Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 011: Làm bạn gái tôi đi!
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Khi bị Kỷ Quan San chất vấn thì La Thắng chỉ có thể cúi đầu im lặng. Đỗ Long nhìn Kỷ Quan San với ánh mắt tiếc nuối, hắn hỏi:
- Cô thật sự không biết?
Kỷ Quân San vội vàng lắc đầu, hoảng loạn nói:
- Đỗ cảnh quan, rất xin lỗi, tôi là sự thật không biết, Đỗ cảnh quan, em họ tôi … hắn phạm tội nghiêm trọng lắm sao?
Đỗ Long nói:
- Đương nhiên là nghiêm trọng, cướp bóc hành hung, thật sự là tội nặng, xử hắn hai mươi năm cũng không phải là không được đâu!
La Thắng chán nản nói:
- Chị họ, chị đừng để ý đến em nữa, trở về nói cho mẹ em biết, em là đứa con bất hiếu, nói với mẹ em hãy tự chiếu cố thật tốt chính mình, em sẽ ở tù cố gắng cải tạo thật tốt, tranh thủ sớm ngày đi ra.
Kỷ Quân San sắc mặt đã hơi tái, cô nhìn Đỗ Long, nói:
- Đỗ cảnh quan, La Thắng hắn không phải cố ý, hắn thật sự không phải cố ý, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi. Đỗ cảnh quan, van xin anh, giơ cao đánh khẽ, buông tha hắn đi, cho hắn một cơ hội hối cải để làm người mới, Đỗ cảnh quan, cầu xin anh đấy!
Đỗ Long nghiêm túc nói:
- Phạm tội sẽ phải bị luật pháp nghiêm trị! Đây cũng không phải là chuyện tôi có thể quyết định.
Kỷ Quân San đau khổ cầu khẩn nói:
- Đỗ cảnh quan, cầu xin anh, chỉ cần anh không bắt hắn, sẽ không ai biết là hắn làm, xin anh thương xót, tha hắn đi, chúng tôi có thể bồi thường tiền bạc cho anh, hoặc là anh muốn chúng tôi làm cái gì cũng được, chỉ cầu anh không cần bắt hắn, tha cho hắn đi mà!
Đỗ Long vốn quyết tâm muốn bắt người, tuy nhiên nhìn đến dáng vẻ khổ sở đáng thương của Kỷ Quân San, đột nhiên trong lòng hắn có chút rung động. Kỷ Quân San là một bông hoa đẹp trong đội ngũ y tá, bộ dạng đích xác rất xuất chúng, làn da của cô vừa trắng vừa mềm, đôi mắt to tròn trong sáng tràn đầy linh khí, ngũ quan xinh xắn, tạo nên một khuôn mặt mỹ lệ nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
Kỷ Quân San dáng người cũng tuyệt vời, chỗ nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, nói chung là cô sở hữu những đường cong quyến rũ. Lúc trước khi Đỗ Long đang nằm trong phòng bệnh từng ngạc nhiên thán phục vẻ đẹp và sự gợi cảm của cô, hiện giờ cô không có mặc đồng phục y tá, nhưng y phục thường ngày lại có một vẻ đẹp theo kiểu khác.
Đỗ Long ngước mắt lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ý tá, đột nhiên nói:
- Buông tha hắn là chuyện không thể nào xảy ra, tuy nhiên... Muốn hắn không ngồi tù cũng không phải là không được, chẳng qua...
- Chắng qua cái gì?
Kỷ Quân San như người chết đuối vớ được cọc liền hỏi han, hai cái lỗ tai như dựng đứng lên. Đỗ Long cười ha hả, nhìn thấy điệu bộ của Kỷ Quân San, hắn nói:
- Tôi có thể chỉ cho các người một biện pháp, khiến hắn không phải ngồi tù! Chỉ cần cô đáp ứng làm bạn gái của tôi...
- A!
Kỷ Quân San kinh hô một tiếng, sau đó sẽ cực kỳ nhanh dùng bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết che cái miệng nhỏ nhắn lại, khuôn mặt cô ửng hồng. La Thắng gầm lên một tiếng giận dữ rồi đột nhiên quay đầu đánh tới hướng cằm Đỗ Long.
Đỗ Long dễ dàng bắt lấy La Thắng, sau đó ném hắn tới trên cỏ, nói:
- Mày thành thật ở lại đó cho tao.
Kỷ Quân San phục hồi tinh thần lại, nói với Đỗ Long:
- Đỗ cảnh quan, anh... Yêu cầu này... Thật quá mức đi...
Đỗ Long với giọng điệu hợp lý hợp tình nói:
- Tôi không bắt buộc cô làm nữ nhân (vợ) của tôi, chỉ cần cô giả trang bạn gái của tôi ba tháng mà thôi. Tôi cam đoan trong đoạn thời gian này sẽ không cưỡng ép cô làm bất cứ điều gì nếu như cô không tự nguyện. Nói thật cho cô biết, tôi bị mẹ kêu ca phàn nàn mãi, cho nên muốn cô giúp cho việc này, nếu như cô không đồng ý thì việc này coi như xong tại đây. Dù sao cô cũng không có nghĩa vụ giúp đỡ tôi, danh tiết của một cô gái là chuyện lớn, cô có điều băn khoăn tôi có thể hiểu được. Cứ như vậy đi, tôi phải mang em họ cô trở về đồn công an rồi... Nhìn cái gì vậy, tản ra, làm việc mình cần làm đi chứ, cảnh sát bắt trộm thôi mà!
Đỗ Long lấy sức hét lên, đuổi những người đang tò mò đứng quan sát xung quanh đi, bắt lấy La Thắng đang muốn đi, Kỷ Quân San vội vàng đuổi theo, cô thẹn thùng nói:
- Đỗ cảnh quan, anh thật sự... thật sự chỉ muốn tôi giả vờ làm bạn gái của anh sao?
La Thắng cả giận nói:
- Chị họ, ngàn vạn lần đừng mắc mưu! Cái hình tượng anh hùng đều là do hắn cố gắng giả tạo ra đấy! Hắn chính là một tên tiểu nhân hèn hạ, chị đừng để ý đến hắn!
Đỗ Long dừng bước, nghiêm nghị nhìn Kỷ Quân San nói:
- Cô chưa có bạn trai đúng không? Mặc dù đây chỉ là giả vờ, nhưng nó cũng có thể ảnh hưởng tới tình cảm của cô cũng nên.
Kỷ Quân San xấu hổ đỏ mặt, càng thêm đáng yêu, cô cúi đầu nhẹ giọng nói ra:
- Không có... Tôi còn chưa biết yêu đương là gì đâu...
Đỗ Long trong lòng vui vẻ, nói:
- Nói như vậy nghĩa là cô đã đáp ứng rồi?
Kỷ Quân San gật gật đầu, đỏ mặt cắn răng nói:
- Chỉ cần anh tuân thủ lời hứa thả em họ tôi, hơn nữa cam đoan không ức hiếp tôi… Tôi sẽ đáp ứng làm bạn gái giả của anh.
La Thắng gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, hô to không được, nhưng dù vậy hai người kia căn bản không để mắt đến hắn, Đỗ Long cười nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, tôi chỉ các vị phương pháp khiến La Thắng không đến mức phải ngồi tù..
Phương pháp xử lý của Đỗ Long rất đơn giản, ngày đó La Thắng chỉ đem Đỗ Long đẩy té nhào còn đánh Đỗ Long là một người khác hoàn toàn. Chỉ cần La Thắng một mực khai người còn lại là chủ mưu, gã chỉ phạm vào tội đồng phạm, chỉ cần La Thắng thêm mắm thêm muối vài tình tiết, và tố cáo tên đồng phạm là hành vi lập công chuộc tội, nên không cần phải ngồi tù. Theo như phán đoán của Đỗ Long thì gã chỉ cần ở trại tạm giam nửa năm là sẽ được thả ra.
Kỷ Quân San nhớ kỹ lời Đỗ Long nói..., La Thắng lại nói:
- Không cần phải nói nữa, ngày đó là tôi đánh anh ngất xỉu, đáng tiếc là như thế nào không đánh chết anh! Chị họ, chị ngàn vạn lần đừng mắc mưu của hắn!
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Biện pháp tôi đã nói, chị họ của cậu hiện tại đã là bạn gái của tôi, mặc kệ cậu làm như thế nào, nhưng điều này đã không thể thay đổi được nữa rồi. Ngày mai chín giờ sáng cậu hãy đến đồn công an Lệ Viên tìm tôi, sau đó tôi sẽ cùng với cảnh sát phụ trách vụ án này đi bắt một người khác. Đến thời điểm này rồi mà cậu còn nghĩ tới nghĩa khí cái gì nữa? Tư liệu của các vị tôi sớm đã điều tra xong, đánh tôi là một người có tên là Lục Mẫn, cũng ở tại quận Tây Sơn, hiện nay gã kia đang kinh doanh thuốc phiện. Cậu cùng gã lăn lộn cùng một chỗ chỉ có một con đường chết!
La Thắng chính vì biết Lục Mẫn bắt đầu bán thuốc phiện nên mới mỗi người đi một ngả đấy, nghe được Đỗ Long đem tin tức Lục Mẫn nói ra thuộc như lòng bàn tay, gã cũng không còn nói gì được nữa. Đỗ Long dùng chìa khóa mở còng tay cho La Thắng, nhìn hai chị em nói:
- Ngày mai cậu tới hay không đều không sao cả, muộn nhất là vào lúc mười giờ tôi sẽ dẫn người đi bắt Lục Mẫn, cậu hãy tự xử lý đi. Tiểu San, xin hãy khuyên nhủ em cô một chút, đừng làm điều ngớ ngẩn nữa.
Kỷ Quân San gật gật đầu, nói:
- Ừ, sáng mai đích thân tôi sẽ đưa nó đến, đồn công an Lệ Viên đúng không? Tôi nhớ kỹ rồi.
Đỗ Long nói:
- Vậy cứ như thế đi, tôi còn có việc, phải đi về trước, hai chị em cứ bình tĩnh mà nói chuyện với nhau, đúng rồi Tiểu San, đem số điện thoại di động của cô cho tôi, tối nay tôi sẽ gọi cho cô.
Kỷ Quân San đem số điện thoại di động của mình số nói cho Đỗ Long, sau đó ngượng ngùng nói:
- Đỗ cảnh quan, anh kêu tôi là Quân San đi, còn có, nếu không phải trực đêm thì tôi mười giờ tối đã đi ngủ rồi, nếu như anh muốn gọi điện thoại thì hãy gọi sơm sớm một chút nha...
Đỗ Long sảng khoái nói:
- Được, Quân San thì Quân San, tối khoảng 9:30 tôi sẽ điện thoại cho cô.
Đỗ Long đi rồi, La Thắng còn đang tức giận nói:
- Chị họ, chị sao có thể đáp ứng hắn cái yêu cầu vô lý ấy chứ?
Kỷ Quân San cả giận nói:
- Còn không phải là bởi vì em sao! Đã không làm được gì còn phá hoại, trước kia học hành không cố gắng thì thôi, đi bộ đội rèn luyện vài năm như thế nào còn cũng không hiểu chuyện, không ngờ còn dám theo kẻ xấu đâm chém! Em nhìn lại mình xem, so với những tên vô lại có cái gì khác nhau!
- Em…
La Thắng bị chửi không dám mở miệng, nghĩ thầm rằng: “ Mình không muốn dựa vào tên tiểu cảnh sát kia cũng không được rồi, chị họ không ngờ vì mình mà đáp ứng yêu cầu vô lý của hắn, mình thật đáng chết, nếu mà chị họ bị cái gì, mình sẽ liều mạng cùng tên khốn kia! “
Kỷ Quân San không biết em cô đang suy nghĩ gì, nói:
- Em không cần suy nghĩ lung tung nữa, hãy nghe lời Đỗ cảnh quan nói mà làm, tranh thủ sự khoan dung của pháp luật, sáng mai chị cùng em đi tới đồn công an Lệ Viên, nhớ kỹ? Em đừng để mọi người thất vọng lần nữa!
La Thắng mờ mịt gật gật đầu...
…………
Đỗ Long đi lấy xe, về đến nhà, cũng đã gần chín giờ. Mẹ của Đỗ Long là Thi Vân Cẩm đang vừa xem TV vừa dệt áo lông, cha của hắn không ở nhà.
- Cha lại tăng ca à mẹ?
Đỗ Long hỏi.
Thi Vân Cẩm liếc mắt nhìn đứa con một cái, tức giận nói:
- Làm cảnh sát chính là như vậy, một tháng đều gặp không được vài lần, trong nhà một người cảnh sát còn chưa đủ sao, tốt nhất con cũng nên lấy một nữ cảnh sát luôn đi, cả nhà cùng bận rộn, đều không cần về nhà!
Cái loại hờn dỗi của mẹ hắn, Đỗ Long đã nghe nhiều lắm rồi, nhưng hôm nay Đỗ Long cũng bị đá xoáy, khiến hắn không thể không bật cười ha hả nói:
- Con cũng muốn như vậy lắm mẹ à, tuy nhiên nữ cảnh sát thích hợp thì quá ít. Mẹ, mẹ còn nhớ cái cô ý tá Kỷ Quân San từng chiếu cố cho con ở bệnh viện không? Vừa rồi con đã hẹn hò với cô ấy, tuy rằng về sau thế nào con không dám nói, tuy nhiên trước mắt cô ấy chính là bạn gái của con, mẹ hài lòng chưa?
Thi Vân Cẩm lập tức cười vui vẻ, nói:
- Nữ y tá kia rất được đó nha, vóc người tuyệt vời, tính tình tốt, tay chân chịu khó chăm sóc cho người khác, đáng tiếc cô ấy là y tá, cô nếu là một cô giáo thì tốt rồi...
Đỗ Long cười khổ nói:
- Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, cần phải thấy vừa đủ nha... Con hôm nay mệt mỏi rồi, tắm rửa rồi đi ngủ đây...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 012: Tự thú và bắt giữ
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Đỗ Long đêm đó cũng không có gọi điện thoại cho Kỷ Quân San, lúc này có thể nói cái gì chứ? Tốt nhất là cố gắng giữ hình tượng tương đối khá lúc mới gặp mặt, Kỷ Quân San cũng sẽ không vì hắn không gọi điện thoại mà không ngủ được chứ?
Ngày hôm sau Đỗ Long gặp Kỷ Quân San thì thấy đôi mắt quầng thâm của cô, tuy nhiên không phải là vì chuyện Đỗ Long không gọi điện thoại cho cô, mà là ncô lo lắng em họ nên ngủ không được.
- Tôi tới đây là có mục đích, ta muốn gặp Đỗ Long Đỗ cảnh quan!
La Thắng vào đồn công an liền lớn tiếng nói.
Đỗ Long hôm nay đã tới đồn, nghe tiếng la, do sớm có chuẩn bị nên hắn lập tức đi ra, chỉ thấy Kỷ Quân San cầm chặt lấy cánh tay của La Thắng đưa y tiến vào, như thể cô ta sợ, chỉ cần buông tay y sẽ chạy trốn mất.
Đỗ Long hướng Kỷ Quân San khẽ mỉm cười, làm bộ kinh ngạc nói:
- Quân San, sao em lại tới đây? có chuyện gì sao? Anh kia là ai vậy?
Kỷ Quân San thấy hắn trợn tròn mắt giả ngu, cũng chỉ có thể phối hợp với hắn, hàng mi hơi ngượng ngùng rủ xuống, nói:
- Đỗ... Đỗ cảnh quan, tôi là theo giúp tôi em họ tới...
La Thắng trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:
- Đỗ cảnh quan, tôi gọi là La Thắng, là tôi sai lầm rồi, tôi không nên bị bạn bè mê hoặc làm chuyên phạm pháp, tôi muốn tìm anh tự thú! Tôi chính là một trong hai người đả thương anh, tôi hy vọng có thể nhận được sự khoan hồng của pháp luật!
- Hóa ra là cậu!
Đỗ Long lập tức lấy còng số tám ra còng tay La Thắng còng tay, nhìn Kỷ Quân San nói:
- Quân San, đa tạ cô đã tự mình đem y tới đây. Cô yên tâm đi, La Thắng sẽ nhận được sự khoan hồng, pháp luật là một chế tài công bằng mà. Cô đi về trước đi, chút nữa tôi sẽ điện thoại cho cô nhé.
Kỷ Quân San kiên định lắc đầu nói:
- Không, hôm nay tôi xin nghỉ việc cả ngày, nên tôi sẽ ở nơi này chờ xem. La Thắng... em hãy phối hợp hỗ trợ Đỗ cảnh quan điều tra đi...
Đỗ Long và La Thắng mặt đối mặt ngồi ở trong phòng thẩm vấn. La Thắng cung khai toàn bộ sự việc không dấu diến chút gì. Gã tối hôm qua cũng ngủ không ngon, một đêm suy nghĩ rất nhiều, ngoại trừ tự thú thật sự là gã không có lựa chọn nào khác cả. Chẳng lẽ gã vì chút nghĩa khí vô dụng kia mà hoàn toàn hủy hoại cuộc sống của mình và người nhà sao?
Tại thời điểm La Thắng cung khai sự việc, một chiếc xe cảnh sát đi tới đồn công an Lệ Viên. Hoàng Kiệt Hào mang theo vài cái cảnh sát hình sự nhảy xuống xe, bọn họ được đặc biệt phái tới để điều tra vụ án của Đỗ Long. Vụ án này đã kéo dài một tháng, cấp trên và dư luận xã hội đã tác động tới đội Cảnh sát Hình sự một áp lực rất lớn. Nghe nói có người tới tự thú, Hoàng Kiệt Hào lập tức bỏ qua mọi việc khác tự mình dẫn người chạy tới.
Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào chào hỏi một chút, giới thiệu đại khái tình huống tự thú của La Thắng, sau đó xung phong nhận việc đi bắt giữ nghi phạm Lục Mẫn.
Hôm trước vụ án này tới đội Cảnh sát Hình sự khiến mọi người mặt xám mày tro, Hoàng Kiệt Hào đối với Đỗ Long quả thật tương đối tò mò, ông ta muốn nhân cơ hội này quan sát Đỗ Long một chút, vì thế cũng không nói nhiều chuyện vô nghĩa, chào hỏi Dương Thành một tiếng, rồi mang theo Đỗ Long và La Thắng đi.
Trước khi đi Đỗ Long biết Kỷ Quân San đang chờ bên ngoài bèn nói:
- Quân San, hiện giờ đã xác định được những tình tiết mà La Thắng cung khai cùng với những gì bọn anh điều tra được cơ bản là đúng sự thật, hiện tại bọn anh phải đi bắt giữ một nghi phạm khác, nếu như thuận lợi thì có thể nhanh chóng bắt được gã thôi. Em ở chỗ này chờ cũng chẳng có tác dụng gì, như vậy đi, em tối hôm qua đã không thể an tâm nghỉ ngơi, giờ hãy trở về tranh thù ngủ bù, chờ anh rảnh rỗi sẽ điện thoại cho em, nói cho em biết tiến triển vụ án nhé.
Kỷ Quân San gật gật đầu, tâm tình phức tạp địa nhìn Đỗ Long và La Thắng lên xe cảnh sát, một người là bạn trai giả của cô, một người là em họ của cô, chỉ cách một ngày, cuộc sống của cô dường như bị xáo trộn toàn bộ, tâm tình không loạn sao được...
- Bạn gái à?
Hoàng Kiệt Hào nhìn Kỷ Quân San rồi hướng Đỗ Long cười nói.
La Thắng nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn về phía Đỗ Long, chỉ thấy Đỗ Long dương dương đắc ý nói:
- Cô ấy là chị họ La Thắng, cũng thật là tình cờ, lúc tôi hôn mê nằm viện lại được cô ấy tận tình chăm sóc, đây đúng là ý trời, tôi là nhân họa đắc phúc (gặp họa mà lại nhận được phúc), một gậy kia phải chịu cũng không oan!
Tất cả mọi người mỉm cười, La Thắng lại hận không thể dùng ánh mắt đem Đỗ Long bóp chết, Đỗ Long lại hồn nhiên không thèm để ý, nhìn về phía gã cười nói:
- La Thắng, cậu cũng không nên phụ tấm lòng chị họ đó!
Ở trên xe Hoàng Kiệt Hào kỹ lưỡng phân tích các tình tiết của vị án cùng với tình huống của nghi phạm Lục Mẫn, sau đó gọi điện thoại đi ra ngoài:
- Triệu Bình, cái vụ án kia có manh mối rồi, anh mau dẫn người đến tiểu khu Xuân Huy, quận Tây Sơn nhé...
Sau khi Hoàng Kiệt Hào cúp điện thoại, Đỗ Long liền hỏi:
- Hoàng đội trưởng, anh mới gọi điện thoại cho người chủ trì chuyên mục “ cuộc sống “ Triệu Bình sao?
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Đúng vậy, lão với tôi quan hệ cũng không tệ lắm, cũng đã phỏng vấn chúng tôi nhiều lần. Vụ án này của cậu cũng được truyền thông chú ý rất nhiều, lần này tôi thuận nước đẩy thuyển cấp cho lão một chút ân tình.
Đỗ Long hiểu ý cười cười, hắn thuận miệng hỏi:
- Hoàng đội trường, vụ án mạng ở tiểu khu Lệ Viên thế nào?
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Nhân chứng, vật chứng cũng lấy được hơn nữa vô cùng xác thực, còn có thể như thế nào đây? Ba tên đều đưa đi trại tạm giam rồi, nghe nói động cơ gây ra vụ án là vì anh rể không chịu cho cậu em vợ vay tiền đi đáng bạc cùng chơi gái, cậu em vợ trong cơn tức giận thuê người giết anh rể. Có lẽ hắn cảm thấy nếu anh rể đã chết đi, chị hắn sẽ cho hắn tiền để đi chơi thoải mái.
-Thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Đỗ Long thở dài, vụ án mạng này đúng là cho hắn một lời cảnh cáo.
Xe cảnh sát tấn tiến nhập tiểu khu Xuân Huy. Tiểu khu này không được quản lý nghiêm khắc như ở tiểu khu Lệ Viên, về phương diện thành phần dân cư cũng khá phức tạp. Dưới chỗ ở của đối tượng cần bắt giữ, cảnh sát địa phương đã sớm không chế toàn bộ khu vực ở nơi đây. Nhìn xe của đội Cảnh sát Hình sự xe tới, sở trưởng Hồ Dịch liền chạy ra đón chào.
Hồ Dịch thấy Hoàng Kiệt Hào xuống xe vội nói:
- Lão Hoàng, có người gặp tên kia lúc giữa trưa đi lên sau không thấy xuống dưới, lập tức đi lên bắt người sao?
Hoàng Kiệt Hào nhìn đồng hồ treo tay một chút, nói:
- Đợi hai phút nữa, gia cảnh nghi phạm như thế nào? Trong nhà còn có người nào nữa không?
Hồ Dịch nói:
- Không, những người khác đã chuyển đi rồi, nhà hắn có bảo hiểm cửa, ra sức mà phá thì không tốt lắm, tốt nhất là nên tìm một người quen lừa hắn mở cửa sau đó chúng ta xông vào thì dễ hơn.
Nghe thế, Đỗ Long lập tức đề nghị:
- Để La Thắng làm đi, cậu ta quen với Lục Mẫn chắc có lẽ không hoài nghi đâu.
Hoàng Kiệt Hào gọi La Thắng đến trước mặt, nói cho La Thắng nghe về cách bắt giữ đối tượng, La Thắng suy nghĩ một chút, sau đó đáp ứng.
Một lúc sau, xe đài truyền hình chậm rãi đi tới, một người đàn ông trung niên vóc người bậc trung vẻ mặt tươi cười nhảy xuống xe. Ông ta chính là Triệu Bình người chủ trì kiêm phóng viên chuyên mục “ Cuộc sống “ của đài truyền hình thành phố Ngọc Minh. Chuyên mục “ cuộc sống “ ở thành phố Ngọc Minh thậm chí là tỉnh Thiên Nam thật sự nổi tiếng, ít nhất mỗi ngày mẹ của Đỗ Long đều theo dõi. Vì vậy nó là chương trình lớn và đặc sắc nhất của thành phố Ngọc Minh. Phương châm hoạt động của nó là phản ánh lại những câu chuyện xảy ra trong cuộc sống thường ngày của dân chúng, bởi vì gần sát cuộc sống, thường xuyên công bố tin tức, nên rất được các gia đình hoan nghênh.
Thêm một người nữa là nhà nhiếp ảnh gia kiêm chức lái xe của đài truyền hình, anh ta khiêng camera theo đuôi Triệu Bình đi tới bên người Hoàng Kiệt Hào. Hoàng Kiệt Hào hướng hai người gật gật đầu, nói:
- Chờ các anh cũng đã lâu, giờ tiến hành bắt nghi phạm, các anh theo ở phía sau chúng tôi, nhớ chú ý an toàn của mình, tất cả mọi người lại đây, chuẩn bị hành động!
Hoàng Kiệt Hào đã sớm sắp xếp xong xuôi, y nói với La Thắng:
- La Thắng cậu lên gọi cửa, lúc hắn mở cửa chúng ta liền vọt vào. Thằng ranh kia cũng không cao lớn lắm, không khó lắm chế phục, tuy nhiên phải cẩn thận vì trong tay hắn có thể có hung khí. Lưu Vĩnh An, Triệu Vũ Uy, hai người các anh mặc áo chống đạn vào, đeo găng tay chống dao xông vào ngay khi cửa mở, cố gắng đè hắn xuống, sau đó những người khác sẽ xông vào. Cứ như vậy đi, Lưu Vĩnh An, mang La Thắng đi lên, hành động bắt đầu!
Hai cảnh sát mang theo La Thắng đi lên, Hoàng Kiệt Hào và Đỗ Long còn có Hồ Dịch và phóng viên Triệu Bình, nhà nhiếp ảnh đều đi theo.
Camera lúc này được đặt trước mặt mọi người thu lấy hình ảnh một lượt, ngay cả Đỗ Long cũng bị quay, cuối cùng camera nhắm ngay phía cửa nhà Lục Mẫn.
La Thắng gõ cửa nhà Lục Mẫn, đồng thời kêu lên:
- Lục Mẫn, là tao, tao nghĩ cần thương lượng với mày vụ việc trước kia một chút, mở cửa nhanh.
Ước chừng sau năm giây sau, phía sau cửa truyền đến tiếng trả lời, sau đó cửa gỗ, cửa sắt theo thứ tự bị mở ra, hai gã cảnh sát vừaa thấy cửa sắt mở ra liền lập tức đẩy cửa mà vào, kêu to:
- Cảnh sát! Không được nhúc nhích!
Do không có sự đề phòng từ trước nên Lục Mẫn bị đẩy té nhào, một lát sau các cảnh sát khác cũng chen chúc mà vào, thuận lợi khống chế Lục Mẫn.
Toàn bộ cảnh Lục Mẫn bị bắt đều được camera quay lại, gã không khỏi tức miệng mắng to:
- La Thắng, mày là tên phản bạn cầu vinh, dám mang cảnh sát tới bắt tao! Mày cứ chờ đó cho tao, sớm hay muộn tao cũng tới tìm mày!
La Thắng bị chửi được cúi đầu không nói gì, Đỗ Long thấy Lục Mẫn bị bắt mà còn hung hăng như thế, trong lòng hắn không khỏi bốc lên lửa giận, hắn lấy một tay che màn hình camera, rồi tung một cước đá vào bụng Lục Mẫn. Lục Mẫn tay bị trói ngược, trái phải còn bị hai cảnh sát hình sự thân thể cường tráng khống chế, một cước này y lãnh đủ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 013: Mắt lửa ngươi vàng
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Lục Mẫn kêu thảm một tiếng, ruột đau như thắt khiến gã chỉ biết hít mạnh, muốn nói nhảm vài lời cũng không được. Đỗ Long quay lưng che họng máy quay, túm lấy cái đầu khô vàng của Lục Mẫn, trừng mắt:
- Bị bắt còn dám bố láo, mày lì ha? Có nhận ra anh không? Chú em mày một gậy suýt làm anh nghẻo rồi đấy! Anh nhớ kĩ mày lắm! Mày vẫn còn dám dọa người khác nữa cơ đấy, anh xem mày nên tự lo cho bản thân đi thì hơn. Trong trại tạm giam và nhà tù có rất nhiều thằng đang chào đón mày đó!
Lục Mẫn bị Đỗ Long dọa đến run lẩy bẩy. Đánh lén cảnh sát là tội nặng, khiêu chiến nền tảng của nhân dân dân chủ! Quan tòa thường xử rất nặng, huống chi cảnh sát nhân dân cực kì đoàn kết, không bao giờ khách khí gì với mấy loại dám đánh thương đồng nghiệp này. Lục Mẫn dường như thấy được tương lai bi thảm của mình nên không cứng rắn được nữa.
Đỗ Long ra tay quá nhanh nên Hoàng Kiệt Hào không kịp ngăn cản. Cũng may hắn chỉ đá một cước, mắng một câu rồi xong. Sau đó Đỗ Long quay đầu nhìn vị quay phim và Triệu chủ trì cười nói:
- Triệu chủ trì, là tôi quá kích động. Kẻ thù gặp mặt đỏ mắt mà. Thật sự xin lỗi! Đoạn phim này có thể cắt ra được không?
“Tay anh chắn hết màn hình rồi, đoạn phim đen sì chiếu kiểu gì?” Triệu Bình thầm nghĩ “Hơn nữa cũng không thể để sếp Hoàng mất thể diện được…”
Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Kiệt Hào bảo:
- Lão Triệu, thanh niên hơi quá khích là chuyện thường. Đoạn này nên cắt đi, đêm nay tôi mời khách. Cả nhà đến Thủy Tinh Cung giao lưu chút.
Triệu Bình cười ha hả:
- Sếp Hoàng đã nói thế thì tôi không khách sáo nữa, có ai tuổi trẻ không nhiệt huyết chút đây? Loại này tội phạm nếu truyền đi thì mỗi người hò tẩn cho một trận dân chúng nhìn mới thoải mái!
Nhưng chỉ có thể nói riêng vậy thôi, chứ nếu chuyện đánh người bị lộ thì đúng là phiền toái. Mọi người nghe xong chỉ cười cười.
Cảnh sát hình sự bắt đầu triển khai lục soát phòng của Lục Mẫn, rất nhanh có vị cảnh sát ở trong phòng ngủ kêu lên:
- Sếp Ngô, ở tủ đầu giường có một cái cân điện tử mini! Tuy nhiên không phát hiện thuốc phiện!
Hoàng Kiệt Hào nhanh nhẹn bước vào phòng ngủ, thấy một cảnh sát đang đứng ở tủ đầu giường chụp ảnh lưu chứng nhận. Hoàng Kiệt Hào nhìn cái cân điện tử lớn chừng bàn tay, ra lệnh:
- Cẩn thận lục soát, tên này chắc chắn có hàng!
- Có thông tri bên chống ma túy không?
Hồ Dịch hỏi.
- Tìm ra thuốc phiện đã.
Hoàng Kiệt Hào quay lại phòng khách, bắt Lục Mẫn ép hỏi:
- Thuốc phiện ở đâu? Nói!
Lục Mẫn giật mình, bị khí thế của Hoàng Kiệt Hào ép sợ mất vía. Nhưng gã biết nếu khai ra chỗ thuốc phiện kia thì gã chết chắc, cho nên vặn vẹo khuôn mặt, cắn chặt răng:
- Thuốc phiện nào. Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì.
Hoàng Kiệt Hào thấy vậy ngược lại cười rộ lên:
- Ha hả, cái loại cân điện tử mini này không dùng để cân thuốc phiện chẳng lẽ để lúc luộc đồ ăn cân muối chắc? Mạnh miệng chứng tỏ hàng không ít nhỉ. Mọi người cố gắng, nhất định phải tìm ra thuốc phiện!
Ngoại trừ một cảnh sát khống chế Lục Mẫn và một phụ trách canh cửa, còn lại đều tham gia vào việc lục soát. Nếu có thể tìm được số lượng thuốc phiện tương đối thì tính chất vụ án sẽ hoàn toàn khác. Vì vậy vài vị cảnh quan đồn công an cũng xắn tay áo vào tìm tòi.
Mọi người lục cả nửa ngày nhưng vẫn chẳng thấy gì. Tố chất của tên Lục Mẫn này không tệ, mặc dù Hoàng Kiệt Hào khích thế nào cũng mặc kệ, ngây ra nhìn ngực mình. Loại lõi đời này Hoàng Kiệt Hào cũng đành chịu.
- Nếu có chó nghiệp vụ thì tốt.
Triệu Bình chờ để chụp thuốc phiện lâu quá, không kìm nổi chen lời. Hoàng Kiệt Hào há hốc mồm. Y đương nhiên biết có chó nghiệp vụ tìm ma túy sẽ đơn giản hơn nhiều. Tuy nhiên đội chống ma túy tỉnh Thiên Nam nhiều nhiệm vụ trọng đại lắm, loại chó này muốn mượn cũng chẳng dễ. Hoàng Kiệt Hào dù biết Lục Mẫn cực kì có khả năng tàng trữ ma túy nhưng nhiều nhất chỉ buôn bán nhỏ thôi, không cần phải phiền đến đội chống ma túy. Mãi đến khi nhìn phản ứng của Lục Mẫn y mới ý thức được tên này không đơn giản như vậy.
Đỗ Long cũng đang âm thầm tìm tòi. Kinh nghiệm của đám cảnh sát hình sự khá phong phú, việc tìm tòi chung quanh không có phần hắn nhúng tay vào. Hắn chỉ có thể tự mình dùng ánh mắt đánh giá xung quanh.
Đỗ Long đi một vòng quanh phòng khách, ánh mắt hơi mỏi. Hắn cúi đầu định nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên có phát hiện. Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát mặt đất.
Trên mặt đất có vài tinh thể bột phấn cực nhỏ, phân lượng rất ít, rất khó phát hiện. Đỗ Long nghiêng đầu dí sát mặt đất, nhìn theo hướng ánh sáng thì thấy tinh thể do phản quang mà như ẩn như hiện, kéo dài dọc theo lối đi nhỏ tới ban công phòng bếp.
Đỗ Long tới ban công, đảo mắt qua các dụng cụ phòng bếp nhưng không phát hiện manh mối gì. Hắn tập trung ở góc ban công, nơi đó chất không ít khoai tây. Đội cảnh sát hình sự đã lục soát nơi này. Mười mấy củ khoai tây bị tẽ thành hai nửa rồi vứt qua một chỗ.
Nhìn đống khoai tây, Đỗ Long không kìm nổi nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Lục Mẫn đang ngồi như lão tăng nhập định, cười nói:
- Lục Mẫn, mày cũng tài giỏi đấy, giấu thuốc phiện trong khoai tây, không ngờ từ ngoài nhìn không có chút dấu hiệu nào. Sếp Hoàng, tôi đề nghị bóc tất cả đống khoai tây này, thuốc phiện có thể giấu ở trong.
Lục Mẫn nghe xong Đỗ Long nói biến sắc. Gã nhũn cả người, gần như muốn ngỏm. Hoàng Kiệt Hào thấy thế mừng rỡ, lập tức tiến tới ban công, tự mình ngồi xổm xuống cầm một củ khoai tây cẩn thận nhìn. Thật ra biện pháp giấu độc này cũng có sơ hở, nhưng phải cầm ngắm một chút mới phát hiện ra vấn đề. Tuy nhiên đám khoai đó nhiều cái là thật, giả khá ít, hơn nữa giấu ma túy rất kỹ. Vì vậy vài cảnh sát điều tra tuy mổ vài củ ra xem qua nhưng không phát hiện ra vấn đề ở sâu bên trong.
Tất cả khoai tây đều bị bổ ra cẩn thận. Từ trong đống khoai tây này lấy được một đống giấy bạc, trong túi nhựa có hai lớp thuốc phiện tổng cộng năm tảng. Dùng cân điện tử đo, trừ đi độ nặng của bao thì có chừng năm trăm gram. Theo giá chợ đen thì đống này có giá khoảng năm mươi ngàn trở lên.
Tuy số thuốc phiện không nhiều như dự tính nhưng bắt được một con buôn nhỏ thì có cơ hội dò la về kẻ buôn lớn thậm chí ông chủ sau màn. Đương nhiên đây là chuyện của đội chống ma túy rồi.
Hoàng Kiệt Hào gọi điện cho đại đội trưởng đội chống ma túy tỉnh Thiên Nam Hoàng Hà Thanh kêu người đến nhận án, sau đó vỗ vai Đỗ Long cười:
- Tiểu Đỗ, rất nhiều người lo lắng mắt cậu sau khi bị thương sẽ không tốt, không nghĩ ra mắt vẫn sáng như đuốc vậy, hai cái vụ án liên tiếp đều là cậu tìm được manh mối nhanh nhất. Cậu không định bảo là vận may nữa chứ?
Đỗ Long cười khổ:
- Sếp Hoàng ngài đừng chế nhạo tôi. Tôi mắt phải còn đỡ, nhưng mắt trái từng bị tên Lục Mẫn kia đánh suýt lồi ra, đến nay vẫn chưa lành hoàn toàn. Đeo kính râm để che lại chút chứ không phải cố ý đeo cho oai đâu!
Rất nhiều người vốn ghen tỵ với Đỗ Long vì tìm được thuốc phiện trước, nhưng nghe xong lời này đều cảm thấy thông cảm. Người ta còn bị thương kìa, còn ghen tỵ gì nữa.
Hoàng Kiệt Hào vỗ vai Đỗ Long, cũng không biết phải an ủi thế nào. Nghĩ một chút liền nói:
- Tiểu Đỗ, Lục Mẫn đã bị bắt, án của cậu cũng xong rồi. Người hiền ắt gặp lành, cậu sẽ tốt thôi. Vậy đi, tôi phái người lái xe đưa cậu về đồn công an. Năm rưỡi đến sáu giờ tối tôi lại phái người đón cậu.
Đỗ Long suy nghĩ, nói:
- Sếp Hoàng, tôi đi liệu có thích hợp không?
Hoàng Kiệt Hào nghiêm mặt nói:
- Nếu như cậu thấy không thích hợp thì đừng đi.
Đỗ Long cười:
- Tôi đi là được. Cứ thế, tôi chờ xe chuyên dụng đến đón nhé.
Đỗ Long trở lại đồn công an. Kỷ Quân San đã đi, Đỗ Long gọi điện cho cô, nói cho cô biết Lục Mẫn đã bị bắt. Giọng của Kỷ Quân San hơi biến điệu nhưng vẫn cực kì dịu dàng dễ nghe. Cô hỏi thăm tình hình của La Thắng, Đỗ Long nói kĩ cho cô, La Thắng cùng Lục Mẫn bị đưa đến trại tạm giam hậu thẩm. Kỷ Quân San muốn Đỗ Long nghĩ biện pháp sai người chiếu cố La Thắng, Đỗ Long lập tức đáp ứng.
Thật ra Đỗ Long chẳng biết ai ở trạm tạm giam bên kia. Hắn nghĩ một lát rồi gọi cho cha:
- Cha, cha có người quen ở trại tạm giam quận Tây Sơn không? Hai kẻ đánh con đã bị bắt đưa đến đó, con muốn tìm người hỗ trợ xử lý một chút…
Cha Đỗ Long ở đầu dây bên kia uy nghiêm nói:
- Tiểu Long, tư tưởng này của con là sai lầm. Sau khi họ bị bắt sẽ có pháp luật đến trừng trị, con…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 014: Khảo nghiệm của đội trưởng
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một chút, Đỗ Khang nhẹ giọng cười:
- Tìm được bạn gái hả? Không phải con lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ. Như vậy không hay đâu.
Biết con không ai bằng cha. Đỗ Khang quả không hổ là cảnh sát hình sự thâm niên mấy chục năm, vừa nói xong đã khiến Đỗ Long đổ mồ hôi. Tuy bị cha nói trúng nhưng Đỗ Long tuyệt đối không thể thừa nhận, hắn đáp:
- Cha, con là người như thế sao? Con cùng cô ấy đã sớm biết rõ nhau rồi. Hôm qua mới biết cô ấy có em họ là một trong hai tên cướp, thế nên mới bắt được chúng. Con đã vì đại nghĩa diệt thân rồi đó.
Đỗ Khang nói:
- Diệt cái đầu mày, cha còn có việc, không nói nhảm nữa. Trại tạm giam cha có đứa bạn, đợi lát nữa sẽ gọi cho hắn giúp đỡ một chút. Cứ thế nhé, cha dập máy đây.
Gần đây đồn công an Lệ Viên không có việc gì, chỉ có một chỗ công trường để máy xúc làm hỏng ống thoát nước, đám Đỗ Long bị lâm thời điều động đến hiện trường duy trì trật tự trong lúc chờ sửa chữa. Đỗ Long vừa thay sang bộ quần áo thường thì xe của Hoàng Kiệt Hào đã tới trước cửa đồn công an.
- Sếp Hoàng, sao lại phiền ngài tự mình đến đón vậy.
Đỗ Long lên xe, cười nói với Hoàng Kiệt Hào đang lái xe.
- Vừa tiện đường. Đỗ Long, làm một hơi?
Hoàng Kiệt Hào cầm một bao thuốc Hồng Hà hỏi.
Đỗ Long cũng không khách sáo, hút một hơi rồi thục phun một vòng khói, cười nói:
- Làm một hơi chơi vậy.
Hoàng Kiệt Hào cười:
- Hút chơi? Chờ lúc nào cậu làm cảnh sát lâu rồi sẽ biết không thể tách khỏi nó.
Hoàng Kiệt Hào lái xe, thuận miệng hỏi:
- Có muốn tiếp bạn gái cùng đi không?
Đỗ Long lắc đầu:
- Thôi, mang cô ấy đi sẽ không tiện chơi.
Hoàng Kiệt Hào thuần thục vòng vèo qua các ngã tư đường đông đúc, cười nói:
- Biết đủ đi. Bạn gái cậu thuộc dạng dịu dạng, hiền thê lương mẫu tương lai đấy. Đối xử tốt với cô ấy, sau này cậu sẽ biết một cô gái tốt quan trọng với đám cảnh sát chúng ta như thế nào.
Tỷ lệ ly hôn của cảnh sát rất cao, điều này Đỗ Long đã sớm biết. Nguyên nhân trong đó bao hàm nhiều phương diện, nhưng một trong những điểm mấu chốt là cảnh sát công tác bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình.
Thủy Tinh Cung là một trong những trung tâm giải trí xa hoa nhất quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh. Hoàng Kiệt Hào chờ Đỗ Long đến một quán ăn cách đó không xa. Hôm nay Đỗ Long gặp mấy vị cảnh sát hình sự đã ngồi trước, bọn họ gọi một bàn món cay Tứ Xuyên. Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Đỗ Long, cậu lớn lên ở Ngọc Minh, chắc không thể không biết ăn ớt chứ? Tửu lượng thế nào? Thích uống rượu gì? Hôm nay lão Triệu có việc không đến được, mọi người là một nhà, đừng khách sáo.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi không kén ăn, cái gì cũng được. Rượu cũng tùy tiện, các anh gọi gì tôi cũng phụ trách hầu tiếp.
- Được, rất sảng khoái!
Một vị cảnh sát hình sự tuổi chừng ba mươi cười nói:
- Vậy chúng ta không khách sáo nữa. Tôi gọi Mạnh Hạo, sếp Hoàng không cần giới thiệu nữa, đây là đội phó của chúng tôi…
Mạnh Hạo tính tình hào sảng, rất nhanh giới thiệu ba người khác cho Đỗ Long. Trong đó Lưu Vĩnh An thì Đỗ Long lại biết, đó là một cảnh sát hình sự trẻ tuổi khoảng 25, 26, một người khác là Ngụy Hưng Bang tuổi hơn bốn mươi, là một vị cảnh sát già khôn khéo.
Về phần đội phó đội hình sự Thẩm Ngọc Khiết… Vừa nghe còn tưởng là nữ, thực tế là một người đàn ông trung niên tuổi tầm ba mươi. Dường như do cái tên rất thanh tú nên y cũng làm cho người ta có cảm giác thâm trầm nội liễm.
Đỗ Long chào hỏi với tất cả mọi người. Hiện giờ Mạnh Hạo nhiệt tình với Đỗ Long nhất, Thẩm Ngọc Khiết thì rõ ràng không để Đỗ Long vào mắt, Lưu Vĩnh An cũng rất lãnh đạm, có lẽ vì Đỗ Long hai lần đoạt công lao của trung đội hình sự bọn họ.
Ngụy Hưng Bang là một vị cảnh sát tinh minh, vừa biểu hiện hiếu kỳ với Đỗ Long vừa duy trì khoảng cách thích hợp.
Hoàng Kiệt Hào và Đỗ Long ngồi xuống, Hoàng Kiệt Hào hỏi Thẩm Ngọc Khiết:
- Ngọc Khiết, hồ sơ vụ án hôm qua anh có mang theo không?
Thẩm Ngọc Khiết cười:
- Sếp Hoàng, đến cả lúc ăn cơm anh cũng không quên công tác à. Được rồi, hồ sơ ở đây, tôi nhìn cả buổi trưa cũng không tìm ra đầu mối nào.
Hoàng Kiệt Hào cầm hồ sơ rồi nhìn Đỗ Long, nói:
- Tiểu Đỗ, cậu có hứng thú xem vụ án này không? Khuya hôm trước một ông chồng trực ca đêm về nhà phát hiện vợ mình bị bóp chết trên giường, hắn lập tức báo cảnh sát…
Hoàng Kiệt Hào mang hồ sơ đến để cho Đỗ Long xem, việc này khiến tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đỗ Long. Đỗ Long cũng biết hơi đường đột, nhưng hắn vẫn vui vẻ cầm túi hồ sơ, cười nói:
- Nếu tất cả mọi người chưa tới đủ thì tôi xem một chút vậy. Nhưng mọi người đừng có hy vọng nhiều vào tôi nhé…
Dưới những ánh mắt khác nhau chăm chú nhìn, Đỗ Long rút hồ sơ cẩn thận xem xét. Vụ án xảy ra ở một khu dân cư bậc trung, người chết tên Chu Lệ Ái, là một viên chức trong ngân hàng, nay đã 36 tuổi. Chồng cô ta là Triệu An Hoa, cũng là một công nhân viên chức trong doanh nghiệp nhà nước. Điều kiện kinh tế gia đình không tệ, hai đứa con gái duy nhất năm nay đã học trung học, sau đó được chuyển đến ký túc trường tư nhân, vì vậy đêm xảy ra vụ án không có ở nhà.
Triệu An Hoa hết ca đêm về thì trời đã quá nửa đêm, phát hiện vợ chết thì lập tức báo cảnh sát. Sau khi đội hình sự điều tra thì quả nhiên Triệu An Hoa đêm đó phải trực ca đêm, lúc rời khỏi công ty là khoảng 12 giờ đêm. Y từ chỗ làm về đến nhà mất một giờ, hơn nữa Triệu An Hoa ăn sáng dưới lầu, bởi vậy chứng cớ không có mặt rất đầy đủ.
Vợ Triệu An Hoa là Chu Lệ Ái lúc chết không bình tĩnh, mặt mũi vặn vẹo vô cùng hoảng sợ, nhưng trong phòng không phát hiện thấy dấu vết giãy dụa, có thể tội phạm sau khi giết người có sửa sang lại phòng. Pháp y kiểm tra thấy người chết vào khoảng ba giờ tới năm giờ chiều, hung thủ có đầy đủ thời gian thong dong thanh lý hiện trường.
Hiện trường quả thật không để lại nhiều manh mối, hung thủ cực kỳ cẩn thân hủy diệt tất cả manh mối, ví như dấu vân tay và dấu chân bên ngoài, một ít cọng lông hay dấu vết cũng không có. Cảnh sát hình sự thậm chí còn phát hiện móng tay người chết còn bị hung thủ cắt và rửa lại. Có thể thấy được hung thủ có kinh nghiệm phản trinh sát cực kỳ phong phú.
Ngay cả vậy, những cảnh sát hình sự kinh nghiệm phong phú vẫn từ các dấu hiệu ở hiện trường suy đoán ra hung thủ là một người đàn ông, cao to lực lưỡng, có thể thoải mái giết người nên có lẽ là quen biết với người chết. Đương nhiên cũng có ý kiến bất đồng, ví dụ như Thẩm Ngọc Khiết cho rằng hung thủ có thể là hai phụ nữ hoặc nhiều hơn, bởi người chết ở nhà một mình, không thể dễ dàng cho một tên đàn ông cường tráng vào nhà. Nếu là nữ thì bình thường, hơn nữa tâm tư hung thủ rất tỉ mỉ và tinh tế, xử lý hiện trường chi tiết khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Bình thường rất ít đàn ông cẩn thận được như vậy, điều này nói rõ hung thủ có trình độ phản trinh sát rất cao.
Trước mắt vụ án vẫn chưa được định tính, là báo thù, giết vì tình, hay giết người cướp của? Tất cả còn chưa thể xác nhận vì không có căn cứ chính xác. Trong nhà người chết quả thật mất không ít tài vật, nhưng ổ khóa cửa phòng lại không bị hư hao gì, trong nhà cũng không có dấu vết bị phá hư.
Quan hệ của Triệu An Hoa và vợ không phải quá tốt, hàng xóm cũng chứng minh mấy ngày trước hai người vẫn còn cãi nhau. Chu Lệ Ái là viên chức ngân hàng, công tác ổn định, lương tương đối cao. Còn Triệu An Hoa là một công nhân, lương thấp không nói, lại phải làm ca ba, có xô xát là chuyện thường, nhưng làm gì đến độ giết vợ?
Về phần báo thù thì khả năng rất thấp, bởi vợ chồng Triệu An Hoa thường ngày rất hòa đồng. Trải qua điều tra cho thấy sự nghiệp và sinh hoạt của cả hai bên đều rất ít khi xảy ra tranh chấp với người. Tuy khả năng báo thù không bị loại trừ nhưng gần như có thể không tính.
Đỗ Long xem hết hồ sơ thì người cơ bản đến đủ, khách sạn bắt đầu mang thức ăn lên. Hương vị canh chua cá bay khắp phòng.
Đỗ Long cười nói:
- Có! Mọi người kinh nghiệm phong phú, giả thiết can đảm, cẩn thận chứng thực, phương pháp xử án đều làm tôi mở rộng tầm mắt!
- Bớt nhiều chuyện, nói vấn đề chính.
Hoàng Kiệt Hào nói.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Đây đúng là làm khó tôi mà sếp Hoàng. Chỉ xem chỗ này tôi không có cách nào trả lời rõ ràng, bởi manh mối khá tán loạn, còn thiếu một ít manh mối về vài thứ. Trừ khi tôi xem qua hiện trường, nếu không thì tốt nhất không nên nói bừa.
Thẩm Ngọc Khiết và Lưu Vĩnh An đều lộ vẻ khinh miệt, Hoàng Kiệt Hào cũng không thất vọng, thậm chí Ngụy Hưng Bang còn lộ vẻ tán thưởng nghiền ngẫm. Không phải Đỗ Long không nhìn ra điều gì, hắn chỉ tạm thời không tiện nói mà thôi. Đây mới là kẻ thông minh.
Hoàng Kiệt Hào thu hồ sơ, cười nói:
- Vậy cậu có gan đợi lát nữa đi cùng tôi đến hiện trường, phòng kỹ thuật điều tra và trung tâm khám nghiệm thi thể nhìn một cái không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 015: Ảnh nude?
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Người sáng suốt đều đã nhìn ra, Hoàng Kiệt Hào thật sự muốn thử thách Đỗ Long một chút. Một cảnh sát hình sự đủ tư cách không những phải có thị lực tốt, hơn nữa còn phải có đủ can đảm thì mới được. Một người khi nhìn thấy thi thể chỉ biết nôn hoặc là người nửa đêm không dám tiến vào hiện trường nguy hiểm thì vốn không hề có đủ tư cách làm cảnh sát hình sự.
Đỗ Long đồng ý không chút do dự, cơ hội lần này không dễ có, đúng là không thể bỏ qua, đối với Đỗ Long mà nói đây cũng là một một cơ hội để thử thách bản thân.
Bắt đầu ăn cơm, mọi người ăn uống linh đình, tài uống rượu mà Đỗ Long biểu hiện ra khiến Hoàng Hào Kiệt hai mắt sáng ngời, người này đúng là một hạt giống tốt!
Đỗ Long rất nhanh đã có thể phát hiện hai phe phái trong trung đội cảnh sát hình sự, tuy bề ngoài vẫn vui vẻ nhưng mà hai bên vẫn có ranh giới với nhau.
Hai phe này với trọng tâm là hai đội trưởng, phe bên Hoàng Kiệt Hào tương đối đông, hắn là đội trưởng trung đội có kinh nghiệm phong phú, bọn người Ngụy Hưng Bang, Mạnh Hạo, Triệu Vũ Uy tương đối thân thiết với hắn.
Lưu Vĩnh An lại khá gần với Thẩm Ngọc Khiết, mồm mép của phe người này khá lợi hại, nhưng mà về năng lực làm việc thì hơi kém một chút.
Ngay từ đầu Lưu Vĩnh An còn muốn lôi kéo mấy người trẻ tuổi như Mạnh Hạo, Triệu Vũ Uy… cùng nhau khiến cho Đỗ Long quá chén rồi xấu mặt, nhưng không ngờ vừa quay lại bọn họ đã chịu không được rồi. Mạnh Hạo và Triệu Vũ Uy bị loại khỏi cuộc chơi, Lưu Vĩnh An một cây chẳng chống vũng nhà, ngược lại bị Đỗ Long dùng lời nói khích khiến y ực mạnh mấy chén rượu trắng vào bụng, đầu óc choáng váng, trời nam biển bắc không phân biệt rõ nữa rồi.
Trước mắt, chuyện nan giải nhất đối với trung đội điều tra hình sự chính là vụ án kia. Sau khi mọi người uống rượu liền đưa vấn đề vào trong vụ án, mọi người sôi nổi nói lên ý kiến của mình. Đỗ Long chỉ lắng nghe, chỉ xem mọi người nói, tuy không có chứng cứ gì nhưng đây cũng là một cách để khai thác tư duy, kết lại những ý kiến, nói không chừng có thể châm ngòi để tìm được chân tướng được che dấu sâu trong bản ản!
Đang nói, điện thoại của Thẩm Ngọc Khiết reo lên, anh ấy vừa nhìn số điện thoại thì liền đứng lên nói:
- Tôi ra ngoài nghe điện thoại, các anh tiếp tục bàn bạc đi.
Sau đó đi ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau khi Thẩm Ngọc Khiết đi, Đỗ Long cảm thấy bàng quan có chút căng, mượn cớ đi vệ sinh để trốn vào phòng vệ sinh của khách sạn, đang muốn thoải mái trút ra thì bỗng nhiên nghe tiếng đóng của phòng vệ sinh, rồi Thẩm Ngọc Khiết nói:
- Lão Trương, khi anh để tôi đi làm việc nhưng lại không nói người đó là ai, sau khi lấy được tấm hình thì xém chút nữa dọa chết tôi. Chuyện này tôi không làm nữa, anh muốn hại người cũng đừng gài bẫy tôi chứ.
Đỗ Long lập tức dựng lỗ tai lên, tiếng trong điện thoại hắn nghe không được, nhưng mà một lúc sau Thẩm Ngọc Khiết lại trả lời:
- Sợ anh rồi đó, đồ đang ở nhà tôi, ngày mai tôi sẽ sớm gửi cho anh, chúng ta tạm thời tốt nhất là đừng gặp mặt. Như thế nhé, tạm biệt!
Thẩm Ngọc Khiết đi ra từ trong phòng vệ sinh, nhìn bốn phía, lúc này mới rời khỏi phòng vệ sinh trở lại trong rạp, chỉ nhìn thấy Đỗ Long đang mời rượu Hoàng Kiệt Hào.
Một lát sau Đỗ Long lại đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Hoàng Kiệt Hào nhìn hắn một cái cảm thấy có chút kỳ lạ, tuyến tiền liệt của thằng ranh này có phải là có vấn đề rồi sao? nhanh như thế mà đã lại vào phòng vệ sinh rồi.
Từ sau khi nghe thấy lời nói của Thẩm Ngọc Khiết trong nhà vệ sinh, trong lòng Đỗ Long cảm thấy có vấn đề. Tuy Thẩm Ngọc Khiết nói không nhiều, nhưng lại khiến cho người ta liên tưởng rất nhiều. Tình huống có thể nhất là có người nhờ Thẩm Ngọc Khiết chụp một số tấm hình không đạo đức nhằm quấy rối, nhưng sau khi phát hiện người bị chụp hình lén là ai thì Thẩm Ngọc Khiết lại tìm đường rút lui.
Có người xúi giục phó đội trưởng trung đội trinh sát hình sự chụp lén người khác để chơi bẩn người ta, chuyện này có nên quản không? Trong lòng Đỗ Long đấu tranh lẫn nhau, tuy nhiên cuối cùng hắn cũng quyết định, nếu mình là cảnh sát, chuyện chụp lén để tống tiền nếu đã đụng vào tay mình thì mình phải quản!
Đỗ Long hoàn toàn không phải là bị máu nóng xông tới đầu, hắn đã từng phân tích cẩn thận. Thẩm Ngọc Khiết gọi người đó là lão Trương, trong giọng điệu hoàn toàn không có ý kính trọng gì hết, chứng tỏ quyền thế của người đứng sau bức màn đó chắc hẳn chả ra gì, khả năng chỉ có thể là bạn bè bình thường của Thẩm Ngoc Khiết. Còn người mà người đó muốn dọa dẫm lại khá có lai lịch, ngay cả Thẩm Ngọc Khiết cũng lập tức tìm đường rút lui. Nếu Đỗ Long có thể giải quyết êm xuôi chuyện dọa dẫm này, nói không chừng có thể đạt được sự xem trọng của người tai to mặt lớn nào đó, đến lúc đó muốn chuyển chính thức hay muốn thăng chức còn không dễ sao?
Đỗ Long càng nghĩ càng hưng phấn, chuyện này tuy cũng có không ít mạo hiểm, nhưng làm chuyện gì cũng đều có nguy hiểm, việc đó tỉ lệ thuận với thu hoạch, nguy hiểm càng lớn thu hoạch càng nhiều!
Đỗ Long nghĩ xong kế hoạch, hắn xin Hoàng Kiệt Hào địa chỉ và điện thoại liên lạc, nói sau này phải thường xuyên thăm hỏi, sau đó lại xin Thẩm Ngọc Khiết cho số điện thoại. Mọi người đều cảm thấy hắn có chút gì đó, có bao giờ xin liên hệ với cấp trên lộ liễu như vậy chứ?
Trong lòng Hoàng Kiệt Hào cũng có chút không hài lòng, Đỗ Long là người mà Hoàng Hào Kiệt coi trọng, Hoàng Kiệt Hào không tin Đỗ Long không nhìn ra mối quan hệ chẳng hòa hợp giữa mình và Thẩm Ngọc Khiết, thằng ranh này rốt cuộc muốn làm gì? Hoàng Kiệt Hào nghĩ thầm.
Mọi người cơm nước no nê rất nhanh, ngoại trừ Lưu Vĩnh An bị Đỗ Long ép uống say ra, mọi người đều giữ chừng mực, khiêng Lưu Vĩnh An đến cung Thủy Tinh.
Cung Thủy Tinh là một tòa câu lạc bộ giải trí cao nhất của khu Tây Sơn, bên trong nó có rất nhiều hạng mục giải trí như là quán rượu, hộp đêm, karaoke, khu vui chơi,…, tập thể đội hình sự chạy tới đây giải trí vui chơi, chứng minh nước nơi này rất sâu. Tuy nhiên dù sao thì thân phận của đội cảnh sát hình sự rất đặc biệt, hộp đêm đó quá phức tạp, không thuận tiện cho lắm, cho nên chỉ có thể tìm phòng riêng khác hát karaoke thôi.
Hoàng Kiệt Hào nhìn đồng hồ rồi nói:
- Mọi người nghỉ hai tiếng đi, không thích hát karaoke thì có thể đi làm chuyện của mình, đúng chín giờ mọi người trở lại làm việc.
Ngụy Hưng Bang, Triệu Vũ Uy trả lời, Mạnh Hạo lại thổi phù một cái, nói:
- Cuối tuần đáng thương của tôi….!
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Hoàng, công việc của đội cảnh sát hình sự khổ cực quá hả? hôm nay đúng là cuối tuần à!
Hoàng Kiệt Hào nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Làm cảnh sát ai mà không vất vả? Cậu mới vào nghề, vẫn chưa nếm qua mùi vị thức thâu đêm suốt sáng, hết ngày dài lại thâu mấy đêm cả nửa tháng, mỗi ngày chỉ có hai tiếng chợp mắt, mà có thể còn là lúc ở trên xe… Đến lúc đó cậu mới không cảm thấy rất kì lạ nữa. Đợi đến khi cậu cực đến nỗi thà chết đi cho xong, ai đặt một điếu thuốc phiện trước mặt cậu, cậu sẽ suy nghĩ lập tức tiêm nó vào trong mạch máu. Cảnh sát chính là việc người bình thường không nên làm.
Những lời tâm huyết của Hoàng Kiệt Hảo làm cho mọi người cảm thấy bắt đầu vô cùng thổn thức, Hoàng Kiệt Hào cầm lấy microphone, nói với Mạnh Hạo:
- Tiểu Mạnh, chọn bài Người đàn ông chân thật nhất, ai muốn đi hát với tôi?
Ngụy Hưng Bang cầm lấy một cái microphone khác, cười nói:
- Chúng ta đã làm việc với nhau mười mấy năm rồi, bài hát này hay là để tôi hát với anh nhé.
Theo giọng năm âm không được đầy đủ (giọng vịt đực) của Hoàng Kiệt Hào và Ngụy Hưng Bang hát ra bài hùng tráng lộ chút bi thương đó, Đỗ Long có chút hiểu biết đối với công việc cảnh sát này. Trước đây chỉ biết bố thường tăng ca, rất ít về nhà, nhưng lại không biết thì ra bố lại vất vả như thế.
Tiếp theo, mọi người lần lượt chọn bài hát, Đỗ Long giành hát bài ngay sau Hoàng Kiệt Hào. Hành động không biết lễ nghĩa của hắn làm Thẩm Ngọc Khiết khó chịu rồi vội vã đi ra, nhưng khiến cho Hoàng Kiệt Hào có chút không hiểu..
Sau khi Đỗ Long hát xong, hắn lập tức xin lỗi Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Ngọc Khiết:
- Sếp Hoàng, sếp Thẩm, bạn gái tôi vừa gửi tin nhắn đến, nói tôi lập tức qua đó một chuyến, ngại quá, lần sau tôi sẽ chơi thỏa thích với mọi người..
Mạnh Hạo liền nói giỡn:
- Bạn gái lại không phải là nữ hoàng, thằng ranh cậu đừng làm mất hứng mọi người!
Triệu Vũ Uy cười nói theo:
- Đúng thế, những người làm cảnh sát như chúng ta không thể để vợ quản nghiêm. Đỗ Long, gọi điện thoại lại nói với cô ấy cậu đang hát hò với mọi người đi. Hoặc là cô ấy cứ tới đây vui chơi với mọi người, hoặc là cứ ôm cái gối ngủ tự ngủ đi.
Đỗ Long dở khóc dở cười muốn tìm cách khác rời khỏi, Hoàng Kiệt Hào khua khua tay, nói:
- Mọi người đừng giỡn nữa, người ta là bạn gái, không phải là bà xã, trước khi vẫn chưa làm ầm lên, vẫn phải là ở cùng với người ta tí, Đỗ Long, cậu đi với cô ấy đi…
Đỗ Long cười nói:
- Chắc không có chuyện gì, tôi sẽ tận dụng thời gian, tí nữa tôi còn phải cùng với sếp Hoàng đi đến hiện trường xem xem.
Hoàng Kiệt Hào cười một cách hài lòng, nói:
- Chỉ sợ cậu nhìn thấy bạn gái rồi thì lập tức ném chúng tôi lên chín tầng mây rồi… đi đi, đừng để con gái người ta đợi lâu…
Đỗ Long liền vội biến mất, đến bãi đỗ xe của Thủy Tinh cung tìm nơi có bóng cây lặng lẽ chờ đợi. Vừa rồi trước khi hắn chen trước mặt Thẩm Ngọc Khiết hát, hắn nhìn ra Thẩm Ngọc Khiết rất không thích, chẳng lẽ Thẩm Ngọc Khiết vội vàng bỏ đi, cho nên hắn mới mượn cớ đi ra trước.
Đỗ Long núp dưới bóng cây ở nơi đỗ xe, lúc sắp khiến cho nhân viên coi xe hoài nghi, một chiếc xe cảnh sát từ nơi đỗ xe chạy ra. Tuy Đỗ Long đeo kính râm nhưng vẫn nhìn ta người lái xe cảnh sát đó đang rẽ vào phía tây đại lộ Nhân Dân chính là Thẩm Ngọc Khiết.
Xe cảnh sát vừa rời khỏi, Đỗ Long vội vàng chạy đến bên đường, đúng lúc có một chiếc taxi chạy đến, hắn vẫy tay gọi taxi, vừa lên xe liền nói:
- Chú tài xế, chạy theo chiếc xe cảnh sát phía trước nhưng đừng chạy quá gần…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc