Chương 16: Học Viện
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn : 4vn.eu
Bình minh mang theo một tia se lạnh còn sót lại của màn đêm, bình trà mang một tia ấm đang được những tia nắng của bình mình sưởi ấm, Liễu Duy còn ngồi ở chổ cũ, hắn vẫn ngồi đó từ lúc Nguyệt Hà đi, hắn suy nghĩ rồi ngủ gục từ lúc nào không hay.
Những giọt sương sớm đọng trên những tán lá nhỏ trên khu vườn, khiến cho những chiếc lá mỏng manh như bị kéo xuống tùy thời có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Mọt giọt sương long lanh nhỏ vào trên khuôn mặt có một chút non nớt của hắn, mang theo hơi lạnh của bình mình khiến cho hắn rùng mình, mở mắt choàng tỉnh.
Liễu Duy cảm giác được sự ấm áp ở phía lưng, một cái chăn được đắp lên người hắn, ở mặt ngoài đã bị phủ một lớp sương từ rất lâu nhưng vẫn giữ được ấm áp cho hắn.
Liễu Duy quay lại nhìn thì thấy Nguyệt Lâm đã đứng đó nhìn hắn, trong mắt nàng thoáng một tia phức tạp rồi bình ổn lại rất nhanh.
"Cảm ơn, nàng" lời cám ơn xuất phát từ tấm lòng hắn, hắn biết Nguyệt Lâm phủ chăn cho hắn.
Nhưng đáp lại lời cảm ơn của hắn là sự hờ hững của nàng, nàng lãnh đạm đáp: "tuy ta và ngươi chỉ là danh nghĩa với nhau, nhưng ta vẫn là vợ ngươi, những việc này đối với một người làm vợ như ta thì phải làm mà thôi." nàng phân biệt rõ ràng với hắn những việc đó căn bản là trách nhiệm của nàng mà thôi không hề có một tia tình cảm nào đối với hắn cả.
Liễu Duy bản thân hắn cũng chẳng mong gì nàng sẽ đối xử tình cảm với hắn." ta biết nàng không thích ta, thậm chí còn căm ghét ta nữa cơ, nhưng dù thế nào ta cũng muốn cảm ơn nàng"
Nguyệt Lâm cũng không muốn nói nhiều với hắn, nói một câu giọng điệu băng lạnh: "ngươi thức dậy rồi thì chuẩn bị đi viếng cha mẹ ta"
Đây là truyền thống của các cặp vợ chồng, sáng sớm sau khi thành hôn phải đi gặp cha mẹ chồng hoặc vợ.
Liễu Duy cũng không nói gì, đi sửa soạn một chút, thay đi bộ đồ lễ phục còn mặt từ hôm qua.
Hai người đi trên con đường đến đại sảnh của Nguyệt gia tộc, Nguyệt Lâm nhẹ nhàng sáp lại người ôm cánh tay của hắn nhưng vẫn giữ lại một khoảng cách, Liễu Duy do tối không chú ý nhưng bây giờ trời sáng là lúc con người minh mẫn nhất, mọi giác quan mẫn cảm nhất, hắn ngửi thấy một mùi hoa nhài nhàng nhạt từ Nguyệt Lâm phát ra, khiến cho hắn cứ vừa đi vừa hít thật mạnh.
Nguyệt Lâm biết hắn làm gì nhưng không tiện nói, mặt nàng thoáng hồng lên khi nhìn thấy biểu hiện này khiến cho Liễu Duy si ngốc nhìn nàng.
Mọi thứ đẹp đẽ rồi sẽ mau chóng biến mất, khuôn mặt của Nguyệt Lâm lại trở về như lúc trước, cau mày liếc mắt nhìn Liễu Duy.
Liễu Duy biết hắn thất thố, bèn xin lỗi nàng.
Khi hai người đến được đại điện, nhưng bên trong chi có vợ chồng Nguyệt Ảnh đang ngồi phía trên và cô muội muội đanh đá Nguyệt Mộng.
Vợ chồng Liễu Duy và Nguyệt Lâm lên tiếng vấn an, rồi tất cả ngồi xuống vị trí của mình.
Nguyệt Ảnh nhìn đôi vợ chồng trẻ này mà nghĩ đến mình lúc trước, vui vẻ cười nói: "đã đến đông đủ rồi thì đi ăn điểm tâm, ta đã kêu người chuẩn bị cả rồi".
Mọi người ngồi xung quanh một cái bàn lớn, vừa ăn vừa trò chuyện, trong buổi ăn Nguyệt Lâm làm tròn bổn phận người vợ luôn gắp thức ăn cho Liễu Duy, còn hắn thì vui vẻ nhận lấy mà ăn ngốn nghiến.
Nguyệt Ảnh cũng vui vẻ nhìn đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc mà không nhìn sang Nguyệt Hà đang nhìn đôi vợ chồng trẻ này đầy sự lo lắng trong đôi mắt.
Mọi việc suông sẽ, sau khi bữa ăn kết thúc, Nguyệt Ảnh nhìn ba người: "Một tuần nữa là sẽ bắt đầu kỳ tuyển học viên của Tây Học Viện, ta mong các con hỗ trợ nhau trong việc học tập, Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng dù sao cũng đã học trong đó trước có gì hãy giúp đỡ Liễu Nhược một chút".
Nguyệt Lâm im lặng không nói gì, chỉ có Nguyệt Mộng là hừ mũi khinh thường, quay đầu nhìn ra ngoài.
Liễu Duy thầm nghĩ bản thân có công pháp "Huyết Vũ Ma Công" nhưng bản thân công pháp đó thì phải đặt bản thân vào một môi trường đặc thù mới có thể luyện, còn về việc vận dụng những nguyên tố thì hắn không biết gì cả, mà bây giờ đi học viện thì quá tốt, hắn cần một người có thể hổ trợ hắn trong việc làm quen với nguyên tố, và vận dụng nó thành lực lượng của bản thân.
Trong Lòng hắn háo hức, như là muốn đi ngay bây giờ vậy, vì hắn thật sự muốn nâng cao năng lực cho bản thân vì hắn phải có năng lực để giúp cha hắn, còn việc Nguyệt Lâm hay Nguyệt Mộng có giúp hay không thì cũng không quan tâm.
Nguyệt Hà bổ sung thêm: "trong Nhật Quang đế quốc, học viện được chia ra là Tây, Đông, Bắc, Nam và Trung tâm học viện, hằng năm đều tổ chức thi đấu với các học viện với nhau, để chọn ra những sinh viên ưu tú cho đế quốc, họ sẽ bồi dưỡng những mầm móng đó cho việc tranh đấu giữa Nhật Quang đế quốc và Ám Nguyệt đế quốc, phần thưởng không chỉ giành riêng cho học viên thi đấu mà còn cả cho đế quốc nữa, nên việc này rất được coi trọng"
Liễu Duy tuy nghe vậy nhưng hắn không hứng thú với cái cuộc thi đấu đó đối với một người trải qua hai kiếp như hắn, hắn chỉ muốn mau chóng nắm giữ sức mạnh của "phong" mà thôi.
"Các con chỉ còn một tuần để chuẩn bị, bây giờ Liễu Duy và Nguyệt Lâm đi thăm bên kia đi" Nguyệt Ảnh lên tiếng hối thúc.
Liễu Duy và Nguyệt Lâm khom người chào rồi quay bước đi, Nguyệt Mộng từ lúc nào đi chạy theo Nguyệt Lâm mất rồi.
Nguyệt Hà nhìn hình ảnh đôi vợ chồng trẻ mất hút mà thờ dài trong lòng một hơi.
Last edited by phamtan1904; 08-11-2013 at 04:59 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 17: Mạo Hiểm Đoàn
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Trên phố xá tấp nập xuất hiện hình ảnh một nam nhân tuấn lãng mặc bạch bào, tà áo thỉnh thoảng phất phơ trong gió, mái tóc được cột dài phía sau xuống ngang lưng, sợi tóc mai hai bên cùng với mái tóc thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc, khiến cho vô số ánh mắt thiếu nữ chết lặng, đằng sau là hai thiếu nữ với hai hình ảnh khác nhau, một người thì hoạt bát vui tươi tràn đầy sức sống, một người thì tính tình lạnh nhạt thỉnh thoảng lại nở một nụ cười với thiếu nữ bên cạnh càng làm cho mọi người trên đường phải dừng lại mà ngắm nhìn.
Hình ảnh Liễu Duy lúc này thay đổi hoàn toàn lúc trước, trầm ổn và lãnh đạm hơn, ngay cả cách ăn mặc càng khác với mọi người ở thế giới này, nếu không phải là người thân của hắn thì căn bản là không nhận ra hắn.
Cũng chính vì vậy mà làm trong lòng thiếu nữ Nguyệt Lâm dậy sóng, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp.
Còn đối với Nguyệt Mộng thì căn bản là không để ý gì đến hắn, nàng cứ như con chim nhỏ vừa thoát khỏi song sắt tù túng, liên tục bay lượn, hết sang đông rồi chạy đến tây như thể mọi thứ ở đây đều có sức hút đối với nàng.
Liễu Duy quay đầu lại nhìn Nguyệt Lâm, nhỏ nhẹ: "sắp đến nhà ta rồi, nàng lại đây".
Nguyệt Lâm đi tới gần ôm lấy cánh tay có chút mềm mỏng của hắn nhưng vẫn duy trì một khoảng cách.
Nguyệt Mộng thấy vậy nhíu mày, ánh mắt nhìn Liễu Duy bất thiện: " nếu ngươi dám chiếm tiện nghi của tỷ tỷ ta thì coi chừng cái mạng của ngươi".
Đối với những lời của Nguyệt Mộng thì hắn đều coi như gió thoảng qua tai vì hắn biết đối với cô nàng này thì có nói gì cũng vô dụng, tốt nhất là không để tâm đến nhẹ lòng, nhẹ người.
Vừa thấy cánh cổng hùng vĩ của Liễu gia thì Liễu Duy đã thấy đằng trước là một nhóm thanh niên đã đứng sẵn ngay đó, trên áo còn có in chứ Liễu trên ngực, hắn nhìn rõ mới biết đây là những đệ tử của gia tộc và thiếu niên đang đứng đầu đám đệ tử là Liễu Huy con của Liễu Tuệ đại trưởng lão của gia tộc.
Liễu Duy nhíu mày bước lên đối diện với đám người này, bản thân hắn không thích những tên này, nhất là tên Liễu Duy trước mặt .
"Chà chà đoán là ai đến này, không phải là Nguyyyyyeeet công tử đây ư? " hắn nói cố tình kéo dài ra, lời lẽ đầy ý chăm chọc, khiến cho những tên đứng sau ôm bười cười vang.
Liễu Duy đáp lại giọng băng lạnh hẵn lên: "ta không muốn nói nhiều với bọn ngươi, ta chỉ muốn vào thăm cha, chó ngoan không cản đường, tránh ra"
Liễu Huy nhất thời nộ khí: "ngươi kêu ai là chó hả, ngươi coi lại ngươi đi, bản thân ngươi ở rễ mà bây giờ còn lên mặt với bọn ta, ngươi không đủ tư cách, anh em xông lên dậy hắn một bài học, có gì ta chịu trách nhiệm."
Nguyệt Lâm đứng sau thấy tình hình không ổn dù sao nàng cũng là vợ hắn nên định đi lên giải vây nhưng nàng bị Nguyệt Mộng giữ tay lại, muốn quan chiến.
Đúng lúc này một giọng hơi già nua vang lên:"dừng tay, ngươi là người ở nơi nào mà tới Liễu gia quấy rồi".
Liễu Duy nghe thấy âm thanh, trong lòng lạnh hơn, hắn biết âm thanh này là của Liễu Tuệ cha của Liễu Huy.
Thân ảnh Liễu Tuệ dần xuất hiện từ phía sau đám đệ tử khi nhìn thấy Liễu Duy, ánh mắt nổi lên tia chăm chọc và khinh thường, lên giọng: "thì ra là Nguyệt Nhược à (ở rễ đổi họ), muốn đến thăm gia chủ à, nhưng mà hiện tại gia chủ không có ở đây, khi khác rồi hãy đến." nói xong, cười lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.
Liễu Duy biết hôm nay đám người này đến làm khó mình, không cho hắn gặp cha, hắn lúc này thật sự mông lung, bèn ánh mắt hướng đến đại diện Liễu gia khom lưng một cái, rồi quay người cất bước đi, khi đi qua Nguyệt Lâm ánh mắt hắn ảm đạm nhìn nàng một thoáng rồi cất bước đi.
Khi chứng kiến ánh mắt của Liễu Duy, Nguyệt Lâm trong lòng nàng bỗng xuất hiện một chua xót, khi hắn đi qua nàng, trong một thoáng nàng định giơ tay giữ hắn lại nhưng nàng do dự rồi khi hắn đi xa, nàng đứng nhìn bóng lưng cô độc của hắn, ánh mắt thoáng đỏ hồng một chút.
Đến lúc này, đám con cháu thế gia mới chú ý đến hai nữ tử tuyệt sắc này, dán ánh mắt dâm đảng quét lên quét xuống, thầm nuốt nước miếng ực ực.
Nguyệt Mộng bản thân nàng rất ghét những ánh mắt này, nàng định ra tay giáo huấn đám người này thì nàng đã bị Nguyệt Lâm giữ lại, hờ hững nhìn đám người này sau đó nhìn Nguyệt Mộng nói: " muội không cần phải ra tay, sau này bọn người này sẽ có người khác giáo huấn bọn hắn." rồi quay lưng kéo theo Nguyệt Mộng.
Câu nói này khiến Nguyệt Mộng sa vào u mê, lắc đầu không hiểu.
Bọn người này tuy háo sắc nhưng căn bản không phải người ngu, bọn hắn cũng hiểu được đạo lý có vài người không thể chọc vào được nên đành tiếc nuối chuyển ánh mắt, quay lưng quay về gia tộc.
"Cái thứ ở rễ, mà cũng dám lên mặt với ta, ta sẽ khiến ngươi sống không yên ổn đâu" Liễu Huy tức giận lẩm nhẩm.
Lúc này, Liễu Duy một mình đi trên con đường tấp nập người đi lại, hắn đi không mục đích, cứ đi cứ đi không biết trước mặt hắn xuất hiện một tòa đại điện, trên đó treo một tấm biển: "Mạo Hiểm Đoàn", khi hắn đọc ba từ này trong lòng hắn có một niềm nhiệt huyết nổi lên.
Liễu Duy nghi hoặc bước vào tòa đại điện, bên trong rất rộng rãi, có rất nhiều người, chính xác là những tán tu, đa dạng các loại vũ khí được mang theo bên người của những tán tu, đôi khi lại thấy một người mang trang phục có những hoa văn biểu hiện những nguyên tố cầm theo cây trượng dài, đôi khi lại thấy một tên cầm một cây kiếm dài hơn cả thân người, trên người thì đầy rẫy các vết sẹo trông rất dọa người.
Nhân viên thấy hắn bước tới: "xin chào ngài đến với Mạo Hiểm Đoàn" thái độ cung kính, rất chuyên nghiệp.
Liễu Duy nhìn xuống người nam tử này: " có thể cho ta biết Mạo Hiểm Đoàn là gì không?" hắn thật sự là không biết điều này.
Người nam tử giật mình, ngạc nhiên nhìn Liễu Duy như người mới "trên xuống hoặc người dưới lên" nhưng rất nhanh vẫn giải đáp thắc mắc cho hắn biết.
Liễu Duy sau khi nam tử giới thiệu về Mạo Hiểm Đoàn thì căn bản biết sơ lược về nó, đây có thể coi là ngôi nhà cho những tán tu không có chống lưng hoặc những tán tu không thích sự gò bó của gia tộc, Mạo Hiểm Đoàn rất phổ biến và hầu như trong các thành trấn từ "trung" trở lên đều có một phân nhánh của Mạo Hiểm Đoàn.
Mọi người có thể tự do tìm tiểu đội cho mình, không có giới hạn số lượng trong tiểu đội, và trong Mạo Hiểm Đoàn không dùng "Tinh tệ" để giao dịch mà dùng điểm cống hiến để giao dịch, muốn kiếm điểm cống hiến thì phải thông qua những nhiệm vụ được công bố bởi Mạo Hiểm Đoàn hoặc là những sự kiện của đoàn tổ chức, đôi khi cũng có thể thông qua giúp đỡ tiểu đội khác để kiếm điểm hoặc thông qua mua bán, nhưng trong đoàn cũng có thể dùng tinh tệ để đổi điểm cống hiến, cứ theo giá một đổi một (một tử tinh = một điểm).
Điểm cống hiến dùng để đổi trang bị, công kỹ, pháp kỹ hoặc bí pháp, thuốc trị thương cao cấp , thuốc hỗ trợ (thuốc lak trong game) và cả khi bản thân gặp bình cảnh muốn lên cấp thì có thể dùng điểm cống hiến yêu cầu cao tầng của đoàn giúp đỡ trong phương diện này.
Liễu Duy bước ra khỏi đoàn quay lại nhìn đại điện thở dài thầm nghĩ: "bây giờ chưa phải lúc".
Khi hắn chuẩn bị cất bước đi thì đã thấy hai thân ảnh Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng từ đằng xa đang đi đến hướng chỗ hắn.
Liễu Duy cũng chẳng muốn gọi họ, quay lưng bước đi, nhưng vừa đi được hai bước thì đằng sau vang lên âm thanh lớn tiếng của Nguyệt Mộng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 18: Rắc Rối
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Liễu Duy quay lại nhìn thì thấy một đám người thô lỗ, đang chặn đường Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng, con ngươi hắn trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt có một loại sát khí mơ hồ.
Khi hắn bước đến chỗ Nguyệt Lâm thì hắn mới thấy rõ hình ảnh một tên đứng đầu tiên trong đám người, người này trang phục màu vàng và hoa văn trên áo phức tạp, ánh mắt dâm tà của hắn cứ dán chằm vào chị em nhà họ Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy, miệng đôi khi còn chảy cả nước dãi, Liễu Duy thấy trên ngực áo của hắn có chữ "Đường" và bên cạnh thì có một lão giả nhắm nghiền hai mắt như mọi chuyện diễn ra trước mặt không liên quan đến mình vậy, tức thì Liễu Duy biết ngay thân phận của tên này không phải là nhỏ.
Đường gia là một trong những siêu cấp gia tộc của trung tâm Nhật Quang đế quốc, đối với siêu cấp gia tộc Đường gia thì những đại gia tộc khác không khác gì là những con kiến, họ tùy thời có thể khiến cho nó biến mất trong một đêm, họ có quyền uy, có sức mạnh nên những con người của Đường gia con mắt luôn dán lên đầu, nhìn trời kêu ngạo, trong đế quốc chỉ có mỗi người trong hoàng thất thì họ mới nể mặt ba phần, khiêm tốn một chút, còn những người khác căn bản là không có trong mắt họ.
Tên thiếu gia họ đường khuôn mặt vênh váo, hắt hàm nhìn vào hai thiếu nữ tuyệt sắc, nho nhã nói nhưng không giấu được sự bỉ ổi ở trong: "hai cô nương đi đâu mà vội, ta có mở tiệc gần đây mong hai vị có thể tới chung vui với ta" khi nói ánh mắt hắn cứ nhìn vào thân hình của hai nàng.
Nguyệt Lâm hờ hững nhìn đám người trước mặt, trong con ngươi đen láy của nàng lộ rõ sự chán ghét.
Nguyệt Mộng thì khác, bản thân nàng ghét nhất là cái loại này, lại còn bị bọn này đùa giỡn với tính tình của nàng mà im lặng bỏ qua thì đó không phải là Nguyệt Mộng nữa: "Bọn chó các ngươi dám ban ngày ban mặc đùa giỡn nữ nhân, hôm nay ta không dậy bọn ngươi một bài học thì ta không phải là ta nữa" giọng nàng bực bội.
"haha...hahaaa Được ta thích nữ nhân như vậy, đợi tý nữa lên giường rồi không biết nàng còn có thể mắng vậy được nữa không?" tên thiếu gia họ Đường buôn lời dâm dục.
Nghe câu nói ô uế như vậy khiến cho một người hờ hững như Nguyệt Lâm cũng tức giận chứ nói gì đến Nguyệt Mộng, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận nhưng khi nhìn đến vị lão giả bên cạnh tên cặn bã kia thì nàng sinh ra một tia e ngại.
Đúng lúc đó thì đằng sau lưng nàng xuất hiện một giọng nói: "Để ta" Liễu Duy bước qua, đứng trước mặt nàng đối diện với đám tục tiễu đó, ánh mắt sát khí lượn lờ khiến cho vị lão giả bên cạnh tên đường gia phải mở ánh mắt nhìn Liễu Duy.
Liễu Duy nhìn đám người đó, băng lạnh nói: "ta không quản các ngươi đến đây vì mục đích gì, nhưng ta không hy vọng các ngươi đụng vào người thân của ta" giọng nói băng lạnh mang theo một tia sát khí.
Tên thiếu gia họ đường lần đầu tiên bị một người khác nói với cái giọng như vậy, tức thời nộ khí hung hăng quát: "Được, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì ta cho ngươi xuống dưới kia làm(âm phủ), tất cả xông lên thịt hắn cho ta".
Vị lão giả như tăng nhập định thấy vậy liền nhíu mày nói nhỏ vào tai của tên đường thiếu gia: "Thiếu gia đừng có làm quá như vậy, dù chúng ta là Đường gia nhưng ở đây không phải là địa bàn của mình, ta thấy ba người kia ăn mặc không bình thường chắc là người có thân phận không nhỏ ở đây nên dừng được lúc nào thì nên dừng".
Tên thiếu gia kia bỏ ngoài tai lời nói của lão, hung hăng muốn thịt Liễu Duy.
Liễu Duy thấy tình hình không ổn, nhưng lúc này hắn dù muốn chạy cũng không chạy được, hắn quay đầu lại giọng nhẹ nhàng nói với hai người: "hai muội chạy về trước đi, chạy báo với cha nàng, ta ở đây chặn bọn chúng" Liễu Duy không cho cơ hội hai nàng nói, đã xông lên đám người đó.
Nguyệt Mộng từ trước đến giờ luôn đối nghịch với Liễu Duy, bản thân nàng dù sao cũng là Hỏa Pháp Sư tầng 2- Trung đoạn, sức chiến đấu còn cao hơn Liễu Duy nhiều nhưng khi nghe hắn nói như ra lệnh cho nàng, trong tâm Nguyệt Mộng sinh ra một tia áp lực như khi nàng đối mặt với cha nàng vậy, Nguyệt Mộng cắn răng quay đầu chạy về hướng gia tộc, nhưng vừa chạy chưa được hai bước thì nàng không thấy Nguyệt Lâm đâu cả, nàng lúc này thấy Nguyệt Lâm lúc này đã xông lên cùng với Liễu Duy.
Nguyệt Mộng cả kinh định quay lại tiếp sức cùng sư tỷ thì lại nghe một giọng nam hối thúc: "nếu muốn tỷ tỷ ngươi còn sống thì lo mà chạy về thông báo cho gia tộc, NHANH ĐI !". Nàng cắn răng quay đầu chạy thật nhanh về gia tộc.
Liễu Duy cũng bất ngờ khi thấy Nguyệt Lâm xông lên ở phía sau mình, hắn cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống rõ rệt, hơi thở của hắn xuất hiện một làn khói trắng mà mắt có thể nhìn rõ, hắn giờ mới biết nàng có năng lực của "Băng nguyên tố" và năng lực chiến đấu của nàng cũng sấp sỉ tầng3-Sơ đoạn.
Không có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, hắn tập trung nhìn lại đám người đằng trước càng lúc càng gần, Liễu Duy biết mình căn bản chưa có năng lức điều khiển "Phong", trạng thái cơ thể thì không đủ yêu cầu, nếu cố chấp vận dụng công kỹ kiếp trước thì hậu quả lại càng khó lường, hắn muốn cho hai tỷ muội này chạy được một khoảng thì hắn sẽ kiếm cách thoát khỏi đám người này, bây giờ Nguyệt Lâm không chịu chạy trước mà còn xông lên cùng với hắn, khiến cho tình trạng của hắn càng khó khăn.
Liễu Duy nghĩ thầm: "với cơ thể này khó có thể sống sót nếu đánh với số đông", hắn quay lại phía sau bảo với Nguyệt Lâm: "Nàng chia cách những tên này ra, đừng để tụi nó đứng cùng một chỗ".
Nguyệt Lâm nghe hắn bảo liền lập tức vận dụng năng lực của nàng, không khí bỗng dưng lạnh toát, trên mặt đường dần xuất hiện hiện tượng đóng băng. Nguyệt Lâm lẩm nhẩm chú ngữ: "Tường băng" cử chỉ nhẹ nhàng chỉ vào chỗ đám đông đang đứng, một bức tường dày xuất hiện, phân cách đám người đang xông tới.
Biện hiện đột ngột này khiến cho đám người đang hùng hổ xông tới bị bất ngờ, phân ra một nhóm phía trước một nhóm phía sau, cũng chỉ còn một phần hai lúc trước.
Liễu Duy xông lên đám người đang bị bàn hoàn, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí, giơ thẳng một nắm đấm vào mặt một tên mũi to, khiến cho cái mũi của hắn bị vỡ ra, máu tươi cứ theo đó mà chảy ra, thấy tình hình xuất hiện một cách bất ngờ như vậy những tên bên cạnh lập tức tỉnh táo rút vũ khí ra chém Liễu Duy, Liễu Duy tuy không có năng lực chiến đấu hiện này nhưng kinh nghiệm kiếp trước cộng thêm phản xạ nhạy bén hắn hầu như né được hết tất cả những vũ khí đang chém vào hắn. Liễu Duy tiếp tục tránh né, chờ thời cơ phản công nhưng với cơ thể suốt năm không tập luyện của Liễu Nhược khiến cho Liễu Duy mau chóng xuống sức và bắt đầu di chuyển loạn nhịp, hai tên mặt mũi dữ tợn đang vòng phía sau lưng của Liễu Duy khi thấy Liễu Duy xuất hiện sơ hở liền một tên trong đó giơ kiếm chém từ trên xuống, muốn cho Liễu Duy bị cắt đôi người.
Liễu Duy phát hiện tình huống không ổn định theo đà lộn ngược về tránh nhưng cơ thể của hắn bắt đầu trong tình trạng xuống sức, hắn nhìn cây đao đang huống xuống khuôn mặt hắn, trong đôi mắt tràn ngập sự không cam, nhưng khi cây kiếm xuống cách một khoảng thì xuất hiện một lớp băng dày chặn lại, Liễu Duy thấy cơ hội liền co tay dùng cùi chỏ của mình đánh mạnh vào cổ họng tên kia rồi một tay cướp lấy cây kiếm quay người đâm ngực tên bên cạnh, máu từ ngực tên đó bắn mạnh lên mặt của Liễu Duy, nhìn Liễu Duy rồi chết trong tức tưởi.
Lại vang lên một tiếng du dương nhưng tràn đầy băng lạnh của Nguyệt Lâm: "Băng Hoàn Tiễn" bên cạnh nàng xuất hiện mười mấy mũi tên được tạo từ băng, mũi nhọn sắc bén, cả ngọn tiễn băng trong suốt phản chiếu lại khuôn mặt của Nguyệt Lâm, những ngọn băng tiễn bây về phía sau lưng Liễu Duy ngay lập tức phía sau lưng hắn vang lên những tiếng kêu tràn đầy thống khổ rồi im bật.
Tên thiếu gia họ Đường thấy tình hình bất ổn liền quay người sang lão giả nói: "Ngươi đi bắt nàng lại cho ta, còn tên kia thì để hắn đó cho ta"
Lão giả trầm mặc không nói gì liền lập tức lướt lên đến bên cạnh Nguyệt Lâm, biến cố đột ngột khiến lòng Nguyệt Lâm bỗng rùng mình, Nguyệt Lâm thân là Băng Pháp Sư tầng 3 mà lão giả chỉ cần lướt một cái đến bên cạnh nàng thì nàng biết lão giả này không bình thường và nâng lực chiến đấu của lão hơn xa nàng.
Nguyệt Lâm định phản kháng lại nhưng lão giả ngay cả đến nhìn nàng cũng không thèm, nhắc tay lên định bắt vào cổ nàng.
Liễu Duy thấy Nguyệt Lâm đang bị nguy hiểm thì định chạy về cứu trợ thì những tên phía sau bị tường băng của Nguyệt Lâm phân cách giờ lại chạy đến chắn trước mắt Liễu Duy ngăn cản hắn quay về cứu nàng.
Tâm Liễu Duy càng ngày càng lạnh, đôi mắt của hắn bây giờ đang chuyển từ tử sắc chuyển dần sang đỏ máu, cộng thêm khuôn mặt dính máu của hắn khiến cho những tên trước mặt ngầm kinh hãi, mồ hôi chảy ướt cả phía sau áo.
Giọng nói băng lạnh cộng thêm mùi huyết tanh dày đặt: "chỉ cần ngươi đụng một ngón tay vào nàng, ngươi sẽ phải hối hận"
Last edited by phamtan1904; 09-11-2013 at 01:12 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Mình viết về phương diện chiến đấu còn hơi tệ nên mọi người thông cảm nha
Chương 19: Bi Thương
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Lão giả mỉm cười khinh thường nhưng trong lòng thì thầm run với hình ảnh này, lão nhìn Liễu Duy: "chàng trai trẻ đừng nên cuồng vọng như vậy, ta nhìn ngươi năng lực của ngươi cùng lắm cũng chỉ tầng1-Đỉnh là nhiều nhất, ta coi ngươi làm ta hối hận bằng cách nào." lão nói xong liền lấy cánh tay trơ xương của lão bóp vào cổ của Nguyệt Lâm.
Ngón tay cách cổ của Nguyệt Lâm tích tắc thì trong lòng lão sinh ra một tia nguy hiểm.
Liễu Duy đứng lại, trên tay còn cầm thanh kiếm của tên bị giết lúc nãy, hắn nhắm lại đôi mắt đỏ máu của mình, giơ thanh kiếm lên thẳng với bản thân, miệng lẩm bẩm những âm thanh khó hiểu: "Huyết Vũ- Huyết Nhạn" Liễu Duy nắm chặc thanh kiếm xung quanh thân kiếm bổng nổi lên màu đỏ quỷ dị chém xuống hướng cánh tay của lão giả kia.
Một đường kiếm màu đỏ, thẳng đứng mang theo một mùi huyết tanh nồng nặc xẹt qua đám người chắn trước mặt, để lại là những ánh mắt ngỡ ngàng của bọn hắn rồi từ đỉnh đầu có một tia máu bắn ra rất nhỏ rồi dần dần lan xuống theo một đường thẳng cho đến khi xác hắn bị chia ra thành hai khúc, còn những tên may mắn đứng ngoài vòng ảnh hưởng của "Huyết Nhạn" thì mặt đã không còn một hột máu, khuôn mặt trắng bệch run rẩy, dưới chân đã có những vũng nước hôi khai.
Lão giả kinh ngạc với sức mạnh quỷ dị của Liễu Duy liền không dám khinh thường mạnh mẽ hối thúc lực lượng chiến đấu của bản thân lên cao nhất, ngạnh kháng với đường kiếm quỷ dị kia.
"Huyết Nhạn" mang theo gió lốc, huyết tanh bay tới chỗ lão giả, trên mặt đường xuất hiện những vết sâu hẹp khi nó đi qua.
Lão giả thầm hối hận khi quyết định ngạnh kháng với đường kiếm này, nhưng bây giờ hắn hối hận cũng đã muộn, đường kiếm đã đến trước mặt hắn, mùi huyết nồng nặc phả vào mũi hắn, những âm thanh kêu vang quỷ dị gào thét hai bên tai. Hắn giơ hai tay chéo lại gồng người cản lại, hắn vận hết sức bình sinh của mình cản lấy nếu không thì hậu quả là như những tên đang nằm đằng trước.
"xiaaaa....keeeetttttttt" Âm thanh va chạm của "Huyết Nhạn" và da thịt của lão giả vang lên một tiếng khó nghe.
"Yaaaaaaaaa" lão hét một tiếng hai cánh tay lão bỗng trở nên vàng óng sắc bén, lão vung một tay đập vào "Huyết Nhạn" khiến cho nó mờ dần rồi biến mất.
Khi mọi chuyện kết thúc, không một ai bây giờ dám thở mạnh, trong lòng thầm run rẩy, lão giả nhìn hai cánh tay mình ở trên đó là xuất hiện một vẹt máu đã chảy dài xuống những ngón tay rồi thấm xuống khe rãnh sâu và hẹp, lão định thần định chạy tới khống chế Liễu Duy không cho hắn cơ hội suất một kiếm nào nữa, mà khi lão nhìn đến vị trí của Liễu Duy thì đã thấy hắn hôn mê nằm bất tỉnh từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch, mắt, mũi, miệng máu cứ trào ra không dứt.
"Thật sự chỉ mới ở tầng1-Đỉnh đây sao? bản thân mình cũng là một Kim Chiến Sĩ tầng5 mà lại bị hắn làm cho te tua thế này, nếu để cho hắn thêm thời gian thì..." lão nghĩ tới đây, sát khí trong lòng bỗng dâng lên, bước tới từng bước hướng đến chỗ Liễu Duy hôn mê.
Lúc này, ánh mắt của Nguyệt Lâm đã chết lặng đi, quá khứ lại hiện về trong đầu nàng, nàng vô thức bước nhanh đến chỗ Liễu Duy hôn mê, trong miệng của nàng lẩm nhẩm một cách vô thức: "là hắn sao, là hắn thật sao?, nếu là hắn thì ta phải làm sao đây." nàng vừa nói bước đến chỗ hắn, ôm lấy hắn, nước mắt nàng chảy dài xuống làm trôi đi những giọt máu đọng trên khuôn mặt trắng bệch của hắn, nàng cứ ôm lấy hắn mà nước mắt cứ trào ra, hiện giờ trong đầu nàng chỉ còn hình ảnh hắn nàng không quan tâm gì đến hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại.
Lão giả thấy vậy thì lên tiếng: "cô nương nếu không tránh ra thì lão đây cho hai người cùng xuống hoàng tuyền" vừa dứt lời thì hai bàn tay lão ánh lên sắc vàng chuẩn bị ra chiêu.
"hahaaaa đã là người hai thứ tóc rồi mà con đi bắt nạt mấy đứa nhỏ đã vậy còn lấy mạnh hiếp yếu nữa chứ không biết chữ nhục nó viết thế nào à" một giọng nói nữ tử vang lên đầy chăm biếm.
Người lên tiếng là Nguyêt Hà vì nàng biết những người ở đây đa số là người có thân phận không nhỏ nên đành phải khéo léo mà giải quyết nếu không thì phiền.
"Mẹ chúng nó, đánh con rễ ta, đòi định bắt cóc hai đứa con của ta, giờ lại bắt không được định giết chúng nữa, con mẹ nó để lão tử bâm vằm chúng ra" Nguyệt Ảnh với khuôn mặt đầy tức giận chửi tục.
Nguyệt Hà biết tình hình hiện tại không được xúc động nếu không thì nàng đã để mặc Nguyệt Ảnh lên xé xác bọn người kia rồi.
Đám người đó trừ lão giả con giữ được bình tĩnh thì hầu như trên khuôn mặt bọn họ còn hiện rõ hình ảnh một kiếm tử thần lúc nãy của Liễu Duy.
Lão giả cố giữ giọng điệu của mình bình ổn: "ồ thì ra là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi, hôm nay thiếu gia ta chỉ muốn mời hai cô nương đến dự tiệc mà thôi, rồi lời lẽ không hợp nhau rồi xảy ra xô sát nhỏ ấy mà nếu Nguyệt gia chủ bỏ qua thì lão hứa Đườngggggg gia sẽ ghi nhớ ơn này".
Nguyệt Hà biết ý của lão là gì nên dù có tức đến thế nào cũng phải nhịn xuống, nhìn tình hình của Liễu Duy càng ngày càng bất ổn, thầm nghĩ: "nếu đứa nhỏ đó bị gì thì ăn nói thế nào với đại ca đây" nàng nghiến răng nghiến lợi nuốt cái cục tức trong lòng xuống nói: " được, hôm nay ta bỏ qua cho bọn ngươi nhưng nếu ta thấy bọn ngươi lãng vãng ở đây nữa thì ta cũng muốn biết người Đường gia thật sự lợi hại như thế nào"
Lão giả cũng biết mình đuối lý nên cũng không nói gì được, mặt mũi âm trầm xoay người lại tới chỗ thiếu gia rồi tất cả biến mắt vào cuối con đường.
Nguyệt Mộng lúc này đã đến bên cạnh Nguyệt Lâm nhưng ánh mắt nàng cũng đỏ hồng, ánh lệ vương khóe mắt khi nhìn thấy hình ảnh này.
Nguyệt Ảnh tức giận nhưng không làm được gì đành đứng đó chửi rỗng, rồi quay lại kêu người nhà mang Liễu Duy về gia tộc chữa trị.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904