Sau qua vòng thi, mấy người Thẩm Mặc hoàn toàn kiệt quệ, người sức khỏe kém đổ gục, ngoan ngoãn nằm nhà tĩnh dưỡng vài ngày mới hồi phục được.
Ngày tháng chở đợi công bố bảng hết sức khó sống, cảm thấy lòng như có lửa đốt, ăn cái gì cũng nhạt miệng, ngủ cũng ngủ không nổi. Bình thường thời gian như bóng câu qua cửa, hiện giờ lại như con ngựa già gẫy chân, cứ trôi qua chậm rỉ rì làm người ta nóng ruột điên người.
Mấy người khác cũng chẳng có lòng dạ nào đi đâu, vì hiện giờ khắp cả thành Hàng Châu ai ai cùng chở công bố bảng, đi đâu cũng bị hỏi, hỏi rồi khó trả lời. Cho dù không hỏi thì nhìn những khuôn mặt lo lắng trong lòng chẳng dễ chịu gì, thà rằng đóng cửa ở nhà tự tìm niềm vui quách cho xong.
Nhưng Thẩm Mặc thì lại muốn ra ngoài, vì y có niềm vui lớn hơn để tìm. Khó khăn lắm mới thi xong, có thể thả lòng vài ngày, đối với một đôi tiểu tình nhân đang yêu nhau cháy bỏng mà nói thì thật đáng quý.
Y hiện giờ đã là danh nhân rồi, trong thành Hàng Châu rất dễ bị người khác nhận ra, cho nên hai người liền rời khỏi thành Hàng Châu, tới Hồ Châu du ngoạn. Vì sao lại tới Hồ Châu, vì nơi này kề sát Hàng Châu. Các văn nhân đều nói "nhân sinh chỉ hợp ở Hồ Châu." Nếu như không tới xem qua thì thật phí, hơn nữa Du Đại Du đang thao luyện thủy quân ở Thái Hồ, cho nên an toàn được đảm bảo.
Tới một nơi không ai nhận ra, Ân tiểu thư cuối cùng bỏ đi được sự dè dặt, cùng Thẩm Mặc quấn lấy nhau như keo với sơn, như hình với bóng. Khi thì thầm âu yếm trên mặt hồ sóng biếc, lúc nắm tay nhau ngắm cảnh đẹp Hồ Châu... Căn bản không cảm thấy thời gian trôi đi.
Đối với Thẩm Mặc mà nói đây là thời gian hạnh phúc nhất cả hai kiếp người cộng lại, điều tiếc nuối duy nhất là Ân tiểu thư không cho y đột phá phòng tuyến cuối cùng. Tới giờ hai người vẫn giữ quan hệ yêu đương thuần khiết. May là Thẩm Mặc cũng hiểu, nữ tử thời này khác với thời đại kia, chỉ tới khi động phòng hoa chúc mới chịu giải trừ quân bị, nên không cưỡng ép.
Ân tiểu thư thấy y chịu thành thực, lại sợ y giận, cũng lặng lẽ buông lỏng đề phòng, làm Thẩm Mặc có thể được động chân động tay với nàng, làm y hưng phấn trở lại, hai người vui chơi thỏa thích.
Cho tới một ngày hai người ở trên hồ ngắm sao, phát hiện ánh trăng đã biết thành trăng lưỡi liềm cực mỏng rồi, mới choảng tỉnh, đã sắp cuối tháng, vội vàng thu dọn đồ đạc, quay về thành Hàng Châu. Về tới thành Hàng Châu thì đã là nửa đêm ngày ba mươi, phải đợi tới khi trời sáng, đến tháng chín mới được vào thành.
Mà ngày công bố bảng là ngày ba mươi tháng tám.
~~~~~~~~~~~~
Không ngờ Thẩm Mặc không về kịp ngày công bố bảng, nhưng chuyện làm người ta ngạc nhiên còn ở phía sau. Ngày ba mươi tháng tám, tất cả khảo sinh từ sáng sớm đã tới ngoài trưởng thi xem công bố bảng. Trong thời gian sốt ruột chờ công bố, mọi người đều phát hiện ra bảy vị lão huynh của hội Quỳnh Lâm không một ai tới.
Ban đầu mọi người xôn xao bàn tán, nhưng khi Quế bảng được công bố, các khảo sinh đều khâm phục, tất cả đều nói cùng một câu:
- Xem xem thế nào gọi là cao thủ? Đó chính là cao thủ! Người ta căn bản không cần tới, trong lòng đã rõ trước rồi.
Thực tế thì mọi người đều khen trật rồi, vì sáu vị lão huynh kia đang ở trong biệt thự Tây Khê sát phạt tưng bừng, quên mất hôm nay là ngày công bố bảng..
Có thể khiến người ta quên hết tất cả mọi thứ như thế, chỉ có mã điếu mà thôi.
*** kiểu đánh bạc bằng thẻ bài.
Bắt đầu từ ngày Thẩm Mặc rời đi, sáu người liền quay quanh bàn chiến đấu với nhau, chơi mã điếu chỉ có bốn người, nên hai người đứng xếp hàng, bày mưu tính kế chờ đợi, làm chiến sự thêm căng thẳng kịch liệt. Vì luân lưu tác chiến cho nên có thể kéo dài rất lâu, trừ lúc ăn cơm đi ngủ, bàn bạc gần như không có lúc nào trống.
Kỳ thực sáu vị này trong lòng vẫn nhớ tới ngày công bố bàng, thường xuyên nhắc nhở không thể để lỡ. Liền treo một tấm lịch to ở chỗ bắt mắt, mỗi ngày xé đi một tờ, đời ngày ba mươi đi xem bảng.
Nhưng tới ngày hai mươi sáu, chiến cục hết sức quyết liệt, thu hút toàn bộ sự chú ý của sáu người, nên quên quên xé mất một tờ.
Cho nên tới ngày ba mươi, mấy vì lão huynh xem lịch thì thấy hôm nay là hai chín rồi. Đều cho rằng qua ngày hôm nay tới khi thi hội không còn cơ hội chơi nữa, triển khai cuộc sát phạt điên cuồng nhất, chiến sự điễn ra hết sức kịch liệt. Đám hạ nhân cũng không biết ngày công bố bảng cụ thể, tất nhiên không nhắc được.
Tới giờ Thìn, Tôn Đĩnh và Đào Ngu Thần trình độ non kém bị đánh văng ra ngoài, chỉ đành ở bên ngoài xúi bậy, đợi có người thua để chen vào thay thế.
Chiến cục đang tới thời khắc phân thắng bại thì nghe thấy bên ngoài có tiếng la cồng đánh cheng cheng, Chư Đại Thụ thuận miệng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Bắt trộm đấy.
Tôn Đĩnh nhìn chằm chằm vào bàn bạc, nói.
- Không giống, tiếng chiêng này nghe vui tai lắm.
Từ Vị lắc đầu:
- Bắt trộm vừa gấp vừa loạn mới đúng.
Lúc này tiếng chiêng càng lúc càng gần, đã tới trước cửa rồi.
- Xem ra có chuyện thật rồi.
Tôn Lung thu bài lại, nói:
- Mau ra xem sao.
- Đừng hòng, sắp thua rồi muốn chơi xấu.
Tôn Đĩnh giữ tay đại ca hắn lại, có câu "trên chiếu bạc không có cha con." Càng đừng nói tới huynh đệ.
Đang cãi vã thì nghe thấy tiếng ngựa hí, mấy thớt ngựa dừng ở cửa, rồi tiếng hô cao:
- Mau mau mời Từ lão gia, chúc mừng đỗ cao.
Mọi người trong phòng phẫn nộ:
- Ngày mai mới công bố bảng, hiện gờ đâu ra bảo hỉ? Chẳng lẽ là biết tiên tri à?
Tôn Đĩnh liền xúi giục:
- Văn Trường huynh, mau mau ra ngoài xem rốt cuộc là kẻ nào dám chọc ghẹo huynh.
Từ Vị lừ mắt nhìn hắn:
- Muốn điệu hổ ly sơn để ngươi thế chân à? Chơi mưu kế với ta ư? Còn non lắm.
Tôn Đĩnh cười hăng hắc.
Lúc này quản sự trong phủ cũng vội vàng chạy vào, khấu đầu với Từ Vị:
- Chúc mừng Từ lão gia đổ cao, chúc mừng Từ lão gia, tiểu nhân tới xin phong bao của ngài đây.
Từ Vị cười:
- Sao ngươi cũng bị lừa thế?
Quản sự vội nói:
- Bảo hỉ ở bên ngoài, đó là lính của nha môn tuần phủ chúng tôi, làm sao mà nhận lầm được.
Mọi người lúc này mới di chuyển sự chú ý ra khỏi bàn bạc, hỏi quản sự:
- Hôm nay ngày bao nhiêu?
- Dạ, ba mươi tháng tám.
Viên quản sự không xác định lắm:
- Lịch trong này sao mới ngày hai chín, chẳng lẽ là tiểu nhân nhớ nhầm?
Cả đám ngây ra, bọn họ là người thông minh, lập tức hiểu ra, không phải là quản sự nhớ nhầm, mà mình quên xé lịch. Cùng ném bài xuống, ai nấy ảo não nói:
- Chơi bời đánh mất ý chí, hỏng hết việc rồi.
Nhưng mau chóng ý thức được, lần này Từ Vị đỗ thật rồi, nhất tề nhìn sang phía hắn.
Nhưng Từ Vị vẫn cứ nắm chặt thẻ bài, ngồi đó không nhúc nhích, như biến thàn tượng đất vậy. Mọi người đều hiểu chuyện của Từ Vị -- Từ nhỏ hắn được gọi là thần đồng, thanh danh còn cao hơn cả tuần phủ, nhưng liên tục thất bại trong khoa cử, thêm vào nhân sinh cản trở, không ngờ mười mấy năm liền không thi đỗ. Sự chênh lệch giữa thanh danh và thành tích đó tạo nên thống khổ nhường nào, mọi người không biết được. Nhưng chỉ nghĩ tới chín ngày thi cử đủ dày vò con người ta thành ma thành quỷ, vậy mà Từ tài tử bị dày vò tới mấy lần, thì sẽ biết tâm tình của hắn hiện giờ ra sao.
Nhưng không thể để người báo hỉ đợi lâu, mọi người kéo Từ Vị ra, xúm quanh kéo nhau ra tiền viện. Viên quản sự lật đật chạy trước, la lớn:
- Được rồi, tân quý nhân tới rồi.
Người báo hỉ liền hướng về phía phát ra tiếng nói, đồng loạt quỳ xuống hố:
- Chúc mừng Từ lão gia.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người ta gọi là Từ lão gia, Từ Vị từ trong trạng thái thoát hồn tỉnh lại, hắn hoang mang nhìn quanh, ánh mắt túc thì bị tấm biển đỏ rực thu hút, chỉ thấy bên trên viết :" Tiệp báo Sơn Âm lão gia Từ húy Vị, đỗ Á Nguyên thứ mười sáu thi hương Chiết Giang, kinh báo liên đăng hoàng giáp.
Đọc đi đọc lại vài lần, nước mắt ào ào tuôn ra, lau mãi không hết.
May mà người báo hỉ không phải là lần đầu làm việc này, thấy quá nhiều tân khoa cử nhân thất thố, không còn lạ gì nữa. Thực ra thì biểu hiện của Từ Vị đã kiềm chế lắm rồi, có mấy tân lão gia tuổi cao sau khi trúng cử trực tiếp trúng gió, biến chuyện vui thành chuyện buồn.
Đám báo hỉ liền xin lì xì của Á Nguyên, Tôn Đĩnh vội lấy bạc ra chia, hạ nhân trong phủ cũng tới xin tiền mừng, mọi người đang xúm quanh chúc tụng thì lại có tiếng chiêng truyền tới. Mấy thớt tuấn mã từ xa phóng đến, viên quản sự kích động nói:
- A, xem ra mai nở hai lần, không biết có vị lão gia nào lại đỗ rồi.
Đám hạ nhân ùa hết cả ra xem.
Từ Từ Vị ra năm người còn lại nhìn nhau, không ai cười nổi. Cuối cùng nghe thấy có người hô lớn:
- Mau mời Ngô lão gia ra, chúc mừng Ngô lão gia đỗ cao.
Ngô Đoái cao hứng chạy ra, mấy vị còn lại vừa muốn đi theo thì lại nghe có tiếng chiêng, bất giác dừng bước, khẩn trương muốn ngất ngay tại chỗ.
Chỉ có có người xả giọng hô vang:
- Mau mời Tôn lão gia, chúc mừng đỗ cao.
- Tôn lão gia nào?
Hai huynh đệ Tôn gia đồng thành, nói xong nhìn nhau xấu hổ, liền nối nhau ra ngoài.
Đi tới cửa, liền thấy ở cửa đã đông nghịt người, đám hạ n hân vây quanh hai nhóm bảo hị, tấm biển phía trước ghi :"Tiệp báo Hội Kê lão gia Ngô húy Đoái, đỗ Á Nguyên thứ chín thi hương Chiết Giang, kinh báo liên đăng hoàng giáp."
Tiếp tục nhìn cái tiếp theo thì ghi :" Tiệp báo Dư Diêu lão gia Tôn húy Đĩnh, đỗ Á Nguyên thứ năm thi hương Chiết Giang, kinh báo liên đăng hoàng giáp."
Tôn Lung vỗ mạnh lưng huynh đệ, thực sự cao hứng nói:
- Giỏi lắm, lọt vào Ngũ Khôi đấy.
Tôn Đĩnh mừng rỡ cười toét miệng, nhưng không quên an ủi đại ca:
- Xem ra đại ca ít nhất phải bốn hạng đầu rồi.
Tôn Lung thì không cười nổi, vì Thẩm Mặc, Chư Đại Thụ, Đào Ngu Thần đều hơn hắn, nếu như không có gì bất ngờ, trừ phi bốn người bọn họ có đại tứ hỉ thì hắn mới có khả năng trúng.
Cùng lúc báo hỉ cho khảo sinh, tỉnh cũng phái khoái mã phi nước kiệu báo hỉ cho nhà có khảo sinh đỗ đạt. Nhưng như vậy thế nào cũng muộn hơn vài ngày, làm người nhà khảo sinh như có lửa đốt trong lòng, ăn không ngon ngủ không yên.
Thiệu Hưng mạch văn hưng thịnh, những năm gần đây khoa nào cũng có người đỗ đạt. Nên mỗi khi tới thời điểm này, để tài được nói nhiều nhất là, lần này có bao nhiêu người đỗ, đỗ cao nhất là thứ mấy ... Nhưng đề tài kịch liệt nhất là Hội Kê đỗ nhiều hơn hay là Sơn Âm đỗ nhiều hơn? Cùng với thứ hạng cao nhất là hạng nào.
Sơn Âm và Hội Kê giống như đôi huynh đệ, nói với bên ngoài thì :" Chúng tôi là người một nhà." Nhưng khi đóng cửa lại thì đấu đá với nhau, đều muốn đè đối phương dưới mình. Thường ngày còn kiếm chuyện đấu với nhau, càng khỏi phải nhắc tới cuộc thi lớn ba năm chỉ có một lần.
Đối với người thời đại đó mà nói, đọc sách là nghề nghiệp vinh quang nhất, làm quan là địa vị cao quý nhất. Những khảo sinh đỗ đạt thi hương, liền từ "tướng công" biến thành "lão gia", hoàn thành bước nhảy vọt từ dân thành quan, thời đại đó, không còn chuyện gì quan trọng hơn nữa.
Loại cạnh tranh này, được từ huyện tôn hai huyện đến bách tính coi trọng cao độ. Đối với bên thua, trừ phi trở mình vào thi hội, nếu không đảm bảo ba năm không ngóc đầu lên được.
Cho nên không khó lý giải, trong thành Thiệu Hưng gần đây vì sao lại phấn kích như thế. Bất kể trong đại viện sâu thẳm, hay là đầu phố cuối ngõ, trà lâu tửu quán, cả kỹ viện đổ trường, chỉ cần lên tiếng tán gẫu, khó mà không nói tới chuyện đó.
Đổ trường tất nhiên là không bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như thế, lần lượt đưa ra các loại đặt cược, như số người trúng cử nhân, đỗ cao nhất là thứ hạng nào ... Cái gì cũng có hết. Nhưng được hoan nghênh hơn cả là thắng bại giữa hai huyện, xem huyện nào đỗ nhiều hơn, huyện nào đỗ cao hơn.
Giữa hai cái này cũng có mức độ hoan nghênh khác nhau, trong đó ai đỗ cao nhất là tiêu điểm trong tiêu điểm. Người Sơn Âm đều cho rằng, Chư Đại Thụ có tài trạng nguyên, lại có kinh nghiệm thi cử, lần này đoạt khôi là chuyện hiển nhiên; nhưng người Hội Kê không đồng ý, bọn họ nói :" Thẩm Mặc của bọn ta là Tiểu tam nguyên, từ khi xuất hiện tới nay, bất kể thi lớn thi nhỏ, đều gặp ai diệt kẻ đó, chưa từng đứng thứ hai. Đừng tưởng Chư Đại Thụ của các ngươi đã ghê, gặp phải Thẩm Mặc của bọn ta chỉ có nước cúi đầu xưng thần."
Loại đặt cược này vừa đưa ra, liền sôi động tột đỉnh, trừ những đổ khách thường xuyên, những người thường ngày không lai vãng tới đổ trưởng, cũng không kỵ húy cái chữ "cờ bạc" nữa, tới tham gia náo nhiệt. Có vẻ như chỉ dính bên mép chuyện khoa cử thôi, đánh bạc cũng thành một chuyện văn nhã.
Mức đặt cược cho hai người cũng liên tục phá kỷ luật. Theo suy đoán của mọi người, nhân số hai huyện tương đương, cá hai bên thắng thua, phải năm mươi năm mươi mới đúng.
Nhưng tới đêm trước khi có bảo hỉ, đổ trường ngừng tiếp nhận đặt cược. Làm người ta cả kinh là số tiền đặt cược Thẩm Mặc thắng nhiều hơn đặt cho Chư Đại Thụ hơn hai lần.
"Không phải là đùa chứ?" Đối diện với lời chất vấn của công chúng, liền có nhưng nhân vật thâm niên của đổ trường ra mặt giải thích. Bọn họ cho rằng sở dĩ có hiện tượng này là vì ba nguyên nhân. Thứ nhất: Thanh danh của Thẩm Mặc quá lớn, được nhiều người biết hơn; thứ hai, so với chiến tích bất bại của Thẩm Mặc, so thực lực Chư Đại Thụ kinh nghiệm thi hương, làm người ta đánh giá thấp hơn một chút; thứ ba,đối với rất nhiều tiểu thư phu nhân trong trạch viện sâu thẳm, thì Thẩm Chuyết Ngôn anh tuấn tiêu sái, lại độc thân có sức hút hơn.
Quan huyện hai bên cũng chẳng nhàn rỗi, tổ chức nhân lực tết cổng chào, chuẩn bị pháo. Chỉ cần đợi tới thời điểm là ăn mừng. Dưới nhiệt tình hừng hực như vậy, Đường tri phủ không thể không lên tiếng, ông ta hứa phàm mỗi người trúng cử, phủ sẽ cấp một trăm lượng bạc, cho dựng một tấm bia thúy lục, đồng thời được hai vị tri huyện nhiều lần du thuyết, Đường tri phủ đồng ý đích thân viết chữ lên bia đá.
Thế này là cực kỳ lắm rồi, phải biết rằng Đường tri phủ là đại văn hào vang danh thiên hạ. Chữ của ông ngàn vàng khó cầu. Hiện giờ đích thân đề bút, chắc chắc làm tầm bia vốn cực kỳ vinh diệu kia tăng giá trị lên bội phần. Hai vị huyện lệnh thầm so kè, xem xem ai được nhiều hơn.
Quyết định này khiến cho các huyện khác bất mãn, mấy tri huyện khác sau khi hay tin, nói nhau tới phủ nha bày tỏ sự bất bình. Đường tri phủ không còn cách nào, đành đồng ý cấp tiền viết chữ cho mấy huyện kia, mời khiến tiếng oán trách kia lắng xuống. Chỉ khổ ông ta, phủ Thiệu Hưng xưa nay số cử nhân không ít, đoán chừng phải tốn hai ba nghìn lượng bạc, phủ lấy đâu ra nhiều tiền thế mà phát? Nói không chừng ông phải bỏ tiền túi ra.
Có điều với Đường tri phủ mà nói, cho dù có móc sạch túi ông cũng sẵn lòng. Ngược lại, nếu không cần tới ông ta tốn kém thì ông ta mới mất hứng.
Cùng với ngày báo hỉ ngày một tới gần, không khí nhiệt liệt trong thành lên tới đỉnh điểm, mỗi ngày đều có cả đống người rảnh rỗi tụ tập ở cửa thành bắc, muốn nhìn thấy đội ngũ báo hỉ đầu tiên, để còn đi theo kiếm chút tiền mừng.
Thực tế, được tin sớm nhất là quan phủ, ngày mùng hai tháng chín, huyện lệnh hai huyện được tin báo, đội ngũ báo hỉ đã tới Tiêu Sơn rồi, hôm sau sẽ vào thành báo hỉ. Hai vị huyện lệnh vội vàng thông báo cho những nhà có khả năng trúng cử, mời bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đón báo hỉ.
Thẩm gia tất nhiên là được trọng điểm thông báo, Xuân Hoa và Thẩm An đã từ Hàng Châu quay về, muốn chuẩn bị nhưng Thẩm Hạ nghiêm mặt quát:
- Chưa có tin tức chính sác, không sợ hỏng chuyện sao?
Phải nói ông ta từ ngày mùng một tháng tám đã bắt đầu trai giới, tới giờ tròn một tháng, gần đây càng mấy ngày liền ăn không vào, hơn nữa dễ nổi giận, người rõ ràng gầy đi nhiều.
Xuân Hoa dè dặt đề nghị:
- Vậy lão gia cũng phải đổi y phục mới chứ?
- Ngươi hiểu cái gì? Bộ y phục này ta mặc khi thiếu gia các ngươi trúng tú tài, là áo lành thực sự.
Thẩm Hạ mê tín cực điểm, ngay cả Thẩm An muốn ra ngoài xem cũng không cho.
Tới ngày mùng ba, bắt đầu từ sáng sớm, tiếng pháo bên ngoài đã nổ vang không ngớt, tiếng chiêng la không ngừng, thi thoảng có đoàn người chúc mừng đi qua trước cửa. Thẩm An và Xuân Hoa bắc thang trèo lên tường, đã đếm được năm đội ngũ, nhìn người ta tưng bừng như đón năm mới, Thẩm An cuối cùng không kìm chế được nói:
- Ta phải ra ngoài xem sao, đã quá ngọ rồi, sốt ruột chết mất.
- Nhưng ... Lão gia không cho ra ngoài.
Xuân Hoa lo lắng nhìn tây sương phòng đóng chặt.
- Mặc kệ.
Thẩm An nói:
- Dù sao đón đội báo hỉ về thì tội lớn thế nào cũng được bỏ qua.
Liền trèo tường nhảy xuống, chạy tới thành bắc người người chen lấn chật ních.
Đám đóng chen vai thích cách, mồ hôi như mưa, nhưng ai nấy đều hưng phấn cứ như mình trúng cử vậy. Thẩm An dám nói cả chợ lớn nhất thành Hàng Châu cũng không náo nhiệt như vậy.
Hắn muốn chen tới, nhưng bị người ta liên tục đẩy ra, làm hắn tức điên hô lên:
- Ta đến đón báo hỉ cho thiếu gia nhà ta.
Liền có vô số khuông mặt xuất hiện nói với hắn:
- Bọn ta cũng thế.
Làm Thẩm An cứng họng.
Bỏ ý định chen vào, hắn đành chạy tới tường thành phía xa, cuối cùng kiếm được chố đứng, hỏi người bên cạnh:
- Cho hỏi đã có bao nhiêu đoàn báo hỉ rồi.
- Mười chín đoàn.
Người nọ vinh dự đáp:
- Sắp bằng cả hai khóa trước cộng lại rồi.
- Thế đã là gì, nghe người báo hỉ nói, còn có tin mừng lớn phía sau kìa.
Bên cạnh có người lên tiếng:
- Xem đi lại có đội nữa.
Thẩm An thuận theo người nọ chỉ, nhìn về phía bắc quả nhiên thấy đội kỵ sĩ mang biển, từ quan đạo phóng tới, chớp mắt đã đến gần, đồng thanh hô vang:
- Chúc mừng Sơm Âm Từ lão gia húy vị, trúng Á Nguyên thứ mười sáu, kinh báo liên đăng hoàng giáp."
Đám đong reo hò vang dội, đều nói:
- Từ lão gia cuối cùng cũng chuyển vận rồi.
Thanh danh Từ Vị cực cao, nhưng mãi không có thành tích tương ứng, mọi người đều buồn thay cho hắn, cuối cùng cũng đỗ cao, mọi người vui sướng chúc mừng. Khổ cho mười hai đội báo hỉ đằng sau, hoàn toàn bị che lấp bởi Từ Vị, đến tên chẳng ai nhớ.
Đại khái qua một khắc nữa lại có đội báo hỉ, nhưng là Hội Kê Ngô Đoái, mọi người vui mừng chốc lát, ròi tập trung vào cổng thành, thấy dưới phía trái phải hai chữ Thiệu Hưng đều có mười một quả , tới giờ hai huyện đều có mười một người trúng cử , tạm thời ngang hàng.
Không khí khẩn trương cực điểm, phảng phất như qua thời dài chờ đợi rất dài mới có đội ngũ báo hỉ tới, chỉ nghe người báo hỉ hô:
- Chúc mừng Hội Kê Đào lão gia húy Đại Lâm trúng Á Nguyên thứ ba ....
Tiếng hoan hô bùng lên :
- Hội Kê chúng ta có người xếp Tam đỉnh giáp rồi.
Liền thêm vào một quả hồng tú cầu.
Bên phía Sơn Âm ủ rũ không lâu, có đội ngũ báo hỉ quy mô lớn hơn nữa tới, hô vang :
- Chức mừng Sơn Âm Chư lão gia húy Đại Thụ, trúng Á Khôi thứ hai ...
Tiếng reo bên phía Sơn Âm vang lên như pháo tết, cũng thêm vào một quả hồng tú cầu, nhưng mọi người không quan tâm tới thắng bại nữa, vì nếu vị trí số một không phải của Thiệu Hưng, vậy hai bên hòa. Nếu như là của Thiệu Hưng thì bọn họ chiếm hết ba vị trí đầu, vinh diệu này đủ khiến mọi người quên đi hết thắng bại, chỉ còn vinh hạnh.
Thời gian chờ đợi quá mức chịu đựng, mọi người không kiềm chế nổi nữa, rời khỏi cửa thành, đón đội ngũ báo hỉ, dù là có hay không cũng phải thống khoái một chút.
Lúc này đã vào chập tối, vạn ánh kim quang chiếu rực một góc trời, chỉ thấy trên quan đạo đằng xa, có một đội kỵ sĩ lớn, nhân số so với các đội trước đó thì hơn hẳn, cũng chẳng biết có phải là ảo giác không, tấm biển trong tay bọn họ cũng có viền vàng.
Đám đông kích động cao giọng hỏi:
- Là ai? Là ai?
Bên kia cao giọng đáp lại:
- Chúc mừng Hội Kê Thẩm lão gia húy Mặc trúng Giải Nguyên ....
Tiểu tam nguyên lại trúng Giải Nguyên, đã thành đại tứ hỉ.
Đoàn người chúc mừng liền vây quanh đội ngũ báo hỉ, dọc đường gõ chiếng đánh trống, vòng quanh toàn thành một vòng, trước tiên báo cho bách tính trong thành biết, sau đó mới tới nhà tân Giải Nguyên.
Thẩm An khó khăn lắm mới chen được ra khỏi đoàn người, chạy về nhà báo tin. Nghe thiếu gia trúng Giải Nguyên, vậy hắn trở thành ... Thư đồng Giải Nguyên rồi? Thật là vinh diệu! Hắn kích động, trên đường không biết chạy vượt qua bao nhiêu xe ngựa, cuối cùng chạy về nhà trước tiên.
Vừa qua cổng hắn đã gào khản cả cổ:
- Trúng, trúng , trúng .. Rồi.
Thẩm Hạ khóa trái cửa phòng, ngồi ngay ngắn bên bàn, trước mặt bày hai chồng văn thư dày.
Từ sáng sớm thức dậy, ông ta đã giữ cái tư thế này, không nhúc nhích mảy may. Thật ra đó chỉ là bề ngoài, thực tế ông ta có thể nghe thấy tiếng tim đập rối loạn của mình, còn tai kêu ù ù, từng cảnh tượng trong quá khứ như đèn kéo quân thoáng hiện lên trước mắt ....
Bất kể là cảnh ông ta liên tiếp thi trượt, gia cảnh suy sụp, về sau hai cha con sinh ly tử biệt, khuất mình nương nhờ người khác, vì cuộc sống, ông ta bán chữ mưu sinh, bị đánh giữa đường, nghèo khó dường như ngay ngày hôm qua, nhưng u ám thì đã rời xa.
Tất cả tất cả đều âm thầm thay đổi sau lần sinh ly tử biệt đó ... Thẩm Hạ không sao tưởng tượng được, nếu như năm xưa không phải gặp được Ân tiểu thư ở Tế Nhân Đường, nhi tử bảo bối của ông còn tỉnh lại được nữa không. Nhưng không ta biết, nếu như không có nhi tử, ông ta khẳng định đã sụp đổ, sao còn có vinh quang, có thể diện được như ngày hôm nay.
Cho nên trong lòng Thẩm Hạ mừng thầm cho quyết định khi xưa của mình, cảm kích với sự trợ giúp vô tư của Ân tiểu thư, tự hào với từng việc làm của nhi tử, cùng thấp thỏm với kết quả hiện tại ...
Ban đầu ông ta vẫn nắm rất chức, nhưng cùng với thời gian trôi đi, vẫn bặt vô âm tín. Mặc dù ông ta nói với mình, thứ hạng càng cao, thông báo càng muộn, nhưng ông ta không thể càng ngày càng khẩn trương.
Ông ta muốn siêu thoát một chút, nói :" Dù sao nhà ta đã không còn lo cơm áo nữa, không thi trúng cũng chẳng sao!" Nhưng dù sao ông ta vẫn là người phàm tục lăn lộn trong trần thế, căn bản không có được sự siêu thoát đó...
Đang lòng rối như tơ vò thì nghe thấy tiếng sói tru của Thẩm An bên ngoài, Thẩm Hạ cuối cùng không kìm chế được, ông ta muốn hỏi xem nhi tử đỗ thứ mấy, nhưng ngực như có cục bông lớn chặt lấy, nghẹn ở đó không nói ra lời. Nước mắt tuôn ra thành dòng.
Thẩm Hạ vội quay đầu đi, tránh cho nước mắt khỏi nhỏ lên văn thư dầy, nơi đó là bằng chứng từ khi Thẩm Mặc đi đăng khí đồng sinh, tới từng lần tham gia khảo thí. Còn có bài thi đỗ đầu huyện, phủ, viện. Ghi chép con đường nhi tử ông ta đi, luôn luôn kiệt xuất hơn người.
Thẩm Mặc lau nước mắt, dùng lụa đỏ cẩn thận bọc lại số văn thư này, cất trong cái rương gỗ hoa lê.
Còn chồng văn thư thứ hai, thì là bằng chứng các kỳ khoa khảo của ông ta, mặc dù cũng dầy như chồng kia. Nhưng so với nhi tử, thực sự chỉ là bùn đất.
Thẩm Hạ khẽ sờ lên trang giấy trên cùng, ông ta cũng đã ba lần thi hương, lần trước là năm Gia Tĩnh thứ ba tám, nghĩ tới trải nghiệm bí thảm "mấy độ dày vò thành ma quỷ, đáng thương tay trắng vì công danh", Thẩm Hạ càng không kìm nổi nước mắt.
~~~~~~~~~~~~~
Thẩm lão gia ngồi khóc, tất nhiên không thể trả lời tiếng sói tru bên ngoài của Thẩm An.
Xuân Hoa vội vàng đỡ lấy Thẩm An mệt muốn gục xuống, nhỏ giọng nói:
- Lão gia khả năng là ngủ rồi, gõ cửa không đáp, đẩy cũng không ra.
Thẩm An lo lắng nói:
- Vậy thì phải làm sao? Người sắp tới nơi rồi.
- Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Xuân Hoa rất quan tâm tới lão gia.
Hai người đang lo lắng thì thấy Mã điển sử trong huyện tay cầm tấm thiếp thếp vàng, chạy vào nói:
- Huyện lão gia tới chúc mừng công tử Thẩm lão gia trúng Giải Nguyên.
Lúc này kiệu đã tới cổng.
Xuân Hoa vội vàng nấp vào hậu viện không dám ra, Thẩm An chỉ đành lên đón, chỉ thấy Hứa tri huyện mới nhậm chức được huyện thừa, chủ bạ vây quanh, cùng mặc áo quan đi tới.
Thẩm An vội khấu đầu giải thích:
- Lão gia nhà tiểu nhân đang thay y phục trong phòng, lập tức sẽ ra nghênh tiếp huyện tôn đại nhân.
Bên ngoài động tĩnh lớn như thế, hắn đoán chừng Thẩm Hạ không thể không hay biết.
Hứa huyện lệnh so với Lý huyện lệnh tuổi còn cao hơn, vì xuất thân cử nhân, phải chịu đựng rất nhiều năm mới ngóc đầu lên được, sớm đã mài mòn tính cách trở thành ôn hòa rồi, huống chi tới nhà Giải Nguyên, tất nhiên càng hòa ái vô cùng, vội nói:
- Chuyện mừng như thế, Thẩm lão gia tất nhiên phải ổn định lại tâm tình, chúng ta cứ đợi là được.
Huyện thái gia hòa ái như thế, làm cho Thẩm An có chút luống cuống, may mà lúc này một vị Thẩm lão gia khác, cha của Thẩm Kinh tới. Hứa tri huyện thấy một vị tiến sĩ lão gia từ quan, vội vàng muốn hành lễ.
Thẩm lão gia đỡ lấy, cười khà khà nói:
- Huyện tôn đừng như thế, chúng ta cứ lấy bối phận ngang nhau thôi.
Ông ta sai người dẫn theo bắt đầu vào việc, mời Hứa huyện lệnh vào nhà chính , phân chủ khách ngồi xuống.
Hứa huyện lệnh nói:
- Đợi lát nữa có cả nghìn người tới đây, nếu như trong phủ không chiêu đãi hết, có thể dài tới huyện nha, xin đừng khách khí.
Thẩm lão gia tự tin nói:
- Đại nhân cứ yên tâm đi, không vấn đề gì cả.
Qua lần nghênh tiếp khâm sai năm ngoái bị hành hạ một phen, hạ nhân của ông ta xem như có kinh nghiệm phong phú, không cần phải quan tâm nữa.
Thẩm Hạ đã nghe thấy động tĩnh, vội vàng lau nước mắt, ổn định lại tâm tình, đợi cất văn thư của mình vào trong rương kia, trong lòng lại cảm thấy không xứng. Chần chừ chốc lát, lại nghĩ :" Dù nó có đỗ Trạng Nguyên cũng do ta sinh ra, ta không xứng thì ai xứng?" Bấy giờ mới bình thường lại, đem văn thư cất đi, khóa kỹ lại, lúc này mới chải chuốt lại y phục, ung dung bước ra ngoài.
Thẩm An đang lo sốt vó, vừa thấy tây sương phòng mở ra, liền kêu lên:
- Lão gia nhà ta ra rồi.
Lý huyện lệnh ở bên trong đi ra, vái Thẩm Hạ thật sâu, Thẩm Hạ là quan bát phẩm, mặc dù thường ngày làm việc ở trong phủ, nhưng nhìn thấy huyện lệnh phải quỳ xuống thi lễ. Hiện giờ thấy huyện lệnh hành đại lễ với mình, ông ta hoảng sợ vội vàng muốn quý xuống, nhưng nghe vị tri huyện kia nói:
- Chúc mừng Thẩm thế huynh, quý công tử trúng Giải Nguyên, bản huyện được thơm lây.
Nghe thấy câu này, đầu gối vốn đã khuỵu xuống của Thẩm Mặc, như có kỳ tích thẳng lên, đầu kêu ong ong, lòng vui sướng như điên, ngoạc miệng ra cười:
- Không ngờ là Giải Nguyên, không ngờ lại là Giải Nguyên.
Thẩm An thấy lão gia thất thố, vội lén chọc ông ta một cái.
Thẩm An hồi lâu mới tỉnh lại, khí độ oai nghiêm quát hắn:
- Thể thống, chú ý thể thống.
Lúc này mới đáp lễ Hứa huyện lệnh, nhưng đổi quỳ thành chắp tay, giọng không còn hoảng hốt nữa:
- Đại nhân đừng đa lễ, mau vào phòng ngồi.
- Thẩm thế huynh, mời.
Hai bên đưa đẩy nửa ngày trời, cuối cùng sóng vai đi vào, Thẩm Hạ lại hành lễ với đại huynh:
- Thì ra đại ca cũng tới.
Thẩm lão gia cười khà khà:
- Đệ sinh được nhi tử giỏi, làm Thẩm gia chúng ta được vẻ vang đấy.
Thẩm Hạ vội khiêm tốn vài câu.
Thẩm An dâng trà lên, các vị đại nhân khẽ nhấp một ngụm, Hứa huyện lệnh bắt chuyện trước:
- Thế huynh người cùng quê, tại hạ xưa nay thiếu thân cận, thực sự là không nên.
Thẩm Hạ cười đáp:
- Tạ hạ ngưỡng mộ đường tôn đã lâu, nhưng vô duyên , nên chưa tới bái phỏng.
Hứa huyện lệnh chỉ là cử nhân, con trai ông ta lại là Giải Nguyên, tương lai ắt có tên trên hai bảng, lúc đó cao hơn Hứa huyện lệnh một bậc, tất nhiên không thể mất thể thống, làm người ta chê cười.
Đó là quy tắc cuộc chơi của Đại Minh, tôn ti trên dưới chỉ nhìn vào xuất thân khoa cử, mặc dù trước đó Thẩm Mặc được mặc áo Kỳ Lân, chức Chiết Giang tuần án. Nhưng không có xuất thân chính thức, cha y gặp huyện lệnh vẫn phải quỳ. Nhưng hiện giờ y đỗ đạt cao, lập tức khiến cả địa vị của cha y cũng cao hơn cả Hứa huyện lệnh.
Cho nên Hứa huyện lệnh không thấy có gì không ổn, ngược lại Hứa huyện lệnh còn phải tới làm thân:
- Vừa rồi nhìn thấy đề danh, khảo quan của quý công tử ở Mã Công huyện Đông Sơn, chính là đồng niên với tại hạ, cho nên tính ra tại hạ và thế huynh còn là huynh đệ thân thiết.
Thẩm Hạ đầu óc khá cổ hủ, chẳng thể hiểu nổi cái quan hệ lằng nhằng này là sao, đánh thuận theo đáp:
- Khuyển tử may mắn, thật hổ thẹn. Không ngờ lại là môn hạ với quý đồng niên, thật đáng mừng.
Mói người đang nói chuyện, liền nghe bên ngoài có tiếng cồng chiên náo nhiệt, Thẩm lão gia cười:
- Bảo hỉ tới rồi, chúng ta ra đón thôi.
Ba người nói nhau đi ra, lúc này rờ đã tối lắm rồi, nhưng trong sân có vô số ánh đuốc, rực sáng như ban ngày.
Người báo hỉ thấy ba người đứng ở cửa, biết trong đó ắt có cha của Giải Nguyên lang, vội khấu đầu rồi giơ cao biển nói:
- Bọn tiểu nhân chúc mừng Thẩm lão gia quý phủ, độc chiếm ngôi đầu quế bảng.
Thẩm lão gia ở đây là nói tới vị Tiểu Trầm ở Hàng Châu.
Thẩm Hạ nhìn biển thếp chữ vàng, trên là hai chữ Giải Nguyên lớn, lại lần nữa nước mắt giàn dụa. Thẩm lão gia và Hứa huyện lệnh thấy thế vội thay thế bắt chuyện người báo hỉ và người đi theo chúc mừng, bắt đầu mở tiệc.
Tiền viện hậu viện bày ba mươi bàn, còn có rất nhiều người phải đứng, chỉ đành bày tiệc bên nhà láng giềng, không lo thiếu rượu thịt cung cấp, vì quán cơm tửu lâu trong huyện không cần đánh tiếng, đã đem rượu thịt tới tặng không ngớt.
Tẩm Hạ cũng khôi phục lại, cùng huyện lệnh đại nhân đi chúc rượu từng bàn, đang vui quên đêm ngày, thì nghe bên ngoài có tiếng thông báo :
- Sơn Âm Lữ huyện lệnh tới.
+++
Vị khảo quan chấm bài khảo sinh được coi là sư phụ của khảo sinh đó, khảo sinh phải lấy lễ học trò đối đãi, khảo quan của Thẩm Mặc thi cùng năm với Hứa tri huyện, tính ra là sư thúc của Thẩm Mặc …. quá vớ vẩn …
Dịch chương này mình tự nhiên nghĩ Thẩm Hạ lấy Xuân Hoa chắc chú Thẩm sẽ đồng ý …
Lữ huyện lệnh xuất hiện, tiếng huyên náo tức thì hạ xuống rất nhiều, biến thành tiếng rì rầm nghị luận. Người phủ Thiệu Hưng ai chả biết Giải Nguyên Lang trước kia thiếu chút nữa thành nữ tế của Lữ huyện lệnh, vừa rồi còn có không ít người cảm thán, nói Lữ huyện lệnh không có phúc nhận vị quý nữ tế này.
Nói tới Tào Tháo là Tào Tháo tới, không ngờ Lữ huyện lệnh tới thật, mọi người đều len lén nhìn ông ta, thì thầm nghị luận:
- Ông ta tới làm gì?
- Không phải là muốn đổi ý hay sao?
Trước kia vì suy nghĩ cho danh dự Lữ tiểu thư, Thẩm gia tự công bố với bên ngoài là nhà mình từ hôn. Nhưng bất kể như thế nào thanh danh Lữ huyện lệnh cũng bị ảnh hưởng, nhất là ở huyện Hội Kê, ai ai cũng coi đó là hành vi "hám lợi sợ hại" mà người quân tử khịt mũi khinh bỉ.
Cảm thụ được ánh mắt xem thường xung quanh, Lữ huyện lệnh không khỏi đỏ mặt, may là trong đêm không nhìn rõ sắc mặt, nếu không chỉ có nước che mặt trốn đi. Ông ta sớm đã biết chuyến này tới phải chịu chút xấu hổ, nhưng vẫn quyết định sau khi yến tiệc chúc mừng trong huyện kết thúc, tới đây một chuyến.
~~~~~~~~~~~
Đảo ngược thời gian mấy canh giờ trước, buổi trưa Lữ huyện lệnh giăng đèn kết hoa giữa huyện nha Sơn Âm, cùng vị thất phẩm phu nhân của ông ta, mời tiệc phụ mẫu công dức trong huyện. Chỉ cần nhi tử trúng cử, phụ mẫu mới được tính là có công đức. Nếu không thì tính là tạo nghiệt chướng? Không biết được.
Ông ta xuất thân tiến sĩ, tất nhiên không cần phải hạ mình như Hứa huyện lệnh, chỉ cần bày tiệc , ngồi đợi phụ mẫu công đức tới là được. Cho nên Hứa huyện lệnh mới nói với Thẩm lão gia là :" Hay là tới nha huyện bày tiệc." Là có ý không muốn bị kém hơn Lữ huyện lệnh.
Ban đầu Lữ huyện lệnh, chỉ bày bốn bàn tiệc, ai ngờ báo hỉ càng ngày càng nhiều, đành thêm bàn tiệc, tới chập tối, đã hơn tám bàn tiệc, làm Lữ huyện lệnh cười không khép miệng lại nổi.
Nhân lúc cùng phu nhân vào hậu đường thay y phục, ông ta hớn hở nói:
- Một lần trúng nhiều người như vậy, bên trên không thể không tỏ thái độ được.
Rồi lắc lư đầu:
- Lần này cả Từ Vị cũng trúng, có thể thấy thời vận của ta đã thay đổi, sắp lên cao rồi.
Lữ phu nhân thì lại không vui, có chút u uất nói:
- Mê quan! Ngay cả khuê nữ không nhận ông nữa rồi, mai này thiếp thân cũng về nhà mẹ đẻ, cho lão gia ôm đại ấn mà ngủ.
Nhà mẹ đẻ của bà ta rất mạnh, cho nên xưa nay không hề sợ trượng phu.
Quả nhiên Lữ huyện lệnh không dám phát tác, chỉ bực bội nói:
- Nữ nhân gia hiểu cái gì? Nếu như Đoan Phủ trúng Giải Nguyên, ta là ân sư của Giải Nguyên rồi, nói không chừng bên trên trực tiếp thăng ta lên đốc học, từ đó làm quan lớn trên tỉnh, đại tộc che chở, tùy tiện chọn ra một người, so với tên Thẩm Chuyết Ngôn kia còn hơn trăm lần, đảm bảo nữ nhi thay đổi tâm ý.
Lữ phu nhân nói:
- Nếu Thẩm Mặc nhà người ta trúng Giải Nguyên thì sao?
- Không thể nào.
Lữ huyện lệnh là kẻ thích âm mưu toan tính, nhưng lại giới hạn thân phận quá thấp, không hiểu được nội tình sâu xa. Cho nên chém đinh chặt sắt nói:
- Sư phụ của y đắc tội với nhà cầm quyền đương triều, chỉ bằng điều này thôi, y đã không thể trúng cử.
- Điều này thiếp thân không tin. Chẳng phải người ta vui vẻ đi thi đấy sao?
Lữ phu nhân bĩu môi nói.
- Phụ đạo nhân gia hiểu cái gì?
Lữ huyện lệnh cười nhạt:
- Đương triều xưa nay chính nghĩa ngời ngời, nhưng sau lưng nhỏ cỏ tận gốc... Cho tên tiểu tử đó đi thi hương chẳng qua là che mắt người khác. Khẳng định sớm đã đánh tiếng, không cho phép để y đỗ.
- Thật thế sao?
Lữ phu nhân bị ông ta nói cho choáng váng.
- Không tin cứ xem đi, nếu tên tiểu tử đó mà đỗ được, ta .. Ta viết ngược họ của mình lại.
Lữ huyện lệnh đặt cược.
~~~~~~~~~~~~
Đợi tới hoàng hôn, tin tức Chư Đại Thụ đỗ thứ hai truyền tới, Lữ huyện lệnh thực sự có chút nuối tiếc. Vì thi hương không giống thi điện là ba hạng đầu đều rất vinh quang. Ở cấp bậc này, Giải Nguyên là độc nhất vô nhị, địa vị và vinh quang của nó, vị trí thứ hai không thể sán bằng.
Nhưng nghĩ khác đi, huyện mình đỗ nhiều như vậy, khẳng định là hơn cái huyện nào đó chỉ có một Giải Nguyên nhiều.
Hơn nữa lần này ông ta lại thắng huyện Hội Kê rồi, tên Đào Ngu Thần bị Thẩm Mặc đè xuống, lần này bị Chư Đại Thụ đè xuống, chỉ nghĩ thế thôi đã thấy thống khoái.
Nghĩ tới đây, nụ cười lần nữa xuất hiện trên mặt Lữ huyện lệnh, ông ta nâng chén cao giọng nói:
- Chư vị, báo hỉ đã kết thúc rồi, chúng ta cùng nâng chén chúc mừng bản huyện thành công trọn vẹn.
Mọi người lại có chút chần chừ, một vị lão thân sĩ tư cách cao nói:
- Đại nhân , hay là đợi một chút, xem xem Văn Khôi có tới bản huyện không.
Giải Nguyên, Văn Khôi, đều là cách xưng hô với vị trí đứng đầu thi hương, nghe đều rất bất phàm.
Lữ huyện lệnh không vui:
- Các ngươi đã nhắc tới không biết bao lần rồi, nói Đoan Phủ có tài trạng nguyên, hắn ta chỉ đỗ thứ hai, chẳng lẽ bản huyện có người hơn hắn được một bậc sao?
- Không có , không có.
Mọi người nói khẳng định, nhưng có người phá đám:
- Bản huyện thì không có, nhưng huyện bên thì chưa chắc đâu.
Lữ huyện lệnh tức thì mặt xầm xuống, muốn quát tháo thì một người báo hỉ từ ngoài chạy vào, phấn khởi reo vang:
- Đại nhân, đại nhân, chuyến này thành Thiệu Hưng chúng ta chiếm hết ba giải đầu rồi.
Lữ huyện lệnh tức thì nghẹn họng, bụng thì cồn cào, nhưng. Liền nghe có người hỏi:
- Vậy Giải Nguyên có phải là Thẩm Chuyết Ngôn không?
- Không phải Thẩm lão gia thì còn là ai được nữa.
Báo hỉ vui sướng đáp.
Trong sảnh vang lên tiếng cười vui vẻ tự nhiên, nếu như là Thẩm đại tài tử thì có thể chấp nhận được, lọt sàng xuống nia mà! Liền có người đề nghị, cạn chén vì thành Thiệu Hưng giành toàn thắng.
Mị người nâng chén lên mới phát hiện ra Lữ huyện lệnh đứng ngây như phỗng, sắc mặt âm u biến đổi liên tục, không biết có phải sắp nổi khùng không.
Mọi người chỉ đành đặt chén xuống, tránh cho đại nhân không vui, nhưng bọn họ quá lo rồi, vì lập tức phát hiện ra Lữ huyện lệnh đang hầm hầm tức giận như quá bóng bị đâm kim, nhanh chóng xì hơi. Chỉ thấy ông ta dùng tốc độ người thường không thể theo kịp thu lại tâm tình, chuyển sang khuôn mặt tươi rói:
- Không ngờ tiểu tế lại may mắn như thế, thật hổ thẹn quá.
Người trong phòng tức thì sững sờ, mọi người há hốc mồm lộ hết ba mươi hai cái răng, thiếu chút nữa trật cả hàm.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Lữ huyện lệnh thản nhiên như không nói:
- Hai nhà đã có hôn ước, điều này mọi người đều biết, chẳng qua vì tiểu tế phải tham gia khoa của cho nên mới tạm thời trì hoãn. Hiện giờ đã may mắn trúng Giải Nguyên, tất nhiên sẽ lập tức đính hôn.
Đối với cái mặt dày hơn cả tường thành của Lữ huyện lệnh, mọi người bội phục vạn phần. Thầm nghĩ :" Chuyện chỉ hươu nói ngựa chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi." Liền cố gượng cười nói:
- Ra là như thế, đáng mừng, đáng mừng. Tới khi ấy nhất định sẽ tới chúc phúc.
Mặc dù có chút xem thường Lữ huyện lệnh, nhưng bản huyện có thể kén Giải Nguyên làm nữ tế, cũng là rất vinh quang. Hơn nữa cha của Giải Nguyên lang nổi tiếng thành thực hiền lành, hẳn với công lực của Lữ huyện lệnh, có thể cưỡng ép gạo nấu thành cơm...
Chỉ có điều không khí yến hội không còn nữa, mọi người đều thấy vô vi, lần lượt nói :" Trong nhà còn bày tiệc" rồi cáo từ.
Lữ huyện lệnh cũng không có lòng dạ nào giữ lại, vậy là một buổi yến tiệc long trọng kết thúc úi sùi.
Đợi tiễn hết khách khứa đi, Lữ huyện lệnh liền quay về hậu đường, cao giọng nói với phu nhân đang ngồi ở đầu giường:
- May thay y phục cho ta, ta phải tới Thẩm gia.
Lữ phu nhân lại quay ngoắt mặt đi không thèm nhìn ông ta, Lữ huyện lệnh nói:
- Không phải phu nhân thường nói Thẩm Mặc độc nhất vô nhị trên đời hay sao? Không muốn kén y làm nữ tế nữa à?
Lữ phu nhân lúc này mới buồn bực nói:
- Ban đầu thì rất muốn, giờ không muốn nữa.
Lữ huyện lệnh cười khan mấy tiếng, sai nha hoàn thay y phục cho, nói:
- Một nữ tế giỏi như thế mà nàng còn không muốn, thì muốn kiếm nữ tế ra sao nữa?
- Thiếp không chịu nổi mất mặt như thế.
Lữ phu nhân tức giận.
- Kiến thức nữ nhân.
Lữ huyện lệnh mắng:
- Thể diện quan trọng hay hạnh phục cả đời của nữ nhi quan trọng.
Nghe thấy ông ta nói tới nữ nhi, Lữ phu nhân quay ngay lại, như chưa bao giờ biết ông ta, nhìn thật kỹ nói:
- Còn không biết xấu hổ nói tới nữ nhi à? Ông đã bao giờ thật lòng nghĩ tới nữ nhi chưa? Ông tráo trở như thế, cho dù cưỡng ép được được cuộc hôn nhân này, thì nữ tế liệu có đối xử tốt với nữ nhi không?
- Nữ tế có tốt hay không dựa vào khuê nữ! Với bản lĩnh khuê nữ nhà ta, y dù có là thép, cũng bị nung chảy.
Lữ huyện lệnh thay quan phục xong, liền muốn ra ngoài, Lữ phu nhân chặn lại:
- Nếu ông đi, thiếp thân sẽ lập tức về nhà mẹ đẻ, không nhìn mặt ông nữa.
Lữ huyện lệnh thấy bà cố chấp như thế, lửa giận bốc lên, vung tay muốn đánh. Lữ phu nhân ngửa mặt lên để cho ông ta đánh.
Nhưng ông ta không dám, đành gạt bà sang một bên, tức tối nói:
- Đợi ta dẫn nữ tế về, xem nàng còn bày cái bản mặt thối đó ra không.
Nói xong bỏ đi, bỏ mặt Lữ phu nhân gục mặt khóc nức nở.
~~~~~~~~~~~~~~~
Có thể nói, Lữ huyện lệnh đã lấy ra khí phách quyết một trận tử chiến, cho nên mới tới Thẩm gia, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, trong lòng chửi :" Có được nữ tế này, lão tử nửa đời sau có chỗ dựa dẫm rồi, đám thảo nhân các ngươi thì hiểu cái gì."
Ông ta có chút đầu óc, thông qua chuyện Thẩm Mặc trúng Giải Nguyên, liền cảm thấy khả năng có thế lực nào đó đang bảo hộ tên tiểu tử này! Huống chi dù không có, hiện giờ y là Giải Nguyên lang rồi, dù là Nghiêm đảng cũng không có cách nào hãm hại nữa, tiền đồ chắc như đinh đóng cột.
Cho nên vừa thấy Thẩm Hạ đi tới nghênh đón, ông ta lấy nụ cười tuơi nhất chân thành nhất, cười lớn:
- Thông gia công, ông khách khí quá, dù ta bận rộn với việc bên Sơn Âm, nhưng hài nhi nhà mình trúng cử, cho dù không có thời gian, cũng nhất định phải tới chứ.
Ông ta tiếp xúc với Thẩm Hạ, biết người này phản ứng chậm, không có chủ kiến , nhất là không biết từ chối người khác. Cho nên tới một cái là đi thẳng vào chuyện, muốn làm Thẩm Hạ ứng phó không kịp.
Nói xong ông ta đắc ý chờ Thẩm Hạ đáp lời, chỉ cần Thẩm Hạ không cự tuyệt rõ ràng, thì hôn sự này sẽ cải tử hoàn sinh, không ai có thể ngăn cản được nữa. Vì sao? Nếu muốn cự tuyệt rõ ràng thì phải nói được chữ "không", Thẩm Hạ không nói được chữ đó.
Lữ huyện lệnh thấy mình tài không kém gì Gia Cát Lượng, cực kỳ đắc ý.
Ánh mắt mọi người đồng loạt chiếu vào Thẩm Hạ, thẩm nghĩ :" Hỏng rồi, gặp phải loại không biết xấu hổ này, Thẩm lão gia chỉ có thua thôi."
Quả nhiên thấy Thậm Hạ môi run run, Lữ huyện lệnh thầm khinh bỉ :" Bùn thối chẳng thể đắp tường."
Kỳ thực là Thẩm Hạ đang tức giận, trước kia bị người ta từ hôn, mặc dù cha con thầm vui mừng, nhưng không thể không cảm thấy bị sỉ nhục. Giờ đối phương thấy con mình đỗ cao, không ngờ muốn quay lại.
Nhìn thấy tấm biển gỗ đề hai chữ "Giải Nguyên" còn chưa treo lên cửa, lửa giận Thẩm Hạ bất giác lửa giận bốc lên tự tận đáy lòng, lửa giận sinh gan dạ, lòng nghĩ :" Coi ta là bô đựng nước tiểu, muốn đái vào là đái hay sao?"
Kỳ thực Lữ huyện lệnh sai lầm lớn rồi. Trên đời này chỉ nghe nói " cầu tới người khác thì phải cúi đầu", chưa bao giờ nghe nói có người cam chịu bị ức hiếp cả đời.
Chỉ thấy Thẩm Hạ mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói:
- Đại nhân quá yêu mến rồi, nhưng khuyển tử còn nhỏ, không nạp thiếp.
- Nạp thiếp?
Lữ huyện lệnh tái mặt, không phản ứng lại kịp:
- Thông gia, có phải ông cao hứng quá lẫn rồi không? Thú thê và nạp thiếp sao có thể cùng một khái niệm.
- Đương nhiên không phải cùng một khái niệm.
Thẩm Hạ cười lạnh:
- Nhưng Đại Minh luật quy định, nam tử chỉ có thể cưới một thê tử, khuyển tử đã có công danh, sao có thể phạm vào tội trùng hôn đó chứ?
Một thê nhiều thiếp là chế độ bình thường hàng nghìn năm qua.
- Trùng hôn.
Lữ huyện lệnh chết đứng, nói:
- Nhi tử nhà ông kết thông gia với nhà nào rồi.
- Hôm nay đang muốn công bố với mọi người đây.
Thẩm Hạ hắng giọng nói:
- Chư vị đồng hương láng giềng, ba tháng trước bản nhân đã nhờ người làm mai xin lấy trưởng nữ Ân gia bản huyện, gia trưởng bên nữ đã vui vẻ đồng ý. Hiện gờ hai bên đã vấn danh, nạp cát, chỉ đợi tiểu nhi tử Hàng Châu về là tới cửa cầu hôn.
Nó rồi cười ha hả:
- Tới khi đó xin mời các vị nể mặt, tới uống rượu đính hôn.
Mọi người reo ầm lên:
- Quá hay, chúc mừng Thẩm lão gia song hỉ lâm môn.
- Nhất định tới quấy rầy.
- Không mời cũng tới.
Tức thì cười ầm lên.
Những tiếng cười đó lọt vào tai Lữ huyện lệnh đều là cười nhạo ông ta, ùn ùn đổ xuống, nhấn chím ông ta, lần này mất sạch thể diện rồi, chớ mong đứng chân được ở Thiệu Hưng nữa. Ông ta mắt tóe lửa ném lại một câu:
- Sỉ nhục ngày hôm nay, nhất định trả lại gấp bội phần.
Rồi che mặt trong tiếng cười lớn của đám đông.
Trở về nhà mới phát hiện ra phu nhân không ngờ về nhà mẹ đẻ thật rồi, Lữ huyện lệnh chuyến này mất cả chì lẫn trài, tự biết không thể làm nổi huyện lệnh được nữa, liền đem toàn bộ gia sản tới nhà lão trượng nhân, một mặt đón thê nữ về, một mặt muốn hoạt động xem có thể đổi sang làm quan nới khác.
****
Ai đang nói cái gì mà ngựa giống với không ngựa giống, ngộ trở mặt với người đó, truyện của ngộ chỉ theo đuổi tình tiết hợp lý, nhất là phù hợp với đặc điểm tính cách của nhân vật chính, tuyệt đối không vì đua theo người khác mà thêm tính kịch vào.
Ngộ nói rồi, quyển sau ngộ viết thời Thịnh Đường, khẳng định có cả một hậu cung.