Trưa hè nắng gắt , những nông phu lần lượt bỏ ruộng kéo ra gốc cây bên bờ sông ngồi cho mát mẻ. Lão Thủ giở cơm mà bà vợ già của lão chuẩn bị trước khi lão ra đồng ăn . Ăn xong lão đứng dậy lững thững xuống sông vốc nước rửa thì một cơn gió thổi bay chiếc mũ của lão xuống đất, vừa đúng đường đi của hai con kị mã đang phóng đến như bay.
Lão hoảng hốt , cái mũ rơm ấy vợ lão mới mua cho lão , giá đến nửa lượng bạc. Nếu làm hỏng , về nhà bà vợ đanh đá của lão nhất định sẽ đánh cho ông chồng già một trận nên thân. Thế nhưng đột nhiên người ngồi trên con ngựa màu đen rút thanh kiếm bên hông ra ,lộn người xuống bụng ngựa , khi con ngựa gần đến sát chiếc mũ móc lấy một cái , chiếc mũ dưới đất bay về tay lão.
Tất cả các động tác như nước chảy chim bay chỉ trong khoảnh khắc làm lão há hốc mồm. Lúc đó gió rất mạnh thổi bay cả chiếc áo trên vai lão nhưng chiếc mũ vẫn như có ma đua đường , ngược gió bày đến rơi vào tay lão. Người vừa cứu lấy chiếc mũ của lão đã ngồi trở lại trên yên ,vẫn không dừng ngựa , ngoảnh đầu cười nhìn lão trước khi mất hút bên bờ sông. Đó là một chàng thanh niên tầm mười tám đôi mươi , có con mắt sáng lạ thường.
Lão nhặt cái áo lên , đội mũ vào , thở dài một tiếng, tiếp tục xuống sông , miệng vẫn lẩm bẩm: “ Đúng là anh hùng thiếu niên , thật phi thường.”
Người thiếu niên ấy chính là Hận Thiên , hắn đang cùng Bạch di đến Thái hồ. Hai người men theo bờ sông Vận Hà nổi tiếng đi xuống phía Nam tới Nghi Hưng . Đây là Đào Đô nổi tiếng khắp thiên hạ , trong khoảng non xanh nước biếc óng ánh từng gò từng gò cát tía, có một cảnh sắc riêng.
Sau đó hai người tiếp tục đi về phía đông không bao lâu tới Thái Hồ. Thái Hồ năm vắt qua ba châu , sông ngòi đông nam đều chảy vào đó , vòng vèo năm trăm dặm, thời cổ gọi là Ngũ Hồ. Hai người dắt ngựa đến bên bờ uống nước , chỉ thấy sóng dài xa tít tới tận chân trời , đưa mắt nhìn ra chỉ thấy một màu xanh biếc và bảy mươi hai đỉnh núi màu xanh thẫm nhô lên trên ba vạn sáu ngàn khoảnh ba đào.
Hai người đang cảm khái trước thiên nhiên núi non hùng vĩ vô cùng vô tận thì có tiếng tù và rúc lên. Từ sau ngọn núi bên trái một chiếc thuyền buồm ló ra , những mái chèo từ khua động trên mặt nước tĩnh lặng .
“Bạch di con xem bọn họ mặt mũi ai nấy đều dữ tợn lại có vũ khí chắc không phải người tốt. Không hiểu chúng đến vì cái gì nhỉ?”
Nhã Nhã thở dài : “Chúng đến đón chúng ta đấy , ba tiếng tù và để thông báo cho các thuyền khác đã đón được người. Ta quên cho con hay đại sư huynh của con là đại đầu lĩnh của ba mươi sáu trại thủy tặc ở Thái Hồ.”
“Đại sư huynh quả là bát diện uy phong , nhưng con thấy làm đầu lĩnh của đám đầu trôm đuôi cướp này quả thật không hay cho lắm. Nếu là con vác kiệu đến con cũng không thèm làm”
“Chỉ tại bản tính con lương thiện nên mới nghĩ thế . Làm cái nghề không vốn này tuy nguy hiểm thực nhưng cũng không ít tiền tài . Trước đây , bọn thủy tặc này tranh giành địa bàn đánh nhau lung tung ,hại đến bách tích ven hồ khổ sở . Từ ngày đại sư huynh con đến chấn chỉnh lại toàn bộ , chỉ cướp của bọn nhà giàu quan lại trọc phú , cấm hại dân thường, giúp đỡ cho bá tánh rất nhiều. ”
Lúc này thuyền đã tiến sát bờ , một chiếc ván nhỏ được bắc sang . Tên đứng đầu dáng vẻ là đầu lĩnh chiếc thuyền này đến sát hai người chắp tay nói: “Nhị sư đệ của minh chủ đoán hai vị hôm nay sẽ đến nên bảo bọn tại hạ đi đón người , thỉnh hai vị lên thuyền. ”
Hai người ngạc nhiên trước tài tiên đoán của nhị sư huynh , gật đầu rồi lên thuyền . Hai đại hán theo sau vội cúi khom người vác hai con ngựa lên thuyền . hai con ngựa thì nặng vậy mà bọn họ vẫn từ tự đi lên bằng chiếc ván nhỏ rất vững vàng. Nhã Nhã trông thấy bảo: “Đại đầu lĩnh có được những nhân tài như các hạ quả thật Thái Hồ thủy tặc sẽ còn phong quang hơn nữa.”
“Không dám , phu nhân đừng quá lời , bọn tại hạ chỉ dựa vào phúc khí lão nhân gia để làm ăn , chút tài mọn này nào có đáng kể gì. Bọn tại hạ đã dọn dẹp phía trong để phu nhân và công tử nghỉ ngơi . Xin mời hai vị vào , chỉ cần hai canh giờ nữa là sẽ đến sơn trang của lão nhân gia”
Nhã Nhã gật đầu không từ chối , Hận Thiên liền đi theo sau. Khoang này khá rộng chắc thường ngày để “hàng” , cũng khá sạch sẽ , lại được trải một chiếc chiếu hoa. Với bọn thủy tặc này kể ra như vậy cũng xa hoa lắm rồi.
Cả hai ngồi đả tọa , nhắm mắt dưỡng thần. Không biết đã thiếp đi bao lâu , Hận Thiên lại nghe tiếng tù và. Hắn tỉnh dậy , lại gần chiếc cửa sổ , vén màn trúc lên thấy thuyền đang cập vào một bến nhỏ dưới chân một hòn núi đá. Trên núi hình như có một sơn trang , chiếc cổng thấp thoáng nấp sau hàng cây xanh ngắt.
Nhã Nhã hỏi: “Thiên nhi, đến nơi rồi à?”
Hận Thiên chưa kịp trả lời thì tên đầu lĩnh hồi nãy đã bước vào .Những bước chân của y rất nhẹ , chứng tỏ công phu tu tập không phải là kém.
“Hai vị đã đến sơn trang của lão nhân gia rồi . Bọn tại hạ đã chuyển ngựa và đồ đạc xuống. Mời hai vị lên bờ.”
Nhã Nhã khẽ đáp “Đa tạ.” Rồi đứng lên theo hắn lên bờ.
Khi hai người đặt chân lên bờ rồi , tên đầu lĩnh mới trở lại thuyền nói : “Xin lỗi hai vị, tiểu nhân còn có việc , thứ lỗi cho tiểu nhân không đưa được xa.”
“Xin cứ tự tiện” Nhã Nhã đáp lời.
Y chắp hai tay chào rồi quay thuyền đi . Chỉ một lát là chiếc thuyền đã lẫn vào làn nước bạc của Thái Hồ. Hận Thiên dắt cả hai con ngựa lũng thững đi theo tên quản gia và Nhã nhã , từng bậc đá lên núi.
Lên đến nơi , chiếc cổng bằng đá trên có khắc chữ Thái Hồ sơn trang , bên cạnh có tấm bia đá ghi chi chít những chữ , Hận Thiên có đọc được một đoạn :
….Tương tiến tửu
Quân bất kiến
Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi.
Quân bất kiến
Cao đường minh kính bi bạch phát
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng
Thiên kim tán tận hoàn phục lai
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh....
Tạm dịch là :
"…..Sắp mời rượu
Bạn chẳng thấy
Nước sông Hoàng hà từ trên trời đổ xuống
Trôi thẳng biển đông không trở lui
Lại chẳng thấy
Lầu cao gương sáng buồn tóc bạc
Sớm mới xanh tươi chiều đã tuyết
Người sinh đắc ý vui tràn đi
Đừng để chén vàng trơ với nguyệt
Trời đã sinh ta là có dụng
Ngàn vàng tiêu hết lại trở về
Xưa nay Thánh hiền đều lặng tiếng
chỉ có Ẩm giả lưu danh thôi ..."
Hận Thiên khẽ nói với Nhã Nhã ,: “Con không tưởng được một đại đầu lĩnh ba mươi sáu trại thủy tặc của Thái Hồ lại thích thơ say của Thi tiên Lí Bạch”
Nhã Nhã cười khúc khích:”Con không biết đó thôi , hồi còn ở trên núi lão ta toàn lấy trộm kiếm của sư phụ , lên núi uống rượu ngắm trăng ngâm thơ giả làm Lí Bạch , bị sư phụ chửi mắng bao lần vẫn không chừa.”
Hận Thiên phì cười. Hắn không thể tưởng tượng được đại sư huynh danh chấn võ lâm lại có những phút “bê tha” như vậy. Đột nhiên phía trước có năm người đi ra . Hận Thiên minh tinh chỉ nhờ quần áo và vũ khí lần lượt nhận ra ngay đi đầu là đại sư huynh, rồi nhị sư huynh , tam sư huynh , tư sư huynh , ngũ sư huynh. Đại sư huynh tuy không mang vũ khí nhưng đao khí trong người lão vẫn phát ra ào ào. Lão vội đến chào Nhã Nhã : “ Nhã muội bao năm không gặp phong thái vẫn như xưa”
Nhã Nhã cười :”Muội già rồi ! Cái gì mà phong thái vẫn như xưa chứ . Chỉ có huynh mồm mép vẫn như xưa thì đúng hơn.”
Tất cả cùng cười vang . Nhị sư huynh bắt tay Hận Thiên thật chặt. Đột nhiên hắnchàng thấy chân khí của nhị sư huynh tràn vào người như nước đổ. Hận Thiên lâm nguy không loạn , nhận thấy chân khí kia không có sát khí chỉ đổ vào để kiểm tra võ công mà thôi.
Hắn bèn tán công vào các tiểu mạch , không những làm cho nhị sư huynh không tìm ra gì mà còn làm cho không ít chân khí của lão đổ vào đan điền liên tục. Lí Toàn Phong mới gặp chàng sư đệ trẻ tuổi này , kinh dị nhận ra từ bên ngoài không hề thấy được võ công chàng thâm sâu cỡ nào , bèn giả vờ bắt tay đưa chân khí vào trong cơ thể chàng để kiểm tra. Ai dè vừa vào đến nơi nội lực hùng hậu của vị tiểu sư đệ này như biến mất , vô tình hút mất vô số chân khí của lão vào kinh mạch rồi vào đan điền không thu lại được nữa.
Lão quả thật không mất khí độ của cao thủ Hắc bảng , hô hô cười rộ: “Võ công sư đệ quả là phi thường , nội công đã đạt đến độ thu phát tùy ý . Thật đáng hổ thẹn , thật đáng hổ thẹn.”
Lúc này mọi người mới biết là hai người đi sau vừa đi vừa thử võ công của nhau . Lúc này Nhã Nhã mới nhăn mặt : “Nhị ca vẫn như ngày nào . Lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của người khác. ”
Tất cả lại cười rộ lên , rồi kéo nhau vào bàn. Phiên Thiên Tử nâng chén : “Nào chúng ta cùng cạn ly chúc mừng Nhã Nhã và lục đệ đến đoàn tụ cùng chúng ta”
Hết tuần rượu thứ hai , lúc này đại sư huynh mới hỏi : “Nhã Nhã sư phụ ra đi như thế nào?”
“Muội cũng không biết , khi muội đến thì sư phụ đã đi rồi , khi đó chỉ có lục đệ bên cạnh sư phụ. Sư phụ để lại một lá thư các huynh đọc đi.”
Trong bức thư nội dung không có gì , chỉ căn dặn Hận thiên kể lại nói lại cho mọi người về ngũ cảnh giới .
Cả năm huynh đệ đều kinh ngạc , nên nhớ Nhã Nhã là nha hoàn của sư phụ mấy chục năm , lão tin nàng còn hơn con gái , vậy mà khi chết lại không cho nàng ở bên thật đáng cho người ta kinh ngạc. Cả năm đưa mắt nhìn Hận Thiên.
Hận Thiên bình tĩnh kể lại thời khắc cuối của sư phụ , không hề bỏ sót một đoạn nào . Càng về cuối giọng chàng càng run run , kiêm kiểm soát nổi bản thân nữa , những nỗi ân hận mấy ngày nay đã giấu kín trong lòng cứ theo đó mà tuôn ra trên mắt.
Hận Thiên vừa kể xong thì Dương Quân cầm thương lao ra ngoài sân , lão tự tát cho mình hai chục cái sưng hết mặt mũi , quỳ xuống nói : “Sư phụ đồ nhi đã phụ công ơn dạy dỗ của người rồi.” .Lão là người trong bạch đạo vì không được thừa nhận tài năng đến cầu Vương Phi , ông ta không những không đuổi đi mà còn thu làm đệ tử truyền cho thương pháp , đến khi cha lão mất , lão đành xuất sư về chịu tang cha gánh vác việc gia đình , nhưng chưa bao giờ lão không xem Vương Phi là một người thầy , hơn nữa là người thân hơn cả những người ruột thịt trong họ Dương của lão.
Nhân Kiếm thở dài “Chỉ e bây giờ nếu thêm sát khí vào cũng không đấu nổi tứ đệ ngươi rồi . Chiêu cuối cùng của ngươi dù ta có trăm phương ngàn cách cũng không phá nổi.”
Dương Quân nói : “Nhờ những lời nói của lục đệ , lại được tam ca chỉ bảo cuối cùng đệ ngộ được tầng thứ ba rồi , rốt cuộc đã không làm lão nhân gia trên trời mất mặt. Đệ có ý này , hay huynh đệ chúng ta ở lại cùng một chỗ , bế quan tu luyện , nâng cao thực lực , đệ rất muốn cho lão Kiếm Thánh ngông cuồng kia một trận.”
Lão nhị nãy giờ im lặng cười to : “Hay đấy , chúng ta cùng cố gắng , chỉ cần gắng hết sức , thì sư phụ nhất định sẽ không trách chúng ta . Chỉ có điều lão tứ ngươi ở lại đây , Dương gia tiêu cục ngươi bỏ cho ai? ”
Dương Quân hùng hồn đáp : “Bao năm qua đệ vì nhà họ Dương rồi , nhi tử cũng đã lớn , để nó gánh vác đi . Mọi chuyện đệ cũng an bài cả rồi , bây giờ là lúc đệ sống cho mình , làm một võ giả chân chính.”
Phiên Thiên Tử cười , bước xuống sân : “Được lắm các đệ đã có ý như vậy đại ca từ nay cũng không làm đại đầu lĩnh gì gì đó nữa. Từ nay Thái Hồ sơn trang đóng cửa tu luyện , không tiếp khách nữa.”
Trần Vân Nhạc thấy vô cùng xấu hổ , hắn năm xưa hai mươi ba tuổi đã luyện xong Kim Long tiên pháp và Huyền Băng Quyết ,tự thị mình là thiên tài , nghĩ có thể tung hoành giang hồ được rồi bèn xuất sư xuống núi, chưa được bao lâu đã dương danh giang hồ .
Sau vì thua cao thủ thứ ba trên Hắc bảng – Thiết chưởng Tây Môn Long , đành gia nhập Thiết Chưởng bang , làm Hữu hộ pháp đứng hàng thứ hai trong bang , từ đó ngày càng phong lưu , tửu sắc liên miên. Tuy hắn không lười nhác , nhưng tu luyện cũng không hề chăm chỉ , vậy mà võ công vẫn không ngừng tiến triển. Hắn nghĩ với võ công mình cũng có thể đứng trên Hắc bảng cao thủ được rồi .
Trong khi mọi người cùng nâng cốc chúc mừng thì Nhã Nhã thấy khuôn mặt u ám của Hận Thiên bèn hỏi :”Thiên nhi ,có chuyện gì mà không vui vậy?”
Hận Thiên chìa bức thư ra cười khổ nói : “Đệ không muôn hôm đầu gặp mặt đã phải chia tay mọi người. Nhưng sư phụ lệnh cho đệ phải tiến nhập giang hồ ngay , không được ở lại ngày nào.”
Mọi người đọc bức thư của lão sư phụ cho Hận Thiên: “Thiên nhi , sau khi nói hết cho lũ chúng nó thì không được chậm trễ phải lập tức li khai ngay. Còn nữa, con muốn cái gì thì bảo chúng nó , dù có lấy hết gia tài cũng bắt lũ bất trị ấy dâng lên.”
Phiên Thiên Tử cười ha hả :”Lão nhân gia sợ chúng ta làm hỏng cục cưng của người đây mà . Lục đệ , cứ yên tâm mà xông pha , Nhã Nhã ở đây với bọn ta sẽ không phải khổ đâu . Đệ nên để ý chút , giang hồ hiểm ác lòng người khó lường nếu đánh không được thì chạy , không có chỗ nào tránh nữa thì về đây bọn ta sẽ đòi công đạo cho đệ.”
Nhị sư ca bảo :”Đệ đệ ở đây lão nhân gia bảo mỗi chúng ta cho đệ một món quà , đệ cần gì cứ nói . Bọn ta có nhất định sẽ đáp ứng.”
Hận Thiên lúng túng :”Đệ không cần gì cả. ”
Lí Toàn Phong cười vang: “Đúng là đệ chưa bao giờ đi lại trong giang hồ có khác. Đi trên giang hồ không chỉ cần ngân lượng , vũ khí mà còn cần nhiều thứ khác nữa . Nhưng đệ đã nói vậy thì huynh đệ chúng ta tùy lòng mà tặng đệ ấy vậy” .
Nói rồi rút trong áo ra một cái hộp nhỏ hình vuông được lão đeo kín bên hông ; “Ta tặng đệ cái này , để đệ phòng thân . Đây là ám khí do một tay xảo thủ làm ra , trên đời chỉ có một , mà cũng chỉ dùng được một lần . Trong đó là năm mươi cây châm nhỏ , cực độc , dính máu là hết thuốc chữa , được cơ quan lò xo sách động nên lực bắn cực mạnh . Do chỉ dùng được một lần lại rất nguy hiểm nên đệ nhớ kĩ không phải vạn bất đắc dĩ thì không dùng.”
Nói rồi đeo vào cho Hận Thiên. Hận Thiên biết cao thủ ám khí như nhị sư ca mà bảo vật này cực kì nguy hiểm thì không hiểu nó bá đạo đến cỡ nào. Lúc này Nhân Kiếm tiến đến rút trong ống chiếc dày da bên phải của hắn ra một thanh kiếm , giống hệt như thanh Huyền Vũ của hắn , chỉ ngắn hơn đôi chút lại màu trắng, đưa cho Hận Thiên :
“Đây là thanh Bạch Hổ , là một đôi với thanh Huyền Vũ kia , ta mới chỉ dùng có một lần khi sát tử một đại cao thủ. Đệ nhét vào ống giày khi cần thì làm vũ khí cực tốt .” Nói rồi hăn về chỗ khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày . Dương Quân cười khổ nói : “Ta thật xấu hổ suốt đời làm bảo tiêu chẳng có báu vật gì quý giá cho đệ cả , chỉ có con bạch mã là báu vật của thảo nguyên Mông Cổ được một vị bằng hữu tặng . Nay giao lại cho đệ , con ngựa này rất thông minh , lại khỏe và dẻo dai , ngày có thể đi ngàn dặm.”
Dương Bình trấn , trời đã về tối. Các quán hàng ven đường bắt đầu đóng cửa thu dọn để về nhà. Trên con đường lớn xuyên qua trấn bỗng có một người phi ngựa tới . Đó là một người mặc đồ trắng , chiếc nón trên đầu che đi cả khuôn mặt. Con ngựa đang phi như bay , bị kéo cương dừng lại ngay trước Túy Hoa Lâu . Đây là một tửu lâu kiêm nhà nghỉ duy nhất ở Dương Bình trấn này này . Người cưỡi ngựa nhảy xuống , trao ngựa cho tiểu nhị rồi vào trong , chọn một cái bàn sạch sẽ chưa có ai, ngồi xuống , ung dung cởi nón ra.
Đó là một chàng thanh niên tuổi mười tám đôi mươi , trông như một thư sinh , chính là Hận Thiên. hắn gọi vài món rồi ngồi đợi , đồng thời quan sát tửu khách trong này. Trong tửu quán hầu như bàn nào cũng là những thương nhân , những tú tài ngồi uống rượu bàn tán chuyện trên trời dưới đất. Hận Thiên không muốn nghe bèn bỏ qua , nhấp chút trà chờ thức ăn đến. Chỉ một lúc sau các món ăn đã được đưa ra , Hận Thiên ăn ngấu nghiến – thói quen của hắn từ lúc trên Phiêu Diểu.
Đột nhiên , Hận Thiên cảm giác được một cái gì đó rất đáng sợ ngoài cửa - giống như một thanh kiếm sắc lạnh. Chàng bèn ngừng ăn ngoảnh lại nhìn .
Một lão già râu tóc đã bạc bước vào , cũng đội nón lá che đi đôi mắt . Vừa vào ông ta quan sát ngay một lượt rồi dừng lại ở chàng . Hận Thiên kinh dị bèn cúi xuống cắm cúi giả vờ ăn nhưng thực ra thần khí đang cố gắng thám sát ông ta . Chỉ tiếc ông ta trong cảm giác của chàng như vô hình vô ảnh , dẫu biết ông ta ngồi trước mặt nhưng khí của chàng cứ mất hút , chẳng xem xét được gì.
Hận Thiên hiểu rõ con người này chắc chắn là một tuyệt đại cao thủ , võ công không thua kém sư phụ chàng là bao. Hận Thiên tuy không sợ trời đất , nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào , ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách . Hắn bèn vứt mấy lượng bạc xuống bàn ,đội nón đi ra cửa , lão nhân vẫn điềm nhiên ngồi ăn .
Vừa cưỡi lên con bạch mã Hận Thiên cảm giác rằng ông ta không ngồi ở chỗ cũ nữa mà đã đứng dậy đi ra. Hắn bèn ra roi , bạch mã phóng đi như bay , gió thổi rạt rạt bên tai . Hắn biết sau lưng có một người đang đuổi theo , chính là lão nhân lúc nãy trong đại sảnh. Ông ta khinh công tuyệt đỉnh nhưng con Bạch mã của Hận Thiên nào phải tầm thường , mỗi lúc một nhanh càng lúc càng bỏ xa ông ta.
Lão nhân thấy không ổn bèn thuận tay nhặt một viên đá̃ trên đường , búng ra thật mạnh. Hận Thiên nghe tiếng gió rít lên , trong đầu chuyển động của viên đã rõ mồn một , sẵn sàng vung chưởng bảo vệ mình và con ngựa .
Nhưng viên đá rõ ràng không nhắm vào hắn hay bạch mã mà chệch sang tầm nửa thước . Hận Thiên không hiểu là thuật ám khí của lão kém hay lão còn âm mưu gì khác bèn quay đầu nhìn lại . Bộp một tiếng , viên đá đã dội vào thân cây cổ thụ ven đường dội trở lại vào hắn không sai một li .
Hận Thiên vô cùng kinh sợ , hiểu không phải lão nhân kém mà chỉ là lão sợ bắn ra hắn có thể đỡ gạt bèn giả vờ bắn trật dùng cây cổ thụ trước mặt làm bia dội lại . Lực đạo chuẩn xác có nhu có cương , kình lực rất mạnh nhưng không xuyên qua thân cây mà dội lại chứng tỏ kình khí của lão nhân đã đạt đến độ thu phát tùy ý.
Nhưng Hận Thiên là đệ tử của thiên hạ vô địch nhân , sao có thể dễ dàng trúng đòn chứ . Hận kẹp hai tay lại , dùng nội lực ép chặt làm cho viên đá không tiếp tục bay vào ngực nữa . Nội kình của viên đá rất mạnh , hất hắn rớt khỏi con ngựa . Hận Thiên lộn một vòng rơi xuống đất nhưng con ngựa đã chạy ra dằng xa , căn bản không thể tiếp tục lên ngựa được nữa.
Lúc này lão nhân đã đuổi tới nơi , thấy hắn kẹp được viên đá lại rớt xuống ngựa nhẹ như gió thì không kiềm được lời khen : “Hảo chưởng pháp , hảo thân thủ”
Hận Thiên lúc này có chút bực tức , lão còn mạnh hơn hắn cả chục lần , khen hắn có khác gì chửi hắn kém cỏi vậy. Hắn trả đũa :
“Hảo cơ mưu , hảo ám toán”
Lão nhân cười lên ha hả : “Không phải ngươi vẫn biết lão phu đuổi theo sao ? Lão phu chỉ lừa ngươi một chút , có gì mà cơ mưu với ám toán chứ.”
Hận thiên càng tức giận hơn , nói : “Ta với lão không quen không biết , không thù không oán lão cứ bám theo đuôi ta để làm cái gì.”
"Người ta nói hông làm gì xấu , nửa đêm gõ cửa không giật mình. Ngươi vừa thấy ta đã cố ý bỏ chạy là cớ làm sao?”
Hận Thiên càng lúc càng mất kiên nhẫn với lão nói : “Võ công của lão khủng khiếp như vậy , vừa vào đã chăm chăm nhìn ta , ta không sợ mới là lạ đó.”
Lão nhân hơi sững người : “Làm sao ngươi biết được võ công của lão phu rất mạnh . Người trong Ngũ Võ thần môn đến Phiên Thiên Tử khi ta xưng tên quyết đấu hắn cũng mới biết . Một kẻ thiếu niên như ngươi lại đoán được võ công lão phu thế nào sao?”
Hận Thiên kinh dị hỏi lại :”Làm sao ngươi biết được ta là người của Ngũ Võ thần môn ?” Cái đầu thông minh của hắn chung quy cũng đoán ra lão già trước mặt là ai , võ công ngang ngửa sư phụ , lại từng đấu với đại sư huynh chỉ có một người – Đương kim thiên hạ đệ nhất kiếm Kiếm Thánh .
“Việc này dễ đoán thôi mà , khi ngươi kẹp viên đá ta thấy nó bị phủ bởi một lớp băng mỏng , chính là Hàn Băng chưởng vang danh thiên hạ, lại nữa lúc ngươi nhảy xuống ngựa , nương theo gió mà rơi , ung dung , phiêu lãng . Thứ khinh công tuyệt diệu này ngoài Phong thần cước không thể có môn thứ hai. “
Hận Thiên sợ hãi trước nhãn lực cao minh của Kiếm Thánh nhưng hắn không muốn là sư phụ mất mặt , nghiến răng đáp : “Dù ngươi là Kiếm Thánh hay Kiếm Thần đi nữa thì ta cũng sẽ dốc lòng phụng bồi.”
Lão nhân cười ha hả : “Hạng tiểu bối như ngươi mà cũng muốn động tay động chân sao , nhưng ngươi còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của ta.” “
“Rất đơn giản , ta từ nhỏ đã tu tập thần khí , cảm giác của ta mạnh còn hơn Phiên Thiên Tử đại ca , thứ hai khí thế của ngươi không khác sư phụ ta là bao , từ đó có thể suy ra ngươi là tuyệt đỉnh cao thủ.”
“ Ngươi là đệ tử của Vương Phi ư? Ta chỉ nghe lão có năm đồ đệ , chưa từng biết lão có một đồ đệ nhỏ tuổi như ngươi” Lão nhân ngạc nhiên.
“Ta là lục đệ tử , là người cuối cùng . À ta quên mất ,sư phụ trước khi chết có di ngôn cho ta tìm lão , nói cho lão nghe một chuyện”
Kiếm Thánh nghe xong im lặng ngẩn ngơ . Lúc lâu sau lão mới thở dài thườn thượt : “Vương Phi không hổ là thiên hạ vô địch , không ngờ lại đột phá được cảnh giới mới . Ta bao năm tu luyện vẫn không theo kịp lão”
Kiếm pháp đó sẽ cực kì phức tạp , khó hiểu đối với những kẻ uyên bác đầy ắp kiến thức , nhưng lại dễ dàng tiếp cận với những trái tim thuần phác hồn nhiên , không câu nệ cố chấp , những đầu óc không mang sẵn định kiến cứng nhắc những tâm hồn đã đạt mức "hư kì tâm". Bởi vậy sau bao năm tu tập về tinh thần , giữ cho lòng trống rỗng , quên đi tất cả mọi thứ trên đời , Kiếm Thánh đã đạt đến vô chiêu thắng hữu chiêu của kiếm pháp.
Tuy cả hai cùng tiến lên cảnh giới Vô kiếm thắng hữu kiếm nhưng một người võ công lấy cái uy lực bên ngoài làm chủ , một người lại dựa vào cái tinh thuần bên trong , căn bản trái ngược nhau nên lão không thể dùng phương pháp của sư phụ được.
Hận Thiên cố gắng để cảm nhận một chút khí của lão nhưng không đươc. Nếu tấn công trong đêm tối thế này mà không cảm nhận được đối phương thì chỉ có đem thân ra cho người ta giết mổ tùy ý. Hắn biết rõ đối phương tuy trên tay không có kiếm nhưng bản thân lão đã là một thanh kiếm – một thanh kiếm sắc bén nhất.
Thái Cực Chương 8 : : Hoa Sơn xuất thiếu niên anh hùng
Tác giả:tuanpa00180 Nguồn: Tàng thư viện
Sau nhiều ngày đi ngựa cuối cùng Hận Thiên đã đến được Hoa Âm trấn dưới chân núi Hoa Sơn. Khi ngước lên , Tây Nhạc Hoa Sơn đã sừng sững trước mặt. Trong “Ngũ nhạc” Hoa Sơn không phải ngọn núi cao nhất hay đẹp nhất , nhưng vóc dáng của nó không hổ danh như thiên hạ đồn : “Thái Sơn như tọa , Hành Sơn như phi , Tung Sơn như ngọa , Hằng Sơn như hành, Hoa Sơn như lập”
Trong dãy Hoa Sơn , Hoa Sơn phái nằm ở đỉnh Bắc phong là đỉnh thấp nhất trong số các đỉnh Trung phong , Nam phong , Chiêu dương Đông Phong. Vượt qua nhiêu nấc thang bằng đá , ngọn Bắc Phong hiện ra rực rỡ dưới ánh nắng giữa trời xanh ngắt. Trước chiếc cổng đá to , uy nghi có hai người đang cầm kiếm đứng gác. Thấy Hận Thiên dắt ngựa tới , họ bèn chặn lại : “Tiểu huynh đệ quý danh là gi? Lên núi có mục đích gì”
Cả hai nhìn thanh kiếm : hai chữ Kiếm Thánh khắc trên chuôi đã làm cả hai kinh ngạc . Một người vội cầm lấy thanh kiếm đưa lên cho chưởng môn . Hận Thiên vừa định ngồi xuống bên đường nghỉ ngơi thì nghe tiếng từ trên cao vọng xuống : “Mời lên núi”
Gã đệ tử lúc nãy cản đường chàng , chắp tay nói : “Xin mời thiếu hiệp”
Dáng vẻ cung kính hơn rất nhiều . Lên đến nơi Hận Thiên để ngựa cho một tên đệ tử dắt , hắn theo một đệ tử vào đại điện bái kiến chưởng môn Hoa Sơn là Thái Ngọc Thanh.
Vừa bước vào điện Hận Thiên đã cảm thấy đôi mục quang sáng lấp lánh chăm chú nhìn chàng như muốn xuyên thấu con người chàng . Đôi mắt đó là của một người trung niên chừng năm mươi tuổi , quần áo trên người khá bình dị , ngồi trên tấm bồ đoàn trước lư hương bằng đồng lớn.
Ông ta cất giọng trầm trầm : “Hoan nghênh thiếu hiệp đến Hoa Sơn. Xin mời ngồi” đoạn chỉ vào tấm bồ đoàn còn trống đối diện.
Hận Thiên không giấu giếm : “Vãn bối Hận Thiên đệ tử Ngũ Võ thần môn bái kiến tiền bối . Từ lâu đã nghe oai danh của phái Hoa Sơn như sấm nổ bên tai , nay lên cầu kiến học hỏi thêm chút võ học.”
Ông ta nhìn chàng hồi lâu , dịu giọng nói: “Thiếu hiệp quả là nhân tài , võ công đã luyện đến tuyệt đỉnh . Là người hắc đạo dám lên núi học hỏi chỉ e không có mấy người. Ta chỉ thắc mắc một điều là tại sao thiếu hiệp lại có được bảo vật của Kiếm Thánh?”
“vãn bối là người không biết trời cao đất dày , phụng ý sư phụ ra giang hồ tu luyện võ công để đánh bại Kiếm Thánh , vô tình gặp ông ấy . Ông ấy bảo vãn bối muốn lên núi phải có thanh kiếm này rồi tặng cho vãn bối”
“Quả là dưới tay tướng giỏi không có quân hèn , ta hiểu lí do Kiếm Thánh đưa kiếm cho thiếu hiệp rồi… Dương Tiễn !”
Một người áo xanh chạy vào “Có đệ tử ”
“Ngươi đưa vị huynh đệ này vào nhà khách , sắp xếp chỗ nghỉ , sau đó dẫn vị huynh đệ đi tham quan rồi dẫn đến chỗ Viên sư thúc , bảo là vị huynh đệ này là người của Ngũ Võ Thần Môn muốn học hỏi , xem có ai đủ khả năng thì chỉ giáo.”
Hận Thiên kinh ngạc , người này không những võ công cao cường mà lại vô cùng khoáng đạt . Hầu hết các phái võ đều rất sợ người ta ăn trộm võ công nên rất đề phòng người lạ . Vậy mà ông ta lại cho chàng đi tham quan Hoa Sơn , lại còn dẫn đến trường luyện võ quả thật là điều chàng không ngờ đến.
Ông ta thấy Hận Thiên nhìn mình ngẩn ngơ thì hỏi : “Sao thiếu hiệp còn chưa đi?”
Dương Tiễn là đệ tử thứ tám của của Thái Ngọc Thanh , võ công bình thường nhưng lại rất cẩn thận và hiểu lễ nghi nên thường được chưởng môn cho theo hầu. Lúc này hắn giúp chàng sắp xếp xong đồ đạc bèn dẫn chàng đi xem các nơi . Sau cùng là đến Luyện Võ Trường .
Gọi là Luyện Võ Trường thực ra chỉ là một khoảng rộng có rất nhiều cột gỗ, bao cát, mộc nhân cho các đệ tử tập luyện . Ở chính giữa có một đài cao bằng gỗ, trên đó là người trung niên đang đứng nhìn các đệ tử tập luyện , thấy kẻ nào sai ông ta liền cất lời chỉ bảo.
Dương tiễn kéo Hận Thiên : “Chúng ta đến bái kiến Viên sư thúc .”
Ông ta chính là Viên Tâm , là sư đệ của Thái Ngọc Thanh , võ công không thấp, chỉ thua mỗi chưởng môn đại sư huynh , thậm chí số đệ tử còn nhiều gấp ba của sư huynh. Năm xưa chỉ vì tâm địa hạn hẹp nên không thể nhậm chức chưởng môn , lập tức thách đấu Thái Ngọc Thanh , ai ngờ bị Thái Ngọc Thanh gặp chiêu phá chiêu , lại còn chỉ bảo cho khá nhiều . Ông ta từ đó rất khâm phục sư huynh , tu luyện tăng tiến , đệ tử đến bái sư khá nhiều bèn nhận ra Luyện Võ Trường giúp sư huynh.
Lúc này , Dương Tiễn nói gì đó với ông ta , ông ta liền gật đầu . Dương Tiễn trở lại đưa Hận Thiên lên đài . Ông ta nhìn Hận Thiên rồi nói : “Thiếu hiệp muốn học hỏi thì xin mời , ở đây có hơn một trăm đệ tử , thiếu hiệp muốn đấu với ai thì nói với ta một câu. Chỉ tiếc là ba người tinh hoa của môn phái đã xuống núi theo nhị sư huynh xuống núi truy bắt dâm tặc. ”
Hận Thiên thấy ông ta dương dương tự đắc thì hơi khó chịu nói : “Đa tạ tiền bối đã có lòng , vãn bối muốn tọa tĩnh một lát.” Nói rồi ngồi xuống nhắm mắt lại , thần khí như đi vào trong giếng nước , tất cả mọi xung động đều được hiện lên trong đầu. Chỉ một lúc hắn đã nhận ra hơn một trăm đệ tử võ công không tệ , có vài kẻ võ công cũng thuộc hàng cao thủ nhưng chẳng có ai có thể tiếp nổi hắntrăm chiêu.
Hận Thiên không nói gì , một lúc sau hỏi : “Ngoài ba người xuống núi trên núi không có ai là thiếu niên cao thủ nữa à?”
Dương Tiễn đăm chiêu rồi đáp : “Có một người nhưng ta không dám chắc . Đó là Thái Ngọc Minh con trai của chưởng môn . Hắn ta chỉ tu luyện một mình sau núi , nhưng chỉ tu tập có bảy chiêu trong Hoa Sơn kiếm pháp. Mọi người đều nói hắn ta ngộ tính thấp chỉ học được bảy chiêu nhưng mỗi lần ta đưa cơm cho hăn , ta thấy trên người hắn ta như có khí thế của một cao thủ.”
Hận Thiên kinh ngạc , tính tò mò nổi lên , bèn hỏi lại Dương Tiễn :”Chả lẽ hắn chưa đấu với ai bao giờ à? ”
-"Ngươi phải hiểu cậu ta là con trai chưởng môn , đấu với cậu ta thua thì mất mặt , thắng thì bị người khác ghét . Đâu được lợi lộc gì?“
Hắn nhận thấy võ công người này không tệ , nhưng cũng không xuất sắc , chiêu thức chỉ bình bình , không hề có bản sắc riêng, bèn nói : “Hay lắm , nhưng ta cần đấu với một cao thủ , phiền huynh dẫn ta đi xem người đó có được không?”
“Hừ rốt cuộc là ngươi không để ta vào mắt đúng không? Rất may ta là người không hề để bụng . Ngươi đi theo ta” Nói rồi dẫn Hận Thiên đến một rừng trúc trong hậu sơn . y chỉ : “Cậu ta luyện trong đó . ngươi vào mà xem đừng nói ta dẫn ngươi đến đây đấy nhé.” Nói rồi Dương Tiễn quay người đi mất.
Hận Thiên tiến vào rừng trúc , men theo con đương nhỏ mà đi . Những cây trúc xanh mướt cao cả chục trượng che hết ánh mặt trời. Đột nhiên trước mặt hiện ra một khoảng trống hình tròn, ở giữa có một người thanh niên đang múa kiếm. Hận Thiên nhận thấy mỗi chiêu đều không khác một tí gì so với những chiêu mà Dương Tiễn đã sử cho chàng xem , chỉ khác chiêu thức mà người này sử ra vô cùng tinh diệu , chiêu nào chiêu nấy đã đạt đến độ hoàn mĩ , lực đạo và thân pháp phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Hắn không kìm được thở ra một tiếng. Người kia kinh dị ngừng luyện quay lại : “Ai?”
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, Hận thiên thì kinh ngạc bởi kiếm pháp của người kia , người cầm kiếm thì lại kinh ngạc bởi khinh công tuyệt đỉnh của hắn.
“Các hạ là ai ?”
“Tại hạ là đệ tử của Ngũ Võ thần môn?”
“Người của hắc đạo sao lên đây được?”
Hận Thiên đáp : “Tại hạ lên núi học hỏi võ công, đã được chưởng môn cho phép . Chỉ tiếc ba vị thiếu niên cao thủ đã xuống núi , vô tình qua rừng trúc gặp được tuyệt đại cao thủ là các hạ đây. Tại hạ muốn xin thỉnh giáo.”
“Ta chỉ luyện được bảy chiêu kiếm , võ công thấp kém , ngươi đi tìm ngoài kia có bao nhiêu kẻ giỏi hơn ta mà thách đấu.”
“Bảy chiêu này chiêu nào chiêu nấy đều đạt đến độ tinh xảo , nội công thâm hậu . ta chỉ e trong đám thiếu niên hậu bối ở Hoa Sơn này thì chẳng còn ai đánh được các hạ nữa.”
Thái Ngọc Minh thở dài . Gã vốn là con của chưởng môn nhưng bản tính không ham địa vị , lại sợ huynh đệ ghen ghét . Bởi vậy giả vờ thấp kém chỉ học bảy chiêu của Hoa Sơn kiếm pháp. Nhưng dòng máu thiên tài võ học chảy trong người , càng ngày hắn càng thấy chiêu thức càng mạnh càng tinh thuần , gã không học các chiêu khác chỉ tập trung nghiên cứu bảy chiêu này, cuối cùng đã đạt đến độ hoàn mĩ .
Gã cũng biết là võ công mình trong đám hậu bối Hoa Sơn không ai địch nổi , vì vậy hắn không đấu với ai, chỉ biết luyện kiếm làm vui. Nhưng luyện võ không có đối thủ thì tịch mịch biết bao , gắn vẫn cầu mong một ngày nào đó xuống núi tìm đối thủ nhưng bị cha ngăn cản đành ở lại hậu sơn.
“Hai năm rồi “ Gã tự nhủ "Cuối cùng ông trời cũng cho ta một địch thủ.”
Bèn rút kiếm chỉ vào Hận thiên “Võ công các hạ cũng rất cao siêu , tại hạ cũng muốn lãnh giáo ngũ võ”.
“Hay lắm , xem chưởng“ . Hận Thiên quát lên một tiếng tung mình tới đánh ra một chưởng thăm dò đối thủ . Thái Ngọc Minh thấy hắn dùng tay không nhíu mày , lùi hai bước , một kiếm đâm ra . Kiếm này xuất sau mà tới trước , vừa vặn vào chỗ Hận Thiên đáp xuống làm hắn phải xoay một vòng trên không tránh thoát.
Hận Thiên toát mồ hôi hột lùi ra nhưng Thái Ngọc Minh không tiếp tục đâm tới mà quát lên : “ Ngươi đừng khinh người quá đáng , không dùng ngũ võ , không có binh khí mà dám tiếp kiếm của ta ư? Mau lấy binh khí ra đây”
Hận thiên cười nói : “Chính các hạ mới là người khinh địch đấy . Hận Thiên ta đây vũ khí chính là một đôi bàn tay này ” Nói rồi Hận Thiên lăng không lao tới , tay đã quét ra một chưởng chính là Hàn băng chưởng uy chấn thiên hạ. Nhục chưởng còn cách Thái Ngọc Minh một trượng , hàn phong đã quét rát hết mặt gã. Thái Ngọc Minh không hề lo sợ , tay trái cầm kiếm , tay phải đánh ra một chiêu trong Phá Ngọc Quyền lừng danh của Hoa Sơn.
Ầm một tiếng , quyền chưởng chạm nhau , Hận Thiên lùi ra bốn bước , Thái Ngọc Minh lùi tám bước. Thái Ngọc Minh chỉ luyện kiếm , quyền rất ít khi luyện sao có thể so với Hận thiên ngày nào cũng chăm chỉ luyện ba môn trấn phái. Gã vận nội công cho băng trên quyền đầu chảy ra nói : “Không ngờ các hạ đã luyện thành Huyền băng quyết vô địch thiên hạ”
Hận Thiên cũng hóa giải hết chân khí của Thái Ngọc Minh trên người, cười khổ : “Còn kém so với Chiêu Dương thần công của các hạ”
Chiêu Dương thần công chính là Hoa Sơn tâm pháp nội công , hùng hậu vô cùng , khi luyện thành không hề thua kém Dịch Cân Kinh cửa Thiếu Lâm Tự , hay Thái Cực thần công trấn phái của Võ Đang.
Thái Ngọc Minh nâng thanh kiếm lên ngang mày : “Xem ra tại hạ không dùng kiếm không được rồi.” Kiếm khí bắt đầu lan tỏa ra bên ngoài.
Hận Thiên vừa thấy gã cầm kiếm giao đấu thực sự , đã biết nguy hiểm vô cùng vội lùi thêm hai bước nữa , giơ quyền lên thủ thế. Không gian như lặng đi , chim cũng ngừng kêu , suối dưới khe như ngừng róc rách , trong lòng hai người chỉ chăm chú từng chuyển động của đối thủ.
Một cơn gió thổi cuốn một đám lá khô lên về phía Hận Thiên , Thái Ngọc Minh không bỏ lỡ cơ hội, một kiếm xuất ra đâm thẳng vào ngực hắn Hận Thiên bị bụi và lá che mắt nhưng trong tâm thấy rất rõ đường kiếm của đối phương .
Chỉ tiếc kiếm của hắn quá nhanh , chỉ một chút đã tới sát trước ngực . Hận Thiên vận nội lực vào tay ép chưởng vào sống kiếm , giữ chặt đồng thời xoay ngang một vòng trên không hóa giải kình lực đồng thời hất cả kiếm cả người đối thủ về phía trước. Chính là phép tá lực đả lực trong quyền pháp của hắn.
Thái Ngọc Minh chân vừa chạm đất đã quay người lại, kiếm trong tay lại đâm tới. Đột nhiên gã tung mình lên lao qua đầu Hận Thiên , từ trên không , kiếm trong tay chém xuống đầu hắn. Đây là chiêu Lực Phách Hoa Sơn , kiếm chiêu cực nhanh , lực đạo cực mạnh . Hận Thiên trong tâm cảm giác được kiếm chiêu này , nhẹ nhàng lách người tránh được một chiêu đầy hung hiểm của gã.
Đoạn hắn đã tung người lên , Phong Thần cước tận lực thi triển , một cước , rồi hai ba bốn năm cước liên hoàn trên không trung , cước pháp không hề ngừng lại chút nào, động tác như nước chảy mây trôi , như thần long cưỡi gió. Năm cước liên hoàn này làm cho Thái Ngọc Minh chống đỡ cực kì vất vả , cánh tay cầm kiếm tê dại đi. Cước thứ năm liền đá trúng vào hông gã . Thái Ngọc Minh bị văng ra năm trượng lăn tòn trên đất để hóa giải hết kình lực.
Gã phun ra một ngụm máu rồi lại đứng lên : “Phong Thần cước quả nhiên danh bất hư truyền . Xem ra tại hạ không dùng toàn lực thì không được rồi . Xem kiếm!” Thái Ngọc Minh vận mười thành nội lực dồn cả vào mũi kiếm , toàn lực sử ra chiêu Thanh Thiên Giang Hải Lưu trong Hoa Sơn kiếm pháp
Chiêu Thanh Thiên Giang Hải Lưu này cực kì biên ảo , kiếm nối kiếm, liên tục không ngừng không nghỉ như dòng sông trôi mãi dưới bầu trời . Khi vào trong tay Thái Ngọc Minh càng trở nên lợi hại hơn , mỗi kiếm đều đâm vào yếu huyệt của đối thủ, liên miên không dứt . Hận Thiên không nghĩ ra cách gì phá giải vẫn tiếp tục lùi mãi đến sát rừng trúc , người hắn toát hết cả mồ hôi .
Hận Thiên bèn lợi dụng tâm lí sợ mất mặt của bọn danh môn chính phái , chiếm lấy thế chủ động , toàn lực xuất thương , một chiêu đánh đến cả ba người . Thương này dùng đến mười phần công lực chỉ tấn công không phòng thủ , nhằm bẻ gãy nhuệ khí của ba gã kia.
Quả nhiên , Keng keng keng , thương kiếm chạm nhau , ba kẻ kia phải lùi hai bước , hổ khẩu muốn rách hết. Một tấc dài một tấc mạnh , ba kẻ kia công lực yếu hơn , để Hận Thiên tấn công toàn lực thì chịu sao thấu . May là bọn chúng tu vị không thấp , bằng không kiếm đã bay hết khỏi tay rồi. Thương của Hận Thiên lại rung lên , lao tới đâm vào đầu gối gã đứng giữa , chân phải đồng lúc đá ra quét vào gã bên trái . Cả hai gã vội thi triển Hoa Sơn kiếm pháp đỡ đòn , tiếng reo hò nổi lên cổ vũ cho ba gã , hi vọng làm bọn chúng phấn chấn hơn.
Cả bốn người quần chiến một lúc lâu , cả ba tên từ chiêu đầu tiên đã mất sạch ý chí chiến đấu , chỉ thủ không công . Hận Thiên tuy chiếm tiện nghi nhưng Hoa Sơn Kiếm Pháp nào phải dễ phá , bèn nghĩ ra một cách . Hắn lén vận nội lực bẻ gãy thương làm đôi , không để bọn chúng biết , một chiêu tiếp theo đâm tới , liền phóng đoạn đầu ra vào kẻ đứng giữa , nữa đoạn thương còn lại trong tay toàn lực đâm tới tên bên trái . Thúc Địa kiếm pháp thi triển toàn lực .
Bọn chúng nghĩ đệ tử Ngũ Võ thần môn chỉ biết dùng một loại trong năm môn thương hoặc đao hoặc kiếm hoặc ám khí hoặc tiên , nên khi Hận Thiên dùng chiêu này chúng rất bị động . Tên đứng giữa căn bản chỉ đỡ một thương phóng rất gần này đã luống cuống hết chân tay . Kẻ bị Hận Thiên dùng nữa đoạn gỗ còn lại thì còn lúng túng hơn , sau hai chiêu đã bị Hận Thiên quét trúng huyệt Khúc Trì nơi khuỷu tay , đánh rơi cả kiếm. Hận Thiên liền một cước đá hắn văng đi.
Hai tên kia thấy đồng môn bị đá văng , trong lòng tức giận lưỡng kiếm đâm tới. Hận Thiên cười nhạt khúc gỗ trong tay toàn lực phóng ra buộc một tên phải đỡ, lộn xuống đất né một kiếm của kẻ còn lại, chụp lấy thanh kiếm của tên vừa bị đá văng , động tác uyển chuyển vô cùng.
Hai tên đệ tử bị kích nộ mắt đỏ ngầu , cùng lúc công đến . Nhưng với bộ pháp và khinh công tuyệt diệu , Thúc Địa kiếm pháp căn bản không sợ lấy một chọi đông , Hận Thiên ung dung du đấu tiêu hao thể lực của bọn chúng , thỉnh thoảng lại đâm một kiếm làm chúng tức nổ mắt vẫn không làm gì được.
Quả nhiên một lúc sau bọn chúng nội lực không đủ xuống sức thấy rõ , Hận Thiên một kiếm chém xuống một tên mười phần lực làm y văng ra , thổ huyết . Đoạn xoay người cúi xuống vừa né kiếm , chân phải làm trụ , chân trái quét ra làm tên kia ngã ngửa , lúc hắn vùng dậy thì kiếm Hận Thiên đã chỉ vào cổ .
Thái Ngọc Thanh cười ha hả có chút cay đắng : “Thiếu hiệp quả là rồng trong loài người , cơ trí và võ công đều hơn người. Đệ tử Hoa Sơn có lẽ chẳng ai địch nổi ngươi ”
Hận Thiên cười khổ : “Chưởng môn đang cười tại hạ phải không? Tại hạ đã thua khâm phục khẩu phục cần gì phải nói những lời như vây? Sau này lại lên xin lãnh giáo.”
Nói rồi khoát tay bỏ xuống núi trong sự ngạc nhiên của mọi người. Trận thua đầu tiên đã làm thay đổi Hận Thiên . Hắn quyết tâm kiếm một chỗ tu luyện thêm trước khi đến Côn Luân phái.
Hoa Sơn phái , ba gã đệ tử bại trận đứng im lặng ở chính điện. Thái Ngọc Thanh lúc này đang nói với các vị sư đệ: “ Ta nghe giọng hắn thì hình như hắn đã thua ai đó trên núi.”
Lão tam Viên Tâm lên tiếng : “Khó lắm , trong đám hậu bối kể cả những kẻ xuống núi , đệ thấy khó có kẻ nào trụ nổi hắn ba trăm chiêu. ”
Thái Ngọc Thanh ngẫm nghĩ , rồi gọi :”Dương Tiễn!”
Gã đệ tử líu ríu chạy vào : “Thưa sư phụ.”
Thái Ngọc Thanh nhíu mày :”Ngươi phụ trách dẫn tên đó đi tham quan có thấy hắn giao đấu với ai không?”
Dương Tiễn nhận thấy sư phụ nhíu mày , gã sợ qúa toát hết cả mồ hôi hột.
“Mau vào đi”
Mọi người chăm chú nhìn Thái Ngọc Minh đi vào , khuôn mặt hắn hơi xanh , môi thâm lại , hiển nhiên là bị nội thương . Trên khuôn mặt ấy , có một vết rách nhỏ bên má , đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn lên người cha trên ngôi chưởng môn kia.
“Ngọc Minh con đã đấu với tên Hận Thiên đó phải không ? Con thấy hắn thế nào?”
Thái Ngọc Thanh vừa nhìn là biết ngay đứa con mình vừa quyết đấu , chuyện này lại trùng hợp với lời nói Hận Thiên nên trong lòng ông đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ con ta lại là cao thủ mà ta không biết?
“Chính là một chiêu Ngũ Long Thủ” Câu trả lời của hắn làm tất cả càng kinh ngạc hơn nữa . Trong Hoa Sơn , chỉ trừ bọn người hầu và làm bếp , tất cả đệ tử đều biết chiêu này . Nhưng một chiêu mà đánh bại cao thủ như Hận Thiên thì quả thật khó có ai làm nổi .
“Minh nhi , lời của con rất khó tin. Con hãy diễn lại cho ta xem . ”
Nói rồi Thái Ngọc Thanh đi xuống đứng trước mặt đứa con trai của mình.
Ngọc Minh cắn răng đáp : “Chưởng môn , con hiện đang bị nội thương . Chiêu thức xuất ra chỉ đạt năm phần . Xin người hãy chỉ điểm”
Hắn biết cha là chưởng môn , một lời nói ra không thể thu lại . Tuy bị nội thương nhưng hắn không thể không đánh .Đoạn cười thảm một tiếng, rồi ngưng tụ nội lực vào kiếm , một chiêu đâm đến Thái Ngọc Thanh y hệt như lúc đánh bại Hận Thiên . Chỉ tiếc nội thương làm oai lực giảm sút đi khá nhiều.
Nhưng thế cũng đủ cho tất cả mọi người trong sảnh há hốc miệng . không ai có thể tưởng thượng được chiêu thức đơn giản kia lại có oai lực và hoàn mĩ chừng ấy. Thái Ngọc Thanh vỗ bốn chưởng hóa giải bốn kiêm , nhưng kiếm thứ năm ông chỉ kẹp nhẹ hai ngón tay là đã làm Ngọc Minh ngừng lại. Ngọc Minh ngã sấp thổ ra một ngụm máu .
Chiêu này đã tiêu hoa toàn bộ công lực còn lại của hắn. Thái Ngọc Thanh đau xót, móc ra một viên thuốc đổ vào miệng hắn đoạn xoay hắn lại vận công trị thương . Công lực ông ta chưa tinh thuần lắm nhưng lại rất hùng hậu , như biển cả không ngừng đổ vào trong người Thái Ngọc Minh làm hắn rất dễ chịu.
Trong cơn mê , Thái Ngọc Minh vẫn nghe được lời cha nói : “Các vị sư đệ , ta có m ột chuyện muốn nói với các người . Việc học võ của Ngọc Minh là do ta tìm cách ngăn cản . Mẹ nó trước lúc chết không muốn nó đi vào con đường võ học đầy hiểm nguy này. Cả nhà họ Thái ta chỉ được mỗi mình nó kế thừa hương hỏa . Thúc thúc nó thì đã chết cách đây mười năm . nhưng nguyên nhân chính là ta sợ mọi người sẽ bảo ta thiên vị nó, sẽ làm rối loạn tình cảm anh em huynh đệ trong phái của chúng ta . Hà ,ta thật ích kỉ , ,chỉ lo khư khư giữ lấy cái chức chưởng môn mà không chịu hiểu rằng trong người nó có dòng máu võ học của nhà họ Thái , của dòng họ bao đời làm đệ tử Hoa Sơn , đổ máu cho Hoa Sơn , có bao người là võ giả chân chính. Ta thật đáng khinh phải không?”
"Đại sư huynh , huynh đừng nói vậy! Bọn đệ chưa thấy huynh thiên vị ai bao giờ , mà với nhưng gì huynh làm cho Hoa Sơn bọn đệ chẳng bao giờ có ý tị nạnh cả. Ngọc Minh cũng đã lớn, thiết tưởng huynh nên tài bồi cho nó để sau này Hoa Sơn ta có thể ngửng mặt nhìn thiên hạ , không sợ bọn Ngũ Võ lên tận núi dương oai".
Thái Ngọc Thanh đã trị thương xong, thu lại chân khí , nói : ”Ngọc Minh con nghe các vị sư thúc nói rồi đấ́y , ta tuy là sư phụ nhưng chẳng dạy dỗ cho con được gì. Ta cũng không thể truyền nội lực cho con bởi vì khi đó nội lực của con sẽ mất đi sự tinh thuần , từ đó khó lòng tăng tiến , lại dễ tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện . Từ nay, ta cho phép con làm người hầu trà nước cho các vị trưởng lão tiền bối ỏ sau núi. Con nghe rõ chưa?”
“Thưa chưởng môn ,con nhớ kĩ rồi .” Thái Ngọc Minh nhìn người cha yêu dấu , trong ánh mắt của ông chứa đựng cả xấu hổ lẫn nỗi thống khổ , nhu hòa nhìn hắn như cầu xin sự tha thứ . Hắn giờ mới hiểu tại sao cha không vui khi hắn luyện võ , cha tức giận quyết ngăn hắn xuống núi tìm địch thủ.
Hoa Âm trấn , Hận Thiên loay hoay trên lưng ngựa . Nét cười của Chưởng môn Hoa Sơn làm hắn tức không thể nuốt trôi đươc , chỉ hận không đánh cho ông ta được một cái. Hắn định quay lại phá phách một trận cho đã nhưng lại nghĩ nếu người ta bắt được thì chỉ tổ hủy đi uy danh sư phụ.
Thế là Hận Thiên cứ đứng ngây ngốc dưới trời nắng làm nhiều người đi qua ngạc nhiên . Họ ngạc nhiên chán rồi chửi hắn điên. Mãi đến khi con ngựa kéo hắn vào bụi cây kiếm cỏ ăn làm hắn đụng phải cành cấy , rơi bịch từ trên lưng ngựa xuống , đầu sưng một cục thì mới sực tỉnh. Lúc này trời đã về chiều. Mặt trời tròn vành vạnh đỏ ối chuẩn bị chui vào những dãy núi xanh thẫm phía chân trời. Hận Thiên quyết định : “Không hả giận trong lòng thì không được. Chi bằng ta nửa đêm lên núi quậy một trận tưng bừng cho hả giận rồi hãy đi , với khinh công của ta chưa chắc họ đã bắt được. ” Nghĩ rồi hắn bèn vào trấn kiếm nhà trọ ăn ngủ một giấc no nê chờ đêm đến để lên núi.
Đèn trong trấn đã tắt gần hết, Hận Thiên lúc này đã bận trang phục bó sát màu đen , hắn , còn cẩn thận bịt thêm chiếc khăn trên mặt để không ai nhận ra. Hận Thiên mở cửa sổ , phi thân sang nóc nhà bên cạnh . Lúc này đã là cuối tháng , ánh trăng mờ ảo khuất sau mây đen. Nhãn thần Hận Thiên mở hết cỡ , thi triển khinh công không gây một tiếng động.
Hận Thiên tập trung tinh thần đề phòng có kẻ phát hiện ra mình. Không gian trong đêm tĩnh mịch , chỉ có tiếng dế khuya rả rích . Đến cuối trấn, chuẩn bị vào con đường lên núi thì Hận Thiên phát hiện ra có hai người đang nói chuyện .
Bọn họ cậy võ công cao cường nên không để ý xung quanh. Hắn vội nằm sát xuống mái ngói , bò dần lại gần chỗ phát ra âm thanh . Từ nhỏ sống với thiên nhiên nên tai Hận Thiên khá nhạy . Hắn chỉ cần vận nội lực vào thì không gì là không nghe được .
Một người giọng ôm ồm “Hà hà , cuối cùng thì ta cũng không phải tiềm phục cạnh Hoa Sơn nữa , Tốt quá , đệ biết đấy Hoa Sơn này thật là chán chết đi , chả có gì chơi , kỉ viện đổ quán đều không có . Lần này rời khỏi đây ta thật là mãn nguyện”
Người kia cười khẽ “Chỉ cần huynh thích , năm mười nữ đệ tử Nga Mi cho huynh giải sầu cũng không thành vấn đề. ”
-“Chúng ta đi luôn chứ?”
“Đệ đi trước, huynh ở lại cố thu xếp sao cho bọn hàng xóm không nghi ngờ rồi hãy đi. Biết đâu còn có lúc cần về đây.”
“Đệ nói rất phải . Được rồi chúng ta hẹn gặp lại ở Thành Đô “
“Ừm huynh nhớ chưa, cứ vào Đại Thiện quán , sẽ có người đón huynh”
“Được rồi!”
Cả hai người chia hai hướng phóng đi. Hận Thiên lúc này trong lòng rối bời, nửa muốn lên núi , nửa muốn chạy ngay đến thành Đô. Cuối cùng lương tâm trong người hắn cũng thắng. Hận Thiên quyết định đi Thành Đô cứu người . Hắn vội quay về lấy tiểu bạch mã , rồi đi ngay trong đêm , hi vọng đến trước tên kia. Hai hôm sau Hận Thiên ngang nhiên đi ngựa vào Thành Đô.
Hắn bèn hỏi đường đến Thiện quán, lấy trước một phòng . Nơi này là một trong những đại tửu lâu ở Thành Đô, lúc nào cũng rất đông khách. Tiểu Nhị nhìn hắn rồi bảo hết phòng. Hận Thiên theo ánh mắt của tiểu nhị nhìn xuống thấy mình đang mặc chiếc áo mà Bạch di may cho , tuy đã cũ nhưng hắn không muốn vứt đi . Hắn cười nhạt lấy miếng ngọc bội của Thiết Chưởng bang ra thì tiểu nhị mới hoảng hốt gọi chưởng quỹ tới. Tên chưởng quỹ này có vẻ hiểu biết, y vội dẫn Hận Thiên đến một phòng ở phía đông .
.Tuy chỗ này là phòng thượng hạng rất yên tĩnh , nhưng Hận Thiên muốn theo dõi mấy tên kia lại có chỗ bất tiện. Hắn đành xuống sảnh lớn làm thực khách ngồi uống rượu. Quả nhiên nửa ngày sau , tên kia cuối cùng cũng đến. Hắn trọc đầu , dáng người thấp , cơ bắp nổi cuồn cuộn , công phu ngoại công hẳn không tệ . Hận Thiên nhận ngay ra dáng người của hắn bèn bí mật đi theo.
Hận Thiên cuối cùng cũng tìm được phòng của chúng ở, bèn trở ra bên ngoài, thi triển Bích Hổ Du Tường Công nhẹ nhàng leo lên , nấp bên cửa sổ không một tiếng động.
Bên trong có tiếng cười nói :
“Hà hà , giờ này chắc chúng chuẩn bị trở về núi Nga Mi rồi , đại ca chắc đã chuẩn bị đón tiếp chỗ đường vắng . Chúng ta cũng đi thôi.”
“Ta không hiểu đại ca làm sao mà khống chế được chúng chứ. Đoạn Hồn Hương thả ra giữa đường chỉ e chúng phát hiện ra ngay.”
“Ngươi ngốc lắm , đaị ca giả làm người bán hương liệu hảo hạng lên núi xuống, giả làm đắt tí thì chúng sẽ cắn câu ngay. Chỉ một lát ,chúng ngấm thuốc sẽ mất hết công lực, lúc đó bọn ta sẽ vào điểm huyệt toàn bộ đề phòng chúng tự sát ..Nhưng phải nhanh lên , nếu không bọn chúng cắn lưỡi chết hết đấy. Một mình đại ca và hai người kia lo sao nổi.”
Hai tên khép cửa phòng lại rồi đi ra ngoài , cưỡi ngựa phóng như bay. Hận Thiên cũng vội lấy ngựa phóng theo. Đến chỗ nọ , hai tên kia đọt nhiên mất hút Hận Thiên nhận ra vết chân hỗn loạn . Hắn bèn tiếp tục phóng ngựa lên trước đề phòng có kẻ theo dõi thì cũng tưởng chàng là khách lên núi . Phi khoảng nửa dặm, hắn dừng lại cho bạch mã vào rừng , tung mình lên thân cây , nhảy theo cành cây đi ngược về chỗ đó, nhẹ nhàng như con báo hoang săn mồi vậy.
Đoạn đường này dưới chân núi Nga Mi cực kì vắng vẻ . thậm chí thấy từng con nhãn hầu nhảy qua lại.
Phía trước có tiếng nói khe khẽ. Hận Thiên liền phi thân nấp trong tán của một cây cổ thụ to.Có năm người đang lần lượt chuyển những cô gái và ni cô vào trong khoảnh rừng thưa. Một trong số đó là tên lùn mà chàng đã gặp . Ngoài ra một tên cao lớn , tóc dài ngang vai , trông khá lạnh lùng . Còn một tên nữa bận bộ quần áo nâu vá mấy miếng , đang vừa chỉ chỗ cho bọn kia chuyển người vào. Hận Thiên cũng nhận ra kẻ gặp tên lùn ở Hoa Sơn qua giọng nói , hắn mặc bộ đồ đen bó sát người , chiếc mũ tre che kín mặt.
“Thu hoạch lớn quá. Xem ra phải để dành vài ngày mới hết.”
Một tên mặc áo hoa , tóc búi , để cô nương xuống đất , quay lại cười với tên tóc bạc đang ôm hai ni cô đi tới. “Hà hà , lão đại công to nhất cho huynh chọn trước đấy”
“Hăc, ta chỉ lấy một người thôi , còn lại cho các đệ chia nhau.”
“Huynh quả là gừng càng già càng cay, chọn ngay Bích Liên Tiên Tử , bọn đệ xài toàn hàng già lại xấu. Ha ha”
Nhìn chúng cười khả ố , mấy vị cô nương dưới đất trừng mắt nhìn , chỉ là bọn họ bị trúng tán dược , không vận công nổi , lại bị điểm huyệt muốn chết cũng không được. Hận Thiên ngồi nghĩ cách , năm tên này võ công đều là cao thủ. Một tên Hận Thiên có thể thắng dễ dàng, hai tên cực kì khó khăn , ba tên thì thua nhiều hơn thắng , bốn tên liệu mạng mình còn giữ nổi?
Năm người bọn chúng chắc đã từng hợp tác với nhau nhiều lần nên nếu chúng liên thủ thì hậu quả thật không lường hết được . Hận Thiên đang nghĩ cách thì nghe tên đại ca nói : “Úi chà , nghĩ tới thân thể ngọc ngà của Bích Liên Tiên Tử sao mà ta buồn thế không biết . Phải đi giải quyết cái đã , các ngươi chờ ta tí.”
Bọn kia hô hô cười rộ , nói : “Đại ca , huynh cứ yên tâm , bọn đệ sẽ dành cho huynh lượt đầu tiên . Hô hô”
Mắt Hận Thiên chợt sáng lên , tên đại ca đang tiến lại gần gốc cây hắn đang nấp .
Y vừa vạch quần vừa đi , vừa kêu : “Thật là sảng khoái hà hà” Hận Thiên chờ cho hắn vạch quần làm việc nhỏ, liền nhảy xuống, hai tay thi triển cầm nã thủ , tay phải chộp lấy tay hắn , bẻ quặt ra sau , tay trái chộp vào yết hầu hắn .
Hận Thiên liền kéo y đi . Bọn kia chờ mãi không thấy đại ca , kinh nghi lại chỗ đó xem mới phát hiện ra không có ai . Chúng lập tức chia hai người theo dấu tìm kiếm . Lão tam và lão tứ đi khoảng năm mươi trượng thấy đại ca chúng nằm ngang trên miệng một hố nước , yết hầu bị bóp nát , máu rỉ ra đỏ cả nước trên miệng hố.
Vốn là những tay lão luyện , chúng chưa vội tiến lại gần đại ca xem xét mà chia nhau ra tìm xung quanh cẩn thận , không thấy ai mới quay lại bên cái xác. Cả hai quỳ xuống than khóc : “Đại ca huynh chết uổng quá! Bọn đệ mà biết được ai nhất định sẽ xé xác báo thù cho huynh ”.