Khi tới cuổi tháng tám, cả hồn thuật tầng sáu và thể thuật tầng năm của Văn Lục đã đạt tới viên mãn. Mồng tám tháng chín hắn y hẹn về Cổ Loa thành. Văn Lục mặc một chiếc áo khoác dài tới gần gót chân do sư phụ hắn lần trước đưa tới.
Nhìn từ xa, một thân y phục màu đen với mái tóc dài “ba năm chín tháng” không cắt của hắn, lưng đeo một bọc vải dài và lớn sau lưng trông quả thật cực kỳ… quỷ dị. Văn Lục cũng không đi xe khách. Với tốc độ hiện giờ của Văn Lục, đi bộ cũng nhanh hơn xe rất nhiều rồi.
Văn Lục cũng không lo lắng người bình thường nhìn thấy trang “khác người” của mình. Khi vượt qua tầng sáu của hồn thuật, "Mầm Thế Giới" của Văn Lục cũng rộng bằng linh thức của hắn chính là vào khoảng chín ngàn mét. Ngoài rộng thêm ra Văn Lục cũng phát hiện ra một điều làm hắn cực kỳ kinh hỷ cả tuần. Hắn có thể vận dụng lực lượng của "Mầm Thế Giới" để hình thành một lớp “màng mỏng” bao quanh người. Lớp “màng mỏng” này mới đầu chỉ có tác dụng là che dấu hình ảnh, giống áo tàng hình trong các tiểu thuyết. Hắn đặt tên “màng mỏng” này là Vụ Ẩn
Khi tầng sáu hồn thuật viên mãn thì Văn Lục còn phát hiện ra nó còn có tác dụng che giấu khí tức. Có nghĩa là hắn có thể giả dạng hắn ở tầng thứ mấy thể thuật hoặc hoàn toàn giống người bình thường. Nhưng chỉ che giấu được từ tầng năm trở xuống, và người trên hắn hai cấp linh hồn hoàn toàn có thể phát hiện ra. Chức năng này của Vụ Ẩn chỉ có những người tu luyện hắc ám thuật hoặc thủy thuật mới có. Tuy nhiên vì "Mầm Thế Giới" của những người tu luyện hai thuật này không được như Văn Lục nên chỉ che giấu người có linh hồn cấp thấp hơn mình mà thôi.
Văn Lục điều chỉnh Vụ Ẩn ở mức hiển lộ ra mình chỉ ở tầng thứ ba thể thuật. Tầng thứ ba thể thuật này là tầng mà lứa tuổi này đạt tới nhiều nhất. Tất nhiên là không tính mấy vị “thiên tài” của các gia tộc vào đó.
Gần Cổ Loa thành chỉ nếu có người linh hồn cao sẽ lờ mờ nhận thấy một hình bóng nháy lên rồi biến mất trên đường cái. Tối mồng chín mới khảo nghiệm nên Văn Lục đủng đỉnh đi dạo mấy cái ngôi miếu cổ dọc đường. Theo hắn nghĩ “biết đâu” được bảo bối gì thì sao. Với linh thức hiện giờ của Văn Lục điều đó cũng có khả năng lắm. Cho đến tối hôm mồng tám thì hắn hoàn toàn thất vọng, toàn là “bát mẻ”, rồi “chai với lọ”. Văn Lục nhủ thầm: “Cơ may chưa đến…cơ may chưa tới thôi, không có gì phải buồn hết, khà khà…”
- Sư phụ nói khảo nghiệm sẽ diễn ra ở giếng ngọc. Giếng ngọc là nơi Trọng Thủy nhảy “tắm” à? Địa điểm kỳ dị à nha.
Cụ già và những “lão bất tử” đã thu xếp ổn thỏa sự nghi ngờ của dân chúng quanh vùng. Chẳng biết “các cụ” moi đâu ra một đoàn làm phim rồi tuyên truyền rằng trong vài ngày sắp tới sẽ lập trại để quay phim lịch sử ở Cổ Loa thành. Khi Văn Lục đến trời đã tối mịt, xung quanh giếng ngọc bị phong tỏa không có một bóng người dân bình thường nào tới. Từ xa, Văn Lục dụng linh thức điều tra thì hơn chục linh thức cường đại đuổi tới đánh tan hoang linh thức của hắn. Văn Lục kinh hãi một hồi, chợt nhận ra trong đó có một dòng quen thuộc.
- Khà khà…có mấy tiền bối đến sơm vậy à? Chắc thu sếp hậu trường đây mà.
Văn Lục tự nhủ rồi chớp nhoáng tiền vào trong vòng phong tỏa. Vừa bước vào trong Văn Lục mới nhận ra là một trận pháp. Ngoài tác dụng phong tỏa ngoại giới, trận pháp này còn khuếch đại không gian quanh bờ hồ và có thể chứa được hơn hai vạn người. “Thật là đồ sộ nha!”. Văn Lục tự nhủ rồi nhìn về phía trung tâm hồ. Ở trung tâm hồ là cái giếng ngọc được cải tạo lại. Tuy nhiên, cái Văn Lục thấy chính là hình ảnh huyền ảo của một cái giếng cổ nằm lệch so với cái giếng mà người bình thường nhìn thấy khoảng hai ba mét.
Bóng người chớp lóe, Văn Lục vội vàng khom người:
- Sư phụ! Đệ tử đã đến,sao chẳng có ai ở đây vậy, chẳng lẽ đệ tử đến sớm nhất sao?
Cụ già vuốt râu cười:
- Khà khà… Ai nói với con là con tới sớm nhất? Có tới ba trăm người tới rồi đang ở trong tiểu Dinh trận. Dinh của con là căn thứ ba mươi, đây là ngọc lệnh. Con vào đó nghỉ ngơi đi. Sư phụ còn có chút việc với mấy lão bất tử.
Lời chưa nói xong thì bóng dáng cụ già cũng biến mất. Trận do mấy thánh nhân bố trí, thảo nào linh thức của Văn Lục cũng không dò ra được gì.Văn Lục đang định về căn “dinh” của mình thì “xưu” một tiếng đã thấy bóng chớp lóe lên trên không trung rồi hạ xuống. Văn Lục nhìn muốn rớt con mắt. “Trời ạ! Ngự không phi hành sao? Ách người đó cũng tầm tuổi mình”. Người mới tới là một chàng trai khoảng hai mốt hai hai tuổi. Thần thức Văn Lục nhận ra chàng trai kia cũng đã đạt tới tầng năm thủy thuật. Hai mươi mốt tuổi đã đạt tầng năm thì cũng thuộc thiên tài a. Chưa kịp cảm thán thì “viu…viu”, liên tiếp ba bóng người lóe lên trên không, hạ xuống đứng bên bờ hồ. Văn Lục cực kỳ kinh ngạc, một người thiên tài ngự không phi hành thì thôi, đây đằng này ba người kia tu vi cũng chỉ tầng bốn kim thuật sao cũng bay lượn “ầm ầm”. Văn Lục đang tính quay vào hỏi sư phụ thì đằng sau vang lên tiếng gọi:
- Anh gì áo đen kia! Sao thấy em lại bỏ chạy? Không lẽ em không xinh đẹp sao?
“Ách”. Gặp ma rồi, Văn Lục quay lại rõ ràng thấy cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang hạ xuống kia tu vi mộc thuật mới đạt tới tầng năm sao có thể nhìn thấy Văn Lục chứ. “Vụ Ẩn mất linh sao?” Văn Lục tự hỏi rồi nhìn cô bé. Cô gái mặc chiếc váy dài chấm đất, mái tóc cắt ngắn ngang vai thật khả ái. Văn Lục giải trừ Vụ Ẩn chỉ khống chế mình ở thể thuật tầng ba rồi hỏi cô bé đang đứng trước mặt:
- Cô gọi ta?
- Ở đây có mỗi anh mặc áo đen thôi nè! Cái gì sau lưng anh vậy? Cho Na Na coi thử đi?
“Thật là…”. Văn Lục bất đắc dĩ, quả thật là có mỗi mình hắn mặc áo đen giờ này. Cô bé Na Na này cũng quá tò mò đi. Nhìn cô bé một hồi Văn Lục hỏi:
- Cô thuộc dị năng thế giới sao?
- Dạ! Em thuộc dị năng có khả năng nhìn xuyên thấu...
Văn Lục vội vàng đem hai tay che lấy phần dưới làm cô bé cười khúc khích.
- Hihi! Chỉ khi nào em vận dụng mới dùng được thôi, còn lại giống người bình thường! "Mầm Thế Giới" của em là mộc…hihi…em thuộc thuật sư chữa trị!
Văn Lục trong lòng thầm hô to: “Lời to rồi, có “buff” theo… khó chết. Cô bé này cũng ngây thơ a, chưa gì đã khai hết rồi. Nhất định phải làm quen”.
- Anh là Văn Lục thể thuật cấp ba, nếu em không ngại anh thấp kém, anh có thể làm quen với người xinh đẹp, dễ thương, hiền dịu như em không?
Văn Lục thầm nhủ “trình độ tán gái không tệ”. Nhưng hắn không “tự hào” được bao lâu:
- Xí! Anh cũng giống mấy tên công tử “bột”. Toàn lôi trong “sách vở” ra nịnh người ta.
Văn Lục đỏ mặt đang không biết phải làm sao thỉ ngạc nhiên nhìn xuống đất. Linh thức của Văn Lục cảm nhận thấy có hai linh hồn cấp bốn tiến lại gần tới chân Văn Lục, rồi phá đất chui ra hai người, thổ thuật bậc năm.
- Oa nha nha! Ta đã bảo ngươi đi sai rồi ngươi không nghe cơ. Nếu chậm trễ khảo nghiệm thì cứ về chịu sư phụ đánh nát đít đi. Đúng là đồ “đầu đất”.
- Tức chết ta mà! Ngươi bao ai đầu đất tên “thạch đầu” kia? Thiên tài ta tính toán có bao giờ sai chứ?
- Còn nói thiên tài? Bốn năm trước kẻ nào độn thổ vào nhà xí…?
- Suỵt! Ngươi bé cái miệng của ngươi lại, ngươi thì kém ta sao? Muốn ta kể “chiến tích” của ngươi cho thiên hạ đều biết không?
- Ngươi coi xem, hai ta phá rối người ta tâm sự kìa! Đây chắc là chỗ mà sư phụ nói là “công viên” đây mà. Đầu đất ngươi còn nói “bách độn bách trúng” đi!
- Tên thạch đầu ngươi có giỏi thì dẫn đường đi! Ta đã “hao tâm tổn sức” mở đường ngươi còn la hét gì?
- Ặc! Coi như bỏ qua! Anh em mình thân thích, xích mính là mất tình đoàn kết a. Đợi tới nơi ta sẽ lén trộm rượu của lão sư hai ta cùng uống, thế nào?
Văn Lục với cô bé Na tròn mắt: “Đất và đá…đúng là tuyệt phẩm à nha…”.
Đầu đất và Thạch đầu bá vai nhau đi tới chỗ Văn Lục đang đứng.
- Anh chị làm ơn cho hỏi đây là cái “công viên” nào vậy?
“Đất” và “Đá” linh hồn mới cấp bốn dĩ nhiên là không thể phát hiện được ra mình đang ở trong trận. Lại đừng có nói dò xét được cấp bậc của Văn Lục. Còn cái cô bé Na kia Văn Lục cũng không “thấu” chứ nói gì tới anh em “đất”, “đá”. Chính vì thế mà anh em họ vẫn tưởng lầm là đang lạc trong công viên nào đó. Nhưng mà độn tới đúng chỗ thì đúng là khả năng tính toán của đầu đất “hơn người” thật. Văn Lục chưa kịp nói thì một tiếng ồm ồm vang lên từ phía sau:
- Hai cái tên ngu ngốc các ngươi sao bây giờ mới tới? Lại mải chơi hả? Còn chưa mất mặt đâu mà cãi nhau òm tỏi ngoài này?
Thạch đầu sáng mắt vội chạy lại bên cạnh lão già nọ nước mắt ngắn, nước mắt dài:
- Ôi! Sư phụ ơi chúng con thật khổ?
Đầu đất bên cạnh gật gật:
- Thực sự rất… rất khổ!
Thạch đầu tiếp tục ca thán:
- Chúng con đâm đầu vào mấy cái trận đồ “trấn ma” cấp sáu a. Phải dùng hết sức lực của đầu đất và sự thông minh “tuyệt đỉnh” của con mới chui ra khỏi trận a.
Đầu đất ngớ ra rồi gật đầu như gà mổ thóc, luôn kêu “đúng, đúng”. Lão già cốc mấy cái vào đầu hai người rồi mắng:
- Các ngươi tính lừa ai? Trấn ma cấp sáu mà “chui ra, chui vào”? Đi chợ chắc? Hai ngươi vào úp mặt vào tường cho tới ngày mai!
Lão già xách hai anh em đất đá như đang xách hai con gà nhép vào trong dinh trận. “Thật là mở rộng tầm mắt”. Văn Lục cảm thán quay sang cô bé Na cũng thấy cô bé nhìn mình:
- Em biết phi hành hả?
Cô bé Na bĩu môi:
- Cái này đơn giản mà! Sư phụ anh không bảo anh sao? Tới cấp ba là có thể mượn lực của "Mầm Thế Giới" hình thành khí lưu dưới chân là phi hành rồi!
Văn Lục sửng sốt “A” lên một tiếng. Sư phụ của Văn Lục đúng là bận cái gì túi bụi cũng chẳng có thời gian nhiều cho việc chỉ bảo Văn Lục. Cô bé Na bên cạnh thầm nhủ: “Cái anh đầu gỗ này sao ngốc ngốc vậy a. Tại sao ta lại có cảm giác thân cận với anh ta nhỉ? Kỳ lạ thật…”
Vù…vù, vù…
Liên tiếp lóe lên hơn mười bóng trắng trên bầu trời rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Na Na gieo lên:
- A! Trịnh gia cũng tới rồi! Anh có thấy các chị ấy thật xinh đẹp không?
Văn Lục thở dài:
- Thật là xinh đẹp a! Gần bằng Na Na rồi!
“Không tận dụng cơ hội mới là ngu ngốc, khà khà…” Văn Lục thầm đắc ý trong lòng. Na Na nghe vậy đỏ mặt, cúi đầu lí nhí:
- Nhiều người cũng bảo Na Na thế!
“Ách, cũng quá thành thật đi”. Văn Lục tủm tỉm cười rồi nhìn về phía mấy cô gái họ Trịnh mới tới. Khoảng mười ba người nữ và hai người nam đều tu luyện thủy thuật. Người cấp năm có hai người, còn lại là cấp ba và bốn. “Con gái mà tu luyện thủy thuật thì quả là xinh đẹp!”. Văn Lục cảm thán. Mấy người Trịnh gia vừa hạ xuống thì “viu..viu”, trên bãi cỏ đã xuất hiện hai người giống nhau như đúc. Na Na đứng bên thì thầm.
- Họ là cặp song sinh Phong Quốc và Phong Sơn a. Hai người bọn họ thuộc Ngô gia, tự xưng là “song phong long sát” nghĩa là long cũng có thể sát nha, thật là cuồng ngạo. Hì hì
Văn Lục quay sang nhìn Na Na với ánh mắt ngạc nhiên. Cô bé biết không ít a. Văn Lục quay sang hỏi luôn về các thế gia của Việt Nam thì Na Na thích thú liên miên từ đông sang tây, từ cổ tới kim làm Văn Lục hoa mắt chóng mặt.
Thế gia được coi là hùng mạnh nhất chính là Lê gia. Hai thời làm vua, nhất là thời hậu lê thì quả thật là hùng mạnh. Trưởng lão hầu hết tu luyện tới bậc thánh nhân, con cháu thiên tài lớp lớp. Chỉ khổ một nỗi là Lê gia phân thành hai chi nhánh, chi nào cũng nhận mình mới là chi chính. Việc đấu tranh nội bộ mặc dù ẩm ĩ nhưng nó cũng là động lực thúc đẩy hậu nhân tu luyện thành tài.
Ngoài Lê gia còn có Trần gia, Nguyễn gia, Lý gia và một số gia tộc khác thực lực tương đương nhau. Mỗi gia tộc thường có đặc điểm riêng ví dụ như Lê gia thì thường tu luyện hỏa thuật, Trịnh gia tu luyện thủy thuật hay Trần gia tu luyện kim thuật, Nguyễn gia tu luyện phong thuật…
Tất nhiên là có nhiều con cháu các họ cũng có rất nhiều người mang "Mầm Thế Giới" khác những người trong họ. Cứ mười hai năm một lần các đại gia tộc tụ lại cùng nhau tổ chức “Việt Thuật Đại Hội”. Việt Thuật Đại Hội chính là dành cho những lớp trẻ dưới ba mươi tuổi tham gia tiến hành tỷ thí để chọn ra mười nhân tài xuất sắc. Mười nhân tài này thường sẽ được các thánh nhân hay các bụt xuống nhận làm đệ tử.
Văn Lục lắc đầu cảm thán: “Thật là một khung trời mới nha”.
Trên trời lúc này có một người khoảng mười chín hai mươi tuổi bay xuống gần chỗ Văn Lục và Na Na đang đứng. Chưa xuống tới nơi hắn đã đã cất tiếng:
- Na Na! Em chạy đâu để ta tìm em mãi! Ra ngoài một mình rất nguy hiểm. Em không nên chạy lung tung!
- Hư! Người ta đi đâu mắc mớ gì tới anh!
Văn Lục đứng bên nhìn hai người lắc đầu: “Tới rồi, lại một tên mặt trắng. Ở đâu cũng có một tên công tử bột a”. Người con trai vừa nói với Na Na quay sang Văn Lục dò xét:
- Người này là ai?
Na Na đứng bên cạnh vội cầm lấy tay Văn Lục rồi hếch cái mũi lên nói:
- Đại ca Văn Lục! Có đại ca ở đây Na Na còn lo nguy hiểm sao? Anh có thể về đi nghỉ được rồi!
Tên mặt trắng nhìn Na Na rồi lại nhìn Văn Lục nói:
- Cấp ba thể thuật sao? Tên Lục gì đó kia, ta khuyên ngươi đừng có gần Na Na không tự gánh lấy hậu quả.
Văn Lục sờ sờ mũi: “Tên này cũng quá thành thật đi, mới cấp sáu kim thuật mà đã vênh mặt sao?”
Na Na đang cẩm tay Văn Lục buông ra, thân hình run rẩy, mặt đỏ bừng quát:
- Anh là cái gì? Mắc mớ gì tới anh chứ? Đụng đến Văn Lục đại ca, Na Na không tha cho anh đâu.
“Mặt trắng” trừng mắt lên với Văn Lục rồi hừ một tiếng quay đi:
- Em chỉ có thể là của ta thôi!
Văn Lục bất đắc dĩ, tự nhiên lại bị lôi vào những truyện vớ vẩn này. Cái cô bé Na Na này không biết lai lịch thế nào mà bị theo đuổi đến mức này?
Na Na cúi đầu lí nhí:
- Xin lỗi Văn Lục đại ca, làm đại ca phiền toái. Sư phụ Na Na một lần chưa bệnh cho cha hắn. Hắn nhìn thấy Na Na liền bám theo tới giờ.
- Ồh! Sư phụ của Na Na là ai vậy?
Văn Lục cũng tin Na Na nói là thật, dù sao thì những người thầy thuốc, nhất là những người tu luyện mộc thuật thường chân chất hiền lành.
- Sư phụ của Na Na là Hải Thượng thánh.
Văn Lục cau mày:
- Hải thượng thánh? Là Hải Thượng Lãn Ông tiền bối sao? Quá nổi danh đi!
Văn Lục vừa rứt lời bỗng nhiên giữa hồ xảy ra dị biến. Bóng giếng ngọc huyền ảo dần dần rõ nét. Thiên địa linh khí xung quanh ào ào đổ về trung tâm giếng ngọc. Văn Lục và Na Na nhìn đến ngẩn ngơ!
Xoẹt, xoẹt… hơn mười người có cả trung niên lẫn cụ già từ trống không xuất hiện trên bãi cỏ. Bên người Văn Lục sư phụ cũng hiện ra thì thào.
Sắp mở rồi! Đã bắt đầu thu linh khí rồi, tối mai sẽ đầy đủ!
Chiều muộn mồng chín tháng chín, Văn Lục còn đang ngồi tu luyện hồn thuật thì nhận được tín hiệu xin gặp. Văn Lục bước ra khỏi tiểu dinh trận không khỏi giật mình. “Hơn mười ngàn người, đều là những người trẻ tuổi a”. Na Na thích thú níu lấy tay Văn Lục, con mắt mở to nhìn chăm chú:
- Văn Lục đại ca không ra sớm coi náo nhiệt a. Hầu hết mọi người đã đến đông đủ rồi nè.
- Còn sớm mà sao mọi người ra đứng hết vậy?
Linh thức lướt qua, Văn Lục hít vào một ngụm lương khí. Có ba trăm năm mươi người lục cấp thuật pháp, hơn hai ngàn tám trăm người ngũ cấp, hơn chín ngàn người là tam và tứ cấp thuật pháp. Văn Lục cảm thán: “Đúng là đại thủ bút a, tương lai thuật pháp Việt cũng quá kinh khủng đi”.
Từng tốp chia ra đứng rì rầm bàn tán, ai cũng vẻ mặt ngưng trọng. Khi Văn Lục vừa ra thì mọi ánh mắt ở gần đổ dồn về phía hắn. Nói chính xác hơn là tập trung về cô bé Na Na. Văn Lục cười khổ “muốn yên ổn cũng thật khó khăn”. Khi nhận thấy Văn Lục mới đạt tầng ba thể thuật, thì ánh mắt tò mò chiếu tới chuyển thành khinh bỉ, giống như kiểu “cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga”.
Văn Lục cũng biết trên Văn Lang Thiên cũng cử xuống mấy vị công tử, tiểu thư xuống. Na Na và tên “mặt trắng” hôm trước cũng nằm trong số đó. Mà tính cách Na Na “tiểu thư” thì đúng là người ưa náo nhiệt. Hết chạy đông rồi chạy tây từ sáng tới giờ không biết mệt mỏi. Nếu không phải Văn Lục nói trước rằng chiều sẽ ra thì có lẽ hắn khó lòng yên ổn. Na Na nhí nhảnh dễ thương, lai lịch lại cực kỳ nổi bật, dẫn đến rất nhiều anh chàng con nhà thế gia hâm mộ muốn được làm quen. Nhưng mà điều kỳ lạ là cô bé Na Na này không biết làm cách nào luôn luôn thoát khỏi mấy cái đuôi vô vị kia rồi lại tiếp tục tò mò chạy hết mọi ngõ ngách Cổ Loa thành.
Văn Lục nhận thấy nhiều ánh mắt địch ý, chế nhạo “chiếu” thẳng vào người làm hắn muốn chui vào tu luyện tiếp cho rảnh nợ. Bỗng nhiên Văn Lục phát hiện ra dưới gốc cây gần Ngũ Long Môn có một thân ảnh. Điều kỳ lạ là với cấp sáu hồn thuật của Văn Lục cũng không phát hiện ra chàng trai này tu vi cấp mấy. Chàng trai ôm cây kiếm đứng một mình, khuôn mặt trầm lạnh khiến không ai dám lại gần hắn.
Na Na thấy Văn Lục chăm chú nhìn người nọ thì ngẩn ra, tiếp sau thì thầm vào tai Văn Lục:
- Hắn là Trần Tiêu, người duy nhất không phải từ Văn Lang Thiên xuống những đã đạt tới thất cấp hắc ám thuật. Hắn đáng sợ a, Na Na cũng không dám lại gần hắn.
Văn Lục ngạc nhiên lẩm bẩm: “Hắn ta tu luyện kiểu gì vậy trời?”. Văn Lục nhìn ra giếng ngọc nhận thấy hình ảnh đã cực kỳ rõ nét, linh khí lượn vòng xung quanh tạo nên sắc thái lung linh mà huyền ảo.
- Ai nha! Hóa ra là hai người, chúng ta đang hỏi là ai mà làm mọi người bàn tán không thôi nha.
Thạch đầu vừa bá vai đầu đất đi tới chỗ Văn Lục vừa nói. Đầu đất liên tục gật đầu:
- Đúng đúng!
Văn Lục mỉm cười chưa kịp nói, Na Na bên cạnh đã ríu rít:
- A! Na Na nghe nói hai ngươi bị úp mặt vào tường. Úp mặt vào tường để làm gì a? Chơi có vui không?
Đầu đất và thạch đầu trợn tròn mắt:
- Vui? Vui cái con khỉ. Sư phụ bắt chui xuống đất rồi ở đó cả ngày? Hic hic chúng ta thật khổ…thật là khổ.
Đột nhiên mặt đất chấn động, gió cất lên ào ào thổi tung lá tàn, đẩy xa những người đứng bên cạnh hồ. Linh khí đang lượn hài hòa vòng xung quanh giếng ngọc bỗng nhiên bùng nổ dữ dội. Mọi người thấy dưới đáy giếng phun lên lớp lớp quang hoa bảy sắc tụ tập trên không trung của miệng giếng. Sau một hồi lớp quang hoa mờ mờ ảo ảo vặn vẹo hiển thị hình ảnh rất nhiều người đang nhìn về một phía . Văn Lục nhìn về phía đó thì thấy quang hoa hiện lên bóng một vị trung niên mờ ảo với khuôn mặt cương nghị, khí độ xuất trần. Vị trung niên nọ mở miệng cất tiếng như sấm dậy vang vọng:
- Ta, An Dương Vương! Để hưng an bốn cõi, nay ta đặt tên nước là Âu Lạc, phát triển giang sơn ngày càng cường thịnh.
Ngàn vạn người bên dưới nghe xong lời trung niên, máu huyết sôi trào hô to:
- Âu Lạc! Âu Lạc! Ngày càng cường thịnh!
Hình ảnh huyền ảo lại vặn vẹo rồi hiển thị lên trên một tường thành bằng đất. Người trung niên chỉ tay xuống tầng tầng lớp người đang xông lên từ ngoài xa hét lớn:
- Bắn cho ta! Bắn cho chúng biết Âu Lạc ta không dễ dàng bị xâm phạm.
Hàng loạt nỏ lớn trên thành như gào thét nhả tên xuống. Đoàn người công thành chết thảm hại, la hét chạy trốn. Có người đang chạy thì bị tên bắn xuyên qua đầu, có người bị bắn trúng chân ngã xuống rồi bị người phía sau dẫm đạp đến chết. Quân binh loạn thành một đoàn bỏ chạy ra phía xa.
Người xem còn chưa hết bàng hoàng thì hình ảnh tiếp tục thay đổi.
- Ta sao? Ta thắng còn có ý nghĩa sao? Đánh địch một ngàn tổn thương tám trăm a! Mị Châu ta xuống chuộc lỗi với nàng.
Chàng thanh niên nhảy xuống giếng bỗng nhiên rơi vào một không gian kỳ lạ. Chàng trai lơ lửng trên không, đang phân vân ngạc nhiên thì một tiếng nói vang vọng không gian:
- Ngươi có muốn gặp lại nàng?
Chàng trai sửng sốt một hồi vội vàng quỳ xuống:
- Muốn…muốn, trả bất cứ giá nào ta cũng muốn!
- Ngươi đợi ở đó hoàn thành một sứ mệnh, hoàn thành rồi ta sẽ để ngươi cùng nàng đoàn tụ.
Hình ảnh mờ dần trở về trạng thái linh khí xoay quanh giếng ngọc. Khi mọi người còn chưa hết ngạc nhiên thì trên giếng ngọc không biết lúc nào đã xuất hiện một lão nhân. Lão mặc một bộ quần áo màu nâu đất, đưa ánh mắt hiền từ lướt qua mọi người rồi thì thào: “Đợi lâu rồi…thật là lâu a”.
Lão nhân ngầng đầu lên cất tiếng:
- Chư vị, giang sơn lâm nguy, phụ ấu cũng ra trận. Lão được an bày ở đây đã lâu để mở cửa không gian khảo nghiệm. Cánh cửa chính là miệng giếng. Chư vị bắt đầu thôi:
Mọi chuyện khá đột ngột khiến mọi người không kịp phản ứng. Chợt thấy một bóng đen lóe trên miệng giếng ngọc rồi rớt xuống. Người đó chính là Văn Lục. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ tranh thủ phút nào nhanh phút ấy. Không biết rằng nhiều người đang chửi thầm hắn ngu ngốc. Ai cũng không muốn đi trước dò đường. Trong nháy mắt trên miệng giếng lại xuất hiện hai người. Na Na thấy Văn Lục tuột khỏi tay mình hốt hoảng lao theo. Còn người kia chính là chàng trai đứng ôm kiếm dưới gốc cây lúc nãy. Lúc này mọi người mới chợt giật mình ào ào lao xuống.
Văn Lục vừa rớt xuống giếng thì thấy trước mắt mình một cánh cổng tam quan. Bên cạnh cánh cổng có đứng một người anh tuấn nhìn về phía Văn Lục với ánh mắt đượm buồn. Văn Lục sửng sốt: “Hắn chẳng phải Trọng Thủy trong hình ảnh vừa rồi sao?”
Văn Lục vừa bước tới gần định đi qua cửa thì Trọng Thủy đứng ra chặn đường.
- Muốn lấy Hồn Lệnh phải đánh bại ta, nếu ngươi không có bản lãnh ta khuyên…
Vừa phát ra chữ bản thì bọc vải sau lưng Văn Lục bị trấn tan, sau đó ánh đao lóe lên. “Cứ ăn của ta một đao rồi tính” Văn Lục không đợi Trọng Thủy nói xong liền thi triển “hôn mê” tới Trọng Thủy tiếp đó vung đao chém tới. Hắn đúng là biết lợi dụng cơ hội, tiên thủ vi cường chém bay Trọng Thủy rồi vọt vào tam quan.
Trọng Thủy bị chém gần đứt lìa văng sang bên cạnh cửa. Bỗng nhiên hai nửa thân hình liền ghép lại, qua một hồi thì y nguyên như lúc trước. Nếu Văn Lục còn ở đây chắc cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên mà chạy. Nhưng mà người buồn bực lại là Trọng Thủy: “Ở đâu ra tên thất phu không nghe lý lẽ vậy? Ít ra cũng phải đợi người ta nói xong đã chứ?” Văn Lục cũng không biết hắn làm vậy khiến Trọng Thủy “rút kinh nghiệm”, gặp người đến sau thì chẳng nói chẳng rằng cứ đánh trước đã, khiến người đi sau chịu khổ không ít.
Vừa lúc Văn Lục đi khuất vào tam quan thì Na Na cũng nhìn thấy cánh cửa. Hóa ra hai người cùng đi vào lúc đó là Na Na và chàng trai cấp bảy hắc ám thuật thì Na Na lại tới trước. Điều kỳ lạ là giờ này chàng trai đang đi trên một thông đạo không thấy cuối. Cứ mỗi một bước tiến lên thì phía sau chợt biến mất, không còn đường lui lại. Vậy ra nếu người nào mà đi sau cùng thì hắn cứ đi dạo mỏi cẳng cho đến khi những người đi trước đánh xong với Trọng Thủy mới thấy cánh cổng.
Na Na vừa tới thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Trọng Thủy thì tự nhiên òa khóc. Cô bé ngồi xổm khóc tới “thôn thiên địa ám” làm Trọng Thủy sửng sốt luống cuống không biết sử lý làm sao. Hắn đang đứng tần ngần, thì “xoẹt” một tiếng, bóng cô bé… mất tích. Lần này thì đúng là hắn phát khùng đấm tay vào ngực la hét. Không ngờ lớp trẻ bây giờ đứa nào cũng ranh ma. Trọng thủy cũng không có biết vừa nãy hình ảnh mọi người xem có ghi lại rằng Trọng Thủy phải hoàn thành một sứ mệnh. Với người nhanh trí thì dễ dàng hiểu Trọng Thủy ở chiến tuyến kẻ địch chẳng lẽ lại để dẫn đường. Để kẻ địch có tâm cơ dẫn đường? Vậy khác nào tự sát a. Nếu không phải dẫn đường thì chắc chỉ còn cản trở mà thôi. Chính vì thế Văn Lục sau thoáng sửng sốt đã “cho ăn một đao” rồi vọt lẹ.
Nhưng công phu “nước mắt” của Na Na thì đúng là lợi hại nhằm vào sự mềm lòng của Trọng Thủy mà không tốn tý sức nào vượt qua.
Trọng Thủy đang khùng khùng thì người thanh niên mặc áo lam mò tới. Dĩ nhiên là “choảng” nhau nhiệt tình. Đừng có xem biểu hiện “kém cỏi” của Trọng Thủy hai lần vừa rồi mà kinh thường. Sức mạnh của Trọng Thủy được căn cứ theo sực mạnh tối đa của người tới khảo nghiệm. Hơn nữa với kinh nghiệm chiến trường của hắn thì đánh bại quả là điều khó khăn.
Văn Lục vừa bước qua cổng tam quan thì trước mắt sáng ngời. Trước mặt hắn là một cánh đồng bát ngát. Cánh đồng lúa đã chín, hạt ngả sang màu vàng óng. Cả cánh đồng đung đưa theo từng con gió thật yên bình. Nhưng làm Văn Lục chú ý chính là trước mặt hắn khoảng hơn hai mươi bước chân, có một lệnh bài phát quang hoa bảy màu. Lệnh bài đang lơ lửng cách mặt đất chừng hơn một mét.
Văn Lục đi tới đưa tay cẩn thận cầm lấy. Lệnh bài chợt phát ra anh sáng chói mắt rồi biến mất. Văn Lục đang ngạc nhiên thì chợt thấy ở giữa lòng bàn tay trái có đồ án nho nhỏ của tấm lệnh bài . Đồng thời trong não hải Văn Lục có một luồn thông tin. “Người cầm lệnh bài có nhiệm vụ tìm Hồn Ngọc thứ nhất và cũng chính là người phải kết nối mười hai Hồn Ngọc còn lại để hình thành sức mạnh. Nhiệm vụ của người cầm hồn lệnh thứ nhất được tính bắt đầu từ khi tiếp nhận Hồn Lệnh. Khi tử vong lệnh bài sẽ được chuyển tiếp cho người cầm lệnh bài thứ hai.
Văn Lục tiếp tục tìm hiểu luồng thông tin. Nội dung của nhiệm vụ: Chờ ba tháng.
Văn Lục khóc dở cười dở: “Đây là cái kiểu gì nhiệm vụ? Thật đúng là…”
Trong khi Văn Lục đang không biết phải làm như thế nào thì một luồng hào quang lóe lên, bao quanh Văn Lục. Chưa kịp phản ứng thì Văn Lục đã nhận thấy mình đang đứng ở bên bờ hồ bán nguyệt vừa nãy. Văn Lục tặc lưỡi: “Không ngờ lấy lệnh bài lại đơn giản như vậy”.
Có thật là đơn giản? Hắn đúng là không biết bây giờ có bao nhiêu người khổ sở vì hắn và Na Na gây ra. Những người đi sau đầu tiên là phải đánh bại Trọng Thủy. Điều quan trọng là Trọng Thủy bây giờ sức mạnh luôn luôn ở đỉnh điểm của người khảo nghiệm. Hơn nữa hắn đánh không bao giờ tốn sức trong khi đó người tham gia khảo nghiệm thì hùng hùng, hổ hổ lao vào đánh đấm. Sau một hồi “cát bay đá chạy” thì thở không ra hơi trong khi đó cái tên trời đánh Trọng Thủy kia chẳng có tý sứt mẻ nào.
Thử nghĩ mà coi. Chặt hắn một cái tay, chưa kịp làm ra phản ứng gì hắn đã mọc lại cái tay mới, thế đánh sao nổi. Mặc dù vậy người lọt qua cửa của hắn thực sự có nhiều. Tính sơ sơ khoảng hơn một ngàn người qua, những người này đều là những tinh anh có kinh nghiệm thực chiến và ai cũng mang trong người ít nhất là một hai tuyệt chiêu trí mạng.
Tuy nhiên vượt qua cũng chưa phải là nhặt được Hồn Lệnh như Văn Lục lúc đầu vào. Trừ ba người đầu tiên vào thì sẽ thấy được luôn Hồn Lệnh. Những người còn lại thì sẽ bị lọt vào mê cung, và khi đó thì “tùy duyên” đi. Có người đang đi trong rừng trúc, thấy con chim rớt xuống bị thương giật giật ngay trước mặt. Hắn đang nóng lòng tìm lệnh bài bèn “sút” cho con chim bay vọt vào dóng đường thế là hắn cũng “bay ra” ngoài. Có người thì thấy một cô gái ngồi khóc thút thít bên sông thì thấy thương hại lại gần an ủi. Sau một hồi ngơ ngẩn, lại muốn về nhà cùng cô ấy. Vừa bước qua cánh cửa nhà thì thấy mình đã đứng bên ngoài bờ hồ.
Ách, tuy nhiên có trường hợp còn “thảm” hơn. Một người đang đi trên đường tự nhiên thấy một cụ già đang ra sức đập một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái đau đớn quằn quại bên đống lửa hết khóc lóc lại van xin ông già tha cho. Chàng trai nổi máu anh hùng nhảy tới cho cụ già một “cước” bay tuốt ra đằng xa, hắn nào có để ý rằng trên tay cụ già cầm cái gì. Đang dương dương tự đắc đưa tay kéo “mỹ nhân” thì cái cô mỹ nhân nãy giờ nằm trên đất bỗng nhiên vùng dậy, cái miệng há to, một ngụm. Thế là hắn khỏi ra luôn.
Đúng là có cái rủi “dễ thương” cũng có cái rủi khủng khiếp a. Những người sống sót còn lại cư nhiên học được một bài học quý báu “tỉnh táo trong mọi tình huống”.
Na Na khuôn mặt đỏ hồng hưng phấn chạy lại chỗ Văn Lục khoe cái đồ án Hồn Lệnh thứ hai.
- Na Na phải đi Vĩnh Phúc a. Văn Lục đại ca phải đi chỗ nào?
- Ta sao? Ta chưa biết.
Na Na sửng sốt, trả lời vậy là ý gì. Nhìn vẻ ngạc nhiên của Na Na, Văn Lục cũng đành cười khổ.
Khoảng ba giờ sáng ngày hôm sau chỉ còn lại hơn tám ngàn người. Mới bước khảo nghiệm đã tổn thất quá lớn. Bầu không khí nặng nề bao chùm tâm trạng mọi người. Người được lệnh bài thì tập trung bạn bè, người thân thành một tổ hỗ trợ mau chóng đi làm nhiệm vụ. Trong mười hai Hồn Lệnh thì chỉ có Hồn Lệnh của Văn Lục bắt hắn phải làm một mình. Còn lại có thể tìm người hỗ trợ. Tuy nhiên người hỗ trợ cũng chỉ hơn kém một cấp bậc mà thôi. Tối đa mỗi tổ chỉ được bảy người. Tuy nhiên khi tiếp nhận khảo nghiệm chính thức của Hồn Ngọc thì chỉ người nắm giữ Hồn Lệnh mới được tham gia. Nghe mọi người nói lại như thế Văn Lục bỗng nhiên rùng mình.
“Chết băm, chính thức khảo nghiệm chỉ người có Hồn Lệnh mới bị Hồn Ngọc khảo nghiệm, vậy thì tổ đội hóa ra thừa sao?” Văn Lục ớn lạnh ở chỗ nhiệm vụ có cho lập tổ đội, nhưng nghe như không dùng đến. Vậy chẳng phải khi tiếp cận Hồn Ngọc sẽ có vấn đề gì sảy ra sao?
Đúng như Văn Lục dự đoán, ngày thứ ba khi hắn đang tu luyện hồn thuật thì một âm thanh vang lên trong đầu. “Người tiếp nhận Hồn Lệnh thứ chín “thất bại”. Nhiệm vụ được chuyển cho người cầm Hồn Lệnh thứ nhất thực hiện. Nội dung nhiệm vụ tới sông Như Nguyệt nhận khảo nghiệm.”
Văn Lục đứng dậy nhìn về phía bắc thì thào: “ Chẳng lẽ toàn đội bị diệt trước khi tiếp cận Hồn Ngọc sao? Hóa ra không phải là ta được ngồi chơi a”.
Sông Như Nguyệt nằm tại địa phận tỉnh Bắc Ninh là nơi diễn ra cuộc chiến lịch sử nổi tiếng của dân tộc Việt Nam. Văn Lục rời Cổ Loa thành ngay trong đêm. Chỉ thấy bóng hắn chợt lóe lên rồi biến mất nơi cuối con đường. Nếu những người ba hôm trước còn khinh bỉ thể thuật tầng ba của hắn mà nhìn thấy màn này chắc há hốc mồm không ngậm nổi.
- Ài! Thời tiết quá tệ! Sao mưa vào lúc này?
Văn Lục đứng dưới mưa cảm thán. Xung quanh Văn Lục dường như có một vách ngăn vô hình ngăn cản những hạt mưa trước khi chúng chạm vào vạt áo dài màu đen của hắn.
Văn Lục vừa đi qua địa phận Hà Nội thì trời bắt đầu mưa. Một bên thì trời đẹp đầy sao, còn một bên thì mưa to tầm tã, kể cũng kỳ lạ. Văn Lục vượt qua thành phố Bắc Ninh tới gần Cổ Mễ đình lúc này vào khoảng mười hai giờ đêm. Văn Lục chợt thấy một bóng nhỏ lóe lên màu vàng vọt tới phía mình.
Văn Lục kinh hãi, với linh thức hồn thuật tầng sáu mà cũng không nhìn rõ là vật gì. Bọc vải đen sau lưng Văn Lục cấp tốc bung ra, thanh đại đao vung lên chém tới nhưng đao mang chưa chạm tới thì cái bóng nhỏ đã phóng tới chân. Văn Lục lạnh buốt sống lưng: “Đây là cái dạng gì? Cư nhiên tốc độ kinh khủng vậy?”
Nhìn xuống chân, Văn Lục khóc dở cười dở. Dưới chân hắn là một con vật giống hình dạng con “cún” đang lượn quanh hai chân Văn Lục làm nũng với hắn. Con cún ngẩng lên mở con mắt tròn xoe, kêu ô ô giống bộ dạng thân thiết “lâu năm mới gặp”.
- Chó bây giờ cũng kinh khủng nha!
Văn Lục ngồi xuống vuốt vuốt đầu con cún cảm khái. Con cún dúi dúi cái đầu vào lòng bàn tay Văn Lục vẻ hưởng thụ. Văn Lục đang tính đứng lên đi tiếp thì bỗng nhiên thấy nhói ở đầu ngón tay trỏ. Văn Lục giật mình rút tay về, một giọt máu văng lên đầu con cún. Trên trán con cún chợt hiện lên một đạo hoa văn kỳ bí lơ lửng. Đạo hoa văn chập chờn một hồi sau đó tiềm ẩn lên trán con cún nhỏ. Đồng thời lúc đó trong não hải của Văn Lục cũng xuất hiện một đạo ý thức liên thông với con vật. Văn Lục sửng sốt: “Cái này là khế ước à? Xong rồi, xong hết rồi, lần đầu khế ước với linh vật cư nhiên là một con chó nhỏ. Vậy còn làm ăn cái nỗi gì!” Vỗ vỗ đầu con cún Văn Lục nói:
- Tên lưu manh nha! Lại dám chơi ta. Từ nay ta gọi ngươi là tiểu cẩu cho bõ ghét.
Con “cún” nhỏ “ư…ư” lên vài tiếng vẻ bất mãn.
- Sao? Không đồng ý? Vậy gọi ngươi là Linh cẩu nhé
Lần này thì con cún “ư ư” to hơn dường như muốn nói: “Linh cẩu với tiểu cẩu thì khác nhau sao? Đều là chó cả, ngươi đặt tên như thế còn gì để nói”. Nằm bẹp trên mặt đất ướt con cún dơ hai cái chân lên che mắt. Văn Lục phá lên cười.
- Haha biết xấu hổ cơ à? Vẫn không đồng ý? Thế đặt là Đại Cẩu đi... Không được à? Ta thêm chữ đại rồi đấy còn chưa vừa lòng?
Đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên “ đùng” một cái, một tia sét giật ngang bầu trời. Văn Lục reo lên:
- Đặt tên ngươi là A Lôi đi! Không đồng ý? Phản đối không hiệu quả…khà khà…
Văn Lục cưỡng tình đoạt lý với con cún nhỏ,vẻ mặt dương dương tự đắc đi tiếp về phía Cổ Mễ đình.
- A Lôi đi nào!
Con cún nhỏ không tự nguyện vừa đi vừa ô ô bất mãn. Vừa tới gần ngôi đình Cổ Mễ thì Văn Lục chợt dừng bước. Dưới bức tường bao quanh ngôi đình có một cô gái khoảng mười tám hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nhợt đang ngồi dựa lưng vào tường. Cô gái mặt bộ đồ trắng kiểu áo thời phong kiến. Mặc bộ đồ trắng, khuôn mặt trắng nhợt, tóc dài đen nhánh, lại ngồi trong đêm mưa bão ầm ầm thế này dễ làm người ta liên tưởng tới cô ma “xinh đẹp” lắm lắm. Đồng tử Văn Lục co rút: “Không đúng, cấp năm thủy thuật sao? Là người tu thuật pháp, không lẽ là người trong tổ hành động số chín?”
Cô gái thở mệt nhọc ngẩn đầu lên cũng giật mình. Văn Lục vừa bỏ Vụ Ẩn che giấu làm cô gái có cảm tưởng tự nhiên xuất hiện ở đó vậy. Đang cố gắng đứng dậy thủ thế bỗng nhiên cô gái nhìn xuống dưới chân Văn Lục thấy con cún đang ve vẩy cái đuôi lượn quanh hai chân hắn thì thở phào rồi lại xụp xuống. Văn Lục tươi tỉnh cười cười:
- Nha! Hết chỗ chơi rồi đâu ra đây tắm mưa?
Cô gái ngẩng lên nhìn Văn Lục rồi bưng mặt khóc như mưa làm Văn Lục luống cuống một hồi.
- Chết rồi, chết hết rồi. Đại ca ta, còn cả đội nữa đều chết rồi…
Cô gái nức nở, đôi vai gầy thấm ướt nước mưa rung rung. Văn Lục thở dài đang định hỏi thì “ầm” một tiếng phía sau. Văn Lục giật mình quay lại thì thấy giữa hồ rộng trước cửa Cổ Mễ đình có vật gì to lớn đang ngo ngoe vươn lên khỏi mặt nước. Đầu kia cũng có một vật nhỏ hơn chút đang đập đập xuông nước gây nên tiếng ầm ầm vừa rồi. Định thần nhìn lại Văn Lục cảm giác lạnh sống lưng. Cái vật to to kia hóa ra là đầu con mãng xà, cái lưỡi khè khè vươn ra thụt vào. Thân hình con mãng xà to chừng hai cái cột đình chắp lại. Điều kinh khủng là cái đuôi đang ở cách đó hơn ba mươi mét đang quẫy quẫy thật rợn người.
“Nó là thủ phạm sao?” Văn Lục lẩm bẩm: “Đuôi đập bình thường với sức nặng bảy mươi tấn sao? Khó trách khi nó nổi khùng lên toàn đội bị diệt là phải. Hồ này nằm cạnh sông Như Nguyệt, có lẽ nó chính là khảo nghiệm này rồi. Điều kỳ lạ là sao cô gái còn sót lại ngồi cách hồ gần thế này mà nó không tấn công nốt nhỉ? Boss khá to đây. Hừm ai sợ ai”
Tốc độ phân tích của Văn Lục cực nhanh. Trong khi con mãng xà còn đang lắc lư ngoài giữa hồ, Văn Lục đã lao lên, đao vung ra, chân đạp nước vọt ra giữa hồ. Ở cao hơn mười lăm mét:
- Ầm…ầm…ầm…
Liên tiếp ba lần va chạm Văn Lục bị đẩy lên không trung. “Đánh rắn bảy thốn a”. Ngầm xác định Văn Lục lao xuống chém thẳng vào đốt thứ bảy. Con mãng xà cảm thấy nguy cơ “vụt” một tiếng đã thấy tàn ảnh của cái đuôi đập xuống đầu Văn Lục. Văn Lục kinh hãi vội thu đao đâm ngược về phía sau đâm thẳng vào vào chỏm đuôi con mãng xà. Chỉ thấy hoa lửa tóe lên, đại đao đẩy ngược chiếc đuôi nhưng cũng chỉ để lại trên chỏm đuôi một vết mờ mờ. Văn Lục bị lực phản chấn đánh bật về phía miệng con mãng xà đang há to ngoạm tới hắn.
- Ăn một đao của lão tử.
Văn Lục gầm lên vung đại đao đang ở phía sau bổ mạnh tới hàm con mãng xà.
“Choang”
Giống như tiếng sắt va vào nhau Văn Lục bị đẩy ngược rớt xuống hồ, cánh tay tê dại. Lực lượng tầng năm thể thuật của Văn Lục không làm trầy xước da con mãng xà nhưng cũng làm nó đau đớn gầm lên phun ra một đạo băng tiễn đuổi theo. Văn Lục vội chém tới băng tiễn làm quỹ đạo rơi của mình lệch hướng. Vừa rớt xuống gần mặt nước thì linh thức cảm thấy có vật đang đập từ dưới nước lên với tốc độ cực nhanh.
“Tới tốt lắm”. Trên không trung Văn Lục bất thình lình lộn một vòng thay đổi quán tính, mượn lực của "Mầm Thế Giới" hình thành bên dưới chân một lớp khí lưu dày. Cùng lúc đó cái đuôi con mãng xà đập tới lớp khí lưu làm Văn Lục bắn vọt lên không trung như quả tên lửa. Cái miệng con mãng há rộng “táp” tới Văn Lục. Bỗng nhiên khí tức Văn Lục đột ngột biến mất. Con mãng xà dừng lại ngửi ngửi rồi chợt vặn cái đầu sang hướng khác.
- Haha! Không kịp rồi bé!
Văn Lục thình lình xuất hiện gần đầu con mãng xà vung đao đâm tới con mắt phải. “Phụt” máu tươi từ mắt con mãng xà tóe ra. Cái đuôi cấp tốc đập tới. Văn Lục đạp vào đầu con mãng xà rút thanh đao bắn ngược ra ngoài.
“Ầm”
Vác đuôi tự đập đầu mình. Văn Lục khoái chí vọt ra xa quan sát. Con mãng xà bị liên tiếp hai đòn nặng nề nổi điên gào thét lao về phía bờ hồ nơi Văn Lục đang đứng.