Chương 35: Bắt Cóc
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Hạo Bằng lúc này hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hắn cũng là một con người thích náo nhiệt, nói cũng lạ tính tình của Hạo Bằng thì sợ bản thân mình không đủ loạn lại đi kết bạn với Liễu Duy một con người thích sự thanh tịnh và một chút gì đó gọi là lắng đọng, yên ả. Hai tính hoàn toàn trái ngược lẫn nhau nhưng không xảy ra bài xích gì lại còn là cùng nhau trải qua sinh tử nên khiến cho tình bạn giữa hai người càng hòa hợp và bền vững hơn.
Lúc này, Hạo Bằng vác vai qua người Liễu Duy kéo hắn đi tham quan quan cảnh chuẩn bị đón năm mới của mọi người, Hạo Bằng nói với Liễu Duy: "Thấy thế nào, tuy ngày mai là lễ hội đón năm mới nhưng không khí không bằng hôm nay đâu, nếu mà bỏ lỡ hôm nay thì phải đợi một năm sau mới thấy lại đấy."
"Ừm..." Liễu Duy gật đầu nhẹ với Hạo Bằng, hắn cũng tò mò nhìn xung quanh, những nụ cười đều xuất hiện lên khuôn mặt họ, nam có nữ có ngay cả những đứa nhỏ răng bị xún lỗ chỗ cũng cười toe toét trong bầu không khí này.
Hiện tại, số người đi lại còn đông hơn lúc bọn Liễu Duy đi nhập học nữa, ai ai cũng có việc làm của mình nên chẳng ai để ý đến hai thân ảnh là Hạo Bằng và Liễu Duy cả, vì đối với những học viên trong học viện thì những người dân xung quanh đó, họ rất tôn trọng những học sinh của học viện, chỉ cần trên phố xuất hiện những học sinh của học viện thì họ chính là những tiêu điểm chú ý của mọi người xung quanh đó.
Liễu Duy hơi trầm mặc một chút, còn Hạo Bằng thì hắn kéo Liễu Duy hết chỗ này rồi đến chỗ khác, khi đi đường cũng không quên liếc mắt nhìn các thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những thiếu nữ chỉ thiếu một điều là chảy nước dãi mà thôi.
Liễu Duy lắc đầu với tên Hạo Bằng này rồi nói với Hạo Bằng: "Ngươi làm ơn thu liễm một chút dùm ta, đi với ngươi ta thấy mặt mũi mình đều bị ngươi phá hết rồi".
Đối với lời nói của Liễu Duy, thì căn bản Hạo Bằng hắn bỏ ngoài tai, rồi ra vẻ nghiêm túc nhìn Liễu Duy, chín chắn nói một cách đầy quân tử.
"Hahaaa...ngươi thật là nam nhân không vậy, cái đó gọi là thưởng thức cái đẹp, là thưởng thức đẹp ngươi hiểu không?. Với lại nữ nhân sinh ra là để nam nhân chúng ta "thưởngggg thứcccc"...hê...hê...hê" Hạo Bằng có ý kéo dài hai chữ cuối đầy hàm ý.
Liễu Duy liếc mắt nhìn Hạo Bằng, hắn sao không hiểu ý tứ trong đó nên ánh mắt của Liễu Duy thể hiện rõ sự khinh bỉ đối với cái tên đang vác vai bên cạnh mình đây.
"Ôi, mong đến nữa đêm quá" Hạo Bằng háo hức trong lòng, quay sang nói với Liễu Duy.
"Sao ta chỉ thấy ngươi toàn chơi là chơi, sao ngươi không bỏ chút thời gian rãnh rỗi mà đi tu luyện một chút đi" Liễu Duy ánh mắt nhìn Hạo Bằng nói.
"Ây za, tu luyện thì lúc nào không được, nhưng đây là lễ hội chỉ một năm một lần thôi, ngươi nghe câu 'Chậm Mà Chắc' chưa, tuy ta tu luyện chậm chạp nhưng điều đó có nghĩa căn cơ ta vững chắc hơn" Hạo Bằng nói cho qua chuyện nhưng thật ra trong lòng hắn muốn tu luyện hơn bao giờ hết, nhưng vì mang cơ thể Quang Minh nên cách tu luyện của hắn có sự đặc thù riêng và khi hắn tu luyện thì những "kẻ kia" sẽ biết vị trí của hắn mà lần tới nên đối với Hạo Bằng tuy muốn tu luyện nhưng cũng đành phải cắn răng mà nhịn.
Liễu Duy nhìn thần tình của Hạo Bằng thông qua ánh mắt của hắn, Liễu Duy biết Hạo Bằng có điều khó nói, nhưng Liễu Duy cũng không thúc ép vì mỗi người đều có một bí mật riêng của họ, Liễu Duy cũng có một bí mật mà không thể cho ai biết được và hắn sẽ mang cái bí mật này cho đến lúc hắn chết.
Hai người cứ đi lanh quanh hết vị trí trong thành, thì lúc này Liễu Duy nhìn thấy đằng xa là một thân ảnh quen thuộc nhưng hắn lại càng không muốn gặp người này.
Người này tất nhiên là Nguyệt Mộng rồi, với tính tình của nàng mà chịu ở một chỗ trong ngày này mới là chuyện lạ đấy, Nguyệt Mộng hôm nay chỉ đi một mình nàng vì nàng không dám mở lời với tỷ tỷ mình, nàng biết tỷ tỷ mình giận bản thân nàng chuyện gì, từ cái ngày nàng gây ra chuyện thì tỷ tỷ Nguyệt Lâm của nàng hầu như rất ít khi mở lời hoặc đáp lời nói chuyện với nàng vậy. Nàng biết bản thân mình có lỗi nhưng vì bản tính tiểu thơ của Nguyệt Mộng nên nàng cũng không màng tới nữa, một mình nàng ra thành dạo chơi, xem không khí ngày lễ ra sao.
Lúc này, Nguyệt Mộng đã thấy hai thân ảnh kia của hai người Liễu Duy và Hạo Bằng, Nguyệt Mộng nhíu mày một lúc rồi coi như hai người là không khí, rồi lướt người đi qua hai người.
Liễu Duy thấy Nguyệt Mộng không gây khó nên trong tâm cũng nhẹ bớt, rồi xem như chưa từng gặp nàng tiếp tục đi
Nhưng Hạo Bằng bản tính hắn thì yêu ghét rõ ràng nên liền nói với Liễu Duy giọng điệu hắn có một chút tức giận: "Cái con pé đó dù sao cũng phải xin lỗi ngươi một tiếng chứ, đằng này lại coi như không có gì, gặp ta là ta không để yên đâu"
Liễu Duy nhìn Hạo Bằng cười cười rồi đáp: "Nó như vậy là phước đức cho ta rồi"
"Hừ ! Với cái tính kiểu đó trước sau gì cũng gây họa thôi"
Liễu Duy nhìn Hạo Bằng thở dài, nhún vai cho qua chuyện.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, chưa gì trời đã bước vào khuya, màn đêm bao phủ khắp nơi nhưng đêm nay màn đêm lại bị những tia sáng từ những ánh đèn khắp nơi chiếu rọi, mang theo sự ấm áp và những tiếng cười nói của mọi người làm mất đi cái sự lạnh lẽo vaf yên tĩnh vốn có của nó.
Liễu Duy lúc này đang trên đường quay về ngọn đồi quen thuộc của mình, hắn tuy cũng háo hức đón lễ nhưng hắn không thích chỗ đông người, Hạo Bằng cũng biết tính của Liễu Duy nên cũng không ép buộc nên hắn tạm thời tách ra, đi mua một vài món ăn để tý nữa cùng với Liễu Duy đón lễ năm mới. Hạo Bằng là cô nhi nên hắn cũng không cần ở học viện cùng người thân đón năm mới, còn cha của Liễu Duy thì là một chủ gia tộc không thể đi được nên tối hôm nay hai bọn hắn không có người thân nào cùng đón năm mới nên cả hai hẹn nhau đến đỉnh đồi phía sau học viện cùng nhau trải qua thời khắc giao mùa cuối năm này.
Vẫn là một con đường quen thuộc, nhưng hôm nay tâm tình của Liễu Duy thả lỏng một chút, hắn tuy muốn tu luyện nhưng hắn nghe Hạo Bằng nói một câu buổi chiều, nghe nghĩ lại cũng thấy có lý, tuy cố gắng là tốt nhưng nếu "cố quá" có khi lại "quá cố" nên hắn để bản thân chìm trong không khí tràn đẩy sức sống này.
Không bao lâu sau, bên tai hắn xuất hiện hai âm thanh của hai nam tử.
"hê..hê...Cuối cùng ta cũng đạt được ước nguyện...hê...hê..hê" Một tên mặc hắc bào nói.
"Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi chỉ có nửa tiếng mà thôi đấy, nàng đã bị ta dùng Nhuyễn Hoạt Tán rồi nên không cần lo lắng nữa" tên hắc bào bên cạnh nói. Nói xong hắn quay người đi mất.
Liễu Duy lúc này đã núp sau một lùm cây dày đặc ở gần đó, nghe hai người nói chuyện, Liễu Duy vừa nghe tên hắc y nhân này nói liền giật mình vì hắn biết chủ nhân giọng nói đó là của ai, Liễu Duy sờ lên vết sẹo trên khuôn mặt của mình, thì sát khí đã hiện rõ lên trong đôi mắt của hắn từ lúc nào. Lúc này, Liễu Duy rất muốn giết tên đã gây ra vết sẹo này cho mình, hắn biết nếu đối mặt với tên kia thì hắn không có cơ hội nào, nhưng hiện tại thì khác, năng lực đã có tiến bộ vượt bậc rồi cộng thêm địa hình cây cối rậm rạp, nếu Liễu Duy tập kích bất ngờ thì không phải là không có cơ hội.
Lúc này tên hắc y nhân kia, dường như không đợi được nữa, nhanh chóng tiến tới một cái bao bố nhìn trông có vẻ nặng được cột chặc đầu, ngồi xuống hì hục tháo ra. Lúc tên hắc y nhân này vừa tháo ra thì Liễu Duy lại kinh ngạc nhìn thấy cái bao bố đó dùng để đựng một người mà người này lại là chính Nguyệt Mộng mà hắn vừa trông thấy nàng lúc chiều. Liễu Duy rùng mình một cái, tuy hắn không thích con người Nguyệt Mộng nhưng nhìn thấy hoàn cảnh thế này nếu hắn không ra tay thì hậu quả với một người con gái như nàng là vô cùng nghiêm trọng nên việc tập kích kia hắn vứt đi mất rồi, Liễu Duy đành núp phía sau xem sét tình hình, Liễu Duy hiện tại tuy muốn cứu Nguyệt Mộng nhưng hắn cần phải suy nghĩ rõ ràng, một là phải để cho tên kia đi xa, hai là tên trước mặt này năng lực ra sao hắn không biết nên không thể làm liều, Liễu Duy đè nén hơi thở mình xuống thấp nhất chờ đợi thời cơ "một kích tất sát".
Lúc này, tên hắc y nhân kia giọng điệu bỉ ổi nói với Nguyệt Mộng: "hê..hê..hê mỹ nhân ta đợi giây phút này lâu lắm rồi"
Nguyện Mộng lúc này cả người vô lực, thần trí mơ hồ nhưng vẫn giữ cho mình một tia thanh tỉnh giọng điệu yếu ớt nói: "Ngươi dám...gia tộc ta sẽ không tha cho người đâu"
"heeeheee... mỹ nhân tức giận lên cũng đẹp nữa, tý nữa không biết có còn vậy không đây hê hê hê" hắc y nhân thô bỉ nói.
Nguyệt Mộng khuôn mặt trở nên trắng bệch, cơ thể nàng run lên sơ hãi, trong con mắt nàng hiện lên sự tuyệt vọng, lúc này nàng mang tâm lý sẽ tự sát còn hơn là để tên này làm nhục liền vận những tia sức lực của mình để cắn lưỡi tự tử.
Thấy nàng định cắn lưỡi thì tên hắc y nhân kia liền vội vàng ngăn cản, bóp miệng nàng lại khiến cho kế hoạch tự sát của nàng tan tành, tên kia liền móc trong người ra một gói Nhuyễn Hoạt Tán nữa đưa ra trước mặt nàng, Nguyệt Mộng vô lực lại bị thêm tác dụng của thuốc thêm một lần nữa nên bây giờ nàng không còn sức lực gì nữa, chỉ là trong đầu nàng còn một tia thanh tỉnh mà thôi.
"hehehee thôi không dài dòng nữa, một khắc ngàn vàng hehehe" vừa nói tên hắc y nhân kia vừa bắt đầu cởi y phục.
Lúc này, Nguyệt Mộng thật sự hoảng sợ thật rồi, hai dòng nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống, những tiếng nấc chỉ dừng ở ngay cổ họng nàng, nàng thật sự buông xuôi rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Trước khi đọc, thì tớ có vài lời muốn nói thế này. Dạo này thời gian tớ càng ngày càng bận nên thời gian viết truyện rất ít làm tớ càng ngày hơi nản, các bạn đọc thì nếu không thanks cũng được nhưng tớ thật sự cần những lời góp ý hoặc những lời khen hoặc chê của các bạn bên mục thảo luận, điều này khiến cho tớ có động lực hơn để viết hết cả truyện. Cảm Ơn.
Chương 36: Cùng Đường
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Lúc này, Nguyên Đông đã trở về với hình ảnh hằng ngày của hắn, hắn đã lột bộ đồ dạ hành kia vứt đâu rồi, hắn cứ giả vờ đi xung quanh không mục đích nhưng thật ra hắn đang chờ đợi cơ hội, lúc này việc đầu tiên của hắn là tìm cách hẹn Liễu Duy tới chỗ hắn đã sắp xếp nhưng để làm được điều này Nguyên Đông cần một con mồi dụ Liễu Duy, nên trong một tháng này Nguyên Đông thông qua em hắn biết được, trong học viện người Liễu Duy hay qua lại là Hạo Bằng chứ không phải là Nguyệt Lâm vợ hắn. Nên Nguyên Đông lúc này đã sắp xếp người theo dõi Hạo Bằng đợi chờ cơ hội, Nguyên Đông không phải muốn bắt tên Hạo Bằng này mà chỉ là muốn là ngăn cản Hạo Bằng một thời gian, không để hắn gặp được Liễu Duy. Rồi hắn sẽ RUNG CÂY DỌA KHỈ khiến cho Liễu Duy phải tới nơi hắn sắp xếp từ trước, lúc đó Nguyên Đông chỉ cần làm là ngồi một bên xem kịch mà thôi.
Nguyên Đông vừa đi vừa cười nham hiểm, hắn đi tới chỗ tập trung người của hắn liền nói: "Bây giờ các ngươi hành động đi, ngăn cản tên Hạo Bằng một thời gian, đừng làm ra chuyện gì quá trớn là được"
Tuy gia tộc của Nguyên Đông chỉ là một gia tộc hạng trung nhưng dù sao cũng là gia tộc nên việc thành lập một phe phái nhỏ hoặc một thế lực địa phương đối với Nguyên Đông là một việc hoàn toàn dễ dàng.
Nguyên Đông hắn chỉ biết thông qua em hắn là chỉ biết về mối quan hệ của Liễu Duy và Hạo Bằng, và khi tan học thì luôn thấy Liễu Duy bước vào trong phòng rồi không ra ngoài nữa nhưng hắn không biết một tháng này, Liễu Duy hầu như lúc nào cũng tu luyện bên ngoài, Liễu Duy rất ít khi ở ký túc xá trong học viên nên lúc này Nguyên Đông đinh ninh trong đầu là Liễu Duy lúc nào cũng ở trong ký túc xá nên hắn một mình đi đến phòng của Liễu Duy, định dùng một màn RUNG CÂY DỌA KHỈ, nhưng vừa tới thì hắn thấy bên trong căn phòng không có ánh đèn và ngay cả một sự hiện diện của một người cũng không có.
Nguyên Đông nghi hoặc trong đầu, liền trong lòng hắn sinh ra một tia không ổn, từ lúc hắn bước khỏi ngọn đồi thì trong tâm hắn đã sinh ra một tia bất an nhưng hắn mau chóng đè áp xuống nhưng bây giờ sự bất an trong lòng hắn càng ngày càng nổi dậy. Nguyên Đông mau chóng quay người chạy đi, lúc này thì Nguyên Đông nghe người của mình nói là thấy Liễu Duy tách khỏi Hạo Bằng một mình đi lên ngọn đồi phía sau đồi, vừa nghe vậy bên trán hắn liền chảy một giọt mồ hôi.
Lúc này, Nguyên Đông cắn răng làm liều, cùng lắm một ăn cả hai ngã về không, liên thông báo bọn người tiếp tục thực hiện những gì hắn nói, còn hắn thì quay mình chạy lên phía sau ngọn đồi, lúc này trong tâm hắn thật sự bất an và lo lắng cho tình hình đứa em của mình.
Nguyên Đông dùng hết sức của mình chạy thục mạng về chỗ cũ, hắn cũng không quên che dấu thân phận của mình đi, chạy thật nhanh thì càng tới gần thì hắn liền nghe phía xa đằng trước có âm thanh đang chiến đấu, liền trong lòng lên một tiếng không hay, tăng tốc chạy tới.
Khi hắn tới thì đã thấy một hình ảnh của một người mà hắn cần tìm tối nay đang chiến đấu với một hắc y nhân nhưng hắn biết hắc y nhân đó là ai, tuy nhìn tình hình Liễu Duy đang vào thế hạ phong nhưng người bị thương nhiều hơn lại là người kia.
Lúc này, trong lòng của Liễu Duy liên tục nói xui xẻo, vì khi hắn tìm được cơ hội liền ra tay thì tên hắc y nhân kia tuy bị giật mình nhưng liền phản ứng lộn một vòng sang một bên né được một chiêu Phong Nhạn đang bay thẳng đến cổ của hắn.
Chiêu Phong Nhạn này hình dáng cũng khá giống với một kiếm Liễu Duy từng xuất ra khi đánh nhau với đám người họ Đường nhưng xét về uy lực và tốc độ thì hoàn toàn không bằng, Liễu Duy nghĩ lúc này nếu trên tay có một thanh kiếm thì cái đầu tên hắc y nhân trước mặt này chắc có lẽ đã rời khởi đầu lúc hắn đánh lén rồi.
Tuy hắn không hài lòng về uy lực của Phong Nhạn nhưng nếu là người đối mặt với nó, thì mới biết nó như thế nào, bây giờ Nguyên Mặc vẫn còn chưa hết sợ hãi với chiêu hồi nãy của Liễu Duy, hắn hầu như vận dụng mọi sức mạnh của hắn để mà tránh đi, chứ không phải là ngạnh kháng vì hắn biết nếu hắn ngạnh kháng thì hắn có một vé "xuống dưới uống canh".
Phong Nhạn thật ra chỉ là một pháp kỹ cơ bản của hầu hết Pháp Sư hệ Phong nên uy lực và tốc độ của nó thuộc hàng trung bình nhưng vào tay của Liễu Duy nó hầu như được biến hóa thành một tầng mới, mạnh mẽ hơn và nhanh hơn nhiều so với Phong Nhạn từ những Pháp sư hệ phong khác.
Liễu Duy khi biết tên Hắc y nhân này né được chiêu của mình, hắn cũng không lúng túng, tiếp tục ẩn náp, đè nén hơi thở và cử động của mình xuống thấp nhất, như một con báo đang chuẩn bị tư thế mà vồ một con mồi mà nó vừa đưa vào tằm mắt vậy. Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc này Liễu Duy liền nghe một tiếng bứa chân gấp gáp của một người thì biết là đồng bọn của tên trước mặt này tới, nên Liễu Duy lúc này mắng một tiếng trong lòng, liền thay đổi quyết định, lập tức cứu Nguyệt Mộng còn đang nằm ở đó, hắn liền đánh liên tục ra hai chiêu Phong Nhạn cơ bản một tia bay vào vị trí của tên hắc y nhân trước mặt, một tia là đánh vào vị trí chính giữa của Nguyệt Mộng và hắc y nhân rồi nhanh chóng chạy ra từ bụi cây chạy về phía Nguyệt Mộng.
Nguyên Mặc cảm giác được một tia Phong Nhạn đang bay về phía mình, lúc này hắn đã cảnh thận đề phòng nên lập tức dễ dàng tránh né sang một bên,nhưng hắn thấy có đến hai tia Phong nhạn, mà tia Phong Nhạn kia lại chia cắt hắn với Nguyệt Mộng nên hắn đành chuyển sang hướng bên kia mà né tránh càng làm cho khoảng cách từ hắn và Nguyệt Mộng trở nên xa hơn.
Liễu Duy nhanh chóng cướp thời cơ chạy tới ôm lấy Nguyệt Mộng, bế nàng liền chạy nhưng Liễu Duy đã coi thường Nguyên Mặc, dù sao Nguyên Mặc cũng là Chiến Sĩ-Tam Giai nên cường độ thân thể mạnh hơn Liễu Duy rất nhiều rồi cộng thêm Liễu Duy phải bế Nguyệt Mộng nên mau chóng bị Nguyên Mặc chạy tới chặn đánh. Liễu Duy lúc này thật sự cùng đường, ở trước mặt là một tên Chiến Sĩ-Tam Tầng, phía sau lưng là Pháp Sư Kim Hệ- Tứ Tầng.
Liễu Duy nhìn xuống Nguyệt Mộng, lúc này Liễu Duy mới giật mình để ý y phục của nàng hiện giờ cũng chỉ đủ để che đi những bộ phận mẫn cẩm mà thôi, xuân quang lúc ẩn lúc hiện, làn da trắng nón, mịn màng. Liễu Duy thấy biểu tình nàng lúc này không còn là một vị tiểu thư đanh đá nữa mà chỉ giống một như một chú mèo con tội nghiệp mà thôi, Liễu Duy thật sự không thể bỏ rơi nàng ở đây được nên đành cắn răng đặt nàng xuống một góc cây, cởi áo của mình che đi những xuân quang đó, rồi xoay người đối diện với tên hắc y nhân trước mặt này, Liễu Duy bây giờ chỉ còn một cách là phải giải quyết tên trước mặt này thật nhanh mà thôi.
Liễu Duy suy nghĩ về tình hình của mình, bản thân hắn chỉ có mỗi pháp kỹ cơ bản là Phong Nhạn, còn về kỹ năng của Kiếm Sĩ thì chưa học được vì phải tấn cấp lên tầng 2 mới có thể sử dụng kỹ năng cơ bản. Lúc này, bỗng trong con mắt của Liễu Duy lóe lên một đạo linh quang, Liễu Duy liền sự dụng một đạo Phong Nhạn bay tới chỗ Nguyên Mặc đang xông tới hắn, nhưng lạ là hắn không bắn vào Nguyên Mặc mà bắn xuống nền đất đá dưới chân trước mặt của Nguyên Mặc làm cho bụi mù từ đất phủ dày đặc lên Nguyên Mặc, khiến cho tầm nhìn của Nguyên Mặc bị hạn chế, thì lúc này trước mặt hắn liền xuất hiện một nắm tay đang hướng phía cổ họng mà đánh tới, Nguyên Mặc không chậm trễ đưa tay lên nắm chặt nấm đấm kia lại nhưng hắn chỉ nắm được không khí, vì lúc này Liễu Duy đã thu nắm đầm mình lại, co chân mình lại dùng đầu gối đá mạnh vào phía dưới eo một chút của Nguyên Mặc, khi Nguyên Mặc bất ngờ thì chân hắn xuất hiện hiện tượng tê liệt và khá đau nhứt, khiến cho cái chân đó của hắn hầu như mất đi cảm giác như là không còn là chân mình nữa(cái này là thật đấy, không tin thử đi=)) có gì không chịu trách nhiệm à nha), điều này khiến cho Nguyên Mặc không thể di chuyển một thời gian, đành đứng im đón đỡ những đòn tấn công của Liễu Duy.
Liễu Duy bây giờ là dùng kinh nghiệm cận chiến kiếp trước của mình đối phó với Nguyên Mặc, kinh nghiệm một đời chém giết của Liễu Duy há một tên tiểu tử chưa qua mùi đời như Nguyên Mặc làm sao mà so sánh, nên lúc bụi mù dần tan cũng là lúc trên người Nguyên Mặc đầy vết thương, nhưng Liễu Duy tuy không bị đánh trả gì nhưng lúc này hắn đã thở dốc nặng nề, tuy cơ thể được tăng cường nhưng hiện tại vẫn chưa đủ nên xuất hiện tình trạng kiệt sức, rồi bản thân Nguyên Mặc lại là một chiến sĩ, mà ưu điểm của chiến sĩ là gì ? là sức chịu đựng thương tổn cao hơn các nhánh khác, nên nhìn qua tuy trên người Nguyên Mặc có nhiều vết thương nhưng đối với hắn thì vẫn chưa nguy hiểm gì, chỉ là những cơn đau trên người khiến cho hoạt động của hắn trở nên không linh hoạt mà thôi. Nguyên Mặc bây giờ nhìn Liễu Duy con mắt trần sát khí như muốn băm vầm Liễu Duy ra ngàn mảnh vậy.
Lúc này, Liễu Duy thấy như cùng đường, tên trước mặt này dù đánh thế nào cũng ngã rồi còn một tên ở phía sau lưng càng ngày càng tới gần, hắn quay đầu nhìn lại Nguyệt Mộng, thấy nàng lúc này đang nhìn sững sờ vào hắn, 4 mắt chạm nhau, hắn thấy trong con mắt tuyệt vọng của nàng hiện tại đang mang theo một tia gì đó chờ mong mơ hồ, hắn biết nàng chờ mong cái gì nên hắn càng không thể bỏ rơi nàng.
Liễu Duy đứng chắn trước nàng, nhanh chóng bình định những suy nghĩ trong đầu, điều hòa lại hơi thở, nhanh chóng phục hồi một chút thể lực để chuẩn bị một trận chiến thập phần hung hiểm và khó khăn hơn cos theer nois laf thaafp tuwr voo sinh mà hắn chuẩn bị đối mặt.
Về phần miêu tả chiến đấu tớ còn kém nên tớ sẽ cố gắng hoàn thiện thêm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phamtan1904
Chương 37: Thời Khắc Giao Mùa
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Lúc này, bên phía Nguyệt Lâm hiện giờ, đang sốt sắn cùng vợ chồng Nguyệt Ảnh đi tìm Nguyệt Mộng, vì là lễ hội lớn thường niên nên cả hai vợ chồng lên thăm hai đứa con và con rễ mình, còn về Liễu Minh thì vì vấn đề gia tộc nên không thể đi lên thăm Liễu Duy được nên đành nhờ hai vợ chồng chuyển dùm bức thư của mình đến Liễu Duy.
Lúc này, Nguyệt Ảnh vừa lo lắng cho an nguy của Nguyệt Mộng vừa tức giận trong lòng, hắn quay sang hỏi Nguyệt Lâm: "Lúc muội muội con đi có nói đi đâu không?"
Nguyệt Lâm lúc này tâm tình của không khá hơn là mấy, lắc đầu đáp: "Không có, muội ấy chỉ nói là ra ngoài xem không khí của ngày lễ chứ không có báo là đi đâu, nếu biết như vậy lúc đó con đã đi theo muội ấy rồi" vừa nói trong mắt nàng đã có chút vướng lệ.
"Vậy đứa nhỏ Liễu Duy đâu rồi" Nguyệt Hà nãy giờ im lặng suy nghĩ, lúc này mới lên tiếng.
"Con...con không biết" Nguyệt Lâm ấp úng trả lời.
"Nguyệt Lâm, Nguyệt Lâm...."
Đúng lúc này, sau lưng Nguyệt Lâm xuất hiện một tiếng kêu gọi gấp gáp của một nữ tử, nàng quay lại nhìn thì đó là một người bạn học cùng lớp Pháp Sư của nàng, nhưng trong lớp nàng rất ít khi giao tiếp với ai nên lúc này có người gọi nàng thì trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc.
"Chuyện gì vậy, Thanh Dung" Nguyệt Lâm nghi hoặc hỏi.
Thanh Dung trong lớp cũng được coi là có chút tư sắc, tính tình nàng khá khép kín ít nói, là một nữ tử yếu đuối và nhu nhược, gia đình nàng chỉ thuộc tầng thấp kém trong xã hội này, nhưng nhờ vào nàng có thiên phú về Thủy Nguyên Tố nên được vào học trong học viện và nhờ đó khiến cuộc sống trong gia đình nàng bớt khó khăn hơn, vì biết hoàn cảnh gia đình nàng nên những bạn bè trong lớp và lão sư rất để ý cô bé này.
Lúc này, nàng lên tiếng gấp gáp nói với Nguyệt Lâm: "Nguyệt Mộng, là Nguyệt Mộng, lúc nãy ta thấy nàng bị một nam tử nào đó đưa lên ngọn đồi phía sau học viện ấy, nam tử này có một vết sẹo trên mặt trông rất đáng sợ" giọng nàng pha một chút sợ hãi gì trong đó, khi nói nàng không dám nhìn thẳng vào mắt của Nguyệt Lâm vì nàng sợ Nguyệt Lâm sẽ nhìn ra bản thân mình đang cố gắng che giấu một điều nào đó.
Tuy lời nói nàng không to, nhưng lúc này những bạn học bên cạnh đều nghe rõ mồn một chứ nói gì Nguyệt Lâm và vợ chồng Nguyệt Hà, Nguyệt Lâm và vợ chồng Nguyệt Ảnh lúc này lại càng nghi hoặc nhưng không chậm trễ quay người chạy ra hướng ngọn đồi phía sau học viện, còn những người mang tâm lý tò mò thì cũng theo phía sau họ, chỉ con lại Thanh Dung đứng đó, ánh mắt nhìn xuống một túi đựng đầy Lam Tệ bên trong. Trong lòng nàng mang đầy sự bức rức nhưng khi nhìn thấy Lam Tệ bên trong, nàng cố gắng áp chế tâm tình của nàng, liền mau chóng quay sang hướng về nhà mình rồi liền nghĩ: "Năm nay, gia đình bớt có thể khá hơn một chút rồi, cứ để ta sống trong bức rức một mình đi, không sao cả".
Lúc này, trong lòng Nguyệt Lâm hoàn toàn bất an nên không suy nghĩ được gì cả, ngay cả Nguyệt Ảnh cũng vậy, nhưng còn về Nguyệt Hà tuy vẫn đuổi theo nhưng nàng cảm thấy một cái gì đó không đứng mơ hồ khiến trên vần trán nàng xuất hiện vài nếp nhăn.
***
Lúc này, Liễu Duy đang vừa đối chiến với một Chiến Sĩ-Tam Giai và một Kim Pháp Sư- Tứ Giai, trong khi đó hắn cũng chỉ là Kiếm Sĩ-Nhất Giai, Phong Pháp Sư-Nhị Giai, nên lúc này hắn khá chật vậc với hai đối thủ này, Liễu Duy thật sự lúc này hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải, ở lại chiến đấu thì đánh không lại, nhưng nếu chạy thì Nguyệt Mộng xảy ra chuyện sẽ khiến cho lòng hắn cả đời không yên.
Lúc này trong đầu của Liễu Duy chỉ còn một sợi rơm cứu mạng hư vô, đó là Hạo Bằng, chỉ cần Hạo Bằng đến đây thì hắn có một cơ hội có thể thoát khỏi tình huống này, nên lúc này hắn không tấn công mà chỉ để giành hơi sức tránh né kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng với sức chiến đấu của một Kim Pháp Sư Tứ Giai hắn đã từng nếm nên hắn càng cẩn thận, hắn lựa chọn một biện pháp có thể nói là ngu ngốc nhưng trong tình huống này lại khá là hiệu quả, Liễu Duy biết 2 tên này là có quan hệ và uy lực Pháp Kỹ khá là mạnh nên hắn liên tục áp sát vào Nguyên Mặc, vị chiến sĩ Tam Giai này khiến cho Nguyên Đông đứng ngoài sợ ném chuột vỡ bình, vì nếu không may dùng Pháp Kỹ trúng vào Nguyên Mặc em hắn thì lúc đó không chỉ mình tự tay đánh thương em mình mà con giúp cho Liễu Duy có cơ hội tẩu thoát.
Nguyên Đông thật sự bực bội khi Liễu Duy luôn áp sát cận chiến với Nguyên Mặc khiến cho bản thân hắn không thể công kích vào Liễu Duy được.
Còn về Nguyên Mặc càng uất ức hơn, bản thân hắn là Chiến Sĩ-Tam Giai nhưng khi đối chọi với Liễu Duy thì hắn không có một lần trả đòn nào chỉ chăm chú phòng thủ vào những yếu huyệt của bản thân trước những đòn hiểm của Liễu Duy, còn bản thân Liễu Duy lại trơn hơn cả trạch liên tục thay đổi phương hướng, khiến cho hắn cứ như trở thành một bao cát để cho Liễu Duy luyện tập vậy. Cơn giận dữ của Nguyên Mặc càng ngày càng bốc lên trong lòng, hắn liền đè nén sức mạnh vào hai đôi tay, bỏ đi những vị trí phòng thủ liền hít một hơi giơ hai tay lên rồi đập mạnh xuống mặt đất dưới chân.
"Rầm..."
Đất đá và bụi mù bay lên, một tầng rung động mạnh mẽ từ vị trí chỗ Nguyên Mặc đánh xuống lan rộng ra xung quanh, Liễu Duy khi thấy Nguyên Mặc hành động như vậy, hắn liền tập trung cảnh giác liền thấy dưới chân xuất hiện một rung động mạnh mẽ khiến cho bản thân hắn không giữ được thân bằng liền lão đảo vài bước, cũng chính lúc này bên cạnh hắn xuất hiện một thân ảnh khác nhưng đôi tay đã trở nên vàng óng, và những tia sáng màu vàng đang lóe lên đang đánh vào người hắn, Liễu Duy biết không thể ngạnh kháng được liền cố gắng dậm chân bật nhảy né tránh, tuy hắn hành động khá dứt khoát nhưng với biên độ hoạt động mạnh rồi cộng thêm thể lực đã gần như cạn kiệt nên cơ thể của hắn đã không còn linh hoạt nên hắn vẫn còn chậm một nhịp, dính một cú đấm này khiến cho cơ thể hắn nhộn nhào, mùi máu tanh đã bốc lên mũi, nhưng lúc này nếu hắn thổ huyết thì cơ thể hắn càng mất sức nhanh hơn nên hắn cố nuốt những giọt huyết kia xuống cổ họng, hắn bị đánh bay về phía trước của Nguyệt Mộng vì quán tính khá mạnh nên lăn vài vòng rồi mới lão đảo đứng dậy tiếp tục che chở trước mặt nàng.
Nguyệt Mộng lúc này tuy không còn sức lực nhưng nàng vẫn rõ từng diễn biến xảy ra, nàng còn biết người đưa tấm lưng ra che chở cho mình là ai. Nàng lúc này đã khóc thành tiếng, hai giọt nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt của nàng, nàng khóc cho mình và nàng đã thật sự hối hận về những hành động của mình lúc trước đối với người trước mặt này. Nàng thật sự muốn hét lên cho vơi đi nỗi uất ức này nhưng hiện giờ nàng không còn sức lực nào cả, chỉ còn dương mắt ra nhìn người nam nhân này đã từng bị mình sỉ nhục đưa tấm lưng có một chút yếu ớt này ra che chở cho mình.
Nguyên Đông thấy sự suy nhược rõ ràng trên khuôn mặt của Liễu Duy liền nhếch miệng cười lạnh, định ra tay giết Liễu Duy thì hắn nghe một những tiếng "Sột Soạt" từ những bức chân đạp vào những tiếng lá cây vừa mới đâm chồi phát ra. Nguyên Đông lúc này thầm mắng một câu trong lòng, rồi quay sang nắm lấy Nguyên Mặc chạy đi xa, trong bóng tối cộng thêm những cánh rừng rậm rạp thân ảnh hai người Nguyên Đông và Nguyên Mặc nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.
Liễu Duy tưởng mình hôm nay chết chắc nhưng tự nhiên hai người trước mặt hành động quái lạ bỏ chạy đi, tuy hắn không hiểu nhưng lúc này tảng đá trong lòng hắn mới thật sự được bỏ xuống, đôi chân băt đầu run rẩy rồi khiến hắn kiệt sức mà té xuống, Liễu Duy những hơi thở nặng nề từ hắn cứ thế mà phát ra, rồi lúc hắn có một chút sức lực liền nhìn qua Nguyệt Mộng, lúc này 4 mắt chạm nhau, Liễu Duy liền nhìn nàng rồi cười nói giọng nói hắn lúc này đối với nàng hết sức nhẹ nhàng chứ không lạnh lùng như thường ngày: "Chúng ta an toan rồi!".
Nguyệt Mộng nghe vậy cơ thể liền run lên, nàng bây giờ thật sự muốn nhào vào lòng hắn mà khóc cho thật to mới thôi, ánh mắt nàng bây giờ nhìn hắn bây giờ tràn đầy sự cảm kích và thân thiết.
Liễu Duy lúc này mới bò tới nàng định bế nàng lên thì lúc đôi tay hắn chuẩn bị chạm vào để bế Nguyệt Mộng lên thì lúc này hắn liền nghe phía sau vang lên những tiếng bước chân dồn dập, thì Liễu Duy mới biết nguyên nhân tại sao Nguyên Đông lại hành động như vậy.
Liễu Duy lúc này liền thả lỏng người, nhìn Nguyệt Mộng rồi nói: "Yên tâm đi, có người đến giúp rồi" giọng nói hắn tràn sự thân thiết và một chút mệt mỏi.
Lúc này, đám người vừa tới thì sững sờ nhìn đằng trước, mọi người đều im bật, Nguyệt Ảnh thì khuôn mặt đỏ bừng, răng nghiến lại phát ra những tiếng ken két, Nguyệt Hà ánh mắt phức tạp nhìn đằng trước, vì lúc này hình ảnh thật sự khiến người ta khó có thể chấp nhận được, Nguyệt Mộng nằm im một chỗ, trên người lúc này chỉ còn lại bộ đồ lót đủ để che đi những nơi mẫn cảm mà thôi, còn Liễu Duy thì đang cúi rạp xuống người nàng, cơ thể ở trần, tại vì lúc này Liễu Duy xoay người không vào phía Nguyệt Mộng nên mọi người không thấy được tình trạng của Liễu Duy nên lúc này. Nguyệt Lâm ánh mắt lạc lõng nhìn về phía trước, nếu Nguyệt Hà không ngăn cản thì chắc Nguyệt Ảnh đã xông lên rồi, vì cha mẹ ai mà thấy con mình ở hoàn cảnh này mà không mất lý trí cơ chứ.
Nguyệt Lâm nhìn rồi nhẹ nhàng đi về phía trước, đôi mắt nàng băng giá không còn sự ôn như như lúc trước, tiếng bước chân của nàng cứ thế vang lên, rồi khi tới gần nàng cởi áo choàng của mình phủ lên muội muội mình, rồi nàng lạnh lùng nhìn sang Liễu Duy, lúc này Liễu Duy bỗng nhiên nghe một mùi hương quen thuộc nên hắn biết là ai nên vừa định quay sang thì.
"Chát..." Một am thanh chát chúa vang lên.
Khuôn mặt của Liễu Duy lúc này in rõ lên một bàn tay, hắn sững sờ nhìn người trước mặt, hắn không thể nói gì được nữa, một tia máu nhỏ lúc này lại chảy ra từ miệng hắn.
Nguyệt Lâm không thèm bận nhìn hắn nữa, rồi làm như những việc lúc nãy không hề liên quan đến mình, nàng cuối người xuống ôm muội muội mình vào lòng rồi bế về phía bên kia.
Liễu Duy lúc này nhìn thân ảnh Nguyệt Lâm, càng lúc càng xa dần, hầu như hắn không còn có thể với tới nàng được nữa, hắn nhắm mắt thở nhẹ một hơi rồi nhìn về phía vợ chồng Nguyệt Ảnh, hắn định cuối đầu chào hai người thì một ngọn lửa khủng bố ập tới va chạm vào hắn.
"Bùm..."
Liễu Duy bay ngược ra sau, tấm lưng có chút gầy yếu đập vào một thân cây, khi hắn rớt xuống thì liên tục thổ huyết, nhưng hắn vẫn cố chống đôi bàn tay đã trắng bệch của mình lên lão đảo đứng dậy, nhìn về hai người tiếp tục khom lưng chào một lần nữa.
"Ta không có xứng để ngươi vái chào. Cút ngay cho ta!" Nguyệt Ảnh lập tức nổi nóng quát rồi rút ra trong người một phong thư của Liễu Minh ném sang Liễu Duy.
Mọi diễn biến quá nhanh, lúc này Nguyệt Mộng đang ở trong lòng Nguyệt Hà, mọi diễn biến nàng biết tất cả nhưng hiện giờ nàng không có một chút sức lực nào để nói, nàng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hà cố hết bình sinh của mình như muốn nói cho mẹ mình biết nhưng thay vào đó là những tiếng "ú,ớ..." không rõ, nàng cũng cố hết sức để dãy dụa nhưng mọi việc không như nàng nghĩ, nàng chỉ có thể nhìn Liễu Duy bị mọi người hiểu lầm, nước mắt nàng lại chảy ra, chảy ra rất nhiều. Nguyệt Hà nhìn đứa con trong lòng của mình mà đau sót, nàng cũng muốn tin đây là điều hiểu lầm nhưng việc xảy ra trước mắt này nàng không thể làm gì được cả, nàng chỉ còn cách tránh né ánh mắt của Liễu Duy mà thôi.
Liễu Duy cố gắng khom người vái chào hai người rồi ánh mắt lướt đến Nguyệt Mộng lúc này đôi mắt nàng bây giờ đã xưng lên vì khóc, Liễu Duy nhìn nàng ân cần rồi cuối cùng lướt sang Nguyệt Lâm, hắn nhìn nàng thật kỹ rồi quay người bước đi. Sau lưng hắn vang lên những tiếng bàn tán của đám người, những ánh mắt khinh bỉ nhìn vào hắn, trong đó còn có hai tên Nguyên Đông và Nguyên Mặc đang đứng trong đám người đó.
"Bùm...bùm...bùm"
Lúc Liễu Duy quay người bước đi cũng là lúc trên bầu trời vang lên những tiếng nổ inh ỏi và đầy màu sắc đón chào một năm mới, nhưng trong lòng Liễu Duy bây giờ chỉ còn là màu xám của tro tàn mà thôi.
Chương 38: Lựa Chọn
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn : 4vn.eu
Lúc này, Liễu Duy lúc này lão đão bước chân đi về phía học viện, hắn không thèm để ý đến những ánh mắt khinh bỉ nhìn vào mình, những háo hức về lễ hội thì hắn đã không còn một chút nào hứng thú, những dòng máu tươi cứ từ miệng hắn chảy xuống, ánh mắt hắn vô định nhìn vào khoảng không.
Liễu Duy bước đi đến đâu thì mọi người xung quanh đều tránh xa hắn như thể hắn là một bệnh dịch vậy, Liễu Duy cứ bước, cứ bước rồi cũng đến phòng ký túc xá của bản thân, lúc hắn vừa định bước vào thì một bàn tay rắn chắc đè lên vai hắn, khiến cho Liễu Duy giật mình một lát. Rồi sau lưng xuất hiện một âm thanh quen thuộc:
"Duy, ta tin ngươi" Hạo Bằng nói một giọng pha một chút gấp gáp nặng nề.
Liễu Duy run rẩy một chút rồi quay lại đối mặt với Hạo Bằng.
"Cảm ơn, ngươi"
"Ngươi biết người nào làm không?" Hạo Bằng thấy Liễu Duy như vậy càng khiến trong lòng hắn buồn bực và tức giận, bỗng âm thanh của Hạo Bằng trở nên lạnh lùng, sắc bén.
Liễu Duy nhìn thẳng vào mắt hắn, thì thấy trong đó có một tia sát khí lượn lờ, Liễu Duy hắn biết Hạo Bằng định làm gì, nhưng suy nghĩ một hồi thì Liễu Duy đáp: "Ta biết, nhưng chuyện này hãy để ta giải quyết" giọng Liễu Duy kiên định, chắc chắn.
Hạo Bằng không phục định nói lại nhưng nhìn vào ánh mắt của Liễu Duy, thì lời nói định thoát lên thì lập tức nuốt vào vì bây giờ hắn thấy trong đó là sự kiên định đến cố chấp không có gì lay chuyển được.
Liễu Duy nhìn Hạo Bằng nói tiếp: "Nếu ngươi coi ta là bạn thì hãy đứng ngoài chuyện này, vì cái ta lấy không chỉ là mạng của những tên đó mà còn là danh dự của một nam nhân, ngươi hiểu chứ".
Hạo Bằng sao không hiểu được, hắn cũng biết đối với nữ nhân cái gì là quan trọng nhất? Đó là danh tiết của họ, còn với nam nhân thì sao? Đó là danh dự của một người nam nhân, nó đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng của họ nữa và danh dự của bản thân mình thì phải tự mình lấy chứ không phải để người khác bố thí.
"Được" Hạo Bằng gật đầu.
Liễu Duy mỉm cười với Hạo Bằng: "Hảo bằng hữu".
***
Sau một lúc, sơ cứu cho Liễu Duy thì tình hình của hắn hiện giờ đã đỡ hơn rất nhiều, vì ngoại trừ kiệt sức ra thì những vết thương do chiến đấu với anh em nhà Nguyên Đông-Mặc cũng không nguy hiểm gì, còn một chiêu kinh khủng của Nguyệt Ảnh nhìn bên ngoài thì uy lực cực mạnh nhưng người trong cuộc như Liễu Duy hắn biết, nếu thật sự Nguyệt Ảnh ra tay thật sự thì hắn ngay cả xương cốt cũng đã thành tro rồi chứ đâu mà còn ngồi đây.
Hạo Bằng nhìn vào Liễu Duy dò hỏi: "Ngươi định lúc nào ra tay"
"Càng sớm càng tốt, nhưng sau khi làm xong chắc ta sẽ ra ngoài xông sáo một thời gian" Liễu Duy nhìn lên màn đêm ngoài cửa sổ, hắn nói như thể chuyện đó chẳng là gì cả.
"Vậy ngươi cầm lấy cái này mà dùng" Hạo Bằng không biết lúc nào từ sau lưng rút ra một thanh kiếm đưa cho Liễu Duy, Liễu Duy nhìn hình dáng của cây kiếm này thì trong con mắt hắn liền nhìn chằm chằm vào nó, vì hắn đến bây giờ mới được nhìn thấy một thanh kiếm của thế giới này ở khoảng gần như thế, hắn cầm lấy thanh kiếm vào tay thì hắn mới cảm nhận rõ hơn về nó. Liễu thầm so sánh nó với những vũ khí ở kiếp trước của mình, kiếp trước của hắn những vũ khí về kiếm đa phần là chú trọng vào sự "linh hoạt và nhẹ nhàng", nhưng với thanh kiếm này thì Liễu Duy có thể nói ra là "sắc bén và cứng rắn", chiều dài thanh kiếm này khoảng gần 4 thước(~1m5), bề ngang 1 tấc (~4cm),trên thân kiếm có một đường lõm xuống dài gần tới mũi kiếm, phía sau tay cầm thì có một đường vòng cung nhỏ như cánh quạt, và cuối cùng là sức nặng của nó hầu như nặng hơn gấp 3 lần, ngoài ra ở chỗ giao nhau giữa tay cầm và thân kiếm thì trên đó có gắng một viên ngọc màu trắng bạch thỉnh thoảng lại ánh lên một màu trắng tinh khiết.
Liễu Duy khi còn đang so sánh thì trong cơ thể hắn bỗng nhiên có một luồng ấm áp phát ra từ bàn tay đang cầm thanh kiếm, hắn cảm nhận được luồng ấm áp này len lõi đến từng ngõ ngách trong cơ thể hắn, khiến hắn thoải mái mà dựa lưng vào tường mà cảm nhận từng luồng ấm áp mang lại, một lúc sau khi quen với tình huống thì Liễu Duy nhìn xuống viên ngọc đó thì hắn chắc chắn luồng ấm áp đó là từ viên ngọc này phát ra. Liễu Duy nghi hoặc rồi nhìn sang Hạo Bằng
Hạo Bằng nhìn những biểu hiện của Liễu Duy cười nói: "Đây là Quang Tuyền Kiếm tuy chỉ thuộc Nhị Giai nhưng ngươi đừng khinh thường nó, ngươi thấy trên kiếm có gắng một viên ngọc không, đó là Bạch Quang Ngọc công dụng là tâng phúc cho kỹ nâng thuộc tính Quang Minh, nhưng đặc biệt hơn là nó còn công dụng khác là chữa thương và hồi phục thể lực cho người sử dụng, ta thấy tuy ngươi không phải thuộc tính quang minh nhưng hai công dụng kia lại đặc biệt hiệu quả với ngươi hiện giờ với lại một tháng nay ngươi không có vũ khí trên tay, nên thôi đành dùng tạm của ta đi, khi nào có thanh khác thì trả cho ta".
Liễu Duy nghe Hạo Bằng nói vậy, trong lòng liền nổi sóng, hắn kinh ngạc nhìn vào thanh kiếm, tuy cầm không được thuận tay nhưng đúng như Hạo Bằng đã nói, bản thân hắn không có một thanh vũ khí nào với lại trong đó có hai tác dụng rất thực tế đó là "chữa thương và hồi phục thể lực", có hai công dụng này thì đối với việc nâng cao cường độ thân thể có thể tiến triển hơn và khi chiến đấu thì sẽ giảm thiểu tình trạng xuống sức nữa. Liễu Duy cầm thanh kiếm rồi ánh mắt nhìn Hạo Bằng không nói lời nào xong cất nó đi, đôi khi những lời nói khách khí lại làm giảm đi giá trị của sự việc nên những lời "Cảm ơn" thì Liễu Duy sẽ để trong lòng của mình.
Hạo Bằng thấy Liễu Duy nhận thanh kiếm của mình liền cười toe toét nói tiếp: "Ta còn biết ngươi có thiên phú về Phong Nguyên Tố nữa cơ, nhưng ngươi lại chọn lớp Kiếm Sĩ, vậy theo ta đoán ngươi song tu cả hai hệ đúng không?"
Liễu Duy đối với người bạn này cũng không giấu diếm liền gật đầu.
"Vậy ngươi chọn nhánh nào của hệ Kiếm Sĩ" Hạo Bằng liền hỏi
"..."
"Con đường tu luyện thì có cả trăm, cả ngàn, thậm chí là vô số, mỗi người tự chọn cho bản thân họ, mà nếu không được thì hãy tự tạo ra cho bản thân mình một con đường thích hợp" ánh mắt Hạo Bằng lúc nãy đã trở nên thâm thúy khó tả lên tiếng nhấc nhở.
"Bùm" một tiếng nổ vang trong đầu Liễu Duy, hắn liền nhìn sang Hạo Bằng ánh mắt trở nên đầy nhiệt huyết
"Đúng rồi, tại sao ta phải đi theo họ, bản thân ta cũng không phải người ở thế giới này thì cơ bản đã khác mọi người ở đây rồi, tại sao ta phải cố gắng mà đi theo họ chứ." Liễu Duy lên tiếng trong lòng.
Hạo Bằng thấy ánh mắt đầy nhiệt huyết của Liễu Duy, liền hỏi lại: "Vậy ngươi chọn ra con đường nào chưa?"
"Cận Chiến Phong Kiếm Pháp Sư"
Vừa nghe câu trả lời của Liễu Duy, Hạo Bằng liền mắt chữ O mồm chữ A, nghẹn họng nhìn Liễu Duy, vì hắn không nghĩ tới Liễu Duy lại có một ý nghĩ như vậy, tuy là biết song tu nhưng cái ý nghĩ của Liễu Duy khá lạ lùng vì cơ thể của Pháp Sư cực kỳ kém rồi khi càng lên cao thì điều đó càng thể hiện rõ ra ngoài nên khi chiến đấu thì lúc nào trước mặt pháp sư luôn có hai hoặc ba người đứng trước tiên phong đỡ đòn còn Liễu Duy thì chọn hoàn toàn là ngược lại nên lúc này khi Hạo bằng nghe câu nói chắc chắn của Liễu Duy không có một chút tia đùa nghịch thì lúc này ánh mắt của Hạo Bằng cũng hiện ra một ngọn lửa nhiệt huyết: "Hảo, đây là lần đầu tiên ta thấy có người chọn một con đường như vậy, ta sẽ mở to mắt xem ngươi đi như thế nào."
Last edited by phamtan1904; 25-11-2013 at 05:03 AM.
Chương 39: Việc Cần Làm
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Màn đêm tĩnh lặng và u tịch hôm nay bị một luồng không khí của năm mới phá tan, những tiếng cười, những tiếng pháo liên tiếp nổ ra và những câu chúc năm mới của mọi người khiến cho đường phố trở nên náo nhiệt và đầy sức sống.
Nhưng lúc này chỗ vợ chồng lại bị một không khí nặng nề bao trùm, Nguyệt Hà luôn ngồi đầu giường chăm sóc cho Nguyệt Mộng, còn Nguyệt Ảnh thì cơn giận vẫn chưa rút xuống, hơi thở nặng nề đầy sự tức giận của lão cứ xuất hiện trong đó.
Từ lúc, Nguyệt Mộng trở về, nước mắt của nàng cứ rơi liên tục khiến cho đôi mắt của nàng đã sưng húp lên, một lúc sau công dụng của "Nhuyễn Hoạt Tán" dần vơi đi nàng mới bập bẹ nói được một chút.
"Mẹ..." Giọng nói yếu nhược của nàng vang lên.
Nguyệt Hà âu yếm nhìn đứa con của mình, dùng bàn tay của mình lau đi những giọt nước mắt của nàng, an ủi nói: "Mọi chuyện qua rồi, không sao nữa"
Nguyệt Mộng lúc này sức lực bắt đầu phục hồi liền lắc đầu lia lịa, liền nói dù giọng nàng vẫn còn bị nấc.
"Liễu...Liễu Nhược...hắn..hắn"
Vừa nghe đến tên của hắn thì Nguyệt Ảnh liền nổi giận quát: "Hắn cái gì, tên chó má ta nể đại ca nên mới không giết nó đấy, lần sau gặp thì không dễ vậy đâu"
Nguyệt Hà nghe chồng mình nói vậy nhíu mày một chút nhưng không phản bác lại.
"Ngươi còn bao che cho nó nữa hả" Nguyệt Ảnh vẫn con bực bội liền quát Nguyệt Mộng.
Lúc này, Nguyệt Hà mới để ý thần tình của Nguyệt Mộng có một chút kỳ lạ, liền quay đầu nói Nguyệt Ảnh: "Chàng để con nó nói hết đi đã"
Nguyệt Mộng lúc này sức lực coi như đã hồi phục được 6-7 phần nên kể lại một mạch truyện xảy ra, nàng vì ham chơi nên chạy ra ngoài thành chơi vì nàng nghe là ở ngoài thành được những thương nhân mở khu hoạt động cho ngày lễ nên rất có nhiều trò chơi và đồ thú vị nên nàng mới chạy ra ngoài, rồi bị hai tên hắc y nhân dùng thuốc khống chế rồi bắt đi, rồi lúc sắp bị lăng nhục thì Liễu Duy bắt gặp liền xông ra cứu nàng. Nàng lúc này vừa kể lại vừa nhớ lại hình ảnh của Liễu Duy khiến cho nước mắt càng rớt xuống, nàng nhào vào lòng của Nguyệt Hà khóc rống lên.
Nguyệt Hà vừa nghe nàng kể xong, bản thân nàng cũng ngơ ngác chẳng biết làm gì liền hướng ánh mắt đến chồng nàng.
Nguyệt Ảnh lúc này dường như đã hóa đá, cả khuôn mặt đơ ra, một lúc sau ông nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi mệt mỏi, ông bây giờ thật sự cũng chẳng biết làm gì, chuyện đã làm thì cũng đã làm dù có hối hận thì cũng không thay đổi được gì.
"Choang..." Bên ngoài phòng vang lên một tiếng đổ vỡ.
Nguyệt Ảnh liền nhanh chóng chạy ra mở xem bên ngoài chuyện gì thì thấy Nguyệt Lâm lúc này đã ngồi bệt xuống, nước văng tung tóe thấm lên cả y phục nàng, đôi mắt nàng lúc này đã là hai hàng lệ chảy dài lên hai bên.
Nguyệt Lâm vừa đến phòng thì nghe câu chuyện của Nguyệt Mộng thì nàng dường như không thể khống chế được cơ thể nàng được nữa, không để ý gì chuyện gì nữa liền quay đầu chạy đi.
Lúc này, Nguyệt Hà cũng chạy ra nhìn thấy thân ảnh của Nguyệt Lâm chạy khuất đi, nàng sang qua nhìn chồng nàng, trong lòng nàng lúc này cũng rất loạn.
"Hiazzzz...Nàng đi theo con pé đi" Nguyệt Ảnh lúc này mệt mỏi nói rồi quay người vào phòng.
Nguyệt Lâm lúc này, nàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu là chạy đến gặp Liễu Duy thật nhanh, nàng nhớ lại tình cảnh lúc hắn bị nàng tát, rồi bị cha nàng dùng một chưởng đánh, nhưng ánh mắt của hắn lúc nhìn nàng vẫn là sự ân cần và quan tâm, nàng vừa chạy nhưng những giọt nước mắt của nàng vẫn chảy dài xuống khuôn mặt của nàng.
Nàng lúc này đã tới khu ký túc xá của Kiếm Sĩ, tuy hai người học hai lớp khác nhau nhưng những việc làm của hắn thì nàng rất quan tâm nên việc hắn ở đâu nàng đều biết, nàng lúc này đang đứng trước cửa phòng của Liễu Duy, nhưng lúc này Nguyệt Lâm lại do dự, nàng không biết khi nàng gặp hắn thì nàng sẽ làm gì, những suy nghĩ cứ lùa về khiến nàng càng sợ hãi, khi nàng định giơ tay gõ cửa thì một thân ảnh bước ra.
Nguyệt Lâm giật mình, nhưng trong lòng liền nhẹ nhõm một chút nhưng khi nhìn lên thì cảm giác thất vọng liền tràn về, vì người trước mặt nàng là Hạo Bằng, người bạn cùng phòng cũng là người bạn thân duy nhất của Liễu Duy.
Nàng chưa kịp nói gì thì Hạo Bằng đã lạnh lùng nói lên: "Ta biết, ngươi muốn tìm Liễu Duy, nhưng hắn đi rồi, hắn kêu ta đưa cái này cho cô" Hạo bằng nói xong liền đưa ra cho Nguyệt Lâm một phong thư.
Nguyệt Lâm vừa nghe Hạo Bằng nói vậy, trong tâm nàng bỗng xuất hiện một tia sợ hãi, nàng gấp gáp hỏi: "Hắn...hắn đi đâu, nói cho ta biết được không, làm ơn" giọng nàng run run, chực khóc.
Hạo Bằng thấy nàng vậy trong tâm cũng không đành lòng, liền nói: "Hắn không cho ta biết". Thấy nàng đứng thất thần như vậy, Hạo Bằng liền đặt bức thư của Liễu Duy đưa cho Nguyệt Lâm rồi thở dài đóng cửa lại.
Nguyệt Lâm lúc này nước mắt đã không thể kìm nén được nữa liền tuôn trào, nàng cầm bức thư của Liễu Duy lên, đôi tay run rẩy nhìn vào đó, Nguyệt Hà lúc này cũng đã đứng phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng an ủi.
Nguyệt Lâm lúc này không chú ý gì cả, mọi sự tập trung của nàng đã tập trung lên bức thư trên tay nàng, nàng liền nhanh chóng mở ra đọc.
"Nguyệt Lâm, lúc này nếu nàng đã đọc bức thư này thì cũng đừng tìm ta nữa, ta cảm ơn nàng thời gian qua, tuy chúng ta chỉ là một đôi vợ chồng danh nghĩa và nàng đối xữ với ta hờ hững nhưng ta biết nàng rất quan tâm đến ta, nhưng đôi khi nam nhân rất tham lam, ta thật sự không muốn làm một người chồng hờ với nàng nhưng bây giờ thôi thì để điều may mắn với người trong lòng của nàng đi, ta chúc phúc cho nàng mặc dù ta không muốn chút nào. Thôi thì có duyên gặp lại. TẠM BIỆT"
Nguyệt Lâm đọc xong bức thư nàng cũng theo đó mà ngất đi, Nguyệt Hà nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Lâm, thở dài nhẹ giọng than: "Ôi đứa nhỏ".
***
Liễu Duy lúc này cũng không cách học viện xa lắm, hắn lúc này đang đi theo một thân ảnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn, và đã phán xét tính mạng cho người trước mắt mình rồi.
Người này là Nguyên Mặc, Chiến Sĩ- Tam Giai, nhưng Liễu Duy thật sự không e ngại Nguyên Mặc lắm vì tuy người này năng lực cao hơn hắn nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì không có và thông qua chiến đấu lần trước Liễu Duy phát hiện ra một nhược điểm trí mạng của Nguyên Mặc, Liễu Duy nếu lúc trước chỉ có 4 phần có thể giết Nguyên Mặc nếu tình trạng một một nhưng lúc này hắn chắc chắn có 8 phần có thể giết Nguyên Mặc.
Liễu Duy hòa mình vào đám đông nhưng ánh mắt không một giây nào thoát khỏi mục tiểu chờ thời cơ.
Nguyên Mặc không biết thần chết đang ở phía sau nên lúc này hắn lại trở về với sinh hoạt bình thường của bản thân, mỗi ngày buổi sáng học trong học viện đến tối hắn lại đi tìm gái vui đùa, lại vừa bắt hụt Nguyệt Mộng nên lúc này hắn càng cần giải tỏa bực tức trong lòng.
Liễu Duy thông qua Hạo Bằng biết Nguyên Đông còn có một người em là Nguyên Mặc, học trong lớp chiến sĩ nhánh chiến sĩ, cũng là một học viên ưu tú, tuy mới 17-18t nhưng hiện tại là Chiến Sĩ-Tam Giai nhưng tính cách của hai anh em lại giống nhau, đặc biết tên Nguyên Mặc này rất háo sắc. Nên thông qua những điều của Hạo Bằng thì Liễu Duy không cần khó khăn để biết tên này chính là tên hắc y nhân đã chiến đấu trên đồi cùng hắn.
Vì tối nay, là đêm lễ hội năm mới nên đường phố lúc này vẫn còn đông người và những khu hàng vẫn còn sáng đèn, Liễu Duy không thể ra tay nên vẫn một mực theo dõi Nguyên Mặc.
Trời không phụ lòng người, lúc này Liễu Duy thấy Nguyên Mặc rẽ vào một con hẻm nhỏ, hắn liền nhanh chân theo sau, vừa rẽ vào con đường vắng vẻ thì bất chợt một cú đấm bay thẳng đến trước mặt Liễu Duy.
Liễu Duy tuy bất ngờ nhưng liền nhanh nhẹn nhảy về phía sau né đi, trước mặt hắn lúc này là Nguyên Mặc cười nanh ác nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là đệ nhất phong lưu Liễu Duy đồng học"
Đối với sư phạt hiện của Nguyên Mặc, hắn tuy bất ngờ nhưng đối với hắn cũng chẳng sao cả, còn về lời nói của Nguyên Mặc thì hắn càng lười để ý, liền cười lạnh nói: "Ngươi sống vậy là được rồi đấy".