trộm nghe được mấy câu, biết bọn họ đang thương lượng làm thế nào để công tiến vào.
Đối diện đều là cao quan, Mạnh Tụ cũng không dám lại quá gần, chỉ có thể nhàm chán đi lòng vòng xung quanh. Cũng may bọn thị vệ đều biết tiểu võ quan cửu phẩm này là nhân vật trấn đốc khá thưởng thức, cũng không ai chạy tới đuổi hắn cả.
Có điều mắt Diệp Già Nam rất tinh, nhìn thấy Mạnh Tụ đi dạo dạo xung quanh liền hướng hắn vẫy tay.
Mạnh Tụ cả kinh, chỉ chỉ vào mũi mình: "Ta?"
Diệp Già Nam hơi bực, kêu lên: "Chính là ngươi, mau tới đây!"
Mạnh Tụ chậm rì rì đi tới: "Trấn đốc đại nhân tốt lành, chư vị đại nhân tốt lành."
Không có người trả lời. Đám quan quân cũng không thèm nhìn tiểu võ quan quân hàm bé như hạt tiêu này, giống là lão hổ cùng sư tử không nhìn một con dã cẩu xông vào địa bàn của chúng vậy. Ngược lại vẫn là Diệp Già Nam lên tiếng vãn hồi chút mặt mũi cho Mạnh Tụ: "Người này là Tĩnh An lăng vệ Mạnh Tụ, là người rất có năng lực, trong một buổi tối hắn đã tìm được manh mối Diệt Tuyệt vương. . ."
Một tên lão quan quân bỗng ngắt lời: "Diệt Tuyệt vương có thật ở trong hay không đến giờ vẫn chưa biết được. Mạnh Tụ, ngươi bằng vào một tin đồn rồi võ đoán báo tin, nửa đêm kinh nhiễu rất lớn, quá mức càn rở!"
Lão quan quân này người khô gầy, vừa đen lại vừa gầy, tròng mắt mảnh dài, khóe mắt cong xuống, tướng mạo có vẻ rất hoạt kê, nhưng thân phận hắn lại không hoạt kê chú nào: Trên quân hàm màu trắng bạc gắn ba ngôi sao màu bạc lấp lánh, biểu thị hắn là võ quan có thân phận cao nhất ở đây —— so với Diệp Già Nam còn cao hơn.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 12: Chiến đội cảm tử
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Mạnh Tụ lập tức biết hắn là ai, thượng cấp Diệp Già Nam, Đông Bình Lăng vệ đô đốc, tứ phẩm võ quan, trấn thủ đốc sát Hoắc Ưng.
Tuy Hoắc Ưng nhìn như già yếu, song ngay cả người mới như Mạnh Tụ cũng biết, người này năm xưa là một nhân vật lợi hại. Năm đó hắn ở Giang Hoài Lăng vệ làm đồng tri đô đốc, liên tục phái ra sát thủ thích sát tướng lĩnh nam triều Lý Đường, khiêu khích quan hệ giữa hoàng đế nam triều và quyền thần, nhưng sau đó bị nam triều đoán được, dưới cơn phẫn nộ, Thiên Sách phủ của nam triều phái ra rất nhiều ưng hầu lấy nha trả nha, treo thưởng vạn lượng bạc cho ai lấy được đầu Hoắc Ưng.
Đoạn sự quan Tiêu Hà của Thiên Sách phủ Nam Đường bảo đảm với hoàng đế Lý Nghê: "Trong vòng một tháng, đầu Hoắc Ưng sẽ rơi xuống đất!"
Trong một tháng tiếp theo, trong thành Từ Châu luôn chìm trong gió tanh mưa máu, ưng hầu Nam Đường cùng đám sát thủ muốn kiếm bạc chen chúc mà tới —— như lời lão bá tánh thành Từ Châu kể: "Mỗi lúc trời tối nóc nhà đều bị người ta giẫm hư mất mấy lần!"
Một tháng đi qua, hai tháng đi qua, ba tháng đi qua, nóc nhà lão bách tính thành Từ Châu hư đi hư lại không biết bao nhiêu lần, Hoắc Ưng vẫn cứ sống nhăn. Trong mấy tháng kia, cao thủ ưng hầu cùng sát thủ giang hồ chết dưới tay Hoắc Ưng cùng Giang Hoài Lăng vệ không dưới bốn trăm người, đầu lâu chém xuống nhiều đến mức nghĩa địa trong thành Từ Châu chứa không hết.
Sau cùng phía Nam Đường cảm thấy vì một sĩ quan bậc trung của Bắc Ngụy mà tổn thất không biết bao nhiêu nhân mạng, tính ra thì lỗ lớn, thế là Thiên Sách phủ len lén bỏ lệnh treo thưởng, Đông Lăng vệ Bắc Ngụy khó được một phen thắng thế đối phương, dương dương đắc ý lên mặt báo thổi phồng một trận, cũng khiến cho hoàng đế Thác Bạt Hoảng mặt rồng đại duyệt, hảo sinh khen thưởng Đông Lăng vệ tổng đô đốc Bạch Vô Sa, còn ban cho một khoản tiền thưởng, tăng thêm một phần kinh phí. Trên dưới Đông Lăng vệ đều rất vui vẻ —— người duy nhất không hài lòng chính là Hoắc Ưng, sự tình đầu gió ngọn gió vừa qua đi, hắn liền xin thuyên chuyển đến bộ phận khác.
Cũng may Bạch Vô Sa cũng thông cảm cho nỗi khổ của bộ hạ, lập tức đồng ý điều hắn tới Bắc cương làm đô đốc Đông Bình tỉnh —— người biết nội tình đều nói, đây là tìm tới hành tỉnh cách xa Nam Đường nhất, bằng không cái mạng Hoắc Ưng chắc thật sự đi đứt.
Đến Đông Bình lăng vệ mấy năm, không biết Hoắc Ưng vì học được bài học năm đó hay vì tránh né thích khách nam triều mà hành sự rất cẩn mật, cũng ít xuất đầu lộ diện, khiến cho trên dưới Đông Bình Lăng vệ đều chỉ biết phó thủ của hắn là Diệp Già Nam, không ít người thậm chí còn tưởng Diệp Già Nam chính là đô đốc Đông Bình Lăng vệ.
Mạnh Tụ không nghĩ tới, vì tin tình báo của mình mà ngay cả vị đô đốc ẩn cư đã lâu này cũng phải xuất động, càng không nghĩ tới chính là, bản thân còn chưa làm gì đã bị người trong truyền thuyết này hung hăng đánh cho một kích —— lấy thân phận cùng sự từng trải của Hoắc Ưng, lực đạo một kích này của hắn đúng là không nhẹ, gõ trúng ngay nhãn mạo kim tinh của Mạnh Tụ.
Đến khi lục soát tìm thấy Diệt Tuyệt vương thì không sao, song nếu tìm không được Diệt Tuyệt vương, chính mình khai tin tình báo giả dối, nửa đêm kinh động quân trấn, phiền toái thật lớn a —— lúc đó tốt nhất nên thu thập đồ đạc, chuẩn bị sang nằm vùng vĩnh viễn ở Ma tộc đi thôi.
Người mình mang đến lại bị Hoắc Ưng trắng trợn gây khó dễ, hơn nữa mấy câu phê bình kia của Hoắc Ưng: "Bằng vào mấy câu tin đồn khinh suất võ đoán hư báo, kinh nhiễu cự đại, càn rở" —— nói kiểu gì cũng giống như là đang nói với chính mình chứ không phải nói Mạnh Tụ, Diệp Già Nam thực sự rất khó chịu.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Mạnh Tụ, nghe Hoắc đô đốc dạy bảo rồi chứ? Đến lúc đó, ngươi xung phong đi lên cho ta, xông vào bắt bằng được Nguyễn Chấn Sơn, cũng để cho mọi người xem ngươi càn rở như thế nào!"
Hai cự đầu Đông Bình tỉnh Lăng sở đối chọi, mùi vị hỏa dược rất đậm, đám quân quan xung quanh không dám hé răng nửa lời.
Hai đại cự đầu tranh phong, tiêu điểm của hỏa lực lại rớt ngay trên đầu mình, Mạnh Tụ thầm kêu khổ không thôi: "Ti chức hiển nhiên sẽ tận tâm kiệt lực, anh dũng tác chiến, không cô phụ sự mong đợi của hai vị đại nhân."
Hoắc Ưng ngẩng đầu lên, cũng không để ý Mạnh Tụ, giống như không nghe hắn nói chuyện vậy.
Diệp Già Nam vốn muốn lưu Mạnh Tụ ở bên người, nhưng bị Hoắc Ưng táng cho một kích như vậy, nàng cũng nóng đầu quát: "Rất tốt! Mạnh Tụ, ngươi cứ yên tâm giết xông vào! Có ta ở đây, lúc báo công cũng không ai gạt đươc công lao của ngươi, đến lúc đó ta sẽ tiến cử ngươi! Giờ đi tuyển chọn binh khí, đợi nghe mệnh lệnh."
Mạnh Tụ cúi đầu lui xuống, Lưu Chân ở bên kia sớm đã trông đến mòn con mắt, nhìn thấy Mạnh Tụ trở về, hắn nhảy tới nắm chặt lấy Mạnh Tụ: "Thế nào? Thế nào? Trấn đốc đại nhân nói sao?"
Mạnh Tụ bực tức nhìn hắn: "Có tin tức tốt cũng có tin tức xấu, ngươi trước muốn nghe cái nào?" Không đợi Lưu Chân trả lời, hắn đã nói trước: "Tin tức tốt là ngươi làm tiền phong không cô đơn nữa, tin tức xấu là chúng ta cùng chung một đội cảm tử!"
"A!" Biểu tình Lưu Chân bi thống muốn chết: "Chẳng lẽ, Diệp trấn đốc có thành kiến đối với ta như vậy? Ngay cả người giúp ta cầu tình cũng không buông tha? Đây thật là oan uổng a"
Mạnh Tụ cười khổ không thôi, nghĩ thầm: "Ngươi tính là rễ hành á! Người ta căn bản không nhớ đến ngươi." Hắn cũng lười giải thích rõ ràng với Lưu Chân, mặt đần thối ngồi trên mặt đất. Lưu Chân ngồi ở bên cạnh, rên rỉ lải nhải không thôi: "Lão Mạnh a, ta xin lỗi ngươi, liên lụy ngươi" lát sau còn nói thêm: "Đáng thương a, ta mới hai mươi lăm tuổi, là tuổi thanh xuân thiếu niên đẹp nhất, tuyệt thế công tử ngọc thụ lâm phong, nhân sinh đang sung sướng, đáng thương cho đang tuổi tráng niên mà mất sớm. . ."
( Mạnh Tụ giúp hắn bổ sung: "Ngươi = tuyệt thế công tử ngọc thụ lâm phong + năm mươi cân thịt béo." )
Qua một lát, Lưu Chân lại thầm thà thầm thì: "Quá đáng tiếc, hôm nay thật không dễ dàng mới kiếm được một khoản, có đủ tám mươi lượng bạc, nếu ta chết rồi, khoản tiền này làm thế nào đây? Lão Mạnh, ngươi giúp ta bảo quản, đến lúc đó nếu ta có gì bất trắc, ngươi giúp ta đem số tiền này giao cho cha mẹ, nói hài nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng lão nhân gia. . ."
Mạnh Tụ vươn tay muốn tiếp, nhưng mập mạp chớp mắt lại thay đổi chủ ý, đưa tay ra lại rụt trở về: "Nhưng mà vạn nhất lão Mạnh ngươi chết, đến lúc đó loạn thất bất táo, thi thể ngươi bị đám vương bát đản kia ném xuống giếng hủy thi diệt tích, ta tìm ngươi nơi nào để lấy bạc đây? Thế thôi, để ta tự bảo quản được rồi. . ."
Mạnh Tụ không thể nhẫn được nữa, hung hăng đập xuống đầu Lưu Chân một cái: "Cái đồ quạ đen miệng chó nhà ngươi, im tiếng đi!"
Hai người đều không nói chuyện, mắt nhìn trang viên Tần phủ xa xa đến phát ngốc, nắng mai chiếu xuống, bóng mờ đen đen của trang viên chiếu xuống đất như cự thú khổng lồ đang mở miệng lớn chờ đợi bọn họ chui đầu vào.
Canh năm hai khắc, có người từ trong bóng tối chạy tới chỗ bọn họ, thấp giọng thét lên: "Đội cảm tử tiên phong, lập tức tập hợp! Lưu Chân, Mạnh Tụ, Vương Trụ, Dương Lực, La Cường, các ngươi mau tới đây!"
Lưu Chân và Mạnh Tụ liếc mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn rõ mặt đối phương trắng bệch không còn chút huyết sắc. Mạnh Tụ thấp giọng nói: "Lưu ca, ngươi nói là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, phú quý đều là đánh mà ra a! Ngươi ta chắc không phải hạng người đoản mệnh tổn thọ đâu!"
Lưu Chân răng va vào nhau lập bập, run run nói: "Ách, đúng, lạc lạc, đi!"
Cùng theo người triệu tập, Lưu Chân cùng Mạnh Tụ đi tới một mảnh đất trống trong ngõ nhỏ, nơi đó đã có người tới trước. Có mười tráng sĩ thân hình bưu hãn tay cầm đủ loại vũ khí, sát khí đằng đằng đứng tụ tập sẵn.
Trong đội ngũ có một tráng hán lực lưỡng chạy tới kêu Lưu Chân cùng Mạnh Tụ: "Sao chậm như vậy, mau tới đây!"
Mạnh Tụ nhìn một cái, người vừa kêu không ngờ hắn lại biết, chính là thân binh Vương Trụ của Diệp Già Nam mới gặp tối qua. Nhìn thấy người quen, Lưu Chân cùng Mạnh Tụ đều rất hoan hỉ, vội vàng đi tới: "Vương huynh đệ, Vương huynh đệ!"
Vương Trụ quay đầu, nhận ra Mạnh Tụ: "Là Mạnh đại nhân. . . Còn có tên mập mạp này nữa. Các ngươi cũng trong đội xung phong hả?"
"Ừ."
"Loại chuyện này đều do vệ tốt chúng ta làm, hai vị đại nhân đều là mệnh quan triều đình, làm sao cũng phải làm chuyện này?"
Lưu Chân cùng Mạnh Tụ cười khổ không nói, Mạnh Tụ hỏi lại: "Vương huynh đệ, ngươi là thân tín của Diệp trấn đốc, làm sao cũng bị bức làm chuyện này?"
"Ai nói ta bị bức ta? Ta chủ động xin đi mà."
"A?"
"Các ngươi không biết? Làm cảm tử đội một lần ít nhất có thể được thưởng hai mươi lượng bạc, bằng tiền lương làm hai năm." Vương Trụ mãn ý nói: "Huống hồ chuyện lần này lại không nguy hiểm, tra xét một trang viên phú hộ thôi, so với lúc trước làm cảm tử đội ở tiền tuyến Bắc cương, chặn mã trận của kỵ binh Ma tộc xung phong thì loại chuyện này quá nhẹ nhàng, nói không chừng còn có thể vơ vét thêm chút đỉnh —— rất nhiều người muốn làm chuyện này đấy!"
Xem ra lần này tỉnh Lăng sở rất chú ý bảo mật, ngay cả binh sĩ trực tiếp tham gia hành động cũng đều không biết mục tiêu chân chính. Mạnh Tụ đang muốn nhắc nhở Vương Trụ, Lưu Chân liền kéo mạnh chéo áo hắn, cướp lời nói: "Đúng, đúng. Loại hành động này không kiếm thêm không được."
"Thì đúng là vậy mà. Mạnh đại nhân, còn vị này. . . Mập mạp đại nhân, đến khi tiến vào nhớ nhanh tay nhanh mắt một chút, thứ nào đáng tiền nhớ cất trong túi thật nhanh —— nếu không đợi đại đội nhân mã tiến vào, vậy chẳng xơ múi được gì nữa đâu. Dưới mắt nhìn chằm chằm không dễ gian lận được nữa."
"Vâng vâng, đạ tạ Vương huynh đệ chỉ điểm."
Vương Trụ quay sang tán gẫu với người bên cạnh, Mạnh Tụ mới khe khẽ hỏi Lưu Chân: "Ngươi lôi kéo ta làm gì?"
"Lão Mạnh, ngươi cùng với bọn họ, đến lúc đó ai dám xông đến trước? Nhiều người như vậy, chúng ta cũng có thời gian để trốn a…."
Mạnh Tụ sửng sốt, lập tức đành chịu cười khổ. Ngay cả chuyện thế kia cũng tính toán đến, tâm tư Lưu Chân thật quá âm điểm đi —— Chẳng qua không còn cách nào khác, vì mạng sống, ai mà không vắt hết đầu óc chứ?
Hắn nhìn lại chung quanh, nhân số đội cảm tử không nhiều, chỉ có mười mấy người, trừ hắn cùng Lưu Chân ra thì mỗi người ai ai cũng to cao lực lưỡng. Vũ khí bọn họ trang bị đủ mọi chủng loại, đại đao, trường kiếm, đại chuỳ tử, lưu tinh chùy, thậm chí Mạnh Tụ còn nhìn thấy một tráng hán gánh theo lang nha bổng.
Mọi người mặc cũng không ai giống ai, có người mặc một lớp khinh giáp trong quân phục, có người mặc toàn nhuyễn giáp, có người mặc quân phục phổ thông, tên tráng hán cầm lang nha bổng thậm chí còn cởi quân trang trên người xuống, lộ ra bả vai hùng vĩ, cánh tay hắn còn to hơn cả bắp đùi Mạnh Tụ, cơ thịt xung quanh gồ lên, như thể khí lực tràn đầy khiến thân thể chứa không nổi.
Thần thái mọi người đều khá nhẹ nhàng, rất nhiều người đều quen biết trước, bắt chuyện tán gẫu râm ran: "Cáp, tiểu tử ngươi lại tới đây lừa tiền!", "Lão Vương, đã lâu không gặp.", "Nghe nói tiền thưởng lần này tận ba mươi lượng bạc đấy!"
Đám tráng hán ngồi chơi đùa binh khí trong tay, vũ khí trầm nặng trên tay bọn họ nhẹ nhàng tựa như que diêm, hoa vung lên đủ loại chiêu thức, cùng nhau khoe khoang võ nghệ, cùng nhau cười giỡn vui đùa —— không giống như quân đội chuẩn bị đi đánh trận mà có phần giống như đoàn người đi du lịch.
Nhìn mọi người trong đội đều cường hãn hơn người, ai ai cũng đều là tay hảo thủ, Mạnh Tụ lần nữa đối với tương lai thêm phần tự tin: "Nhiều người xuất sắc như vậy, cho dù đụng phải Diệt Tuyệt vương cũng có thể đủ sức đánh một trận a?"
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc