Buổi chiều hôm nay đi dạo phố với Bạch Tình Đình nên buổi tối về đến nhà Diệp Lăng Phi ngủ thẳng một giấc đến sáng. Cô gái này quả là có bản lĩnh đi dạo phố, Diệp Lăng Phi không thể làm được như nàng, có thể đi dạo khắp các cửa hàng cả buổi chiều mà không thấy chán. Khi Diệp Lăng Phi đi dạo phố với nàng, hắn phụ trách việc cầm hàng chục cái túi lớn nhỏ chứa quần áo và đồ trang sức mà nàng mua. Nhìn hắn cứ lẽo đẽo theo sau không khác gì một con Golem chạy theo một cô gái.
Diệp Lăng Phi dừng xe ở bãi đỗ xe của tập đoàn Tân Á, mang theo túi sữa đậu ành và bánh quẩy xuống xe. Bạch Tình Đình đã đi làm từ sáng sớm thế nhưng Vú Ngô lại không biết hôm nay Diệp Lăng Phi có đi làm hay không, thế nên bà không kịp chuẩn bị bữa sáng. Bởi vậy, Diệp Lăng Phi phải mua sữa đậu nành và quẩy trên đường đi làm.
Diệp Lăng Phi tiến vào trong tòa nhà của tập đoàn. Trước bàn tiếp khách ở đại sảnh là một nhân viên mới, Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: “Mình cùng làm nghỉ được có ba ngày mà công ty đã đồi tiếp tân mới rồi à?”
Nếu như là mọi ngày thì chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ đi đến để bắt chuyện thế nhưng hôm nay hắn lại không làm như vậy mà đi thẳng đến thang máy lên Bộ tổ chức.
- Chào giám đốc.
Diệp Lăng Phi vừa mới đi đến khu vực của Bộ tổ chức thì có một nhân viên chào hắn. Mặc kệ Diệp Lăng Phi là người như thế nào thì hắn vẫn là giám đốc Bộ tổ chức. Tuy rằng Diệp Lăng Phi đã công khai tuyên bố mặc kệ mọi chuyện của Bộ tổ chức, thế nhưng những nhân viên trong Bộ vẫn rất cung kính khi nhìn thấy hắn.
Đi ngang qua phòng làm việc của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi liếc nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong phòng có ba người, nhưng chỗ ngồi của Đường Hiểu Uyển thì trống không.
“Tiểu nha đầu này chạy đi đâu vậy?” Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Đường Hiểu Uyển, cũng không biết hôm nay Đường Hiểu Uyển có đi làm không, hắn cảm thấy thất vọng. Hắn vốn nghĩ rằng nếu như nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đi làm thì sẽ đi tới nói chuyện vài câu.
Diệp Lăng Phi đi qua phòng làm việc của Đường Hiểu Uyển một đoạn thì tới cửa phòng làm việc của hắn. Không đợi hắn lấy chìa khóa mở cửa, Từ Oánh đã ôm một xấp tài liệu xuất hiện phía sau hắn.
- Giám đốc Diệp.
Giọng nói của Từ Oánh không có một chút tình cảm nào, cứ như là muốn dọa Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: “Trợ lý gì mà bước đi không có lấy một tiếng động. Mình thấy nàng không nên làm trợ lý nữa, có khi đi làm quỷ dọa người lại hay hơn.”
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Diệp Lăng Phi không nói ra ngoài miệng, thậm chí hắn không thèm quay đầu lại. Hắn mở cửa phòng làm việc rồi đi vào trong.
Từ Oánh cũng đi theo vào, thuận tay nàng đóng cửa phòng lại.
- Nói đi, có chuyện gì.
Diệp Lăng Phi đặt túi sữa đậu nành và quẩy lên bàn làm việc. Hắn đặt mông xuống ghế, ngả người về phía sau, bực mình hỏi.
- Giám đốc Diệp, đây là những đơn xin nghỉ cần ngài ký tên. Ngày hôm qua Vương Lỵ xin nghỉ một ngày, chiều thứ năm Đường Hiểu Uyển xin nghỉ ba tiếng.
Từ Oánh mở đống tài liệu ra, nàng đặt những giấy phép xin nghỉ trước mặt Diệp Lăng Phi. Đặt xuống bàn xong, nàng nói:
- Đây là danh sách những hợp đồng từ Bộ tiêu thụ chuyển sang, trong đó có một số hợp đồng bởi vì kỳ hạn công trình chặt thế cho nên bị Bộ sản xuất xếp vào loại không có cách nào để hoàn thành. Bộ tiêu thụ muốn phối hợp cùng với Bộ tổ chức để hoàn thành những hợp đồng này. Giám đốc Tôn nói những hợp đồng này cần phải hoàn thành và cần phải có chữ ký của giám đốc Diệp để Bộ sản xuất có thể giao hàng đúng thời hạn.
Diệp Lăng Phi cau mày nhìn đống danh sách hợp đồng trước mắt. Hắn quay sang nhìn Từ Oánh, không nhịn được nói:
- Việc này phiền tới tôi làm gì, không phải có phó tổng Trần sao, để cho cô ta ký tên. Tôi mặc kệ những việc này.
Từ Oánh đứng bất động, nàng bình tĩnh nói:
- Phó tổng Trần tạm thời đã bị cách chức, thế nên tất cả những việc trong Bộ tổ chức đều do ngài toàn quyền xử lý. Đồng thời, chiều hôm nay sẽ có một hội nghị để thẩm tra phó tổng Trần xem có phải đã vì chuyện riêng mà làm chuyện bất lợi với những hạng mục công trình của tập đoàn hay không, đến lúc đó sẽ có cả những lãnh đạo cao cấp đến họp. Bởi vì giám đốc Diệp phải nằm viện tĩnh dưỡng thế nên họ không thông báo cho ngài.
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy hiểu ngay ra rằng Tiễn Thường Nam đã bắt đầu động thủ với Trần Ngọc Đình. Lúc trước hắn còn không hiểu tại sao Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn vốn là người bên cạnh Tiễn Thường Nam lại tự dưng muốn chống đối với mình. Thế nhưng sau khi nghe Từ Oánh nói Diệp Lăng Phi mới hiểu được nhất định trong đó có quan hệ. Bởi vì lần trước Tiễn Thường Nam không lôi kéo được mình thế nên mới xui khiến hai người này cố ý làm khó mình. Chúng muốn hắn phải rời khỏi Bộ tổ chức để cho chúng thế chân vào.
Diệp Lăng Phi không khỏi cười thầm, hắn nghĩ: “Tiễn Thường Nam, mày quá coi thường Diệp Lăng Phi này rồi. Chuyện này mà có thể làm khó được tao sao? Được, không phải là mày muốn đối đầu với tao sao? Tôi sẽ khiến cho hai thuộc hạ của mày sống cũng không dễ chịu gì.”
Chủ ý đã định, Diệp Lăng Phi phân phó:
- Từ Oánh, phiền cô thông báo với Bộ tổng hợp, chuẩn bị cho tôi một chỗ ngồi. Nếu như không sắp xếp cho tôi một chỗ ngồi thì lão tử sẽ lột hết y phục của tên khốn kiếp Phạm Văn Thông ném ra ngoài cửa sổ.
Từ Oánh sửng sốt, trên gương mặt lạnh lùng của nàng có chút biến đổi. Từ Oánh cảm giác khẩu khí của Diệp Lăng Phi đúng là của những kẻ lưu manh, nàng không thể ngờ rằng một người có thân phận và địa vị như Diệp Lăng Phi lại có thể nói ra những lời như vậy.
- Giám đốc Diệp, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Từ Oánh ôm lấy đống tài liệu vào trước ngược, dự định xoay người bước đi. Thì lại nghe Diệp Lăng Phi nói:
- A, phó tổng Trần có tới không?
- Chiều nay phó tổng Trần sẽ tới tham gia hội nghị.
Từ Oánh trả lời.
- Không còn việc gì nữa, đi đi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Sau khi Diệp Lăng Phi xua tay thì Từ Oánh mới rời khỏi phòng làm việc. Nàng vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi thì gặp trợ lý của Trần Ngọc Đình là Lục Tuyết Hoa. Lục Tuyết Hoa mang theo vẻ mặt buồn rượi rượi đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Ngọc Đình.
- Đang buồn à?
Từ Oánh nhìn Lục Tuyết Hoa, nàng nở một nụ cười hiếm thấy.
- Là cô thì cô có buồn không?
Lục Tuyết Hoa lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Tôi đã làm việc cho phó tổng Trần hai năm rồi, phó tổng Trần đối với tôi rất tốt. Bây giờ nếu như phó tổng Trần không làm phó tổng nữa thì tôi phải làm sao bây giờ. Tôi với bạn trai vừa mua một căn phòng, nhưng mà là mua trả góp. Bây giờ nếu như không được làm trợ lý nữa thì tôi biết lấy tiền đâu mà trả.
Từ Oánh an ủi nói:
- Tuyết Hoa, đừng buồn nữa. Tôi thấy chuyện này không phải như cô nghĩ đâu, thái độ làm người của phó tổng Trần tất cả chúng ta đều biết. Tôi tin cô ấy sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.
- Tôi cũng hi vọng như vậy. Thế nhưng tình hình trước mắt không phải là cô không biết, việc đình chỉ công tác của phó tổng Trần là do ban lãnh đạo quyết định, lần này thì phó tổng Trần nguy thật rồi. Chỉ là nói lại thì phó tổng Trần cũng thật là, hà tất phải gánh chịu hết. Cái hạng mục kia tuy là do cô ấy làm chủ thế nhưng việc mua sắm thiết bị là do Bộ vật tư phụ trách. Bộ vật tư mua giá cao những thiết bị đó thì có liên quan gì tới phó tổng Trần.
Lục Tuyết Hoa nói lẩm bẩm.
- Tuyết Hoa, cô không cần phải lo lắng. Cô đừng lo lắng cái chức vụ này, người như cô chắc chắn sẽ tìm được một công việc tốt, sợ cái gì.
- Nói thì là như vậy thế nhưng một tháng tôi phải trả 2300 đồng tiền nhà rồi còn tiền sinh hoạt nữa, lấy tiền đâu ra bây giờ? Tôi vốn định đầu năm sau sẽ kết hôn với bạn trai của tôi nhưng có lẽ phải hủy thôi. Không biết bạn trai tôi sẽ nghĩ thế nào về tôi, anh ấy cũng đang cần tiền.
- Tuyết Hoa, không phải là tôi có ý gì với cô thế nhưng mà hà tất cô phải nuôi bạn trai cô như vậy. Một người đàn ông mà không làm gì cả chỉ ngồi chờ cô nuôi, nếu là tôi thì tôi đã sớm đá hắn rồi. Phụ nữ chúng ta hà tất phải nuôi đàn ông.
Từ Oánh không nể nang, nàng không coi bạn trai của Lục Tuyết Hoa ra gì. Lục Tuyết Hoa và Từ Oánh vào công ty cùng nhau thế nên quan hệ của hai người rất tốt. Từ Oánh cũng đã gặp qua bạn trai của Lục Tuyết Hoa, nàng thấy hắn là kẻ không có bản lĩnh gì. Thế nhưng Lục Tuyết Hoa lại không cho là như vậy, lúc nào nàng cũng cho rằng bạn trai mình là người mà cả vạn người mới có một. Từ Oánh hoài nghi Lục Tuyết Hoa đã bị bạn trai nàng bỏ bùa mê thuốc lú gì nên mới khiến cho nàng thần hồn điên đảo như vậy.
Sau khi Lục Tuyết Hoa nghe Từ Oánh nói như vậy, nàng lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Có lẽ đó là số kiếp của tôi, yêu ai không yêu lại yêu hắn. Thôi không nói nữa, tôi còn phải đi làm việc, nói chuyện sau nha.
Lục Tuyết Hoa nói xong liền đi qua trước mặt Từ Oánh. Nhìn theo sau lưng Lục Tuyết Hoa, Từ Oánh thở dài một tiếng. Nàng vừa định đi thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở ban công.
- Giám đốc, anh có chuyện gì vậy?
Từ Oánh thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình, trong lòng nàng không hiểu rốt cuộc vị giám đốc cổ quái này muốn làm gì. Bất quá, ngoại trừ thái độ không hài lòng trong công việc ra thì Từ Oánh cảm giác nhân phẩm của Diệp Lăng Phi cũng không tệ. Ít nhất cho tới bây giờ Diệp Lăng Phi cũng chưa hề quấy rầy nàng. Không giống như những giám đốc trước, luôn dùng những từ ngữ khiếm nhã để làm phiền nàng.
- Không có gì, chỉ muốn nhìn một chút xem các cô đang nói chuyện gì.
Diệp Lăng Phi không hề mảy may có chút xấu hổ gì khi hắn nghe trộm.
- Giám đốc, nếu như không có việc gì thì tôi đi làm việc đây.
Từ Oánh nói.
- À, chờ một chút.
Diệp Lăng Phi hô:
- Phiền cô giúp tôi thu thập một số tài liệu về hạng mục cải tạo kia, rồi đặt lên bàn làm việc của tôi, buổi trưa tôi muốn xem qua một chút. Nhân tiện tôi nhắc nhở một chút, tôi muốn tập trung vào những vấn đề liên quan đến thiết bị, bao gồm các yêu cầu về mua sắm, tình hình hoạt động của các hợp đồng. Hiểu chưa?
Từ Oánh gật đầu nói:
- Giám đốc, tôi sẽ chuẩn bị những cái này cho anh.
Từ Oánh rời đi, Diệp Lăng Phi lại về phòng làm việc. Hắn cầm lấy danh sách các hóa đơn, nhìn kỹ một chút, nhân ra những đơn đặt hàng giao trong kỳ nhưng Bộ sản xuất không có cách nào đảm bảo đều bị đánh dấu bằng một sợi dây hồng.
“Tôn Hằng Viễn, mày thật lợi hại, ngay cả tao mà cũng dám chơi. Hừ, không phải mày muốn chơi sao, tao sẽ chơi đủ với mày.” Diệp Lăng Phi khẽ nhếch miệng cười nhạt. Hắn cầm lấy những hợp đồng này, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi vừa ra khỏi văn phòng thì đã trông thấy Đường Hiểu Uyển đi tới gần hắn.
- Giám đốc.
Đường Hiểu Uyển không dám ở trước mặt mọi người gọi Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca, chỉ có thể gọi hắn là giám đốc.
- Có việc gì vậy?
Diệp Lăng Phi vốn đã đóng cửa ban công lại, giờ trông thấy Đường Hiểu Uyển hắn lại đẩy cửa ra.
Đường Hiểu Uyển gật đầu nói:
- Chỗ của em có một tài liệu cần anh ký.
Diệp Lăng Phi liền đi tới văn phòng, tiện tay cầm lấy bản danh sách hợp đồng ném lại trên bàn công tác, hắn ngồi trên ghế cười nói:
- Hiểu Uyển, sao em không gọi điện thoại cho anh, anh sẽ trực tiếp đến ký cho em, cần gì phải tự tới đây như vậy.
Đường Hiểu Uyển cầm tập tài liệu trong tay, quanh co nói:
- Em là có chuyện cần tìm anh, sợ người ta hiểu lầm cho nên mới nói dối như vậy.
- Tiểu nha đầu anh đã sớm biết em nói dối mà. Nào nói đi, em tìm anh có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Là chuyện của chị Khả Hân.
Đường Hiểu Uyển cúi đầu suy nghĩ xem có nên hỏi Diệp Lăng Phi hay không, nhưng nàng nhớ tới dáng vẻ tức giận của Lý Khả Hân, không nhịn được phải hỏi hắn.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển chần chừ nhìn mình thì hiểu rằng nàng đang lo lắng liệu hỏi mình có khiến mình không vui hay không. Diệp Lăng Phi liền đứng lên, đi tới trước phòng làm việc, khóa cửa rồi mới quay lại, khẽ vỗ vỗ vai ý bảo Đường Hiểu Uyển ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
- Em uống cà phê không?
Diệp Lăng Phi nhẹ giọng hỏi.
- Diệp đại ca, không cần đầu, em chỉ muốn hỏi chuyện của chị Khả Hân, em còn phải quay về làm việc nữa.
Đường Hiểu Uyển tuy có quan hệ mập mờ với Diệp Lăng Phi nhưng nàng không dám đối diện với hắn. Chỉ cần nhìn thấy hắn thôi, nàng đã cảm thấy tim đập thình thịch.
- Gấp làm gì, dẫu sao lượng công việc của Bộ tổ chức hiện tại cũng không phải là lớn. Em cứ chờ anh pha hai ly cà phê đã, em không uống thì anh uống.
Diệp Lăng Phi nói xong liền rời khỏi ghế sô pha, hắn lấy tác gói cà phê hòa tan trên bàn công, đun nước lên rồi pha thành hai tách.
- Hiểu Uyển, em không cần phải nói anh cũng biết, em muốn hỏi anh Khả Hân và anh đã xảy ra chuyện gì phải không, chuyện này khá dài dòng, em cho anh một chút thời gian anh mới giải thích được.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện Lý Khả Hân thì thầm thở dài một hơi. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Diệp Lăng Phi pha xong hai ly cà phê, bưng tới trước mặt Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vội vàng cảm ơn vài tiếng, nhận lấy tách cà phê, nhưng cũng không uống ngay.
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển. Hắn chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt cà phê lên bàn. Hắn vỗ vỗ lên vai Đường Hiểu Uyển, vắt chân lên nói:
- Hiểu Uyển, có một số chuyện không phải anh muốn giấu diếm mà chỉ là nhất thời anh không thể nói cho em biết được mà thôi. Em sợ bọn em hiểu lầm nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay.
- Diệp đại ca, em nghe chị Khả Hân nói là anh đã có lão bà.
Đường Hiểu Uyển không kìm được cất tiếng hỏi. Đêm hôm trước, nàng đã nghe Lý Khả Hân lẩm bẩm Diệp Lăng Phi là người trăng hoa. Trong lòng Đường Hiểu Uyển cảm thấy có một cảm giác khác thường, tư vị gì cũng có. Ngày hôm qua, nàng suy nghĩ cả ngày, thầm tính xem có nên đến trước mặt Diệp Lăng Phi hỏi là Lý Khả Hân có nói đúng như vậy hay không.
Diệp Lăng Phi biết rõ tính cách của Lý Khả Hân, nhất định nàng sẽ nó cho Đường Hiểu Uyển biết vì Lý Khả Hân sợ rằng Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi lừa gạt. Hắn đưa mắt nhìn Đường Hiểu Uyển đang hỏi mình, trong lòng thầm nghĩ: “Không bằng cứ thẳng thắn, tránh để Đường Hiểu Uyển nghĩ rằng mình giấu diếm.”
Diệp Lăng Phi đưa bàn tay phải chạm vào vai của Đường Hiểu Uyển, hơn dùng sức một chút. Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi kéo vào trong ngực, nhưng giờ phút này nàng lại có một cảm giác không tình nguyện, trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn: “Nếu Diệp Lăng Phi thực sự có lão bà, mình chẳng phải là bên thứ ba, phá tan hạnh phúc gia đình người ta hay sao?”
Diệp Lăng Phi cảm thấy Đường Hiểu Uyển không tình nguyện, hắn đành thở dài nói:
- Hiểu Uyển, đôi khi làm người rất khó khăn. Anh và Bạch Tình Đình đều bị bức bách ở cùng một chỗ.
- Bạch Tình Đình ư?
Đường Hiểu Uyển sững sờ, nàng cảm thấy hình như cái tên này rát quen thuộc.
- Ừ, chính là con gái của Bạch Cảnh Sùng, chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
Diệp Lăng Phi giới thiệu Bạch Tình Đình cho Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vừa nghe xong thì trong lòng không kìm được, bỗng nhiên muốn rời khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi. Thế nhưng, Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy nàng, khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
- Thực tế không giống như em nghĩ, anh và Bạch Tình Đình chỉ đang ở trong giai đoạn sống thử, đây cũng là bị bắt buộc mà thôi.
Diệp Lăng Phi hơi thở dài, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Đường Hiểu Uyển dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, nhịn không được hỏi:
- Diệp đại ca, tại sao anh lại bị bức bách?
- Anh cũng không rõ, nói tóm lại là ba của anh quen biết ba của Bạch Tình Đình. Hai bên đã sớm ước định hôn sự từ trước. Cha mẹ anh đã mất nhiều năm, anh hoàn toàn không biết chuyện này. Nửa tháng trước, Bạch Cảnh Sùng nói cho anh biết thân phận của anh, năm đó ông ta đã ước hẹn cùng với ba. Em nghĩ thử xem, anh với Bạch Tình Đình chưa quen biết lẫn nhau, hơn nữa, người ta còn là thiên kim tiểu thư nhà giàu, anh chỉ là một kẻ nghèo hèn, làm sao có thể sống chung với cô ta được? Anh và Bạch Tình Đình đều không đồng ý nhưng Bạch Cảnh Sùng vẫn cứ ép buộc hai người đành phải làm như vậy. Chỉ là con người của anh không muốn bị người khác bố thí, càng không muốn dựa vào người khác cho nên chuyện này anh chưa từng nói cho người khác biết, thậm chí Bạch Cảnh Sùng muốn đưa anh vào tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ anh cũng không đi. Anh muốn dựa vào nỗ lực của mình để thành công. Hiểu Uyển, cho dù em có khinh bỉ anh thì anh cũng không dấu giếm. Chỉ là, anh sợ nói ra sẽ khiến em rời xa anh.
Diệp Lăng Phi nói y như thật, lại còn phối hợp thêm cái vẻ mặt ủ rũ, động tác than thở khiến cho Đường Hiểu Uyển tin là thật.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Đường Hiểu Uyển vốn tưởng Diệp Lăng Phi là một người đàn ông đã kết hôn, không ngờ sự thực lại là như vậy. Nàng biết quan hệ hiện nay giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sẽ khiến người ta hiểu lầm, nhưng sau khi nghe hắn nói xong, nàng không trách hắn nữa, ngược lại cảm thấy đồng tình, cảm thấy tự trách mình vì đã khiến hắn phải đau lòng. Nàng chủ động áp thân thể vào Diệp Lăng Phi, đau lòng nói:
- Diệp đại ca, xin lỗi anh, là em đã trách oan anh.
- Hiểu Uyển không sao, anh không trách em, có trách thì trách anh đã không nói thật với bọn em. Khả Hân nhất định nghĩ là như vậy. Nhưng cho dù anh có thực sự đã kết hôn thì chúng ta vẫn là bạn bè, không cần phải đoạn tuyệt đúng không?
Tay Diệp Lăng Phi khẽ từ đầu vai của Đường Hiểu Uyển mà từ từ trượt xuống, đi tới eo lưng của nàng. Ôm nàng vào lòng, đanh thép nói:
- Anh rất quý trọng tình bạn bè của chúng ta, anh hy vọng mọi người có thể hiểu anh, hiểu được nỗi khổ tâm của anh.
- Diệp đại ca, em xin lỗi anh, đáng lẽ em không nên hoài nghi anh.
Nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, trong lòng Đường Hiểu Uyển đã thầm sớm hối hận: “Nói gì thì nói, Diệp Lăng Phi cũng chưa nói mình là bạn gái của anh ấy, cho dù người ta có bạn gái khác, thì mình dựa vào cái gì mà trách anh ta cơ chứ?”
Đường Hiểu Uyển cũng đành bất chấp mọi thứ, không ngừng xin lỗi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi là người như thế nào, nhìn qua là biết Đường Hiểu Hiểu Uyển đã tin vào câu chuyện đó, cũng biết luôn bây giờ có thể nàng đang cảm thấy đau lòng và đầy hối hận. Diệp Lăng Phi không kìm được chạm tới bộ ngực sữa của nàng, khẽ xoa nắn.
Đường Hiểu Uyển lúc này vẫn còn yên lặng trong người Diệp Lăng Phi. Cho dù nhận thấy Diệp Lăng Phi đang xoa nắn Bộ ngực của mình, nàng cũng không có một chút ý định muốn ngăn cản. Ngược lại, trong lòng nàng lại có một cảm giác ngọt ngào, sự tê dại truyền đến từ bộ ngực khiến cho Đường Hiểu Uyển có một cảm giác rất kích thích.
Diệp Lăng Phi thấy thời cơ tốt, thừa dịp Đường Hiểu Uyển chưa định thần, hắn đã dán môi vào bờ môi của nàng. Đầu tiên hai mắt của Đường Hiểu Uyển mở to nhìn hắn, không thể ngờ được Diệp Lăng Phi lại có thể dám từ trong phòng làm như vậy. Nàng bị Diệp Lăng Phi hôn hít làm cho đầu trống rỗng, hai bờ môi dán chặt lấy nhau, không có bất kỳ kẽ hở nào.
‘Bộp!’ Ly cà phê trong tay của Đường Hiểu Uyển rơi xuống đất, một ít cà phê còn bắn tung tóe lên trên người Diệp Lăng Phi.
- Xin lỗi, thật xin lỗi.
Đường Hiểu Uyển sợ hãi, vội vàng đứng lên. Nàng tính cầm cây lau nhà để lau lại nhưng Diệp Lăng Phi không cho nàng cử động.
- Hiểu Uyển, mặc kệ đi, em vội vàng làm gì.
Diệp Lăng Phi sờ vẫn chưa đủ, hắn không cam lòng tiếp tục chạm vào Bộ ngực của nàng.
- Diệp đại ca, em dọn dẹp chút đã
Đường Hiểu Uyển nói xong liền giãy dụa khỏi người Diệp Lăng Phi, hai má ửng đỏ, vội vã đi tới góc phòng cầm lấy cây lau nhà.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển như vậy thì biết rằng nàng sợ ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi lâu sẽ bị đồng nghiệp phát hiện. Diệp Lăng Phi cũng không muốn làm khó nàng, cười nói:
- Được rồi, em giúp anh lau dọn sạch sẽ.
Đường Hiểu Uyển cầm cây lau nhà lên, cặp mông cong kéo cây lau nhà trước mặt Diệp Lăng Phi. Động tác này thật là hấp dẫn hắn.
Diệp Lăng Phi nhịn không được duỗi tay ra khẽ vỗ vỗ vào cặp mông của nàng. Cú vỗ này khiến cho Đường Hiểu Uyển bị kích thích, nàng liền đỏ mặt, đứng thẳng dậy nói:
- Diệp đại ca, anh thật là xấu, không cho phép anh đánh Hiểu Uyển.
- Ai bảo em câu dẫn anh, dùng cặp mông khêu gợi như vậy để hấp dẫn anh. Anh là đàn ông, làm sao có thể chịu được.
Diệp Lăng Phi nói năng rất hùng hồn, đem toàn bộ tội đổ lên trên người Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nhếch miệng lên, cất tiếng nói:
- Diệp đại ca, anh thật là, Hiểu Uyển không nói chuyện với anh nữa.
Đường Hiểu Uyển nói xong liền tiếp tục công việc.
Diệp Lăng Phi cười ha hả đứng lên rồi lại vòng tới sau lưng Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển lúc này rất cảnh giác, vội vàng chuyển thân, không cho Diệp Lăng Phi chạm vào mông của nàng nữa. Diệp Lăng Phi cũng không định tiếp tục khiêu khích nàng, hắn tới bàn làm việc, cầm lấy danh sách hợp đồng, hướng về phía nàng nói:
- Hiểu Uyển, anh đi ra ngoài một chút, em cứ ở trong phòng làm việc của anh.
- Dạ.
Đường Hiểu Uyển đồng ý nói. Sau đó nàng thấy Diệp Lăng Phi cầm lấy bản hợp đồng thì nghi hoặc hỏi:
- Diệp đại ca, anh đi đâu vậy.
- Cãi nhau, anh muốn kết thúc chức trách giám đốc này, nên muốn đi cãi nhau với các ngành khác.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi cầm lấy bản danh sách hợp đồng của Bộ tiêu thụ. Mới vài ngày không đến Bộ tiêu thụ, không biết Bộ tiêu thụ đã ra sao nữa. Lúc hắn trên đường đi, Đường Dương đã trông thấy, gã rất ghét Diệp Lăng Phi, thầm nghĩ: “Một kẻ như vậy cũng là giám đốc, là lãnh đạo, hắn cảm thấy, mình nghe thấy tên Diệp Lăng Phi cũng đã buồn nôn. Không phải chỉ là giám đốc của bộ tổ chức hay sao, cái này thì có là gì chứ”
- Tôn Hằng Viễn của Bộ tiêu thụ hiện đang ở đâu?
Diệp Lăng Phi không có ý định nói chuyện phiếm với Đường Dương, hắn đến Bộ tiêu thụ là để tìm Tôn Hằng Viễn.
- Giám đốc Tôn đang ở đó, ông ấy đang ở trong văn phòng.
Đường Dương vội vàng trả lời. Vừa nói xong, thấy Diệp Lăng Phi đang định đi về phía văn phòng của Tôn Hằng Viễn, Đường Dương liền thần bí nói:
- Tôi vừa thấy Lý Khả Hân bị giám đốc Tôn gọi vào phòng.
Diệp Lăng Phi không động thanh sắc, hắn khẽ gật đầu, hắn không muốn Đường Dương phát hiện ra bất cứ chuyện gì. Nếu để cho Đường Dương biết quan hệ giữa hắn và Lý Khả Hân, không chừng cái miệng thối của hắn có thể nói cho toàn bộ mọi người ở đây biết. Bây giờ quan hệ giữa hắn và Lý Khả Hân đang bước vào giai đoạn gay cấn, nếu lúc này mà bị bóc phốt, e rằng nàng từ hắn luôn.
Hắn không đẻe ý đến Đường Dương nữa, một mạch bước đến phòng làm việc của Tôn Hằng Viễn. Hắn không thèm gõ cửa, xoay tay nắm mà mở cửa phòng ra. Vừa tiến vào văn phòng, hắn đã trông thấy Tôn Hằng Viễn đang ngồi ở trên bàn công tác, nổi giận với Lý Khả Hân. Mà lúc này, nàng cũng đang đứng trước mặt gã tiếp nhận sự phê bình.
Lý Khả Hân là một người làm việc rất cẩn thận, nếu thực sự là lỗi của nàng, ảnh hưởng tới công việc thì nhất định nàng sẽ chấp nhận sự phê bình. Diệp Lăng Phi hiểu tính tình của nàng, nếu như là lời bịa đặt, nàng đã công khai đứng lên phản bác.
- Đã quấy rầy rồi.
Diệp Lăng Phi vô cùng khách khí, đi vào trong văn phòng rồi lại nói là đã quấy rầy. Tôn Hằng Viễn định tiếp tục nổi giận, nhưng thấy Diệp Lăng Phi đột ngột tiến vào hắn đành phải dừng lại, giọng nói không thân mật lắm cất tiếng:
- Giám đốc Diệp, có chuyện gì vậy?
- Tìm ông có chút chuyện.
Diệp Lăng Phi nghe giọng nói bất thiện của Tôn Hằng Viễn với mình thì biết rằng trong lòng người này đã có chuyển biến. Trước kia, Tiễn Thường Nam muốn lôi kéo Diệp Lăng Phi nên Tôn Hằng Viễn mới tỏ ra ân cần, mục đích là gì thì không cần nói cũng biết. Một khi Diệp Lăng Phi bị Tiễn Thường Nam lôi kéo, thì Diệp Lăng Phi chính là cấp trên của Tôn Hằng Viễn, cho nên phải ân cần với hắn. Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Lăng Phi không hề để ý gì đến Tiễn Thường Nam, đối với Tiễn Thường Nam như sông với núi. Một khi chỗ dựa của hắn là Trần Ngọc Đình bị sụp đổ, không còn hậu trường thì chức vụ đó cũng sẽ bị lung lay.
Cơ mà Diệp Lăng Phi là ai? Hắn làm sao không biết đạo lý đối nhân xử thế này chứ? Đừng nói là Tôn Hằng Viễn, ngay cả Tiễn Thường Nam thêm vào cũng không phải là đối thủ của hắn. Diệp Lăng Phi bất động thanh sắc, coi như không thấy thái độ và lời nói của Tôn Hằng Viễn, hắn đi tới chiếc ghế sô pha ở trong văn phòng rồi ngồi xuống. Tôn Hằng Viễn thấy Diệp Lăng Phi tỏ ra như vậy, thì trong lòng thầm nghĩ: “Tên tiểu tử Diệp Lăng Phi ngươi thật quá ngu ngốc, ngay cả lời nói của ta mà cũng không hiểu. Sở dĩ ta coi trọng ngươi là vì ngươi leo được vị trí Bộ tổ chức. Có khi ngươi được như vậy là có quan hệ gì đó với Trần Ngọc Đình. Chỉ là Trần Ngọc Đình như vậy là xong rồi, nếu như bây giờ cô ta chịu theo ta, nói không chừng ta sẽ nói giúp với Tiễn Thường Nam một chút, thả cho một con đường sống.”
- Lý Khả Hân, cô ra ngoài trước, hạng mục ở khu công nghiệp duyên hải không cần cô theo, tôi sẽ phái người khác theo dõi hạng mục này.
Lý Khả Hân cắn môi, cái hạng mục ở vùng duyên hải này nàng vẫn luôn muốn theo tới cùng. Lần này tưởng rằng đã nắm chắc ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hạng mục đó được tập đoàn Tân Á đánh giá rất cao, liệt vào trong những hạng mục quan trọng nhất của công ty. Lý Khả Hân không còn cách nào khác, việc đến nước này, nàng đành phải bỏ vậy. Nàng quay người lại, đi thẳng ra khỏi văn phòng của Tôn Hằng Viễn, không thèm nhìn Diệp Lăng Phi.
- Giám đốc Diệp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi.
Tôn Hằng Viễn lấy một gói thuốc từ trong ngăn kéo, đưa một điếu cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng chả tỏ vẻ gì, đã là thuốc do Tôn Hằng Viễn đưa cho mình, thì hắn cứ cầm lấy mà hút thôi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Sau khi rít một hơi dài, Diệp Lăng Phi phả ra một làn khói lớn, từ từ nói:
- Giám đốc Tôn, hôm nay tôi lên công ty thì chợt nghe trợ lý của tôi nói là ông ở bên này không có cách nào ký hợp đồng gia hạn công trình, cần Bộ tổ chức chúng tôi phối hợp, không biết có phải hay không?
Tôn Hằng Viễn đã sớm đoán rằng Diệp Lăng Phi sẽ đến tìm mình vì chuyện này mà. Chuyện này là do Tiễn Thường Nam muốn làm khó Diệp Lăng Phi. Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn đều là người của Tiễn Thường Nam, hai người này nếu như có bất kỳ vấn đề gì thì hoàn toàn đều có thể thương lượng với nhau. Hoặc là tăng ca sản xuất, thay đổi đơn đặt hàng, hoặc là cùng với Bộ tiêu thụ hiệp thương. Sau khi giao hàng, đại đa số khách chắc sẽ không từ chối việc hoãn một hai ngày. Nhưng chuyện này chính là để làm khó Diệp Lăng Phi cho nên Tôn Hằng Viễn sẽ không nể mặt hắn. Gã cười nói:
- Giám đốc Diệp, chuyện lần này tôi đã nói rõ với Bộ tổ chức các anh, phía chúng tôi phải hoàn thành đơn đặt hàng.
- A, hóa ra là như vậy.
Diệp Lăng Phi như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói:
- Tôi nhớ là ông với Chu Tuấn có quan hệ với nhau, vấn đề này chẳng cần phải giải quyết, chỉ cần giao cho Bộ tổ chức là được.
- Giám đốc Diệp, anh hiểu lầm rồi, tôi cùng với Chu Tuấn chỉ có quan hệ đồng nghiệp, giao tình lại không sâu. Hai người chúng tôi làm việc với nhau, nếu liên quan đến vấn đề chức trách thì ai cũng không nhượng bộ. Trước khi giao cho Bộ tổ chức, tôi đã thông qua với Bộ phận sản xuất. Bởi vì nhiệm vụ của Bộ sản xuất rất nặng nề, hoàn toàn không thể đảm bảo kịp thời hạn giao hàng cho nên tôi không còn cách nào khác mới báo cáo lên. Tôi nhớ từ lúc thành lập Bộ tổ chức đền giờ, Bộ tiêu thụ cũng lệ thuộc vào Bộ tổ chức thì phải. Bây giờ thị trường của chúng ta có vấn đề, phải trực tiếp phản ánh lên bộ tổ chức, hy vọng Bộ tổ chức có thể giúp chúng tôi giải quyết.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Giám đốc Tôn, chuyện này ông không đúng rồi. Ông không phải đã hiểu rõ lai lịch của tôi sao? Tôi làm sao có thể giải quyết vấn đề này được. Bây giờ tôi tới tìm ông, chính là mong muốn ông giúp tôi làm chuyện lần này. Nếu không thì, ông gọi điện thoại cho Chu Tuấn rồi hai người cùng nhau giải quyết.
Tôn Hằng Viễn nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn mình tự giải quyết chuyện này thì trong lòng thầm cười lạnh: “Ta sớm biết ngươi chỉ là cái bao cỏ mà, làm sao có thể giải quyết được chuyện này. Ta chính là muốn cho ngươi cảm thấy gian nan, không giải quyết được chuyện này, phải tự rời khỏi vị trí của Bộ tổ chức.”
Tôn Hằng Viễn nghe Diệp Lăng Phi cầu mình trợ giúp, đó chính là điều mà hắn mong muốn, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Giám đốc Diệp, nói thế nào thì anh cũng là một giám đốc. Chút chuyện này mà cũng không giải quyết được thì từ nay chúng tôi làm sao tin anh được đây. Tôi thấy chuyện này là của anh, không có quan hệ với tôi, vậy tại sao tôi phải giúp anh? Được rồi, nếu như giám đốc Diệp không có chuyện gì cần nói nữa thì rời khỏi phòng làm việc của tôi, tôi còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không rảnh rỗi giống như anh.
Nghe câu nói này của Tôn Hằng Viễn, Diệp Lăng Phi biết rằng hắn sẽ không giúp mình. Không những không tôn trọng, mà còn trực tiếp đuổi khách. Trong lòng hắn thầm cười: “Tao không đi, xem mày làm gì được tao?”
Hắn cố ý phả khói trên ghế sa lông, thay đổi tư thế gác chân lên, tiếp tục híp mắt, nhìn Tôn Hằng Viễn không nói lời nào.
Tôn Hằng Viễn thấy Diệp Lăng Phi không chịu rời đi, lại còn híp mắt nhìn mình thì trong lòng cảm thấy căm tức, hắn thầm nghĩ: “Tên ngu ngốc, này chẳng lẽ ngươi không hiểu tiếng người hay sao? Tại sao lại ngồi lỳ ở đó?”
Tôn Hằng Viễn cố ý lầm bẩm nói:
- Trên đời này thật lắm người không biết xấu hổ. Hừ, thật là không có biện pháp.
Tôn Hằng Viễn vừa nói xong câu này Diệp Lăng Phi đã đứng dậy. Tôn Hằng Viễn còn tưởng Diệp Lăng Phi không còn mặt mũi nào ngồi nữa, định rời khỏi phòng làm việc của mình thì bỗng nhiên, hắn đi tới cạnh gã.
- Giám đốc Diệp, anh làm gì vậy?
Tôn Hằng Viễn tỏ ra uy phong của một giám đốc, mặt hầm lại nhìn hắn.
- Muốn mời ông ra ngoài chơi.
Diệp Lăng Phi đi tới bàn công tác của Tôn Hằng Viễn cười cười nói:
- Tôi vừa rồi đang suy nghĩ, đã là chuyện liên quan đến lợi ích của tập đoàn Tân Á thì chúng ta cứ ném vấn đề này qua một bên. Nếu như tôi đi tìm Chu Tuấn của Bộ sản xuất bảo gã, nhất định gã sẽ không nghe lời tôi. Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng không thể làm cách nào khác nữa. Tôi chỉ muốn phiền giám đốc Tôn đi với tôi một chút, không biết giám đốc có nể mặt mũi của tôi không?
- Giám đốc Diệp, phiền anh phân rõ chức trách của anh, chuyện này tôi đã tận lực rồi, phần còn lại chính là chuyện của anh, không cần phiền tới tôi. Tôi sẽ chờ tin tốt của anh.
Tôn Hằng Viễn nói xong liền trầm mặt xuống, tỏ ra một dáng vẻ giáo huấn:
- Nếu như giám đốc Diệp làm không xong chuyện này thì tôi nghĩ rằng chắc vụ giám đốc này của anh sẽ không còn lâu nữa đâu, không bằng hãy từ chức sớm đi.
- Giám đốc Tôn nói rất đúng, tôi cũng biết chuyện này nên phiền giám đốc Tôn thoáng qua cho một chút.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, sắc mặt liền thay đổi, hắn cười cười nói:
- Ông đã không muốn đi, tôi đành phải tự mình mang ông đi thôi.
Tôn Hằng Viễn đánh chết hắn cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại có thể dã man như thế. Nói thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng là một người trong bộ phận lãnh đạo cấp cao của công ty, thế mà lại du côn như vậy, không thèm để ý tới thân phận, đánh người trong nội bộ. Chuyện này, gã không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng Tôn Hằng Viễn không cũng biết rằng Diệp Lăng Phi chả phải là kẻ tầm thường. Đối với Diệp Lăng Phi mà nói, chức vị này ở tập đoàn Tân Á chỉ thuần túy là để hắn che dấu thân phận. Bởi vậy, hắn cũng chẳng muốn bò lên vị trí cao cấp hơn, hắn không hề coi trọng kẻ giống như Tôn Hằng Viễn. Nếu như Tôn Hằng Viễn biết Diệp Lăng Phi có quan hệ cao cấp như vậy, đánh chết gã cũng không dám đấu trực tiếp cùng với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi muốn làm cho Tôn Hằng Viễn phải xấu mặt. Dám làm bộ trước mặt hắn, còn không phải là muốn chết hay sao? Hắn không thèm nhìn thân hình ủ rũ ở dưới đất của Tôn Hằng Viễn, kéo Tôn Hằng Viễn tựa như là kéo chó chết ra ngoài phòng làm việc.
- Giám đốc Diệp, chuyện gì cũng từ từ mà nói.
Bây giờ Tôn Hằng Viễn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Diệp Lăng Phi này giống như là kẻ điên, không hề cố kỵ đến thân phận. Tôn Hằng Viễn lại là kẻ rất để ý đến điều đó, nói thế nào thì gã cũng là một giám đốc của Bộ tiêu thụ, nếu như cứ để Diệp Lăng Phi kéo ra bên ngoài thế này thì từ nay làm gì còn mặt mũi.
- Nếu như ông không muốn đi thì tôi giúp ông đi.
Diệp Lăng Phi kéo Tôn Hằng Viễn ra bên ngoài. Chuyện lộn xộn vừa rồi đã sớm khiến cho các công nhân viên chức ở Bộ tiêu thụ chú ý đến. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi ở trong Bộ tiêu thụ sẽ bị Tôn Hằng Viễn khiến cho mặt đỏ tía tai, tất cả những người này đều nghĩ đến kết quả xấu nhất chính là Diệp Lăng Phi tức giận mà phải bỏ đi. Nhưng cuối cùng, chuyện này đã làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Bọn họ nhìn thấy Diệp Lăng Phi một tay cầm lấy cổ áo Tôn Hằng Viễn kéo ra ngoài, tựa như là kéo một con chó chết ra vậy. Ngày thường Tôn Hằng Viễn đi giày tây, oai phong thế nào, bây giờ chỉ có thể dùng một từ mà hình dung: ‘Thê thảm’.
Chiếc áo sơ mi và chiếc quần Tây cũng đã trở nên nhăn nhúm. Đôi giày màu đen từ lúc bị kéo ra ngoài cửa đến giờ đã bị mất một chiếc. Lúc này, Tôn Hằng Viễn chỉ còn đi một đôi giày da, chân còn lại là chiếc bít tất màu trắng. Trợ lý của Tôn Hằng Viễn lúc này cảm thấy không ổn, vừa đi vào bên trong đã chạm phải đôi giày của hắn. Nàng liền lầy điện thoại ra, định gọi cho bảo vệ.
Diệp Lăng Phi trông thấy cô trợ lý kia cầm điện thoại thì trừng mắt nói:
- Con mẹ nó, cô chán sống rồi à? Điện thoại cái rắm. Đừng làm lão tử cảm thấy khó chịu, lão tử mà khó chịu lão tử sẽ mang cô bán sang châu Phi làm kỹ nữ.
Những câu nói tục này của Diệp Lăng Phi khiến cho nữ trợ lý kia mặt trắng không còn một hột máu, toàn thân trở nên run rẩy. Mà mọi người ở quanh đó cũng cảm thấy run run, một số cô gái trẻ tuổi ửng đỏ cả khuôn mặt, có người mới lần đầu tiên nghe qua những lời thô tục như vậy.
Trong lòng Đường Dương, Vương Đào cảm thấy bội phục, họ thầm nghĩ: “Cái này mới đúng là mắng người, chửi người, chửi thật là sướng.”
Những người này đã sớm bất mãn từ lâu đối với Tôn Hằng Viễn, ngày thường bọn họ bị gã đè nén, bây giờ trông thấy gã như vậy thì đều rủa thầm “đáng đời”.
Lý Khả Hân cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại văng tục như vậy. Ở trong ấn tượng của nàng, Diệp Lăng Phi là một kẻ có nụ cười xấu xa. Tuy hắn có một chút vô lại hạ lưu nhưng khi ăn nói với mình đều rất nhẹ nhàng. Chỉ có một lần, Diệp Lăng Phi nổi giận với nàng. Nhưng mà, dáng vẻ của hắn hôm nay của hắn thực đã dọa nàng.
- Đường Dương, tên tiểu tử cậu tới đây cho tôi.
Diệp Lăng Phi không buông tay ra, tay trái cầm bản danh sách hợp đồng đưa cho Đường Dương rồi nói:
- Cậu xem xem trên này có những bản hợp đồng nào trên này không thể đảm bảo sản xuất đúng kỳ hạn.
- Hợp đồng này có Lý Khả Hân, còn có….
Đường Dương quan sát kỹ hợp đồng, đại bộ phận hắn đều biết là hợp đồng của ai.
- Tốt lắm, phàm là hợp đồng không cách nào hoàn thành kịp thì mọi người tạm thời chờ tôi đến Bộ sản xuất. Còn bây giờ, dừng lại, dừng lại ngay lập tức!
Tiếng rống này của Diệp Lăng Phi khiến cho mọi người vây quanh đều tản ra hơn một nửa. Bây giờ quanh đó chỉ còn có một nửa, trong đó có Lý Khả Hân. Nàng tiến tới, làm ra một dáng vẻ phê bình nói:
- Giám đốc Diệp, anh cũng là một người có thân phận, tại sao lại hành động giống như một kẻ vô lại như vậy?
Diệp Lăng Phi nhếch miệng, lẩm bẩm nói:
- Mỗ bị mỹ nữ làm cho tức giận nên biến thành kẻ vô lại.
- Anh vốn chính là đồ vô lại.
Lý Khả Hân vừa nghe đã biết hắn ám chỉ chuyện ở bệnh viện, trong lòng nàng lại cảm thấy tức giận. Khuôn mặt nàng tái nhợt liếc nhìn Diệp Lăng Phi, xoay người hướng về phía bàn công tác của mình.
Diệp Lăng Phi lúc này mới buông lỏng tay ra, ném Tôn Hằng Viễn xuống đất, hướng về phía nữ trợ lý đang đứng rồi nói:
- Mẹ nó còn đứng đây cái rắm gì, đem cái giày của tên khốn kiếp này ném tới đây cho tôi.
Nữ trợ lý kia theo bản năng phản xạ ném chiếc giày da của Tôn Hằng Viễn tới. Diệp Lăng Phi khom lưng xuống, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Giám đốc Tôn, ông tự mình đi hay để tôi mang ông đi?
- Tự mình, tự mình đi.
Tôn Hằng Viễn lúc này ngay cả rắm cũng không dám phóng. Giống như là cháu nội loài rùa từ trên mặt đất đứng lên. Hắn trước tiên đi giày lại, sau đó không ngừng thu thập quần áo. Nhưng quần áo của tất cả hắn đều đã bị vướng bụi bẩn, nhăn nheo. Tôn Hằng Viễn lúc này chỉ có thể phủi sạch, không dám nhiều lời đi theo sau lưng Diệp Lăng Phi về phía thang máy.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Đi tới trước thang máy, Diệp Lăng Phi đã lấy ra một điếu thuốc hút trước mặt Tôn Hằng Viễn. Tuy quy định ở đây không được hút nhưng Diệp Lăng Phi vẫn bất chấp. Hắn đưa mắt nhìn Tôn Hằng Viễn, Tôn Hằng Viễn ngẩng đầu cũng không dám, trong lòng gã thầm nghĩ: “Tổ tông của ta ơi, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, gặp phải một người như thế. Hừ, sau này mà qua chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không để cho tên tiểu tử này sống tốt đẹp.”
Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt này của Tôn Hằng Viễn, cười lạnh nói:
- Tôn Hằng Viễn có phải ông không phục, tìm cơ hội chơi tôi phải không?
- Không có, tuyệt đối không có chuyện này.
Tôn Hằng Viễn bị Diệp Lăng Phi dọa khiến cho run rẩy, trong lòng thầm nghĩ: “Sao hắn biết?”
Thế nhưng gã không dám để lộ ra, liên tục cười nói:
- Giám đốc Diệp, tôi biết anh vì chuyện công tác mà mới làm như vậy với tôi, tôi không trách, anh làm đúng lắm, làm đúng lắm.
- Ừ, ông rất là thức thời.
Diệp Lăng Phi khẽ đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của Tôn Hằng Viễn:
- Lão già ông có thể bò lên vị trí cao như vậy chắc là nhờ vào những lời nói dối không nháy mắt như vậy phải không? Quả thực so với tôi còn khốn kiếp hơn, chỉ có điều, tôi thích như vậy.
Bị người ta mắng mà còn phải cười. Trong lòng Tôn Hằng Viễn cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng hắn không dám phát tiết sự tức giận trong lòng, chỉ dám cười cười mà thôi.
Đợi Đường Dương và mọi người tới, Diệp Lăng Phi cũng cùng bọn họ vào trong thang máy. Ở trong thang máy lúc này, Lý Khả Hân đứng cách Diệp Lăng Phi rất xa. Trong mắt của Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân gần giống như Đường Hiểu Uyển. Chỉ là Lý Khả Hân là một cô gái rất có chủ kiến, chỉ cần nàng nhận định mình đúng trong một chuyện thì không thể quay đầu. Diệp Lăng Phi đành đi tới trên một bước, nhưng Lý Khả Hân vẫn không thèm để ý tới hắn.
Bộ sản xuất ở tầng sáu của tập đoàn Tân Á. Đó là nơi đặt hàng của tập đoàn, nơi này có một nguyên tắc điều hành, dựa theo năng lực của Bộ tiêu thụ mà sản xuất, xử lý các tình huống trong nhà máy. Đương nhiên, thực sự không phải chỉ có mình Bộ sản xuất. Đại bộ phận tình huống ở tập đoàn Tân Á đều phải nằm trong một kế hoạch nhiệm vụ nghiêm khắc. Nếu có kế hoạch mới, quản đốc ở phía dưới sẽ đưa ra quyết định đồng ý hay không đồng ý với những ý kiến này. Lúc này, sẽ xảy ra sự tranh luận, đương nhiên, hầu hết vẫn nghe theo sự sắp xếp của Bộ sản xuất. Chỉ là kỳ hạn công trình sẽ bị hoãn thêm vài ngày mà thôi
Lúc trước ở Bộ tiêu thụ cũng thường xuyên xảy ra những bản hợp đồng không giao hàng đúng kỳ hạn này. Nhưng lần nào, Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn đều câu kết với nhau, hoặc là nói Bộ tiêu thụ cố gắng thuyết phục khác hàng gia hạn thêm ngày giao hàng, hoặc là Chu Tuấn cố gắng cưỡng chế sản xuất. Vốn chuyện này đối với Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn chả có gì khó khăn, hai người bọn họ hoàn toàn có thể thương lượng mà giải quyết nhưng Tiễn Thường Nam lại muốn mượn cơ hội này để làm khó Diệp Lăng Phi, từ đó làm khó Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi rời khỏi Bộ tổ chức, từ nay về sau Bộ tổ chức sẽ do người của hắn làm chủ. Đây chính là sự tính toán của Tiễn Thường Nam, bởi vậy hai người Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn mới bày mưu tính kế như thế.
Diệp Lăng Phi khỏi thang máy, Đại bộ phận Bộ sản suát đều ở tầng sáu. Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hằng Viễn đi vào trong phòng họp của Bộ sản xuất, một mình hắn ở thang máy hút xong hai điếu thuốc sau đó mới đi vào trong văn phòng của Chu Tuấn.
Vào văn phòng của Chu Tuấn nhưng không thấy đâu, Diệp Lăng Phi đang định gọi điện thoại cho hắn thì Chu Tuấn đã từ phòng vệ sinh quay về.
- Ai da, bộ trưởng Chu bị làm sao vậy, chẳng lẽ bụng dạ không tốt hay sao?
Diệp Lăng Phi cố ý hỏi.
Chu Tuấn nhìn Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Có chuyện gì cần tìm tôi?
- Tìm anh để nói chuyện phiếm.
Diệp Lăng Phi cất tiếng.
- Không được, tôi không có thời gian để nói chuyện phiếm cùng với anh, tôi sắp bắt đầu mở một hội nghị của Bộ rồi.
Chu Tuấn vừa dứt lời đã nghe thấy Diệp Lăng Phi cười ‘ha hả’:
- Vậy thì thật trùng hợp, tôi đi họp cùng với anh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Chu Tuấn nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn mở cuộc họp thì cười lạnh nói:
- Giám đốc Diệp, tôi thật sự bận rất nhiều chuyện, không có thời gian đùa giỡn với anh. Tôi không được nhàn nhã như giám đốc Diệp, lại càng không có người giúp đỡ.
Những lời nói này của Chu Tuấn khỏi nói cũng biết là hướng về mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình, ám chỉ Diệp Lăng Phi ngồi lên được vị trí này cũng là do Trần Ngọc Đình chiếu cố.
- Tôi cùng với Tiễn phó tổng không quen nhau, ông ấy lại không thể chịu trách nhiệm giúp tôi, vậy thì còn có ai chứ? À, tôi nghĩ ra rồi, nhất là phó tổng Trần. Khó trách Tôn Hằng Viễn cũng đem chuyện này ra nói, thì ra tất cả mọi người đều cho rằng tôi có quan hệ không minh bạch với Trần Ngọc Đình. Được rồi, mọi người đã cho như vậy, thì đó là quyền của các anh, tôi không thể thay đổi được. Nhưng tôi cũng nói rõ thái độ của tôi, tôi không hề có bất cứ quan hệ nào với phó tổng Trần. Đương nhiên, nếu như phó tổng Trần bắt tôi làm chuyện gì, tôi cũng không thèm để ý tới. Bộ trưởng Chu, hay là ông cũng muốn có quan hệ không rõ ràng với phó tổng Trần?
Da mặt đã dày đến mức này thì đúng là vô địch thiên hạ. Chu Tuấn không ngờ Diệp Lăng Phi lại không nể nang gì cả. Trong công ty kiêng kỵ nhất là nói xấu cấp trên. Mà Tiễn Thường Nam đã từng cố ý chửi bới Trần Ngọc Đình ở công ty làm công việc quét rác.
Hắn không ngờ, Diệp Lăng Phi lại không hề tránh né mà lại còn quang minh chính đại nói ra. Điều càng khiến cho Chu Tuấn tức tối chính là Diệp Lăng Phi cũng lôi hắn vào chuyện này.
Chu Tuấn hừ lạnh một tiếng nói:
- Giám đốc Diệp, đây chính là Bộ sản xuất của tôi, tôi không có thời gian nói chuyện đùa với anh, tôi có việc, tôi phải đi trước.
Nói xong, Chu Tuấn liền lướt qua bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đảo mắt một cái, cười lạnh nói:
- Chu Tuấn, nếu như mày mà dám bỏ đi, mày có tin tao sẽ lập tức phế mày hay không?
Câu nói này đã uy hiếp Chu Tuấn. Hắn thầm nghĩ: “Mẹ nó, mày thật lớn gan, ngay cả tao cũng dám uy hiếp. “
Chu Tuấn không phải là người còn ít tuổi. Năm nay hắn cũng đã khoảng bốn mươi tuổi rồi, lớn hơn Diệp Lăng Phi rất nhiều. Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, cục tức của Chu Tuấn đã dâng lên, hắn khinh thường:
- Thằng nhóc, mày mới bao nhiêu tuổi chứ? Thật đúng là không biết trời cao đất rộng, dám nói cả những lời này.
Chu Tuấn vừa mới dứt lời, hắn đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi nâng bàn tay phải lên, ‘chát’ một tiếng, giáng cho gã một cái bạt tai. Chu Tuấn trong chốc lát thấy mắt đầy ngôi sao. Hắn thổ ra một búng máu, cả răng cũng văng ra.
Nếu như Diệp Lăng Phi là ra tay thực sự thì chắc chắn sẽ không buông tha cho người khác, có thể nói là ngoan tâm thủ lạt. Một cái tát này đã khiến cho Chu Tuấn gãy vài cái răng. Cái này vẫn chưa hết, hắn còn túm tóc Chu Tuấn, dồn gã vào một góc tường.
Chợt nghe ‘ầm’ một tiếng vang lên, trán của Chu Tuấn đã va vào trong vách tường, trên trán từng dòng máu tươi chảy ra. Chuyện này khiên cho toàn bộ công nhân viên ở Bộ sản xuất cảm thấy sợ hãi. Bọn họ vội vàng tới để khuyên ngăn, bỗng nhiên Diệp Lăng Phi lạnh lùng cất tiếng:
- Không được ai tới gần đây, ai tới can ngăn ta sẽ xử lý hết.
Câu nói này tựa như là thần chú, không ai dám tiến lên phía trước.
Diệp Lăng Phi đẩy Chu Tuấn đụng vào vách tường. Đột nhiên từ sau lưng truyền tới tiếng nói của Lý Khả Hân:
- Diệp Lăng Phi, anh muốn gây ra tai nạn chết người hay sao?
Diệp Lăng Phi liền dừng tay, hắn quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lý Khả Hân, nàng chen chúc tiến tới. Khuôn mặt nàng tái xanh đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, hai tay dùng sức gỡ bàn tay của Diệp Lăng Phi đang đặt trên người của Chu Tuấn. Thế nhưng bàn tay của Diệp Lăng Phi giống như là bàn tay sắt khiến cho Lý Khả Hân phải bất lực. Nàng tựa hồ như muốn khóc, cất tiếng nói:
- Khốn kiếp, anh mau buông tay ra, anh có phải định gây ra tai nạn chết người hay không vậy? Tên khốn kiếp này, anh mau buông tay ra.
Diệp Lăng Phi thấy dáng vẻ sắp khóc của Lý Khả Hân thì trong lòng hắn cảm thấy mềm nhũn. Nếu đổi lại là người khác khuyên can, Diệp Lăng Phi không chừng đã tặng một đấm văng ra xa. Hết lần này tới lần khác Lý Khả Hân làm như vậy. Diệp Lăng Phi không phải là kẻ ngốc, biết là nàng lo lắng vì mình, thầm nghĩ: “Hừ, tuy mình không quan tâm nhưng cũng không thể để cho Lý Khả Hân vì mình mà lo lắng được.”
Hắn quyết định cất tiếng nói:
- Chu Tuấn, mày nhớ kỹ cho tao, lão tử tên là Diệp Lăng Phi, nếu như mày muốn đánh nhau thì phải liều mạng, cứ tìm tao, tao sẽ phụng bồi mày.
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi buông tay thì mới bớt giận. Tuy nàng tức giận với Diệp Lăng Phi nhưng khi thấy hắn tỏ ra hung hãn nàng vẫn sợ rằng hắn sẽ làm việc ngu ngốc gì đó cho nên mới tiến lên ngăn cản. Diệp Lăng Phi đã buông tay ra, Lý Khả Hân mới vội vàng hướng về phía các nhân viên của Bộ tổ chức nói:
- Các anh còn nhìn gì nữa, còn không mau đưa giám đốc Chu đến bệnh viện đi.
Những công nhân viên chức này bây giờ mới dám tiến lên. Có người tới kéo Chu Tuấn, lại có người dùng khăn buộc lại vết thương cho hắn, tất cả vây quanh đang định đưa Chu Tuấn đi bệnh viện thì đột nhiên Diệp Lăng Phi quát lên một tiếng:
- Mẹ kiếp, không phải chỉ là rách tí da hay sao, đáng để tất cả đều đưa hắn đi sao? Nịnh bợ cũng có mức thôi chứ. Tất cả những người phụ trách Bộ sản xuất đứng lại hết cho tôi. Đến phòng họp, chỉ cần một hai tên gia hỏa ăn no rỗi việc đưa hắn đến bệnh viện là được rồi.
Diệp Lăng Phi vừa rống một tiếng, lập tức có hiệu quả. Trong những người vây quanh Chu Tuấn lúc này chỉ còn lại ba nữ nhân viên. Lý Khả Hân trừng mắt liếc nhìn Diệp Lăng Phi mắng:
- Anh là một tên khốn kiếp, rõ ràng là một tên đại khốn kiếp.
Nói xong, nàng vội vàng cùng với ba nữ nhân viên đi vào trong thang máy.
Diệp Lăng Phi hất đầu đi lên trên lầu, hướng về trong phòng họp. Những người ở trong Bộ sản xuất lúc này đều cẩn thận. Bọn họ biết rằng Diệp Lăng Phi chính là quản lý của Bộ tổ chức, mà Bộ tổ chức này chính là cấp trên của họ. Họ bắt đầu nghị luận, đều duỗi ngón tay cái ra hướng về phía Lý Khả Hân. Dáng vẻ của Diệp Lăng Phi kiêu ngạo bệ vệ như vậy mà Lý Khả Hân còn dám tiến tới ngăn cản, chuyện này không phải ai cũng có khả năng làm được. Đồng thời những người này đều âm thầm phỏng đoán, liệu có phải Lý Khả Hân và Chu Tuấn có quan hệ gì với nhau, bằng không tại sao nàng lại phải liều lĩnh cứu hắn như vậy chứ?
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Trong phòng họp, Diệp Lăng Phi ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc bàn dài, mọi người ở Bộ tiêu tụ cùng với Bộ sản xuất đều ngồi sang hai bên. Bốn nhân viên phụ trách của Bộ sản xuất đều có mặt . Ngoại trừ bốn người này còn có một nam quản lý họ Vương, ước chừng khoảng ba mươi tuổi gì đó. Tôn Hằng Viễn vừa rồi đã nghe chuyện của Chu Tuấn. Giờ phút này, trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn, hắn thầm nghĩ: “May nhờ miệng mình dẻo, nếu không đã giống như Chu Tuấn. Không biết thần kinh tên Diệp Lăng Phi hôm nay bị sao, như cơn bão đến. Xem ra mình còn phải cẩn thận. Hừ, quân tử báo thù mười năm chưa muội, ta trước mắt cứ im lặng đã, sau này nhất định sẽ khiến cho tên tiểu từ này cảm thấy phải hối hận.”
Tôn Hằng Viễn chính là một lão cáo già. Hắn thấy dáng vẻ của mình hơi cứng nhắc liền nở ra một nụ cười, thân thiện cất tiếng:
- Giám đốc Diệp, anh thấy chúng ta có nên bắt đầu hay không đây?
- Các người họp đi. Tôi không hiểu việc sản xuất của các anh, các anh mở hội nghị, tôi ở bên cạnh ngồi nghe, nếu như chuyện kiếm cơm không thể giải quyết nữa thì mọi người ai ăn cơm nhà đó. Đợi đến khi tôi giải quyết vấn đề xong rồi nói sau.
Diệp Lăng Phi nói xong, bắt chéo chân mà hút thuốc. Con mắt của hắn tùy ý phóng ra tứ phía, tỏ ra một dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm.
Tôn Hằng Viễn thấy vậy thì không nói được lời nào. Đầu tiên hắn ho khan một tiếng, sau đó cầm bản danh sách hợp đồng lên, cất tiếng:
- Mọi chuyện là như vậy, Bộ tiêu thụ của chúng ta có một số đơn đặt hàng. Dựa theo sắp xếp của Bộ sản xuất thì không có cách nào đảm bảo được đúng kỳ hạn của công trình. Cho nên giám đốc Diệp hy vọng chúng ta ngồi cùng một chỗ để bàn ra cách giải quyết. Mọi người nhìn xem, liệu có thể đảm bảo cái hợp đồng này hay không?
Trưởng phòng Vương liền ngượng nghịu nói:
- Giám đốc Tôn, những đơn đặt hàng này là do bộ trưởng Chu tự mình xác định là không thể hoàn thành được. Hiện tại bộ trưởng Chu không có ở đây, tôi cảm thấy sẽ rất khó.
Diệp Lăng Phi nhíu mày một chút, không kiên nhẫn nói:
- Ừ, vậy anh làm chủ Bộ sản xuất nhé, hiện tại bộ trưởng Chu đã phải đi bệnh viện, người có thể đứng đầu chỉ anh mà thôi. Nếu như anh cũng nằm viện, thì vẫn còn người phía dưới.
Những lời nói này vừa thốt ra khỏi miệng, trưởng phòng Vương liền lập tức biến sắc, gã vội vàng nói:
- Không, không phải có ý này, hay là chúng ta cứ căn cứ theo đơn sản xuất này nghiên cứu thật kỹ.
- Đã như vậy thì cứ làm theo như anh nói đi.
Trưởng phòng Vương cười khổ mấy tiếng. Đành phải kiên trì sắp xếp kế hoạch sản xuất cho nhân viên.
Diệp Lăng Phi khi thì nghiêng nghiêng đầu, khi thì nghiêng nghiêng người, không ngừng thay đổi tư thế. Hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với mấy cái tranh luận này, cảm giác rất nhàm chán. Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại nhìn, đây là tin nhắn của cô nhóc Kỷ Tuyết: ‘Đại thúc, cháu đi học đang rất nhàm chán, muốn tìm chú nói chuyện phiếm một chút’
Diệp Lăng Phi lập tức trả lời: ‘Tôi hiện đang cùng với mỹ nữ ở trên giường, làm ơn đừng quấy rầy.’
Kỷ Tuyết nhanh chóng phản hồi lại: ‘Đại thúc, suy nghĩ một chút đi, cháu cũng không tệ đâu.’
“Mẹ nó, đây đúng là câu dẫn quá mức” Diệp Lăng Phi nhanh chóng bấm phím trả lời: ‘Chỗ đó của nhóc quá nhỏ, sẽ có cảm giác khó chịu’
Kỷ Tuyết không hề tức giận mà lại nhanh chóng trả lời: ‘Ha ha, chú chưa thử qua làm sao biết được?’
Diệp Lăng Phi lúc này hoàn toàn không còn gì để nói, đành phải nhắn lại mấy chữ: ‘Tôi bây giờ đang rất bận việc, sau này nói chuyện tiếp’
Lần này Kỷ Tuyết không trả lời tin nhắn lại nữa. Diệp Lăng Phi cũng thở phào một hơi, hắn vẫn không hiểu tiểu cô nương này. Xem ra thời đại thay đổi, có rất nhiều thứ hắn không thể rõ ràng được.
Hai bộ phận này vẫn tranh luận không ngừng với nhau. Đại thể là về thành quả. Một đơn đặt hàng đã được Bộ sản xuất đáp ứng, còn một đơn khác thì vẫn còn đang tranh luận.
Diệp Lăng Phi đưa tay nhìn đồng hồ sau đó đứng lên nói:
- Các vị, hiện tại đã trễ rồi, tôi đi ăn cơm trước. Nếu như các vị không đói thì cứ tiếp tục tranh luận, khi nào tranh luận xong hãy xuống nhà cơm mà ăn cơm. Tôi nhớ là căn tin công ty kế bên cạnh phòng họp của chúng ta giống như là một địa điểm buôn bán, tôi sẽ không để các vị đói bụng mà làm việc.
Diệp Lăng Phi nói xong những lời này liền rời khỏi phòng họp.
Tôn Hằng Viễn nở ra một nụ cười khổ, mà tất cả moi người ở đây cũng nói:
- Các vị mọi người đừng ai làm khó dễ ai. Bộ tiêu thụ chúng tôi hiện tại đã đang rất đói bụng.
Căn tin của tập đoàn Tân Á chuyên cung cấp cơm trưa cho nhân viên của mình. Dĩ nhiên, nếu như không muốn ăn cơm ở công ty thì công nhân có thể đi ra ngoài mua ở những cửa hàng lân cận.
Diệp Lăng Phi vào căn tin mua một phần cơm trưa rồi ra gần cửa sổ ngồi. Tập đoàn Tân Á bất kể là cấp bậc cao hay thấp đều ăn cùng một tiêu chuẩn, cùng một giá tiền. Cho dù là tổng giám đốc Trương Tiếu Thiên đến dùng cơm cũng chỉ có thể ăn bát cơm giá mười đồng mà thôi. Đây là quy của của ông, không có bất kỳ người nào là ngoại lệ.
Diệp Lăng Phi vừa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng thì Đường Hiểu Uyển đã bưng cơm trưa ngồi xuống đối diện hắn. Diệp Lăng Phi nuốt mấy miếng, có cảm giác là lạ. Hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang nhìn mình, đồ ăn trong chén một chút cũng không đụng tới.
- Chẳng lẽ nhìn mình thì có thể no được sao?
Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ quái lẩm bẩm.
- Không phải, mà là… nghe nói….
Đường Hiểu Uyển ấp úng.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển như vậy, không nhịn được cất tiếng nói:
- Cô nhóc, có chuyện gì mau nói đi. Em mà không nói thì cả hai chúng ta đều không ăn cơm.
- Em nghe nói buổi sáng anh tức giận đi đánh người.
Đường Hiểu Uyển nhanh chóng nói, sau đó nàng cúi đầu, đưa cơm vào trong miệng.
- Hiểu Uyển, có phải em cảm thấy vẫn chưa no phải không?
Diệp Lăng Phi thấy dáng vẻ ăn cơm của Đường Hiểu Uyển liền bưng thức ăn đến trước mặt nàng rồi nói:
- Hiểu Uyển, nếu đã vậy thì ăn phần cơm của anh đi.
Đường Hiểu Uyển nhanh chóng đưa cơm vào trong miệng. Nàng xua xua tay, ý bảo là không phải như vậy. Đột nhiên nàng chỉ vào cổ họng. Diệp Lăng Phi vội vàng lấy một ly nước tới. Nàng uống hết một hơi, sau đó mới nuốt trôi được cục cơm nghẹn xuống dưới. Đường Hiểu Uyển cảm thấy thoải mái, nàng xấu hổ đỏ mặt thấp giọng nói:
- Giám đốc Diệp, anh không cần phải nhìn em.
Đây là căn tin cho nên Đường Hiểu Uyển không dám xưng hô thân mật với Diệp Lăng Phi. Bởi vì nàng thấy Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng xấu xí của mình vừa rồi cho nên không dám nhìn hắn nữa. Diệp Lăng Phi hiểu được tính cách ngượng ngùng này của Đường Hiểu Uyển, biết rằng nếu như trêu chọc nàng sẽ khiến cho thiếu nữ xinh đẹp này càng xấu hổ. Vì vậy Diệp Lăng Phi liền chuyển đề tài khác:
- Hiểu Uyển, vừa rồi em hỏi anh chuyện gì, em nói nhanh như vậy, anh vẫn chưa nghe rõ.
- Em nghe nói buổi sáng nay anh nổi giận, sau đó đánh người.
Đường Hiểu Uyển nhỏ giọng nói:
- Có thật vậy hay không?
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu rồi cười nói:
- Đúng là có nổi giận, chỉ là anh đánh người ta để hù doạ mà thôi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10