Cửa sổ mở lớn, mùi hoa tươi mát hòa tan mùi thơm trong thư phòng.
Đông Phương Triết mặc Nguyệt Nha trường bào màu trắng, sắc mặt trầm ổn, ngồi ở bàn, cúi đầu đọc lại giấy tờ gì đó phụ thân giữ lại. Ngón tay thon dài vô ý thức gõ nhẹ trên mặt bàn. Ánh dương nhỏ vụn chiếu nghiêng vào từ ngoài cửa sổ, rơi trên mặt bàn. Đắm chìm trong ánh mặt trời, ngón tay hắn dường như trở nên trong suốt. Lông mi theo điều gì đó mà cố Bảo chủ ghi lại mà khi thì nhíu chặt, khi thì giãn ra. Trải qua một thời gian điều chỉnh, hắn đã từ thiếu niên ngây ngô dần dần trở thành nam tử thành thục.
“Rầm rầm!”
Đột nhiên cửa thư phòng bị người bên ngoài gõ nặng nề, phá vỡ giờ Ngọ an bình.
“Vào đi.” Đông Phương Triết nhíu mi, ánh mắt thâm thúy nhìn quét vào người đến. “Đã xảy ra chuyện gì?” Sao lại lỗ mãng như thế.
“Không… không xong rồi Thiếu chủ ơi!” Người tới mặc y phục tay ngắn màu xanh. Không biết là vì ánh mặt trời chiếu lên hay do gã chạy quá nhanh, hai gò má gầy đỏ rực, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Gã thở phì phò, vội vàng nói.
“Rốt cục sao lại thế này?”
Đông Phương Triết thấy dáng vẻ gã sai vặt như đã xảy ra đại sự, liền đứng lên khỏi ghế. Mái tóc theo hành động mà run run, ánh mắt lạnh lùng. Chẳng lẽ thân thể bà nội lại có vấn đề? Bà nội khó mà chịu được bi thương người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sau khi phụ thân qua đời, thân thể bà mỗi lúc yếu hơn, chỉ sợ không còn nhiều thời gian.
“Là… là Chu quản gia mang theo rất nhiều người đến, nói là sau này ông chính là chủ nhân của Đông Phương Bảo.” Gã sai vặt thở phì phò, ánh mắt mở lớn. Nếu không phải chuyện xảy ra ngay trước mắt, gã cũng không thể nào tin quản gia luôn luôn hòa ái lại mưu toan chiếm Đông Phương Bảo.
“Cái gì?” Đông Phương Triết quát lớn, giọng nói như chuông lớn khiến gã sai vặt run run. “Ngươi nói bậy bạ gì? Chu quản gia sao có thể dẫn người đến Bảo gây chuyện, càng không thể đoạt Đông Phương Bảo?” Giọng nói càng ngày càng cao, hai tay gắt gao nắm vào nhau. Bất luận như thế nào hắn cũng không tin Chu thúc luôn trung thành và tận tâm lại làm ra chuyện phản bội Đông Phương Bảo.
“Thiếu chủ, nô tài không nói lung tung. Không tin thì ngài chính mắt đi xem.” Đông Phương Triết sẽ không tin là điều nằm trong dự kiến của gã sai vặt.
“Đi.”
Đông Phương Triết nhanh chóng bước ra khỏi bàn, lập tức đi ra ngoài. Mái tóc tung bay theo động tác, tựa như tâm tình bất an của hắn. Hắn tin Chu thúc, nhưng vô duyên vô cớ gã sai vặt cũng không thể nào đi nói dối, huống chi nếu gã nói dối, không phải rất nhanh sẽ bị mình vạch trần sao? Bàn tay trong ống tay áo nắm thành quyền, móng tay suết vào lòng bàn tay, có một cảm giác làm cho hắn đau đớn hơn đang lan tràn…
Chu thúc, đừng làm ta thất vọng.
Đông Phương Bảo, Đại sảnh.
Tất cả người hầu của Đông Phương Bảo đều bị triệu tập đứng ở cái sân không rộng rãi, trên hành lang, Chu quản gia đã thay đổi vẻ ngụy trang cùng gương mặt ngày thường. Hắc bào bằng cẩm y thêu hoa văn vàng, mái tóc dài dùng ngọc trâm cột cao, loang loáng những sợi bạc điểm trắng,. Đôi mắt dài nhỏ không cười, lộ ra vẻ thâm trầm lạnh lùng.
“Mọi người hãy nghe cho kĩ, từ hôm nay trở đi Chu Nghiêm Chính ta là chủ nhân Đông Phương Bảo. Nếu các ngươi muốn ở lại, Chu mỗ ta vẫn tiếp tục cho các ngươi làm việc. Nếu phải đi, cũng cứ việc đi, nhưng không được nói lung tung ở bên ngoài. Nếu rơi vào tai ta, ta tuyệt không tha cho người đó.” Nói xong, cánh tay giơ ra, đôi mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, có một hào quang nguy hiểm lóe ra.
Nhóm người hầu của Đông Phương Bảo thấy quản gia luôn luôn hòa ái nay lại trở nên xa lạ như thế, đều nhịn không được khe khẽ thì thầm với nhau. Nhưng hiện tại nghe hắn nói như vậy, lúc này dừng lại hết. Tất cả đều cúi đầu, không dám nói năng gì. Không ngờ con người mặt ngoài từ thiện lại là hạng ác nô rắp tâm hại người, thật không biết nếu Lão bảo chủ vừa nhập thổ biết, có thể tức giận đến nỗi sống lại hay không. Aiz, thật sự là biết mặt mà không biết lòng.
“Chu quản gia, thúc làm cái gì vậy?”
Đông Phương Triết vội vã đuổi đến, đã thấy Chu quản gia quen thuộc trở nên xa lạ như thế. Cảm thấy rùng mình, trong lòng biết sợ là lời của gã sai vặt là sự thật mất rồi. Vô cùng thất vọng trào ra trong lòng, rõ ràng khắc vào trong mắt. Cảm giác bị người vô cùng tin tưởng phản bội không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Hắn đã từng coi trọng lão, coi lão là trưởng bối có thể tin tưởng, phần lớn chuyện để mở lòng giao vào tay lão, không nghĩ tới lão đáp trả mình như thế.
“Thiếu chủ tuổi còn trẻ, hình như mắt không tốt. Người xem không thấy sao? Ta đây là giáo huấn hạ nhân.” Đôi mắt Chu Nghiêm Chính nhìn Đông Phương Triết, môi cười lạnh. “A, đúng rồi. Từ hôm nay trở đi người sẽ không còn là Thiếu chủ Đông Phương Bảo, ta sẽ chính thức tiếp nhận Đông Phương Bảo. Ngươi à, chỗ nào mát mẻ, thì mau chạy đi.”
“Ngươi…”
Đông Phương Triết vạn lần không ngờ Chu quản gia có thể nói những lời vô tình như thế, vẻ mặt của lão tàn khốc như thế, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng nhân từ trước kia. Nếu không phải lão rõ ràng đứng ở trước mặt, hắn thậm chí hoài nghi người này liệu có phải Chu thúc đã nhìn mình lớn lên hay không nữa. Đôi mắt thâm thúy kinh ngạc nhìn lão, giống như phải nhìn thấu lão.
“Không cần nhìn ta như vậy.” Chu Nghiêm Chính bị ánh mắt Đông Phương Triết nhìn vào như tóe lửa, có lẽ là chột dạ, lão trừng lại. “Nếu ngươi không tin sự thật xảy ra trước mặt. Đúng rồi, ngươi có lẽ còn không biết ta làm thế nào đoạt được Đông Phương Bảo của các ngươi đúng không? Vậy hiện tại nói cho ngươi, cho ngươi hiểu rõ. Tất cả sản nghiệp của Đông Phương Bảo đều được ta mua, quản sự của lão cha ngươi đã ôm bạc chạy lấy người rồi.” Lão giao dịch với Diêu Phỉ Phỉ, Diêu Phỉ Phỉ thuyết phục cha nàng dùng tiền tài giúp đỡ lão mua lại tất cả sản nghiệp của Đông Phương Bảo, còn Đông Phương Triết hoàn toàn bị che mắt.
“Vì sao?” Đông Phương Triết chỉ cảm thấy toàn thân đều bị dìm trong hầm băng, lạnh đến thấu xương. Hắn lạnh lùng nhìn Chu Nghiêm Chính, cảm giác đau lòng khi bị phản bội ban đầu đã chết lặng, hắn chỉ không rõ, Đông Phương Bảo đã làm gì có lỗi với lão, lại để lão phản bội. Hay là từ đầu tới cuối lão đã hư tình giả nghĩa, trung hậu thành thật tất cả đều là lớp ngụy trang của hắn, mục đích của hắn là Đông Phương Bảo?
“Vì sao ư?” Chu Nghiêm Chính ha ha cười, “Ngươi đi hỏi lão cha ma quỷ của ngươi đi.” Nếu không phải tại hắn, sao mình lại chỉ là một kẻ hạ nhân?
“Câm mồm. Không cho phép ngươi làm nhục cha ta.” Nghe một tiếng Chu Nghiêm Chính gọi ma quỷ, Đông Phương Triết nắm đầu quyền, bi phẫn rống to.
“Thiếu chủ, lão phu nhân đến.” Gã sai vặt lúc trước báo tin cho Đông Phương Triết vừa giận vừa vội chạy đến.
“Bà nội?” Đông Phương Triết sửng sốt xoay người lại.
“Đúng rồi.” Chu Nghiêm Chính đột nhiên nói với Đông Phương Triết, “Đừng quên bảo lão bà với Nhị nương chỉ biết khóc sướt mướt của ngươi cút đi, Đông Phương Bảo hiện tại đã không phải của các ngươi.”
“Ngươi…”
Đông Phương Triết oán hận trừng mắt, nếu ánh mắt có thể giết người, Chu Nghiêm Chính đã vỡ nát.
“Chẳng lẽ Thiếu chủ còn muốn lão nô mời người rước các ngươi sao?” Chu Nghiêm Chính nhìn thị vệ bên người, sau đó lạnh lạnh nói với Đông Phương Triết.
“Được, chúng ta đi.”
Hiên Viên giữa năm thứ mười, Đông Phương Bảo đổi chủ, Đông Phương lão phu nhân nghe được việc này, chịu đả kích rồi tạ thế, hưởng thọ bảy mươi sáu tuổi. Nhị nương Đông Phương Triết chết bệnh, Đông Phương Triết lưu lạc giang hồ.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
Một trận mưa to, không hề báo động trước đã rơi xuống.
Gió lốc gào thét, cây cối lắc lư. Tia chớp xẹt qua phía chân trời, sấm sét ầm vang.
Lãnh Loan Loan thở dài, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn phía trước có cái miếu thờ rách nát, bèn bay vút vào. Thân ảnh lửa đỏ chớp nhoáng trên không trung, mê hoặc ánh mắt người khác.
Bóng dáng màu đỏ đặt chân vào miếu thờ, mái tóc bị mưa xối rối tung trên người. Quần áo dán trên người, hiện ra dáng người linh lung mạn diệu. Bàn tay giũ giũ vài sợi tóc trên trán, phủi đi một thân dính đầy nước mưa. Nàng quay đầu nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn, mi lại nhíu chặt. Không ngờ được phen rời cửa lại gặp thời tiết xấu đến như vậy. Nhìn mưa lớn thế này chưa thể tạnh nhanh chóng được, nàng vẫn là vào miếu chờ mưa nhỏ rồi đi thì tốt hơn.
Tuy rằng một thân ẩm ướt, nhưng nàng không thấy chật vật. Đi vào miếu thờ, trong miếu, hai tượng phật cao cao nhìn xuống vạn vật thế gian. Có lẽ là đã lâu không có người sửa sang, đồ đạc đã suy tàn không ít, lộ ra đường vân tàn tạn màu đen. Mái ngói trên nóc miếu cũng không đầy đủ, nước mưa rơi xuống từ những vết nứt, rơi trên mặt đất phát ra thanh âm lanh lảnh. Một ít mạng nhện vắt vẻo nơi vách tường góc miếu, vẻn vẹn chỉ có một cái bàn đầy vết nhơ. Một góc miếu có một đống cỏ khô, có lẽ là do khất cái làm ra.
Lãnh Loan Loan nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện được chiếc ghế nào có thể nghỉ tạm. Hai tay ôm ngực, đứng ở cạnh cửa nhìn chăm chú vào màn mưa.
“Khụ khụ…”
Đột nhiên, trong miếu truyền đến tiếng ho khan của nam tử.
Lãnh Loan Loan nhíu mi, nhìn quét bốn phía, cuối cùng dừng ở đám cỏ rơm. Nhìn qua, bước đến gần.
“Ai ở bên trong?”
Đi đến cạnh đám cỏ, nàng nhìn chằm chằm vào mặt trên, lạnh lùng hỏi.
Đám cỏ lặng im, sau đó, lại là một tiếng ho khan truyền ra:
“Khụ khụ…”
Lãnh Loan Loan cúi đầu, lại ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển. Bàn tay duỗi ra, tay áo bào giương lên, đám cỏ rơm bị nội lực đánh văng ra, lật tung sang hai bên. Thân ảnh một nam nhân lộ ra, hắn ngồi dưới đất, mái tóc rối xù, che gần hết khuôn mặt.
“Ngươi là ai?” Lãnh Loan Loan nhìn nam nhân, thờ ơ hỏi.
Nhưng nam tử chỉ tiếp tục cúi đầu, phát ra từng trận ho khan khó chịu.
“Ngẩng đầu lên.”
Lãnh Loan Loan giơ tay lên, mái tóc nam tử bị chưởng gió quét qua, hỗn độn bay lên, lộ ra cái trán trắng bệch.
Lãnh Loan Loan nhíu mi, không phải là choáng chứ?
Lại tiến lên vài bước, vươn tay nắm cổ tay nam tử, bắt mạch cho hắn. Ai ngờ nam tử phản xạ tính né tránh, cũng không nhớ tới toàn thân đã mất lực, ngã mình vào một bên, đầu phịch một tiếng đập vào tảng đá, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Lãnh Loan Loan sửng sốt, cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Ngất như thế sao? Nhưng cũng tốt, nàng dễ xử lí hơn. Đưa tay lật mớ tóc của hắn ra, ngẩng mặt hắn lên, chợt ngẩn ra, không ngờ nam nhân này khá tuấn mỹ. Nếu rửa sạch vết bẩn trên mặt, có lẽ sẽ càng đẹp hơn. Chỉnh lại cơ thể nghiêng đổ của hắn tựa vào trên tường. Cầm tay hắn bắt mạch, nhíu mi. Chết tiệt, mạch đập loạn. Lại thử sờ vào trán hắn, hơi nong nóng, hơi sốt. Xem dáng vẻ của hắn, sợ là đã sinh bệnh vài canh giờ.
Đứng lên, nàng vốn không nên xen vào. Huống chi người này không thân cũng chẳng quen, lại càng không liên quan gì đến chuyện của nàng. Nhưng nhìn nam tử tuấn mỹ, lại đang sinh bệnh, nếu để mặc hắn tự sinh tự diệt ở chỗ này, chỉ sợ rất nhanh sẽ đi đời nhà ma, thật là lãng phí. Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, mưa vẫn rơi từng giọt từng giọt như cũ. Hiện tại chỉ sợ không thể đưa hắn đi.
Bàn tay mềm hướng vung lên, thổi tung bụi đất. Nàng ngồi dưới đất, chỉnh tư thế vận công trị cho nam tử này. Một lát sau, nhiệt độ trên người hắn tụt một ít, hắn ngủ rất say.
Lãnh Loan Loan đặt hắn ở một bên, còn mình ngồi ở bên cạnh yên tĩnh chờ mưa tạnh.
“Nước, nước…” Trong mê man, nam tử đột nhiên lắc lư đầu, thì thào hô.
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, đi ra phía ngoài. Trong chốc lát, chỉ thấy nàng dùng một cái lá cây bản rộng hứng lấy nước mưa, ngồi xổm xuống thận đem đổ nước vào miệng nam tử.
Nam tử nhắm mắt lại nuốt nước xuống, thật lâu sau, đột nhiên mở mắt ra.
Là tiên nữ sao?
Mắt nhìn thân ảnh lửa đỏ ở trước mắt, dung nhan tuyệt mỹ quả thực không giống nữ tử phàm trần. Chỉ thấy nàng vẻ mặt lạnh nhạt, hai tay đang cầm cái lá cây đựng nước giúp mình uống. Hắn đang nằm mơ sao, bằng không sao lại có tiên nữ đến giúp hắn?
Lãnh Loan Loan thấy nam tử đã tỉnh, vứt cái lá đựng nước đi. Đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng mở miệng:
“Tỉnh rồi?”
Nam tử nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng liền ngẩn ra. Đôi mắt thâm thúy mất đi vẻ sáng bóng giật mình, không phải mình đang nằm mơ chứ? Nàng thật là người sao?
“Cô nương đã cứu ta sao?”
Hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình, quả thực không tin đó là mình.
“Ừm.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng trả lời.
“Đa tạ cô nương.” Nam tử gật đầu.
“Không cần cảm tạ ta.” Lãnh Loan Loan thờ ơ liếc mắt nhìn hắn, “Ta không phải cố ý cứu ngươi.” Cứu hắn, cùng lắm là thuận tay, là gặp lúc tâm tình tốt.
“Tại hạ muốn cám ơn cô nương.” Tuy rằng mỹ nữ tuyệt mỹ này thái độ lãnh đạm, nhưng nam tử vẫn cảm kích nói. Dù sao nàng là ân nhân cứu mạng của mình.
“Tùy ngươi.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, đi về phía cửa.
“Cô nương…”
Nhìn thấy Lãnh Loan Loan rời đi, nam tử lo lắng hô, hắn không biết vì sao lại gọi nàng, nàng đã cứu mình, nhưng nàng không ở lại sao?
“Mưa còn rất lớn.” Nhưng sấm sét biến mất, gió cũng nhẹ bớt. Lãnh Loan Loan lầu bầu, không để ý đến người bên cạnh.
Đột nhiên, xa xa, trong màn mưa mông lung có hai thân ảnh quen thuộc đang đi tới.
Đôi mắt Loan Loan sáng ngời, phất tay với bên kia: “Ta ở trong này.”
Bóng người ca xa nghe thấy giọng nàng, bay nhanh tới.
“Chủ tử.”
Người tới đúng là Dạ Hồn và Ảnh đều mặc hắc y, trong tay còn cầm ô, chắc là chịu lệnh của Dạ Thần cùng Hiên Viên Dạ tới tìm nàng. Mà Lãnh Loan Loan tin mấy người kia cũng sẽ đi tìm, liền hỏi:
“Gia cùng Lâu chủ đâu?”
“Gia cùng Lâu chủ ở bên kia tìm người.”
Ảnh đáp, bởi vì họ không biết Loan Loan sẽ đi hướng nào nên chia nhau ra tìm.
“Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, vẫy tay với Dạ Hồn. “Cõng hắn, cùng nhau đi.”
Chỉ vào nam tử một bên.
“Hắn là…”
Dạ Hồn, Ảnh ngẩn ra, cũng giật mình nhìn nam tử.
“Hắn là ta nhặt được.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenbaviet
Lãnh Loan Loan thờ ơ một câu, chẳng những làm Dạ Hồn, Ảnh giật mình, ngay cả nam tử kia cũng giật mình. Nhưng, hắn lại cười khổ, hiện tại hình như hắn đúng là người của nữ tử cao cao tại thượng kia, nàng cứu mạng hắn, coi như nàng nhặt được hắn.
“Đi thôi.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nói, rồi cầm lấy cái ô trên tay Ảnh, đi vào trong màn mưa.
Dạ Hồn đặt nam tử lên lưng, Ảnh mở ô che mưa rồi cũng bước theo.
Lúc bọn họ về vị trí cũ, vừa vặn đụng phải Dạ Thần cùng Hiên Viên Dạ. Bộ nguyệt bào màu trắng của Dạ Thần tung bay trong gió, đôi mắt màu tím sau lớp mặt nạ vàng hạ sáng ngời khi thấy Lãnh Loan Loan; Hiên Viên Dạ mặc lam bào, tôn quý vô cùng, đôi lông mày anh tuấn khi nhìn thấy nàng thì mới giãn ra, nhanh chóng đi lên giữ chặt tay nàng, lo lắng hỏi:
“Tiểu tử kia, nàng đi đâu thế?” Không nói một tiếng đã không thấy tăm hơi, hại mọi người sốt ruột.
Dạ Thần nhìn thấy động tác Hiên Viên Dạ, đôi mắt tối sầm lại, nhưng y vẫn là dựng tai nghe họ nói chuyện. Chỉ vì, y quan tâm đến Lãnh Loan Loan.
Bàn tay của Lãnh Loan Loan đặt trong bàn tay của Hiên Viên Dạ, y bào lửa đỏ tung bay theo gió, nàng đáp:
“Đi loanh quanh một chút.” Hôm nay là hai mươi tháng ba âm lịch, là ngày giỗ mẹ. Tâm trạng bấp bênh càng trở nên không tốt, nên đã một mình ra ngoài đi dạo, quên nói cho họ.
“Aiz…”
Hiên Viên Dạ muốn nói cái gì, cuối cùng lại cầm lấy ô che mưa cho nàng.
“Chủ tử, hắn là ai vậy?”
Ánh mắt Dạ Thần dừng lại vào nam tử trên lưng Dạ Hồn, ngẩn ra một chút rồi hỏi.
Hiên Viên Dạ cũng nhìn về phía nam tử, nhíu mi. Sao Loan Loan lại mang về một nam tử?
Nam tử trên lưng Dạ Hồn cũng đánh giá Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần, hai nam tử đều khí thế hiên ngang, tuấn dật phi phàm, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Bên người nữ tử này ai nấy đều là nhân vật phi phàm, từ cử chỉ của hai nam tử nhìn ra, người mặc lam bào nam tử vô cùng thân thiết với nữ tử, đại khái chắc là phu quân của nàng. Còn một người khác gọi nàng là chủ tử, chắc là thuộc hạ.
“Hắn là ta nhặt được.” Lãnh Loan Loan đáp.
Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần nhìn nhau, đều kinh ngạc.
“A, chủ tử đã về.” Mọi người về đến ngoài cửa lớn đã thấy Vạn Oánh Chiêu che ô đi ra. Hóa ra nàng thấy mọi người tìm Lãnh Loan Loan đều chưa về, trong lòng cũng không yên tâm.
“Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nói với mọi người. “Đi thôi.”
Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan đi ở phía trước, những người khác theo ở phía sau.
“Ơ, hắn là ai vậy?” Vạn Oánh Chiêu nhìn thấy nam tử trên lưng Dạ Hồn, cũng hỏi.
“Chủ tử nhặt được.” Dạ Hồn đáp.
Chủ… chủ tử nhặt được?
Vạn Oánh Chiêu mở to mắt, môi anh đào khẽ giật giật, không phải vậy chứ? Chủ tử nhặt được một mỹ nam tử.
“Đi thôi, chủ tử đang đợi.” Ảnh lạnh lùng nói với Tiểu Chiêu.
Vạn Oánh Chiêu quay đầu, quả nhiên thấy mọi người đều đang chờ, nàng thè lưỡi, chạy nhanh vào.
Vào trong phòng, Lãnh Loan Loan sai người đun nước, để Dạ Hồn đưa hắn vào phòng cho khách tắm rửa. Còn nàng thì về phòng mình, thoải mái thư giãn trong làn nước ấm.
Sau khi trở ra, mọi người đều đã tắm rửa đổi mới hoàn toàn. Nam tử ngồi một bên, sau khi rửa mặt chải đầu, hắn quả nhiên càng thêm tuấn mỹ so với lúc trước. Hắn mặc Nguyệt Nha trường bào của Dạ Thần, mái tóc ướt thả trên vai. Ngũ quan như ngọc, mày kiếm mắt sáng, bờ môi khẽ mím, có một loại khí chất đạm mạc xa cách.
Hắn nhìn thấy Lãnh Loan Loan đi ra, trong đôi mắt hiện lên một ánh hào quang trong nháy mắt. Áo bào màu lửa hồi nãy đẹp đến kinh người, bạch y trắng như tuyết hiện giờ làm nàng có vẻ phiêu dật, như tiên nữ làm người ta không dám nhìn thẳng, sợ làm hỏng vẻ đẹp của nàng.
“Loan Loan.”
Hiên Viên Dạ ngồi ở phía trên, vươn tay gọi Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan đặt bàn tay trắng nõn ngọc ngà vào tay hắn, tao nhã ngồi xuống. Hai người đều tản ra hơi thở vương giả khiến mọi người tự sinh ra cung kính.
Hóa ra tên nàng là Loan Loan… Nam tử nhắc lại trong lòng, quả là một cái tên rất hay.
Hắn đứng lên, gật đầu với Lãnh Loan Loan: “Cám ơn cô nương đã cứu tại hạ.”
“Không cần.” Lãnh Loan Loan nói, “Ta nói rồi, ta không cố ý cứu ngươi.” Cùng lắm chỉ là vô tình.
“Không biết tôn tính đại danh các hạ?” Hiên Viên Dạ nhìn chăm chú vào nam tử, đôi mắt thâm thúy có hàm ý người bên ngoài không thể hiểu. Hắn không biết nam tử này rốt cục có thân phận gì, nhưng là tuyệt không dễ dàng tha thứ người nào đụng vào Loan Loan.
“Tại hạ là Đông…” Nam tử vừa muốn nói ra cái gì, đột nhiên nín lại. Vẻ mặt trở nên ưu sầu, hình như có điều khó nói.
“Thân phận của công tử không tiện nói với chúng ta sao?” Vạn Oánh Chiêu nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Nam tử nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở Lãnh Loan Loan. Ánh mắt nàng thờ ơ, giống như cũng không hiếu kì gì cả. Nhưng trong lòng hắn lại căng thẳng, muốn nói thân phận cho nàng. Coi như là báo đáp ân cứu mạng của nàng.
“Tại hạ Đông Phương Triết.”
“Đông Phương Triết?” Dạ Thần nhìn hắn một cái “Đông Phương Triết của Đông Phương Bảo sao?”
“Đúng.” Đông Phương Triết gật đầu, “Ta là Đông Phương Triết của Đông Phương Bảo, nhưng không còn là Đông Phương Triết trước kia.” Nhớ tới việc phụ thân đột nhiên tạ thế, hắn còn chưa kịp tra hung thủ chân chính, lại bị người mình tin tưởng nhất phản bội, chẳng những Đông Phương Bảo khó giữ được, ngay cả bà nội cùng Nhị nương cũng thay nhau từ trần. Nay chỉ còn lại một mình hắn cô độc để sinh tồn. Còn Chu Nghiêm Chính vì lo sau này hắn sẽ tìm về báo thù, đoạt lại Đông Phương Bảo, nên sau khi đuổi hắn đi ngầm phái tới vô số sát thủ đuổi giết. Cũng may võ công hắn không quá kém, cũng không bị thương gì, là do bất ngờ đột ngột nên mới ngã xuống vách núi, cuối cùng cảm lạnh tránh vào trong miếu thờ. Cũng may khi thần trí hỗn loạn thì được Lãnh Loan Loan cứu. Có lẽ là ông trời không tuyệt đường của hắn, cho hắn giữ lại cái mạng này để báo thù.
Ánh mắt mê hoặc nguy hiểm, Chu Nghiêm Chính, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi.
“Đông Phương Bảo đổi chủ.” Lãnh Loan Loan nhàn nhạt nói, chuyện này gần đây chấn động giang hồ. Ánh mắt thờ ơ nhìn quét qua vẻ mặt bi thương của Đông Phương Triết, nàng nhớ tới cuộc đối thoại với Vạn Oánh Chiêu.
“Đúng.” Đông Phương Triết cắn răng, “Bởi vì nội gian.”
Vạn Oánh Chiêu nhìn vẻ mặt Đông Phương Triết, nhớ tới chuyện cũ của mình, có loại cảm giác đồng bệnh tương liên nảy sinh.
“Chủ tử, chúng ta giúp hắn báo thù đi.”
Mọi người nhìn lướt qua Vạn Oánh Chiêu, ngay cả Đông Phương Triết cũng nhịn không được nhìn nàng. Không ngờ cô gái này lại lên tiếng nhờ họ giúp mình báo thù, nhưng bọn họ có thể sao? Hắn đưa mắt nhìn Lãnh Loan Loan, không biết vì sao trong lòng hắn có một nỗi niềm chờ đợi.
Hiên Viên Dạ, Dạ Thần đều nhíu mi, chuyện của Vạn Oánh Chiêu còn chưa giải quyết xong, chẳng lẽ ngay cả chuyện của Đông Phương Triết cũng muốn quản sao?
“Chủ tử, thế nào?” Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo khẩn cầu. Nàng hiểu được nỗi đau người thân bị hại chết, báo thù là lý do sinh tồn, là hy vọng sống duy nhất của họ.
“Ta sẽ suy nghĩ.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenbaviet
Trăng lên ngọn cây, những vì sao thưa thớt rải trên bầu trời, nháy ánh mắt, khiêu khích ánh huyền nguyệt.
Bóng hình vàng nhạt được màn đêm che dấu, đi vào một quán trọ ở Mê Thành.
Dưới mái hiên có hai chiếc đèn lồng, ngọn đèn lập lòe bên trong, hắt vào thân ảnh vàng nhạt, nhìn thấy rõ ràng là một nữ tử dùng khăn che mặt.
Trên lầu hai một gian phòng, ánh đèn mông lung, bập bùng dáng người mờ nhạt.
Cốc cốc cốc…
Cái bóng màu vàng nhạt đó sau khi nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai khả nghi mới vươn bàn tay trắng nõn gõ nhẹ vào cửa.
Nam tử trong phòng thấy tiếng, đứng lên, đi lên trước.
Két…
Cửa được mở ra, hắn nhìn thấy nữ tử đứng ngoài cửa.
“Mời vào.”
Nam tử cười nhẹ. Nữ tử đi vào, chờ sau khi nam tử đã đóng cửa lại, nàng bỏ khăn che ra, lộ ra khuôn mặt đẹp như phù dung. Nữ tử này không phải người khác, đúng là Diêu Phỉ Phỉ.
Diêu Phỉ Phỉ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Nghiêm Chính. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này nàng cũng nghe được không ít lời đồn về Đông Phương Bảo. Không ngờ lão bá hiền từ này lại có thể đuổi Đông Phương Bảo thiếu bảo chủ đi, tự mình đứng đầu, chiếm lấy Đông Phương Bảo. Nhưng nàng mặc kệ chuyện lão không làm những gì như lúc trước đã nói là vì thiếu bảo chủ Đông Phương không tốt, lão muốn bảo vệ Đông Phương Bảo. Nàng chỉ biết là chuyện nàng đồng ý giúp lão đã làm được, mà hiện tại chuyện lão hứa làm cho mình thì chưa làm được.
“Đã làm thỏa đáng.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của Diêu cô nương.” Nếu không được nàng âm thầm giúp đỡ, lão không thể đoạt Đông Phương Bảo nhanh như vậy.
“Không cần khách khí.” Diêu Phỉ Phỉ nhếch môi, “Đó là giao dịch của chúng ta, nếu đã đồng ý, Phỉ Phỉ tất nhiên sẽ làm được. Không biết chuyện lão bá đồng ý giúp Phỉ Phỉ, có còn nhớ chăng?” Nói xong, nhướn mày nhìn lão.
“Tất nhiên rồi.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Lão phu một lời nói đáng giá ngàn vàng, nếu Diêu cô nương đã hoàn thành của tâm nguyện của lão phu, tất nhiên lão phu cũng sẽ hồi báo tâm nguyện của người.” Trách không được đột nhiên gửi thư tới tìm, hóa ra là vì vẫn nhớ chuyện kia.
“Thật sao?” Ánh mắt Diêu Phỉ Phỉ sáng lên, nàng đợi những lời này đã lâu.
“Đúng vậy.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Lão phu nói chuyện tuyệt đối có nghĩa, tối mai ta sẽ phái người hành động.” Đôi mắt dài nhỏ híp lại, lóe ra ánh sáng. Nếu lão có thể làm thỏa đáng việc này cho Diêu Phỉ Phỉ, sau này nếu cần nàng, nàng tất sẽ không dám coi nhẹ, vì lão nắm nhược điểm của nàng trong tay.
“Tốt lắm.” Diêu Phỉ Phỉ đứng lên, cúi người với Chu Nghiêm Chính. “Vậy Phỉ Phỉ sẽ chờ tin vui của lão bá.”
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười, đều vì mục đích riêng.
================================
Gần như mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, khóe miệng cười nhẹ, vui vẻ đi gặp Chu Công.
Vài bóng đen hiện lên trên bức tường màu trắng, thoắt qua hoa cỏ sum suê, bay vút về phía cửa sổ phòng.
Gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, làm tấm rèm giường lay động chập chờn.
Theo ánh trăng mơ hồ chiếu vào phòng, thấp thoáng có thể nhìn thấy được dáng người trên giường cùng bàn tay đặt ngang trên người nàng.
Đột nhiên, người trên giường bỗng nhiên mở to mắt. Đôi mắt đen bóng trong bóng đêm tựa như hai viên bảo thạch chói mắt, tỏa ra ánh sáng băng lãnh. Vành tai giật giật, môi cười lạnh. Xem ra, là ông trời thấy nàng nhàn rỗi quá nên đưa niềm vui tới đây. Không tiếng động điểm huyệt đạo của nam tử bên người, nàng không muốn bị hắn phá hủy niềm vui này.
Két…
Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, những cái bóng màu đen nhẹ nhàng bước vào.
Chúng trao đổi ánh mắt với nhau, hai người vung tay chém thẳng vào người trên giường.
Thoắt một cái, Lãnh Loan Loan khom người, tránh thoát khỏi sự tập kích từ ánh hàn quang lóe ra. Áo đơn màu trắng, thân ảnh nhẹ nhàng bay xuống. Mái tóc đen tung bay, như tiên tử nhảy múa. Chỉ thấy nàng bắn ngón tay ra, ánh nến sáng lên, chiếu cả căn phòng, thân ảnh Hắc y hiện lên.
Thân thể Hắc y nhân cứng đờ, vạn thật không ngờ nữ tử này lại là cao thủ như vậy. Đôi mắt lộ ra ngoài lớp khăn che mặt khi nhìn thấy Lãnh Loan Loan khi, nhất thời hít một luồng khí. Trời, nữ tử tuyệt mỹ. Ngây ngốc nhìn, tay cầm đại đao ngơ ngác, dường như đã quên mục đích đến đây.
Ngu ngốc.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng. Sau khi nụ cười tắt đi, cả người phát ra lãnh ý như Tu La bước ra từ địa ngục. Dám đến ám sát nàng, quả là tự tìm chết.
Khí thế mạnh mẽ của nàng khiến toàn thân Hắc y nhân đều run run, bỗng nhiên nhớ lại vị trí của mình. Hắc y nhân nhìn nhau. Phải hoàn thành nhiệm vụ. Huống hồ nữ tử này căn bản không phải người bình thường, chỉ sợ nếu chúng không hạ thủ, người chết sẽ là mình. Vứt bỏ mê hoặc trong mắt, mấy thân ảnh màu đen tay cầm đại đao tề bay vút lên, chém về phía nàng.
Lãnh Loan Loan lắc mình một cái, mấy cây đại đao đồng thời chém vào cái bàn phía sau, một tiếng nổ rầm vang dội trong bóng tối.
“Gia.”
“Chủ tử.”
“…”
Những người khác nghe thấy tiếng vang dị thường đều chạy tới, Hắc y nhân thầm kêu chết tiệt rồi bỏ chạy ra ngoài cửa sổ. Cũng không ngờ lập tức bị Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn bắt lại.
“Dẫn chúng tới.” Lãnh Loan Loan phủ thêm áo khoác, nói với mọi người. Hắc y nhân bị dẫn vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Dạ vừa được Lãnh Loan Loan cởi bỏ huyệt đạo đứng dậy, thấy trong phòng toàn là người, còn có Hắc y nhân bị đè quỳ trên mặt đất, nhất thời mới hiểu chuyện, ánh mắt không tán thành nhìn Lãnh Loan Loan. “Loan Loan, vì sao ta ngủ thiếp đi như vậy?” Lấy võ công của hắn tuyệt không thể không biết có người xâm nhập.
“Ta điểm huyệt đạo của chàng.” Lãnh Loan Loan hào phóng thừa nhận.
“Nàng…” Hiên Viên Dạ tức giận nhìn nàng, không nói nên lời. Nàng điểm huyệt đạo của mình, còn nàng thì đối mặt với nguy hiểm.
“Thiếu chủ?!”
Đột nhiên, một Hắc y nhân giật mình nhìn Đông Phương Triết đang đi vào, thất thanh gọi. Hắc y nhân khác cũng nhìn theo, kinh ngạc vô cùng. Quả thật là thiếu chủ, trời ạ, không phải thiếu chủ đã ngã xuống vách núi đen sao? Sao lại còn sống, hơn nữa, lại ở đây?
Hiên Viên Dạ buông bất mãn trong lòng, cùng Lãnh Loan Loan nhìn lại, Đông Phương Triết xuất hiện ở ngoài cửa. Hóa ra hắn cũng nghe thấy tiếng, lo lắng nên đã mặc thêm quần áo chạy tới. Cũng không ngờ lại nghe thấy có người gọi mình, mày kiếm nhíu lại. Hắn đi nhanh lên trước, giật khăn che mặt của Hắc y nhân. Lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thuộc hạ, lạnh lùng nói:
“Hóa ra là các ngươi!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenbaviet
Ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Triết tràn ngập thù hận, mấy người này là cao thủ số một số hai của Đông Phương Bảo. Hắn tự hỏi Đông Phương Bảo trước kia chưa từng bạc đãi họ, không ngờ họ chẳng những đi theo Chu Nghiêm Chính cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng phản bội Đông Phương Bảo, còn đuổi giết hắn, lúc trước đó vì họ tỏ ra đau khổ, hắn mới có thể ngã xuống vách núi đen.
“Ngươi quen chúng?”
Lãnh Loan Loan nhíu mày, Hiên Viên Dạ cũng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đông Phương Triết. Sớm biết rằng sẽ có chuyện đêm nay, hắn sẽ không đồng ý cho gã ở lại.
Vạn Oánh Chiêu cũng cắn môi, nàng vừa mới còn xin chủ tử giúp Đông Phương Triết báo thù, nhưng hiện tại kẻ đến ám sát chủ tử lại có liên quan đến hắn, nói không chừng chủ tử sẽ mệt mỏi. Nếu chủ tử báo thù giúp hắn mà gặp phải phiền toái lớn hơn, nàng sẽ gánh không khỏi trách nhiệm.
Chẳng những nàng, Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị, Ảnh đều lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đông Phương Triết. Hiển nhiên cũng có bất mãn với hắn, chỉ cần những gì nguy hiểm đến chủ tử, ai cũng không tha.
Đông Phương Triết bị ánh mắt lạnh lùng của mọi người nhìn đến áy náy, ngoái đầu nhìn bốn người quỳ đè xuống nền đất. Thu đi xúc cảm, ánh mắt lợi hại, lạnh lùng truy vấn:
“Nói, vì sao các ngươi lại tới đây?” Chẳng lẽ thật sự là vì mình?
“Ta, chúng ta…”
Bốn người ấp a ấp úng, lúc trước phản bội Đông Phương Triết dù không đối xử tệ với họ cũng bởi vì bị Chu Nghiêm Chính chiêu dụ, mới nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Hiện tại thấy Đông Phương Triết ở trước mắt, trong lòng có bao nhiêu áy náy cùng sợ hãi. Nhưng đã tới nước này, họ không thể lên trở lại được, đành phải sai vẫn tiếp tục sai.
“Có phải Chu Nghiêm Chính cho các ngươi đến đuổi giết ta hay không?”
Đông Phương Triết lạnh lùng hỏi, hắn đứng nơi đó, trong bóng tối lạnh lùng, lộ ra vẻ cô tịch. Việc Chu Nghiêm Chính phản bội vẫn luôn đâm vào lòng hắn. Dù sao lão từng là trưởng bối mình tin tưởng, tôn kính nhất, muốn lập tức gạt bỏ trí nhớ rất khó khăn. Nắm tay siết chặt, mu bàn tay ứa ra gân xanh, hắn không thể tin được nếu thật sự bọn họ đến đuổi giết mình, hắn có thể lập tức quay về Đông Phương Bảo tìm Chu Nghiêm Chính chấm dứt mọi ân oán hay không.
Hắc y nhân nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng một nam tử có khuôn mặt gầy, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Triết:
“Không phải, căn bản chúng ta không biết thiếu chủ còn sống”. Ngày đó, hắn ngã xuống vách núi đen rất sâu, bọn họ đều nghĩ hắn đã không giữ nổi mạng.
Đông Phương Triết mím môi, đáng tiếc rằng hắn chưa chết, có phải như vậy làm họ thất bại, sợ hãi hay không?
“Vậy các ngươi quả thật là đến vì ta.”
Lãnh Loan Loan đứng lên, bạch y phập phồng theo cơn gió đêm ùa vào từ ngoài cửa sổ, làm mái tóc ngang đến thắt lưng của nàng tung bay, tựa như tiên nữ đến từ thiên cung.
Bốn người bị mê hoặc trong nháy mắt, nhưng vừa thấy sự lãnh liệt trong đôi mắt nàng thì đều rùng mình, không dám lên tiếng nữa.
“Nói, vì sao lại tới đây?”
Đông Phương Triết thấy chuyện này liên lụy đến ân nhân cứu mạng của mình, đôi mắt giận trừng, đặt ân oán cá nhân của mình sang một bên.
“Thiếu chủ, người hãy hiểu cho. Chúng ta sẽ không nói.” Không nói có lẽ khó thoát khỏi ăn đòn, nhưng chỉ sợ nói rồi sẽ chết thảm hại hơn.
“Các ngươi…!”
Đông Phương Triết oán hận trừng mắt, còn dám bao che đầu sỏ sao? Chẳng lẽ lại là Chu Nghiêm Chính? Nhưng lão có ân oán gì với Lãnh Loan Loan?
“Không nói?” Lãnh Loan Loan nhếch môi, cười tà. “Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nói hay không?” Hai tay nắm ngón tay mình, không chút để ý, đã có cảm giác làm người ta sợ hãi.
Bốn Hắc y nhân run lên, lại cắn răng cứng rắn: “Không nói.”
“Tốt.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt dần dần dày lên. “Có khí phách đấy, nhưng ta muốn xem rốt cục các người có xương cốt cứng rắn đến đâu?”
“Dạ Hồn, Dạ Mị, Ảnh.” Quay đầu nhìn ba người Dạ Hồn.
“Có thuộc hạ.”
Ba người đứng dậy, họ đều mặc hắc bào, chắp tay, phát ra ánh sáng lạnh lùng nơi đáy mắt.
“Giao chúng cho các ngươi đấy.”
Lãnh Loan Loan ngồi trở lại bên người Hiên Viên Dạ, gật đầu với bốn Hắc y nhân.
Bốn Hắc y nhân cả kinh, có lẽ nữ tử này đẹp như thiên tiên, nhưng họ lại nhìn thấy tính chất đặc biệt của ác ma từ nàng, tuyệt đối không phải người có thiện tâm.
“Dạ.”
Trăm miệng một lời, ba người bước lên kéo bốn Hắc y nhân ra ngoài.
“Chủ tử, người muốn xử lí như thế nào?”
Vạn Oánh Chiêu tò mò, nhưng nàng tuyệt đối không đồng tình với bốn tên kia, nếu chủ tử không giao cho nhóm Dạ Hồn, nàng cũng sẽ giáo huấn chúng, dám đến ám sát chủ tử, quả thực là tự tìm đường chết.
“Nên hỏi Dạ Hồn sẽ xử chúng như thế nào mới đúng?”
Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn Vạn Oánh Chiêu. Dù không biết thế nào, nhưng nàng tin nhất định là chúng sẽ ngoan ngoãn nói ra đáp án.
“Có lẽ là chút đòn hiểm.” Vạn Oánh Chiêu thì thầm.
Đông Phương Triết đứng đó, vẻ mặt có chút phức tạp. Có lẽ những người này không đến vì hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy có cảm giác thất bại. Hắn cảm thấy tất cả mọi người ở đây trừ Vạn Oánh Chiêu ra thì đều có thành kiến rất sâu với hắn, có lẽ hắn nên đi, để không thật sự mang đến phiền toái cho họ.
“A a a a!”
Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu thê thảm của Hắc y nhân, cắt xẹt qua màn đêm yên tĩnh.
Vạn Oánh Chiêu đứng bên cửa sổ, nhìn thấy bốn Hắc y nhân đều bị cột vào cọc. Dạ Hồn không quất roi, nhưng không biết từ đâu có những lò lửa đỏ rực đặt quanh bốn Hắc y nhân. Bốn người bị ánh lửa rọi đến đỏ bừng, chỉ sợ chân cũng sắp bị nướng cháy rồi. Chậc chậc, thật là cách tổn hại, nhưng là tổn hại có thể dùng được.
Quả nhiên, một lát sau, Dạ Hồn đi đến, y bào màu đen lay động trong ánh trăng mông lung.
“Chủ tử, chúng đã khai.”
“Là ai?” Lần này không phải Lãnh Loan Loan, mà là Hiên Viên Dạ hỏi. Rốt cục bình phục bất mãn sau khi bị Lãnh Loan Loan điểm huyệt, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Dạ Hồn, sợ bỏ qua một nét mặt nào.
“Diêu Phỉ Phỉ.”
Dạ Hồn nói ra một đáp án ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ lại là Tiểu thư Diêu gia vẫn chưa từ bỏ ý định với Hiên Viên Dạ kia. Nhưng xét lại, ngoại trừ nàng ta, bọn họ không kết oán với ai nữa ở Mê Thành.
Đôi mắt Hiên Viên Dạ híp lại, toát ra ánh sáng nguy hiểm. Lại là nữ nhân kia, giỏi, giỏi lắm, hắn chẳng buồn để ý đến cô ả, ngược lại cổ vũ khí thế của ả, xem ra hiện tại nếu mình không ra mặt sợ là chuyện này vĩnh viễn không giải quyết nổi.
“Tiểu thư Diêu gia?” Đông Phương Triết nhíu mi, bừng tỉnh đại ngộ. Trách không được Chu Nghiêm Chính có thể âm thầm mua sản nghiệp Đông Phương Bảo nhanh như vậy, hóa ra là có thiên kim Thủ phủ đang âm thầm trợ giúp. Nhưng vì sao mục tiêu của Diêu Phỉ Phỉ lại là Lãnh Loan Loan?
Nhìn ra nghi vấn của Đông Phương Triết, nhưng không ai lên tiếng.
“Ảnh.” Hiên Viên Dạ gọi ra ngoài, gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng sương.
“Có thuộc hạ.” Ảnh xuất hiện.
“Toàn bộ xử quyết bốn gã này, cầm lệnh bài của ta đi tìm thành chủ Mê Thành, bảo hắn đánh Diêu phủ cho ta.” Đập rầm tay một tiếng ở mặt bàn, Hiên Viên Dạ lạnh lùng nói.
“Rõ.”
Ảnh nhận lệnh, lập tức đi làm.
Mọi người nhìn Hiên Viên Dạ đang giận dữ, nghĩ rằng lần này Diêu phủ sẽ đổ vỡ hoàn toàn. Tuy nhiên, rất xứng đáng? Chọc ai không chọc, lại đi chọc vào chủ tử…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenbaviet