Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 6: Nhân thuyết hải ngoại hữu tiên sơn ( thượng )
Nguồn: Phong Nguyệt Cung (Sưu tầm)
- Ha ha ha ha... Tiểu tử, vừa rồi ngươi dùng Thanh Ngâm kiếm đâm ta mà lại không nhận ra ta sao? Giả thần giả quỷ? Ngược lại ngươi nói đúng đó, hiện tại ta chính là quỷ thật, cũng không cần phải giả vờ làm gì. Một thân đạo lực của ngươi cũng khá tinh thuần, đáng tiếc vẫn chưa thâm hậu, cho nên lão nhân gia ta mới không thể ngưng tụ thành thực thể. Nếu như có nhiều hơn để ta hấp thu thêm một ít, e là hiện tại cũng có thể hóa ra thân thể rồi. Bất quá cũng tốt, dù cho mượn toàn thân đạo lực của ngươi ngưng tụ hóa thân cũng chẳng để làm gì, đằng nào cũng vẫn bị rơi vào quỷ đạo. May mà lão nhân gia ta cũng nhớ lại được nhiều sự tình, nghỉ ngơi thêm một thời gian chờ công lực của ta khôi phục vài thành, liền đi tìm cái tên tiểu tử sơn thôn kia đoạt xá, hắn *** nhưng thật ra lại là một cái lô đỉnh rất tốt, tựa hồ trong cơ thể hắn có một cổ lực lượng cổ quái. Vừa nghĩ tới tiểu tử kia *** sớm muộn gì cũng để cho ta sử dụng, ta còn phải cảm tạ đạo lực của ngươi đã trợ giúp ta một tay đó. Vài ngày này, ta liền ở Thái Bình thôn giết thêm mấy người, luyện tập một chút pháp thuật đoạt xá trước đã, miễn cho đến lúc đó thất bại lại phí mất một cái lô đỉnh thượng hạng.
Thành Hoa Thụy nghe xong lời ấy, vừa xấu hổ vừa tức giận, dưới cơn thịnh nộ thanh quang của phi kiếm lóe lên, liền muốn đem hắn trảm dưới kiếm. Ác quỷ cũng thức thời, hắc quang chợt lóe lên liền biến mất không thấy đâu. Thành Hoa Thụy lại liên tục phóng ra truy linh phù, nhưng không hề có phản ứng. Thành Hoa Thụy minh bạch, sợ rằng ác quỷ này có pháp thuật kỳ dị gì đó, rốt cuộc lại đem đạo lực đưa cho hắn chuyển hóa để sử dụng, chỉ sợ là hôm nay pháp lực của hắn đã khôi phục lại không ít, bản thân mình lại không theo sát được hành tung của hắn, dù cho tìm thấy, sợ là cũng không thể gây thương tổn được hắn.
Nghĩ đến đó, Thành Hoa Thụy trong lòng lo lắng ác quỷ trở lại hại người, liền dự định phải nhanh chóng đi Ủy Vũ Sơn làm xong công chuyện rồi lập tức trở lại Vương Ốc sơn, bẩm báo sự tình để Thiên Thanh đạo trưởng biết được việc này. Chỉ là thiếu niên sơn thôn Trương Dực Chẩn lại bị ác quỷ kia nhằm vào, nên làm thế nào cho phải đây?
Thành Hoa Thụy một bên suy nghĩ, một bên lao nhanh xuống núi chạy tới Thái Bình thôn, khi tìm thấy Trương Dực Chẩn trong lòng đã có sẵn chủ ý, cho nên hắn giản lược kể lại một lần cuộc tao ngộ của hắn cùng ác quỷ ở đằng sau núi cho Trương Dực Chẩn, sau đó liền nói ra sự sắp đặt mà dọc đường hắn đã suy tính kĩ:
- Chỉ cần ngươi còn ở trong sơn thôn này, ác quỷ thế nào cũng không bỏ qua cho ngươi, còn có thể làm hại người quen của ngươi. Ta có một biện pháp vẹn toàn cả đôi bên, ngươi cùng ta đi Ủy Vũ sơn Tam Nguyên Cung, chờ sự tình của Ủy Vũ sơn được làm thỏa đáng, lại cùng với ta đi Vương Ốc sơn Thanh Hư cung. Ngươi mà rời đi, tự nhiên là ác quỷ sẽ đi theo, đám thôn dân sẽ không phải chịu bị hãm hại nữa. Một đường do ta trông coi, ác quỷ muốn hại ngươi cũng không phải là chuyện dễ. Dực Chẩn... Ý của ngươi thế nào? Nếu ngươi không muốn rời nhà quá xa, có thể để ác quỷ theo chúng ta lên Ủy Vũ Sơn, nhờ các đạo trưởng Tam Nguyên Cung xuất thủ trừ khử ác quỷ đi.
Trương Dực Chẩn trầm ngâm trong chốc lát, mặt lộ vẻ khó xử.
- Đạo trưởng...
Thành Hoa Thụy sắc mặt hổ thẹn, xua tay nói:
- Dực Chẩn không nên gọi đạo trưởng, gọi Hoa Thụy là được.
- Hoa Thụy huynh!
Trương Dực Chẩn chắp tay, cảm động nói.
- Đa tạ Hoa Thụy huynh đã lo lắng chu toàn, Dực Chẩn vô cùng cảm kích. Theo như lời vừa nãy cũng không có gì là không thể, cho dù không có ác quỷ này tương hại, qua một đoạn thời gian nữa ta cũng phải ly khai thôn, muốn đi Phương Trượng đẻ tìm cha mẹ đẻ của ta.
- Phương Trượng?
Thành Hoa Thụy vẻ mặt kinh ngạc.
- Người ta nói có ba ngọn tiên sơn, Phương Trượng, Bồng Lai cùng Côn Lôn, đều ở hải ngoại, cách Trung thổ không dưới mười vạn dặm, chỉ được nghe tổ sư giảng qua, nhưng mấy ngàn năm nay chưa từng nghe nói có người gặp được ba tòa tiên sơn đó cả. Nếu như là thập châu trong hải nội, Doanh Châu, Huyền Châu, Trường Châu, Lưu Châu, Nguyên Châu, Sinh Châu, Tổ Châu, Viêm Châu, Phượng Lân Châu, Tụ Quật Châu, người hữu duyên đắc đạo vẫn còn có thể phi kiếm đi tìm, cũng như gia sư Thiên Thanh đạo trưởng đã từng dưới cơ duyên xảo hợp mà đến được Viêm Châu. Nhưng Phương Trượng này, chỉ sợ cho dù là người có thể ngự kiếm thuấn tức ngàn dặm như gia sư, cũng không dám nói có thể tìm đến tiên sơn trong truyền thuyết.
- A!
Trương Dực Chẩn hít vào một hơi thật sâu, trước kia không biết Phương Trượng này ở nơi nào, cho rằng xa nhất bất quá cũng chỉ ngoài ngàn dặm, không ngờ lại chính là tiên sơn trong truyền thuyết, hơn nữa cách xa Trung thổ không dưới mười vạn dặm. Rốt cuộc phụ mẫu thân sinh của chàng là thần thánh phương nào, sao lại ở tại tiên sơn trong truyền thuyết? Ở tại tiên sơn trong truyền thuyết còn chưa tính, lại còn muốn chàng một tiểu tử phàm gian bình thường đi nghĩ cách cứu viện? Đây chẳng phải là nan đề so với lên trời còn muốn khó hơn sao?
Thế nhưng trước mắt, chưa cần đề cập tới làm thế nào để tìm được tiên sơn, dù cho có tìm được thì làm sao để đến được, còn chưa tính đến phải đối mặt với ác quỷ kia quấn lấy thân, cũng cần phải trốn tránh ẩn náu. Chủ ý đã định, Trương Dực Chẩn đứng lên, chắp tay hướng Thành Hoa Thụy vái một cái, nói rằng:
- Như vậy Dực Chẩn đã phải làm phiền Hoa Thụy huynh rồi!
Thành Hoa Thụy vội vàng nâng Trương Dực Chẩn dậy, nghiêm mặt nói:
- Chúng ta là người tu đạo, trên thuận theo thiên tâm, dưới cảm hóa dân ý, tu chính là vô thượng đại đạo, hành chính là vì thiện làm việc. Những việc nhỏ này, đều là bổn phận, Dực Chẩn không cần quá suy nghĩ. Trái lại ta thấy ngươi khuôn mặt thanh tú, cốt cách thanh kỳ, nếu ác quỷ kia có thể nhìn trúng ngươi, ta nghĩ ánh mắt của sư phụ ta càng cao hơn ác quỷ, nói không chừng vừa thấy liền sẽ thu ngươi làm đệ tử, đến lúc đó chúng ta chính là sư huynh đệ rồi!
Trương Dực Chẩn nghe xong chỉ cười ha hả, cũng không để ở trong lòng. Nếu ác quỷ đã khôi phục pháp lực, dĩ nhiên là lên đường càng sớm càng tốt. Hành lý những thứ này thời gian qua phụ mẫu đã chuẩn bị xong, việc này không nên chậm chễ, Trương Dực Chẩn quyết định ngay tối hôm đó liền ly khai Thái Bình thôn.
Trương Dực Chẩn lại đem việc xuất hành cùng với Thành Hoa Thụy báo lại cho phụ mẫu biết, đồng thời cũng nói cho họ biết Phương Trượng là nơi nào. Vợ chồng Trương Nhân nghe thấy thế thì mừng rỡ, có đạo trưởng đắc đạo đồng hành, tự nhiên cũng yên tâm về an nguy của nhi tử. Hai vị lão nhân mừng rỡ, đối với Thành Hoa Thụy nhiệt tình đủ kiểu, cũng khiến cho Thành Hoa Thụy nhất thời chân tay luống cuống, câu nệ vô cùng.
Dù sao nhi tử cần đi xa, tuy nói có đạo trưởng đồng hành, trong lòng nhị lão cũng không đành, vừa vui vẻ vừa đau thương. Trương phụ coi như là kiên cường trấn tĩnh, Trương mẫu thỉnh thoảng lại âm thầm gạt lệ, thấy vậy Thành Hoa Thụy trong lòng cũng thổn thức. Ngược lại Trương Dực Chẩn dường như không có việc gì, cùng Thành Hoa Thụy cười nói vui vẻ, nói đến chuyện tu tiên mộ đạo, trong lòng vô cùng trông ngóng. Lại nói đến thiên hạ rộng lớn, sông núi mỹ lệ, thần thái chàng như không thể đợi được muốn cất bước lên đường.
Cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm, chợt nghe thấy cửa sân có tiếng kêu, âm thanh của Hồng Chẩm vang lên ở trong sân:
- Trương thúc, Dực Chẩn có nhà không?
Dực Chẩn vội vàng chạy ra phòng ngoài đón Hồng Chẩm vào nhà, nhị lão cũng mời Hồng Chẩm cùng ăn cơm. Hồng Chẩm tạ ơn, lại trực tiếp đi đến trước mặt Thành Hoa Thụy, cũng không nói lời nào liền cúi đầu bái lạy.
Thành Hoa Thụy luống cuống vội vàng bỏ bát xuống, đưa tay đỡ lấy nhưng lại cảm thấy không hợp lễ tiết, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Dực Chẩn cầu cứu. Trương Dực Chẩn kéo Hồng Chẩm dậy, đỡ nàng ngồi xuống, nói rằng:
- Hồng Chẩm, có việc gì thì cứ nói đừng ngại, không nên đa lễ!
Hồng Chẩm muốn nói lại thôi, đứng lên vái một vái rồi mới nói:
- Đạo trưởng, gia phụ bị ác quỷ hại chết, Hồng Chẩm thân là con gái, không thể vì cha mà báo thù là bất hiếu. Khẩn cầu đạo trưởng thu Hồng Chẩm làm đồ đệ, để cho Hồng Chẩm học được pháp thuật giết chết ác quỷ vì cha báo thù.
Thành Hoa Thụy cười ha hả, nói rằng:
- Hồng Chẩm cô nương mau mau mời ngồi, không cần đa lễ. Ngươi nóng lòng báo thù, là vì hiếu đạo, nhưng chúng ta tu đạo, là vì để ứng với thiên đạo, cũng không phải vì sát nhân mà tu đạo. Lại nói, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, ta chỉ là đệ tử đời thứ ba của Thanh Hư cung, không có tư cách thu đồ đệ. Ta khuyên ngươi hãy chặt bỏ những tâm tư này đi, ác quỷ kia tự có cao nhân trừ khử, không cần phải quá cố chấp như thế.
Hồng Chẩm thần tình kiên nghị, không chịu lui bước:
- Đạo trưởng, ta đã nghe ngóng khắp nơi, Thanh Hư cung cũng có nữ đệ tử. Hồng Chẩm tuy là nữ tử, nhưng đại thể cũng biết chữ nghĩa, nghe người nói nhỏ không tu đạo, lớn không học võ, lại nghe người nói, buổi sáng được nghe giảng đạo, chiều chết cũng đáng giá. Hồng Chẩm một lòng mộ đạo, đạo trưởng có thể nào lại cự tuyệt người ngoài ngàn dặm sao? Hồng Chẩm chỉ cầu xin đạo trưởng tiến cử, đến lúc đó Hồng Chẩm có thể vào làm môn hạ Thanh Hư cung hay không đó là tạo hóa của bản thân, việc nhấc tay làm lại giúp được cho người, đạo trưởng trên ứng theo thiên đạo, cũng nên dưới thuận với nhân tâm.
Hồng Chẩm mở miệng nói một phen, Thành Hoa Thụy cùng Trương Dực Chẩn á khẩu không nói được gì.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 6: Nhân thuyết hải ngoại hữu tiên sơn ( hạ )
Nguồn: Phong Nguyệt Cung (Sưu tầm)
Thành Hoa Thụy nhất thời do dự, Thanh Hư cung chỉ có môn hạ của Thiên Linh đạo trưởng là có nữ đệ tử, nhân số bất quá cũng chỉ năm người mà thôi. Thiên Linh đạo trưởng vô cùng nóng nảy, hỉ nộ vô thường, đừng nói là sư phụ Thiên Thanh, cho dù là chưởng môn Thanh Vô đối với gã tam đệ tử thiên phú cực cao tính khí cực kém này cũng hết cách. Thành Hoa Thụy cũng không muốn vô sự mà đi tìm xui xẻo, bị Thiên Linh đạo trưởng mắng chửi cho một trận. Trái lại mắng còn không sợ, nói không chừng Thiên Linh đạo trưởng nhất thời cao hứng, mang hắn ném lên thiên trụ của Vương Ốc sơn, vậy chẳng phải là lên trời không cửa xuống đất không đường sao.
Hồng Chẩm thấy Thành Hoa Thụy cúi đầu không nói, mày ngài gấp gáp, quay đầu nhẹ giọng nói với Trương Dực Chẩn:
- Dực Chẩn, ngươi tới khuyên nhủ đạo trưởng đi, để một mình ta ở nhà, vạn nhất ác quỷ trở lại tìm ta, ai có thể cứu ta đây?
Nói cũng phải, Trương Dực Chẩn liền bước về phía trước một bước, đang muốn mở miệng khuyên bảo, Thành Hoa Thụy đã nghĩ thông suốt vấn đề này, chỉ việc đem Hồng Chẩm giao cho chưởng môn, ác quỷ muốn hại Dực Chẩn, tự nhiên cũng sẽ hại Hồng Chẩm. Có thể cứu Dực Chẩn mà không cứu Hồng Chẩm thì không hợp tình lý.
- Hồng Chẩm cô nương, bây giờ ngươi về nhà thu thập hành lý đi, chúng ta liền hạ sơn.
Hồng Chẩm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sắc mặt ngượng ngùng nói:
- Ta từ trong nhà đi ra, đã không còn muốn về nữa... hành lý cũng đã thu thập xong rồi.
A, cung đã buông tên không thể quay đầu, giỏi cho một Hồng Chẩm! Kế tiếp Trương Dực Chẩn liền thay Hồng Chẩm nói ra những việc trong nhà của nàng:
- Cha, mẹ, chuyện nhà Hồng Chẩm xin nhị lão đảm đương cho, bình thường trông nom một chút, đừng để cho lợn rừng ủi sân tường, đừng cho hồ ly trộm gà vịt. Nóc nhà cũng nên thường xuyên tu bổ, đừng để cho mưa gió phá hủy phòng ốc.
Phì một tiếng, Hồng Chẩm cười ra thành tiếng, một mảng phấn hồng nhuộm lên hai má.
- Dực Chẩn, ngươi thật là dài dòng, so với ta còn cẩn thận tỉ mỉ hơn, thật khó nghĩ ngươi là một nam tử.
Mọi người đồng thời cười ha hả, cũng xóa tan được không ít nỗi sầu biệt ly.
Ánh trăng như nước, đêm hè tĩnh mịch càng làm cho tiếng côn trùng tiếng chim kêu hết sức vang dội. Sông Thái Bình ngày đêm xuôi dòng, chảy mãi không thôi chẳng biết quy về phương nào. Nhóm ba người Trương Dực Chẩn dưới ánh mắt tha thiết cùng vô hạn không muốn của phu phụ Trương Nhân, bước lên con đường núi hạ sơn.
Sơn đạo gồ ghề, sơn lộ quanh co. Mấy người đi qua eo núi, Thái Bình thôn biến mất ở đằng sau rặng núi. Trăng treo giữa trời, chàng thiếu niên tâm tư mờ mịt, tựa hồ thấu qua ánh trăng vẫn có thể thấy được phụ mẫu đang ở trên mỏm núi đầu thôn, không ngừng vẫy tay theo bóng lưng chàng. Chàng thiếu niên sống mũi cay cay, suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Quay đầu nhìn Hồng Chẩm, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, giống như bình thường. Chàng thiếu niên thầm kêu xấu hổ, ngược lại còn không bằng một thiếu nữ tử trấn tĩnh tự nhiên, nam nhi chí ở bốn phương, ra ngoài lang bạt há còn phải lo trước nghĩ sau.
Dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, đi non nửa một canh giờ, hưởng thụ gió mát thoải mái của đêm hè, bên tai truyền đến tiếng động vật kêu quen thuộc, tâm tư chàng thiếu niên dần dần linh hoạt, nhất thời cảm thấy ba người chỉ lo cúi đầu bước đi có chút nặng nề, liền mở miệng hỏi Thành Hoa Thụy.
- Hoa Thụy huynh, vì sao lại nóng lòng muốn rời đi ngay buổi tối như vậy? Đi ban ngày không phải là an toàn hơn sao... Dù sao Hồng Chẩm cũng là nữ tử!
- Dực Chẩn, ác quỷ chung quy cũng là quỷ đạo, ban đêm âm khí thịnh, âm vật lại càng dễ dàng lui tới. Chúng ta vội vàng xuất thôn như vậy, chính là muốn cho ác quỷ biết được hành tung, để cho hắn cố ý đuổi theo chúng ta mà đến, không có thời gian ở trong thôn làm hại thôn dân. Bất quá Dực Chẩn, ngươi sẽ không trách ta bắt ngươi làm mồi dụ dỗ ác quỷ xuất thôn chứ?
Trương Dực Chẩn nghe thấy thế liên tục gật đầu, đến khi nghe thấy câu cuối cùng lại vội vàng lắc đầu.
- Hoa Thụy huynh quá suy nghĩ rồi, ta làm sao lại trách ngươi chứ! Lại nói ta cũng không sợ ác quỷ kia, lúc đó ta đuổi được hắn đi, bây giờ mà hắn dám trở lại, ta sẽ khiến cho hắn đến được mà đi không được. Bại tướng dưới tay, ta việc gì phải sợ hắn! Có điều ta nhớ tới Phương Trượng, nghe nói cách xa trung thổ mười vạn dặm, vậy làm thế nào để đi đây?
- Việc này cần phải bàn bạc kĩ hơn, đợi ta báo cáo sư phụ, có thể sư phụ sẽ có phương pháp. Dực Chẩn, ngươi cũng không cần phải nóng nảy, dù cho sư phụ của ta không có biện pháp nào, sư tổ của ta chưởng môn Thanh Hư cung Thanh Vô tổ sư nhất định sẽ biết được một chút. Lúc này vẫn phải coi chừng ác quỷ là trên hết, giả như bị ác quỷ đoạt đi tính mệnh, chớ nói Phương Trượng, cho dù là Lâm Hải thành cũng không đến được.
Hồng Chẩm nghe thấy hiếu kỳ, gạt gạt tóc ở trên trán, nhẹ giọng hỏi:
- Đạo trưởng, thiên hạ này rốt cuộc là rộng lớn mấy ngàn dặm? Nghe nói ở ngoài trung thổ còn có đại hải, đại hải vô biên vô tận, ở ngoài đại hải còn có tiên sơn sao?
- Thiên hạ rộng lớn, từ xưa đến nay thuyết pháp không đồng nhất. Có người nói phạm vi trung thổ năm ngàn dặm, có người nói một vạn dặm, nhưng lấy sự rộng lớn của trung thổ, vẫn không bằng với một phần nhỏ của đại hải. Từ xưa tương truyền, hải nội còn có mười tòa tiên châu, theo thứ tự là Doanh Châu, Huyền Châu, Trường Châu, Lưu Châu, Nguyên Châu, Sinh Châu, Tổ Châu, Viêm Châu, Phượng Lân Châu, Tụ Quật Châu. Các châu tự nhiên là có cư dân, hình thái khác nhau, không giống với trung thổ, nhưng truyền thuyết đó đều là những người đắc đạo, thấp nhất cũng là địa tiên, thậm chí còn có cả phi tiên cùng thiên tiên không muốn sống trên trời. Mười châu phân biệt ở vào bốn phía của trung thổ, cách trung thổ mấy ngàn dặm đến mấy vạn dặm cũng không chừng, nhưng không phải người nào cũng có thể thấy được. Mười châu ở trên biển khi ẩn khi không, thường có những người có đại thần thông lui tới một lòng tìm kiếm, mà mấy chục năm cũng không gặp được. Cũng có người chỉ xuất hải một lần là có thể gặp được một châu trong đó. Mười châu đều có bảo vật cùng với chỗ thần kì, chỉ cần gặp được một châu, tất có thu hoạch. Cho nên mấy nghìn năm nay thập châu lúc ẩn lúc hiện, đã hấp dẫn không ít người tu đạo đi tìm kiếm, ngõ hầu dưới cơ duyên, hé mở được thiên đạo, thành tựu vô thượng đại nghiệp. Nhưng mấy nghìn năm nay, cao nhân các phái trước sau có không dưới mấy nghìn người đi ra biển, cuối cùng hữu duyên nhìn thấy mười châu bất quá mười người chỉ được một hai, không ít cao nhân thành danh đã lâu trên đường hướng tới mười châu gặp phải hao tổn, oan uổng mà mất đi tính mệnh.
- Khác với thập châu, hải ngoại tam sơn Phương Trượng, Bồng Lai cùng Côn Lôn, chính là tiên sơn thượng cổ trong truyền thuyết. Phương Trượng này nằm ở giữa Đông Hải, cân bằng chính giữa đông tây nam bắc, dài năm ngàn dặm. Trên núi có kim ngọc Lưu Ly Cung, hoàng kim Thất Bảo điện, là nơi mà Ngọc Thanh, Thượng Thanh cùng với Thái Thanh tam thiên ti mệnh, bên trên có hơn mười vạn tiên gia, đều là tiên thiên ghi danh trên "Thái thượng Huyền Sanh lục". Phương Trượng đất bằng như bàn tay, chung quanh sinh trưởng linh chi tiên thảo giống như là lúa mạch chốn phàm gian. Chẳng qua Đông Hải rộng lớn, vô biên vô hạn, cái gọi là ở giữa đến tột cùng là chỗ nào, không ai biết được.
- Bồng Lai ở tại đông bắc Đông Hải, chu vi năm ngàn dặm, Thiên Đế thường ở nơi đó tổng lĩnh sự tình của chín tầng trời, tiên gia nhiều không đếm xuể.
- Côn Lôn ở tại khoảng giữa Tây Hải cùng Bắc Hải, chu vi một vạn dặm, cách trung thổ mười ba vạn dặm, bốn phía đều có nhược thủy bao quanh. Nhược thủy lông chim không nổi được, địa tiên không độ, phi tiên khó bay. Côn Lôn này là chỗ ở của Tây Vương Mẫu, tổng lĩnh thiên hạ tiên quan (1), phàm khi đã thăng lên thiên tiên đủ tam thiên làm người của tiên cung, trước tiên tất phải qua Côn Lôn nhận sắc phong của Tây Vương Mẫu, lại được đến Dao Trì ăn tiên quả, bỏ đi trọc khí trở thành tiên thể, mới có thể phi thăng tam thiên để bái yết thiên đế.
- Ba toà tiên sơn này là chuyện xưa tương truyền, chỉ là hiện nay đạo môn ngàn năm giảm sút không có người nào tu được đến đại thành, tam sơn truyền thuyết ngàn năm nay chưa từng có người thấy, cho nên chỉ được ghi chép trong điển tích. Bởi vậy Dực Chẩn, chớ trách ta nói thẳng, nếu như thân sinh phụ mẫu của ngươi ở Phương Trượng, chớ nói đến nghĩ cách cứu viện bọn họ, cho dù là may mắn tìm được chỗ dó, so với lên trời còn khó hơn!
oO0Oo
(1) tiên quan: những vị tiên giữ chức quan trên thiên đình.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 7: Thần côn vô ảnh ( thượng )
Nguồn: Phong Nguyệt Cung (Sưu tầm)
Ba người vừa đi vừa nói chuyện nên cũng không cảm thấy mệt nhọc. Sơn đạo yên tĩnh, rặng núi đen xì tựa như quái thú, trong rừng các loại âm thanh vang lên không ngừng, bất tri bất giác đã đến nửa đêm.
Ban đầu Trương Dực Chẩn cho rằng nhiều nhất không quá một năm nửa năm là có thể tìm thấy cái nơi Phương Trượng quỷ quái chết tiệt kia, sau đó cứu lấy thân sinh phụ mẫu, rồi lại bỏ ra mấy tháng thời gian quay về Thái Bình thôn đoàn tụ cùng cha mẹ. Không nghĩ tới Thành Hoa Thụy nói một phen khiến cho Trương Dực Chẩn như đang trên trời một bước rơi xuống đất, với chàng mà nói, Lâm Hải thành chính là một tòa thành trì không nhỏ, để chàng đi ba ngày ba đêm cũng không hết. Không nghĩ tới cái nơi Phương Trượng mà thân sinh phụ mẫu ở lại xa như vậy, tinh tú trên bầu trời hư vô mờ ảo mặc dù xa không thể với tới, nhưng chung quy còn có thể nhìn thấy. Phương Trượng kia xa tận chân trời không nói, còn chẳng ai biết đến tột cùng là nó ở nơi nào, thậm chí có thực sự tồn tại hay không vẫn còn chưa rõ, chả lẽ những khách nhân năm đó lừa cha mẹ, chỉ thuận miệng nói ra để tiêu khiển một chút với đám người sơn dân trung thực sao?
Bên này Trương Dực Chẩn đang miên man suy nghĩ, bỗng Thành Hoa Thụy giơ tay lên, một thanh tiểu kiếm dài một thốn hiện lên trong lòng bàn tay, tản mát ra quang mang màu xanh mờ ảo. Tay trái Thành Hoa Thụy vung ra, ba đạo hộ linh phù chợt lóe lên ánh sáng màu vàng, lơ lửng giữa không trung vây ba người vào giữa.
- Hẳn là ác quỷ cách nơi này không xa, vừa rồi truy linh phù của ta cảnh báo. Dực Chẩn, Hồng Chẩm hai người các ngươi ngàn vạn chớ bước ra bên ngoài hộ linh phù. Hộ linh phù tuy rằng uy lực bình thường, nhưng đối phó với ác quỷ rất hữu hiệu, một thời ba khắc hắn cũng không tiến lại gần người được.
Trương Dực Chẩn ngược lại chẳng sợ hãi gì cả, nghe nói ác quỷ đã đuổi theo, liền cảm thấy yên lòng. Cuối cùng đã dẫn được ác quỷ ra khỏi Thái Bình thôn, cũng không uổng ba người gấp rút lên đường suốt đêm. Chàng thiếu niên đối với ác quỷ này chẳng có chút sợ hãi nào, lúc trước trong khi vô ý đuổi được hắn đi, trong lòng chàng liền nhận định ác quỷ này cũng không có bản lĩnh gì, lại không biết rằng không phải ác quỷ bản lĩnh kém cỏi, mà thật ra là do trong thân thể chàng có tập trung một cỗ nhiệt lực quái dị. Đổi lại người khác, sớm đã bị ác quỷ dễ dàng chế phục rồi.
Hồng Chẩm dù sao cũng là nữ tử, sít sao nắm chặt lấy cánh tay Trương Dực Chẩn, thân thể run lên nhè nhẹ. Trương Dực Chẩn khẽ vỗ Hồng Chẩm, an ủi:
- Đừng sợ, có ta cùng Hoa Thụy huynh ở đây, tin rằng ác quỷ này cũng không dám lỗ mãng. Ác quỷ không đến cũng tốt, dám đến mà nói, ta sẽ khiến cho hắn có đến mà không có về.
Chàng thiếu niên nói rất mạnh mẽ, khí thế mười phần, Hồng Chẩm nghe thấy thế cũng yên lòng trở lại, sợ hãi giảm bớt được vài phần. Cũng không biết là lời nói của chàng thiếu niên khiến cho ác quỷ khiếp đảm hay là pháp lực của ác quỷ vẫn chưa hồi phục, truy linh phù cảnh báo một trận, rồi liền yên tĩnh trở lại, mãi cho đến khi sắc trời sáng hẳn, ác quỷ cũng không có động tĩnh gì.
Ba người đón những tia nắng ban mai đi tới Lâm Hải thành. Hai mươi dặm đường này, ba người vừa đi vừa dừng, một là ban đêm sơn đạo khó đi, hai là cần thường xuyên đề phòng ác quỷ, ba là vừa đi vừa nói chuyện, cho nên đi hết cả đêm. Cũng may Thành Hoa Thụy đạo lực thuần hậu, Trương Dực Chẩn cùng Hồng Chẩm từ nhỏ lên núi xuống núi đã quen, thân thể khỏe mạnh, đi liền một đêm, ba người cũng không có bao nhiêu mệt mỏi.
Lâm Hải thành này Dực Chẩn cùng Hồng Chẩm đã tới không ít lần, cũng không có gì mới mẻ. Sau khi thương nghị, ba người nhất trí quyết định không cần nghỉ ngơi, nhanh chóng tiếp tục lên đường. Dù sao nơi này còn cách Ủy Vũ Sơn đến mấy trăm dặm. Ba người tùy ý dùng chút cơm sáng ở một phạn điếm, nghỉ tạm trong chốc lát, rồi liền đứng dậy xuất phát.
Đi được vài bước, Thành Hoa Thụy 'ồ' một tiếng, đưa tay cầm lấy cây gậy của Dực Chẩn quan sát tỉ mỉ.
Ban đên đi thẳng một mạch, tâm thần hoàn toàn đề phòng ở trên người ác quỷ, ngược lại không chú ý tới cây gậy ở trên người Dực Chẩn. Thành Hoa Thụy quan sát cẩn thận cũng không thấy chỗ nào kỳ lạ, chỉ là chất liệu khá đặc thù, không thể nào phân biệt được. Dực Chẩn thấy hắn hiếu kỳ, bèn nén không bị phì cười, đem lai lịch của cây gậy nói cho Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm nghe. Sau đó lại từ trên người lôi ra "Kim Cương kinh" mà Linh Không đưa cho chàng.
- Chỉ là một côn một sách, thế mà dám đòi ta năm cái bánh bao. Bất quá cây gậy này cũng đáng giá, ở trong rừng còn dùng nó cứu được một con thanh xà.
Tâm tính thiếu niên nhất thời hưng phấn, lại đem kỳ ngộ trong rừng mặt mày hớn hở miêu tả lại một phen.
Đối với kim điều cùng thanh xà đánh nhau một trận Thành Hoa Thụy cũng không có hứng thú, tùy ý lật xem "Kim Cương kinh" vài lần, chẳng ngờ có ba chiếc lông chim từ trong sách rớt ra, sáng chói như hoàng kim, nhìn vào thực sự giống như vàng thật tạo thành.
- Lông chim này cũng đẹp đẽ, bất quá thiên hạ rộng lớn, không biết có bao nhiêu kỳ điểu dị thú, cũng không hiếm lạ.
Tiện tay đưa sách cùng với lông chim trả lại cho Dực Chẩn.
Ngược lại Hồng Chẩm đối với lông chim màu vàng tỏ ra vô cùng hứng thú. Dù sao cũng là nữ tử, đối với những đồ trang sức xinh xắn vẫn có rất nhiều tâm tư. Dực Chẩn biết tâm tư của nàng, liền đem cả ba chiếc lông chim đưa cho Hồng Chẩm. Hồng Chẩm từ chối một phen, chỉ nhận lấy một chiếc lông chim.
Chưa đi được mấy bước, Thành Hoa Thụy bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Quái sự! Quái sự!
Hắn ở phía sau giật lấy cây gậy của Trương Dực Chẩn, cầm trong tay không ngừng múa may dưới ánh mắt trời, thấy vậy Dực Chẩn cùng Hồng Chẩm chẳng hiểu chuyện gì. Nhìn vài lần Dực Chẩn cũng đã nhận ra được manh mối, nói:
- Thực là quái sự, nguyên lai cây gậy của ta đây lại không có bóng!
Hồng Chẩm cũng nhận ra cây gậy lay động dưới ánh mặt trời, chiếu lên trên mặt đất không hề có một tia bóng đen nào cả. Cái bóng của ba người chiếu xuống xen lẫn vào nhau, cây gậy ở giữa ba người đan xen qua lại, phảng phất như là ánh mặt trời xuyên thấu qua cây gậy, lại giống như cái bóng của cây gậy đã ẩn núp đi rồi, thật là quái dị.
Ba người kinh ngạc một phen, Thành Hoa Thụy cũng không nói ra được nguyên cớ, mấy người nhìn thêm một hồi, hứng thú dần biến mất, lại bắt đầu lên đường.
Chậm trễ như vậy, mặt trời cũng đã lên đến giữa tầng không. Ánh nắng mặt trời gay gắt trên cao, nhiệt khí bốc lên. Trời nóng nực, người cũng buồn phiền, nộ khi cũng tăng lên, mấy người vừa bước đi được vài bước, chợt nghe thấy trước mặt tiếng người loạn thành một đoàn, thấy một đám người quây lại một chỗ tranh chấp.
Trong ba người lớn tuổi nhất là Thành Hoa Thụy chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi, tự nhiên đều khó tránh được hiếu kỳ, hơn nữa xa xa nghe được tiếng người truyền đến, có người mắng rằng:
- Đạo sĩ lỗ mũi trâu, gạt người không ít. Chỉ là lừa ăn lừa uống, vậy mà còn dám tự xưng thân tiên cái gì hả? Nhìn dáng dấp ngươi chớ nói thần tiên, dù ngươi tự nói mình là đầu lừa, sợ rằng cũng có người tin đó.
- Đúng vậy đúng vậy, nhìn hình dáng hắn tai to mặt lớn, ăn thịt uống rượu chắc cũng không ít đâu. Mọi người nói thử xem, có thần tiên nào tham ăn như thế không? Rõ ràng là đạo sĩ giả!
- Trước tiên không nói là giả hay không, hiện nay đám đạo sĩ kia đều tu hành ở trên núi cao, thiên hạ tam đại đạo quan chí ít cũng có hơn một nghìn đạo sĩ, sao ta chưa từng thấy qua một chút pháp thuật thần kì nào của đám đạo sĩ vậy? Trước không nói lên trời xuống đất như thần tiên, ngay cả chút pháp thuật biến đá thành vàng cũng chả thấy có đạo sĩ nào dùng? Trách không được hiện tại người tu tiên mộ đạo càng ngày càng ít...
Thành Hoa Thụy sắc mặt khó coi, chẳng qua người đi đường này nói cũng là tình hình thực tế. Hôm nay đạo môn đã suy thoái, ở nhân gian cũng dần dần ảnh hưởng, cùng với phong khí của đạo môn có chút ít quan hệ. Chưởng môn ngồi ở ngôi cao, tha hồ nói chuyện cổ kim, yêu thích đàm huyền thuyết diệu, động một cái là thiên cơ mờ mịt, trong bụng chẳng có gì những luôn tỏ ra cao ngạo, không cùng qua lại với dân chúng phổ thông. Bên dưới trưởng môn là lực lượng trung kiên của đạo môn, cũng chính là vị trí hiện nay của sư phụ Thành Hoa Thụy - Thiên Thanh đạo trưởng, đều là đệ tử đời thứ hai của các đại đạo quan. Đệ tử đời thứ hai lấy thực tu làm chủ, chuyên chú đề cao tu hành của bản thân, tinh luyện đạo lực, để sớm có ngày được bước vào hóa cảnh, cùng với thiên đạo mênh mông cảm nhận được đạo giao, đắc ngộ một chút thiên cơ, nhằm bước vào cảnh giới địa tiên. Đệ tử đời thứ hai rất ít khi hành tẩu nhân gian, đa phần đều ở các cao sơn thâm xử mà ngồi thiền ngẫm nghĩ, không tiếp xúc với những đau khổ chốn nhân gian. Đệ tử đời thứ ba lấy là lấy Thành Hoa Thụy làm đại biểu, tuy rằng cũng có cơ hội hạ sơn du lịch, nhưng quá nửa chỉ là lui tới các đại quan đạo, ở nhân gian cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, ngẫu nhiên có người gặp chuyện bất bình gặp phải ác quỷ dã hồ thì mới xuất thủ trừ khử, cũng không phải vì giáo huấn sư môn chính tà bất lưỡng tập, mà cũng chẳng có bao nhiêu tâm tư vì bách tính mà trừ hại. Hơn nữa mấy trăm năm qua khắp nơi thái bình, loại yêu ma quỷ quái xuất hiện ở trung thổ là cực ít, nhân dân sinh sống sung túc bình an, người hư tâm cầu đạo càng ngày càng thêm thưa thớt, ảnh hưởng của đạo môn ở nhân gian cũng chỉ là niệm chú hành phù, khu quỷ cầu phúc mà thôi.
Trương Dực Chẩn thuở nhỏ lớn lên ở sơn thôn, đối với việc vây xem tranh cãi ầm ĩ trên đường là một việc rất tâm đắc, đi đầu tách mọi người ra chen chúc vào bên trong quan sát, không khỏi sửng sốt: đạo sĩ ngồi trên mặt đất bị người đè lên, mặt vuông tai lớn, chính giữa mặt có một cái mũi đỏ bừng như say rượu không phải là Linh Không thì là ai? Trương Dực Chẩn không khỏi cười ha hả, ta tưởng là ai, hóa ra là vị "bánh bao thần tiên" ở trong động kiến đi ba ngày ba đêm không ra được!
Linh Không đang bị người khác bắt lấy cánh tay khiến cho bả vai đau đớn, bên tai nghe thấy tiếng cười rất là quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi mặt mày mừng rỡ, cao giọng hô:
- Tiểu ca cứu ta! Những kẻ người trần mắt thịt này không nhìn ra được diện mục thần tiên của ta, cậu mau mau nói cho bọn họ biết, ta thần thông quảng đại như thế nào, lên trời xuống đất không gì làm không được!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 7: Thần côn vô ảnh ( hạ)
Nguồn: Phong Nguyệt Cung (Sưu tầm)
Lời còn chưa dứt, liền đã thấy phía sau Trương Dực Chẩn xuất hiện một đạo sĩ, một thân đạo y màu xám, cổ tay áo có một đóa bạch vân, Linh Không nhận ra đây là tiêu chí của Thanh Hư cung Vương Ốc sơn, cũng bất chấp đang bị người ta vặn tay hết sức khó chịu, vội vàng nói:
- Ta chính là Linh Không - Tam Nguyên cung Ủy Vũ sơn, xin hỏi vị đạo hữu Thanh Hư cung xưng hô thế nào?
Lúc trước khi hành Hoa Thụy nghe Trương Dực Chẩn kể về Linh Không, trong lòng liền có nghi hoặc: chưa nghe nói ở Tam Nguyên Cung có ai là Linh Không cả? Chưởng môn Tam Nguyên Cung đạo hiệu Linh Động, chữ đệm Linh ở Tam Nguyên Cung có bối phận cực cao, chỉ còn lại có mấy người mà thôi, trong đó mấy vị Linh Tính, Linh Ngộ đã sớm không hỏi thế sự, e rằng hơn trăm năm chưa có hiện thân, nói không chừng đã đi vào nhân tiên thậm chí đã bước vào cảnh giới địa tiên rồi. Linh Động là đại sư huynh của hàng chữ Linh, lão vẫn còn có một sư đệ Linh Tĩnh ngẫu nhiên hiện thân ở Tam Thanh pháp hội ba mươi năm một lần. Còn Linh Không này là ai?
Các đại đạo quan đều có tiền bối cao nhân ẩn tàng, điều này Thành Hoa Thụy đương nhiên là biết, nhưng Linh Không trước mắt này bất luận là dáng dấp hay tình cảnh hiện tại, cũng đều không có nửa phần phong phạm của tiền bối cao nhân! Thành Hoa Thụy nhất thời do dự, không biết nên trả lời thế nào.
Ngược lại Trương Dực Chẩn không có suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức cười hì hì, ngồi xổm xuống, quan sát thật kĩ Linh Không, rồi mới lên tiếng:
- Ông vẫn chưa bị thương, xem ra không phải chịu thiệt gì. Chẳng hiểu vì sao vị thần tiên không gì không làm được như ông lại bị đám ngươi trần mắt thịt nhìn thấu được mánh khóe gạt người vậy?
- Tiểu ca, chớ nói đùa chứ, thần tiên như ta lại gạt người sao? Chẳng qua cậu cũng biết, phàm nhân nào biết được diệu dụng của tiên gia diệu thuật, ta pháp lực vô bỉ, nhưng đâu thể ép buộc người khác tin ta là thần tiên hạ phàm. Mấy người kia, không tin sách của ta là thiên thư thì thôi, chỉ bán có một lượng bạc mà còn nói ta là lừa đảo, muốn đưa ta đi gặp quan. Tiểu ca, thần tiên sao có thể gặp quan sai phàm gian đây? Bằng tình nghĩa ta đưa côn tặng sách, tiểu ca mau mau bảo mọi người tản ra đi thôi!
- Hắc!
Linh Không này vẫn còn mạnh miệng nhỉ, đến tình cảnh thế này rồi, chết vẫn không đổi cái câu thần tiên cửa miệng, sĩ diện như vậy chỉ có khổ vào thân, thật hiếm thấy. Trương Dực Chẩn vốn định bỏ đi mặc kệ hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người này tuy rằng lừa ăn lừa uống, cũng chỉ vì kiếm kế mà sống, chưa hẳn là quá xấu xa. Ngược lại lão thổi phồng thiên nam địa bắc một trận, tựa hồ hiểu biết không ít chuyện, nói không chừng địa điểm cụ thể của Phương Trượng lão cũng biết đôi chút.
- Chư vị, kỳ thực theo ta được biết vị đạo trưởng này, đúng là một vị thần tiên, chẳng qua....
Trương Dực Chẩn chắp tay hướng mọi người xung quanh, bộ dạng tươi cười, vươn tay đưa cây gậy trong tay ra, trong lòng đã có diệu kế trợ giúp cho Linh Không thoát thân.
Đám người xung quanh xôn xao một trận, đều bị một câu 'chẳng qua' này của Trương Dực Chẩn hấp dẫn, tiếng ồn ào cũng theo lời chàng nói mà dần hạ xuống.
- Chẳng qua lão là một vị thần tiên bị giáng xuống trần gian. Vì sao lại bị giáng xuống trần gian? Chỉ vì lão thần tiên này quá lười nhác, không giặt quần áo không tắm rửa, cho nên, chúng thần tiên trên trời dưới đất phải cách lão xa một chút mới không bị mùi của lão hun ngạt. Chẳng những thế lão lại thích uống rượu, quỳnh tương ngọc dịch trên trời không thiếu, nhưng lại không có tiên tửu Dao Trì của Tây Vương Mẫu để uống. Vào một ngày con sâu rượu của lão xông lên, trong lòng nhộn nhạo tửu đảm trùm trời, dĩ nhiên lại dám chạy tới tiên sơn Côn Lôn thừa dịp Vương mẫu không ở đó uống trộm rượu tiên của Vương mẫu.
- Vương mẫu này thần thông quảng đại, bấm ngón tay tính toán liền biết là ai uống trộm rượu tiên. Vương mẫu dưới cơn tức giận, đã đem lão giáng xuống trần gian, phạt lão chỉ đươc uống thứ rượu nước xoàng xĩnh, nhưng lại ban cho lão một cái mũi đỏ như say rượu, để cho lão mặc kệ là đi đến nơi nào người ta cũng nhận ra lão là một tửu quỷ, đồng thời để cho Vương mẫu ở trên trời thuận tiện tìm lão, tùy thời có thể nghiêm phạt lão.
Đám người cười rộ lên, ào ào chỉ vào Linh Không nói:
- Mọi người nghe rõ chưa, quả nhiên là một đạo sĩ thúi. Nhìn cái mũi say rượu của hắn xem, quả thực nhìn một lần là nhớ kỹ.
Có người hoài nghi:
- Người mặc quần áo bẩn lại có cái mũi say rượu cũng không ít, không thể nói hắn mặc đạo y thì chính là thần tiên bị giáng xuống trần được?
- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi không phải là cùng một hội với hắn đến lừa gạt chúng ta chứ?
- Thần tiên đều có pháp thuật, biểu hiện một chút để chúng ta xem đi, mọi người mới có thể tin tưởng, có phải hay không?
- Chớ vội, chớ vội! Lúc trước ta cũng giống như các vị thôi, vốn không tin lão là thần tiên. Kết quả ta bỏ ra mười lượng bạc mua một cây gậy, đi tới nửa đường mới cảm thấy bị mắc lừa, cây gậy này nhiều lắm cũng chỉ có giá năm cái bánh bao, lấy đâu ra cái giá mười lượng bạc chứ? Trong cơn tức giận ta đang muốn quay lại tìm lão tính sổ, đi được vài bước lại dừng lại, chư vị, các bị đoán thế nào?
Mọi người đều nổi lên hứng thú, đồng thanh hỏi:
- Thế nào? Phát sinh chuyện gì?
- Cây gậy này, nói rõ ra chính là một cây tiên côn, quả nhiên là thần kỳ không gì sánh được. Chẳng qua chúng ta người trần mắt thịt, nhất thời không thể phát hiện ra. Ta cũng vậy, trong lúc cơ duyên xảo hợp mới phát giác chỗ thần kì của cây gậy, may mà chưa trả lại cho vị đạo trưởng này, bằng không sẽ mất đi một kiện pháp bảo tiên gia rồi.
Mọi người há mồm líu lưỡi, vây quanh lại nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được cây gậy có chỗ nào kỳ dị, đều ào ào lắc đầu.
- Đâu phải là thần côn gì chứ, rõ ràng là một cây thiêu hỏa côn.
- Còn không to bằng cây thiêu hỏa côn của nhà ta, tiểu ca này, như thế là gạt người rồi, so với vị đạo sĩ này còn muốn giảo hoạt hơn ba phần.
- Đúng vậy, mọi người không nên tin hắn!
Dưới tình cảnh quần chúng đang kích động, Trương Dực Chẩn thần thái tự nhiên, đưa tay tách mọi người ra, dần dần để trống ra một khoảng đất rông hai thước vuông, lúc này mới đưa cây gậy để ngang trước ngực.
- Chư vị, chớ để cho kinh nghiệm của đôi mắt thường lừa gạt. Thần côn này, phải đặt ở dưới ánh mặt trời mới có thể nhìn thấy chỗ bất phàm. Các vị mời xem, như buổi trưa ngày hôm nay, cây gậy của ta bị ánh mặt trời chiếu xuống đất, tựa hồ như thiếu thứ gì thì phải?
- A...
Lần này tất cả mọi người đã phát hiện ra chỗ kỳ dị, cây gậy bị ánh mặt trời chiếu vào mà lại không có bóng. Trên đời này, còn có thứ gì không có bóng chứ, không phải là tiên gia pháp bảo thì là gì?
Đoàn người ồ lên hỗn loạn, Trương Dực Chẩn lớn tiếng nói rằng:
- Mọi người ai đã mua pháp bảo của đạo trưởng, ta nguyện ý bỏ ra giá gấp mười để mua lại. Tiên gia pháp bảo này, chính là vật báu vô giá, không những kéo dài được tuổi thọ, khứ bệnh cường thân, nếu như sử dụng đúng cách, còn có công hiệu phản lão hoàn đồng nữa!
Lời này ra khỏi miệng, người ở trong đám đông đã mua đồ của Linh Không vội vàng chạy mất, sợ rằng đồ của mình sẽ bị người khác đoạt mất, người chưa mua được gì thì ào ào đưa tay về phía Linh Không đòi mua pháp bảo, giá cả chỉ chốc lát đã nâng lên tới hơn mười lượng bạc.
Bên này Linh Không tươi cười rạng rỡ bán đi những thứ rách nát ở trên người, thầm chí cả đạo bào tơi tả trên người cũng muốn cởi ra mà bán, tràng diện nhất thời hỗn loạn không tả nổi. Trương Dực Chẩn nhìn qua một kẽ hở, đánh mắt về phía Hồng Chẩm cùng Thành Hoa Thụy, sau đó kéo Linh Không chen chúc tách đoàn người ra, chạy một mạch đến bên ngoài Lâm Hải thành mới dừng lại.
Đồ đạc trên người Linh Không đã lấy tiền không còn thứ gì, hai tay đang ôm một đống bạc trắng loá, cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một cái khe, bị Trương Dực Chẩn kéo đi thở không ra hơi, oán giận nói:
- Tiểu ca, ta còn đôi tất cùng với đôi giày cỏ chưa kịp bán, ít nhiều cũng đáng hai mươi lượng bạc đó!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ nhất: Thiếu niên du
Chương 8: Đạo môn nguyên thị nhân gian sự
Nguồn: Phong Nguyệt Cung (Sưu tầm)
- Bạc cái đầu quỷ lão ấy!
Trương Dực Chẩn bỏ Linh Không ra, vén tay áo lên giơ cao nắm đấm, làm bộ muốn đánh.
- Xem ta đánh cái loại thần tiên lừa đảo như lão! Hại ta phải nói dối gạt người cứu lão, suốt ngày chỉ có nghĩ đến bạc, có thần tiên nào yêu thích mấy thứ vàng bạc này như lão không?
Tuy rằng Thành Hoa Thụy nghi ngờ thân phận của Linh Không ở Tam Nguyên Cung, nhưng nhìn cái bộ dạng lão tham lam ôm bạc kia, thực sự là khó coi, không khỏi "Hừ" một tiếng, nói:
- Người tu đạo chúng ta, tu chính là thiên đạo, hành chính là đạo tâm, hành tẩu nhân gian chỉ bằng một tấm lòng mộ đạo hướng tiên. Thân ở tại nhân gian nhưng tâm gắn liền với thiên tâm, há lại có những ham mê thứ vàng bạc nhân gian này, quả nhiên là phẩm hạn vẩn đục, làm hủy đi đạo hạn.
Linh Không cười hì hì, nhảy sang một bên, tránh thoát nắm đấm của Trương Dực Chẩn, đem gói bạc giấu kỹ ở trên người, lúc này mới ôm quyền hướng về Thành Hoa Thụy, vẻ mặt chính sắc nghiêm túc.
- Đạo môn ở nhân gian, không rời chuyện nhân gian, vị đạo hữu này nói thực sự là không công bằng. Đạo sinh vạn vật, đã sinh đạo tâm, lại sinh vàng bạc, đạo tâm có thể được, vì sao vàng bạc không thể được? Nên biết vàng bạc kim quang lấp lánh, chính là nửa điểm ô uế cũng không có, như thế nào lại làm vẩn đục phẩm hạnh, hủy đi đạo hạnh? Giả như đạo tâm bất ổn, phẩm hạnh không đứng đắn, sát nhân cũng chỉ ở trong một ý niệm mà thôi, làm gì có liên quan đến vàng bạc? Thiên tâm có thể đo lường được hay không không thể nào biết được, nhưng bần đạo tự biết vàng bạc vô tội, có tội chung quy vẫn chỉ là đạo tâm tu tiên kia mà thôi!
Linh Không ưỡn ngực ngẩng đầu, đường hoàng nói một phen, làm cho Thành Hoa Thụy nhất thời nghẹn lời, biết rõ đạo lý của hắn là không đúng, nhưng không nắm được chỗ then chốt mà phản bác lại vài câu. Thành Hoa Thụy thầm kêu xấu hổ, nếu Linh Không này quần áo gọn gàng, dáng vẻ sáng sủa sạch sẽ, như vậy với lần mở miệng cao luận này, sợ rằng đối với thân phận tiền bối Tam Nguyên Cung của lão sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ.
Thành Hoa Thụy khom người vái thật sâu, khuôn mặt có vẻ xấu hổ, nói:
- Vãn bối Thành Hoa Thụy đệ tử đời thứ ba của Thanh Hư cung Vương Ốc sơn, sư thừa Thiên Thanh đạo trưởng, bái kiến Linh Không tiền bối!
Trong nháy mắt Linh Không lại thay đổi dáng vẻ, hi ha cười cười, nhảy sang một bên, không để ý tới Thành Hoa Thụy, lại kéo Trương Dực Chẩn, thương lượng nói:
- Tiểu ca, ta thấy cậu thiên tư thông minh, mánh khoé bịp người phi phàm, nếu như ta và cậu hai người liên thủ, đi khắp thiên hạ lừa khắp trung thổ cũng không thành vấn đề. Giả như có tiến thêm một bước, nói không chừng còn có thể lừa gạt đến cả thập châu hải nội, lừa gạt tiên nhân lấy tiên quả tiên tửu, chúng ta liền làm thần tiên lừa đảo đi tiêu dao hành tẩu khắp nhân gian, cậu thấy thế nào?
Nghe Linh Không nhắc tới hải nội thập châu, vốn chàng thiếu niên đang định tìm một cái cớ trút ác khí lên Linh Không đành phải đè nén lại, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười vô hại, thân thiết kéo tay Linh Không.
- Linh Không đạo trưởng, như thế là ông đã tự coi thường bản thân rồi. Chớ nói là hải nội thập châu, cho dù là hải ngoại tam sơn, chúng ta cũng có thể đi lừa gạt được, có đúng không nào?
- Cũng không phải là ta ăn nói ba hoa, tiểu ca, hải ngoại tam sơn mọi người đều nói xa không thể tới được, nhưng trong mắt Linh Không ta, thực sự mà muốn đi là sẽ đi được. Mặc dù nói cũng phải gặp một vài trắc trở, nhưng cũng không phải là việc không thể làm nổi...
Linh Không bỗng ngẩn ra, kỳ quái nhìn về phía Trương Dực Chẩn.
- Không đúng, không đúng. Ngươi chỉ là một tiểu tử sơn thôn bình thường, sao lại biết tiên sơn truyền thuyết này? Cho dù là Thành Hoa Thụy nói cho ngươi biết, tiên sơn này cách trung thổ mấy vạn dặm, đường xá hiểm ác, không phải là nơi phàm nhân có khă năng đến được. Tiểu tử, giả bộ nói với ta như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Dực Chẩn cười thầm, Linh Không này hành tẩu giang hồ nhiều năm, đi lừa gạt khắp nơi, tự nhiên là gặp chuyện liền vô cùng cảnh giác, khứu giác linh mẫn dị thường. Lập tức cũng không giấu diếm, đem việc chàng muốn đi Phương Trượng tìm kiếm phụ mẫu thân sinh nói cho Linh Không biết.
Nghe chàng thiếu niên nói xong, Linh Không đi một vòng xung quanh chàng thiếu niên, lại không ngừng quan sát kĩ càng trên dưới chàng thiếu niên một phen, thấy vậy mọi người không hiểu ra sao cả. Linh Không bỗng nhiên cười lên ha hả, cười đến mực ngả tới ngả lui, không cả đứng thẳng lưng lên được.
Cười một lát, Linh Không thấy ánh mắt bất thiện của chàng thiếu niên, lúc này mới ngưng cười, phủi phủi bụi bặm trên người, cũng không trả lời, xách bạc lên xoay người rời đi.
Trương Dực Chẩn cũng không giận, lặng lẽ theo ở phía sau. Hồng Chẩm cùng Thành Hoa Thụy thấy thế cũng chỉ động thân bước đi. Đi được non nửa ngày, rốt cục vẫn là Thành Hoa Thụy không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi Trương Dực Chẩn:
- Linh Không đạo trưởng vì sao lại cười? Dực Chẩn ngươi vì sao lại không hỏi ông ấy?
Trương Dực Chẩn bước chậm lại, kéo giãn một khoảng với Linh Không ở phía trước rồi mới nói:
- Ta biết lão chế nhạo ta bịa đặt một cái cố sự hoang đường như vậy, cho rằng ta cố ý lừa lão để mua vui. Bởi vì lúc trước lão gạt ta, nói rằng ta là người ứng với thiên đạo, mà lão thì cố ý tới đây để điểm hóa cho ta. Bây giờ ta cho lão biết cha mẹ ruột của ta ở Phương Trượng, cho nên Linh Không Linh Không cười ầm lên rồi đi. Ta không để ý đến lão, để xem cuối cùng là ai mở miệng chủ động vạch trần điểm này, người nào mà mở miệng trước, người ấy liền thua.
Lúc này Thành Hoa Thụy mới bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi hiểu ý bật cười, một già một trẻ này cũng thật là có ý tứ, đấu khí đấu trí đều không nhường nhau. Hồng Chẩm đi từ đầu đến giờ, bản tính nữ nhi dần dần khôi phục, thấy tình cảnh này bất giác mỉm cười, nhếch miệng trêu đùa Trương Dực Chẩn nói:
- Vạn nhất Linh Không đạo trưởng không để ý tới ngươi, chẳng lẽ chúng ta cứ đi theo lão như vậy sao? Hướng lão đang đi là đến nơi nào?
Hồng Chẩm nhoẻn miệng cười, mắt sáng răng trắng, khiến cho Thành Hoa Thụy đứng kề bên nhất thời ngây người, tâm tư bay bổng, sóng lòng dào dạt. Nữ tử này lúc trước chưa thấy nàng cười, nguyên lai khi cười lại đẹp như vậy, nhất định là so với sư muội Ngưng Uyển Hoa cũng không thua kém chỗ nào. Cô gái nhân gian kiều diễm khiến cho chàng thiếu niên cảm thấy si mê. Thành Hoa Thụy làm đạo sĩ từ thưở nhỏ, sống trên núi nhiều năm tháng, mặc dù môn hạ của Thiên Linh đạo trưởng cũng có vài nữ đệ tử, nhưng suốt ngày như mặt nước giếng cổ không gợn nổi sóng, ngay cả Ngưng Uyển Hoa được xưng là "Thanh Hư vân hà" tuy đẹp như một đám vân hà nhưng cũng xa xôi như vân hà, lãnh ngạo như luồng khí Đông Thiên thường thanh, xa thì xa vậy, mà lại còn mờ ảo không sao nắm bắt được. (1)
Xuất thần trong chốc lát, Thành Hoa Thụy bị Trương Dực Chẩn kéo ống tay áo, xấu hổ cười một tiếng đáp:
- Phương hướng của Linh Không đạo trưởng đang đi chính là hướng Ủy Vũ sơn, tạm thời đi theo ông ấy đi.
Thành Hoa Thụy vừa nói lời ra khỏi miệng, Linh Không đang vội vội vàng vàng đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, ngần ngừ trong chốc lát, 'bịch, bịch, bịch' một mạch đi tới trước mặt Trương Dực Chẩn, khoát tay chặn chàng thiếu niên đang có vẻ mặt chế nhạo lại, thở phì phì nói:
- Không phải ta đến tìm ngươi... cũng không phải hỏi ngươi, muốn ngươi mở miệng giải thích cái gì với ta cả, ta chỉ tới để nhìn cây gậy thôi! Thiêu hỏa côn này đã theo ta vài chục năm, ta dùng nó vài chục năm để thổi cơm sao chẳng bao giờ phát hiện ra chỗ thần kỳ của nó như vậy, vì sao vừa vào trong tay ngươi liền đã trống rỗng không có bóng nhỉ?
Trương Dực Chẩn cũng không ngăn cản, mặc cho Linh Không đoạt lấy cây gậy từ trong tay để kiểm tra, cười khanh khách nhìn Linh Không, không nói lời nào, Linh Không lẩm bẩm cả nửa ngày mà không thấy ai thèm để ý đến lão, trong lòng cảm thấy mất mặt, liền đem bạc xếp ra thành một đống trên mặt đất, nói:
- Chia bạc, mỗi người một nửa, chia bạc xong thì cũng chia tay, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.
Dường như Trương Dực Chẩn bị trúng phải cấm khẩu quyết, chỉ gật gật đầu, ngồi xổm người xuống, từ đầu đến cuối chỉ đem bạc chia thành hai đống, sau đó ra hiệu cho Linh Không chọn trước. Linh Không khoa tay múa chân một phen, chọn lấy đống lớn hơn, gói kỹ ở sau lưng, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Đến đây xin từ biệt, sau này còn gặp lại.
Rồi lại hướng về Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm phất phất tay, xoay người rời đi.
oO0Oo
(1) vân hà: mây tía hoặc là mây ngũ sắc.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương