Chương 11: Thăm hỏi
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Sau sự kiện bị đuổi đánh, Liễu Duy không đi ra phố lần nào nữa, hắn suốt ngày quanh quẩn trong biệt viện của hắn làm những công việc được cho là nhàm chán trong mắt của tiểu Bảo, nhưng đối với Liễu Duy thì khác, một căn nhà yên tĩnh thêm với hương vị cứ bay bổng lơ lửng xung quanh của trà và khung cảnh rừng xanh bạc ngàn thỉnh thoảng lại vọng ra những tiếng chim đối với hắn thế là đủ.
Trong thời gian này, Tiểu Bảo làm lạ với tính cách của Liễu Duy, suốt ngày cứ ngồi ở phía sau ngắm cảnh, lâu lâu mới thốt lên một hai câu, không như lúc trước, nếu như ai mà có thể bắt thiếu gia ngồi một chỗ trong năm phút hoặc khiến câm lặng một thời gian là một kỳ tích hy hữu rồi. Mà hiện tại, từ khi đón thiếu gia trên đảo về thì thiếu gia cư xử rất có phong phạm của bề trên, nói năng thì nhẹ nhàng nhưng luôn mang đến một áp lực cho đối phương, tính tình thì đạm mạc, không háo thắng tranh chấp hơn thua, không đi đàn đúm với bạn bề nữa và hầu như không thấy thiếu gia nổi giận hay than phiền nữa.
-Chẳng lẻ thiếu gia đổi tính thật rồi?.-Hắn thầm nghĩ.
Hắn suy nghĩ đi ra khỏi biệt viện thì thấy gia chủ Liễu Minh bước đến, ra giấu đừng làm ồn,Tiểu Bảo cũng hiểu ý khom lưng rồi rời lui.
Đối với Liễu Minh thì tuy những ngày nay ông không có đi thăm Liễu Nhược (tức Liễu Duy hiện giờ) nhưng ông đều biết được thông qua những lời của Tiểu Bảo, điều đó khiến ông rất mừng vì con trai của ông hiện đã trưởng thành biết suy nghĩ chính chắn rồi, ông thầm cảm tạ trong lòng.
Càng vào sâu tiểu viện thì mùi trà càng nồng nhưng không kém phần ưu nhã, ông đi vào thấy phía trước vẫn là hình ảnh một người với một ấm trà bốc khói, tuy có nghe những biểu hiện gần đây của Liễu Nhược nhưng khi chính mắt thấy ông càng yên tâm hơn, điều này khiến trong lòng ông bổng nhẹ nhỏm hơn không ít, "lo lắng về con trai chắc bây giờ không cần nữa"-Ông nghĩ trong lòng.
Vẫn là cú vỗ vai quen thuộc, vẫn là câu hỏi không đầu không đuôi nhưng thể hiện lên tình cha con sâu đậm.
-Thế nào rồi?
Liễu Duy cũng không bất ngờ như trước, vì từ khi ông bước vào hắn đã nghe tiếng bước chân của ông rồi.
-Vẫn tốt, cũng không có gì cả.-Hắn đáp.
Nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ không hiểu hai người họ đang nói cái gì, chỉ có người trong cuộc với hiểu rỏ mà thôi.
Liễu Minh ngồi nhấm nháp trà được Liễu Duy pha, hai người cứ như hai lão tăng nhập định không ai hé nửa câu gì, ngồi thưởng thức mùi trà loáng thoáng, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi tới lấy những mùi vị tươi mới và một chút se lạnh.
Một lúc sau, Liễu Minh mới nói.
-Nếu con rãnh thì theo ta tới thăm Nguyệt bá con, với lại sắp ở rễ ở đó rồi không đi thăm thì không được đâu, con sửa soạn lại rồi đi với ta, lễ vật thì ta chuẩn bị đầy đủ rồi, à với lại ta nghe nói con với con bé Nguyệt Mộng vài ngày trước xảy ra tranh chấp nên giờ tới giải hòa luôn vậy.
Nghe nói cuối cùng của cha hắn, làm Liễu Duy sắp chút nữa là phun luôn ngụm trà vừa mới uống, làm hắn ho sặc sụa.
-Cũng...chẳng phải...tranh chấp gì, chẳng...qua là...hiểu lầm một...chút thôi,con cũng không...cần sửa soạn gì cả mặc vậy đi luôn.-Hắn cố gắng cười nói tuy vậy vẫn còn ho một ít.
Hắn có sở thích mang áo bào trắng nên dù có thay cũng chỉ vẫn vậy thôi thì làm gì mắc công.
-Vậy đi thôi!-Liễu Minh cũng không dài dòng.
Tuy nói là đi thăm viếng giữa hai gia chủ đại gia tộc nhưng thật ra thì cũng chỉ có cha con nhà họ Liễu đi mà thôi. Đi trên đường, ai thấy cha hắn cũng tươi cười chào hỏi ha ba câu lễ phép rồi đi, còn Liễu Duy thì họ coi như không khí, không thèm khách khí.
Liễu Duy cũng không để ý cứ tiếp tục đi với về trước, cha hắn tuy thấy nhưng vẫn im lặng làm ngơ, vì ở đây ai cũng biết danh tiếng của Liễu Minh, một vị gia chủ gần gũi, bình dị và là một người cha nghiêm khắc không bao giờ khoan dung với những hành động của con mình.
Cũng chính vì điều này khiến cho những kẻ có dị tâm trong gia tộc luôn lấy cái này làm lý do đả kích ông, nói ông "nhu nhược" không có phong phạm của một chủ gia tộc hoặc ngay cả con trai của mình cũng không tin tưởng đi tin tưởng những thứ dân đó mặc dù trong lòng của những kẻ đó biết Liễu Nhược là hạng người nào.
Đi một lúc sau, cũng tới nơi cần tới, Liễu Duy cùng cha hắn đi vào đại sảnh của Nguyệt gia tộc, thì đã thấy một trung niên cùng một mỹ phụ đứng song song, vui vẻ niềm nở tươi cười chào đón như những người bạn thân lâu năm mới gặp lại.
Liễu Duy biết hai người này là đầu não của Nguyệt gia tộc, Nguyệt Ảnh và phu nhân Nguyệt Hà không kể đến năng lực chiến đấu của họ thế nào mà chỉ cần nói chính hai người họ trong vòng vài chục năm xây lên một cái đại gia tộc, của cải và quyền lực của họ không hề thua kém Liễu gia lúc toàn thịnh như vậy là đủ hiểu họ như thế nào rồi.
Liễu Minh quen hai người họ lúc họ chỉ là những thiếu niên, thiếu nữ hai bàn tay trắng, bọn họ cùng trải qua cảm giác vào sinh ra tử không biết bao lần, nên có thể nói bọn họ là sinh tử chi giao, lại nói Liễu Minh được hai người họ coi là huynh trưởng, Liễu Minh lúc đó còn trộm của cải trong gia tộc ra giúp hai người họ lúc khó khăn rồi bị trưởng lão và cha hắn (ông nội) trong gia tộc phạt rất nặng. Nên đối với vị huynh trưởng này hai người một mực tôn trọng cho dù Liễu gia tộc đang ngày càng xuống cấp.
-Nguyệt đệ và đệ muội vẫn khỏe chứ, ta tới thăm đột xuất nên mong đệ với đệ muội bỏ qua.-Liễu Minh cười nói.
Vị gia chủ Nguyệt Ảnh nhíu mày vì lời nói khách khí của Liễu Minh.
-Nếu huynh mà nói năng kiểu này nữa thì đừng gọi đệ là "đệ" nữa-Nguyệt Ảnh tức giận nói.
-hahahaa, ta sai rồi, đệ vẫn như lúc trước có cái gì cũng nói huỵch toẹt ra hết,haa...ha..a.
Nguyệt Hà nãy giờ không nói huých nhẹ vào eo Nguyệt Ảnh một cái liếc mắt với phu quân mình nói.
-Phu quân thật là, Minh đại ca chỉ nói đùa với huynh thôi mà, cái tính đầu nóng như lửa của huynh không biết khi nào mới chữa được đây.
Nguyệt Ảnh nghe vậy tức thời mặt đỏ như cà chua, xấu hổ gãi đầu, cười hề hề.
Liễu Minh đứng xem mắt chứ A mồm chữ O tức lúc nào không hay.
Liễu Minh thấy hai người vẫn đối xử vẫn vậy nên yên tâm, nói với hai người chuyện chính.
-Ta hôm nay qua đây là để cho Liễu Nhược ra mắt với vợ chồng đệ, một mặt khác là ta qua bàn với vợ chồng muội về việc ở rễ của Liễu Nhược.
-Liễu Nhược xin ra mắt thúc bá, thúc mẫu-Giọng nói không xu không nịnh nhưng mang theo tia tôn kính đối với trưởng bối
Nghe vậy bọn họ cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Liễu Nhuợc, vì trong nhận thức của họ thì Liễu Nhược là một kẻ phá gia chi tử chính hiệu, viêc ác nào cũng làm, lại có thêm sở thích là thích ấu nữ nhưng nhìn người lại bất đồng hoàn toàn với những gì họ tưởng tượng.
Khi nhìn thấy người này mặt mũi tuấn tú, trong đôi mắt tử sắc trong suốt như pha lê lại ánh lên sự tang thương của thời gian, lời nói chính chắn, nhẹ nhàng nhưng mang theo một tia áp lực của người có phong phạm của bề trên.
Khiến cho họ nghi hoặc trong đầu, đây có phải là Liễu Nhược mà hay được đồn đãi không nhỉ?.
Họ nhìn kỹ vào Liễu Nhược, thấy được sự chân thành không giả dối, lời nói và cử chỉ hết sức tự nhiên. Đột nhiên Nguyệt Ảnh thốt lên một câu khó hiểu.
-Đại huynh đây là Liễu Nhược huynh nhắc tới trong lần bàn hôn sự lần trước chứ không phải Liễu Nhược kia ?
Liễu Minh nhịn cười, nhưng hiểu ý tứ của vị đệ đệ này, cười nói.
-Ta chỉ có mỗi Liễu Nhược này thôi lấy đâu ra hai người, ta hiểu ý của đệ nhưng Liễu Nhược hắn trưởng thành rồi.- Trong giọng nói thể hiện rõ sự yêu thương và vui mừng.
-Huynh có chắc là Liễu Nhược sẽ chấp nhận ở rễ chứ, huynh cũng biết khi ở rễ Liễu Nhược sẽ bị thế nào chứ, miệng lưỡi người đời huynh không biết thế nào đâu- Nguyệt Hà lên tiếng.
Nguyệt Ảnh nói thêm vào.
-Cũng tại cái con bé Nguyệt Lâm bị muội chiều hư nên mới bày ra chuyện ở rễ này. Làm khó huynh ấy.
-Đệ đừng trách đệ muội nữa, cũng nhờ cái con bé bày ra chuyện này huynh mới càng yên tâm giao Liễu Nhược cho vợ chồng đệ, tuy sẽ phải đổi họ nhưng nó ở Nguyệt tộc thì bên kia ta mới có thể phóng tay mà làm được-Liễu Minh lên tiếng giải vây.
Vừa nghe cái chuyện ở rễ còn phải đổi họ khiến cho Liễu Duy giật mình, nhưng chưa hết bàng hoàng thì bên ngoài vang lên một giọng nói trong trẻo của một nữ tử.
-Aaaaa, Dâm tặc biến thái !
Liễu Duy vừa nghe giọng nói này thì trong tâm liền sinh ra một tia sợ hãi,nghĩ thầm "chẳng lẻ cái con bé mười lăm tuổi này là khắc tinh của mình?"
Last edited by phamtan1904; 04-11-2013 at 08:49 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 12: Gặp Mặt
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Bước vào là một nữ tử mười lăm tuổi, thân hình nhỏ nhắn, con mắt to trong suốt linh động nhìn chằm chằm vào Liễu Duy đầy cảnh giác, như kiểu một con mèo đang chuẩn bị tư thế vồ chuột vậy.
Nguyệt Hà lên tiếng mắng Nguyệt Mộng.
-Con nói cái gì vậy, đây sẽ là tỷ phu trong tương lai của con. Lại đây chào Minh thúc thúc với tỷ phu con đi.
-Chào Minh thúc thúc.-Nguyệt Mộng lên tiếng lễ phép, còn lúc nhìn sang qua Liễu Duy thì "hừ" một tiếng khinh thường rồi nhìn qua chỗ khác như sợ bẩn mắt mình vậy.
Nguyệt Ảnh thấy như vậy tức thời mặt giận dữ đỏ lên.
Liễu Duy thấy tình hình không ổn liền lên tiếng giải vây.
-Nguyệt Mộng còn nhỏ, chưa biết gì, với lại nó cũng sẽ là đệ muội của con, nên bỏ qua đi a.
-Đạo đức giả.-Nguyệt Mộng lẩm bẩm.
Nguyệt Ảnh thấy vậy liền nổi bão.
-Nguyệt Mộng, con đường đường là nhị tiểu thư mà cư xử vậy hả có tin ta dùng gia pháp trừng trị con không?.
Nguyệt Mộng oan ức, mắt đỏ lên gắt giọng.
-Con thà chào chó còn hơn là chào tên vô sỉ dâm tặc này, cha mẹ với Minh thúc có biết không, mấy ngày trước hắn giữa ban ngày ban mặc mà dụ dỗ một tiểu cô nương mới 12 tuổi lại còn đe dọa mẹ của nàng nữa, nếu con mà không tới kịp lúc thì không biết hậu quả thế nào đâu.
Vừa nghe Nguyệt Mộng nói vậy khiến cho Liễu Minh và vợ chồng Nguyệt Ảnh và Nguyệt Hà giật mình, Liễu Minh run trong lòng nghĩ không thể nào vì mấy ngày gần đây biểu hiện của Liễu Nhược đâu còn như là trước nữa đâu, tuy là nghĩ như vậy nhưng trong lòng sinh ra một chút thất vọng, ánh mắt chờ đợi lời giải thích của Liễu Duy.
Còn Nguyệt Ảnh và Nguyệt Hà thì nhìn kỹ đứa con rễ này.
Khuôn mặt góc cạnh, con mắt tử sắc trong suốt mang theo sự tang thương của thời gian, lời nói nhẹ nhàng nhưng mang theo phong phạm của bề trên, cử chỉ tiêu sái nhẹ nhàng, nhưng dù nhìn thế nào cũng không giống một kẻ như vậy.
Thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình cũng khiến cho Liễu Duy cũng thấy không thoải mái, mà chính hắn cũng không thích tranh đua với cô bé 15 tuổi này nhưng nếu còn im lặng thì chắc không xong.Bèn nói.
-Thật ra chỉ là hiểu lầm mà thôi, cô bé đó đụng vào ta nên cây kẹo bị rơi thế là ta phải nhờ tiểu Bảo đi mua cái khác về, ta chưa kịp làm gì thì mẹ cô bé tới khóc lóc van xin, mà chính ta cũng có biết cái gì đâu rồi tự nhiên cô nhảy ra đòi giáo huấn ta.-Liễu Duy nói với giọng điệu chán chường.
-Hừ! chó nó tin.- Nguyệt Mộng chế giễu.
-Tin hay không tùy cô.-Liễu Duy cũng ngán giải thích với cô nàng thêm nữa.
Liễu Minh nghe vậy cũng thở nhẹ nhàng một hơi, bèn lên tiếng, phá đi cái không khí này.
-ha...haaa thì ra là hiểu lầm thôi, không nói chuyện bọn nhỏ nữa để tụi nó tự giải quyết, còn người làm đại ca ta định là hôm nay không say không về không biết vợ chồng đệ có bỏ thời gian ra tiếp ta không nào..ha.haaa.
Nguyệt Hà lập tức đồng ý, chứ nếu không để cho Nguyệt Ảnh nổi cơn tam bành lên thì...
Khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức giận của Nguyệt Ảnh lập tức tươi cười, báo cho người hầu chuẩn bị tiệc.
Nguyệt Hà lại biết Liễu Duy từ nhỏ đã không được mẹ chăm sóc, còn đại ca dù sao cũng là một chủ gia tộc lại làm gà trống nuôi con, Liễu Duy tuổi trẻ lông bông cũng không có gì lạ.
Nguyệt Hà nhìn vào đứa con rễ này cảm giác càng ngày càng thích đứa con rễ này, tình mẫu tử lại nổi lên đi tới Liễu Duy nhẹ nhè phủi trang phục cho Liễu Duy, cứ như một người mẹ thật thụ.
Bà nhẹ nhàng nói với Liễu Duy.
-Sau này, con cứ gọi ta là mẫu thân.
Chứng kiến hành động của Nguyệt Hà làm cho cảm giác của Liễu Duy bùng nổ, không chỉ là cảm xúc của Liễu Nhược mà là của cả hắn, vì cả 2 đều bị không có được tình mẫu tử từ bé, lần đầu tiên cảm xúc của cả hai cùng nhau nổi lên khiến cho Liễu Duy một chút nữa lao vào lòng của Nguyệt Hà mà khóc cho thật đã.
Liễu Duy cố đè nén tâm trạng lại nhưng ánh mắt hắn lại nhòe đi phản bội lại hắn. Hắn đáp lại giọng đã khàn đi rồi quay mặt cố lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt.
Những người có mặt ở đây biết hắn từ nhỏ đã không có tình mẹ nên cũng không ai cười, chỉ mỗi Nguyệt Mộng cứng đầu lẩm nhẩm:"đồ giả dối".
Nguyệt Hà nghe được Nguyệt Mộng nói vậy liền trừng mắt nhìn nàng, rồi quay đầu nói với Liễu Duy.
-Ta không biết quá khứ của con thế nào, tuy con là con rễ nhưng ta vẫn sẽ coi con như là con ruột, ta biết ở rễ không dễ dàng gì nhưng ta tin bản lĩnh của con không khiến ta thất vọng, đứa nhỏ Nguyệt Lâm tuy hơi hờ hững, lạnh lùng một chút nhưng ta biết nó ngoài lạnh trong nóng mà thôi, ta mong con đối xử tốt với nó, bây giờ hai đứa cũng sắp thành hôn rồi nên cũng gặp nhau làm quen một chút đi.
Nguyệt Mộng tuy trong lòng không đồng ý nhưng cũng phải im lặng đi dẫn đường cho Liễu Duy.
Nguyệt Mộng cố tình dẫn Liễu Duy đi vòng vòng trong gia tộc, Liễu Duy cũng hiểu cô nàng này dở trò nhưng hắn cũng làm ngơ, vừa đi vừa ngắm cảnh cũng không tệ.
Nguyệt Mộng càng ngày càng một bụng ức khí với tên vô sỉ này, quay lại nhìn vào Liễu Duy nói.
-Ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi làm tỷ phu của ta, lại càng không có tư cách làm chồng tỷ tỷ của ta,ngươi nên biết thân phận của mình đi, cóc ghẻ mà đòi bám chân hạc sao.
Liễu Duy hờ hững đáp.
-Đối với ta, ta cũng chẳng hứng thú làm tỷ phu của ngươi, còn chuyện ta có tư cách làm chồng của tỷ tỷ của ngươi hay không thì ngươi lại càng không có tư cách để tra hỏi ta.
Nguyệt Mộng đuối lý, bực quá hóa giận.
-Một kể ở rễ mà còn dám lên mặt.
Liễu Duy cảm thấy nhiệt độ xung quanh bổng tăng nhanh, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, thầm nghĩ không xong. Tuy cũng được coi là Phong pháp sư tầng 1- trung đoạn nhưng hắn lại không biết phương pháp vận dụng thế nào, còn nếu sử dụng võ công kiếp trước với cái cơ thể này thì không biết có chịu nổi năm giây hay không.
Tình hình đang căng thẳng thì đằng sau Nguyệt Mộng vang lên một giọng trầm bỗng du dương của một nữ tử.
-Tiểu Mộng, em dừng tay lại đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phamtan1904
Chương 13: Điều Kiện
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Chương hơi ngắn nên hôm nay sẽ cố gắng làm 2 chương.
Vừa nghe tiếng gọi vang lên, Nguyệt Mộng liền dừng tay khuôn mặt đang tức giận lập tức vui vẻ chạy lại thiếu nữ kia.
-Tỷ tỷ, tỷ tại sao lại ngăn cản, để muội ra tay cho tên vô sỉ không biết xấu hổ này một bài học đi.-Nguyệt Mộng ôm tay thiểu nữ kia lắc lắc làm nũng.
Liễu Duy nghe giọng điệu liền biết đây chắc có lẽ là cô vợ chưa cưới của mình đây, hắn hướng mắt nhìn qua.
Khuôn mặt người con gái này ngũ quan tinh xảo, đầu tiên là cái cằm đầy đặn, sau đó là cái miệng anh đào hồng hồng nhỏ nhắn, cái mũi cao thẳng, lông mi dài cong vút tự nhiên, rồi cuối cùng là cặp mắt phượng đen láy nhưng trong ánh mắt của nàng tràn ngập sự cô độc và ưu thương nhàn nhạt.
Liễu Duy khi nhìn thấy nàng lập tức chết đứng miệng lẩm nhẩm.
-Giống, thật sự giống.
Hình ảnh này khiến cho Liễu Duy nhớ đến một thiếu nữ cao gầy tầm đôi mươi mặc thanh bào.
Điều này làm cho lòng của Liễu Duy trở nên hoảng loạn không biết phải thế nào, trong tâm hắn sinh ra một tia áy náy, nhưng rất nhanh hắn ổn định lại tâm tình, bình tĩnh hướng tới nàng chắp tay chào.
Khi Nguyệt Lâm nhìn thấy Liễu Duy thì nếu ai chú ý trong mắt nàng cũng sinh ra một tia dị sắc nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Nhẹ giọng đáp.
-Nguyệt Mộng còn nhỏ, ta mong ngươi bỏ qua cho nó.
Liễu Duy nghe giọng nói du dương rất êm tai nhưng có thể thấy giọng nói mang theo tia cự người ngàn dặm.
Liễu Duy biết hoàn cảnh của mình, cũng sẽ biết sẽ xảy ra tình huống này, nhưng đã là nam nhân thì ai chẳng yêu cái đẹp rồi lại khi nhìn vào nàng trong lòng hắn sinh ra một tia áy náy không tên. Hắn nhẹ nhàng đáp.
-Ta không chấp nó, tuy hơi đanh đá nhưng căn bản không xấu.
Hắn cố gắng để cho âm thanh trở nên bình thường hơn khi nói chuyện với người con gái này.
-Nàng có lẻ là Nguyệt Lâm sẽ là vợ của ta trong tương lai, đối với nàng có lẽ sẽ là bất công khi cưới một con người như ta, nhưng ta hứa sẽ sửa đổi và đối xử tốt với nàng.
-Đối với ta, ngoại trừ người thân ra ta chẳng tin ai cả, và nhất là loại người như ngươi, ngay cả cái loại chuyện ở rễ này ngươi cũng làm thì còn cái gì nữa ngươi không dám làm.-Nguyệt Lâm lời nói nhẹ nhàng nhưng ý tứ nặng nề với Liễu Duy.
Nguyệt Mộng thấy chưa đủ loạn nên thêm vào lời lẽ đầy sự chăm chọc.
-Chẳng lẻ ngươi không biết, tỷ tỷ ta ra điều kiện một là kiếm được một người chịu ở rễ, hai là con trưởng quý tộc hoặc một đại gia tộc nào đó đồng ý hai điều kiện này, cuối cùng nếu cha ta đồng ý thì sẽ tiến hành hôn sự, ta còn tưởng sẽ không có ai mặt dày đến nổi sẽ làm cái sự kiện này, nhưng không ngờ, đường đường là trưởng tôn của Liễu đại tộc lại đi ở rễ, khiến ta chết cười mất thôi.....Còn cái chuyện ngươi thay đổi hay không thì cũng chẳng liên quan đến tỷ muội ta.
Liễu Duy không thèm nhìn Nguyệt Mộng, xem nàng như không khí, nhìn vào Nguyệt Lâm nói.
-Bây giờ ta nói thế nào thì chắc nàng cũng xem như là chó sủa qua tai, nhưng thời gian sẽ chứng minh câu nói của ta là thật lòng.
Nguyệt Lâm đúng là nghe tai này lọt tai kia, không chú ý đến lời nói của Liễu Duy, hờ hững đáp.
-Xin lỗi, ta không có phước phận đó với lại ta có người trong lòng rồi, ta tuy gả cho ngươi nhưng là vì cha ta đồng ý chứ không phải ta, ta cũng không muốn người khó xử nên ta và ngươi sẽ làm một thỏa thuận.
Liễu Duy nghe nàng có người khác, trong lòng hắn sinh ra một tư vị mà hắn chưa bao giờ được biết đến, một tư vị không hay chút nào.
-Ta và người sẽ là một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, một năm sau ngươi cứ viết giấy thôi ta, rồi mỗi người một đường. Ngươi yên tâm, trong thời gian ta làm vợ ngươi, ta cũng sẽ không quản ngươi ra ngoài làm gì, nhưng có một việc lúc không có ai thì ngươi nên tránh xa ta, không được đến gần người ta nếu không tự gánh hậu quả.
Nghe lời nói tuyệt tình của Nguyệt Lâm làm cho Liễu Duy tuy trong lòng chua xót nhưng bản thân hắn làm người nắm được thì cũng buông được, dưa xanh hái không ngọt nên hắn ổn định tâm tình, hướng về Nguyệt Lâm dứt khoát trả lời.
-Được ! ta theo ý ngươi.
Rồi quay lưng cất bước đi.
Khuôn mặt hờ hững của Nguyệt Lâm bổng trở nên lo lắng quay sang hỏi Nguyệt Mộng.
-Tỷ làm vậy có quá đáng với hắn không ?
-Không đâu, tỷ làm vậy là đúng đó , đối với cái loại không biết vô sỉ này tỷ phải làm vậy cho hắn biết thế nào gọi là đỉa đòi đeo bám chân hạc. Ở mà tỷ tỷ lúc nào có người trong lòng mà muội không hay biết thế?.
Đối với câu hỏi của Nguyệt Mộng, Nguyệt Lâm không trả lời ánh mắt hướng về phía Liễu Duy vừa bước đi trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 14: Thật sự khó vậy sao?
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn : 4vn.eu
Từ lần đi thắm viếng đến nay, Liễu Duy vẫn một mực không đi ra ngoài, cứ làm bạn với tách trà và khung cảnh rừng núi hùng vĩ.
Rốt cục, ngày thành hôn cũng đến, sự kiện này khiến cho cả thành trấn xôn xao, hôn sự của hai đại gia tộc khiến cho mọi người xôn xao, ai ai cũng nể mặt tới chúc mừng từ bá tánh cho đến quý tộc.
Liễu Duy mặc một bộ lễ phục trắng toát, có những đường viền màu vàng ẩn ẩn hiện trên bộ lễ phục, khiến cho hắn là người nổi bật trong đám đông, bộ tóc dài được hắn nuôi được cột lại trong thập phần lãng tử.
Nguyệt Lâm lại mặc một bộ đồ đen, thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc trông rất hài hòa, cộng thêm nhan sắc của nàng khiến cho đám đông phải im lặng ngắm nhìn, ngay cả Liễu Duy cũng phải thất thần sau một lúc mới hoàn hồn.
Liễu Duy được nàng ôm tay dựa sát vào trong rất tình cảm nhưng nếu nhìn kỷ thì sẽ thấy nàng và hắn cách nhau một khoảng.
Hắn và nàng đi chúc từng bàn, bằng hữu và người thân nhưng thật ra chỉ là những kẻ muốn bắt nối quan hệ với hai đại gia tộc mà thôi, người thân của hắn chắc chỉ có cha hắn mà thôi, nhưng hắn cũng phải cố nặn ra nụ cười miễng cưỡng, còn đối với nàng thì khác, nàng có rất nhiều bằng hữu, người thân trong gia đình nàng ai cũng yêu quý nàng coi nàng như con ruột.
Tiệc đến lúc cũng tàn, mọi người nói vài câu chúc rồi lần lượt ra về, khi chỉ còn Liễu Minh và vợ chồng Nguyệt Ảnh.
Liễu Minh bước lên nhìn đôi vợ chồng trẻ. Ánh mắt thập phần vui vẻ.
-Ta mong hai con đối xử với nhau thật tốt.
Rồi vẫn là động tác vỗ vai quen thuộc, ông cất bước đi.
Liễu Duy nhìn bóng ông mà ánh mắt đã đỏ hồng, và quyết khi nào có năng lực sẽ giúp cha một tay.
Vợ chồng Nguyệt Ảnh nhìn hai người thúc giục
-Thôi thì trời tối rồi, hai con cũng mệt, đi nghỉ sớm đi.
Khi chuẩn bị đi về phòng thì Nguyệt Hà đến bên tai Nguyệt Lâm nói nhỏ.
-Hãy nên quý trọng những thứ hiện tại, đừng để mất rồi hối tiếc.
Lời nói Nguyệt Hà khiến cho trong lòng Nguyệt Lâm dậy sóng.
Trong buổi thành hôn, bà luôn chú ý đôi vợ chồng trẻ này, biểu hiện của họ sao qua nổi con mắt của bà nên bà mới lên nhắc nhở Nguyệt Lâm.
Khi đi vào phòng tân hôn cho vợ chồng thì Liễu Duy thấy hình ảnh của một cô bé đôi mắt to linh động đang nhìn vào mình đầy cảnh giác, bây giờ hắn mới nhớ là trong buổi tiệc không hề nhìn thấy Nguyệt Mộng thì ra là một mực ở trong này.
Lúc này Nguyệt Lâm cũng trở về tính cách hờ hững vốn có của nàng, đứng xa cách xa Liễu Duy một khoảng.
Nguyệt Mộng tiến lên nói với Liễu Duy.
-Còn đứng đó làm gì, còn không chịu cút ra ngoài, đừng làm bẩn mắt ta.
Đối với lời nói của Nguyệt Mộng, Liễu Duy cho như gió thoảng qua tai, nhìn vào Nguyệt Lâm.
-Nàng cho ta một cơ hội, ta sẽ sữa đổi.
Nguyệt Lâm hờ hững nhìn vào Liễu Duy. Một lúc sau nói.
-Miễn đi, hai chúng ta đâu có gì, làm vợ chồng danh nghĩa một năm, ngươi viết thư thôi ta, từ nay về sau không ai nợ ai nữa.
Nguyệt Mộng đẩy mạnh Liễu Duy một cái: "Này! Lời tỷ tỷ nói ngươi nghe chưa rõ sao? Còn không mau đi ra ngoài!"
Liễu Duy thình lình bị đẩy một cái lảo đảo, nhất thời tức khí, nghĩ thầm rằng, ta quả thật không có ngạo khí, nhưng ít ra cũng nên có chút tự trọng. Nếu không phải là thiệt tình, chẳng qua chỉ là một trên danh nghĩa, việc gì mình cần phải mặt dày níu kéo, cứ coi như một giấc mộng đi.
Liễu Duy trước giờ chưa từng cùng ai hứa hẹn điều gì. Kiếp trước cũng thế nên cũng biết rằng, cầm được thì cũng buông được, chưa bao giờ khóc sướt mướt vì tình.
Liễu Duy đứng vững người lại, thở dài một hơi.
-Nếu đã như vậy, cáo từ!.
Hắn vừa bước ra cửa thì đằng sau phòng tân hôn đóng rầm một cái thật mạnh.
Hắn nhìn thấy đằng trước tiểu Bảo đang dọn dẹp chuẩn bị vào phòng ngủ, vì tiểu Bảo là người chăm sóc hắn cũng là bạn hắn từ nhỏ nên được đi theo Liễu Duy.
Tiểu Bảo thấy Liễu Duy bước ra, mặt đầy nghi hoặc nhưng không dám hỏi thì nghe Liễu Duy nói.
-Tiểu Bảo giúp ta làm một bình trà, rồi ngươi đi nghỉ đi.
Một lúc sau, dưới ánh trăng tròn tỏa sáng chiếu trong đêm tối, một người cùng với tách trà nghi ngút khói hiện lên trong đêm tối tịch mịch.
Liễu Duy ngơ ngẩn nhìn ánh trăng sáng trong đêm tối bao la, lẩm nhẩm.
-Ta chỉ muốn được cái gì gọi là tình thân thôi mà, như vậy cũng khó với ta sao?, thật sự khó vậy sao?
Cứ như vậy hắn làm bạn với ánh trăng và bóng đêm lạnh lẽo.
Nhưng hắn không hay biết, hình ảnh này đã lọt vào mắt của một người.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phamtan1904
Nguyệt Hà nhìn Liễu Duy, nhẹ nhàng nói: "từ nay gọi là mẹ đi" rồi ngồi xuống đối kế bên Liễu Duy, tự tay châm trà cho mình, khói bốc nghi ngút mang theo một chút hơi nóng trong màng đêm lạnh lẽo.
Hai người im lặng ngồi trong đêm tối tịch mịch, và một chút ánh sáng le lói từ những ngọn nến xuyên qua kẻ hở những vách tường, đôi lúc lại nghe vài tiếng con trùng kêu trong đêm.
U tối, cô đơn, lạnh lẽo nhưng mang theo một chút ấm áp, một chút hy vọng của những tia sáng yếu ớt.
Ngồi một lúc, thì Nguyệt Hà nói: "từ khi nào con có sở thích thế này?" giọng điệu nhẹ nhàng như một người mẹ hỏi về con trai của mình.
"Dạ, cũng mới đây thôi."-Hắn nghĩ nói vậy cũng không hề sai tuy cái này kiếp trước đây là sở thích của hắn nhưng giờ sống trong cơ thể mới thì cũng mới bắt đầu mà thôi.
Liễu Duy tiếp tục châm trà, khói mang theo một chút hơi ấm phà lên khuôn mặt hắn, trong đôi mắt hắn đượm buồn nhìn lên ánh trăng đang bị mây đen che phủ.
Nguyệt Hà nhìn biểu tình hắn thì cũng rõ nên hỏi: "có phải là hai đứa nó phải không?".
Liễu Duy cũng không trả lời bà, chỉ nhìn bà rồi cười nhẹ mang theo một chút chua xót hỏi: "Mẹ có thể nói cho con thế nào là tình thân máu mủ được không?".
Thật sự Liễu Duy và ngay cả Liễu Nhược cũng không hề biết thế nào là tình thâm, họ mất đi điều đó từ lúc bé, đến khi Liễu Duy nhập vào Liễu Nhược thì khát niệm đó càng trở nên mạnh liệt, hắn muốn mình chỉ là một người bình thường lớn lên có tình thương máu mủ của cha mẹ, tuy có cha hắn Liễu Minh cũng yêu thương hắn nhưng thân là một chủ gia tộc đôi lúc thân bất do kỷ nên hắn không hưởng được niềm vui trọn vẹn đó từ cha hắn. Nên khi quyết định ở rễ hắn cũng không quan tâm sẽ bị người đời sỉ vả hay nhục mạ, hắn chỉ cần tình thân, gia đình máu mủ, hắn muốn cảm nhận được nó nhưng những câu nói tuyệt tình của Nguyệt Lâm làm cho tâm hắn càng lạnh hơn.
Nguyệt Hà trông thấy ánh mắt mong chờ của Liễu Duy thì trong lòng bà bỗng chua xót, mắt đỏ hồng từ lúc nào, nhưng bà không biết trả lời thế nào, bà chọn im lặng, ánh mắt hiền từ nhẹ nhàng vút những sợi tóc rối cho hắn.
Trong lúc vút đi những sợi tóc rối thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc, bà chợt nói: " đứa nhỏ Nguyệt Lâm, 2 năm trước tự nhiên nó bị một cơn sốt, mê mang suốt một tháng trời, đến lúc nó tỉnh dậy thì tính tình nó thành như bây giờ vậy, lúc nào cũng muốn né tránh người thân trong nhà, chỉ có mỗi con bé Nguyệt Mộng này tiếp xúc được với nó, đến lúc không có muội nó ở bên thì nó lại như trước lúc nào cũng cô độc ngồi một mình, ngẩn ngơ nhìn si ngốc." bà nói mà nước mắt đã rơi thành hàng hai bên lúc nào không hay.
Bà lén lâu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của bà, bà tiếp tục nói: "ta sợ nếu có tiếp tục thế này thì nó sẽ vậy suốt đời nên ta bàn với cha chồng con, gả cho một người nào đó để cho nó bớt cô đơn, khi nó biết chuyện đó thì nó đưa ra điều kiện phải có người nào chịu ở rễ thì nó mới đồng ý, ta biết là ai mà đi chịu ở rễ trong cái thế giới "cá lớn nuốt cá bé" này chứ, may mà có con chịu làm bạn với nó nên giờ ta cũng yên tâm một chút, ta chỉ cần con mỗi ngày làm con bé cười nhiều hơn một chút thôi" bà nói xong rồi nhẹ nhàng bước đi, hình ảnh bà dần dần bị bóng tối làm lu mờ rồi biến mất hẳn.
Liễu Duy trong lòng nặng nề khi nghe những lời nói của Nguyệt Hà, thầm xin lỗi bà và nghĩ trong lòng: " ta chỉ là một người chồng hờ của nàng, lấy gì làm nàng vui vẻ đây".
Hắn tiếp tục rót trà nhưng những hơi nóng đó, và hương vị loan loãng của trà giờ đã không còn, tất cả đã bị màn đêm lạnh lẽo dập tất.
Hắn vẫn tiếp tục uống thứ nước lạnh lẽo và vô vị đó, nếu có người hỏi hắn bây giờ tại sao còn uống trà thì hắn sẽ trả lời: " ta đây không phải uống trà, mà là đang nhấm nháp hương vị của màn đêm "
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904