|
|
31-08-2008, 01:14 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 16
Ngá»c theo lá»i dặn của Ninh nên ngà y nà o cÅ©ng đến hà ng cà -phê Thanh HÆ°Æ¡ng vừa để uống cà -phê ngon vừa để há»c Thanh các khoa há»c thÆ°á»ng thức, trau dồi thêm tiếng Pháp, Anh và nhất là để nói chuyện vá»›i Thanh, biết rõ Thanh hÆ¡n.
Thỉnh thoảng Ngá»c cÅ©ng rẽ qua nhà Hoạt để gặp PhÆ°Æ¡ng. Buổi đến lần đầu tiên, cách ngà y vá» Mông Tá»± năm hôm, chà ng Ä‘Æ°Æ¡ng nói chuyện vá»›i PhÆ°Æ¡ng và Hoạt thì PhÆ°Æ¡ng khác hẳn má»i lần Ä‘i sang phòng bên. Lúc má»›i đến, nhìn PhÆ°Æ¡ng sau gần má»™t tháng Ngá»c nháºn thấy trong hai mắt nà ng má»™t thoáng mừng vui nhÆ°ng vụt tắt ngay. Ngá»c ngồi rốn lại nói chuyện vá»›i Hoạt vá» việc Ninh dặn cần phải gặp Thanh luôn: khi nói đến chuyện ấy chà ng nói lá»›n tiếng cốt để PhÆ°Æ¡ng nghe rõ. Má»™t lát sau PhÆ°Æ¡ng lại ra phòng khách; Ngá»c thấy mắt PhÆ°Æ¡ng hÆ¡i Ä‘á» nhÆ° vừa má»›i khóc xong nhÆ°ng nét mặt PhÆ°Æ¡ng đã tÆ°Æ¡i hẳn lên. Nà ng rót nÆ°á»›c thêm và o chén Ngá»c:
“Anh xÆ¡i thêm cho nóng. Năm nay ở Mông Tá»± rét đặc biệt hÆ¡n má»i năm. Cái áo len của anh đã cÅ© thế kia mà anh không thấy rét à â€.
Ngá»c biết là PhÆ°Æ¡ng nhắc đến chiếc áo nà ng Ä‘an xong và ngầm bảo chà ng đến chÆ¡i luôn để nà ng có dịp biếu áo. Hoạt không biết gì vá» chuyện giữa em gái mình vá»›i Ngá»c nhÆ°ng nếu Khuê vợ chà ng có nhà thì nà ng chắc hiểu, tuy PhÆ°Æ¡ng Ä‘an áo trong phòng riêng hay trong lúc Hoạt và Khuê Ä‘i vắng nhÆ°ng cùng bá»n phụ nữ vá»›i nhau PhÆ°Æ¡ng tránh sao khá»i để lá»™ cho Khuê biết là mình Ä‘an áo len Ä‘Ã n ông. PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã nghÄ© đến chá»— Ngá»c Ä‘em len lại nhá» nà ng Ä‘an, nhÆ°ng Ngá»c nghèo ai cÅ©ng biết, lấy tiá»n đâu mua len, còn nói hẳn ra vá»›i Khuê là muốn biếu Ngá»c chiếc áo len thì nà ng ngượng không dám nói.
Thấy Ngá»c sắp vá», PhÆ°Æ¡ng ra đứng ở cổng ngoà i đợi. Khi Ngá»c Ä‘i ra, PhÆ°Æ¡ng nói:
“Hôm nà o anh lại lấy áo, em đã Ä‘an xong từ lâu rồi. Äợi anh mãi không thấy vá»â€.
“Vâng, để sáng mai chÃn giá»â€.
Cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u biết rằng buổi sáng Hoạt và o trông coi công việc thầu ở sân bay Mỹ còn Khuê nếu không Ä‘i chợ thì cÅ©ng theo Ä‘i phụ giúp chồng.
DÆ°á»›i ánh nắng, Ngá»c nháºn thấy nÆ°á»›c da PhÆ°Æ¡ng rất tÆ°Æ¡i mịn; hai con mắt nà ng trong sáng và chà ng không thể không tá»± thú rằng PhÆ°Æ¡ng đẹp hÆ¡n Thanh.
Sáng hôm sau, Ngá»c đến thì PhÆ°Æ¡ng đã ra ngồi đợi chà ng, cầm sẵn má»™t gói tròn bá»c giấy. Chà ng nháºn lấy gói rồi đặt cạnh ngÆ°á»i mình:
“Cảm Æ¡n côâ€.
PhÆ°Æ¡ng bảo ngÆ°á»i nhà pha nÆ°á»›c chè rồi há»i vá» việc chà ng Ä‘i vắng, Ngá»c đáp:
“Tôi có việc riêng, vá»›i lại cô không nên há»i vá» những việc ấy. Cô cÅ©ng đã thừa biết rằng...â€
PhÆ°Æ¡ng ngắt lá»i:
“Anh là m việc gì, Ä‘i đâu cÅ©ng không ai hay. Cả những ngÆ°á»i quen thuá»™c, ngay cả anh Hoạt, chị Hoạt em cÅ©ng không rõ nữaâ€.
PhÆ°Æ¡ng nói rất nhiá»u vá» Ä‘á»i sống của nà ng và tình hình ở Mông Tá»± trong khi Ngá»c Ä‘i vắng. Ngá»c chỉ yên lặng ngồi nghe. Uống xong chén nÆ°á»›c, Ngá»c đứng lên từ kiếu:
“Thôi chà o cô và cám Æ¡n cô. Tôi báºn phải Ä‘i đằng nà yâ€.
Lúc tiá»…n Ngá»c ra cổng, Ä‘i qua khu vÆ°á»n nhá», PhÆ°Æ¡ng nói giá»ng há»n trách:
“Em biết anh vá» từ sáu bảy hôm nayâ€.
Ngá»c đáp:
“Ấy tại má»›i vá» cứ báºn tÃu tÃt hết công kia lại đến việc ná». Thà nh thá» cứ phải báºn áo len cÅ© mãi. Kể cÅ©ng hÆ¡i lạnhâ€.
Từ biệt PhÆ°Æ¡ng rồi Ngá»c Ä‘i vá» phÃa hà ng cà -phê Thanh. Qua má»™t quán nÆ°á»›c chè vắng, Ngá»c rẽ và o lấy thuốc lá hút rồi nhìn theo là n khói suy nghÄ© vá» việc PhÆ°Æ¡ng và Thanh.
Linh cảm báo cho chà ng biết nếu chà ng yêu Thanh chà ng sẽ khổ nhÆ°ng chà ng không thể tá»± mình dối mình rằng không yêu Thanh. Tuy chÆ°a dám chắc hẳn là Thanh yêu lại mình nhÆ°ng tình yêu đó quyến rÅ© chà ng nhÆ° sức lôi cuốn của má»™t guồng máy; rất có thể chà ng sẽ bị nghiến nát nhừ nhÆ°ng chà ng không sao tránh khá»i và cÅ©ng không muốn tránh.
Còn PhÆ°Æ¡ng? Chà ng chắc PhÆ°Æ¡ng yêu chà ng rồi nhÆ°ng ngồi nhìn PhÆ°Æ¡ng chà ng chỉ thấy PhÆ°Æ¡ng đẹp và chỉ có thế thôi. Chà ng Ä‘au khổ nghÄ© đến sá»± thất vá»ng của PhÆ°Æ¡ng má»™t ngà y không xa. Chà ng sẽ yên lặng không bao giá» tỠý vá»›i PhÆ°Æ¡ng nhÆ°ng trong tâm hồn chà ng vẫn bứt rứt rằng đó là má»™t sá»± yên lặng đánh lừa PhÆ°Æ¡ng. Còn nói hẳn ra? Chà ng đã có đủ lý lẽ để nói vá»›i PhÆ°Æ¡ng vì công việc cách mệnh chà ng không thể nghÄ© tá»›i những chuyện yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, nhÆ°ng nói là m sao được khi PhÆ°Æ¡ng chÆ°a ngá» lá»i yêu chà ng mà chắc PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng không bao giá» ngá» lòng mình ra cho chà ng biết. Ngá»c đứng dáºy:
“Tốt hÆ¡n hết là xa dần PhÆ°Æ¡ng raâ€.
Lúc lên trên gác nhà Thanh, Ngá»c cố ý là m ra bá»™ giấu diếm cái gói áo len. Chà ng nghÄ© nếu mở hẳn gói ra Ä‘Æ°a cho Thanh xem chiếc áo và nói thẳng đấy là áo của PhÆ°Æ¡ng thì Thanh biết rõ chà ng không yêu gì PhÆ°Æ¡ng và chà ng không dò được tình ý Thanh đối vá»›i mình ra sao. Lúc ngồi ở quán nÆ°á»›c chè, Ngá»c đã bóp mạnh cái gói cho giấy bá»c rách để lá»™ hẳn má»™t mảng áo.
Nói chuyện vá»›i Thanh má»™t lúc, chà ng lấy cá»› xuống gác để tá»± pha má»™t cốc cà -phê. Khi lên, chà ng thấy Thanh ngồi tá»±a và o thà nh cá»a sổ, mắt nhìn ra vÆ°á»n; chà ng há»i mấy câu Thanh cÅ©ng không đáp lại rồi Thanh đứng lên nói:
“Xin lá»—i anh hôm nay tôi nhức đầu quá, trong ngÆ°á»i khó chịu sợ bị bệnh cúm mất... đợi tôi khá»i anh hãy lại vì bệnh cúm hay lây lắmâ€.
Ngá»c nói giá»ng đùa:
“Tôi cÅ©ng muốn bị cúm, nhÆ° thế đỡ phải Ä‘i há»pâ€.
Thanh không đáp; nà ng cau mà y rồi ra nằm ở giÆ°á»ng quay mặt và o vách. Ngá»c vui sÆ°á»›ng trong lòng nhÆ°ng ngồi lâu lắm vẫn không thấy Thanh nhúc nhÃch, chà ng đứng dáºy nói:
“Thôi tôi Ä‘i vỠđâyâ€.
Thanh quay mặt lại lấy tay bóp trán, lạnh lùng đáp:
“Anh vá»â€.
Ra đến ngoà i cá»a hiệu, Ngá»c vừa sung sÆ°á»›ng lại vừa tức Thanh. Chà ng cất tiếng hát:
Ăn cháo hoa, hay là ... là ăn súp
Chà ng biết mình đã là m Thanh khổ nhÆ°ng chà ng vẫn cứ hát và hát tháºt to nhÆ° có Ä‘iá»u gì vui sÆ°á»›ng lắm để cho Thanh khổ hÆ¡n và báo thù Thanh.
Khi Ngá»c đã Ä‘i lâu rồi, Thanh vùng đứng dáºy. Thấy cái gói của Ngá»c vẫn để ghế, nà ng vá»™i chạy đến mở gói giÆ¡ ra cá»a sổ coi. Quả nhiên đúng nhÆ° nà ng Ä‘oán, đó là má»™t cái áo len còn má»›i nguyên chÆ°a mặc lần nà o.
“ÄÃch thị là áo của PhÆ°Æ¡ng tặng Ngá»câ€.
Mặt tái lại, hai má mất hẳn sắc hồng. Thanh quăng mạnh chiếc áo qua cá»a sổ. Bá»—ng chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì Thanh lại xuống gác chạy vá»™i ra vÆ°á»n nhặt áo, Ä‘em lên gói lại cẩn tháºn và đặt và o chá»— cÅ©. Nà ng vừa nghÄ© ra là nếu Ngá»c yêu PhÆ°Æ¡ng thì không bao giá» lại bá» quên chiếc áo của ngÆ°á»i yêu má»›i tặng.
“Hay là Ngá»c hát vui vẻ và chỉ nghÄ© đến tình yêu của PhÆ°Æ¡ng thôi nên quên áoâ€.
Những ý nghĩ trái ngược nhau luẩn quẩn trong óc, Thanh không thể biết rõ đâu là sự thực.
* * * * *
Sau đó Ãt lâu, Ngá»c nháºn được lệnh của Hải ngoại Bá»™ phải lên ngay Côn Minh. Ninh có kèm thêm bức thÆ° báo cho Ngá»c biết là quân Nháºt đã chiếm Liá»…u Châu, sắp tiến tá»›i Äá»™c SÆ¡n, bóc lấy Ä‘Æ°á»ng sắt, là m thiết lá»™ Liá»…u Châu - Nam Kinh mong nối liá»n con Ä‘Æ°á»ng từ Mãn Châu tá»›i Thái Lan để tiếp tế cho Äông Nam à vì Ä‘Æ°á»ng thủy bị Mỹ chặn. Má»™t số anh em Việt Quốc và có thể má»™t số anh em quân nhân Phục Quốc sẽ sang Côn Minh.
Ngá»c bảo cho Thanh biết là chà ng sẽ phải Ä‘i Côn Minh.
Cùng lúc đó Quân, ngÆ°á»i đứng đầu Việt Minh ở Vân Nam phái ngÆ°á»i xuống báo cho Thanh biết là Tứ và Nghệ từ khi vá» nÆ°á»›c không thấy tăm tÃch đâu nữa. Thanh nói vá»›i đặc phái viên rằng nà ng sẽ lên Côn Minh, cá»a hà ng ở đây tạm giao cho bà Su bên hà ng xóm trông nom giúp vì nà ng cần phải theo sát hà nh Ä‘á»™ng của Ngá»c. Äặc phái viên tán thà nh việc đó và dặn khi lên Côn Minh phải liên lạc chặt chẽ vá»›i Ngá»c để xem vì cá»› gì tá»± nhiên Ngá»c lên Côn Minh và sẽ là m những gì trên đó.
Thanh nghÄ© thầm, đôi mắt nhÆ° cÆ°á»i:
“Ừ thì mình sẽ liên lạc vá»›i Ngá»c, liên lạc tháºt chặt chẽ nữa là khácâ€.
Thế là tá»± nhiên Việt Quốc bảo Ngá»c phải liên lạc chặt chẽ vá»›i Thanh còn Việt Minh thì ra lệnh bắt Thanh cÅ©ng phải liên lạc chặt chẽ vá»›i Ngá»c.
Khi đặc phái viên Ä‘i khá»i, Thanh gục mặt xuống bà n để giấu má»™t nụ cÆ°á»i:
“Bà Su mà pha thì có ma uống nổi. Còn Nghệ và Tứ? Bây giá» chỉ là hai bá»™ xÆ°Æ¡ng khôâ€.
Nà ng lại nghÄ© đến những lá»i Ngá»c nói vá» Tứ và thÆ°Æ¡ng hại cho Tứ.
“Còn mình nữa chÆ°a biết chừng mình không chết vì Việt Cá»™ng thì cÅ©ng chết vì Việt Quốcâ€.
TrÆ°á»›c khi Ä‘i, ngà y nà o Ngá»c cÅ©ng lại nhà Thanh, có khi đến hai ba lần. Thanh há»i:
“Anh đã đến từ biệt cô PhÆ°Æ¡ng chÆ°a?â€
“Äến rồiâ€.
“Cô ấy có buồn lắm không?â€
“Buồn gì, đây vá»›i Côn Minh Ä‘i nhÆ° cÆ¡m bữa, thỉnh thoảng tôi lại quay vá» Mông Tá»±. Có anh em là m Xếp tanh [1] Ä‘i lại có bao giá» mất tiá»nâ€.
“Thế bao giá» anh Ä‘i?â€
“Ngà y maiâ€.
Thanh chạy sang bên hà ng xóm Ä‘á»™ ná»a giá» rồi trở vá»:
“Xong cả rồiâ€.
“Xong cái gì chị Thanh?â€
“Mai tôi cùng Ä‘i vá»›i anhâ€.
Thanh nhìn Ngá»c dò xét. Tuy trong lòng mừng lắm nhÆ°ng Ngá»c cÅ©ng nhìn lại Thanh tá» vẻ ngạc nhiên.
“Chị cùng Ä‘i vá»›i tôi. E không tiệnâ€.
Thanh rất vui sÆ°á»›ng khi nghe Ngá»c nói “e không tiện†nhÆ°ng nà ng là m nhÆ° hiểu theo má»™t nghÄ©a khác.
“Vì công việc có gì mà không tiện. Tôi đã nháºn lá»i và o chi bá»™ mà anh là m chi bá»™ trưởng hôm ná» rồi; tuy anh chÆ°a chÃnh thức giá»›i thiệu tôi vá»›i các anh em khác vì anh còn để tôi trong thá»i kỳ... thá»i kỳ gì nhỉ? À, thá»i kỳ thá» thách. Cùng Ä‘i là má»™t cÆ¡ há»™i rất tốt để anh thá» thách tôi, tha hồ mà thá». Bây giá» tôi lại xuống pha má»™t cốc cà -phê tháºt ngon. Ngay mai, bà Su pha thì có ma uống nổiâ€.
“À, thế ra lúc nãy chị sang bà Su để nhá» bà ta trông nom dùm cá»a hà ng cho chị. Chị chÆ°a được chi bá»™ trưởng chấp thuáºn mà chị đã tá»± ý rá»i bá» Ä‘i. Chị là m việc vô ká»· luáºt nhÆ° váºy, tôi e thá»i kỳ thá» thách của chị sẽ bị kéo dà i thêmâ€.
“Cái đó tùy anh. Cà ng kéo dà i thá» thách cà ng hayâ€.
Một lúc sau Thanh đem một cốc cà -phê phin lên, vẻ mặt hớn hở:
“Má»i anh xÆ¡i, kẻo ngà y mai đến lượt bà ...â€
Ngá»c cÆ°á»i tiếp theo:
“Bà Su pha thì có ma uống nổiâ€.
Thanh cÅ©ng báºt cÆ°á»i theo:
“Thà nh thá» tá»± nhiên tôi đặt ra má»™t câu cách ngôn má»›i. À, nà y anh Ngá»c, tôi còn nhá»› hÆ¡n hai tháng trÆ°á»›c anh có hứa sẽ Ä‘Æ°a tôi theo khi anh Ä‘i công tác ở biên giá»›i. Vá» biên giá»›i vắng vẻ Ä‘i má»™t mình vá»›i anh còn không tiện cho anh và nhất là cho tôi gấp mấy lần Ä‘i Côn Minh. Không vá» biên giá»›i được thì ta Ä‘i công tác ở Côn Minh váºy. Khà háºu tốt hÆ¡n. Tôi cÅ©ng cần lên đấy nghỉ ngÆ¡i vì sau khi ốm thÆ°Æ¡ng hà n nặng, thần kinh suy nhược; hiện giá» tôi cÅ©ng chÆ°a lại ngÆ°á»i hẳn. Vả lại tá»™i gì anh phải Ä‘i boóng tầu hoả, lẩn lút khổ sở. Tôi sẽ lấy hai vé hạng ba ngồi thoải mái hÆ¡n. Anh nghÄ© sao?â€
Ngá»c gáºt đầu:
“Chị thì bao giá» cÅ©ng có lý. Váºy ngà y mai chị sá»a soạn cho kịp chuyến từ CÆ¡ Cầu vá» Pi-Tsi-Chai đón xe Ä‘i Khai Viá»…n. Ở Pi-Tsi-Chai có hà ng bán phở chua ngon lắmâ€.
“Anh thì lúc nà o cÅ©ng chỉ nghÄ© đến ăn phở. Hết phở cừu đến phở chua. Anh có biết ở Pi-Tsi-Chai có thứ gì ăn đặc biệt không? Có má»™t thứ chắc anh chÆ°a nếm qua: con ráºn, chấy ráºn ấy mà . Pi-Tsi-Chai chữ Nho có hai nghÄ©a má»™t là trại BÃch Sắc tức là hòn ngá»c sắc Ä‘á» thắm, hai là chấy ráºn vì ở đấy nhiá»u chấy ráºn lắm. Anh tha hồ ănâ€.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Chef de train: Xa trưởng.
Xem tiếp chương 17
|
31-08-2008, 01:14 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 17
Thanh và Ngá»c chá»n hai chá»— ngồi đối diện nhau vá» phÃa tay trái. Thanh mặc chiếc áo Tà u xanh lam thẫm đã mặc hôm Ä‘i ăn ở Cổng Tây vá»›i Ngá»c. Tuy đã nhiá»u lần qua lại con Ä‘Æ°á»ng xe lá»a men sÆ°á»n núi rất đẹp ấy, nhÆ°ng lần nà y Thanh má»›i để ý đến phong cảnh. Tá»›i má»™t chá»— Ä‘Æ°á»ng vòng, xe nghiêng hẳn Ä‘i, Thanh cho đầu ra ngoà i cá»a sổ, nhìn xuống vá»±c sâu thăm thẳm tưởng nhÆ° ở ngay dÆ°á»›i ngÆ°á»i mình. Gió thổi mạnh, tóc nà ng bay tung xõa ra. Ngá»c cÅ©ng nghiêng ngÆ°á»i nhìn xuống vá»±c. Con Ä‘Æ°á»ng xuống dốc nên xe chạy rất mau, Ngá»c nghÄ© đến má»™t tai nạn đã xảy ra trên cái dốc trÆ°á»›c mặt Mông Tá»± quá ga Fai Si Long vì Ä‘Æ°á»ng trÆ¡n xe bị trôi, hãm không được nữa. Chà ng rùng mình má»™t cái, lè lưỡi nhìn Thanh. Thanh há»i:
“Anh mà cÅ©ng biết sợ chết à ?â€
“Tôi sợ là sợ ngÆ°á»i khác chếtâ€.
“Anh sợ ai chết?â€
Ngá»c định nói sợ xe đổ Thanh chết nhÆ°ng chà ng nói trạnh Ä‘i:
“Tôi sợ cho những ngÆ°á»i nhÆ° anh Tứâ€.
Thanh cau mà y:
“Anh bị ám ảnh hay sao mà cứ nhắc mãi chuyện ấy. Thôi bây giá» ta ngắm cảnh. Anh có trông thấy dòng suối chảy ở tÃt dÆ°á»›i khe kia không? Ở sân cái nhà cạnh suối có hai ngÆ°á»i Ä‘i nhÆ°ng tôi chỉ nhìn thấy bóng không rõ ngÆ°á»iâ€.
Tuy mắt để ý tá»›i phong cảnh ở dÆ°á»›i nhÆ°ng Thanh cÅ©ng biết là Ngá»c Ä‘Æ°Æ¡ng nhìn mình. Ngá»c ngắm nghÃa hà ng lông mi cong và dà i của Thanh hÆ¡i rung rung trÆ°á»›c gió, đôi môi Thanh để lá»™ mấy chiếc răng trắng; mắt nà ng mở to và ánh nắng từ phÃa bên kia xiên ngang qua, Ngá»c tưởng nhÆ° ánh sáng tá»± ở lòng con ngÆ°Æ¡i chiếu ra, khiến mắt nà ng trông đẹp, sắc sảo nhÆ°ng lẩn ở trong ngầm có má»™t vẻ dữ tợn gần nhÆ° Ä‘á»™c ác. Ngá»c quay mắt Ä‘i và hÆ¡i có vẻ rá»n rợn sợ.
Tá»›i BÃch Sắc Trại, trong lúc đợi chuyến xe lá»a Khai Viá»…n chạy, Ngá»c rủ Thanh và o má»™t hà ng quen thuá»™c cạnh ga và gá»i hai bát phở chua. Thanh bất đắc dÄ© phải ăn nhÆ°ng ăn mấy miếng nà ng cÅ©ng thấy ngon. Ä‚n xong Ngá»c định gá»i cà -phê thì Thanh cản lại:
“Anh muốn tôi chết à ? Cà -phê bà Su còn ngon hÆ¡nâ€.
Ngá»c nói:
“Gần đây có đồng chà VÄ©nh hay ta và o đấy uống cà -phê. Nhân tiện tôi giá»›i thiệu chịâ€.
Thanh nghÄ© đến chá»— cần biết nhiá»u nhà và tên các cán bá»™ của Việt Quốc, khi lên Côn Minh nói chuyện, Việt Cá»™ng dá»… tin hÆ¡n, nên nà ng nháºn lá»i ngay.
Äồng chà VÄ©nh ở má»™t con Ä‘Æ°á»ng hẻm, cạnh ga, nhà chỉ có hai vợ chồng già ; VÄ©nh sang Vân Nam là m ở sở xe lá»a có đến ba chục năm. Bà VÄ©nh Ä‘Æ°Æ¡ng đứng ở cá»a thấy Ngá»c thì chạy ra Ä‘on đả:
“Lâu lắm má»›i gặp cáºu. Xe lá»a còn lâu má»›i chạy để tôi Ä‘i mổ con gà â€.
Bà ta nhìn Thanh Ä‘i phÃa sau há»i Ngá»c:
“Cô Tà u nà o đây? Xạ-Phang [1] mà trông ngÆ°á»i lịch sá»± nhỉ?â€
“Không đồng chà đấyâ€.
Thanh vừa tá»›i nÆ¡i cúi chà o bà VÄ©nh. Bà VÄ©nh ngắm nghÃa Thanh má»™t lúc rồi nói:
“Thế thì phải mổ gà â€.
Thanh đặt tay lên vai bà VÄ©nh ân cần há»i và i câu. Thấy má»™t bà hiá»n là nh tÃnh hÆ¡i lẩm cẩm mà cÅ©ng dá»± và o cách mệnh nà ng không khá»i lấy là m lạ, mỉm cÆ°á»i tá»± nhủ: xe gần chạy còn nghÄ© đến việc mổ gà , vặt lông, nấu nÆ°á»›ng, nhanh cÅ©ng mất má»™t tiếng đồng hồ.
Dẫu sao nà ng cũng cảm động nói với bà Vĩnh:
“Nghe anh Ngá»c nói bác pha cà -phê ngon lắm. Bác cho chúng cháu xin má»—i ngÆ°á»i má»™t cốc là đủ rồiâ€.
Bà Vĩnh nói:
“Cáºu Ngá»c nói váºy thôi. Má»i cô và o trong nhà â€.
Thanh thấy căn nhà tuy nhá» hẹp nhÆ°ng xếp đặt rất ngăn nắp và sạch sẽ ngoà i sá»± tưởng tượng của nà ng. Thanh há»i:
“Bác trai đâu?â€
“Nhà tôi phải Ä‘i là m ở nhà máy. Äể tôi chạy Ä‘i gá»i vá»â€.
“Thôi, bác ạ, để lần khác, chúng cháu còn qua lại luôn. Cà -phê đâu, bác để cháu Ä‘un nÆ°á»›c pha lấy cÅ©ng được. Bác thá» chạy qua ga há»i dùm xem đúng mấy giá» tà u chạyâ€.
Bà VÄ©nh ra ga há»i giá» tà u chÆ°a vá», Thanh đã bÆ°ng hai cốc cà -phê má»i Ngá»c uống. Ngá»c lấy là m ngạc nhiên vì Thanh không há»i bà VÄ©nh vá» chá»— để các thứ. Nà ng nhÆ° đã và o nhà nà y nhiá»u lần biết ngay chá»— nà o để củi, để nÆ°á»›c, ấm Ä‘Æ°á»ng, cái lá»c cà -phê. Ngá»c nhìn Thanh thoăn thoắt là m những việc đó, nghÄ© thầm:
“Cán bá»™ nhÆ° Thanh tháºt là hiếmâ€.
Lúc từ biệt để ra xe lá»a, Thanh vá»›i bà VÄ©nh đã trở thà nh hai ngÆ°á»i rất thân. Bà VÄ©nh cứ đứng tá»±a cá»a nhìn theo hai ngÆ°á»i rồi lẩm bẩm:
“Tháºt là tốt đôiâ€.
Bà không lẩm cẩm như Thanh tưởng.
Vì nghẽn Ä‘Æ°á»ng nên chÃn giỠđêm xe má»›i tá»›i Khai Viá»…n; Ngá»c cho đó là má»™t sá»± may vì ở Khai Viá»…n có Việt Minh chứ không nhÆ° ở Mông Tá»±. Hai ngÆ°á»i Ä‘i sau trÆ°á»›c cách nhau má»™t quãng. Ngá»c Ä‘Æ°a Thanh đến nhà má»™t nữ đồng chÃ, giá»›i thiệu Thanh rồi từ biệt để đến trình diện và báo cáo vá»›i Hải ngoại Bá»™ lúc đó đặt trụ sở ở phố Hán VÅ©.
Sáng hôm sau hai ngÆ°á»i ra xe sá»›m và cÅ©ng Ä‘i riêng. Ngá»c sau khi Ä‘i hết toa nỠđến toa kia xem xét cẩn tháºn rồi má»›i đến ngồi gần Thanh. Dá»c Ä‘Æ°á»ng tá»›i ga Pô Si lúc xe ngừng lại để hà nh khách ăn cÆ¡m, Thanh thấy năm sáu ngÆ°á»i lên xe kéo đến vây quanh lấy Ngá»c. Ngá»c nói:
“Lâu lắm má»›i gặp lại các anhâ€.
Má»™t đồng chà già , má hóp, giữ vá» bÆ°u Ä‘iện và ở ngay trong ga chạy Ä‘i má»™t lát rồi bÆ°ng lên cái khay có để trứng láºp là , cà -phê sữa và má»™t Ä‘Ä©a xôi vá»›i cái tá»i gà . Má»i ngÆ°á»i quây quần lại há»i chuyện vá» sức khá»e của Ngá»c và nhắc tá»›i những chuyện vui buồn đã xảy ra ở Pô-Si từ khi Ngá»c Ä‘i đã sáu tháng nay. Thanh mua má»™t cái bát cÆ¡m lạp xÆ°á»ng của những ngÆ°á»i được phép và o ga bán. Nà ng nhìn và o khúc lạp xÆ°á»ng và mỉm cÆ°á»i. Ngá»c cÅ©ng nhìn và o bát cÆ¡m, lấy tay che miệng. Hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau rồi cùng mÃm môi để khá»i báºt lên cÆ°á»i to.
Xe chạy, má»i ngÆ°á»i đứng nhìn theo Ngá»c giÆ¡ tay vẫy. Xe đã ra khá»i ghi, Thanh cÅ©ng thò đầu ra và giÆ¡ tay vẫy những đồng chà chÆ°a quen biết của nà ng. Thanh trong lòng vui vẻ nháºn thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u mến Ngá»c, mến má»™t cách thà nh thá»±c nhÆ° mến má»™t ngÆ°á»i bạn rất thân. Không có gì tá» ra trong sá»± vồn vã săn sóc ấy có má»™t ẩn ý khác vì thá»±c ra Ngá»c chỉ là má»™t liên lạc viên, cấp báºc nhá» bé trong Ä‘oà n thể. Nà ng không thể nà o quên được cá» chỉ của đồng chà già má hóp khi bÆ°ng khay đồ ăn lên và đứng nhìn Ngá»c ăn, mắt đầy vẻ trìu mến nhÆ° má»™t ngÆ°á»i mẹ hiá»n nhìn đứa con yêu sau má»™t hồi xa cách.
Thanh bÄ©u môi nhìn Ngá»c thầm nhủ:
“NgÆ°á»i thế kia mà giết ngÆ°á»iâ€.
Nà ng há»i Ngá»c:
“Ở đây anh có nữ đồng chà nà o không? Sao không thấy raâ€.
Ngá»c yên lặng không đáp rồi mỉm cÆ°á»i há»i Thanh:
“Thế nà o cô Xạ-Phang? Lạp xÆ°á»ng có ngon không?â€
Thanh cau mà y, nói giá»ng nÅ©ng nịu:
“CÆ¡m cÅ©ng tồi, lạp xÆ°á»ng cÅ©ng tôi. Không ngon bằng ruốc. Tôi trông Ä‘Ä©a trứng và cốc cà -phê sữa của anh tôi thèm rá» rãi nhÆ°ng đợi mãi không thấy anh giá»›i thiệu. Mà sao anh ăn khá»e thế; xôi vá»›i tá»i gà anh không nghÄ© đến gói lại để phần tôi. Anh chỉ nghÄ© đến anh thôi và đến ăn thôi. Tôi xin rút lui ra khá»i chi bá»™ Ãch ká»· của anhâ€.
Ngá»c đáp:
“Tôi quên hẳn chị. Tại đói quá. Ai lại hÆ¡n má»™t giá» chiá»u má»›i ăn cÆ¡m. Mà phải đấy, chi bá»™ của tôi từ giá» trở Ä‘i gá»i là chi bá»™ Ãch ká»·. NhÆ° thế kÃn đáo hÆ¡n. Chi bá»™ Ãch ká»· thì đến trá»i cÅ©ng không biết nó là chi bá»™ gìâ€.
“Trong lúc còn thá» thách, anh vá»›i tôi hãy tạm láºp má»™t chi bá»™ lấy tên là chi bá»™ Ãch ká»· mà chi bá»™ chỉ có hai ngÆ°á»i thôi. NhÆ° váºy việc vẫn là m được mà chÆ°a phải tuyên thệ gì cả. Nói thá»±c vá»›i anh công việc giải phóng dân tá»™c thì tôi cÅ©ng hÆ¡i muốn là m nhÆ°ng tôi không thÃch đâm đầu và o cái ‘guồng máy’.â€
Tuy chỉ là má»™t lá»i nói đùa nhÆ°ng Ngá»c cÅ©ng cảm thấy Thanh có má»™t ẩn ý, không nói thẳng ra cho chà ng biết; chà ng thấy Thanh bà hiểm và phải thà nh tháºt thú nháºn rằng giữa Thanh vá»›i chà ng vẫn có má»™t cái gì ngăn cách nhÆ° xui giục chà ng tìm hiểu Thanh hÆ¡n. Tá»± nhiên chà ng nghÄ© đến PhÆ°Æ¡ng má»™t cô gái ngây thÆ¡ hiá»n háºu; tuy PhÆ°Æ¡ng có những sá»± ngáºp ngừng vì e dè nhÆ°ng chà ng Ä‘á»u nháºn thấy rõ rà ng lắm. PhÆ°Æ¡ng nhÆ° má»™t hòn bi thủy tinh trong suốt còn Thanh thì nhÆ° má»™t viên kim cÆ°Æ¡ng chÆ°a thà nh khÃ; dÆ°á»›i lá»›p quặng, trong sáng hÆ¡n thủy tinh nhÆ°ng chÆ°a lá»™ hẳn mà chà ng cÅ©ng không dám chắc rằng đấy là kim cÆ°Æ¡ng.
Hai ngÆ°á»i bà n tÃnh vá» cách thức đến Côn Minh là nÆ¡i mà Việt Quốc và Việt Cá»™ng rất đông; tuy hai bên Ä‘á»u có tổ chức bà máºt nhÆ°ng khó mà phân biệt chắc chắn rằng ai là quốc gia, ai là cá»™ng sản.
Äi khá»i Tây Trang, xe lá»a chạy ngang qua cánh đồng trồng Ä‘Ã o; hà ng nghìn cây Ä‘Ã o nở hoa, chá»— mà u hồng nhạt chá»— mà u hồng Ä‘áºm. Vá» phÃa tay trái, ánh nắng chiếu là m sáng hẳn cả má»™t vùng; hoa Ä‘Ã o những khu vÆ°á»n ở đấy nom không rõ, mà u hoa Ä‘Ã o lẫn và o trong ánh nắng trông nhÆ° má»™t là n sÆ°Æ¡ng mà u và ng pha hồng lan dà i trên những lá cây xanh Ä‘áºm. Tuy đã nhìn thấy cánh đồng Ä‘Ã o ấy nhiá»u lần nhÆ°ng Thanh và Ngá»c Ä‘á»u ngồi yên lặng ngắm. Trong óc Thanh nẩy ra cái ý tưởng khi tá»›i Côn Minh sẽ rủ ngay Ngá»c Ä‘i chÆ¡i vÆ°á»n Ä‘Ã o; nà ng tưởng tượng hai ngÆ°á»i sẽ cùng ngồi dÆ°á»›i bóng hoa sưởi nắng và nói chuyện. NghÄ© váºy nhÆ°ng Thanh bảo Ngá»c:
“Äể đợi khi Ä‘Ã o chÃn, chúng mình sẽ xuống đây chÆ¡i. Chỉ việc trả má»™t số tiá»n còn ăn tha hồ miá»…n là không được Ä‘em Ä‘i. Tôi chắc anh đã đến nhiá»u lần rồi, xem chừng anh thÃch ăn Ä‘Ã o lắmâ€.
Ngừng một lát nà ng tiếp theo:
“Cái gì mà anh chẳng thÃch ăn. Cả má»™t cái tá»i gà lá»›n thế mà gặm má»™t lúc xÆ°Æ¡ng đã sạch nhẵnâ€.
Ngá»c nói:
“Äợi khi quả chÃn thì biết đến bao giá». Hay mai kia ta Ä‘i xem hoa nở Ä‘iâ€.
“Tùy ý anh, hẹn trÆ°á»›c anh chiá»u ngà y mai nếu nắng trá»iâ€.
Hai ngÆ°á»i cÅ©ng đồng ý là khi tá»›i Côn Minh thì là m nhÆ° không ai biết ai. Thanh bảo cho Ngá»c biết rằng nà ng ở nhà má»™t ngÆ°á»i bạn gái gần Tây Môn chá»— ngã ba Ä‘Æ°á»ng có hiệu bán sách.
“TrÆ°a mai anh đến ăn bò ở hiệu ngÆ°á»i Hồi giáo phÃa ngoà i cổng. NÆ°á»›c dùng của há» ngá»t hÆ¡n nÆ°á»›c dùng ‘cô sèo mi siển’ nhiá»u. Ä‚n ngá»t và thanh lắm. Äúng mÆ°á»i hai giá» trÆ°a tôi sẽ tá»›i đấy. Nếu tôi lỡ báºn thì hẹn anh ở trên gác quán nÆ°á»›c chè Si Mâu vá» phÃa trong Tiểu Tây môn. Chá»— ấy vắng và anh ngồi tha hồ cả ngà y cÅ©ng đượcâ€.
Thanh Ä‘Æ°a cho Ngá»c má»™t táºp giấy bạc quan kim:
“Äây là tiá»n bán áo anh gá»i tôi. Tôi đã trừ Ä‘i tiá»n mÆ°á»i hai cốc cà -phê anh chÆ°a trảâ€.
Ngá»c cho tiá»n và o túi, không đếm.
Xe đã và o ga Côn Minh. Thanh và Ngá»c cùng đứng lên. Thanh dặn:
“Tôi Ä‘i ra ga trÆ°á»›c còn anh, anh ở lại. Anh và o nhà mấy ngÆ°á»i quen là m trong ga. Anh thì thiếu gì ngÆ°á»i quenâ€.
Thanh sẽ gáºt đầu chà o Ngá»c rồi xuống sân ga.
“Tối hôm nay mình phải lại Phúc Chiêu Cái trình diện và báo cáo vá»›i Quân cho xong Ä‘i, để mai được rảnh rangâ€.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Tên những ngÆ°á»i ở các tỉnh khác bên Tà u và ngÆ°á»i Việt thÆ°á»ng dùng để gá»i ngÆ°á»i thổ dân Vân Nam.
Xem tiếp chương 18
|
31-08-2008, 01:15 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 18
Ngà y hôm sau, Ngá»c đến ăn ở hiệu cÆ¡m Hồi giáo, Thanh đã tá»›i trÆ°á»›c đợi chà ng. Ä‚n xong hai ngÆ°á»i đáp xe Ä‘i vá» phÃa cánh đồng Ä‘Ã o. Trá»i nắng to nhÆ°ng mát vì có gió. Trên trá»i không vẩn má»™t đám mây nà o; hai ngÆ°á»i ngồi xuống má»™t bá» cá» mượt dÆ°á»›i bóng má»™t cây Ä‘Ã o lá»›n nở đầy hoa.
Thanh và Ngá»c Ä‘á»u chÆ°a biết bắt đầu câu chuyện gì, cứ ngồi yên lặng. Ngá»c khi gặp Ninh có báo cáo là Thanh cÅ©ng lên Côn Minh vá»›i mình. Chà ng nói đã là m thân được vá»›i Thanh và có má»™t ý kiến rất hay:
“Em định láºp riêng vá»›i Thanh má»™t chi bá»™ lấy tên là Chi bá»™ Ãch ká»·â€.
Ninh nói:
“Chi bá»™ gì tên lạ váºy?â€
“ChÃnh vì cái tên đùa cợt ấy má»›i không hại gì cho Äảng. Äể em nói anh nghe. Sau má»™t thá»i kỳ thá» thách nếu không tuyên thệ và đặt Thanh và o má»™t chi bá»™ nà o thì Thanh sẽ oán; dùng ngÆ°á»i mà không tin hẳn thì thất sách, Thanh có thể quay vá» vá»›i Việt Minh. Nếu cho Thanh và o hẳn tổ chức, ngá»™ nhỡ Thanh là Việt Minh trá hình thì nhiá»u việc sẽ bị lá»™. Rất có thể hại cho Äảng. Vì váºy em đã bà n vá»›i Thanh và Thanh đã bằng lòng để láºp má»™t chi bá»™ có cái tên kỳ lạ nhÆ° váºy. Thanh không cần phải tuyên thệ, không xen được và o dò xét ná»™i bá»™ mình và ...â€
Ngá»c mỉm cÆ°á»i nhìn Ninh ngáºp ngừng má»™t lát rồi tiếp theo:
“Chi bá»™ ấy chỉ có hai ngÆ°á»i, em và Thanhâ€.
Ninh mủm mỉm cÆ°á»i há»i lại:
“Chỉ có hai ngÆ°á»i?â€
Rồi chà ng nghiêm nét mặt nói:
“Chú nên Ä‘á» phòng. Việt Minh hay dùng mỹ nhân kế lắm. Chú đã Ä‘oán đúng má»™t lần. NhÆ°ng biết đâu không phải chÃnh Việt Minh muốn chú thủ tiêu Nghệ vì má»™t việc gì đấy mà há» mượn tay chú, mình không rõ; và nhỠđấy Thanh được lòng tin cáºy của chú - và của cả tôi nữa. Không ai nghi ngá» Thanh đến lúc Thanh phản má»™t lần khác, tôi e tÃnh mệnh chú không còn mà nhiá»u việc lá»›n sẽ há»ng. Chú nên Ä‘á» phòng mÆ°u mô quá»· quyệt của chúng và nhất là mỹ nhân kế. Tôi đã nói vá»›i chú ở Mông Tá»± là Thanh đẹp...â€
Ngá»c ngắt lá»i:
“Thanh đẹp sao được bằng PhÆ°Æ¡ng; không nói anh cÅ©ng rõ là PhÆ°Æ¡ng vá»›i em...â€
Ninh gáºt đầu:
“Tôi biết đã từ lâu; dẫu sao tôi chỉ có thể cho phép chú tha hồ thân vá»›i Thanh, rủ Thanh Ä‘i chÆ¡i đây đó; nếu tháºt chú là m được ngược lại nghÄ©a là chú quyến rÅ© được Thanh thì rất có lợi. Chú nên cố gắngâ€.
Ngá»c nghÄ© đến đấy quay nhìn Thanh và mỉm cÆ°á»i nghÄ© thầm:
“Quyến rÅ© được Thanh. Thế là mình được lệnh quyến rÅ© Thanh, mà phải cố hết sức nữaâ€.
Trong trà Ngá»c thoáng hiện ra vẻ mặt Thanh hôm Ä‘i từ Mông Tá»± đến BÃch Sắc Trại khi nắng chiếu xuyên ngang có ngầm má»™t vẻ dữ tợn và tà n ác.
Bây giá» dÆ°á»›i bóng hoa Ä‘Ã o hai con mắt Thanh tuy sắc sảo nhÆ°ng không dữ tợn nữa, có vẻ hiá»n dịu đáng yêu. Thanh Ä‘Æ°a mắt tìm má»™t váºt gì trong đám hoa; Ngá»c cÅ©ng Ä‘Æ°a mắt vá» phÃa Thanh nhìn má»›i nháºn ra có má»™t đôi chim Ä‘Æ°Æ¡ng chuyá»n từ cà nh ná» sang cà nh kia. Thanh nói:
“NhÆ° má»™t bức tranh Nháºt Bảnâ€.
Có tiếng Ä‘á»™ng hai con chim vụt bay Ä‘i là m mấy cánh hoa Ä‘Ã o rụng tả tả; ngá»n gió lại tình cá» Ä‘Æ°a những cánh hoa tá»›i chá»— hai ngÆ°á»i ngồi, rÆ¡i xuống vÆ°Æ¡ng và o tóc và rải rác trên áo Thanh. Thanh ngâm luôn:
Thân em như cánh hoa đà o
Phất phơ trước gió biết và o tay ai.
Thanh tìm ra được đầu đỠđể bắt chuyện. Nà ng muốn nhân lúc nà y kể rõ hÆ¡n cho Ngá»c nghe vá» cuá»™c Ä‘á»i Ä‘au khổ của nà ng:
“Äá»i tôi thá»±c đúng câu: Äá»i em nhÆ° cánh hoa rÆ¡i. Anh không biết...â€
Ngá»c nói:
“Phải đấy hôm trÆ°á»›c khi Ä‘i Vân SÆ¡n chị có kể cho tôi hay vá» Ä‘á»i của chị nhÆ°ng chỉ kể qua loa. Hôm nay có thể ngồi đây từ giỠđến chiá»u đợi xe Khai Viá»…n lên, chị tha hồ kể. Tôi muốn biết rõ vá» chá»— chị chán hết cả và nhất là chị cay ghét Ä‘á»™c Ä‘Ã n ông mà tôi cÅ©ng là đà n ôngâ€.
“Anh đâu có phải Ä‘Ã n ôngâ€.
“Thế thì tôi là đà n bà à ?â€
“Không, anh không phải Ä‘Ã n ông, anh là con traiâ€.
“À, ra thếâ€.
Hai ngÆ°á»i cùng báºt cÆ°á»i và câu chuyện má»—i lúc má»—i tá»± nhiên hÆ¡n. Thanh cho Ngá»c biết không phải chỉ riêng có chuyện chồng nà ng lừa, nà ng cÅ©ng đã có nhân tình sau khi biết chồng lừa để muốn báo thù:
“Tôi xấu lắm. ChÃnh vì việc ấy mà chồng tôi Ä‘em tôi ra kiện, có chứng cá»› nên tôi phải thua. Anh có biết thằng tình nhân của tôi nó là m gì không? Nó lại lừa tôi. Nguyên tôi có má»™t căn nhà đứng tên tôi, tôi có nhá» nó bán há»™. Nó vốn quen biết nhiá»u nên bán được giá cao, nhÆ°ng khi nháºn được tiá»n nó cuá»—m Ä‘i mất. Anh xem nhÆ° váºy tôi không ghét Ä‘Ã n ông sao đượcâ€.
Nà ng nói xong lấy vạt áo chấm nÆ°á»›c mắt rồi vá»›i má»™t vẻ tÆ°Æ¡i rất nhẹ trong đôi mắt Æ°á»›t nà ng nhìn Ngá»c nói:
“Còn anh nữa tôi cÅ©ng ghétâ€.
Ngá»c cÅ©ng kể thêm vá» Thúy và chị chà ng. Chà ng kể cho Thanh nghe cả vá» cuá»™c yêu Ä‘Æ°Æ¡ng tuyệt vá»ng của chị chà ng vá»›i ngÆ°á»i há»c trò bên hà ng xóm:
“Tôi tin là chị tôi không bao giá» sa ngã, nhÆ°ng lòng hai ngÆ°á»i đối vá»›i nhau nhÆ° váºy tôi biết là m sao được. Tôi chỉ biết thÆ°Æ¡ng cả hai ngÆ°á»iâ€.
Thanh nói:
“Tôi thì khác, tôi oán thù Ä‘Ã n ông quá rồi nên tôi có thể...â€
Nà ng tìm chữ để khá»i nói những tiếng quá sá»— sà ng nhÆ°ng bá»—ng nhiên nà ng cảm thấy có thể nói vá»›i Ngá»c bất cứ việc gì xấu xa mà không mảy may ngượng ngáºp.
Tại sao tự nhiên nà ng lại có cái cảm giác ấy - nói đúng ra là một sự hồn nhiên - thì nà ng không hiểu.
“Äối vá»›i ngÆ°á»i tình nhân của tôi, vì sá»± báo thù, tôi đã trao cả xác thịt mà không hối háºn, mặc dù tôi không thấy má»™t chút gì thÃch thú, có khi lại ghê tởm nữaâ€.
Không đợi Thanh nói hết, Ngá»c gáºt đầu.
“Tôi hiểu, tôi hiểu chịâ€.
Hai ngÆ°á»Ã¬ yên lặng. Má»™t cÆ¡n gió lạnh thổi phà o qua. Thanh lại tiếp, giá»ng nghiêm trang:
“NhÆ°ng anh thì không Ä‘á»i nà o tôi để anh...â€
“Tôi cÅ©ng nghÄ© nhÆ° chị, vả lại chị đã biết hai đêm ngủ cùng nhà vá»›i chị nhÆ°ng tôi không há» có má»™t ý nghÄ© gì để tôi đáng thẹn vá»›i tôiâ€.
Ngá»c nói xong nhìn và o hai mắt Thanh nhÆ° muốn nhìn thẳng và o tâm hồn nà ng.
“Chị là m những việc chị vừa nói, nhÆ°ng ngÆ°á»i đáng thÆ°Æ¡ng chÃnh là chị. Chị chÆ°a tìm được lối thoát. Còn tôi, tôi thú thá»±c vá»›i chị rằng tôi đã yêu PhÆ°Æ¡ng; hôm ăn phở cừu xong tôi đến anh Hoạt, nhà chỉ có mình cô PhÆ°Æ¡ng, giá lúc ấy tôi hôn PhÆ°Æ¡ng thì dá»… nhÆ° không, nhÆ°ng tôi không muốn lấy PhÆ°Æ¡ng và cÅ©ng không muốn lấy ai cả. Äá»i tôi là má»™t Ä‘á»i lông bông anh em gá»i đùa tôi là Ngá»c châu chấu đúng lắm. Tôi chỉ là má»™t con châu chấu. Tôi sẽ là con châu chấu suốt Ä‘á»i tôiâ€.
Ngá»c đứng lên rút con dao dÃp rồi tá»›i gốc cây Ä‘Ã o lấy dao vạch mấy nét. Thanh lại gần:
“Anh vẽ tà i nhỉ. Chỉ vạch sẽ mấy nét mà trông giống quá. Äố anh vẽ được con cà o cà oâ€.
Ngá»c cÅ©ng vạch qua mất nét và trên gốc cây hiện ra má»™t con cà o cà o; chà ng Ä‘á» ngà y tháng rồi gấp dao bá» túi. Thanh nói:
“Tôi là con cà o cà o vì tôi... Tôi cÅ©ng muốn nhảy theo anh. Nhảy vá» biên giá»›i anh không cho nhảy theo, bây giá» lại nhảy theo lên Côn Minhâ€.
Nà ng nhìn chung quanh, ngắm hoa đà o rồi tiếp:
“Nhảy theo anh và o Ä‘Ã o nguyên, nhÆ°ng vì đây không có suối nên đúng ra phải nói nhảy theo anh và o vÆ°á»n Ä‘Ã o kết nghÄ©a... kết nghÄ©a đồng chà trong má»™t chi bá»™ Ãch ká»·. Má»™t đồng chà há» trong má»™t chi bá»™ ma. Có đúng thế không?â€
Ngá»c hÆ¡i sá» sợ không hiểu tại sao Thanh lại biết được ý định thầm kÃn của mình mà ngoà i Ninh không ai có thể rõ được. Bá»—ng chà ng chợt nhá»› lại và mỉm cÆ°á»i: Thanh biết được là vì ý ấy do chÃnh Thanh nghÄ© ra khi rá»i khá»i ga Pô-Si được má»™t lúc, nhân nói đến cái tá»i gà .
Rồi hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện, quen chân cứ Ä‘i mãi và o vÆ°á»n Ä‘Ã o, lúc ra vì chá»— nà o cÅ©ng giống chá»— nà o nên tìm mãi không thấy lối. Thanh nói:
“Em má»i chân lắm rồiâ€.
Lần đầu tiên nà ng thốt nhiên xÆ°ng em vá»›i Ngá»c; Ngá»c cÅ©ng để ý đến ngay và sung sÆ°á»›ng bảo Thanh:
“Hay là chị ngồi xuống nghỉ má»™t lát đãâ€.
Thanh ngồi xuống cá» lần nà y xoay hẳn mặt và o phÃa Ngá»c:
“Bây giá» là m thế nà o anh? Hay là chúng mình lạc và o Ä‘Ã o nguyên rồiâ€.
Ngá»c lắng tai nghe mỉm cÆ°á»i:
“Äà o nguyên gì lại có tiếng còi tà u. Thôi chết không khéo tiếng còi tà u ở Khai Viá»…n vá». NhÆ°ng biết tà u ở vá» phÃa nà o mình không lo nữa chỉ việc nhắm phÃa ấy mà tiến lênâ€.
Thanh vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch:
“Tôi má»i chân lắm rồi. Nà y anh Ngá»c, không khéo chúng mình lạc và o Ä‘Ã o nguyên mà ở đây má»™t ngà y có khi là má»™t trăm năm ở chốn trần gian. Tiếng còi tà u chúng mình vừa nghe thấy có khi là tiếng còi tà u má»™t trăm năm rồiâ€.
Ngá»c nhắc tay xem đồng hồ. Chà ng ngẫm nghÄ© rồi bảo Thanh:
“Thế thì tá»™i gì vá» trần thếâ€.
à chà ng muốn ngồi lại, nhất là đêm nay có trăng sá»›m. Trá»i đã sâm sẩm tối và các thân cây Ä‘Ã o dÆ°á»›i ánh trăng chiếu đã lá» má» có bóng kéo dà i trên mặt đất trắng. Ngồi vá»›i Thanh ở dÆ°á»›i ánh trăng ngà y mÆ°á»i ba và ngắm hoa Ä‘Ã o, Ngá»c nhÆ° Ä‘Æ°Æ¡ng ở má»™t cảnh Ä‘Ã o nguyên thá»±c, tuy Ä‘Ã o nguyên có hÆ¡i lạnh hÆ¡n chút. Ngá»c nói nhÆ° nói má»™t mình:
Ngồi ở vÆ°á»n Ä‘Ã o má»™t đêm trăng tôi lại nhá»› má»™t đêm đã xa xăm, ngồi vá»›i Thúy ở vÆ°á»n sau nhà .
Chà ng cất tiếng khẽ ngâm:
Trăng xÆ°a vÆ°á»n cÅ© sáng ngá»i
Bóng ai hòa lẫn bóng ngÆ°á»i năm xÆ°a.
Thanh yên lặng nghe:
“Buồn quá nhỉ? Mà câu thÆ¡ của anh cÅ©ng buồn chết ngÆ°á»i. Bây giá» Thúy đã nằm trong mồ lạnh, chắc lạnh hÆ¡n cả tôi vá»›i anh đêm nay ngồi ở vÆ°á»n Ä‘Ã o nà yâ€.
Nói xong nà ng tiếp theo câu chuyện bá» dở cho Ngá»c khá»i nghÄ© đến Thúy nữa.
“Nà y anh, chúng mình lạc và o Äà o Nguyên thá»±c rồi đấy!â€
Ngá»c ngắt lá»i:
“Cảnh đẹp thế nà y thì Ä‘Ã o nguyên giả cÅ©ng thà nh Ä‘Ã o nguyên thá»±câ€.
Thanh nói:
“Tôi đã bảo anh ở đây có khi là má»™t trăm năm ở dÆ°Æ¡ng thế. Nếu váºy bây giá» các lịch trong khắp thế giá»›i Ä‘á»u Ä‘á» hai nghìn linh bốn mÆ°Æ¡i tÆ°, là m gì còn anh Ninh nữa, là m gì còn Việt Quốc, Việt Minh, chúng mình trở vá» hết cả việc là m, buồn chết. Thúy cÅ©ng nhÆ° PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhÆ° thằng nhân tình đã đánh lừa tôi, nhÆ° thằng chồng đã phụ bạc tôi chỉ còn tên lại trong gia phả. Thế là hết cả, còn lại mình tôi vá»›i anh. Trong lòng mình vẫn lo tranh đấu già nh Ä‘á»™c láºp nhÆ°ng biết đâu nÆ°á»›c mình đã Ä‘á»™c láºp từ gần trăm năm nay. Anh Ninh nếu là m nên công trạng già nh Ä‘á»™c láºp - ấy là và dụ thế, chứ xin lá»—i anh, tôi không tin anh ấy là m được trò trống gì - thì tên anh ấy sẽ ghi và o lịch sá» há» sẽ là m lá»… ká»· niệm anh Ninh nhÆ° bây giá» (bây giá» hay má»™t trăm năm sau) ngÆ°á»i ta là m lá»… ká»· niệm Lý ThÆ°á»ng Kiệt, Trần HÆ°ng Äạo. Quê anh Ninh ở đâu nhỉ?â€
“Hình nhÆ° ở là ng Má»™c thì phải. Chị há»i là m gì?â€
Thanh đáp:
“Thì ở là ng Má»™c chắc có Ä‘á»n thá» anh Ninh cÅ©ng nhÆ° Ä‘á»n thá» Kiếp Bạc, hỠđến há» cắt lưỡi siên lình, há» cÅ©ng sì sụp lá»… vái rút thẻ cầu tà i cầu phúc, các bà đồng bà cốt tha hồ là m giầu, lúc đó có lẽ anh Ninh lại thÃch được trở vá» cuá»™c Ä‘á»i cách mệnh và sai anh Ä‘i giết ngÆ°á»i nhÆ° ngóeâ€.
Thanh cất tiếng cÆ°á»i:
“Còn tôi ấy à ? Gia phả không có tên, bà con thân thÃch không có, còn lại hoạ chăng ở thÆ° viện những giấy tá» chồng tôi kiện vá» tá»™i bắt được quả tang ngủ vá»›i trai. Ngà n thu sá» sách còn ghi tên tôi lại, sỠđây là luáºn Ä‘á» của má»™t ông tiến sÄ© nà o lấy việc theo trai của tôi để nghiên cứu vá» mặt luáºt pháp xem chồng tôi phải hay tôi phải. Còn anh ấy à ? Chắc bà chị anh trÆ°á»›c khi chết cÅ©ng nhắc đến tên anh và rủa theo đúng nhÆ° anh kể chuyện lại vá»›i tôi ‘thằng Ngá»c chết tiệt Ä‘i đâu biệt tÃch không thấy vá»â€™, có biết đâu nó Ä‘Æ°Æ¡ng ở Thiên Thai vá»›i cô hà ng cà -phê Thanh HÆ°Æ¡ngâ€.
Ngá»c thấy hay hay vá»™i nói:
“Nếu tôi trở vá» thì chẳng biết liên lạc vá»›i ai nữa, còn chị lúc đó má»›i tháºt là đồng chà há» của tôi trong má»™t chi bá»™ ma, chi bá»™ Ãch ká»·. Công việc chÃnh của chi bá»™ lúc đó má»›i tháºt đúng vá»›i tên, chỉ có việc ănâ€.
Trăng má»—i lúc má»™t lên cao; hai ngÆ°á»i đã trông thấy mặt nhau. Hai mắt Thanh vì hÆ¡i sâu nên Ngá»c không nhìn rõ hẳn; thỉnh thoảng khi nà ng ngá»a mặt, hai con ngÆ°Æ¡i nà ng phản chiếu ánh trăng long lanh sáng sau hà ng lông mi Ä‘en, má»™t thứ sáng mÆ¡ hồ, huyá»n ảo. Thoảng trong môt lúc Ngá»c có cái cảm tưởng nhÆ° Thanh là má»™t con hồ ly Ä‘Æ°Æ¡ng nhìn chà ng để quyến rÅ©. Ngá»c định giÆ¡ tay nắm lấy tay Thanh, ngồi xÃch lại gần rồi đặt đầu Thanh ngả và o vai mình; Thanh chắc sẽ ngá»a mặt và Ngá»c sẽ nhìn thẳng và o đôi mắt nà ng trong sáng dÆ°á»›i ánh trăng rồi ngá» lá»i:
“Anh yêu em từ lâuâ€.
NhÆ°ng chà ng vẫn ngồi yên. Ở táºn nÆ¡i nà o tháºt xa có tiếng ngÆ°á»i gá»i nhau. Má»™t lúc sau Ngá»c há»i:
“Thế trong má»™t trăm năm dÆ°á»›i hạ giá»›i có còn lại cái ‘guồng máy’ của chị không?â€
Thấy trong má»™t lúc lâu Ngá»c cứ đăm đăm nhìn mình yên lặng, Thanh cÅ©ng Ä‘oán được đây là cÆ¡ há»™i rất hiếm có để Ngá»c ngá» tình yêu vá»›i mình và Ngá»c Ä‘ang suy nghÄ© vá» việc đó. Tá»± nhiên nà ng hé môi mỉm cÆ°á»i:
“Chắc cu cáºu còn ngượng Ä‘ang tìm cách nói cho ổn cÅ©ng nhÆ° khi định giết ngÆ°á»i nà o thì tìm câu nói để ngÆ°á»i ấy tinâ€.
Trong cảnh sáng trăng dÆ°á»›i những vùng hoa Ä‘Ã o mà u hồng lạt gần nhÆ° trắng, Thanh cÅ©ng muốn ngá» lòng mình vá»›i Ngá»c. Môi nà ng mấy lần mấp máy định nói: “Em yêu anh†nhÆ°ng lại thôi.
Chỉ nói có ba tiếng mà sao nà ng thấy khó khăn quá. Nghe Ngá»c há»i, Thanh nói nhÆ° cái máy, tâm trà vẫn còn triá»n miên trong giấc má»™ng đẹp chÆ°a tan:
“Cái ‘guồng máy’ nà o?â€
Ngá»c cÆ°á»i:
“Cái ‘guồng máy’ của chị đặt ra ấy mà â€.
“A, cái ‘guồng máy’.â€
Thanh lại trở vỠvới hiện tại:
“Cái ‘guồng máy’ ấy thì vẫn còn, còn mãi. Anh đã xem Äông Chu liệt quốc và Tây Hán chÆ°a?â€
“Có, tôi có Ä‘á»c nhiá»u lầnâ€.
“Äấy, anh xem cái guồng máy đã có từ mấy nghìn năm trÆ°á»›c. Anh chắc còn nhá»› Vệ Ưởng nÆ°á»›c Tần, Phạm Lãi vá»›i Văn Chủng nÆ°á»›c Việt, Hà n TÃn vá»›i TrÆ°Æ¡ng LÆ°Æ¡ng Ä‘á»i Tây Hán. Vệ Ưởng, Văn Chung, Hà n TÃn Ä‘á»u bị cái guồng máy nó nghiến nát nhừ cÅ©ng nhÆ° nó sẽ nghiến anh Ninh và cả anh nữa. CÅ©ng may là hiện giá» anh Ä‘Æ°Æ¡ng ở Äà o Nguyên vá»›i tôi. Nà o đã có được mấy ngÆ°á»i thoát, hoạ chăng có TrÆ°Æ¡ng LÆ°Æ¡ng Ä‘i tu tiên, Phạm Lãi Ä‘i dạo NgÅ© Hồ và đá»i Äông Hán có Nghiêm Tá» Lăng vá» câu cá ở Phú Xuân SÆ¡n. Ở Ä‘á»i bao giá» cÅ©ng váºy: tiến rất dá»…, lui má»›i khó. Váºy nếu bây giá» chúng mình trở vá» nÆ¡i trần thế, cuá»™c Ä‘á»i chắc đã biến đổi nhiá»u nhÆ°ng cái guồng máy ấy nó vẫn còn. Anh lại sẽ bị lôi cuốn và o đó, mà tôi cÅ©ng váºy, chắc tôi cÅ©ng vì anh mà bị lôi cuốn theo, nhÆ°ng lại bị lôi cuốn vá» những việc khácâ€.
Ngá»c nói:
“NhÆ°ng lần thứ hai tôi cÅ©ng cứ lăn lÆ°ng và o vá»›i...â€
Chà ng định nói: “với chị†nhưng chà ng giữ lại được, tiếp theo:
“Nếu tôi có bị nghiến nát nhừ cÅ©ng cam tâmâ€.
Thanh nói:
“Tránh thế nà o được số trá»i. Má»—i ngÆ°á»i sinh ra đã có sẵn má»™t cái ‘kiếp’, tiếng Ấn Äá»™ là gì, tôi quên mất rồi, hình nhÆ° là Karma. Trong Kiá»u cÅ©ng có những câu ở Ä‘oạn kết:
Ngẫm hay cÆ¡ sá»± tại trá»i,
Trá»i kia đã bắt là m ngÆ°á»i có thân.
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh tao mới được phần thanh tao
Có đâu tây vị ngÆ°á»i nà o
Má»›i đầu Thanh Ä‘á»c rồi tiếng Ä‘á»c đổi thà nh tiếng ngâm rất hay:
... Äã mang lấy Nghiệp và o thân,
CÅ©ng đừng trách lẫn trá»i gần trá»i xa.
Thiện căn ở tại lòng ta,
Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ tà i...
Thanh ngừng lại. Ngá»c giục:
“Chị ngâm nữa cho tôi nghe Ä‘i. Ở Äà o Nguyên quanh năm chỉ có tiếng ca hát thôiâ€.
Bá»—ng trên trá»i có tiếng Ä‘á»™ng cÆ¡ rồi hiện ra má»™t chiếc máy bay tuần tiá»…u của Mỹ dÆ°á»›i có để đèn xanh đèn Ä‘á». Thanh cÆ°á»i rồi nói:
“Và cả tiếng phi cÆ¡ nữa. Tôi thấy anh lúc nà o cÅ©ng nhÆ° ở trên cung trăngâ€.
Ngá»c cãi:
“Tôi ở trên cung trăng nhÆ°ng những lúc đó thì thá»±c tế lắm. Còn chị ấy à ? Chị rất thá»±c tế nhÆ°ng đầu óc vẫn mÆ¡ tưởng cung trăngâ€.
Thanh đứng lên:
“NghÄ©a là ý anh định nói anh mÆ¡ má»™ng nhÆ°ng thá»±c tế còn tôi thá»±c tế nhÆ°ng mÆ¡ má»™ng. Tôi vá»›i anh tâm hồn giống nhau lắm nhỉ nhÆ°ng chỉ khác má»™t tà thôi. Bây giá» ta vá» chứ. Äể anh dẫn Ä‘Æ°á»ngâ€.
Ngá»c đã định được hÆ°á»›ng nhá» có trăng nhÆ°ng chà ng cÅ©ng cứ Ä‘i quanh quẩn để cuá»™c du lịch dÆ°á»›i trăng kéo dà i thêm ra.
Tá»›i Ä‘Æ°á»ng cái đợi mãi má»›i có ánh đèn má»™t chiếc xe Ä‘i vá» Côn Minh. Thanh chạy ra, vẫy tay. Xe ngừng lại má»›i biết đó là má»™t cái cam nhông của quân Ä‘á»™i Mỹ. Thanh tiến vá» phÃa ngÆ°á»i tà i xế và nói tiếng Anh vá»›i ngÆ°á»i tà i xế Mỹ. Sau má»™t hồi thÆ°Æ¡ng lượng, há» bằng lòng cho Ä‘i nhÆ°ng vì ở phÃa trÆ°á»›c không có chá»— nên Thanh và Ngá»c phải ngồi ở phÃa sau.
Con Ä‘Æ°á»ng đất và xóc, lại trúng và o mùa khô nên bụi bay lên mù mịt, khiến Thanh phải lấy khăn phủ tóc, còn Ngá»c lấy cánh tay áo che mÅ©i. Hai ngÆ°á»i nhìn nhau, Thanh nói:
“Ai bảo cứ muốn bá» nÆ¡i thiên thai vá» nÆ¡i trần thế. Bây giá» tha hồ ngá»i bụi trầnâ€.
Nà ng tiếp theo:
“ÄÆ°Æ¡ng ở thiên thai nhảy ngay xuống xe quân Ä‘á»™i Mỹâ€.
Hai ngÆ°á»i cùng cất tiếng cÆ°á»i rồi yên lặng nhìn nhau. Xe Ä‘i đã xa gần tá»›i Côn Minh bụi đã bám và o đầy tóc đầy áo nhÆ°ng cả vÆ°á»n Ä‘Ã o tÆ°Æ¡i nhÆ° con Ä‘Æ°á»ng nở hoa trong lòng Thanh và Ngá»c.
Xem tiếp chương 19
|
31-08-2008, 01:16 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 19
Buổi sáng Thanh đến ngay nhà Quân để báo cáo:
“Hôm qua tôi rủ anh chà ng Ä‘i chÆ¡i cánh đồng Ä‘Ã o. Ngồi đến khi trăng lên má»›i vá». Anh chà ng xem chừng mê đặc rồi; tôi để anh chà ng cầm lấy tay. Lúc Ä‘i dÆ°á»›i ánh trăng có lần anh chà ng đã ôm ngang lÆ°ng tôi, nhÆ°ng tôi vẫn là m cao chÆ°a chịu; có là m khó khăn anh chà ng má»›i cà ng thèm muốn hÆ¡n. Anh chà ng cho biết là có TÆ°á»ng ở Äồng Minh Há»™i tá»›i huyện An Thuáºn đã trốn được vá»; nhá» xe Mỹ, có lẽ sắp tá»›i Côn Minhâ€.
Quân vuốt bộ râu lơ thơ nói với Thanh:
“TÆ°á»ng là tay lợi hại lắm lại rất có tiếng ở trong nÆ°á»›c. Äồng chà phải tìm cách là m thế nà o để Ngá»c giá»›i thiệu đồng chà vá»›i TÆ°á»ng và dò xét cẩn tháºn hà nh vi của TÆ°á»ng. TÆ°á»ng mà sang đây thì bao nhiêu Việt kiá»u lừng khừng sẽ theo vá» TÆ°á»ng hết. Tụi nó lại thêm mạnh cánhâ€.
Thanh nói:
“Äược, tôi tin sẽ dò xét được. Còn Ninh thì tôi thấy cả ngà y ở nhà , viết nhiá»u lắm. Tôi Ä‘oán nay mai Ninh lại vá» Mông Tá»± để thông tin vá»›i trong nÆ°á»›c. Có thể Ngá»c sẽ vá» nÆ°á»›c; Ngá»c Ä‘i thế nà o cÅ©ng rủ tôi Ä‘i cùng. Äồng chà đã có tin tức gì vá» Nghệ và Tứ chÆ°a?â€
Quân đáp:
“Vẫn biệt vô âm tÃn. Tôi e TÆ°á»ng sang đây thì thế nà o Ngá»c cÅ©ng vá» nÆ°á»›c Ä‘em thÆ° của TÆ°á»ng vỠđể Ä‘Æ°a thêm ngÆ°á»i sang. Äồng chà cần dò xét nhất là vá» sá»± liên lạc của TÆ°á»ng vá»›i tụi Mỹâ€.
Thanh đứng dáºy nói:
“Anh Nghệ chắc Ä‘Æ°Æ¡ng bà máºt hoạt Ä‘á»™ng từ Äồng Văn tá»›i Hoà ng Su Phì. Ngá»c có cho tôi hay là đã giá»›i thiệu Nghệ vá»›i má»i ngÆ°á»i trong các tổ chức bà máºt ở biên giá»›i. Äể và i hôm nữa, tôi sẽ báo tin vá» TÆ°á»ng. Hôm nay anh chà ng Ngá»c rủ tôi Ä‘i ăn ốc sống ở chùa Cá. Tôi phải Ä‘i ngayâ€.
Thanh Ä‘i rồi, Quân liá»n phái Kiệt Ä‘i ra chùa Cá. Thanh đã hẹn trÆ°á»›c đợi Ngá»c ở má»™t hà ng nÆ°á»›c chè ở NgÅ© Hoa SÆ¡n. Thấy Ngá»c đến, Thanh nói luôn:
“Hôm nay tôi thết anh, rất rẻ mà rất ngon. Chúng mình Ä‘i chùa Cá ăn ốc sốngâ€.
Ngá»c tán thà nh ngay:
“Thế thì tuyệt. Tôi thÃch nhất ốc sống chùa Cá. Ä‚n giòn mà ngá»t lại rẻ tiá»n nữaâ€.
Gần đến nơi, Thanh nói:
“Tôi cÅ©ng thÃch ăn ốc sống. NhÆ°ng tôi không lấy á»›tâ€.
“Phải có á»›t má»›i ngon chứâ€.
Ngá»c lại bất giác nghÄ© đến Tứ chắc nhiá»u lần ra đây nhắm rượu vá»›i ốc sống.
Thấy bà hà ng, Ngá»c há»i:
“Tôi có má»™t ngÆ°á»i bạn hẹn tôi ở đây, bà cụ đã thấy đến chÆ°a?â€
Bà cụ ngÆ°á»i Tà u nhÆ°ng thÆ°á»ng hay để ý và nhá»› rõ mặt những ngÆ°á»i Việt. Trừ những ngÆ°á»i ở lâu năm còn những ngÆ°á»i khác nói tiếng lÆ¡ lá»› bà cụ biết ngay là ngÆ°á»i Việt:
“Ông bạn của ông tên là gì?â€
Ngá»c nói giá»ng đùa:
“NgÆ°á»i bạn của tôi không có tênâ€.
Bà cụ cũng nói đùa lại:
“NgÆ°á»i gì mà lại không có tên. Thế mặt mÅ©i thế nà o?â€
Ngá»c kể qua loa cho bà cụ bán hà ng biết dáng Ä‘iệu của Tứ. Bà cụ tá» vẻ niá»m nở:
“Tôi biết rồi. Ông ấy đến ăn luôn ở hà ng tôi, Ä‘eo kÃnh cáºn thị, yết hầu lá»™ và răng hÆ¡i vổâ€.
Bà cụ giơ hai tay lên:
“À, ra ông ‘cáºn thị’, ông ấy tÃnh vui vẻ quá, má»—i lần đến ăn ốc sống ông ấy trả tiá»n háºu hÄ© lắm. Có khi còn tiá»n lẻ ông ấy hay cho cháu. NhÆ°ng Ä‘á»™ nà y dá»… đến gần má»™t năm tôi không thấy ông đến nữa. Tôi nhắc ông nếu gặp ông ‘cáºn thị’ thì má»i ông lại hà ng. Äá»™ nà y tôi có thứ rượu trắng ngon lắm. Ông ấy có khi ngồi cả buổi chiá»u nhắm rượu, say nằm ká»nh ra cái phản con, lúc dá»n hà ng vá» tôi phải đánh thức mãi má»›i chịu dáºy. Có những lúc say rượu quá, ông ta vừa ăn vừa khóc nÆ°á»›c mắt má» cả kÃnh. Tôi chắc ông ta có Ä‘iá»u gì buồn nhÆ°ng há»i thì không chịu nói cứ bảo là tại á»›t tôi cayâ€.
Bà cụ vốn quen biết cả Ngá»c và Thanh nên vui miệng nói tiếp:
“Ớt của tôi đâu có cay. Có má»™t hôm trá»i mÆ°a vắng khách, ông ta cÅ©ng mò đến uống say rồi nằm ra cái phản khóc nức nở. Chắc ông bạn của cáºu có việc gì buồnâ€.
Ngá»c đáp:
“Không, ông ấy vui vẻ lắm. NhÆ°ng há»… uống rượu say và o là khóc nhÆ° khóc mẹ chết. Bây giá», ông ta cai rượu, cai hẳn và có thá» vá»›i tôi, thá» Ä‘á»™c lắm nên hôm nay tôi má»›i rủ ông ấy đến ăn ốc. Ä‚n ốc mà không có rượu thì kém ngon nhiá»u lắm, nếu ông ấy nhịn được rượu thì chắc là cai hẳn được. Bà cụ đã hiểu rõ chÆ°a?â€
Bà cụ há»i:
“NhÆ°ng sao ông ấy hay khóc thế?â€
“Bà cụ không rõ. Những ngÆ°á»i say rượu có ngÆ°á»i Ä‘i ngủ ngay, đấy là hạng tiên tá»u, có ngÆ°á»i thÃch ngồi, có ngÆ°á»i đánh chá»i vợ con, cÅ©ng có ngÆ°á»i cứ uống rượu và o là khócâ€.
Bà cụ cÆ°á»i. Thanh cÅ©ng cÆ°á»i theo nói:
“Thế thì hôm nà o tôi cÅ©ng uống rượu xem tôi thuá»™c vá» hạng nà oâ€.
Nà ng bảo bà hà ng rót cho một cốc nhỠrượu trắng rồi cầm cốc nốc một hơi cạn. Nà ng sặc lên ho và nước mắt ứa ra:
“Äấy bà cụ xem tôi cÅ©ng giống ông cáºn thị. Má»›i uống đã khóc rồiâ€.
Nà ng lau mắt ăn hết bát ốc sống. ChÃnh nà ng cÅ©ng thÆ°Æ¡ng Tứ và thÆ°Æ¡ng cả mình nữa vì nà ng vá»›i Tứ cảnh ngá»™ hÆ¡i giống nhau ở chá»— đã bị lừa, bị lôi và o guồng máy. Tứ đã chết nhÆ°ng còn nà ng? Biết đâu nà ng sẽ không bị chÃnh Ngá»c giết nà ng cÅ©ng nhÆ° Ngá»c bất đắc dÄ© giết Tứ.
Nhìn quanh không có ai Thanh bảo Ngá»c:
“Anh lúc nà o cÅ©ng bị Tứ ám ảnhâ€.
“Tôi không Ä‘á»i nà o quên đượcâ€.
Thanh quay nhìn Ngá»c:
“Biết đâu không có ngà y anh cÅ©ng bắt buá»™c giết tôi nhÆ° Tứ. Anh có hối háºn Ä‘i thì cÅ©ng vô Ãch. Tôi sẽ chỉ còn là má»™t đống xÆ°Æ¡ng trắng, cạnh bá» má»™t dòng suối trong của má»™t khu rừng nà o ở biên giá»›i. NhÆ°ng tôi không sợ. Lúc nà o tôi cÅ©ng sẵn sà ng đón cái chết. Äón chết thì không sợ chết nữa. Nà y anh Ngá»c, má»™t hôm tôi bói Kiá»u gặp ngay câu: ‘Dẫu rằng xÆ°Æ¡ng trắng quê ngÆ°á»i quản đâu’. Còn anh nữa? Biết đâu không có ngà y anh cÅ©ng nhÆ° tôi, anh chỉ còn bá»™ xÆ°Æ¡ng khô cạnh bá» suối. Anh sẽ được gặp lại Thúy. Cô PhÆ°Æ¡ng tha hồ mà đợi anh. Chi bá»™ của tôi vá»›i anh lúc đó má»›i tháºt là má»™t chi bá»™ maâ€.
Ngá»c cÅ©ng nhìn lại Thanh:
“Chị tưởng tôi sợ à ?â€
Xem tiếp chương 20
|
31-08-2008, 01:16 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 20
Lúc hai ngÆ°á»i ra khá»i chùa Cá, Thanh tuy say lảo đảo nhÆ°ng cÅ©ng thoáng thấy Kiệt ngồi ở má»™t bà n nÆ°á»›c chè ngoà i trá»i, khuất sau bụi cây. Nà ng nghÄ© thầm: Quân chắc cho ngÆ°á»i rình mình.
Nà ng Ä‘i sát hẳn và o ngÆ°á»i Ngá»c. Ngá»c cúi nhìn Thanh thấy đôi má hồng của nà ng biến thà nh mà u Ä‘á». Thanh nghÄ© thầm:
“Phải là m thế nà o cho Kiệt biết là Ngá»c đã bị mình quyến rÅ©â€.
Nà ng cất tiếng nói to:
“Chúng mình ra xem cá Ä‘iâ€.
Hai ngÆ°á»i đến dá»±a và o lan can nhìn những con cá và ng to bằng con cá chép bÆ¡i lượn dÆ°á»›i nÆ°á»›c. Phần vì biết Kiệt Ä‘Æ°Æ¡ng nhìn mình phần thì bạo dạn vì say rượu, nà ng giÆ¡ tay chỉ: “Kìa anh xem con cá kia má»›i toâ€, vừa nói nà ng vừa nghiêng đầu nhÆ° để cố nhìn con cá, má nà ng chạm hẳn và o má Ngá»c và nà ng cứ để yên nhÆ° váºy. Rồi nà ng lại chỉ vá» phÃa khác thốt lên lá»i mừng nhÆ° trẻ con: “Con cá bên nà y còn đẹp hÆ¡nâ€. Ngá»c quay nhìn và cÅ©ng bắt chÆ°á»›c Thanh cố ý để má chà ng chạm và o má Thanh. Má»™t hÆ¡i nóng thấm dần và o mặt chà ng; Ngá»c hÃt hÆ¡i mấy cái nói:
“Nhiá»u cá thế mà nÆ°á»›c ao không tanhâ€.
Má»™t mùi thÆ¡m nhẹ từ tóc Thanh thoang thoảng trong gió, Ngá»c tưởng nhÆ° mùi thÆ¡m của không khà trong, mùi thÆ¡m của nắng trên những lượm lúa nếp má»›i gặt vá» phÆ¡i ngoà i sân.
Thanh mỉm cÆ°á»i:
“Chắc thế nà o vá» Kiệt cÅ©ng báo cáo vá»›i Quân là Ngá»c đã bị mình quyến rÅ© được rồiâ€.
Nà ng đứng thẳng ngÆ°á»i bảo Ngá»c:
“Quên khuấy Ä‘i mất. Ä‚n xong mình chÆ°a uống nÆ°á»›c chè cho đỡ tanh miệng. Anh có biết cái lầu có gác kia là má»™t quán nÆ°á»›c chè không?â€
“Tôi chÆ°a và o đấy bao giá»â€.
“Thế để tôi Ä‘Æ°a anh và oâ€.
Hai ngÆ°á»i theo má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» khuất khúc rồi đến má»™t cái lầu.
NgÆ°á»i chủ quán còn trẻ thấy Thanh đến, nói:
“Lâu lắm má»›i lại thấy cô đến, dá»… có khi hÆ¡n má»™t năm rồiâ€.
Ngá»c nghÄ© thầm: Má»™t năm qua mà anh chà ng chủ quán vẫn còn nhá»› đến Thanh. Chắc anh chà ng nà y cÅ©ng si mê vá» sắc đẹp của Thanh. Äã có lần chà ng Ä‘i qua má»™t trÆ°á»ng nữ trung há»c gần NgÅ© Hoa SÆ¡n và o đúng lúc giá» tan há»c. Hà ng trăm cô nữ sinh Vân Nam dạo qua mặt chà ng; tuy ngÆ°á»i nà o cÅ©ng mặc áo xanh lam nhÆ° Thanh nhÆ°ng trong bá»n má»™t hai trăm cô nữ sinh cô nà o cÅ©ng cục mịch, má phÃnh và chân to nhÆ° cái bắp chuối há»™t. Chà ng tưởng Thanh nếu Ä‘i lẫn và o đám nữ sinh ấy thì Thanh sẽ thanh nhã nhÆ° má»™t tiên nữ trên trá»i rÆ¡i xuống.
Hai ngÆ°á»i lên gác rồi ra chá»— bao lan có để bà n uống nÆ°á»›c. Thanh có ý tìm Kiệt nhÆ°ng không thấy bóng dáng nữa mà và o cái lầu ấy chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» hai bên toà n hồ ao. Nà ng nghÄ© thầm, mỉm cÆ°á»i:
“Chắc Kiệt đã vá» báo cáo vá»›i Quân cho là mình đã là m tròn pháºn sá»±â€.
Ngá»c há»i Thanh:
“Sao sáng hôm nay tôi thấy chị cứ mỉm cÆ°á»i luônâ€.
Thanh chỉ lên bức tÆ°á»ng:
“Anh xem kia kìaâ€.
Trên tÆ°á»ng có những nét vẽ và viết chi chÃt; có những hình vẽ rất nhảm nhà lại có những dòng tên viết song đôi. Thấy có chá»— Ä‘á» má»™t bà i thÆ¡, Thanh bảo Ngá»c:
“Ta lại xem bà i thÆ¡ há» viết kia Ä‘iâ€.
Tá»›i nÆ¡i hai ngÆ°á»i cùng Ä‘á»c thì là má»™t bà i ÄÆ°á»ng thi:
Khứ niên, kim nháºt thá» môn trung
Nhân diện đà o hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Äà o hoa y cá»±u tiếu đông phong [1]
“Anh có biết bà i nà y không?â€
“Khôngâ€.
“Anh không thấy hai câu trong Kiá»u: ‘Chung quanh nà o thấy bóng ngÆ°á»i. Hoa Ä‘Ã o năm ngoái còn cÆ°á»i gió đông’ là lấy ở hai câu cuối bà i nà y à ? Anh giá»i thÆ¡ anh thá» dịch ra thÆ¡ nôm xemâ€.
Ngá»c cÆ°á»i nói:
“Tôi chỉ biết ngắm phong cảnh còn thÆ¡ thì tôi xin chịu. Tôi chỉ thấy câu: ‘Nhân diện Ä‘Ã o hoa tÆ°Æ¡ng ánh hồng’ hợp vá»›i cảnh Ä‘i chÆ¡i hôm qua ở vÆ°á»n Ä‘Ã o quáâ€.
Thanh bảo:
“Anh cho mượn cái bút máyâ€.
Nà ng cầm bút loay hoay nghĩ rồi viết lên tỠgiấy nhà hà ng để trên bà n:
“Tôi dịch xong rồi. Dịch hÆ¡i láo má»™t tÃâ€.
Ngá»c nói:
“Ở đây vắng ngÆ°á»i chị thá» ngâm cho tôi nghe. Dịch láo cÅ©ng đượcâ€.
“Tôi dịch không đúng nguyên văn nhÆ°ng ý thì hay lắmâ€.
Rồi nà ng vừa mỉm cÆ°á»i vừa ngâm:
Hôm nay chà ng Ngá»c đến bên song
Mặt Ngá»c hoa Ä‘Ã o má»™t sắc hồng
Mặt Ngá»c mai vá» công tác trạm
Hoa đà o khép cánh oán đông phong.
Ngá»c khen hay, ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi nói:
“Tôi đổi hẳn Ä‘i có được không? ThÆ¡ tôi trả lá»i hai câu cuối chị oán tôi không bằng lòng để chị vá» biên giá»›i thăm đất nÆ°á»›c nhà . ThÆ¡ không hay lắm, nhÆ°ng thá»±c tếâ€.
Rồi chà ng Ä‘á»c cho Thanh nghe:
Lòng những mong vỠđất nước nhà ,
Hay đâu xương mục chốn rừng xa.
Oán thay ‘guồng máy’ ai bầy đặt
Chi bá»™ hai ngÆ°á»i hóa bá»™ ma.
Thanh gáºt đầu khen thÆ¡ của Ngá»c hay hÆ¡n thÆ¡ của nà ng nhiá»u.
“NhÆ°ng mà anh là m thÆ¡ thế sái quá. Ngá»™ chết tháºt thì sao?â€
“Chị muốn là m cách mệnh mà còn tin nhảm thÆ¡ sái. Chị sợ chết à ?â€
Thanh nhìn thẳng và o mắt Ngá»c:
“Thì tôi vừa bảo anh lúc nà o tôi cÅ©ng sẵn sà ng đón cái chết. Anh quên rồi sao?â€
Rồi nà ng cất tiếng ngâm:
Oán thay guồng máy ai bầy đặt
Chi bá»™ hai ngÆ°á»i hóa bá»™ ma.
Mải là m thÆ¡ và ngâm thÆ¡ Thanh đã quên bẵng Kiệt. Lúc nà ng nhìn xuống thấy Kiệt đứng ở sân, nấp sau má»™t bụi cây. Nà ng bảo Ngá»c to giá»ng:
“Thôi ta vá» thôi. Äi ăn cÆ¡m Ä‘i không em đói lắm rồiâ€.
Chữ ‘em’ nà ng nói cốt cho Kiệt nghe thấy. Lúc xuống lầu thì Kiệt đã vội vã đi thẳng ra chùa Cá.
Mấy lần nhìn lại không có bóng Kiệt hay bóng ai theo, Thanh rủ Ngá»c Ä‘i vá» phÃa Cổng Nam, tá»›i má»™t hiệu nà ng biết là ăn ngon và rẻ.
Tối hôm ấy nà ng vá» báo cáo vá»›i Quân rằng nà ng cÅ©ng đã láºp má»™t chi bá»™ có hai ngÆ°á»i lấy tên là Chi bá»™ Ãch ká»·, nhÆ° váºy không phải tuyên thệ mà vẫn dò xét được má»i công việc. Ngá»c có cho nà ng biết là TÆ°á»ng ngà y kia sẽ tá»›i Côn Minh cùng vá»›i má»™t số quân nhân Phục Quốc. TÆ°á»ng sẽ ở lại Côn Minh Ä‘á»™ má»™t hai tháng và định ra tá» báo bằng tiếng Anh. Ninh đã kiếm má»™t hãng thuốc lá để cho mấy quân nhân Phục Quốc ở, còn TÆ°á»ng sẽ ở nhà ai nà ng chÆ°a rõ.
Quân lại vuốt bá»™ râu lÆ¡ thÆ¡, tá» lá»i khen Thanh.
Từ lúc đó Thanh đi lại các nhà quen thuộc ở Côn Minh không thấy có Kiệt hay bất cứ ai theo dõi mình nữa. Quân đã tin hẳn nà ng và bảo các cán bộ để nà ng tự do hà nh động.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Dịch nôm là : Năm ngoái ngà y hôm nay cÅ©ng ở giữa cổng nà y. Mặt ngÆ°á»i và hoa Ä‘Ã o chiếu ánh hồng lẫn nhau. Mặt ngÆ°á»i không biết Ä‘i nÆ¡i nà o. (Chỉ còn lại) Hoa Ä‘Ã o cÆ°á»i vá»›i gió đông nhÆ° cÅ©.
Xem tiếp chương 21
|
|
|
| |