Tiết 206: Tự tiện
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Mạnh Tụ vẻ mặt ôn hòa nói: "Giang đốc sát, mời ngồi. Ta gọi ngươi tới là có sự tình muốn thương lượng với ngươi."
Giang Hải vừa ngồi xuống, lập tức lại đứng dậy cúi người thật sâu: "Trấn đốc đại nhân đừng dọa mạt tướng. Mạt tướng là bộ hạ của đại nhân, đại nhân có việc chỉ cần phân phó là được, cho dù mạt tướng phải xông pha khói lửa quyết không từ, cần gì nói thương lượng hay không?"
Mạnh Tụ cười nói: "Ngồi xuống, ngồi xuống. Giang đốc sát không cần khách khí như vậy, lần này gọi ngươi tới đúng là có chuyện ta không quyết định được chủ ý, Giang đốc sát luôn suy nghĩ chu mật, ánh mắt sâu xa, ta muốn nghe cách nhìn của ngươi."
"Đại nhân khách khí, không biết là vì chuyện gì?"
"Sự tình là thế này, Mễ Hoan trấn đốc Lăng sở Xích Thành mới vừa rời đi. Giang đốc sát ngươi cũng biết, gần đây Lạc kinh xảy ra đại sự, Đông Lăng vệ Xích Thành cảm thấy cô lập không viện, áp lực rất lớn, Mễ trấn đốc hy vọng có thể được Đông Bình Lăng vệ chúng ta chống đỡ. Đương nhiên, hắn cũng nguyện ý tiếp nhận sự điều khiển và chỉ huy của chúng ta. Giang đốc sát, chuyện này không biết ngươi có ý kiến thế nào."
Ánh mắt Giang Hải chợt lóe, hắn trầm giọng nói: "Đây là đại sự cứu phạt, nếu đại nhân đã có lời, mạt tướng cũng không dám giấu diếm chút thiển kiến.
Hiện tại, bởi vì tổng sở xảy ra chuyện, Lăng sở các nơi đều hốt hoảng, lại thêm biên quân bức bách, Đông Lăng vệ Xích Thành tìm kiếm chi viện từ bên ngoài, đó là chuyện rất tự nhiên. Đại nhân chiến tích rực rỡ, Đông Bình Lăng vệ ta đả bại biên quân, đánh tan Bắc Hồ, thậm chí ngay cả dạng kiêu tướng biên quân như Lý Xích Mi cũng đều lạc bại dưới tay đại nhân, thanh danh thiện chiến của quân ta sớm đã truyền khắp Bắc cương. Mọi người đều là Đông Lăng nhất mạch, lại là hai tỉnh tiếp giáp, nếu đã nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của chúng ta, Lăng vệ Xích Thành muốn đến nương nhờ, đó là chuyện hết sức bình thường."
"Giang đốc sát ngươi cho là, chúng ta nên tiếp thụ?"
"Người từ xa đến đầu nhập, lại là binh mã Đông Lăng vệ đồng khí liên chi, tỵ chức cảm thấy đây là chuyện tốt, cũng thuyết minh uy vọng đại nhân như mặt trời giữa trưa."
"Ừ, Giang đốc sát cùng ta không mưu mà hợp. Hiện tại, Mễ trấn đốc mời ta đi tới Đông Lăng vệ Xích Thành thị sát, nhưng ở Đông Bình cũng đang bận rộn sự vụ, ta tọa trấn đại bản doanh không thể phân thân, không biết Giang đốc sát có hứng thú thay ta đi một chuyến không?"
Ánh mắt Giang Hải chợt lóe, lập tức nói: "Mạt tướng nguyện vì đại nhân phân ưu. Nếu đại nhân cho phép, mạt tướng nguyện tới Xích Thành một chuyến."
"Giang đốc sát văn võ song toàn, đa mưu túc trí, nếu ngươi nguyện khổ cực một chuyến, ta rất yên tâm
"Thỉnh giáo đại nhân, lần này tới Xích Thành tôn chỉ là gì?"
"Ta tịnh không biết tình hình ở Xích Thành thế nào, cũng không biện pháp xác định rõ chỉ thị cho ngươi. Ngươi cứ cho là đang đại biểu cho Đông Bình Lăng vệ tới Lăng vệ Xích Thành liên lạc thăm đáp lễ đi a. Tuy Mễ trấn đốc nói bên phía Lăng vệ Xích Thành rất ngóng trông được liên hợp cùng chung ta, nhưng đây chỉ là lời từ mỗi miệng Mễ trấn đốc, tình hình cụ thể thế nào còn phải nhờ ngươi tự thân điều tra, các nơi đều phải xem xét cụ thể. Đặc biệt là binh bị, vũ khố, trữ bị của kho lương và tài khố Lăng vệ Xích Thành, những điều này tốt nhất ngươi nên tận mắt tới thực địa khám tra một cái, đừng có chỉ nghe quan viên bên kia báo cáo."
Trầm ngâm trong khoảnh khắc, Mạnh Tụ nói tiếp: "Lần này ngươi tới Xích Thành, nếu có cơ hội có thể tới yết kiến đô đốc Xích Thành Nguyên Chính Bân, ngươi thay ta trí tạ hắn, nói nhân tình của Nguyên đô đốc, Đông Bình Lăng vệ chúng ta đã ghi nhớ, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp. Sau đó, ngươi lưu ý phản ứng của Nguyên đô đốc, nhìn xem hắn có biểu tình gì.
Giang Hải hơi sửng sốt: "Trấn đốc, không phải lưu ý câu trả lời của Nguyên đô đốc ư?"
"Không! Đô đốc trả lời thế nào, điều này không quan trọng. Then chốt chính là trong nháy mắt kia thần tình hắn biểu thị thế nào… Hắn cao hứng, kinh ngạc, hay là không vui? Cái này phải nhờ Giang đốc sát ngươi nắm bắt, trở về nói lại với ta là được."
"Cái này... Mạt tướng không thật rõ ràng, dám mong đại nhân giải thích rõ hơn?"
Mạnh Tụ cười khổ, chuyện này nói ra thực rất vi diệu, hắn cũng là đoán già đoán non mà thôi. Lần trước Thác Bạt Hùng tích trữ trọng binh ở Vũ Xuyên muốn xâm nhập Đông Bình, bên phía Xích Thành lại sóng êm biển lặng. Đương thời Mạnh Tụ không chú ý, sau đó hắn mới cảm thấy không đúng. Vì cái gì biên quân ở Vũ Xuyên kinh động như thế mà phía Xích Thành lại không có nửa điểm động tĩnh gì cả?
Lúc đó, nếu biên quân cũng bố trí một lộ binh mã ở Xích Thành, tổ chức giáp công từ hai mặt, nếu mình mạo hiểm chạy tới Vũ Xuyên đánh lén thì thất bại càng nhanh. Lấy thực lực hùng hậu của biên quân, hoàn toàn có năng lực xuất kích từ nhiều tuyến.
Thác Bạt Hùng là lão thủ không biết đã đánh bao nhiêu trận, kinh nghiệm phong phú như thế, vì sao hắn không làm như vậy?
Mạnh Tụ suy đoán, tịnh không phải Thác Bạt Hùng không muốn xuất kích từ Xích Thành, chỉ là đô đốc Xích Thành Nguyên Chính Bân cùng hắn không bình thường, ở giữa có trở ngại, nên Thác Bạt Hùng cũng hết cách.
Vì chứng thực suy đoán này, nên Mạnh Tụ cố ý phái Giang Hải tới dò xét Nguyên Chính Bân một phen. Nếu như lúc đó đúng là Nguyên Chính Bân phóng tay lưu tình thả cho mình một đường, vậy tất nhiên hắn sẽ minh bạch Mạnh Tụ đang nói cái gì, khả năng còn sẽ đáp lại;
Nếu Nguyên Chính Bân biểu hiện kinh ngạc, vậy chuyện này dự tính là tại mình đoán mò mà thôi. Dò xét một phen như thế, sai rồi cũng không có gì, nhiều lắm thì Nguyên Chính Bân cảm thấy mù mờ chẳng hiểu gì hết thôi.
"Giang đốc sát, tường tình thế nào ngươi đừng hỏi nữa, chỉ cần quan sát phản ứng của Nguyên đô đốc rồi trở về báo cáo cho ta là được. Có điều, ta nghĩ Nguyên đô đốc chưa hẳn đã chịu gặp ngươi."
"Vâng, trấn đốc đại nhân, còn có phân phó gì sao?"
"Đêm nay ta mời Mễ trấn đốc ăn cơm, ngươi cũng cùng tới theo luôn để ta giới thiệu cho các ngươi làm quen. Ngươi và Mễ trấn đốc tâm sự cho tốt, đến lúc đó ngươi đến Xích Thành cùng với hắn. Sau khi qua bên kia ngươi cứ tùy cơ hành sự. Nhưng nhớ kỹ, phải tôn trọng Mễ trấn đốc, đừng cuồng vọng tự đại, đừng tự tác chủ trương, hiểu chưa?"
"Đại nhân yên tâm, mạt tướng hiểu!"
"Tốt, ngươi đi xuống chuẩn bị đi.
Lúc ngươi rời đi thì chuyện ở Thứ Nha sư để cho Lữ Lục Lâu quản lý thay, ngươi bàn giao lại cho hắn một cái.
Đêm đó, Mạnh Tụ mời Mễ Hoan tới Thiên Hương lâu uống rượu. Tuy tao ngộ đại biến, nhưng có một số thứ dù ở bất kỳ thời đại nào cũng đều không đổi, ví như quy củ quan trường. Quan viên cao cấp đồng cấp từ bên ngoài tới bái phỏng, nếu kẻ làm địa chủ như Mạnh Tụ không khoản đãi cho tốt, mọi người đều sẽ nói Mạnh trấn đốc không thông nhân tình thế thái.
Qua ba tuần rượi, Mễ Hoan hứng trí lên, ồn ào nói muốn xem mỹ nữ ca múa.
Mạnh Tụ uống hai chén, cũng đã ngà ngà. Hắn cười gọi Đỗ chưởng quỹ Thiên Hương lâu: "Lão Đỗ, đêm nay có khách quý từ phương xa tới, muốn được hân thưởng tài nghệ và phong tình Đông Bình chúng ta, lão Đỗ ngươi có thứ gì tốt thì đưa ra a, nếu để Đông Bình mất mặt, ta không tha cho ngươi đâu!"
Đỗ chưởng quỹ gật đầu cúi người: "Trấn đốc ngài tự thân đi qua, còn có mấy vị khách quý đại nhân này, tiểu lâu sao dám tàng tư! Chỉ là mới thu mấy ca cơ, tuy kỹ nghệ khá nhàn thục, nhưng so với phong vận của Âu Dương cô nương thì tất nhiên là xa xa không bằng, chỉ sợ không vào được pháp nhãn trấn đốc đại nhân. Nếu có chỗ nào sơ sót, còn mong đại nhân ngài bỏ quá cho.
Đêm đó Đỗ chưởng quỹ mang Âu Dương Thanh Thanh tới bái phỏng, lại vừa đúng lúc đụng phải tin tức kinh người từ Lạc kinh truyền đến, dưới tâm tình kinh hãi, mình cũng mặc kệ Âu Dương Thanh Thanh đó rồi chạy, sau này nhớ lại Mạnh Tụ cảm thấy rất có lỗi.
Một nữ tử dồn hết dũng khí chủ động biểu lộ tâm ý với người mình thích, chuyện như thế dù ở tiền thế cũng rất hiếm thấy. Dù mình không thể tiếp nhận cũng nên an ủi nàng một cái, thế mà mình lại cứ như vậy bỏ đi, điều này chắc khiến sự tự tôn của người ta bị tổn thương rất nặng? Cũng không biết Âu Dương Thanh Thanh chịu đả kích như vậy sẽ thế nào, không biết có cả ngày chìm trong nước mắt không?
Nghĩ tới, Mạnh Tụ hỏi: "Âu Dương cô nương, gần đây nàng... vẫn khỏe chứ?"
Rõ ràng Đỗ chưởng quỹ rất kinh ngạc, hắn cẩn thận dực dực nói: "Cái này... bẩm trấn đốc, gần đây tiểu nhân không liên lạc với Âu Dương cô nương nên cũng không biết tình hình cụ thể thế nào."
“Hả? Âu Dương cô nương không ở Thiên Hương lâu sao?”
Đỗ chưởng quỹ cả kinh: "Trấn đốc, ngài nói cái gì a! Đêm đó, tiểu nhân đã tự tay đem cả khế ước lẫn người Âu Dương cô nương giao cho ngài rồi mà, sao nàng còn có khả năng ở trong Thiên Hương lâu chúng ta?"
"A? Âu Dương cô nương chưa trở về?"
"Không có! Mạnh trấn đốc, Âu Dương cô nương đã là người của ngài, sao nàng có thể trở về?
Không phải ngài thu nàng rồi sao? Nàng không ở chỗ ngài? Chẳng lẽ, nàng chạy?"
Nói tới đây, giọng Đỗ chưởng quỹ đã run run: "Trấn đốc đại nhân, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân a! Tiểu... Tiểu nhân đã đem người giao cho ngài, ngài cũng tự tay nhận lấy, giao dịch đã xong, việc này không liên quan gì đến Thiên Hương lâu chúng ta nữa...
Ngữ điệu Đỗ chưởng quỹ nâng cao, Mễ Hoan đứng bên kia cũng nghe được, hắn ló đầu sang hỏi, "Mạnh đại nhân, có việc gì ư?"
Mạnh Tụ vội nói: "A, không việc gì, ta thương lượng với chưởng quỹ về mấy ca cơ ca múa thôi. Cứ như vậy đi, lão Đỗ, ngươi trước an bài mấy ca cơ thật tốt lên đây. Những chuyện khác chúng ta nói sau.
Đỗ chưởng quỹ cũng rất cơ trí phối hợp: "Ai ai, được, phiền các vị đại nhân hơi đợi, lập tức ca múa sẽ tới ngay."
Đêm đó, sau khi tiễn Mễ Hoan về phòng trọ, Mạnh Tụ quay sang phân phó Vương Cửu; "Tiểu Cửu, ngươi tới Thiên Hương lâu bên kia một chuyến, mời Đỗ chưởng quỹ tới đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn."
Vương Cửu ứng một tiếng, song lại không lập tức đi ngay mà hỏi: "Xin hỏi đại nhân, ngài tìm Đỗ chưởng quỹ là muốn hỏi chuyện Âu Dương cô nương?"
"Hắc hắc, sao tiểu tử ngươi biết."
Đột nhiên Mạnh Tụ nhớ tới, đêm đó chính Vương Cửu đã mang Âu Dương Thanh Thanh rời đi, hắn sửng sốt, đánh giá Vương Cửu một cái, trong mắt đầy vẻ sâm nhiên: "Vương Cửu, sao ngươi biết chuyện Âu Dương Thanh Thanh? Đêm đó ngươi mang nàng đi đâu?"
Lúc nói đến câu cuối cùng, ngữ khí Mạnh Tụ đã mang theo mấy phần nghiêm lệ, nhưng Vương Cửu tịnh không sợ hãi, ngược lại có vẻ thần bí lại gần tới: "Trấn đốc, ngài đã quên? Đêm đó không phải ngài hân phó tiểu nhân an trí Âu Dương cô nương cho tốt ư? Ngài nói, để tiểu nhân mang nàng đến một chỗ an toàn. Chiếu theo phân phó của ngài, tiểu nhân đã thuê một viện tử nhỏ ở bên ngoài, mời Âu Dương cô nương ở tạm bên kia."
Mạnh Tụ sửng sốt thật lâu mới có phản ứng, hắn thất thanh nói: "Tiểu Cửu, ngươi... Ngươi không ngờ dám đem Âu Dương cô nương tới tiểu viện bên ngoài?"
"Trấn đốc, đây không phải ý ngài sao? Lần trước rõ ràng ngài đã ám thị cho tiểu nhân..."
"Lão tử ám thị cho ngươi lúc nào!"
Một khắc này, Mạnh Tụ vừa thẹn vừa giận, ngay cả tâm tư đánh người hắn cũng có.
Âu Dương Thanh Thanh tới “tỏ tình”, mình thật không dễ dàng mới cự tuyệt được nàng. Nhưng tên Vương Cửu này lại hay rồi, tự tác thông minh thu dung, còn thuê nhà bên ngoài an trí cho nàng. Hiện tại, Âu Dương Thanh Thanh quá nửa cho rằng đây là ý tứ của mình a!
Bây giờ mình làm sao đi đối mặt với cô nương xui xẻo kia? Chạy tới nói với nàng rằng: Kỳ thực không phải vậy, đều là do kẻ dưới hiểu lầm, chứ căn bản ta không có ý tiếp nhận ngươi, hiện tại Âu Dương cô nương ngài thích đi đâu thì đi… Ba loại lời nói đó làm sao hắn có thể nói ra miệng được!
Dưới sự phẫn nộ, Mạnh Tụ xoay người phất tay áo bỏ đi, Vương Cửu đuổi theo hỏi; "Trấn đốc, vậy chuyện Âu Dương cô nương..."
"Lão tử mặc kệ ngươi! Chính ngươi gây ra phiền toái, ngươi tự mình đi mà giải quyết!"
Nói xong, Mạnh Tụ "rầm rập" nện mạnh gót chân đi về phòng, đóng sập cửa "Rầm" một tiếng, Vương Cửu đứng ngây ngẩn ở đó, sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Mạnh Tụ trở về phòng, song vẫn tức giận không thôi, ở trong phòng dạo tới dạo lui. Giang Lôi Lôi và Tô Văn Thanh đều nhìn ra Mạnh Tụ không bình thường, vội chạy tới hỏi, Mạnh Tụ phiền não phất phất tay: "Đừng để ý đến ta, phiền chết đi được!"
Qua một trận, nộ khí của Mạnh Tụ mới tiêu giảm chút ít, hắn kêu Giang Lôi Lôi, "Lôi Lôi, lại đây, rót cho ta chén trà! Chết khát mất."
Giang Lôi Lôi bước tới châm trà, nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, xảy ra chuyện gì? Tiểu Cửu không hiểu chuyện nên gây họa sao?"
"Hừ! Tiểu tử này tự tác thông minh, quá hỗn trướng! Nhưng mà Lôi Lôi, sao ngươi biết hắn gây ra họa?"
Giang Lôi Lôi cười nói: "Từ lúc nãy đến giờ tiểu Cửu vẫn quỳ trước cửa, chúng ta hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không chịu lên tiếng, chỉ nói mình đã làm sai chuyện khiến ngài tức giận. Đại nhân a, tiểu Cửu làm sai chuyện, ngài đánh hắn một trận là được rồi, đừng vì thế mà bốc hỏa, hại tới thân thể.
Mạnh Tụ "hừ" một tiếng, nói: "Lôi Lôi, ngươi đi ra gọi Vương Cửu vào đây."
Lúc Vương Cửu đi vào, cả người hắn run run. Vừa thấy thấy Mạnh Tụ, hắn không nói gì cả, chỉ liều mạng dập đầu, "Phanh phanh phanh phanh", dập đến trán bầm tím, máu tươi thấm cả ra.
Vương Cửu theo hầu hạ Mạnh Tụ đã lâu, đối với tính cách của Mạnh Tụ cũng hiểu rõ chút ít.
Thẳng cho tới nay, đối với người bên mình, Mạnh Tụ luôn có vẻ khoan dung, thậm chí còn hơi buông thả, đừng nói bốc hỏa, dù có là nặng lời cũng không nói quá mấy câu. Hiện tại, Mạnh trấn đốc nổi giận lôi đình thế này, vậy khẳng định là đang rất tức giận … Nếu Mạnh Tụ nổi giận dùng quân côn đánh hắn, ngược lại hắn không sợ, hắn sợ nhất chính là bị Mạnh Tụ đuổi đi.
Hắn đã quen làm người bên cạnh Mạnh trấn đốc, đi đâu cũng được người tôn sùng, đã quen được người cung kính gọi là "Cửu tiên sinh", đã quen với sinh hoạt áo cơm vô ưu. Nếu phải lần nữa trở về những ngày khốn khổ bần cùng trước kia, Vương Cửu tình nguyện chịu chết.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Vương Cửu, đột nhiên Mạnh Tụ nhớ lại, trong sáng sớm tuyết rơi ngày đó, chính thiếu niên này vì đưa bữa sáng cho mình, đã bưng theo giỏ xách đứng đợi trong gió tuyết cắt da cắt thịt …
Nghĩ đến một màn kia, nộ khí trong lòng Mạnh Tụ không khỏi chùm xuống, lòng dạ mềm nhũn…. Vương Cửu tự tiện chủ trương đúng là đáng ghét, nhưng dù hắn có hỗn trướng đến mấy, có không phải đến thế nào, song đúng là không có ác ý. Hắn chỉ vì muốn tốt cho mình, để mình được vui mà thôi!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiết 207: Bị Ma (Phòng bị người Hồ)
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng sắc mặt Mạnh Tụ vẫn rất nghiêm lệ, hắn cũng không muốn dễ dàng khoan thứ cho Vương Cửu. Tiểu nhân thị sủng mà kiêu, đây là bệnh mà người bên cạnh thượng vị giả dễ phạm phải nhất, vì bóp chết tư tưởng này từ trong trứng nước, dạy cho Vương Cửu một bài học cũng được.
"Vương Cửu, nói cho ta, vì sao ngươi làm như vậy!"
Vương Cửu ngẩng đầu lên, trên trán đã thấm đầy máu tươi, cả người hắn run run, nhưng tiếng nói chuyện còn khá rõ nét: "Đại nhân, tiểu nhân hồ đồ làm sai chuyện, ngài trách phạt thế nào tiểu nhân cũng nhận. Nhưng xin ngài ngàn vạn lần đừng đuổi tiểu nhân đi! Nếu phải rời xa đại nhân, tiểu nhân tình nguyện được chết!"
"Ngươi nói đi. Nói cho ta, đến cùng là chuyện gì?"
Vương Cửu trộm nhìn Mạnh Tụ, lại thấy tuy sắc mặt Mạnh trấn đốc vẫn rất khó coi, nhưng thần tình đã nhẹ nhàng hơn nhiều, trong lòng hắn hơi an, ấp a ấp úng kể rõ sự tình.
Thì ra đêm đó lúc Đỗ chưởng quỹ mang Âu Dương Thanh Thanh tới tìm Mạnh Tụ, Vương Cửu đứng ở ngoài cửa cũng nghe được hai người đối đáp. Đại mỹ nữ như hoa như ngọc đưa lên tới cửa, Vương Cửu ở mặt ngoài nghe mà hận không thể xông vào đáp ứng thay Mạnh Tụ, song cuối cùng Mạnh Tụ lại cự tuyệt, Vương Cửu ở bên ngoài giậm chân lịa lịa, nghĩ thầm chẳng lẽ hôm nay đầu óc Mạnh trấn đốc có vấn đề? Mỹ nữ đẹp như vậy, người khác dù có phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn cướp lấy, không ngờ đưa lên tới cửa hắn lại không nhận!
Tiếp đó, bởi vì có cấp báo từ Lạc kinh nên Mạnh Tụ vội bỏ đi. Vương Cửu đưa Âu Dương Thanh Thanh trở về. Cũng nên trách Mạnh Tụ không tốt, nói mấy câu phân phó quá hàm hồ, nói để Vương Cửu mang Âu Dương Thanh Thanh đưa đến chỗ "an toàn". Thế là Vương Cửu suy xét: Điều này có phải là trấn đốc ám thị cho ta không? Mỹ nữ như vậy ai mà không thích, trấn đốc lại không thu, thật cũng quá khác thường.
Hắn nghĩ một trận, chẳng lẽ trấn đốc có nỗi khổ gì đó, không thể công khai thu lấy Âu Dương Thanh Thanh? Có phải muốn tránh người nào, cho nên chỉ đành len lén ám thị cho mình. Muốn mình lén đem Âu Dương Thanh Thanh an trí cho tốt?
Ở trong mắt Vương Cửu, thân là hạ nhân, phân ưu với chủ tử. Đây là chuyện đương nhiên.
"Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, hiểu lầm ý tứ đại nhân, thế là tiểu nhân nói với Âu Dương cô nương, nói kỳ thật đại nhân rất thích nàng, nhưng có chút nguyên nhân không tiện nói, hiện tại đại nhân chưa thể công khai thu nàng được, cho nên tạm thời tìm một tòa nhà ở bên ngoài trú tạm trước."
Mạnh Tụ vỗ lên bàn quát: "Làm càn! Sao ngươi dám loạn biên lời của ta!"
Vương Cửu vội vàng quỳ xuống lần nữa: "Vâng vâng, là tiểu nhân làm càn, tiểu nhân là hỗn trướng đáng chết!" Hắn "ba ba ba" tự mình bạt tai mấy cái, kêu lên: "Tiểu nhân tự tiện chủ trương, nên đánh!"
Nhìn thấy bộ dạng Vương Cửu như thế, Mạnh Tụ đầy bụng nộ khí mà không làm gì được. Hắn quát: "Đừng nháo nữa! Ngươi nói như vậy, Âu Dương cô nương cũng tin?"
"Cái này…Lúc đó Âu Dương cô nương có hơi bán tín bán nghi, nàng nói, nếu đại nhân đã có ý với nàng, vì sao không nói rõ ngay trước mặt? Tiểu nhân lớn mật làm xằng, nói hiện tại đại nhân có chỗ khó, hiện tại còn không tiện nói rõ, nhưng đại nhân nhắc nhở tiểu nhân chuyển cáo phen tâm ý này. Tiểu nhân là tâm phúc của đại nhân, lời của tiểu nhân cũng như lời của đại nhân…."
"Làm càn! Ngươi nói như thế, Âu Dương cô nương cũng tin tưởng?"
"Ách, chẳng những nàng tin tưởng mà còn có vẻ rất cao hứng, rất hoan hỉ. Thế là, tiểu nhân thuê một viện tử nhỏ ở Tây phố bên ngoài Lăng sở, đem Âu Dương cô nương an trí ở đó...
"Chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói với ta một tiếng!"
Vương Cửu lệ chảy đầy mặt, có vẻ rất ủy khuất: "Trấn đốc đại nhân, tiểu nhân nói rồi mà! Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi an trí Âu Dương cô nương xong, tiểu nhân lập tức trở về tìm ngài, nói với ngài rằng đã an trí Âu Dương cô nương tốt rồi, đang ở ngay trong tiểu viện trong hẻm nhỏ Tây phố. Còn nói lúc nào đại nhân ngài rảnh tiểu nhân sẽ dẫn ngài tới thăm. Kết quả, đại nhân ngài khoát tay nói: “đã biết”. Thấy bộ dáng ngài rất mệt mỏi, hình như có đại sự trọng yếu nên tiểu nhân cũng không dám quấy rầy thêm nữa."
"Có sao?"
Mạnh Tụ nhíu nhíu mày nghĩ một trận, đúng là hình như có chuyện như vậy.
Ngày đó lúc tảng sáng Vương Cửu thần thần bí bí chạy tới nói với mình cái gì đó…Ách, hình như đúng là nói an bài một ai đó nghỉ ngơi ở nơi nào đó. Nhưng lúc ấy bản thân đang bị đại sự ở Lạc kinh chấn cho ngây ngất, lại cùng Dịch Tiểu Đao, Tiếu Hằng thương nghị suốt đêm. Lúc đó mình mệt muốn chết, mắt díp cả lại. Nào còn tâm tư nghe mấy chuyện vụn vặt của Vương Cửu? Theo như trí nhớ thì hình như mình ngáp dài một cái rồi nói: “đã biết”. Nói như vậy, chẳng lẽ là do mình sai?
Nhìn sắc mặt Mạnh Tụ biến ảo, Vương Cửu cẩn thận dực dực nói: "Trấn đốc, ngài nhìn, việc này làm thế nào đây? Nếu không tiểu nhân tới gặp Âu Dương cô nương, đem chân tướng nói rõ với nàng a? Nói với nàng, việc này đều là do tiểu nhân làm xằng làm bậy, tịnh không liên quan đến đại nhân. Nếu Âu Dương cô nương có gì trách móc, tất cả đều để tiểu nhân gánh chịu là được, ngài thấy như thế nào?"
Mạnh Tụ quát: "Chuyện này vốn chính là do ngươi làm loạn. Giờ lại nói rất hay, tựa như ngươi vô tội, còn giúp gánh tội thay ta vậy!"
"Vâng vâng, vậy tiểu nhân tới đó đem sự tình nói rõ ràng với Âu Dương cô nương...
"Hừ!" Mạnh Tụ hừ một tiếng. Kỳ thực hắn cũng biết, loại chuyện này dây dưa không bằng sớm kết thúc, kết liễu sớm chừng nào mọi người thoải mái chừng đó. Nhưng không biết tại sao, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn đêm đó của Âu Dương Thanh Thanh, hắn lại ẩn ẩn có chút bất nhẫn.
Nhìn thấy Vương Cửu vừa muốn đi ra, không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà Mạnh Tụ gọi hắn lại: “Tiểu Cửu, chờ một chút”.
Vương Cửu dừng lại trước cửa: "Trấn đốc?"
"Ách, chuyện này… hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn a
Mạnh Tụ quay mặt qua, tránh khỏi ánh mắt Vương Cửu. Hắn làm bộ nghiêm túc nói: "Nửa đêm nửa hôm như vậy đột nhiên ngươi tới nói chuyện này, Âu Dương cô nương sẽ rất thương tâm. Đêm hôm khuya khoắt, vạn nhất nàng thương tâm làm ra chuyện gì ngốc nghếch, vậy sẽ không tốt. Hay là chúng ta trước nghĩ biện pháp chu toàn rồi hẵng nói sau a.
Vương Cửu cúi thấp đầu, không dám để Mạnh Tụ nhìn thấy ý cười trong mắt:"Tiểu nhân tuân mệnh. Vậy Âu Dương cô nương bên kia…"
"Ngươi trước đừng nói với nàng gì cả, cứ tiếp xúc như bình thường. Còn xử trí thế nào, đến lúc ta nghĩ tốt rồi lại nói. Nhớ kỹ, lần sau không được làm loạn chủ trương như thế này nữa, nghe chưa!"
"Đại nhân yên tâm, tiểu nhân tuyệt không dám tự tác chủ trương!"
"Nói miệng thôi thì không được, phải cho ngươi một trận để nhớ cho kỹ. Ngươi tới phía tầm nã xử tìm Ninh Nam đốc sát, chuyển lời của ta, để hắn cho ngươi mười quân côn.
Vương Cửu quỳ sụp xuống: "Trấn đốc tha mạng, mười quân côn quá nhiều, sợ rằng tiểu nhân chỉ còn nửa cái mạng. Xin đại nhân ngài khoan dung, năm quân côn… không không, nếu không tám quân côn cũng được?"
"Hừ, đây là để ngươi nhớ kỹ, một cái cũng không thể ít! Cút đi!"
Vương Cửu mặt như chó nhà có tang lủi thủi đi ra, nhưng vừa ra ngoài cửa, lập tức trên mặt hắn nở nụ cười: Lần này kiếm lớn!
Chỉ cần Mạnh trấn đốc thu Âu Dương Thanh Thanh, vậy nàng chính là nữ nhân đầu tiên bên người trấn đốc, cho dù là tiểu thiếp cũng tốt.
Sau này, khi Âu Dương Thanh Thanh biết nội tình, biết công lao mình đứng giữa tác hợp cho hai người, còn vì thế mà bị trấn đốc trách phạt, vậy khẳng định trong lòng nàng sẽ nhớ ơn. Có người như thế bên cạnh trấn đốc, địa vị bản thân tự nhiên vững như Thái Sơn.
Thậm chí Vương Cửu còn nghĩ đến, Mạnh trấn đốc tuổi tác còn trẻ mà đã trấn thủ một phương, tương lai sớm muộn phải khai phủ lập nghiệp, khi đó, chỉ cần Âu Dương Thanh Thanh nói giúp mấy lời hay, chẳng phải mình thăng quan tiến chức dễ như trở bàn tay
Nghĩ đến tiền trình tốt đẹp sau này, trong lòng Vương Cửu rạo rực cả lên. Còn về cái giá mười quân côn…căn bản hắn không để trong lòng. Ninh Nam trấn đốc tinh thông nhân tình thế thái, bình thường thấy Vương Cửu đều xưng huynh gọi đệ, kêu "Cửu tiên sinh" thân thiết vô cùng, Vương Cửu cũng không tin hắn thật dám ngoan lạt đánh thật.
Sau khi Vương Cửu đi ra, Giang Lôi Lôi tiến đến bẩm báo. Nói quân tình xử Hứa đốc sát đã ngồi đợi ở phòng tiếp khách.
Mạnh Tụ gật đầu: "Mời Hứa đốc sát vào đi."
Hứa Long tiến đến, trước khom người với Mạnh Tụ: "Đại nhân vãn an."
"Hứa đốc sát, thật ngại quá, mới vừa tiếp đón Mễ trấn đốc Xích Thành, lại xử lý chút việc nhà, đã để ngươi đợi lâu."
"Không dám nhận, đại nhân sau khi rời khỏi nha môn còn phải xử trí quân vụ, thật là khổ cực."
Hai người khách sáo hai câu, Mạnh Tụ tiến vào chính đề: "Hứa đốc sát, hôm nay quân tình xử thu được tin tức gì?"
Gần nhất chính đang thời buổi rối ren, bởi vì mất đi dịch báo triều đình và thông báo từ tổng sở nên Đông Bình Lăng vệ biến thành tên chột mắt, chỉ có thể dựa vào bản thân tự lực cánh sinh.
Mạnh Tụ rất là coi trọng công tác quân tình xử, tích cực sai phái thám tử tới các trấn Bắc cương và những tỉnh quận chung quanh, đồng thời mua chuộc sĩ tốt biên quân các nơi nhằm giành lấy tình báo, thế là tin tức từ các phương ùn ùn đổ tới không ngừng, tình báo tăng trên số lượng lớn.
Hiện tại, những tin tức trọng yếu Hứa Long đưa tới đều được trải qua phân loại và phân tích. Hắn đem một xấp văn kiện cung kính đặt trên bàn trước mắt Mạnh Tụ: "Trấn đốc, hôm nay tin tức có giá trị không nhiều, chỉ có từng này.
Thương nhân Sóc Châu mang đến truyền ngôn, nói Mộ Dung gia đại thanh tẩy ở kinh thành, đã ra tay với không ít thế gia. Toàn bộ thành viên Thác Bạt gia tộc ở kinh thành cơ hồ đều bị ngộ hại, chỉ có nhà Kỳ vương trốn thoát; Trưởng Tôn gia bị diệt môn, Cao gia bị diệt môn, Hách Liên gia tộc bị diệt môn, Hạ Bạt gia vì đầu hàng kịp thời, nên may mắn tránh được một kiếp...
Trực Bình chiến đội của Đông Lăng vệ tổng sở chiến bại, Bạch tổng trấn cũng thất thủ, bị quân đội Mộ Dung gia bắt được. Nhưng tổng sở còn có một bộ phận binh mã ủng *** Kỳ vương đột phá được trùng vây
Lúc nói đến tin tức này, trong lòng Hứa Long thấp thỏm: Mạnh trấn đốc là thân tín của Bạch tổng trấn, nhưng nghe nói quan hệ giữa hắn và Mộ Dung gia cũng không tồi. Hiện nay Lạc kinh phong vân biến ảo, ai cũng không biết rốt cục Mạnh trấn đốc sẽ đứng về phe nào.
Cũng bởi vì thái độ Mạnh Tụ không rõ ràng, cho nên khi nhắc tới tin tức ở Lạc kinh, Hứa Long dùng từ rất cẩn thận, không sai không lệch, thỉnh thoảng còn phải nhìn trộm xem xem biểu tình của Mạnh Tụ, tùy thời điều chỉnh ngữ khí nói chuyện của chính mình.
Hiện tại, trên mặt Mạnh Tụ nhìn không ra đang có biểu tình gì. Hắn rất bình tĩnh nói: "Trừ Bạch tổng trấn, còn có tin tức các vị trưởng quan khác của tổng thự không? Binh mã đột vây của tổng sở triệt thoái về hướng nào?"
"Xin lỗi, trấn đốc đại nhân. Không có tin tức cụ thể truyền về, chúng ta không thể biết được."
Mạnh Tụ thở dài một hơi: "Thật là trường đại kiếp a! Đương thời lúc thay đổi quan chế, thật nhiều huynh đệ đều xin điều về Lạc kinh, hiện tại sợ là lành ít dữ nhiều. Mấy người chúng ta tìm không được cửa để điều về, bị lưu ở Bắc cương lại vừa đúng tránh qua kiếp nạn, thật là sống chết có số mà!"
Hứa Long phụ họa nói: "Trấn đốc nói rất phải. Nhưng giờ Bắc cương chúng ta hình như cũng không được thái bình. Nơi này có mấy tin tức, chưa phải quá xác thực, còn cần chúng ta điều tra thêm: Hoài sóc đồn đại là: Một trong lục bộ, Đột Quyết bộ A Sử Na Mạc Tô bí mật tới Hoài Sóc, cùng tiến hành thương nghị với lục trấn đô đốc phủ
"Đột Quyết bộ?"
Nhìn thấy thần tình mù mờ của Mạnh Tụ, Hứa Long vội nhắc nhở: "Trấn đốc, Đột Quyết bộ là một trong những bộ tộc mạnh nhất thảo nguyên hiện nay. Bọn họ vốn là chư hầu của Nhu Nhiên bộ, nhưng lần Nam xâm trước đây, trấn đốc ngài thần dũng vô địch, đả thương Nhu Nhiên bộ tộc rất nặng nề, khiến bọn họ đại thương nguyên khí. Ở trên đường triệt thoái, Nhu Nhiên bộ nội loạn phân liệt, Đột Quyết bộ thừa cơ quật khởi, hiện tại thế lực đã không thể coi thường."
"À, ta đã biết." Mạnh Tụ tự giễu cười nói: "Thảo nguyên mười ba ma, ta nhớ không rõ tên hiệu bọn họ lắm. Đám dã nhân kia tên họ ù ù cạc cạc, ta nào nhớ được nhiều như vậy! Hứa Long, tên A Sử Na Mạc Tô kia chạy tới Hoài Sóc làm cái gì? Cùng thân cận với Thác Bạt Hùng sao?"
"Cái này…thám tử của chúng ta không thể điều tra ra. Mật thất hội đàm, loại chuyện này rất khó tra tìm." "Còn có tin gì nữa không?"
"Còn có một việc. Lục trấn đô đốc phủ hạ quân lệnh chiến bị xuống biên quân các trấn, biên quân ở các trấn Hoài Sóc, Vũ Xuyên, Ốc Dã, Cao Xa, Xích Thành đều được điều động trên quy mô lớn, tất cả đang mài đao luyện binh…
Mạnh Tụ nghe mà lông mày nhíu chặt, tin tức trọng yếu như vậy song Hứa Long lại dùng ngữ khí không quan trọng đặt nói sau cùng, Mạnh Tụ thật muốn đánh cho hắn một trận.
Hứa Long cũng thức thời, nhìn thấy sắc mặt Mạnh Tụ bất thiện, hắn vội vàng giải thích: "Trấn đốc không cần lo lắng. Việc này hẳn không liên quan tới chúng ta. Thác Bạt Hùng chỉnh biên vũ bị, nên là vì ứng phó người Hồ …Ách, trấn đốc ngài tới bắc cương mới được một năm, chắc không rõ ràng tập tục ở đây.
Mỗi năm gặp mùa thu, cỏ xanh ngựa béo, người Hồ luôn có thói quen xông vào đồng cỏ ngũ cốc cướp bóc một phen, đây cũng là lúc biên quân thực hành chiến bị. Bình thường mỗi năm đến lúc này, Đông Bình chúng ta đều phải đánh mấy trận với người Hồ."
"Như vậy sao?" Mạnh Tụ nửa tin nửa ngờ. Tuy Hứa Long bảo đảm đây chỉ là hành động phòng bị người Hồ theo lệ thường, nhưng Mạnh Tụ vẫn cảm thấy hơi chút kỳ quặc. Năm xưa như thế, tịnh không phải năm nay cũng sẽ như thế. Hiện nay thời buổi rối ren, phía Lạc kinh đã chuyển biến long trời lở đất, chẳng lẽ Thác Bạt Hùng còn thành thành thật thật đợi ở Bắc cương hứng gió Bắc?
"Tuy nói năm xưa đều như thế, nhưng chúng ta không thể lơ là coi thường. Như vậy đi, nếu biên quân đã phòng bị người Hồ, chúng ta cũng không thể khoanh tay bàng quan. Truyền lệnh xuống, nói vì phòng bị người Hồ quấy nhiễu. Binh mã sở hạt Đông Lăng vệ nhất luật tiến vào trạng thái cảnh giới. Tất cả quan quân và binh sĩ đều hủy bỏ nghỉ ngơi và nghỉ phép. Chúng ta cũng phải phòng bị người Hồ!"
"Gia hỏa này thật là gan bé như chuột!"
Trong lòng Hứa Long thầm phỉ báng, trên mặt lại không để lộ chút nào: "Trấn đốc anh minh! Có chuẩn bị với tình huống xấu nhất vẫn luôn tốt hơn!"
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiết 208: Nguy cơ
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Thái Xương năm thứ chín, tháng chín, nhập thu.
Năm nay, mùa thu Bắc cương lạnh một cách đặc biệt, gió rét cắt da cắt thịt lẫm liệt thổi qua bãi cỏ, giống như sóng biển cuộn trào. Cây cỏ tươi tốt, trâu dê béo mập, kỵ sĩ phi nước kiệu thúc ngựa rong ruỗi trên thảo nguyên...
Trước khi nhập thu, lục trấn đô đốc phủ đã ban bố Bị Hồ lệnh. Nhưng tùy theo ngày giờ đi qua, càng lúc càng nhiều người phát hiện, tình thế Bắc cương năm nay khác với tầm thường, lần cảnh giới Bị Hồ này rất khác với dĩ vãng. Cuối thu, gió trên thảo nguyên thổi tới cũng ẩn ẩn mang đến hơi thở của cương thiết và máu tanh.
Quân tình xử Đông Bình Lăng vệ hướng Mạnh Tụ báo cáo, ở mấy nơi Hoài Sóc, Ốc Dã và Cao Xa đều có điều động và tập kết bộ đội biên quân trên quy mô lớn. Nhưng binh mã biên quân tịnh không điều tới phòng tuyến biên tái, mà hết thảy co rút vào trong nội địa.
Đây là lần điều động quân sự lớn nhất trong gần ba mươi năm nay ở Bắc cương, binh mã biên quân lấy lữ làm đơn vị, triển khai điều động trên diện rộng, từ Hoài Sóc, Cao Xa và Ốc Dã lần nữa hướng Vũ Xuyên tập kết, hành động ngang nhiên công khai, đường lớn khói bụi mịt mờ, binh mã đi đến nườm nượp không dứt.
Mỗi lần biên quân xuất hiện thêm một lữ, không khí quân tình xử Đông Lăng vệ lại căng thẳng thêm một phần. Đốc sát quân tình xử Hứa Long trước kia còn cảm thấy Mạnh Tụ lo bò trắng răng, nhưng hiện tại không thể không bội phục khả năng dự đoán của Mạnh trấn đốc. Hiện tại, mỗi ngày hắn đều gấp gáp chạy đến chỗ Mạnh Tụ, thở hổn hển, kinh hoảng báo cáo: "Trấn đốc đại nhân, bốn lữ đến từ Ốc Dã đã tới tỉnh quận Vũ Xuyên!"
"Trấn đốc đại nhân, sáu lữ binh mã đến từ Hoài Sóc đã tới tỉnh quận Vũ Xuyên!"
"Trấn đốc đại nhân, bảy lữ biên quân đến từ Cao Xa đã tới cảnh nội Vũ Xuyên, chính đang tiếp tục hướng tới tỉnh ta!
"Trấn đốc đại nhân, năm lữ biên quân ở Xích Thành cũng bắt đầu tập kết!"
Nội bộ Đông Bình Lăng vệ vốn còn có người hướng Mạnh Tụ kiến nghị, nếu lần trước đã đánh lén đắc thủ, lần này có thể xuất kích thêm một lần. Nhưng nhìn thấy binh mã biên quân không ngừng ùn ùn kéo đến, đến hạ tuần tháng chín, báo cáo thống kê các phương diện của quân tình xử viết: Binh mã từ các nơi tới viện sẽ tập kết cùng binh mã bản bộ trong cảnh nội Vũ Xuyên, số lượng biên quân có mặt ở Vũ Xuyên đã đạt tới một con số kinh người : Ba mươi mốt lữ...
Lúc này, tất cả mọi người đều sợ đến câm như hến, không một ai dám nhắc lại chuyện chủ động xuất kích cả.
Binh lực song phương chênh lệch quá lớn. Trên tay Mạnh Tụ có ba sư đấu khải không hoàn chỉnh, tuy hắn thu hoạch được không ít đấu khải, nhưng đấu khải sĩ hợp cách không phải ngày một ngày hai có thể huấn luyện ra, luận tính tổ chức và sĩ khí lại càng không thể so cùng biên quân. Binh lực hắn có thể kéo ra ngoài hết mức cũng chỉ là tám lữ đấu khải, cho dù thêm binh lực của Tiếu Hằng nữa chẳng qua là chín lữ. Biên quân xuất động một lần hơn ba mươi lữ đấu khải, rõ ràng là muốn lấy đại quân từ chính diện ép chết Mạnh Tụ, không cho hắn cơ hội kích phá.
Biên quân tập kết trên quy mô lớn ở Vũ Xuyên, ý đồ không hỏi cũng biết: Lần trước Thác Bạt Hùng chuẩn bị ra tay với Mạnh Tụ cũng đem Vũ Xuyên biến thành căn cứ tiền tiêu. Tin tức vừa truyền ra, nhân tâm khắp nơi đều hốt hoảng.
Lưu Chân nghe được tin tức, vội vàng chạy tới hét lớn với Mạnh Tụ: "Mạnh lão đại, chúng ta chạy mau a! Bạc vét đủ rồi, lần này biên quân tới thật, giờ còn không chạy, ở lại để chịu chết sao?
Đối với loại èo ọt như Lưu Chân, Mạnh Tụ chỉ cần nói một câu "Cút", đồng thời khuyến mãi thêm một cước đạp xuống là đuổi được y. Nhưng ngoài ra có một số người, bọn họ không dễ đuổi như vậy.
Ngày hai mươi hai tháng chín, mấy đại thương gia dẫn đầu thương hội Tĩnh An và những thân sĩ bản địa nối áo nhau tới bái phỏng. Lúc đi tới đám đầu lĩnh thương hội đều mang theo lễ trọng không mọn, nói chuyện cũng rất khách khí, nói là nghe nói Mạnh trấn đốc và Thác Bạt nguyên soái có chút bất hòa, gần đây Thác Bạt nguyên soái tập kết trọng binh, mài đao soàn soạt muốn tới Đông Bình.
Nhạc hội trưởng thương đội, cũng là chưởng quỹ buôn bán da lớn nhất Tĩnh An nói với Mạnh Tụ: "Mạnh quỹ đốc a, hiện tại bên ngoài đã đồn ầm cả lên, nói Thác Bạt nguyên soái tập kết đại quân ở Vũ Xuyên, muốn tấn công Đông Bình. Chúng ta đều rất lo lắng.
Mạnh Tụ rất tự tác thông minh nói: "Nhạc hội trưởng và chư vị chưởng quỹ không cần lo lắng, liên quan đến việc này, ta đã có chuẩn bị vẹn toàn. Đông Bình Lăng vệ binh tinh lương túc, binh lực cường hãn, đủ để hộ vệ an toàn Tĩnh An, mọi người không cần phải lo lắng.
Lúc này, Mạnh Tụ phát hiện, thần sắc đám thương nhân trở nên rất là cổ quái. Qua một trận, vẫn là vị Nhạc hội trưởng kia thành khẩn nói: "Mạnh trấn đốc, ngài bình thường phù nguy tế khó, chiếu cố cô quả, con dân Tĩnh An được lợi không cạn, nhận rất nhiều ân tình từ ngài. Lần này biên quân ý đồ gây bất lợi, mọi người đều lo lắng cho ngài a.
Cổ nhân có câu, quân tử tùy cơ ứng biến, lại nói ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách. Trước mắt Thác Bạt nguyên soái khí diễm ngút trời, khí thế chính hùng, ngài cùng nó ngạnh khánh, đó là hành động bất trí a! Lấy thiển kiến của tiểu nhân, nếu đại nhân ngài tạm lánh mũi nhọn của bọn họ, chưa hẳn đã không có đường ra.
Vì hồi báo ân huệ ngày trước của Mạnh đại nhân, tiểu nhân và chư vị lão bản nguyện ý tương trợ quân phí, giúp trấn đốc đại nhân và các tráng sĩ dưới trướng xuất hành."
Mạnh Tụ thu lấy lễ vật, khách khách khí khí tán gẫu một trận với đám thương nhân, đáp ứng bọn họ sẽ thận trọng suy xét kiến nghị này, sau đó đuổi gấp đem bọn họ tiễn ra tận cửa. Nếu chậm thêm một bước, Mạnh Tụ thật không khống chế được mà giết người mất.
Đám phú thương nói rất là lễ độ, nhưng dụng ý chân thực của họ chẳng qua chỉ gói gọn trong một câu: "Mạnh trấn đốc, ngài đừng gượng chống, cầm tiền rời khỏi Tĩnh An đi!"
Phú thương thân sĩ vì lo nghĩ cho tính mạng bản thân, họ sợ nhất chính là Mạnh Tụ thủ vững Tĩnh An. Lúc đó, thành Tĩnh An sẽ trở thành chiến trường cho mấy ngàn đấu khải đánh nhau sống chết, với loại quân đội vốn nổi danh với không thủ quân kỷ như biên quân lại càng hỏng bét, đại binh đi qua, cỏ cây không mọc lên nổi. Bọn họ thà mất một khoản tiền, để Mạnh trấn đốc thích đi đâu thì đi, chỉ cầu đừng lưu lại Tĩnh An hay họa cho mọi người là tốt nhất.
Đánh không lại, tạm thời tránh một cái cũng không sao. Ôm loại cách nghĩ này tịnh không chỉ có đám thương nhân. Trong hai ngày nay, đám quan viên trong sở như đốc sát liêm thanh xử Âu Dương Huy, đốc sát tầm nã xử Ninh Nam và đốc sát quân tình xử Hứa Long đều đơn độc tới tìm Mạnh Tụ nói chuyện, bọn họ hoặc uyển chuyển hoặc trực tiếp nhắc nhở Mạnh Tụ, hiện tại nếu quyết chiến chính diện với biên quân, Đông Bình Đông Lăng vệ còn chưa có thực lực đó.
Thực bất đắc dĩ, Đông Lăng vệ triệt thoái khỏi Tĩnh An cũng không phải là chuyện không thể suy xét.
Thậm chí đốc sát liêm thanh xử Âu Dương Huy còn kiến nghị Mạnh Tụ, Đông Lăng vệ nên lui về hướng Sóc Châu.
"Sóc Châu?" Mạnh Tụ rất kỳ quái hỏi: "Ta và tuần phủ Sóc Châu Tôn Tường không có giao tình gì, hắn chưa hẳn đã nguyện ý thu lưu chúng ta, huống hồ biết chuyện đó sẽ đắc tội với Thác Bạt Hùng, sợ rằng hắn càng sẽ không chịu...
"Trấn đốc, ngài thật quá quân tử! Giờ là lúc nào rồi mà còn nói giao tình nghĩa khí! Tôn Tường không nguyện ý thu lưu, vậy chúng ta trực tiếp động thủ cướp địa bàn của hắn là được! Binh bị trong Sóc Châu phủ nhiều lắm chỉ có mấy ngàn hương binh mà thôi, Tôn Tường có thể làm được gì chúng ta?"
Ngay cả loại quan văn luôn văn chất nho nhã như Âu Dương Huy cũng nói ra được lời ngoan lạt như "Giết người cướp đất", Mạnh Tụ không khỏi cảm khái, thời đại biến loạn, hậu quả từ sự sụp đổ của chính quyền trung ương Đại Ngụy hiện tại đã chầm chậm biểu hiện ra. Nếu loại quan văn như Âu Dương Huy còn như thế, vậy đám kiêu binh dũng tướng các trấn chẳng lẽ còn biết giương mắt ra nhìn?
Sau khi bước vào hạ tuần tháng chín, tín sứ đến từ Vũ Xuyên dồn dập tiến vào cảnh nội Đông Bình, cùng liên lạc với các tướng lĩnh biên quân đồn trú ở Đông Bình. Quân tình xử báo cáo, Bạch Ngự Biên lữ soái trú ở Gia Mộc, Hà Lão Quan lữ soái trú ở Phù Phong, Tiên Vu Bá lữ soái trú ở phụ cận Tĩnh An, Dịch Tiểu Đao lữ soái đều nhận được quân lệnh từ sứ giả của lục trấn đô đốc phủ. Đến khi nói nội dung đàm thoại của bọn họ, Hứa Long rất hổ thẹn hướng Mạnh Tụ biểu thị, những tín sứ kia đều do các lữ soái tự thân tiếp kiến, thám tử quân tình xử thực không có năng lực để biết cụ thể.
Quân tình xử không có năng lực, Mạnh Tụ lại có biện pháp. Ở trong ngày thu được quân lệnh đô đốc phủ, Dịch Tiểu Đao lập tức tới tìm hắn, hướng Mạnh Tụ để lộ nội dung tín hàm đô đốc phủ: "Thác Bạt nguyên soái yêu cầu những biên tướng đồn trú ở Đông Bình như chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời tác chiến.
"Tác chiến? Tác chiến với ai?"
Dịch Tiểu Đao liếc mắt nhìn Mạnh Tụ: "Ngươi nói là với ai?"
Mạnh Tụ cứng họng, hỏi: "Bên kia có để lộ bố trí chiến đấu cụ thể không? Tập kết ở nơi nào?"
"Không có. Nguyên soái chỉ yêu cầu chúng ta trữ sẵn bảy ngày lương thảo, đấu khải sẵn sàng bất cứ lúc vào, chuẩn bị hành quân đường dài."
"Bảy ngày lương thảo?" Mạnh Tụ sửng sốt: "Các ngươi trú ở chung quanh Tĩnh An, nếu muốn tấn công chúng ta thì không dùng đến bảy ngày lương thảo a? Nhưng nếu muốn tính toán vây công Tĩnh An, vậy bảy ngày lại không đủ.
Dịch Tiểu Đao lắc đầu: "Ta không rõ lắm, nguyên soái làm việc luôn có thao lược. Gióng trống khua chiêng ra tay đối phó ngươi như vậy…thực không giống phong cách của nguyên soái. Ta cảm thấy, mục tiêu của nguyên soái chưa hẳn đã là ngươi.
Tinh thần Mạnh Tụ khẽ rung: "Sao lại nói vậy?"
"Không có đạo lý gì cả, chỉ là cảm giác của ta. Làm việc trắng trợn như vậy, điều này không giống với phong cách nhất quán của nguyên soái. Nguyên soái là người đại khí, định mưu rồi mới động. Hiện tại, ngay cả a Miêu a Cẩu trong thành Tĩnh An cũng biết sắp phải đánh nhau. Nếu nguyên soái thật muốn đối phó ngươi, không cần phải xôn xao dư luận đến vậy.
Mạnh Tụ như có suy tư, từ trong ngữ khí của Dịch Tiểu Đao hắn có thể cảm giác được, đối phương mang theo kính ý rất sâu với Thác Bạt Hùng. Mạnh Tụ nhìn chăm chăm vào mắt Dịch Tiểu Đao, đột nhiên hỏi: "Lão Dịch, ngươi và nguyên soái là quan hệ gì?"
Dịch Tiểu Đao nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: "Ngươi biết mà, ta gọi nguyên soái là nghĩa phụ.
"Lệnh tôn Dịch Phương Hùng các hạ là vì bảo hộ Thác Bạt Hùng mà chiến tử?"
Ừ"
"Vậy vì sao ngươi gia nhập Bắc phủ?"
Dịch Tiểu Đao liếc mắt nhìn Mạnh Tụ: "Điều này hình như không liên quan gì đến ngươi?"
"Ta cảm thấy có liên quan, rất có liên quan!"
Mạnh Tụ nói rất hàm súc, Dịch Tiểu Đao minh bạch ý tứ của hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Ngươi tin hay không, đó là chuyện của ngươi, không phải chuyện của ta.
Quăng lại một câu rất ngoan khốc, Dịch Tiểu Đao đứng dậy muốn đi, Mạnh Tụ sửng sốt mất một lúc mới đuổi theo, hắn hỏi: "Dịch lữ soái, lần này mệnh lệnh của Thác Bạt Hùng, ngươi định trả lời thế nào?"
Dịch Tiểu Đao tịnh không quay đầu, đáp nói: "Còn phải hỏi sao? Ta khẳng định phải tuân theo mệnh lệnh lữ soái, sẵn sàng xuất chiến, đừng lo lắng, kỳ thực ta đứng ở bên này!"
Nhìn thân ảnh Dịch Tiểu Đao khuất dần, Mạnh Tụ hết cách cười khổ. Đừng lo lắng? Không lo lắng mới là lạ!
Vốn trước đây Mạnh Tụ luôn cho là, nếu mọi người đều là Ưng hầu Nam triều, vậy hắn hẳn nên là đồng đội đáng tín nhiệm. Nhưng hiện tại xem ra, gia hỏa Dịch Tiểu Đao này chẳng những bất mãn với Bắc triều, hình như đối với Nam triều cũng rất là khó chịu. Gia hỏa này bề ngoài trơn trượt, nhưng trong cốt tử lại giống thiếu niên ngỗ ngược: Khắp người toàn là gai ngọn, nhìn ai cũng không thuận mắt.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiết 209: Biểu lộ
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Ngày hai mươi tháng hai, tin tức truyền đến, lục trấn đại tướng quân Thác Bạt Hùng đã vào trong thành Vũ Xuyên. Hắn triệu tập tướng lĩnh các lộ tới đàm thoại, kiểm duyệt sự chuẩn bị của binh mã biên quân. Trường diện kiểm duyệt ngày đó cực kỳ hoành tráng, gần bốn ngàn bộ đấu khải và mười vạn kỵ binh theo thứ tự đi đến. Quân dung cường thịnh, ai nhìn cũng không nhịn được thán một câu: Tuyệt.
Tin tức truyền đến, thế cục Tĩnh An càng thêm khẩn trương. Vì tránh né chiến hỏa, rất nhiều phú thương và gia tộc quan lại triệt ly khỏi Tĩnh An, cửa hiệu, tửu lâu dồn dập đóng cửa đình nghiệp, ngay cả Thiên Hương lâu mà Mạnh Tụ thường hay lui tới cũng đóng cửa. Giữa trời sáng trưng, người đi trên phố lác đác, cơ hồ cả thành là một tòa thành trống, chỉ có vài tên binh sĩ đang đi tuần thành.
Ngày nọ, xử trí hoàn tất xong sự vụ, Mạnh Tụ chính đang lúc nhàn rỗi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Hắn đổi lấy thường phục, gọi Vương Cửu tới: Tiểu Cửu, đi, chúng ta đi gặp Âu Dương cô nương."
Hai người ra khỏi nhà, đi trên đường phố vắng lặng, nhìn khắp đầy đất toàn là tạp vật và rác rưởi, Mạnh Tụ có cảm giác như bản thân đang đi trong một tòa cổ thành hoang phế nào đó, hắn sinh tâm cảm khái, không khỏi thở dài một hơi.
Vương Cửu dẫn đường phía trước lại hiểu lầm ý Mạnh Tụ, hắn vội vàng nói: "Đại nhân, phía trước không xa nữa đâu!"
"Ừ!! Tiểu Cửu, trong mấy ngày nay, ngươi có gặp qua Âu Dương cô nương? .
"Có gặp. Theo như phân phó của đại nhân ngài, mỗi ngày tiểu nhân đều để người đưa rau dưa và trái cây tươi xanh tới cho Âu Dương cô nương, còn có cả một chút đồ dùng hàng ngày."
"Mấy ngày nay người trong thành hốt hoảng, sợ là trị an cũng không được đảm bảo. Ngươi nói với Âu Dương Huy một tiếng, để hắn an bài người của Nội Bảo đội đến bên này tuần sát một phen."
"Trấn đốc, xin ngài yên tâm, tiểu nhân sẽ thường đến thăm Âu Dương cô nương. Nếu không tiểu nhân sẽ mời mấy người bảo vệ cho Âu Dương cô nương?"
"Bảo vệ? Thôi đi, đừng quá công khai. Hay là cứ thuê mấy nha hoàn và nữ bộc là được rồi. Nhiều người ở cùng một chỗ, tặc tử cũng không dám có chủ ý gì. Phí tổn thế nào ngươi cứ nói với ta."
Hai người vừa nói vừa đi, từ trên phố lớn quẹo vào trong một hẻm nhỏ lát đá xanh. Vương Cửu dẫn Mạnh Tụ tới trước một trạch viện bình thường, đứng bên ngoài gõ cửa kêu lên: "Âu Dương cô nương, mở cửa. Tiểu Cửu đến thăm.
Cửa lớn màu xanh của trạch viện "két" một tiếng mở ra, Âu Dương Thanh Thanh xuất hiện sau cửa, nàng mỉm cười chào: Tiểu Cửu ngươi tới…. A, đại nhân ngài đã tới sao!"
Ca cơ đệ nhất thanh lâu một thời này, hôm nay lại mặc một thân y phục thiếu nữ dân gian bình thường. Áo vải cài thoa, chất vải thô màu xanh, tóc búi ra sau đầu rất gọn gàng, giữa eo buộc tạp dề nấu ăn, trên tay còn cầm một bó rau xanh ướt đẫm, hiển nhiên là lúc đang làm cơm ở phòng bếp thì nghe được tiếng đập cửa mới chạy ra.
Cùng so sánh với ngày xưa ở Thiên Hương lâu, Âu Dương Thanh Thanh tẩy sạch phấn son càng đem tới một loại cảm giác mỹ lệ thanh tân như đóa phù dung.
Dưới ánh mắt hiền hòa đánh giá của Mạnh Tụ, Âu Dương Thanh Thanh có vẻ rất bất an, nàng cúi thấp đầu nói: "Đại nhân, ngài đột nhiên đi qua, sao không báo trước với tiểu nữ một tiếng."
Mạnh Tụ khẽ cười: "Ta tới nhìn một chút. Không để ta vào nhà sao?"
Âu Dương Thanh Thanh "a" kinh hô một tiếng. Vội vàng tránh người sang một bên: "Đại nhân mời đến, không biết hôm nay đại nhân tới, tiểu nữ không chuẩn bị gì cả. Phòng ốc quá loạn, rất thất lễ."
Âu Dương Thanh Thanh khiêm tốn nói “quá loạn”. Nhưng lấy ánh mắt của Mạnh Tụ mà xem thì trạch viện này được dọn dẹp vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Tiền viện là bức tường trắng leo đầy hoa cỏ, bên trong trồng đủ loại cây cối, tuy không phải loại gì quý giá, nhưng mang lại cho tiểu viện sức sống dạt dào, tràn đầy hơi thở thanh tân trong lành.
Ấm áp, rực rỡ, thoải mái…. Đây là ấn tượng đầu tiên của Mạnh Tụ đối với Âu Dương Thanh Thanh hôm nay. Âu Dương Thanh Thanh dẫn Mạnh Tụ vào nhà, mời Mạnh Tụ ngồi xuống: "Phòng ốc còn bề bộn, xin đại nhân đừng chê cười."
Mạnh Tụ đánh giá chung quanh một phen, mỉm cười nói: "Thế này là gọn gàng lắm rồi, ít nhất sạch sẽ hơn ổ chó của ta nhiều lắm. Nếu cô nương nhìn thấy ổ chó của ta, sợ là nằm mơ cũng sẽ gặp ác mộng mất."
Âu Dương Thanh Thanh che miệng cười khẽ: "Đại nhân là nam tử (hán) đại trượng phu, phải nhọc lòng quân quốc đại sự. Tất nhiên không cần câu nệ những tiểu tiết vụn vặt này."
Mạnh Tụ khẽ cười, chuyển thoại đề: "Âu Dương cô nương, ở bên này tốt chứ? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái?"
Âu Dương Thanh Thanh nhẹ giọng nói: "Rất tốt. Láng giềng ở đây đều nhiệt tình, cũng chiếu cố tiểu nữ rất nhiều. Sợ là tiểu Cửu có nói qua với bọn họ rồi. Tiểu Cửu cũng thường thường đến thăm tiểu nữ, trợ giúp cho tiểu nữ không ít."
"Hả? Vậy ngươi một thân một mình ở đây, có kẻ nào đến quấy rối sự thanh tịnh không?"
"Đại nhân, tiểu nữ tịnh không chỉ ở một mình."
Nhìn thần sắc kinh ngạc của Mạnh Tụ, Âu Dương Thanh Thanh khẽ cười duyên. Nháy mắt này, phong vận ngày xưa đủ để khiến chúng sinh điên đảo như trở lại trên người nàng, nàng che miệng cười nhẹ: "Đại nhân đừng nghĩ nhiều, là tiểu nữ thuê một nha hoàn. Chỉ là hiện giờ nàng đang lên phố mua thức ăn, lát nữa mới trở về."
Mạnh Tụ cảm thấy mình như thằng ngu: "Vậy là được. Ta tới cũng đang muốn nhắc nhở ngươi, thời cuộc giờ rất loạn, ngươi ở một thân một mình thế này không tốt lắm. Tốt nhất là thuê thêm một số nha hoàn và nô bộc có thể tin ở bên người."
"Đại nhân yên tâm, nha đầu kia tuy ngốc ngốc chút. Song lại rất đáng tin."
Hai người hàn huyên thêm hai câu, Mạnh Tụ dần dần có vẻ rất không yên, Vương Cửu đứng bên cạnh cũng rất là thức thời, không đợi Mạnh Tụ mở lời, hắn đã biết điều nói: "Trấn đốc, tiểu nhân vào phòng bếp giúp nấu ăn, ngài và Âu Dương cô nương chầm chậm nói chuyện."
Vương Cửu đi, không khí trong phòng chợt trở nên hơi lúng túng. Âu Dương Thanh Thanh len lén nhìn Mạnh Tụ một cái, khẽ cúi đầu, trên mặt hiện lên một mạt ửng đỏ.
"Âu Dương cô nương, lần này ta tới đây là có chuyện muốn xin lỗi ngươi."
Vốn Mạnh Tụ cho là mình mở đầu thế này Âu Dương Thanh Thanh sẽ rất kinh ngạc, nhưng ngoài ý liệu Âu Dương Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, tự nhiên nói: "Đại nhân, hôm nay đột nhiên ngài tới đây, chắc là vì chuyện tiểu Cửu dấu diếm ngài tự tác chủ trương thu lưu tiểu nữ?"
"A, ngươi đã biết?"
Âu Dương Thanh Thanh khẽ cúi đầu. Trên mặt phù hiện nụ cười đắng chát: "Từ lúc mới đầu tiểu nữ đã biết tâm ý của đại nhân. Đêm đó tiểu nữ rất rõ ràng, tuy tiểu Cửu lưu tiểu nữ lại, nhưng nhiều ngày như vậy mà đại nhân vẫn không đến, Vương Cửu chỉ nói đại nhân bận rộn công vụ. Song tiểu nữ cũng đoán được. Việc này, sợ là không phải ý tứ của đại nhân."
Mạnh Tụ lặng lẽ gật đầu. Âu Dương Thanh Thanh thông tình đạt lý, hơn nữa còn giỏi nắm bắt tâm lý, điều này khiến hắn đỡ một phen mất công giải thích. Nhưng không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười thê lương trên khuôn mặt mỹ lệ của Âu Dương Thanh Thanh, ngược lại hắn càng cảm thấy khó thụ.
Hai người ngồi im lặng một trận, cuối cùng vẫn là Mạnh Tụ mở miệng trước: "Nếu đã đoán được chân tình, vì sao Âu Dương cô nương ngươi còn chịu lưu lại nơi này?" "Không ở chỗ này thì liệu tiểu nữ có thể đi nơi nào? Tiểu nữ đã không còn chỗ dung thân."
Mạnh Tụ muốn nói, Âu Dương Thanh Thanh ngươi trẻ đẹp thế này, người nhỏ dãi muốn ngươi vơ được cả mớ, ngay cả cao quan tới từ Lạc kinh như Binh bộ thị lang Cao Bân thấy ngươi cũng phải chảy nước miếng, sao ngươi lại không có chỗ nào dung thân? Nhưng những lời đó thực không dễ nghe, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Cô nương quá khiêm nhường, người ngưỡng mộ phong thái của cô nương trên đời này muốn đếm cũng không hết."
Âu Dương Thanh Thanh kiên quyết lắc đầu, nàng chậm rãi nói: "Nơi đó. Không phải chỗ tiểu nữ muốn ở."
Không biết lúc nào, hai mắt sáng ngời của nàng đã lã chã nước mắt: "Lưu ở bên này tiểu nữ còn có chút vọng tưởng: Vạn nhất lời tiểu Cửu nói là thật thì sao? Lưu lại, ít nhất còn có hy vọng...
Mỗi ngày tiểu nữ ở đây, bạn với đàn sáo, trồng hoa nuôi cỏ, mỗi ngày đều qua rất an nhàn, bởi vì tâm lý tiểu nữ còn có cái để mà hy vọng. Mạnh đại nhân, sao ngài tàn khốc như thế? Ngài cứ để tiểu nữ chờ đợi thế này cũng được, cứ để tiểu nữ chờ tiếp, cho dù đợi thêm mười năm, hai mươi năm, chỉ cần trong lòng còn có hi vọng… tiểu nữ cũng có thể đợi. Giờ trong lòng tiểu nữ cả chút hy vọng cũng đều không còn. Ngài nói xem, sau này tiểu nữ làm sao sống qua ngày được đây?"
Mạnh Tụ trầm mặc, không nói được lời nào.
Hắn sớm biết Âu Dương Thanh Thanh thích hắn. Nhưng hắn không nguyện ý tiếp nhận. Trong chuyện này, hắn tịnh không cảm thấy bản thân sai ở chỗ nào, Vương Cửu tự tác chủ trương, đây cũng không phải ý tứ của hắn. Nhưng không hiểu vì sao, khi nghe tiếng khóc cay đắng của Âu Dương Thanh Thanh, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, thậm chí ẩn ẩn còn hơi hổ thẹn?
"Âu Dương cô nương, cảm tình của ngươi đối với ta, ta rất là cảm kích. Kỳ thực, có một số việc ngươi không biết, những gì ngươi nhìn thấy chỉ là một mặt của ta mà thôi. Ta không phải nam nhân tốt, ngươi đợi ta thế này cũng chưa hẳn là tuyển chọn tốt đẹp… Tương lai, sợ là ngươi phải hối hận."
Nghe ra trong lời Mạnh Tụ có hơi rung động, Âu Dương Thanh Thanh kinh hỉ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng lập tức sáng lên, cũng không quệt nước mắt trên má, nàng kiên định nói: "Chỉ cần Mạnh đại nhân ngài nguyện ý tiếp nhận tiểu nữ, tiểu nữ tuyệt không hối hận, bất luận tương lai có thế nào, tiểu nữ quyết không hối hận!"
Mạnh Tụ khẽ cười: "Lời này nói còn quá sớm. Nếu như theo ta, tương lai ngươi nhiều khả năng phải lưu lạc khắp nơi, chịu đói chịu khổ, thậm chí có khi phải vứt bỏ cả tính mạng, như thế ngươi cũng không tiếc?"
"Chỉ cần có thể làm bạn bên người đại nhân, dù có phải lưu lạc cùng trời cuối đất, cho dù phải chết, tiểu nữ cũng tuyệt không hối hận!"
Mạnh Tụ nhìn chăm chăm Âu Dương Thanh Thanh, kẻ sau không chút rụt rè đối mắt với hắn, trong hai mắt sáng ngời mỹ lệ kia lộ ra kiên định không gì có thể lay chuyển.
Nhìn ánh mắt nàng, trong lòng Mạnh Tụ đột nhiên xao động hoảng hốt: Ánh mắt thế này, hình như mình cũng đã nhìn thấy ở trong mắt Diệp Già Nam? Nhưng đó là chuyện lúc nào mới được?
Trong mơ hồ, hắn nghe được một tiếng cười thanh thúy truyền đến từ nơi tối tăm xa xôi, có một nữ tử nói với mình: "Ngươi không phải xuất thân từ thế gia đại tộc, ít nhất phải là đại quan trấn thủ một phương a, nếu không... Ngươi thật một điểm hy vọng cũng không có!"
Một người là ca cơ mới vừa được chuộc thân, một người là trấn đốc triều đình, là thiên kim tiểu thư quý tộc. Thân phận các nàng cách nhau một trời một vực, nhưng, giống nhau biết bao a. Sao mãi đến giờ mình mới phát hiện? Lúc đó…vì chính mình… Diệp Già Nam… nàng cũng đồng dạng hạ quyết tâm phá phủ trầm chu* a!
*phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Bản thân mình tài gì đức gì, lại có thể lọt vào mắt xanh giai nhân như thế?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tiết 210: Xâm nhập
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Sau một lúc hồi thần lại, Mạnh Tụ mới bình tĩnh nói!"Âu Dương cô nương, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ
Nếu ngươi thật muốn theo ta, phải chịu rất nhiều khổ cực, cũng chịu rất nhiều nguy hiểm, thậm chí xét nhà mất đầu cũng có khả năng. Tuyệt không phải hù dọa ngươi, là thật…."
"A!" Âu Dương Thanh Thanh khẽ che miệng ngọc, cả kinh nói: "Đại nhân ngài là đại quan triều đình, là quan lớn trấn thủ một phương, ai lớn mật như vậy. Lại dám mưu hại ngài?"
Mạnh Tụ bật cười, hắn đứng dậy nói: "Đại quan triều đình? Âu Dương cô nương, mấy ngày nay ngươi tránh ở nơi này, ít tiếp xúc với bên ngoài, nhiều khả năng còn không biết tường tình. Chuyện của ta, lát nữa tiểu Cửu sẽ giải thích với ngươi. Cáo từ trước
Âu Dương Thanh Thanh cũng vội vàng đứng lên, tựa hồ nàng gấp gáp muốn biểu lộ gì đó, nhưng Mạnh Tụ đã ngăn lại: "Trước đừng vội nói gì cả, ngươi cũng đừng quá kích động, nghĩ rõ ràng đã rồi lại nói, như thế đối với mọi người đều tốt. Qua mấy ngày ta sẽ trở lại thăm. Nếu đến khi đó ngươi còn không thay đổi chủ ý, còn lưu lại nơi này, như vậy… "
Hắn không nói tiếp, chỉ nhìn Âu Dương Thanh Thanh gật gật đầu, khẽ cười bước đi.
Âu Dương Thanh Thanh vui quá mà khóc, nước mắt tuôn rơi: "Đại nhân, tiểu nữ chờ ngài...
"Thời cuộc rất loạn, ngươi nhớ bảo trọng."
Mạnh Tụ bước nhanh ra cửa. Đi ra thật lâu, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh yểu điệu kia vẫn còn đứng trước cửa, dõi mắt nhìn theo.
Mạnh Tụ nhìn nàng rồi dùng sức phất phất tay, xoay người bước nhanh rời đi, trong lòng chợt dâng lên một tia vui mừng và ấm áp nhàn nhạt.
Về đến Lăng sở, Mạnh Tụ còn chưa kịp ngồi vững xuống ghế, đốc sát quân tình xử Hứa Long đã vào, vừa vào cửa hắn đã ồn ào nói: "Đại nhân, bọn họ tới! Bọn họ giết tới" .
"Biên quân từ Vũ Xuyên giết tới! Trấn đốc đại nhân, Đông Lăng vệ Diên Tang quận hướng chúng ta báo cáo, bắt đầu từ ngày hôm trước, biên quân từ hướng Vũ Xuyên nhập cảnh trên quy mô lớn, bọn họ chính đang tiến về phía Diên Tang quận" .
Ngay đó, trong Lăng sở triệu tập hội nghị khẩn cấp các quan quân trung cấp. Nghe được biên quân đã bắt đầu xuất động từ Vũ Xuyên, một trận băng hàn vô hình bao phủ hội trường, người người im lìm câm như hến.
Lần này, Mạnh Tụ cũng không làm bộ bày đặt xin ý kiến ngụy dân chủ, hắn thẳng thắn tuyên bố quyết định: "Nếu địch khấu đã nhập cảnh, vậy chúng ta cũng không cần phải khách khí. Bắc Tinh" .
Vương Bắc Tinh đứng dậy: "Trấn đốc, có mạt tướng!"
"Ngươi triệu tập binh mã dưới tay, đem tân biên lữ của Tiên Vu Bá ngoài thành đánh tan cho ta! Nhanh một chút, chúng ta không dung được tên tiểu nhân Tiên Vu Bá kia ở sau người đâm một đao! Một trận, có giải quyết được không?"
Từ sau khi trở về từ Hỉ Bình, bởi vì thu hoạch được rất nhiều đấu khải, Mạnh Tụ đã hạ lệnh tiến hành mở rộng binh mã. Trong lần mở rộng này, ba đại bộ đội chủ lực Trấn Tiêu, Thứ Nha và Hắc Thất đều được nâng cấp lên ba trăm bộ đấu khải. Mà tân biên lữ của Tiên Vu Bá chỉ có hơn một trăm ba mươi bộ đấu khải.
Chưa nói binh lực song phương cách nhau quá xa, gần đây bởi vì Mạnh Tụ sung quân lương trong đô đốc phủ Đông Bình, tân biên lữ đã không có lương thưởng gần ba tháng. Đám binh sĩ oán thán rất nhiều, không ít binh sĩ đã len lén cầm binh khí ra bán cho Đông Lăng vệ, thậm chí có một số quan quân còn lấy đấu khải ra bán, có người còn chạy tới Đông Lăng vệ chủ động nói nguyện nằm vùng cung cấp tình báo cho bọn họ.
Quân kỷ buông lỏng đến bước đấy, cũng không phải Tiên Vu Bá không muốn quản, nhưng ý trời phụ lòng người. Nếu là trú ở địa phương khác, quân đồn trú không có bạc, hắn có thể tìm tới đám thương nhân và cư dân xung quanh “mượn tạm tài trợ”, nhưng đành chịu vì trong thành Tĩnh An đã có ba sư của Mạnh Tụ và một lữ của Tiếu Hằng chống đỡ, dù Tiên Vu Bá có ba lá gan hắn cũng không dám vươn tay cướp thức ăn trong chén Mạnh Tụ. Nếu đã không cách nào đào ra bạc và lương thảo cấp cho bộ hạ, vậy Tiên Vu Bá cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở với những chuyện đám bộ hạ gian dối sau lưng.
Muốn quân kỷ không quân kỷ, muốn sĩ khí không sĩ khí. Lộ binh mã thế này, Mạnh Tụ muốn ăn hắn lúc nào cũng được, chỉ là trước kia cố kỵ không thể chọc giận Thác Bạt Hùng nên vẫn nhẫn nhịn không xuống tay. Nhưng hiện giờ mọi người đã xé da mặt, tất nhiên Mạnh Tụ không cần khách khí với hắn nữa.
Vương Bắc Tinh hành lễ: "Không vấn đề, trấn đốc! Nếu Tiên Vu bá dám không đầu hàng, mạt tướng triệt để cho hắn đi đứt!"
"Tốt, ngươi điểm tề binh mã, lập tức động thủ, không cần xin chỉ thị gì nữa
Vương Bắc Tinh hành lễ, xoay người mà đi, sát khí đằng đằng bước ra khỏi phòng.
Lúc này Mạnh Tụ mới chuyển sang đối mặt với đám quân quan: "Sự tình thế nào mọi người cũng đều biết, Bắc cương đại tướng quân Thác Bạt Hùng coi rẻ pháp lệnh triều đình, vô duyên vô cớ xâm nhập cảnh nội Đông Bình chúng ta! Bản tọa đã phụng mệnh triều đình trấn thủ Đông Bình, bảo cảnh an dân, chức trách ở trên đầu, quyết không thể để cho Thác Bạt Hùng ngang ngược như thế được. Ý ta đã quyết, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người!"
Đám quân quan đối mặt nhìn nhau, ánh mắt đều khá là cổ quái. Binh mã Thác Bạt Hùng nhập cảnh, lập tức Mạnh trấn đốc cầm Tiên Vu Bá ra khai đao. Trấn đốc bày ra thái độ không chút thỏa hiệp như vậy, trong bụng mọi người dù có rất nhiều lời đều không cách nào nói ra khỏi miệng được.
Tiếp đó, Mạnh Tụ dứt khoát phân phối nhiệm vụ cho các bộ hạ: quân tình xử Hứa Long phụ trách thu tập tình báo, tiếp tục theo dõi động thái biên quân.
Vì duy trì trật tự hộ chiến, toàn thành Tĩnh An bước vào trạng thái giới nghiêm, cụ thể do tổng quản Tĩnh An sở Lăng vệ Lam Chính phụ trách. Kỳ thực giới nghiêm hay không giới nghiêm đều không sao, hiện giờ trên phố đã lưa thưa không có mấy người, khi tin tức biên quân xâm nhập truyền ra, lúc đó sợ là cả cái bóng cũng tìm không thấy;
Trấn Tiêu sư của Lữ Lục Lâu được điều ra ngoài thành, hiệp trợ Hắc Thất sư giải trừ vũ trang tân biên lữ của Tiên Vu Bá
Bởi vì sư trưởng Thứ Nha sư Giang Hải trước đi Xích Thành còn chưa về. Mạnh Tụ vốn muốn để Lữ Lục Lâu kiêm quản Thứ Nha sư, nhưng Lữ Lục Lâu chối từ nói: Sự tình quấn thân có rất nhiều, riêng mỗi Trấn Tiêu sư hắn đã bận tối mắt, gánh thêm một chuyện lại càng phiền toái, hắn sợ cố không được còn làm hỏng việc, chuyện của Thứ Nha sư xin đại nhân chọn nhân tuyển khác già dặn hơn.
Thống chưởng một đấu khải sư, nói bận tất nhiên là rất bận, nhưng thật muốn nói bận không chịu nổi, vậy thật nói không thông.
Người đang ngồi ở đây đều minh bạch, Lữ Lục Lâu chỉ mượn cớ mà thôi, hắn muốn tránh tị hiềm, không muốn cầm quyền quá nhiều, phá hoại thế cân bằng trong quân.
Minh bạch tâm ý Lữ Lục Lâu, Mạnh Tụ cũng không làm khó hắn. Hắn hỏi: "Nếu Lữ sư trưởng đã không rãnh. Vậy có vị đốc sát nào nguyện ý đứng ra quản lý?"
Hắn đợi nửa ngày nhưng không có một ai chịu đáp ứng. Đám đốc sát đều nói, Mạnh trấn đốc dứt khoát tự thân quản lý là được, đổi những người khác, dự tính cũng không áp được đám kiêu binh hãn tướng của Thứ Nha sư kia.
Mạnh Tụ sửng sốt, Thứ Nha sư bình thường rất kiêu hãn sao?
Mạnh Tụ bất động thanh sắc: "Được, nếu mọi người đều nói thế, vậy để ta tạm thời quản lý vậy. Được rồi, không có việc gì, mọi người giải tán. Về cương vị của mình cả đi, từ giờ trở đi chính là phải đánh nhau."
Xua chúng nhân tán đi, Mạnh Tụ quay trở lại thư phòng, còn chưa kịp thở hơi nào, đốc sát liêm thanh xử Âu Dương Huy đã tìm tới cửa. Hắn ấp a ấp úng nửa ngày, nói nhảm mấy chuyện đâu đâu, Mạnh Tụ nghe mà không nhịn được bực mình quát: "Âu Dương đốc sát, ngươi tìm ta có việc gì? Có việc cứ nói thẳng là được, không cần vòng vo.
Âu Dương Huy phồng dũng khí lên nói: "Nếu trấn đốc đã nói vậy, xin thứ cho tỵ chức cuồng vọng một lần. Vừa rồi nhiều người tỵ chức không tiện nói thẳng, nhưng việc này, ngài nên nghĩ lại mới được a! Biên quân bên kia… chỉ riêng đấu khải đã xấp xỉ bốn ngàn bộ, ngay cả một nửa đối phương chúng ta cũng không bằng, nếu cứ xé da mặt đánh lớn thế này, cho dù trấn đốc đại nhân ngài vũ dũng hơn người, nhưng rốt cuộc binh lực cách xa, chúng ta không chiếm được tiện nghi a!"
Mạnh Tụ cười cười, biết lời Âu Dương Huy nói còn tính là uyển chuyển. Đâu chỉ đơn giản là chiếm không được tiện nghi, thật muốn đánh lớn, thứ chờ đón Đông Bình Lăng vệ chính là toàn quân lật chìm, toàn bộ đám quân quan đều chết không có chỗ chôn.
"Âu Dương đốc sát, ngươi không cần ưu tâm thái quá như thế. Thật đánh lớn lên, tất nhiên chúng ta tổn chiết thảm trọng, nhưng phía biên quân cũng không chịu nổi." Mắt thấy trấn đốc không hiểu thế sự như vậy, Âu Dương Huy hận không thể vả cho hắn hai cái bạt tai
"Hồ đồ." Hắn khổ khổ cầu khẩn nói: "Đại nhân, sự tình không thể xem nhẹ như vậy a! Địch đông ta ít, cho dù trấn đốc ngài vũ dũng, mọi người nhiều lắm cũng đấu đến lưỡng bại câu thương a? Nhưng tổn thất một ngàn mấy trăm đấu khải, đối với biên quân là thương da thương thịt, chúng ta lại triệt để mất hết chiến lực. Không có quân đội đấu khải chống đỡ, chúng ta lấy cái gì đặt chân ở Bắc cương?"
"Âu Dương đốc sát, ngươi nói cũng có chút đạo lý. Chỉ là hiện nay biên quân đã đánh tới cửa. Chúng ta không chống cự, chẳng lẽ chờ chết sao? Âu Dương đốc sát, ngươi có cách nào khác ư?"
Âu Dương Huy ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: "Trấn đốc đại nhân, tỵ chức gia nhập Lăng vệ đã lâu, hiệu lao cho Đông Lăng vệ đã sắp được hai mươi năm, trước sau hầu hạ qua bốn đời trấn đốc. Đối với Đông Lăng vệ, tỵ chức thẳng luôn trung tâm cảnh cảnh, có chút kiến nghị… tỵ chức cũng là hoàn toàn xuất phát từ lòng trung thành… hy vọng đại nhân đừng hiểu nhầm."
Mạnh Tụ rất kinh dị: "Đương nhiên, đối với sư trung thành của Âu Dương đốc sát ngươi ta luôn không chút hoài nghi
Âu Dương Huy nhẹ nhàng thở ra, song mặt lại đỏ lên: "Tỵ chức có một người thân thích là biểu ca họ xa, hắn là phụ tá tham sự lục trấn đô đốc phủ. Nghe nói cũng khá được Thác Bạt Hùng nguyên soái trọng dụng. Nếu đại nhân đồng ý. Tỵ chức nguyện ý viết một phong thư cho biểu ca, nói không chừng… nói không chừng có thể thông qua biểu ca kia cùng nói chuyện với bên kia? Nếu có thể không động can qua mà đem sự tình giải quyết, vậy tự nhiên là tốt nhất.
Mạnh Tụ ngây ngốc nhìn Âu Dương Huy, nhìn đến khi cả người hắn run lên: "Đại nhân, ngài... Ngài nói gì đi a?"
Đột nhiên, Mạnh Tụ bạo ra một trận cuồng tiếu, hắn dùng lực vỗ lên đầu vai Âu Dương Huy: "Âu Dương đốc sát. Hôm nay ta mới phát hiện, ngươi thật đúng là quá hóm hỉnh… Ách, ta là nói ngươi thật biết nói đùa!
Thác Bạt Hùng điều động binh mã bốn tỉnh, dồn hết Bắc cương chi binh, đây là quyết tâm lớn bao nhiêu! Ngươi lại hi vọng dựa vào nói chuyện là có thể để hắn lui binh … Ách, thôi đi, ta không nói. Âu Dương đốc sát, ngươi phải nhớ kỹ một câu: "Có thể chiến mới có thể hòa. Nếu cùng chúng ta sống chết… Khái, biên quân có thể hao được nổi, nhưng Thác Bạt Hùng lại hao không nổi… Không việc gì! Không việc gì. Ta biết hiện tại ngươi còn chưa minh bạch, nhưng tương lai ngươi sẽ minh bạch."
Âu Dương Huy mù mờ không hiểu gì, Mạnh Tụ lại cũng không nói nhiều, hai ba câu liền đem hắn đuổi đi: "Không việc gì, Âu Dương đốc sát, ngươi cứ an tâm. Chúng ta nhất quyết không việc gì."
*Chút thiển ý: hay cho một câu có thể chiến mới có thể hòa. Quân sự là sự tiếp diễn khi bế tắc về chính trị và ngược lại…Đánh đã rồi chuyện gì sẽ nói sau….
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo