Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện Tạm Dừng
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #26  
Old 28-02-2008, 05:56 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 26
Nộ trảm Hổ Bang (3)


Trầm Kế Mưu quát to: “Đứng lại.” Phi thân tới cản đường của Ngô Lai.
Ngô Lai dừng bước chân muốn cất lên, lạnh lẽo hỏi: “Ngươi muốn như thế nào?”
Trầm Kế Mưu ngẩn ra, câu nói này vốn phải bản thân nói, không ngờ bị Ngô Lai nói ra, khiến bản thân nhất thời không biết nói gì mới được.
Thấy Trầm Kế Mưu không nói, Ngô Lai nói: “Ta có một việc muốn hỏi ngươi.”
Trầm Kế Mưu hỏi: “Chuyện gì?”
Ngô Lai đáp: “Hổ Bang các ngươi vì sao lại phải giết những người trong tạp viện?”
Trầm Kế Mưu mắt chuyện một cái. Nói: “Cái gì? Ai nói. Hổ Bang chúng ta quyết không thể làm ra chuyện loạn sát vô tội.”
Ngô Lai nói: “Thật chứ? Mới rồi Đồng Cương đã thừa nhận.”
Trầm Kế Mưu chấn động, sắc mặt thay đổi lớn, nói: “Cái gì? Đồng Cương đã cáo tố với ngươi.” Đột nhiên mới nhớ bản thân nói như vậy, chẳng khác nào đã thừa nhận bản thân giết những người đó của tạp viện, muốn chữa lại đã không kịp.
Ngô Lai nghe thế, giận dữ quát: “Quả nhiên là người của Hổ Bang các người giết những người đó của tạp viện, hôm nay ta sẽ vì bọn họ báo cừu, các ngươi chịu chết đi!” Nói xong vung chưởng vỗ về hướng Trầm Kế Mưu.
Trầm Kế Mưu liền vội vàng xuất chưởng nghênh đón, vừa chống đỡ vừa lệnh tên bên cạnh: “Đi mời bang chủ.”
Nguyên lai Trầm Kế Mưu đã biết Đồng Cương bị Ngô Lai đánh biến mất không thấy, biết Ngô Lai võ công cao cường, không phải bản thân có thể ứng phó được, ngay cả bản thân Đồng Cương cũng không cách nào thắng qua, càng huống chi là hắn? Bởi vậy mới để thuộc hạ đi mời bang chủ.

-----------------------------------

Lúc này, trong một gian phòng hào hoa, đang diễn ra một màn hí kịch sôi nổi, mà vai chính của vở kịch lại là Uông Hoa bang chủ Hổ Bang.
Lúc này khi hai người đang điên cuồng, truyền lại tiếng gõ cửa.
“Bang chủ, bang chủ, không hay rồi.” Kẻ ngoài cửa kinh hoàng thất thố nói.
Hai người sợ hãi dừng lại động tác, thầm chửi kẻ đến.
Uông Hoa kêu: “Sự tình gì? Kinh ngạc như thế.”
Kẻ đó đáp: “Có người tới gây chuyện, đã giết không ít huynh đệ của chúng ta, ngay cả phó bang chủ cũng bị kẻ đó đánh biến mất không thấy đâu.”
Uông Hoa hết hồn hỏi: “Cái gì? Cả Đồng Cương đều không phải đối thủ của địch nhân sao?” Vừa nghe tới đây, Uông Hoa tức thì dục hỏa biến sạch, vội vàng bò người dậy, chuẩn bị đứng lên. Bởi vì Uông Hoa biết rõ lợi của Đồng Cương, dù cho là bản thân hắn đều không phải đối thủ của Đồng Cương, mà địch nhân lại có thể đánh bại Đồng Cương, có thể thấy địch nhân là một nhân vật lợi hại phi thường.
Ngay khi Uông Hoa vừa chuyển mình, chuẩn bị đứng dậy, nữ nhân bên cạnh cuốn lấy trên người Uông Hoa. Trên người của nữ nhân không một mảnh vải, thân thể cũng là nẩy nở phi thường, nhìn tướng mạo nàng ta, cũng là một nữ nhân xinh đẹp vô cùng.
Nữ nhân này là thê tử của Uông Hoa “Độc nương tử” Kế Đình. Kế Đình hiện tại bất quá mới 35, 36 tuổi, nhưng vẫn y nguyên mĩ lệ, giống như một thiếu phụ trẻ tuổi mới 20.
Kế Đình giọng nũng nịu nói: “Phu quân, không phải để ý tới bọn chúng, đó không phải còn có rất nhiể cao thủ sao, chúng ta tiếp tục.” Nói xong hôn lấy hai má, trêu chọc sắc dục của Uông Hoa.
Uông Hoa kêu: “Phu nhân, hiện tại không được, ta cần lập tức đi giải quyết, đối phương là một người lợi hại, cả Đồng Cương đều không phải đối thủ kẻ đó, ta nhất định phải đi. Ở đây đợi ta quay về được không? Bảo bối.”
Nói xong hai tay không thành thật vịn lên hai ngọn núi nẩy nở của Kế Đình, không ngừng chà dụi, làm Kế Đình yêu kiều rên rĩ liên tục, dục tính chưa không phát tiết hết càng thêm dâng cao.
Kế Đình nũng nịu nói: “Phu quân, không phải đi sao? Người ta còn muốn mà.” Nói xong ôm chặt lấy Uông Hoa, không muốn thả cho hắn rời đi.
Uông Hoa cười dâm: “Không phải vội, đợi ta giải quyết kẻ bên ngoài, quay về sẽ cho nàng ăn.” Hai bàn tay không thành thật không ngừng sờ loạn hai ngọn núi cùng chỗ hạ thân của nàng ta.
Dục hỏa của Kế Đình bị trêu chọc khó chịu, tiếc là Uông Hoa không nguyện ý, bản thân cũng không có biện pháp. Đành phải nói: “Tử quỷ, mau chóng quay về.” Nói xong đè nén dục hỏa, thân thể lõa lồ giúp Uông Hoa thay áo.
Đợi sau khi Uông Hoa đi, Kế Đình oán hận: “Tử quỷ, mỗi lần đều không khiến ta thoải mái.” Nói xong nằm dài trên giường đợi Uông Hoa.
Người ta nói nữ nhân 30 như sói 40 như hổ, quả nhiên không sai, tưởng tượng tuổi tác Kế Đình như thế, phải là giai đoạn như lang tựa hổ.

-----------------------------------

Khi song chưởng của Trầm Kế Mưu cùng song chưởng của Ngô Lai tương giao, Trầm Kế Mưu đột nhiên thân người dao động, tránh khỏi công kích của Ngô Lai, đồng thời công kích cạnh sườn của Ngô Lai.
Ngô Lai không ngờ Trấm Kế Mưu này âm hiểm như thế, tại thời điểm then chốt, bản thân suýt nữa trúng đòn đối phương, không khỏi tức giận, vội vàng sử dụng ra Thiểm Thiên Quyết, người đột nhiên biến mất trước mặt Trầm Kế Mưu, chạy đến sau lưng Trầm Kế Mưu, song chưởng đánh ra hướng tới hậu tâm của Trầm Kế Mưu.
Trầm Kế Mưu trước mắt đột nhiên thất khứ bóng dáng của Ngô Lai, biết là không tốt, vội vàng dùng ra toàn lực hướng về bên cạnh di chuyển.
Trầm Kế Mưu này chính là trong Hổ Bang sở trường về mưu kế cùng khinh công. Hắn thấy Ngô Lai đem Đồng Cương đánh bay mất, nên biết võ công Ngô Lai không phải bản thân có thể ứng phó. Lại thấy Ngô Lai mang giận ra tay, càng không phải bản thân có thể chống cự, thế là muốn sử dụng kế mưu tránh khỏi công kích của Ngô Lai, lén tập kích Ngô Lai, lại không ngờ được ở chỗ gặp phải kì nhân chi thuật hoàn kì nhân chi đạo (thuật của người này trả đạo của người kia).
Mắt thấy song chưởng của Ngô Lai sẽ phải đánh vào bối tâm của Trầm Kế Mưu, chân Trầm Kế Mưu đột nhiên qua trái một bước, nguy hiểm tránh khỏi công kích của Ngô Lai.
Ngô Lai thấy vậy, rất kinh ngạc kêu lên: “Súc Địa Tam Xích? Ngươi lại có thể học được Súc Địa Tam Xích loại khinh công tuyệt thế này.”
Nói tới Súc Địa Tam Xích công này chính là một loại thân pháp tuyệt đỉnh, có thể trong nháy mắt vượt qua một cự li nhất định, tránh khỏi một kích quyết định của đối phương.
Súc Địa Tam Xích cùng Thiểm Thiên Quyết của Ngô Lai đều có kết quả kì diệu giống nhau dù khác phương pháp, chỉ bất quá Thiểm Thiên Quyết có thể vượt qua trăm trượng, mà Xúc Địa Tam Xích lại không được, chỉ có thể trong vài trượng tránh né công kích của đối phương.
Ngô Lai thấy Trầm Kế Mưu sử dụng Xúc Địa Tam Xích công, trong lòng hoảng hốt phi thường, đồng thời cũng biết bản thân phải dùng ra Thiểm Thiên Quyết mới có thể đối phó Trầm Kế Mưu, thế là vội vàng sử dụng Thiểm Thiên Quyết.
Chỉ thấy thân ảnh của Ngô Lai giống như thiểm điện công tới hướng Trầm Kế Mưu, tốc độ so với Súc Địa Tam Xích công của Trầm Kế Mưu không thua kém chút nào.
Trầm Kế Mưu thấy thế, rất kinh sợ, vốn nghĩ Súc Địa tam Xích của bản thân, đã là thân pháp nhanh nhất, không ngời thân pháp của đối phương so với thân pháp bản thân càng nhanh hơn, chỉ đành toàn lực ứng phó.
Súc Địa Tam Xích công tuy là thân pháp tuyệt thế trên giang hồ, lại có thể cùng Thiểm Thiên Quyết khinh công khoáng thế như thế này so sánh sao? Hơn nữa còn là Thiểm Thiên Quyết có Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm hai loại lực lượng thần bí này luyện thành.
Vừa bắt đầu, Trầm Kế Mưu còn có thể mược Xúc Địa Tam Xích loại thân pháp này xuýt soát tránh né, dần dần bị Ngô Lai hiểu rõ nguyên lí của công pháp đó, Trầm Kế Mưu ấn tránh không kịp.
Trong nháy mắt thân pháp của Trầm Kế Mưu chậm lại, chưởng của Ngô Lai đã công đến trước ngực Trầm Kế Mưu, Trầm Kế Mưu không còn cách nào, chỉ đành phải song chưởng nghênh đón.
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, thân ảnh hai người nhanh chóng tách ra, thân thể Ngô Lai chấn động một cái, nhưng thân thể Trầm Kế Mưu lại bị Ngô Lai chấn lui vài trượng, phịch một tiếng ngã quỳ trên đất, đương trường thổ ra vài ngụm máu, sắc diện phờ phạc, khuôn mặt kinh khủng nhìn Ngô Lai.
Tài sản của ZORO_NDK

Chữ ký của ZORO_NDK
Võ Lâm Chí Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ:00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong:00 (14):
Thập Bộ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hành
:33:
Thần Thú tọa kỵ:Hỏa Phượng Hoàng

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:32 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #27  
Old 28-02-2008, 05:56 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 27
Nộ trảm Hổ Bang (4)

Trầm Kế Mưu dùng nhãn thần kinh khủng nhình Ngô Lai, không nghĩ được võ công bản thân trong tay đối phương càng là không kham nổi một kích, ngay cả Súc Địa Tam Xích Tam Xích loại thân pháp tuyệt thế này bản thân vẫn luôn kiêu ngạo, cũng không thể né tránh công kích của đối phương.
May là Ngô Lai còn chưa có dùng ra toàn lực, nói không phải vậy, Trầm Kế Mưu đã bị nội lực cường hoành của Ngô Lai đánh đến tan xương nát thịt.
Các tên Hổ Bang khác cũng đều là kinh khủng nhìn Ngô Lai, lại không dám có bất kì động tác nào.
Ngô Lai quyết định Trầm Kế Mưu, nói: “Hôm nay sẽ là tử kì của các ngươi, bọn ngươi lại vì lợi ích bản thân đi giết nhiều người vô tội như vậy, các ngươi vì thế phải trả cái giá lớn trầm trọng.” Nói xong đi tới bên cạnh Trầm Kế Mưu, một chưởng vỗ tới Thiên Linh Huyệt của hắn.
Trầm Kế Mưu lúc này đã bị Ngô Lai đánh thành trọng thương, không cách nào động đậy, đối diện thủ chưởng của Ngô Lai vỗ tới tử huyệt của mình, muốn né tránh cũng bất lực, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Mắt thấy Trầm Kế Mưu sẽ phải chết dưới chưởng của Ngô lai, lúc này một tiếng quát to vang lên.
“Ngừng tay.” Người nói câu này chính là Hổ Bang bang chủ Uông Hoa vừa đến.
Ngô lai thận trọng quan sát người lại, chỉ thấy người này thân thể khôi ngô, trên người lộ ra một loại khí thế uy nghiêm tự nhiên.
Ngô Lai hỏi: “Ngươi là bang chủ của Hổ Bang sao?”
Uông Hoa đáp: “Không sai, không biết các hạ đang đêm xông vào Hổ Bang, đả thương các người Hổ Bang của ta rốt cuộc vì như nào?”
Ngô Lai nói: “Ngươi là bang chủ thì tốt, ta muốn Hổ Bang các ngươi vì những người vô tội của tạp viện thảm tử dưới tay thủ hạ bọn ngươi thường mạng.”
Uông Hoa sắc mặt thay đổi lớn, nghĩ thầm: Không có nghĩ được chúng ta làm thần bí như thế, còn bị đối phương phát hiện, xem ra hôm nay chỉ có giết người này diệt khẩu. Nghĩ tới đây, Uông Hoa nói: “Những người đó của tạp viện căn bản không phải chúng ta giết.”
Ngô Lai hung ác nói: “Vậy sao? Hai vị phó bang chủ của ngươi đều đã thừa nhận, không ngờ ngươi thân đường đường là nhất bang chi chủ, lại có thể dám làm không dám nhận.” Nói xong còn cười lạnh không dứt.
Uông Hoa sắc mặt đại biến, trong lòng không ngừng chửi mắng Đồng Cương, Trầm Kế Mưu hai người, đồng thời dùng con mắt hung ác chăm chú nhìn Trầm Kế Mưu.
Thấy nhãn thần của Uông Hoa, Trầm Kế Mưu vội vàng nói: “Bang chủ, thuộc hạ …” Lời còn chưa nói xong đã bị Uông Hoa cắt đứt.
Uông Hoa nói: “Không phải nói.” Quay đầu nhìn Ngô Lai nói: “Đã như thế, ta cũng không che giấu, không sai, những người trong tạp viện đó là ta để bọn chúng đi giết.”
Ngô Lai tức giận quát: “Người vì sao phải giết bọn họ, bọn họ cùng ngươi có oán cừu thế nào, ngươi lại có thể hạ độc thủ như thế, bọn ngươi vì sao phải giết bọn họ? Vì sao? Vì sao?” Đến cuối thanh âm đã biến thành tiếng rống.
Uông Hoa đáp: “Ta giết bọn chúng, chính là muốn ngươi đi kiếm người của Long Bang báo cừu, thay chúng ta làm suy yế thế lực của Long Bang, ngõ hầu sau này cùng chúng ta trừ nhổ một đại địch này.” Tạm dừng lại nói: “Hổ Bang chúng ta cùng Long Bang trên Hỗn Hỗn Nhai này tồn tại đã nhiều năm, đều muốn tiêu diệt đối phương xưng bá Hỗn Hỗn Nhai, lại không có tìm ra cơ hội, mà tạp viện các ngươi cùng Long Bang tranh đấu, vừa hay vì Hổ Bang chúng ta tạo ra cơ hội, bọn người đó của tạp viện tuy vô tội, lại là vật hi sinh, ngay cả ngươi cũng chỉ là một bộ phận của cái kế hoạch này.”
Thấy Ngô Lai cả mặt giận dữ, Uông Hoa thở dài nói: “Kế hoạch này vốn là không chê vào đâu được, không nghĩ được là ngươi tinh không trúng kế, trái lại tra ra là Hổ bang chúng ta làm.”
Nguyên lai Uông Hoa nghe được thuộc hạ bẩm báo, biết người của tạp việng cùng Long Bang phát sinh tranh đấu, hơn nữa tạp viện còn có Ngô Lai cao thủ dạng này, khiến Uông Hoa nghĩ đến kế giá họa. Thế là thừa lúc Ngô Lai kiếm thuốc, phái người tới giết những người trong tạp viện, muốn giá họa cho Long Bang, khiến Ngô Lai cùng người Long Bang liều tới ngươi chết ta sống, bản thân có thể làm ngư ông đắc lợi, thừa cơ tiêu diệt Long Bang, xưng bá Hỗn Hỗn Nhai.
Thế nhưng khiến Uông Hoa không nghĩ được là Ngô Lai chẳng những không trúng kế, hơn nữa còn tìm đến Hổ Bang.
Ngô Lai lạnh lẽo nhìn Uông Hoa, nói: “Ngươi phải vì tất cả chuyện ngươi làm ra trả giá.”
Uông Hoa nói: “Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu muốn thành công, tất phải đủ ác, đây là đạo lí làm người, ta ban đầu chọn làm thế này, không đoán được có thể có kết quả ngày hôm nay.” Dừng lại rồi nói: “Nêu ngươi đã biết, đừng nghĩ còn sống mà rời đi.”
Ngô Lai nói: “ta hôm nay phải đích thân giết các ngươi, vì những người đó của tạp viện báo thù.”
Uông Hoa đã biết hôm nay không phải đối phương chết, thì là mình vong, nhìn bọn người Hổ Bang bên cạnh ra lệnh: “Động thủ.”
Bọn người Hổ Bang vốn dĩ đối với Ngô Lai sản sinh ý sợ rất sâu, tiếc rằng lệnh của bang chủ, không dám không nghe, đành phải miễn cưỡng da đầu xông lên.
Thấy bọn chúng vây trụ bản thân, Ngô Lai lạnh lẽo nói: “Nếu như không muốn chết, tất cả tránh ra cho ta, ta hôm nay không muốn giết quá nhiều người.”
Bọn chúng đều dừng lại, nhớ tới mới rồi Ngô Lai bộc lộ võ công, đối với hắn sợ hãi lại nổi lên.
Uông Hoa thấy thế, quát to: “Động thủ, kẻ chạy, bang quy xử lí trọng hình.” Vừa nhắc đến trọng hình, bọn người Hổ Bang cả mặt sợ sệt, nhìn Ngô Lai, lại nhìn Uông Hoa, không biết cho cùng phải như thế nào mới tốt? Một bên là võ công cao thủ, bản thân chưa xuất chiêu, có khả năng bị đối phương giết chết; bên còn lại là bang quy trọng hình, như quả không công kích, bản thân sợ rằng có thể sống không bằng chết.
Trải qua khoảnh khắc tranh đấu, cuối cùng còn là có người dẫn đầu hướng tới Ngô Lai công kích, thấy có người dẫn dầu, những kẻ khác cũng cả thảy công tới Ngô Lai.
Thấy bọn chúng vây công bản thân, Ngô Lai ha hả cười to nói: “Đã là bọn ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.” Đột nhiên quát khẽ một tiếng “Xuất ra”
Chỉ thấy một đạo tử hồng sắc quang mang từ giữa eo Ngô Lai vẽ ra, nhanh chóng xoay tròn quanh người Ngô Lai, chính là Tử Huyền Kiếm.
Ngô Lai quát to một tiếng: “Giết!” Chỉ thấy tử hồng sắc quang mang bay nhanh vọt vào trong đám người, tiếng kêu thảm không dứt.
Đợi khi tử hồng sắc quang mang quay về trước mặt Ngô Lai, bọn người ban đầu còn sống sờ sờ, trong nháy mắt đã bị Ngô Lai toàn bộ giết chết.
Ngô Lai cười lạnh nói: “Muốn chạy? Không dễ thế đâu.” Tay cầm Tử Huyền Kiếm, phát ra một đạo khí tinh tử hồng sắc cường đại, bổ tới hướng đang đào tẩu của Trầm Kế Mưu cùng Uông Hoa hai người.
Nguyên lai hai người thấy Ngô Lai một chiêu giết chết nhiều người Hổ Bang của mình như thế, sớm sợ tới hồn phi phách tán, liền bèn muốn thừa cơ hội đào tẩu, lại không ngờ bị Ngô Lai phát hiện.
Kiếm khí Ngô Lai bổ ra nháy mắt tới sau lưng hai người, chỉ nghe hai người kêu thảm một tiếng. Thân thể hai người đột nhiên hóa làm mưa máu tung bay trong không trung.
Ngô Lai thu hồi Tử Huyền kiếm, nhìn thấy thi thể đầy đất ha hả cười lớn nói: “Vương thúc, Trương thúc, Đại Hổ, các người cuối cùng có thể nhắm mắt, có thể yên tâm ra đi, ta cuối cùng cũng vì các người báo thù.” Cười so với khóc càng khó nghe hơn.
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:32 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #28  
Old 28-02-2008, 05:56 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 28
Vô lại bản tính

Ngô Lai thu hồi Tử Huyền kiếm, nhìn trời cười lớn nói: ““Vương thúc, Trương thúc, Đại Hổ, các người cuối cùng có thể nhắm mắt, có thể yên tâm ra đi, ta cuối cùng cũng vì các người báo thù.” Tiếng cười so với khóc còn khó nghe hơn.
Ngô Lai sau khi cười xong, nhìn thấy thi thể đầy đất, ngửi được mùi máu tanh khắp trời, trong lòng khó chịu, chính chuẩn bị li khai về khách sạn, ai biết vừa mới rời khỏi cửa lớn Hổ Bang, đột nhiên một tiếng quát to truyền lại.
“Ác tặc, chạy đâu?” Theo thanh âm truyền lại, vài nhân ảnh nhanh chóng phi lại, ngăn cản đường đi của Ngô Lai.
Ngô Lai lạnh lẽo nhìn người tới, chỉ thấy kẻ tới tổng cộng có 4 người, 3 nam 1 nữ. Ba nam phân biệt là một lão giả 50 60 chục tuổi, một trung niên đại hán 40 cùng một người trẻ tuổi ước chừng 20, diện mạn tuấn tú phi thường.
Lão giả tên là Phong Vân, chính là một trong tứ đại hộ pháp của Phong Cốc, người giang hồ xưng là “Phong Vân Tẩu”, nhất thân công lực cao tuyệt phi thường, đặc biệt là Phong Vân Chưởng, dùng ra có thể khiến phong vân biến sắc.
Đại Hán tên Vương Bân, người giang hồ gọi là “Thần Côn”, một cây thiết côn trong tay đánh ra, giống như linh vật. Vốn là một cây côn bình thường được hắn dùng ra vô cùng kì diệu, vì thế được người giang hồ xưng là “Thần Côn”. Vương Bân chính là một trong tứ đại cao thủ của Thiên Đường Môn.
Người trẻ tuổi này tên là Phong Khí, chính là đệ tử của Phong Cốc cốc chủ Phong Thiên, sư điệt của Phong Vân. Hắn bởi thế được sự chân truyền của sư phụ, vì vậy lần này được phái tới cùng sư thúc cùng tìm kiếm Tử Kiếm và Huyền Thiên Thạch trong truyền thuyết.
Nữ nhân còn lại tuổi chừng 20, cả người y phục màu xanh thẳm, vóc dáng đẹp đẽ, y phục toàn thân tịnh không thể che đi song nhũ cùng đôi mông tròn đẹp ngạo người của nàng ta, tướng mạo mĩ lệ phi thường, mái tóc thanh tú tung bay phấp phới trên vai, thập phần mê người.
Nữ nhân này tên là Trữ Hàn Sương, thực sự là người như tên, khuôn mặt sương lạnh, không có bất kì biểu tình nào, một thứ cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Cũng chính là bởi vì như thế, được người giang hồ gọi là “Hàn Nữ Thanh Sương.” Nàng chính là truyền nhân của Tuyết Cung, võ công cao vô cùng, trong giang hồ cũng là một cao thủ nhất đẳng.
Bốn người này đều là thụ mệnh của cốc chủ, môn chủ hoặc cung chủ của họ. Trước tới Lâm Châu tìm kiếm tung tích của Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch. Mặc dù ba tháng đã qua, bọn họ không có bất luận tinh tức nào, nhưng đều không li khai qua, bởi vì bọn họ tin chắc Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch ở Lâm Châu.
Khi Ngô Lai vừa mới sử dụng Tử Huyền kiếm, trên kiếm phát ra quang mang cường đại, dẫn khởi sự chú ý của bọn họ, mấy ngưởi đều không hẹn mà đồng hướng tới nơi đây chạy tới, tựa hồ như đồng thời tới được nơi này, nhưng lại không phát hiện Tử Kiếm, lại thấy Hổ Bang khắp nơi đều là thi thể, hơn nữa Ngô Lai vừa hay từ Hổ Bang đi ra, đang chuẩn bị rời đi. Phong Vân liền lên tiếng ngăn trở.
Ngô Lai kì quái nhìn mấy người, hỏi: “Không biết mấy vị chặn đường đi tại hạ có việc gì không?”
Phong Vân hỏi: “Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào? Những thi thể đó trong Hổ Bang có phải bị các hạ giết hay không?”
Ngô Lai đáp: “Những người này là tại hạ giết không sai. Còn như tại hạ, chỉ là một vô danh tiểu tốt, các hạ không biết thì tốt hơn.”
Thấy đối phương không nói, Phong Vân cũng đành chịu, đành phải hỏi: “Các hạ vì sao phải giết bọn họ? Bọn họ cùng các hạ có oán cừu như thế nào?”
Ngô Lai nói: “Còn như bọn chúng bị giết vì oán cừu gì, tại hạ không cần thiết phải báo cáo cho các hạ.” Vửa nghe được có người đề cập tới oán cừu, Ngô Lai lại nhớ đến bọn người Đại Hổ thảm tử, bọn họ cũng không phải cùng người của Hổ Bang vô oán vô cừu sao? Đến cuối cùng không phải còn bị bọn chúng đồ sát sao?
Lúc này, Phong Khí bên cạnh nói: “Tiểu tử, ngươi khá là cuồng ngông, đối với trưởng bối lại bất kính như thế.”
Ngô Lai nói: “Tiểu tử, ngươi mới mấy tuổi a! Vậy mà lại kêu người khác tiểu tử, ngươi mới đủ cuồng, hồi đáp hay không là chuyện của ta, ông ta là trưởng bối của ngươi, nhưng lại không phải trưởng bối của ta.” Hắn đương nhiên là chỉ Phong Vân, như lúc này, Ngô Lai đã khôi phục lại sự nhanh mồm nhanh miệng cùng hành vi vô lại ngày trước.
Phong Khí bị Ngô Lai mỉa mai một trận sắc mặt đỏ lên, lại không biết nói thế nào mới tốt, không ngờ vừa nói ra lại bị Ngô Lai chiếu tướng.
Vương Bân bên cạnh ha hả cười lớn, ngay cả Trữ Thanh Sương quanh năm lạnh như hàn sương, biểu tình trên mặt cũng có chút nhẹ ra.
Vương Bân ha hả cười lớn nói: “Tiểu huynh đệ, cá tính tốt, ta ưa thích, bất quá ngươi vì sao phài giết những kẻ này, đến ta thực sự cũng có chút hiếu kì?”
Ngô Lai thấy Vương Bân nói như thế, cũng không khỏi thấy thích cá tính của Vương Bân, đáp: “Bởi vì bọn chúng lại có thể vì lợi ích bản thân, giết chết nhiều người vô tội như vậy, sát nhân thường mạng, đây là chuyên thiên kinh địa nghĩa.”
Phong Khí hỏi tiếp: “Thế ngươi giết người phải như thế nào?”
Ngô Lai chưng hửng, không ngờ đến có thể bị đối phương phản lại chiếu tướng, Ngô Lai đáp: “Đương nhiên phải thường mạng, bất quá ta hiện tại còn chưa muốn chết, vì thế đợi sau khi ta muốn chết, sẽ đem mạng hoàn trả cho bọn chúng.”
Phong Khí hỏi: “Người khác cũng không muốn chết, nhưng kết quả còn là bị ngươi giết, người khác không phải cũng có thể kiếm ngươi báo thù sao?”
Ngô Lai đáp: “Cái này đương nhiên, còn như bọn chúng muốn chết hay không, cái vấn đề này ta còn chưa nghĩ qua, bất quá ta đã đem bọn chúng giết rồi, đã không cách nào vãn hồi được.”
Phong Khí còn muốn cùng tranh luận, nhưng bị Phong Vân bên cạnh dùng ánh mắt cản lại.
Phong Vân nói: “Tài ăn nói của tiểu huynh đệ rất tốt, chúng ta khẳng định là không so bằng.”
Ngô Lai nói: “Tiểu tử cũng là buồn chán, mới cùng vị huynh đệ đó tranh luận, hi vọng tiền bối không phải để bụng.”
Phong Vân nói: “Lão hủ Phong Vân, đây là sư điệt của lão, khi nãy có nhiều lời đắc tội, thỉnh mong huynh đệ bỏ quá cho.” Nói xong chỉ vào Phong Khí, giới thiệu Phong Khí với Ngô Lai.
Ngô Lai thấy đối phương khách khí như thế, vội vàng nói: “Nguyên lai là Phong tiền bối, tiểu tử vừa rồi có nhiều chỗ đắc tội, thỉnh mong tiền bối thứ lỗi.”
Phong Vân nói: “Không quan hệ, người trẻ tuổi đều giống nhau.”
Ngô Lai lại hướng tới Phong Khí nói: “Phong huynh, không nên tức giận, khi nãy có nhiều chỗ đắc tội, mong Phong huynh giống như tên, để gió mang nó thổi đi.”
Phong Khí không biết làm sao, biết bản thân trên miệng lưỡi chiếm không được một chút tiện nghi, đành phải không lí tới Ngô Lai.
Ngô Lai nhìn Vương Bân hỏi: “Vị đại ca này xưng hô thế nào?”
Vương Bân đáp: “Tại hạ Vương Bân, tiểu huynh đệ, tính cách của ngươi ta thấy rất là thích.”
Ngô Lai nói: “Đa tạ Vương đại ca khen ngợi, rỗi rảnh thỉnh Vương đại ca uống rượu có được không?”
Vương Bân đáp: “Tốt, tốt, huynh đệ nhất định đi.”
Ngô Lai lại nhìn Trữ Thanh Sương đứng bên cạnh xem chừng nói. “Mĩ nữ. Xin hỏi phương danh xưng hô thế nào?”
Trữ Thanh Sương lạnh lẽo nhìn Ngô Lai một cái, không lí tới hắn ta.
Vương Bân nói: “Tiểu huynh đệ, đụng phải khối đá rồi.”
Ngô Lai nghĩ thầm: Nàng đã không để ta biết phương danh của nàng. Ta không thể không biết. Nghĩ tới đây, Ngô Lai lách mình tới trước mặt Trữ Thanh Sương, nháy mắt lại quay về chỗ cũ.
Mấy người Phong Vân đều rất kinh ngạc, không ngờ được khinh công của Ngô Lai cao như thế, mấy người căn bản không nhìn thấy Ngô Lai có động tác như thế nào, bóng dáng của Ngô Lai trước mắt đột nhiên biến mất.
Lúc này Ngô Lai lại quay về chỗ củ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, chính là bảo kiếm của Trữ Thanh Sương.
Ngô Lai đưa tay bạt xuất bảo kiếm, chỉ thấy một đạo kiếm quang từ trong chợt hiện, Ngô Lai vừa nhìn vừa nói: “Kiếm tốt, kiếm tốt, quả nhiên là một thanh kiếm tốt.”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:33 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #29  
Old 28-02-2008, 05:57 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 29
Thanh Sương bảo kiếm


Ngô Lai đưa tay bạt xuất bảo kiếm, chỉ thấy một đạo kiếm quang từ trong chợt hiện, Ngô Lai vừa nhìn vừa nói: “Kiếm tốt, kiếm tốt, quả nhiên là một thanh kiếm tốt.”
Phong Vân mấy người nhìn thấy bảo kiếm trong tay, phát hiện lại là của Trữ Thanh Sương, đều là sắc mặt hoảng hốt nhìn Ngô Lai, không ngờ được Ngô Lai lại có thể trong nháy mắt đoạt đi bảo kiếm của Trữ Thanh Sương, hơn nữa còn là trước mặt mấy người bản thân, lại nói Trữ Thanh Sương cũng là một cao thủ võ công, lại có thể ngay cả phần linh động đều không có, làm thế nào có thể không khiến mấy người không kinh hoảng.
Trữ Thanh Sương càng là hoảng hốt, chỉ cảm giác trước mắt lóe qua bóng người, trên tay nhẹ đi, bảo kiếm trong tay đã không còn.
Trữ Thanh Sương thấy bảo kiếm của mình trong tay Ngô Lai, vội vàng nói: “Mau chóng đem bảo kiếm trả lại cho ta.”
Ngô Lai nhẹ nhàng ngửi lấy bảo kiếm, nói: “Thơm lắm, thơm lắm, trên người của nàng nhất địnhnh so với bảo kiếm này càng thơm hơn.” Dừng lại nói: “Mĩ nữ muốn lấy lại bảo kiếm cũng được, chỉ cần nàng nói cho ta biết phương danh của nàng.”
Trữ Thanh Sương nghĩ bảo kiếm này chính là trấn cung chỉ bảo của Tuyết Cung, sư phụ nàng giao thanh kiếm này cho mình, để nàng bảo quản thật tốt kiếm này, nàng xuất đạo giang hồ mấy năm lại đây, trước đến giờ không có một khắc nào không đem bảo kiếm trên người, không nghĩ được hôm nay lại bị Ngô Lai đoạt mất.
Trữ Thanh Sương không có sự bình tĩnh trước kia, sắc mặt lo âu nhìn Ngô Lai. Hi vọng Ngô Lai có thể đem bảo kiếm hoàn trả cho mình, nhưng nàng ta thất vọng.
Ngô Lai tựa cười mà không phải cười nói: “Mĩ nữ, nàng đem phương danh của nàng nói cho ta hay, ta sẽ trả bảo kiếm lại cho nàng.”
Trữ Thanh Sương nói: “Vô lại, mau chóng trả kiếm lại cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.” Tuy bản thân không đánh lại Ngô Lai, nhưng còn hơn nói ra lời thô tục.
Ngô lai ngạc nhiên nói: “Mĩ nữ, nàng thế nào biết ta gọi là Ngô Lai, ta thực không có cáo tố qua với nàng tên của mình, nàng làm sao có thể biết chứ? Đây không phải là tâm hữu linh tê nhất điểm thông (?) người ta thường nói hay sao?”
Trữ Thanh Sương ngẩn ra, không ngờ đối phương lại gọi là vô lại, vốn là lời chửi người, lại có thể biến thành tên của đối phương.
Phong Vân mấy người lặng đi, không nghĩ được còn có người có tên gọi như thế.
Vương Bân ngạc nhiên hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi thực sự gọi là vô lại sao?”
Ngô Lai đáp: “Phải a! Bất quá không phải cái vô lại đó trong miệng các người, mà là Ngô của họ Ngô, Lai của lai đáo.”
Phong Vân, Vương Bân Phong Khí mới rõ nguyên lai biểu tình như thế.
Trữ Thanh Sương kêu: “Ta bất quản ngươi kêu là gì, mau chóng đem bảo kiếm trả cho ta.”
Ngô Lai đùa bỡn nói: “Không vội, trừ phi nàng đem danh tự nói cho ta hay.” Phong Vân, Vương Bân đều tức cười nhìn hai người, giống hệt như đấu khẩu giữa tình nhân vậy, nhưng Phong Khí lại sắc mặt đố kị nhìn Ngô Lai.
Nguyên lai, Phong Khí vừa thấy được Trữ Thanh Sương, liền bị mĩ lệ của nàng ta hấp dẫn, bằng mọi cách lấy lòng, lại không thể thay đổi biểu tình của mĩ nữ, dù cho là biểu tình phẫn nộ, mà loại hành động vô lại này của Ngô Lai, lại có thể khiến mĩ nữ phát nộ, Trữ Thanh Sương nổi giận so ra cũng có một loại phong vị đặc biệt.
Trữ Thanh Sương thấy Ngô Lai không đem bảo kiếm trả lại cho mình, thế là phi thân phóng tới hướng Ngô Lai, muốn cưỡng đoạt lại bảo kiếm từ trong tay Ngô Lai.
Thấy Trữ Thanh Sương công lại, Ngô Lai vội vàng né tránh, vừa tránh vừa cười nói: “Bắt không được, bắt không được.”
Qua một lúc, Trữ Thanh Sương thủy chung không cách nào đụng tới vạt áo của Ngô Lai, khiến Trữ Thanh Sương nổi giận phi thường, đứng tại đó hung hãn dán mắt vào Ngô Lai.
Ngô Lai thấy dáng vẻ nổi giận của Trữ Thanh Sương, cũng là mĩ lệ phi thường, không khỏi lặng người nhìn biểu tình giận dữ của Trữ Thanh Sương. Đặc biệt là song nhũ nẩy nở đó của Trữ Thanh Sương khi nổi giận không ngừng nhấp nhô, khiến nhãn phúc của Ngô Lai no đầy.
Trữ Thanh Sương thấy Ngô Lai lặng người nhìn bộ ngực bản thân, vội vàng nhìn theo, lúc này mới phát hiện mình khi nổi giận, song nhũ không ngừng lên xuống, vội vàng bình phục tâm tình bản thân, thầm nghĩ: Mình sao lại thế này, vì sao đối diện với tên vô lại này, không sắc lang, lại không thể bảo trì tâm trạng như trước. Vội vàng vận khởi Băng Tâm Quyết, nháy mắt khôi phục lại lãnh nhược băng sương như củ. Ngô Lai lúc này lại bị cho là sắc lang.
Băng Tâm Quyết chính là bí mật bất truyền của Tuyết Cung, chỉ có đệ tử bên trong của Tuyết Cung mới có thể học được Băng Tâm Quyết, Băng Tâm Quyết này không chỉ là một bộ võ công tâm pháp, hơn nữa còn là một loại tĩnh tâm quyết tuyệt thế, có thể trong nháy mắt bình phục tâm tình kích động của bản thân, nhưng người luyện quyết này đều có một khuyết điểm, chính là người như sương lạnh. Trữ Thanh Sương có thể có biểu tình như thế, duyên cớ cũng là luyện Băng Tâm Quyết.
Trữ Thanh Sương nói: “Mau chóng đem bảo kiếm trả cho ta.”
Ngô Lai nói: “Trước nàng hãy nói cho ta biết danh tính, ta sẽ đem bảo kiếm trả cho nàng.”
Trữ Thanh Sương nói: “Ngươi đem bảo kiếm trả cho ta trước.”
Ngô Lai nói: “Nàng nói trước, nếu không ta đưa bảo kiếm cho nàng, nàng không nói ta phải làm thế nào?”
Ba người bên cạnh nhìn hai người tranh cãi như con nít, đều lắc đầu cười khổ.
Phong Vân nói: “Trữ cô nương, cô nương có lẽ nên đem danh tính nói cho Ngô Lai hay! Ngô Lai xem ra có điểm thích cô, cô nương không nói cho hắn biết danh tính của mình nữa, nói không chừng hắn phải đem bảo kiếm của cô nương làm thành vật định tình giao cho sư phụ cô.”
Vương Bân mấy người đều không nghĩ được, cả Phong Vân thời gian qua luôn nghiêm túc lúc này cũng nói đùa.
Ngô Lai nghe nói, nói: “Phong tiền bối, chủ ý này của người không dở, xem ra ta có lẽ đem bảo kiếm giữ lại.” Nói xong liền treo bảo kiếm trên eo mình.
“Chậm đã.” Trữ Thanh Sương vội vàng ngăn cản, nàng còn thực sự Ngô Lai lấy bảo kiếm không trả, hướng tới sư phụ mình cầu thân.
Nguyên lai, Dịch Tình sư phụ của Trữ Thanh Sương nói đùa với nàng: “Kiếm này về sau làm vật định tình cho con.”
Khi đó Trữ Thanh Sương tịnh không có để tâm, lúc này bảo kiếm trong tay Ngô Lai, Trữ Thanh Sương trái lại thực sự sợ hắn đi tới sư phụ nàng cầu thân.
Trữ Thanh Sương không biết làm sao, đoạt cũng không đoạt được, muốn thuyết phục Ngô Lai càng là không có khả năng, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Ta gọi là Trữ Thanh Sương.”
Ngô Lai nghe thấy lại giả là không có nghe được, nói: “Cái gì? Nàng nói tên gì chứ? Ta không có nghe rõ, nàng hãy nói lại một lần đi.”
Thấy biểu tình khó ưa đó của Ngô Lai, Trữ Thanh Sương cắn răng giận, chỉ đành lớn tiếng nói: “Trữ Thanh Sương.” Nói xong gương mặt không khỏi đỏ lên, không nghĩ được bản thân có thể bị Ngô Lai chọc giận lại cũng không thể bảo trì tâm trạng bình tĩnh như trước.
Ngô Lai nói: “Thanh Sương, Thanh Sương, tên hay, quả nhiên là người như tên, lãnh diễm như sương.” Nói xong lại ngửi hương khí trên bảo kiếm, nói: “Hương tốt, kiếm tốt, trả nó cho nàng.” Nói xong liền muốn đem bảo kiếm ném cho Trữ Thanh Sương.
Đột nhiên hai chữ nhỏ như đầu ruồi nơi cán kiếm chiếu vào trong mắt Ngô Lai: Thanh Sương.
Ngô Lai kinh ngạc kêu lên: “Thanh Sương kiếm?” Nói xong cẩn thận tĩ mĩ quan sát bảo kiếm.
Các người đều kinh ngạc, không nghĩ được Thanh Sương kiếm có thể trong tay Tuyết Cung, càng không ngờ được là kiếm trong tay của Trữ Thanh Sương lại là Thanh Sương kiếm trong truyền thuyết. Ngay cả Trữ Thanh Sương cũng không có nghĩ được bảo kiếm trong tay mình lại là thần kiếm Thanh Sương.
Chỉ thấy Ngô Lai đột nhiên tung bao kiếm, hai tay vận công, song thủ không ngừng biến đổi các loại các dạng tư thế, khống chế Thanh Sương kiếm.
Dưới sự thao túng của Ngô Lai, bảo kiếm dần dần tróc tầng kim khí trên mặt, phát ra quang mang chói mắt.
Phong Vân kinh động kêu: “Quả nhiên là Thanh Sương kiếm.”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:35 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #30  
Old 28-02-2008, 05:57 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 30
Trích huyết nhận chủ

Phong Vân kinh động kêu: “Quả nhiên là Thanh Sương Kiếm.”
Mọi người khác đều là sắc mặt sửng sốt nhìn bảo kiếm bị Ngô Lai thao túng, không ngờ được kiếm này là một trong thập đại thần khí trong truyền thuyết Thanh Sương Kiếm.
Nói rằng Thanh Sương Kiếm này chính là thượng cổ thần khí, cùng Tử Kiếm liệt vào thập đại thần khí, chỉ bất quá Tử Kiếm uy lực lớn nhất trong thập đại thần kiếm này, Thanh Sương Kiếm tuy không có uy lực lớn như thế của Tử Kiếm, nhưng uy lực của nó cũng không thể xem nhẹ.
Thanh Sương Kiếm vốn đã biến mất trên giang hồ vài trăm năm, không ngờ có thể lạc vào tay Tuyết Cung, hơn nữa còn trở thành trấn cung chi bảo của Tuyết Cung, ngay cả lịch đại cung chủ của Tuyết Cung cũng không biết tên thật của bảo kiếm này. Đương nhiên, trử đệ nhất đại cung chủ của Tuyết Cung ra.
Nguyên lai đệ nhất đại cung chủ của Tuyết Cung, cũng là người sáng lập ra Tuyết Cung, sau khi có được Thanh Sương kiếm, sợ dẫn tới sự tranh đoạt của người giang hồ, thế là đem Thanh Sương Kiếm nguyên bản quét lên trên một tầng kim khí, giấu đi nguyên lai diện mục của nó, chọn tên khác là Tuyết Kiếm, biến nó thành trấn cung chi bảo.
Nguyên đây đã trở thành một bí mật trong giang hồ, bất kì ai cũng không thể ngờ được thanh Tuyết Kiếm này là một trong thập đại thần khí trong truyền thuyết Thanh Sương Kiếm. Nhưng không ngờ được là, bởi vì thời gian quá lâu, kim khí trên Tuyết Kiếm dần dần tróc ra, và khi Ngô Lai cầm Tuyết Kiếm, không cẩn thận làm tróc kim khí nơi chuôi kiếm xuống, thấy được hai chữ “Thanh Sương” nơi cán kiếm, liền kêu ra tên của Thanh Sương Kiếm.
Tên của thập đại thần khí, Ngô Lai đã thấy qua trong điển tịch ở Tử Thiên Động Phủ, đương nhiên biết tên của Thanh Sương Kiếm, thế là không kìm được kinh động kêu ra.
Lúc này Thanh Sương Kiếm dưới sự khống chế của Ngô Lai, kim khí trên thân kiếm không ngừng rớt xuống, phát ra thanh quanh cường đại, trong phạm vi vài dặm đều có thể thấy.
Đợi cường quang yếu đi, Ngô Lai phi thân nắm lấy chuôi kiếm của Thanh Sương Kiếm.
Trong nháy mắt Ngô Lai cầm lấy chuôi kiếm, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại trùng nhập thể nội, Ngô Lai vội vàng vận công đề kháng.
Năng lượng của Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm dung hợp mà thành trong người của Ngô Lai cùng năng lượng của Thanh Sương Kiếm đối kháng, dần dần cỗ lực lượng này cùng năng lượng trong người của Ngô Lai dung hợp làm một, khiến công lực của Ngô Lai tăng cao không ít, kết quả này Ngô Lai cũng không nghĩ được.
Vốn dĩ Huyền Thiên Thạch, Tử Kiếm cùng Thanh Sương Kiếm ba thứ đều là thần vật, lực lượng của bọn chúng có một đặc tính giống nhau, đó là hấp thu linh khí trong thiên địa, một khi gặp nhau, không phải dung hợp thì là đối kháng, mà Ngô Lai lại may mắn phi thường, năng lượng trong Thanh Sương Kiếm chẳng những không có cùng năng lượng trong người hắn chống chọi, hơn nữa cùng lực lượng trong người Ngô Lai dung hợp lại, khiến võ công của Ngô Lai tiến thêm một tầng.
Ngay lúc này, Thanh Sương Kiếm bị Ngô Lai nắm trong tay đột nhiên chấn động mạnh, kiếm kêu không ngừng, Ngô Lai nhớ tới tình cảnh lần trước Tử Kiếm nhận chủ cùng Thanh Sương Kiếm này giống nhau phi thường, trong lòng không khỏi rung động, cầm Thanh Sương Kiếm, phi thân hướng tới Thanh Sương.
Phong Vân, Phong Khí, Vương Bân ba người thấy vậy hoảng kinh, còn nghĩ Ngô Lai thấy bảo tà tâm nổi lên, muốn giết người giết khẩu, vội vàng phi thân ngăn cản, tiếc rằng thân ảnh của Ngô Lai quá nhanh, mấy người đều vồ hụt.
Trữ Thanh Sương cũng hoảng kinh, vội vàng vận khởi toàn lực né tránh, Ngô Lai như bóng đi theo, một kiếm đâm tới cánh tay trắng như tuyết của Trữ Thanh Sương.
Trứ Thanh Sương khó chịu rên một tiếng, đồng thời máu tươi chảy ra, dùng nhãn thần kinh khủng nhìn Ngô Lai.
Lúc này, khi Thanh Sương Kiếm trong tay Ngô Lai thấm máu của Trữ Thanh Sương, nháy mắt thoát khỏi tay của Ngô Lai, phát ra thanh quanh chói mắt, trong thanh quang còn kèm theo một tia quang mang đỏ máu, trong không trung không ngừng quay tròn xung quanh mấy người, bay tới bay lui.
Mấy người bên cạnh kinh ngạc nhìn theo biến hóa của Thanh Sương Kiếm, song chưởng đình chỉ công kích Ngô Lai.
Thanh Sương Kiếm sau khi quay cuồng trong không trung một hồi, đột nhiên bay đến trước mặt Trữ Thanh Sương, chuôi kiếm hướng về nàng ta, ngửng lại trước mặt nàng.
Trữ Thanh Sương thấy vậy, rất kinh sợ, còn nghĩ Thanh Sương Kiếm lại công kích bản thân, vội vàng né tránh, nhưng Thanh Sương Kiếm cũng theo sát rạt.
Lúc này Phong Vân bên cạnh đột nhiên thất thố kinh động kêu lên: “Trích huyết nhận chủ?” Vội vàng hướng tới Trữ Thanh Sương nói: “Trữ cô nương, mau chóng cầm lấy chuôi kiếm Thanh Sương Kiếm, nó đã nhận cô nương làm chủ.”
Nghe được trích huyết chọn chủ, Vương Bân bên cạnh cũng kinh động, không ngờ được một màn mới trước mắt là thần vật tuyển chủ trong truyền thuyết, mà Phong Khí cũng là sắc mặt mê hoặc nhìn sư thúc Phong Vân của mình.
Nghe nói, Trữ Thanh Sương kinh động, vội vàng đưa tay cầm lấy chuôi kiếm của Thanh Sương kiếm. Trong nháy mắt Trữ Thanh Sương nắm lấy Thanh Sương kiếm, một cỗ lực lượng cường đại nhanh chỏng chảy vào các nơi kinh mạch trên thân thể của nàng ta, từ từ cùng nội lực nàng ta dung hợp, đả thông nhâm, đốc nhị mạch, khiến võ công nàng ta trong thoáng chốc đạt đến hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ.
Thanh Sương Kiếm trong tay Trữ Thanh Sương, ngừng thay đổi, im lặng để cho Trữ Thanh Sương cầm.
Trữ Thanh Sương nhìn Thanh Sương kiếm trong tay, trong lòng kích động một trận, không nghĩ được đây là một trong thập đại thần khí trong truyền thuyết Thanh Sương kiếm, hơn nữa còn nhận mình là chủ, làm sao có thể không khiến nàng ta kích động chứ?
Trữ Thanh Sương dùng nhãn thần cảm kích nhìn Ngô Lai một cái.
Thấy vậy, Ngô Lai nói: “Thanh Sương a! Muốn cảm tạ cũng được, hãy lấy thân mà đền!” Vừa mới tên người ta, lại kêu thân mật như thế, còn khiến cô nương người ta dĩ thân tương hứa, quả nhiên không thẹn là vô lại.
Trữ Thanh Sương nổi giận quát: “Vô lại, ngươi …” Phần sau câu nói không biết nói thế nào mới phải.
Ngô Lai thấy biểu tình giận dữ của Trữ Thanh Sương ngẩn người ra, không ngờ khi Trữ Thanh Sương nóng giận so với mới rồi càng rung động lòng người, càng mĩ lệ hơn.
Ngô Lai nói: “Thanh Sương a! Không muốn hồi đáp trước, đợi nàng nghĩ kĩ rồi nói ta hay.” Dừng lại nói: “Thanh Sương, ta phát hiện nàng là càng lúc càng mĩ lệ, ta cũng là càng lúc càng thích nàng.”
Trữ Thanh Sương không ngờ Ngô Lai vô lại như vậy, bản thân với hắn cũng không có biện pháp, lại nghe hắn gọi mình là Thanh Sương, đây là xưng hô chỉ có giữa tình lữ, tức giận quát: “Không được gọi ta là Thanh Sương.” Nói xong hung hãn lườm Ngô Lai một cái.
Ngô Lai nói: “Được, được, không gọi nàng là Thanh Sương, gọi nàng là Sương Nhi chung quy cũng được.”
Trữ Thanh Sương thấy bản thân vô luận nói lời gì đều có thể bị đối phương chiếm tiện nghi, thế là không cảm tình nói: “Ngươi muốn gọi thế nào, cứ gọi thế đó.” Đồng thời trong lòng kì quái, bản thân khi nào biến thành thế này, lại có thể mặc cho Ngô Lai chiếm tiện nghi của mình, ngay cả Băng Tâm Quyết cũng không thể trấn định tâm tình bản thân.
Ngô Lai nói: “Sương Nhi, thế này mới đúng, không phải cả ngày lạnh cả mặt, nàng xem nàng một người mĩ lệ biết bao, cả ngày lãnh nhược như băng, khiến người khác làm thế nào dám thân cận nàng, ta tuy rất thích nàng, nếu nàng gả cho ta, để suốt ngày đối diện gương mặt lãnh nhược như băng của nàng, thời gian dài cũng có thể rất không quen được.”
Trữ Thanh Sương đã biết cá tính Ngô Lai, không để ý tới lời nói nhảm của hắn, lạnh lẽo nhìn đi nơi khác.
Thấy Trữ Thanh Sương không để ý tới mình, Ngô Lai cũng chỉ có lúng túng cười, không nói gì.
Phong Vân, Vương Bân bên cạnh sắc mặt cổ quái nhìn Ngô Lai, không nghĩ được Trữ Thanh Sương này bị người giang hồ xưng là “Lãnh Nữ Thanh Sương” lại có thể bị Ngô Lai chọc giận, đến cuối cùng lại không có biện pháp với Ngô Lai. Nhưng Phong Khí dùng một loại nhãn thần kì quái nhìn Ngô Lai, trong mắt có hâm mộ cũng có đố kị.
Thấy không khí có chút khó xử, Vương Bân nói: “Các vị, trời cũng không còn sớm, không bằng chúng ta quay về khách sạn như thế nào?” Lúc này trời đã sáng tỏ.
Ngô Lai đáp: “Tốt a! Hôm nay ta mời khách!”
Mấy người gật đầu, khi đang chuẩn bị rời đi, một thanh âm lạnh căm vang lên từ bốn phương tám hướng.
“Muốn đi, cũng được, lưu Thanh Sương Kiếm lại.”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:36 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
ai dich hon hon tieu tu, chua tieu chayhảy, diem ngo chi lu, giang hồ hành 4vn, giang ho hphong luu, giang ho phong luu, giang ho tieu tu dich va, giang ho tieu tu tap 37, giang ho tieu tu tap 387, hỗn hỗn, hỗn hỗn, hỗn hỗn tiểu tử, hỗn hỗn tiểu tư, hiep khach giang ho, hoh hon tieu tu, hon dang tieu tu 4vn, hon hon phong luu hanh, hon hon tiêu tu, hon hon tieu tu, hon hon tieu tu 450, hon hon tieu tu 4vn.eu, hon hon tieu tu chuong 7, hon hon tieu tu full, hon hon tieu tu giang ho, hon hon tieu tu ngo lai, hon hon tieu tu phong, hon hon tieu tu phong lu, hon hon tieu tu tap cuoi, hon hon tieu tu trang 17, hon hon tieu tu.yy, hon hon tieu yu, hon hon tiu tu phong luu, hon thon tieu tu, hon tieu tu, hon tieu tu phong luu, honhon tjeu tu phong luu, honhontieutu, honhontieutugianhohanh, honhontiieuyu, huyen phong tieu tu, , lam tinh photo, liep diem giang ho hanh, mộc dịch, phim tieutugianho, phong luu giang ho, phong luu giang ho hanh, phong luu gianh ho hanh, phong lưu giang ho, phung hoang, tieu tu phong lang, tieu tu phong luu, truyen hon hon tieu tu, truyen phong luu tieu tu, truyenhixx giang ho hanh, www.hon hon tieu tu



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™