Khi mọi người đi rồi, Ngô Lượng đốt một điếu thuốc lá, thong thả nói.
- Lăng Phong. Tuy rằng cậu là do bà chủ giới thiệu vào, nhưng chúng ta là đội bảo vệ, dù sao sống cũng không được thoải mái cho lắm! Cho nên tôi cũng không có cách nào có thể để cậu ăn không ngồi rồi. Ngay cả tôi là đội trưởng, ngoại trừ tiền lương mỗi tháng nhiều hơn với những người khác khoảng hai ba trăm ra, khi làm việc cũng giống với mọi người!
Lăng Phong thực sự không quan tâm lắm. Công việc bảo vệ này đối với hắn mà nói căn bản là thoải mái đến mức không thể thoải mái hơn. Khi hắn ở nước ngoài, cuộc sống khi đó so với bây giờ vất vả khổ cực gấp nghìn lần vạn lần, bhưng đến giờ hắn vẫn chịu đựng được. Chẳng lẽ bây giờ hắn còn để ý lo lắng chỉ vì công việc của một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ này sao?
- Đội trưởng, tôi không có ý này. Nếu đã cầm tiền lương, cũng nên đổ chút mồ hôi. Về điểm ấy thì tôi hiểu!
- Vậy là tốt rồi. Tuy nhiên, dù sao cậu cũng là do bà chủ giới thiệu tới. Như vậy đi, tôi miễn cho cậu thời kỳ thực tập kỳ. Hiện tại trực tiếp nhận cậu làm nhân viên chính thức. Tiền lương cũng giống với những người khác. Mỗi tháng là 1000. Nếu trong tháng không nghỉ ngày nào, sẽ được thưởng thêm 200!
- Cám ơn đội trưởng!
Có lẽ, nếu là trước kia, chút tiền lương ấy hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái. Ăn một bữa cơm tùy tiện thưởng tiền boa, cũng có thể trên mười ngàn. Nhưng hiện tại lại khác, toàn bộ tiền của hắn bị tạng ngưng. Ngay cả vé máy bay trở về của hắn cũng phải mượn tạm. Hiện tại, chút tiền lương ấy chính là số tiền để hắn đảm bảo cuộc sống!
Lăng Phong mới vừa đi ra khỏi văn phòng Ngô Lượng, Tiền Hưng liền đi vào.
- Đội trưởng, sao lại làm thế này? Hắn không phải do bà chủ giới thiệu tới sao?
Ngô Lượng đưa cho anh ta một điếu thuốc, trừng mắt một cái.
- Thằng nhóc như cậu thì biết cái gì. Đừng chỉ biết có nịnh nọt như thế. Cậu phải học cách động não suy nghĩ đi!
- Ha ha, sao tôi có thể so sánh với đội trưởng như anh chứ. Chút tiền đồ sau này của tôi, còn phải nhờ đội trưởng chỉ điểm nhiều hơn mà!
Tiền Hưng thuận miệng lại nịnh bợ.
- Bà chủ đã lên tiếng, bảo chúng ta cố gắng “chiêu đãi” tên Lăng Phong này tốt một chút!
Ánh mắt Ngô Lượng rất gian xảo.
Có lẽ Tiền Hưng nghe thấy Ngô Lượng nói vậy, có thể cảm thấy có chút mơ hồ. Nhưng thấy được ánh măt gian xảo của anh ta, gã liền biết anh ta nói đây là nói nói mát.
- Hả? Tại sao lại vậy?
- Tôi có thể biết được lý do sao? Tuy nhiên không phải chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta sao? Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!
Ngô Lượng tức giận nói.
- Vâng, vậy! Vậy đội trưởng cứ giao việc “chiêu đãi’ hắn cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ làm tốt việc này!
Tiền Hưng chủ động xin đi giết giặc.
- Thằng nhóc, tôi cũng khá tin tưởng vào thủ đoạn chỉnh người của cậu. Nhưng cậu phải chú ý, làm phải có chừng mực!
Ngô Lượng nói.
- Yên tâm đi, đội trưởng!
Tiền Hưng xoa xoa hai tay, cười nịnh nọt, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Lăng Phong đi tới vị trí gác cửa. Hắn thấy Tống Thiên và Dương Hùng đang đứng ở đó. Hắn rút bao thuốc ra mời hai người một điếu nói.
- Hai anh, tôi mới đến, còn mong hai anh chiếu cố nhiều hơn!
Nhìn vẻ bên ngoài, Tống Thiên là người đàn ông khá thành thật, cơ thể có thể nói là khỏe mạnh, vừa thấy cũng biết là người có tính cách tương đối điềm đạm!
Dương Hùng, qua cái nhíu mày trên gương mặt ngăm đen của anh ta mà phán đoán, ánh mắt thâm thúy cô đọng, nhìn chắc khoảng bốn mươi tuổi. Thái độ có phần lạnh lùng, như muốn cự tuyệt người từ xa ngàn dặm!
Sau khi hai người tiếp nhận điếu thuốc lá trong tay Lăng Phong, đốt điếu thuốc xong, Tống Thiên nhìn Lăng Phong nói.
- Cậu nhóc, có phải cậu đã làm gì đắc tội với Ngô Lượng rồi hay không?
Lăng Phong sửng sốt nói.
- Hả? Có thể sao? Sao anh lại nói như vậy?
- Cậu nhóc à, nếu cậu không đắc tội với Ngô Lượng, vì sao anh ta lại bố trí cậu vào tổ của chúng tôi? Người trong đội bảo vệ này có ai không biết, tôi và lão Dương không hợp với Ngô Lượng, cho nên anh ta cũng liều mạng lấy chút quyền lực trong tay muốn chỉnh hai người chúng tôi. Nếu cậu không đắc tội anh ta, sao cậu lại bị phân vào tổ của chúng tôi được chứ?
Tống Thiên cười khổ nói.
Bộ dạng Dương Hùng vẫn rất lạnh lùng. Anh ta cũng không nói tiếng nào, tiếp tục nuốt mây nhả khói.
Vẻ mặt Lăng Phong đau khổ, kinh ngạc, khó có thể tin nổi.
- Không thể nào. Tôi chỉ muốn tìm một công việc để làm thôi mà!
Qua hai ngày sau, Lăng Phong thật sự phát hiện sự thật đúng như lời Tống Thiên đã nói. Mẹ nó, hiện tại đang là giữa mùa hè. Buổi sáng không nóng lắm. Nhưng buổi chiều lại không khác gì một cái lò sưởi. Công việc bảo vệ này, đứng ở bên ngoài, cũng có thể bị chưng chín!
Cái này còn chưa tính! Nhưng hết lần này tới lần khác còn có người đến gây phiền phức cho bọn họ. Một buổi chiều, Lăng Phong đang đứng ở bên ngoài trực, Tên Tiền Hưng chuyên nịnh bợ lại đi qua giáo huấn vài câu.
- Này, người mới tới kia, đứng thẳng lưng một chút, chẳng lẽ còn chưa ăn cơm trưa hay sao?
Lăng Phong liền đứng thẳng. Dù sao, hắn cũng là người mới tới, rồng mạnh không đẩy được rắn địa phương!
Đây là một xưởng chế biến thủy sản có quy mô khá nhỏ gọn. Ngày thường, cũng có khá nhiều xe chở hàng ra vào. Bọn họ là những nhân viên bảo vệ trị an đứng trực ở cửa ra vào. Đây là một vị trí cần thiết!
Đúng lúc đến phiên Lăng Phong đứng gác, một chiếc xe tải không có giấy phép đăng ký tiến tới cửa chính, bấm còi vài cái!
Theo lệ thường, Lăng Phong tiến lên hỏi. Hắn gõ vào cửa kính xe. Kết quả không ai phản ứng. Đúng lúc Lăng Phong chuẩn bị đi vòng đến phía trước, cửa kính xe chậm rãi được điều chỉnh hạ xuống. Lăng Phong còn chưa kịp mở miệng hỏi, một người đầu trọc ngồi ở vị trí người lái đột ngột chửi bới ầm ĩ vào mặt hắn.
- Mẹ kiếp, nhìn cái gì vậy. Sao còn không nhanh mở cửa đi!
Lăng Phong nhướng mày. Theo tình tính của hắn trước kia, một người dám nói chuyện với hắn như vậy, hẳn đã bị hắn trực tiếp đưa xuống địa ngục! Nhưng hiện tại, thân phận của của hắn là một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, hắn chắc chắn phải ngấm ngầm chịu đựng!
- Rất xin lỗi, tiên sinh. Mong anh cho xem giấy chứng nhận!
Lăng Phong giải quyết theo việc chung.
- Giấy chứng nhận? Cháu trai mới tới đây sao? Không biết ông nội mày là ai sao? Dám đòi xem giấy chứng nhận của ông mày. Mẹ kiếp, có phải mày cảm thấy sống quá lâu, chán sống rồi phải không?
Tên đầu trọc hung hăng càn quấy mắng hắn.
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị đóng thanh chắn cửa, mấy nhân viên bảo vệ trị an nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức chạy tới. Ngô Lượng là đội trường đội bảo vệ vừa chạy tới, thấy tên đầu trọc này, vội vàng nhướng mày, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười đi tới trước mặt gã.
- Anh Hùng, rất xin lỗi anh Hùng! Cậu ta mới tới, còn chưa biết mặt anh Hùng, đã mạo phạm anh Hùng, mong anh thứ lỗi cho!
- Cút, còn không nhanh mở cửa cho ông đây sao?
Tên đầu trọc ngồi bên trong cũng không để cho đội trường đội bảo vệ Ngô Lượng này chút thể diện, mắng anh ta rất tục tằn.
- Còn không nhanh mở cửa cho anh Hùng!
Ngô Lượng quay đầu, lại lộ vẻ uy quyền của một đội trưởng quát lớn.
Cửa chính mở ra, tên đầu trọc khởi động, cho xe tiến vào. Khi gã đi qua chỗ Lăng Phong đang đứng, gã liếc mắt một cái, nói một câu đầy ngoan độc.
- Thằng nhóc, về sau nhìn thấy xe anh Hùng, nên thức thời một chút!
Lăng Phong cũng không nói gì nói, chỉ trơ mắt nhìn này hai chiếc xe tải tiến vào trong xưởng!
- Lăng Phong, sao cậu lại để xảy ra chuyện thế này? Anh Hùng là người như thế nào? Người như cậu cũng có thể chọc tới anh ta sao? Vì một chuyện không đáng như vậy, bị đập bể bát cơm vẫn còn nhẹ, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ của cậu cũng không giữ được đâu? Cậu mới chỉ là thanh niên mới lớn, chẳng lẽ còn muốn bị anh Hùng giết chết hay sao?
Ngô Lượng mắng té tát.
- Đúng là không biết trời cao đất rộng! Không biết thì cúp cái đuôi lại nhìn người ta mà làm. Không phải người nào cậu cũng có thể đắc tội được đâu!!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiền Hưng cũng đi theo Ngô Lượng trào phúng, châm chọc Lăng Phong.
Nếu ngay cả chút sỉ nhục ấy cũng chịu không nổi, vậy Lăng Phong đã không còn là Lăng Phong nữa! Tuy rằng trong lòng vô cùng bực bội, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như rất tiếp thu.
- Cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ cố gắng học hỏi nhiều thêm một chút!
Vươn tay không đánh mặt người đang cười!
Ngô Lượng vốn đã nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để chỉnh tên Lăng Phong này! Ai ngờ, anh ta lại bị thái độ nghiêm chỉnh nhận sai của Lăng Phong, khiến không biết nên nói như thế nào!
- Tống Thiên, Dương Hùng, tôi giao Lăng Phong cho các anh, chính là muốn các anh dạy dỗ hắn! Sao để hắn gây ra chuyện lớn tới như vậy. Lúc nãy các anh ở đâu?
Ngô Lượng quay đầu mâu nhắm về hướng hai người Tống Thiên, Dương Hùng. Ai cũng biết, Ngô Lượng không ưa gì hai người bọn họ. Hiện tại có một cơ hội tốt để chỉnh bọn họ như vậy, Ngô Lượng cũng cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng hai người không không thèm trả lời anh ta, chỉ quay đi, lấy thuốc lá của mình ra!
-Hừ, để xảy ra sơ suất lớn như vậy, tiền thưởng tháng này của các anh, mỗi người giảm xuống một trăm!
Ngô Lượng quẳng lại một câu, sau đó phất tay áo chạy lấy người.
Lăng Phong rất áy náy đốt thuốc lá cho Tống Thiên Dương Hùng.
- Ngại quá, đã làm ảnh hưởng tới hai anh. Đều là do tôi không tốt!
- Không sao đâu. Ngô Lượng đã gây khó dễ với chúng tôi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hàng tháng, chúng tôi cũng chưa từng có thể lấy được toàn bộ số tiền thưởng đó!
Hai người Tống Thiên có vẻ thực sự không thèm để ý.
Lăng Phong không biết rốt cuộc giữa hai người bọn họ và Ngô Lượng đã có ân oán gì, nhưng hiển nhiên, ân oán này thật sự là không nhỏ! Hắn cảm giác được điều đó!
- Anh Tống, anh Hùng vừa rồi là thần tiên phương nào vậy? Không ngờ anh ta có thể khiến Ngô Lượng cũng phải quỵ lụy như vậy?
Lăng Phong tò mò hỏi.
- Anh Hùng là lưu manh, xã hội đen nổi tiếng ở vùng này. Anh ta cũng có chút võ. Dưới tay cũng có vài đàn em! Ở vùng này, muốn làm ăn được thoải mái một chút, hằng năm xưởng chế biến thủy sản nho nhỏ chúng ta đều phải tiến cống cho anh Hùng. Nếu không muốn ở đặt chân ở đây này đặt chân, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!
Tống Thiên hút một hơi nói.
Lăng Phong nghe xong cũng hiểu được, đây chính là phí bảo hộ! Hiện tại, chỉ cần mở cửa buôn bán, đều phải tạo quan hệ tốt với xã hội đen ở địa phương. Nếu không sợ là chỗ kinh doanh này sẽ không thể yên ổn làm ăn!
- Hừ, năm đó bất quá cũng chỉ là một tên côn đồ mà thôi. Chỉ giỏi chém người mạnh một chút!
Dương Hùng vẫn trầm mặc ít nói, đột nhiên hừ một tiếng thật mạnh.
Lăng Phong vừa nghe, liền cảm giác được anh chàng Dương Hùng trầm mặc ít nói này hẳn cũng có chút lai lịch. Hắn thật sự muốn truy hỏi ngọn nguồn, nhưng Dương Hùng lại quá trầm mặc ít nói!
......
Mấy ngày kế tiếp, khi Lăng Phong không có việc gì làm, hắn thường mời hai người hút thuốc. Nếu không, hắn cũng mua một bình rượu nhỏ. Khi ba người trực đêm sẽ uống chút rượu, ăn củ lạc trong phòng an ninh. Chậm rãi, quan hệ giữa Lăng Phong và hai người này cũng trở nên thân thiết hơn!
Tuy rằng Dương Hùng vẫn không hề đề cập với hắn một chữ nào về quá khứ trước đây, nhưng Lăng Phong nghe được qua những lời nói bóng nói gió của Tống Thiên, mơ hồ biết được, trước kia Dương Hùng cũng có một thời là người có tiếng trong giang hồ. Dưới tay anh ta cũng có không ít đàn em đi theo. Chỉ có điều, sau đó không biết có lý do gì, anh ta lại đột nhiên lui xuống, tới nơi này làm một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ!
Đêm nay, lại đến phiên hắn trực đêm. Khoảng sáu giờ, chiếc xe tải hắn đã quen thuộc lại được lái đến cửa xưởng chế biến. Lần này Lăng Phong không ngăn cản. Hắn rất thức thời ra mở cửa!
Cửa kính xe hạ xuống, Tên Hùng trọc ném một điếu thuốc xuống mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười rất khinh miệt.
- Thằng nhóc, thưởng cho mày một điếu thuốc. Điếu thuốc này ở ngoài muốn kiếm cũng kiếm không được đâu!
Mặt Lăng Phong không chút đổi sắc. Hắn nhặt điếu thuốc lá trên mặt đất lên. Đây là một điếu 95 rất đắt. Hắn cười nói.
- Cám ơn anh Hùng!
Người muốn làm được việc lớn, sẽ chịu được những điều mà người thường không thể chịu đựng được! Nếu không anh dựa vào cái gì để ưu tú hơn so với người khác? Đây là một trong những điều huấn luyện viên của hắn đã dạy. Nếu đã lựa chọn công việc này, vậy khẳng định sẽ có lúc không thể làm theo ý mình. Chỉ có con đường này, mới có thể khiến mình hoàn toàn thay đổi mình! Thật sự không có nổi mấy vị thiếu gia nhà giàu nhàn rỗi được cưng chiều, cùng lựa chọn công việc của mình mà có thể vượt qua được khảo nghiệm đó!
Nếu đã lựa chọn, vậy phải hoàn toàn thay đổi chính mình, vượt qua sự nhẫn nại của người thường. Đây là một bước cực kỳ quan trọng. Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, người chấp hành nhiệm vụ có tính nhẫn nại sẽ rất có lợi. Họ làm vậy mới có thể có nâng cao được xác xuất thành công, mới có thể tăng thêm cơ hội giữ được mạng sống khi thực hành nhiệm vụ!
Chút nhẫn nại đó đối với Lăng Phong mà nói, quả thực chính là một bữa ăn sáng. Hàn Tín cũng có thể chịu nhục chui qua háng mấy tên lưu manh đường phố, mình cũng có thể chịu được sỉ nhục của tên du côn này!
Hơn bảy giờ, Lăng Phong đang đi tuần tra một mình trong xưởng. Khi hắn đi tới phía dưới dãy văn phòng duy nhất của xưởng chế biến, đột nhiên hắn nghe được phía trên có tiếng chửi bới thô bạo!
Lăng Phong cực kỳ thính tai. Hắn lập tức dừng bước, cẩn thận lắng nghe!
- Nếu mày không trả tiền, mày sẽ tiêu đời!
Lăng Phong mang máng nghe được một câu. Tuy rằng chủ nhân của giọng nói này rõ ràng đã hạ thấp giọng xuống, nhưng Lăng Phong vẫn có nắm chắc 70%, giọng nói hung hăng càn quấy này chính là giọng nói của Hùng trọc.
Nếu hai người Tống Thiên ở đây, có thể đã lôi Lăng Phong đi! Dù sao Hùng trọc cũng không phải là một người lương thiện gì. Nếu có thể đi vòng qua được, thì cố gắng đi vòng qua!
Nhưng Lăng Phong lại không nghĩ như vậy. Cuối cùng, hắn vẫn quyết định đi lên xem thử đến tột cùng là có chuyện gì!
Khi đi lên lầu thang, Lăng Phong cẩn thận nhón bước, đi bằng mũi chân, cố gắng giảm tiếng động tới mức thấp nhất. Tuy rằng hắn biết có lẽ những tên côn đồ căn bản không có khả năng phát hiện ra, nhưng kinh nghiệm nghề nghiệp nói cho hắn, tàu đi cẩn thận vẫn tốt hơn thuyền vạn lần. Chắc chắn đảm bảo bất kỳ lúc nào cũng phải thật cẩn thận. Cẩn thận một chút cũng không có gì sai!
Dãy nhà này tổng cộng chỉ có ba tầng. Mà nơi giọng nói vừa rồi phát ra hẳn là từ tầng cao nhất, cũng chính là từ trên lầu ba.
Khi Lăng Phong rón rén lên tới tầng ba, hắn đi áp sát vào bức tường phía hàng hiên, thoáng ngó đầu ra. Hắn liền nhìn thấy hai tên côn đồ, một trái một phải đang đứng ở trước cửa văn phòng xưởng trưởng!
Xem bên hông bọn họ phồng lên như vậy, hẳn là cất giấu thứ đó. Khả năng là súng không nhiều lắm. Theo Lăng Phong phỏng đoán, chắc là dao nhọn!
Xem ra xưởng trưởng gặp phiền phức rồi!
Lăng Phong có thể xem như hoàn toàn không phát hiện được. Nhưng hắn biết, xưởng chế biến này chính do chồng chị Vương mở ra. Tuy rằng người phụ nữ này quá háo sắc, thường xuyên đầu mày cuối mắt, khiêu khích hắn, vẫn muốn ăn đậu hủ của hắn, nhưng dù sao người ta cũng đã giới thiệu cho hắn một công việc! Ơn một giọt nước, báo đáp cả thùng!
Lăng Phong ngông nghênh đi qua, cầm đèn pin chiếu vào hai người, lớn tiếng hỏi.
- Các anh đang làm gì vậy?
Hai tên côn đồ vừa nhìn thấy người tới là nhân viên bảo vệ trị an đã có thái độ vô cùng ngoan ngoãn trước mặt Hùng ca của bọn họ, bọn họ nghiêng đầu cười nói.
- Cậu nhóc, anh Hùng đang làm việc, thức thời thì nhanh chóng cút đi!
- Anh Hùng đang nói chuyện với xưởng trưởng sao?
Lăng Phong giả vờ như đang sợ hãi hỏi.
- Đúng, đúng, anh Hùng chúng tôi đang nói chuyện kinh doanh với xưởng trưởng các cậu. Không muốn nhà máy của chúng cậu phải cuốn gói, thì nhanh chóng cút đi. Nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo!
Tên côn đồ cũng không muốn gây chuyện, nói với Lăng Phong.
Lăng Phong giả vờ như quay đầu lại, hắn cố gắng suy nghĩ tìm biện pháp, cân nhắc nên giết chết hai tên này thế nào. Dùng châm sao? Không được, thứ này rất quý giá. Mỗi một cái châm này chỉ nên dùng để đối phó với cao thủ chân chính. Nếu đem ra dùng với loại lưu manh côn đồ này thì thật đáng tiếc!
Đúng lúc Lăng Phong đang suy nghĩ không biết nên làm gì, đột nhiên hắn nghe được tiếng kêu cứu hoảng hốt truyền từ trong văn phòng xưởng trưởng ra.
- Cứu mạng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hai tên côn đồ vẫn đứng gác cửa cũng ý thức được có vấn đề không ổn, đều thò tay vào trong túi quần, chuẩn bị rút dao ra!
Lăng Phong ngoảnh đầu lại, cau mày, vẻ mặt buồn bực nhìn hai người.
- Vừa rồi có tiếng gì sao? Sao tôi cảm giác giống như có tiếng gì đó? Có phải tôi nghe nhầm hay không vậy?
Một trong hai tên côn đồ hơi giật mình một chút, sửng sốt, vội vàng nói.
- Có tiếng gì sao? Sao bọn tôi không nghe thấy? Khẳng định là mày nghe nhầm rồi!
Một tên côn đồ khác cũng phản ứng lại, vội vàng phụ họa với tên này.
- Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là cậu nghe nhầm rồi!
- À!
Lăng Phong trông giống như đã hiểu ra, hắn gật gật đầu.
Sau đó, hắn nhìn hai người với vẻ rất có lỗi, đi qua phía họ nói.
- Ngại quá. Xem ra cái bệnh viêm tai giữa của tôi lại tái phát rồi. Xin lỗi hai anh. Chắc tôi đã làm các anh hoảng sợ rồi? Nào, hút thuốc, hút thuốc!
Nhìn tên nhân viên bảo vệ trị an này đi tới mời thuốc, hai tên côn đồ cũng buông lỏng cảnh giác, rất tùy ý thò tay qua nhận thuốc lá!
Lúc này, khóe miệng Lăng Phong cong lên đầy duyên dáng, điếu thuốc lá trong tay hắn bắn ra, trực tiếp bay ra ngoài, điểm đúng vào đầu tên côn đồ đang đứng gác ở bên cửa trái. Điều khiến người ta rất sợ hãi chính là, tên côn đồ này đột nhiên hôn mê bất tỉnh!
Trong phim Võ hiệp, cao thủ chân chính có thể dùng lá cây làm phi tiêu giết người! Tuy rằng Lăng Phong không thể giỏi đến như vậy, nhưng vẫn rất cứng rắn, dùng thuốc lá thay gạch đập đầu người, hơn nữa chuẩn xác đập xuống liền khiến người ta hôn mê!
Tên côn đồ còn lại chưa kịp có phản ứng, Lăng Phong đã dùng một quyền đấm vào mắt gã. Hai tay hắn nắm lấy hai vai gã, đầu gối thúc mạnh lên một cái. Gã liền gục xuống, ngủ cùng tới tên kia!
Hắn xoay người nhặt điếu thuốc từ trên mặt đất lên. Thật không ngờ, điếu thuốc này hoàn toàn nguyên vẹn. Ngay cả một hòn gạch nện xuống đầu, chắc cũng phải vỡ làm hai nửa, nhưng điếu thuốc lá này lại hoàn toàn không chút biến dạng!
Cánh cửa được đẩy ra một cách nhẹ nhàng. Hai đôi mắt nhìn hắn. Một đôi mắt hoảng sợ. Một đôi mắt kinh ngạc!
Lăng Phong dựa lưng vào khung cửa, đốt điếu thuốc lá, cũng không nói gì!
Xưởng trưởng thấy người tới là nhân viên bảo vệ trị an của mình, vui mừng kêu lên.
- Cậu gì đó ơi, mau cứu tôi!
Hùng trọc đang ngồi ở đối diện bàn làm việc của xưởng trưởng. Lúc này Lăng Phong mới thấy rõ ràng toàn thân y. Y là một người đàn ông cao lớn thô kệch. Thảo nào Dương Hùng nói người đàn ông này có thể nâng được ít nhất hai trăm cân. Đương nhiên nâng lên rồi ném xuống, chắc cũng có thể đập chết một người!
Hùng trọc vốn có chút hoảng sợ, nhưng sau khi nhận ra Lăng Phong, hòn đá đè nặng trong lòng y cũng được thả xuống. Y tỏ ra rất thoải mái dựa lưng vào ghế, hai chân duỗi ra đặt trên bàn xưởng trưởng, lắc đầu nhìn Lăng Phong nói.
- Thằng nhóc, mày muốn xen vào việc người khác sao?
- Đương nhiên là không muốn !
Lăng Phong rất thức thời nói.
- Cậu gì đó ơi, cứu tôi, tôi sẽ cho cậu tiền. Năm mươi nghìn có đủ không? Nếu vẫn chưa đủ thì một trăm nghìn!
Xưởng trưởng sợ cọng rơm thật vất vả mới xông tới cứu mạng này chạy mất, cho nên dù tiêu hết tiền ông ta cũng muốn người này cứu mạng mình. Tuy rằng ông ta cũng biết người này khẳng định không dám trêu chọc Hùng bò cạp. Dù sao y cũng là nhân vật nổi tiếng ngoan độc trong vùng. Nhưng tiền có thể thêm can đảm. Cho dù không thể trêu vào, cũng có thể lấy tiền kéo ông ta trốn chạy!
- Xưởng trưởng Lý, tôi nói cho ông biết, trước đừng nói tên nhân viên bảo vệ trị an chân tay gầy guộc này không thể cứu được ông! Cho dù có thể, chẳng lẽ ông chuẩn bị cùng nhân viên bảo vệ trị an trốn chạy sao?
Hùng trọc cười lạnh, khuôn mặt đầy thịt rung lên.
- Vậy báo cảnh sát thì sao?
Lăng Phong nhả ra một vòng khói, đề nghị.
- Thằng nhóc, nếu mày không tính xen vào việc của người khác, thì cút ra ngoài đóng cửa lại cho tao!
Những ngấn thịt trên mặt Hùng bò cạp chen chúc đến độ sắp không nhìn thấy đôi mắt nhỏ hẹp đang trừng mắt với Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn đứng thản nhiên, nhìn tên mập
- Ngại quá, tôi từng nói là qua mặc kệ những việc không quan hệ gì tới mình. Nhưng ai bảo tôi lại mặc này bộ quần áo nhân viên bảo vệ trị an này chứ? Hiện tại chuyện này cũng không phải là chuyện không liên quan tới tôi. Tôi không thể không xen vào!
- Thằng nhóc, tốt nhất mày nên suy nghĩ kỹ xem khả năng của mình tới đâu! Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
- Ngại quá, ngay trước khi tôi vào, tôi đã báo cảnh sát ! Hẳn là chỉ vài phút nữa, cảnh sát sẽ chạy tới đây!
Lăng Phong nhìn cái đồng hồ rẻ tiền của mình. Nó chỉ khoảng mấy chục đồng. Giọng điệu của hắn giống như đang nói thật.
Hùng trọc sợ tới mức thoáng cái đã từ trên ghế đứng phắt dậy, hung hăng nhìn Lăng Phong nói.
- Thằng nhóc, mày giỏi lắm!
Nói xong, thân hình núc ních thịt đó liền vội vàng run rẩy, chạy ra ngoài!
- Này, anh Hùng, anh nên dẫn theo hai đàn em đang ngủ này đi chứ!
Lăng Phong ở phía sau nhắc nhở.
Quả thực Hùng trọc đã thức giận muốn phát điên, mỗi tay tóm lấy một gã đàn em, không ngờ trực tiếp kéo theo hai gã đàn ông to lớn đó chạy ra ngoài!
- Thật đúng là cậy khỏe mà!
Lăng Phong cảm khái nói.
Xưởng trưởng Lý chưa kịp hoàn hồn, sờ sờ lên khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh.
- Cậu gì ơi, cậu thật sự đã báo cảnh sát à?
- Không có, chỉ dọa y thôi!
Lăng Phong rất tùy ý nói.
- Đúng là người thông minh! Không tệ. Đúng rồi, cậu tên là gì? Cậu muốn tôi thưởng thế nào cho cậu?
Thèm vào, không phải ông nói cho tôi một trăm nghìn sao? Trong lòng Lăng Phong mắng to lão xưởng trưởng nói chuyện không chịu giữ lời này. Sớm biết vậy, hắn không thèm cứu cái lão khốn kiếp này làm gì! Nhưng trong lòng tức giận thì tức giận, ngoài miệng Lăng Phong vẫn nói với vẻ rất nịnh nọt.
- Xưởng trưởng, tôi tên là Lăng Phong. Đây cũng là trách nhiệm của tôi mà thôi!
- Cậu mới tới sao?
Xưởng trưởng Lý liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái nói.
- Vâng, mới được vài ngày!
- Thảo nào, này cậu, tôi cũng phải nhắc nhở cậu. Tay Hùng bò cạp này nổi tiếng là ác bá! Nếu hiện tại cậu thấy sợ, tôi giữ đúng lời hứa vừa rồi. Tôi cho cậu một trăm nghìn. Cậu nên nhanh chóng trốn đi!
Xưởng trưởng Lý liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái tỏ ra rất thưởng thức hắn.
- Xưởng trưởng, cái này thì ông yên tâm. Tốt xấu gì tôi cũng luyện võ được vài năm. Hơn nữa, tôi cũng có chút quan hệ với người bên cục Công an. Cho dù cái tên Hùng bò cạp này lại hung hăng càn quấy, hắn cũng không dámg hung hăng càn quấy với người của cục Công an đâu!
Lăng Phong vỗ ngực lộ ra vẻ rất tự tin.
- Hả? Cậu có người quen trong giới Bạch Đạo sao? Người đó lợi hại không?
Xưởng trưởng Lý giật mình một cái. Chính vì ông ta không quen biết người nào trong giới Bạch Đạo, nếu có, tên Hùng ca này đã sớm không dám tới gây phiền phức cho ông ta.
- Cũng có thể. It nhất tên Hùng trọc này không thể trêu vào!
Lăng Phong hàm hồ nói.
- Không tệ, không tệ!
Xưởng trưởng Lý kích động trực tiếp đứng lên. Là một người làm ăn khôn khéo, trong giây lát ông ta đã nghĩ tới chuyện phải lôi kéo được cậu Lăng Phong này. Chỉ cần có Lăng Phong giật dây bắc cầu, để ông ta quen biết một hai người cấp trên trong giới Bạch Đạo, đến lúc đó Lý Vãn Triều ông ta đã có thể hoàn toàn tự tin không cần quá lo lắng như bây giờ.
- Đúng rồi, Tiểu Lăng. Hôm nay, công lao của ngươi không nhỏ. Ngày thường, khi tên Hùng trọc kia tới, mấy tên khốn kiếp của đám Ngô Lượng đều nhũn như con chi chi, không ai dám đắc tội với tên Hùng trọc này. Người như thế, tôi đã muốn cho nghỉ việc từ lâu. Nếu cậu không muốn tôi thưởng bằng tiền mặt. Vậy đi, cái chức đội trường đội bảo vệ tôi để cậu làm, tiền lương ba nghìn một tháng!
Trong lòng Lăng Phong thầm mắng, ai nói tôi không muốn thưởng bằng tiền mặt thưởng? Ông là một con quỷ keo kiệt! Nhưng ngoài miệng, hắn vẫn ngọt như mật nói.
- Xưởng trưởng, vậy không hay lắm đâu. Tôi mới đến có vài ngày, đã giành lấy vị trí đội trưởng, người khác sẽ không phục!
- Cũng đúng. Vậy để tôi suy nghĩ cân nhắc thêm! Đi, tôi mời cậu đi ăn cơm!
Xưởng trưởng Lý giống như một người bạn già, đi tới khoác tay lên vai Lăng Phong.
Trong lòng Lăng Phong càng cảm thấy khổ sở. Mẹ nó, mình đang thiếu nợ tới mức há mồm. Mình khách khí với ông ta làm cái gì. Trong chớp mắt ba nghìn đồng tiền lương cứ như vậy lại từ bên miệng bay đi !
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Xưởng trưởng Lý dẫn Lăng Phong tới một nơi ăn cơm. Cấp bậc nơi này thật đúng là khiến Lăng Phong kinh hãi. Ban đầu hắn còn tưởng rằng Xưởng trưởng muốn báo đáp mình, sẽ mời mình ăn một bữa tiệc lớn. Nhưng không ngờ, đó lại là một quán nướng ở chợ đêm!
Con mẹ nó, ông ta thật đúng là một con quỷ keo kiệt!
- Mười năm. Tôi đã ăn đồ nướng ở đây cũng đã mười năm. Thật sự không dám tưởng tượng được, quán đồ nướng này không ngờ có thể trải qua mười năm trước, gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn trụ được tới ngày hôm nay!
Khi ngồi vào bàn, xưởng trưởng Lý cảm khái nói.
Thật ra Lăng Phong lại không có cảm xúc giống như ông ta. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm.
“Mẹ nó, đêm nay ăn đồ nướng. Sau nay mình sẽ phải tìm cách đòi lại bữa tiệc lớn trở về!”
Hắn cùng xưởng trưởng Lý vừa nướng đồ ăn, vừa uống bia! Uống rượu nhiều, máy hát liền mở ra! Lăng Phong biết được, lý do vì sao hôm nay Hùng ca lo lại tới uy hiếp xưởng trưởng Lý!
Xưởng trưởng Lý kinh doanh hải sản cũng rất phát đạt. Hải sản là nguyên liệu tốt cỡ nào. Thành phố Tân Hải lại có ưu thế về địa lý, là vùng duyên hải. Hàng năm, không ít hải sản được vận chuyển ra ngoài thành phố! Về điểm ấy, Lăng Phong cũng hiểu rất rõ. Dù sao, khi hắn còn nhỏ, gia đình hắn cũng kinh doanh hải sản. Chẳng qua, lúc đó, họ kinh doanh không tốt như xưởng trưởng Lý này mà thôi!
Xưởng trưởng Lý mơ hồ giấu đầu hở đuôi. Xưởng chế biến thủy sản này, một năm thu vào trên dưới một trăm vạn! Cho nên tên lưu manh đường phố Hùng ca này cũng phải đỏ mắt. Gã nghĩ hết mọi cách để nhúng tay vào. Ban đầu, xưởng trưởng Lý cũng chuẩn bị xẻ chút lợi, nhịn đau chia cho gã một bát canh, chỉ hy vọng có một tên xã hội đen như gã có thể bảo an toàn cho xưởng chế biến này! Tuy nhiên, tên Hùng ca này lại có lòng tham không đáy. Gã không chỉ muốn chen chân vào, còn muốn thuận tiện đặt mông xuống đẩy xưởng trưởng Lý đi, muốn độc chiếm xưởng chế biến thủy sản phát đạt này!
Nhưng Lăng Phong biết, cha mẹ hắn trước kia cũng kinh doanh hải sản, đối với giá cả của hải sản, hắn biết nhiều hơn một chút so với người thường. Lợi nhuận trong đó thật sự là lớn kinh người. Người Trung Quốc có phần nghiện hải sản! Lăng Phong có thể căn cứ vào quy mô của xưởng chế biến này nhẩm tính một chút cũng biết, một năm lợi nhuận thu vào của xưởng chế biến này cũng không dưới hai triệu, thậm chí còn nhiều hơn!
- Tiểu Lăng, cậu nói xem có phải tên Hùng ca này tâm địa quá hiểm độc không? Tôi chia cho gã một bát canh cũng đã rất rộng rãi rồi, không ngờ gã còn muốn cướp đi bát cơm của tôi!
Xưởng trưởng Lý đã say mèm, nói.
Lăng Phong nhìn ông ta thản nhiên nói.
- Nếu tính ra không đến mức thua thiệt, người như thế nếu có thể không đắc tội thì cứ không đắc tội vẫn tốt hơn. Đám người này đều là những kẻ liều mạng. Tiền kiếm ít một chút cũng không sao. Chỉ cần cả nhà bình an là tốt rồi!
- Chính là đạo lý này. Không ngờ Tiểu Lăng cậu còn nhỏ tuổi, không ngờ hiểu chuyện như vậy! Thật hổ thẹn. Lúc trước tôi vì không nỡ bỏ xưởng chế biến này xuống được, không nỡ buông một miếng thịt béo lớn như vậy ra! Nhưng sau khi người nhà bị đe dọa vài lần, tôi cũng đã nghĩ thông. Tiền kiếm ít một chút cũng không sao, chỉ cần già trẻ trong nàh bình an là tốt rồi! Nhưng tên Hùng ca này khinh người quá đáng. Gã thấy tôi sợ hãi, đã ép giá xuống tới mức vô cùng thê thảm. Một trăm nghìn. Hơn nữa một trăm nghìn này lại không phải là tiền mặt! Lúc ấy tôi mới nổi giận. Mẹ nó, tôi ra giá ba trăm vạn, cũng có người cướp mua! Gã làm vậy chính là cướp đoạt!
Xưởng trưởng Lý càng nói càng kích động.
- Cái giá một trăm nghìn thực sự quá ít, bảo sao người ta không tức giận cho được!
Lăng Phong uống một ngụm bia, cười nói.
- Chính là vậy. Giá trị con người tôi đều nằm ở trên mặt! Nếu phải uất ức bán với cái giá như vậy, tôi sẽ trở thành người trắng tay! Rốt cuộc không bằng tôi chết cũng phải kéo gã chết cùng. Bởi vậy tôi mới kiên quyết không buông tay! Tôi chỉ hy vọng có một ngày gã có thể rủ lòng từ bi, hoặc là bị đám xã hội đen khác giết chết, như vậy tôi mới có thể yên tâm ra đi!
- Vì sao ông không báo cho cảnh sát?
- Báo cảnh sát? Tiểu Lăng, cậu còn nhỏ. Cậu không hiểu! Cảnh sát là người thế nào? Bọn họ đứng ở ven đường viết hoa đơn phạt những xe đi vội vàng trên đường. Số tiền này cũng không ít. Một hóa đơn phạt cũng tới mấy trăm. Trong một này, có đôi khi bằng thu nhập cả tháng của nhà máy này cũng không chừng! Cho dù cậu cầu xin được những ông lớn đó tới, bọn họ sẽ hỏi cậu chứng cớ đâu. Cậu không có chứng cớ, vì sao họ phải giúp giúp cậu. Không sợ cậu chê cười, tôi cũng đã tự mình cầm tiền, tặng quà cho một vài cảnh sát ở cục Công an. Nhưng tên Hùng ca cũng không phải người bình thường. Một người cảnh sát do tôi bỏ ra mấy chục vạn mời tới, không ngờ chỉ trong một đêm đã trở thành liệt sĩ. Hiện tại cho dù tôi cầm tiền đến, cũng không có người cảnh sát nào dám nhận! Cầm đầu heo trong tay, cũng không tìm thấy miếu!
Xưởng trưởng Lý kể khổ.
- Đúng rồi, Tiểu Lăng, người của cục Công an cậu quen có cứng rắn không?
Xưởng trưởng Lý nói đến đây, sắc mặt lại lộ ra vẻ lo lắng nhìn Lăng Phong. Ông ta sợ người bên Cục cảnh sát có quan hệ với Lăng Phong lại trở thành liệt sĩ.
- Không thành vấn đề, cho dù có cho tay Hùng ca kia mượn thêm hai lá gan, gã cũng không dám!
Lăng Phong rất tự tin nói.
- Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi!
Lúc này Xưởng trưởng Lý mới yên tâm.
- Tốt nhất là có thể chắc chắn bắt được tên Hùng trọc này, để gã hoàn toàn không tìm tới gây khó dễ cho xưởng chế biến của tôi! Bằng không chỉ có thể chấp nhận bị trả thù vĩnh viễn. Cảnh sát chính là con hổ lớn, cũng không thể mỗi ngày đều ở trong xưởng chế biến của tôi!
Xưởng trưởng Lý uống một hớp rượu, trong lòng vẫn có chút lo lắng nói.
- Tôi có ý này, xưởng trưởng! Tôi cảm thấy đối phó với lưu manh du côn không thể đánh chính diện được. Bọn họ chơi chúng ta thế nào, chúng ta cũng theo chân chơi lại bọn họ thế ấy!
Lăng Phong rất nghiêm túc nhìn xưởng trưởng Lý nói.
Xưởng trưởng Lý không phải là kẻ ngu ngốc. Đương nhiên ông ta hiểu được ý của Lăng Phong.
- Tiểu Lăng, ý cậu là nói dùng xã hội đen? Xã hội đen cũng không có kẻ nào tốt cả. Cho dù tôi bỏ tiền mua được tên xã hội đen khác, giết chết tên Hùng trọc này! Nhưng ai có thể cam đoan tên xã hội đen được mời đến sẽ không phải là Hùng trọc thứ hai. Cây rụng tiền đặt ở chỗ này, có ai không muốn đoạt chứ! Mời thần thì dễ tiễn thần mới khó!
Nghe ông ta nói vậy, Lăng Phong thật sự cảm nhận được xưởng trưởng Lý này có phần tiến thoái lưỡng nan, đã hoàn toàn không có đường ra!
- Như vậy đi, ta cũng biết một người có thân thủ không tệ. Nếu xưởng trưởng Lý đồng ý, ngược lại tôi có thể giúp ông mời anh ta ra mặt, giáo huấn tên Hùng trọc này một chút. Chỉ cần tên Hùng trọc biết sợ, tất nhiên cũng không dám tìm đến gây sự!
Đột nhiên Lăng Phong chợt nảy ra một ý, nói. Hắn làm vậy hoàn toàn là nể mặt Hà Diệp và chị Vương. Nếu không, hắn đã kiên quyết không dính vào mấy chuyện như vậy.
- Người này có giỏi võ không? Tên Hùng trọc có thân thủ rất cao! Một mình gã có thể đánh lại bảy tám tên côn đồ! Hơn nữa, nghe nói gã vẫn là một kẻ liều mạng có tiếng. Khí đánh nhau giống như một con gấu chó nổi điên!
Mặc dù Xưởng trưởng Lý có chút tâm động, nhưng cũng càng nhiều lo lắng.
- Tuyệt đối rất giỏi võ. Anh ta là một nhân vật rất khỏe mạnh, lại được luyện võ câu lâu năm. Đó là người bách chiến bách thắng!
Lăng Phong nói cam đoan chắc như đinh đóng cột.
- Tính cách anh ta thế nào? Sẽ không phải lòng tham không đáy giống Hùng Hạt Tử chứ? Nếu như vậy tôi cũng không dám động vào!
Xưởng trưởng Lý đúng là một khi sau bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
- Yên tâm, nếu không đáng tin, tôi cũng không dám giới thiệu cho xưởng trưởng đâu!
- Vậy thì tốt rồi, vậy thí tốt rồi! Chi phí hết bao nhiêu vậy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Yên tâm đi, xưởng trưởng. Tôi có quan hệ rất thân thiết với anh ta! Người bình thường ra tay như thế ít nhất cũng trên năm vạn. Nhưng có tôi ra mặt nói giúp, đảm bảo giá cả nhiều nhất là hai mươi ngàn thôi!
- Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá! Tiểu Lăng, chỉ cần anh ta thật sự ra tay dẹp yên được tên Hùng trọc này, tôi sẽ trả anh ta năm vạn, còn lại ba mươi nghìn coi như là lời cảm ơn của tôi đối với cậu!
Xưởng trưởng Lý rất hào khí nói.
- Vậy thật cám ơn xưởng trưởng!
Người Lăng Phong muốn giợi thiệu cho ông ta đương nhiên chính là bản thân hắn. Thứ nhất, hắn muốn giúp chị Vương một chuyện, xem như đền đáp ân tình của cô. Thứ hai, hắn cũng muốn kiếm cho mình chút thu nhập thêm. Tốt xấu gì cũng là mấy vạn. Trước kia có lẽ hắn xem chút tiền này ra gì. Nhưng hiện tại, túi tiền đã cạn, một xu cũng có thể bẻ làm đôi để dùng!
Ăn uống xong, dưới sự nhiệt tình mời mọc của xưởng trưởng Lý, Lăng Phong rất không biết xấu hổ lên xe ông ta để về nhà!
Khi hắn về tới nhà Hà Diệp, cũng đã qua mười hai giờ!
Hắn vốn tưởng rằng giờ này, Hà Diệp khẳng định đã đi ngủ. Nhưng, hắn vừa mới vào cửa, đã thấy một hình dáng quen thuộc, mặc một bộ áo ngủ màu trắng, tóc tai bù xù ngồi ở trên sô pha!
- Trời ạ!
Trong trường hợp như vậy, ngay cả người đã quen nhìn thấy người chết như Lăng Phong cũng phải choáng váng, sợ tới mức nhảy dựng.
Dáng người có tóc tai bù xù kia chậm rãi quay đầu lại. Lúc này Lăng Phong mới miễn cưỡng mang máng nhận ra dung mạo của Hà Diệp trên khuôn mặt vô cùng thê thảm đó.
- Khuya như vậy rồi, chị không ngủ được, nên giả vờ làm nữ quỷ sao!
Hà Diệp nhìn Lăng Phong, chỉ vào đồng hồ điện tử treo trên tường nói.
- Bây giờ là mấy giờ hả? Vì sao muộn như vậy mới về?
- Tôi van chị, chị hai. Chị cũng không phải vợ của tôi. Vì sao muộn thế này còn muốn chờ tôi về hả? Hơn nữa, tôi không phải liều mạng kiếm tiền, để nộp tiền thuê nhà cho chị sao?
Lăng Phong tức giận nói.
- Đừng có lợi dụng tôi. Nói cho anh biết, nếu đã ở trong nhà của tôi, vậy phải tuân theo quy định của tôi! Tôi là chủ cho thuê nhà, địa bàn của tôi, do tôi làm chủ!
Hai tay Hà Diệp chống nạnh, trông rất hống hách. Hiện tại cô đã hết hy vọng. Trực tiếp hay ám chỉ đều đã thử qua, chỉ có điều tên Lăng Phong này vẫn mặt dày mày dạn không chịu đi. Cũng không biết rốt cuộc khi nào thì kế hoạch của Vương Yến Ny mới kết thúc? Khi nào thì chị ấy bắt hắn rời khỏi nhà mình. Tính tình thiếu kiên nhẫn khiến Hà Diệp đành phải một kế không được, lại quay sang kế khác.
- Chủ cho thuê nhà muốn tôi phải tuân thủ theo ba chương quy ước sao? Được, tôi nghe!
Lăng Phong rót một chén nước, vừa uống, vừa gật đầu nói.
- Không phải ba chương, là ba mươi chương!
Thiếu chút nữa, Lăng Phong đã vì một hớp nước này mà sặc chết!
Hà Diệp cũng không thèm để ý tới phản ứng của Lăng Phong. Cô rút ra một mảnh giấy, còn rất nghiêm túc thì thầm.
- Điều đầu tiên, chắc chắn là phải về trước mười giờ tối. Qua mười giờ, chắc chắn không được vào cửa!
- Điều thứ hai, không cho phép đưa người ngoài vào. Trừ phi được tôi đặc biệt cho phép!
- Điều thứ ba, trong tình huống không được sự cho phép, không cho phép động tới bất kỳ thứ gì của chủ cho thuê nhà là Hà Diệp tiểu thư!
- Điều thứ tư, chắc chắn không được phép giặt quần áo của mình và quần áo của chủ cho thuê nhà là tiểu thư Hà Diệp vào máy giặt cùng một lúc!
- Điều thứ năm, Về đến nhà, không cho phép lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ, ảnh hưởng sự nghỉ ngơi của chủ cho thuê!
- Điều thứ sáu, không cho phép hút thuốc ở trong phòng!
- Điều thứ bảy, không cho phép ham mê những thứ không lành mạnh!
- Điều thứ tám, không cho phép dưới tình huống bất lịch sự tiến vào phòng của chủ cho thuê nhà là tiểu thư Hà Diệp!
...
...
- Điều thứ hai mươi chín, chắc chắn mỗi tháng phải nộp trước mười lăm hào tiền tiền thuê nhà!
- Điều thứ ba mươi. Nếu chủ cho thuê nhà tiểu thư Hà Diệp còn có gì cần bổ sung, không được phép có bất kỳ ý kiến gì khác!
- Hết chưa?
Lăng Phong vẫn rất chăm chú nhìn chén nước.
- Hết rồi!
- Hai mươi chín điều trên cũng còn thực sự nhân tính hóa. Nhưng điều cuối cùng thật sự quá bá đạo!
Lăng Phong rất rụt rè nói.
- Không đồng ý sao?
Vẻ mặt Hà Diệp rất nghiêm túc.
- Đồng ý! Tuân thủ vô điều kiện!
Lăng Phong rất hiền lành nói.
- Hừ, nói cho anh biết! Chỉ cần anh dám vi phạm một điều, tôi sẽ có biện pháp trừng trị anh. Đêm nay chắc bị dọa rồi phải không? Nói cho anh biết, gần đây tôi nghiên cứu rất nhiều phim kinh dị, học được rất nhiều phương pháp! Nếu không muốn bị hù chết, thì thành thành thật thật tuân thủ ba mươi chương hiến pháp tạm thời tôi vừa đọc cho anh!
Hà Diệp chém chém đôi bàn tay trắng như phấn xuống, dáng vẻ đầy đe dọa.
- Đã hiểu, tôi cam đoan sẽ chấp hành mệnh lệnh!
- Nhớ những lời đã nói lúc này đấy. Nhanh thu dọn lại cho tôi. Sau đó đi ngủ sớm một chút, đừng làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của tôi!
Hà Diệp rất thỏa mãn phất phất tay.
Lăng Phong mới vừa đi được vài bước, đột nhiên xoay người, rất rụt rè nhưng cũng rất quỷ dị nói.
- Chị Hà, tôi nghe mấy ông cụ trong thôn nói, người nào thường xuyên giả quỷ, sẽ rất dễ nhìn thấy quỷ đấy!
Không khí thoáng trầm xuống. Hà Diệp rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch, cũng không hỏi xem là thật hay giả, hai tay đã ôm ngực, hét to một tiếng.
- A! ! !
Ngay sau đó, cô vội vàng chạy thẳng vào phòng mình.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Hà Diệp khi chạy cuống cuồng như vậy, sự háo sắc trong lòng Lăng Phong lại nổi lên. Hắn liếm liếm môi một chút thầm nghĩ.
"Cái mông uốn éo uốn éo, trông thật gợi cảm. Con mẹ nó, mình thật muốn sờ lên đó vài cái!"
Đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc nhìn ba mươi chương hiến pháp tạm thời đang đặt trên bàn bày lại nghĩ.
"Không được. Điều thứ hai mười, không được có bất kỳ suy nghĩ gì không an phận đối với chủ cho thuê nhà!"
Nghĩ vậy, Lăng Phong cũng bật cười.
- Tiểu thư này thật biết giỡn chơi!
Ngày hôm sau, vào buổi chiều, Lăng Phong trực tiếp nhờ Tống Thiên giúp mình hỏi thăm chút manh mối, tìm được căn cứ của Hùng ca, Trung tâm giải trí Ảo Mộng Thủy.
Nghe tên cũng thấy có học vấn hơn!
Hiện tại, trung tâm giải trí này đều là mỗi ngày kiếm được đấu vàng, phần lớn kiếm được nhờ vào gái hạng sang. Mức thu nhập thật khiến người ta đỏ mắt nhìn vào!
Lăng Phong rất ra dáng ông chủ bước vào trung tâm. Con mẹ nó, chỉ vào tắm rửa không cũng mất hai mươi đồng. Thật sự so với cướp còn kiếm được nhiều tiền hơn!
Lăng Phong sờ sờ trong túi tiền hỏi Tống Thiên mượn một trăm đồng, rất đau lòng thanh toán tiền vào tắm.
Vừa đi vào đã thấy, ở đây thực sự rất sa hoa, đẹp hơn nhiều so với nhà tắm Tử Hoa trước đây Lăng Phong từng vào. Ỏ đó chỉ cần hai đồng là có thể đi vào!
Suối nước nóng!
Tuy rằng biết 80% đến 90% đều là giả, nhưng dù sao nước ở đây trong xanh, không đục ngầu sờ thấy cá như các nhà tắm kém chất lượng khác!
Sau khi tắm rửa thư thái xong, Lăng Phong mặc vào một bộ trang phục do trung tâm cung cấp cho từng người khách. Thật ra chính là cái quần đùi và một cái áo lót mà thôi!
Ngậm một điếu khói, hắn tìm được đại sảnh, thư thư thái thái nằm xuống... ngủ! Tốt xấu gì cũng đã mất hai mươi đồng, đã vậy cũng phải hưởng thụ chứ!
Ngay lúc Lăng Phong vừa nằm xuống, một nhân viên đi tới hỏi.
- Tiên sinh, anh có cần mát xa không?
- Không cần, có phục vụ sao?
Lăng Phong bày ra bộ dạng giống như một ông chủ.
Người nhân viên hiểu ý cười.
- Mời tiên sinh dời bước qua phòng khách!
Lăng Phong đi theo người nhân viên này, đi tới phòng khách. Từng gian từng gian một, tuy rằng không lớn lắm, nhưng tuy phòng nhỏ, nhưng những trang thiết bị cần thiết đều có đủ cả.
Lăng Phong được đưa một phòng nhỏ. Người bán hàng chỉ vào máy tính đã mở sẵn ở trên bàn.
- Tiên sinh, trên này có đầy đủ tư liệu, ảnh chụp của các tiểu thư. Có hình màu xám chính là hiện tại không tiện tiếp khách. Hình phát sáng nghĩa là tiểu thư đó có rảnh!
Trong lòng Lăng Phong vui sướng, thầm gào hét, con mẹ nó thật là cao cấp!
- Tôi không muốn ảnh chụp. Tôi muốn xem người thật!
Lăng Phong tức giận từ chối.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius