Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Đợi Quan Doãn báo cáo hết những tình hình mới của Huyện ủy trong thời gian vừa qua xong, Lãnh Phong bố trí công việc tiếp theo. Sau đó Quan Doãn lại đưa ra đề xuất nhận thầu núi Bình Khâu 30 năm, đợi Lãnh Phong đồng ý xong thì lúc đó đã hơn một giờ đồng hồ.
Thấy sắp đến giờ ăn trưa, Lãnh Phong vẫy tay nói:
- Quan Doãn, cậu đi ăn cùng với Hạ Lai đi, không phải để ý đến ta nữa đâu.
Quan Doãn muốn nói gì đấy, Lãnh Phong chỉ khẽ gật đầu, rồi lại xua xua tay, hắn không nói thêm nữa, quay người bước ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch huyện.
Lấy một cốc nước nóng, Lãnh Phong nhớ lại lúc không hẹn mà gặp Hạ Đức Trường ở Tỉnh ủy, lại nhớ lại giọng điệu của kẻ bề trên mà Hạ Đức Trường dùng để nói với ông, ông tức giận vô cùng.
Hạ Đức Trường tại sao phải đến Tỉnh ủy trước thời gian nhậm chức, Lãnh Phong không thể hiểu hết, cũng không muốn biết. Ông chỉ là tiện đến gặp lãnh đạo cũ, chứ không hề muốn gặp Hạ Đức Trường ở đó. Trước đây ông cũng nghe nói Hạ Đức Trường có thể rời bỏ Bắc Kinh, đến Tỉnh ủy đảm nhận chức Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Lúc đó nghe thì chỉ nghĩ rằng Hạ Đức Trường lai lịch không đơn giản. Rồi cộng thêm việc Hạ Đức Trường đặc biệt quan tâm Quan Doãn, thì ông cũng hơi để ý một chút mà thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ xa hơn và cũng chẳng để ý.
Lãnh Phong đối nhân xử thế là như vậy. Ông không phải là người tìm mọi cách để nịnh bợ cấp trên, cũng không vị sự tốt xấu của cấp trên mà thay đổi nguyên tắc đối nhân xử thế của mình. Trước đây ông lạnh nhạt với Quan Doãn là vì quá để ý đến lời nói của lãnh đạo cũ, chứ không phải vì Hạ Đức Trường. Hạ Đức Trường dù có lai lịch, có quan hệ đến thế nào đi nữa thì cũng liên quan gì đến ông chứ?
Giờ đây ông đã quyết tâm phải trọng dụng Quan Doãn, để Quan Doãn trở thành điểm tựa của ông ở huyện Khổng. Đó không chỉ vì ông yêu cái tài hoa của Quan Doãn, và cũng vì quý cách đối nhân xử thế cả Quan Doãn. Còn về mâu thuẫn giữa Quan Doãn và Hạ Đức Trường ông không quan tâm, không hỏi và cũng không tham gia.
Không nghĩ là khéo léo thế nào mà ông lại gặp Hạ Đức Trường ở Tỉnh ủy. Hai người đối mặt nhau, ông nhận ra Hạ Đức Trường, và Hạ Đức Trường không biết sao cũng nhận ra ông. Ông ta còn chủ động gọi ông, nói rằng có chuyện muốn nói.
Có thể nói chuyện với Phó chủ nhiệm Trưởng ban thường trực tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tương lai, đó là mơ ước của không biết bao cán bộ, Phó giám đốc các sở. Lãnh Phong chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ bé, đáng nhẽ ra là phải kích động lắm mới đúng, chỉ là… Lãnh Phong chỉ bình tĩnh chào hỏi vài câu, không thể hiện gì là phấn khởi khi được sủng ái, cũng không có gì là kinh sợ khiêm tốn. Hạ Đức Trường lập tức có một vẻ không vui khi thấy như vậy.
Sau khi nói vài câu xã giao, Hạ Đức Trường đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch Lãnh, tôi có một đứa con gái tên là Hạ Lai, hình như nó đang ở huyện Khổng. Nó đến tìm người bạn đại học của nó là Quan Doãn. Phiền anh sau khi về huyện Khổng thì nói với nó một tiếng, bảo nó lập tức trở về thủ đô, nếu không nó sẽ phải tự chịu hậu quả. Còn nữa, Quan Doãn hình như đang là thư ký của anh phải không? Tôi biết Quan Doãn từ khi cậu ta còn học đại học ở Bắc Kinh. Nó theo đuổi Hạ Lai suốt. Nhưng tôi không đồng ý bọn trẻ yêu đương khi học đại học. Muốn cậu ta chăm chú việc học hành. Có thể là do tư tưởng của tôi truyền thống quá, hoặc cũng có thể là do cậu ta rất hiện đại. Nói tóm lại, tôi và cậu ta có quá khứ không thoải mái gì. Tôi hi vọng trong việc dùng người, anh đừng chỉ xem học vấn, mà quan trọng hơn là còn phải xem nhân phẩm con người.
Quan Doãn bị Phó trưởng ban thường trực tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tương lai trực tiếp điểm danh và ám chỉ phê bình nhân phẩm không tốt. Lãnh Phong cũng được coi là người có thâm niên trong chốn quan trường, chẳng nhẽ lại không hiểu ý mà Hà Đức Trường ám chỉ sao? Nếu là người khác, để nịnh bợ Hạ Đức Trường, không biết chừng có thể nói luôn là sẽ cách chức Quan Doãn, thậm chí không chỉ là cách chức mà còn là dẫm đạp lên Quan Doãn đến khi Hạ Đức Trường vừa ý mới thôi.
Thế nhưng tiếc một điều Lãnh Phong chính là Lãnh Phong chứ không phải là người khác. Ông chỉ có trách nhiệm với bản thân mình và kiên định tính cách quật cường của mình. Ông chỉ không kiêu ngạo, không nịnh bợ, đáp lại Hạ Đức Trường một câu:
- Được rồi Phó trưởng ban, tôi sẽ chuyển lời đến Hạ Lai.
Còn về phần Quan Doãn thế nào, ông không nói tiếp lời Hạ Đức Trường.
Hạ Đức Trường đứng ngây ra tại chỗ.
Nếu như Quan Doãn có mặt lúc đó, hắn sẽ vô cùng vui mừng. Không chỉ vui mừng về sự yêu mến mà Lãnh Phong dành cho hắn, càng vui mừng hơn về con mắt nhìn người sau một năm vất vả tôi luyện, hắn cuối cùng đã có thể có một đôi mắt nhìn người chuẩn xác. Hắn đã không nhìn nhầm Lãnh Phong, ông đúng là một chỗ dựa vững chắc hoàn toàn có thể dựa vào.
Tất nhiên Quan Doãn không nhìn nhầm Lãnh Phong, đó cũng không phải hoàn toàn là công lao của hắn. Còn có công lao của một nhân vật quan trọng mà không thể phủ nhận, đó là ông cụ Dung.
Lãnh Phong không phải là vì chuyển lời của Hạ Đức Trường mà về huyện Khổng sớm một ngày. Hạ Đức Trường vẫn chưa có vị trí như vậy trong lòng ông, mà ông vì Quan Doãn. Nếu như nói trước đây ông trọng dụng Quan Doãn là vì trên lợi ích đồng minh, thì bây giờ ông yêu mến Quan Doãn hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thật. Máu ghen tức hận thù trong người ông bị Hạ Đức Trường kích phát rồi. Quan Doãn chỉ là một người thanh niên chưa hiểu rõ sự đời, yêu Hạ Lai không phải là lỗi của anh ta. Ai lúc còn trẻ mà chẳng phạm sai lầm chứ? Còn Hạ Đức Trường hết lần này đến lần khác chèn ép anh ta, thật đúng là quá đáng quá.
Nếu như Hạ Đức Trường biết cách làm của hắn không những không đạt được hiệu quả như mong đợi, mà ngược lại còn làm cho sự việc chuyển theo hướng tương phản, thì chắc chắn ông ta sẽ hối hận lắm.
Lãnh Phong từ trước đến giờ chưa từng tức giận như thế. Khi ông nhìn thấy Quan Doãn và Hạ Lai xứng đôi vừa lứa như vậy, Hạ Lai đoan trang, thông minh, Quan Doãn cẩn thận và chín chắn. Hai người đẹp đôi như vậy, tại sao Hạ Đức Trường lại cứ nhất quyết muốn chia rẽ họ. Chẳng nhẽ chỉ là vì không môn đăng hộ đối? Lại nghĩ lại thái độ nghi ngờ khi nói chuyện của Hạ Đức Trường, cùng với kiểu miêu tả sơ lược phủ nhận toàn bộ Quan Doãn của ông ta, Hạ Phong tức giận, nắm chặt tay. Răng..rắc.. một tiếng kêu vang lên, cây bút máy trong tay ông bị bẻ gẫy.
Ông vứt mạnh cây bút máy gãy trong tay vào góc tường, Lãnh Phong lạnh lùng nói một câu:
- Hạ Đức Trường, cũng nên để một đường lui, cũng tốt cho sau này gặp lại.
Nếu như Quan Doãn biết sự thay đổi thái độ của Lãnh Phong đối với hắn thì chắc phải vui mừng lắm. Lãnh Phong không dễ dàng gì khẳng định một người, nếu như ông che chở một người, chắc chắn sẽ che chở đến cùng. Quan Doãn trở về phòng thư ký chẳng những không vui mà còn ngược lại, có chút phiền muộn. Bởi vì Hạ Lai đã đi rồi.
Hạ lai rời đi không một lời từ biệt, cũng giống như Ngõa Nhi khi xưa. Ngõa Nhi để lại cho hắn một tờ giấy, còn Hạ Lai để lại cho hắn một câu nói.
- Quan Doãn, xe từ Thành ủy đến đón em rồi. Em đi trước nhé, anh nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Nắm chắc hiện tại, đợi một ngày mai tốt đẹp.
Ôn Lâm chuyển lời của Hạ Lai xong, người mà luôn thích nói đùa với Quan Doãn giờ cũng nghiêm trang nói:
- Thật ngưỡng mộ tình yêu của hai người. Quan Doãn, tôi vẫn nghĩ nếu như tôi chưa có người yêu thì có khi nào tôi lại để dành anh làm người dự bị. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thôi vậy, tình yêu của anh và Hạ Lai làm người ta cảm động, tôi không nhẫn tâm chen vào nữa.
Câu nói đùa làm Quan Doãn bật cười, không thể không nói Ôn Lâm có một bản lĩnh luôn làm người ta có thể vui vẻ bất cứ lúc nào.
- Hạ Lai không đợi anh nữa là vì không muốn người từ Thành ủy đến nhìn thấy anh và cô ấy ở cạnh nhau. Cô ấy như vậy là muốn bảo vệ anh.
Ôn Lâm lại nói.
- Tôi biết.
Quan Doãn cười đáp. Nghĩ lại hẹn ước của hắn và Hạ Lai, phút chốc hắn thấy tất cả thật đáng để chờ đợi và phấn đấu. Hắn nói:
- Vừa nãy cô nói sai rồi, đáng ra phải nói cô là người dự bị của tôi chứ không phải tôi là người dự bị của cô.
- Anh được đấy. Hạ Lai tốt với anh như vậy anh vẫn còn muốn làm việc có lỗi với cô ấy. Anh đúng là đểu thật.
Ôn Lâm xem thường những lời nói khi nãy của Quan Doãn.
- Tôi tiếc thay cho Hạ Lai. Anh đúng là không phải đàn ông.
Hạ Lai thật đúng là quá giỏi, vừa mới tiếp xúc với Ôn Lâm có một giờ đồng hồ đã có thể lôi kéo Ôn Lâm về phía mình. Quan Doãn xua xua tay:
- Không đùa nữa. Chẳng phải là tại cô cứ thích đùa với tôi sao, thế tôi mới muốn chọc cô chứ. Thôi bàn chút chuyện chính sự, nói việc khai thác núi Bình Khâu đi.
- Đợi chút, tôi vẫn có điều muốn hỏi.
Ôn Lâm chạy đến cửa, mở cửa nhìn ra ngoài một lượt. Cái tư thế xoay người khom lưng của cô cũng thật hấp dẫn người khác, thân hình cô đẫy đà, căng tròn. Quay người lại, cô đến bên cạnh Quan Doãn:
- Ngộ nhỡ, là tôi lấy ví dụ thôi nhé. Ngộ nhỡ anh và Hạ Lai không đến được với nhau, thì anh có cần tôi không? Phải nói thật đấy nhé, liên quan đến quyết định trọng đại của cả đời tôi đấy.
- Ừ...
Quan Doãn giả bộ chăm chú suy nghĩ một lát:
- Nếu như bây giờ cô đang là cái lốp dự bị, lốp chính bị hỏng thì cô lập tức sẽ trở thành lốp chính rồi.
- Phui…
Ôn Lâm lườm Quan Doãn một cái.
- Phủi phui cái mồm anh đi. Vừa muốn ăn trong bát, vừa muốn chiếm trong nồi à: Đừng có mơ. Thôi được rồi, không đùa với anh nữa, nói việc chính đi.
Một giờ đồng hồ ở bên cạnh Ôn Lâm, Hạ Lai đã cùng Ôn Lâm thảo luận vấn đề phát triển núi Bình Khâu. Ôn Lâm cũng không giấu diếm việc cô và Ngõa Nhi ra nhập cổ đông. Hạ Lai nghe xong đều rất ủng hộ. Cô nói rõ ý tưởng khai thác núi Bình Khâu với Ôn Lâm. Ôn Lâm nghe xong nhận được sự gợi ý rất lớn. Người học kinh tế như cô cũng có một đầu óc kinh tế nhất định, chỉ có điều ở huyện Khổng lâu ngày nên tư tưởng của cô không đủ sinh động. Thế nhưng dưới sự dẫn dắt của Hạ Lai cô cũng nghĩ ra rất nhiều ý tưởng sáng tạo mới
Sau một hồi thảo luận sôi nổi, kinh tế quan của Hạ Lai và Ôn Lâm gặp nhau và cùng tỏa sáng, hình thành một phương án hoàn toàn chín chắn, có tính thực thi cao. Khi sắp đi, Hạ Lai nhờ Ôn Lâm đưa phương án đó cho Quan Doãn để anh kiểm tra. Cô tin tưởng con mắt của Quan Doãn có thể làm cho dự án càng toàn diện hơn.
Quả nhiên sau khi Ôn Lâm đưa ra phương án cuối cùng mà cô và Hạ Lai cùng thảo luận ra, Quan Doãn chỉnh sửa vài chỗ, mới đầu nghe thì có vẻ như chỉnh sủa của Quan Doãn chỉ như vẽ rắn thêm chân, nhưng xem xét tỉ mỉ thì Ôn Lâm cảm thấy rất khâm phục. Không thể không khâm phục con mắt nhìn xa trông rộng của Quan Doãn. Lúc này cô mới thấy cô và Hạ Lai suy xét vấn đề còn hơi đơn giản, chưa tính đến nhân tố chính trị sẽ ảnh hưởng thế nào đến việc khai thác núi Bình Khâu. Càng không nghĩ đập nước sông Lưu Sa xong sẽ ảnh hưởng thế nào đến xúc tiến của việc khai thác núi Bình Khâu.
Quan Doãn nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện. Ôn Lâm tùy tiện vỗ vỗ vào vai Quan Doãn:
- Khá lắm, lần này coi như là tôi phục anh. Bây giờ tất cả đều đã có, chỉ còn thiếu cơ hội nữa thôi. Anh nói xem, lúc nào sẽ chính thức bắt đầu khai thác núi Bình Khâu?
Quan Doãn cười bí hiểm:
- Hạng mục đập nước sông Lưu Sa khởi công thì việc khai thác núi Bình Khâu sẽ chính thức bắt đầu.
Ôn Lâm bừng tỉnh:
- Anh muốn mượn cơ hội từ đập nước sông Lưu Sa
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
- Có cơ hội miến phí có thể sử dụng, khá lắm. Chỉ có điều là có lỗi với người khua chiêng gõ trống là Bí thư Lý.
Quan Doãn cười ha hả:
- Lưu Bảo Gia đã bắt tay vào việc thành lập công ty rồi. Nhắc nhở cô một điều, Ngõa Nhi có thể trực tiếp tham gia cổ đông, còn cô thì không được, thân phận của cô không cho phép. Sau này nếu như bị người ta điều tra thì chắc chắn sẽ phiền phức. Cô phải tìm một người đáng tin cậy làm đại diện cho cô.
Ôn Lâm chậm rãi lắc đầu:
- Không, tôi dựa vào danh nghĩa Ôn Lâm để tham gia cổ đông. Việc sau này để sau này nói. Tôi không nghĩ xa như vậy.
- Cô…Tại sao lại không nghe lời thế chứ?
Quan Doãn rất không hiểu cách làm của Ôn Lâm. Dùng tên thật để tham gia cổ đông, sau này có thể có những tai họa ngầm.
- Không cần anh lo, anh nghe theo là được rồi.
Ôn Lâm hạ quyết tâm, rồi lại mắm chặt môi theo thói quen:
- Tôi quyết định rồi. Một người có lúc muốn làm được việc thì nhất định phải có cái mất, cái được.
Quan Doãn chăm chú nhìn Ôn Lâm một lát, đột nhiên nhận ra ngoài vẻ vô tư, đằng sau tính cách thẳng thắn cởi mở của cô vẫn còn ẩn chứa một Ôn Lâm khác mà mọi người không biết. Hắn không kiên trì nữa:
- Được rồi, theo ý cô vậy.
Lại thảo luận cùng Ôn Lâm một hồi nữa, cuối cùng quyết định thêm rất nhiều chi tiết, dự án khai thác núi Bình Khâu chính thức xác định và lên lịch trình.
Một tuần sau, Ôn Lâm đứng ra kí hợp đồng nhận thầu núi Bình Khâu. Thời gian nhận thầu là 30 năm, chi phí nhận thầu là 300 nhân dân tệ. Trong đó Quan Doãn bỏ ra 149 tệ, Ôn Lâm bỏ ra 131 tệ, Ngõa Nhi bỏ ra 20 tệ. Tỉ lệ đầu tư vẫn là Ôn Lâm kiên quyết chỉ cần cô và Ngõa Nhi thống nhất ý kiến là có thể khống chế điểm xuất phát cổ phần. Quan Doãn không kiên quyết khống chế cồ phần, dù sao thì cổ phần của hắn sau này chắc chắn sẽ chia cho ba người Lưu Bảo Gia. Có nắm quyền khống chế cổ phần hay không không quan trọng, quan trọng là hắn yên tâm khi hợp tác với Ôn Lâm.
Sau khi kí hợp đồng xong, Ôn Lâm ra mặt liên hệ với Hạ Lai. Kể từ khi Hạ Lai về hoàn toàn không một tin tức gì. Quan Doãn biết Hạ Lai vì muốn bảo vệ Quan Doãn nên mới bất đắc dĩ không liên lạc với hắn. Hắn sớm đã không trách móc và bất mãn về điều này. Sau này có việc gì đều do Ôn Lâm ra mặt, liên lạc với Hạ Lai. Như vậy cũng tốt, Hạ Đức Trường không nghi ngờ gì về việc hắn vẫn liên lạc với Hạ Lai.
Vòng vèo, lắt léo một chút cũng có thể chấp nhận, không nhất thiết việc gì cũng phải quang minh chính đại.
Ôn Lâm và Hạ Lai nói chuyện điện thoại với nhau, Hạ Lai bảo Ôn Lâm chờ tin. Kim Nhất Giai gần đây đang đánh giá triển vọng khai thác núi Binh Khâu. Tình hình thế nào cô sẽ liên lạc với Ôn Lâm ngay.
Thủ tục điều động Hạ Lai vẫn chưa làm xong hết. Vẫn còn khoảng nửa tháng nữa cô mới chính thức phân công đến Thành phố Yến. Còn quyết định nhậm chức của Hạ Đức Trường đã được kí rồi. Chỉ cần đợi thời cơ thuận lợi là sẽ công bố ra bên ngoài. Thế nhưng nói đi lại nói lại, một Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy lên nhậm chức sẽ không gây ra náo động gì lớn. Cùng lắm là nội bộ Tỉnh ủy thông báo với nhau là xong. Quyền của Phó chủ nhiêm thường trực Ủy ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có to đến đâu đi nữa thì cũng không phải là điều chỉnh cán bộ cấp Tỉnh, không nhất thiết phải thông báo đến toàn tỉnh.
Thế nhưng kì lạ ở chỗ sau khi Lý Dật Phong từ Tỉnh thành trở về, chắc cũng nghe được tin Hạ Đức Trường được điều về làm Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ông ta vẫn giống như thường lệ, đối xử với Quan Doãn ôn hòa, không chèn ép hắn nữa. Cũng không phải là trọng dụng trong mọi chuyện, thế nhưng khác với Quan Doãn dự đoán, hắn cứ nghĩ Lý Dật Phong sẽ vì sự điều động của Hạ Đức Trường mà bài xích và xa lánh hắn thêm.
Không ngờ Hạ Đức Trường làm cán bộ tổ chức Tỉnh ủy lại làm cho thế cục chuyển sang có lợi cho Quan Doãn.
Quan Doãn suy nghĩ trăm lần cũng không sao hiểu được điều này. Sau khi Lãnh Phong thay đổi thái độ với hắn, Lý Dật Phong đối với hắn thái độ cũng tốt hơn? Chẳng nhẽ là công lao của Ngõa Nhi
Nghĩ đến Ngõa Nhi, Quan Doãn lại nghĩ đến lúc nhận được bức thư của cô hắn vẫn chưa kịp hồi âm, liền vội lấy giấy bút viết thư cho cô, bảo cô cố gắng học tốt. Còn nhắc đến việc khai thác núi Bình Khâu. Tất nhiên là chỉ nói qua loa, không nói rõ ràng cụ thể.
Một tuần sau đó, lễ khởi công dự án đập nước sông Lưu Sa chính thức tiến hành, tượng trưng cho sự bình yên của huyện Khổng trong mười mấy năm. Dùng lời của Lý Vĩnh Xương mà nói thì đó là chính thức tiến vào thời kì công nghiệp hóa, xây dựng đường cao tốc. Người dân huyện Khổng có thể dựa vào đập nước sông Lưu Sa mà đứng lên, phát triển.
Nghi thức đặt móng rất long trọng, là hạng mục đầu tư lớn nhất từ trước đến nay ở huyện Khổng. Lãnh đạo huyện ủy đều có mặt, gần như toàn bộ lãnh đạo có mặt tham dự nghi thức cắt băng.
Bí thư Lý Dật Phong, Chủ tịch huyện Lãnh Phong, Phó Bí thư Lý Vĩnh Xương, Phó Chủ Tịch thường vụ huyện Quách Vĩ Toàn. Thực ra nếu dựa theo sự xếp hạng thì Quách Vĩ Toàn không đủ tư cách tham gia nghi thức cắt băng, mà phải là Quế Hiểu Kiệt. Nhưng Lý Vĩnh Xương không nói hạng mục đập nước sông Lưu Sa phải vượt qua vai trò của chính phủ, cuối cùng Quế HIểu Kiệt bất đắc dĩ rút lui. Bốn người xếp hàng, đứng ở phía trên trung tâm khởi công đập nước sông Lưu Sa, đón gió thu mát mẻ, cùng nhìn ra phía xa nước sông Lưu Sa đang cuồn cuộn chảy. Trong âm thanh hùng tráng trang nghiêm của bài Quốc ca, Lý Dật Phong trịnh trọng tuyên bố cắt băng khởi công.
Ở hàng phía trước, các lãnh đạo Huyện ủy vỗ tay đầu tiên, xung quanh là nhân viên công tác của Huyện ủy, cảnh sát và nhân viên thi công cùng ra sức vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm dậy, hòa với tiếng ào ào của dòng sông Lưu Sa
Đầu tiên là Lý Dật Phong phát biểu.
Bài phát biểu của Lý Dật Phong lời ít mà ý nhiều, chỉ nói ba câu: ‘
- Các đồng chí, tôi chỉ nói ba câu. Thứ nhất huyện Khổng là một huyện nông nghiệp, dự án đập nước sông Lưu Sa hoàn thành sẽ kết thúc lịch sử giai đoạn huyện Khổng chưa từng có một dự án xây dựn cơ bản trọng đại như thế. Hai là, ở dự án đập nước sông Lưu Sa là một tấm bia to lớn, là chỗ dựa vững chắc cho nhân dân huyện Khổng, được ghi dấu trong lịch sử huyện Khổng. Ba là dự án đập nước sông Lưu Sa dưới sự lãnh đạo của chính quyền địa phương, cụ thể là dưới sự lãnh đạo của đồng chí Lý Vĩnh Xương, Quách Vĩ Toàn, chắc chắn có thể vượt qua mọi khó khăn, dũng cảm bước lên. Biến hiện trạng bấp bênh của huyện Khổng thành một mùa xuân trăm hoa đua nở. Trên đây là lời phát biểu của tôi, cảm ơn tất cả mọi người.
Lý Vĩnh Xương vỗ tay đầu tiên, từ trong lời phát biểu của Lý Dật Phong, ông ta đã đánh hơi thấy một chút khác thường, điều này làm cho ông ta vô cùng phấn khởi. Ông ta vẫn lo lắng mối quan hệ giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong nhân chuyện dự án đập nước sông Lưu Sa sẽ dịu bớt đi. Một khi nhân vật số một số hai đã có chung tiếng nói về mọi chuyện thì tiếng nói của ông ta ở Huyện ủy sẽ bị suy yếu đi rất nhiều. Là người thứ ba, khi nhân vật số một số hai bất hòa thì giá trị của ông ta mới được hiện rõ nhất.
Lời phát biểu của Lý Dật Phong hàm chứa sự kỳ vọng đối với dự án đập nước sông Lưu Sa. Đồng thời ám chỉ huyện Khổng trước đây là bấp bênh, rõ ràng là bất mãn đối với sự trì trệ mà Lãnh Phong gây ra. Nếu nói như vậy thì sự bất hòa giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong không vì dự án đập nước sông Lưu Sa mà dịu đi bao nhiêu.
Lý Vĩnh Xương mừng thầm trong lòng, huyện Khổng…về sau sẽ là thiên hạ của ông ta.
Lãnh Phong bước lên đài phát biểu.
Giống như mọi ngày, sắc mặt Lãnh Phong không hề thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh:
- Các đồng chí, vừa rồi đồng chí Dật Phong phát biểu mạnh như thác đổ, rất có ý nghĩa chỉ đạo thực tế. Huyện Khổng là huyện nông nghiệp, xây dựng một hạng mục cơ sở hạ tầng lớn thật không dễ dàng, hai đồng chí Vĩnh Xương, Vĩ Toàn đứng đầu tổ lãnh đạo nhất định phải dựa trên điểm xuất phát vì mưu phúc cho nhân dân huyện Khổng, tạo phúc cho nhân dân huyện Khổng mà làm việc. Phải thực sự để đập nước sông Lưu Sa trở thành tấm bia lịch sử mà nhân dân huyện Khổng hằng mong chờ.
Lời phát biểu của Lãnh Phong cũng có sự ám chỉ. Lý Vĩnh Xương chỉ âm thầm cười nhạt một chút. Tuy rằng coi thường lời phát biểu của Lãnh Phong, cho rằng lời phát biểu của Lãnh Phong có ý đùa cợt và thách thức, nhưng ông ta vẫn vỗ tay đầu tiên. Thể hiện là một kẻ lõi đời trong chốn quan trường nên có sự rèn luyện hàng ngày. Tất nhiên ông ta vỗ tay không to như khi Lý Dật Phong phát biểu.
Sau khi Bí thư và Chủ tịch huyện phát biểu xong, Lý Vĩnh Xương chính thức phát biểu. Buổi đặt móng hôm nay đúng ra ông ta là người dẫn chương trình. Những lời phát biểu nói cũng nhiều rồi, nhưng ông ta lên sân khấu vẫn nói không ít. Nói đông nói tây mãi không thôi. Thậm chí còn phát biểu dài hơn cả Lý Dật Phong. Những người sáng suốt thì đều biết rằng Lý Vĩnh Xương cố ý phát biểu lâu như vậy, cũng là để chững tỏ với mọi người rằng ông ta tuy là chỉ xếp thứ ba, nhưng thực tế lại là người đứng đầu huyện Khổng.
- Nhân dân huyện Khổng có thể đứng lên từ đây rồi…Đập nước sông Lưu Sa sẽ đi vào sử sách. Từ đó nhân dân huyện Khổng có thể đứng trên đập sông Lưu Sa, có thể mượn sức nước sản xuất điện. Từ một huyện nông nghiệp sẽ trở thành một huyện công nghiệp bậc trung, có thể đứng ngang với các huyện khác…
Lời phát biểu của Lý Vĩnh Xương không biết là do ai viết. Dù sao cũng không phải là do Ôn Lâm viết hộ, càng không phải là ông ta tự viết. Dựa vào trình độ của ông ta thì vẫn còn kém xa vạn dặm mới có thể viết lời phát biểu. Viết rất nhiều chỗ đến chó cũng không ngửi được, lại còn dùng từ không chính xác, có nhiều tính từ dùng chẳng ra làm sao, thậm chí thiếu chút nữa còn làm người nghe phì cười.
Lãnh Phong vẫn ổn, từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi. Lý Dật Phong nghe được một nửa thì không thể nghe nổi nữa, nhíu nhíu mày, thì thầm vài câu với Lãnh Phong rồi xoay người bước đi. Lý Dật Phong vừa đi, Vương Xa Quân mặc dù không muốn nhưng cũng phải đi theo. Cũng may, Lý Dật Phong chỉ xua xua tay, bảo anh ta ở lại rồi đi một mình.
Quan Doãn và Ôn Lâm đứng trong đám đông nhìn nhau cười, tất cả không thể hiện qua lời nói. Lúc này mới biết cái tốt khi không ra nhập tổ lãnh đạo. Bản thân là thông tín viên của lãnh đạo chủ chốt, một thân phận là vì lãnh đạo phục vụ. Nếu như ra nhập tổ lãnh đạo, một thân phận khác là phải phục vụ dự án đập nước. Nếu như hai bên đồng thời có chuyện thì không có cách nào lo được, chỉ có thể lo một bên. Không kể lo bên nào thì cũng có một bên bị mất, trong lòng chắc chắn không yên.
Quả nhiên như Quan Doãn đã liệu, sau khi Vương Xa Quân lưu lại, trở về đứng vào đội ngũ thì đầu tiên là bộ mặt vui sướng thỏa mãn. Sau một lúc lâu lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu nhìn quanh hướng mà Lý Dật Phong rời đi, tâm trạng bất an, chân trái lại bắt đầu run nhẹ mà không làm chủ được.
Ôn Lâm hôm nay mặc một bộ trang phục công sở, bên dưới là quần dài, giày da đen, trên là áo sơ mi trắng, thắt một cái nơ hình con bướm, vừa nhìn đã thấy đoan trang mà đứng đắn
Mặc dù khi hoc đại học hắn đã từng gặp người làm nghệ thuật, nhưng lúc đầu chỉ đơn thuần là góc độ thưởng thức, để bồi dưỡng mắt thẩm mĩ của bản thân. Thế nhưng tuổi trẻ dễ kích động, lại khắc sâu trong trí nhớ. Ôn Lâm không thắt nơ còn được, chứ cô thắt nơ vào làm cho Quan Doãn nghe Lý Vĩnh Dương phát biểu mà không thể nào tập trung được, cứ chằm chằm nhìn vào cái nơ hình con bướm của Ôn Lâm.
- Đẹp không?
Ôn Lâm cứ tưởng Quan Doãn đang chăm chú ngắm cái nơ mà cô đã tỉ mỉ thắt nên cố ý ưỡn ngực, như vậy để làm cho cái nơ nổi bật hơn. Không ngờ không biết cái áo trắng quá nhỏ làm cho bộ ngực của Ôn Lâm nhô cao quá mức, hoặc cũng có thể là do chiếc cúc áo trên cùng chưa được đóng chặt. Nên vào đúng lúc Quan Doãn quay sang nhìn thì chiếc cúc áo... đột nhiên mở ra.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Thực ra mở một cái cúc áo cũng không có gì, Ôn Lâm mặc quần áo cũng hơi bảo thủ, cho dù mở hai cái cũng không lộ ra cảnh xuân, nhưng mà lúc mở lại quá khéo léo, vừa lúc khi cô hỏi Quan Doãn có đẹp không, dường như cái cúc phối hợp với cô để mà cố ý khiêu khích Quan Doãn.
Quan Doãn ở trước mặt lại không đỏ mặt Ôn Lâm khó lòng giãi thích, một chút mặt đỏ tai hồng, sau khi cuống quít liền mất đi trấn tĩnh bình thường, vội xoay người sang chỗ khác cài lại, đồng thời còn mắng Quan Doãn một câu:
- Anh chính là xấu xa mà lại rất may mắn.
Quan Doãn rất vô tội nói:
- Khuy áo cũng không phải do tôi cởi ra ...
- Anh còn nói?
Ôn Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận thiếu chút nữa phải đá Quan Doãn một cước, hoàn hảo nhịn xuống, dù sao Lý Vĩnh Xương còn ở trên đài thao thao bất tuyệt nói chuyện, ở dưới không nghe hắn bịa chuyện còn chưa tính, còn công khai liếc mắt đưa tình chính là đại bất kính với đại bí thư Lý.
Hoàn hảo, Lý Vĩnh Xương chỉ mải chìm đắm trong câu chuyện nói bốc nói phét, ánh mắt gã chỉ lo quan sát phản ứng lãnh đạo Huyện ủy dưới đài, cả them nhìn đến Quan Doãn và Ôn Lâm, đương nhiên, nếu cho gã biết mình tỉ mỉ chuẩn bị buổi nói chuyện lại bị Quan Doãn và Ôn Lâm chuyển thành chỗ liếc mắt đưa tình, ông ta khẳng định sẽ tức giận đến hai mắt bốc hỏa.
Lý Vĩnh Xương không chú ý tới động tác nhỏ của Quan Doãn và Ôn Lâm, nhưng Vương Xa Quân lại nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt y vốn không rời Ôn Lâm, mọi lần đưa mắt nhìn Ôn Lâm, trong lòng dục vọng liền tăng thêm vài phần, huống chi hôm nay Ôn Lâm so với ngày thường càng thêm sáng chói càng làm cho hắn hoa cả mắt, cái eo thon nhỏ và bộ ngực của cô, dáng người mạn diệu, cùng với đôi mắt biết cười của cô, không thể không làm Vương Xa Quân si mê.
Càng là thứ không chiếm được lại càng là quý báu, lại càng cảm thấy diệu dụng trong đó khẳng định tuyệt không thể tả, Vương Xa Quân đang đắm chìm trong ảo tưởng với Ôn Lâm, vừa lúc nhìn thấy cảnh Ôn Lâm và Quan Doãn mắt đi mày lại.
Vương Xa Quân lửa giận cùng với ghen tị trong nháy mắt được nhóm lên , nếu không phải bởi vì Lý Vĩnh Xương đã cảnh báo trước, nói không chừng y lập tức mất đi lý trí xông lên đánh cho Quan Doãn một trận rồi, để Quan Doãn xấu mặt trước tất cả mọi người!
Cũng may, lý trí rốt cục đến cuối cùng đã chiến thắng sự kích động, y thu hồi bàn tay đã nắm chặt, lặng lẽ giấu ở phía sau, trong lòng lại nổi lên một kế hoạch bí mật, nếu tạm thời không thể mượn Lưu Bảo Gia phá huỷ Quan Doãn, như vậy không bằng đem tinh cảm văn phòng của Quan Doãn và Ôn Lâm đưa ra ánh sáng, khiến cho Quan Doãn và Ôn Lâm mất hết thanh danh ở Huyện ủy —— cuối cùng nếu có thể làm Quan Doãn bị một lỗi nặng xử phạt liền không thể tốt hơn, mà Ôn Lâm khi bị đả kích lớn như thế, uể oải thương tâm, y thừa dịp mà vào, khiến Ôn Lâm đổ vào người mình.
Nhưng thiết kế một cái bẫy như thế nào để cho Quan Doãn nhảy vào? Phải suy nghĩ kỹ càng mới được, nhất định phải bảo đảm một kích tất trúng, hơn nữa còn muốn đánh cho Quan Doãn không thể trả đòn. Vương Xa Quân chớp động đôi mắt nhỏ vốn không tương xứng với thân hình cao của y, càng không ngừng ở trên người Quan Doãn và Ôn Lâm quét tới quét lui, cuối cùng ánh mắt đình lưu tại trên mặt Ôn Lâm ước chừng đến nửa phút, nuốt một ngụm nước miếng, một ý tưởng điên cuồng thiếu chút nữa bao phủ hắn —— nếu không, chuốc rượu Ôn Lâm, thừa cơ giữ lấy cô?
Ý niệm tà ác bất ngờ nảy ra trong đầu làm cho Vương Xa Quân nhảy dựng, theo bản năng lại nhìn Ôn Lâm một cái, Ôn Lâm phong tư yểu điệu, mặt mày hớn hở, dáng người kiện mỹ ..v..v., không một chỗ nào không thiêu đốt dục vọng trong lòng y. Trước kia không phải không có bạn bè thay hắn đưa ra ý để hắn tìm một cơ hội chiếm Ôn Lâm, hắn nghĩ thì nghĩ, cũng là không dám, nhưng hiện tại y càng ngày càng ý thức được, nếu ngồi chờ Ôn Lâm hồi tâm chuyển ý ngả vào lòng mình, gần như là người si nói mộng, lại chờ đợi tiếp, nói không chừng có một ngày đã thành chuyện tốt của Ôn Lâm và Quan Doãn rồi.
Thăng quan phát tài lại có mỹ nữ trong ngực, chuyện tốt như thế sao để cho Quan Doãn được? Không được, tuyệt đối không được.
Vương Xa Quân âm thầm cắn răng, chờ, chờ dự án đập nước sông Lưu Sa rồi y kiếm được một khoản tiền từ đó, sau lại chờ nửa năm nữa được đề bạt trưởng phòng, ở Huyện ủy y sẽ chân chính ngồi trên ghế cao, lấy chân mà dẫm nát Quan Doãn dưới gót giầy.
Lý Vĩnh Xương ở trên đài cao hứng nói chuyện, Vương Xa Quân ở dưới đài nghĩ cũng thấy hưng phấn, sau khi nghi thức đặt móng chấm dứt, Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn lấy một cái xẻng, làm động tác tượng trưng san lấp đất, theo sau ở trong tiếng máy ủi đất và xe tải ầm vang chuyển động, dự án đập nước sông Lưu Sa bởi vậy chính thức khởi công động thổ.
Khác với sự động thổ rầm rộ của dự án đập nước sông Lưu Sa thì dự án khai thác phát triển du lịch núi Bình Khâu, lại lặng yên không một tiếng động làm những bước đầu tiên. Ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý chỉ huy mấy chục tên công nhân đi suốt một ngày, ở bốn phía núi Bình Khâu dùng hàng rào gỗ để bao quanh núi Bình Khâu lại, còn tại duy nhất một con đường lên dựng đứng như một ngọn núi, ở phía trên được mọi người tạo mấy chữ nhìn rất tự nhiên:
- Bình Khâu cổ sơn.
Lối lên rất đơn sơ, chỉ là một tấm bảng gỗ thật to, rất không tương xứng với mấy chữ đầy phóng khoáng mỹ cảm trên đó, giống như một bộ quần áo tả tơi của tên ăn mày được mặc trên một người gương mặt anh tuấn tự nhiên mà phóng khoáng.
Sau một ngày bận rộn, mấy người Lưu Bảo Gia rơi vào tình trạng kiệt sức, tuy nhiên mỗi người vẫn rất là hưng phấn, khai thác phát triển núi Bình Khâu bắt đầu bước mấu chốt đầu tiên, xuất phát từ sự tín nhiệm mù quáng với Quan Doãn, mỗi người đều cho rằng sau này triển vọng khẳng định rộng lớn. Vì thế Lý Lý đề nghị, đến cửa hàng bánh nướng Trần thị ăn mừng một trận.
- Anh Quan không rảnh, chúng ta cũng không thể bạc đãi chính mình, đi cửa hàng bánh nướng Trần thị, Bảo Gia mời khách.
Lưu Bảo Gia mặc kệ :
- Vì sao là ta mời khách, không phải Lôi Tấn Lực?
Lý Lý lập tức ngầm hiểu nói:
- Đúng, tôi quên mất, nên là Tấn Lực mời khách.
Lôi Tấn Lực làm sao nghĩ được như Lưu Bảo Gia và Lý Lý, gãi gãi đầu:
- Giống như thực sự là tôi mời khách hả?
Lý Lý và Lưu Bảo Gia vội chớp mắt:
- Đương nhiên tới phiên cậu, lại muốn nói cậu không mang tiền có phải hay không?
Lôi Tấn Lực sờ sờ trên người:
- Mang tiền, đi, mời khách thì mời khách, tôi sẽ không ỷ lại đâu.
Lý Lý hướng Lưu Bảo Gia nhướn mày nháy mắt mà mỉm cười.
Ba người tới cửa hàng bánh nướngTrần thị, gọi canh thịt và bánh nướng, lại lấy thêm ít bia, vừa ăn uống, vừa tán gẫu chuyện sông Lưu Sa và núi Bình Khâu.
- Nói sông Lưu Sa và núi Bình Khâu ở huyện Khổng không biết đã bao nhiêu năm, trước kia như thế nào cho tới bây giờ không ai nghĩ tới lợi dụng khai thác phát triển? Làm thế nào năm nay toàn bộ thành hương bánh trái? Ta nghĩ mãi không hiểu, cảm thấy đập lớn sông Lưu Sa và khai thác phát triển núi Bình Khâu giống như có một điểm chung nào đó, các cậu nói xem, có phải anh Quan ở trong đó là có tác dụng mấu chốt không?
Lưu Bảo Gia ở ba người bên trong đừng nhìn như là người cầm đầu, có lúc dáng vẻ như lưu manh, nhưng trên thực tế thì phải dùng chính lời gã nói mà diễn tả, gã là một người bề ngoài cuồng nhiệt nội tâm lại sâu sắc.
Lưu Bảo Gia tự biên tự diễn tuy có chút khoa trương, nhưng nhất định phải thừa nhận, gã quả thật là một người có ý nghĩ chính trị nhất trong ba người.
- Sao lại là anh Quan? Anh Quan trước kia ở Huyện ủy chỉ luôn ăn không ngồi chờ, hiện tại vừa mới có chút nhân khí, không có khả năng là hắn.
Lý Lý đại lắc này đầu.
- Anh Quan muốn ở Huyện ủy trở thành nhân vật mấu chốt, có thể đè Vương Xa Quân một đầu, tôi thấy còn phải đợi khoảng một năm rưỡi nữa.
- Ta cho rằng chính là anh Quan.
Lôi Tấn Lực ồm ồm nói, y một ngụm uống hết hơn nửa chai bia, lại một ngụm uống hết nửa bát canh thịt, một miệng còn nói.
- Anh Quan là thần tượng của ta, chỉ có chúng ta không thể nghĩ được sự tình, không có hắn sẽ không làm được việc gì.
Lý Lý bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu:
- Tôi cũng hy vọng anh Quan đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, quyền đánh Lý Vĩnh Xương chân đá Vương Xa Quân, nhưng sự thật cũng là, địa vị Lý Vĩnh Xương ở dự án đập nước sông Lưu Sa, chẳng những càng thêm củng cố, hơn nữa còn không ai có thể sánh bằng. Huyện Khổng 20 vạn người, có một Lý Vĩnh Xương, cũng không dễ dàng. Tôi đã nghĩ, cho dù dự án đập lớn Lưu Sa và dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu tất cả điểm tựa đều là anh Quan, cuối cùng anh Quan chỉ có thể từ dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu mà có thu hoạch, ở dự án đập nước sông Lưu Sa, tương đương là vì Lý Vĩnh Xương, Vương Xa Quân còn có Quách Vĩ Toàn làm xiêm y.
- Ta nghĩ chưa chắc.
Lưu Bảo Gia bình tĩnh kẹp một miếng thịt đưa tới miệng, nhấm nuốt vài cái, giơ chén lên chạm cốc với Lôi Tấn Lực, Lý Lý.
- Anh Quan trước kia bị vắng vẻ, hắn khi nào thì hướng chúng ta mà oán giận đâu? Hiện tại hắn tăng lên Phó phòng làm Trưởng phòng, lại còn dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu, có khi nào thì hướng chúng ta khoe khoang? Anh Quan đối nhân xử thế, rất sâu, lòng dạ rất quảng, không tin chờ coi, anh Quan đang chơi một ván cờ rất lớn.
- Anh Quan đánh cờ, vậy ai là quân cờ?
Lý Lý uống nhiều, có năm phần men say.
- Anh Quan chơi cờ, huyện Khổng là bàn cờ, sông Lưu Sa là sông Sở, núi Bình Khâu là đất Hán, Lý Vĩnh Xương, Vương Xa Quân, Quách Vĩ Toàn, còn có chúng ta, đều là quân cờ.
Lưu Bảo Gia cũng uống hơn, cười ha hả, giơ tay kéo ông chủ mang đến mấy chai bia.
- Ông chủ, lấy thêm... năm chai bia.
Lưu Bảo Gia tay giơ lên cao, không chú ý tới phía sau vừa vặn có mấy người đi ngang qua, trong đó một người trẻ tuổi mặc áo hồng tóc cắt ngắn nhìn còn trẻ. ăn cơm ở cửa hàng, va chạm một chút là chuyện thường, y cũng không có để ý, không ngờ người quần áo hồng lại đập vào tay của y.
- Mắt của mày bị mù hả?
Lưu Bảo Gia tự nhận từ nhỏ lớn lên ở thị trấn, toàn bộ nhân vật tam giáo cửu lưu ở thị trấn, không ai y không biết. Vừa thấy tên mặc áo hồng lạ mặt, chỉ biết không phải người thị trấn, y liền lắc lư mà đứng lên:
- Làm sao vậy anh bạn, va chạm một chút mà la oai oái, ông là đàn bà à?
Lôi Tấn Lực và Lý Lý đều không quan tâm mà chỉ mỉm cười.
Người áo hồng là một trong nhóm bốn người, từ cách ăn mặc quần áo vừa thấy là biết thanh niên không nghề nghiệp, phỏng chừng là ở xã khác.
Bình thường mấy thanh niên không nghề nghiệp ở thị trấn trong lòng đều biết rõ, ở thị trấn có ba loại người không được chạm đến, một là cán bộ quốc gia, cái gọi là dân không cùng quan đấu, cán bộ địa vị và quyền thế, thanh niên không nghề nghiệp giả ngu, ngơ ngẩn không thể trêu vào. Hai là nhân viên làm việc ở Huyện ủy, đừng nhìn nhân viên trong tay không có thực quyền, nhưng bọn họ có mạng lưới quan hệ, có thể vận dụng lực lượng chuyên chính đối phó thanh niên không nghề nghiệp. Ba là người ở thị trấn cũ lớn lên. Thị trấn chia làm phố cũ và phố mới, phố mới đều là thông qua kỳ thi hay mặt khác là những hộ chuyển được hộ khẩu thành phố mới ở đây gần mười mấy năm, mà phố cũ thì là dân cư bản xứ tổ tông ở tại thị trấn.
Người đời sau ở phố cũ, đều đi ra ngoài học, không học thì cả ngày ở thị trấn chơi bời, hoặc là gây chuyện sinh sự, hoặc là chơi bời lêu lổng, mặc kệ làm gì, bình thường đều không ai dám sờ, bởi vì người phố cũ đi ra rất nhiều, không chỉ có đánh nhau rất độc, hơn nữa ở thị trấn mạng lưới quan hệ rất phức tạp, cho dù gặp chuyện không may, thường thường chính là chân trước quan đi vào, sau lưng liền phóng ra.
Đúng là có cậy thế xuất thân phố cũ, Lưu Bảo Gia vẫn chưa để đối phương vào mắt, cũng không cho rằng đối phương dám động thủ, không ngờ y mới hỏi ra một câu, bốn người đối phương liền không nói một lời vây quanh cái bàn, tên quần áo hồng nhìn lại bình tĩnh mà trầm mặc lùi ra sau một bước, tay phải ở sau lưng đột nhiên liền duỗi tới rồi trước mặt.
Không tốt! Lưu Bảo Gia đang say bỗng chốc tỉnh đến năm phần.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Nếu là bình thường, Lưu Bảo Gia cũng không đến mức bị động như vậy, tuy rằng y danh chính ngôn thuận cũng là sinh viên, nhưng từ nhỏ đánh nhau ẩu đả cũng không ít, so với hình tượng học sinh tốt của Quan Doãn thì khác nhau một trời một vực, ở trong mắt giáo viên và bạn học, y cho tới bây giờ đều là một học sinh xấu.
Từ nhỏ đến lớn đánh nhau bao nhiêu lần, Lưu Bảo Gia nhớ không rõ, trong lòng chỉ có một con số đại khái về chiến tích——vô số lần trong thực chiến, tỉ lệ thắng lợi của y vượt qua tám mươi phần trăm (80%)!
Mặc kệ là một chọi một một hay là hỗn chiến mấy người, hắn không có một lần luống cuống. Có một số người trời sinh liền thích dùng trí tuệ giải quyết vấn đề, tỷ như Quan Doãn, mà có người sinh ra là thích dùng nắm tay nói chuyện, tỷ như Lưu Bảo Gia. Nhưng hôm nay, Lưu Bảo Gia vì suy nghĩ xem Quan Doãn ở huyện Khổng có tác dụng mấu chốt gì, dùng não quá độ, kết quả trực tiếp làm cho thân thể của y phản ứng quá chậm, sau Lưu Bảo Gia cho ra một kết luận, chỉ cần mình suy nghĩ, là sẽ đau đầu.
Quả thật, khi Lưu Bảo Gia nhìn đến tên áo hồng tay phải vẫn giấu ở sau đột nhiên duỗi tới trước mặt, thầm kêu không tốt, tên áo hồng cầm trong tay một chai bia! Chai bia vừa xuất hiện, liền không lưu tình chút nào mà hướng thẳng đầu Lưu Bảo Gia nện xuống.
Rất độc, Lưu Bảo Gia biết là tránh cũng không kịp, cắn răng một cái, cứng rắn dùng đầu tiếp được một đòn nghiêm trọng. Bốp một tiếng, chai bia lập tức vỡ nát, văng ra bốn phía.
Đau thật, Lưu Bảo Gia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu đau muốn nứt ra, cảm giác trên đầu ẩm ướt, y biết, đầu rơi máu chảy .
Lưu Bảo Gia đánh nhau vô số, cũng bị thương vô số, nhưng chưa bao giờ bị như hiện giờ, y có chút nóng nảy, không nói hai lời một quyền trực diện đánh ra, Đập thẳng giữa mồm tên áo hồng, rất công bằng.
Một quyền xuất ra vô cùng mạnh mẽ, Lưu Bảo Gia là hận thấu tên áo hồng dám đánh lén, lúc này cái gì cũng không cần biết, chỉ biết là phải trả thù đã. Một quyền đánh trúng mặt tên áo hồng còn chưa xong, hai tay đưa ra liền bắt được tay tên áo hồng, dùng sức kéo xuống, tên áo hồng bị kéo gập người, y vận đủ khí lực đầu gối hướng lên trên, đầu gối lại in dấu ở giữa trán tên áo hồng.
Nếu luận theo kinh nghiệm đánh nhau và chiêu thế, ba tên áo hồng cũng không phải đối thủ Lưu Bảo Gia, Lưu Bảo Gia năm đó đánh nhau khắp thị trấn phố cũ không có đối thủ, ngoại hiệu Lưu nhị phi không nói sai, nhất phi là chỉ nắm tay lợi hại, nhị phi là chỉ công phu ở chân rất cao, một quyền hai chân, ngoại hiệu vô địch nhị phi là Lưu Bảo Gia dựa vào vô số lần thắng trận thực chiến mà có.
Nếu không phải tên áo hồng đánh lén, đừng nói muốn đập chai bia vào Lưu Bảo Gia, thì tên đó muốn đến gần cũng không có khả năng.
Lưu Bảo Gia một quyền hai cước đánh ngã tên áo hồng, đồng thời đồng bọn tên áo hồng đã bắt đầu giao lưu với Lôi Tấn Lực và Lý Lý.
Sự việc quá nhanh, Lý Lý phản ứng không kịp, trước bị một tên đồng bọn đạp một cước. Đối phương đủ độc, dùng chân toàn lực, một cước liền đá Lý Lý té ngã trên đất, đúng lúc đối phương lao về phía trước một bước đang muốn đá thêm một cước vào Lý Lý, Lôi Tấn Lực đúng lúc ra tay, một quyền liền đánh vào phía sau lưng đối phương.
Lôi Tấn Lực được gọi Lôi mạnh mẽ, cũng không phải là hư danh, mà là vô cùng chính xác, một quyền đánh ra, chỉ đánh cho đối phương kêu lên một tiếng trầm đục, ngay cả kêu lên một tiếng đau đều không thể nói mà liền bay ra ngoài, trực tiếp bị quẳng ra hơn ba thước.
Tuy nhiên vì cứu Lý Lý, Lôi Tấn Lực phía sau lưng bị lộ. Mặt khác hai tên còn lại, là một tên áo hoa cúc một áo lam hoa, một người tay cầm một cây xích, cuốn vào hai cánh tay chăc chắn, đánh mạnh vào sau lưng Lôi Tấn Lực
Lý Lý lúc này cũng một xoay người từ trên mặt đất nhảy tới, đừng nhìn gã béo, động tác lại vô cùng linh hoạt, ngay tại vừa di chuyển, không ngờ chuyển tới sau lưng tên cầm xích trong tay, đưa tay liền kéo được một cái ghế, cánh tay cứng rắn, hung hăng nện ở phía sau lưng tên áo hoa cúc.
Rầm một tiếng, ghế dựa vỡ nát, tên áo hoa cúc cũng bị lực tấn công thật lớn phải ngã về phía trước, đúng vào bát canh thịt của Lý Lý, y bị bỏng liền kêu trời kêu đất.
Mà tên áo lam lại cầm lấy dây xích, hướng bụng Lôi Tấn Lực mà đánh. Bụng là một trong những điểm yêu nhất trên cơ thể người, một khi đánh trúng, cơn đau sẽ làm người ta tạm thời mất đi năng lực hoạt động. Lôi Tấn Lực tuy rằng sức lực hơn người, cũng không đủ linh hoạt, mắt thấy tránh không khỏi đi một kích trí mạng , thời khắc mấu chốt, Lý Lý lại như gió bay đến, dùng chính lưng mình thay Lôi Tấn Lực chịu một đòn.
“Bốp” nhất thanh muộn hưởng, Lý Lý bị đánh cho lao về phía trước, thân mình lay động vài cái, cũng là không ngã, miễn cưỡng đứng lại, trên mặt còn lộ ra cười thảm:
- Giết hắn, mạnh mẽ!
Lôi Tấn Lực lửa giận ngút trời, Lý Lý nhân nghĩa dũng Tiểu Bàn tử, bình thường đừng nhìn y hi hi ha ha cười, lúc thật sự gặp chuyện không may tuyệt đối sẽ vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống, Lý Lý trúng một đòn không khác gì Tấn Lực bị một đòn, liền hét lớn một tiếng, đá ra một cước, ở giữa bụng trên tên áo lam, một cước liền cho tên áo lam ngất tại chỗ.
Trong ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý, có ý nghĩ nhất là Lưu Bảo Gia, có thể nói chọc cười khẳng định là Lý Lý, nhưng nếu người có sức mạnh nhất có thể đánh nhau, không là Lôi Tấn Lực còn ai khác nữa. Đừng nhìn Lưu Bảo Gia ra tay độc, kinh nghiệm đánh nhau nhiều, nhưng so sánh với Lôi Tấn Lực trời sinh thần lực, vẫn là kém một khoảng.
Nếu bình thường, Lôi Tấn Lực ra tay còn lưu lại ba phần tình cảm, nhưng hôm nay bị đối phương không nói một lời rat ay độc ác làm cho tức giận, hắn là thật thà chất phác, không dễ dàng tức giận, nhưng thật thà chất phác không phải tên ngốc, vừa rồi đối phương vừa ra tay đã cầm nguyên chai bia đập vào đầu Lưu Bảo Gia, có thể thấy được đối phương là có chuẩn bị mà tới, hơn nữa bốn đánh ba, chắc là nghĩ sẽ đánh tan bọn họ. Nếu như thế, không phải ngươi chết chính là ta sống, làm sao phải hạ thủ lưu tình?
Lúc này tên áo hoa cúc dính bát cnah thịt đã đứng lên, thân mình lắc lắc lắc lắc gần như không đứng thẳng được, lại vẫn như cũ vẻ mặt độc ác, "Tách" một tiếng bật ra dao gấp, khàn cả giọng reo lên:
- Ai dám lại đây, bố đâm chết luôn!
Vừa dứt lời, Lưu Bảo Gia sau khi thu thập hoàn toàn tên áo hồng, lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau tên áo hoa cúc, ngang nhiên ra tay .
Phẫn nộ tới cực điểm Lưu Bảo Gia ra tay cực độc, cũng không biết từ chỗ nào lấy được một cái vung, cánh tay đột nhiên nện ở phía sau lưng tên áo hoa cúc, tên này bị bất ngờ không kịp đề phòng trúng chiêu, dao gấp trong tay rốt cuộc không cầm giữ được, rời tay bay ra, thân mình cũng không trụ được, lảo đảo một cái thẳng hướng Lôi Tấn Lực đánh tới.
Là ngã sấp, không phải xông lên, bởi vì thân hình tên áo hoa cúc đã sớm không chịu nổi, mắt thấy gã cách Lôi Tấn Lực chỉ có nửa thước, Lôi Tấn Lực rồi đột nhiên phát lực, động tác giống như diều hâu bắt gà con tóm được tên áo hoa cúc, thuận thế mượn lực ném thẳng ra phía ngoài, nói:
- Cút đi.
Tên áo hoa cúc trong bị Lưu Bảo Gia đánh lại thêm Lôi Tấn Lực thuận thế mà ném, hai cổ lực đạo kết hợp một chỗ, lập tức bị ném xa hơn năm thước, trực tiếp phá tan cửa chính của cửa hàng, nặng nề rơi vào một bụi cỏ, cuối cùng không thể động đậy nổi.
Nếu cứ một đánh một, ở thị trấn người có thể cùng Lưu Bảo Gia phân biệt được thắng bại ở số ít, nhưng nếu là liên hợp tác chiến, gần như không ai có thể đấu được với ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý. Đối phương bốn người, lúc mới động thủ vì không có phòng bị nên ba người ăn một chút thiệt thòi, trong nháy mắt Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý ba người vừa trả đòn liền gió cuốn mây tan, dọn dẹp toàn bộ bốn người đối phương một cách gọn nhẹ.
Đánh cho đối phương thất bại thảm hại, Lưu Bảo Gia còn không bỏ qua, hắn không chịu nổi bị ăn chai bia vào đâu, giơ tay nhấc tên áo hồng ngã trên mặt đất dậy, ba ba hai tiếng, lien tiếp cho mấy cái tát vào mặt tên áo hồng trong, hỏi:
- Biết ai không mà dám đánh? Không trợn to mắt của mày lên mà xem bố là ai? Nói cho mày biết, hôm nay không dập đầu cầu xin tha thứ để tao vừa lòng, thì đừng nghĩ có đường về!
Tên áo hồng gương mặt đầy máu, một con mắt đã thũng được chỉ còn một kẽ hở, hắn chỉ dùng mắt còn lại không bị thương nhìn nhìn Lưu Bảo Gia, bộ dáng mở một con mắt nhắm một con mắt tuy rằng buồn cười, cũng không đồng ý cầu xin tha thứ, bỗng nhiên liền hô to ra tiếng:
- Đánh người, giết người, cứu mạng với!
Lưu Bảo Gia giận dữ, giương lên thủ "Bốp" một tiếng lại là một bạt tai đánh đến:
- Chó con, còn dám mạnh miệng.
- Bốp bốp...
Cùng với hai tiếng vỗ tay khen ngợi từ trên lầu vang lên, theo sau là tiếng bước chân đi xuống lầu, ở tiếng bước chân, lạnh lùng, ngạo nghễ lại có vài phần thanh âm uy nghiêm, từ xa tới gần, đi bước một tới gần Lưu Bảo Gia.
- Đáng đánh, đánh cho hết giận, Lưu Bảo Gia, cậu thật giỏi, thực sự tốt.
Lầu hai và lầu một ở đại sảnh có một lối đi liên kết, ở đó treo một bức rèm che. Lưu Bảo Gia mấy người cách bức rèm che giác hơi xa, nghe được tiếng nói chuyện, quay đầu lại nhìn lên, bức rèm che kéo ra, một người không giận tự uy, hai tay ở sau lưng, một thân trang phục cảnh sát, hình thể khôi ngô, đã đứng ở phía sau Lưu Bảo Gia không quá ba thước.
Đúng là Trưởng đồn công an thị trấn Tiền Ái Lâm.
Tiền Ái Lâm vừa lộ diện, cơn tức giận của Lưu Bảo Gia như bị một chậu nước lạnh tưới vào, lập tức tỉnh táo, lập tức ý thức được một vấn đề, sự việc hôm nay, sợ là bị người ta gài bẫy.
Tuy nhiên... Lưu Bảo Gia cũng là lưu manh, buông lỏng tay, mặc kệ tên áo hồng bị rơi trực tiếp xuống đất sẽ đau thế nào, vẻ mặt tươi cười:
- Trưởng đồn Tiền, sao lại có thể khéo léo như vậy? Mấy người chúng tôi ngồi ăn uống ở đây, không biết mấy tên này ở đâu đến đây gây rối, tôi sợ ảnh hưởng trị an thị trấn Phi Mã, liền ra tay giúp Trưởng đồn Tiền trừng trị vài tên, không muốn kinh động tới Trưởng đồn, ha ha, không có việc gì đâu, mời ngài tiếp tục ăn cơm.
Bình thường Lưu Bảo Gia nhìn thấy Tiền Ái Lâm luôn hi hi ha ha nói vài câu vui đùa, Tiền Ái Lâm cũng không có cách nào, dù sao đều ở một thị trấn, lại đều quen biết nhiều năm, không gây trở ngại là cho nhau được, cho dù có đánh nhau gây rối gì đó, Tiền Ái Lâm cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cho xong việc, nhưng hôm nay, gã phải mở to hai mắt.
- Bảo Gia, sự việc hôm nay rất lớn, không thể qua loa được, cậu theo tôi về sở một chuyến.
Tiền Ái Lâm trên mặt không có tươi cười như thông thường, mà là vẻ mặt nghiêm túc, hắn lại dùng tay chỉ vào Lôi Tấn Lực và Lý Lý.
- Còn cả các cậu, đều cùng về sở giải thích rõ ràng.
Vừa nói xong, từ bên ngoài ào vào thêm mấy người cảnh sát, vây quanh ba người Lưu Bảo Gia.
Buổi sáng, dự án đập nước sông Lưu Sa vừa mới cử hành nghi thức động thổ, buổi chiều, dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu cũng vừa mới bắt đầu, buổi tối, ba người Lưu Bảo Gia đã bị người ta gài bẫy để phải vào đồn công an, thế cục huyện Khổng, không một ai có thể dự đoán được, rồi đột nhiên lại vòng vo thêm rắc rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Khi Quan Doãn biết ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý bị mời vào đồn công an thị trấn, đã là ngày hôm sau .
Sáng sớm, Quan Doãn thường lui tới quán Ông cụ Dung sớm ăn điểm tâm, giúp Ông cụ Dung làm bánh nướng, cư dân thị trấn đến ăn cơm đều là thảo luận khởi công dự án đập nước sông Lưu Sa, dường như cùng đập nước sông Lưu Sa kiến thành là lúc, huyện Khổng sẽ là huyện nông nghiệp mạnh đứng ngạo nghễ với các huyện công nghiệp xung quanh.
Huyện Khổng không có việc gì lớn, vài chục năm yên bình là một thị trấn nhỏ, chỉ là chuyện con trai họ Trương đánh con trai Lý gia vì người vợ liếc mắt đưa tình cũng đã trở thành tin tức, thì đừng nói đến một hạng mục xây dựng cơ bản lớn nhất từ trước tới nay, cứ việc rất nhiều người cũng không rõ từ trước tới nay rốt cuộc là định ngữ nghiêm túc cỡ nào, nhưng mọi người chỉ cần biết là, huyện Khổng thật sự sẽ có thay đổi như khai thiên lập địa.
Quan Doãn nghe mọi người nghị luận cũng không phát biểu gì, không ít người biết mặt hắn muốn hỏi một ít tin tức bên trong Huyện ủy, muốn biết dự án xây đập lớn có thật sự như bên ngoài đồn thổi sẽ trở thành tấm bia to của huyện Khổng, hắn hoặc là cười mà không nói, hoặc là trả lời không biết, khiến cho người hiếu kỳ hưng trí bừng bừng bất đắc dĩ lắc đầu, nói hắn không có suy nghĩ.
Nếu chỉ vì một câu nói nào đó mà đem cơ mật Huyện ủy nói lung tung ở trên đường, người như vậy ở trong mắt lãnh đạo, sẽ vĩnh viễn không có ý nghĩa cả đời.
Đến khi mọi việc đã gần như xong xuôi, Quan Doãn vươn vai, bắt đầu đem sự tình xảy ra trong mấy ngày qua hướng về phía Ông cụ Dung nói một lần, chẳng những bao gồm Hạ Lai đã đến, Hạ Đức Trường lên chức, còn bao gồm thay đổi nho nhỏ của Lý Dật Phong và Lãnh Phong đối với hắn, cùng với vì dự án đập nước sông Lưu Sa khởi công mà tinh hình ở Huyện ủy tạm thời yên tĩnh.
Một đập nước sông Lưu Sa, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, không chỉ là bất hòa giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong bởi vậy tạm thời gác lại, mà ngay cả mâu thuẫn giữa Lãnh Phong và Lý Vĩnh Xương, Quách Vĩ Toàn, cũng bị che dấu .
Lý Vĩnh Xương và Lãnh Phong không cần phải nói, Lý Vĩnh Xương ở rất nhiều sự việc đều giữ gìn quyền uy Lý Dật Phong, từ bên cạnh tiến hành kiềm chế Lãnh Phong, Lãnh Phong đối với hắn có hảo cảm mới là lạ, mà Quách Vĩ Toàn nhậm chức, rõ ràng là vì giữ cân bằng quyền lực của Lãnh Phong ở bộ máy chính phủ, mà Lãnh Phong và Quách Vĩ Toàn có thể chung sống hoà bình? Hơn nữa lấy tính cách của Quách Vĩ Toàn, sớm muộn gì sẽ bùng nổ xung đột với Lãnh Phong.
Đối với Quách Vĩ Toàn, Quan Doãn hiểu biết một chút, so với lòng dạ và sự trầm ổn của Đạt Hán quốc, Quách Vĩ Toàn quả thực chính là một người không có đầu óc. Quách Vĩ Toàn như thế nào có thể lên làm Phó chủ tịch thường trực huyện không phải vấn đề hắn suy xét, hắn chỉ có rõ ràng, ở huyện công tác, nhân vật số một, số hai có thể bày ra bộ dáng giảng đạo, nhưng người làm phó thì trực tiếp đối mặt cơ sở dân chúng, có khi còn nhất định phải đùa giỡn đùa giỡn uy phong.
Sau khi nói hết thế cục ở huyện, Quan Doãn không quên đem dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu nói ra, cũng không giấu diếm núi Bình Khâu phải thực hiện đầu tư phiêu lưu, đương nhiên, chữ ở đường lên núi chính là thư pháp của Ông cụ Dung. Nói thế nhưng Ông cụ Dung vẫn không nói gì.
Ông cụ Dung một bên nghe Quan Doãn nói lien tục, một bên dọn quán, Quan Doãn nói xong, sạp cũng thu dọn xong, lấy ghế ngồi chậm rãi hỏi một câu so với chuyện Quan Doãn nói từ nãy đến giờ không chút kiên quan:
- Thư pháp của cậu, còn chút nào không?
Quan Doãn học đại học Bắc Kinh chính là tiếng Trung, chữ của hắn có chút cơ sở nền tảng, thư pháp có tiêu chuẩn, sau khi về huyện Khổng, không có cơ hội viết tài liệu, cũng không có thời gian luyện thư pháp, nhưng thật ra hoang phế không ít. Tuy nhiên nền tảng vẫn còn, nhất là thư pháp, thỉnh thoảng còn có thể đưa vài nét bút rồng bay phượng múa. Đương nhiên, so sánh với Ông cụ Dung, mặc kệ là thế bút kết cấu hay là khí thế, còn kém nhiều lắm.
Quan Doãn không hiểu Ông cụ Dung bất ngờ hỏi hắn chuyện thư pháp, nhưng là biết Ông cụ Dung tất có mưu tính sâu xa, liền thành thật đáp:
- Gần đây cháu không luyện mấy.
- Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày lấy ra một giờ luyện thư pháp, lại lấy ra nửa giờ đọc thơ cổ.
Giọng điệu Ông cụ Dung là chân thật đáng tin mà kiên định.
- Sao lại làm thế?
Quan Doãn vốn không nghĩ hỏi, nhưng vẫn không kìm nổi hỏi một câu, trước kia hắn đọc sử xem báo, chỉ là xuất phát từ thói quen, cũng không có nghĩ để hiểu rộng đến sự kiện chính trị bên người, sau lại là do Ông cụ Dung chỉ điểm, mới chậm rãi ý thức được hoá ra quan tâm quốc gia đại sự, quan tâm lịch sử, thực có thể làm được thượng vì hạ dùng, lấy chuyện xưa để hiểu chuyện nay.
- Nên hỏi ít, làm nhiều.
Ông cụ Dung tức giận huấn Quan Doãn một câu, lại nhảy tới đề tài khác,
- Cậu gần đây xem báo không chi tiết, không để ý tới một tin tức không thể bỏ qua của tỉnh.
Quan Doãn từng giống nhiều người ở Huyện ủy, đối với hướng đi của hai cấp tỉnh và thành phố chỉ xem cho qua, cũng không biết liên tưởng tự thân trên người, cho rằng hai cấp tỉnh và thành phố nhân sự thay đổi không quan hệ đến mình, sẽ không lan đến thế cục huyện Khổng, nhưng từ lúc quen Ông cụ Dung rồi hiểu biết, hắn dần dần hiểu ra một đạo lý, mặc kệ là từ huyện đến thị, hay là từ tỉnh đến thị, thay đổi nhỏ gì cũng đều ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống.
Chớ quên, tỉnh quyết định chính sách đến hướng đi thành phố, mà ở thành phố hướng đi lại sẽ ảnh hưởng quyết sách ở huyện, tầng tầng dao động, liền giống như gợn sóng, cứ xô đẩy nhau, dù là chính sách quốc gia, sớm muộn gì cũng lan đến tòa nhà huyện ủy huyện Khổng.
- Ở tỉnh?
Quan Doãn sửng sốt, suy nghĩ, nghĩ đến Ông cụ Dung nói có thể là Hạ Đức Trường.
- Là tin tức Hạ Đức Trường đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy?
- Không phải.
Ông cụ Dung vỗ vỗ vai Quan Doãn.
- Khứu giác của cậu từ lúc Hạ Lai đến đây rất chậm chạp, cố gắng nghĩ thêm đi.
Quan Doãn cười ha hả, hắn nghe xong đi ra, Ông cụ Dung dường như có bất mãn với Hạ Lai, quái, mà ông cụ hẳn là không gặp qua Hạ Lai, làm sao lại có vẻ bất mãn vậy nhỉ? Mặc kệ là nhìn thấy Ôn Lâm hay là Ngõa Nhi, Ông cụ Dung đều không có biểu lộ thất vọng hoặc là dị thường, vì sao ông lại có thái độ với Hạ Lai.
Chẳng lẽ nói Ông cụ Dung nhìn Hạ Lai không là trợ lực cho tiền đồ của hắn mà là lực cản?
Ông cụ Dung đối với một người là hảo cảm hay là lãnh đạm, điểm xuất phát tất cả đều là căn cứ vào người này có tác dụng tích cực thúc đẩy tiền đồ cho Quan Doãn hay không, ở điểm này, trong lòng Quan Doãn hiểu rõ.
Quan Doãn gật gật đầu:
- Vâng, từ hôm nay bắt đầu, mỗi ngày rút ra hai giờ luyện tập thư pháp và đọc thơ cổ.
Lại cúi đầu lo nghĩ, nghĩ được thông suốt, nói,
- Ở tỉnh tin tức không thể bỏ qua chỉ là... Mới nhậm chức Chủ tịch tỉnh Trần Hằng Phong?
Ông cụ Dung gật đầu tỏ vẻ tán thành:
- Nghiên cứu một chút lý lịch của ông ta, nói không chừng sẽ có công dụng đấy.
Quan Doãn im lặng gật đầu, Trần Hằng Phong được điều tỉnh Yến không lâu, bây giờ còn là Quyền Chủ tịch tỉnh, tới tháng ba sang năm sau khi họp Hội đồng nhân dân mới có thể tọa ổn ngai vàng Chủ tịch tỉnh. Một Chủ tịch tỉnh và một thông tín viên ở Huyện ủy có sự liên hệ gì chứ? Lấy trí tuệ chính trị Quan Doãn hiện tại, hắn hoàn toàn không nghĩ ra được hắn và Trần Hằng Phong sẽ có cùng điểm chung gì. Không khoa trương, chỉ sợ trong vòng mười mấy năm nữa, hắn cũng không đủ tư cách gặp mặt Trần Hằng Phong.
Nhưng nếu Ông cụ Dung nói, hắn nhất định phải nghe theo, Lãnh Phong là chỗ dựa vững chắc cho hắn bây giờ, Ông cụ Dung có khả năng là chiếc đèn sáng trên con đường quan trường của hắn
Lý lịch của Trần Hằng Phong thì sao chứ? Quan Doãn nháy mắt nghĩ thông suốt một chuyện, chẳng lẽ là... Hắn bật thốt lên nói ra:
- Trần Hằng Phong tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, là đồng học với cháu.
- Ở trong nước tốt nghiệp đại học Bắc Kinh còn nhiều quan lớn hơn, chẳng phải là nói đồng học của cậu lan tràn thiên hạ?
Ông cụ Dung trêu tức mỉm cười.
- Nếu tính tỉ lệ quan lớn, đại học Bắc Kinh còn không bằng Hội đồng nhân dân, cho nên, cậu đừng đắc ý. Cậu suy xét vấn đề là không đúng, cẩn thận mà suy nghĩ lại đi.
- Được rồi, cháu quay về sẽ suy nghĩ lại chuyện này.
Quan Doãn cũng không nóng lòng hỏi Ông cụ Dung đáp án, chính mình tìm ra đáp án so với người khác nói ra đáp án, càng có lợi cho trưởng thành, hắn chưa bao giờ lười biếng tìm hiểu sự huyền bí của quan trường.
Có thể hiểu rõ vấn đề, mới có khả năng hoạt động vấn đề đó.
- Hạ Đức Trường về sau có thể gây khó đối với cháu không...
Quan Doãn dù sao còn trẻ so với Ông cụ Dung đa mưu túc trí, hắn vẫn muốn hỏi điều lo lắng trong lòng, e sợ Hạ Đức Trường vừa lên chức sẽ ra tay đối phó hắn.
- Luyện chữ, đọc thơ.
Ông cụ Dung xấu lắm, cũng không trả lời thẳng vấn đề Quan Doãn hỏi, ngược lại nói đến Lãnh Phong.
- Lãnh Phong không phải một người giỏi về ngủ đông, Lý Vĩnh Xương không phải một người hiểu được kiềm chế, Quách Vĩ Toàn không phải một người điềm đạm, chắc chắn, thế cục huyện Khổng, yên tĩnh không được vài ngày, lập tức còn có trò hay nhìn, tôi sẽ đem bàn, ghế chiếm vị trí tốt mà xem tuồng miễn phí.
Quan Doãn biết rằng Ông cụ Dung là muốn chấm dứt nói chuyện, tuy nhiên hôm nay hắn còn vấn đề muốn hỏi, liền cười ha hả, chưa chịu đi:
- Lãnh Phong vận làm quan so với Lý Dật Phong thật sự lâu dài? Hiện tại thế cục ở Huyện Khổng, Lý Dật Phong có lập trường thế nào?
- Vận làm quan của ai lâu, không thể nói cho cậu, thế cục ở huyện, chính cậu nhìn thấy? Sự việc ngay bên cạnh còn thấy không rõ, muốn ta nói như thế nào, xin chào? Đi khẩn trương, ta còn muốn về núi Bình Khâu giữ phòng ở của ta, đỡ bị dự án du lịch của ngươi làm cho chỗ ở cũng không có
Ông cụ Dung râu nhất thổi ánh mắt trừng, bày ra tư thế đuổi Quan Doãn đi.
Quan Doãn đành phải đứng dậy:
- Cháu đã nghĩ hết rồi, đến lúc đó an bài cho ông một tiểu viện, cam đoan so với phòng ở đỉnh núi tốt hơn nhiều.
Ông cụ Dung phất phất tay, không nói nữa, Quan Doãn cũng phất tay, xoay người đi. Quan Doãn đi rồi, Ông cụ Dung vỗ vỗ đất trên người, đứng lên, nhìn về bóng dáng Quan Doãn nơi xa, tự nhủ gật đầu khen ngợi nói:
- Chỉ mới một năm có thể có ngộ tính như vậy, không đơn giản. Đối với cậu, ta càng có tin tưởng, hy vọng từ cậu có thể hoàn thành tâm nguyện suốt đời của ta.
Quan Doãn trở lại Huyện ủy, vào phòng Thư ký, liền phát hiện không khí không bình thường, thời gian gần đây Vương Xa Quân khiêm tốn rất nhiều, sáng sớm mà thần thái bay lên, không che dấu được vẻ mặt hưng phấn và đắc ý, gã mang chuyện tốt gì đến đây?
Ôn Lâm ở một bên cúi đầu mở báo chí, tốc độ mở báo chí so với ấn báo chí còn nhanh, động tác thể hiện tức giận của cô không thể gạt được Quan Doãn, Quan Doãn ngay lập tức đoán được mấy phần, hơn phân nửa đã xảy chuyện bất lợi đối với hắn hoặc là với Ôn Lâm.
- Quan Doãn, đã biết tin gì chưa, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đêm qua vì đánh nhau ẩu đả bị mời vào đồn công an, nghe nói, sáng sớm hôm nay phải mời lãnh đạo đơn vị bọn họ đến nhận người...
Vương Xa Quân tóc lại bắt đầu chải vuốt được một đầu sáng loáng, lúc y nói chuyện, tần suất nháy mắt rất nhanh, thể hiện sự lỗ mãng mà khiêu khích.
- À…
Ra ngoài Vương Xa Quân dự kiến chính là, Quan Doãn chỉ thản nhiên đáp lại một câu, vừa không có giật mình càng không có uể oải, gã không khỏi vô cùng thất vọng, Quan Doãn làm sao lại không mặt xám mày tro chứ?
Càng không thể tưởng được là, Quan Doãn lại nói một câu làm gã mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa không tức giận mà cười được.
- Tiền Ái Lâm sẽ có phiền toái, mời thần dễ đưa thần khó!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius