Chương 20: Tâm trạng của Nguyệt Lâm
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
"hahahaaa bắt nó lại cho ta, đừng để cho nó chạy thoát"
"Ta đói....đói..."
"Từ nay con sống với ta"
"Đứng dậy, tiếp tục luyện công cho ta"
"đừng đừng, tha cho ta, ta chỉ là bất đắc dỉ....tha...tha...cho ta"
"Ta Hận Ngươi"
"Khônggggggggg !" Liễu Duy mở mắt, hét lớn, bật dậy thì thấy mồ hôi chảy ướt cả áo, hắn liên tục thở dốc, vì hình ảnh cuối cùng hắn thấy là nàng tuy hai mà một.
Liễu Duy định vươn tay lấy cốc nước đã để sẵn đầu giường từ lúc nào, thì cơn đau của hắn bắt đầu ập tới, cả người đau nhức, chỉ cần một cử động nhỏ thôi đã khiến nghiến răng đau đớn.
"Keeettttt..." cửa phòng mở ra, bước vào là Nguyệt Lâm, nhẹ nhàng bước tới hắn, khuôn mặt có chút tiều tùy nhìn hắn nói: "Ngươi thế nào rồi"
"Còn chưa chết được" hắn hờ hững đáp rồi tiếp tục bổ sung: "ngươi cũng không cần phải mang ơn trong lòng, chuyện đó chỉ qua là ta muốn làm tròn bổn phận mà thôi, ta và ngươi vốn không liên quan gì đến nhau cả" giọng hắn băng lạnh.
Nguyệt Lâm thần tình vốn hờ hững nhưng khi nghe hắn nói như thế, đôi tay nàng bỗng có chút run rẫy, nàng giấu vào ống tay áo, hờ hững đáp lại: "ta biết" rồi nàng cầm ly nước đưa lên miệng cho Liễu Duy, nàng nhẹ nhàng từng chút, từng chút như sợ hắn bị sặc, như một người vợ chăm sóc cho trượng phu của họ vậy.
Nguyệt Mộng đứng ngoài cửa nãy giờ nên nghe hết những gì hắn nói, khuôn mặt đỏ bừng tức giận vì nàng biết trong lúc Liễu Duy hôn mê thì người chăm sóc hắn là tỷ tỷ của mình, một khắc cũng không rời hắn, từ ăn cơm đến uống nước mọi tay tỷ tỷ mình đều lo cho hắn, vừa ăn được một chút cháo thì nghe hắn hét thế là tỷ tỷ mình liền chạy tới chỗ hắn làm đổ luôn cả chén cháo đang cầm trên tay, nhưng giờ hắn lại nói giọng điệu vậy biểu sao nàng không tức giận cho được.
Nguyệt Mộng định phân bua thì bị Nguyệt Lâm trừng mắt cản lại, rồi quay lại nói với Liễu Duy: "ngươi mệt thì nghỉ đi, ta không phiền nữa" giọng nàng có chút run rẩy, rồi đứng dậy kéo Nguyệt Mộng ra ngoài.
Liễu Duy ngã lưng xuống giường, nghĩ trong lòng: "Hiazzz...bây giờ đối xử với nàng xa cách một chút rồi có gì sau này có gì dễ bước đi hơn" rồi hắn nhìn xuống cơ thể được băng bó cẩn thận rồi tự lẩm nhẩm: "cường độ thân thể còn quá yếu, chỉ vận động một lúc đã xuống sức vậy rồi, sau này cần nâng cao thể lực bản thân, chứ không thể như đó được, bản thân yếu đến mức đáng thương thì lấy tư cách gì mà đòi bảo vệ người thân trong thế giới này chứ...ủa mà ai băng bó cho mình vậy nhỉ?" hắn cứ miêng man suy nghĩ, sự ấm áp và mùi vãi còn mới len lỏi lên người hắn làm hắn ngủ quên lúc nào không biết.
Lúc này, Nguyệt Mộng bị tỷ tỷ mình dẫn ra ngoài, trong lòng rất bất bình hỏi Nguyệt Lâm: "tỷ sao lại để im tên đó nói như vậy chứ, hắn thật vô sỉ mà cái đồ ăn cháo đá bát, thật quá đáng"
Nguyệt Lâm nhìn lại vị muội muội của mình, ôn nhu hỏi lại: "vậy tỷ phải làm sao đây, muội cho biết tỷ làm thế nào đây" nước mắt nàng lại chảy xuống hai gò má đã tiều tụy của nàng.
Một kẻ đã phá đi gia đình, giết sư phụ nàng rồi khiến nàng phải sống trong một cái thế giới cô độc, bây giờ hắn lại là chồng của nàng, đưa tấm lưng yếu đuối ra đỡ hết mọi nguy hiểm cho nàng ,khiến nàng không biết phải làm thế nào, nàng sợ cô độc nhưng bây giờ có hắn bên cạnh nhưng cũng chính hắn là nguyên nhân dẫn đến tình cảnh của nàng hiện giờ.
Đối với câu hỏi của Nguyệt Lâm, tất nhiên Nguyệt Mộng không hiểu tầng nghĩa sâu xa của nó nên đáp không cần suy nghĩ: "tất nhiên đá hắn ra càng xa càng tốt, một người như vậy làm sao có tư cách làm chồng tỷ chứ" Nguyệt Mộng không biết là ai chặn đường giúp nàng chạy về, nàng cứ nghĩ đó là tỷ tỷ của mình nên không hề khách khí với hắn.
Đối với lời nói của Nguyệt Mộng, thì Nguyệt Lâm hầu như không nghe cứ đứng đó nhìn về phòng của Liễu Duy đang nằm nghỉ.
Nguyệt Mộng nhìn tỷ tỷ mình, giọng đầy nghi hoặc hỏi: "tỷ tỷ đừng nói với muội là tỷ đã yêu hắn nha"
"Yêu?, ta được điều đó sao" Nguyệt Lâm nghĩ trong lòng, rồi nhìn sang Nguyệt Mộng, khuôn mặt của nàng lại trở về với sự hờ hững như mọi ngày đáp: "ta với hắn không bao giờ có cái gọi là yêu" nói xong nàng quay đầu bước đi nhưng trong lòng nàng đã đưa hình bóng của hắn vào tim nàng rồi, bởi vì hắn và nàng giống nhau, đều là những con người cô độc trên cái thế giới lạ lùng này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 21: Đến Học Viện
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn : 4vn.eu
Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng đã gần đến ngày phải nhập học. Trong mấy ngày nay, Liễu Duy hắn thơ thẩn với cảnh vật xung quanh không rời khỏi tiểu viện một bước nào, cứ sáng sớm tinh mơ trên những tán cây còn động lại những giọt sương long lanh thì hắn đã thức dậy tập luyện thân thể, những lúc không có gì làm thì hắn lại ngồi thơ thẩn nhìn cảnh vật xung quanh, rồi nhấm nháp hương vị đăng đắng của trà và một chút ấm áp khi nó trôi xuống cổ.
Mấy ngày này, Nguyệt Lâm đối xử với hắn vẫn là khuôn mặt hờ hững thậm chí còn có cảm giác như còn xa cách hơn lúc trước, nhưng sâu trong đôi mắt đen láy của Nguyệt Lâm thì hắn có thể cảm nhận được một tia ôn nhu kỳ lạ phát ra.
Còn Nguyệt Mộng thì căn bản hắn không tồn tại trong mắt nàng, thậm chí khi nhìn hắn nàng lộ rõ ra sự chán ghét của mình, luôn nói những lời châm biếm hắn.
Người đến thăm Liễu Duy nhiều nhất chắc chỉ có vợ chồng Nguyệt Ảnh mà thôi, trong đó Nguyệt Hà lại càng quan tâm đến hắn hơn, bà lúc nào cũng vậy đối xử với hắn nhẹ nhàng và tình cảm xuất phát từ người mẹ, điều này khiến cho lòng Liễu Duy ấm áp hơn.
Đến ngày chuẩn bị đi nhập học thì hắn đã thấy Liễu Minh đứng trước cửa chờ hắn, vẫn là động tác vỗ vai quen thuộc nhưng tình cảm giữa cha con lại càng thân thiết hơn.
"Cánh chim đã đủ khỏe hãy mặc sức mà bay, khi nào con mệt mỏi thì hãy nhớ nơi đây là nhà con" ông dặn dò hắn nhưng giọng ông đã khàn đi và đôi mắt có một chút hồng.
Liễu Duy mỉm cười gật đầu với ông, quay lại chào vợ chồng Nguyệt Ảnh, rồi cất bước lên xe đã được chuẩn bị sẵn. Ở thế giới này, hắn chỉ có ba người này là người thân, hắn không có bạn bè nên hắn rất quý trọng tình cảm của họ, còn đối với cô vợ Nguyệt Lâm và cô em Nguyệt Mộng thì tâm hắn đã lạnh, hắn không cầu gì hơn là một năm đến thật nhanh rồi mỗi người một con đường không ai nợ ai.
Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng chào người thân trong gia tộc rồi cũng bước lên xe ngồi, vì từ thành này muốn đi đến Tây Học Viện, đi xe cũng mất đến gần hai ngày đường nên họ phải chuẩn bị xe mà đi.
Trong xe, tuy có ba người ngồi nhưng vẫn rộng rãi, thoải mái, Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng ngồi đối diện với Liễu Duy.
Nguyệt Mộng hừ một tiếng, rồi nói châm chọc: "ngươi đừng có tưởng bở đây là xe của ngươi, khi xe ra khỏi thành thì hãy bước xuống xe mà đi bộ đi".
Nguyệt Lâm ngồi bên cạnh nghe vậy nhíu mày nhưng vẫn im lặng không nói gì.
"Biết rồi !" Liễu Duy hờ hững đáp, rồi hướng đôi mắt nhìn ra những kiến trúc cũ kỷ ở hai bên đường, trong đôi mắt tử sắc hắn hiện ra một nét u buồn không tên.
Nguyệt Mộng thấy hắn như vậy càng bực bội trong người, tiếp tục chăm chọc nặng nề hơn: "Ta thật không hiểu ngươi, dù sao cũng là một đại thiếu gia lại chấp nhận ở rễ, dù ta biết người vô sỉ nhưng dù sao ngươi cũng là một nam nhân, ngay cả lòng tự trọng của một nam nhân ngươi cũng sẵng sàn vứt bỏ thì ngươi còn chuyện gì ngươi không dám làm nữa chứ"
Đôi mắt hắn vẫn đang nhìn theo một hướng vô định rồi đáp lại: "ta làm việc của ta, không có liên quan gì đến ngươi cả, nên làm ơn ngươi im lặng một chút đi" nói xong hắn liền mở cửa xe bước ra ngoài.
Thời tiết đang chuyển đông, nên lúc này nhiệt độ khá thấp, những cơn gió se lạnh cứ mạnh mẹ thổi phà vào con người của Liễu Duy khiến cho thân thể hắn trở nên trắng bệch vì lạnh và hàm răng trắng bóng cứ va vào nhau, những làn khói trắng cứ xuất hiện mỗi khi hắn thở ra mang theo một tia lạnh lẽo rồi biến mất dần trước mặt hắn.
Nguyệt Lâm trong xe nhìn thấy hắn như vậy, trong tâm nàng bỗng nhói lên nhưng nàng vẫn trầm lặng không nói gì. Nguyệt Mộng bên cạnh thì rất hứng khởi khi Liễu Duy đi ra khỏi xe, nàng nói luôn miệng với tỷ tỷ của mình.
Cứ thế, rốt cục cũng đến nơi cần đến, nhưng càng đến gần thì Liễu Duy càng bị choáng ngợp, khi chứng kiến số lượng người đông như kiến cỏ, từ đó hắn có thể thấy sức hút của học viện là như thế nào.
Nguyệt Lâm lên tiếng: "bây giờ người đông không có cách nào để vào học viện, chúng ta kiếm phòng trọ nào ở qua ngày đi đã"
Không ai phản đối, vì thế nhóm người đi kiếm phòng trọ ở qua ngày, đợi cho số người suy giảm bớt rồi mới đi đăng ký nhập học, gần hết một ngày nhóm người Liễu Duy mới có thể tìm được phòng trọ vì ý tưởng của Nguyệt Lâm cũng giống với nhiều người nhưng xui thay thì họ chỉ còn một phòng để trọ mà thôi.
Không đợi Nguyệt Lâm lên tiếng, hẵn nói: "hai ngươi ở trong đó đi, ngày mai ta lại tới" hắn nói xong rồi quay người đi, không đợi cho Nguyệt Lâm nói gì.
Nguyệt Mộng coi điều đó là tất nhiên nên không nói gì chỉ liếc mặt khinh thường hắn rồi quay lên phòng trọ.
Còn Nguyệt Lâm vẫn đứng đó nhìn vào bóng lưng có chút gầy yếu của hắn đang từ từ hòa vào đám đông rồi biến mất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 22: Người Kỳ Lạ
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Liễu Duy bước đi trên con đường tập nập người qua lại, những cơn gió lạnh thổi vào làm tà áo hắn cứ lượn lờ...lượn lờ, những sợi tóc mai hai bên của hắn cứ bị thổi tung bay thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc, hắn cứ tiêu sái bước đi trên đường, đôi lúc cơ thể lại run lên nhè nhẹ vì lạnh.
Liễu Duy khi bước ra khỏi quán trọ thì hắn đã nghĩ sẽ đi Mạo Hiểm Đoàn một chút, hắn hỏi những người dân trong thành, một lúc sau cánh cổng Mạo Hiểm Đoàn đã hiện lên trước mặt hắn, mỗi khi hắn thấy ba từ này thì lòng hắn lại trở nên rộn rạo.
Liễu Duy đi vào trong, một khung cảnh tập nập không kém bên ngoài là bao, cách thiết kế bên trong hầu như là cùng một kiểu.
Người người ra vào tấp nập, tiếng nói chuyện, mua bán, thậm chí còn có người đăng bản tìm tiểu đội, Liễu Duy bỗng rùng mình khi cảm nhận được một ánh mắt sắc bén trong đó còn có sát khí lượn lờ đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn hướng đến ánh mắt đó thì thấy một nam tử trung niên, nam tử đó có ánh mắt rất thần, cơ thể nhỏ nhắn nhưng rắn chắc, trên khuôn mặt chỉ có một chút nép nhăn của thời gian nhưng tóc đằng sau đã bạc trắng một cách kỳ dị.
Nam tử đó thấy ánh mắt của Liễu Duy nhìn lại mình liền nhếch mép cười nhẹ, một luồng sát khí bỗng đè ép tới Liễu Duy khiến cho hắn cảm thấy tức ngực và hô hấp dường như bị đình chỉ lại.
Liễu Duy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nếu đã có người gây sự thì hắn cũng không để yên muốn làm gì thì làm, hắn biết người nam tử kỳ lạ này nâng lực còn cao hơn cả cha hắn và vợ chồng Nguyệt Ảnh, mồ hôi trên trán bắt đầu lăn xuống khuôn mặt đang trắng bệch của hắn, nhưng với hắn không có hai chữ đầu hàng, ánh mắt hắn vẫn nhìn vào người kia, trong đó không có một tia sợ hãi sợ hãi nào, chỉ có kiên cường và bất khuất.
"Ha....haaa tốt, tốt" con người kỳ lạ kia bỗng dưng cười vang, nhìn Liễu Duy tán thưởng.
Liễu Duy thấy người trở nên nhẹ hắn đi, không còn cảm thấy tức ngực hoặc khó thở nữa, hắn bước đến người nam tử kỳ lạ kia hỏi: "ngươi làm vậy là có ý gì" giọng nói mang theo một tia khó chịu.
Người nam tử bật cười rồi đáp với giọng điệu uể oải: "thấy ngươi thuận mắt nên thử một chút ấy mà"
Liễu Duy thấy người này cũng không ác ý nên ngồi xuống đối diện với người kia, tự trâm cho mình tách trà, ngồi nhấm nháp hương vị đăng đắng và một chút ngọt của trà trong đầu lưỡi, ánh mắt dò xét hỏi người nam tử: "Xưng hô thế nào?"
"Cứ gọi ta là lão Ninh đi" nam tử kia uể oải đáp, rồi nhìn vào tách trà khói bốc nghi ngút vừa được trâm của Liễu Duy nói tiếp: "Một tên hoàn khố của Liễu gia từ khi nào biết đến cái sở thích thanh tịnh này vậy"
Liễu Duy khi nghe nam tử này nói thì trong lòng sinh ra một tia cảnh giác, e dè hỏi lại: "ngươi làm sao biết ta là người của Liễu gia, hay là những tên trong đó sốt ruột không đợi được nên nhờ ngươi tới à"
"hahahaaa...ngài đa nghi quá rồi đó Liễu thiếu gia à....à ta nhầm bây giờ phải gọi là Nguyệt Nhược mới đúng nhỉ" nam tử kia không trả lời Liễu Duy, chỉ trào phúng nói.
Con ngươi Liễu Duy bỗng trở nên băng giá, lời nói mang theo một tia sát khí: "Ngươi rút cuộc có mục đích gì"
"haa..haaa đừng như vậy, ngươi bây giờ chưa có tư cách để đánh bại ta đâu, ta nói rồi ta thấy ngươi thuận mắt nên bây giờ muốn tặng ngươi một món quà, chỉ vậy thôi" nói xong nam tử kia vứt sang cho Liễu Duy một viên ngọc.
Liễu Duy nhìn viên ngọc kích thước chỉ bằng ngón cái, màu trắng đục, trên viên ngọc đó còn có những vết sằn trông giống như là hàng phế phẩm vứt tại nơi xó rác nào đó, hắn nghi hoặc nhìn nam tử kia.
"Ngươi đừng có coi thường nó, đến lúc cần thiết nó sẽ cứu ngươi một mạng đấy" nam tử kia thần thần bí bí nói với Liễu Duy, một lúc sau hắn nói tiếp: "hôm nay chỉ có vậy thôi, ngươi về phòng trọ ta mà nghỉ ngơi" nói xong nam tử kia đưa mảnh giấy viết nơi phòng trọ cửa mình cho Liễu Duy.
Liễu Duy càng ngày càng nghi hoặc, trong lòng hắn đã để một dấu hỏi lớn về người đàn ông kỳ lạ này.
"Ta biết ngươi nghi hoặc điều gì nhưng đến lúc cần biết tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết" nói xong, người nam tử đứng dậy đi ra ngoài, rồi hòa mình vào đám đông biến mất.
Liễu Duy cũng không để ý nữa, tiếp tục nhìn vào viên ngọc bình thường này rồi nghĩ trong lòng: "có thật như tên kia nói không, cứu ta một mạng?".
Không tìm được câu trả lời, hắn cất viên ngọc vào túi rồi đi theo hướng của mảnh giấy, hắn cũng đến được nơi cần đến, khi Liễu Duy bước vào căn phòng, mọi thứ trong đó rất đầy đủ và không gian rộng rãi, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng giành cho hắn từ thức ăn cho đến tắm rửa đều để sẳn cho hắn, còn ngay cả một bình trà vừa được để lên bốc khói nghi ngút.
Liễu Duy càng ngày càng nghi ngờ về thân phận người đàn ông này, nghi hoặc trong lòng: "kẻ kia rút cuộc là ai mà hầu như biết đến từng bước đi của mình" câu hỏi này cứ xuất hiện mãi trong đầu Liễu Duy, hắn càng nghi hoặc thì càng muốn biết "Rút cuộc kẻ kia là ai"
Last edited by phamtan1904; 12-11-2013 at 08:29 AM.
Lúc đầu định để Nhập viện nhưng nghĩ lại thì...thấy thế nào ấy nên để nhập học tạm vậy
Buổi sáng, với những con gió lành lạnh thổi qua, khiến cho mọi người được tỉnh táo hơn để bắt đầu một ngày mới với những thử thách mới. Liễu Duy hôm nay, hắn háo hức và nôn nóng vì đây là lần đầu tiên hắn được biết đến cái gọi là trường học.
Mặt trời vừa lên, hắn đã đứng trước quán trọ đợi hai chị em Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng đi đăng ký lớp học cho mình, số lượng người đã giảm bớt rõ rệt nhưng vẫn không kém hơn ngày hôm qua là bao, vẫn là những tiếng cười nói, tiếng bàn luận về học viện...
Liễu Duy hắn không có hứng thú bắt chuyện với một ai nên bèn ngồi vào một góc, từ từ nhấm nháp một chút hương vị trà vừa được lấy xuống khi những giọt sương long lanh còn đọng trên lá. Không bao lâu sau, trước mặt hắn đã xuất hiện hai người nữ tử, hai người hai tính cách, một hờ hững, một vui tươi tràn đầy sức sống, hai thân ảnh này vừa suất hiện đã làm cho đám đông chết lặng và những ánh mắt hâu háu cứ nhìn vào hai người như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy.
Nguyệt Lâm và Nguyệt Mộng cùng nhau mang một bộ trang phục màu xanh biển, mặc dù bộ trang phục hơi rộng so với các nàng nhưng nó cũng không thể che dấu đi được những đường cong mềm mại của hai người lúc ẩn lúc hiện thập phần mê người, trên bộ đồng phục còn in một chữ "Tây" đại biểu cho học sinh của Tây học viện.
Liễu Duy tuy biết hai người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, hiếm có nhưng ở trong tình trạng thế này hắn cũng như những người khác, nhìn thất thần đến mất hồn (đàn ông mà thông cảm đê).
Nguyệt Lâm thấy biểu hiện của Liễu Duy, hài gò má của nàng chợt phớt hồng, còn trong lòng nàng nổi lên một niềm vui vẻ lạ thường, nhưng biểu hiện ra ngoài là sự hờ hững vốn có thường ngày của nàng.
Còn bản thân Nguyệt Mộng thì sắc mặt trầm xuống, nàng không muốn mọi người nhìn mình như vậy, nhất là những tên nam nhân háo sắc, đặc biệt là cái tên đang ngồi trước mặt này, nàng đanh đá nói: "nhìn cái gì tin ta chọc mù mắt chó của ngươi không, còn không mau đứng dậy" nói xong nàng kéo Nguyệt Lâm ra cửa để lại những ánh mắt tiếc hận của đám người.
Liễu Duy như bị dội một thau nước lạnh vào mặt, liền tỉnh táo lại đi theo hai nàng, lập tức Liễu Duy cảm thấy sau lưng mình là cỗ phẫn hận, căm hờn dồn nén của mọi ánh mắt tập trung vào hắn, Liễu Duy lắc đầu cười khổ.
Đi trên đường, hai vị tỷ muội luôn là trung tâm chú ý của đám người, Liễu Duy tuy cũng không ưa gì cô em vợ Nguyệt Mộng này hoặc cô vợ hờ Nguyệt Lâm nhưng bản thân là nam nhân nên hắn đành làm một "hộ hoa sứ giả" đi theo sau kè kè ai người.
Nguyệt Lâm đi đằng trước một lúc rồi lên tiếng nói: "hôm nay trước khi ngươi vào học viện thì phải đi kiểm tra năng lực của ngươi rồi từ đó quyết định nên theo pháp sư hay kiếm sĩ, tuy nói là học viện nhưng đại đa số thì ngươi phải tự dựa vào sự lãnh ngộ của bản thân mà tu hành, những lão sư họ sẽ giúp nhưng chỉ là một phần mà thôi, họ không muốn can dám vào sự tu hành của học viên, vì con đường tu hành vô số, nên ngươi hãy tự kiếm cho mình một con đường thích hợp nhất" nàng tuy nói bâng quơ giới thiệu về Tậy viện nhưng không giấu được một tia ân cần nhắc nhở hắn.
Liễu Duy đi sau nghe nàng nói về Tây viện, lòng chợt nghĩ: "Vậy ta nên chọn pháp sư hay là kiếm sĩ đây?", rồi hắn nhìn lên nàng nhẹ giọng hỏi: "vậy giữa pháp sư và kiếm sĩ khác nhau như thế nào?".
Nguyệt Mộng nghe câu hỏi của Liễu Duy, khinh thường liếc mắt nhìn hắn rồi đáp: "hừ, điều cơ bản thế mà không rõ, pháp sư là những người có thể cảm nhận rất mạnh về những nguyên tố trong trời đất, họ có thể thông qua những nguyên tố có sẵn mà dùng để chiến đấu trên một diện tích rộng, đi kèm với điều đó thì cường lực thân thể của họ không được tốt nhưng họ rất được những thế lực lớn trên đế quốc mời chào và tôn trọng vì nếu để một pháp sư vào chiến trường hoặc những cuộc chiến đấu với quy mô lớn họ sẽ là những khẩu pháo cực mạnh. Còn về kiếm sĩ thì dành cho những người cảm nhận không tốt về các nguyên tố, tuy họ cũng có thể sử dụng sức mạnh của nguyên tố nhưng sẽ không bằng các pháp sư, họ dùng các nguyên tố đó như để hổ trợ trong việc chiến đấu, kèm theo vũ khí và lực bền cơ thể, tuy nếu một chọi một thì họ hơn hắn pháp sư, nhưng thế nào họ cũng không có thân phận như pháp sư được, và đa số con nhà bình dân đều là đi học kiếm sĩ và pháp sư thì ngược lại nên giữa hai lớp này luôn diễn ra các cuộc tranh đấu của hai tầng lớp học sinh" nàng liên miên bất tận.
"Vậy theo ta đoán, chắc hai người là thuộc lớp pháp sư nhỉ?" Liễu Duy suy nghĩ rồi nói với hai nàng.
Nguyệt Lâm nhìn hắn, trong đôi mắt của nàng xuất hiện một tia ôn nhu rồi nhanh chóng biến mất: "Tuy nói là chỉ có hai lớp là Pháp sư và kiếm sĩ nhưng mỗi lớp lại phân chia ra nhiều nhánh khác nhau như pháp sư thì chia ra là khống(khống chế) pháp sư, phòng pháp sư, công pháp sư và cuối cùng là mục sư, bản thân mục sư được coi là toàn diện(khống-phòng-công) nhưng lại không mạnh bằng các nhánh kia nhưng bản thân nó lại có công dụng đặc thù là chữa thương và khắc chế các sinh vật hệ ám. Còn kiếm sĩ thì phân ra như là thuẫn kiếm sĩ, đại kiếm sĩ, chiến sĩ(tay không), và chiến sĩ giác đấu(2 tay 2 em) cuối cùng là thích khách hệ" nàng nói với giọng bình thản, tự nhiên.
Trong lúc, vừa đi vừa giới thiệu cho Liễu Duy thì ba người đi tới trước một lão nhân, khuôn mặt già nua đầy nép nhăn nhưng toát lên vẻ hiền hậu.
"Hai đứa là học viên rồi thì vào trước đi, còn chàng trai này thì đi theo lão" giọng điệu ông nhẹ nhàng như đang nói với người thân của mình vậy.
Ông nhìn sang Liễu Duy, thấy hắn lặng lẽ đi theo sau mình, không nhanh không chậm đến khi đi tới một giang phòng to, ở chính giữa là một viên pha lê trong suốt, Liễu Duy giật mình khi thấy kích thước của nó, Liễu Duy nghĩ: "chắc phải hai người như mình mới ôm xuể nó".
"Chàng trai đặt tay lên nó, rồi hãy cảm nhận những nguyên tố xung quanh đi"
Liễu Duy áp bàn tay vào viên pha lê, nhắm mắt cảm nhận mọi thứ xung quanh. Viên pha lê lúc đầu không có biểu hiện gì khiến cho lão nhân bên cạnh khóe mắt xuất hiện một tia thất vọng rồi bỗng cả căn phòng nổi lên những con gió nhè nhẹ, cơn gió mang theo một hương vị của đất còn tươi mới của sáng sớm, rồi đột ngột một cơn bão xuất hiện tại chính căn phòng làm cho mọi thứ trong đó bị cuốn theo vào trong cơn bão.
Một lúc sau, khi Liễu Duy mở mắt, một chùm ánh sáng trong viên pha lê lóe lên cả căn phòng đang bị lộn xộn cả lên, một hình ảnh của cơn bão nổi lên cuốn tất cả mọi thứ nó đi qua xuất hiện trong lòng ánh sáng đó rồi biến mất.
Lão nhân sững sờ trước những gì mình chứng kiến, vì đây là lần đầu tiên ông thấy một hiện tượng như vậy, nhưng rồi trong mặt ông hiện ra sự mất mát, cất giọng hỏi Liễu Duy: "cậu có tính Phong rất mạnh, có thể nói là mạnh nhất từ trước đến nay, cậu sẽ vào lớp pháp sư?" giọng nói ông tuy bình ổn nhưng vẫn có một chút run rẩy.
Chương 24: Bạn Bè
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
"Vâng" Liễu Duy kiên định gật đầu
"Vậy được rồi, con đường này chính do ngươi chọn vì thế dù khó khăn ra sao hãy cố bước tiếp" lão giả tuơi cười nhắc nhỏ hắn, xong đưa cho hắn một bộ võ sĩ màu trắng trên đó có in một chữ "Tây".
Liễu Duy đi thay bộ đồng phục của Tây viện, Liễu Duy nhìn vào gương đồng ở phòng thay đồ, liền thở dài: "A! thật sự không muốn để ý,đã giống công tử bột rồi, giờ mặc thêm cái này lại càng giống. Hiazzz...thật sự không thích cái hình tượng này" Liễu Duy lắc đầu, sau đó đẩy cửa phòng đi ra.
Khi hắn bước vào sân đã phát hiện ra rằng, tuy rằng mặt trời vừa mới mọc không lâu, nhưng học viện đã trở nên náo nhiệt dị thường. Mọi người đủ mọi lứa tuổi từ mười lăm trở lên nhưng đa số những người tuổi như hắn đã là trang phục xanh biển, hoặc thậm chí là lục sắc, trong khi hắn chỉ mang bạch sắc giống các thiếu niên dưới tuổi đang cùng với cha mẹ chúng đã đứng đầy trong học viện. Mà ở trong học viện cũng có cả ký túc xá nhưng lúc này cũng đang chặt cứng người.
Nội quy của học viện là không tùy vào độ tuổi mà phân lớp, mà tùy vào nâng lực của mỗi người, có nghĩa là người có cùng giai(tầng) sẽ học với nhau, để phân biệt thì dựa vào màu sắc của trang phục mỗi người. "Nhất Giai" màu trắng, "Nhị Giai và Tam Giai" sẽ là xanh biển, "Tứ Giai" sẽ là màu lục, "Ngũ Giai" là màu đen giành cho các sinh viên tốt nghiệp nhưng chọn ở lại trong viện làm việc.
Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn một cách kì dị, hắn cũng biết nguyên nhân tại sao, Liễu Duy đành trầm mặc rồi ngó xung quanh. Ngay một lúc, sau lưng hắn vang một âm thanh của một nam tử: "ý, ngươi là tân sinh năm nay sao?".
Liễu Duy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã thiếu niên, quần áo bạch sắc, tuổi cũng gần bằng hắn đang đứng phía sau. Tuy rằng quần áo của hắn cũng giống như Liễu Duy vậy, nhưng tướng mạo hắn kết hợp cùng với bộ trang phục lại anh tuấn hơn nhiều, gương mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tóc ngắn cùng với làn da hơi ngăm khiến cho hắn tăng thêm vài phần khỏe mạnh.
"Ta thuộc lớp kiếm sĩ Nhất Giai, còn ngươi thì sao?"Gã thiếu niên tự nhiên, tiêu sái tiến đến bên cạnh Liễu Duy, không chút khách khí khoát vai hắn, vẻ mặt hết sức thân thiết.
Liễu Duy thấy hành động của gã thiếu niên này, khiến hắn có một chút khó chịu, nhíu mày nhanh chóng đáp: "Nhất Giai, Kiếm Sĩ"
"Vì hai chúng ta đều là "Nhất Giai" nên phải hảo hảo thân thiết aaa" thiếu niên cười tươi nói.
Liễu Duy chợt hiểu ra hành động của tên này, thì ra cũng là một tên "cao tuổi" nhưng cũng chỉ mới ở Nhất Giai rồi tìm được một người có hoàn cảnh giống mình nên muốn kết thân(ai đi học gặp cảnh này sẽ hiểu thôi).
Chợt Liễu Duy rùng mình một cái thoát khỏi cái khoát vai của tên kia khi nghe hắn nói" hảo hảo thân thiết" bèn e dè nhìn tên thiếu niên kia: "Ngươi có bình thường không?" giọng điệu thập phần mờ ám.
Nam tử kia chợt hiểu ra, mặt đỏ bừng hét lên: "Ta là nam nhân chính cống đó, ta chỉ yêu người đẹp mỹ nữ thôi".
Bỗng mọi tiếng ồn dừng lại, những ánh mặt ngạc nhiên nhìn về tên thiếu niên đó, đối với những thiếu nữ nhìn về hắn thì thập phần khinh bỉ, còn về phía nam nhân thì ánh mắt nhìn về tên này thập phần sùng kính và tôn trọng.
Liễu Duy trợn mắt há mồm, vừa định nói gì đó, bỗng một âm thanh vang lên cách đó không xa: "Giỏi lắm, Hạo Bằng, hóa ra ngươi đang ở trong này. Xem lần này ngươi chạy đi đâu."
Một tên tráng niên mặc trang phục màu lam, so với Liễu Duy và tên thiếu niên bên cạnh còn cao hơn một cái đầu, đang hùng hổ chạy tới. Lúc này hắn đang sảy bước vọt tới chỗ này, mục tiêu tựa hồ chính là tên thiếu niên đang đứng bên cạnh Liễu Duy.
"Hảo huynh đệ, mau giúp ta chặn hắn lại đi, cùng lắm sau này ta xưng ngươi là đại ca a." Hạo Bằng nhanh chóng rụt người lại sau lưng Liễu Duy, lộ ra nửa cái đầu hướng về phía tên đang hùm hổ xông tới la lên:
- Mạc Thành, đừng tưởng là ta sợ ngươi, không phải là do ta câu dẫn nàng, mà là nàng thấy vẻ tuấn tú của ta nên sinh tâm ái mộ mà thôi. Đây là Đại ca của ta, có bản lĩnh, ngươi đánh thắng Đại ca của ta rồi hẵng nói.
"Cái gì, đại ca? hảo...hai các ngươi cùng lên cho ta đỡ mất thời gian" tên nam tử cao to kia lập tức đáp lại.
Tình hình diễn biến quá nhanh làm cho đầu của Liễu Duy càng ngày càng to như cái đấu, nhưng thấy nam tử kia đang xông tới và không có dấu hiệu dừng lại, Liễu Duy bỗng khom người xuống một chút chuẩn bị tư thế.
Tên nam tử kia thấy vậy liền giơ nấm đấm hướng vào mặt của Liễu Duy, Liễu Duy biết nếu bây giờ mà ăn nguyên cú đấm này cộng thêm với thân thể này thì không ngất xỉu thì cơ thể cũng chịu đựng không nổi, hắn liền nhanh chóng bước lên một bước đối diện với cú đấm, lắc nhẹ đầu sang phải rồi co chân lên gối vào bụng nam tử kia, khiến cho tên kia ôm bụng kêu la thảm thiết. Nhưng với cơ thể đồ sộ của tên kia làm cho Liễu Duy cũng bị phản chấn té ngửa ra sau.
"Ay zaaa, đau chết ta" người kêu không phải là Liễu Duy mà là tên núp sau lưng hắn Hạo Bằng.
Chưa kịp đứng dậy thì một tiếng quát tựa như lôi đình vang lên: "Các ngươi làm gì đó, ngừng lại hết cho ta". Vừa nghe tiếng quáy này Hạo Bằng cơ thể lập tức phản xạ kéo tay Liễu Duy đứng dạy lập tức nói: "Chạy, chạy mau".
Liền hai thân ảnh lập tức biến mất, hòa mình vào giữa đám đông.
Chạy một lúc sau, Hạo Bằng sực nhớ ra quay qua hỏi Liễu Duy: "Đại ca, ta quên hỏi ngươi tên gì?"
"Liễu Duy"
"Vậy từ bây giờ ta gọi ngươi là Liễu đại ca" Hạo Bằng quả quyết nói.
Liễu Duy thấy con người thiếu niên này không xấu, liền cười nói: "thôi ta cũng sợ làm đại ca của ngươi rồi" liền định quay người bỏ đi.
Hạo Bằng lập tức chạy tới khoát vai Liễu Duy: "Vậy bây giờ chúng ta làm bằng hữu đi", chưa kịp để Liễu Duy nói, Hạo Bằng lập tức nói thêm vào: "Ta tên Hạo Thiên Bằng, mọi người gọi ta là Hạo Bằng, ta năm nay 17 tuổi, còn ngươi?"
Liễu Duy thấy con người Hạo Bằng này rất có thiện cảm nên đáp lời: "Liễu Duy, Ta 18"
"Được, từ bây giờ chúng ta là bạn bè" Hạo Bằng nói dứt khoát không chừa đường lui cho Liễu Duy.
Liễu Duy cười khổ lắc đầu, trong lòng nghĩ: "bạn bè? thế nào gọi là bạn bè?".