Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 021: Một lần nữa theo đuổi
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trương Hành dẫn Đỗ Long tới trước cửa sổ phòng bệnh đối diện, gã lấy ra một bao Hồng Tháp Sơn, hỏi:
- Làm một điếu chứ?
Đỗ Long bình thường cũng liền ngẫu nhiên hút một điếu, đêm nay không dự kiến gặp được quý nhân cho nên trên người không mang theo thuốc lá, lại được thư ký của Chủ tịch thành phố cho mình thuốc lá, hắn vội vàng nói cảm ơn rồi hai tay nhận lấy.
Trên người Trương Hành có vài loại thuốc lá để dùng cho từng trường hợp khác nhau. Hồng Tháp Sơn là loại cấp thấp nhất, cũng đã khiến Đỗ Long cảm giác được yêu mến mà sợ hãi. Khi gã lấy bật lửa ra, Đỗ Long vội vàng nhận lấy, trước tiên châm lửa cho Trương Hành, sau đó mới tới mình, cuối cùng cung kính trả lại bật lửa, khen:
- Tinh Quang Thiểm Diệu sản xuất năm 2002, hàng hiếm nha.
Trương Hành nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Thấy qua ở trên mạng phải không?
Đỗ Long mỉm cười gật đầu, Trương Hành cười nói:
- Không ngờ cậu cũng có nghiên cứu về bật lửa Zippo, chúng ta vẫn là người có cùng sở thích nhỉ. Hôm nay cậu cứu ông nội của Chủ tịch thành phố Mã, cậu có gì khó khăn hoặc có gì cần Chủ tịch thành phố giúp không? Tôi nghĩ chỉ cần là yêu cầu không quá phận thì Chủ tịch thành phố Mã sẽ xem xét một chút đấy.
Hoàng Kiệt Hào đã quyết định điều Đỗ Long tới đội hình sự rồi, chuyện tuyên bố chính thức thì ba vị lãnh đạo của đồn công an Lệ Viên đều tỏ vẻ không vấn đề gì, tạm thời Đỗ Long không có gì cần làm phiền đến Chủ tịch thành phố Mã, thế nên hắn không chút do dự cười nói:
- Không cần đâu, thân là cảnh sát, đả kích tội phạm và cứu người là việc mà tôi phải làm mà.
Trên đời này thực sự có người tốt thấy việc nghĩa không từ thật sao? Khóe miệng Trương Hành chợt lóe lên vẻ khinh thường rồi biến mất, gã cười ha hả nói:
- Nói rất hay, hiện tại thanh niên có tư tưởng tiến bộ như cậu thật sự rất ít, cậu bây giờ vẫn còn là cảnh sát bình thường sao? Cố gắng thật tốt, sẽ có cơ hội đấy, ở đây có hai ngàn tệ, là Chủ tịch thành phố, Thành ủy cổ vũ đối với việc cậu thấy việc nghĩa hăng hái làm, cậu hãy nhận đi.
Đỗ Long biết Trương Hành xem thường mình, trong lòng hắn không vui, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, hắn lắc đầu nói:
- Thư ký Trương, tôi không thể nhận số tiền này, nếu ông cụ đã không có việc gì, tôi phải đi trước rồi, hẹn gặp lại thư ký Trương. Quân San, đói bụng chưa, gần đây có một quán mì sợi chính tông rất ngon…
Đỗ Long mỉm cười, gật đầu với Trương Hành xong xoay người đi thẳng. Trương Hành khinh thường hừ nhẹ một tiếng, thu hai ngàn tệ vào: thằng ranh mày cứ làm bộ đi, còn không phải muốn thể hiện mình ở trước mặt Chủ tịch thành phố sao? Đáng tiếc Chủ tịch thành phố không thấy, tiền này vậy vào trong túi tao rồi… Với cái tố chất này thì cả đời làm một tên cảnh sát quèn đứng đường đi!
Đỗ Long cũng không biết Trương Hành lại nuốt riêng hai ngàn tệ kia, hơn nữa còn là lấy danh nghĩa của Đỗ Long. Hắn và Kỷ Quân San rời khỏi bệnh viện, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Kỷ Quân San vẫn luôn được bàn tay của Đỗ Long nắm lấy.
Đỗ Long thấy Kỷ Quân San không nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng đi theo, liền hỏi:
- Quân San, có phải cô cảm thấy tôi rất sỗ sàng không?
Kỷ Quân San trầm mặc một lúc, ngay tại lúc Đỗ Long nghĩ rằng cô thừa nhận thì Kỷ Quân San lại nói:
- Cảnh quan Đỗ, tôi rất khâm phục anh, đối mặt với bốn kẻ cướp có hung khí trong tay anh vẫn không do dự xông lên, thời điểm tôi sợ hãi không dám mở hai mắt thì anh thoáng cái đã chế phục những kẻ cướp đó rồi. Cảnh quan Đỗ, anh cũng rất anh tuấn, rất cao lớn, anh là người tốt, rất có tinh thần trượng nghĩa, ở bên cạnh anh có cảm giác rất an toàn. Anh là một người ưu tú như vậy, tại sao lại không có bạn gái thế?
Trong lòng Đỗ Long trầm xuống, hắn thở dài, nói:
- Ai nói tôi không có bạn gái? Chẳng qua tôi vừa bị đá mà thôi, hiện giờ anh tuấn uy vũ thì có ích gì chứ? Người tài thì cũng phải chịu thiệt thôi. Tôi là cảnh sát hợp đồng, đến nay còn chưa vào biên chế chính thức, mỗi tháng nhận được vài đồng lương còm, suốt ngày phơi mặt ngoài trời, không có chút tiền đồ nào, những cô gái hơi thực tế một chút cũng sẽ không chọn tôi. Tôi biết cô không muốn bị buộc làm bạn gái của tôi, cho dù chỉ là làm bạn gái giả một tháng… Trên thực tế, tôi cũng rất hối hận khi lợi dụng chuyện em họ cô để ép buộc cô, cho nên mấy ngày nay tôi đều không dám gọi điện cho cô. Nếu cô ở cùng một chỗ với tôi mà không vui như thế thì hay là chấm dứt sớm một chút, cô quay về đi, sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa.
Bộ dạng tinh thần chán nản của Đỗ Long khiến Kỷ Quân San nhìn trộm hắn một lúc rồi xì cười khẽ một tiếng, cô nói:
- Anh đừng có võ đoán như vậy có được không, cũng không phải tất cả các cô gái đều thực tế như vậy, tôi lại chưa từng nói ghét anh. Chẳng qua tôi chưa từng yêu ai, mà anh lại đột nhiên muốn tôi làm bạn gái anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào nha.
Đỗ Long tựa như đột nhiên sống lại, hắn nhếch miệng cười ngây ngô nói:
- Thật ra tôi cũng nói qua vài lần, người yêu nha… chính là so với bạn bình thường thân thiết hơn một chút, ví dụ như nói nắm tay nè và còn nhiều thứ khác như thường xuyên cùng nhau đi chơi, có gì vui hay buồn đều chia sẻ với đối phương… Như vậy đi, cô hãy xem tôi như một người bạn bình thường, từ hôm nay trở đi tôi sẽ theo đuổi cô, đi, chúng ta đi dạo phố, tôi định mua vài bộ quần áo, dùng để tán gái, cô có thể tư vấn giúp tôi một chút.
Kỷ Quân San trợn mắt liếc Đỗ Long một cái, thoát ra khỏi tay của hắn, nói:
- Tôi không thích cái từ tán gái này, đây là làm nhục phụ nữ chúng tôi, nếu anh muốn tôi làm bạn gái anh thì nhưng từ ngữ vũ nhục phụ nữ này từ nay về sau phải hứa không được nói nữa!
Đỗ Long cười nói:
- Nhanh như vậy đã bắt đầu quản tôi phải nói gì rồi sao, tốt tốt tốt, không nói từ “tán gái”, vậy “cua gái” được không? Ai da… Tôi không dám nữa…
Quan hệ giữa Đỗ Long và Kỷ Quân San cũng nhờ đó mà dịu đi, so với bạn bè bình thường thì càng thêm gần gũi hơn nhiều, chỉ có điều Kỷ Quân San cũng không phát hiện điểm này. Bệnh viện của hội Chữ Thập Đỏ cách quảng trường mua bán trung tâm thành phố Ngọc Minh rất gần, trên thực tế thì vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã rất náo nhiệt rồi, đi thêm nửa con phố vào ngay trung tâm thành phố Ngọc Minh thì chính là con đường Chính Nghĩa náo nhiệt nhất. Trên con đường này dòng người qua lại không ngớt, hai người tay trong tay muốn đi tới đều có chút khó khăn.
- Đỗ Long, anh không phải muốn mua quần áo sao? Đến khu thương mại Chính Nghĩa xem một chút đi.
Kỷ Quân San nói
Đỗ Long lén lút nói thầm, hắn vừa rồi chỉ là thuận miệng nói vậy, hắn chỉ sợ số tiền riêng ít ỏi trong thẻ này không đủ để quẹt vài cái ở loại địa phương như khu thương mại Chính Nghĩa này đấy.
Kỷ Quân San dường như không nhìn ra bộ dạng túng quẫn của Đỗ Long, cô làm đầu tàu gương mẫu đi thẳng đến khu thương mại, Đỗ Long đành phải vì thế mà đi vào theo.
Kỷ Quân San không trì hoãn thời gian, trực tiếp lướt qua lầu một, hai, ba, tại tầng thứ tư mới là nơi bán quần áo nam. Kỷ Quân San quyết định đến một cửa hàng độc quyền, rất nhanh sau đó chọn cho Đỗ Long một bộ trang phục từ đầu đến chân, đều là hàng khuyến mãi gì đó, coi như là rẻ tiền, trọn vẹn chỉ tốn dưới năm trăm tệ. Mặc dù quần áo không đắt, nhưng mặc trên người Đỗ Long cũng rất vừa vặn, rất nổi bật, ánh mắt Kỷ Quân San cũng không tệ lắm.
Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lấy thẻ ra quẹt trả tiền thì Kỷ Quân San lại nói:
- Để em trả cho, cũng sắp tới sinh nhật của anh rồi, bộ quần áo này xem như là lễ vật em tặng sinh nhật anh trước đi.
Đỗ Long thiếu chút nữa đã quên béng sinh nhật của mình sắp tới, Kỷ Quân San dành trả tiền, nhân viên hướng dẫn của cửa hàng cười nói:
- Chàng đẹp trai, anh thật là có phúc khí, bạn gái anh nhất định rất yêu anh.
Đỗ Long cười cười, cũng không nói gì, Kỷ Quân San quay lại mang Đỗ Long đi mua giày da. Lúc này, Đỗ Long cũng không để Kỷ Quân San trả tiền nữa, sau khi Đỗ Long mua một đôi thì hắn cũng muốn chọn mua vài món đồ đáp lễ cho Kỷ Quân San, nhưng Kỷ Quân San lại kiên quyết không nhận, Đỗ Long đành phải tạm thời từ bỏ.
Hai người không mua thêm gì nữa, lúc rời khỏi khu thương mại Chính Nghĩa thì chợt thấy bên cạnh cửa lớn của khu thương mại đang tổ chức rút thăm trúng thưởng. Chỉ cần có hóa đơn mua hàng từ hai trăm sáu mươi sáu tệ thì liền có thể rút hai vé. Trong tay Đỗ Long có hai tờ hóa đơn, vừa đủ có thể rút ba phiếu trúng thưởng, tiền thưởng lớn nhất là mười ngàn tệ đó nha.
- Đi, chúng ta đi rút thăm trúng thưởng!
Đỗ Long hào hứng kéo tay Kỷ Quân San đi về phía khu vực rút thăm trúng thưởng. Sau khi giao hóa đơn mua hàng cho nhân viên, Đỗ Long nói với Kỷ Quân San:
- Em rút hai phiếu, anh rút một phiếu nhé?
Kỷ Quân San lắc đầu, cười nói:
- Anh rút đi, tay em không được may cho lắm, từ nhỏ đến lớn mấy cái trò rút thăm này em chưa từng trúng được lần nào, rút ra cũng như không à.
Đỗ Long cười nói:
- Tay của anh thì vận may không tồi, như vậy đi, a rhút phiếu thưởng còn em mở ra!
Kỷ Quân San gật gật đầu, Đỗ Long liền giơ tay lấy từ trong rương ra một phiếu…
- Tiểu tử, cậu có thể nhanh lên được không?
Một ông lão bên cạnh rất không kiên nhẫn nói.
Cũng khó trách người ta không kiên nhẫn, Đỗ Long mò hơn một phút đồng hồ mới rút ra một phiếu, tốc độ như vậy cũng thật quá chậm, người khác chỉ hai ba giây là xong rồi.
- Đúng đó, đây cũng không phải chọn táo, tùy ý lấy một phiếu không được sao?
Mọi người đang chờ rút thăm bên cạnh thúc giục.
Cũng may là phiếu thứ hai và thứ ba Đỗ Long rút ra rất nhanh, sau khi tay hắn rút ra khỏi hộp rút thăm thì mọi người cũng không để ý đến hắn nữa.
Đỗ Long đưa ba phiếu trúng thưởng cho Kỷ Quân San, cười nói:
- Lại đây nào, mở ra cho anh đi, nhanh lên được không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 022: Án mạng thứ hai xảy ra
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Kỷ Quân San lắc đầu khẽ cười nói:
- Đơn giản đều là “chúc bạn may mắn lần sau”, có cái gì hấp dẫn đâu?
Kỷ Quân San cào phiếu trúng thướng thứ nhất, quả nhiên là “chúc bạn may mắn lần sau”, cô tùy ý ném cái phiếu trúng thướng đó đi, sau đó lại bắt đầu cào phiếu thứ hai. Vừa cào được một nửa thì Kỷ Quân San hô lên, bởi vì phiếu thứ hai này không ngờ trúng được giải năm, phần thưởng là một con gấu trúc lông xù.
Đỗ Long nhận lấy phần thưởng từ nhân viên , cười hì hì đưa gấu trúc tới trước mặt Kỷ Quân San, nói:
- Cầm lấy này, đây là anh tặng em!
Kỷ Quân San vui vẻ cười, nhận lấy gấu trúc, nói:
- Đây là phần thưởng của em, làm gì có chuyện anh tặng, à phải rồi, đây là phiếu của anh, anh mau cào xem, coi có phải anh thật sự là người có vận may như đã nói hay không.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, cào phiếu trúng thưởng, sau đó vẻ mặt không thay đổi đưa cho Kỷ Quân San, Kỷ Quân San vừa nhìn lại lần nữa hoan hô lên:
- Giải ba! A! Là giải ba a! Đỗ Long, anh thật lợi hại!
Phần thưởng giải ba là một voucher mua hàng trị giá hai ngàn tệ, Đỗ Long đưa voucher cho Kỷ Quan San nói:
- Đáng tiếc không phải tiền mặt, chỉ có thể dùng để mua hàng tại khu thương mại, như vậy đi, voucher này em thay anh bảo quản, lần sau lại tới mua đồ anh cũng đỡ phải tìm kiếm khắp nơi.
Kỷ Quân San từ chối nói:
- Không được, nhiều tiền như vậy, em không thể nhận. Đỗ Long, trong nhà anh không phải còn thiếu vài món đồ gia dụng sao? Không bằng anh đem về cho ba mẹ anh, để bọn họ tự quyết định.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Được rồi, cứ làm như vậy đi, ngay mai em qua nhà anh ăn cơm tối nhé?
Mặt Kỷ Quân San đỏ lên, cô nói:
- Nếu không… nếu không ngày mai anh giúp em đi thăm em họ ở trại tạm giam trước, sau đó chúng ta cùng về nhà anh.
- Tốt, quyết định như vậy đi!
Đỗ Long nói.
Đỗ Long cùng Kỷ Quân San sau khi cùng nhau đi bộ trên đường một chập, đến chín giờ thì Kỷ Quân San ôm gấu trúc lên xe buýt về nhà. Đỗ Long cũng phải quay về, nhưng ngay lúc đó hắn lại nhận được điện thoại của Hoàng Kiệt Hào.
- Sếp Hoàng, muộn như vậy còn tìm tôi à, không phải lại muốn đem tôi đi rèn luyện gan dạ đấy chứ?
Đỗ Long vui vẻ cười nói.
Hoàng Kiệt Hào dường như cũng không có tâm tư cùng hắn đùa giỡn, anh ta trầm giọng nói:
- Đỗ Long, hiện tại cậu có rảnh không? Lại xảy ra án mạng rồi, vụ cùng vụ của Chu Lệ Ái rất giống nhau, chúng ta phải nhanh tới hiện trường, nếu như cậu rảnh thì ngay lập tức chạy đến xem đi.
Nghe nói tới loại vụ án như sấm đánh bên tai này, trái tim Đỗ Long bị dồn nén mãnh liệt, hắn vội hỏi lại:
- Tôi chạy qua ngay đây, cho tôi địa chỉ đi.
Vụ án lần này xảy ra tại khu Nam Cương thành phố Ngọc Minh, Đỗ Long vừa lúc ở ngay trung tâm thành phố, bắt xe chừng hơn mười phút liền có thể tới hiện trường.
Hoàn cảnh xung quanh khu vực xảy ra án mạng không tệ, ba tầng trong ba tầng ngoài của vành đai cách ly do cảnh sát thiết lập hiện đã vây đầy người.
Đỗ Long đứng lẫn vào đám người bên ngoài, thấy Hoàng Kiệt Hào và Mạnh Hạo đang nói chuyện với một cảnh sát hình sự mà Đỗ Long không quen ở bên trong giải cách ly. Đỗ Long gọi lớn một tiếng, Hoàng Kiệt Hào quay đầu lại liền thấy hắn, sau đó kêu Mạnh Hạo ra dẫn Đỗ Long tiến vào.
- Đỗ Long, trung đội của chúng ta cũng vừa mới tới đây.
Hoàng Kiệt Hào giới thiệu vị cảnh sát hình sự kia, nói:
- Manh mối của vụ án này có thể liên quan đến internet, cũng là do vị này phát hiện, Đỗ Long, vị này chính là trung đội trưởng trung hình sự đội khu Nam Cương – Trần Bác Hùng. Lão Trần có thể coi là sư huynh của tôi, anh ấy cũng biết về vụ án Chu Lệ Ái kia, vì thế anh ta vừa xem qua hiện trường vụ án thì ngay lập tức liên hệ hai vụ án với nhau.
Trần Bác Hùng hơi có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Đỗ Long đang đeo kính râm, nói:
- Tôi chỉ biết đại khái tình huống vụ án kia của các anh, hiện tại các anh nói nó có thể liên quan tới internet là sao? Đây là có chuyện gì? Tiều Hào à, cậu nói tình hình mà cậu đang nắm giữ cho tôi nghe một chút đi. Nếu hai vụ án này có nhiều khả năng là do một người làm thì chúng ta phải cùng nhau phá án mới có thể bớt đi vòng vo, cậu sẽ không sợ tôi đoạt công lao của cậu chứ?
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Sao có thể như thế chứ, chẳng qua vụ án đầu phát sinh ở khu vực của tụi em, cũng đã qua tay bọn em được mấy ngày nên bên em hiểu rõ tình huống nhiều hơn một chút, đó là lý do vì sao em hy vọng chúng ta từ nay về sau sẽ lấy vụ án ở quận Tây Sơn bọn em làm vụ án chính, lão Trần, anh cảm thấy thế nào? Phá được án thì công lao là của tất cả mọi người, trong quá trình phá án, ai phát hiện manh mối thì công lao thuộc về người đó?
Trần Bác Hùng gật đầu nói:
- Cứ làm như thế đi, hiện giờ bên trên người của anh vẫn còn đang tìm kiếm, trước tiên cậu hãy nói xem vì sao lại hoài nghi vụ án này và internet có liên quan với nhau.
Hoàng Kiệt Hào nói cho Trần Bác Hùng những việc không hợp lý cũng như những suy luận của Đỗ Long. Trần Bác Hùng sau khi nghe xong thì cau mày nói:
- Có lẽ hung thủ căn bản cũng không hiểu được giá trị của một chiếc laptop? Cũng có thể chẳng qua hung thủ cảm thấy thuận tiện nên đã lấy luôn chiếc laptop kia mang đi chăng? Bằng điểm này mà phán đoán hung thủ là bạn trên mạng của người chết thì dường như chưa chặt chẽ lắm, cần phải cẩn thận suy xét hơn nữa phải không?
Trần Bác Hùng có lẽ là một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, nhưng anh ta vừa mở miệng đã hoài nghi suy đoán của Đỗ Long khiến trong lòng Đỗ Long không khỏi có chút khó chịu, hắn không đợi Hoàng Kiệt Hào mở miệng liền cướp lời nói:
- Muốn chứng thật phỏng đoán của tôi cũng rất đơn giản mà, chỉ cần điều tra rõ nạn nhân của vụ án hôm nay có thích lên mạng hay không, cô ta có mất laptop hoặc bị người khác phá hủy ổ cứng của máy tính để bàn hay không và vân vân. Hai vụ án có thể đem ra so sánh với nhau, rất nhiều manh mối khó phát hiện từ đó có thể được sáng tỏ rồi.
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Đỗ Long nói đúng, lão Trần, anh không ngại phái người điều tra một chút chứ, cho dù manh mối sau khi xác nhận là vô dụng thì ít nhất có thể loại trừ những thứ ngây nhiễu phải không?
Phong cách xử lý vụ án của Trần Bác Hùng không giống với Hoàng Kiệt Hào, bị một cảnh sát nho nhỏ không hề có một chút kinh nghiệm nào bắt bẻ, trong lòng của anh ta khó chịu, trực tiếp thể hiện ra ngoài mặt, nhưng vẫn phải nể mặt mũi của Hoàng Kiệt Hào, vì thế sắc mặt anh ta sa sầm, dùng bộ đàm ra lệnh:
- Lưu Thiếu Kiệt, cậu xem vật dụng trong nhà xem có mất laptop hay không, nếu không có, kiểm tra máy tính trong tất cả các phòng một chút, xem có bị mất ổ cứng hay không.
Mặt Trần Bác Hùng giống như đen lại, đi ra chỗ khác, Hoàng Kiệt Hào cười nói với Đỗ Long:
- Không sao, anh ta nóng tính vậy đó, chờ sau khi xác nhận phỏng đoán của cậu, anh ta sẽ thay đổi cách nhìn với cậu thôi.
Đỗ Long gật gật đầu, nhìn về phía Mạnh Hào nói:
- Anh Hạo, anh và người đẹp bên phòng kỹ thuật điều tra kia tiến triển tới đâu rồi?
Mạnh Hạo nghe thấy giọng điệu một lời hai ý của người này, chỉ có thể cười gượng lắc đầu, nói:
- Cô bé kia chính là một khối băng, sau khi nhận số QQ và mật mã liền đuổi tôi đi. Giữa trưa nay cô ấy gọi điện thoại nói rằng đã đăng nhập được vào tài khoản, nhưng trong tài khoản của Chu Lệ Ái không có ai online, cũng không có lưu lại những cuộc nói chuyện lúc trước. Tuy nhiên tài khoản của Chu Lệ Ái có phân chia bạn trên mạng thành những nhóm khác nhau, vài số ID trong đó tin rằng có thể có quan hệ rất mật thiết với nạn nhân, khối băng kia chắc đã bắt đầu điều tra bọn họ rồi.
- Điều tra? Chỉ có một dãy số thì làm sao điều tra?
Đỗ Long tò mò hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 023: Rút kén lột tơ tìm manh mối
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Mạnh Hạo đắc ý nói:
- Cái này cần người đẹp băng giá vận dụng kỹ thuật hacker cùng với kỹ năng xã hội học của cô ấy. Cùng với sự cố gắng phối hợp của tôi, cô ta nói cho tôi biết một số chi tiết, ví dụ như khi cô ta login vào QQ và gửi cho những người kia một cái icon đang khóc, rồi đợi những người đó trả lời. Nhìn chung, câu trả lời của người bình thường và hung thủ sẽ không giống nhau, cái này thuộc về kỹ năng xã hội học và phạm trù tội phạm tâm lý học. Về phương diện này thì người đẹp băng giá là cao thủ đấy nhé, tin rằng nàng nhất định có thể nhanh chóng tìm ra tên tội phạm!
Mạnh Hạo dương dương đắc ý, khoác lác về sự lợi hại của người đẹp phòng kỹ thuật điều tra kia, nhưng nghe tới nghe lui thì Đỗ Long phát hiện người ta căn bản là chưa cho gã bất kỳ cơ hội nào.
Lúc Mạnh Hạo đang khoác lác thì Trần Bác Hùng cau mày đi tới, anh ta nhìn Đỗ Long gật đầu, nói:
- Phát hiện manh mối rồi, phỏng đoán của Tiểu Đỗ đúng đấy, ở hiện trường vụ án hôm nay không phát hiện mất laptop, bởi vì người nhà này toàn dùng máy tính để bàn, nghe nói đã bị mất hai cái ổ cứng. Nếu mất loptop thì vẫn chưa thể nói rõ cái gì, nhưng mất ổ cửng thì lại chứng minh một điều, đó là trừ phi trong ổ cứng có tư liệu quan trọng gì đó, nếu không hung thủ sẽ không hao phí nhiều công sức để trộm ổ cứng mang đi như thế.
Mạnh Hạo hưng phấn nói:
- Nạn nhân thích sử dụng QQ không? Nếu có thể tìm được số QQ của cô ta, có lẽ chúng ta có thể đối chiếu với bạn chat thường xuyên của hai nạn nhân trên QQ. Nếu trong đó có một số QQ đều là bạn chat thường xuyên của cả hai nạn nhân thì tên này chắc chắn là hung thủ rồi!
- Chẳng qua…
Trần Bác Hùng nhíu mày nói:
- Chồng của nạn nhân cũng không biết mật mã QQ của nạn nhân, quan hệ vợ chồng của hai người rất không tốt. Nghe hàng xóm nói hình như cả hai người đều có bồ nhí ở bên ngoài, trong đó anh chồng có quan hệ mờ ám với một chị đồng sự, còn cô vợ thì lại cả ngày lên mạng, khả năng là có người tình trên mạng. Đây là những gì mà những người hàng xóm nghe được trước khi hai vợ chồng cãi nhau.
Mạnh Hạo khoe khoang nói:
- Không có mật mã thì khá phiền toái rồi, nhưng mà người đẹp băng giá nói, có thể thu thập thông tin của nạn nhân, sau đó dùng kỹ thuật đoán mật mã, xác xuất thành công có khi cũng rất cao đấy.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Chuyện này giao cho cậu nhé, lão Trần, thời điểm tử vong của nạn nhân là lúc nào? Lúc đó chồng nạn nhân đang làm gì?
Trần Bác Hùng nói:
- Hôm kia, chồng nạn nhân bắt đầu đi công tác bên ngoài, đáng lẽ ngày mai mới về, không ngờ khi trở lại chỉ còn nhìn thấy thi thể của vợ, con của hai người đang học trung học, giữa trưa không về nhà, cho nên cũng không biết gì cả.
Đỗ Long đột nhiên chen miệng nói:
- Chồng của nạn nhân đột nhiên đi công tác hay là đã sớm có lịch công tác như vậy?
Trần Bác Hùng nhíu nhíu mày, anh ta nhạy bén ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, vội vàng gọi cấp dưới đi kiểm tra đối chiếu sự thật của vấn đề này. Hoàng Kiệt Hào nhìn về phía Đỗ Long khen ngợi, gật gật đầu.
Đỗ Long nói với Hoàng Kiệt Hào:
- Đội trưởng Hoàng, nếu chồng nạn nhân đột nhiên đi công tác thì như vậy chứng tỏ hung thủ cũng không phải đã có kế hoạch từ trước, hoặc có thể nói là thời gian biểu của hắn không thể hoàn thiện, có lẽ trong tay hắn có chuẩn bị sẵn một danh sách các nạn nhân. Những người phụ nữ trong danh sách này là những người thường xuyên ở nhà một mình, khá tin tưởng bạn trên mạng, đối với hung thủ mà nói chính là những đối tượng có thể dễ dàng xuống tay. Nhưng hung thủ vẫn phải tìm kiếm thời cơ xuống tay tốt nhất, bởi vì thế tôi mới cho rằng hung thủ vẫn luôn online suốt hai ngày nay, một khi cơ hội đến thì hắn ngay lập tức hẹn gặp nạn nhân để ra tay.
Hoàng Kiệt Hào trầm ngâm nói:
- Những suy luận trước đó đều chỉ ra hung thủ đích xác là tìm kiếm mục tiêu từ trên mạng internet. Nếu những điều kiện tiên quyết này không sai, như vậy kẻ giết người rất có khả năng không phải là người của thành phố Ngọc Minh. Có lẽ chúng ta nên triển khai điều tra các tiệm internet và nhà trọ ở thành phố Ngọc Minh…
Minh Hạo nói:
- Đúng vậy, đối tượng cần điều tra hẳn phải là đàn ông trung niên, có tuổi xấp xỉ với nạn nhân, dáng người hẳn là khá khôi ngô mạnh mẽ. Người này đến thành phố Ngọc Minh không phải du lịch hay làm việc, hắn trừ cả ngày lên mạng thì chỉ ăn cơm và giết người nên chắc cũng sẽ không tham gia các hoạt động giải trí.
Hoàng Kiệt hào cười gượng nói:
- Vấn đề ở chỗ thành phố Ngọc Minh là thành phố du lịch, khách sạn quá nhiều, phần lớn đều cung cấp wifi miễn phí. Về phần các tiệm internet thì người sử dụng ăn khớp với điều kiện trên quá nhiều, chúng ta phải thu hẹp phạm vi điều tra nữa mới được.
Lúc này, Trần Bác Hùng nhận được tin tức, liền nói:
- Chồng của nạn nhân là đi công tác đột xuất, xem ra hung thủ vừa lúc nhận được tin tức này, tin tức của những người bạn chat qua mạng linh thông đến thế sao? Khả năng hung thủ là người quen qua mạng với nạn nhân rất lớn.
Hoàng Kiệt Hào lắc đầu nói:
- Lão Trần, tư liệu của hai nạn nhân tôi đều đã xem qua, sinh hoạt hàng ngày của hai người không có khả năng trùng hợp. Anh chớ xem thường internet, bây giờ người ta muốn gì thì đều lên mạng tìm kiếm. Nói không chừng có chuyện gì thì hàng xóm của cô ta không biết, nhưng bạn trên mạng ở ngoài ngàn dặm của cô ta thì lại biết rõ như lòng bàn tay trước đó rồi.
Mạnh Hạo nói:
- Đúng vậy, phần mềm định vị di động sớm đã không còn lạ lẫm như trước, rất nhiều người ăn bữa cơm cũng đem máy ảnh ra chụp rồi up lên mạng để khoe khoang. Nghe nói bây giờ những tên tội phạm trộm cắp đều phải lên các trang web hay diễn đàn để thu hoạch thông tin liên quan, đồng thời tìm hiểu rõ ràng quy luật sinh hoạt của mục tiêu, rồi sau đó mới ra tay thực hiện vụ trộm một cách chắc chắn.
Trần Bác Hùng lắc đầu nói:
- Bây giờ mọi người làm sao vậy nhỉ… Còn nói là phải bảo vệ quyền tự do cá nhân gì đó nữa chứ, cuối cùng thì bọn họ ngu xuẩn hay là vô tri đây?
Ngay tại lúc Trần Bác Hùng cảm thán thì Đỗ Log sau một lúc suy tư liền nói:
- Sếp Hoàng, sếp Trần, tôi cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể thu hẹp phạm vi điều tra. Vật họp theo loài, nếu như những người phụ nữ này có thể xem hung thủ là tri kỷ thì nói cách khác, cấp độ sinh hoạt hàng ngày của hắn cũng không đến nỗi quá thấp. Sinh hoạt của những người phụ nữ này cũng xem như dư dả, cõ lẽ tên hung thủ cũng sẽ không ủy khuất chính mình mà đi thuê nhà trọ rẻ tiền. Nếu trong tay hắn hiện giờ đang có một chiếc laptop thì chúng ta có thể lớn mật mà phỏng đoán rằng, hắn rất có thể đang trú tại một khách sạn cỡ trung, suốt ngày chìm đắm ở trên mạng. Như vậy thì phạm vi điều tra liền nhỏ hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người suy tư, Trần Bác Hùng đột nhiên vỗ đùi, nói:
- Dù sao cũng không có đầu mối gì, như vậy liền chiếu theo những gì Đỗ Long vừa nói để điều tra thử, tôi sẽ báo cho bên quận Bạch Hoa và quận Ngọc Long trước.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Tốt lắm, nếu như phát hiện nghi phạm thì trước đó không cần kinh động hắn, bởi vì trước mắt, chúng ta còn chưa có bằng chứng xác thực, chỉ còn cách nhờ đồn công an địa phương theo dõi thật kỹ thôi.
Bộ đàm của Trần Bác Hùng vang lên một tiếng, sau đó có người nói với Trần Bác Hùng:
- Sếp Trần, đã điều tra xong hiện trường.
- Tốt, tôi lập tức lên ngay!
Sau khi Trần Bác Hùng trả lời xong thì quay qua nói với Hoàng Kiệt Hào:
- Đi thôi, dẫn hai người bọn họ lên xem một chút chứ.
Bốn người cùng đi tới hiện trường vụ án, chỉ thấy sinh hoạt hàng ngày của những người trong nhà này trước và sau khi xảy ra án mạng vẫn như cũ. Hoàn cảnh trong nhà không tệ, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chỉ có chút khác biệt đó là tuổi của nạn nhân khá lớn, phòng ngủ chính được bố trí cũng khá giống với phòng ngủ của các cặp vợ chồng khác, cũng có gấu bông các loại.
Nạn nhân nằm lặng yên trên giường, bên trên có đắp một tấm chắn mỏng, trên giường không có dấu vết giãy dụa, nhưng vẻ mặt vặn vẹo cũng như ánh mắt trắng dã của nạn nhân đều giống hệt Chu Lệ Ái kia, trước khi chết có vẻ sợ hãi và khó hiểu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 024: Bí mật trong con gấu bông Winnie the Pooh
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Cảnh sát hình sự cấp dưới của Trần Bác Hùng là Lưu Thiếu Kiệt báo cáo với anh ta tình hình điều tra:
- Hiện trường bị hung thủ dọn dẹp thật sự sạch sẽ, chúng tôi không tìm được dấu vân tay và dấu chân lạ. Chủ nhà báo bị mất hai chục ngàn tệ tiền mặt và một số trang sức… cùng với hai ổ cứng mà sau khi chúng tôi kiểm tra phát hiện ra.
Trần Bác Hùng nhìn trong phòng chỉ vẻn vẹn có một chiếc máy tính, nói:
- Một máy tính có hai ổ cứng?
Lưu Thiếu Kiệt trả lời:
- Đúng vậy, máy tính được cài đặt hai hệ điều hành song song, nạn nhân và chồng mỗi người đều có một hệ điều hành riêng, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Trần Bác Hùng nhíu mày, Mạnh Hạo nói:
- Có lẽ hung thủ không thể đoán được ổ cứng nào là của nạn nhân nên mới lấy luôn cả hai ổ cứng, hắn rất quen thuộc với máy tính đây.
Bên pháp y đã kiểm tra xong thi thể, nạn nhân tử vong vào khoảng chín giờ sáng, là do bị hung thủ bóp cổ một cách tàn nhẫn. Móng tay của cô ta cũng bị cắt đi một cách tỷ mỉ, hơn nữa còn dùng bàn chải đánh răng và nước rửa tay rửa rất cẩn thận. Từ khe móng tay không thể lấy được bất kỳ dấu vết nào.
Từ trên người nạn nhân không thể tìm kiếm được những thứ cần tìm, cũng chỉ có thể từ hiện trường xung quanh tìm kiếm mà thôi. Khó một nỗi hung thủ còn kỹ lưỡng hơn cả người dọn vệ sinh, không ngờ dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết tại hiện trường, ngay cả dấu vân tay, lông tóc, dấu chân và những thứ khác đều không để lại nửa điểm, điều này khiến người khác không khỏi có chút buồn bực rồi.
- Không sợ tội phạm không văn hóa, chỉ sợ tội phạm học văn hóa. Hiện giờ, hung thủ là người có học ngày càng nhiều, khó khăn khi phá án cũng ngày càng lớn rồi.
Mạnh Hào khoe khoang trình độ văn hóa của mình một chút, lại đưa tới sự hưởng ứng của mọi người. Hiện tại, hung thủ quen với thủ pháp xử lý của cảnh sát, hễ là có dự mưu gây án từ trước thì bọn chúng nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ. Mặc dù những thứ đó không hẳn sẽ có hiệu quả, nhưng lại khiến cho quá trình phá án và bắt giam của cảnh sát gặp không ít phiền toái.
Đỗ Long đi tới trước bàn máy tính, mượn dùng đèn pin xem xét mặt bàn tới bàn phím, Lưu Thiếu Kiệt nói:
- Có khả năng hung thủ đã sử dụng máy tính ở đây, bởi vậy cả bàn phím và con chuột đều được lau chùi rất sạch sẽ, bên trên không có bất kỳ dấu vân tay nào.
Đỗ Long gật gật đầu, ánh mắt vẫn quét tới quét lui trên bàn máy tính. Bàn máy tính dài một mét hai vô cùng sạch sẽ, bên trái và bên phải màn hình có đặt một khung ảnh kỹ thuật số và một con gấu bông Winnie the Pooh. Ngăn kéo bên trái bàn máy tính cũng bị mở ra, bên trong có để một số văn kiện và vật phẩm lẫn lộn.
Mạnh Hạo cầm lên con gấu bông Winnie, cười nói:
- Tôi thấy những người phụ nữ bất kể là mười sáu hay sáu mươi đều rất thích những loại gấu bông có lông xù như thế này, hay là hung thủ nhìn trúng các nạn nhân chính là ở điểm này?
Mạnh Hạo nói xong thì lắc đầu, đặt con gấu bông Winnie trở lại. Đỗ Long lại phát hiện có chỗ không đúng, hắn cầm con gấu bông Winnie kia lên, sau khi quan sát một lúc thì Đỗ Long mỉm cười.
- Thằng ranh cậu sao lại cười một cách gian xảo như thế?
Mạnh Hạo ngạc nhiên nói.
Đỗ Long cười nói:
- Đơn giản là tôi phát hiện nữ chủ nhân này có một bí mật nhỏ mà thôi, anh xem cho kỹ, đây không phải là gấu bông Winnie, đây là một cái…USB gấu Winnie!
Đỗ Long đột nhiên rút đầu của gấu Winnie ra, bên trong xuất hiện một đầu cắm USB. Mạnh Hạo thấy thế thì giật mình há to miệng. Đỗ Long đưa cái USB được ngụy trang một cách khéo léo này ra trước mặt mọi người, cười nói:
- Sếp Hoàng, sếp Trần, tôi nghi ngờ bên trong cái USB này có cất dấu bí mật chính thức của nạn nhân, thứ này nên được đưa đến phòng kỹ thuật điều tra để kiểm nghiệm một chút!
- Tôi đi cho!
Mạnh Hạo và Lưu Thiếu Kiệt cả hai đồng thanh nói, sau đó hai người liền tự nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như hai con trâu rừng đang tranh giành bạn tình.
- Tiểu Kiệt đừng giành nữa, ai bảo cậu không làm việc đàng hoàng, vật chứng rõ ràng như vậy lại không tìm thấy. Chú em hoàng Hoàng, cậu quả nhiên tinh mắt thật, thứ này để người của cậu nhanh chóng đưa đến phòng kỹ thuật điều tra đi, có tin tức gì thì phải nhanh báo cho tôi biết đấy.
Mặt Hoàng Kiệt Hào cũng cảm thấy tỏa sáng, anh ta vui vẻ nói:
- Như vậy tôi sẽ không khách khí, Mạnh Hạo, cậu đi một chuyến, lần này chớ có lãng phí cơ hội đấy nhé.
Mạnh Hạo đáp ứng, vui vẻ rạo rực chạy đi. Sau khi cậu ta đi không lâu thì Lưu Thiếu Kiệt đột nhiên vỗ đầu một cái, cười nói:
- Tôi sao lại quên được nhỉ, đêm nay Băng Phong nghỉ làm, ha ha, tiểu tử Mạnh Hạo kia nhất định sẽ thất vọng thôi, ha ha …
- Thật là không có tiền đồ!
Trần Bác Hùng quát một tiếng, Lưu Thiếu Kiệt vội vàng thu hồi tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa của mình lại. Đỗ Long tò mò, nhỏ giọng hỏi Hoàng Kiệt Hào:
- Tên của người đẹp băng giá thực sự gọi là Băng Phong sao? Rất có cá tính à nha?
Hoàng Kiệt Hào cũng thấp giọng nói:
- Cô ấy họ Nhạc, tên là Băng Phong, băng trong băng lạnh, phong trong cây phong, tên vẫn rất dễ nghe, đáng tiếc có hơi lạnh lùng một chút, người cũng như tên.
Đỗ Long lúc này mới chợt hiểu, hiện trường ở đây cũng không thể giúp mọi người phát hiện thêm manh mối gì, cái USB được ngụy trang bằng con gấu bông kia có lẽ chính là manh mối duy nhất có giá trị rồi. Hoàng Kiệt Hào dạo qua một vòng cũng không phát hiện thêm gì nữa nên liền cùng Đỗ Long rời đi.
Hoàng Kiệt Hào đưa Đỗ Long đến đồn công an Lệ Viên, thấy hắn đi lấy chiếc xe đạp điện, Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Đỗ Long, cậu biết chạy xe mô tô không? Tôi sắp xếp cho cậu một chiếc, sau này có thể cậu sẽ phải chạy khắp thành phố, chạy xe đạp điện không tiện cho lắm đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Được ạ, tôi biết lái mô tô nhưng không mua bởi vì đội cảnh sát giao thông không cấp biển số. Nếu có thể giải quyết vấn đề biển số thì đương nhiên chạy mô tô sẽ thuận tiện hơn.
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Vậy quyết định rồi nhé, tôi sẽ cấp cho cậu biển số, cậu tự mình mua một chiếc mô tô, nên mua loại nào tốt tốt một chút, bởi vì sau này bất kể mưa gió thế nào thì cậu mỗi ngày đều phải dùng nó để chạy khắp thành phố đấy.
- Ok, ngày mai tôi sẽ đi chọn một chiếc.
Trong lòng Đỗ Long rất vui, bản thân mua không nổi ô tô, nhưng một chiếc mô tô cũng không tệ, ít nhất thì so với đi xe đạp điện vẫn mạnh mẽ hơn phải không nào? Trời mà mưa thì chiếc xe đạp điện mình để dưới lầu, ngay cả việc nạp điện cũng gặp khó khăn đấy thôi.
Đỗ Long về đến nhà đã hơn mười một giờ, Thi Vân Cẩm còn đang mải mê xem một bộ phim dài tập được phát lại. Đỗ Long đem phiếu trúng thưởng nộp lên nói:
- Mẹ, đây là voucher mua hàng mà con cùng bạn gái rút thăm trúng thưởng có được ở khu thương mại, nhất định phải dùng hết một lần, mẹ xem trong nhà còn thiếu thứ gì không thì xem ngày rồi cùng ba đi mua. Đúng rồi, tối mai Quân San tới dùng cơm, mẹ xem xử lý thế nào nhé, cũng không cần phải long trọng lắm đâu, đừng dọa người ta sợ là được.
- Tốt lắm, đây là chuyện tốt mà, con yên tâm, mẹ chú ý là được…
Thi Vân Cảm vui vẻ cực kỳ, chỉ sợ suốt đêm nay sẽ nghĩ tới chuyện này.
Sáng ngày thứ hai, Đỗ Long đi tới của hàng xe máy của thành phố Ngọc Lan xem xét. Mặc dù hắn không lạ gì đối với mô tô, nhưng vẫn bị nhân viên tiêu thụ quảng cáo tới mức đầu váng mắt hoa, trong lòng hoàn toàn thiếu tự tin. Thấy thời gian không còn nhiều, túi tiền cũng không đủ dày, chỉ có thể dời lại rồi tính sau vậy.
Đỗ Long trở lại quận Tây Sơn, kiếm đại một quán ven đường để lấp đầy bụng. Kỷ Quân San điện thoại tới, cô và Đỗ Long ước định thời gian và địa điểm gặp mặt. Ước chừng mười phút sau, hắn liền gặp được Kỷ Quân San.
Trong tay Kỷ Quân San xách theo một bao lớn, đủ các thứ linh tinh, mệt mỏi đỏ bừng cả khuôn mặt. Đỗ Long vội vàng đỡ lấy, cái bọc vừa rơi vào tay hắn liền trễ xuống một chút, khó trách Kỷ Quân San mệt mỏi như vậy, Đỗ Long cười nói:
- Quân San, em mua hết mọi thứ à? Sao nặng thế!
Kỷ Quân San dùng ống tay áo lau mồ hôi, nói:
- Đồ ăn, đồ dùng đều có đủ, cậu mợ đến giờ vẫn chưa biết La Thắng bị bắt đâu. Em gạt mợ nói là La Thắng cùng ban bè đi ra ngoài làm công, cho nên em phải làm nhiều đồ ăn cho nó một chút.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 025: Lần đầu tiên mang về nhà
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Đỗ Long nhún vai, thầm nghĩ: “Trực tiếp mang tiền đi mới là đơn giản nhất nha, nếu không có vấn đề gì, chỉ sợ cô có mang nhiều thứ hơn nữa vào đó thì rất nhanh cũng sẽ bị người khác chia chác thôi.”
Hai người lên một xe buýt, vòng vo một hồi xe mới tới được trại tạm giam nằm trong vùng hẻo lánh ở ngoại thành quận Tây Sơn. Cai ngục của trại tạm giam sau khi kiểm tra mới cho hai người đem đồ vào, tiếp đó dẫn bọn họ đến phòng chờ thăm nuôi. Một lúc sau, La Thắng được một viên cảnh ngục dẫn ra trước mặt Đỗ Long và Kỷ Quân San.
Chỉ thấy La Thắng lúc này đang mặc một bộ áo tù, đầu bị cạo trọc, trên tay đeo một chiếc còng, trừ mấy thứ đó ra thì trên mặt gã rõ ràng còn có hai vết bầm. Đỗ Long nhíu nhíu mày, chẳng lẽ cha mình quên bảo người chiếu cố gã?
- La Thắng!
Kỷ Quân San đứng lên, kích động gọi, La Thắng nhìn thấy Kỷ Quân San cũng rất xúc động, nhưng đồng thời, sau khi gã thấy được Đỗ Long đang đứng bên cạnh Kỷ Quân San, cười tủm tỉm thì liền tức giận không thèm tiến đến.
- Chị họ, sao anh ta lại ở đây, chị không bị anh ta ức hiếp đấy chứ?
La Thắng liếc Kỷ Quân San một cái, ánh mắt gã liền hung hăng trừng trừng nhìn Đỗ Long, dường như gã muốn dùng ánh mắt đó uy hiếp Đỗ Long vậy, khiến Đỗ Long không dám bắt nạt chị họ mình.
Kỷ Quân San mặt hơi nóng lên, cô nói:
- Em nói nhảm gì đó, cảnh sát Đỗ rất tốt với chị, từ nhỏ tới giờ cũng chỉ có em mới bắt nạt chị thôi, em đã không biết xấu hổ lại còn nói người khác. Hừ, trên mặt em bị sao vậy? Ở trong này vẫn đánh nhau với người ta hả? La Thắng, em thật sự làm chị quá thất vọng…
Đỗ Long cười nói:
- Quân San, lần này em hiểu lầm em họ rồi, em xem trên tay cậu ta không có vết thương, chứng tỏ lúc cậu ta bị đánh vốn không có phản kháng. Người đánh cậu ta hẳn là Lục Mẫn, bị đánh trong lúc nghỉ giải lao, tôi nói không sai chứ?
La Thắng hừ một tiếng, vẫn còn tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Long. Cai ngục bên cạnh lại kinh ngạc liếc nhìn Đỗ Long, bởi vì Đỗ Long đã đoán đúng. Đỗ Long nói:
- Lục Mẫn kia là loại khốn khiếp phạm nhiều trọng tội, hắn sao lại không bị biệt giam và quản lý nghiêm ngặt nhỉ? Lúc quay về phải tìm cha anh hỏi mới được, không lẽ lại sai người chiếu cố như vậy sao?
Cai ngục bên cạnh sửng sốt, quả thật trưởng ngục giam đã từng dặn dò phải chiếu cố hai người La Thắng và Lục Mẫn, đương nhiên ý tứ trong đó hoàn toàn trái ngược. Chẳng qua trong nhà Lục Mẫn có đút lót ít tiền nên cai ngục cũng mở một mắt lưới cho Lục Mẫn. Gã thấy Đỗ Long dường như có ý muốn truy cứu, cũng không biết hắn có lai lịch thế nào, có thể nhờ vả trưởng ngục giam chiếu cố được biệt cho người thì thế nào cũng phải có chút quan hệ, gã vội vàng giải thích nói:
- Đối với việc này, Lục Mẫn đã nhận được giáo huấn, hiện giờ hắn đã bị biệt giam, trước lúc tòa án xét xử thì ngoại trừ người đưa cơm hắn sẽ không thể gặp bất kỳ kẻ nào.
Đỗ Long cũng chỉ là tỏ chút thái độ mà thôi, hắn cũng không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà đi làm phiền người cha khó thấy bóng dáng của mình.
Kỷ Quân San thương cảm xoa xoa chỗ bầm tím của La Thắng, sau đó hai chị em họ bắt đầu nói chuyện với nhau.
Đỗ Long ở bên cạnh nghe một hồi liền cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra một chuyện thú vị, đó là La Thắng có vóc người cao lớn, Kỷ Quân San lại như chim nhỏ nép vào người, nhưng trong lúc nói chuyện với nhau thì Kỷ Quân San lại hoàn toàn chiếm thế chủ động, dường như La Thắng chỉ nghe dạy bảo mà thôi. Giữa chị họ và em họ thân phận lại có sự khác biệt lớn đến thế sao? Ánh mắt Đỗ Long xuyên qua kính râm nhìn lại La Thắng, dường như muốn nhìn xuyên qua nội tâm của gã, tiểu tử này sẽ không thầm mến chính chị họ của mình chứ nhỉ?
Thông thường, thời gian thăm nuôi chỉ có mười lăm phút, nhưng cai ngục kia cảm thấy Đỗ Long có chút lai lịch, vì thế nên nới lỏng thời gian thăm hỏi, khoảng nửa tiếng sau gã mới nhắc nhở đã hết giờ thăm nuôi. Kỷ Quân San hai tay không còn mang vác gì nữa cùng Đỗ Long rời khỏi trại tạm giam, trong lúc hai người đứng chờ xe buýt ở ven đường, Kỷ Quân San hỏi:
- Đỗ Long, em họ em thật sự không có chuyện gì sao? Câu ta phải ngồi tù bao lâu vậy?
Đỗ Long nói:
- Việc này anh cũng không dám cam đoan, tuy nhiên tất cả chứng cớ đều tương đối có lợi đối với La Thắng. Nếu quan tòa và bồi thẩm đoàn cảm thấy chuyện của cậu ta có thể lý giải thì cậu ta có thể không cần phải ngồi tù, chỉ phải bị giam ở trại tạm giam vài tháng thôi.
- Ah…
Kỷ Quân San gật gật đầu, những lời như vậy Đỗ Long đã nói với cô rất nhiều lần rồi, nhưng cô vẫn còn có chút lo lắng. Đỗ Long trả lời thêm một lần sẽ khiến cô yên tâm hơn một phần, cho nên cô luôn vô ý nhắc tới.
Dưới sự yêu cầu của Kỷ Quân San, Đỗ Long cùng cô đi mua hoa quả ướp lạnh và thuốc bổ, sau đó hai người dắt tay nhau đi vào nhà của Đỗ Long. Thi Vân Cẩm sau khi nhìn thấy Kỷ Quân San liền vui mừng mà cười không ngậm nổi miệng. Cùng Kỷ Quân San ngồi trong phòng khách, bà nhiệt tình ân cần hỏi han khiến Kỷ Quân San có chút khó xử, Đỗ Long vội vàng giúp Kỷ Quân San giải vây, nói:
- Mẹ, Quân San vẫn còn khá mệt mỏi, mẹ có thể hỏi ít đi một chút được không, ba con tối nay có về nhà không vậy?
Thi Vân Cẩm lắc đầu, mắng:
- Cái lão này thật đáng giận, mẹ đã bảo ông ấy nhất định phải về nhà, vậy mà ổng lại nói bản thân đang không có ở thành phố Ngọc Minh, hiện đang chạy tới thành phố Thương Sơn rồi.
Đỗ Long thầm nghĩ, không trở về mới tốt, bởi vì với tính tình của ba hắn thì còn không dọa cho người ta chạy vắt chân lên cổ hay sao chứ.
Nói tóm lại, lần đầu tiên Kỷ Quân San tới nhà như vậy là tương đối vẹn toàn rồi. Thi Vân Cẩm nhiệt tình chiêu đãi con dâu, mà Kỷ Quân San sau khi ngồi nói chuyện với Đỗ Long một hồi liền tự giác chạy vào phòng bếp hỗ trợ. Cô thực hiện công việc nội trợ một cách thuần thục và cần mẫn khiến Thi Vân Cẩm càng thêm yêu thích khiến trong lòng bà đã bắt đầu ảo tưởng về những ngày sau này khi rời khởi nhà bếp.
Đồ ăn sau khi nấu xong đều được dọn lên một cái bàn tròn. Đỗ Long đi xới cơm ra, chỉ thấy mình Thi Vân Cẩm từ trong nhà đi ra, cầm trong tay một xấp tiền đưa cho Đỗ Long, nói:
- Tiểu Long, con đã lớn rồi, cũng đã hiểu biết rồi, cũng nên giữ trong túi ít tiền. Đây là một ngàn tám trăm tệ, xem như là mẹ đổi với cái voucher mua hàng hôm qua con đưa mẹ. Con cứ giữ lấy đi, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên dùng thì cứ dùng, tự con quyết định nhé.
Đỗ Long cười gượng nói:
- Mẹ, mẹ cũng thật lợi hại đấy, được rồi, tiền này ngày mai con sẽ đi gửi tiết kiệm, Quân San, em nói có được không?
Mặt Kỷ Quân San đỏ lên, cô nói:
- Anh thích tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, hỏi em làm gì?
Thi Vân Cẩm im lặng gõ Đỗ Long một cái sau ót, Đỗ Long cười hắc hắc đem tiền cất kỹ, đi tới bên cạnh bàn, nói:
- Ăn cơm, ăn cơm, Quân San, nếm thử tay nghề của mẹ anh một chút đi, anh cũng rất lâu rồi chưa được ăn đấy.
Thi Vân Cẩm cười nói:
- Ai bảo cha con hai người cả ngày không chịu về nhà ăn cơm? Mẹ cả ngày ở nhà một mình nên lười xuống bếp. Nếm thử tay nghề của Quân San đi, đây đều là những thứ Quân San nấu đó, chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng nhịn không được muốn ăn rồi.
- Bác quá khen…
Kỷ Quân San múc một bát canh gà do Thi Vân Cẩm nấu, thổi đi lớp dầu trên mặt, đợi canh nguội một chút cô mới uống một ngụm, bộ dạng cẩn thận khi cô uống canh rất xinh đẹp, Đỗ Long nhìn thấy cũng phải trợn mắt.
- Thế nào? Ngon không?
Thi Vân Cẩm hỏi.
Kỷ Quân San hé miệng cười, nói:
- Rất ngon và thanh ạ, tuy vậy vẫn có chút khác biệt với canh gà chính tông, bác gái là người phương bắc phải không ạ?
Thi Vân Cẩm cười nói:
- Con thật lợi hại nha, lão già nhà ta ăn cả đời cũng chả thấy gì khác biệt, càng đừng nói đến thằng ranh Đỗ Long này. Ôi, bác cũng không tính là người phương bắc, chỉ có điều trước đây lớn lên ở phương bắc thôi. Sau khi kết hôn thì công tác tại thành phố Ngọc Minh này, có thể xem như một nửa là người Ngọc Minh.
Kỷ Quân San làm mấy món đều là những món chính tông bản địa, hoặc có thể nói là hơi có sắc thái bản địa, Thi Vân Cẩm không ngờ sau khi nếm cũng phát hiện ra. Đỗ Long thế mới biết Kỷ Quân San hóa ra là người đẹp dân tộc Thái!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc