Tại Thạch Mạc thành giữa một quảng trường lớn thuộc địa phần Mạc Thiết dong binh đoàn. Mộ huyết da y thiếu niên đang ngồi giữa quảng trường chúng quanh hắn là một đống khoáng thách. Nhìn mọi người tụ tập đông đủ lúc này Tiêu Kiếm mỉm cười hắn vung tay lên bốn lá cờ đỏ cắm bốn phía tường thành của tòa quảng trường.
Một vài dong binh trung niên không nhịn được tò mò hỏi: “Hai vị đoàn trưởng không biết gọi chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Một người trung niên nhân nói: “Nghe nói đệ đệ của đoàn trưởng là một luyện khí sư thì phải. Hai vị đoàn trưởng gọi chúng ta đến để chắc là vị việc này!”
...
Đủ mọi tiếng nghị luận bắt đầu diễn ra. Bất quá Tiêu Kiếm là vẫn im lặng nhìn đám đông hắn cũng không quá nhiều lời. Hai tay hất lên bốn mảnh huyền thiết đạp bay lên lư lửng trên không trung. Tiêu Kiếm hai tay huy động từ bàn tay hắn xuất hiện một kim sắc hỏa diễm phun về bốn mảnh huyền thiết. Mọi người thì nhìn thấy một cảnh này thì đều kinh ngạc lẳng lặng đứng xem.
Hơi nheo mắt lại. Tiêu Kiếm lại tiếp tục tăng mạnh ngọn lửa đánh vào bốn viên huyên thiết. Chỉ trong vài giây chúng xuất hiện bốn trái dịch thủy cầu nóng bỏng trong không khí đang bị hỏa diễm đốt ngùn ngụt. Huyết da y thiếu niên lại huy động bốn cái chum bằng gốm chịu nhiệt lớn đặt dưới bốn cái dịch thủy cầu. Mọi người lúc này mới im lặng quan sát.
Huyết da y lại tiếp tục lấy ra trong tay bốn mảnh đá màu sáng hắn ném về bốn dịch thủy cầu kia. Mấy dịch thủy cầu bằng huyền thiết nóng chảy đang phát ra ánh sáng sau khi hòa tan bốn mảnh đá màu săc sáng lóa đó thì dần dần trở nên ảm đạm. Mặc dù nhiệt độ vẫn cao làm cho huyền thiết vẫn sôi lên sùng sục, bọt khí liên tục nổi lên. Nhưng lúc này nó lại bắt đầu hình thành một lớp màng đen che phủ bên ngoài. Màng đen bắt đầu tích tụ chảy xuống phía dưới rơi vào bốn chiếc chum gốm lớn.
Theo như hắc dịch thủy chảy xuống chum gốm mặc dù thể tích của mấy khối cầu càng ngày càng giảm bất quá độ sáng của khối cầu chất lỏng ngày càng tăng. Nó càng ngày càng sáng phát sáng y như một mặt trời thu nhỏ vậy. Mọi người không nhịn được mà che mắt lại. Một số người tuy vậy vẫn cố gắng mở mắt nhìn về phía trước xem chuyện gì xảy ra.
“hô” thở nhẹ ra một hơi huyết da y lại liên tục ném thẳng hướng bốn trái cầu kia một số khoáng thạch khá kỳ lạ. Một số người nhận ra một số khoáng thạch này bất quá một số loại mòi người cũng không nhận biết được.
Sau khi đầu nhập các loại nguyên liệu huyết da y thiếu niên lại tiếp tục chắt lọc các tạp chất khỏi dịch cầu hắn mới thở ra một hơi. Lần này hắn lại lấy ra sáu viên ma tinh thổ hệ, thiếu vung tay ra sáu viên hệ thổ ma tinh ghim xuống sáu vị trí chúng quanh lấy Tiêu Kiếm làm vị trí trung tâm. Hắn đánh một pháp quyết một vòng tròn năng lượng màu nâu đậm lấy bốn vị trí bốn viên ma tinh thổ hệ sáng lên. Theo sau đó hắn lại lấy ra mấy ma tinh kim hệ cũng làm y như vậy cùng tạo ra một vòng tròn ánh sáng màu vàng kim đan xen với vòng tròn thổ hệ. Mọi người cũng khá nghi hoặc về hành động này của hắn bất quá một số ai ở gần lại ẩn ẩn cảm giác cơ thể mình trở lên nặng nề hơn.
Thật ra Tiêu Kiếm lợi dụng hai trận pháp mà hắn mới thử thành công một là thổ hệ tăng trọng lực hắn muốn nén kim loại áp súc với nhiệt độ cao cùng kim hệ cung cấp kim thuộc tính cho vũ khí nhờ đó mà tăng thuộc tính. Mấy ngày trước hắn đã thử qua mặc dù nâng cao so với cách thông thường là kha khá vẫn không bằng một số cách cũ của hắn được bất quá là dùng trước mặt mấy tên dong binh này cho nó khoa trương chút.
Thổ hệ phát ra trọng lực cực kỳ lớn nén ép làm cho viên cầu có xu thế sẹp cả xuống. Cùng lúc đó huyết da y thiếu niên liên tục điều động kim thuộc tính năng lượng theo gần đó ồ ạt đổ vào tăng lên thuộc tính trong dịch thể kim loại cầu. Tiêu Kiếm mỉm cười.
Hắn liên tục điều động hai tay nhất tâm tứ dụng dịch thủy bắt đầu hình thành. Mọi người ngây ngẩn quan sát mọi việc đang diễn ra. Bây giờ có lẽ không một lời nào bàn tán mà là đang nghiêm túc xem chuyện gì đang diễn ra.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một thanh đại đao, trường kiếm, trường thương và rìu lớn. Thường thường ở đấu khí đại lục dùng khá nhiều loại vú khí bất quá kiếm đao và thương là ba loại được yêu thích nhất tuy vậy một số loại vũ khí như chùy hoặc rìu vẫn có một số xử dụng nên hắn nhân tiện tạo ra một cái chơi.
Nhìn thấy mấy loại vũ khí trên thì mọi người bắt đầu có chút không yên bắt đầu xì xào bàn tán gì đó. Tiêu Kiếm vẫn không để ý vì sau khi thành hình việc tiếp theo hắn cần làm là rèn lưỡi mà mấy thứ này đều là siêu cứng rắn muốn rèn lưỡi cho chúng là cả một vấn đề. Bất quá với người khác dùng đá mài và nước rèn thì huyết da y thiếu niên lại làm ngược lại hắn dùng viêm hỏa rèn lười.
“Xuy, xuy...” Ngọn lửa liên tục di chuyển trên đầu lười của mấy thứ vũ khí trên. Thật ra hắn dùng lửa cùng với áp suất lớn phong nhận làm nên lưỡi mài đao. Sau một thời gian ngắn mấy thứ này đã xong. Đây chẳng qua là thứ phẩm chỉ có chút tăng lên công kích cùng với sự chắc chắn và bền chứ không có khả năng của một số loại như vũ khí tu chân tu ma hay ma pháp nó chỉ tăng ích rất nhỏ nên trả tốn bao nhiều thời gian của Tiêu Kiếm cả.
“Nga” Một số ngoác mồm ra nhìn mấy thứ vũ khí trên trời. Một số không tự nhủ được nuốt một ngụm nước miếng thèm thuồng. Có vẻ như dù sao họ cũng làm dong binh bao nhiêu năm rồi tuy không có định nghĩa tiêu chuẩn thế nào là một vũ khí tốt bất quá họ dám khẳng định binh khí kia tố hơn vũ khí trong tay họ gấp cả chục lần. Một số người lúc này cũng bắt đầu nảy lòng tham bất quá đứng trước sức mạnh của Tiêu Kiếm họ cũng im lặng mà cả hai đoàn trưởng thực lực họ cũng rõ nên cướp bây giờ chết là cái chắc.
Tiêu Lệ lúc này cầm trong tay chiếc thương của mình hắn lẩm bẩm: “So với thương của ta có vẻ hơi kém một chút!” Đây là điều tất nhiên, Tiêu Kiếm nghe thấy thế cũng không phản bác vì đơn giản vũ khí của Nhị ca hắn do phụ thân Tiêu Kiếm là Tiêu Chiến đề luyện. Nếu nói vũ khí mà Tiêu Kiếm sản xuất ra kém hơn Tiêu Chiến là sai lầm lớn đây chẳng qua là mấy vũ khí hắn chưa phụ thêm ma pháp thuộc tính cũng như trận pháp nếu như hắn làm sơ sơ chút thôi cũng hơn Tiêu Chiến cả chục lần.
Kết thúc một lần luyện khí Tiêu Kiếm thu hồi mấy món đó lại. Mọi người bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Bất quá sau đó lại là một người lên phát biểu mà người này là ai chính là Tiêu Đỉnh đại ca hắn cũng là đại đoàn trưởng của Mạc Thiết dong binh đoàn. Dù sao hôm qua ba người cũng bàn với nhau khá kỹ nên hôm nay Tiêu Đỉnh sẽ diễn thuyết bài “Cây gậy và củ carot” với thành viên dong binh đoàn rồi.
“phù” Tiêu Kiếm thở ra một hơi ném mấy thứ ấy cho Tiêu Lệ. Tiêu Lệ thấy vậy cười hắc hắc lạnh nhạt tiếp lấy. Sau đó hắn giơ ngón tay cái lên với Tiêu Kiếm.
“Thiếu gia ngài có mệt không” một âm thanh ngọt ngào và dịu dàng rơi vào tai Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm hướng tới âm thanh phát ra thì ra là Thanh Lân. Hắn mỉm cười một cái nhìn nàng. Tiểu Y Tiên lúc này lại không có chút xấu hổ đưa khăn lên lau mồ hôi cho hắn. DÙ sao hời gian gần đây Thanh Lân vảy cũng đã biến mất lên thái độ của mọi người có vẻ hòa hoãn đi một chút. Mọi người lúc này đang tập trung nghe bài diễn thuyết của đại đoàn trưởng không để ý đến hai người duy chỉ có nhị ca hắn lại há hốc cả mồm nhìn cảnh này.
Thiếu niên mỉm cười: “Cảm ơn ngươi Thanh Lân”
“Không có gì thiếu gia đó là bổn phận của ta!”
“A, a...” Thiếu niên mỉm cười: “Đúng rồi ngươi chưa có pháp bảo đúng không ta giúp ngươi luyện chế vài món. Đúng rồi ngươi thích vũ khí loại gì?”
“Bất cứ thứ gì thiếu gia tặng cho Thanh Lân, Thanh Lân đều thích cả”
“Haizzzz” Thiếu niên gãi gãi đầu. Thế này là sao đây? Thiếu niên ngẫm nghĩ bất quá hắn suy nghĩ một hồi lâu quyết định chọn cho nàng một thứ đó là dải lụa giống như Tiểu Y Tiên mặc dù sức tấn công của lụa pháp bảo không cao nhưng cực kỳ linh động và tính phòng thủ lớn. Sau đó thiếu niên quay sang nhìn Nhị ca của hắn: “Huynh có cần ta luyện cho huynh một cây thương không?”
“không cần” Tiêu Lệ từ chối lắc đầu: “nếu đệ luyện ra không hơn cây thương của ta thì thôi đi”
“Đệ đảm bảo tốt hơn nếu huynh cần thì tìm đệ!” nói song huyết da y thiếu niên kéo thanh Lân đi vào phía trong.
Bất quá chưa được vài bước thì một âm thanh gọi lại thì ra là Nhị ca hắn: “Cần, cần... cần chứ! Nếu mà đệ có thể luyện ra một thứ tốt hơn cây thương của ta thì cứ luyện cho ta một cây cũng tốt”
Huyết da y thiếu niên lắc lắc đầu. Vậy là hắn mất hơn một tuần nữa để ở lại nơi đó để làm khá nhiều thứ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Huyết da y thiếu niên mỉm cười quay sang lại mọi người. Lúc này khá nhiều người ở sau lưng hắn. Huyết da y thiếu niên lẩm bẩm: “Mọi người không cần tiễn ta đâu!”
Hai thiếu niên vỗ vỗ vai hắn nhìn hắn một cái mỉm cười: “Ngũ đệ trên đường nhớ cẩn thận!” Có vẻ như hai đại ca hắn khá là lo lắng. Điều này làm chó hắn cảm giác ấm áp vô cùng nhưng hiện nay sao thấy quá phiền phức. Một mặt khá nhiều người đang đứng đó mà toàn là câu kiểu như đi đường bình an may mắn gì gì đó thôi.
“Hey” Huyết da y thiếu niên lên tiếng: “ta cũng tính là một thiếu niên trương thành rồi không cần lúc nào cũng xoa xoa đầu như vậy nữa a!” Hai đại ca Tiêu Kiếm có vẻ rất thích sờ đầu hắn làm hắn có vẻ khó chịu. Mấy người trung quanh thấy cảnh này cũng tất cả đều cười lớn. Một số người thì khúc khá khúc khích như đang cười trộm ấy.
Một thanh y thiếu nữ đưa cho hắn một gói đồ bọc trong hộp. Nàng lẩm bẩm nói rất nhỏ nhẹ: “Thiếu gia đây là đồ do chính Thanh Lân làm mong thiếu gia hay cầm lấy ăn trên dọc đường đi. Hảo hảo đi đường bình an!”
Huyết da y thiếu niên thấy vậy mỉm cười nhìn nàng. Hắn kéo tay thiếu nữ làm cho nàng đôi má trở lên phiếm hồng. Nàng hơi quay sang nhìn mọi người thấy một số người hơi ngơ ngác bất quá nàng lại tiếp tục cúi đầu. Huyết da y thiếu niên dùng ngón tay cái chỉ vào má mình: “Một nụ hôn bình an a?”
Tiêu Lệ thì đứng đó cười trộm giơ ngón tay cái lên. Tiêu Đỉnh lắc lắc đầu: “Tiểu Kiếm Tử đừng trêu trọc Tiểu Lân nhhi nữa!”
“Nga” Thiêu niên vẫn cứ cười cười: “Thiếu thứ này ta làm sao mà rời khỏi đây?”
Thiếu nữ hơi quay ra nhìn mọi người sau đó lấy hết dũng cảm thơm lên má hắn một nụ hôn sau đó cúi xuống đỏ mặt hai tay đan xen vào nhau cúi thấp đầu xuống. Huyết da y thiếu niên mỉm cười. Hắn trực tiếp xé rách không gian rời đi. Hắn nghe thấy một vài âm thanh vọng lại.
“Ngũ đệ nhớ đến thăm chúng ta!”
“Thiếu gia Thanh Lân luôn chờ ngài”
...
Huyết da y thiếu niên lúc này biến mất trong không gian. Hắn nói vọng lại: “Ta biết rồi!”
Tại ma thú sơn lâm ở một phiến rừng rậm. Hai người một người trung niên và một tiểu hài tử. Hai người có khuôn mặt cực kỳ giống nhau. Có màu da vàng con người hơi có màu tím và bộ tóc vàng óng. Hai người đang cởi trần mặc một cái quần cộc ngồi trên một tảng đá ngồi tu luyện. Thiên địa linh khí liên tục tập trung vào người tiểu nam hài còn nam nhân tung niên thì năng lượng ngũ hành đấu khí kim thủy mộc hỏa thổ ào ạt đổ về phía hắn.
“Ầm, ầm...” Trong không trung một đạo không gian rách ra để một kẽ hở. Một thiêu niên từ đó bay ra ngoài lơ lửng trên không trung nhìn xuống. Hai trung niên cùng hài tử thấy vậy thì mừng rỡ cúi đầu cung kính hành lễ: “Chủ nhân”
“Well” Huyết da y thiếu niên quan sát mấy người này: “Không tệ thực lực rất khá. Một người đạt ma thú cấp sau trung kỳ ngũ tinh đấu hoàng còn một người đạt được trúc cơ trung kỳ. Tốc độ này coi như không tệ a!”
Trung niên hán tử bước đến cung kính: “Đây tất cả là nhờ ơn chủ nhân ban tặng phụ tử chúng ta mới có được như ngày hôm nay”
“Được rồi, được rồi!” Huyết da y thiếu niên phất phất tay: “Hai ngươi biết ta lần này đến làm gì đi!”
“Vâng, Tử Tinh biết!” Trung niên hán tử quat sang nhìn tiểu nam hài. Đôi mắt hắn bắt đầu ươn ướt. Ai nói ma thú không biết khóc từ khi hắn biến thành người đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ. Hắn lẩm bẩm: “A, a... Tử Hỏa ngươi hãy đi theo chủ nhân đi dù sao loài người có câu không có buổi tiệc nào là không tàn. Lần này ngươi xa ta phải biết giữ gìn sức khỏe nghe lời chủ nhân. Chỉ có đi theo chủ nhân ngươi mới có thể trở thành cường giả được... ”
Tiểu nam hài quay sang nhìn huyết da y thiếu niên rồi lại quay lại nhìn trung niên hán tử. Tiểu nam hài cúi đầu cung kính hành lễ với trung niên hán tử: “Phụ thân ta đã biết sau này ngài phải biết chăm lo bản thân. Thứ gì bắt được ngài hãy nướng lên mà ăn dù sao bây giờ ngài đã hõa hình không còn là hình thái ma thú nữa lên học cách sống như con người”
“Ta biết rồi” Trung niên hán tử gật gật đầu: “Ngươi cũng cẩn thận”
“Vâng thưa phụ thân” tiểu nam hài lên tiếng.
Huyết da y thiếu niên hướng bàn tay đến tiểu nam hài. Một nguồn sáng từ tay hắn chiếu xuống tiểu nam hài. Tiểu nam hài bị vòng sáng chiếu xuống nó bắt đầu biến hóa trở thành một con tử tinh dực sư vương con mà nói đúng hơn là một con mèo dơi có sừng bằng tử tinh. Huyết da y thiếu niên ôm lấy con mèo nhỏ bước vào không gian. Lúc này đây hắn đang ngẫm nghĩ: “Hắc hắc có con tiểu miêu dễ thương này đi lấy lòng mấy tiểu lão bà thì quá tuyệt”. May mà Tử tinh dực sư vương không biết nếu không nó đau lòng đến chết.
Ô Thản thành Tiêu gia phường thị “Tiên Hồng Y quán”.
Phần lớn là các thương binh liên tục xếp hàng đứng đó. Huyết da y thiếu niên giảo bước trên đường. Trong tay hắn là một con thú giống như mèo một loại có đôi cánh dơi nhỏ hai bên. Nó đang hưởng thụ ôn nhu bởi bàn tay vuốt ve của huyết da y thiếu niên. Đi bên cạnh hắn là một con ma thú ba đầu giống như chó một loại đang hằm hè với con thú nhỏ trên tay thiếu niến. Thiếu niên thở dài: “Được rồi Tiểu Tuất!”
Hắn đia hai bên thấy mọi người khá là đông người thị bị thương đâm người thì bị chém khá nhiều người bị nhiều vết thương nguy hiểm. Hắn trông thấy từng người người người một tiến vào phía trong. Sau đó hàng loạt người vui mừng đi ra với mặt mày hứng khởi. Năng lực thần kỳ của Tiểu Y Tiên trong chỉ mấy tháng mà đồn khắp Ô Thản thành một số còn lan rộng ra cả những nơi khác. Hiện nay có hai chuyện khá nổi tiếng là Tiêu gia ngũ thiếu gia phế vật đánh bại Gia Liệt Tất nhưng điều đó vẫn chưa nổi tiếng bằng việc Tiểu Y Tiên được mệnh danh y tiên bách bệnh đều trị được hơn nữa còn cứu người chết đi sống lại. Rất nhiều tin đồn hoang đường về nàng xảy ra.
Dù sao cửa hàng cũng thuê mấy tên dược y phụ trợ bất quá công việc làm ăn quá phát đạt mà Tiêu gia gây thù với nhiều gia tộc khác. Tuy là thế bất cứ ai phản đổi thì phải có đủ thực lực để nói chuyện. Vài gia tộc tỏ thái độ bất mãn về Tiểu Y Tiên bất quá ngay sau đó là một trận diệt tộc chỉ vài lần như vậy thì lại thấy không ai dám gây xích mích gì với Tiên Hồng Y quán nữa. Mà dù sao Tiên Hồng Y quán cũng thuộc Tiêu gia giờ Tiêu gia đâu giống như ngày xưa tiềm ẩn vô cùng sâu thực lực.
Hắn đi một đường một số người cung kính cúi chào. Hắn giờ tay lên không cần để ý. Mọi người thấy vậy hiểu ý cũng chỉ cúi chào cho có lệ rồi tiếp tục làm việc. Huyết da y thiếu niên đi vào bên trong thấy một bạch y thiếu nữ đang chữa thương cho rất nhiều người. Nàng đặt tay lên miệng vết thương khá lớn có vẻ như người kia bị thương khá lớn. Nàng đang bỏ bông băng đang cuốn quanh bụng hắn ra để chuẩn bị chữa thương.
“A, a, a...” Huyết da y thiếu niên cười lớn: “không biết nữ chủ nhân ở quán này có chữa được bệnh tương tư không a?”
Bạch y thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn hắn nàng ánh mắt trâm chọc: “Hừ là chàng sao ta đã nói với chàng là đừng đến tìm ta nữa không phải sao?” Nói đến đây bạch y thiếu niên
“Hey” Huyết da y thiếu niên thắc mắc lên tiếng: “Nàng không chào đón phu quân của nàng khi mà hắn trở về sao?”
Bạch y thiếu nữ chợt quay đầu lại nhìn huyết da y thiếu niên: “Thực sự là chàng, thực sư???”
Huyết da y thiếu niên gật đầu một cái nhìn nàng. Hắn mỉm cười nói: “ta lần này mang nó theo cũng là để nói lời xin lỗi nàng!” Huyết da y thiếu niên chỉ vào con tiểu miêu trên tay hắn. Tiểu miêu thì mùi thuốc gây mê trong này làm nó có chút buồn ngủ. Lúc này nó ngáp lên một cái trông vô cùng đáng yêu.
Tiểu Y Tiên nhanh chóng dành lấy mỉm cười: “Thật đáng yêu a!”
“Chỉ cần nàng thích là được!” Tiêu Kiếm trong đôi mắt hắn chứa đầy nhu tình.
Tiểu Y Tiên lẳng lăng suy nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn Tiêu Kiếm: “Được lần này ta tha cho chàng nếu như còn lần sau thì, hừ, hừ...”
“Biết, biết rồi mà phu nhân” Huyết da y thiếu niên gãi gãi đầu một cái.
“Còn không mau phụ giúp thiếp một tay” Tiểu Y Tiên quay lại trách mắng.
“Rồi, rồi ta đến đây lão bà”
Ban đêm tại Tiêu gia hậu viện tại một căn phòng nhỏ dâm thanh đãng ngữ liên miên vài canh giờ không dứt. Khi mây tan mưa tạnh trong phòng tràn ngập là mùi mồ hôi và một mùi kỳ lạ. Chiếc giường mà cả trên đó cả hai một người nam một người nữ đã ướt đẫm. Lúc này đây Tiêu Kiếm đang ôm Tiểu Y Tiên. A mà đúng hơn nên nói một cách khác. Hiện nay tình trạng của hắn là, bộ mặt Tiểu Y Tiên vẫn còn hơi đỏ bộ mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn. Một tay nàng túm chắt cái của quý của hắn, tay kia vòng qua vai ôm lấy hắn. Đặc biệt một chân của nàng còn gác lên người Tiêu Kiếm quắp hắn lại sợ như hắn sẽ chạy mất một dạng vậy.
Bạch ngân phát thiếu niên thở dài: “Ta đây lấy một tiểu lão bà về làm vợ hay là đổi thành ta là một tiểu nữ nhân lấy một đại lão công về nhà thế này” Hắn lắc lắc đầu sau đó quay xuống nhìn về phía dưới của mình. Lúc này nàng còn liên tục rúc vào ngực hắn tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn. Thiếu niên lại nhìn về phía cái chân đang gác của Tiểu Y Tiên hắn chán lản thở dài trong lòng: “Thế này thì làm sao mà trốn được cơ chứ!?”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Khi ánh sáng chiêu lên một căn phòng bạch ngân phát bị một cánh tay mềm mại vuốt ve lên mặt làm hắn tỉnh lại. Mở ra đôi mắt thì thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp lại vô cùng ôn nhu vuốt ve mặt hắn. Huyết da y thiếu niên mỉm cười nhìn nàng: “A, Ha, không phải lão bà dục ta dậy sớm là muốn ta làm việc đó đây chứ, huh?”
Thiếu nữ khuôn mặt lúc này đỏ bừng nhìn hắn. Ánh mắt có chút xấu hổ kèm theo đó là giận dữ: “Hừ cả ngày hôm qua chàng vẫn chưa thấy đủ sao. Lần này ta dậy sớm là để mở y quán đâu giống như chàng suốt ngày lêu lổng không chịu luyện tập”
Ngực trần thiếu niên cười lạnh một cái nhìn với nàng với ánh mắt dâm đáng: “Chẳng phải cà đêm ngày hôm quá ta luyện công đó thôi! Không phải nàng định bắt ta dậy sớm thế này để luyện công đấy chứ? Hắc hắc...”
“Đáng ghét” Thiếu nữ đấm vào ngực hắn những cú đánh vô lực làm hắn vô cùng thỏa mãi. Thiếu nữ vớ lấy một y phục ngay bên cạnh đầu giường nàng quay lại nói: “Ta đi tắm chàng cũng chuẩn bị đi tắm đi người chàng hôi quá. Ta còn phải chuẩn bị đi đến Tiên Hồng Y quán nữa”
“A, a... chúng ta cùng tắm uyên ương nha tiểu lão bà” Tiêu Kiếm mỉm cười đi đến sát cạnh Tiểu Y Tiên.
“Chàng lớn đầu rồi mà như tiểu hài tử vậy sau này có nhi tử thì làm sao đây?” Tiểu Y Tiên mở miệng trách móc.
“A, a...” Tiêu Kiếm gãi gãi đầu: “Có một tiểu lão bà đảm đang như Tiên nhi của ta đây thì tất nhiên hài tử nhất định là một hài tử tốt rồi a!”
“hừ” Tiểu Y Tiên thừ lạnh một cái bắt đầu mặc nốt mấy thứ y phục lại sau đó đi ra ngoài sai vài người hầu đi đun nước. Tiêu Kiếm cũng vui vẻ nhìn nàng một cách trìu mến.
Dù sao công lực hắn cũng tăng theo thời gian giờ chỉ cần chờ mà lên thôi. Chỉ khi nào cần đột phá hắn mới ngồi vào mà luyện công. Mà việc hắn thích mặc kiểu áo da đơn giản là để cơ thể tiếp xúc trực tiếp với không khí như thế hấp thụ linh khí cực tốt. Mấy tháng nay tốc độ Tiểu Y Tiên tiến bộ chóng mặt đã tiến vào Thai Tức sơ kỳ. Mặc dù tu tiên so với công pháp khác tính tốc độ như vậy cũng là ngang bằng nhưng phải nói cùng cấp là vô địch. Nói thẳng ra Tiểu Y Tiên thực lực lúc này so ra với đại đấu sư đỉnh phong đi. Nhắc đến Tiêu Viêm sau núi cùng tên Vân Dật luyện công tốc độ hai tên này tăng lên quả không tệ. Tiêu Viêm bước vào Nguyên Anh trung kỳ. Đây cũng nhờ công lao do tụ linh trận cả. Chỉ duy có tên Vân Dật là suốt ngày đi tìm mấy tên vô dụng như Tiêu Ninh tập rượt dù sao thì Tiêu Ninh so bối phận cũng là đệ đệ của lão bà hắn có thời gian có lẽ hắn nên đi giúp tên này nâng cao tu vi một chút.
Mấy tháng nay thì Tiêu Kiếm nhận thấy là Tiêu Mị và Vân Dật khá là thân. Đặc biệt mỗi khi thấy hắn là nàng luôn trở nên ngọt ngào với Vân Dật bất quá hắn không để ý đến điểm này mà phân thân của hắn cũng ngại phải nói nhiều hay ra sau núi ở trong căn nhà nghiên cứu mấy thứ. Có mấy lần Huân Nhi đến tìm bất quá hắn cũng chỉ ừ, ừ có có cho nó có. Còn đâu thời gian len lén đến xin lỗi Tiểu Y Tiên bất quá là nàng bắt hắn phải mang bản tôn trở về nếu không đừng hòng nói chuyện. Thế nên hắn cứ hảo hảo sau núi mà nghiên cứu cùng tu luyện chút tiên thuật và trận pháp và nhiều thứ linh tinh.
Huyết da y thiếu niên mỉm cười cùng với bạch y thiếu niên khởi hành tới y quán. Lúc này trước y quán đã khá đông người xếp thành hàng. Huyết da y thiếu niên than thở lắc đầu. Với cái đoàn này thì cũng phải mất cả ngày mới chữa song đi. Có lẽ tính là mấy hôm nữa hảo hảo giúp tiểu lão bà luyện mấy viên đan dược bồi dưỡng tinh thần a. May mà mình có song tu linh hồn pháp quyết nếu không lão bà chẳng mấy mà chết vì mệt a.
“Mọi người xem Y Tiên thần y của chúng ta đã đến rồi này!” Hàng loạt tiếng nói vang lên. Lúc này mọi người bắt đầu nhao nhao lên nếu như không có bộ phận bảo an do mấy tên ẩn đội do Tiêu Kiếm sai đến chắc đã loạn thành một đoàn. Tiểu Y Tiên lúc này vừa đi vừa gật đầu chào mọi người. Tiêu Kiếm thở dài sao giống minh tinh màn bạc đi diễu hành thế này hả trời?
Liên tục người ra người vào, thường những người bị bệnh thường do một số y sư khác khám bệnh bốc thuốc duy chỉ có một số trường hợp nặng Tiểu Y Tiên mới tự ra tay. Phần lớn nàng trị thương là tổn thương các loại như ngoại thương nội thương cùng một số bệnh liên quan đến trấn thương, hay như một số người linh hồn bị đả thương mà trở thành điên loạn.
Đứng gần cả ngày trời làm Tiêu Kiếm có chút khó chịu. Hắn biết thế dẹp quách cái dự án “Tiên Hồng y quán” với cái khẩu hiệu “Y Sư như từ mẫu” hay đại loại “Hết mình cống hiến vì y nghiệp” đi cho rảnh nợ. Huyết da y thiếu niên hắn cùng không nhẹ nhàng gì cùng phải phụ giúp nàng dùng tự chân nguyên bản thân hao phí một phần để giúp mấy bệnh nhân ở đây trị thương. Dù sao chân nguyên hắn liên tục đề luyện thì cái lượng chân nguyên giúp mấy cái tên này chả tốn bao nhiêu cả.
Đột nhiên hắn chú ý đến một bệnh nhân là một lão nhân tóc hoa dâm râu bạc ăn mặc một bộ quần áo sởn màu. Hắn nhìn được thực lực của lão nhân này là đấu hoàng đi nhưng hình như bị một loại phong ấn nào đó làm cho thực lực suy yêu chỉ còn đấu linh thực lực. Huyết da y thiếu niên chăm chú quan sát lão nhân. Lão nhân thấy hắn đang quan sát mình cũng tiến tới mỉm cười: “xin hỏi vị tiểu huynh đệ đây không biết đây có phải là Tiên Hồng Y quán?”
“Đúng vậy không biết lão bá đây đến Tiên Hồng y quán của chúng ta là để chữa bệnh hay có ý gì khác” Huyết da y thiếu niên ẩn ẩn phát ra một cỗ khí thế khá mạnh hướng về phía lão nhân.
Lão nhân cả người mồ hôi lạnh. So với thiếu niên này ở thời kỳ toàn thịnh lão cũng kinh hãi đứng trước người thiếu niên này dù lão có ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ. Lão nhân lau một cái lên trán: “Tiểu hữu xin đừng hiểu lầm ta lần này đến đây là có việc cần nhờ” Đáng lý ra lão nhân định gọi hắn là tiền bối nhưng lão nhân thấy người này cón rất trẻ không giống như một lão quái thích cái thể loại đó nên mới gọi là tiểu hữu.
“Có chuyện gì vậy phu quân?” Một bạch y thiếu nữ bước đến hướng Tiêu Kiếm trầm mặc hỏi.
“Không có gì chỉ có lão nhân đây định khám bệnh nàng giúp hắn xem bệnh đi ta xem có vẻ như hắn bị trúng phong ấn thì phải” Huyết da y thiếu niên mỉm cười: “Dù sao ta cũng muốn xem khả năng của nàng tới đâu”
“Nga” Lão nhân lúc này kinh ngạc nhìn về phía bạch ngân phát huyết da y thiếu niên. Hắn lẩm bẩm nói: “Sao, sao tiểu hữu có thể biết là ta bị phong ấn?”
“Hừ” Huyết da y thiếu niên mỉm cười: “Chẳng qua là linh hồn lực ủa ta mạnh hơn người bình thường một chút!”
“Nga” Lão già kinh ngạc sau đó thở dài: “thì ra là vậy” Lão nhân bắt đầu đưa cổ mình để lộ ra. Trên cổ có một ấn ký kì lạ. Trên đó là một loại ấn ký phong ấn thực lực có dạng dấu vết hình con rắn nhỏ. Lão nhân hướng về phía Tiêu Kiếm: “Chúng ta có thể hướng vào bên trong nói chuyên?”
Huyết da y thiếu niên quay ra nhìn mọi người rồi nhìn Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu phân phó: “Được ngươi đi theo ta!”
Ba người Tiểu Y Tiên cùng Tiêu Kiếm và lão nhân đi vào một phòng kín được cách âm. Huyết da y thiếu niên mỉm cười nhìn lão nhân ra: “Một loại phong ấn hình xà loại không phải lão nhân gia đây có liên quan gì đến xà nhân chứ?”
“A, a...” Lão nhân cười khổ một tiếng: “Không dám giấu tiểu hữu việc này quả là liên quan tới xà nhân. Ta là Hải Ba Đông gia mắt hai vị tiểu hữu”
“Hải Ba Đông?” Tiểu Y Tiên nghi hoặc nhìn Tiêu Kiếm hỏi.
Tiêu Kiếm nhìn nàng mỉm cười giải thích: ” Băng hoàng tên thật Hải Ba Đông, từng bài danh một trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc, là người tính tình cô tịch kiêu ngạo, cực kì am hiểu băng hệ đấu khí, đã từng giận dữ mà đóng băng cả một tòa thành thị, trong số thập đại cường giả năm đó, hắn là một trong số không nhiều đấu hoàng cường giả đã cùng Vân Lam Tông tông chủ quyết chiến trên đỉnh Vân Lam sơn, mặc dù cuối cùng bị thua, nhưng đối phương cũng thắng một cách chật vật, trong một lần Gia Mã đế quốc và Xuất Vân đế quốc tổ chức cường giả đại hội, hắn đã một mình độc chiến với đối phương là một gã đấu hoàng và một gã đấu vương mà không bị bại, gây kinh chấn toàn đấu trường. Sau lần cường giả đại hội đó thì Băng hoàng đã biến mất, cho tới bây giờ, cái tên Băng hoàng tại Gia Mã đế quốc chỉ còn lưu lại trong trí nhớ đám cường giả đồng lứa với hắn mà thôi, nhóm thập đại cường giả mới bây giờ đã che lấp đi vinh quang của lớp cựu thập đại cao thủ trước đây.”
Lão nhân cười khổ: “Không ngờ ta vẫn còn có người nhớ đên a! Haizzz, sóng sau đè sóng trước ta đâu có thể so sáng được với tiểu hữu”
“Được rồi!” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu: “mà cụ thể phong ấn này chắc là do xà nhân đi! Mà lão đừng nói với ta là Mỹ Đỗ Toa nữ vương đấy nhé chỉ có nàng ta mới đủ thực lực để làm lão khốn đốn đến mức độ này”
“Nga” Lão nhân kinh ngạc sau đó lại cười khổ: “Tiểu hữu quả là cơ trí” Sau đó lão nhân quay sang nhìn Tiểu Y Tiên thở dài: “không biết vị tiểu cô nương đây có cách nào phá giải phong ấn này không. Ta đây là vượt qua cả ngàn dặm từ Thap Qua Nhĩ sa mạc đến đây, ài!”
“Được để ta thử một cái, ta cũng không dám đảm bảo!” Tiểu Y Tiên nhìn thấy Hải Lão như vậy thì trong lòng có chút thương cảm.
“không sao” Lão nhân có vẻ không hi vọng nhiều lắm.
Sau một hồi Tiểu Y Tiên triển khai toàn tri mô thức xem xét thân thể cho Hải Lão hơn nữa còn đưa chút tiên khí vào cơ thể lão nhân kiểm tra nàng mới thở phào một câu. Hai người thấy vậy không khỏi tò mò lên tiêng hỏi: “Thế nào?”
Tiểu Y Tiên thở dài một câu sau đó quay sang nói với Tiêu Kiếm: “Thiếp đã giúp lão nhân đây kiểm tra rồi có thể trị được nhưng không nắm chắc mười thành chỉ nắm chắc tám thành!”
“A, a...” Lão nhân thấy vậy cười lớn: “như vậy là đủ rồi, như vậy là đủ rồi mời cô nương ra tay cứu trị...”
Tiểu Y Tiên mỉm cười, trong tay nàng xuất hiện một bạch sâm ngọn lửa. Lão nhân áo xám kinh ngạc há hốc mồm: “Dị hỏa, cô nương đây là một luyện dược sư?”
Bạch y thiếu nữ thấy vậy gật đầu mỉm cười không phản bác. Nàng lên tiếng: “trong người tiền bối đây có một nguồn năng lượng trực tiếp làm tắc nghẹn các kinh mạch đồng thời chúng liên tục cắn nuốt đấu khí để duy trì lên phong ấn mới làm cho thực lực của ngài đại giảm. Hơn nữa trong khi phong ấn vốn thân thể ngài bị thương sẵn nên không có cách nào chống trả. Lúc này ta sẽ đưa dị hỏa vào trong cơ thể của ngài để phá giải phong ấn lúc đó sẽ rất đau. Tiền bối người có chắc không?”
“Ài, lão nhân này mạng cũng sớm vứt đi rồi nếu tìm được một cơ hội mà lại có tám thành sao ta không dám thử chứ” Lão nhân thở dài.
Lúc này một lão nhân ngồi trên giường, bộ ngực lão nhân để trần. Dù sao Tiểu Y Tiên cũng nhiều lần chữa bệnh cho dong binh nên đã sớm quen không có xấu hổ gì cho lắm. Đặt hai tay lên lưng lão nhân một ngọt lửa bạch ngân theo đó tiến vào. Nàng tập trung tinh thần vào duy trì đưa ngọn lửa đến vị trí phong ấn. Nguồn năng lượng này biết nó gặp nguy hiểm nên chúng co cụm lại một chỗ bất quá nó gặp ngân diễm như giấy mỏng một loại dễ dàng bị ngân diễm xuyên thủng cắn nát sạch sẽ.
Bất quá đây là lần đầu Tiểu Y Tiên làm vậy nên có chút ngoài khả năng cả người nàng lúc này đẫm mồ hôi. Nàng cũng không khỏi làm mạnh tay dẫn đến kinh mạch của lão nhân bị phá vỡ khá nhiều chỗ. Lão nhân run lên hét lên một tiếng lớn: “A, a......”
Thu lại ngọn lửa Tiểu Y Tiên thở ra một hơi sau đó lại tiếp tục dùng Thánh Liệu Thiên chữa trị toàn bộ kinh mạch cùng ẩn hoạn của lão nhân. Tiêu Kiếm chỉ thấy một màn ánh sáng bàng bạc từ người lão nhân chảy vào người Tiểu Y Tiên. Tiêu Kiếm cảm giác được linh lực của nàng đang tăng trưởng khá lớn.
Sau hơn một canh giờ mọi việc mới kết thúc. Lão nhân lúc này mỉm cười nhìn hai người lão bắt đầu ngồi xếp bằng trên giường. Tiểu Y Tiên đã đứng dậy đi lại. Tiêu Kiếm không đành lòng dùng một khăn giấy giúp nàng lau mồ hồi. Tiểu Y Tiên cùng vui lòng nhận lấy. Hai người lúc này khá là thân mật. Bất quá lúc này không khí một trận giao động một khí thế đấu hoàng tràn ra Tiêu Kiếm dùng một vòng quang mang bao bọc lấy Tiểu Y Tiên bảo vệ nàng.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Lại qua mấy tháng, thanh niên mỉm cười từ trong chăn tỉnh dậy. Ánh sang chiếu vào phòng làm hắn cảm giác vô cùng thoải mái. Mấy ngày nay bình yên làm hắn cảm giác thật dễ chịu. Mấy tháng này ngày nào cũng vui vẻ bồi Tiểu Y Tiên cùng Nhã Phi làm cuộc sống hắn thư thái nhiều hắn. Tiểu Y Tiên lúc này vẫn nằm co ro trong chăn giống như một con mèo nhỏ vậy. Nó có vẻ vô cùng thỏa mái.
Thiếu niên tỉnh dậy hắn bước vào sau tấm bình phing bắt đầu tắm rửa. Đây có vẻ là thoái quen bất ly bất khí của hắn. Bạch ngân phát thiếu niên dội từng gào nước lên người. Từng giọt nước chảy tren người hắn làm hắn cảm giác vô cùng thoải mái.
“Phu quân chàng dạy rồi sao?” Từ trong chăn một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đang rụi rụi ánh mắt. Có vẻ như tiếng nước chảy làm nàng tỉnh giấc. Thanh niên cũng đáp lại một lời. Dù sao hôm nay cũng là một lần trắc thí khó mà không dậy sớm đước thể nào chốc nữa Tam ca hắn cũng tìm đến.
Bước ra từ bình phong một thanh niên tuấn mỹ với ánh mắt màu đen nhánh mái tóc màu bạc đang nhìn thiếu nữ đấy nhu tình. Điều này làm nàng có chút đỏ mặt nhưng trong lòng lại chất chứa vô cùng yêu thương. Thiếu niên tiến đến kéo lấy tay nàng ôm lấy nàng rồi kề lên đôi môi thiếu nữ hôn lên những nụ hôn ngọt ngào.
Nụ hôn kết thúc với một ngân tuyến dài giữa hai người. Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng thở ra hổn hền giọng trách mắng: “Chàng đừng thế nữa ta còn phải đi tắm rửa hôm nay còn là một lần chắc nghiệm của gia tộc” Nói đến đây thiếu nữ mang thay ra một đống quần áo để ở chiếc chậu. Huyết da y thiếu niên mỉm cười không khỏi cầm lấy vài đồ lót của nàng mà đưa lên mũi ngửi ngửi có vẻ khá là biến thái. Bất quá hắn định nghĩa ăn đậu hũ của lão bà mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Dù sao bây giờ có Nhã Phi cùng Tiểu Y Tiên hắn không quá lo lăng về vấn đề nhu cầu sinh lý mà công pháp cần. Tất nhiên hắn hiểu muốn giữ được trái tim của phụ nữ thì hắn cần làm cho họ thỏa mãn cả về thể xác lần tin thần.
Thiếu nữ từ phóng tắm bước ra. Lúc này trên người nàng là một bộ xiêm y màu trắng. Một chiếc đai màu lam đậm đang cuốn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hơn thế nữa pháp bảo vài lụa trắng của nàng vắt qua hai vai, nó hơi hơi phiêu giật làm cho nnangf giống như tiên nữ hạ phàm vậy Huyết da y thiếu niên không khỏi này nòng tà ác định kéo nàng đến ôm hôn bất quá Tiểu Y Tiên lại không như hắn ý nguyện dùng tay ngăn miệng hắn lại giọng trách mắng: “Lão công giờ sắp muộn rồi kìa!”
Huyết da y thiếu niên thở dài lắc lắc đầu cùng với thiếu nữ bước ra khỏi căn phòng tiến vào đại sảnh. Hắn vừa bước được vài bước đã thấy một thiếu niên tiến tới. Thiếu niên này hôm nay mặc một bộ quần áo lam y trông cực kỳ nho nhã thư xinh. Huyết da y thiếu niên mỉm cười: “Sơm thế tam ca”
Lam y thiếu niên mặt khó chịu lên tiếng: “ngươi nghĩ vậy sao bây giờ là biết là lúc nào không nếu không nhanh chúng ta có thể bỏ lỡ mất lần chắc thí này đấy!”
Huyết da y thiếu niên gãi gãi đầu: “Được rồi ta biết rồi Tam ca!” Sau đó hắn quay sang nhìn Tiểu Y Tiên: “Tiên nhi chúng ta đi thôi!”
“Ân” Bạch y thiếu nữ khẽ gật đầu.
Trên quảng trường đã khá nhiều người tụ tập lúc này một lam y thiếu nữ đứng bên cạnh một bạch y công tử. Lam y thiếu nữ giọng lẩm bẩm: “Không biết Tiêu Viêm ca ca và Tiêu Kiêm ca ca bao giờ mới đến?”
“A, a...” Bạch y thiếu niên cười cười nói: “Huân Nhi muội đừng quá lo lắng. Chắc họ sẽ đến ngay thôi!”
“A, a...” Vân Dật ngón tay chỉ về một hướng phía mấy người: “Huân Nhi muội nhìn xem nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến a!”
Từ đằng xa ba bóng người bắt đầu tiến đến quảng trường. Một lam y thiếu niên cùng với một huyết da y thiếu niên trông vô cùng tuấn tú và tiêu sái đang đi đồng hành. Cùng với đó là một thiếu nữ mặc bạch y thuần khiết. Trên người nàng tản mát ra khí chất phiêu giật hơn nữa trông nàng hôm nay còn xinh đẹp hơn nhiều so với Huân Nhi. Huân Nhi nhìn thấy nàng khẽ cúi đầu xuống hơi hơi cắn môi Bất quá điều này Vân Dật không có để ý.
Ở thành người nghi thức tất cả mọi người tiến hành trắc thi. Tộc trưởng sẽ cùng các trưởng lão sẽ tham gia việc dự đoán mọi người. Thường dự đoán này dùng để loại bỏ những người có đấu lực khá thấp a. Thường thì Tiêu Tộc lấy tiêu chí trước thành nhân phải đạt đủ bảy đoạn đấu khí. Nếu như hôm nay không đạt đủ tiêu chuẩn tất nhiên là mất một số điều kiện ưu đãi. Mà nói một cách đơn giản Tiêu gia có hai đợt sàng lọc. Một là đợt này và một sau đó một tháng. Nếu đợt này không được còn có đợt sau nhưng đợt này được sẽ được vào Tiêu gia học tập công pháp. Bất quá với Tiêu Kiếm mấy công pháp cùi hắn chẳng để tâm nhưng tam ca cứ lôi hắn đi cho nó có hắn cũng chán nản.
Ba người tiến đến, họ bắt đầu tiền về phía người thiếu niên cùng lam y thiếu niên trước. Đứng xa xa ở đó là một thiếu nữ mặc hồng y, huyết da y thiếu niên lắc đầu thì ra là Tiêu Mị. Hắn cũng chán chẳng buồn để ý đến. Huyết da y thiếu niên một đường bước đến. Lúc này khá nhiề thiếu nữ nhìn hai huynh đệ hắn nhưng một số nữ nhân cũng chỉ dám để ý đến Tiêu Viêm. Còn Tiêu Kiếm ư không bị Tiểu Y Tiên nắm chặt tay thị uy với mấy thiếu nữ bên ngoài mới là lạ. Tiêu Viêm lắc đầu thở dài trong tâm nghĩ: “Ai bảo người tự làm tự chịu bây giờ có hối cũng không kịp!”
“Vân Dật, Huân Nhi” hai thiếu niên lên tiếng.
“Tứ ca, Huân Nhi muội” bạch y thiếu niên cũng lên tiếng.
Hai người lúc này cũng bắt đầu chào hỏi lại đáp lễ. Nhưng ngay sau đó là buổi cử hành lễ thành nhân bắt đầu.
Một âm thanh vang lên từ phía sau lưng hắn, một thiếu niên có vẻ lớn tuổi hơn so với hắn: “Hừ, phế vật Tiêu Kiếm người như ngươi mà cũng xứng với một người như Tiểu Y Tiên sao? Không hồn ngươi tránh xa Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Ngọc tỷ tỷ của ta ra!”
Dù sao ở đây lâu thời gian cùng làm cho Tiểu Y Tiên biết được lão công của mình có người thê tử nữa bất quá nàng cũng khá là giận nhưng ván đã đóng thuyền rồi. Nàng lắc đầu thở dài chỉ có tực giận một bữa chút lên đầu Tiêu Kiếm một trận cho thỏa mái tâm tình. Là phụ nữ ai không muốn chiếm chọn tâm tình người mình yêu chứ. Nhưng là nàng biết người như hắn sẽ không chịu chỉ có mình nàng với lại một mình nàng khó mà đối phó với phương diện kia của hắn được. Thi thoảng hắn sau khi làm song việc đó cũng hay lẻn ra ngoài nàng biết nhưng bỏ qua cho hắn vì dù nàng có cố đi nữa cũng không thể làm gì được.
Huyết da y thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Việc đó không cần ngươi quan tâm. Nếu như ngươi muốn hôm nay có thể khiêu chiến ta chỉ cần ngươi trong vòng ba chiêu không bại ta sẽ làm như ngươi muốn. Nếu ngươi thua thì thu lại tâm tính bất kiêu ngạo đi”
“Hảo, hảo” Thiếu niên mỉm cười nhìn lại hắn: “Được rồi Tiêu Ninh ta sẽ trống mắt xem ngươi lúc đó thua cuộc sẽ có cảm giác gi” Nói đến đây thiếu niên bỏ đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Một trung niên hắn tử mặc một bộ y phục màu lam nhạt khá ấn tượng đứng trước toàn trường. Bất quá với mọi người thì quá quen thuộc với người này rồi. Trắc nghiệm sư của Tiêu gia. Một người khá nổi tiếng trong Tieu gia với biệt danh người khó tính. Bất quá mọi người nhìn nhau vẫn không nói gì. Từng người đang được gọi lên, tất nhiên sau khi lượt kiểm tra của mình là có nhiều người thất vọng và cũng có nhiều người vui mừng. Nhưng có vẻ như hơn nửa trong số đó là thất vọng.
"Tiêu Mị" một âm thanh vang lên từ người trung niên nam tử đang đững giữa quảng trường cẩm trong tay một bản danh sách.
Khi thiếu nữ đưa bước chân bắt đầu chuyển động thì có khá nhiều con mắt đang hướng về phía nàng. Nhiều tiếng nói ca tụng đều vang lên. Thiếu nữ quay mặt về phía huyết da y thiếu niên hếch hếch cằm lên như thị uy vậy. Bạch y thiếu nữ thấy vậy càng túm chặt lấy tay Tiêu Kiếm như hướng thiếu nữ thị uy một loại khác. mọi người trong lòng thở dài nhìn quay lại không ngờ trong lòng cùng hô lên: "Tiêu Kiếm loại phế nhân này thì có gì mà được nhiều thiếu nữ thích như vậy chứ? Đẹp trai sao đẹp trai mà không có thực lực có gì tốt???"
Hồng y thiếu nữ trong lòng lẩm bẩm: "Hừ hắn đã trở thành phế vật rồi ngươi còn luyện tiếc gì nữa chứ Tiêu Mị".
Thiếu nữ nhẹ nhàng bước tay lên đại đặt tay lên ma thạch bia truyền đấu khí vào. Thạch bia liên tục lóe sáng. Rồi dừng lại hẳn ở một chứ to.
Trung niên nhân trên đai cười có chút mừng rỡ vì Tiêu gia, hắn lên tiếng nói: "Tiêu Mị: nhất tinh đấu giả"
"A, hahahaha, thấy chưa ta đoán đúng mà trong một năm nay thiên tài Tiêu Mị của Tiêu gia ta sẽ bước vào đấu giả mà" một thiếu niên đang nói với một thiếu niên khác trong quảng trường.
"Ưh, tư chất của Tiêu Mị so ra chỉ kém Huân Nhi tiểu thư cùng với Tiêu Ngọc biểu tỷ thôi a!"
Hàng loạt tiếng ca ngợi vang lên dành cho nàng. Hồng y thiếu nữ bước đến hướng chỗ đại doanh Tiêu Kiếm mà bước đi.
"Tiêu Viêm ca ca, Vân Dật ca ca, Huân Nhi biểu tỷ" riêng về phần hai người còn lại Tiêu Mị ngước mắt một cái nhưng cũng không thèm chào hỏi một câu. Trong lòng nàng lẩm bẩm: "hừ lát nữa ta cũng muốn xem thực lực của ngươi đến chừng bao nhiêu a"
Lúc này một thanh âm khác lại vang lên trên đài: "Tiêu Huân Nhi"
"Nga" Vân Dật lúc này mỉm cười: "Đến Huân Nhị muội muội rồi" Nghe thấy vậy Huân Nhi cũng là khẽ gật đầu.Lặng lẽ bước đến thạch đài.
Ở đây ánh mắt tập trung nhìn chăm chú phía dưới, cô gái nện bước không vội không nhanh tiến tới bia đá tiền, bàn tay nhỏ bé đưa ra, ống tay áo kéo lên, lộ ra bàn tay trắng như tuyết.
Ngọc thủ nhẹ nhàng tiếp xúc với bia đá, Huân Nhi đôi mắt chậm rãi nhắm lại, đấu lực trong cơ thể, cấp tốc bắt đầu khởi động.
Theo đấu lực đưa vào, Tấm bia đá vẫn yên lặng khoảnh khắc sau, cường quang xạ phóng...
Đấu giả: Nhất tinh!
Nhìn Tấm bia đá phía trên kia kim quang lóe lên bốn chữ to, huấn luyện giữa sân, thoáng yên lặng, mọi người sững sờ, rồi thanh âm lớn dần lớn dần.
" Huân Nhi tiểu thư, một tinh đấu giả!"
Có chút rung động trước bốn chữ to kim quang phát sáng , trắc nghiệm viên nhịn không được sợ hãi lắc lắc đầu than, quát lớn.
" Sách sách... Mười lăm tuổi đấu giả... Thực không hổ là..."
Nghe trắc nghiệm viên công bố, trên đài cao tiêu chiến kinh hỉ hít vào một hơi, lời nói cuối cùng cũng mơ hồ vang đến. Thấy thế Mẫn Lan bên cạnh mở miệng nói: "Phu quân đây chẳng qua là Huân Nhi nhà ta ẩn nhẫn thực lực thôi?"
"Nga" Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn về phía Huân Nhi: "Nàng muốn nói là"
Tiêu Mẫn Lan mỉm cười nhìn về phía phu quân của mình: "nàng bây giờ ta dám cá với phu quân là ít nàng cũng là tấm nhất tinh đến tam tinh đại đấu sư đi"
"Nga" Thấy thế mọi người trên khu vực đài quan sát đều cả kinh há hốc miệng. Trong lòng không nói ra quả không hổ là...
Tiêu Chiến lúc này đột ngột thở dài nhìn xuống phía dưới: "Lan nhi nàng biết thực lực của mấy đứa nhỏ dưới kia không có vẻ như mấy đứa đều ùng quy tức công ta nhìn không rõ a!"
"A, a" Mẫn Lan thiếu phụ mỉm cười nhìn về phía đám người Tiêu Kiếm: "Về phần Kiếm nhi ta không rõ có vẻ nó thu liễm khá tốt cũng có thể nó không có chút đấu khí ba đồng nào nhưng ta cũng nhìn ra chút Tiên nhi, Viêm nhi và Vân Dật ba đứa này đều tu luyện công pháp cùng loại với chúng ta" thiếu phụ nói nhỏ vào tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến trả lời: "Chẳng lẽ sư phụ thu tất cả chúng làm đồ đệ sao nhưng mà ta lấu lắm rồi cũng không gặp qua mặt nhân gia ngài nha?"
"Hừ" Thiếu phụ hừ lạnh một tiếng nhìn về Tiêu Chiến: "Ta làm sao mà biết được lão nhân gia ngài. Lão nhân gia ngài tính tình quái gỡ lúc thì cần thì không thấy có mặt lúc không cần thì... Haizzz, mà dù sao lão nhân gia đâu có coi chúng ta là đệ tử đâu"
Trung niên hán tử nghe thấy vậy lắc đầu thở dài rồi hít sâu một cái: "Nàng nói đúng nhưng dù sao người cũng là có ơn truyền thụ chúng ta dù ngài không coi trọng chúng ta là đệ tự chính nhưng trong lòng ta lão nhân vẫn là sư phụ a"
"Haizzz" thiếu phụ thở dài một hơi: "thiếp biết rồi a!" Sau đó Tiêu Mẫn Lan chỉ về phía Vân Dật nói: "Dật nhi nó hẳn cửu đoạn đấu khí sắp bước vào đấu giả đi cũng tương đương luyện khí kì đỉnh phong!" Nghe thấy thế Tiêu Chiến gật đầu đồng ý. Thiếu phụ tiếp tục chỉ vào phía thiếu nữ mặc bạch y: "Tiên Nhi thực lực giờ là Thai Tức trung kỳ cảnh giới" Nghe thấy thế Tiêu Chiến vuốt vuốt cằm tỏ rõ thỏa mãn. Còn về Tiêu Viêm nói đến đây thiếu phụ cười lạnh một tiếng: "Nguyên Anh trung kỳ"
"phụt" Tiêu Chiên đang nâng chén trà lên miệng thì không khỏi phụt hết chén trà ra ngoài. Mấy trưởng lão thấy vậy nghi hoặc: "Tiêu Chiên ngươi làm sao vậy?" Dù sao sau khi biết phu thê Tiêu Chiên là đấu hoàng mấy người trở nên cung kính hơn nhiều mà một bộ luôn là lấy lòng mấy người này dù sao biết đau sau lưng họ là một cao cấp luyện dược sư so với đan vương Cổ Hà còn cao cấp hơn.
"Mấy trưởng lão, ta không sao!" Tiêu Chiến lắc đầu hướng mọi người nói. Mấy người nghe thấy vậy mới im lặng tiếp tục quan sát toàn trường. Tiêu Chiến thở dài một hơi. Hắn cũng không ngờ là lại bị nhi tử sớm vượt mặt bất quá là lúc này hắn cao hứng còn không hết.
Một tiếng trên đài cao phát ra: "Tiêu Vũ Vân Dật"
"Đến lượt đệ rồi Tứ đệ" Tiêu Viêm lên tiếng sau đó vỗ vỗ vai Vân Dật.
"Vân Dật ca ca đến lượt huynh rồi" ba thiếu nữ đều lên tiếng nói với Tiêu Vũ Vân Dật.
"Được rồi mọi người" Tiêu Vũ Vân Dật mỉm cười.
Bạch y thiếu niên bước lên đài. Theo gió tà áo hắn tung bay làm cho hắn vô cùng tiêu sái. Nhiều thiếu nữ cũng ngây ngất nhìn hắn bất quá bộ dạng của hắn vẫn một như tảng băng không để ý đến họ. Tất nhiên theo đó là một số ánh mắt sát khí của nam nhân dành cho hắn. Thiếu niên đi đến đặt tay lên đó một dòng chữ sáng lên.
"Tiêu Vũ Vân Dật đấu khí: cửu đoạn. Cấp bậc: cao cấp"
"Nga" cả toàn trường trấn kính. Nhiều thiếu nữ bắt đầu vứt cho hắn nhành hoa. Tiêu Vũ Vân Dật quay sang nhìn mọi người nở nụ cười. Nụ cười của hắn làm khá nhiều thiếu nữ điều đứng.
"Sách, sách" Tiêu Viêm quay sang nhìn Tiêu Kiếm mỉm cười: "không ngờ Vân Dật đệ lại là người được nhiều thiếu nữ ái mộ như vậy!"
Bất quá không như Tiêu Viêm mong đợi về phía câu trả lời của Tiêu Kiếm. Mà lúc này Tiêu Kiếm mặt đang cáu kính nhìn về phía Tiểu Y Tiên, Tiểu Y Tiên có chút thất thần. Điều này cũng không tránh khỏi. Đơn giản vì nụ cười của hắn khá là mê hoặc, nữ giới cũng giống nam nhân khi thấy mĩ nhân một dạng sẽ có chút sy mê bất quá nó không phải là yêu. Trên đời này mấy cuổn tiểu thuyết thấy là yêu hay là vừa nhìn thấy đẹp trai đã yêu thì 99% là giả dối. Yêu chỉ vì người khác đẹp thì đó không phải là yêu mà chỉ là thích khi nhìn lâu sẽ cảm thấy chán. Dù xấu hay đẹp nhìn lâu cũng sẽ thành quen, đơn giản là xấu nhìn lâu sẽ trở thành bớt xấu, đẹp nhìn lâu cũng thành ít đẹp đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger