Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 422: Thăm bệnh.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
- Tiểu Duệ, treo đèn lồng đi, đúng, đúng, đưa lên một chút, lệch rồi, đặt sao cho đúng chứ...
Trong biệt viện của Âu Dương lão gia tử ở Ngọc Tuyền Sơn, lúc này đầy không khí vui mừng, Trang Duệ đang đứng trên thang, nhận sự chỉ huy của mẹ bên dưới, đang treo những chiếc đèn lồng lớn lên trên.
Ngày hôm nay là đại thọ chín mươi của Âu Dương lão gia tử, những ngày qua Trang Duệ luôn bận rộn ở chỗ này, sáng sớm hôm nay Âu Dương Uyển lại đưa ra vài cái đèn lồng cho con trai treo lên.
Tuy nhân viên công tác bên cạnh lão gia tử là không ít nhưng việc thế này phải do chính con cháu xử lý, không chỉ là Trang Duệ, ngay cả Âu Dương Lỗi có thời gian rãnh cũng chạy đến, trong nhà treo đầy đèn lồng dán chữ thọ, bầu không khí xem ra còn vui hơn cả đám cưới của Âu Dương Quân.
- Này, này, Niếp Niếp đi sang một bên, đi tìm anh Bằng chơi đi, đừng đứng đây quấy rối...
Trang Duệ treo đèn lồng xong muốn đi xuống thì phát hiện Tiểu Niếp Niếp đang đứng bên cạnh thang chuẩn bị leo lên, mà Bằng Bằng trong miệng hắn chính là con trai của Âu Dương Lỗi, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái đã xuất ngoại đi học nhưng bây giờ cũng đã quay về, coi như là trưởng tôn.
Trong nhóm đồng lứa thì Niếp Niếp là nhỏ nhất, mặt khác Âu Dương Long và Âu Dương Lộ cũng có con gái, cũng đều mười mấy tuổi, nếu lão gia tử không chống đỡ được vài năm nữa thì khó có gia đình ngũ đồng đường.
Vốn sức khỏe của Âu Dương Cương đã sụt giảm nghiêm trọng, hai năm qua dần yếu đi, nào ngờ sau khi con gái quay về thì sức khỏe của hai lão chợt chuyển biến như kỳ tích, không những nhanh chóng phục hồi, hơn nữa còn biến chuyển tốt đẹp một cách khó thể giải thích.
Thật sự ứng với câu nói "tâm tình tốt thì ăn ngon hơn", bây giờ mỗi ngày Âu Dương lão gia tử đều đi ra ngoài hơn nửa giờ, những ông bạn già đi xe lăn thấy Âu Dương Cương cũng thật sự đỏ cả mắt. Tất nhiên cũng có kẻ mắng sau lưng Âu Dương lão gia tử, vì những năm gần đây có chỗ nào mà không tranh đấu?
Gia tộc Âu Dương vừa quật khởi thì đã là khó thể ngăn cản, khi vị đại ca là Âu Dương Chấn Hoa được cho vào trong ban ngành lãnh đạo trung ương, như vậy bọn họ sẽ không an phận như xưa. Vì thế mà nhóm anh em bàn bạc với nhau, quyết định làm tốt đại thọ chín mươi của lão gia tử, tất nhiên đó là một cơ hội biểu hiện.
Hơn một tuần lễ qua hầu như mỗi ngày đều có người đến Ngọc Tuyền Sơn thăm hỏi Âu Dương lão gia tử, những người này đều không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ, hoặc là những vị quan phụ mẫu ở nguyên quán, đây chẳng phải là đại biểu nguyên quán chúc thọ ông lão sao?
Tóm lại là những người chỉ có chút quan hệ thì sẽ cố gắng phóng đến như ong vỡ tổ, Trang Duệ lúc này xem như tăng tiến không ít kiến thức.
Thậm chí có ngày Trang Duệ đưa Tiểu Bạch Sư đi dạo thì bị chặn lại, tên kia giới thiệu mình là phó chủ tịch tỉnh, hai mươi năm trước là kỹ thuật viên trong đơn vị công nghiệp quân sự, khi Âu Dương lão gia tử thị sát đơn vị này thì đã từng lên tiếng khích lệ người này, hôm nay hắn nghe tiếng và cũng chạy đến chúc thọ làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười.
Sau khi đưa tiểu công chúa nghịch ngợm cho con trai của Âu Dương Lỗi thì Trang Duệ lau mồ hôi, mới sáng sớm mà đã phải bận rộn thế rồi.
- Trang Duệ, đến đây...
- Ai gọi tôi thế?
Trang Duệ chợt sững sốt, sau đó hắn quay đầu, Âu Dương Quân đang đứng ngoài sân khoát tay áo với hắn, trong miệng còn khẽ nói:
- Đừng ồn, ra đây.
Trang Duệ thấy vậy thì khá buồn cười, hắn đi qua nói:
- Tứ ca, đây là nhà chúng ta, anh làm gì vậy? Như ăn trộm vậy.
Khoảng thời gian trước Âu Dương Quân lấy cớ tân hôn để đưa Từ Tinh di du lịch, nhưng bây giờ sắp đến đại thọ của ông cụ, hắn cũng không lớn gan đến mức không dám quay lại. Nhưng bóng tối trong lòng hắn quá mạnh, trước nay cứ thừa dịp ông cụ nghỉ ngơi mới dám đến, hôm nay đến sáng sớm cũng coi như thật sự kỳ lạ.
- Cái gì mà như ăn trộm? Tôi đây không phải sợ quấy rầy ông nội sao?
Âu Dương Quân nói rồi kéo Trang Duệ ra sân, giọng điệu cũng được đề cao hơn, trên đời này ngoài ông nội ra thì không có mấy ai làm Âu Dương Quân sợ hãi như thế.
- Chuyện gì vậy? Anh không giúp thì cũng đừng gây phiền nhé...
Âu Dương Quân đưa mắt nhìn bốn phía rồi khẽ nói:
- Buổi tối có vài hoạt động xã giao, cậu theo giúp tôi...
- Xã giao? Tứ ca, tôi không biết những người bạn của anh, tôi đến xã giao thì có ý nghĩa gì chứ?
Trang Duệ dùng giọng khó hiểu nói, sau khi hắn mua tứ hợp viện thì thậm chí còn không chịu đi qua hội sở của Âu Dương Quân.
Trang Duệ thật sự không thích ứng với những chỗ như vậy, hoặc nói đúng ra phải là không quen, hắn luôn cảm thấy những người đi vào đó đều đeo vài lớp mặt nạ, có thể vênh váo tự đắc với anh, nhưng khi thấy người khác thì lại khúm núm nịnh bợ, đầy mặt nịnh nọt.
- Điều này...Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao cậu chỉ cần đi theo tôi là được, đúng rồi, lát nữa chị dâu của cậu sẽ đến, nếu có hỏi cậu chuyện này thì cứ nói là đến tối hai anh em chúng ta đi bàn về chuyện tứ hợp viện...
Âu Dương Quân bị câu hỏi của Trang Duệ làm cho sững sờ, vì thế bắt đầu không chịu nói đạo lý. Hắn cũng là bị ép không có biện pháp nào khác, Từ Tinh khi đi du lịch thì phát hiện mang thai, khoảng thời gian này tâm tình không ổn định, cả ngày đều muốn Âu Dương Quân ở bên cạnh, vì thế mà một lãng tử như hắn cảm thấy ăn không tiêu, hôm nay muốn đi thả lỏng một chút, vì vậy muốn lấy Trang Duệ làm tấm khiên che chắn cho mình.
Không phải Âu Dương Quân không muốn tìm người khác, mà Từ Tinh thật sự không mấy yên tâm với những người bạn khác của hắn. Phụ nữ mang thai thường khá mẫn cảm, hắn không muốn vợ chồng bất hòa, mà Trang Duệ trước nay là một người thành thật, vì vậy trở thành nhân tuyển số một của Âu Dương Quân.
Trang Duệ thấy Âu Dương Quân còn muốn dây dưa thì giơ tay nói:
- Được được, em đồng ý không được sao? Anh cứ làm gì thì làm đi...
Giữa trưa lúc ăn cơm thì Âu Dương Quân quả nhiên đưa Từ Tinh đi vào Ngọc Tuyền Sơn, lúc này Từ Tinh có mang và nhìn đầy đặn hơn trước. Sau khi cơm nước xong thì Âu Dương Quân nói đến chuyện mình mua tứ hợp viện, sau đó lại nói với Từ Tinh là đến tối mời người dùng cơm.
- Tiểu Duệ, nhà cần phải xây tinh xảo, an toàn, người kia là bạn của em, em cũng nên quan tâm nhiều hơn...
Từ Tinh cũng không có gì nghi ngờ, nàng nói vài câu với Trang Duệ. Bản thân nàng là một người của công chúng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu tên muốn chụp hình của mình, vì thế nàng rất chú ý đến phương diện an toàn.
- Được, chị cứ yên tâm, bạn em nhất định sẽ làm tốt...
Trang Duệ thừa dịp Từ Tinh không chú ý mà trừng mắt tức giận nhìn Âu Dương Quân, hắn xem như biết rằng người tốt luôn dễ bị dụ dỗ, nhưng lời nói của hắn cũng rất có thứ tự, không có sơ hở.
Sau khi bị Âu Dương Quân kéo ra khỏi nhà thì Trang Duệ leo lên xe của mình rồi nói:
- Tứ ca, chiều nay anh cứ bận rộn, em còn có việc...
- Được rồi, đến tối anh sẽ gọi điện thoại cho cậu, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, để chị cậu không lo lắng...
Âu Dương Quân nói xong thì chạy xe đi như chớp, Trang Duệ dở khóc dở cười khởi động xe, người này đúng là, nếu sợ người ta lo lắng thì còn ra ngoài rong chơi làm gì?
Buổi chiều Trang Duệ thật sự có chuện, hắn có hẹn với Tống Quân, còn đến thăm hỏi Tống lão gia tử. Ông cụ này vốn cũng ở trong Ngọc Tuyền Sơn, nhưng vài tháng qua bệnh nặng, mãi nằm trong bệnh viện, hôm qua Trang Duệ đã có liên hệ và hỏi rõ vấn đề với Tống Quân.
Nhớ thank nhé!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 423(p1): Kỳ tích.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
- Anh Tống, chỗ này thật sự khó tìm, ông cụ đã tỉnh chưa?
Trang Duệ chạy xe đến bệnh viện quân đội, chỉ là Tống lão gia tử cung không nằm ở trong phòng bệnh thường, mà là ở trong một căn biệt thự ở phía sau bệnh viện. Sau khi trải qua vài lớp kiểm tra không thua kém gì Ngọc Tuyền Sơn thì cuối cùng Trang Duệ mới có thể lấy điện thoại ra gọi cho Tống Quân, để đối phương đưa mình qua trạm gác cuối cùng.
- Không, buổi sáng có tỉnh lại một chút, bây giờ đang hôn mê, chỉ sợ khó qua khỏi...
Hai mắt Tống Quân có hơi đỏ lên, hắn là đứa cháu được lão gia tử nuôi nấng từ nhỏ, tuy bị ông cụ cướp đi không ít vật phẩm tốt nhưng ngoài miệng thì hùng hổ mà thật ra lại rất thích khi thấy ông vui vẻ.
Trang Duệ vỗ vai Tống Quân rồi hỏi:
- Tôi có thể đến gặp ông cụ chứ?
- Chỉ có thể đứng nhìn ngoài cửa kiếng thôi, sức khỏe của ông rất kém, nếu cậu muốn vào thì phải trừ độc này nọ, rất phiền.
Trong phòng bệnh của Tống lão gia tử, ngoài là phòng khách, trong này ngoài Tống Quân thì còn có một vị bác sĩ trực ban, còn có một y tá trực ban, nếu Tống lão gia tử có bất kỳ tình huống nào thì sẽ nhanh chóng cứu chữa.
Trang Duệ đi đến phòng và nhìn qua cửa kính và thở dài một hơi, giường bệnh đến cửa kính không quá mười mét, nếu không thì Trang Duệ phải nghĩ biện pháp đi vào bên tong.
Trong phòng có không ít máy móc chữa bệnh, đầu giương là bình dưỡng khí, có hai sợ dây trắng cắm và mũi Tống lão gia tử, vịy tá kia đang ngồi cách xa ông cụ hơn ba thước, ánh mắt nhìn chằm chằm ào điện tim đồ, đồng thời còn thi thoảng ghi chép vài thứ gì đó.
Trang Duệ nhìn gương mặt ông cụ trắng bệch trên giường mà cũng sinh ra ưu tư, đối phương một vị tướng giỏi, năm xưa có cống hiến lớn cho công tác hiện dại hóa quân sự.
Nhưng hôm nay ông lão cung khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, lúc này gương mặt sát phạt quyết đoán đã có nhiều nếp nhăn và gầy hốc hác.
Trang Duệ nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh mà có chút cảm khái, dù con người khi còn trẻ có phát triển thế nào, là người ra sao thì khi về già cũng phải về với đất, đất mẹ không biết đã tiếp nhận bao nhiêu con người hiển hách, những người như vậy hôm nay chỉ có thể tiếp nhận hương khói của hậu nhân mà thôi.
Trang Duệ dùng dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua, Tống Quân lúc này đang trò chuyện với vị bác sĩ trong phòng, có lẽ đang thảo luận về bệnh tình của ông cụ, cũng không chú ý đến mình, vì vậy hắn vội vàng phóng linh khí lên người ông lão trên giường bệnh.
Vì Trang Duệ không biết ông lão bị bệnh gì nên cũng không thể nào châm chước, chỉ có thể dùng linh khí truyền vào giữa ngực và bụng, hơn nữa còn dùng với số lượng rất nhiều. Cơ thể của ông cụ thật sự như một hố sâu không đáy, linh khí hắn rót vào bên trong nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
- Cậu Trang, cậu có cái tâm như vậy thì anh xin nhận, mà ông cụ sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường...
Khi Trang Duệ quay đầu, hắn còn chưa kịp lau nước mắt thì đã bị Tống Quân nhìn thấy, hắn thấy bộ dạng đau buồn của Trang Duệ thì cũng có chút cảm động, mới lấy khăn tay đưa sang. Biểu hiện của Trang Duệ tất nhiên làm cho hắn thỏa mãn, đây mới là bạn bè kết giao chứ.
- Con bà nó, vì sao mỗi lần mình làm chuyện tốt đều rơi lệ đầy mặt thế này? Mà làm chuyện tốt cũng không thể lưu danh.
Sau khi nghe được câu nói của Tống Quân thì Trang Duệ không riêng gì rơi lệ mà trong lòng cũng thật sự uất ức, bệnh của lão gia tử quá nặng, Trang Duệ hầu như đã tiêu hao hết linh khí trong mắt nên muốn khôi phục thì phải mất vài ngày. Nếu không phải nể mặt Tống Quân, hơn nữa quan hệ giữa Tống gia và Âu Dương gia cũng khá tốt, sợ rằng hắn cũng mặc kệ không xen vào.
- Anh Tống, tôi đây là đang nghĩ về ông cụ ở nhà, có lẽ ngày nào đó cũng se sẽ giống thế này, ôi, nếu như vậy sẽ không còn cơ hội được gặp lại. Anh Tống, tôi cáo từ trước, ông ngoại tôi có nói là vài ngày nữa sẽ đến thăm ông Tống...
Trang Duệ tìm lý do cho mình, Tống lão gia tử cũng không phải thân nhân của hắn, làm gì mà phải khóc thương tâm như vậy?
Trang Duệ cũng không biết lúc nào thì linh khí có tác dụng, nhưng bây giờ hắn nên đi chỗ khác, để đến khi sức khỏe của ông cụ phát triển tốt thì cũng chẳng có ai nghi ngờ mình. Dù sao hắn cũng chỉ đứng bên tấm kiếng nhìn vài phút, coi như là những tác giả viết sách cũng khó thể có trí tưởng tượng phong phú như vậy được.
Lúc này Tống lão gia tử đang nằm mộng, đó là nửa thế kỷ trước, đang vào thời chiến, lão đang leo lên núi tuyết, tường gương mặt chiến hữu lướt qua mắt, còn có gương mặt đám kẻ thù, tình cảnh rất đáng sợ.
- Xông lên, giết!
Tống lão gia tử chợt giơ hai tay lên làm động tác chém xuống, động tác khá mạnh, hai sợi dây thông khí vào mũi chợt bật ra, cô y tá ở bên cạnh sợ đến mức vội vàng chạy đến.
- Ông nội.
Tống Quân ở bên ngoài nghe được âm thanh của ông cụ thì cũng không cần quan tâm trừ độc cái quái gì, hắn đẩy cửa phòng vọt vào, vì hắn sợ ông cụ hồi quang phản chiếu lúc hấp hối. Khi hắn chạy đến bên giường thì nhanh chóng ấn nút máy ghi âm, là thứ chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu.
- Tiểu Quân, sao lại khóc? Ông đây tung hoành sa trường cả đời, rất nhiều bạn già đã mất, bây giờ ông mất cũng có sao đâu, đàn ông Tống gia không được phép rơi lệ...
Đời này lão Tống đã gặp nhiều tình huống sinh tử ly biệt, tất nhiên những chiến hữu được lão vuốt mắt yên nghĩ là nhiều không kể xiết, lão cũng hoài nghi tình huống vừa rồi mình mơ thấy là hồi quang phản chiếu, nhưng lão rất trấn định, uy nghiêm năm xưa lại hiện ra trên mặt.
- Ông nội.
Tống Quân đã sớm nghẹn ngào không nói nên lời, hai chân quỳ xuống đầu giường của ông cụ, hắn vùi đầu khóc lớn, bộ dạng thật sự rất giống một đứa trẻ. Ai nói đàn ông không khóc, có lẽ chưa đến đúng tình huống đau thương mà thôi.
- Ông, ông còn lời nào nhắn nhủ không?
Tống Quân đẩy máy ghi âm lên đầu giường, khoảng thời gian qua ông cụ nửa tỉnh nửa mê, nói chuyện đứt quảng, bây giờ Tống Quân muốn thừa lúc ông cụ còn tinh để nghe những gì muốn nói, để miễn lưu lại nối tiếc.
- Không có, cả đời này cũng coi như đáng giá, khi chết đi có thể được phủ quân kỳ, có thể chôn gần những ông bạn già, như vậy là quá đủ rồi.
Nhưng tình huống rõ ràng là khác thường, Tống lão gia tử cũng không để ý, bình thường là hồi quang phản chiếu chỉ có thể chống đỡ được vài phút. Lão đã từng gặp qua tình huống trên chiến trường, có kẻ bị bom nổ nát hai chân, nói đúng năm phút, sau khi giao phó mẹ già ở nhà cho chiến hữu thì mới chết đi.
Khi hai ông đang tranh thủ nói chuyện thì cô y tá ở bên cạnh chợt giật mình chỉ vào điện tâm đồ nói với bác sĩ:
- Bác sĩ Ngô, anh xem...Anh xem...Điều này...Hình như không có việc gì cả...
- Đừng nói, đã quên kỷ luật rồi sao?
Bác sĩ Ngô trừng mắt nhìn cô y tá, bọn họ thật sự có thân phận chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân nhưng cũng đều là quân nhân, khi ông cụ hấp hối thì bọn họ chỉ có thể cung cấp ghi âm và ghi hình, trên đầu có máy camera, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có người thay băng.
Nhớ thank nhé!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 423(p2): Kỳ tích.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
- Không phải, anh xem trái tim của thủ trưởng kìa, hình như đập rất vững vàng...
Tuy không phải là bác sĩ nhưng cô y tá cũng được học cách nhìn máy móc thiết bị, lúc này những tín hiệu là rất đều, nếu là người đang hấp hối thì sợ rằng dao động điện từ sẽ là cực kỳ hỗn loạn.
- Ủa?
Bác sĩ Ngô nhìn qua dụng cụ đo mà vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, hắn vốn cho rằng ông cụ sắp hấp hối, cũng không muốn làm ra hoạt động gì, muốn cho người ta thời gian yên tĩnh phút chốc và chuẩn bị lo hậu sự. Nhưng bây giờ nhìn vào dụng cụ đo thì thật sự cảm thấy khó tưởng.
- Tống tiên sinh, làm phiền anh một chút, tôi muốn kiểm tra thủ trưởng.
Lúc này bác sĩ Ngô mới từ phía sau đi đến yêu cầu Tống Quân đang quỳ khóc đứng xịch ra, sau đó bắt mạch cổ tay của ông cụ, phát hiện mạch đập vững vàng, tuy không quá mạnh mẽ nhưng hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng.
- Đi ngay, thông báo cho giám đốc, chuẩn bị tiến hành hội chuẩn chuyên môn...
Bác sĩ Ngô không hiểu trên người Tống lão gia tử có chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã khôi phục lại từ trạng thái nguy kịch, nhưng hắn biết rõ đó sẽ không phải là kỳ tích của y thuật, vì thế vội vàng thông báo một tiếng với cô y tá.
Vài phút sau có vài vị bác sĩ trong mặc quân phục ngoài phủ áo trắng tiến vào trong phòng, bọn họ tiến hành kiểm tra tất cả phương vị trên người Tống lão gia tử, mà Tống Quân thì bị đưa ra ngoài, vẻ mặt mờ mịt, sau khi nghe y tá nói thì hắn mới biết lúc nãy mình lầm.
Sau khi kịp phản ứng thì Tống Quân nhanh chóng cầm điện thoại gọi đi, tuy còn chưa biết tình huống cụ thể của lão gia tử nhưng ít nhất cũng cần thông báo cho người nhà. Nửa giờ sa thì phòng bệnh đầy khách, bọn họ đứng trong phòng khách bên ngoài, vẻ mặt ai cũng đầy lo lắng, chờ đợi kết quả kiểm tra của đám bác sĩ bên trong.
- Giám đốc Trương, lão gia tử thế nào?
Sau khi cửa phòng bệnh mở ra, Tống Quân nhanh chóng tiến lên hỏi, lần này hội chuẩn chuyên gia do phó giám đốc ký tên đầu tiên, người này là chuyên gia điện tâm đồ.
- Tình huống của thủ trưởng là rất tốt nhưng tâm tình không ổn định, chúng tôi đã cho ngài một mũi thuốc, ngài đã ngủ, các anh cứ yên tâm, sức khỏe của thủ trưởng đã hồi phục, đã không còn vấn đề gì...
Giám đốc Trương cau mày nhìn đám người đang chờ, sau đó lên tiếng báo một tin tốt, nhưng khi nhìn mặt thì thật sự giông như lão gia tử cũng không tốt lắm, điều này làm cho đám người bên ngoài có chút mất hứng. Vị giám đốc Trương này đúng là, việc vui lớn thế này sao không cho ra nụ cười nào?
- Chúng tôi còn phải tiến hành chuẩn đoán bệnh, mời mọi người không nên ồn ào, để cho thủ trưởng nghỉ ngơi cho tốt.
Giám đốc Trương nói một câu rồi nhanh chóng đưa các vị chuyên gia bỏ đi, sự kiện Tống lão gia tử hồi phục quá quỷ dị, hắn muốn xem xét xem đó rốt cuộc là thế nào, điều này có liên quan đến sức khỏe của nhiều cựu chiến binh khác, vì cũng có vài vị đồng chí giống như Tống lão gia tử ở trong bệnh viện.
- Chẳng lẽ thật sự giống như những gì thủ trưởng Tống đã nói? Những chiến hữu cũ trong giấc mộng đã tiếp sinh lực cho cụ?
Vị giám đốc Trương ngồi trong phòng họp mà có một ý nghĩ như vậy, tuy lúc đầu nghe Tống lão gia tử nói như vậy thì hắn nghĩ rằng ông cụ mê sảng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì hầu như chỉ có thẻ giải thích như vậy mà thôi, còn có cách nào khác sao?
Lúc này các chuyên gia lúc nãy tham gia nghị luận cũng đều lên tiếng, nhưng cuối cùng cũng không ai nói ra được chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể nói ra được hai chữ "Kỳ tích".
- Tứ ca, anh đi đâu vậy? Đã đến phường Đáo Lang, anh còn chạy đi đâu nữa?
Lúc này kẻ sáng lập ra kỳ tích là Trang Duệ đang ngồi trên xe của Âu Dương Quân, hắn dùng ánh mắt nhàm chán nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, sau khi tụ họp với Âu Dương Quân thì người này chạy xe ra khỏi Bắc Kinh, không nói đi đến nơi nào nhưng nụ cười trên mặt rất ỉu xìu.
- Anh đây sẽ mang cậu đi bán sao? Hôm nay tiểu tử Bạch Phong kia mời khách, bảo là muốn bồi tội với cậu, thuận tiện sắp xếp vài tiết mục, tôi đây chẳng phải đưa cậu đến sao?
Âu Dương Quân thật sự có chút buồn bực, hắn không biết Bạch Phong bồi tội với Trang Duệ vì vấn đề gì, nhưng hắn cũng không phải quá quan tâm, tiết mục tiếp theo mới là quan trọng nhất. Sau khi Từ Tinh có mang thì đã nửa tháng rồi Âu Dương Quân ăn chay, thật sự là sắp bội thực.
- Bạch Phong sao? Em và anh ta không có giao tình gì, có gì phải bồi tội với em?
Trang Duệ nghe vậy thì thật sự cảm thấy khó hiểu:
"Hay cạm bẫy lần trước đối phương sắp xếp chính là dàn cho mình, nhưng cũng không thể nào, mình và Bạch Phong không động chạm gì, không đến mức tổn hao tâm tư gài bẫy mình như vậy chứ?"
- Cậu ấy nói vì chuyện khai quật nhà cổ lần trước, tôi cũng không rõ ràng lắm, chút nữa sẽ biết thôi...
Âu Dương Quân nói thì đúng lúc xe đến một ngã ba, nơi này có chút giống như hội sở của hắn, đều là vùng ngoại ô, hơn nữa bên đường còn có cây cao, nếu như mùa xuân mà ra đây đạp thanh cũng là rất tốt, nhưng với khí trời vào lúc này thì mặt đất bị tuyết bao phủ, không có mấy cảnh sắc.
Trang viên của Bạch Phong ở chỗ này thật sự nhỏ hơn hội sở của Âu Dương Quân, ngoài cửa chỉ có vài tên bảo vệ mặc áo bông, hơn nữa còn biết Âu Dương Quân, khi nhìn thấy xe của Âu Dương Quân thì nhanh chóng dùng bộ đàm thông báo cho người bên trong.
- Anh Quân, cậu Trang, hoan nghênh hai vị...
Bạch Phong đi từ trong tòa nhà ba lầu ra nghênh đón, lần này hắn khách khí hơn với Trang Duệ, sau ngày hôm đó thì hắn có đi nghe ngóng thân phận của Trang Duệ, biết rõ đây là cháu ngoại của Âu Dương Cương, lực ảnh hưởng trước mặt ông cụ còn lớn hơn cả Âu Dương Quân. Vì thế mà hắn không khỏi hối hận vì thái độ của mình ngày trước, lúc này mới muốn hẹn Âu Dương Quân và Trang Duệ để thể hiện cảm tình.
Căn nhà của Bạch Phong có phong cách châu Âu, trong đại sảnh có lò sưởi ở vách tường, bên trong đốt gỗ lớn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những âm thanh tách tách.
Lò sưở sát vách tường trong nhà Bạch Phong thật sự có hương vị phương bắc, khí nóng sẽ di chuyển một vòng quanh tường, sau đó thì khói đặc sẽ thông qua ống khói mà bay lên, trong phòng không có mùi khói, thật sự rất ấm áp.
Chính giữa đại sảnh còn có một cây thông Nô en thật cao, khi thấy thứ này thì Trang Duệ mới nhớ chỉ còn vài ngày nữa là đến giáng sinh. Những năm gần đây thông Nô en và lễ tình nhân thật sự phát triển mạnh trong nước, đối với người trẻ tuổi thì hai ngày này còn quan trọng hơn cả tết âm lịch.
- Vào thời tiết khốn kiếp như thế này thì ngồi bên cạnh lò sưởi uống rượu là thoải mái nhất...
Sau khi đi vào đại sảnh thì Bạch Phong mời Trang Duệ và Âu Dương Quân đến bên cạnh lò sưởi, ở đó đã được sắp xép một bàn ăn không quá lớn, bên trên là nồi lẩu bằng than, là loại hai tầng có thể mở ra, chỉ cần nhìn tạo hình và chất liệu đồng thì cũng biết đó là đồ cổ. Trên mặt bàn có sẵn thịt bò, rau cỏ, còn có hai chai rượu Hồng Tinh năm mươi sáu độ.
Nhớ thank nhé!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 424: Động cỏ bắt thỏ.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
- Hì, đừng chê cười nhé, chỗ tôi chỉ có rượu này thôi, nếu uống một mình cũng không có hương vị. Cậu Trang, nếu cậu muốn uống rượu khác thì có thể qua tủ rượu bên kia, ngoài những món rượu cổ thì nơi đây đều có đủ mọi loại. À, cũng có rươu đỏ, nhưng nó được đặt trong hầm, cậu muốn uống loại gì tôi sẽ cho người đi lấy.
Trang Duệ nhìn theo ngón tay của Bạch Phong, nơi đó là một tủ rượu, thật sự đúng như lời của đối phương, nơi đó có đầu đủ mọi loại rượu nổi tiếng. Nhưng ngày mai là ngày mừng thọ ông mình, Trang Duệ cũng không muốn về nhà với cơ thể đầy mùi rượu, vì thế hắn lắc đầu nói:
- Tôi cũng chỉ uống một chút mà thôi, chỉ vài ly, cũng không hơn được.
- Được, uống bao nhiêu tùy ý, chúng tôi cũng không mời rượu, anh Quân, anh cũng tùy ý, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đến chỗ này...
Bạch Phong nghe được lời của Trang Duệ thì vui vẻ mở một chai rượu ra, sau đó rót đầy những chiếc ly trước mặt mọi người, lại nói:
- Không nhiều không ít, một ly này thật sự rất đủ lượng.
Trang Duệ không chú ý đến chiếc ly trước mặt, bây giờ nghe Bạch Phong nói như vậy thì mới nhấc lên xem xét, vì thế mà không khỏi lắp bắp kinh hãi, thì ra đây cũng là đồ cổ. Chỉ cần nhìn vào sắc xanh và hoa văn của nó, đồng thời còn có lớp men đẹp đẽ bên ngoài thì chắc chắn đó là đồ cổ nhiều năm, Trang Duệ hận không thể uống cạn để dốc đáy lên xem lạc khoản của nó để biết là hàng năm nào thời nào.
- Anh Bạch, những vật phẩm thế này mà anh cũng cam lòng lấy ra dùng sao? Nếu tôi không nhìn lầm thì đây là những món sứ thời Tam Triều, hơn nữa công nghệ này chính là sứ Quan Diêu, một cái ly thế này cũng phải có giá vài trăm ngàn, anh không sợ nhưng tôi lại ngại, vì uống rượu rất dễ làm vỡ lão yêu..
Trang Duệ nói đến thời Tam Triều chình là ba triều đại Khang Hi, Ung Chính và Càn Long, có người còn gọi là Tam Đại, trong một trăm năm đó nhà Thanh rất mạnh, là giai đoạn mà tác phẩm nghệ thuật rất xa hoa, rất đẹp.
Trang Duệ cũng là lần đầu tiên được cầm một món đồ cổ như thế này để uống, nhưng những món thế này thường có số lượng có hạn, nếu mất đi một vật thì sẽ rất nuối tiếc.
- Những thứ này được chế tạo ra để sử dụng, trước kia hoàng đế có thể sử dụng, chẳng lẽ bây giờ chúng ta lại không?
Bạch Phong khoát tay áo dùng giọng không quan tâm nói, hắn cũng không phải kẻ keo kiệt, đồng thời những vật phẩm thế này hắn có rất nhiều, nếu bây giờ ném ra thị trường đấu giá, sợ rằng cả thị trường sẽ chấn động và nổ tung.
Nếu nói không khoa trương, Bạch Phong nếu thích khoe những món hàng của mình, sợ rằng còn nhiều hơn cả viện bảo tàng.
Chưa nói đến những chiếc ly cổ như thế này, dù là nồi lẩu bằng đồng trên bàn cũng là đồ cổ, chính là hàng tốt từ trong cung đưa ra, biết đâu năm xưa lão phật gia đã từng dùng nó để ăn lẩu?
- Cậu Trang, cậu mới thật sự là chân nhân không lộ tướng, vật phẩm trong nhà cổ vài ngày trước đã được cậu nhìn thấu phải không? Không ngờ cậu lại thấy chuẩn như thế, coi như hiểu rõ nhiều thứ trên giang hồ...
Bạch Phong nâng ly lên cụng với Trang Duệ, sau đó làm một hơi cạn sạch rồi lau miệng nói. Hắn nhấc ngón tay cái với Trang Duệ, dù là một ly rượu lớn đổ vào bụng thì vẻ mặt cũng không biến đổi.
- Anh Bạch, có chuyện gì xảy ra? Sao hai người nói chuyện lại lao lực như vậy? Thứ này mà đáng giá vài trăm ngàn à?
Âu Dương Quân nghe được lời đối thoại của hai người mà thật sự không giải thích được, hắn cầm cái ly lên đánh giá, nhưng hắn thật sự không thể nào phân biệt được.
- Nhà cổ sao? Cái gì vậy? Những ngày hôm trước quá bận, nhưng hai chiếc ghế Hoàng Hoa Lý thật sự là rất tốt, đáng tiếc là không có tiền mặt để mang về...
Trang Duệ gắp vài miếng thịt bỏ vào trong nồi lẩu, sau khi nghe được lời của Bạch Phong thì gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó lên tiếng với bộ dạng khó hiểu.
- Cậu không biết sao?
Bạch Phong nhìn Trang Duệ, thấy đối phương không giống như giả vờ thì thật sự kinh ngạc.
- Tôi biết cái gì? Anh Bạch, anh cứ nói thẳng ra, có gì sao?
Trang Duệ đã khám phá ra vấn đề nhưgn không thể nào giải thích, hắn dứt khoát giả vờ mơ hồ, đánh chết cũng không nhận. Nhưng hắn cũng rất tò mò, giống nhưcos việc gì đó biến đổi, chẳng lẽ có người vạch trần thế cục lừa đảo của đối phương?
- Hì, chuyện này khá trùng hợp, cậu Trang thật sự là rất may, tôi nói cho cậu biết...
- Ông chủ, người đã đến, có cho vào không?
Bạch Phong đang nói hăng hái thì cửa phòng khách bị đẩy ra, tấm vải màn được xốc lên, một người trẻ tuổi lên tiếng cắt ngang lời Bạch Phong.
Bạch Phong nghe vậy thì vung tay áo nói:
- Cho vào, tiểu tử này xem như giúp Trang Duệ gánh trách nhiệm, tôi cũng không làm khó cậu ấy...
- Ông chủ Bạch, anh Bạch, Bạch đại gia, mong anh giúp đỡ một chút, nói một tiếng với đám người kia, thật sự tôi đã không còn đường sống...
Người ngoài không biết tên sắp vào là ai, nhưng khi màn cửa xốc lên, tên này ù té chạy vào trong phòng khách, khi thấy Bạch Phong thì nhào đến ôm đùi, Trang Duệ nhìn kỹ, thì ra là Tiểu Phương.
Nhưng bộ dạng của Tiểu Phương lúc này và trước đó là khác biệt, cũng không phải vì chợt trở nên già nua mà vẻ mặt cực kỳ khó coi, đặc biệt là cặp mắt đầy tơ máu, nhìn qua giống như đã lâu chưa được ngủ ngon.
- Cút sang một bên.
Bạch Phong đã gần bốn mươi nhưng rất nhanh nhẹn, hắn đạp Tiểu Phương ngã xuống đất rồi nói:
- Tiểu tử cậu làm ảnh hưởng đến quy củ môi giới, tôi còn chưa tính sổ với cậu, bây giờ còn muốn tôi ra mặt sao? Hừ, không có cửa đâu, cậu đến mà nói với Trang Duệ...
- Anh Trang, anh cũng có ở đây sao? Anh cần phải cứu tiểu đệ, em đây chính là...
Tiểu Phương thấy Trang Duệ thì thật sự không thể nói tiếp, dù hắn da mặt dày cũng xấu hổ khi nói ra sự thật, việc này thật sự chỉ có thể trách hắn tham tiền mà mờ mắt, làm ảnh hưởng quy củ.
- Có chuyện gì xảy ra, Tiểu Phương cứ nói...
Trang Duệ thấy tình huống như vậy, lại nghe được những lời nói trước đó của Bạch Phong thì mơ hồ đoán ra được vài phần, có lẽ liên quan đến chiếc ghế cổ trước đó. Có lẽ là chờ hắn đi thì Tiểu Phương đã mua vào, rõ ràng là chính chủ không dính nhưng kẻ khác lại sa chân, đánh cỏ động thỏ, kéo Tiểu Phương lòng tham vô đáy vào tròng.
- Ôi, việc này đều là lỗi tại tôi...
Đúng như những gì Trang Duệ suy nghĩ, Tiểu Phương thật sự mua hai chiếc ghế về nhà, hắn rất hưng phấn, ngày hôm sau thì đi tìm người mua. Bây giờ những món đồ cổ bằng gỗ thật sự rất dễ tiêu thụ, vì thế hắn không mất bao nhiêu thời gian đã liên lạc với bốn nhà đấu giá nổi tiếng, đều hẹn đến nhà xem hàng.
Nhớ thank nhé!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 425: Tiết mục.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Hai chiếc ghế ít nhất cũng có giá hai triệu, Tiểu Phương đã từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ đó lại là của mình, vì thế hắn đưa ghế về nhà và có thể nói là lớn tiếng hơn được vài phần.
Cả đời bố của Tiểu Phương làm việc cực khổ mà chỉ có hơn một trăm ngàn, chính mình nếu lần này phát tài thì sẽ đến Toàn Tụ Đức mua ba con vịt nướng, cả nhà tha hồ ăn.
Vì muốn mình có được lợi ích lớn nhất nên Tiểu Phương hẹn cùng lúc các nhà đấu giá đến xem vật phẩm, hắn cũng muốn hạ thấp mức giá đấu, vì những năm nay trong lúc đấu giá đều ngồi đầy người, nhưng những món quý đáng được đấu giá thì có rất ít.
Nhưng giấc mộng đẹp của Tiểu Phương cũng chỉ có thể duy trì được một ngày.
Ngày hôm sau các vị giám định sư đều đến xem, hai vị giám định sư lớn tuổi và một vị trẻ tuổi, sau khi nhìn kỹ chiếc ghế, hai vị giám định sư lớn tuổi đều rất chú ý cách ăn nói, chỉ lắc đầu nói xem không chuẩn rồi bỏ đi.
Vị giám định sư trẻ tuổi tưởng rằng sẽ được thấy vật phẩm tốt, vì thế mà chạy trời lạnh đến đây, trong lòng không vui vẻ gì, hắn trực tiếp nói:
- Cái này giả từ trong ra ngoài còn muốn mang đi đấu giá sao? Huynh đệ uống lộn thuốc rồi à?
Từ khi mua được hai chiếc ghế thì Tiểu Phương thật sự xem nó như bảo bối, cất giữ trong nhà, hoàn toàn không xem xét, chẳng lẽ con vịt đã ăn vào bụng sẽ bay mất? Hai ngày qua hắn luôn xem xét bán hai cái ghế đi và mua sắm thứ gì về nhà.
Lúc Tiểu Phương thấy các vị giám định sư lớn tuổi lắc đầu thì trợn tròn mắt, sau đó nghe vị giám định sư trẻ tuổi lên tiếng thì càng ngây dại, hắn chạy đến xem xét vài lượt, sau đó trực tiếp co quắp ngã xuống ghế, may mà chiếc ghế kia khá lớn, nếu không sẽ sinh chuyện.
Sau khi các vị giám định sư bỏ đi thì không chỉ Tiểu Phương than trời trách đất, gnay cả cha mẹ cũng thiếu chút nữa là thắt cổ cắt cổ, vì súc tích cả đời đã biến mất. Tất nhiên hắn sẽ không cam lòng, hắn quay lại gọi đến vài tên giang hồ, phóng đến căn nhà kia.
Nhưng người Phong Môn một khi đã lừa được kẻ khác thì nào có chuyện ở lại để người ta đến tìm? Đám người Tiểu Phương lật ngược tứ hợp viện kia ngoài chuột cống thì chẳng còn gì khác.
Chuyện này không thể báo cảnh sát, vì mau đồ cổ phải căn cứ vào ánh mắt, anh không có ánh mắt tốt thì không nên xem rồi mua vào, dù cảnh sát có tìm được đám người kia cũng không thể làm gì.
Tiểu Phương hiểu rõ đạo lý này, hắn chỉ có thể mượn nhờ đám xã hội đen tìm kiếm, vài ngày sau hắn không thể nào ngủ được, mang theo đám giang hồ tìm "thầy Đường" khắp cả Bắc Kinh.
Việc này cảnh sát không làm gì được nhưng không có nghĩa là không có biện pháp, người khác không nói, nhưng nếu Bạch Phong tình nguyện ra mặt thì xem như còn có cơ hội.
Bạch Phong là người xuất thân lập nghiệp từ trạm thu mua phế liệu, trong lúc nhận thầu trạm thu phế liệu thì thường lui tới với nhiều người trong xã hội, đồng thời hắn lại khá nổi tiếng, lại có bối cảnh sau lưng nên hai nhà hắc bạch ở thủ đô đều phải nể mặt. Tiểu Phương biết rõ nếu Bạch Phong tình nguyện giúp đỡ, như vậy tiền này sẽ có thể cầm về.
Dựa theo quy củ giang hồ thì "thầy Đường" là mãnh long quá giang, long quá giang sao có thể đấu lại đại ca Bắc Kinh? Điều này là rất hiếm, nhưng đám lừa đảo này còn có rất nhiều nhân tài, chỉ cần có lợi thì sẽ đâm đầu vào, sau khi lừa đảo xong sẽ chạy đi mất dạng.
Nhưng sự việc này nếu tìm được người bị hại, hơn nữa còn có kẻ ra mặt hòa giải, mà người hòa giải lại có chút thân phận, thì đám mãnh long quá giang là "thầy Đường" cũng phải nể mặt mũi vài phần. Tuy nói không thể nào thu về tất cả số tiền trước đó nhưng cũng có thể nhận được một phần ba, như vậy cũng coi như đền bù tổn thất, còn hơn không có được xu nào.
Có người sẽ hỏi vì sao không thu về tất cả số tiền? Đây rõ ràng là nói nhảm, làm ăn cần tiền vốn, tính toán bao gồm giá cả thuê nhà, ăn uống sinh hoạt và vật phẩm giả mà Tiểu Phương đưa đi, tất cả đều được tính vào tiền thành phẩm.
Tiểu Phương hiểu rõ quy củ này, vì vây hắn vốn tuyệt vọng nhưng nghe nói Bạch Phong tìm mình thì trong lòng chợt bùng lên hy vọng, hắn vội vàng nhào đến, không vì gì khác mà chính là muốn vãn hồi chút tổn thất, tiền trong nhà cũng không phải là gió thổi đến, đều là của cải cha mẹ tích góp sau nhiều năm tháng.
Tiểu Phương trước đó cũng muốn tìm Bạch Phong hỗ trợ, nhưng hắn biết rõ mình thật sự không có mặt mũi như vậy, hơn nữa việc này là do hắn tự làm trái quy củ, cũng không dám tìm đến tận cửa nhà Bạch Phong.
- Anh Bạch, chuyện này anh nhất định phải giúp em, em kiến thức có hạn, đã tự làm trái quy củ, anh coi như thương tình cho cha mẹ già nhà em, giúp em một lần...
Tiểu Phương đã kể ra tất cả, lúc này cũng co quắp trên đất, hắn trước nay làm việc không quá tốt nhưng cũng là một đứa con có hiếu, bây giờ vì cầm tiền của cha mẹ mà vài ngày đêm không chợp mắt, thật sự đã đến bên rìa sụp đổ.
Bạch Phong cúi đầu nhìn Trang Duệ rồi hỏi:
- Cậu Trang, cậu không trách tiểu tử này chứ?
Mục đích mà Bạch Phong muốn hẹn Trang Duệ đến đây ngày hôm nay chính là muốn giải thích cho rõ ràng chuyện này, nếu không thì sau này sự việc rơi vào trong tai Trang Duệ, chỉ sợ đối phương sẽ trách mình giới thiệu người không ra gì, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn với Trang Duệ.
Đồng thời Bạch Phong cũng biết cha mẹ của Tiểu Phương, hơn hai mươi năm trước hai gia đình còn là láng giềng, vì vậy sự việc xảy ra thì hắn cũng muốn giúp đỡ Tiểu Phương, mới cho người gọi đến. Trước tiên là muốn Trang Duệ nghe rõ và nói vài lời, sau đó mình sẽ tác động thêm.
- Nói thật ra thì Tiểu Phương đã thay tôi chịu khổ, anh Bạch nếu giúp được thì có thể ra tay...
Trang Duệ thấy Tiểu Phương như vậy thì trong lòng cũng nổi lên lòng trắc ẩn, nếu chính mình lúc đó nhắc Tiểu Phương một câu thì sẽ không có chuyện thế này xảy ra.
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Bạch Phong nói với Tiểu Phương đang ngồi trên mặt đất:
- Được, coi như cậu tốt số, cậu Trang đã mở miệng nói giúp cậu, được rồi, cậu về nhà chờ đi, có thể thu về được bảy chục ngàn, sau này nên làm việc ổn định một chút, đừng để xảy ra sự việc như hôm nay nữa...
Những ngày qua Tiểu Phương đã đi khắp bắc kinh, Bạch Phong đã biết rõ về vấn đề này, hơn nữa thông qua vài mối quan hệ mà biết được chi tiết về đám người "thầy Đường", đã tìm người đưa tin, vài ngày sau sẽ có tiền đưa về, cầm về bảy chục ngàn cũn không là vấn đề.
Nhớ thank nhé!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương