Cùng với đá vụn chân chính so sánh, những hư ảnh đá vụn này không biết muốn cứng rắn bao nhiêu lần, cho dù là tinh cương huyền thiết cũng đều so ra kém hơn. Chịu đựng một kích này, mơ hồ hư ảnh sơn phong dạng hình kiếm tuy rằng vết rách trải rộng, nhưng vẫn chưa bị một đao chém thành hai đoạn.
- Kiếm chiêu phòng ngự!
Âm Phong Tà Đế không phải chưa thấy qua kiếm chiêu phòng ngự, nhưng những kẻ đó đều là lão cổ đồng sống trên mấy nghìn vạn năm, Tà Linh Tộc của hắn đã có cường giả sáng tạo ra kiếm chiêu phòng ngự, nhưng Diệp Trần mới bao nhiêu tuổi.
Khí huyết một trận sôi trào, Diệp Trần không chút sứt mẻ, chiêu Thủ Kiếm Như Sơn này, là kiếm chiêu phòng ngự một năm gần nhất hắn mới sáng tạo đi ra, ẩn chứa Thổ Chi Áo Nghĩa và Mộc Chi Áo Nghĩa đại thành. Đối với kiếm khách mà nói, kiên quyết tiến thủ là không sai, nhưng không có nghĩa là có công không thủ. Khi địch ta thực lực hơn kém thật lớn, kiếm chiêu phòng ngự đó là cơ hội trở mình duy nhất, bởi vì chỉ có sống, mới có thể phản kích được.
- Để xem ngươi có thể ngăn trở bao nhiêu đao của ta?
Âm Phong Tà Đế không hề để tinh lực lãng phí ở trên sợ hãi. Trong đầu hắn chỉ còn lại có một ý niệm, đó chính là phải giết Diệp Trần.
Đao mang thê lệ giống như cuồng phong bạo vũ, hướng phía hư ảnh sơn phong điên cuồng trảm kích, mỗi một lần trảm kích, đều sẽ mở rộng vết rách bên trên. Cho dù Diệp Trần toàn lực bù đắp sơ hở, đều không thể trung hoà loại tốc phá hư này.
- Vỡ cho ta!
Mắt thấy hư ảnh sơn phong sắp sửa tan vỡ, Âm Phong Tà Đế tà lực cổ đãng, chém ra Âm Phong Lục Quyết đệ tứ thức Âm Phong Phá Lãng.
Trong vô thanh vô tức, hư ảnh sơn phong bị một phân thành hai, đao mang thứ cốt tựa như âm phong ở trên đại hải lướt qua, hướng phía Diệp Trần cuốn theo tất cả mà tới.
Đây là một đao tất sát của Âm Phong Tà Đế, làm sao không phải là thời khắc Diệp Trần phản kích.
Trong một khắc hư ảnh sơn phong kia nghiền nát, sát chiêu của Diệp Trần đã tích súc hoàn tất, Thiên Hạt Kiếm từ mặt đất rút ra, tà tà vung lên, một đoàn quang mang gai mắt bạo phát ra. Mà ngay khi quang mang bạo phát, không gian trong vòng phương viên mấy trượng nhất thời tĩnh lại. Âm Phong Tà Đế chém ra đao kình, mơ hồ như âm phong. Thế nhưng sau khi không gian tĩnh lại, âm phong cấp tốc ngưng luyện, biến thành một đạo đao mang hôi sắc trong suốt mỏng như cánh ve, cứ như vậy dừng hình ở trước người của Diệp Trần. Mà Thiên Hạt Kiếm của Diệp Trần lại thong thả hướng phía Âm Phong Tà Đế đâm giết qua đó, bạo phát ra quang mang, quỹ tích vặn vẹo, phảng phất như tiến nhập trong một vạn hoa đồng.
Phá Thiên Kiếm Quyết đệ tam thức Siếp Na Huy Hoàng.
- Không!
Âm Phong Tà Đế nội tâm điên cuồng hét lên, hắn có thể cảm thụ được, cự ly mũi kiếm của Diệp Trần càng gần, phải chịu đến áp lực hư không càng lớn. Loại áp lực hư không này, không chỉ có tác dụng bề ngoài, ngay cả tư duy của hắn cũng đều bắt đầu ngưng cố lại. Từ trong đến ngoài, không có một chỗ nào có thể động đậy được. Huyết dịch đình chỉ, chân nguyên đình chỉ, cho dù là huyết nhục lạp tử cơ bản nhất cũng đều đình chỉ vận động.
Phảng phất như đã trôi qua cả một năm, lại phảng phất như chỉ là một cái chớp mắt. Thiên Hạt Kiếm của Diệp Trần chậm rãi đâm vào trong bộ vị trái tim của Âm Phong Tà Đế. Sau một khắc, không gian khôi phục bình thường, Diệp Trần động tác đạt đến thích phóng, mũi kiếm từ phía sau lưng của Âm Phong Tà Đế lộ ra, tuôn ra một lỗ máu xuyên từ trước ngực tới phía sau lưng.
Cùng lúc đó, trong hư không đao mang hôi sắc tĩnh lặng, theo vai trái của Diệp Trần một trảm mà qua, huyết thủy đông kết như băng, không có một tia tiên huyết nào chảy ra.
Rút kiếm ra, thân hình Diệp Trần giương lên, bay lùi lại ra ngoài. Người ở trên đường, liên tiếp phun ra mấy ngụm tiên huyết. Những tiên huyết này, sinh cơ dạt dào, bên trong ẩn chứa nguyên khí sinh mệnh nồng đậm, cái gì là sinh mệnh nguyên khí, cụ thể điểm đến mà nói chính là thọ mệnh. Mấy ngụm lớn tiên huyết ẩn chứa sinh mệnh nguyên khí phun ra, Diệp Trần cũng không biết tổn thất bao nhiêu năm thọ mệnh, chí ít hắn cảm giác được trong u minh thiếu bớt chút gì đó.
Oa!
Âm Phong Tà Đế đứng bất động tại chỗ, muốn thổ huyết, lại phát hiện cái gì cũng không thổ ra được. Ngũ tạng lục phủ của hắn kể cả xương cốt trên ngực đều đã bị một kiếm này thôn phệ hết.
Trong mắt Âm Phong Tà Đế hiện lên vẻ kinh sợ, mơ hồ có kiêng kỵ không thể khu trừ. Một kiếm này, mang đến uy hiếp quá lớn cho hắn. Tà lực trong cơ thể hắn ở dưới một kiếm này, chí ít đã yên diệt một phần ba. Vô số kiếm khí ở trong cơ thể hắn không ngừng du tẩu, trong lúc nhất thời, căn bản không thể thanh trừ. Chỉ có thể vận dụng tà lực của bản thân đến đối kháng.
- Làm sao lại có một kiếm nhanh đến như vậy, ta căn bản nhìn không thấy được quá trình.
Ma Hoa Hoàng ngược lại hấp một ngụm lãnh khí. Nàng không phải Âm Phong Tà Đế, từ góc độ của nàng đến xem, không phát hiện không gian tĩnh lặng, chỉ nhìn được một đoàn quang mang chói mắt chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức khiến nàng cho rằng đã xuất hiện ảo giác.
- Đây là Không Gian Áo Nghĩa cao cấp vận dụng.
Nhãn thần của Huyền Hậu chưa từng có chăm chú như vậy, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh chợt lóe rồi biến mất kia, nỗ lực đến phân tích tìm hiểu.
- Đây là loại kiếm pháp gì?
Thiên Tà thần kinh căng chặt, một chốc kia hình ảnh quá ngắn, hắn căn bản không phản ứng lại được. Chỉ biết là sau khi phòng ngự của Diệp Trần bị công phá, hai người lại tách ra, Thiên Tà bị thương nặng, Diệp Trần đoạn một tay.
Cánh tay nắm Thiên Hạt Kiếm khẽ run rẩy, Diệp Trần nặng nề thở gấp, vừa rồi một kiếm kia, là thành quả lớn nhất trong một năm gần đây của hắn, tên là Siếp Na Huy Hoàng.
Siếp Na Huy Hoàng ẩn chứa là Không Gian Áo Nghĩa, nhưng cũng không phải Không Gian Áo Nghĩa viên mãn, cũng không phải đại thành, vẫn như trước là thành Không Gian Áo Nghĩa. Không Gian Áo Nghĩa càng đi về phía sau, càng khó tiến bộ, phảng phất như đã đến một bình cảnh.
Dĩ vãng, Diệp Trần cho rằng thất thành Không Gian Áo Nghĩa sáng tạo ra kiếm chiêu, không có khả năng siêu việt hai môn đại thành áo nghĩa sáng tạo ra kiếm chiêu. Thế nhưng hắn phát hiện, chính mình sai rồi. Ngay từ đầu hắn đã đi lầm đường. Không Gian Áo Nghĩa bác đại tinh thâm, không phải bất luận một môn áo nghĩa nào có thể so sánh được. Không khoa trương mà nói, một môn áo nghĩa bình thường, ngay cả một phần mười nó đều không bì kịp được, do đó sáng tạo ra kiếm chiêu bắt đầu theo không kịp tiết tấu tiến bộ của chính mình, là vấn đề vận dụng.
Không Gian Áo Nghĩa lĩnh ngộ đã khó, vận dụng càng khó hơn.
Phá Thiên Kiếm Quyết thức thứ nhất Kính Hoa Phá Diệt, thức thứ hai Quỹ Sát, chỉ có thể xem như là vận dụng cấp thấp, là lý giải nông cạn nhất. Thật giống như ngươi rõ ràng phòng thủ một tòa kim sơn, lại cho rằng chỉ là thổ sơn bình thường như nhau.
Do đó, đồng dạng là thành áo nghĩa, trình độ tinh diệu của Siếp Na Huy Hoàng là gấp ngoài chục lần Phá Thiên Kiếm Quyết thức thứ hai Quỹ Sát, không thể lấy đạo lý tính toán, hai cái căn bản không phải cùng một tầng thứ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Theo đối với Không Gian Áo Nghĩa khai quật tới tầng lớp càng sâu, Diệp Trần mơ hồ cảm giác được, năm xưa Tứ Cực Đại Đế, Không Gian Áo Nghĩa hơn phân nửa không có viên mãn. Phỏng chừng cũng chỉ bát thành cảnh giới. Mà hắn tự cho là đúng nghĩ rằng, Không Gian Áo Nghĩa của tám phần mười đã viên mãn, bằng không quy nạp không ra cơ sở của Không Gian Áo Nghĩa.
- Không Gian Áo Nghĩa ẩn chứa tất cả năng lượng áo nghĩa, đây là một tòa Kim Sơn khai quật bất tận a. Đời này dù cho chỉ biết được Không Gian Áo Nghĩa cũng đều có thể không ngừng đi tới!
Diệp Trần cảm thán trong lòng.
Đối với Siếp Na Huy Hoàng, Diệp Trần rất thoả mãn, thế nhưng hắn cũng biết, kỳ thực Siếp Na Huy Hoàng chỉ là hình thức ban đầu, phạm vi hữu hiệu rất nhỏ. Chỉ có phương viên mấy trượng, mặc dù như vậy, hắn đã bị phản phệ cực lớn. Không Gian Áo Nghĩa vận dụng cấp thấp, hắn muốn thi triển bao nhiêu lần cũng đều không sao cả. Nhưng Siếp Na Huy Hoàng khiến cho quy tắc hư không phản phệ, không phải người bình thường có thể thừa thụ được. Bởi vì đại giới phản phệ là sinh mệnh trôi qua.
Cũng giống như phàm nhân động dụng lực lượng của Thần, khiến cho phản phệ như nhau.
Mà sở dĩ không ở ngay từ đầu dùng Siếp Na Huy Hoàng đối phó Âm Phong Tà Đế, cũng chính là bởi vì vấn đề phạm vi hữu hiệu. Hai người cự ly quá xa, không gian Siếp Na Huy Hoàng hiệu quả tĩnh lặng lan không đến Âm Phong Tà Đế. Hai người giao thủ quá nhanh, Diệp Trần cũng không có biện pháp thành công thi triển Siếp Na Huy Hoàng. Do đó, Diệp Trần chỉ có thể trước lấy Thủ Kiếm Như Sơn đổi công làm thủ, vì tích súc Siếp Na Huy Hoàng làm chuẩn bị, cần phải một kích trọng thượng Âm Phong Tà Đế.
- Vận dụng cao cấp?
Nghe được Huyền Hậu nói, Ma Hoa Hoàng không phải quá lý giải. Ở trên cảnh giới võ học, nàng cách Huyền Hậu không biết bao nhiêu lần.
Huyền Hậu giải thích nói:
- Thời gian và không gian, đều là áo nghĩa chí cao, có quy tắc lực lượng gần gũi. Do đó vận dụng thập phần gian nan, vận dụng cấp thấp chỉ là liên quan đến ngoại tượng, mà vận dụng cao cấp, thì liên quan đến quy tắc vận chuyển. Một kiếm vừa rồi của Diệp Trần khiến không gian tĩnh lại, vi phạm quy tắc vận chuyển, cho nên mới có thể khiến Âm Phong Tà Đế không hề có lực chống đỡ. Thế nhưng, sinh mệnh của hắn cũng bị xói mòn không ít, đây là đại giới của việc vi phạm quy tắc.
- Liên quan đến quy tắc vận chuyển?
Ma Hoa Hoàng sợ hãi than.
- Thời gian và Không Gian Áo Nghĩa, không cần lĩnh ngộ toàn bộ đã là có thể can thiệp đến quy tắc, áo nghĩa bình thường khác sau khi viên mãn, cũng có thể thoáng can thiệp đến quy tắc. Bất quá cũng có thể thông thường, rất nhiều người áo nghĩa đều viên mãn, nhưng cũng không có đem môn áo nghĩa viên mãn này phát huy đến cực hạn, can thiệp không đến quy tắc.
- Hay nói cách khác, lĩnh ngộ áo nghĩa nhiều ít, vẫn như trước chỉ là cơ sở, then chốt ở chỗ vận dụng. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Khí Thiên Khí Địa!
Thiên Tà mắt thấy Âm Phong Tà Đế trọng thương, đang nỗ lực chống lại kiếm khí mang tính hủy diệt trong cơ thể, không khỏi khẽ quát một tiếng, một trảo chụp tới Diệp Trần đang điều tức.
Một trảo này, không phải võ học của bản thân hắn, mà là đến từ tuyệt học Khí Thiên Trảo của Khí Thiên Đế, Tà Linh Tộc ở trên võ học nghiên cứu, xa xa không bằng được Nhân Tộc. Bọn họ cường đại đến từ chính các loại tà thuật không thể tưởng tượng nổi, đáng tiếc, nơi này là Chân Linh Thế Giới, tà thuật ở chỗ này uy lực suy giảm lớn. Mà võ học do bản thân hắn sáng tạo ra, lại không mạnh bằng nhân loại, cùng Khí Thiên Trảo so sánh, cách biệt như trời với đất.
Khí Thiên Khí Địa là Khí Thiên Trảo đệ tam thức, một trảo đánh ra, thiên và địa đều bị tách rời, trảo kình sắc bén bá đạo dường như Ma thần chi trảo, hướng phía Diệp Trần xé rách đánh qua.
- Đê tiện!
Ma Hoa Hoàng ném ra một quả ma lực quang cầu, oanh hướng trảo kình.
Phốc!
Bên ngoài trảo kình, có một tầng vô hình cương khí, cương khí lưu chuyển, có thể hỏa giải hết bất luận công kích nào. Ma lực quang cầu chưa tới gần, đã bị cương khí vô hình này hóa giải đến một bên, lăng không tan rã. Bất quá trảo kình cũng sản sinh một tia sai lệch. Mắt thấy trảo kình sắp sửa oanh trúng Diệp Trần, ở trước người Diệp Trần thình lình xuất hiện một mặt gương. Trong gương quang hoa dũng phun, một đạo ngũ thải quang trụ chính diện phun đến trảo kình sắc bén.
Chiêu này gọi là Cảnh Chi Hoa, có thể tụ tập Không Gian Chi Lực tiến hành công kích, là tuyệt học của Huyền Hậu.
Đáng tiếc, hai người trình tự lực lượng cách biệt quá lớn, đem ngũ thải quang trụ ví dụ như một dòng suối nhỏ, trảo kình sắc bén còn lại giống như đao kiếm gió xoáy, ầm ầm, ngũ thải quang trụ bị xé mở, cái gương nghiền nát. Một vòng trảo kình mơ hồ uy năng có thể hơn phân nửa, bao phủ ở thân thể của Diệp Trần, chỉ đợi một trảo là có thể đem hắn nghiền thành huyết vụ.
Bất quá chính là dừng lại một chút như vậy, Diệp Trần đã điều tức hoàn tất, bình phục chân nguyên rung chuyển do quy tắc phản phệ mang đến. Thiên Hạt Kiếm đâm tới một kiếm, trảo kình bị lăng không điểm bạo.
- Đáng hận!
Mất đi cơ hội ngàn năm khó gặp, Thiên Tà thập phần không cam lòng. Lại là một quyền đánh về phía Diệp Trần. Một quyền này là Khí Thiên Trảo thức thứ hai Như Phong Tự Bế, nhìn như là quyền pháp, kỳ thực vẫn như trước là trảo pháp, chỉ bất quá đem trảo kình nội liễm ở trong quyền tâm. Một ngày oanh trúng địch nhân, những trảo kình này sẽ lấy uy lực gấp mấy lần bạo phát ra.
Nếu đã khôi phục bình thường, Diệp Trần sao lại e ngại đối phương, nắm trong tay Thiên Hạt Kiếm tần suất chấn động lấy mắt thường không thể nhận ra, xuy một tiếng, giương kiếm lên, kiếm quang hoa phá trường không, trảo kình Như Phong Tự Bế của một tiếng cùng kiếm quang vừa tiếp xúc, lập tức bạo liệt, phảng phất như một quả bom bị dẫn nổ trước thời gian.
- Diệp Trần, ngươi quấn lấy Thiên Tà, ta thử xem có thể phong ấn Âm Phong Tà Đế lần thứ hai hay không?
Lúc này, thanh âm của Huyền Hậu theo không gian ba động, truyền vào trong tai Diệp Trần.
- Lần thứ hai phong ấn hắn, chỉ sợ không đơn giản.
Diệp Trần nhíu mày.
- Hắn đã bị thương nặng, trong cơ thể lại có kiếm khí của ngươi đang tác loạn, muốn khôi phục lại, chỉ có thanh trừ kiếm khí trước. Sau đó mới có thể hấp thu lực lượng tà ác quanh mình bù đắp tự thân. Ta đã ở trên mặt đất bố trí tốt trận pháp, một khi phát động, có thể đem hắn bao vây ở trong trận pháp, tiêu hao lực lượng của hắn. Cuối cùng nhất cử phong ấn, về phần xác xuất thành công, năm mươi năm mươi.
Huyền Hậu giải thích nói.
- Được!
Nắm chặt năm thành đã là không nhỏ, Âm Phong Tà Đế này, không phải nói giết là có thể giết. Siếp Na Huy Hoàng của hắn cũng vô pháp vận dụng nhiều lần, vừa rồi nếu không phải Ma Hoa Hoàng và Huyền Hậu chặn lại công kích của Thiên Tà, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Do đó, phong ấn Âm Phong Tà Đế vẫn là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thấy Diệp Trần đã đáp ứng rồi, Huyền Hậu ngồi xếp bằng dưới đất hai tay kết ấn, mạnh mẽ vỗ lên mặt đất, ầm ầm ầm, mặt đất bằng đá bằng phẳng, tám khối đá hình chữ nhật bay thẳng lên, mặt ngoài khối đá, khắc đầy ngũ thải phù văn phát quang. Tám khối đá hình chữ nhật hiện ra trận hình Bát Quái Càn Khôn, đem Âm Phong Tà Đế phong tỏa ở trong đó. Nhất thời, bốn phía Âm Phong Tà Đế, một mảnh không rõ, Thiên Cơ che giấu, giống như đã tiến nhập hỗn độn thế giới, dưới lòng bàn chân tràn đầy ngũ thải lưu quang kết dính, không dùng được lực.
- Đừng hòng lại phong ấn ta lần nữa!
Âm Phong Tà Đế đã khu trừ hơn phân nửa kiếm khí trong cơ thể, cảm thụ được biến hóa bốn phía, hắn phát sinh một tiếng tru lên kinh khủng thê lương, không để ý kiếm khí tác loạn, một đao hướng phía tiền phương huy trảm ra.
Tạp sát!
Trong hư không mơ hồ, xuất hiện một đạo đao ngân, đao ngân giống như dấu vết ở mặt trên không ngừng nhúc nhích.
- Càn Khôn Nghịch Chuyển!
Huyền Hậu mái tóc đen dài bay lên, chân nguyên bàng bạc hạo đãng theo lòng bàn tay, quán nhập đến dưới lòng đất, có thể cảm thụ được rõ ràng, sinh mệnh khí tức trên người nàng đang chậm rãi xói mòn.
Bên trong trận pháp, thiên toàn địa chuyển, đao ngân nhúc nhích kia đã bị vặn vẹo đến cực hạn, chợt phốc một tiếng, tiêu tan thành mây khói, bị trận pháp chi lực triệt để khu trừ.
- Buồn cười, đây là các ngươi bức ta, Tà Ác Tế Đàn, tà lực thiêu đốt.
Âm Phong Tà Đế trong lòng lửa giận hầu như có thể thiêu đốt thế giới. Chỉ thấy dưới lòng bàn chân của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một tế đàn thật lớn. Trên tế đàn có bốn đầu tà ma lộ ra, cái miệng của chúng mở ra, từng cổ tà hỏa phun lên trên người hắn. Những tà hỏa này cũng không thiêu đốt thân thể Âm Phong Tà Đế, mà là thiêu đốt dị chủng kiếm khí của hắn.
Bùm bùm!
Kiếm khí trong cơ thể Âm Phong Tà Đế như tuyết mùa xuân gặp phải ánh nắng mùa hè, cấp tốc tan rã hòa tan. Khí tức của Âm Phong Tà Đế điên cuồng bành trướng, không ngừng dao động trận pháp.
- Thôn Phệ Huyết Hoa, thôn phệ cho ta!
Ma Hoa Hoàng đã sớm cùng với Huyền Hậu câu thông qua, nàng đơn thủ kết ấn, sau đó một cái ấn pháp đánh vào vị trí tâm khẩu, phốc một tiếng, đại lượng tinh huyết phun ra, bắn văng trên mặt đất. Những tinh huyết này là sinh mệnh tinh hoa của Ma Hoa Hoàng, phảng phất như có sinh mệnh, chạy như xà, ở dưới chân nguyên của Huyền Hậu dẫn động, tinh huyết dung nhập đến trong trận pháp.
Hô một tiếng!
Phía dưới Âm Phong Tà Đế một đóa hoa thật lớn giống như huyết tinh điêu khắc bay lên, tựa như một cái miệng ác ma thật lớn đem Âm Phong Tà Đế nuốt đi vào.
- Ta thề, chờ ta đi ra, nhất định phải bằng mọi cách lăng nhục các ngươi!
Trong lòng Âm Phong Tà Đế tràn ngập hối hận và phẫn nộ. Trên thực tế, dù cho hắn bị thương ở trên tay của Diệp Trần, vẫn như trước có rất nhiều thủ đoạn không có thi triển ra được. Ngoại trừ Diệp Trần, hắn không tiếp thu rằng Huyền Hậu và Ma Hoa Hoàng có thể uy hiếp đến hắn. Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Huyền Hậu cư nhiên không biết từ khi nào đã bố trí xong trận pháp, nhân lúc hắn trọng thương không để ý, muốn lại đến phong ấn hắn lần nữa. Điều này làm cho hắn lửa giận ngập trời, đồng thời cũng sản sinh một tia khủng hoảng. Hắn rất sợ lại bị phong ấn!
Bang bang bang bang!! xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Huyết tinh Ác Ma chi hoa mặt ngoài không ngừng xuất hiện vết rách, đây là Âm Phong Tà Đế đang toàn lực oanh kích. Dĩ vãng, Thôn Phệ Huyết Hoa của Ma Hoa Hoàng ngay cả một kích của Âm Phong Tà Đế cũng đều không thể chống đỡ được. Thế nhưng hiện tại, Thôn Phệ Huyết Hoa này dung nhập sinh mệnh tinh huyết của nàng, uy lực tăng vọt, lại thêm trận pháp chi lực áp chế, Âm Phong Tà Đế cũng khó có thể ở trong thời gian ngắn bài trừ.
Rốt cục, Âm Phong Tà Đế phá hoa đi ra, thế nhưng chờ đợi hắn là vô cùng vô tận ngũ thải lưu quang, không biết khi nào, ngũ thải lưu quang đã trải rộng cả không gian trận pháp, để Âm Phong Tà Đế đã bị áp chế thật lớn.
- Mở ra cho ta, mở ra, mở ra!
Âm Phong Tà Đế tình trạng tựa như điên cuồng, lúc này, kiếm khí trong cơ thể hắn đã hoàn toàn thanh trừ, tuy rằng tà lực chỉ còn lại có hai phần ba, nhưng vẫn như trước hung hãn mạnh mẽ tuyệt đối. Hắn tay cầm Tà Đao, điên cuồng hướng phía một phương hướng trảm kích, đao mang phách tuyệt vô bì, không ngừng phân khai ngũ thải lưu quang, nỗ lực oanh phá trận pháp.
- Tóc của ngươi?
Một bên, Ma Hoa Hoàng thấy mái tóc của Huyền Hậu, từng sợi từng sợi biến thành màu trắng, nàng rất rõ ràng, đây là nguyên nhân do sinh mệnh lực thiêu đốt quá nhanh.
- Tà Ác Tế Đàn kia đang ở cách không triệu hóa lực lượng tà ác phụ cận, mau đem sương mù dày đặc xua tan.
Huyền Hậu mỗi một câu nói đều thập phần cật lực, muốn phong ấn nhân vật so với nàng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Yên tâm!
Ma Hoa Hoàng lúc trước tiêu hao không ít tinh huyết. Những tinh huyết này là do khí huyết tinh hoa và ma lực tinh hoa rèn luyện đi ra, ẩn chứa sinh mệnh lực cường đại, mặc dù có chút suy yếu, nhưng Ma Hoa Hoàng biết, thành bại ở trong một hành động này. Theo nàng rất nhanh kết ấn, bốn phương tám hướng xuất hiện từng đóa Ác Ma chi hoa, đám Ác Ma chi hoa này kiệt lực bành trướng, cánh hoa mở ra đến cực hạn, hút vào tuôn ra sương mù dày đặc qua đây. Mặc dù như vậy, vẫn như trước không hề thiếu sương mù dày đặc bị cách không truyền tống đến bên trong trận pháp.
Tà Ác Tế Đàn dưới lòng bàn chân Âm Phong Tà Đế không hề phụt lên tà hòa nữa, mà là lực lượng tà ác tinh thuần đến cực điểm, những lực lượng tà ác này vừa tiến vào trong cơ thể Âm Phong Tà Đế, căn bản không cần luyện hóa thế nào đã biến thành tà lực của Âm Phong Tà Đế.
- Ma Trảo Thực Viết!
Bị Diệp Trần dây dưa, Thiên Tà mắt thấy Âm Phong Tà Đế bị vây khốn bên trong trận pháp, hiện lên kinh sợ. Thân hình hắn chợt lóe, hóa thành âm phong tránh qua Diệp Trần, một trảo phách về phía một khối đá bên ngoài.
- Trở lại cho ta!
Thân hình na di, Diệp Trần chặn lại Thiên Tà, một kiếm trảm toái trảo kình của đối phương.
- Diệp Trần, còn dám cản ta, có một ngày nào đó, ta sẽ giết cả nhà ngươi!
Thiên Tà rít gào.
- Lời này của ngươi chỉ có thể hù dọa tiểu hài tử, ngày hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi đây. Dù cho nỗ lực đại giới, ta cũng muốn ngươi nhân thần câu diệt.
Kiếm Ý trên người Diệp Trần dày đặc hơn đến trình độ hầu như sắp hình thành thực chất, chiến đấu đến bây giờ, hắn đã buông ra tất cả ràng buộc, tuyệt đối không thể để đối phương còn sống rời khỏi.
- Vô liêm sỉ, bằng vào ngươi cũng muốn để ta hình thần câu diệt, nằm mơ, tà lực thiêu đốt.
Tà lực trên người Thiên Tà, hung mãnh thiêu đốt, khác với hỏa diễm bình thường, cổ hôi sắc hỏa diễm này, một hồi nóng, một hồi lạnh, lúc nóng thì như địa hỏa dung nham, lúc lạnh giống như cửu thiên hàn phong, theo tà lực thiêu đốt, chiến lực của Thiên Tà tăng vọt, thế nhưng Diệp Trần nhìn ra được, tà lực của đối phương đang xói mòn rất nhanh.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Trảo kình đáng sợ thiêu đốt hôi sắc hỏa diễm, hướng phía Diệp Trần chộp qua đó.
Phốc!
Sau một phen đối chiêu, Diệp Trần phun ra một ngụm tiên huyết, thực lực của Thiên Tà không thể so với Âm Phong Tà Đế yếu hơn bao nhiêu. Vì ngăn cản đối phương, hắn không thể thối lui nửa bước, cũng không có thể thi triển Thủ Kiếm Như Sơn, chỉ có thể ngạnh kháng.
- Siếp Na Huy Hoàng!
Cưỡng ép nhịn xuống khí huyết và chân nguyên đang sôi trào, Diệp Trần vừa mới lui về phía sau, đã lập tức lấy tốc độ nhanh hơn đến nghênh đón. Thiên Hạt Kiếm vung lên, đâm một cái, quang mang chói mắt ngăn ở trên mũi kiếm.
- Lui lại!
Thiên Tà đối với một kiếm này lòng còn sợ hãi, Âm Phong Tà Đế lợi hại như thế còn bị thương nặng ở dưới một kiếm này. Hắn không tiếp thu rằng chính mình có thể kháng cự được. Thân hình né tránh, Thiên Tà không dám để Diệp Trần gần người.
- Ân? Không phải kiếm kia!
Một kiếm này của Diệp Trần, chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, căn bản không có uy lực quá lớn, tâm trạng buông lỏng, đồng thời, Thiên Tà có chút thẹn quá thành giận, đối phương đây là đang làm nhục hắn, không khỏi, hắn đình chỉ tránh né, trảo kình đang nôi lên.
- Đây mới là Siếp Na Huy Hoàng! nguồn tunghoanh.com
Bất chợt, thân hình Diệp Trần lóe lên, thuấn di đến trước người Thiên Tà, lại là một kiếm đã đến. Một kiếm này, bộc phát ra quang mang xán lạn, tựa như một viên hư nghĩ tinh thần đang bạo tạc. Trên gáy gân xanh bại lộ, Thiên Tà muốn thối lui, thế nhưng ở dưới tác dụng của không gian tĩnh lặng, vạn vật đình chỉ vận động, hắn ngay cả động đậy một ngón tay, làm ra một biểu tình cũng làm không được được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn mũi kiếm quang mang lóng lánh đâm vào mi tâm của hắn.
Đầu của Thiên Tà nổ tung ra, không thấy một tia huyết thủy, toàn bộ huyết thủy, đều bị kiếm khí ẩn chứa Hủy Diệt Kiếm Ý cắn thành hư vô, không chỉ có như vậy, ngưng tụ thành một điểm kiếm khí bạo phát, không chỉ hủy diệt đầu của Thiên Tà, dẫn đến thân thể của hắn cũng bị cắn xé thành bụi phấn, chỉ còn lại có hai chân không có bị ảnh hưởng quá lớn.
Hiệu quả một kiếm, Diệp Trần vội vã bay lui ra ngoài, bình phục sinh mệnh lực tiêu hao và chân nguyên rung chuyển do quy tắc phản phệ mang đến. Lúc này là thời gian suy yếu nhất của hắn.
Huyết nhục nhu động, lấy hai chân làm căn cơ, thân thể Thiên Tà cấp tốc trưởng thành.
- Không thể tha thứ a, đầu của ta!
Thiên Tà hai mắt huyết hồng, tình trạng tựa như điên cuồng.
Một kiếm này của Diệp Trần đã yên diệt gần như thất thành tà lực của hắn. Như vậy cũng bỏ đi. Bởi vì một kiếm này trực tiếp ở bên trong đầu hắn bạo phát, Hủy Diệt Kiếm Ý cuồng bạo ăn mòn vào hồn hải của hắn, dẫn đến linh hồn của hắn cũng đã bị kịch liệt thiết cát. Phải biết rằng linh hồn và thân thể gắn bó không thể phân ra được. Thân thể dưới tình huống hoàn hảo, điểm Hủy Diệt Kiếm Ý ấy còn không đến mức để hắn thương gân động cốt, hiện tại bị một kiếm đâm thủng mi tâm, ở bên trong bạo phát, tạo thành lực sát thương có thể nghĩ được.
Dưới tình huống đau đầu đến muốn nứt ra, thần trí của Thiên Tà đã có một chút điên cuồng, trên người tràn ngập khí tức oán độc và bất tường.
- Đi tìm chết đi sao!
Căn bản không để ý kiếm khí tinh mịn từ hai chân lan tràn đến toàn thân, thân thể Thiên Tà nghiêng về phía trước, hướng phía Diệp Trần bay vồ đến. Hai tay tạo thành hình trảo, hắc sắc khí lưu lợi hại để một đôi thủ chưởng của hắn tựa như quỷ trảo.
Diệp Trần nhìn như không thấy, dưới lòng đất một thanh hắc sắc cự kiếm thoát ra đến, nghênh hướng Thiên Tà, không biết từ lúc nào, Diệp Trần đã lấy thiết huyết ngân lam kiếm, thi triển ra Địa Sát Kiếm Thuật. Ở dưới lòng đất hấp thu cũng đủ Địa Nguyên sát khí, hiện tại thân thể dưới tình huống không thể động đậy, vừa lúc sử dụng Địa Sát cự kiếm đi chống đối Thiên Tà.
Đinh! Đinh! Đinh!
Hỏa tinh bắn ra khắp nơi, một người một kiếm càng đấu đến túi bụi, Diệp Trần thì như điêu khắc, khí tức toàn thân sôi trào lên.
- Muốn phong ấn ta, vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Bên trong không gian Càn Khôn Phục Ma trận pháp, Âm Phong Tà Đế càng đánh càng hăng, tà khí ngập trời, dựa vào Tà Ác Tế Đàn, hắn căn bản không cần lo lắng tà lực dùng hết.
Ầm ầm ầm!
Lấy lực một người, ngăn cản tám phần mười sương mù dày đặc không được tiến thêm, Ma Hoa Hoàng đã kiệt hết toàn lực, bởi hấp thu quá nhiều lực lượng tà ác, Ma Hoa Hoàng không chỗ phát tiết, hai tay vẫy liên tục. Từng quả ma lực quang cầu hướng phía sương mù dày đặc oanh đến, tiếng nổ dường như thiên băng địa liệt liên tiếp bạo phát. Sóng xung kích mãnh liệt đem sương mù dày đặc thổi tan rất nhiều.
- Mái tóc của Yến muội muội.
Ma Hoa Hoàng chú ý tới mái tóc bị bạc trắng một phần mười của Huyền Hậu, điều này đại biểu sinh mệnh lực của đối phương đã tiêu hao một phần mười, cũng chính là một trăm năm. Mà nàng lúc trước tuy rằng cũng tiêu hao không ít tinh huyết, sinh mệnh lực xói mòn không ít, nhưng tinh huyết này xói mòn, không phải sinh mệnh lực trực tiếp xói mòn, tốn thời gian vài chục năm vẫn như trước có thể bù đắp trở lại được.
- Lẽ nào đây là quy tắc phản phệ?
Trong lòng Ma Hoa Hoàng suy đoán.
Vì không lâu sau liền dẫn đến dị tộc đại kiếp nạn, Huyền Hậu chuẩn bị rất nhiều, Càn Khôn Phục Ma trận pháp chính là một đòn sát thủ mà nàng chuẩn bị dùng ở trên dị tộc đại kiếp.
Làm đòn sát thủ, Càn Khôn Phục Ma trận pháp cũng không phải trận pháp bình thường, mà là một môn trận pháp phong ấn, một ngày thi triển đến mức tận cùng liền đã can thiệp can thiệp quy tắc vận chuyển. Do đó tất nhiên sẽ quy tắc quy tắc phản phệ. Vốn dĩ Âm Phong Tà Đế tuy rằng cường đại, nhưng không đến mức nỗ lực đại giới lớn như vậy đều không thành công. Nàng không ngờ tới, Tà Ác Tế Đàn kia cư nhiên có thể cách Càn Khôn Phục Ma trận pháp, hấp thu lực lượng tà ác ở ngoại giới, chuyển hóa thành tà lực tự thân. Kể từ đó, chỉ cần tà lực không có hao hết, Càn Khôn Phục Ma trận pháp đã không có biện pháp tận công toàn bộ.
- Sợ rằng ngay cả lưỡng thành nắm chặt cũng không đến.
Huyền Hậu hiện tại đâm lao phải theo lao, nhưng nàng cũng không có ngoài ý muốn quá lớn. Trước đó, nàng cũng chỉ có năm phần nắm chặt, dù sao đây là lần đầu tiên nàng thi triển Càn Khôn Phục Ma trận pháp.
- Ha ha ha, trận pháp phong khốn, sẽ chỉ làm ta càng ngày càng mạnh.
Trong ngũ thải lưu quang, đao mang tung hoành, Âm Phong Tà Đế không ngừng cuồng tiếu.
Theo hắn không ngừng huy đao, đã có thể cảm giác được chính mình và thân thể của Chân Thủy Đại Đế, càng lúc càng phù hợp, tinh khí thần giao cảm, có một loại xu thế linh nhục hợp nhất. Lúc trước, hắn chém ra một đao, chí ít có ba thành lực lượng xói mòn hết. Hiện tại có thể phát huy đến khoảng tám phần mười, một đao chém ra, đao mang thê lệ gần như có thể trảm thiên liệt địa.
Đương nhiên, bằng vào thực lực hiện tại của hắn, vẫn như trước không có biện pháp thoát khốn mà ra. Thế nhưng hắn tin tưởng, đợi thực lực của hắn tiến một bước đề thăng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Địa Nguyên sát khí ở trên Địa Sát cự kiếm càng lúc càng loãng, vừa mới bắt đầu còn có thể cùng với Thiên Tà đấu một trận, đến phía sau, mỗi một lần giao kích, đều sẽ bị đánh bay ngang ra ngoài, kiếm minh từng trận.
Bình phục chân nguyên sôi trào, con mắt ngân sắc dựng thặng ở chỗ mi tâm Diệp Trần mở ra, rồi đột nhiên phun ra một đạo ngân sắc quang thúc.
Thiên Tà kêu thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu.
Linh hồn không thụ thương, hắn không sợ đạo linh hồn công kích này, hiện tại không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
- Nguyên Thần Tỏa Sát!
Diệp Trần một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiếp tục thi triển ra Nguyên Thần Tỏa Sát học được từ Nguyên Hoàng.
Chỉ thấy kim quang mơ hồ chợt lóe, một bên kim sắc quang hoàn sắc bén ngay lập tức đâm vào chỗ sâu trong mi tâm của Thiên Tà. Trong hồn hải của Thiên Tà hoàn toàn không có kim sắc quang hoàn thật lớn ở hồn hải, đang kịch liệt thiết cát. Thống khổ đến từ chỗ sâu trong linh hồn, để Thiên Tà nhịn không được tru lên.
- Tà Linh Trấn Thủ!
Thiên Tà vội vã thi triển ra một môn bí pháp phòng ngự linh hồn.
Ầm!
Trong hồn hải, ba đào cuộn trào mãnh liệt, tà ma thật lớn bỗng nhiên xuất thế, tà ma này là do linh hồn lực ngưng tụ mà thành. Hai tay chống đỡ, đều tự nắm một bên kim sắc quang hoàn, sau đó thân thể phóng đại lên, song chưởng cũng phóng đại theo, để kim sắc quang hoàn chống đỡ đến phóng đại lên, khiến cho không thiết cát hồn hải được nữa.
- Kết thúc.
Khi Thiên Tà thi triển bí pháp phòng ngự linh hồn, đồng thời, hai tay Diệp Trần cầm Thiên Hạt Kiếm, một kiếm thụ phách, lục sắc kiếm quang ở trên người Thiên Tà chợt lóe rồi biến mất.
Bùm bùm!
Tựa như khô mộc ngày đông bị sét đánh trúng, thân thể Thiên Tà thoáng cái thiêu đốt. Lục sắc hỏa diễm hừng hực tán loạn ra cao tới chừng mấy chục thước. Một ít tà khí muốn chạy trốn bị hỏa diễm nhiễm trúng, hôi phi yên diệt, không còn sót lại chút gì. Đây là Thủy Hỏa Dung Hợp chi lực hóa thành hỏa diễm mang tính hủy diệt, chỉ cần một tia là có thể phá hủy một ngọn núi. Bị ngọn lửa dính phải một chút, hạng như Hoàng Bào lão quái chỉ sợ lập tức sẽ thân chết đạo tiêu, càng không nói một ít tà khí tàn dư.
- Ta không cam lòng!
Thiên Tà kêu thảm một tiếng, chợt thanh âm im bặt mà dừng lại.
Từ đó, một Tà Linh Tộc cự kiêu bị Diệp Trần triệt để chém giết, có thể nói đối phương rất oan uổng. Nhưng là không oan, nói hắn oan, là bởi vì tại Chân Linh Thế Giới, cảnh giới của hắn đã bị áp chế. Nguyên bản là Sinh Tử Cảnh Lục Trọng Thiên cảnh giới, ở chỗ này chỉ có thể phát huy đến trình độ Sinh Tử Cảnh Tứ Trọng Thiên, hơn nữa còn không có thể triệt để quen thuộc thể xác của Tịch Diệt Ma Đế, dẫn đến thực lực chỉ có thể phát huy đến khoảng bảy tám phần mười. Nói hắn không oan, còn lại là bởi vì Hủy Diệt Kiếm Ý của Diệp Trần chuyên môn khắc chế Tà Linh Tộc. Từ cổ chí kim, nhân vật vô địch tìm hiểu Hủy Diệt Kiếm Ý hoặc giả hủy diệt ý chí cũng có mấy người. Thời đại đó, dị tộc cường giả bị phong ấn rất ít, trên cơ bản đều bị triệt để diệt sát.
Bất quá hủy diệt ý chí không phải dễ tìm hiểu như vậy. Có đôi khi cũng muốn giảng cơ duyên. Cho dù ngươi phong hoa tuyệt đại, nếu là hủy diệt ý chí không thích hợp, hơn phân nửa cũng sẽ không lĩnh ngộ được.
Cái đó cùng với cường đại hay không không quan hệ nhiều lắm.
Bên kia, Huyền Hậu còn đang nỗ lực trấn áp Âm Phong Tà Đế, tóc bạc trên đầu từ một phần mười, chậm rãi hướng một phần năm phát triển tới, tiêu hao sinh mệnh lực kinh người.
- Yến tiền bối, xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc trước, Diệp Trần đã nhận thấy được sự tình có biến, không không có thời gian để hỏi đến.
Huyền Hậu sắc mặt tái nhợt nói:
- Âm Phong Tà Đế triệu hồi ra một Tà Ác Tế Đàn, có thể cách không hấp thu lực lượng tà ác bên ngoài, bù đắp tự thân. Kiếm khí của ngươi cũng bị hắn lấy Tà Ác Tế Đàn phun ra tà hỏa thiêu đốt hầu như không còn, hiện tại thực lực của hắn, không ngừng gia tăng, đã siêu việt lúc trước cùng ngươi đánh một trận.
- Ta xem trận pháp này, hẳn là có thể tám người cùng nhau thi triển, ngươi ta liên thủ đối phó hắn.
Diệp Trần có Nguyên Hoàng làm hậu thuẫn, trong lúc nhất thời dù cho không thể hiểu thấu đáo được Càn Khôn Phục Ma trận pháp, nhưng phối hợp với Huyền Hậu thôi động hẳn là không thành vấn đề.
- Không được, nếu như là lúc trước mà nói, ngươi có thể tạm thời gia nhập tiến đến. Nhưng hiện tại Càn Khôn Phục Ma trận pháp biến hóa nhiều lắm, mạo muội gia nhập, chỉ xuất hiện sơ hở, cho đối phương có thể nhân cơ hội. Vì kế hoạch hiện tại, chỉ có đem sương mù dày đặc quanh thân, toàn bộ xua tan, để hắn hấp thu không đến lực lượng tà ác, đến lúc đó tốn hao chút đại giới, hẳn là có thể phong ấn được hắn.
Ma Hoa Hoàng một mình chỉ có thể ngăn cản được tám phần mười sương mù dày đặc, còn lại đến hai thành đối với Âm Phong Tà Đế mà nói cũng đã đủ rồi. Chỉ cần Diệp Trần đem lưỡng thành sương mù dày đặc này cũng ngăn cản lại được, tà lực của Âm Phong Tà Đế dùng một điểm sẽ ít đi một điểm, sẽ càng lúc càng suy yếu, đương nhiên, chính bản thân hắn sợ rằng sẽ tiêu hao hết hai phần ba thọ mệnh.
Diệp Trần nhìn sương mù dày đặc, trầm ngâm nói:
- Ta ngược lại có một biện pháp, thế nhưng cho tới bây giờ không thi triển qua.
- Tạm thời thử một lần đi sao!
Càn Khôn Phục Ma trận pháp đối với Huyền Hậu mà nói là một gánh nặng thật lớn. Diệp Trần thấy tóc bạc trên đầu đối phương càng ngày càng nhiều, trong lòng hơi đau đớn, thi triển Siếp Na Huy Hoàng, tiêu hao sinh mệnh lực nhìn như không ít. Kỳ thực cũng không nhiều lắm. Một lần đại khái khoảng vài chục năm thọ mệnh. Dù sao Siếp Na Huy Hoàng chỉ đem không gian tĩnh lại một chút, liên tục thi triển hai lần, Diệp Trần tiêu hao thọ mệnh, không đến bốn mươi năm. Tương đối với ngàn năm thọ mệnh của hắn, không đáng nhắc tới, thế nhưng Huyền Hậu tiêu hao thọ mệnh, đã vượt lên trước trăm năm, nỗ lực đại giới lớn nhất, thật muốn đối phương một mình trấn áp Âm Phong Tà Đế, không có sáu bảy trăm năm thọ mệnh trả giá, đó là không có khả năng. Nói không chừng đến cuối cùng dầu hết đèn tắt đều không thể phong ấn thành công.
- Võ đạo nguyên thần, ra!
Thần tình chăm chú, Diệp Trần tinh khí thần tập trung cao độ, hai mắt nhìn chằm chằm một điểm ở mi tâm.
Ông!
Sau một khắc, một nhân ảnh tản ra đạm bạch sắc quang mang từ trong thân thể Diệp Trần đi ra, nhân ảnh này, cùng với Diệp Trần độc nhất vô nhị, ngay cả khí tức đều không hề khác nhau. Thế nhưng toàn thân trán phóng ra một tầng bất hủ thánh quang tựa như một quang nhân. Ngoại trừ cái đó ra, quang nhân này, khí tức phong mang tất lộ, phảng phất như một thanh tuyệt thế bảo kiếm ra khỏi vỏ, không có chút nội liễm, nếu như nói bản thể của Diệp Trần là vỏ kiếm, như vậy quang nhân này chính là kiếm.
- Võ đạo nguyên thần!
Huyền Hậu và Ma Hoa Hoàng nhịn không được nhìn qua.
Võ đạo nguyên thần là ý chí và chân nguyên kết hợp, đạt được cấp bậc Sinh Tử Cảnh.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba