Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 19-04-2008, 02:05 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 25 Hiệp cốt nhu tình

Tống Phù là nhân vật lão luyện giang hồ nhÆ°ng nghe PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi trả lá»i nhÆ° vậy thì bất giác cÅ©ng ngẩn ngÆ°á»i. Lão nhìn chàng hồi lâu rồi há»i tiếp :
- Lão đệ, cô ta... An cô nương đắc tội với ngươi chuyện gì vậy?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Cô ta ngụy kế Ä‘a Ä‘oan, lòng dạ khó lÆ°á»ng.
Tống Phu trầm giá»ng nói :
- Lão đệ, chẳng trách An cô nương thương tâm mà khóc như vậy, thì ra miệng lưỡi của lão đệ ngươi thật ác độc!
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi nghe lão mắng mình thì bất giác kinh ngạc không ít, chàng há»i lại :
- Vãn bối ác độc?
Tống Phù nói :
- Thế nào? Lão đệ ngÆ°Æ¡i không thừa nhận chăng? Mấy chữ ngụy kế Ä‘a Ä‘oan, lòng dạ khó lÆ°á»ng đó mà gắn cho bất kỳ ngÆ°á»i nào thì ngÆ°á»i đó cÅ©ng không thể chịu nổi.
Lão ngưng lại thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Huống hồ, ngÆ°Æ¡i lại nói những lá»i này vá»›i ngÆ°á»i có lòng giúp ngÆ°Æ¡i, lẽ nào hôm nay lão đệ ngÆ°Æ¡i không được bình thÆ°á»ng?
Tuyết Nghi liá»n nói :
- Làm gì có chuyện đó?
Nói vậy nhÆ°ng chàng nhá»› lại câu Tống Phù vừa nói : "NgÆ°á»i có lòng giúp ngÆ°Æ¡i", thì bất giác thầm nghÄ© :
- Không sai, vì muốn giúp ta nên cô ta mới đi Thiếu Lâm tự, chuyện ta nghi ngỠcô ta là không đúng rồi.
NhÆ°ng liá»n sau đó chàng lại nhá»› đến chuyện mẫu thân của nàng bảo nàng đến Trung Nguyên tìm sÆ° phụ của chàng trả thù, đôi bên đã là thù địch của nhau thì tại sao nàng lại muốn giúp đệ tá»­ của kẻ thù? Trừ phi nàng muốn che đậy âm mÆ°u gì đó nên má»›i thi ân trÆ°á»›c.
NghÄ© đến đây thì bất giác PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi cảm thấy trong lòng đầy mâu thuẫn, nhất thá»i chàng không hiểu dụng tâm thật sá»± của An Tiểu Bình nhÆ° thế nào nên càng lúc càng cảm thấy mÆ¡ hồ.
Tống Phù quan sát thấy thần sắc của chàng liên tục thay đổi thì biết lúc này chàng Ä‘ang hối hận trong lòng vá» những lá»i thái quá vừa nói, vì vậy lão mỉm cÆ°á»i, nói :
- Lão đệ, ngươi nên vào trong an ủi cô ta đi!
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi ngạc nhiên há»i lại :
- An ủi cô ta? An ủi Ä‘iá»u gì chứ?
Tống Phù phá lên cÆ°á»i sang sảng má»™t tràng rồi nói :
- An ủi Ä‘iá»u gì à? Lão đệ ngÆ°Æ¡i Ä‘ang giả vỠđấy chăng? NgÆ°Æ¡i làm cho cô ta tức đến phát khóc, lẽ nào không vào khuyên cô ta vài câu?
Phương Tuyết Nghi chau mày nói :
- Tống lão, vãn bối không cố tâm trêu chá»c cô ta, hay là lão vào khuyên nhủ cô ta nhé!
Tống Phù lại cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Ta Æ°? NgÆ°Æ¡i bảo lão phu khuyên nhủ cô ta thì có ích gì? Lão đệ, ngÆ°Æ¡i từng nghe đạo lý ai buá»™c chuông thì ngÆ°á»i đó phải mở chuông chÆ°a?
Phương Tuyết Nghi ấp úng nói :
- Tống lão, vãn bối... Ôi! Biết nói thế nào cho phải đây?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- Rất dễ, chỉ cần ngươi nhận sai là được rồi!
Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp :
- Lão đệ, NgÅ© Äại Ma Chủ là những nhân vật không dá»… Ä‘á»™ng đến, nếu ngÆ°Æ¡i thật sá»± muốn tuân theo di ngôn của lệnh sÆ° Kiếm Thần mà lần lượt chế phục bá»n chúng thì bằng vào lá»±c của má»™t mình ngÆ°Æ¡i sợ rằng rất khó có hiệu quả!
Không phải Tuyết Nghi không biết Ä‘iá»u đó, chàng còn biết võ công của vị thiếu nữ đến từ Äông Hải này rất có khả năng không thua kém gì mình, tÆ°Æ¡ng lai nếu được nàng trợ giúp trong sá»± nghiệp hành đạo giáng ma thì quả nhiên sẽ rất có lợi. Chỉ có Ä‘iá»u, rõ ràng là nàng phụng mệnh mẫu thân đến tầm thù sÆ° phụ chàng, đã là thù nhân của nhau thì làm sao nàng có thể giúp chàng? PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi nghÄ© tá»›i nghÄ© lui nhÆ°ng vẫn không hiểu, rốt cuá»™c Tống Phù muốn mình khuyên nàng Ä‘iá»u gì.
Tống Phù thấy chàng im lặng thì biết chàng Ä‘ang có chá»— khó xá»­ nên mỉm cÆ°á»i khẽ nói :
- Lão đệ, có một chuyện sợ rằng lão đệ ngươi chưa nhìn ra thôi.
Tuyết Nghi liá»n há»i :
- Chuyện gì?
Tống Phu nói :
- DÆ°á»ng nhÆ° An cô nÆ°Æ¡ng rất có tình đối vá»›i ngÆ°Æ¡i.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi ngÆ¡ ngác nhìn Tống Phù mà không nói má»™t lá»i.
Tống Phù thản nhiên nói tiếp :
- Lão đệ ngươi làm sao thế? Không tin lão phu chăng?
Phương Tuyết Nghi chỉ lắc đầu nhưng thái độ của chàng đã không thừa nhận mà cũng không phản đối.
Tống Phù nói tiếp :
- Lão đệ, mau đi thôi! Hiện tại chúng ta không thể ức hiếp cô ta!
Phương Tuyết Nghi nói :
- Tống lão, có ai ức hiếp cô ta đâu!
Tống Phù nói :
- Không sai, ngÆ°Æ¡i cho rằng không có ai ức hiếp cô ta nhÆ°ng đối vá»›i cô ta mà nói thì đích thá»±c là chịu quá nhiá»u thiệt thòi rồi.
Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp :
- Lão đệ, ngươi nói cô ta phụng mệnh mẫu thân đến tìm sư phụ ngươi, phải không?
- Không sai!
- Vậy thì đúng rồi, ngÆ°Æ¡i không nghÄ© kỹ xem, nếu cô ta thật sá»± có ý tầm thù vá»›i ngÆ°Æ¡i thì há cá»› gì phải bôn ba đến Thiếu Lâm tá»± để giúp ngÆ°Æ¡i đẩy lui cÆ°á»ng địch?
- Chuyện này... Làm sao vãn bối biết được?
- Chuyện này ngươi không cần phải biết, nhưng chỉ cần phán đoán là rõ ngay thôi.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Vậy là vãn bối phải đi tạ tội với cô ta à?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Cái gì là tạ tá»™i, lão đệ. Chỉ cần ngÆ°Æ¡i lá»±a lá»i an ủi cô ta và thừa nhận mình trách sai cô ta là đủ rồi.
Phương Tuyết Nghi chẳng biết làm thế nào khác nên đành thở dài nói :
- Tống lão, vãn bối cảm thấy thật là...
Lá»i chÆ°a dứt thì chàng đã bÆ°á»›c vào khoang thuyá»n.
Tống Phù cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Lão đệ, lão phu ở ngoài mui thuyá»n ngắm non xanh nÆ°á»›c biếc, ngÆ°Æ¡i hãy khá mà an ủi an cô nÆ°Æ¡ng nhé!
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi nghe vậy thì trong lòng không vui nhÆ°ng đã bÆ°á»›c vào trong khoang thuyá»n nên chàng không tiện lên tiếng. Chàng chui qua khoang cách và đến khoang trong, nÆ¡i có bức màn ngăn lại làm chá»— nằm cho An Tiểu Bình thì bất giác tim chàng đập rá»™n ràng, máu nóng cứ cuồn cuá»™n dâng lên. Chàng do dá»± má»™t lúc rồi má»›i khẽ hắng giá»ng và nói :
- An hiá»n đệ.
Lá»i vừa dứt thì An Tiểu Bình vén màn bÆ°á»›c ra nàng nhìn Tuyết Nghi hồi lâu rồi há»i :
- PhÆ°Æ¡ng huynh...
Phương Tuyết Nghi thấy nàng có vẻ thất thần thì cũng hơi chạnh lòng, chàng nói :
- Hiá»n đệ không sao chứ?
An Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Không sao, Phương huynh có chuyện gì không?
Tuyết Nghi nói :
- Tiểu huynh vào xem thá»­ hiá»n đệ còn tức giận không?
An Tiểu Bình thở dài một hồi rồi nói :
- Tiện thiếp sao dám tức giận Phương huynh?
Tuyết Nghi nói :
- Hiá»n đệ, vừa rồi tiểu huynh hÆ¡i Ä‘a nghi, mong hiá»n đệ chá»› trách nhé!
Tiểu Bình nói :
- PhÆ°Æ¡ng huynh đã nhận lá»i thì tiện thiếp còn trách gì nữa, chúng ta ra ngoài ngắm cảnh Ä‘i!
Nói Ä‘oạn nàng bÆ°á»›c ra cá»­a trÆ°á»›c, PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi cÅ©ng theo sau ra khá»i khoang thuyá»n.
Tống Phù thấy hai ngÆ°á»i cùng ra thì phá lên cÆ°á»i rồi nói :
- An cô nÆ°Æ¡ng, chừng ná»­a ngày nữa là chúng ta qua khá»i TrÆ°á»ng Giang Tam Hiệp rồi, nếu muốn thưởng thức thêm cảnh sắc Tam Hiệp thì nên ở ngoài mui thuyá»n nhiá»u má»™t chút.
An Tiểu Bình bất giác Ä‘á» mặt nhÆ°ng nàng mỉm cÆ°á»i rồi bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mÅ©i thuyá»n.
Phương Tuyết Nghi không tự chủ nên cũng cất bước đi theo.
Tống Phù thấy hai ngÆ°á»i sánh vai đứng trÆ°á»›c mÅ©i thuyá»n thì lòng vô cùng hứng thú, lão lặng lẽ lui vào trong khoang.
Một lát sau nghe Phương Tuyết Nghi nói :
- Hiá»n đệ, có má»™t chuyện mà tiểu huynh nghÄ© mãi không hiểu!
An Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Chuyện gì vậy? Hình nhÆ° trong lòng PhÆ°Æ¡ng huynh có không ít chuyện phiá»n muá»™n.
Tuyết Nghi nói :
- Hiá»n đệ, tại sao lệnh Ä‘Æ°á»ng muốn tầm thù tiên sÆ°?
Tiểu Bình ngạc nhiên nói :
- Phương huynh, sao cứ nghĩ đến chuyện này mãi vậy?
- Chuyện quan hệ đến tiên sư nên tự nhiên tiểu huynh không thể nào yên tâm được...
- Phương huynh, tiện thiếp đã nói rồi, đó là chuyện của trưởng bối, chúng ta hà tất để tâm làm gì!
- Hiá»n đệ, đối vá»›i tiểu huynh mà nói thì chuyện này không thể xem thÆ°á»ng được!
- Tại sao?
- Chuyện này...
Phương Tuyết Nghi ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói :
- Hiá»n đệ sao không sá»›m nói rõ vá»›i tiểu huynh?
An Tiểu Bình thầm nghĩ :
- Chẳng phải ta đã sớm nói rõ ràng rồi còn gì? Tại sao chàng cứ truy vấn không thôi như vậy?
Nghĩ đoạn nàng nói :
- Phương huynh, tiện thiếp đã nói rồi mà!
Phương Tuyết Nghi nói :
- Lệnh Ä‘Æ°á»ng chỉ muốn hiá»n đệ đánh bại tiên sÆ° vá» phÆ°Æ¡ng diện võ công thôi phải không?
An Tiểu Bình nói :
- Không sai!
Tuyết Nghi nói :
- Äáng tiếc là gia sÆ° đã quy tiên rồi.
Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Vì vậy tiện thiếp nói chuyện này xem như đã qua, có lẽ gia mẫu cũng không tức khí nữa.
Tuyết Nghi hạ giá»ng nói :
- Chưa hẳn!
Tiểu Bình ngạc nhiên kêu lên :
- Phương huynh, chàng...
Tuyết Nghi nói :
- Kỳ thá»±c hiá»n đệ hiểu rõ hÆ¡n tiểu huynh má»›i phải, sợ rằng dụng tâm của lệnh Ä‘Æ°á»ng không phải chỉ nhÆ° vậy.
An Tiểu Bình chợt biến sắc, nàng nói :
- Vậy huynh nói gia mẫu như thế nào?
Tuyết Nghi nói :
- Hiá»n đệ, theo lý mà nói, chúng ta đã tÆ°Æ¡ng xÆ°ng huynh đệ thì dù lệnh Ä‘Æ°á»ng không phải là mẫu thân của tiểu huynh nhÆ°ng tiểu huynh cÅ©ng nên tôn kính má»›i phải.
Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Phương huynh lại khách khí rồi.
Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói :
- Äáng tiếc là chuyện không nhÆ° ý muốn, tiểu huynh cÅ©ng chẳng thể làm thế nào khác!
DÆ°á»ng nhÆ° An Tiểu Bình không hiểu câu này của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi, nàng ngẩn ngÆ°á»i má»™t lát rồi nói :
- Phương huynh muốn nói gia mẫu sẽ nhìn Phương huynh bằng ánh mắt thù hận chăng?
Tuyết Nghi nói :
- Rất có thể! Nếu lệnh Ä‘Æ°á»ng nghe chuyện tiên sÆ° quy tiên thì nhất định sẽ bảo hiá»n đệ tìm tiểu huynh.
An Tiểu Bình chợt chấn động tâm can, nàng nói :
- Tiện thiếp làm sao có thể?
Phương Tuyết Nghi nghiêm túc nói :
- Rất có thể lệnh Ä‘Æ°á»ng sẽ làm nhÆ° vậy! Nếu lệnh Ä‘Æ°á»ng không làm nhÆ° vậy thì bà ta không bảo hiá»n đệ vượt vạn lý vào Trung Nguyên.
An Tiểu Bình chợt cảm thấy Phương Tuyết Nghi cũng có đạo lý của chàng. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói :
- Phương huynh, nếu gia mẫu muốn làm như thế thật thì tiện thiếp nên làm thế nào đây?
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi không ngá» nàng há»i nhÆ° vậy nên bất giác thá»™n ngÆ°á»i hồi lâu sau chàng má»›i nói :
- Chuyện này là do hiá»n đệ tá»± có chủ trÆ°Æ¡ng thôi! NhÆ°ng...
- Nhưng thế nào?
- Má»™t ngÆ°á»i dù giá»i đối nhân xá»­ thế cÅ©ng không thể quên trách nhiệm hiếu thiện, do vậy hiá»n đệ không thể không tuân lệnh của lệnh Ä‘Æ°á»ng.
- Phương huynh nói thế nghĩa là sao? Lẽ nào huynh muốn trở mặt đối kháng với tiện thiếp?
- Không phải thế, tiểu huynh chỉ cho rằng hiá»n đệ không thể trái lệnh mẫu thân và má»™t ngày nào đó hiá»n đệ sẽ phụng mệnh tìm truyá»n nhân của Kiếm Thần, đến khi đó có thể chúng ta phải...
Chàng muốn nói bốn chữ "trở mặt đối kháng" nhưng lại không thể nói ra.
An Tiểu Bình nói :
- Phương huynh, chuyện này thật khiến cho tiện thiếp khó xử rồi.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i nói :
- Hiá»n đệ cÅ©ng không cần khó xá»­, làm ngÆ°á»i chỉ cần hiểu má»™t ná»­a chữ hiếu thì đã không hổ thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm rồi.
An Tiểu Bình làm sao có được sá»± khoáng đạt nhÆ° chàng? Nhất thá»i nàng không biết nói thế nào nên đành lặng lẽ cúi đầu.
Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Hiá»n đệ, nếu tiểu huynh Ä‘oán không sai thì việc lệnh Ä‘Æ°á»ng không tá»± thân vào Trung Nguyên tìm tiên sÆ° là tất có nguyên nhân bên trong.
An Tiểu Bình đang tìm cách nói thế nào để tránh xung đột với Phương Tuyết Nghi, lúc này nghe chàng nói vậy thì linh cơ chợt sáng ra, nàng nói :
- Không sai! Quả nhiên là gia mẫu có lý do nên không đích thân vào Trung Nguyên được!
Tuyết Nghi nói :
- Hiá»n đệ có thể nói cho nghe nguyên nhân được không?
Tiểu Bình nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có thể.
Nang mỉm cÆ°á»i và nói tiếp :
- Phương huynh võ công của gia mẫu đã bị phế rồi!
Tuyết Nghi vô cùng ngạc nhiên nói :
- Lệnh Ä‘Æ°á»ng đã mất toàn bá»™ võ công rồi sao?
- Äúng vậy!
- NgÆ°á»i nào hạ thủ?
- Chính là gia gia của tiện thiếp.
- Cái gì? Chính là lệnh tổ à?
- Lẽ nào Phương huynh không tin?
- Quả thật tiểu huynh khó có thể tin được. Tại sao lệnh tổ lại phế võ công của lệnh Ä‘Æ°á»ng?
An Tiểu Bình thở dài một hơi rồi nói :
- Gia gia nói tâm địa của gia mẫu qua lang độc.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Hiá»n đệ, ngu huynh có má»™t câu không phải, muốn nói ra xin hiá»n đệ chá»› trách nhé!
An Tiểu Bình nói :
- Phương huynh cứ nói, tiện thiếp không trách đâu.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Dù lá»i vừa rồi do lệnh tổ nói ra thì ngan vạn lần hiá»n đệ cÅ©ng không được nói lại, nên biết làm vãn bối thì quyết không thể nói lá»i bình phẩm vá» nhân cách của hàng trưởng bối.
An Tiểu Bình gật đầu nói :
- Tiện thiếp xin ghi nhớ.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói tiếp :
- Hiá»n đệ, giữa lệnh Ä‘Æ°á»ng và lệnh tổ tất phải có sá»± hiểu lầm rồi, nếu không thì lệnh tổ cÅ©ng không thể phế võ công của lệnh Ä‘Æ°á»ng.
An Tiểu Bình lắc đầu nói :
- Chuyện này thì tiện thiếp không biết rõ.
Phương Tuyết Nghi suy nghĩ một lát rồi nói :
- Hiá»n đệ, võ công của hiá»n đệ là do lệnh Ä‘Æ°á»ng hay lệnh tổ truyá»n thụ?
An Tiểu Bình nói :
- Do gia gia truyá»n thụ.
- Thế lệnh tổ có biết lệnh Ä‘Æ°á»ng muốn tầm thù tiên sÆ° không?
- Gia gia của tiện thiếp đã chết rồi thì dÄ© nhiên là ngÆ°á»i không thể biết.
- Vậy thì tiểu huynh hiểu rồi.
- Phương huynh hiểu cái gì?
- Rất có thể vì lệnh Ä‘Æ°á»ng muốn tầm thù tiên sÆ° mà lệnh tổ má»›i phế võ công của bà ta.
An Tiểu Bình ngạc nhiên há»i :
- Làm sao Phương huynh biết được chuyện này?
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói :
- Hiá»n đệ, nếu tiểu huynh Ä‘oán không sai thì giữa lệnh Ä‘Æ°á»ng và tiên sÆ° tất phải có ân oán gì đó.
An Tiểu Bình lắc đầu nói :
- Chưa chắc... Nếu gia mẫu và Kiếm Thần Trần đại hiệp có ân oán gì thì tại sao bà ta chỉ muốn hủy danh lệnh sư mà không muốn tiện thiếp vào Trung Nguyên lấy mạng lệnh sư?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Hiá»n đệ thá»­ nghÄ© má»™t nhân vật được võ lâm tôn xÆ°ng là Kiếm Thần, nếu bị má»™t thiếu nữ trẻ tuổi đánh bại thì chẳng phải là cái nhục còn khó chịu hÆ¡n chết sao?
An Tiểu Bình sững ngÆ°á»i nhìn PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi hồi lâu rồi nói :
- Phương huynh nói vậy có nghĩa là dụng tâm của gia mẫu còn độc hơn việc giết chết Kiếm Thần Trần đại hiệp chăng?
Tuyết Nghi nói :
- Có thể dụng ý của lệnh Ä‘Æ°á»ng là nhÆ° vậy, nhÆ°ng hiện giá» tiên sÆ° đã khuất núi nên dụng tâm của lệnh Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng mất tác dụng rồi.
An Tiểu Bình trầm ngâm suy nghĩ rất lâu rồi mới nói :
- PhÆ°Æ¡ng huynh, tiện thiếp đã suy nghÄ© toàn bá»™ những lá»i huynh vừa nói tá»›i.
Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i nói :
- Tiểu huynh có nói sai Ä‘iá»u gì không?
Tiểu Bình nói :
- Không, chỉ có Ä‘iá»u... Ôi! Tại sao gia mẫu lại thâm Ä‘á»™c nhÆ° vậy chứ?
Tuyết Nghi vội nói :
- Hiá»n đệ, tiên sÆ° đã khuất núi, dụng tâm của lệnh Ä‘Æ°á»ng là ác hay thiện cÅ©ng không quan hệ gì nữa. Hiá»n đệ hà tất phải canh cánh bên lòng.
Tiểu Bình lắc đầu nói :
- Phương huynh, sợ rằng sự việc không đơn giản như vậy, gia mẫu,... Ôi!...
Bỗng nhiên nàng không nói nữa mà thở dài một hồi.
Tuyết Nghi nói :
- Phải chăng hiá»n đệ Ä‘ang lo là lệnh Ä‘Æ°á»ng sẽ giở thủ Ä‘oạn khác? Chẳng hạn nhÆ° ra lệnh cho hiá»n đệ phải tìm truyá»n nhân của Kiếm Thần?
An Tiểu Bình nhìn Phương Tuyết Nghi với vẻ bất an, nàng nói :
- Phương huynh, huynh từng nói là Kiếm Thần Trần đại hiệp chỉ có một đồ đệ duy nhất là huynh mà thôi phải không?
Phương Tuyết Nghi gật đầu nói :
- Không sai, hiá»n đệ muốn tìm truyá»n nhân của Kiếm Thần tức là tìm tiểu huynh vậy.
An Tiểu Bình lắc đầu nói :
- Tiện thiếp không thể làm như vậy.
Nàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Phương huynh, nếu thật sự có một ngày như vậy thì chúng ta nên làm thế nào?
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi ngẩn ngÆ°á»i hồi lâu rồi nói :
- Chuyện này... Xem ra chỉ có cách là dựa vào võ công để phân cao thấp mà thôi.
Thần sắc trên mặt Tiểu Bình liên tục biến đổi.
Tuyết Nghi thấy vậy thì liá»n há»i :
- Hiá»n đệ làm sao thế?
Tiểu Bình vịn tay vào mạn thuyá»n và lắc đầu nói :
- Tiện thiếp không sao, nhưng Phương huynh muốn tỷ kiếm với tiện thiếp thật hay sao?
Phương Tuyết Nghi chau mày thầm nghĩ :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta không muốn rồi, nhÆ°ng uy danh của sÆ° môn buá»™c ta không thể không làm nhÆ° vậy.
Nghĩ đoạn chàng nói :
- Hiá»n đệ, chuyện này vẫn còn quá sá»›m để nói đến, trÆ°á»›c khi hiá»n đệ trở vá» Äông Hải nói cho lệnh Ä‘Æ°á»ng biết là tiên sÆ° đã khuất núi thì chúng ta không thể nói vá»›i nhau bằng Ä‘ao binh.
An Tiểu Bình nghe xong thì tinh thần phấn chấn, sắc diện rạng rỡ trở lại, nàng khẽ nói :
- Phương huynh thật là thông minh.
Tuyết Nghi ngạc nhiên há»i lại :
- Tiểu huynh thông minh Ä‘iá»u gì? Hiá»n đệ!
Tiêu Bình phá lên cÆ°á»i khanh khách rồi nói :
- Phương huynh. Chúng ta vĩnh viễn không thể tỷ kiếm với nhau.
- Tại sao?
- Chỉ cần tiện thiếp không trở vá» Äông Hải thì chẳng phải chúng ta không cần tá»· kiếm vá»›i nhau sao?
- Hiá»n đệ, làm nhÆ° thế không ổn rồi, lệnh Ä‘Æ°á»ng bảo hiá»n đệ vào Trung Nguyên thì tất nhiên rất kỳ vá»ng hiá»n đệ đánh bại tiên sÆ° mà sá»›m trở vá».
- NhÆ°ng Kiếm Thần đã quy tiên, dù sao thì nguyện vá»ng của gia mẫu cÅ©ng đã đạt được, tiện thiếp hà tất phải vá»™i vàng.
- Hiá»n đệ có nghÄ© đến cảnh lệnh Ä‘Æ°á»ng ngày đêm tá»±a cá»­a trông chá» hiá»n đệ trở vá» không?
- Phương huynh cho rằng gia mẫu ngày đêm tựa cửa trông chỠà?
- Äúng vậy, tình mẫu tá»­ không phải tầm thÆ°á»ng, chỉ sợ rằng lệnh Ä‘Æ°á»ng Ä‘ang tính từng ngày từng giá».
An Tiểu Bình thở dài một hồi rồi nói :
- Lần này thì Phương huynh đoán sai hoàn toàn rồi.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên, nói :
- Sai hoàn toàn? Không lẽ lệnh Ä‘Æ°á»ng không có lòng yêu thÆ°Æ¡ng hiá»n đệ?
An Tiểu Bình nói :
- Không phải vậy, nhưng gia mẫu rất quái dị.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi trầm giá»ng nói :
- Hiá»n đệ quên lá»i cảnh cáo của tiểu huynh rồi chăng? Hậu bối không được bình phẩm vá» tính cách của trưởng bối.
Tiểu Bình thấy chàng quá cẩn thận thì đành khẽ nói :
- Phương huynh, tiện thiếp sẽ không nhắc đến chuyện gia mẫu nữa.
Nàng hơi ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Xong việc ở Thiếu Lâm tá»± thì tiện thiếp sẽ theo huynh Ä‘i chế phục từng vị ma đầu, sau đó tiện thiếp má»›i trở vá» Äông Hải. Huynh nói xem có được hay không?
Tuyết Nghi nghe vậy thì rất cảm Ä‘á»™ng, thần sắc nghiêm nghị của chàng cÅ©ng thÆ° giãn trở lại, chàng mỉm cÆ°á»i, nói :
- Hiá»n đệ, tiểu huynh chỉ xin tâm lãnh thịnh tình này vậy.
Thì ra chàng từ chối ý tưởng giúp chàng thu phục NgÅ© Äại Ma Chủ của An Tiểu Bình, Ä‘iá»u này khiến Tiểu Bình ngạc nhiên không ít, nàng nói :
- Phương huynh không thích tiện thiếp cùng đi chăng?
Tuyết Nghi nói :
-Không phải vậy...
- Thế tại sao không muốn tiện thiếp giúp đỡ?
- Hiá»n đệ, khi tiểu huynh theo tiên sÆ° luyện công thì đã có má»™t tâm nguyện là cả Ä‘á»i này bằng vào sức lá»±c của mình phải thu phục những đại ma đầu trong giang hồ.
- Thật thế sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật rồi, tiểu huynh từng nghÄ© trÆ°á»›c đây tiên sÆ° đã có thể làm được thì tại sao mình không thể? Vì vậy, tiểu huynh đành tâm lãnh thịnh tình tÆ°Æ¡ng trợ của hiá»n đệ thôi.
An Tiểu Bình thở dài rồi nói :
- Quả thật như vậy thì tiện thiếp không thể nhúng tay vào rồi.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói :
- Hiá»n đệ, ngoài việc thu phục NgÅ© Äại Ma Chủ, phù trì võ lâm chính đạo thì còn rất nhiá»u chuyện cần phải làm, sợ rằng đến khi đó tiểu huynh còn phải nhá» vào hiá»n đệ tÆ°Æ¡ng trợ nhiá»u hÆ¡n.
An Tiểu Bình vui mừng, nàng nói :
- Phương huynh nói thật chứ?
Phương Tuyết Nghi nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật! Còn má»™t chuyện này, tiểu huynh luôn muốn nói nhÆ°ng chẳng biết có nên nói hay không?
An Tiểu Bình lặng lẽ nhìn chàng và khẽ há»i :
- Chuyện gì vậy?
Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói :
- Tiên sÆ° từng nói rằng, võ công gia truyá»n của hiá»n đệ chính là khắc tinh của Long Hành bát kiếm, chẳng biết Ä‘iá»u đó thá»±c hÆ° thế nào?
Bá»—ng nhiên chàng há»i đến vấn Ä‘á» này khiến Tiêu Bình cÅ©ng hoàn toàn bất ngá», nàng trầm ngâm má»™t lát rồi nói :
- Phương huynh không tin phải không?
Tuyết Nghi nói :
- Tiểu huynh cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quái.
- Vậy là Phương huynh không tin rồi.
- Không phải tiểu huynh hoàn toàn không tin mà là cảm thấy có vẻ kỳ quái. Hiá»n đệ biết chuyên lệnh tổ vào Trung Nguyên uy chấn võ lâm năm xÆ°a chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là biết.
- Vậy không cần nói hiá»n đệ cÅ©ng biết nguyên do lệnh tổ rá»i Trung Nguyên, phải không?
- Tất nhiên!
- Thế thì đúng rồi, nghe nói năm xÆ°a lệnh tổ rá»i Trung Nguyên là vì... Là vì...
An Tiểu Bình thấy chàng ngại nói ra việc gia gia mình bại dưới Long Hành bát kiếm thì trong lòng rất vui mừng, nàng biết như vậy là trong lòng chàng rất tôn kính mình, nên nói :
- Phương huynh, gia gia của tiện thiếp vì bại dưới kiếm của sư tổ huynh nên thối xuất Trung Nguyên đấy.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi tiếp lá»i :
- Không sai, tiên sư cũng nói với tiểu huynh như vậy, do đó tiểu huynh mới cảm thấy trong chuyện này rất mâu thuẫn.
Tiêu Bình mỉm cÆ°á»i, nói :
- Mâu thuẫn Ä‘iá»u gì, PhÆ°Æ¡ng huynh, chuyện này tiện thiếp nghe chính miệng gia gia nói ra mà!
Tuyết Nghi nói :
- Chính lệnh tổ thuật lại thì không thể sai rồi. Nhung sau khi lệnh tổ trở vá» Äông Hải thì khai sáng trở lại môn võ công này nên má»›i có thể...
Tiêu Bình không chá» chàng nói hết câu, nàng phá lên cÆ°á»i khanh khách rồi nói :
- Phương huynh, chúng ta không nói chuyện này nữa nhé?
Tuyết Nghi trầm giá»ng nói :
- Tại sao? Hiá»n đệ, chuyện này không thể không làm rõ.
Tiêu Bình không ngỠchàng cố chấp như vậy, nàng nói :
- Nhưng thực ra Phương huynh cũng không cần bận tâm.
Tuyệt Nghĩ thầm nghĩ :
- Ta có Ä‘iá»u gì phải bận tâm chứ?
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng chàng nói :
- Hiá»n đệ, xÆ°a nay tiểu huynh không thích bá» dở sá»± việc giữa chừng, nếu chúng ta không làm rõ chuyện này thì sợ rằng tiểu huynh ăn không ngon ngủ không yên!
An Tiểu Bình nói :
- Phương huynh thật là gàn bướng!
Tuyết Nghi bật cÆ°á»i rồi nói :
- Vậy sao? Hiá»n đệ, khi tiên sÆ° nói vá»›i tiểu huynh chuyện này thì ngÆ°Æ¡i có ngầm nhắc là tiên sÆ° tổ có ở lại Äông Hải má»™t khoảng thá»i gian khá lâu.
Tiểu Bình liá»n há»i :
- Vậy là huynh biết rồi à?
Tuyết Nghi ngạc nhiên há»i lại :
- Biết cái gì?
Tiêu Bình nói :
- Biết chuyên sÆ° tổ của huynh truyá»n võ công cho gia gia của tiện thiếp?
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì toàn thân chấn động, chàng thầm nghĩ :
- Thì ra sÆ° tổ đã truyá»n võ công cho gia gia của nàng!
NghÄ© Ä‘oạn thì linh cÆ¡ của chàng chợt liên tưởng đến chuyện mẫu thân của nàng bảo nàng đánh bại Kiếm Thần và chuyện sÆ° tổ truyá»n thụ võ công chẳng biết có quan hệ gì không?
Bất giác chàng buột miệng nói :
- Tiểu huynh hiểu ra rồi.
An Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i, há»i :
- PhÆ°Æ¡ng huynh lại hiểu ra Ä‘iá»u gì nữa đây?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Hiá»n đệ, lệnh Ä‘Æ°á»ng có há»c qua võ công Thiên Hạc Trảm không?
Tiêu Bình lắc đầu, nói :
- Không!
Tuyết Nghi truy vấn :
- Tại sao không há»c?
- Vì... Vì không có ai truyá»n thụ cho bà ta!
- Lệnh tôn cÅ©ng không truyá»n thụ cho bà ta à?
- Không! Vá» võ công Thiên Hạc Trảm mà gia phụ cÅ©ng chÆ°a luyện đến bảy tám thành há»a hầu! Chỉ có má»—i gia gia là luyện được toàn bá»™ võ công này thôi.
- Äúng rồi! Lệnh tôn chỉ truyá»n lại cho hiá»n đệ nên khiến cho lệnh Ä‘Æ°á»ng không vui, thế là bà ta trút hận thù lên sÆ° phụ tiểu huynh.
An Tiểu Bình tròn xoe mắt hạnh, nàng nói :
- Làm sao huynh biết?
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói :
- Chỉ phán đoán mà thôi!
Tiêu Bình tỠvẻ không tin, nàng lắc đầu, nói :
- Tiện thiếp không tin là huynh phán đoán ra.
Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Ä‘oán ra, tiên sÆ° tổ ở lại Äông Hải lâu nhÆ° vậy tất nhiên phải có chuyện quan trá»ng cần làm, vả lại võ công gia truyá»n của hiá»n đệ lại là khắc tinh của Long Hành bát kiếm nên trong chuyện này chỉ có má»™t đạo lý mà thôi.
An Tiểu Bình há»i :
- Äạo lý gì?
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói :
- Tiên sư tổ và lệnh tổ dùng tài trí của mình để sáng chế ra một môn võ công mới.
An Tiểu Bình thở phào một hồi rồi nói :
- Không sai, lần này thì Phương huynh đúng rồi.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói tiếp :
- Không ngá» lệnh Ä‘Æ°á»ng vì không luyện được Thiên Hạc Trảm mà ôm hận trong lòng.
Tiểu Bình nói tiếp :
- Phương huynh, gia mẫu đã bị gia gia phế võ công rồi, huynh hà tất trách bà ta nữa.
- Hiá»n đệ, tiểu huynh không có ý trách lệnh Ä‘Æ°á»ng. NhÆ°ng còn má»™t chuyện tiểu huynh vẫn chÆ°a hiểu!
- Chuyện gì?
- Lệnh tôn đang tuổi thanh niên thì tại sao tạ thế đột ngột như vậy?
- Gia phụ vì gia mẫu mà chết.
- Có chuyện như thế sao?
- Chuyện này xét đến cùng là vì sÆ° tổ của huynh truyá»n thụ võ công cho gia gia của tiện thiếp, gia mẫu ngày ngày đòi gia gia truyá»n thụ, nhÆ°ng vì gia gia đã hứa vá»›i lệnh sÆ° tổ - Long lão tiá»n bối là Thiên Hạc Trảm chỉ truyá»n cho nhi tá»­ chá»› không truyá»n cho thê thiếp, vì vậy mà gia gia không đồng ý truyá»n thụ cho gia mẫu.
Phương Tuyết Nghi càng ngạc nhiên hơn, chàng nói :
- Như vậy thì việc gì lệnh tôn phải chết?
An Tiểu Bình nói :
- PhÆ°Æ¡ng huynh, tính tình của gia mẫu thật kỳ quái, sau khi không được gia gia truyá»n thụ võ công Thiên Hạc Trảm thì càng quái gở hÆ¡n, nghe nói mấy lần bà ta ngầm hạ Ä‘á»™c đối vá»›i sÆ° tổ của PhÆ°Æ¡ng huynh.
Tuyết Nghi buột miệng nói :
- Chuyện này thì quá quắt rồi.
Tiểu Bình nói tiếp :
- Äúng vậy! Nếu không thì gia gia cÅ©ng không đến ná»—i phải phế võ công của bà ta.
Nàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Sau khi gia mẫu bị phế võ công thì Long lão tiá»n bối trở lại Trung Nguyên và không lâu sau thì tiện thiếp ra Ä‘á»i.
Tuyết Nghi há»i tiếp :
- Vậy rốt cuá»™c vì sao mà lệnh tôn qua Ä‘á»i?
Tiểu Bình nói :
- Tức mà chết!
Tuyết Nghi tỠvẻ không tin, chàng nói :
- Lệnh tôn là nhân vật võ công cao cÆ°á»ng thì có lý nào bị lệnh Ä‘Æ°á»ng làm cho tức mà chết.
Tiểu Bình thở dài rồi nói :
- Phương huynh, chuyện này thì nói ra rất xấu hổ, vả lại còn quan hệ đến danh tiết của gia mẫu nên quả thực tiện thiếp khó có thể hé môi.
Tuyết Nghi gật đầu nói :
- Thì ra là nhÆ° vậy! Nếu không tiện hé môi thì hiá»n đệ khá»i phải nói nữa.
Tiểu Bình nói :
- Phương huynh, vỠmệnh lệnh của gia mẫu, tiện thiếp không phụng hành là được rồi.
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Vậy thì... Chẳng phải hiá»n đệ trở thành kẻ bất hiếu sao?
Tiểu Bình lắc đầu nói :
- Loạn mệnh của trưởng bối, vãn bối có thể bất tuân!
Tuyết Nghi khẽ gật đầu nói :
- Hiá»n đệ nói cÅ©ng có lý.
Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Vả lại lệnh tổ và lệnh tôn Ä‘á»u không cho bà ta làm nhÆ° vậy, do đó hiá»n đệ không tuân mệnh mẫu thân thì cÅ©ng chẳng sai phạm gì lá»›n.
Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Äúng vậy, tiện thiếp tuân hành theo di mệnh của gia phụ và gia gia mà thôi!
Phương Tuyết Nghi quét mục quang nhìn ra hai bỠsông rồi nói :
- Chúng ta mải nói chuyện mà thuyá»n đã Ä‘i qua khá»i TrÆ°á»ng Giang Tam Hiệp lúc nào không biết.
Lá»i chÆ°a dứt thì chỉ nghe Tống Phù cÆ°á»i ha hả má»™t tràng, lão bÆ°á»›c ra khá»i khoang và nói :
- Các ngươi mải mê tâm sự mà có biết đây là nơi nào hay không?
Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình nghe đến hai chữ "tâm sự" thì bất giác đỠmặt, cả hai lặng lẽ cúi đầu mà không nói gì.
Tống Phù chỉ qua dãy núi bên phải và nói :
- Äỉnh núi cao kia đó là Kinh Môn sÆ¡n đấy!
An Tiểu Bình tiếp lá»i :
- Kinh Môn sơn? Không lẽ đã qua Nghi Xương rồi ư?
Tống Phù lắc đầu nói :
- Äâu có mau thế, nhÆ°ng khoảng ná»­a canh giá» nữa thì cÅ©ng đến nÆ¡i thôi.
An Tiểu Bình nói :
- Tống lão, chúng ta nên lên bỠrồi.
Tống Phù nói :
- Äến Nghi XÆ°Æ¡ng thì chúng ta sẽ lên bá» Ä‘i DÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, qua Tuyên Thành, vượt TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng rồi trá»±c chỉ đến địa giá»›i Hà Nam.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi tiếp lá»i :
- Äi thuyá»n thì quả nhiên là rất nhanh, thảo nào ngày xÆ°a Lý Bạch có câu : "Thiên lý giang lang nhất trần hoàn".
Tống Phù cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Lão đệ, Ä‘oạn thủy trình này nhanh nhÆ° tên bắn, má»™t ngày Ä‘i ngàn dậm cÅ©ng chẳng có gì lạ, vả lại thuyá»n của chúng ta chính là loại mà Thanh Liên cÆ° sÄ© (chỉ Lý Bạch) gá»i là khinh châu (thuyá»n nhẹ).
Nói đến đây thì Nghi Xương thành đã xuất hiện trong tầm mắt.


Xem tiếp hồi hai mươi sáu
Tài sản của boss5011

  #27  
Old 19-04-2008, 02:05 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 26 TrÆ°á»ng Giang tam long

Tống Phù nói với Phương Tuyết Nghi :
- Lão đệ, ngÆ°Æ¡i và An cô nÆ°Æ¡ng lo thu thập hành lý, lão phu Ä‘i thanh toán tiá»n thuê thuyá»n đây.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi định lấy ít ngân lượng Ä‘Æ°a cho lão, nhÆ°ng đợi đến lúc chàng lấy được ra thì Tống Phù đã xuyên qua khoang thuyá»n ra đằng dÆ°á»›i rồi.
Chàng và An Tiểu Bình đành vào khoang thuyá»n thu thập hành lý.
Má»™t lát sau thì thuyá»n đã cặp vào bá», PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi nhìn lên thành Nghi XÆ°Æ¡ng thì thấy hành nhân tấp nập qua lại, không khí rất Æ° là náo nhiệt.

Ba ngÆ°á»i vừa rá»i thuyá»n lên bá» thì có má»™t toán khoảng mÆ°á»i tên tiểu nhị của các khách Ä‘iếm trong thành Nghi XÆ°Æ¡ng vây lại má»i chào, thậm chí còn có kẻ lôi tay kéo áo, cảnh tượng há»—n loạn chẳng ra thể thống gì.
Phương Tuyết Nghi đang tìm cách đối phó thì chợt nghe Tống Phù quát lớn :
- Bá»n ta đến bái phá»ng Chu đại quan nhân ở Phi Long phủ, các ngÆ°Æ¡i lôi kéo nhÆ° vậy mà không sợ Chu đại quan nhân trách tá»™i à?
Bá»n tiểu nhị nghe vậy thì biến sắc, tên nào tên nấy cung cung kính kính hành lá»… rồi lẳng lặng thối lui.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi ngạc nhiên há»i :
- Chu đại quan nhân là ai? Chúng ta phải Ä‘i gặp ngÆ°á»i này thật chăng?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Chu đại quan nhân là nhân vật đứng đầu TrÆ°á»ng Giang tam long cÅ©ng rất có danh khí trên chốn giang hồ.
XÆ°a nay PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi chÆ°a từng nghe nói đến TrÆ°á»ng Giang tam long, bây giá» nghe Tống Phù nói vậy cÅ©ng khó phân biệt được chân giả và cÅ©ng chẳng biết Chu đại quan nhân có thật hay không.
An Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Tống lão, TrÆ°á»ng Giang tam long là những nhân vật rất giá»i vá» công phu dÆ°á»›i nÆ°á»›c phải không?
Tống Phù nói :
- Không sai!
Tuyết Nghi tiếp lá»i :
- Tống lão, không lẽ chúng ta phải Ä‘i thăm TrÆ°á»ng Giang tam long thật à?
An Tiểu Bình nói :
- Tống lão, nếu chúng ta phải Ä‘i thì lão nên nói cho bá»n vãn bối biết trÆ°á»›c vá» ba nhân vật này chứ?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, TrÆ°á»ng Giang tam long là ba nhân vật kết nghÄ©a huynh đệ, ngÆ°á»i đứng đầu là Chu Hạo, ngoại hiệu là Phi Long Vô Ảnh.
An Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i, nói :
- Phi Long Vô Ảnh? NhÆ° vậy là khinh công và thân pháp của ngÆ°á»i này rất cao cÆ°á»ng?
Tống Phù nói :
- Không sai, trong Tam long, hắn là nhân vật có công lực cao nhất.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi há»i :
- Còn hai nhân vật kia thì sao? Bá»n há» cÅ©ng gá»i là cái gì Long chăng?
Tống Phù nói :
- Lão nhị là Thần Long Thái Tuế - Triệu Bất phàm, lão tam là Ngá»c Long Kim Kiếm - Thôi Thiếu Hoa!
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Tống lão, bá»n há» là ngÆ°á»i tốt hay là ngÆ°á»i xấu trên giang hồ?
Tống Phù nói :
- Nếu luận vá» tính cách thì ba huynh đệ bá»n há» cÅ©ng không đến ná»—i gá»i là ngÆ°á»i xấu, nhÆ°ng...
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi liá»n há»i :
- Nhưng thế nào?
Tống Phù chậm rãi nói :
- XÆ°a nay những đại môn phái trong võ lâm Ä‘á»u không muốn qua lại vá»›i ba huynh đệ bá»n há».
Tiểu Bình lên tiếng há»i :
- Tại sao?
Tống Phù nói :
- Chuyện này... Các đệ tá»­ của danh môn đại phái Ä‘á»u tá»± thị quá cao nên không thích những nhân vật anh hùng Ä‘á»™c hành Ä‘á»™c vãng nhÆ° ba huynh đệ TrÆ°á»ng Giang tam long.
Tuyết Nghi nói :
- Không sai, theo lão nói nhÆ° vậy thì ba huynh đệ bá»n há» cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i xấu gì?
Tống Phù nói :
- Äúng vậy, trong võ lâm thì TrÆ°á»ng Giang tam long cÅ©ng là những đại hảo hán, chúng ta đã đến Nghi XÆ°Æ¡ng thì tại sao không nhân cÆ¡ há»™i này cho bá»n há» diện kiến nhị vị thiếu niên anh hùng?
Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói :
- Tống lão nói gì lạ vậy? Bá»n ta phải Ä‘i thăm bá»n há» má»›i phải chứ!
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- Thì cũng vậy thôi.
Nói Ä‘oạn lão phóng bÆ°á»›c theo má»™t Ä‘Æ°á»ng quan đạo mà Ä‘i.
Tuyết nghi và Tiểu Bình nhìn nhau mỉm cÆ°á»i rồi cÅ©ng cất bÆ°á»›c theo sau.
Tống Phù Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i qua mấy con Ä‘Æ°á»ng náo nhiệt rồi dừng bÆ°á»›c trÆ°á»›c má»™t tòa phủ đệ và nói :
- Äến nÆ¡i rồi.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi nhìn lên thấy tòa phủ này rất khí phái, uy nghi, trÆ°á»›c cổng treo má»™t tấm biển Ä‘á» năm chữ đại tá»±: Nghi XÆ°Æ¡ng Äệ Nhất Gia.
Tống Phù bÆ°á»›c lên gõ cá»­a, má»™t lát sau cánh cổng lá»›n hé mở, má»™t lão hán ngoài ngÅ© tuần chậm rãi bÆ°á»›c ra. Khi nhìn thấy Tống Phù, lão mỉm cÆ°á»i, nói :
- Lão nô tưởng là ai, thì ra là Tống đại hiệp, mau má»i vào, má»i vào!
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- Chu đại hiệp có trong phủ không? Xin thông báo má»™t tiếng là Tống má»— má»i đến cho Chu đại hiệp hai vị bằng hữu.
Lão nhân nhìn qua Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình rồi nói :
- Là nhị vị công tử này chăng?
Tống Phù nói :
- Không sai!
Lão nhân nói tiếp :
- Xin Tống đại hiệp chỠmột lát, lão nô vào bẩm báo với chủ nhân đây!
Nói đoạn lão quay ngươi đi vào trong.
Tống Phù quay sang nói với Phương Tuyết Nghi :
- Lão đệ, xem ra TrÆ°á»ng Giang tam long có ở nhà rồi.
Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ :
- Lão nhân kia chÆ°a nói rõ thì làm sao biết ba huynh đệ bá»n há» có ở nhà?
Chàng vừa nghÄ© đến đây thì Ä‘á»™t nhiên nghe má»™t tràng cÆ°á»i ha hả từ trong vá»ng ra, tiếp theo là má»™t giá»ng nói sang sảng :
- Tống huynh, hôm nay ngá»n gió nào Ä‘Æ°a huynh đến đây vậy? Tại hạ thật không ngá»...
Lá»i chÆ°a dứt thì đã thấy má»™t vị lão nhân râu tóc bạc phÆ¡ bÆ°á»›c ra, vị lão nhân tÆ°á»›ng mạo thanh nhã, niên ká»· ngoài ngÅ© tuần, thân mặc bạch bào trong rất oai vệ.
Tống phù cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Chu huynh đệ vẫn khá»e chứ?
Thì ra vị lão nhân này chính là Phi Long Vô Ảnh Chu Hạo.
Chu Hạo cung thủ mỉm cÆ°á»i, nói :
- Nhá» phúc khí của Tống huynh nên tại hạ vẫn mạnh khá»e nhÆ° xÆ°a.
Lão nhìn qua hai thiếu niên và nói tiếp :
- Vừa rồi lão nô Chu Phúc thông báo là Tống huynh má»i đến cho tại hạ hai vị giai khách thiếu niên, không lẽ là nhị vị lão đệ này?
Tống Phù cÆ°á»i lá»›n rồi nói :
- Không sai!
Chu Hạo nhìn PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi và An Tiểu Bình hồi lâu rồi phá lên cÆ°á»i ha hả má»™t tràng, lão nói :
- Tư chất trác tuyệt, cốt cách thiên sinh... Tống huynh, nhị vị lão đệ nay xưng hô thế nào? Tại sao không giới thiệu cho tại hạ?
Tống phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- Chu huynh đệ, chúng ta vào trong rồi nói được không?
Chu Hạo bật cÆ°á»i rồi nói :
- Äúng vậy, tại hạ thật là hồ đồ rồi ai lại bảo khách nhân đứng ngoài ngõ nói chuyện chứ? Nào, nào, xin má»i chÆ° vị vào trong.

Bá»n Tống Phù, Chu Hạo vào đại sảnh, sau khi an tá»a thì có mấy thanh y tiểu tỳ dâng trà hÆ°Æ¡ng.
Chu Hao chá» khách nhân uống vài ngụm trà roi mỉm cÆ°á»i, nói :
- Tống huynh, nhị vị lão đệ này anh hoa tiá»m ẩn, rõ ràng là cao thủ trong hàng hậu bối, chẳng hay là đệ tá»­ của vị cao nhân nào vậy?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i rồi lần lượt giá»›i thiệu sÆ¡ lược vá»›i Chu Hạo vá» lai lịch của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi và An Tiểu Bình.
Chu Hạo nghe xong thì ngẩn ngÆ°á»i tuôn nÆ°á»›c mắt, lão nói :
- Vị PhÆ°Æ¡ng lão đệ nầy là truyá»n nhân của Kiếm Thần sao?
Phương Tuyết nghi cung thủ khiêm tốn, nói :
- Mong được Chu lão chỉ giáo thêm cho!
Chu Hạo bỗng thở dài một hồi rồi nói :
- Không dám, không dám, lão phu nghe danh Kiếm Thần Trần đại hiệp từ lâu nhÆ°ng đáng tiếc là không có duyên kỳ ngá»™ khiến cả Ä‘á»i này luôn ân hận.
Lão hÆ¡i ngÆ°ng lại rồi há»i :
- Gần đây lệnh sÆ° có khá»e không?
Phương Tuyết Nghi buồn bã đáp :
- Chu lão, gia sư đã khứ thế rồi.
- Cái gì? Kiếm Trần đại hiệp đã quy tiên rồi à?
Chu Hạo quát há»i vá»›i vẻ ngạc nhiên cùng cá»±c.
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói tiếp
- Äúng vậy, gia sÆ° đã tạ thế gần hai tháng rồi.
Bất giác Chu Hạo thở dài một hồi rồi nói :
- Thiên đạo ở đâu chứ? Tại sao ngÆ°á»i tốt lại không thể trÆ°á»ng thá»?
Lão ngưng lại rồi quay sang nói với Tống Phù :
- Tống huynh, NgÅ© Äại Ma Chủ đã biết chuyện Trần đại hiệp quy tiên chÆ°a?
Tống Phù gật đầu, nói :
- Äã biết.
Chu Hạo chợt biến sắc, lão buột miệng nói :
- Há»ng cả rồi!
Tống Phù há»i :
- Há»ng chuyện gì?
Chu Hạo nói :
- XÆ°a nay NgÅ© Äại Ma Chủ không dám công khai làm hại võ lâm là vì Kiếm Thần Trần đại hiệp còn tại thế, bây giá» Trần đại hiệp đã quy tiên thì sợ rằng NgÅ© Äại Ma Chủ sẽ gây sóng gió trên giang hồ.
Phương Tuyết Nghi xen vào :
- Chu lão, vãn bối cho rằng bá»n chúng không dám đâu!
Chu Hạo nói :
- Lão đệ, ngÆ°Æ¡i không biết tính cách của NgÅ© Äại Ma Chủ đấy thôi, cả Ä‘á»i bá»n chúng chỉ sợ má»—i má»™t lệnh sÆ° mà thôi. Bây giá» Kiếm Thần đã tạ thế thì bá»n chúng chẳng còn gì để sợ, cục diện võ lâm tất sẽ xuất hiện má»™t trÆ°á»ng huyết vÅ© ngay thôi.
Tống phù cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Chu huynh đệ, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng quá nhá» gan rồi, Kiếm Thần Trần đại hiệp đã quy tiên nhÆ°ng còn truyá»n nhân tại thế, NgÅ© Äại Ma Chủ to gan cách mấy cÅ©ng không dám dÆ°Æ¡ng nanh múa vuốt.
Chu Hạo vô cùng ngạc nhiên, lão kêu lên :
- Tống huynh...
Tống Phù tiếp lá»i :
- Thế nào? Không lẽ Chu huynh đệ không tin lá»i lão phu?
Chu Hạo gượng cÆ°á»i nói :
- Không phải là không tin, chỉ có Ä‘iá»u...
Tống Phù cắt lá»i, nói :
- Chỉ có Ä‘iá»u thế nào? NgÆ°Æ¡i cho rằng PhÆ°Æ¡ng lão đệ còn quá trẻ nên không phải là đối thủ của NgÅ© ma phải không?
Chu Hạo gật đầu nói :
- Tống huynh liệu đoán như thần.
Tống Phù bật cÆ°á»i thành tiếng và nói :
- Chu huynh đệ, ngÆ°Æ¡i không cần lo lắng đến chuyện NgÅ© ma. PhÆ°Æ¡ng lão đệ đã là truyá»n nhân của Trần đại hiệp thì tá»± nhiên là không thể bá» qua NgÅ© ma rồi.
Lão chỉ tay qua An Tiểu Bình rồi nói tiếp :
- Chu huynh đệ có từng nghe nói đến tiá»n nhân của vị An lão đệ này chÆ°a?
Chu Hạo chau mày nói :
- Chẳng hay là vị cao nhân nào vậy?
Tống Phù nói :
- Chu huynh đệ còn nhá»› chuyện má»™t đôi phu phụ kỳ nhân từ Äông Hải vào Trung Nguyên và đánh bại chín môn phái từ mấy mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c không?
Chu Hạo buột miệng nói :
- Còn nhớ.
Bỗng nhiên thần sắc của lão liên tục biến đổi, lão nói tiếp :
- Không lẽ vị lão đệ nầy là hậu nhân của đôi phu phụ kỳ nhân đó?
Tống Phù nói :
- Không sai, đôi kỳ nhân đó chính là tổ phụ và tổ mẫu của vị lão đệ này.
Chu Hạo trầm ngâm một lát rồi nói :
- Kỳ nhân kỳ sá»±, tại hạ thÆ°á»ng hối hận là năm xÆ°a không gặp được nhị vị kỳ nhân anh võ đó, không ngá» mấy mÆ°Æ¡i năm sau lại được gặp hậu nhân của bá»n há», thật là chuyện đại khoái trong Ä‘á»i Chu má»—.
An Tiểu Bình nghiêng ngÆ°á»i nói :
- Chu lão quá khen rồi.
Tống Phù tiếp lá»i :
- Chu huynh đệ, nhị vị lão đệ Triệu - Thôi đâu rồi?
Chu Hạo thở dài nói :
- Tống huynh, vì có chuyện nên nhị vị hiá»n đệ Triệu - Thôi đã Ä‘i Trung Nhạc rồi.
Tống Phù kinh ngạc há»i :
- Tung Sơn chăng?
Chu Hạo đáp :
- Không sai!
- Bá»n há» Ä‘i Tung SÆ¡n làm gì?
- PhÆ°Æ¡ng trượng Thiếu Lâm là Nhập Vân đại sÆ° có gá»­i Phật thiếp đến, má»i bá»n tại hạ đến tÆ°Æ¡ng trợ, vì có chút ân oán vá»›i Trưởng lão của Thiếu Lâm nên tại hạ không thể Ä‘i, thế là nhị vị hiá»n đệ Triệu - Thôi đành phó Æ°á»›c vậy.
- Chu huynh đệ, Thiếu Lâm tự xảy ra chuyện gì vậy?
- Theo Phật thiếp do Nhập Phàm đại sÆ° chuyển đến thì có ngÆ°á»i trong NgÅ© Äại Ma Chủ muốn bá chiếm Thiếu Lâm để làm Tổng đàn hiệu lệnh cho võ lâm Trung Nguyên!
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì buột miệng kêu thất thanh :
- Bá»n chúng thật là to gan! Xin há»i Chu lão tiá»n bối, đó là vị Ma chủ nào vậy?
Chu Hạo lắc đầu nói :
- Trong thiếp không ghi rõ.
Tống Phù trầm ngâm một lát rồi nói :
- Xem ra chuyện Thiếu Lâm tự thật vô cùng khẩn trương rồi.
Chu Hạo tiếp lá»i :
- Nếu không khẩn trÆ°Æ¡ng thì Nhập Vân đại sÆ° cÅ©ng chẳng phải gá»­i thiếp má»i các lá»™ anh hùng đến tÆ°Æ¡ng trợ.
An Tiểu Bình mỉm cÆ°á»i nói :
- Tống lão, vãn bối không nói sai chứ? Hết tám phần là Thiên Ma Nữ rồi.
Tống Phù gật đầu nói :
- Không sai, nhất định là Thiên Ma Nữ muốn tác yêu tác quái.
Chu Hạo biến sắc, lão há»i lại :
- Thiên Ma Nữ thật ư?
Tống Phù nói :
- Chính là ả ma đầu này.
Chu Hạo thở dài một hồi rồi nói :
- Tống huynh, trong NgÅ© Äại Ma Chủ thì Thiên Ma Nữ là nhân vật giảo hoạt khó đối phó nhất, nếu ngÆ°á»i gieo há»a cho Thiếu Lâm quả là ả thì e rằng tÆ°Æ¡ng lai võ lâm Trung Nguyên sẽ bị vùi vào ma đạo mất.
Phương Tuyết Nghi nghe như vậy cũng rất cảm động, chàng nghĩ :
- Tống lão nói không sai, huynh đệ TrÆ°á»ng Giang tam long này cÅ©ng là chính nhân quân tá»­, có lòng Æ°u lo vì việc võ lâm đồng đạo Trung Nguyên rÆ¡i vào tay ma đạo thì đủ thấy bá»n há» không phải là hạng ngÆ°á»i làm trái đạo nghÄ©a giang hồ.
Cháng nghĩ đến đây thì chợt nghe An Tiểu Bình nói :
- Chu đại hiệp, Thiên Ma Nữ tuy gian ngoan giảo quyệt nhưng nếu bà ta muốn tàn hại võ lâm thì e rằng chưa đủ lực lượng đâu.
Chu Hạo ngạc nhiên nói :
- An thiếu hiệp nói vậy có nghĩa là Thiên Ma Nữ chưa đủ lợi hại chăng?
An Tiểu Bình nói :
- Äúng vậy, bà ta vốn không đủ sá»± lợi hại!
Chu Hạo nhìn qua Tống Phù vá»›i ánh mắt cá»±c kỳ ngạc nhiên, lão gượng cÆ°á»i và nói :
- Tống huynh, nghé con không sợ hổ, vị lão đệ này thật là đầy hào khí.
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- An lão đệ nói không sai, có lẽ còn rất lâu Thiên Ma Nữ mới dám thực hiện ý đồ độc bá võ lâm.
à của Chu Hạo là muốn nói An Tiểu Bình xuất khẩu cuồng ngôn, nhưng vì mới sơ kiến nên lão không tiện chỉ thẳng, nào ngỠTống Phù lại cũng nói giúp cho An Tiểu Bình nên Chu Hạo thấy khó hiểu.
Lão chau mày nói :
- Tống huynh, võ công của Thiên Ma Nữ thế nào Äại Mạc Quá»· Thủ huynh hiểu rất rõ mà, nếu ả rấp tâm gieo há»a mà Trần đại hiệp đã tạ thế thì lấy ai ra ngăn cản đây? Tống huynh, An thiếu hiệp tuổi trẻ khí thịnh, không xem Thiên Ma Nữ ra gì thì cÅ©ng là Ä‘iá»u đáng mừng cho hào khí của võ lâm chánh đạo. NhÆ°ng Tống huynh mà cÅ©ng nghÄ© nhÆ° thế thì tại hạ thật không sao hiểu nổi.
Tống Phù phá lên cÆ°á»i má»™t tràng rồi nói :
- Chu huynh đệ đã từng gặp Thiên Ma Nữ chưa?
- Từng gặp một lần.
- Có động thủ không?
- Không đầy mÆ°á»i chiêu đã thảm bại.!
- Vậy thì chẳng trách, quả nhiên là Chu huynh đệ đã bị Thiên Ma Nữ làm cho kinh thiên táng địa rồi.
- Äúng vậy, bại tÆ°á»›ng không dám xuất dÅ©ng ngôn. Tống huynh có cÆ°á»i thì tại hạ cÅ©ng đành chịu thôi.
- Chu huynh đệ chá»› nhụt khí, không phải Tống má»— xuất cuồng ngôn và phải công nhận là võ công của Thiên Ma Nữ vô cùng cao minh, nhÆ°ng ít ra thì Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i vẫn có nhị vị hiệp sÄ© cao minh hÆ¡n ả nhiá»u.
Chu Hạo ngạc nhiên há»i :
- Là nhị vị nào?
Tống Phù chậm rãi nói :
- Xa tận chân trá»i.
Chu Hạo chá»›p chá»›p song mục và tiếp lá»i :
- Nhưng ở gần trước mắt phải không?
Tống Phù nói :
- Không sai!
Chu Hạo chỉ Phương Tuyết Nghi và nói :
- Là truyá»n nhân của Kiếm Thần - PhÆ°Æ¡ng lão đệ đây chăng?
Tống Phù gật đầu nói :
- Xem như là một vị.
Chu Hạo nhìn qua An Tiểu Bình và nói :
- Vị... An lão đệ này cÅ©ng gá»i là má»™t vị nữa phải không?
Tống Phù phá lên cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Thế nào? Chu huynh đệ ngươi không tin chăng?
Quả thật là trong lòng Chu Hạo không thể nào tin, nhÆ°ng lão chẳng biết phải nói thế nào cho phải nên đành gượng cÆ°á»i nói :
- Chuyện này... Quả thật là quá bất ngá».
Tống Phù nói :
- Chu huynh đệ đừng lấy làm kỳ quái, ngÆ°Æ¡i đã biết thân thế của An lão đệ rồi thì có gì là bất ngá» nữa chứ? Äừng nói là Thiên Ma Nữ, dù NgÅ© Ma liên thủ thì lão phu tin rằng bá»n chúng cÅ©ng chẳng làm gì được.
DÆ°á»ng nhÆ° Chu Hạo đã bị bức đến chá»— không thể không tin, lão thở dài má»™t hÆ¡i rồi nói :
- Tống huynh nói vậy thì tại hạ cũng đành tin vậy thôi.
Lão hơi ngưng lại một lát rồi nói tiếp :
- Hậu sân đã bày tiệc rượu, xin chư vị cho Chu mỗ làm trách nhiệm chủ nhân được chứ?
Tống Phù lắc đầu nói :
- Chu huynh đệ, không cần phải khách sáo, nếu có kiệu mã Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng thì mua giúp cho ba con, bá»n lão phu vô cùng cảm kích.
Chu Hạo nói :
- Trong chuồng ngá»±a của tệ xá có mấy con long câu thượng thừa, chÆ° vị dùng vài chén tẩy trần xong thì tại hạ sẽ cho ngÆ°á»i chuẩn bị.
Tống Phù cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Vậy thì phiá»n Chu huynh đệ rồi.
Chu Hạo rất vui mừng, lão dẫn ba ngÆ°á»i vào hậu sảnh, quần hùng chén tạc chén thù đến khuya má»›i thôi.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi luôn lo chuyên Thiên Ma Nữ nên vừa xong tiệc rượu thì chàng liá»n nói vá»›i Tống Phù :
- Tống lão, việc khẩn trương, chúng ta nên khởi hành sớm một chút!
Tống Phù gật đầu nói :
- Không sai, từ đây dến Trung Nhạc nhanh nhất cÅ©ng mất mấy ngày, chúng ta Ä‘i sá»›m má»™t canh giá» là tốt má»™t canh giá».
Lão quay sang nói tiếp với Chu Hạo :
- Chu huynh đệ có muốn xem náo nhiệt không?
Chu Hạo ngạc nhiên há»i :
- Náo nhiệt gì?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Äấu vá»›i Thiên Ma Nữ ở Thiếu Lâm tá»±.
Chu Hạo lắc đầu nói :
- Tại hạ không có cao hứng rồi.
Tống Phù quan sát Chu Hạo một lúc thì cảm thấy ngạc nhiên không ít, lão nói :
- Chu huynh đệ, tại sao ngươi thay đổi đột ngột như thế?
Chu Hạo nói :
- Tại hạ có thấy gì thay đổi đâu?
Tống Phù nói :
- Hình nhÆ° Chu Hạo ngày xÆ°a không thiếu ý chí nhÆ° Chu Hạo bây giá»!
Chu Hạo nghe vậy thì buông tiếng thở dài rồi nói :
- Tống huynh, tại hạ vốn không muốn nói ra chuyện này nhÆ°ng nếu không nói thì Tống huynh sẽ hiểu lầm nên tại hạ đành nói thẳng ra thôi, mong Tống huynh và nhị vị thiếu hiệp chá»› chê cÆ°á»i.
Tống Phù thầm nghĩ :
- Nghe khẩu khí thì hình nhÆ° là chuyện rất nghiêm trá»ng nhÆ°ng chẳng biết lão đệ này gặp phải chuyện phiá»n phức gì?
Nghĩ đoạn lão nói :
- Lẽ nào Chu huynh đệ gặp phải chuyện khổ não gì chăng?
Chu Hạo gật đầu rồi thở dài nói :
- Tại hạ Ä‘ang gặp phải chuyện cá»±c kỳ phiá»n phức... Còn việc tại hạ nói không Ä‘i Thiếu Lâm tá»± là đó có chút ân oán vá»›i mấy vị Trưởng lão ở đó, chẳng qua là nói dối các vị mà thôi!
Tống Phù há»i :
- Chuyện phiá»n phức gì? Chu huynh đệ mau nói ra xem. Nếu bá»n tại hạ có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp Chu huynh đệ má»™t tay.
Chu Hạo trầm ngâm một lát rồi nói :
- Chuyện này nói ra dài lắm.
Tống Phù cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Chu huynh đệ cứ nói trá»ng Ä‘iểm câu chuyện là được!
Chu Hạo nói :
- Chuyện này bắt đầu từ Trung Châu tam hiệp...
Lão chÆ°a dứt lá»i thì PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi đã kêu lên :
- Chu lão cũng quen biết với Trung Châu tam hiệp à?
Chu Hạo nói :
- Äâu chỉ là quen biết mà còn là chá»— tÆ°Æ¡ng giao vỠđạo nghÄ©a!
Lão hÆ¡i ngừng lại rồi há»i Tuyết Nghi :
- Phương lão đệ cũng từng có quen biết với Trung Châu tam hiệp à?
Phương Tuyết Nghi vội vàng hành lễ và nói :
- Trung Châu tam hiệp chính là trưởng bối của vãn bối.
Chu Hạo ngẩn ngÆ°á»i rồi bá»—ng nhiên hiểu ra, lão nói :
- Thiếu hiệp hỠPhương, không lẽ là nhi tử của Phương Thiên Thành - Phương nhị hiệp?


Xem tiếp hồi hai mươi bảy
Tài sản của boss5011

  #28  
Old 19-04-2008, 02:06 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 27 Thẳng tiến Trung Nguyên

Phương Tuyết Nghi nói :
- Là điệt tử chứ không phải nhi tử.
Chu Hạo mỉm cÆ°á»i nói :
- Thì ra là như vậy, gần đây Phương thế điệt có gặp Phương nhị hiệp không?
Tuyết Nghi lắc đầu nói :
- Không.
Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Bá phụ của vãn bối gây phiá»n phức gì cho Chu lão tiá»n bối chăng?
Chu Hạo nói :
- Không có phiá»n phức gì nhÆ°ng chuyện này... Quả thật là khó xá»­!
Tống Phù há»i xen vào :
- Chuyện gì? Chu huynh đệ mau nói ra xem!
Chu Hạo nói :
- Chuyện này...
Lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :
- Phương Nhị hiệp đã thất tung rồi!
Phương Tuyết Nghi bình tĩnh gật đầu nói :
- Vãn bối cÅ©ng Ä‘oán được Ä‘iá»u này!
Chu Hạo thấy chàng không có chút kinh ngạc hãy vẻ bi thương thì lấy làm kỳ quái, lão nói :
- Phương thế điệt cũng đã biết rồi à?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu nói :
- Vãn bối chưa biết nhưng phán đoán là như vậy.
Chu Hạo chau mày há»i :
- Thế điệt không cảm thấy bi thương à?
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi vốn muốn nói chuyện PhÆ°Æ¡ng Thiên Thành từng có ý muốn giết mình, nên việc thất tung hay không thì có gì mình phải bi thÆ°Æ¡ng? NhÆ°ng chàng nghÄ© đến bá mẫu nhiá»u năm dưỡng dục thì chạnh lòng nên đành nuốt oán khí vào lòng.
Chàng mỉm cÆ°á»i nói :
- Bi thương thì cũng làm được gì chứ?
Chu Hạo nghe vậy thì ngẩn cả ngÆ°á»i, lão hoàn toàn không hiểu tại sao PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi lại tuyệt tình bạc nghÄ©a nhÆ° thế?
Lúc này Tống Phù cÆ°á»i lá»›n má»™t tràng rồi nói :
- Chu huynh đệ, tốt nhất là ngươi bớt quản chuyện nhà của Phương lão đệ lại, hãy nói đến vấn đỠcủa ngươi đi, rốt cuộc là tại sao vậy?
Chu Hạo chỉ Phương Tuyết Nghi và nói :
- Tống huynh, thiếu hiệp này có thật là điệt tử của Phương Thiên Thành không?
Tống Phù cả cÆ°á»i rồi nói :
- Thế nào? Thiên hạ còn có kẻ mạo nhận là vãn bối của ngÆ°á»i khác nữa sao? Chu huynh đệ, ngÆ°Æ¡i hôm nay làm sao vậy?
Chu Hạo nói :
- Tống huynh, nếu vị thiếu hiệp này là điệt tử của Phương Thiên Thành thì tại sao khi nghe tin Phương Thiên Thành thất tung mà chẳng động lòng chút nào cả vậy?
Tống Phù nói :
- Äó là chuyện nhà của PhÆ°Æ¡ng gia bá»n há», Chu huynh đệ ngÆ°Æ¡i xen vào làm gì? NgÆ°Æ¡i mau nói chuyện của mình Ä‘i?
Chu Hạo chẳng biết làm thế nào nên đành thở dài một hồi rồi nói :
- Chuyện này thật là kỳ quái...
Chợt nghe An Tiểu Bình cÆ°á»i nói :
- Chu lão, thiên hạ vốn có nhiá»u chuyện mà ngoại nhân không thể nào biết dược, trÆ°á»ng hợp của PhÆ°Æ¡ng huynh chính là má»™t Ä‘Æ¡n cá»­, nhất là lão đừng phí tâm lo lắng nữa!
Chu Hạo trầm ngâm một lát rồi nói :
- Lão đệ ngÆ°Æ¡i nói cÅ©ng phải, lão phu ta thật là nhiá»u chuyện rồi.
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Ná»­a tháng trÆ°á»›c, bá»—ng nhiên lão phu nhận được má»™t phong thÆ° của Bạch Y Äiếu Khách - Thành Huyá»n Thông trong Kiếm Môn ngÅ© quá»·, trong thÆ° bảo lão phu Ä‘i Kiếm Môn phó há»™i vào ngày mÆ°á»i bảy tháng này.
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Chuyện này cÅ©ng đâu có gì là ghê gá»›m! Cùng lắm là đánh vá»›i hắn má»™t trận mà thôi, đâu có đáng để Chu huynh đệ ngÆ°Æ¡i phải phiá»n muá»™n?
Chu Hạo lắc đầu nói :
- Tống huynh chỉ biết má»™t mà không biết hai, trong thÆ° Thành Huyá»n Thông còn nói khi phó há»™i phải mang theo má»™t món lá»… vật...
Tống Phù phá lên cÆ°á»i rồi nói :
- Lễ vật à? Các hạ mang theo một ít kim ngân hoặc mua một ít lụa là là được rồi!
Chu Hạo cÆ°á»i nói :
- Nếu đơn giản như vậy thì tại hạ cũng chẳng cần lo lắng làm gì.
- NhÆ° vậy là Thành Huyá»n Thông chỉ định môn lá»… vật mà ngÆ°Æ¡i phải mang theo à?
- Không sai!
- Lễ vật như thế nào?
- Thành Huyá»n Thông bảo tại hạ phải mang thủ cấp của Trung Châu tam hiệp Ä‘i phó há»™i.
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì nhảy dựng lên, chàng nói :
- Có chuyện như thế sao?
Chu Hạo nói :
- Äúng vậy! Thá»­ nghÄ© Trung Châu tam hiệp là chá»— giao hảo trên phÆ°Æ¡ng diện đạo nghÄ©a vá»›i tại hạ thì bảo tại hạ làm sao có thể làm được chuyện nhÆ° vậy chứ?
Tống Phù cÆ°á»i hì hì nói :
- Không đi là xong chuyện!
Chu Hạo kêu lên :
- Không đi sao được?
- Tại sao không được?
- Tống huynh, thú thật là hiện nay tại hạ không thể nào động đến Thành lão đại trong Kiếm Môn ngũ quỷ.
- Võ công của Thành Huyá»n Thông cÅ©ng khá nhÆ°ng làm sao cao minh bằng Chu huynh đệ?
- Nếu chỉ có Thành Huyá»n Thông thì tất nhiên tại hạ không sợ rồi!
- Thế nào? Không lẽ Thành Huyá»n Thông còn có chá»— dá»±a?
Kỳ thá»±c Tống Phù đã sá»›m biết tÆ°á»ng tận vá» Thành Huyá»n Thông nhÆ°ng lão có ý là muốn tá»± cho Chu Hạo nói ra cho PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi và An Tiểu Bình cùng nghe.
Chu Hạo gật đầu nói :
- Không sai! Thành Huyá»n Thông có chá»— dá»±a rất vững.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi liá»n há»i :
- Chỗ dựa của hỠThành kia là nhân vật nào?
Chu Hạo thở dài nói :
- Là ngÆ°á»i trong NgÅ© Ma.
Tuyết Nghi ngạc nhiên há»i lại :
- Cái gì? Lại là Ngũ Ma tác yêu tác quái à?
Chu Hạo nói tiếp :
- Thành Huyá»n Thông và Tống SÄ© NghÄ©a thành lập ra cái gá»i là Tam NghÄ©a môn.
Tuyết Nghi nói :
- Chuyện này tại hạ đã biết rồi.
Chu Hạo nói tiếp :
- Lão đệ ngươi có biết kẻ nào đứng bên trong chủ trì hoạt động của Tam Nghĩa môn không?
Tuyết Nghi nói :
- Tại hạ đang muốn thỉnh giáo đây!
Chu Hạo chậm rãi nói :
- Là Liá»…u My NÆ°Æ¡ng và Kim TrÆ°á»ng Canh!
Tuyết Nghi ngạc nhiên há»i lại :
- Kim TrÆ°á»ng Canh là ai?
Chu Hạo nói :
- Là một thuộc hạ tâm phúc của Liễu My Nương!
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Tại hạ đã gặp Liễu My Nương rồi!
- Cái gì? Lão đệ ngươi đã từng gặp ma nữ Liễu My Nương à?
- Äúng vậy!
- Lão đệ có động thủ với ả không?
- Có!
- Kết quả thế nào?
- Liễu My Nương bỠchạy.
Chu Hạo tròn xoe song mục, lão kêu lên :
- BỠchạy? Lão phu ta thật không thể nào...
Tống Phù phá lên cÆ°á»i rồi nói tiếp :
- Có gì là kỳ quái đâu? Công lực của Phương lão đệ hiện tại sợ rằng còn cao minh hơn Kiếm Thần Trần đại hiệp trước đây!
Chu Hạo há»i lại :
- Tống huynh nói thật không?
Tống Phù nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật!
Chu Hạo thở dài một hồi rồi nói :
- Vậy thì tốt rồi!
Tống Phù tiếp lá»i :
- Chu huynh đệ không lẽ ngươi đã bị Ngũ ma làm cho mất hết can đảm?
Chu Hạo nói :
- Tống huynh, sinh mạng của tại hạ thì có đáng gì? NhÆ°ng nếu trong võ lâm không ai ngăn được NgÅ© ma tác yêu tác quái thì chẳng phải trÆ°á»ng huyết vÅ© sẽ diá»…n ra tức khắc sao? Vì hàng vạn sinh linh của võ lâm đồng đạo thá»­ há»i tại hạ làm sao yên tâm được chứ?
Tống Phù cÆ°á»i lá»›n rồi nói :
- Rất tốt, các hạ quả nhiên là ngã Phật tâm trÆ°á»ng, từ bi vi bản!
Chu Hạo há»i lại :
- Tống huynh thì sao? Lẽ nào huynh không để tâm đến chuyện này?
Tống Phù nói :
- Chu huynh đệ, lão phu chỉ nói đùa với ngươi mà thôi!
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Còn năm ngày nữa là đến Hồng Môn đại yến của Thành Huyá»n Thông, Chu huynh đệ định thế nào?
- Tại hạ chắc không đi.
- Không Ä‘i cÅ©ng được, nhÆ°ng nếu bá»n chúng tìm đến cá»­a thì sao? NgÆ°Æ¡i thoát được chăng?
Chu Hạo khẽ thở dài :
- Cả nhà Chu má»—, già trẻ lá»›n bé Ä‘á»u ở Nghi XÆ°Æ¡ng này, bá»n chúng không đến thì thôi, nếu đến thì Chu má»— sẽ hợp lá»±c quyết chiến má»™t trận!
- Chủ ý không tồi, nếu chỉ có ba ngÆ°á»i bá»n Thành Huyá»n Thông thì ngÆ°Æ¡i có thể quyết chiến, nhÆ°ng nếu má»™t trong hai vị Liá»…u My NÆ°Æ¡ng hoặc Kim TrÆ°á»ng Canh đến thì Chu huynh đệ ngÆ°Æ¡i có địch nổi không?
- Tống huynh, cùng lắm là chết mà thôi, tại hạ đã nói rồi, dù tại hạ chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!
- Lão đệ, ngÆ°á»i sai rồi! Cái dÅ©ng của kẻ thất phu vốn là chuyện vô bổ xÆ°a nay.
- Tại hạ hiểu, nhưng...
- Nhưng thế nào nữa?
Chu Hạo trầm ngâm nót lát rồi nói :
-Tại hạ không thể vì sợ chết mà làm giảm uy danh TrÆ°á»ng Giang tam long!
Tống Phù lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :
- Mạng đã không còn thì nói gì đến danh? Các hạ thật là...
Chu Hạo lắc đầu, nói :
- Tống huynh sai rồi!
- Lão phu sai chỗ nào?
- Tống huynh không nghe câu: "Báo chết để da, ngÆ°á»i chết để tiếng" à?
- Äúng vậy, ngÆ°Æ¡i chết để tiếng vốn là chuyện không sai, nhÆ°ng phải xem chết nhÆ° thế nào má»›i được!
- Chuyện này...
- Chu huynh đệ, có cái chết nhẹ nhÆ° lông hồng, có cái chết nặng nhÆ° Thái SÆ¡n, nếu ngÆ°Æ¡i tá»a thủ Nghi XÆ°Æ¡ng chá» bá»n Liá»…u My NÆ°Æ¡ng đến giết thì chi bằng tạm thá»i thối lui má»™t bÆ°á»›c để giữ lại tấm thân hữu dụng?
Chu Hạo trầm ngâm một lát rồi nói :
- NhÆ°ng làm theo cách của tại hạ thì cÅ©ng chẳng có gì bất ổn, ngÆ°á»i chết chỉ cần cho lòng không hổ thẹn mà thôi, nếu tại hạ tá»­ chiến dÆ°á»›i Ä‘ao của NgÅ© ma thì cÅ©ng cảm thấy an lòng!
Tống Phu nộ khí nói :
- Các hạ thật là quá cố chấp!
Chợt nghe PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi phá lên cÆ°á»i rồi nói :
- Chu lão, Tống lão nói không sai, Chu lão không cần phải liá»u mạng vá»›i bá»n chúng.
Chu Hạo nói :
- Lão đệ, ngÆ°Æ¡i còn trẻ nên không hiểu được đạo lý ngÆ°á»i thành danh trong võ lâm cầu sinh không dá»… mà cầu tá»­ cÅ©ng rất khó!
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói :
- Chu lão, quân tá»­ mÆ°á»i năm báo thù cÅ©ng không muá»™n, nhẫn nhất thá»i mà tránh được cái lo trăm năm, đạo lý Ä‘Æ¡n giản nhÆ° thế mà lão không hiểu sao? Chẳng qua vãn bối muốn Chu lão tạm thá»i tránh đại địch, chá» khi nào có cÆ¡ há»™i thì hãy phân cao thấp vá»›i bá»n chúng.
An Tiểu Bình cũng lên tiếng :
- Không sai, tại sao Chu lão không suy nghÄ© kỹ những lá»i vàng ngá»c của PhÆ°Æ¡ng huynh?
Chu Hạo nghe xong thì trầm ngâm suy nghÄ©, nhất thá»i lão không nói thêm Ä‘iá»u gì.
Tống Phu mỉm cÆ°á»i, nói :
- Chu huynh đệ, nếu ngÆ°Æ¡i cảm thấy việc tạm lánh há»a làm mất danh vá»ng TrÆ°á»ng Giang tam long thì lão phu đã có má»™t kế sách lưỡng toàn.
Chu Hạo chau mày há»i :
- Kế sách lưỡng toàn thế nào?
Tống Phu nói :
- Nói ra cÅ©ng rất Ä‘Æ¡n giản, chỉ cần Chu huynh đệ Ä‘i Tung SÆ¡n má»™t chuyến, thứ nhất vừa tránh được há»a, thứ hai là vừa có thể ra sức vì võ lâm chánh nghÄ©a. NgÆ°Æ¡i thá»­ nghÄ© kỹ xem, đây chăng phải là kế sách rất hay sao?
Chu Hạo thở dài một hồi rồi nói :
- Tống huynh, nếu tại hạ đi Thiếu Lâm tự thì lớn bé cả nhà tại hạ thì sao? Há khi nào Liễu My Nương chịu bỠqua?
Tống Phu mỉm cÆ°á»i, nói :
- Chuyện này thật quá đơn giản!
Chu Hạo gượng cÆ°á»i, nói :
- Xin thỉnh giáo Tống huynh vỠchỗ kỳ diệu bên trong!
Tống Phù nói :
- Tạm thá»i di cÆ° đến má»™t nÆ¡i khác!
Chu Hạo ngạc nhiên há»i lại :
- Di cư đến một nơi khác?
- Không sai! Lẽ nào Chu huynh đệ ngươi không nỡ tiêu phí vài trăm ngân lượng?
- Tống huynh, tuy gia đạo của tại hạ không dÆ° dật nhÆ°ng trên địa diện Nghi XÆ°Æ¡ng này cÅ©ng là phú gia số má»™t số hai, đừng nói là vài trăm ngân lượng, dù mÆ°á»i lần nhÆ° thế tại hạ cÅ©ng có thể xuất ra! Chỉ có Ä‘iá»u... Ôi! không phải tại hạ không có khả năng mà quả thá»±c là không thể làm nhÆ° vậy được!
- Chu huynh đệ, lão phu thấy ngươi cố tình tìm cái chết rồi.
- Dù tại hạ có chết thì ít ra cÅ©ng lấy được mạng của Thành Huyá»n Thông hoặc Äổng PhÆ°Æ¡ng.
- Khí tiết khá lắm, lão phu rất khâm phục!
Tống Phù phá lên cÆ°á»i rồi quay sang nói vá»›i Tuyết Nghi :
- Lão đệ, chúng ta nói nữa cũng vô ích thôi, tốt nhất là nên cáo biệt.
Nói đoạn lão đứng lên định cất bước ra ngoài.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi ngạc nhiên há»i :
- Äi nhÆ° thế này hay sao?
Tống Phù nói :
- Không đi thì ở lại làm gì nữa? Nói chuyện với một kẻ luôn muốn chết thì quả thật là tức không chịu nổi!
Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i nói :
- Tống lão khoan đi đã, vãn bối còn muốn nói mấy câu.
Tống Phù vốn đã đứng lên, bây giỠlại chậm rãi ngồi xuống và nói :
- Lão đệ, chỉ sợ rằng ngÆ°Æ¡i phí lá»i thôi!
Tuyết Nghi nói :
- Không nhất định.
Chàng nhìn qua Chu Hạo và nói tiếp :
- Chu lão, Trung Châu tam hiệp là trưởng bối của vãn bối, lão biết rồi chứ?
Chu Hạo nói :
- Lão đệ ngươi đã nói rồi.
Tuyết Nghi nói tiếp :
- Thành Huyá»n Thông muốn Chu lão lấy thủ cấp của Trung Châu tam hiệp Ä‘i phó há»™i, rõ ràng bá»n chúng đã là cừu gia của trưởng bối của vãn bối rồi, đúng không?
Chu Hạo gật đầu nói :
- Theo lý thì xem là như vậy.
Tuyết Nghi nói :
- Vậy thì được rồi, vì cừu gia của vãn bối mà liên lụy đến cho đại hiệp, do vậy vãn bối há có lý nào không há»i đến?
Chu Hạo sững ngÆ°á»i, lão nói :
- Lão đệ ngươi có dự định như thế nào?
Tuyết Nghi nói :
- Chuyện này... Vãn bối đành phải bá» chuyến Ä‘i Tung SÆ¡n, trÆ°á»›c tiên phải tìm bá»n Thành Huyá»n Thông và Kim TrÆ°á»ng Canh rồi hãy tính!
Tống Phù kêu lên :
- Không thể được!
Tuyết Nghi há»i :
- Tại sao?
Tống Phù cÆ°á»i hì hì nói :
- Nếu lão đệ ngươi quay lại Xuyên Tây thì có lẽ An lão đệ cũng sẽ đi theo ngươi thôi!
Tuyết Nghi nói :
- Chuyện này vãn bối không chủ trÆ°Æ¡ng được, có thể An hiá»n đệ không Ä‘i.
Chàng nhìn qua An Tiểu Bình thì thấy nàng chá»›p chá»›p song mục và mỉm cÆ°á»i nói :
- Tại sao ta không thể đi chứ? Phương huynh đến đâu thì đệ sẽ theo đến đó, huynh đã không đi Tung Sơn thì đương nhiên đệ cũng không đi!
Phương Tuyết Nghi vừa khẽ nhún vai thì đã nghe Tống Phù nói :
- Phương lão đệ, có một chuyện ngươi đừng bao giỠquên nhé!
Tuyết Nghi há»i :
- Chuyện gì!
Tống Phù chậm rãi nói :
- Võ lâm chánh nghÄ©a nên trá»ng hÆ¡n thù hận riêng tÆ°!
Tuyết Nghi nói :
- Chuyện này...
An Tiểu Bình tiếp lá»i :
- Tống lão, thêm sinh mạng và tài sản cả nhà Chu đại hiệp thì đâu còn là hận cá nhân của Phương huynh!
Phương Tuyết Nghi noi :
- Không sai, hiá»n đệ quả nhiên là đạt được ý trong lòng ta!
Chàng vốn nói má»™t câu vô tâm nhÆ°ng An Tiểu Bình nghe xong thì vui mừng khôn tả, nhất thá»i hai má á»­ng hồng khiến nàng phải cúi đầu.
Tống Phù cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Hai lão đệ các ngÆ°Æ¡i thật là tâm đầu ý hợp, kẻ xÆ°á»›ng ngÆ°á»i há»a, phối hợp nhịp nhàng quá nhÄ©!
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi liá»n há»i :
- Sai chỗ nào?
Tống Phù nói :
- Một hai nhà cũng không thay thế toàn bộ võ lâm được!
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Vậy thì làm thế nào má»›i gá»i là không sai?
Tống Phù nói :
- Äi Tung SÆ¡n trÆ°á»›c, sau đó là giải quyết tÆ° thù.
Nãy giá» Chu Hạo mãi trầm ngâm suy nghÄ©, cho Tống Phù dứt lá»i thì lão buá»™t miệng kêu lên :
- Tại hạ hiểu ra rồi!
Tống Phù cố làm ra vẽ không hiểu, lão mỉm cÆ°á»i há»i :
- Chu huynh đệ hiểu ra Ä‘iá»u gì?
Chu Hạo nói :
- Cách nghÄ© của tại hạ, chỉ lo bảo vệ danh vá»ng của riêng mình quả nhiên là quá cổ hÅ© rồi!
Tống Phù nói :
- Lẽ nào Chu huynh đệ không định tìm cái chết nữa?
Chu Hạo thở dài một hơi rồi nói :
- Tống huynh, tại hạ tuy ngu xuẩn nhÆ°ng cÅ©ng không phải là hạng ngÆ°á»i không thông tình đạt lý, ba vị vì tại hạ mà khổ tâm khuyên ngăn, nếu tại hạ không tỉnh ngá»™ thì thật chẳng khác nào loại cầm thú!
Tống Phù nói :
- à của Chu huynh đệ là không luyến tiếc cơ nghiệp ở Nghi Xương này nữa?
Chu Hạo nghiêm giá»ng nói :
- Äúng vậy, tại hạ sẽ giao phó cho ngÆ°Æ¡i nhà an bày má»i chuyện, bản thân của tại hạ quyết định sẽ Ä‘i theo ba vị Ä‘i Thiếu Lâm tá»± má»™t chuyến!
Lá»i vừa dứt thì lão lập tức trở bÆ°á»›c ra hậu viện.
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Chu huynh đệ vẫn chưa mất hết cái sáng suốt của kẻ sĩ.
Thá»i gian cạn chừng tuần trà thì Chu Hạo quay trở ra và nói :
- Tống huynh, ngá»±a đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể lên Ä‘Æ°á»ng.
Tống Phù nói :
- Vậy thì chúng ta khởi hành thôi.
Chu Hạo rót đầy một chun rượu đưa lên uống cạn rồi nói :
- Nếu không được gặp ba vị thì sợ rằng cả nhà Chu má»— Ä‘á»u trở thành quá»· dÆ°á»›i Ä‘ao của NgÅ© ma thôi! Chu má»— có ý cho thê thiếp ra khấu tạ nhÆ°ng sợ ba vị khÆ°á»›c từ nên Chu má»— muốn chun rượu gá»i là có chút kính tạ ba vị.
Phương Tuyết Nghi vội cung thủ nói :
- Không dám, không dám, Chu lão nặng lá»i rồi.
Chu Hạo cÆ°á»i lá»›n má»™t trang rồi nói :
- Lão đệ, đại ân không dám tạ bằng lá»i, ngày sau nếu lão đệ ngÆ°Æ¡i dùng được Chu má»— vào việc gì thì Chu má»— xin giao mạng già này cho lão đệ ngÆ°Æ¡i quyết định.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi nghe vậy thì trong lòng rất cảm Ä‘á»™ng nhÆ°ng bên ngoài chàng luôn miệng nói mấy lá»i khiêm tốn.
Tống Phù quét mục quang nhìn ra ngoài rồi nói :
- Chu lão đệ không cần phải nói những lá»i khách khí nữa, ngày sau còn dài, chúng ta mau lên Ä‘Æ°á»ng thôi.
Bốn ngÆ°á»i lập tức ra khá»i phủ đệ, ngoài cổng đã có sẵn bốn con tuấn mã chỠđợi.
Chu Hạo dặn dò ngÆ°á»i nhà mấy câu rồi lên ngá»±a theo Tống Phù, PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi, và An Tiểu Bình nhắm cá»­a Bắc thành Nghi XÆ°Æ¡ng mà Ä‘i.

Bốn ngÆ°á»i ngày Ä‘i đêm nghỉ, ngày thứ tÆ° thì vượt qua Hán Thủy và khi màn đêm buông xuống thì đã vào địa phận tỉnh Hà Nam. Hành trình tuy rất thuận lợi nhÆ°ng sau khi vào địa phận Hà Nam thì má»i ngÆ°á»i phát hiện hành nhân qua lại trên Ä‘Æ°á»ng quan đạo rất khác vá»›i cảnh ở Hồ Bắc.
Bốn ngày qua bá»n há» gặp không ít nhân vật võ lâm, nhÆ°ng vừa qua TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thì chốc chốc lại phát hiện trên Ä‘Æ°á»ng quan đạo có những nhân vật võ lâm mặc kỳ trang dị phục. Dung diện những ngÆ°á»i này Ä‘á»u trầm tÄ©nh, bá»n há» lặng lẽ Ä‘i chung Ä‘Æ°á»ng vá»›i bá»n Tống Phù, xem ra trong số bá»n há», phần lá»›n cÅ©ng Ä‘i Tung SÆ¡n.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi vừa Ä‘i vừa lạnh lùng quan sát, chàng phát hiện trong số những nhân vật võ lâm này có thể gá»i là má»—i ngÆ°á»i má»™t vẻ: Tăng, Bốc (thay bói) Y, Äạo, Tục, Lão, Thiếu, Phụ, Ni, Ä‘á»u có cả, trong rất Æ° là náo nhiệt.
Tống Phù tỠra rất trầm tĩnh còn Chu Hạo thì lộ vẻ khẩn trương bất an.
An Tiểu Bình vẫn má»™t má»±c hồn nhiên, dÆ°á»ng nhÆ° nàng rất thích thú đối vá»›i cảnh má»—i ngày má»™t vẻ trên Ä‘Æ°á»ng quan đạo. Chốc chốc nàng chỉ Äông chỉ Tây rồi nói cÆ°á»i vui vẻ vá»›i PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi. Hai ngÆ°á»i bá»n há» Ä‘i sau hai vị lão nhân nên Tống Phù và Chu Hạo Ä‘i phía trÆ°á»›c cÅ©ng không rõ bá»n há» nói những gì.

Ngày thứ tám thì bốn ngÆ°á»i đã đến cuối địa phận Nhữ Châu, từ đây Ä‘i Tung SÆ¡n không đầy má»™t ngày Ä‘Æ°á»ng nữa, do vậy bá»n há» vào thành Nhữ Châu tá túc chá» sáng mai Ä‘i Thiếu Lâm tá»±. NhÆ°ng khó khăn lắm bá»n há» má»›i tìm ra khách Ä‘iếm trong thành Nhữ Châu để nghỉ chân.
Sau khi tắm, ăn uống xong thì An Tiểu Bình một mình vỠphòng nghỉ ngơi.
Tống Phù, Chu Hạo, PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi ngồi ngoài gian đại sảnh uống trà đàm đạo. Khách Ä‘iếm này tá»a lạc trên má»™t Ä‘Æ°á»ng quan đạo khá yên tÄ©nh và tuy không rá»™ng lắm nhÆ°ng vào giá» thân giá» dậu thì đã đầy khách nhân.
Sau canh hai thì đột nhiên Tống Phù dựng Phương Tuyết Nghi dậy và nói :
- Lão đệ, ngươi có biết dụng ý đêm nay lưu lại Nhữ Châu của lão phu không?
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i nói :
- Vãn bối đoán không ra nhưng vãn bối biết Tống lão làm như vậy tất là phải có thâm ý.
Tống Phù nói :
- Thâm ý thì không hẳn đã có nhÆ°ng lão phu phát hiện ra má»™t chuyện đáng chú ý, do vậy má»›i lÆ°u lại Nhữ Châu để Ä‘iá»u tra thá»­.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi kinh ngạc, chàng há»i :
- Có chuyện gì kỳ quái chăng?
- Cũng chưa hẳn là chuyện kỳ quái gì, chẳng qua là ám hiệu của nhân vật trên giang hồ để lại mà thôi.
- Ãm hiệu của ai lÆ°u lại?
- Của đệ tử Cái bang.
- Cái bang cÅ©ng bị lôi cuốn vào trÆ°á»ng thị phi này chăng?
- Äệ tá»­ Cái bang có mặt khắp thiên hạ, nếu NgÅ© ma muốn gây sóng gió ở Trung Nguyên thì bá»n há» nhất định không bá» qua!
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Tống lão định Ä‘iá»u tra nhÆ° thế nào?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Theo ám hiệu để lại thì rõ ràng là đêm này có nhân vật quan trá»ng của Cái bang đến Nhữ Châu này và Æ°á»›c định gặp đệ tá»­ Cái bang vào khoảng canh ba tại Quan VÆ°Æ¡ng miếu phía thành Bắc.
Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i nói :
- Tống lão cÅ©ng là ngÆ°á»i trong Cái bang chăng?
Tống Phù lắc đầu nói :
- Không phải! Lão đệ, sao ngươi lại có ý nghĩ kỹ quái như vậy?
Tuyết Nghi nói :
- Ngoài đệ tá»­ môn hạ ra thì ngÆ°á»i ngoài không thể biết các ám hiệu của các đại môn phái trong võ lâm, nếu Tống lão không phải là trong Cái bang thì tại sao lại biết rõ ám hiệu của bá»n há» nhÆ° vậy?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Lão đệ, ngÆ°Æ¡i quên tÆ°á»›c hiệu Äại Mạc Quá»· Thủ của lão phu rồi chăng? Nếu lão phu quyết tâm muốn biết bí mật của má»™t môn phái nào trong võ lâm thì có lẽ bá»n há» không thể nào che dấu được lão phu!
Tuyết Nghi phá lên cÆ°á»i rồi nói :
- Thì ra là lão nghe lén!
Tống Phù nói :
- Cũng gần như vậy.
Lúc này bá»—ng nhiên Chu Hạo thức tỉnh, lão tròn xoe đôi mắt há»i :
- Tại sao nhị vị lại thức dậy vào lúc này?
Tống Phù nói :
- Bá»n ta ngủ không được nên tất nhiên phải thức dậy nói chuyện thôi.
Chu Hạo nói :
- Trông thần sắc của Tống huynh thì e rằng có chuyện gì phát sinh rồi, chẳng hay Tống huynh có muốn nói cho biết không?
Tống Phù nói :
- Quả nhiên Chu huynh đệ lão luyện hÆ¡n ngÆ°á»i, lão phu và PhÆ°Æ¡ng lão đệ có chút việc phải ra ngoài má»™t lát. Chu huynh đệ nên cẩn thận chiếu cố cho An cô nÆ°Æ¡ng...
Chu Hạo nghe vậy thì kinh ngạc há»i lại :
- An cô nương?
Tống Phù biết mình đã lỡ lá»i nên mỉm cÆ°á»i nói :
- Không sai, An lão đệ chính là một thiếu nữ hóa trang.
Chu Hạo biến sắc, lão nói :
- Tống huynh muốn tại hạ ở lại đây chiếu cố cho An cô nương chăng?
Tống Phù nói :
- Không sai!
Chu Hạo tỠvẻ bất an, lão nói :
- Tống huynh, năng lá»±c của tại hạ thế nào Tống huynh đã rõ rồi, An cô nÆ°Æ¡ng lại là nữ nhi, nếu thật có ngÆ°á»i đến làm càn thì sợ rằng má»™t mình tại hạ không cầm cá»± ná»—i!
Tống Phù phá lên cÆ°á»i rồi nói :
- Các hạ yên tâm, không có kẻ nào to gan dám đến sinh sự đâu!
Chu Hạo chẳng biết làm thế nào nên gượng cÆ°á»i nói :
- Tại hạ đành cung kính bất như tuân mệnh vậy.
Tống Phù và PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi lập tức cáo biệt Chu Hạo rồi theo cá»­a sổ mà ra khá»i phòng.
Tống Phù tá» ra rất quen thuá»™c địa hình NhÆ° Châu nên chẳng bao lâu hai ngÆ°á»i đã ra khá»i thành phía Bắc.
Tống Phù dừng chân quan sát một hồi rồi bỗng nhiên chỉ rừng cây bên phía tả và nói :
- Quan VÆ°Æ¡ng miếu nằm phía sau cánh rừng trúc kia, chúng ta Ä‘i qua đó và phải cẩn thận, đừng để đệ tá»­ Cái bang phát hiện mà gây thêm phiá»n phức.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Vãn bối hiểu rồi.
Hai ngÆ°á»i quan sát địa thế thì phát hiện ra rằng, nếu có ngÆ°á»i canh phòng trong rừng trúc thì dù thân pháp của hai ngÆ°á»i có nhanh cách mấy cÅ©ng không thể qua được tai mắt của đối phÆ°Æ¡ng. Vì vậy PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi má»›i Ä‘Æ°a ra ý kiến là vòng qua rừng trúc mà Ä‘i, nhÆ°ng Tống Phù lại phản đối, lão nói :
- Nếu lão phu Ä‘oán không sai thì bóng tối trong rừng trúc tất phải nhiá»u hÆ¡n những nÆ¡i khác, nếu chúng ta thi triển thân pháp mà Ä‘i
trên ngá»n trúc thì bá»n há» rất khó phát hiện được.
Tuyết Nghi há»i :
- Tại sao?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Bá»n há» sẽ không nghÄ© là có ngÆ°á»i to gan dám Ä‘á»™t nhập vào chính Ä‘iện, nếu chúng ta Ä‘i nhanh mà bá»n há» có phát hiện thì cÅ©ng dá»… dàng qua mắt, bá»n há» chỉ nghÄ© là chim đêm gì đó bay qua thôi.
Tuyết Nghi nói :
- Cũng có lý, nhưng chúng ta làm thế nào để tiếp cận rừng trúc?
Tống Phù nói :
- Khinh công thân pháp của ngươi một hơi có thể đi bao xa?
Tuyết Nghi nói :
- Trong vòng năm trượng.
Tống Phù gật đầu nói :
- Äủ rồi, lão đệ ngÆ°Æ¡i theo sát phía sau lão phu, chúng ta tiến vào rừng trúc nhé.
Lão vận khí rồi lập tức tung ngÆ°á»i phóng Ä‘i vá» phía trÆ°á»›c.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi cảm thấy thân hình Tống Phù nhÆ° má»™t làn khói má»ng bay Ä‘i, chá»›p mắt đã ở ngoài xa mÆ°Æ¡i trượng rồi.
Khoảng cách chỗ chàng đứng và bìa rừng trúc khoảng ba mươi trượng nhưng Tống Phù lướt đi một mạch thì đã biến mất vào trong rừng rồi. Chàng không dám chậm trễ nên cũng thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng theo.
Hai ngÆ°á»i xuyên qua rừng trúc mà không nghe má»™t chút Ä‘á»™ng tÄ©nh gì.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy có vẻ gì kỳ quái nhưng Tống Phù lại xem đó là chuyên đương nhiên. Lão dẫn chàng men theo rừng trúc tiếp cận với nội miếu.
Từ bên trái chính Ä‘iện có thể nhìn thấy bên trong Quan VÆ°Æ¡ng miếu đèn Ä‘uốc sáng choang nhÆ°ng không có má»™t bóng ngÆ°á»i.
Thì ra Tống Phù và Tuyết Nghi đến quá sá»›m, không những các nhân vật quan trá»ng trong Cái bang chÆ°a đến mà bá»n đệ tá»­ phụ trách má»i việc nÆ¡i này cÅ©ng chỉ vừa má»›i đến mà thôi.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi cÆ°á»i thầm và nghÄ© :
- Hóa ra bá»n há» căn bản chÆ°a có ai đến, bá»n ta thật là lo lắng thừa rồi.
Vừa nghÄ© chàng vừa vận mục lá»±c quan sát thì thấy có khoảng mÆ°á»i tên ăn mày Ä‘ang bận rá»™n bày tiệc rượu trong chính Ä‘iện.
Chàng thầm nghĩ :
- XÆ°a nay bá»n đệ tá»­ Cái bang không coi trá»ng việc ăn mặc, thế tại sao bá»n này...
Vừa nghĩ đến đây thì bỗng nhiên chàng nghe có tiếng bước chân vội vàng ở phía trước.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi dịch mục quang nhìn qua thì thấy có bốn vị lão nhân bÆ°á»›c vào chính Ä‘iện bằng thân pháp cá»±c nhanh. Tuy trong đêm tối những nhãn thần của bốn lão này lấp lánh nhÆ° ánh Ä‘uốc, hàn quang xạ ra đến lạnh ngÆ°á»i, rõ ràng đây là những cao thủ có ná»™i công tuyệt đỉnh.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi không biết bốn vị lão nhân này là những ai, chàng định dùng thuật truyá»n âm nhập mật há»i Tống Phù thì đã nghe lão dùng thuật truyá»n âm nói :
- Lão đệ, bốn lão kia là tứ đại Trưởng lão của Cái bang đấy, hôm nay bá»—ng nhiên há» xuất hiện tại Quan VÆ°Æ¡ng miếu ngoài thành Nhữ Châu này thì hết tám phần mÆ°á»i là Bang chủ Cái bang đã đến rồi.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi kinh ngạc không ít, chàng dùng thuật truyá»n âm há»i :
- Bang chủ Cái bang là ai?
Thì ra ngay cả Bang chủ Cái bang là ai chàng cũng không biết.
Tống Phù truyá»n âm nói :
- Bang chủ Cái bang hỠHoắc, tên là Minh Phong, trong võ lâm tôn xưng lão ta là Hoa Nam Thần Cái.
Tuyết Nghi há»i tiếp :
- Còn bốn vị Trưởng lão, Tống lão có biết không?
Tống Phù nói :
- Lão từng có duyên gặp qua mấy lần.
Lúc này bốn vị Trưởng lão đã vào đại Ä‘iện, thần thái tá»±a nhÆ° Ä‘ang tá»a thiá»n nhập định.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi há»i :
- Tống lão, tại sao bá»n há» không nói năng gì, ngay cả mấy đệ tá»­ chấp sá»± cÅ©ng lạnh lùng nhÆ° tiá»n vậy?
Tống Phù nói :
- Môn quy của Cái bang được liệt vào loại nghiêm khắc nhất trong võ lâm, sá»± phân biệt thân phận chỉ cách nhau má»™t sợi tÆ¡. Thân phận của bốn vị Trưởng lão này chỉ dÆ°á»›i má»—i má»™t Bang chủ nên tá»± nhiên là bá»n đệ tá»­ không dám nói chuyện gì rồi.
Lão ngưng lại một lát rồi nói tiếp :
- Lão đệ, nên biết là đệ tá»­ Cái bang có ở khắp thiên hạ nên được xÆ°ng hiệu là võ lâm để nhất đại bang. Nếu môn quy bất nghiêm thì các môn phái khác trong võ lâm làm sao có thể dung cho bá»n há». Vả lại những nhân vật đã đứng vào hàng ngÅ© khất thá»±c thì tất phải có nguyên nhân, những hạng ngÆ°á»i nhÆ° vậy nếu không có môn quy khống chế mà cứ để bá»n há» làm càn thì thiên hạ sẽ đại loạn mất.
Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ :
- Chuyện này không sai, má»™t ngÆ°á»i chẳng ra gì đến ná»—i phải Ä‘i ăn mày thì quả nhiên là rất dá»… dàng làm những chuyện xấu.
NghÄ© Ä‘oạn chàng há»i :
- Tống lão, như vậy xem ra vị Bang chủ Cái bang tất phải là một nhân vật hùng tài đại lược?
Tống Phù nói :
- Không sai! Hoắc Minh Phong quả nhiên xứng đáng với bốn chữ hùng tài đại lược.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi chỉ vào má»™t hắc y lão nhân râu bạc dài quá ngá»±c, thần thái rất thanh nhã và há»i :
- Tống lão, vị Trưởng lão đó có vẻ tiên phong đạo cốt quá nhĩ?
Tống Phù nói :
- Äó là Ô Y Thần Tẩu - Thôi Äại Công, nhân vật đứng đầu Cái bang tứ lão và rất có danh vá»ng trong võ lâm.
Tuyết Nghi há»i tiếp :
- Còn ba vị kia? Có kém xa Thôi Äại Công không?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Äã đứng vào hàng tứ lão thì hÆ¡n kém nhau không là bao nhiêu.
Lão hơi ngưng lại một lát rồi nói tiếp :
- Vị lão nhân mặt tròn thấp ngÆ°á»i kêu bằng Äoản PhÆ°Æ¡ng Sóc Ông Côn Luân, nghe nói khí công của ngÆ°á»i này là Ä‘Æ°Æ¡ng kim vô địch trong võ lâm.
Phương Tuyết Nghi quan sát vị Ông Côn Luân một lát rồi nói :
- Khuôn mặt của vị lão nhân này trông có vẻ hoạt kê, có lẽ tính tình cũng rất hoạt kê.
Tống Phù nói tiếp :
- Ông Côn Luân có tÆ°á»›c hiệu là Äoản PhÆ°Æ¡ng Sóc là vì tính tình hoạt kê của ông ta, trong tÆ°Æ¡ng lai nếu có cÆ¡ há»™i thì lão đệ ngÆ°Æ¡i nên giao hảo vá»›i ngÆ°á»i này, lão phu bảo đảm rằng lão đệ ngÆ°Æ¡i sẽ rất hài lòng.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Vãn bối rất muốn có cơ duyên này.
Tống Phù chỉ hai vị lão nhân ngồi bên phải và nói :
- Vị ngồi ngoài cùng là Cầm Long Thủ Lạc Kỳ, lão nhân có thần sắc thâm trầm ngồi cạnh Lạc Kỳ là Âm DÆ°Æ¡ng Thủ Cát Uy, ngÆ°á»i này Ä‘a mÆ°u túc trí nên các nhân vật võ lâm Ä‘á»u kính nhi viá»…n chi (kính nhÆ°ng chỉ đứng xa mà nhìn) đối vá»›i lão ta.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Phải chăng tâm thuật của lão ta không được ngay thẳng?
Tống Phù nói :
- Không phải vậy, nhÆ°ng chỉ vì lão ta quá thâm nên bất kỳ ai muốn kết giao vá»›i lão Ä‘á»u khó chiếm phần tiện nghi, vì thế mà không ai dám qua lại nhiá»u vá»›i lão.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Thá»±c ra chỉ cần tâm thuật của ngÆ°á»i đó không xấu thì dù có cÆ¡ trá má»™t chút cÅ©ng không đến ná»—i nào.
Tống Phù tiếp lá»i :
- Lão đệ, ngÆ°Æ¡i nói không sai, nhÆ°ng bằng hữu trong võ lâm Ä‘á»u thích những hảo hán có nhiệt huyết, lòng dạ ngay thẳng, còn gặp phải ngÆ°á»i có tâm cÆ¡ thâm sâu thì bá»n há» tránh xa, đó cÅ©ng là chuyện tá»± nhiên.
Lá»i chÆ°a dứt thì đã nghe má»™t đại hán bÆ°á»›c vào chính Ä‘iện nói vá»›i bốn vị Trưởng lão :
- Bang chủ giá lâm.
Bốn vị Trưởng lão Ä‘ang tỉnh tá»a Ä‘á»u đứng bật dậy, tất cả Ä‘á»u đứng má»™t cách nghiêm túc, không chút Ä‘á»™ng đậy.
Lúc này mấy đệ tá»­ chấp sá»± và đại hán vừa báo tin Bang chủ đến Ä‘á»u lui bÆ°á»›c ra ngoài của miếu đứng chá» vá»›i thần uy cá»±c kỳ nghiêm nghị.
Phương Tuyết Nghi dõi mục quang nhìn vào thì thấy một trung niên văn sĩ mặc bạch y, thân hình cao ốm, thần thái cởi mỡ tự nhiên bước vào chính điện.
Sau khi bước vào thì văn sĩ trung niên nói với bốn vị Trưởng lão :
- Phiá»n bốn vị sÆ° thúc chỠđợi lâu!
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi ngạc nhiên vô cùng, chàng dùng thuật truyá»n âm nói :
- Cái gì? Vị Bang chủ này là hậu bối của bốn vị Trưởng lão kia à?
Tống Phù nói :
- Không phải, ngÆ°á»i này là đại đệ tá»­ của Hoắc Minh Phong tên gá»i là Äoàn Ngao, trên giang hồ gá»i hắn là Bách Nạp Kiếm.
Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ :
- Thì ra ngÆ°á»i này không phải là Bang chủ.
Chàng vừa nghÄ© đến đây thì đã thấy má»™t lão nhân nữa xuất hiện ở nÆ¡i cá»­a miếu, ngÆ°á»i này thân cao ngoài bảy thÆ°á»›c, thân mặc trÆ°á»ng bào vá»›i hàng trăm mãnh vá, chân không giày dép, tóc tai rối bá»i nhÆ° tổ quạ, thần sắc đầy vẻ phong trần, tay cầm má»™t cây gậy trúc màu xanh.
Äoàn Ngao vá»™i chạy ra nghinh tiếp và khẽ nói vá»›i lão nhân này mấy câu.
TrÆ°á»ng bào lão nhân cÆ°á»i ha hả nói :
- Ta đã biết rồi.
Lúc này bốn vị Trưởng lão cũng bước ra hành lễ và nói :
- Tham kiến Bang chủ.
TrÆ°á»ng bào lão nhân khoát tay nói :
- Các vị vất vả quá.
Lão quét mục quang nhìn xung quanh rồi lớn tiếng nói :
- Lữ Ä‘Æ°á»ng chủ của Phân Ä‘Æ°á»ng Trung Châu có đến không?
Lá»i vừa dứt thì bên trái chánh Ä‘iện có má»™t đại hán trung niên chạy ra, quỳ bái nói :
- Thuộc hạ Lữ Khôn đã kính chỠBang chủ từ lâu rồi ạ!
Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ :
- Thì ra Cái bang còn có Phân Ä‘Æ°á»ng ở Trung Châu, nếu bá»n há» Ä‘á»u có Phân Ä‘Æ°á»ng ở má»i nÆ¡i thì sá»± to lá»›n của Cái bang quả nhiên đáng được gá»i là đệ nhất thiên hạ đại bang.
Chàng vừa nghÄ© đến đây thì Ä‘á»™t nhiên nghe Bang chủ Cái bang Hoa Nam Thần Cái Hoắc Minh Phong cÆ°á»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Äứng lên rồi hãy nói.
Nói đoạn lão bước vào chánh điện rồi ngồi xuống một chiếc bồ đoàn, bốn vị Trưởng lão chia nhau ngồi xuống hai bên.
Lữ khôn bái tạ rồi đứng lên nói :
- Thuộc hạ xin tuân mệnh.


Xem tiếp hồi hai mươi tám
Tài sản của boss5011

  #29  
Old 19-04-2008, 02:07 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 28 Cái bang tranh luận

Hoắc Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói :
- Lữ Ä‘Æ°á»ng chủ đã gặp Trịnh đại hiệp rồi chứ?
Lữ Khôn đáp :
- Nửa tháng trước thuộc hạ có gặp Trịnh đại hiệp một lần!
Hoắc Minh Phong mỉm cÆ°á»i, nói :
- Trịnh đại hiệp có bảo ngÆ°Æ¡i chuyển đến bản tòa lá»i gì không?
Lữ Khôn cung kính đáp :
- Trịnh đại hiệp nói, nếu Bang chủ đi Thiếu Lâm thì tốt nhất là không nên xuất diện gặp Thiên Ma Nữ.
Song mục của Hoắc Minh Phong chợt xạ tinh quang, lão hét :
- Tại sao? Trịnh đại hiệp có nói lý do với ngươi không?
Lữ Khôn lắc đầu, nói :
- Không có! ÄÆ°Æ¡ng thá»i thuá»™c hạ cÅ©ng từng thỉnh giáo Trịnh đại hiệp là tại sao Bang chủ không nên xuất diện gặp Thiên Ma Nữ, nhÆ°ng Trịnh đại hiệp chỉ gượng cÆ°á»i mà không trả lá»i.
Hoắc Minh Phong suy nghĩ hồi lâu rồi buột miệng tự nói :
- Không đúng rồi!
Lữ Khôn ngạc nhiên, nói :
- Thuộc hạ nói đúng sự thật ư, nếu Bang chủ không tin thì ngày sau, khi gặp Trịnh đại hiệp xin Bang chủ đối chứng lại!
Hoắc Minh Phong lắc đầu, nói :
- Lữ Ä‘Æ°á»ng chủ, bản tòa không nói là ngÆ°Æ¡i nói không thật mà chỉ cảm thấy vá»›i tính cách của Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng thì không nên ẩn tàng những Ä‘iá»u đáng nói!
Lúc này Phương Tuyết Nghi bất giác rùng mình, chàng thầm nghĩ :
- Thì ra bá»n há» nói là Trịnh đại bá của ta.
Thoạt tiên khi nghe ba chữ Trịnh đại hiệp thì chàng đã hoài nghi rồi và khi nghe Hoắc Minh Phong nói đích danh Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng thì PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi vô cùng xúc Ä‘á»™ng trong lòng.
Tống Phù thấy rất rõ sá»± xúc Ä‘á»™ng của chàng nên vá»™i dùng thuật truyá»n âm nói :
- Lão đệ, bình tÄ©nh má»™t chút, nếu ngÆ°Æ¡i muốn gặp Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng thì tốt nhất là chá» lát nữa gặp riêng Lữ Khôn mà há»i. Lúc này, nếu làm kinh Ä‘á»™ng Hoắc Minh Phong thì e rằng sẽ phát sinh thêm nhiá»u chuyện phiá»n phức đấy!
Phương Tuyết Nghi không nghĩ như vậy, chàng nói :
- Tại sao chúng ta không thể Ä‘i gặp Hoắc bang chủ chứ? Chẳng phải lão ta cÅ©ng theo lá»i mà đến Thiếu Lâm đó sao?
Tống Phù nói :
- Lão đệ, hành vi của chúng ta là phạm vào đại cấm kỵ của bá»n há» rồi, nếu lúc này mà hiện thân tÆ°Æ¡ng kiến thì e rằng Hoắc Minh Phong sẽ trở mặt xem lão phu là địch nhân mất!
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi ngạc nhiên, chàng há»i :
- Vậy là chúng ta không thể ra sao?
Tống Phù nói :
- Không thể! Lão đệ, chúng ta nhẫn nại nghe một lát nữa nhé!
Tâm tình của Tuyết Nghi Ä‘ang vô cùng xúc Ä‘á»™ng thì làm sao chàng yên tâm nhẫn nại được, song mục của chàng nhìn thẳng vá» phía Lữ Khôn trong chánh Ä‘iện nhÆ°ng trong đầu thì Ä‘á»u nghÄ© đến Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng.
Tống Phù lại chú ý đến bốn vị Trưởng lão, bá»n há» vẫn ngồi tÄ©nh tá»a dÆ°á»ng nhÆ° không nghe không thấy chuyện trÆ°á»›c mặt.
Má»™t lát sau Ô Y Thần Tẩu Thôi Äại Công má»›i hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói :
- Bang chủ có quyết định gì vá»›i lá»i nói của Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng?
Hoắc Minh Phong mỉm cÆ°á»i, nói :
- Tiểu đệ cảm thấy lá»i nói của Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng thâm thúy khó hiểu, Thôi sÆ° huynh có cao kiến gì cứ việc nói ra.
Thôi Äại Công thở dài má»™t hồi rồi nói :
- Bang chủ tài trí hÆ¡n ngÆ°á»i, tiểu huynh nào có chủ ý gì hay ho hÆ¡n đâu, nhÆ°ng...
Bỗng nhiên lão dừng lại rồi trầm ngâm tư lự.
Hoắc Minh Phong nói :
- SÆ° huynh có Ä‘iá»u gì cứ nói ra xem?
Thôi Äại Công nói :
- Bang chủ đã biết tính cách của Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng là quang minh lá»—i lạc, bây giá» bá»—ng nhiên chuyển lá»i bảo Bang chủ chá»› gặp Thiên Ma Nữ, tiểu huynh cảm thấy trong chuyện này tất phải có lý do!
Hoắc Minh Phong nói :
- Không sai, đó chính là chỗ mà tiểu đệ không hiểu.
Lão dịch mục quang nhìn qua Âm Dương Thủ Cát Uy và nói :
- Cát sÆ° đệ tài trí hÆ¡n ngÆ°á»i, liệu việc nhÆ° thần, có lẽ sÆ° đệ đã Ä‘oán được dụng tâm của Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng?
Cát Uy tiếp lá»i vá»›i thái Ä‘á»™ lạnh lùng :
- Tiểu đệ đoán hắn không ngoài hai dụng tâm!
Hoắc Minh Phong kinh ngạc há»i ngay :
- Äó là hai dụng tâm nào?
Cát Uy chậm rãi nói :
- Thứ nhất, võ công của thiên Ma Nữ đã cao vượt Bang chủ, má»™t khi Bang chủ gặp ả thì khó tránh má»™t trận giao chiến, Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng vì tình giao hảo nhiá»u năm nên không nhẫn tâm nhìn thấy Bang chủ bại dÆ°á»›i tay ma nữ, do vậy má»›i ngăn cản Bang chủ xuất diện!
Hoắc Minh Phong gật đầu, nói :
- Còn dụng tâm thứ hai?
Cát Uy nói tiêp :
- Ẩn thân một nơi để tùy cơ ứng biến, lợi dụng việc quần hùng tụ tập ở Thiếu Lâm mà ngầm xuất thủ trừ đi ma nữ kia!
Hoắc Minh Phong phá lên cÆ°á»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Cách lý giải của hiá»n đệ có lẽ không sai rồi!
Bỗng nhiên sắc diện lão trầm hẳn xuống và nói tiếp :
- NhÆ°ng Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng lại nhìn sai ngÆ°á»i rồi!
Cát Uy tiếp lá»i :
- Bang chủ, Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng là má»™t nam tá»­ hán giàu nhiệt huyết, nếu hắn không thể bảo Lữ Ä‘Æ°á»ng chủ chuyển lá»i cho Bang chủ nhÆ° vậy...
Hoắc Minh Phong cÆ°á»i nhạt, nói :
- Cát sÆ° đệ, theo ngÆ°Æ¡i thì bản tòa nên làm thế nào đây? Nghe theo lá»i khuyên của Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng mà làm con rùa Ä‘en rút đầu chăng?
Cát Uy trầm ngâm một lát rồi nói :
- Chuyện này... tiểu đệ không dám có chủ trÆ°Æ¡ng, chỉ có Ä‘iá»u mong Bang chủ vì đệ tá»­ toàn bang mà bảo trá»ng!
Hoắc Minh Phong ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn Cát Uy và nói :
- SÆ° đệ, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng há»c theo Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng mà hãm vi huynh vào thế bất nghÄ©a chăng?
Cát Uy lạnh lùng đáp :
- Tiểu đệ không dám!
Hoắc Minh Phong hươi hươi cây gậy trúc trong tay và lớn tiếng nói :
- Cái bang chúng ta xÆ°a nay lấy má»™t chữ nghÄ©a làm căn bản để lập thân trong võ lâm, nếu bản tòa không dám Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chính chính xuất diện đối phó vá»›i Thiên Ma Nữ thì ngày sau bản tòa còn chá»— nào để đứng trong võ lâm? Äại trượng phu sống có gì là vui, chết có gì là sợ? NhÆ°ng chết được nhÆ° nguyện thì chết sá»›m má»™t ngày còn hÆ¡n sống thừa má»™t năm!
Thôi Äại Công lên tiếng?
- Những lá»i Bang chủ vừa nói khiến tiểu huynh vô cùng cảm Ä‘á»™ng, nhÆ°ng Bang chủ là huyết mạch của bản bang nên không thể có cái dÅ©ng khí của tiểu huynh thì chuyện này phải thÆ°Æ¡ng lượng đến nÆ¡i đến chốn má»›i được!
Hoắc Minh Phong mỉm cÆ°á»i, nói :
- SÆ° huynh cÅ©ng nói giúp cho Cát sÆ° đệ và Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng đấy à?
Thôi Äại Công lắc đầu thở dài rồi nói :
- Bang chủ hiểu lầm rồi! Thiết nghÄ© Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng tất cÅ©ng có chá»— khổ tâm, hắn không nói ra nguyên nhân là vì nghÄ© đến uy danh của Bang chủ và bản bang, nếu Bang chủ bình tâm suy nghÄ© thì có thể hiểu được đạo lý bên trong!
Hoắc Minh Phong cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Không cần rồi! Nhân tài của bản bang rất nhiá»u, xÆ°a nay luôn được võ lâm gá»i là đệ nhất đại bang, dù tiểu đệ tá»­ chiến dÆ°á»›i Ä‘ao kiếm của Thiên Ma Nữ thì bản bang cÅ©ng chẳng lo không ngÆ°á»i kế thừa, việc sÆ° huynh lo cho vấn Ä‘á» an nguy của tiểu đệ có lẽ là thừa rồi!
Rõ ràng Hoắc Minh Phong đã hạ quyết tâm cùng Thiên Ma Nữ phân cao thấp một phen!
Thôi Äại Công thở dài má»™t hồi rồi nói :
- Bang chủ hạ quyết tâm rồi chăng?
Hoac Minh Phong nói :
- Sư huynh không cần khuyên nữa, nếu tiểu đệ không thể trừ yêu nữ tại Thiếu Lâm tự thì khi nào tiểu đệ mới có thể vì võ lâm đồng đạo mà tận xuất tâm lực?
Thôi Äại Công gật đầu, nói :
- Bang chủ đã quyết định thì đương nhiên tiểu huynh không tiện khuyên can nữa rồi, nhưng tiểu huynh còn có một thỉnh cầu, mong Bang chủ xem xét cho!
Hoắc Minh Phong mỉm cÆ°á»i há»i :
- Chuyện gì?
Thôi Äại Công nói :
- Cho phép tiểu huynh liên thủ cùng Bang chủ để đối phó với Thiên Ma Nữ nhé?
Hoắc Minh Phong ngạc nhiên kêu lên :
- Chuyện đó làm sao có thể?
Cát Uy cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi tiếp lá»i :
- Tại sao lai không thể? Bang chủ đừng quên trận chiến không chỉ có quan hệ đến thanh danh của Bang chủ mà còn quan hệ đến thanh danh của bản bang từ nay vá» sau! Huống hồ Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng đã khuyên Bang chủ đừng xuất diện thì đủ thấy Thiên Ma Nữ đã sá»›m nắm chắc phần thắng rồi!
Hoắc Minh Phong chậm rãi nói :
- Cát sÆ° đệ, ngÆ°Æ¡i đâu biết là Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng không bị Thiên Ma Nữ làm cho khiếp sợ mà có ý tạo ra ngụy ngôn để làm giao Ä‘á»™ng quan tâm của chúng ta chứ?
Cát Uy sững ngÆ°á»i, lão há»i lại :
- Bang chủ nghi ngá» Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng chăng?
Hoắc Minh Phong nói :
- Bản tòa và hắn đã giao tình mấy mÆ°Æ¡i năm, bao nhiá»u lần Ä‘ao kiếm ká» cổ mà hắn vẫn không chá»›p mắt, thế tại sao lần nầy hắn lại khiếp sợ mấy nữ nhân? SÆ° đệ thá»­ nghÄ© đạo lý bên trong xem!
Cát Uy nói :
- Tiểu đệ nghÄ© chuyện này không đến ná»—i nhÆ° vậy! Tuy võ công của Trung Châu tam hiệp không cao nhÆ°ng lòng hiệp nghÄ©a của bá»n hỠđược võ lâm đồng đạo thừa nhận!
Hoắc Minh Phong cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Cát sÆ° đệ, ngÆ°Æ¡i rất tin tưởng Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng phải không?
Cát Uy nói :
- Má»™t nam tá»­ hán giàu nghÄ©a khí và trung nghÄ©a thì tá»± nhiên là được má»i ngÆ°á»i tin tưởng kính ái rồi!
Lão nhìn qua Cầm Long Thủ Lạc Kỳ ngồi bên cạnh rồi nói tiếp :
- Bang chủ, Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng quen biết chúng ta là do Lạc huynh tiến dẫn, nếu tính cách của Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng có chá»— khả nghi thì lẽ ra Lạc huynh là ngÆ°á»i hiểu rõ.
Lúc này Cầm Long Thủ Lạc Kỳ má»›i hắng giá»ng rồi nói :
- Cát sÆ° đệ, đó là những chuyện đã qua rồi! Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng bây giá» nhÆ° thế nào, tiểu huynh làm sao biết được?
Nguyên ý của Cát Uy là muốn Lạc Kỳ nói giúp Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng mấy câu để khuyên giải Bang chủ, nào ngá» Lạc Kỳ vừa khai khẩu đã nói má»™t câu chối tuốt khiến Cát Uy nhất thá»i chẳng biết phải ứng phó nhÆ° thế nào.
Hoắc Minh Phong phá lên cÆ°á»i má»™t tràng rồi nói :
- Hiá»n đệ, ngÆ°Æ¡i nghe rồi chứ? Ngay cả Lạc sÆ° đệ cÅ©ng không bị Thiên Ma Nữ làm cho kinh khiếp mà!
Cát Uy thở dài một hồi rồi nói :
- Lạc sư huynh vo tròn mà làm như vậy thật là làm khó cho đệ rồi!
Lạc Kỳ mỉm cÆ°á»i, nói :
- Cát sÆ° đệ, không nên nói nhÆ° vậy, tuy Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng là má»™t hảo hán thật sá»± nhÆ°ng khi đối diện vá»›i sinh tá»­ thì phải chiết khấu má»™t chút đối vá»›i cái gá»i là khí tiết!
Cát Uy cÆ°á»i nhạt, nói :
- Äây là cách nhìn của Lạc sÆ° huynh à?
Lạc Kỳ không nghĩ ra thâm ý của Cát Uy nên thản nhiên gật đầu, nói :
- Ngu huynh cho rằng đó cÅ©ng là lẽ thÆ°á»ng tình.
Cát Uy cÆ°á»›p lá»i, nói :
- Bang chủ đã nghe những lá»i của Lạc huynh rồi chứ?
Hoắc Minh Phong nói :
- Nghe rồi!
Bá»—ng nhiên Cát Uy cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Cái bang chúng ta từ lúc sÆ° tổ thiết lập bang quy đến nay lấy trung liệt, tiết nghÄ©a làm gốc, những lá»i của Lạc sÆ° huynh vừa nói là phạm vào đại kỵ của bản bang. Bang chủ có thể làm ngÆ¡ được sao?
Hoắc Minh Phong ngạc nhiên há»i lại :
- Lạc Kỳ phạm vào đại kỵ gì, tại sao tiểu huynh không nghe nói.
Cát Uy lạnh lùng tiếp lá»i :
- Cách suy nghĩ của Bang chủ sư huynh và Lạc sư huynh không khác gì nhau nên tất nhiên là không nghe dụng ý của Lạc sư huynh rồi!
Hoắc Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói :
- Cát sư đệ, trước mặt tiểu huynh có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra mới phải!
Cát Uy nói :
- Bang chủ bảo tiểu đệ nói thẳng thì đương nhiên tiểu đệ phải tuân mệnh rồi!
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Lạc sÆ° huynh nói, má»™t ngÆ°á»i khi đối đầu vá»›i sinh tá»­ cần phải chiết khấu hai chữ khí tiết, hàm ý bên trong chẳng phải bất hòa vá»›i giá»›i Ä‘iá»u uy vÅ© bất năng khuất của bản môn sao? Vả lại, chuyện này cÅ©ng biểu lá»™, má»™t khi Lạc sÆ° huynh bị ngÆ°á»i khác uy hiếp thì sẽ lập tức phản bang đầu hàng để bảo mệnh!
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì ngẩn ngÆ°á»i, lão nói :
- Lạc Kỳ làm sao có thể phản bang? Chuyện này... Tiểu huynh không dám tin...
Cát Uy cÆ°á»i nhạt rồi tiếp lá»i :
- Lá»i được nói ra từ miệng Lạc sÆ° huynh, Bang chủ còn muốn bao che nữa, thật là bất công quá!
Lúc này bỗng nhiên Lạc Kỳ đứng lên và lớn tiếng nói :
- Cát sư đệ, ngươi rắp tâm khiêu khích để ly gián tinh thần giữa Bang chủ và Lạc mỗ chăng? Theo lão phu thấy thì ngươi đã đi trước một bước trong viêc làm một tên phản đồ của bản bang rồi đấy!
Hoắc Minh Phong đang vò đầu bức tai tìm cách xử lý chuyện trước mắt thì Cát Uy đã lạnh lùng nói tiếp :
- Lạc sÆ° huynh, những lá»i đó là do sÆ° huynh tá»± nói ra, tiểu đệ chỉ giải thích cho Bang chủ biết dụng tâm của sÆ° huynh, sao có thể gá»i là ly gián? Còn nhÆ° Lạc sÆ° huynh không nhận thức được đại thể, chỉ biết cổ Ä‘á»™ng cho Bang chủ hành Ä‘á»™ng theo cái dÅ©ng của kẻ thất phu, hành vi nhÆ° vậy là có ý hãm Bang chủ vào chá»— bất nghÄ©a bất trí, rốt cuá»™c ai là kẻ phản bang, tiểu đệ tin rằng Bang chủ và Thôi sÆ° huynh tất có sá»± minh giám...
Không những miệng lưỡi hÆ¡n ngÆ°á»i mà lý do Cát Uy Ä‘Æ°a ra cÅ©ng quang minh chính đại, khiến cho ngÆ°á»i nghe không thể không cảm thấy hữu lý! Do vậy Lạc Kỳ chÆ°a kịp khai khẩu thì Hoắc Minh Phong đã chỉ tay vá» phía Lạc Kỳ và nói :
- Lạc sư đệ, ngươi không cần nói nữa!
Lão nhìn qua Cát Uy và mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Cát sư đệ, đến hôm nay tiểu huynh mới biết ngươi là nhân vật ngoài lạnh trong nóng, là một hảo huynh đệ bên ngoài nóng nảy nhưng tâm rất thiện! Những năm qua tiểu huynh biết ngươi không thấu suốt, thật là tội đáng chết...
Nói đến đây thì bỗng nhiên lão cung thủ xá Cát Uy một xá.
Bang chủ hành lá»… xá dài nhÆ° vậy thật là quá trá»ng đối vá»›i Cát Uy, Vì thế Cát Uy vá»™i vàng quỳ xuống hành lá»… và nói :
- Bang chủ sư huynh làm thế khiến, tiểu đệ lo sợ quá!
Hoắc Minh Phong mỉm cÆ°á»i, nói :
- Không phải mà kỳ thực đó là biểu hiện của tiểu huynh vỠviệc hiểu được tâm tính của Cát sư đệ nên tự nhiên sinh lòng kính phục mà thôi.
Lão hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Lạc Kỳ :
- Lạc sÆ° đệ, ngÆ°Æ¡i cho rằng Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng thật sá»± đầu hàng Thiên Ma Nữ chăng?
Lạc Kỳ lớn tiếng nói :
- Bang chủ, Lạc Kỳ không phải là Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng, Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng có thể tham sinh uý tá»­ đầu hàng Thiên Ma Nữ nhÆ°ng Lạc Kỳ này đầu có thể rÆ¡i, xÆ°Æ¡ng có thể nát nhÆ°ng lòng trung vá»›i bản bang quyết không thể thay đổi.
Hoắc Minh Phong nói :
- Tiểu huynh hiểu ngÆ°Æ¡i rồi, ngÆ°Æ¡i không cần phải giải thích nữa! Ta chỉ muốn biết là Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng có đầu hàng Thiên Ma Nữ nhÆ° ngÆ°Æ¡i phán Ä‘oán hay không mà thôi?
Lạc Kỳ cung thúc nói :
- Äa tạ Bang chủ minh xét... Còn chuyện Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng có đầu hàng Thiên Ma Nữ hay không thì tiểu đệ cho rằng... Cho rằng hắn...
Bỗng nhiên lão trầm ngâm rồi không nói nữa.
Lúc này từ chá»— ẩn thân PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi vô cùng xúc Ä‘á»™ng, nếu Tống Phù không hai ba lần kiá»m giữ chàng thì có lẽ chàng đã xuất diện khi Lạc Kỳ nói câu đầu tiên rồi. Bây giá» chàng thấy Lạc Kỳ trầm ngâm thì nhịn không được nên dùng truyá»n âm nói vá»›i Tống Phù :
- Tống lão, nếu hỠLạc này nói một câu bất lợi cho Trịnh đại bá thì vãn bối sẽ không thể nhẫn nại được nữa rồi!
Tống Phù truyá»n âm nói :
- Lão đệ, không nhịn được chuyện nhỠtất xảy ra loạn lớn, ngươi hà tất phải kết thù oán với Cái bang?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Tống lão, vãn bối chỉ tìm há» Lạc để lý luận, đồng thá»i cÅ©ng rá»­a sạch thanh danh cho Trịnh đại bá, sao có thể gá»i là kết thù oán vá»›i Cái bang? Huống hồ Hoắc bang chủ và bá»n ba lão Cát Uy Ä‘á»u cho rằng há» Lạc sai mà!
Tống Phù lắc đầu, nói :
- Lão đệ, ngươi nghĩ như thế là phạm vào đại sai lầm rồi đấy!
- Sai lầm Ä‘iá»u gì?
- Các đại môn phái trong võ lâm, dù giữa sÆ° huynh đệ có tranh chấp gì cÅ©ng không cho phép ngÆ°á»i ngoài nhúng tay vào, nếu lão đệ ngÆ°Æ¡i muốn há»i tá»™i Lạc Kỳ thì sợ rằng bá»n há» sẽ liên thủ lại thành má»™t bên mà đối phó vá»›i ngÆ°á»i thôi!
- Không lẽ thiên hạ đệ nhất bang cÅ©ng không tôn trá»ng chuyện thị phi minh bạch chăng? Vãn bối không tin!
- Lão đệ, xem ra ngÆ°Æ¡i đã quyết tâm vì Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng mà xuất diện rồi chăng?
- Không sai! Nhưng...
- Nhưng thế nào?
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Nếu Lạc Kỳ không tiếp tục nói những Ä‘iá»u có hại đến danh trung nghÄ©a của Trịnh đại bá thì vãn bối không cần phải hiện thân!
Tống Phù gượng cÆ°á»i, nói :
- Äược! Chúng ta nghe xem há» Lạc kia nói nhÆ° thế nào!
Lúc này Hoắc Minh Phong chá» hồi lâu nhÆ°ng không thấy Lạc Kỳ nói gì thì bất giác há»i :
- Lạc sÆ° đệ, rốt cuá»™c ngÆ°Æ¡i cho rằng Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng là nhân vật nhÆ° thế nào. Nói mau!
Ngữ khí rất nghiêm, rõ ràng là trong lòng vị Bang chủ Cái bang đã không vui!
Lạc Kỳ quét mục quang nhìn qua các vị sư huynh đệ một lượt, lão trấn định tinh thần rồi nói :
- Theo tiểu đệ thấy, Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng vẫn là má»™t vị hảo hán đầy tâm huyết nhÆ°ng hắn chÆ°a đạt đến cảnh giá»›i siêu nhiên vật ngoại, xem thÆ°á»ng tá»­ vong, do đó, má»™t khi bị Thiên Ma Nữ chế phục thì tất nhiên khó tránh việc tham sinh úy tá»­!
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì sững ngÆ°á»i, lão nói :
- NgÆ°Æ¡i vẫn không tin tưởng Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng?
Lạc Kỳ nói :
- Äích thá»±c là tiểu đệ không dám tin tưởng...
DÆ° âm chÆ°a dứt thì Ä‘á»™t nhiên có má»™t tiếng quát nhÆ° sấm vang lên, theo đó là má»™t bóng ngÆ°á»i nhÆ° thiên thần từ trên không giáng hạ và Ä‘á»™t nhiên xuất hiện trong đại Ä‘iện! Song cÆ°á»›c vừa chạm đất thì ngÆ°á»i này đã quát lá»›n :
- Há» Lạc kia, bản thân lão tham sinh úy tá»­ thì lão không nói mà lại Ä‘i nói là không thể tin tưởng Trịnh đại hiệp, trong hàng ngÅ© Trưởng lão Cái bang mà có hạng vô sÄ© nhÆ° lão thì quả thật là làm ngÆ°á»i ta quá thất vá»ng!
Bang chủ Cái bang và mấy vị Trưởng lão kinh ngạc không ít, khi bá»n há» phát hiện bóng ngÆ°á»i vừa giáng hạ má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t kia là má»™t thiếu niên chừng mÆ°á»i tám, mÆ°á»i chín tuổi thì lại càng kinh Ä‘á»™ng hÆ¡n.
Thì ra, phÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi nghe Lạc Kỳ nói đến câu vừa rồi thì chàng không nhịn được nữa nên tung ngÆ°á»i phóng thẳng vào đại Ä‘iện.
TrÆ°á»›c khi nhận diện ngÆ°á»i vừa đến thì Lạc kỳ rất kinh khiếp, nhÆ°ng khi thấy kẻ ngông này chỉ là má»™t thiếu niên mặt còn bấm ra sữa thì bất giác lão phá lên cÆ°á»i má»™t tràng dài. Và khi PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi vừa dứt lá»i thì Lạc Kỳ lạnh lùng nói ngay:
- Kẻ nào to gan dám đột nhập vào cấm địa nơi Trưởng lão bản bang tập hội mà nghe lén vậy? Mau báo danh tánh rồi ngoan ngoản nhận sự trừng phạt của bản bang!
Tuy Lạc Kỳ đấu khẩu không lại Cát Uy nhưng mấy câu này của lão thật là lợi hại, bấy nhiêu cũng đã đủ đưa Phương Tuyết Nghi trở thành địch nhân của toàn thể Cái bang rồi!
NhÆ°ng PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi võ nghệ cao cÆ°á»ng, can đảm hÆ¡n ngÆ°á»i, chàng đã bất chấp mà đến nên thái Ä‘á»™ rất nên bình tÄ©nh trÆ°á»›c lá»i Ä‘e dá»a của Lạc Kỳ, chàng nói :
- HỠLạc kia, tại hạ vì muốn rửa sạch thanh danh cho Trịnh đại hiệp mà đến đây, lão không cần đem toàn thể Cái bang ra để uy hiếp.
Trong lúc hai ngÆ°á»i đối đáp thì Bang chủ Cái bang đã đứng lên bÆ°á»›c vá» phía PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi. Lão ngắm chàng má»™t hồi lâu rồi gõ gõ cây gậy trúc xuống đất, cÆ°á»i ha hả má»™t tràng, Ä‘oạn nói :
- Tiểu huynh đệ, thân pháp của ngươi quả nhiên là phi phàm!
Phương Tuyết Nghi vội cung thủ hành lễ và nói :
- Bang chủ quá khen rồi! Má»™t chút nghá» má»n thì làm sao dám qua mắt.
Hoắc Minh Phong thấy chàng lá»… phép và nói năng khiêm tốn thì liá»n mỉm cÆ°á»i nói :
- Tiểu huynh đệ, trong tÆ°á»›ng mạo và cốt cách ngÆ°Æ¡i không phải tầm thÆ°á»ng, thân thủ lại bất phàm, có lẽ là đệ tá»­ của má»™t vị cao nhân nào chăng? Chẳng hay tiểu huynh đệ có thể cho biết đại danh? Tôn sÆ° là ai?
Thì ra, lúc PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi xuất hiện thì Hoắc Minh Phong đã thoáng nhận ra khinh công của chàng rất khác lạ, nên lão bắt đầu để ý đến Ä‘iểm này và muốn từ sÆ° môn của đối phÆ°Æ¡ng mà Ä‘iá»u tra dụng ý xuất hiện của chàng là địch hay là bạn.
Lúc này Phương Tuyết Nghi tiếp tục cung thủ nói với vẽ nghiêm túc :
- Tại hạ há» PhÆ°Æ¡ng, thảo danh là Tuyết Nghi, chỉ là kẻ hậu há»c trong võ lâm, xin Bang chủ chá»› khách khí nhÆ° vậy!
Tên há» chàng đã báo nhÆ°ng lại lịch của sÆ° môn chàng vẫn chÆ°a nói ra, Ä‘iá»u nầy khiến Hoắc Minh Phong hÆ¡i ngạc nhiên, lão thầm nghÄ© :
- Tiểu tử này cũng khá giảo hoạt!
Bang chủ Cái bang Ä‘ang suy nghÄ© thì Ä‘á»™t nhiên nghe Thôi Äại Công cÆ°á»i lá»›n má»™t tràng rồi nói :
- Còn vị bằng hữu nào ngoài đó, sao không hiện thân vào điện luôn thể?
Thì ra, Thôi Äại Công chẳng những có võ công cao cÆ°á»ng mà tính tình cÅ©ng rất tinh tế, khi PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi xuất hiện thì lão đã lập tức vận thần công ngầm quan sát xem thá»­ còn đồng đãng của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi bên ngoài hay không, trong khi đó Tống Phù lại không để ý đến cá»­ Ä‘á»™ng này của Thôi Äại Công nên lão không dùng thuật quy tức công, tuy hÆ¡i thở của lão cÅ©ng rất nhẹ nhàng nhÆ°ng vẫn không qua mắt dược võ lâm cao thủ nhÆ° Thôi Äại Công.
Tống Phù nghe Thôi Äại Công nói thì bất giác kinh tâm nhÆ°ng lúc này không thể không xuất diện, vì vậy lão đành cÆ°á»i lá»›n má»™t tràng rồi tung ngÆ°á»i vào đại Ä‘iện của Quan VÆ°Æ¡ng miếu.
Khi nghe Thôi Äại Công lên tiếng thì Hoắc Minh Phong đã giật mình, nhÆ°ng khi thấy Tống Phù xuất hiện thì vị Bang chủ càng kinh ngạc hÆ¡n, lão buá»™t miệng kêu lên :
- Thì ra là Tống huynh.
Tống Phù vội hành lễ và nói :
- Không dám! Hôm nay Tống mỗ mạo phạm rồi!
Thôi Äại Công cÅ©ng rá»i chá»— ngồi, lão bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- Lao thần thâu, bá»n ta là bang há»™i cùng si, nếu lão thần thâu ngÆ°Æ¡i muốn trá»™m thì e rằng lão chá»n nhầm chá»— rồi.
Tống Phù nói :
- Thôi trưởng lão nói đùa rồi.
Nói đoạn lão cung thủ hành lễ với Cát Uy, Ông Côn Luân và Lạc Kỳ.
Hoắc Minh Phong chỉ qua Phương Tuyết Nghi và nói :
- Tống huynh, vị lão đệ nay cùng đến với Tống huynh chăng?
Tống Phù nói :
- Không sai! Tống mỗ xin nhận lãnh tội quấy nhiễu các vị.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên thầm nghĩ :
- Chuyện này phải chịu tá»™i sao? Sá»± việc Ä‘á»u do ta mà ra, nếu phải chịu tá»™i thì ta phải nhận lãnh má»›i đúng chứ.
Nghĩ đoạn chàng lớn tiếng nói :
- Tống lão, chuyện này đây là do vãn bối nhất thá»i không nhịn được mà gây ra, nếu Hoắc bang chủ trị tá»™i thì vãn bối lãnh tá»™i má»›i phải chứ?
Tống Phù cÆ°á»i ha hả nói :
- Lão đệ, ngÆ°Æ¡i đừng quên rằng lão phu là ngÆ°á»i phát hiện ra ám hiệu của Cái bang và cÅ©ng là ngÆ°á»i Ä‘á» xuất chủ ý đến nÆ¡i này. Do vậy, nếu phải lãnh tá»™i thì có lẽ không có phần của lão đệ ngÆ°Æ¡i rồi.
Má»™t lão má»™t thiếu tranh nhau nhận tá»™i mà căn bản Hoắc Minh Phong lại chÆ°a nói ra má»™t chữ buá»™c bá»n há» phải chịu tá»™i nên tình thế hiện tại quả là buồn cÆ°á»i.
- Tống huynh, tiểu huynh đệ nầy là môn hạ của vị cao nhân nào vậy?
Tống Phù liá»n nhìn Tuyết Nghi rồi nói :
- Chuyện này...
Hoắc Minh Phong tiếp lá»i :
- Tống huynh không cần nói đến hai chữ trách tội nữa! Nhưng lai lịch của Phương lão đệ này thì tại hạ cần phải làm cho rõ đấy.
Tống Phù mỉm cÆ°á»i nói :
- PhÆ°Æ¡ng lão đệ, Hoắc bang chủ là ngÆ°á»i chính trá»±c, lão đệ ngÆ°Æ¡i chá»› quá khách khí nhÆ° vậy.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm suy nghĩ rồi nói :
- Lão tiên bối nói cũng phải.
Chàng nhìn qua Hoắc Minh Phong rồi cung thủ nói :
- Tiên sư là Trần Hy Chính, có lẽ Hoắc bang chủ không còn nghi ngỠtại hạ nữa chứ!
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì cả kinh, lão kêu lên :
- Kiếm Thần, Trần đại hiệp chăng?
Tống Phù cÆ°á»i lá»›n rồi tiếp lá»i :
- Hoắc huynh yên tâm rồi chứ.
Hoắc Minh Phong quét mục quang nhÆ° Ä‘iện nhìn khắp ngÆ°á»i PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi rồi thở dài má»™t hồi mà không nói gì.
Bốn vị Trưởng lão của Cái bang cÅ©ng Ä‘á»u ngạc nhiên nên dồn mục quang nhìn vá» phía PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi, nhất thá»i không lão nào khai khẩu. Cả gian chánh Ä‘iện của Quan VÆ°Æ¡ng miếu bá»—ng nhiên im lặng má»™t cách lạ thÆ°á»ng.
Tống Phù quét mục quang nhìn má»™t lượt từ Hoắc Minh Phong sang bốn vị Trưởng lão Cái bang rồi phá lên cÆ°á»i ha hả má»™t tràng, Ä‘oạn nói :
- Hoắc huynh, các vị không tin chăng?
Hoắc Minh Phong đưa tay vò đầu và lớn tiếng nói sang sảng :
- Tống huynh, bá»n tại hạ chỉ cảm thấy quá bất ngá» chứ có lý nào lão không tin.
Lão hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Phương Tuyết Nghi :
- PhÆ°Æ¡ng lão đệ, vừa rồi ngÆ°Æ¡i gá»i Kiếm Thần Trần đại hiệp là tiên sÆ°, lẽ nào Trần đại hiệp đã khuất núi rồi?
Phương Tuyết Nghi buồn bã nói :
- Äúng vậy! Tiên sÆ° đã tạ thế từ hai tháng trÆ°á»›c.
- Thật là thiên đạo bất công rồi! NgÆ°á»i chánh nhân quân tá»­ nhÆ° Trần đại hiệp mà tại sao trá»i xanh lại không cho sống thêm nhiá»u năm nữa chứ?
Tình cảm bi thương xuất phát từ đáy lòng của một vị Bang chủ khiến cho Phương Tuyết Nghi vô cùng cảm động.
Thôi Äại Công cÅ©ng liên tục thở dài tá»±a hồ nhÆ° không làm chủ được bản thân mình nữa.
NhÆ°ng Âm DÆ°Æ¡ng Thủ Cát Uy thì chau mày há»i Tuyết Nghi :
- Phương lão đệ, tôn sư Trần đại hiệp đã tạ thế như thế nào?
Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ :
- Lão này không há»— danh là Âm DÆ°Æ¡ng Thủ, trong thá»i khắc này mà lão còn lÆ°u tâm đến chuyện sÆ° phụ ta chết nhÆ° thế nào, Ä‘iá»u này đủ thấy chá»— tinh tế trong tính cách và suy nghÄ© của lão ta.
Nghĩ đoạn chàng nghiêm túc nói :
- Tiên sư thỠbệnh mà tạ thế ở Cùng Lai sơn!
Cát Uy chau mày trầm ngâm một lát rồi nói :
- Chuyện này sao có thể...
Hoặc Minh Phong lớn tiếng kêu :
- Chuyện này thật bất công bằng rồi! Má»™t bậc kỳ tài, má»™t võ lâm quái kiệt nhÆ° Trần đại hiệp mà tại sao trá»i xanh lại bắt mạng đến chung thân chứ? Lão đệ, ngÆ°Æ¡i không nói sai đấy chứ?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Lúc tiên sư tạ thế, tại hạ luôn túc trực bên cạnh thì tự nhiên là không thể sai rồi!
Hoắc Minh Phong cúi đầu tự nói lẩm bẩm :
- Trá»i xanh không có mắt, thật khiến cho ngÆ°á»i ta hận chết Ä‘i được!
Cát Uy lại nói tiếp sau một lúc trầm ngâm :
- PhÆ°Æ¡ng lão đệ, ngÆ°á»i có võ công nhÆ° tiên sÆ° thì làm sao có thể bị bệnh giày vò cho đến chết được? Chuyện này khiến Cát má»— không thể nào hiểu và cÅ©ng không thể nào tin được!
Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói :
- Cát lão, tiên sư đã thỠbênh từ hai mươi năm trước rồi.
Mục quang của Cát Uy chợt sáng lên, lão chụp há»i ngay :
- Äã thá» bệnh từ hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c à?
Tuyết Nghi nói :
- Tiên sư đã nói với tại hạ như vậy!
Cát Uy vừa gật gù vừa nói :
- Như vậy xem ra lệnh sư không phải vì bệnh mà chết rồi!
Thôi Äại Công nghe vậy thì biến sắc, lão há»i :
- Sư đệ, ngươi nói Trần đại hiệp không phải chết vì bệnh à?
Cát Uy chậm rãi nói :
- Äại sÆ° huynh, đừng nói là ngÆ°á»i có võ công cao cÆ°á»ng đã đạt đến cảnh giá»›i bách bệnh nan xâm nhÆ° Trần đại hiệp, dù là đại sÆ° huynh và tiểu đệ đây thì những năm qua có má»™t ngày nào thá» bệnh đâu?
Thôi Äại Công gật đầu, nói :
- Không sai, bất cứ bệnh gì cũng không thể xâm hại chúng ta.
Lão hơi ngừng lại suy nghĩ rồi nói tiếp :
- Nói như vậy thì Trần đại hiệp chết là vì duyên cớ khác chăng?
Cát Uy nói :
- Nếu tiểu đệ phán Ä‘oán không sai thì Ä‘iá»u dẫn đến cái chết của Trần đại hiệp hết tám phần mÆ°á»i là bị ngÆ°á»i ta ám toán.
Hoắc Minh Phong ngẩng đầu lên há»i :
- Kẻ nào ám toán lão ta?
Cát Uy nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói :
- Chuyện này phải há»i PhÆ°Æ¡ng lão đệ thì má»›i biết được!
Tuyết Nghi trả lá»i ngay :
- Vãn bối không biết!
Hoắc Minh Phong trầm sắc diện, nói :
- Không biết à? Tại sao ngay cả nguyên nhân dẫn đến cái chết của sư phụ mà ngươi cũng không biết?
Lão trách mắng như vậy thật khiến cho Tuyết Nghi cảm thấy hỗ thẹn vô cùng. Theo lý mà nói, bản thân chàng là đệ tử thì phải biết nguyên nhân cái chết của sư phụ mình mới phải! Nhưng trước sau sư phụ chàng vẫn không nói thì bảo chàng làm thế nào bây gi�
Chàng hơi do dự một lát rồi nói :
- Vãn bối biết mình không đúng nhưng tiên sư không muốn tiết lộ thì vãn bối cũng đành chịu.
Bá»—ng nhiên Thôi Äại Công lạnh lùng hừ má»™t tiếng rồi nói :
- NgÆ°Æ¡i phải Ä‘i Ä‘iá»u tra! Nếu không thì Kiếm Thần hà tất phải thu ngÆ°Æ¡i làm truyá»n nhân.
Phương Tuyết Nghi nghiêm túc nói :
- Thôi lão tiên bối, vãn bối hành tẩu giang hồ chuyện này cũng chính là vì chuyện đó!
Thôi Äại Công nghe vậy thì thần sắc hòa hoản trở lại, lão gật đầu, nói :
- Có thế chứ! Nhưng chẳng hay ngươi đã có manh mối gì chưa?
Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
- Vẫn chưa tìm được chút manh mối gì.
Cát Uy hắng giá»ng rồi tiếp lá»i :
- Phương lão đệ, khi Kiếm Thần tạ thế có triệu chứng gì đặc biệt không?
Tuyết Nghi nói :
- Thể lá»±c suy giảm, chốc chốc thÆ°á»ng hôn mê và phải nhá» má»™t loại Ä‘an dược má»›i sống thêm được mấy tháng.
Cát Uy gật đầu, nói :
- Vậy thì đúng rồi! Kiếm Thần đúng là bị ngÆ°á»i ta ám toán nên phải dá»±a vào tinh lá»±c của ná»™i công và dược lá»±c má»›i duy trì được mạng sống hai mÆ°Æ¡i năm.
Hoắc Minh Phong quay sang nói với Tuyết Nghi :
- Phương lão đệ, xưa nay tính tình của lão phu nóng nảy, vừa rồi nếu có mạo phạm thì lão đệ ngươi chớ để tâm nhé!
NgÆ°á»i này quả nhiên là khác vá»›i má»i ngÆ°á»i, ý niệm thị phi rất rõ ràng phân minh!


Xem tiếp hồi hai mươi chín
Tài sản của boss5011

  #30  
Old 19-04-2008, 02:07 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 29 Kiếm chấn Cái bang

Phương Tuyết Nghi cung thân, nói :
- Vãn bối đâu dám thế!
Hoắc Minh Phong mỉm cÆ°á»i rồi quay sang nói vá»›i Tống Phù :
- Tống huynh, hiện tại Tống huynh và Phương lão đệ muốn đồng hành đến phương nào vậy?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- Hoắc huynh thử đoán xem?
Hoắc Minh Phong nói :
- Muốn tại hạ phán đoán à? Chuyện này xem ra khó khăn đấy.
Bỗng nhiên lão chỉ qua Cát Uy, và nói tiếp :
- Có rồi, tại hạ nhỠCát sư đệ đoán giúp đươc chứ?
Cát Uy nghe vậy thì không chỠTống Phù tỠthái độ đồng ý hay không mà lão nói ngay :
- Tống huynh, các vị đi chuyến này có lẽ chỉ đến một trong hai nơi mà thôi!
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- Là hai nơi nào?
Cát Uy chậm rãi nói :
- Má»™t là Tung SÆ¡n - Thiếu Lâm tá»±, hai là đến chá»— của Trung Châu tam hiệp Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng!
Tống Phù ngẩn ngÆ°á»i, lão nói :
- Sao Cát huynh cho rằng bá»n tại hạ sẽ Ä‘i tìm Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng?
Cát Uy nhìn qua Tuyết Nghi rồi nói :
- Chẳng phải vị PhÆ°Æ¡ng lão đệ này hiện thân là vì Lạc sÆ° huynh đã khẩu xuất những lá»i bất tín đối vá»›i Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng đó sao? Nếu PhÆ°Æ¡ng lão đệ và Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng vô can thì hắn hiện thân ra đây làm gì?
Tống Phù cả cÆ°á»i rồi nói :
- Cứ xem nhÆ° Cát huynh nói có lý! NhÆ°ng lão phu phải nói cho các vị biết, bá»n lão phu Ä‘i chuyến này chủ yếu là vì Thiên Ma Nữ!
Cát Uy ngạc nhiên, lão nói :
- Tống huynh, mấy năm không gặp mà chẳng ngỠTống huynh trở nên hào hứng như vậy, tại hạ thật vô cùng, khâm phục, khâm phục!
Hoắc Minh Phong cÅ©ng cÆ°á»i lá»›n rồi nói :
- Äúng vậy! Tống huynh đã có hào khí Ä‘i gặp Thiên Ma Nữ thì tại hạ càng không thể nghe lá»i khuyên của Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng mà làm con rùa Ä‘en rút cổ nữa!
Tống Phù nói :
- NhÆ°ng ngÆ°á»i muốn gặp Thiên Ma Nữ không phải là Tống má»—!
Cát Uy trầm giá»ng hoi :
- Không phải Tống huynh thì là ai.
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- Là vị Phương huynh đệ này!
Bang chủ Cái bang và bốn vị Trưởng lão vừa nghe thì vô cùng ngạc nhiên, nhất thá»i năm lão Ä‘á»u ngẩn cả ngÆ°á»i.
Hoắc Minh Phong chau mày nói :
- Phương lão đệ muốn gặp Thiên Ma Nữ để làm gì?
Tống Phù cÆ°á»i thầm trong bụng và nghÄ© :
- Lão ăn mày há»i thật là thừa.
Tuy nhiên Tống Phù cÅ©ng thừa biết bá»n há» Ä‘oán võ công của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi rất tầm thÆ°á»ng nên vừa nghe nói ngÆ°á»i muốn gặp Thiên Ma Nữ là chàng thì bất giác sá»­ng sốt.
Lão quét mục quang nhìn năm vị đứng đầu Cái bang một lượt rồi nói :
- Má»™t ngày Kiếm Thần Trần đại hiệp còn tại thế thì NgÅ© Äại Ma Chủ không dám manh Ä‘á»™ng, bây giá» Kiếm Thần đã trở thành ngÆ°á»i thiên cổ nên trách nhiệm ngăn chận NgÅ© ma tác yêu tác quái tá»± nhiên là trút lên vai PhÆ°Æ¡ng lão đệ này rồi!
Thôi Äại Công nhìn PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi đến Ä‘á»™ muốn toác hai khóe mắt, lão trầm giá»ng há»i :
- PhÆ°Æ¡ng lão đệ đã được mấy phần chân truyá»n của Trần đại hiệp?
Quả nhiên là không ngoài sở đoán của Tống Phù, mấy vị đứng đầu Cái bang này đã không yên tâm vỠvõ công của Phương Tuyết Nghi.
Tống Phù thản nhiên nói :
- Chừng khoảng mÆ°á»i thành!
Thôi Äại Công sá»­ng sốt, lão nói :
- Tống huynh, thá»i khắc này há có phải là lúc nói đùa đâu?
Tống Phù bèn nghiêm túc nói :
- Tại hạ có nói đùa bao giá»? Không những PhÆ°Æ¡ng lão đệ đã đắc truyá»n toàn bá»™ võ công của Kiếm Thần Trần đại hiệp mà còn luyện tất cả võ công của Kiếm Thánh để lại!
Hoắc Minh Phong lá»›n tiếng há»i :
- Tống huynh, những lá»i này là thật chứ?
Tống Phù nói :
- Không có nửa câu hư ngôn, nếu Hoắc huynh không tin thì cứ việc xuất thủ thử xem!
Hoắc Minh Phong không ngá» Tống Phù lại nói nhÆ° vậy nên bất giác ngẩn ngÆ°á»i má»™t lúc rồi nói :
- Chuyện này...
Rõ ràng bảo lão ta lấy thân phận Bang chủ Cái bang mà Ä‘á»™ng thủ vá»›i Tuyết Nghi, dù chàng là truyá»n nhân y bát của Kiếm Thần Trần đại hiệp thì đây cÅ©ng là chuyện không thích hợp, do vậy mà lão chẳng biết phải trả lá»i nhÆ° thế nào.
Bá»—ng nghe Cát Uy cÆ°á»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Tống huynh, Bang chủ sao có thể Ä‘á»™ng thủ vá»›i PhÆ°Æ¡ng lão đệ? Chuyện này là Tống huynh làm khó ngÆ°á»i khác rồi!
- Nếu vậy thì không cần phải thử nữa! Chẳng hay trong các vị đã có ai từng động thủ với Liễu My Nương?
Äoản PhÆ°Æ¡ng Sóc Ông Côn Luân từ đầu đến giá» vẫn ngồi yên lặng, lúc này bá»—ng nhiên phá lên cÆ°á»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Tống lão ca, tại hạ đã thử qua võ công của Liễu My Nương rồi!
Tống Phù liá»n há»i
- Thắng bại thế nào?
Ông Côn Luân mỉm cÆ°á»i, nói ;
- Quyết chiến trăm chiêu nhưng thua một thức!
Tống Phù há»i tiếp :
- Ông huynh không phải là đối thủ của ả?
Ông Côn Luân cÆ°á»i hì hì, nói :
- Nếu liá»u mạng thì có thể dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thÆ°Æ¡ng!
Lão này nói năng rất Æ° là dí dõm, khiến Tống Phù phải bật cÆ°á»i má»™t tràng rồi má»›i nói :
- Tống mỗ tin là Ông huynh có được khả năng đó. Nhưng chuyện tại hạ sắp nói ra đây thì sợ rằng các vị không thể nào tin được, đó là tại hạ đã tận mắt mục kiến Phương lão đệ đánh bại Liễu My Nương trong vòng ba chiêu!
Chợt nghe Hoắc Minh phong phá lên cÆ°á»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Äiá»u này chứng minh anh hùng xuất thiếu niên, PhÆ°Æ¡ng lão đệ, lão khiếu rất vui mừng cho ngÆ°Æ¡i rồi.
Phương Tuyết Nghi vội nói :
- Không dám nhận sÆ° tán thưởng của Bang chủ, chẳng qua là vãn bối gặp may nhất thá»i mà thôi!
Tống Phù tiếp lá»i :
- Hoắc huynh, tại hạ tin là Hoắc huynh biết rõ võ công của Ma Äao Äiá»n Nguyên chứ?
Hoắc Minh Phong gật đầu, nói :
- Äao pháp của Ma Äao Äiá»n Nguyên cá»±c nhanh và có tiếng là võ lâm đệ nhất khoái Ä‘ao, tại hạ đã được mục kiến rồi!
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- NhÆ°ng đáng tiếc đệ nhất khoái Ä‘ao chỉ là hÆ° danh mà thôi! PhÆ°Æ¡ng lão đệ chuyển xuất đến kiếm thứ hai thì hắn đã bá» mạng tại Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng rồi!
Hoắc Minh Phong còn Ä‘ang kinh ngạc thì nghe Cát Uy trầm giá»ng nói :
- Tống huynh, Ma Äao Äiá»n Nguyên đã chết dÆ°á»›i kiếm của PhÆ°Æ¡ng lão đệ à?
Tống Phù nghiêm túc nói :
- Tống mỗ đã tận mắt mục kiến thì không thể sai rồi!
Cát Uy thở dài một hồi rồi nhìn qua Phương Tuyết Nghi, nói :
- Nói nhÆ° vậy thì PhÆ°Æ¡ng lão đệ đã đắc truyá»n mÆ°á»i thành của Kiếm Thần Trần đại hiệp thật rồi à?
Tống Phù nói :
- Có khi nào Tống mỗ nói không thật đâu? Nếu các vị vẫn chưa tin thì cứ việc liên thủ mà xem?
Chẳng ngá» Tống Phù càng nói càng khó nghe, thá»­ nghÄ© bất kỳ ngÆ°á»i nào trong năm lão xuất thủ má»™t chiêu cÅ©ng đã cảm thấy bất ổn rồi, vậy thì làm sao bá»n há» có thể liên thủ để thá»­ chiêu? Do vậy, nhất thá»i năm nhân vật đứng đầu Cái bang Ä‘á»u biến sắc, sá»± khó chịu trong lòng quả thật không có ngôn ngữ nào diá»…n tả hết được.
Bá»—ng nhiên nghe Ông Côn Luân cÆ°á»i hì hì rồi nói :
- Tống huynh cứ khiêu khích huynh đệ bá»n tại hạ nhÆ° vậy là có dụng ý gì thế?
Tống Phù mỉm cÆ°á»i, nói :
- Chưa đến Hoàng Hà thì chưa chịu thôi mong ước, nếu các vị không xuất thủ thử chiêu thì e rằng tại hạ có thiên ngôn vạn ngữ cũng khó lắm cho các vị tin được!
Äá»™t nhiên nghe Lạc Kỳ lạnh lùng nói :
- NgÆ°á»i khác có thể tin nhÆ°ng Lạc má»— thì tin không nổi.
Lão nhìn qua Tuyết Nghi rồi cÆ°á»i nhạt nói tiếp :
- Lạc mỗ bất tài nhưng cũng muốn thỉnh giáo công phu triển kiếm của Phương lão đệ!
Lá»i vừa dứt thì lão lập tức rút trong ngÆ°á»i ra má»™t cây Äả Cẩu bổng dài hÆ¡n thÆ°á»›c, to bằng ngón tay cái, Ä‘iá»u khác lạ là cây Äả Cẩu bổng này không phải làm bằng trúc mà được đúc từ tinh đồng.
Phương Tuyết Nghi vốn không có ý động thủ nhưng lúc này thấy Lạc Kỳ xuất binh khí độc môn của Cái bang thì bất giác chau mày, nói :
- Lạc trưởng lão, sở há»c của vãn bối chỉ bằng má»™t phần ngàn của gia sÆ° thôi, chúng ta không cần phải tá»· thí làm gì!
Lạc Kỳ lạnh lùng nói :
- Lão đệ không cần khiêm tốn, hôm nay Lạc mỗ nhất định phải lĩnh giáo một phen mới được!
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Sao lão đệ ngươi không mau xuất kiếm ra? Lạc mỗ động thủ đây này!
Lá»i vừa dứt thì lão vung Äả Cẩu bổng lên rồi Ä‘iểm tá»›i.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Lão bức ta thế này thì có lẽ đành phải cho bá»n chúng biết chút lợi hại thôi!
Tâm ý đã định, chàng liá»n lách ngÆ°á»i tránh né thế công của Lạc Kỳ, đồng thá»i hữu thủ ấn vào chuôi kiếm và "choang" má»™t tiếng, bảo kiếm đã xuất ra khá»i vá». TrÆ°á»ng kiếm tại tay, khí thế của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi cÅ©ng khác trÆ°á»›c rất nhiá»u. Chàng ngÆ°ng thần nhìn chầm chầm Lạc Kỳ và mỉm cÆ°á»i, nói :
- Lạc trưởng lão, xin thứ lỗi cho vãn bối vô lễ nhé!
Lá»i dứt, kiếm vung, hàn quang Ä‘á»™t hiện, kiếm thế bình thủ đâm thẳng vá» phía Lạc Kỳ.
Dụng tâm động thủ của Lạc Kỳ chẳng qua là bức Phương Tuyết Nghi xuất kiếm mà thôi, bây giỠđối phương đã xuất kiếm thì với thân phận của lão tất nhiên là không tiện chiếm tiên cơ.
Khi PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi xuất kiếm đâm ra thì bất giác Lạc Kỳ thất cÆ°á»i và thầm nghÄ© :
- Chiêu kiếm bình thÆ°á»ng thế này mà cÅ©ng đả thÆ°Æ¡ng được Ma Äao Äiá»n Nguyên sao? Rõ ràng là Tống Phù này nói năng lung tung rồi!
NghÄ© đến đây thì Äả Cẩu bổng trong tay lão cÅ©ng thuận thủ quét vá» phía Tuyết Nghi. Và ý nghÄ© khinh địch của lão ta, cuối cùng cÅ©ng đến sá»± há»— nhục to lá»›n.
Nguyên chiêu kiếm pháp của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi trông rất bình thÆ°á»ng không có gì lạ nhÆ°ng bên trong bao hàm nhiá»u biết hóa ngoài khả năng tưởng tượng của Lạc Kỳ. Khi Äả Cẩu bổng của lão chÆ°a kích trúng thân kiếm thì kiếm thế của Tuyết Nghi Ä‘á»™t nhiên trầm xuống và xoay chuyển cá»±c kỳ nhẹ nhàng, trong chá»›p mắt mÅ©i kiếm đã chuyển hÆ°á»›ng đâm vào Hoa Cái huyệt trÆ°á»›c ngá»±c Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ cảm thấy chấn Ä‘á»™ng, lão vá»™i hít má»™t hÆ¡i rồi tung ngÆ°á»i thối lui ra sau. NhÆ°ng trÆ°á»›c mặt lão bóng kiếm quang đã tá»a ra rồi bao trùm khắp toàn thân lão.
Lạc Kỳ là má»™t trong tứ đại Trưởng lão của Cái bang, võ công Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là bất phàm, nếu lão không có ý khinh địch mà xuất toàn lá»±c ứng chiến thì dù PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi có cao minh đến cỡ nào cÅ©ng khó có thể đánh bại lão ta trong má»™t chiêu. NhÆ°ng đáng tiếc là lão khinh địch, xem thÆ°á»ng kiếm pháp tuyệt thế của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi, vì vậy khi Tuyết Nghi biến chiêu thì Äả Cẩu bổng của lão bị chấn Ä‘á»™ng mà thoát khá»i tay bay Ä‘i. Cùng lúc đó lão cảm thấy bên ngá»±c trái lạnh buốt và kiếm thế của Tuyết Nghi biến ảo muôn trùng, không biết đâu là hÆ° thá»±c. Chiêu kiếm này tuy đâm không sâu nhÆ°ng cÅ©ng đủ khiến y phục lão rách toạt và huyết tÆ°Æ¡i chảy ra.
Bang chủ và mấy vị Trưởng lão còn lại của Cái bang thoạt tiên thấy Lạc Kỳ khiêu chiến mà không lên tiếng ngăn cản là có ý muốn xem trình Ä‘á»™ kiếm thuật của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi đến mức nào. Khi thấy chàng xuất chiêu tầm thÆ°á»ng thì mấy lão này cÅ©ng nghÄ© nhÆ° Lạc Kỳ, tức là cho rằng kiếm pháp của Tuyết Nghi quá bình thÆ°á»ng và nghÄ© Tống Phù đã khoác lác không thá»±c, nhÆ°ng chỉ trong chá»›p mắt thì bốn đôi mục quang của bá»n lão Ä‘á»u tròn xoe mà nhìn không chá»›p.
Thôi Äại Công buá»™t miệng kêu lên :
- Hảo kiếm pháp!
Phương Tuyết Nghi đắc thủ nhưng không công tiếp, chàng bồng kiếm trước ngực và cung thủ nói với Lạc Kỳ :
- Tại hạ nhất thá»i lỡ tay, xin Lạc trưởng lão tha tá»™i!
Lạc Kỳ nhắm mắt không nói, máu trước ngực lão vẫn theo y phục chảy ròng ròng xuống đất.
Hoắc Minh Phong thì nhÆ° ngÆ°á»i tỉnh má»™ng, lão buông tiếng thở dài rồi nói :
- Truyá»n nhân của Kiếm Thần quả nhiên là bất phàm, PhÆ°Æ¡ng lão đệ kế thừa y bát cÅ©ng không phụ thanh uy của lệnh sÆ°. Từ nay trong võ lâm lại xuất hiện thiếu niên kỳ sÄ©, lòng Æ°u thá»i mẫn thế của lão khiếu xem ra hÆ¡i muá»™n rồi!
Má»™t khối lòng đầy thành ý khiến ai nấy Ä‘á»u vô cùng cảm Ä‘á»™ng.
Phương Tuyết Nghi vội nói :
- Bang chủ quá khen rồi!
Song mục của Cát Uy chá»›t hiện thần quang, lão ngá»­a mặt cÆ°á»i má»™t tràng rồi nói :
- Tống huynh nói không sai, Liá»…u My NÆ°Æ¡ng có thể toàn mệnh mà lui là vì PhÆ°Æ¡ng lão đệ không có ý giết ả mà thôi, nếu không thì trong vòng mÆ°á»i chiêu, ma nữ đó tất phải rÆ¡i đầu.
Tống Phù gật đầu, nói :
- Không sai, nếu Phương lão đệ có ý trừ diệt thì tự nhiên là Liễu My Nương dù muốn chạy cũng không thoát, nhưng...
Lão thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Thiên Ma Nữ không phải là Liễu My Nương nên tình thế lần này không đơn giản...!
Cát Uy trầm giá»ng nói :
- Tống huynh, tại hạ không tin là Thiên Ma Nữ mạnh hơn Liễu My Nương bao nhiêu đâu!
Tống Phù nói :
- Chuyện này tại hạ cũng chỉ nghe đồn đãi là Thiên Ma Nữ khó đánh nhất trong Ngũ ma, còn có thật sự cao minh hơn Liễu My Nương hay không thì tại hạ chưa chứng nghiệm! Nhưng...
Cát Uy liá»n há»i :
- Nhưng thế nào?
Tống Phù nói tiếp :
- Má»™t khi Thiên Ma Nữ có được thinh danh nhÆ° vậy thì tất phải có chá»— hÆ¡n ngÆ°á»i!
Cát Uy cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Tống huynh cũng bị Thiên Ma Nữ làm cho vỡ mặt rồi chăng?
Tống Phù gượng cÆ°á»i, nói :
- Hình như Cát huynh chưa gặp ả ma nữ này phải không?
Cát Uy lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói :
- Tất nhiên là chưa! Nếu không thì trên thế gian này có tại hạ thì không có Thiên Ma Nữ!
Thần thái của lão đã lạnh lùng, ngữ khí lại thâm trầm khiến cho ngÆ°á»i nghe có cảm giác không rét mà run.
Tống Phù chau mày nói :
- Cát huynh quả nhiên là ngÆ°á»i có hào khí!
Cát Uy chợt biến sắc, lão lớn tiếng nói :
- Lẽ nào Tống huynh không tin là tại hạ có quyết định như vậy?
Tống Phù cÆ°á»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Không dám, tại hạ tin quá đi chứ.
Cát Uy định nói tiếp nhưng Bang chủ Hoắc Minh Phong đã lên tiếng trước :
- Các vị không cần đấu khẩu nữa, chúng ta còn nhiá»u chuyện quan trá»ng chá» thÆ°Æ¡ng lượng đây!
Lão hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Cát Uy :
- Cát sư đệ, có một chuyện mà ngu huynh muốn nhỠvào tài trí của sư đệ.
Cát Uy nghe Bang chủ nói có chuyện muốn nhỠmình thì vội nghiêm túc nói :
- Bang chủ có gì sai bảo, tiểu đệ xin kính tuân thượng mệnh!
Hoắc Minh phong mỉm cÆ°á»i, nói :
- Cục diện trÆ°á»›c mặt đã có cao thủ nhÆ° PhÆ°Æ¡ng lão đệ thì có lẽ chúng ta không cần suy nghÄ© vá» lá»i khuyên của Trịnh đại hiệp trong việc Ä‘i Thiếu Lâm tá»± rồi!
Cát Uy nghe vậy thì hơi chau mày, nói :
- Chuyện này...
Lão trầm ngâm không nói ra nhưng rõ ràng là có ý bất đồng. Lúc này Ông Côn Luân đang giúp Lạc Kỳ băng bó vết thương nhưng bỗng nhiên lão quay lại nói với Cát Uy :
- Cát sư đệ, tiểu huynh có một câu này nhưng chẳng biết sư đệ có muốn nghe hay không?
Cát Uy liá»n nói :
- Sư huynh cứ nói, tiểu đệ rửa tai lắng nghe đây!
Ông Côn Luân nói :
- Tại sao sÆ° đệ không há»i xem PhÆ°Æ¡ng lão đệ và Trịnh đại hiệp có quan hệ gì?
Cát Uy nghe vậy thì tỉnh ngộ, lão định tương vấn thì Phương Tuyết Nghi đã lên tiếng :
- Trịnh đại hiệp chính là đại bá của vãn bối!
Hoắc Minh Phong há»i lại :
- Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng là bá phụ của lão đệ ngÆ°Æ¡i à?
Tuyết Nghi nói :
- Không sai!
Hoắc Minh Phong ngẩn ngÆ°á»i giây lát rồi nói :
- Nói vậy lão đệ ngÆ°Æ¡i và PhÆ°Æ¡ng nhị hiệp - PhÆ°Æ¡ng Thiên Thành là ngÆ°á»i má»™t nhà rồi!
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Không sai!
Chàng nghe đến tên PhÆ°Æ¡ng Thiên Thành thì bất giác cảnh tượng hung hiểm bên ngoài thành Gia Äịnh lại hiện ra trong đầu, do vậy nên chàng má»›i do dá»± má»™t lúc rồi má»›i trả lá»i Hoắc Minh Phong.
Cát Uy mục kiến tình cảnh này nên trong lòng bất giác máy Ä‘á»™ng, lão buá»™t miệng há»i :
- PhÆ°Æ¡ng lão đệ, PhÆ°Æ¡ng nhị hiệp là ngÆ°á»i thế nào của ngÆ°Æ¡i?
Phương Tuyết Nghi miễn cưởng nói :
- Là đại bá!
Cát Uy nhận ra thần thái của chàng rất khác so vá»›i lúc gá»i Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng là đại bá nên trong lòng lão càng sinh nghi, lão có ý muốn há»i cho rõ nhÆ°ng không tiện khai khẩu.
Bởi lẽ chuyện này đã vượt ra ngoài luân lý thÆ°á»ng tình, má»™t khi há»i đến e sẽ gây thêm phiá»n phức không đáng có, vả lại PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi đã vì Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng mà hiện thân thì tất nhiên chàng không phải là hạng bất nghÄ©a, còn sá»± lạnh lùng của chàng đối vá»›i PhÆ°Æ¡ng Thiên Thành tất phải có lý do bên trong.
Chợt nghe Hoắc Minh Phong cÆ°á»i lá»›n rồi nói :
- Phương lão đệ là điệt tử của Phương Thiên Thành chăng?
Tuyết Nghi gật đầu, nói :
- Không sai!
Rõ ràng là chàng rất có ác cảm vá»›i PhÆ°Æ¡ng Thiên Thành nên khi trả lá»i chàng không muốn nói thêm má»™t câu ná»­a chữ nào nữa. Và sá»± lạnh lùng này của chàng cÅ©ng khiến cho Hoắc Minh Phong phải ngạc nhiên. Tuy nhiên vị Bang chủ này cÅ©ng không tiện há»i mà chỉ thầm nghÄ© :
- Hài tử này làm sao thế nhỉ? Tại sao hắn lại tỠra kém thân thiết đối với đại bá của mình, trong khi đó lại tỠra khá thân thiết với vị đại bá khác h�
Hoắc Minh Phong nghÄ© đến đây thì đã nghe Cát Uy há»i :
- PhÆ°Æ¡ng lão đệ, Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng đã là đại bá của lão đệ ngÆ°Æ¡i thì có lẽ ngÆ°Æ¡i rất hiểu tính cách của hắn phải không?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Tuy tại hạ chỉ gần gửi Trịnh đại bá lúc còn nhỠnhưng tại hạ vẫn biết và rất kính phục sự chân thực nhiệt tình và lòng trung nghĩa lỗi lạc của đại bá!
Cát Uy mỉm cÆ°á»i, nói :
- Nói vậy là Phương lão đệ rất đồng ý với cách nhìn của Cát mỗ vỠTrịnh đại hiệp?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
- Cách nhìn của lão tiá»n bối quả nhiên không sai! Vá»›i tính cách của Trịnh đại bá thì dù Ä‘ao kiếm ká» bên cổ cÅ©ng không thể có chuyện tham sinh úy tá»­!
Cát Uy khoan khoái cung thủ nói với Hoắc Minh Phong :
- Bang chủ, những lá»i PhÆ°Æ¡ng lão đệ vừa nói đã chứng minh Trịnh Äại CÆ°Æ¡ng không phải là hạng tham sanh úy tá»­, bám danh cầu mạng, xin Bang chủ khi đến Thiếu Lâm tá»± chá»› mang theo sá»± phẫn ná»™ nhất thá»i.
Hoặc Minh Phong cả cÆ°á»i rồi nói :
- Cát sư đệ, ngu huynh xin tâm lãnh lòng tốt của ngươi...
Lão hơi ngừng lại rồi bỗng nhiên thở dài một hồi, đoạn nói tiếp :
- Xưa nay trong Cái bang không có kẻ lui bước trước nguy nan, nhưng ba vị huynh đệ đã khuyên như thế thì ta làm sao không nghe? Nhưng quả thật là chuyện này rất khó xử đây!
Ông Côn Luân lên tiếng :
- Bang chủ, tiểu đệ có một câu này nhưng nói ra xin Bang chủ chớ trách nhé!
Hoắc Minh Phong nói :
- Có Ä‘iá»u gì cứ nói thẳng ra, ngu huynh làm sao lại trách chứ?
Ông Côn Luân nói :
- Chuyện Thiếu Lâm tự, Bang chủ nên tùy cơ hành sự mới phải, sư huynh là chủ một bang nên không thể có cái dũng cảm của kẻ thất phu!
Hoắc Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói :
- Xem ra dù ngu huynh không đồng ý cũng không được rồi!
Thôi Äại Công chợt cung thủ, nói :
- Bang chủ có minh kiến này thật là phúc cho bản bang.
Lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :
- Bang chủ có chỉ thị gì không?
Ngữ khí câu này khiến cho Hoắc Minh Phong nghe cÅ©ng giật mình, lão há»i lại :
- SÆ° huynh có Ä‘iá»u gì muốn nói chăng?
Thôi Äại Công nói :
- Không sai!
Lão chỉ qua Phương Tuyết Nghi và Tống Phù rồi nói tiếp :
- Hai vị này phạm vào đại kỵ của bản bang là nghe lén chuyện Trưởng lão bản bang tập hội, chiếu theo luật thì phải trừng trị, chẳng hay Bang chủ định thế nào?
Lão Ä‘á» xuất vấn Ä‘á» nan giải này khiến Hoặc Minh Phong bất giác cảm thấy khó xá»­ nên nhất thá»i không biết trả lá»i thế nào. Chiếu theo quy luật của Cái bang thì rõ ràng Tống Phù và PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi đã phạm vào đại kỵ, hình phạt thấp nhất là bá»n há» phải tá»± thân đến Tổng đàn mà tạ tá»™i vá»›i tổ sÆ° của Cái bang. NhÆ°ng lúc này Hoắc Minh Phong đã biết PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi là hậu nhân của Kiếm Thần Trần Hy Chính thì làm sao lão có thể nói ra Ä‘iá»u đó được?
Còn Tống Phù, khi nghe Thôi Äại Công nói vậy thì bất giác mỉm cÆ°á»i, PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi hÆ¡i ngạc nhiên và thầm nghÄ© :
- Tại sao lão ăn mày lại nhắc đến chuyện này? Lẽ nào bá»n há» muốn liên thủ đối phó vá»›i ta thật sao?
Thì ra PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi hiểu lầm là Thôi Äại Công vì muốn bảo vệ Lạc Kỳ và vãn hồi thanh danh cho Cái bang nên má»›i Ä‘á» xuất ra chuyện này.
Chàng còn đang suy nghĩ thì chợt nghe Cát Uy nói :
- Bang chủ, quy định này là do sư tổ lập ra nên chúng ta không thể bất tuân!
Rõ ràng lão này lại thêm dầu vào lửa.
Hoắc Minh Phong gượng cÆ°á»i, nói :
- Äại sÆ° huynh và Cát sÆ° đệ nói không sai, chỉ có Ä‘iá»u...
Lạc Kỳ đứng từ xa, bỗng nhiên lên tiếng :
- Bang chủ, quyết định này không thể bãi bá» từ Ä‘á»i Bang chủ đấy nhé!
Phương Tuyết Nghi không biết phạm đại kỵ như vậy sẽ bi trị tội thế nào nên chàng lớn tiếng nói :
- Hoắc bang chủ, Lạc trưởng lão nói không sai, Bang chủ không thể làm mất uy danh của Cái bang từ bao Ä‘á»i này, còn PhÆ°Æ¡ng má»— cÅ©ng không muốn chạy tá»™i mạo phạm, xin Bang chủ cứ nói ra xem PhÆ°Æ¡ng má»— phải chịu tá»™i nhÆ° thế nào?
Hoắc Minh Phong hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói :
- Phương lão đệ, chuyện này lão khiếu hóa ta thật là khó xử rồi! Thử nghĩ Trần đại hiệp là đại ân nhân của bản bang thì lão khiếu hóa ta làm sao có thể nói đến hai chữ trị tội đối với lão đệ ngươi?
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói :
- Tại hạ xin tâm lãnh thịnh tình của Bang chủ! Nhưng nếu vì tại hạ mà loạn gia pháp của quý bang thì há chẳng phải đưa Bang chủ vào chỗ phản lại quy bang sao? Huống hồ mấy vị Trưởng lão này chắc gì sẽ bỠqua cho Bang chủ?
Tuyết Nghi đã bắt đầu tức khí và Hoắc Minh Phong cÅ©ng nhận biết được Ä‘iá»u đó, nhÆ°ng sá»± việc có hai cái khó nên nhất thá»i lão chẳng biết phải lá»±a chá»n thế nào. Lúc này Tống Phù bèn thản nhiên mỉm cÆ°á»i rồi nói :
- Phương lão đệ, ngươi tự nhận tội thật khiến lão phu chẳng vừa lòng tí nào.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi gượng cÆ°á»i nói :
- Tống lão, chúng ta phạm vào bang quy của ngÆ°á»i ta, nếu không nhận tá»™i thì lẽ nào còn có biện pháp gì khác?
Tống Phù phá lên cÆ°á»i rồi nói :
-ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có!
Phương Tuyết Nghi nói :
- Tống lão thử nói ra xem?
Tống Phù nói :
- Lão phu có thể nói ra nhưng chỉ sợ là ngươi không chịu thực hiện thôi!
Phương Tuyết Nghi nói :
- Vãn bối thực hiện hay không, Tống lão chẳng cần nói quá sớm như vậy, biết đâu vãn bối sẽ đồng ý thử một lần cũng không chừng!
Tống lão liá»n nhìn qua Hoắc Minh PhÆ°Æ¡ng rồi nói :
- Thá»±c ra chỉ cần lão đệ ngÆ°Æ¡i dùng võ công thắng được nhân vật từ hàng Trưởng lão trở lên trong Cái bang bá»n há» thì chuyện trị tá»™i có thể được miá»…n rồi! Lão đệ, ngÆ°Æ¡i xem thá»­ có thể Ä‘á»™ng thủ vá»›i bá»n há» không?
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i Hoắc Minh Phong :
- Hoắc bang chủ, lá»i Tống lão vừa nói có thật không?
Hoắc Minh Phong gật đầu, nói :
- Không sai, khi sÆ° tổ của bản bang lập ra bang quy cÅ©ng từng nghÄ© đến Ä‘iá»u này, nếu có nhân vật nào võ công trác tuyệt mà phạm vào cấm kỵ thì không thể vì chuyện nhá» nhÆ° vậy mà làm hao tổn thá»±c lá»±c toàn bang. Do đó má»›i có quyết định đặc biệt là, phàm kẻ nào thắng được Trưởng lão của Cái bang thì vị Trưởng lão bị đánh bại sẽ chịu tá»™i thay cho kẻ phạm cấm kỵ.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Nếu nhÆ° lão ta nói là Cái bang có quy định này thật thì Thôi Äại Công hà tất phải Ä‘á» xuất chuyện này? Lạc Kỳ là bại tÆ°á»›ng trong tay ta, nếu phải chịu tá»™i thì Lạc Kỳ phải chịu tá»™i thay ta má»›i đúng!
Chàng suy nghÄ© nhÆ° thế nhÆ°ng chàng đâu ngá» rằng Thôi Äại Công Ä‘á» xuất ra chuyện này chính là muốn đối phó vá»›i Lạc Kỳ. Và dÆ°á»ng nhÆ° lúc này Hoắc bang chủ má»›i hiểu ra dụng tâm của Thôi Äại Công nên lão nhìn qua Lạc Kỳ và nói :
- Bang chủ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Hoắc Minh Phong nói :
- Vừa rồi ngươi đã thua Phương lão đệ phải không?
Lạc Kỳ sững ngÆ°á»i, lão ấp úng nói :
- Chuyện này... thua thì tiểu đệ thua rồi nhưng thua mà không phục.
Thôi Äại Công phá lên cÆ°á»i rồi tiếp lá»i :
- Sao lại bất phục? Lẽ nào ngươi muốn tái chiến một trận nữa?
Lạc Kỳ quét mục quang thâm trầm nhìn qua Hoắc Minh Phong rồi nói :
- Nếu tiểu đệ biết trận chiến đó liên quan đến chuyện phạm cấm kỵ thì tiểu đệ đã không có ý khinh địch rồi!
Hoắc Minh Phong nói :
- Lạc sÆ° đệ, con ngÆ°á»i quý ở chá»— tá»± biết mình, kiếm pháp của Trần đại hiệp há có phải là võ công mà ngÆ°Æ¡i và ta có thể phá giải được...
Lá»i chÆ°a dứt thì lão buông tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại.
Lạc Kỳ lạnh lùng tiếp lá»i :
- Bang chủ, tiểu đệ muốn vì thanh danh của bản bang mà tử chiến với Phương thiếu hiệp một trận!
Hoắc Minh Phong tròn xoe song mục, lão đang định nói thì đã nghe Phương Tuyết Nghi lên tiếng :
- Nếu Lạc trưởng lão bất phục thì cứ việc xuất thủ lần nữa vậy!
Lạc Kỳ lạnh lùng tiếp lá»i :
- Lão phu Ä‘ang muốn quyết chiến má»™t trận vá»›i ngÆ°á»i đây!
Phương Tuyết Nghi liếc nhìn qua Hoắc Minh Phong và nói :
- Bang chủ, xin thứ lỗi cho vãn bối vô lễ nhé!
Nói đoạn chàng rút kiếm chỉ vỠphía Lạc Kỳ và nói tiếp :
- Lạc trưởng lão, má»i!
Lạc Kỳ lập tức huy Ä‘á»™ng Äả Cẩu bổng, lão quát lá»›n má»™t tiếng rồi bổ nhào vá» phía PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi. Lạc Kỳ có ý dồn đối phÆ°Æ¡ng vào tá»­ địa nên thế công cá»±c kỳ hung hiểm khiến quần hùng quan chiến Ä‘á»u kinh tâm Ä‘á»™ng phách. Thế nhÆ°ng PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi vẫn tá» ra ung dung, chàng vận kiếm lên xuống má»™t cách nhẹ nhàng để chống đỡ.
Hoắc Minh Phong thấy vậy thì thất kinh và ngầm kêu hoảng hốt, bởi lẽ lá»±c đạo trên Äả Cẩu bổng của Lạc Kỳ có đến vài trăm cân, trÆ°á»ng kiếm của Tuyết Nghi là loại binh khí nhẹ, nếu chống đỡ trá»±c tiếp vá»›i Äả Cẩu bổng thì quả thá»±c là má»™t hành Ä‘á»™ng bất trí. Tuy vậy, nhÆ°ng Hoắc bang chủ lại không thể nói ra, thứ nhất là vì thân phận Bang chủ của lão, thứ hai PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi vốn là ngÆ°á»i ngoài, nếu lão giúp ngÆ°á»i ngoài thì há chẳng bị các vị Trưởng lão còn lại nghi ngá» sao?
Lúc này mấy vị Trưởng lão cÅ©ng cá»±c kỳ khẩn trÆ°Æ¡ng, chỉ có Tống Phù vì hiểu rõ sá»± cao thấp của Tuyết Nghi nên lão thản nhiên mỉm cÆ°á»i rồi nói vá»›i Hoắc Minh Phong :
- Hoắc bang chủ, bổng pháp của Lạc Trưởng lão tuy uy mãnh nhưng lại không có sự khéo léo, sợ rằng Phương lão đệ sẽ chiếm hết tiên cơ trong chiêu này thôi!
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì động lòng, lão chưa kịp xoay chuyển ý nghĩ thì đã nghe Phương Tuyết Nghi lớn tiếng nói :
- Nhu có thể khắc cương, Lạc trưởng lão thua chiêu này thì có lẽ vẫn bất phục thôi!
Chàng vừa dứt lá»i thì quả nhiên Äả Cẩu bổng của Lạc Kỳ lại thoát khá»i tay bay Ä‘i!
Nguyên trÆ°á»ng kiếm của PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi tuy nhẹ nhàng nhÆ°ng cá»±c kỳ ảo diệu, chàng dùng xảo công tứ lạng bạt thiên cân, trÆ°á»ng kiếm thuận thế kéo dài rồi đẩy Äả Cẩu bổng của Lạc Kỳ bay ra ngoài năm thÆ°á»›c.
Lạc Kỳ thất sắc, lão không nói má»™t lá»i mà dịch bÆ°á»›c đến nhặt Äả Cẩu bổng rồi chậm rãi tiến vá» phía PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi.
Tuyết Nghi mỉm cÆ°á»i, nói :
- Lạc trưởng lão, lần này lão phải cẩn thận đấy nhé, tại hạ đã nhÆ°á»ng lão công trÆ°á»›c ba chiêu. Bây giá» xin công lại lão má»™t thức nhé!
Lá»i vừa dứt thì trÆ°á»ng kiếm chợt trầm xuống rồi bất ngỠđâm thẳng tá»›i trÆ°á»›c.
Lạc Kỳ biết kiếm chiêu của đối phÆ°Æ¡ng biến hóa khôn lÆ°á»ng, chiêu thức tinh diệu, tuyệt không phải là loại võ công dá»… phá giải, duy chỉ có má»™t cách để thủ thắng là dá»±a vào ná»™i công thâm hậu mà đánh lui đối phÆ°Æ¡ng mà thôi. Do vậy, trÆ°á»ng kiếm của Tuyết Nghi vừa phát ra thì lão lập tức vung Äả Cẩu bổng quét mạnh tá»›i trÆ°á»›c. TrÆ°á»ng kiếm và Äả Cẩu bổng gần va chạm vào nhau thì Ä‘á»™t nhiên PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi xoay chuyển thân hình bằng ná»­a bÆ°á»›c chân vô cùng nhanh, cùng lúc trÆ°á»ng kiếm xuyên qua bóng ảnh trùng trùng mà Ä‘i. Tiếp theo đó là má»™t tiếng kêu Ä‘au Ä‘á»›n của Lạc Kỳ, y phục trÆ°á»›c ngá»±c lão ta rách toạt, máu tÆ°Æ¡i lấm thấm chảy ra. Nếu PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi không có lòng trung hậu thì Lạc Kỳ đã sá»›m bá» mạng tại Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng bởi chiêu kiếm này rồi.
Hoắc Minh Phong vô cùng kinh hãi, lão buột miệng kêu lên :
- Phương lão đệ, xin hạ thủ lưu tình...
Thì ra lão sợ PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi tuổi trẻ khí thịnh, trong lúc phẫn ná»™ nhất thá»i mà lấy mạng Lạc Kỳ.
PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi cÆ°á»i ha hả rồi nói :
- Bang chủ yên tâm, tại hạ tuy lá»— mãng nhÆ°ng không xem mạng ngÆ°á»i nhÆ° cá» rác đâu.
Chàng hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Tống Phù :
- Tống lão, vãn bối đã đánh bại một vị Trưởng lão của Cái bang, chẳng hay tội phạm cấm kỵ có thể miễn trừ được chưa?
Chàng không há»i Hoắc Minh Phong mà há»i Tống Phù, đây cÅ©ng chính là chá»— nhân đạo trong tính cách của chàng.
Tống Phù cả cÆ°á»i và nói :
- à Hoắc huynh thế nào?
Hoắc Minh Phong thở dài rồi nói :
- Kỳ thực Phương lão đệ không cần xuất thủ lần thứ hai, tại hạ cũng buộc Lạc sư đệ chịu tội cho Phương lão đệ rồi!
Tống Phù tiếp lá»i :
- Hoắc bang chủ quả nhiên là ngÆ°á»i sáng suốt.
Lúc này Thôi Äại Công cung thủ nói :
- Bang chủ, Lạc sư đệ đã chịu tội thay cho Phương thiếu hiệp, vậy sao Bang chủ không lập tức hạ lệnh cho hắn hồi bang lãnh tội?
Hoắc Minh Phong liếc nhìn Lạc Kỳ đang be bét máu và nói :
- Äại sÆ° huynh, sợ rằng thÆ°Æ¡ng thế của Lạc sÆ° đệ không nhẹ đâu!
Thôi Äại Công nói :
- Chút thÆ°Æ¡ng thế ngoài da thịt thì có đáng gá»i là gì? PhÆ°Æ¡ng thiếu hiệp có lòng nhân từ nên chỉ Ä‘iểm mà thôi, Bang chủ không cần bận tâm!
Hoắc Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói :
- Lạc sư đệ, thương thế của ngươi có nặng lắm không?
Lạc Kỳ vốn có ý giả vá» nhÆ°ng biết là không thể qua mắt Thôi Äại Công nếu đành lắc đầu, nói :
- Äại sÆ° huynh đã nói rồi, chỉ là chút thÆ°Æ¡ng thế da thịt mà thôi.
Nói Ä‘oạn lão tá»± lấy trong ngÆ°á»i ra má»™t viên dược hoàn rồi nhai nhỠđấp vào miệng vết thÆ°Æ¡ng.
Hoắc Minh Phong khẽ gật đầu và quay sang nói vá»›i Thôi Äại Công :
- Äại sÆ° huynh, chuyến Ä‘i Thiếu Lâm tá»± trÆ°á»›c mặt tất phải cần dùng nhân lá»±c, nếu Lạc sÆ° đệ trở vá» há chẳng phải là thiếu Ä‘i má»™t danh thủ sao?
Thì ra Hoắc Minh Phong muốn giữ Lạc Kỳ lại để đối phó vá»›i bá»n ma đầu. NhÆ°ng Thôi Äại Công trầm sắc diện, nói :
- Bang chủ, tiểu huynh có một câu này, nói ra mong Bang chủ chớ trách nhé!
Hoắc Minh Phong mỉm cÆ°á»i, nói :
- Äại sÆ° huynh có Ä‘iá»u gì cứ nói.
Thôi Äại Công nói :
- TrÆ°á»›c lúc PhÆ°Æ¡ng thiếu hiệp xuất hiện thì quả thá»±c chúng ta thế cô lá»±c má»ng và không thể thiếu má»™t hảo thủ nhÆ° Lạc sÆ° đệ, nhÆ°ng tình hình trÆ°á»›c mặt đã khác rồi, hiện giỠđã có PhÆ°Æ¡ng thiếu hiệp thì dù toàn bá»™ bốn ngÆ°á»i chúng ta cùng Ä‘i cÅ©ng chẳng ngại việc gì!
Hoắc Minh Phong chau mày nói :
- Chuyện này...
Cát Uy bá»—ng lạnh lùng tiếp lá»i :
- Bang chủ, đại sư huynh nói không sai, Lạc sư huynh nên hồi bang lãnh tội thôi!
Hoắc Minh Phong chẳng biết làm thế nào nên đành thở dài một hơi rồi nói :
- Äã nhÆ° vậy thì Lạc sÆ° đệ nên hồi bang thôi!
Lúc này thần sắc của Lạc Kỳ trông rất quái dị, rõ ràng là lão không muốn nhưng không thể không tỠthái độ cung kính chỠlệnh.
Hoắc Minh Phong nhìn qua lão ta bằng ánh mắt ái ngại và nói :
- Những gì đại sư huynh vừa nói, ngươi nghe cả rồi chứ?
Lạc Kỳ hơi do dự một lát rồi nói :
- Tiểu đệ đã nghe!
Hoắc Minh Phong nói :
- NgÆ°Æ¡i nhanh chóng hồi bang rồi quỳ trÆ°á»›c tượng thần sÆ° tổ hối lá»—i mÆ°á»i ngày!
Lạc Kỳ ngạc nhiên há»i lại :
- Những mÆ°á»i ngày à?
Hoắc Minh Phong nghiêm túc nói :
- Không sai!
Lạc Kỳ nói :
- Bang chủ, chiếu theo giới luật của sư phụ thì chỉ cần ba ngày thôi mà!
Hoắc Minh Phong lạnh lùng nói :
- Chịu tá»™i ba ngày là đối vá»›i ngoại nhân, nếu ngÆ°á»i trong bản bang chịu tá»™i thay thì phải mÆ°á»i ngày!
Lạc Kỳ buồn bã nhìn Thôi Äại Công, Cát Uy và Ông Côn Luân má»™t lượt, lão nhặt Äả Cẩu bổng lên rồi cung thủ nói vá»›i Hoắc Minh Phong :
- Bang chủ hạ lệnh, thuá»™c hạ không dám bất tuân, chẳng hay khi nào tiểu đệ lên Ä‘Æ°á»ng?
Hoặc Minh Phong nói :
- Lên Ä‘Æ°á»ng ngay lập tức, không được chậm trá»…!
Lạc Kỳ vâng má»™t tiếng rồi lập tức quay ngÆ°á»i cất bÆ°á»›c ra khá»i đại Ä‘iện của Quan VÆ°Æ¡ng miếu.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Trông thần thái không vui của lão ta thì rõ ràng là lão không muốn bỠđi, nhưng tại sao lão ta lại không muốn bỠđi chứ?
Nhất thá»i chàng cảm thấy có Ä‘iá»u gì đó bất ổn nhÆ°ng vì chỉ có Ä‘iá»u là chàng nghÄ© không ra nguyên nhân bên trong mà thôi.
Thôi Äại Công nhìn bóng Lạc Kỳ dần khuất rồi bá»—ng nhiên nói vá»›i má»™t thiếu niên ngoài hành lang :
- Ngao nhi vào đây!
Thiếu niên uy mãnh tên là Äoản Ngao lập tức đáp má»™t tiếng rồi chạy vào. Hắn cung kính hành lá»… vá»›i Thôi Äại Công và nói :
- Äại bá có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Thôi Äại Công nói :
- Bám theo sau Lạc sư thúc của ngươi để xem thử hắn đi đâu?
Äoản Ngao nói :
- Äệ tá»­ phải luôn theo sau Lạc sÆ° thúc chăng?
Thôi Äại Công nói :
- Không sai!
Äoản Ngao đáp :
- Tuân mệnh!
Rồi định quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i. NhÆ°ng Hoắc Minh Phong liá»n gá»i lại :
- Ngao nhi, khoan đã!
Lão quay sang nói vá»›i Thôi Äại Công :
- Äại sÆ° huynh, chẳng hay sÆ° huynh bảo Ngao nhi theo dõi Lạc sÆ° đệ là có dụng ý gì vậy?
Thôi Äại Công ấp úng :
- Chuyện này... Chuyện này...
Lão quét mục quang nhìn qua Tống Phù và Tuyết Nghi rồi nói tiếp :
- Bang chủ, ngu huynh sợ Lạc sÆ° đệ nhất thá»i phẫn ná»™ mà loạn tâm trí, giữa Ä‘Æ°á»ng hắn gặp phải thuá»™c hạ Thiên Ma Nữ thì tất sẽ xuất tận lá»±c ứng phó, có Ngao nhi ngầm theo sau há»™ tống thì chẳng phải là sẽ yên tâm hÆ¡n sao?
DÆ°á»ng nhÆ° Hoắc Minh Phong biết Thôi Äại Công nói không thật nhÆ°ng lão không há»i thêm mà gật đầu, nói :
- Äại sÆ° huynh lo lắng cÅ©ng có lý!
Lão mỉm cÆ°á»i rồi quay sang nói vá»›i Äoản Ngao :
- Cẩn thận hộ tống Lạc sư thúc, năm ngày sau đến Thiếu Lâm tự phục mệnh nhé!
Äoản Ngao cung kính hành lá»… rồi quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i.
Lúc này Tống Phù má»›i cÆ°á»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Thôi huynh quả nhiên là ngÆ°á»i suy nghÄ© chu đáo, nhân vật đứng đầu Trưởng lão Cái bang đích thá»±c là có chá»— hÆ¡n ngÆ°á»i!
Thôi Äại Công nghe vậy thì biến sắc lão nói :
- Tống huynh quá khen.
Cát Uy lạnh lùng hừ má»™t tiếng rồi tiếp lá»i :
- Tống huynh, đây là chuyên riêng của bản bang, tốt nhất là Tống huynh đừng nhúng tay vào!
Nguyên Thôi Äại Công bảo Äoản Ngao theo sau Lạc Kỳ là có ý nghi ngá» Lạc Kỳ, cho rằng khả năng lão này sẽ phản bang mà đầu hàng ma nữ, bằng vào sá»± tinh minh của mình, Tống Phù đã phán Ä‘oán được Ä‘iá»u đó nên vừa rồi dùng lá»i nói khéo vá»›i Thôi Äại Công. NhÆ°ng Cát Uy cÅ©ng hiểu được thâm ý của Tống Phù nên nhắc nhở lão này chá»› quan tâm đến chuyện ngÆ°á»i khác.
Tống Phù chá»›p chá»›p song mục rồi mỉm cÆ°á»i, nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Tại hạ thật quá nhiá»u chuyện.
Bang chủ Hoắc Minh Phong là ngÆ°á»i cÆ°Æ¡ng trá»±c, lão nghe ba ngÆ°á»i nói qua nói lại đầy hàm ý thì bất giác biến sắc và kêu lên :
- Äại sÆ° huynh nói gì thế? Lẽ nào Lạc sÆ° đệ...
Rõ ràng là lão không tin nhưng vừa nói đến đây thì bất giác dừng lại.
Thôi Äại Công thở dài má»™t hồi rồi nói :
- Bang chủ, không phải tiểu huynh quá đa nghi, nhưng quả thực là hành động của Lạc sư đệ quá sức kỳ lạ!
Hoắc Minh Phong nói :
- Äại sÆ° huynh, Lạc sÆ° đệ thỠân dưỡng dục dạy bảo hÆ¡n ná»­a Ä‘á»i của ân sÆ°, lẽ nào hắn trở thành ngÆ°á»i vong ân bá»™i nghÄ©a, phản lại bản bang?
Cát Uy tiếp lá»i ;
- Bang chủ, trong ngôn từ của Lạc sÆ° huynh ngầm có ý khiêu khích phân chia tình cảm giữa Bang chủ và má»i ngÆ°á»i, dù Lạc huynh không có ý phản bang thì cÅ©ng đã mang tâm bá»™i nghÄ©a rồi!
Hoắc Minh Phong nói :
- Như vậy cũng chẳng cần phái Ngao nhi đi giám sát hắn!
Thôi Äại Công lá»›n tiếng nói :
- Bang chủ, uy vong của bản bang trong võ lâm không kém bát đại môn phái khác, sở dÄ© có được Ä‘iá»u đó là vì bản bang có đệ tá»­ nhiá»u nhất, phức tạp nhất nhÆ°ng không có đồ bất tiểu làm chuyện xấu xa bại hoại!
Hoắc Minh Phong nói :
- Sư huynh nói rất đúng!
Thôi Äại Công tiếp lá»i :
- Bang chủ có biết đạo lý bên trong chuyện này như thế nào không?
Hoắc Minh Phong mỉm cÆ°á»i, nói :
- Vì bang quy của bản bang nghiêm túc, giữa lá»›n và nhá» tuy thân nhÆ° thủ túc nhÆ°ng không loạn, vì vậy mà ai ai cÅ©ng Ä‘á»u trá»ng thị uy danh của bản bang!
Thôi Äại Công nói :
- Bang quy đã nghiêm thì má»™t khi có khả năng tất phải lập tức truy tá»™i cÅ©ng để Ä‘iá»u tra cho ra nguyên nhân!
Hoắc Minh Phong chợt biến sắc, lão bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c Thôi Äại Công cung thủ xá dài và nói :
- Äại sÆ° huynh quả nhiên rất sáng suốt, xin nhận tiểu đệ má»™t lá»…!
Lão nhìn qua Cát Uy và nói tiếp :
- Cát sÆ° đệ, đối vá»›i chuyện này quả nhiên ngu huynh rất khinh suất, ngày sau sÆ° đệ hãy thÆ°á»ng xuyên nhắc nhở ta nhé!
Cát Uy mỉm cÆ°á»i, nói :
- Bang chủ, đó là trách nhiệm của tiểu đệ mà.
Tống Phù thấy bá»n há» khách khách khí khí vá»›i nhau thì bật cÆ°á»i rồi nói :
- Bang chủ đại lược hùng tài, mấy vị Trưởng lão lại hành sự cẩn thận, ngày Cái bang phát dương quang đại có lẽ không còn xa, lão phu có thể chỠxem được rồi!
Cát Uy mỉm cÆ°á»i, tiếp lá»i :
- Bang chủ, chúng ta đã ra lệnh cho đệ tá»­ chuẩn bị rượu thịt, chẳng hay có thể dá»n lên không?
Hoắc Minh phong liá»n nói :
- Mau dá»n lên, dá»n lên, hôm nay huynh rất cao hứng muốn cùng Tống huynh và PhÆ°Æ¡ng lão đệ uống cho khoái khẩu má»™t bữa.
Cát Uy bÆ°á»›c ra dặn dò má»™t tên đệ tá»­ Cái bang, má»™t thoáng sau thì đã có má»™t mâm rượu dá»n lên.
Ẩm thá»±c Cái bang không phải sÆ¡n hào hải vị gì nhÆ°ng thủ pháp chế biến rất tinh vi nên thức ăn rất hấp dẫn. Nguyên liệu chẳng qua là má»™t con gà và mấy con rắn nhÆ°ng trên bàn rượu có không dÆ°á»›i mÆ°á»i món.
Năm lão má»™t thiếu vừa ăn uống vừa đàm đạo mãi đến canh năm má»›i thôi. Má»i ngÆ°á»i tá»a thiá»n Ä‘iá»u tức tại Quan VÆ°Æ¡ng miếu chá» trá»i sáng tá» thì vào thành há»™i há»p vá»›i An Tiểu Bình, Chu Hạo rồi nhắm Thiếu Lâm tá»± mà tiến bÆ°á»›c.

Chiá»u hôm đó, quần hùng đã kéo đến Thiên Phúc, địa môn của Thiếu Lâm và thấy có bốn tăng lữ tiến ra vừa nhÆ° nghênh tiếp vừa nhÆ° cản Ä‘Æ°á»ng. Bá»n há» không nói má»™t lá»i nhÆ°ng cÅ©ng không cho hành nhân Ä‘i qua.
An Tiểu Bình ngạc nhiên bèn há»i Tống Phù :
- Tống lão, mấy hòa thượng này làm sao vậy?
Tống Phù nói :
- Bá»n ta chÆ°a nói rõ nên tá»± nhiên là bá»n há» không yên tâm rồi!
Lá»i vừa dứt thì lão tiến bÆ°á»›c lên trÆ°á»›c định tÆ°Æ¡ng vấn nhÆ°ng đã nghe Cát Uy cÆ°á»›p lá»i, nói :
- Các vị đại sư có phải là đệ tử môn hạ của Thiếu Lâm không?
Bốn tăng nhân trung niên đưa mắt nhìn nhau rồi tăng nhân cao ốm đứng bên trái chấp tay niệm phật hiệu, nói :
- Không sai, bá»n bần tăng là đệ tá»­ của Thiếu Lâm, chẳng hay các vị thí chủ xÆ°ng hô thế nào?
Cát Uy nói :
- Lão phu là Âm Dương Thủ Cát Uy của Cái bang, vị này là Hoắc bang chủ của ban bang!
Tăng nhân chau mày há»i lại :
- Hoắc bang chủ à?
Cát Uy biến sắc, lão nộ khí quát lớn ;
- Hòa thượng, ngươi không tin chăng?
Tăng nhân chấp tay, nói :
- Äích thá»±c là bần tăng không tin!
Cát Uy nộ khí hừ một tiếng rồi nói :
- Hòa thượng, ngươi nói năng với trưởng bối phải cẩn thận một chút đấy nhé!
Tăng nhân nay bá»—ng nhiên phá lên cÆ°á»i má»™t tràng sang sảng rồi nói :
- Thí chủ tá»± xÆ°ng là trưởng bối, chẳng hay là dá»±a vào Ä‘iá»u gì vậy?
Cát Uy càng điên tiết, lão lạnh lùng nói :
- Bằng vào sự giao tình giữa lão phu và Nhập Phàm đại sư!
Tăng nhân chợt biến sắc, hắn nói :
- Thí chủ, xin há»i trong võ lâm có mấy vị Bang chủ Cái bang vậy?
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì giật mình, lão buột miệng nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên chỉ có má»—i lão phu là Bang chủ Cái bang!
Hòa thượng lắc đầu, nói :
- Không giống rồi!
Thôi Äại Công không nhịn được, lão quát lá»›n :
- Hòa thượng to gan, ngươi dám vô lễ như thế à? Nhập Vân chưởng môn của quý tự nói chuyện với Bang chủ ta cũng không dám to gan như thế!
Hòa thượng cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Nói rất hay, nhưng đáng tiếc là các vị đến muộn một bước rồi!
Phương Tuyết Nghi thấy tình thế như vậy thì kinh ngạc thầm nghĩ :
- Xưa nay thanh quy giới luật của Thiếu Lâm tự vang danh khắp thiên hạ, bây giỠchứng kiến thì thật là khác lạ.
NghÄ© Ä‘oạn chàng buá»™t miệng há»i :
- Sao ai đến muá»™n? Phải chăng Thiên Ma Nữ đã khống chế bá»n há»?
Hòa thượng nhìn qua PhÆ°Æ¡ng Tuyết Nghi rồi cÆ°á»i nhạt, nói :
- Thiếu Lâm tá»± là nÆ¡i nào mà Thiên Ma Nữ có thể khống chế bá»n ta chứ?
Cát Uy tiếp lá»i :
- Thế ngươi nói đến muộn là có ý gì?
Hòa thượng nói :
- Tối hôm qua Hoắc bang chủ của Cái bang đã đến tệ tự rồi!
Hòa thượng vừa dứt lá»i thì bá»n Hoặc Minh Phong Ä‘á»u bất giác rùng mình, toàn thân ngÆ¡ ngẩn nhÆ° pho tượng!


Xem tiếp hồi ba mươi
Tài sản của boss5011

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåðåìåííîñòü, àëòûí, áþäæåòèðîâàíèå, çàêîí, doc truyen thien hac pho, dpc truyen thien hac php, ìåáåëü, îðóæèå, ñäàòü, ñòàëüíûå, òîéîòà, phi thien hac pho, phim thien hac pho, thiên haÌ£c phổ, thiên hạc phổ, thien hac phổ, thien hac pho, thien hac pho-truyen, thien hac pjo, thienhacpho, truyen thien hac pho, truyn tan thien hac pho, ðîëèê


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™