Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện Tạm Dừng
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #21  
Old 28-02-2008, 05:54 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 21
Tá tửu tiêu sầu


“Bọn ngươi nghe đây, như quả huynh đệ ta thực sự nói là người của Long bang bọn ngươi giết, ta nhất định huyết tẩy Long bang, huyết tẩy Long bang!” Tiếng Ngô Lai vừa dứt, người đã phóng được 100 trượng, biến mất trước mắt bọn người Long bang.
Bọn người Long bang kinh hãi, không nghĩ được võ công của Ngô Lai cao cường kinh người như thế, mừng bản thân may mắn không rước lấy cơn giận của Ngô Lai.
Lúc này nội thương của Mã Điền và Nghiêm Bình đã tốt hơn, chỉ bất quá xương hai tay của Nghiêm Bình đều đã bị Ngô Lai đánh nát, nếu muốn khôi phục, đã là không có khả năng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có thể từ trong mắt đối phương thất được sự kinh hãi.
Hai người tới trước mặt Triệu Long, Mã Điền lên tiếng hỏi: “Bang chủ, người không việc gì chứ?”
Lúc này nội thể của Triệu Long đã bức được lực lượng quái dị ngoài, đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
Nghe hỏi bèn trấn an: “Ta không sao, không ngờ tiểu tử này võ công cao như thế, thấy bọn ta nếu muốn báo cừu trân là rất khó.”
Nghiêm Bình kích động hỏi: “Bang chủ, lẽ nào mối thù này chúng ta lại không báo sao? Huynh đệ tử nạn của chúng ta không lẽ lại hi sinh vô ích ư?”
Triệu Long đáp: “Không phải là ta không muốn báo cừu, nhưng là đối phương võ công rất cao, dù là ba người chúng ta liên thủ cũng không thể địch lại một chiêu, làm sao để chúng ta báo cừu chứ? Nếu làm không tốt, Long bang chúng ta cơ nghiệp nhiều năm cũng sẽ bị hủy trong một sớm.”
Nghiêm Bình để xuất: “Bang chủ, chúng ta có thể thỉnh một số cao thủ từ bên trên tới tương trợ chúng ta tiêu diệt tên tiểu tử này.”
Triệu Long đáp: “Vô dụng bên trên sẽ không phái các người đó, vì sự việc nhỏ này, bọn họ khẳng định không muốn phái người tới, như quả bọn họ nếu biết Ngô Lai võ công cao cường như thế, bọn họ cũng không nguyện ý vì sự việc nhỏ của chúng ta mà rước lấy Ngô Lai dạng cao thủ này.”
Nghiêm Bình tiếp tục: “Nhưng …”
Triệu Long nói: “Nghiêm huynh đệ không cần phải nói thêm, mối cừu này chúng ta trước nên bỏ qua, đợi sau này hãy nói tiếp, nhiệm vụ chủ yếu hiện tại của chúng ta là tìm ra bọn hung thủ đó, bọn chúng mới là đại địch chân chính của Long bang chúng ta, lại nói lũ hung thủ này cũng chính là hung thủ gián tiếp sát hại nhiều huynh đệ của Long bang chúng ta, nếu không phải bọn chúng giá họa Long bang chúng ta, Ngô Lai căn bản không thể tìm Long bang chúng ta, ta và ngươi ba người không thể thụ thương, rất nhiều huynh đệ cũng không thể thảm tử, vì thế nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta hiện tại là tìm ra hung thủ.”
Nghiêm Bình muốn nói gì đấy, nhưng đều bị Mã Điền bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại.
Mã Điền nói: “Bang chủ nói phải, lũ hung thủ bí mật đó mới là địch nhân lớn nhất của Long bang chúng ta, tiểu tử Ngô Lai này cũng chỉ bất quá bị người khác lợi dụng mà thôi.” Dừng lại rồi tiếp: “Như quả muốn báo cừu, cũng tịnh không phải không có khả năng, hiện tại có một biện pháp tốt vô cùng.”
Nghiêm Bình nóng nảy hỏi: “Biện pháp gì? Mau nói ra cho đệ nghe.”
Mã Điền đáp: “Nghiêm huynh không nên nóng, kì thật phương pháp này mới rồi bang chủ cũng đã nói qua, đấy là bọn ta trước hết phải tìm cho hung thủ giết bọn người đó là ai, sau đó bí mật thông báo cho Ngô Lai, để hắn được rõ, khiến hắn tìm lũ người này báo thù.”
Nghiêm Bình nói: “Nghiêm huynh 4(?), ý của huynh là khiến Ngô Lai cùng lũ người đó liều mạng người sống ta chết, chúng ta ngồi thu lợi ngư ông.”
Mã Điền xác nhận: “Không sai, hiện tại cũng chỉ có là phương pháp này.”
Nghiêm Bình suy nghĩ, cao hứng nói: “Mã huynh, biện pháp này cũa huynh không tệ, chúng ta phải nhanh chóng truy ra hung thủ, để cho Ngô Lai biết, khiến hắn cùng bọn chúng liều người sống ta chết được lắm.”
Triệu Long cũng cảm thấy biện pháp này không dở, vì thế ra lệnh: “Bổn bang đệ tử nghe lệnh, lập tức toàn lực truy ra hung thủ sát hại bọn người đó, sau khi tra được lập tức quay về hồi báo.”
Chúng nhân tề thanh đáp: “Vâng, bang chủ.”
Triệu Long nói: “Tốt lắm, chuyện ngày hôm nay tất cả không được đề cập tới, hãy hậu táng huynh đệ tử nạn, tất cả quay về.”

------------------------------

Lại nói Ngô Lai từ sau khi li khai Long bang, vật vờ không nhìn đi trên đường, lúc này trời đã sáng tỏ, trên đường người đi lại không ngừng.
Nhìn trước mắt đám đông qua lại không dứt, Ngô Lai không biết bản thân như thế nào cho tốt, nghĩ tới dĩ vãng các huynh đệ cùng mình vui đùa từ nhỏ từng người từng người rời mình đi xa, chỉ để lại bản thân mình, trong lòng bi thương thống khổ vô cùng.
Ngô Lai nhìn con đường quen thuộc, lại không thể nhìn được, không thể tìm ra những tiếng cười thân mật ngày trước, vui thích sung sướng ngày xưa.
Ngô Lai thầm nghĩ: Biển người mênh mông náy, để ta đi tới chỗ nào tìm ra hung thủ, vì Đại Hổ bọn họ đã chết báo thù, nếu như không thể vì họ báo cừu, ta làm sao nhìn họ, cũng như làm sao đối mặt với người đời, sao có thể đối diện với ân dưỡng dục của họ với ta. Như quả không có họ, ta đã sớm không thể sống trên cõi đời này, càng không thể có được những thứ hiện nay. Thay đổi ý niệm nghĩ: Không được, ta nhất định phải tìm ra hung thủ, dù là thiên nhai hải giác, ta cũng phải tra ra lũ hung thủ đó vì huynh đệ tử nạn báo thù.
“Tránh đường, tránh đường.”
Ngô Lai thực sự đang nghĩ xuất thần, đột nhiên có một thanh âm truyền lại, cắt đứt sự trầm tư của Ngô Lai.
Ngô Lai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại hán đang đẩy mộc xa nhanh chóng phóng tới, Ngô Lai vội vàng nghiêng người né qua.
Ngô Lai nhìn theo bóng lưng đại hán đã đi xa, lắc đầu cười khổ. Lại thấy tất cả cửa tiệm trên đường sớm đã mở hàng, lúc này mới nhớ bản thân đã một ngày không có ăn gì rồi, bởi vậy liền tiến tới một tửu lâu bên đường, chỉ thấy bên trên viết Xuân Phong tửu lâu bốn chữ lớn.
Khi Ngô Lai vào trong tửu lâu, tửu lâu khách nhân đã sớm đầy, chỉ có một bàn dựa cửa sổ là còn trống, vì thế liền hướng bàn đó đi tới.
Thấy Ngô Lai đi lại, điếm tiểu nhị vội vàng bước tới hỏi: “Khách quan, xin mời ngồi, ngài muốn dùng gì ạ?”
Ngô Lai trả lời: “Cho ta hai cân hảo tửu, hai cân thịt bò.” Nói xong liền ngồi xuống.
Điếm tiểu nhị đáp: “Được ạ, xin khách quan chờ một chút, sẽ tới ngay thôi.”
Một lúc sau, điếm tiểu nhị mang rượu và thịt bò tới trước mặt Ngô Lai nói: “Khách quan, ngài thong thả dùng.”
Ngô Lai để điếm tiểu nhị đi bản thân ở đấy uống rượu buồn.
Ngô Lai nghĩ bản thân khi không có một thân võ công cao nhưng không thể bảo vệ tốt mạng của các thân nhân mình, không thể tra được hung thủ vì thân nhân chết đi báo cừu, càng nghĩ càng nóng giận, không khỏi mất tực chủ nốc mạnh liệt tửu trên bàn, hai cân liệt tửu không qua một lúc đã bị uống cạn.
Ngô Lai tuy thường cùng các huynh đệ của mình uống rượu, nhưng tịnh chưa bao giờ uống nhiều, như giờ hai cân liệt tửu xuống bụng, Ngô Lai đã có chút tửu ý.
Ngô Lai nâng ấm rượu lên, hướng vào trong chén rót, đổ cả một lúc, mới phát hiện trong ấm không còn rượu, bởi vậy lớn tiếng quát: “Tiểu nhi, tiểu nhi.”
Điếm tiểu nhị chính đang ở chỗ xa mời gọi khách nhân lập tức vội vàng chạy tới hỏi: “Khách quan, ngài có gì dặn bảo ạ?”
Ngô Lai ra lệnh: “Đi, mang cho ta hai cân hảo tửu nữa.”
Điếm tiểu nhị thấy Ngô Lai đã có chút say, trên người tuy ăn mặc hoa lệ, nhưng thực sự không biết có tiền hay không, bèn nói: “Khách quan, người đã say rồi, cũng không nên uống nữa.”
Dạng việc này Ngô Lai đã thấy nhiều, đương nhiên hiểu điếm tiểu nhị là sợ mình không có tiền. Ngô Lai nói: “Không phải lo lắng (?), hãy mang rượu lại.”
Thấy tiểu nhị còn nghi ngờ, Ngô Lai từ trên người lấy ra một đỉnh ngân tử quăng lên trên bàn.
Điếm tiểu nhị thấy Ngô Lai xuất ra ngân tử, con mắt sáng rỡ, vội vàng đưa tay lấy ngân tử đó, cúi mình nói: “Khách quan xin đợi một tí, sẽ mang lại ngay.”
Điếm tiểu nhĩ trong lòng vui sướng muốn lật trời, đỉnh ngân tử này nói ít nhất cũng có 5 lượng, Ngô Lai bữa ăn này cũng bất quá chỉ ăn 1 lượng mà thôi, làm sao có thể không kêu điếm tiểu nhị cao hứng được chứ?
Sau khi rượu mang lên, Ngô Lai tiếp tục một mình uống rượu sầu, đột nhiên một thanh âm truyền lại.
“Vị huynh đài này, không biết tại hạ có thể ngồi không?” Người nói là một bạch y nhân, tay cầm bảo kiếm, diện mão tuấn mĩ phi thường, không, nói là tuấn mĩ cũng không phải, phải nói mĩ lệ cũng không có gì quá.
Ngô Lai cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cứ tự nhiên.” Nói xong lại tiếp tục một mình uống rượu buồn.
Bạch y nhân ngồi đối diện Ngô Lai, thấy hắn tiếp tục uống rược, bởi vậy nói: “Huynh đài, huynh không nên có chuyện gì không vui, lại mượn rượu mới có thể tiêu sầu.”
Ngô Lai nghe được góc cạnh nói: “Mượn rượu giài sầu? Không sai, ta chính là mượn rượu giải sầu.” Nói xong lại tiếp tục một mình uống rượu.
Tài sản của ZORO_NDK

Chữ ký của ZORO_NDK
Võ Lâm Chí Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ:00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong:00 (14):
Thập Bộ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hành
:33:
Thần Thú tọa kỵ:Hỏa Phượng Hoàng

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:29 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #22  
Old 28-02-2008, 05:55 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 22
Sơ ngộ Vũ Tâm

Bạch y nhân nói: “Huynh đài, rượu tuy tốt, nhưng có thể hại người, rượu có thể say người, nhưng không thể say lòng, người có thể say, nhưng lòng vĩnh viễn không thể say, huynh đài như quả có sự tình gì không vui có thể nói ra, hà tất buồn bã trong lòng, mượn rượu giải sầu?”
Ngô Lai ngây người, tự hỏi: “Rượu có thể say người, nhưng không thể say lòng, người có thể say, nhưng lòng vĩnh viễn không thể say, vì sao lòng không thể say, vì sao lòng không thể say chứ? Nói xong lại uống cạn một chén rượu.
Bạch y nhân lắc đầu, lại khuyên: “Huynh đài, không quản có chuyện gì không vui, hà tất mượn rượu giải sầu, há không biết tá tửu tiêu sầu sầu cánh sầu.”
Ngô Lai hỏi: “Mượn rượu giải sầu sầu thêm sầu?” Trong lòng tự hỏi: Mình có phải thực sự càng lúc càng sầu thêm không? Kì thật ngay cả bản thân hắn cũng khộng rõ vì sao mà sầu, vì các huynh đệ tử nạn hay là vì bản thân.
Bạch y nhân nói: “Huynh đài, nhân sinh tại thế, chuyện không như ý cũng 8 9 phần 10, con người phải học có thể quên đi ưu sầu, truy tìm hạnh phúc.”
Ngô Lai lẩm bẩm: “Quên đi ưu sầu, truy tìm hạnh phúc?”
Bạch y nhân nói: “Không sai, đây mới chính là ý nghĩa thực sực của nhân sinh.”
Tâm kết của Ngô Lai được bạch y nhân nháy mắt giải khai, thầm nghĩ: Không sai, ta hà tất vì những việc đó mà sầu não, chỉ cần ta có thể vỉ bọn họ báo thù, để bọn họ ở nơi cửu tuyền được yên lòng nhắm mắt.
Ngô Lai thay đổi sự mù mịt khốn khổ mới rồi, khôi phục lại khuôn mặt vui cười ngày trước, nói: “Huynh nói không sai, nhân sinh vì để truy tìm hạnh phúc mà tồn tại.” Dừng lại rồi hỏi: “Tại hạ Ngô Lai, không biết huynh đệ xưng hô thế nào?”
Bạch y nhân ngạc nhiên (lăng?) nói: “Vô lại.” Trong lòng chính đang kì quái tại sao lại có thể có người được gọi như vậy.
Ngô Lai thấy bạch y nhân ngạc nhiên, nên hiểu bạch y nhân hiểu lầm tên mình, bởi thế vội vàng giải thích: “Ngô của họ Ngô, Lai của đi lại.”
Bạch y nhân mới rõ nguyên lai biểu tình như thế, nói: “Tại hạ Mộng Vũ …” Chỉ nói được hai chữ, bạch y nhân mới sực nhớ bản thân với Ngô Lai cũng chỉ là mới gặp nhau, vì thế nên không có nói ra toàn bộ danh tính.
Ngô Lai nói: “Nguyên lai là Mộng huynh, nào Mộng huynh, vì sự gặp mặt của chúng ta mà cạn một chén.” Nói xong nâng li phải cùng Mộng Vũ cạn một li.
Mộng Vũ không còn cách nào, chỉ đành nâng li rượu cùng Ngô Lai cạn chén.
Ngô Lai rót đầy li mình và li của Mộng Vũ, nói: “Mộng huynh, mới rồi đa tạ huynh đã khuyên bảo, huynh đệ kính huynh một li.”
Mộng Vũ chỉ có thể nâng li uống xuống.
Lúc này sau khi Mộng Vũ uống hai chén rượu, sắc mặt đã rất đỏ, lộ ra không thể thắng được sức rượu.
Ngô Lai dùng con mắt mê say nhìn Mộng Vũ trên mặt hồng nhuận, nói: “Mộng huynh, hôm nay chúng ta không say không về.” Nói xong lại phân biệt châm đầy rượu cho mình và Mộng Vũ.
Mộng Vũ nghe vậy, từ chối: “Ngô huynh, tại hạ thực sự không thắng được tửu lực, sợ rằng không thể uống tiếp, uống nữa tại hạ sẽ say mất.”
Ngô Lai nói: “Làm sao có thể chứ? Mộng huynh vừa mới uống hai chén thôi, tới đây dũng cảm một chén nào.” Nói xong bản thân uống cạn rược, cũng không quản Mộng Vũ có uống hay không, lại đổ ra một chén cho mình, tiếp tục uống.
Mộng Vũ thấy vậy, khuyên: “Ngô huynh, huynh đã say rồi, không nên uống tiếp nữa.”
Ngô Lai nói: “Ta không say, Mộng huynh, uống tiếp.” Nói xong lại uống cạn chén rượu trong tay, kế đó nằm gục mặt mặt lên phía đông bàn không cử động, hiển nhiên đã say.
Mộng Vũ kêu lên: “Ngô huynh, Ngô huynh.” Ngô Lai không có động tĩnh, Mộng Vũ lại kêu thêm vài tiếng, cũng không có động tĩnh gì.
Mộng Vũ chỉ đành tới bên cạnh người Ngô Lai, xốc hắn lên, hướng về điếm tiểu nhị phía xa nói: “Tiểu nhi, tiểu nhi, dẫn bọn ta tới khách phòng.”
Điếm tiểu nhị lập tức đi qua dẫn hai người tới khách phòng.
Mộng Vũ đỡ Ngô Lai lên giường, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị Ngô Lai nắm lấy tay, chỉ nghe hắn mê sảng nói: “Không được đi, không được đi.”
Mộng Vũ này chính là Mộng Vũ Tâm, theo lời Thiên Tiên đạo nhân dặn bảo nàng tới Lâm Châu thành truy tìm truyền nhân Tử kiếm cùng Huyền Thiên thạch, bảo hộ chủ nhân bọn chúng. Hiện tại đã 3 tháng, Mộng Vũ Tâm cũng là không có tin tức gì, trái lại còn thấy rât nhiều kì nhân dị sĩ trong giang hồ cùng các cao thủ võ lâm các đại môn phái tới tìm nơi hạ lạc của Tử kiếm và Huyền Thiên thạch, tuy vậy mọi người đều thất vọng quay về, nhiều người đều nghĩ có thể hai loại bảo vật này không phài xuất hiện tại Lâm Châu, mà là xuất hiện tại các địa phương khác, vì thế đều đến các thành trấn phụ cận tìm kiếm, cũng có số ít người biết hai loại bảo vật này xác thật xuất hiện tại Lâm Châu thành, đợi chờ trong gian khổ.
Mộng Vũ Tâm cũng là một người trong số đấy. Nàng ta bình thường nữ cải nam trang, ở phụ cận Lâm Châu thành tìm kiếm hạ lạc của Tử kiếm và Huyền Thiên thạch, nhưng vẫn không có tin tức gì của bọn chúng.
Mộng Vũ Tâm hôm nay mới đảo một vòng quanh Lâm Châu thành, có chút mệt mỏi lại có chút đói, nên mới ghé vào tửu lâu chuẩn bị ăn ít gì đấy. Ai ngờ trên lầu đã đầy, chỉ có một bàn của Ngô Lai là còn trống, vì thế tới bàn của Ngô Lai ngồi xuống, lại thấy hắn mượn rượu giải sầu, nên xuất một mảnh hảo tâm, thực sự không lường được trái lại bị đối phương chuốc rượu.
Tay Mộng Vũ Tâm bị Ngô Lai nắm lấy, một loại khí tức dị dạng từ trong tay Ngô Lai truyền lại, Mộng Vũ Tâm không khỏi tim đập nhanh lên, khuôn mặt vốn bởi vì uống rượu mà biến thành màu đỏ càng thêm hồng nhuận, lộ ra càng thêm mĩ lệ. Như quả không phải Mộng Vũ Tâm nữ cải nam trang, khẳng định có thể mê đảo rất nhiều nam nhân, đương nhiên Ngô Lai càng không thể liệt ra ngoài.
Tay Mộng Vũ Tâm là lần đầu bị nam nhân khác đụng vào, (đương nhiên là trừ thân nhân của nàng ta). Một cảm giác dị dạng kích thích Mộng Vũ Tâm.
Mộng Vũ Tâm chính đang chuẩn bị kéo tay từ trong tay của Ngô Lai ra, nhưng đột nhiên bị Ngô Lai lôi tới, kéo Mộng Vũ Tâm ngã vào trong lòng mình, đồng thời trong miệng không ngừng kêu: “Không được rời ta, không được rời ta.”
Mộng Vũ Tâm không cẩn thận, không nghĩ tới có thể bị Ngô Lai kéo ngã vào trong lòng hắn, đồng thời khí tức nam nhân lạ lùng từ trên thân Ngô Lai truyền lại, khiến Mộng Vũ Tâm toàn thân mềm ra.
Mộng Vũ Tâm khôi phục lại như bình thường, từ trên người Ngô Lai đứng dậy, chuẩn bị rút tay bị Ngô Lai giữ lấy, nhưng thế nào cũng không rút ra được. Không còn cách nào, Mộng Vũ Tâm chỉ đành điểm hôn huyệt của Ngô Lai, để cho hắn ngủ say, Mộng Vũ Tâm lúc này mới lôi bàn tay bị Ngô Lai giữ lấy ra.
Mộng Vũ Tâm nhìn Ngô Lai ngủ say trên mặt theo đó cười nhẹ thỏa mãn, khuôn mặt tuy không phải rất anh tuấn, nhưng đường nét khuôn mặt thực sự góc cạnh phân minh, con tim không khỏi đập nhanh lên.
Mộng Vũ Tâm chú tâm nhìn đột nhiên tỉnh lại, thầm nói: Làm sao lại thế này, nghĩ Ngô Lai mới rồi khinh bạc mình, bản thân không ngờ không có nổi giận, hơn nữa còn không cự tuyệt, nên sắc mặt đỏ lên.
Mộng Vũ Tâm nghĩ tới tên của Ngô Lai, không khoải khanh khách cười nhẹ một tiếng, nói: “Ngô Lai, vô lại, ngươi cũng thực sự đều vô lại.” Lại không ngờ diện mạn Ngô Lai đã in vào trong tim mình.

-------------------------------

Ngày thứ hai, Ngô Lai tỉnh lại thì đã tối.
Ngô Lai chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, khó chịu phi thường.
Ngô Lai đứng dậy lắc lắc đầu đầu đau muốn vỡ, nhìn khắp xung quanh, nghĩ thầm: Đây là đâu vậy? Làm sao bản thân lại có thể ở đây? Ngô Lai chỉ nhớ mình uống rượu, các chuyện gì khác hắn đều không thể nhớ được.
Ngay vào lúc đó , tiếng gõ cửa vang lên.
Ngô Lai hỏi: “Ai thế? Vào đi.”
Cửa được mở ra, chỉ thấy điếm tiểu nhị tiến vào, trong tay mang theo nước rửa mặt, vừa đi vừa nói: “Khách quan, ngài tỉnh rồi.”
Ngô Lai gật đầu, hỏi: “Ta làm sao co thể nào lại ở đây thế?”
Điếm tiểu nhị đáp: “Khách quan, hôm qua ngài uống say, vị công tử cùng ngài uống rượu đỡ ngài lên ạ.”
Ngô Lai nhủ thầm: Là huynh ấy? Kì thật Ngô Lai chỉ biết chàng ta gọi là Mộng Vũ và hình dáng của chàng ta, những chuyện khác của chàng ta hắn đều không biết.
Ngô Lai hỏi: “Vị công tử đó đâu rồi?”
Điếm tiểu nhị đáp: “Sớm đã đi rồi ạ.”
Ngô Lai hỏi lại: “Đi rồi?”
Điếm tiểu nhị đáp: “Phải khách quan, bất quá vị công tử đó khi đi, có lưu lại một vật, để tiểu nhân giao lại cho ngài.”
Ngô Lai ngạc nhiên hỏi: “Vật gì đấy?”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:29 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #23  
Old 28-02-2008, 05:55 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 23: Dạ Thám Long Bang


Ngô Lai kỳ lạ hỏi :”cái gì vậy ?”
Chỉ thấy điếm tiểu nhị lôi từ ngực ra một thanh tiểu mộc kiếm khoảng 1 thước rồi đưa cho Ngô Lai.
Ngô Lai tiếp lấy đỏan kiếm từ tay điếm tiểu nhị, xem xét kỹ lương, không thấy có gì đặc biệt khác lạ, vì vậy hỏi :”Vị công tử đó bảo ngươi đem đỏan kiếm giao cho ta, rồi có nói gì không ?”
Điếm tiểu nhị suy nghĩ rồi nói :”Vị công tử đó nói, nếu như ngài có sự tình gì, có thể tới Thiên vân quan ở ngoại thành kiếm người .
Ngô Lai nói :”Ồ, ta biết rồi, ngươi có thể đi .”
Điếm tiểu nhị nói :”Khách quan, nếu ngài có cần gì, cứ việc kêu tiểu nhân bất cứ lúc nào .”
Ngô Lai gật đầu, không nói gì, điếm tiểu nhị đà lui ra khỏi phòng .
Thanh đọan tiểu mộc kiếm là ý thức đùa giởn của Mộng Vũ Tâm, tự tay vót ra, không có cái nào giống được, vì Ngô Lai không ngờ khinh bạc, với lại Mộng Vũ Tâm đối với Ngô Lai có hiếu kỳ, và Ngô Lai đối với nàng có lực hấp dẫn .
Nói về lực hấp dẫn, đương nhiên nguyên nhân là Ngô Lai luyện thành thánh ma bảo điển, thánh ma bảo điễn có nhiều kỳ thuật vũ công ít khi thấy, Ngô Lai luyện thành thánh ma bảo điễn đối với nữ nhân có lực hấp dẫn không người kháng cự được .
Thân ảnh Ngô Lai có in tại tâm lý của Mộng Vũ Tâm, làm cho nàng đối với Ngô Lai không biết tại sao có hảo cảm, vì vậy tự tay vót ra thanh tiểu mộc kiếm giao cho Ngô Lai, hy vọng sau này sẻ gặp lại .
Ngô Lai đã thấy kỳ quái, tại sao Mộng Vũ Tâm lưu lại thanh đỏan kiếm lại cho mình, đương nhiên hiện tại Ngô Lai cũng chưa biết tên thật của Mộng Vũ Tâm, nhưng nghĩ người đó chắc là Mộng Vũ .
Ngô Lai hiếu kỳ lấy thanh đoản tiểu mộc kiếm lên xem lại kỷ lưởng, chỉ thấy đoản kiếm được vót rất đẹp, cho người một cảm giác không nói được, đột nhiên Ngô Lai phát hiện có 2 chử nhỏ: Vũ Tâm .
Ngô Lai do hiếu kỳ tự hỏI nhỏ chính mình:”Vũ Tâm, Vũ Tâm, cuối cùng là ý gì ?”
Ngô Lai suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra lý do, nên bỏ qua không suy nghĩ nửa
Ngô Lai vừa rời khỏi phòng, đột nhiên thầm nói : Không tốt, ta không thể đi như vậy được, hung thủ sát hại Đại Hổ các người vẫn chưa kiếm ra, ta nhất định kiếm ra hung thủ, vì bọn họ báo thù, phải bắt đầu từ họ xem thế nào . Sự tình này nhất định Long bang không thóat khỏi quan hệ, ta nhất định phải tra xét một phen. Nghĩ tới đây, Ngô Lai thủ tiêu ý định chuẫn bị ly khai hỗn hỗn nhai .
Ban đêm giờ tý, trong Long bang ánh đèn cháy sáng, tứ phía an tĩnh phi thượng thời gian này thường rất an tĩnh, nhưng ám tàng một sát cơ rất lớn .
Lúc này 1 nhân ảnh nhanh nhẹn bay vào Long bang, chớp mắt đã tới trước Long bang đai sảnh, trong đại sảnh Triệu Long, Nghiêm Bình, Mã Điền những nhân vật trọng yếu của Long Bang đang đứng ngồi không yên chờ đợi cái gì đó .
Nhân ảnh đó chính là Ngô lai đang rình xem những nhân vật trọng yếu của Long bang trong đại sảnh, biết rằng mình đã tìm tới đúng chổ .
Ngô Lai nhìn chúng nhân trong đại sảnh, sử dụng thiểm thiên quyết, người như quỹ mị, phi thân lên xà nhà trên nóc đại sảnh, chăm chú nhìn xuống từng cử động của mọi người .
Trong sảnh bọn Triệu Long đang ngồi bồn chồn chờ đợi cái gì đó, căn bãn chưa phát hiện Ngô Lai đã tới . Đương nhiên với vỏ công của Ngô Lai, họ căn bản không có thể biết sự tồn tại của Ngô Lai .
Tới giờ, Nghiêm Bình đợi lâu đã quá bồn chồn, đứng lên khỏi ghế ngồi, hỏi :”chuyện thế nào đây? Không phải nói là đã có tin tức, gì mà cả nửa ngày rồi vẫn chưa thấy người phái đi trở về ?”
Mã Điền trên mặt đã lộ vẻ khó chịu, Triệu Long tuy trên mặt an tĩnh nhưng trong lòng bồn chồn hơn những người kia, chỉ là hắn thân là bang chủ, nếu không biểu hiện đủ trầm ổn, thì thế nào mà lỉnh đạo Long bang đây ?
Tại hiện trường lúc này mọi người sắc mặt đều tỏ vẻ khó chịu .
Lúc này có một thuộc hạ vội vàng hồi báo .
“Khải bẩm bang chủ, người phái đi điều tra hung thủ đã trở về .”
Triệu Long ra lệnh :”cho hắn tới nhanh lên .” Nói xong không che dấu nổi sắc mặt hưng phấn .
“Dạ, bang chủ .” nói xong quay người đi ra khỏi đại sảnh .
Phút chốc một người niên kỹ còn rất trẻ, mặt mủi tinh minh .
Người này thấy Triệu Long liền hành lể, nói :”Tham kiến bang chủ .”
Triệu Long nói :”Miễn lể, ta sai ngươi đi tra xét sự tình đến thế nào rồi ?”
Người kia đáp :”Khải bẩm bang chủ, đã có vài đầu mối, đang xác nhận lại .”
Triệu Long hỏi :”đầu mối gì ?”
Người kia đáp :”căn cứ theo huynh đệ chúng ta không ngừng ở tại lân cận tạp viện (viện của bọn ĐạI Hổ ở) hỏI thăm, cuốI cùng phát hiện ra được vài đầu mốI, “ Ngừng lạI rồI nói tiếp :”những ngườI lân cận tuy nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có vài ngườI sau khien tiến vào tạp viện, nghe được những tiếng la hét thảm thiết, có một đám hắc y nhân nhanh chóng ly khai tạp viện, chạy về phương hướng khác .
Nghiêm Bình kế bên nôn nóng hỏI :”chạy về hướng nào ? nói nhanh lên .”
NgườI đó đáp :”dạ phó bang chủ, đám hắc y nhân đó chạy về chổ củ Hổ bang, qua điều tra kỹ lưởng của chúng ta, mớI phát hiện được họ đi vào Hổ bang.”
Triệu Long thất kinh hỏI :”cái gì ? Đi vào Hổ bang, có thể nào Hổ bang muốn giá họa chúng ta không thành ?”
Triệu Long lạI nói :”Được lắm, ta đã hiểu rồI, ngươi có thể lui ra .”
NgườI kia nói :”Dạ bang chủ .” nói xong lui ra khỏI đạI sảnh .
Lúc này, Ngô Lai trốn trên xà nhà cũng thất kinh, không tự chủ được hoài nghi đến Hổ bang, vì Hổ bang cũng Long bang thường tranh đoạt địa bàn thường phát sinh đụng chạm . Nếu như đúng như lờI ngườI kia mớI vừa nói, Hổ bang rất có khả năng là hung thủ giết chết ĐạI Hổ bọn họ .
Lúc này, Triệu Long Nghiêm Bình nhìn nhau, có thể thấy được sự ngạc nhiên trong mắt đốI phương, không tưởng được Hổ bang tiên hạ thủ vi cường, hèn hạ đốI vớI Long bang .
Nghiêm Bình nói trước :”Bang chủ, xem ra Hổ bang đáng bị hiềm nghi, Long bang chúng ta thường cùng Hổ bang bọn họ phát sinh đụng chạm, họ sinh hận trong lòng, mượn tay Ngô Lai tên tiểu tử này diệt Long bang chúng ta .”
Mã Điền nói theo :”đúng, xem ra Hổ bang muốn xưng bá tạI Hổn Hổn Nhai, Hổ bang bọn họ nghĩ nếu muốn xưng bá thì trở ngạI lớn nhất đương nhiên là Long bang chúng ta, khi chúng ta cùng tạp viện phát sinh chuyện, là thờI gian tốt để bọn họ đốI phó một bộ phận của Long bang chúng ta, sau đó lúc Long bang chúng ta không đề phòng, Hổ bang dung mọI cách hảm hạI và công kích, nếu không Long bang chúng ta đâu bị phiền hà đến như vậy .
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:30 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #24  
Old 28-02-2008, 05:55 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 24: Nộ Trảm Hổ Bang

Ngô Lai ly khai Long bang, tâm lý phẫn nộ phi thường, không nghĩ là Hổ bang vì muốn xưng bá Hổn Hổn Nhai, loài trừ địch nhân lớn nhất, còn giết chết nhiều người vô tội .
Ngô Lai càng nghĩ càng tức giận, không tự chủ được nhắm hướng Hổ bang bay tới, phải vì Đại Hổ bọn họ báo thù .
Hổ bang và Long bang được gọi là hai đại bá chủ của Hổn Hổn nhai, 2 bang ngày thường vì tranh đoạt địa bàn mà hay sinh va chạm, mãi rồi biến thành chuyện bình thường của kinh thành .
Hổ bang ở Tây Nhai, một kiến trúc hào hoa phi thường .
Thời gian này Hổ bang yên lặng và chỉ có ít đèn sáng, đột nhiên một nhân ảnh như quỹ mị nhanh chóng tiến đến gần Hổ bang, người này chính là Ngô Lai .
Đã là canh 3, nhiều người đang nghĩ ngơi, chỉ có vài đệ tữ canh gác đêm đang ngũ gật
Ngô Lai lạng người tiến thẳng tới trước mặt 2 người đang ngũ gật, tay điểm vào tử huyệt của 2 người .
Thân thể 2 người từ từ rớt xuống chết êm thắm, bọn họ đã không biết mình chết thê’ nào, Ngô Lai thống hận họ chỉ vì lợi ích của mình mà giết chết nhiều kẻ vô tội, vì vậy đối với 2 người của Hổ bang đầy hận thù, vừ gặp đã ra sát thủ .
Ngô Lai đi theo đường hành lang tiếp tục tiến tới, vài lần gặp người gác đêm, không đợi cho nhừng người này lên tiếng, đã bị Ngô Lai giết chết .
Thành viên trọng yếu của Hổ bang đương nhiên ngụ tại trung tâm của Hổ bang, kiến trúc hào hoa. Ngô Lai đương nhiên minh bạch một điểm, vì vậy trực tiếp tiến tới trung tâm Hổ bang .
Khi Ngô Lai tới trung tâm Ngô bang, một trận tiếng trống khẩn cấp nổi lên, tứ phía đồng thời có âm thanh hổn loạn của bước chân và vủ khí động chạm vang lên .
Ngô Lai ngây người, dừng ngay cước bộ, nhìn về tứ phía .
Lúc này một âm thanh xé tai đưa tới .
“Có thích khách, có thích khách .” Âm thanh truyền đi toàn Hổ bang .
Thanh âm nổi lên làm chấn động Hổ bang .
Nhiều người đã kéo tới đại sảnh, bao vây lấy Ngô Lai lại, Ngô Lai không nghĩ ra là âm thanh đó chính là lệnh tập hợp khẩn cấp của Hổ bang.
Ngô Lai lạnh lùng nhìn vòng vây của chúng nhân Hổ bang, không có một động tác nào .
Nguyên lai là lúc nảy khi đổi ca gác, đã phát hiện những người đứng gác đã bị người sát hại, liền gỏ ống, triệu tập người trong bang, tróc nã thích khách .
Những người vây lấy Ngô Lai chỉ thấy Ngô Lai có một người, không biết ai đã hét lên :”giết cái tên dám đêm khuya xông vào Hổ bang chúng ta, rồi đến bang chủ lảnh thưởng .”
Chúng nhân nghĩ tới lảnh thưởng, hét lên một tiếng, thân hướng Ngô Lai tấn công, chỉ sợ người khác lấy mất công lao .
Ngô Lai như không nhìn tới chúng nhân công kích mình, né mình bay đi, đồng thời vận công dử chưởng, 1 chưởng bổ tới hướng chúng nhân đang vây công, 1 cổ kình phong cường đại quét tới hướng chúng nhân đang vây công Ngô Lai .
Chúng Nhân đang vây công Ngô Lai, chỉ biết 1 cổ lực lượng cường đại quét tới hướng mình, thân thể không thể khống chế bay ra ngoài, đập vào thân thể đồng bạn đang ở phía sau .
Bị Ngô Lai 1 chưởng đánh bay người đi, binh khí theo nhau rớt xuống đất, thất khiếu chảy máu chết tốt, có người bị đập phải bởi những người đã bị lực lượng kích trúng bay ra phía sau, chỉ sợ không chết cũng bị tàn phế .
Chúng nhân Hổ bang nhản thần kinh sợ nhìn Ngô Lai, không dám tới gần tấn công, chuyện gì mà lảnh công giết chết Ngô Lai trước bang chủ thật không dám nghĩ tới .
Ngô Lai lạnh lùng nhìn biểu tình của chúng nhân hỏi :”bang chủ các ngươi hiện giờ đang ở đâu ?”
Chúng nhân vẫn chỉ với nhãn quan sợ sệt nhìn Ngô Lai, không ai trã lời .
Ngô Lai hỏi lần nửa, vẫn không ai hồi đáp, tính phi thân vuợt qua chúng nhân tự mình đi tìm, đột nhiên một thanh âm nổi lên .
“Người nào mà quã có đảm lược, đêm khuya dám xông vào Hổ bang chúng ta gây chuyện, lảo tử ta một chùy đập ngươi dẹp lép .”
Nghe thấy tiếng nói, vòng người đang vấy lấy ngô lai thay phiên nhau thối lui, mở ra một con đường .
Ngô Lai thuận theo giọng nói truyền lại nhìn về phía đó, chỉ thấy 1 thân thể cao 7 thước, tướng thô kệch dữ dội, vai hùm lưng gấu, tay có thể ôm đuợc 5 người, trên người chùy nặng 600 cân đang từng bước lớn bước lại .
Ngô Lai không nhịn được phải nhìn đại hán to lớn kỹ càng một lúc, không tưởng là trên thế gian này có người với tướng tá như vậy . Thật sự đại hán này đứng trước 1 người bình thường thì giống như là người khổng lồ, hơn nửa trong tay lại có 1 đại chùy, thể nào mà không làm người ta thất kinh .
Đồng lúc Ngô Lai đo lường đại hán, đại hán cũng đo lường lại Ngô Lai, thấy Ngô Lai quá trẻ, không nhịn được nói :”Tiểu tử, ngươi giết chết thủ vệ của Hổ bang bọn ta, ngươi chưa biết Hổ bang là địa phương nào mà đã dám làm chuyện tày trời, ngươi có tin là lảo tử 1 chùy đập ngươi thành cái bánh thịt, nặn lại ăn được .”
Nghe thấy câu nói, các chúng nhân thay đổi không như vừa mới đây, cười lên, tiếng cười ầm ỉ nổi lên, đại hán cũng cười theo ầm ỉ .
Ngô Lai không để ý tới đại hán, trong lòng phân vân nghĩ: thấy tướng đại hán đần độn, ta phải thử hắn, xem có phải người Hổ bang giết chết Đại hổ bọn họ không.
Đại hán thấy Ngô Lai tập trung suy nghĩ, lại nghĩ là Ngô Lai sợ hắn, vì vậy nói :”tiểu tử, chắc đã sợ đại gia ta, nếu đã sợ, hãy quỳ xuống cầu xin, nói không chừng đại gia ta nhất thời cao hứng, tha ngươi một mạng .” Nói xong múa máy cây đại chùy trong tay, kình phong cường đại phát ra .
Ngô Lai nhìn đại hán hỏi :”Ngươi là ai ?”
Đại hán đáp :”lảo tử là Hổ bang phó bang chủ Đồng Cương, tiểu tử, lạ là chưa nghe tới đại danh của lảo tử, lại dám xông vào Hổ bang chúng ta, ta thấy ngươi không muốn sống nửa rồi .”
Nói tới Đồng Cương, vốn là 1 người nghèo, trời sinh thần lực, may mắn gặp được một giang hồ kỳ nhân, giang hồ kỳ nhân này thấy Đồng Cương có thần lực trời sinh, là nhân tài tốt để luyện tập ngoại công, bèn truyền cho hắn tâm pháp và kỳ chiêu chùy pháp .
Đồng Cương tuy trời sinh thần lực, đầu óc không được sáng lắm, chỉ có đơn giản 1 bộ tâm pháp và kỷ chiêu chùy pháp, mà luyện cả chục năm, vẫn chưa toàn bộ luyện xong, nhưng với vỏ công hiện tại của hắn, đã có thể đã bại cao thủ bình thường của giang hồ
Sau khi Đồng Cương tới Hổ bang, bang chủ Uông Hoa thấy hắn trời sinh thần lực, lại là 1 vỏ công cao thủ, bèn cho hắn lo chuyện trong bang, sau này lập được rất nhiều công lao, được Uông Hoa thăng lên phó bang chủ .
Đồng Uyên đối với sự thăng chức từ Uông Hoa không để ý tới, hắn chỉ nghĩ tới cùng người đánh nhau, lúc nào cũng thích đánh nhau như điên .
Đồng Cương vốn đang nghĩ ngơi, nghe được có thích khách, tự mình sách chùy theo phương hứơng đại sảnh chạy tới .
Ngô Lai lạnh lùng nhìn Đồng Cương hỏi :”Tại sao Hổ môn các ngươi giết những người ở tạp viện ?”
Đồng Cương thất kinh la lên :”Ngươi’’’’’’’ngươi thế nào mà biết được ?”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:31 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #25  
Old 28-02-2008, 05:56 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 25: Nộ Trảm Hổ Bang (phần 2)


Đồng Cương thất kinh la lên :”Ngươi’’’’’’’ngươi thế nào mà biết được ?” Đột nhiên nhớ tới lời bang chủ dặn dò, không nên nói ra chuyện giết người ở tạp viện, liền nói ngược lại :”Chúng ta không có giết, ngươi nghe ai nói Hổ bang chúng ta giết người, khẳng định đây là giá họa .”
Nghe xong lời nói, Ngô lai biết rằng cái chết của Đại Hổ bọn họ và Hổ bang không thoát được quan hệ, vì vậy hỏi tiếp :”Các ngươi thật sự không giết ?”
Đồng Cương đáp :”Đương nhiên bọn ta không giết, bọn ta với các ngươi không thù không oán, chúng ta tại sao phải giết họ, đối với bọn ta không có lợi lộc gì hết .”
Ngô Lai lạnh lùng nhìn Đồng Cương, Đồng Cương bị ánh mắt Ngô Lai làm cho da gà nổi lên, ánh mắt như một lưởi kiếm sắc bén xuyên vào tim Đồng Cương .
Ngô Lai nói :”Được, mời bang chủ các ngươi ra đây gặp ta .”
Đồng Cương nói :”Cái gì ? Mời bang chủ ra đây gặp ngươi, chỉ bằng vào phân phối của ngươi, nếu muốn gặp được bang chủ, trước tiên phải hỏi chùy trên tay ta có đồng ý không đã .” nói xong phóng đại chùy xuống mặt đất, làm mặt đất chấn động mạnh một cái, thấy cũng biết là đại chùy nặng phi thường .
Ngô Lai nói :”Được, vậy đừng nói ta không khách khí .”
Đồng Cương nghe xong câu nói, mặt mủi hưng phấn lên đáp lại :”Muốn đánh nhau à ? Ta rất thích .” nói xong giở chùy đánh tới Ngô Lai, không cần biết Ngô Lai muốn hay không muốn .
Chỉ thấy đại chùy bị Ngô Lai oai dũng đùa giởn, kình phong tứ phía nổi lên, chung quanh chúng nhân đã nhanh chóng tránh né trước .
Tới lúc này chùy của Đồng Cương đánh vào thân Ngô Lai, Ngô Lai liền xuất chưởng đón lấy, chỉ nghe một tiếng nổ lớn phát lên, hai cổ lực lượng cường đại chạm vào nhau, bức vòng vây của chúng nhân giãn ra xa.
Cùng lúc âm thanh nổ ra, thân thể Đồng Cương lăn tròn trên mặt đất nhiều vòng, lúc trụ lại được thì mặt mủi lem luốc đầy đất .
Đồng Cương mặt kinh dị nhìn Ngô Lai, hắn chưa bao giờ bị ai đánh tới như vậy, đây là lần đầu, thể nào mà không làmĐồng Cương thất kinh cho được .
Ngô Lai cũng không khá hơn, lúc cùng đại chùy của Đồng Cương tiếp xúc, toàn thân chấn mạnh, dưới chân đã để lại 2 dâú chân rất sâu, Ngô Lai không tưởng được đối phương có thần lực như vậy, nếu hắn không có nội lực cường mạnh, thì đã bị chùy đập cho xẹp lép .
Ngô Lai kinh ngạc nhìn Đồng Cương, không biết tại sao đối phương có lực lượng cường đại như vậy, co thể chịu được 5 thành công lực của mình, mà vẫn an toàn, nghĩ tới vỏ công đối phương đáng liệt vào hàng tuyệt đỉnh, không biết rằng Đồng Cương vốn thiên sinh thần lực .
Đồng Cương hét lớn lên :”hảo tiểu tử, không tưởng nổi tiểu tử ngươi lợi hại như vậy, nếm thêm một chùy của ta .” Nói xong phi thân lên tung đại chùy đánh về hướng Ngô Lai .
Ngô Lai nghĩ mình mới dùng 5 thành công lực đánh cho Đồng Cương bay đi, nhưng hắn vẫn không thụ thương, còn có khả năng công kích lại mình . Biết rằng không thể ngạnh chống, liền lách thân né tránh công kích của Đồng Cương, đồng thời thân thể lẹ làng xoay quang Đồng Cương, chớp mắt lien tục đánh ra 10 chưởng, 10 chưởng này mổi chưởng đều đánh trúng thân thể Đồng Cương .
Chỉ thấy Đồng Cương bị 10 chưởng của Ngô Lai đánh cho ngã đông té tây, với chưởng cuối cùng của Ngô Lai ngừng lại, Đồng Cương bị Ngô Lai kích bay đi. Rớt đập xuống đất 1 phát .
Sau khi bị Ngô Lai đánh ngã, Đồng Cương lại nhanh nhẹn bò dậy .
Ngô Lai thất kinh la lên :”Đồng đầu thiết tý công .”
Nguyên lai, mổi chưởng của Ngô Lai đánh vào thân Đồng Cương, giống như đánh vào thân bằng sắt thép, song thủ bị phản chấn tê cả tay, liền nhớ lại trong giang hồ có môn vỏ công thất truyền-----đồng đầu thiết tý công .
Lúc Ngô Lai đánh lên thân thể của Đồng Cương và bị Đồng Cương phãn chấn, chính thị là đặc điểm của đồng đầu thiết tý công, vì vậy mới thất kinh la lên .
Đồng Cương sau khi bò dậy, thảm nảo rên lên, lớn tiếng mắng chửi :”mẹ nó, tiểu tử ngươi chưởng lực quá lợi hại, đã đánh cho lảo tử toàn thân phát đau nhức .” Nói xong không ngừng xoa nắn các chổ đau trên thân .
Ngô Lai không lý tới hắn, đang nghĩ cách đối phó với đồng đầu thiết tý công .
Nguyên lai đông đầu thiết tý công là vỏ công thất truyền thất truyền từ xưa, người luyện thành vỏ công này, thân thể như cứng như sắt thép, dù bị người đánh cách nào cũng không chết được, trừ phi là tuyệt thế vỏ khí chém sắt như chém bùn mới có thể phá đồng đầu thiết tý công .
Đồng Cương thấy Ngô Lai không lý tới mình, đại nộ nói :”tiểu tử, nếm thêm chùy của lảo tử .” nói xong phi thân công tới Ngô Lai .
Ngô Lai trước đồng đầu thiết tý công không cách chống đở, chỉ biết tránh né .
Ngô Lai tránh, Đồng Cương rượt theo, 2 người tiến lên tiến xuống, cuối cùng chỉ thấy toàn là bóng người, bên cạnh chúng nhân lấy làm kỳ quái, thường này thấy Đồng Cương khinh công không cao, hôm nay mới biểu hiện khing công kinh người ra .
Đồng Cương thấy thủy chung không thể rượt kịp Ngô Lai, bỏ không rượt nửa, ngừng lại nhìn Ngô Lai giận dử .
Ngô Lai thấy Đồng Cương ngừng lại, tự mình cũng ngừng lại .
Đồng Cương chửi lớn lên :”tiểu tử, chỉ biết chạy, hảy cùng ta đấu 300 hiệp .” xuất toàn lực, một chùy hướng Ngô Lai đập tơi’, Ngô Lai nhanh nhẹn né tránh .
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chổ Ngô Lai vừa đứng, đã bị Đồng Cương đập một cái hố lớn sâu vài thước. Người của Hổ bang thất kinh nhìn Đồng Cương, Ngô Lai cũng biến sắc vì một chùy đó .
Đồng Cương thấy một chùy toàn lực vẫn chưa đập được Ngô Lai, liền liên tục đập ra hơn 10 chùy . Tuy hơn 10 chùy đó không đập trúng Ngô Lai, nhưng cũng làm cho Ngô Lai thất kinh không nhỏ .
Chỉ thấy sau khi Đồng Cương đập ra hơn chục chùy, chục tiếng nổ vang lên, đầy trời bụi đất bay lên . Chung quanh Ngô Lai đã bị đập hơn chục cái hố, nếu như bị đập lên người, chắc toàn thân phủ đầy máu thịt .
Ngô Lai nhìn trời thấy không còn sớm, tự nhủ: Như vậy quã thực không tốt, ta phải giải quyết tên này trước, nếu không chẵng biết khi nào mới có thể vì Đại Hổ bọn họ báo thù .
Ngô Lai tuy nghe lén được tin tức điều tra của Long bang, nhưng muốn tự mình xác nhận lại . Vừa mới thử Đồng Cương vừa rồi, từ miệng Đồng Cương đã biết sự kiện chính là hành vi của bọn họ, vì vậy Ngô Lai quyết định hạ sát thủ .
Thấy đại chùy của Đồng Cương đập tới, không né tránh nửa, vận toàn thân công lực, toàn thân phát ra quang mang sắc đỏ tím, nghênh lấy đại chùy của Đồng Cương .
Chỉ nghe 1 tiếng nổ lớn, Ngô Lai thối sau nhiều bước, thân thể Đồng Cương bị Ngô Lai chấn bay nhanh ra ngoài, phá lủng tường phía sau rồi bay tiếp ra phía trước, cho tới khi biến mất trước mọi người vẫn không ngừng, không biết sống chết ra sao .
Ngô Lai thất kinh phi thường nhìn về phía Đồng Cương biến mất, không nghĩ tới hắn có lực lượng thần bí của huyền thiên thạch và tử kiếm, sử dụng toàn lực, đưa đối phương đi, không thể không bội phục lợi hại của đồng đầu thiết tý công của đối phương .
Mọi người kinh khủng nhìn Ngô Lai, không tưởng được có người đánh bay được phó bang chủ tới biến mất không thấy luôn .
Ngô Lai từ thất kinh tỉnh ngộ lại, lạnh lùng nhìn chúng nhân Hổ bang, thấy được nhãn tình của Ngô Lai, chúng nhân tránh ánh mắt, lùi lại . Sợ chính mình cũng sẻ bị Ngô Lái đánh cho biến mất .
Ngô Lai đang đợi cơ hội nói, một thanh âm nổi lên .
“huynh đệ vỏ công quã cao cường!” vừa nghe được thanh âm truyền lại, người đã ở trước mặt Ngô Lai, khinh công quã không thấp .
Ngô Lai nhìn người đó ước lượng, chỉ thấy một người khoảng tam tuần .
Ngô Lai hỏi :”Ngươi là Hổ bang bang chủ Uông Hoa ?”
Người đó nói :”Ta thuận là Hổ bang phó bang chủ Trầm Kế Mưu, không phải Uông bang chủ .” Ngừng lại rồi nói tiếp :”Không biết huynh đài tìm kiếm gì ở Hổ bang chúng tôi ?”
Ngô Lai đáp :”Hỗ bang bang chủ đang ở đâu? Hãy mời ra đây gặp ta .”
Trầm Kế Mưu cười ầm ỉ lên đáp :”huynh đệ đừng có giởn chơi, bang chủ chúng ta chỉ nghe câu ngươi nói muốn gặp là gặp thì Hổ bang chúng ta không có ngày hôm nay .”
Ngô Lai nói :”Đã như bọn ngươi không cho hắn ra gặp ta, ta tự mình tìm hắn .” nói xong như muốn hướng về đại sảnh đi tới .
Trầm Kế Mưu hét lớn một tiếng :”Đứng lại .”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:31 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
ai dich hon hon tieu tu, chua tieu chayhảy, diem ngo chi lu, giang hồ hành 4vn, giang ho hphong luu, giang ho phong luu, giang ho tieu tu dich va, giang ho tieu tu tap 37, giang ho tieu tu tap 387, hỗn hỗn, hỗn hỗn, hỗn hỗn tiểu tử, hỗn hỗn tiểu tư, hiep khach giang ho, hoh hon tieu tu, hon dang tieu tu 4vn, hon hon phong luu hanh, hon hon tiêu tu, hon hon tieu tu, hon hon tieu tu 450, hon hon tieu tu 4vn.eu, hon hon tieu tu chuong 7, hon hon tieu tu full, hon hon tieu tu giang ho, hon hon tieu tu ngo lai, hon hon tieu tu phong, hon hon tieu tu phong lu, hon hon tieu tu tap cuoi, hon hon tieu tu trang 17, hon hon tieu tu.yy, hon hon tieu yu, hon hon tiu tu phong luu, hon thon tieu tu, hon tieu tu, hon tieu tu phong luu, honhon tjeu tu phong luu, honhontieutu, honhontieutugianhohanh, honhontiieuyu, huyen phong tieu tu, , lam tinh photo, liep diem giang ho hanh, mộc dịch, phim tieutugianho, phong luu giang ho, phong luu giang ho hanh, phong luu gianh ho hanh, phong lưu giang ho, phung hoang, tieu tu phong lang, tieu tu phong luu, truyen hon hon tieu tu, truyen phong luu tieu tu, truyenhixx giang ho hanh, www.hon hon tieu tu



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™