Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện Tạm Dừng
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #31  
Old 28-02-2008, 05:57 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 31
Đại chiến quỷ tà (1)

“Muốn đi, cũng được, lưu Thanh Sương Kiếm lại.” Một thanh âm lạnh căm vang lên từ bốn phương tám hướng, theo thanh âm truyền lại, vài đạo nhân ảnh nhanh chóng bay lại.
Chỉ thấy người tới có vài chục người, đều là cả người ăn mặc kì quái.
Phong Vân cùng Vương Bân thấy vậy, sắc mặt đổi lớn.
Phong Vân nói: “Nguyên lai là bằng hữu của Quỷ Cốc cùng Tà Điện, không biết các vị hôm nay làm thế nào có nhã hứng tới đây.”
Một người thân người không cao, cả mặt râu ria ước chừng 60 tuổi trong bọn người tới nói: “Ta nói là ai chứ? Nguyên lai là Phong Vân Tẩu của Phong Cốc cùng Thần Côn của Thiên Đường Môn, thực sự thất kính, ba tiểu oa oa này nghĩ tất phải là đệ tử hai phái các vị!”
Còn không đợi hai người hồi đáp, người này đã nói: “Nhanh chóng để nữ oa oa đem Thanh Sương Kiếm trong tay giao ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”
Vương Bân nói: “Hàn lão quỷ, không ngờ hơn chục năm ngươi còn không tiến bộ như thế, lại có thể lấy nhiều hiếp ít, cướp đoạt Thanh Sương Kiếm, bằng ngươi còn không đủ tư cách.”
Người này tên là Hàn Dục, chính là một trong Tà Điện bát đại hộ pháp, người giang hô xưng là “Tà Kiếm”. Nguyên nhân người này một thân võ công cao cường phi thường, đặc biệt là một thân kiếm pháp quỷ dị vô cùng, có thể công kích những chỗ người khác không ngờ tới, cực kì tà dị, kiếm người này tên Tiệp Kiếm, càng là tà dị vô bì, có thể uốn lượn không thành trình độ, tại thời khắc quyết định cho đối phương công kích trí mệnh, vì thế người cũng bị người giang hồ gọi là “Tà Kiếm”.
“Là sao? Thêm chúng ta được không?” Đột nhiên một thanh âm băng lãnh vang lên, trước mặt Hàn Dục lại xuất hiện hai người.
Thấy hai người, Hàn Dục kinh sợ kêu lên: “Quỷ Thiên, Quỷ Địa?”
Không sai, hai người này chính là Quỷ Thiên, Quỷ Địa hai ngưởi, đây chỉ là xưng hô của hai người, còn như tên thật của bọn họ sớm đã bị mọi người quên lãng. Hai người này chính là sát nhân ma vương trên giang hồ nghe thấy là biến sắc, một khi đề cập tới hai người này, người trong giang hồ nghe thấy là sắc biến, tuổi tác hai người bọn họ đã gần ngũ tuần, võ công họ cao, càng không phải nói.
Đáng sợ nhất không phải võ công của hai người, mà là Quỷ Ảnh Thân Pháp của hai người. Tên là Quỷ Ảnh Thân Pháp, tốc độ của nó nghĩ cũng có thể biết, tựa như quỷ ảnh, khiến người không cách nào đoán được, cho người ta một loại cảm giác sợ hãi.
Phong Vân nói: “Nguyên lai là các người, không có ngờ được các ngươi còn chưa có chết, thực sự khiến người ta có cảm giác đáng tiếc.”
Quỷ Địa nói: “Phong lão quỷ, ngươi chưa chết, chúng ta làm sao có thể nào chết chứ?”
Quỷ Thiên tiếp lời nói: “Lời thừa nói ít, mau chóng đem Thanh Sương Kiếm giao ra.”
Vương Bân nói: “Các ngươi muốn Thanh Sương Kiếm, đi hỏi chủ nhân của Thanh Sương Kiếm có nguyện ý cho các ngươi không, chúng ta tịnh không thể làm chủ. Bất quá, ta khuyên các ngươi có lẽ không nên trêu tới chủ nhân của Thanh Sương Kiếm, bởi vì ta sợ các ngươi có thể hối hận.”
Quỷ Thiên nói: “Hối hận? Quỷ Cốc chúng ta làm việc từ trước tới nơi chưa từng hối hận qua, mau đem Thanh Sương Kiếm giao ra.”
Vương Bân nói: “Trước không nên nói lời to, các ngươi biết chủ nhân Thanh Sương Kiếm, cũng là vị cô nương này là người gì sao?”
Quỷ Thiên không kìm được hỏi: “Là người gì?”
Vương Bân đáp: “Trữ cô nương chính là đệ tử của Tuyết Cung cung chủ Dịch Tình.”
Quỷ Thiên kinh sợ nói: “Cái gì? Đệ tử của Tuyết Cung cung chủ Dịch Tình?” Vừa nghĩ đến những nữ nhân khó đụng đó của Tuyết Cung, không khỏi sắc mặt biến đồi.
Tuyết Cung chính là một môn phái lấy nữ nhân làm chủ trên giang hồ, trong đó không những cao thủ rất nhiều, hơn nữa còn đều là những nhân vật khó ứng phó, một đám nữ nhân người giang hồ nghe thấy biến sắc, quái vật.
Những tên Quỷ Cốc cùng Tà Điện khác cũng là sắc mặt cự biến, dùng nhãn thần kì quái nhìn Trữ Thanh Sương.
Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa nhìn nhau một cái, Quỷ Thiên hung ác nói: “Không quản ả ta là người gì, chúng ta chỉ cần được Thanh Sương Kiếm, còn như các ngươi, giết, còn có ai biết là việc làm của Quỷ Cốc cùng Tà Điện chúng ta, đương nhiên lũ quái vật đó của Tuyết Cung cũng không thể biết là việc làm của Quỷ Cốc cùng Tà Điện chúng ta.”
Nói tới Quỷ Cốc cùng Tà Điện, tên đều khiến người giang hồ biến sắc, môn đồ bọn chúng tuy không nhiều, nhưng cao thủ lại rất nhiều, mỗi một nhân vật trong giang hồ đều khiến giang hồ biến sắc. Quỷ Cốc cùng Tà Điện chính là hai môn phái xú danh truyền xa trên giang hồ, trong môn đều là một lũ ma đầu giết người không chớp mắt.
Tất cả người tới đây này đều là đệ tử trẻ tuổi của hai phái, võ công của bọn chúng đã có sở thành, trong giang hồ đều đã có thể tiến nhập hàng ngũ cao thủ, lại gặp Tử Kiếm xuất, Huyền Thiên Thạch lộ, sư phụ bọn chúng mới để Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba người dẫn theo lũ đệ tử trẻ tuổi này ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm.
Những kẻ này vốn là ở ngoại thành, đột nhiên phát hiện trong thành tử quang xuất hiện, liền nghĩ là Tử Kiếm xuất hiện, nên suất lĩnh mọi người tới đây. Ai biết chúng tới đây tịnh không có phát hiện Tử Kiếm, mà bị thanh quanh của Thanh Sương kiếm phát ra hấp dẫn, thế là bèn muốn cướp đoạt Thanh Sương Kiếm.
Trữ Thanh Sương nghe được Quỷ Thiên chửi sư phụ của mình, đương nhiên không bằng lòng, tức giận quát: “Lão quái vật, ngươi tìm chết.”
Quỷ Thiên nghe vậy, không khỏi nhìn đó là lời trối trăng của Trữ Thanh Sương, hì hì cười dâm nói: “Tiểu nữ oa, quả nhiên không thẹn là đồ đệ của Dịch Tình xú bà nương đó, cả tính cách đều là tương tự với bà nương đó, hơn nữa mĩ lệ càng hơn sư phụ ngươi, mau chóng đem Thanh Sương Kiếm giao ra, nếu không …” Lời sau không nói, mọi người cũng hiểu. Bởi vì hai mắt Quỷ Thiên lúc này đang dán vào song nhũ nẩy nở của Trữ Thanh Sương.
Trữ Thanh Sương nghe vậy, liền muốn rút kiếm ra giết Quỷ Thiên, lại bị Ngô Lai bên cạnh ngăn trở.
Ngô Lai nói: “Sương a! Không nên tức giận, hà tất tranh chấp với loại người phải vào quan tài này.” Nói xong quay đầu nhìn Quỷ Thiên nói: “Lão bất tử, ngươi cũng không nhìn bản thân tuổi tác nhiêu, lại còn chú ý đến Sương Nhi của ta, ta thấy ngươi là nên đập đầu vào tường chết mới xong.”
Nguyên lai Ngô Lai vừa thấy người tới, đã không quen ăn mặc quái dị của bọn chúng, lại thấy Phong Vân, Vương Bân chán ghét bọn chúng như thế, liền muốn tìm cơ hội kích động bọn người này, chỉ là khổ nỗi luôn không cách nào nói chen vào, lần này cuối cùng cũng bị Ngô Lai chộp được cơ hội. Mà đối với Quỷ Cốc, Tà Điện những kẻ này, Ngô Lai từ trước đến giờ chưa có nghe qua, đương nhiên không biết lợi hại của Quỷ Cốc cùng Tà Điện.
Nghe được lời của Ngô Lai, Trữ Thanh Sương không khỏi ngừng không rút kiếm trong tay ra, bởi vì nàng biết lợi hại của những kẻ này, như quả không có người giúp mình, bản thân mấy người căn bản chạy không khỏi tay của bọn chúng, đối với việc Ngô Lai lần nữa chiếm tiện nghi của mình, cũng không để tâm.
Nhưng Quỷ Thiên nghe được lời của Ngô Lai lại đại nộ, quát: “Tiểu tử, ngươi gọi là gì? Sư phụ là ngươi như thế nào?”
Ngô Lai đáp: “Lão quái vật, ta là một vô danh tiểu tốt mà thôi, nếu là ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi hay.” Thấy bọn người của Quỷ Cốc Tà Điện thì thầm lắng nghe, Ngô Lai nói: “Mọi người đều gọi ta là Ngô Lai, còn như ta? Là người vô môn vô phái.”
Quỷ Thiên kì quái nhìn Ngô Lai hỏi: “Vô lại?”
Những kẻ khác đều cười nhẹ, không nghĩ được còn có người có tên gọi như thế.
Lúc này, Hàn Dục nói: “Tiểu tử, ngươi đã không phải là người của bọn chúng, tránh ra cho chúng ta, nếu không sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Ngô Lai nói: “Cái này thế nào được? Phu nhân tương lai của ta còn ở đây, ta thế nào có thể rời khỏi chứ? Nếu ta đi, các ngươi ức hiếp phu nhân ta làm thế nào, lại nói phu nhân của ta cũng không muốn ta đi a! Còn muốn ta giúp nàng ấy đánh quái vật nữa.”
Hàn Dục cũng không có chú ý tới nhục mạ của Ngô Lai, mà là ngạc nhiên hỏi: “Ai là phu nhân tương lai của ngươi?”
Ngô Lai sắc mặt không còn cách nào nói: “Lão đầu, ngươi thực sự ngốc, vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi, trong chúng ta chỉ có một nữ nhân, đương nhiên là nàng ta.” Quay đầu nhìn Trữ Thanh Sương nói: “Đúng không, Sương Nhi.” Trữ Thanh Sương đối với hành vi vô lại của Ngô Lai cũng là đành chịu, chỉ có quay đầu sang một bên, không lí tới Ngô Lai.
Hàn Dục nghe vậy đại nộ, nói: “Tiểu tử, ngươi …”
Tài sản của ZORO_NDK

Chữ ký của ZORO_NDK
Võ Lâm Chí Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ:00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong:00 (14):
Thập Bộ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hành
:33:
Thần Thú tọa kỵ:Hỏa Phượng Hoàng

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:37 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #32  
Old 28-02-2008, 05:57 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 32
Đại chiến quỷ tà (2)


Hàn Dục nghe vậy đại nộ, nói: “Tiểu tử, ngươi …”
Còn không đợi Hàn Dục nói xong, Ngô Lai liền cướp lời nói: “Ta, ta cái gì, ta biết bất quá so với trẻ tuổi anh tuấn hơn một chút, ngươi cũng bất tất giận thành bộ dạng này.”
Hàn Dục đại nộ quát: “Tiểu tử, ngươi tìm chết.” Nói xong muốn phóng người tới giết Ngô Lai.
Lúc này, một tên trẻ tuổi anh tuấn phi thường, nhưng trên mặt mặt có biểu tình yêu dị sau lưng Hàn Dục nói: “Sư phụ, sao hà tất cùng loại người vô lại này nổi giận chứ? Giết gà sao dùng gì dao mỗ trâu, tiểu tử này giao lại cho đệ tử.”
Hàn Dục nhìn kẻ lên tiếng, nói: “Tinh Trạch, cẩn thận một chút.”
Kẻ này là đệ tử thân truyền của Hàn Dục, tên là Lưu Tinh Trạch, một thân võ công sâu dày chân truyền của Hàn Dục, ngay cả Tà Kiếm kiếm pháp của Hàn Dục, Lưu Tinh Trạch cũng đã có 8 phần hỏa hầu.
Lưu Tinh Trạch đáp: “Sư phụ, yên tâm!”
Ngô Lai thấy đối phương xuất ra một người trẻ tuổi anh tuấn, sắc mặt lại yêu dị, liền nói: “Ngươi so với sư phụ không biết anh tuấn hơn biết bao nhiêu lần, bất quá gương mặt này của ngươi quá yêu dị, khiến ta nhìn thấy rất không sảng khoái, bởi vậy ngươi phải cận thận, ta phải đem cái gương mặt này của ngươi đánh thành đầu heo.”
Lưu Tinh Trạch mới bắt đầu nghe được lời của Ngô Lai còn là cả mặt vui vẻ, đến cuối cùng biến thành muốn khó nhìn bao nhiêu sẽ có khó nhìn bấy nhiêu.
Lưu Tinh Trạch đại nộ, quát: “Tiểu tử, ngươi tìm chết.” Nói xong còn một chưởng vỗ tới Ngô Lai.
Ngô Lai lách người né tránh, nói: “Cẩn thận mặt của ngươi.” Nói xong nhân ảnh lóe lên, biến mất trước mặt của Lưu Tinh Trạch.
Chỉ nghe thấy bạch vang một tiếng, Lưu Tinh Trạch trên mặt đã bị Ngô Lai tát một cái.
Lưu Tinh Trạch chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, hoảng sợ nhìn Ngô Lai, không ngờ được đối phương khinh công cao cường như thế, chỉ cảm giác trước mắt bóng người lóe lên, bản thân đã bị đối phương tát cho một cái.
Khi Lưu Tinh Trạch còn đang hoảng sợ, thanh âm của Ngô Lai lại vang lên.
“Cẩn thận, mới rồi đánh là mặt phải của ngươi, phải tới mặt trái của ngươi.” Tiếng nói vừa dứt, người đã thiểm điện phi tới hướng Lưu Tinh Trạch.
Khi nghe Ngô Lai nói cẩn thận, Lưu Tinh Trạch đã ngưng tụ toàn thân công lực, chăm chú nhìn Ngô Lai, chú ý nhất cử nhất động của Ngô Lai. Lai thấy Ngô Lai phóng tới hướng mình, vội vàng dùng ra toàn lực bản thân né tránh, nhưng Ngô Lai giống như cái bóng, bám sát Lưu Tinh Trạch. Mặc cho Lưu Tinh Trạch né tránh như thế nào, đều không thể bỏ rơi thân ảnh của Ngô Lai.
Chỉ nghe chát lại một tiếng tát vang lên rõ ràng, Lưu Tinh Trạch cả mặt kinh hãi nhìn Ngô Lai, không nghĩ được bản thân đã được toàn bộ chân truyền của sư phụ, trong giang hồ đã là cao thủ, lại dùng ra toàn lực còn là tránh không được công kích của Ngô Lai.
Tát tai với một nam nhân mà nói, quả thật là đại sỉ nhục của hắn, còn không bằng trực tiếp giết hắn.
Ngô Lai tát tai Lưu Tinh Trạch xong còn quay về chỗ cũ, Phong Vân mấy người sớm biết võ công lợi hại của Ngô Lai, tịnh không cảm giác kì quái, nhưng đối diện với thân pháp quỷ dị đó của Ngô Lai, cũng kinh ngạc phi thường. Bởi vì thân pháp Ngô Lai sử dụng mấy người hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy trước giờ chưa từng nghe nói qua, càng có không thấy qua thân pháp nhanh như thế.
Hàn Dục sắc mặt hoảng hốt nhìn Ngô Lai, nghĩ thầm: Tiểu tử này là ai? Nhìn thân pháp hắn sử dụng ta thế nào trước đến giờ chưa từng nghe nói qua, hôm nay là lần đầu tiên tận mắ thấy được.
Hàn Dục trong lòng cũng không biết bao nhiêu cao thủ trong giang hồ trong đầu tìm kiếm qua một lần, còn không tìm được người với Ngô Lai sử dụng thân pháp tương tự.
Hàn Dục vốn nghĩ Ngô Lai là nhất định là đệ tử của một kì nhân giang hồ, nhưng nghĩ hết các đại cao thủ trong hai trăm năm gần đây, còn đoán không ra thân phận của Ngô Lai, khiến Hàn Dục càng thêm sợ hãi đệ tử thân truyền của mình với Ngô Lai tuối tác xêm xêm, lại có thể trong tay của Ngô Lai không kham nổi một kích như thế, người khác còn là không biết võ công của Lưu Tinh Trạch cao thấp thế nào, nhưng hắn lại rõ ràng phi thường.
Lưu Tinh Trạch là một kì tài luyện võ, trong vài năm ngắn ngủi có thể học toàn bộ võ công của Hàn Dục, ngay cả Tà Kiếm kiếm pháp thành danh của Hàn Dục, cũng được hắn học 7 8 thành, ngay cả Hàn Dục cũng không có khả năng tùy tiện tát tai Lưu Tinh Trạch, Lưu Tinh Trạch đối diện với công kích của Ngô Lai lại có thể tránh không khỏi, thế nào có thể không khiến Hàn Dục sợ hãi.
Quỷ Thiên, Quỷ Địa hai người bên cạnh càng là sợ hãi hơn, vốn nghĩ Quỳ Ảnh Thân Pháp của mình đã là thân pháp nhanh nhất, quỷ dị nhất, lợi hại nhất trong giang hồ, không ngờ được thân pháp của Ngô Lai càng lợi hại, càng quỷ dị càng nhanh hơn. Hai người chỉ thấy một đoàn ảnh tử công tới hướng Lưu Tinh Trạch, căn bản nhìn không rõ hắn là công kích thế nào. Lấy võ công của Quỷ Thiên, Quỷ Địa đều nhìn không rõ thân pháp của Ngô Lai, có thể thấy được sự lợi hại của Ngô Lai.
Quỷ Thiên cùng Qủy Địa nhìn nhau một cái, đều thấy được kinh hãi trong mắt đối phương. Đồng thời, hai người trong lòng đều suy nghĩ Ngô Lai sử dụng là loại võ công nào, sư phụ của hắn rốt cuộc là ai, nhưng nghĩ cả nửa ngày, cũng nghĩ không ra kết quả, đành phải không biết làm sao bỏ qua, tĩ mĩ quan sát Ngô Lai.
Lưu Tinh Trạch bị Ngô Lai tát cho 2 cái bạt, cái giận đó trong lòng không cần phải nói. Lại thấy Ngô Lai cười lạnh nhìn mình, quả thật là nổi giận đùng đùng.
Chỉ thấy Lưu Tinh Trạch trong mắt giống như phải phả ra hỏa quang, hung ác nói: “Tiểu tử, có bản lĩnh ngươi không nên sử dụng thân pháp quỷ dị đó của ngươi, chúng ta quyết đấu cao thấp trên binh khí.”
Ngô Lai nói: “Ta vốn là người không bản lĩnh, chỉ là một tên vô lại, các huống chi ta trước giờ chưa dùng vũ khí, vì thế ta chỉ có sử dụng khinh công sở trường nhất của ta, nếu không, không bị ngươi giết mới quái, ta tuy là vô lại, nhưng cũng không ngu đến loại trình độ này.”
Phong Vân, Vương Bân bên cạnh đều bị Ngô Lai nói tới quay cái đầu, đều mỉm cười nhìn Ngô Lai. Mà Phong Khí cùng Trữ Thanh Sương sớm lĩnh giáo sự nhanh mồm nhanh miệng của Ngô Lai, đểu cười thầm Lưu Tinh Trạch lần này là tự chuốc khổ.
Lưu Tinh Trạch đại nộ, giận dữ nói: “Ta muốn dùng máu tươi của ngươi tẩy xóa xỉ nhục của bản thân.” Nói xong, rút bảo kiếm của mình ra, toàn thân phát xuất kình khí cường đại, giận dữ nhìn Ngô Lai.
Các người khác đều giật mình, không ngờ được Lưu Tinh Trạch có thể phát ra công lực cường đại như thế, ngay cả Hàn Dục biết rõ võ công của hắn nhất cũng giật mình, không ngời võ công đồ đệ của mình trong chớp mắt đột nhiên đại tăng.
Nguyên lai Lưu Tinh Trạch bị Ngô Lai kích nộ, hận không lập tức đem Ngô Lai đập làm vạn mảnh, bất tri giác cưỡng ép công lực trong cơ thể bản thân, làm cho kinh mạch trong cơ thể tiếp nhận đến cực hạn. Nhưng Lưu Tinh Trạch lại không tự biết, bị nộ khí xông lên mê muội đầu óc của hắn vẫn như củ cưỡng ép phát động chân khí trong người, lại trong lúc vô ý trùng phá nhâm, đốc nhị mạch, đả phá được nút ngăn của người luyện võ, đạt đến cảnh giới người luyện võ tha thiết mơ ước, trở thành tiên thiên cao thủ.
Ngô Lai thấy Lưu Tinh Trạch phát ra khí thế cường đại như thế, liền thay đổi sự ung dung mới rồi, lập tức ngưng thần đối lấy, đồng thời, vận khởi công lực toàn thân, phát xuất khi thế so ra càng cường đại hơn.
Chỉ thấy thân thể của Ngô Lai được một khí đoàn năm màu bao bọc, ngưng thần nhìn theo nhất cử nhất động của Lưu Tinh Trạch. Từ trên người Ngô Lai phát xuất một cỗ phách khí cường liệt, vọt ra cả không gian.
Mọi người bên cạnh kinh ngạc, nhìn thấy trên người Ngô Lai phát ra khí thế cường đại. Mọi người vốn nghĩ Ngô Lai chỉ là thân pháp quỷ dị, khinh công cao cường, lại không ngờ được nội công của Ngô Lai lại cũng có thể cao cường như thế.
Xác thật, tuổi tác giống như của Ngô Lai thế này, có thể có võ công cao cường như thế, trong giang hồ căn bản không khả năng, trừ phi có kì ngộ người khác không cách nào tưởng tượng được.
Lưu Tinh Trạch có thể trong phẫn nộ trùng phá nhâm đốc nhị mạch, đạt đến hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh đã là một kì tích. Nhưng võ công Ngô Lai biểu hiện ra lại là kì ngộ cầu xin mới có thể hình dung, thế nào có thể không kêu mọi người kinh ngạc chứ.
Ngô Lai lạnh lẽo nhìn Lưu Tinh Trạch nói: “Xem ra ta còn là xem thường ngươi, không có nghĩ được ngươi lại có thể dưới sự phẫn nộ, đột phá nút chặn của người luyện võ, đạt đến hàng ngũ tiên thiên cao thủ. Bất quá, ta khuyên ngươi không nên muốn cùng ta động thủ, bởi vì ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:38 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #33  
Old 28-02-2008, 05:58 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 33
Đại chiến quỷ tà (3)


Ngô Lai lạnh lẽo nhìn Lưu Tinh Trạch nói: “Xem ra ta còn là xem thường ngươi, không có nghĩ được ngươi lại có thể dưới sự phẫn nộ, đột phá nút chặn của người luyện võ, đạt đến hàng ngũ tiên thiên cao thủ. Bất quá, ta khuyên ngươi không nên muốn cùng ta động thủ, bởi vì ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.”
Nói đến cuối, Ngô Lai dùng nội lực phát ra, khiến những người võ công hơi thấp trong trong đám người xung quanh chấn động toàn thân run rẩy, há miệng thổ một ngụm máu tươi, cả Quỷ Thiên, Quỷ Địa cùng Hàn Vũ cao thủ như thế, cũng bị nội lực cường đại chấn động thụ thương nhẹ, đều hoảng sợ nhìn Ngô Lai.
Nhưng mấy người Phong Vân sau lưng Ngô Lai thì không việc gì, chỉ bị thanh âm Ngô Lai dùng nội lực phát ra làm sợ.
Mấy người Phong Vân kinh hãi nhìn Ngô Lai, không ngờ Ngô Lai chẳng những khinh công cao cường, ngay cả nội lực cũng kinh nhân phi thường, lại thấy Hàn Dục ba người thân thể rung chấn cùng mấy đệ tử thổ huyết sau lưng có thể minh bạch nội lực cường đại Ngô Lai tạo thành.
Khiến mấy người sợ hãi không phải là Ngô Lai dùng nội lực thương người, chỉ cần võ công đạt được trình độ nhất định, đều có thể dễ dàng làm được, nhưng giống như Ngô Lai thế này dùng âm thanh thương đến ngươi chỉ định lại là cực kì cực kì hiếm thấy.
Ngay cả người cấp bậc đại tông sư cũng không phải tùy tiện mà làm được, càng không nói Ngô Lai chỉ là một người trẻ tuổi như thế, trong mắt mọi người đây căn bản là không khả năng.
Lưu Tinh Trạch cực kì chấn động, như quả không phải hắn vừa trùng phá nhâm đốc nhị mạch, đột phá nút chặn của người luyện võ, bản thân hắn cũng có thể bị nội lực cường đại Ngô Lai thi triển làm thương.
Lưu Tinh Trạch thay đổi hình ảnh phẫn nộ mới rồi, biến thành một người anh tuấn văn nhã, nguyên nhân đây có lẽ là võ công hắn đạt đến tiên thiên chi cảnh, tâm cũng theo sự gia tăng của võ công mà không dễ dàng động nộ.
Lưu Tinh Trạch lạnh lẽo nói: “Thật sao? Ta là không tin, tiên thiên cao thủ ta đây lại có thể không phải là địch thủ của một người không là tiên thiên cao thủ như nhà ngươi.
Nguyên lai Lưu Tinh Trạch tịnh không có từ trên người của Ngô Lai cảm giác được sự lưu động của tiên thiên chân khí, vì thế mới nói vậy.
Võ công hiện tại của Ngô Lai đã không phải là tiên thiên cao thủ có thể nhận định được, năng lượng của Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm trong thân thế hắn bản thân là linh khí trong thiên địa, tinh hoa trong trời đất.
Sau khi bị Ngô Lai hấp thụ đã triệt để cải đổi thể chất của Ngô Lai, trên người của hắn đã không còn phân biệt tiên thiên cùng hậu thiên, lại thêm năng lượng trên Thanh Sương Kiếm, cảnh giới võ công của hắn đã không phải mọi người tại đây có thể biết được.
Ngô Lai nói: “Ngươi không tin thì thử xem, bất quá ta khuyến cáo ngươi có lẽ không nên cùng ta động thủ, bởi vì ta có thể không nhịn được phải giết ngươi. Một khi động thủ, trong mắt ta chỉ có người chết.” Nói đến người chết, trong mắt Ngô Lai phát ra hỏa diễm chói mắt, giống như phải đem tất cả sự vật trước mặt đốt cháy.
Lúc này toàn thân phát ra khí thế cường đại, lại như một pho sát thần, khiến người kính sợ.
Lưu Tinh Trạch thấy khí thế trên người Ngô Lai, so với trên người bản thân càng mạnh hơn, cũng không khỏi có phần sợ hãi, thậm chí hoài nghi con mắt mình phải chăng nhìn lầm.
Lưu Tinh Trạch tuy tròng lòng sợ, nhưng nghĩ đến lời bản thân mới vừa nói, cũng không thể không động thủ, nói: “Tốt, để ta lĩnh giáo một lần cao chiêu của ngươi!” Nói xong phi thân phóng tới Ngô Lai, bảo kiếm trong tay phát ra kiếm khí yêu dị, bắn đến Ngô Lai.
Ngô Lai lách người né trách, đồng thời một chưởng vỗ tới hướng Lưu Tinh Trạch, từ trong tay phát xuất một cỗ lực lượng cường đại cuốn tới Lưu Tinh Trạch.
Lưu Tinh Trạch biết nội lực của Ngô Lai cường hoành, như quả bị hắn đánh trúng không tan xương nát thịt mới lạ, thế là vội vàng tránh qua.
Đồng thời Lưu Tinh Trạch né tránh, chưởng phong của Ngô Lai đã đến vị trí của Lưu Tinh Trạch, một tiếng vang lớn, sau lưng Lưu Tinh Trạch tường sập tháp đổ, Lưu Tinh Trạch thấy nơi bị Ngô Lai kích trúng, cực kì hoảng sợ, thầm tự vui mừng tránh nhanh, nếu không phải chết dưới chưởng hắn.
Người đứng quan chiến bên cạnh đã bị lực lượng cường đại hai người phát ra bức lui nhiều trượng, lại thấy một chưởng hủy thiên diệt địa của Ngô Lai, càng là kinh tâm, đều không nghĩ được Ngô Lai một người không phải tiên thiên cao thủ này lại có thể phát xuất một chưởng hủy thiên diệt địa, cường hoành như thế.
Lưu Tinh Trạch thấy Ngô Lai, trong mắt lóe lên sắc thái ngoan độc, toàn lực vung ra một kiếm chém tới Ngô Lai. Kiếm này ngưng tụ toàn bộ công lực của Lưu Tinh Trạch, một kiếm đủ hủy diệt tất cả sự vật trước mắt.
Ngô Lai thấy thế, cũng không khỏi bội phục công lực đối phương, vội vàng vận khởi toàn lực, một chưởng nhắm hướng kiếm khí của Lưu Tinh Trạch bổ lại.
Hai cỗ tận khí giao nhau, chỉ nghe một tiếng vang lớn, thân ảnh hai người đều bị lực lượng cường đại của đối phương chấn bay ngược ra. Mọi người bên cạnh cũng bị bức lui rất xa, mọi vật xung quanh đều bị lực lượng cường đại của hai người phá hủy.
Mọi người sợ hãi nhìn hai người tranh đấu, trong lòng thầm nghĩ: Đây là công lực của tiên thiên cao thủ sao? Quá khủng bố. Trong lòng có hâm mộ cũng có tật đố.
Trong nháy mắt Lưu Tinh Trạch cùng Ngô Lai nội lực giao nhau, thân thể chấn động, khí huyết trong người cuồn cuộn, khó chịu một trận, nhưng Ngô Lai cũng bị lực lượng quái dị trên kiếm đối phương làm cho khiếp sợ.
Khi tương giao với kình khí Lưu Tinh Trạch phát ra, từ trên kiếm hắn truyền lại một cỗ lực lượng quỷ dị, nhanh chóng tiến vào trong người Ngô Lai, thôn tính nội lực Ngô Lai, xâm nhập các đại kinh mạch toàn thân Ngô Lai, khiến Ngô Lai rất hoảng sợ, vội vàng vận khởi thần công, đem năng lượng quỷ dị đó bức ra ngoài cơ thể.
Cỗ năng lượng quỷ dị chính là từ trên kiếm trong tay Lưu Tinh Trạch phát ra. Nói tới kiếm này, cũng là quái kiếm biến mất gần trăm năm trên giang hồ, tên là Ẩm Huyết Kiếm.
Kiếm ẩm huyết tên là Ẩm Huyết kiếm, chính là chuyên môn uống máu của đối phương, nuốt công lực của đối phương, quái kiếm xâm thực kinh mạch đối phương, phá hoại thân thể đối phương, đạt đến mục đích tiêu diệt đối phương.
Nghe nói kẻ đúc kiếm này chính là một tên tà đạo, vì để đúc thành kiếm này, tổng cộng giết 999 người, uống máu tươi của 999 người, mới đúc thành kiếm.
Sau khi đúc thành kiếm này, kẻ đó dùng kiếm này làm mưa làm gió trong giang hồ, giết rất nhiều cao thủ trên giang hồ, trở thành ma đầu khiến người kinh hoàng sợ hãi trên giang hồ một thời. Sau đó cuối cùng chọc giận hắc bạch lưỡng đạo, hắc bạch lưỡng đạo vây công, lúc này mới đem hắn tru sát, nhưng cây Ẩm Huyết Kiếm này lại không biết kết cuộc ra sao, không ngờ được Âm Huyết Kiếm biến mất trăm năm lại xuất hiện trên giang hồ. Mà Lưu Tinh Trạch cũng là trong một cổ động có được, nhưng tịnh không không biết kiếm này lại là Ẩm Huyết Kiếm khiến người chấn kinh.
Ngô Lai đã từ trên kiếm trong tay Lưu Tinh Trạch cảm giác được khí tức quỷ dị, lạnh lùng nói: “Không có nghĩ được kiếm trong tay ngươi lại có thể quỷ dị như thế, lại có thể thôn thực nội lực người khác, xâm thực kinh mạch người khác, xem ra ta hôm nay phải kiếm này, nếu không cây kiếm quỷ dị này còn không biết phải hại bao nhiêu người.”
Nói xong tay khoa lên, một đạo thanh quanh bay đến tay của Ngô Lai, chính là Thanh Sương Kiếm trong tay của Trữ Thanh Sương.
Bọn người Phong Vân kinh hãi kêu lên: “Lăng không nhiếp vật!”
Ngô Lai hôm nay cho họ chấn kinh quá nhiều, nào là thân pháp quỷ dị, nào là nội lực cường đại có thể chống chọi cùng tiên thiên cao thủ, hiện tại lại là Lăng Không Nhiếp Vật, hơn nữa hút lấy lại còn là một trong thập đại thần khí đã nhận chủ Thanh Sương Kiếm.
Lăng Không Nhiếp Vật đối với một cao thủ mà nói, có thể dễ dàng làm được, khó có là một chỗ ngoài vài chục trượng, cự li thế này không phải cao thủ bình thường có thể làm được. Mà càng khiến người kinh hãi là vật hút lấy là một thần khí đã nhận chủ, trong nhận thức của mọi người tại trường lúc này căn bản là không khả năng, ngay cả lưỡng đại cao thủ tuyệt đỉnh đương thời Thiên Tiên Đạo Nhân cùng Thông Thiên Thánh Tăng cũng không nhất định có thể làm được. Nhưng Ngô Lai lại có thể làm được, sao có thể không kêu mọi người kinh hãi chứ?
Trữ Thanh Sương vốn dĩ còn vì đả đấu của hai người kim tâm, đột nhiên cảm giác một cỗ lực hấp dẫn kì dị, chính hấp dẫn bảo kiếm trong tay bản thân, mà bảo kiếm trong tay theo còn theo đó chấn động không ngừng. Còn không đợi nàng phản ứng lại, chỉ thấy trong tay nhẹ đi, chỉ cảm giác một đạo thanh quang từ trước mặt vạch qua, đến trong tay Ngô Lai, chính là Thanh Sương Kiếm trong tay bản thân, nhìn vào tay mình, chỉ còn lại cán kiếm của Thanh Sương Kiếm, trong lòng kinh sợ, không có ngờ Thanh Sương Kiếm đã nhận mình làm chủ nhân còn có thể bị Ngô Lai lăng không thu đi.
Lưu Tinh Trạch thấy Ngô Lai lại có thể từ hơn ngoài mười trượng lăng không hút lấy bảo kiếm trong tay của Trữ Thanh Sương, cũng là rất kinh sợ, tự nhận bản thân còn không đủ khả năng thực hiện, ngay cả làm được cũng không thể ung dung như thế.
Nghe được lời của Ngô Lai, Lưu Tinh Trạch lạnh lùng nói: “Bằng ngươi còn muốn hủy bảo kiếm trong tay ta, quả thật vọng tưởng, hươu chết tay ai còn chưa biết, hãy để chúng ta quyết định cao thấp!”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:39 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #34  
Old 28-02-2008, 05:58 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 34
Đại chiến quỷ tà (4)


Lưu Tinh Trạch lạnh lùng nói: “Bằng ngươi còn muốn hủy bảo kiếm trong tay ta, quả thật vọng tưởng, hươu chết tay ai còn chưa biết, hãy để chúng ta quyết định cao thấp!” Nói xong còn phi thân tới hướng Ngô Lai, Ẩm Huyết Kiếm trong tay phát ra kiếm khí quỷ dị cường đại cuốn đến Ngô Lai.
Thấy thế, Ngô Lai vội vàng phi thân lên, tay nắm Thanh Sương Kiếm, một kiếm bổ tới hướng Lưu Tinh Trạch, đồng thời lách người né tránh kiếm khí cường đại công lại của Lưu Tinh Trạch.
Chỉ thấy một kiếm của Ngô Lai chém ra, nhanh lẹ giống như thiểm điện, bố tới vị trí của Lưu Tinh Trạch, Lưu Tinh Trạch kinh hãi vội vàng né tránh.
Chỉ nghe thấy vài tiếng vang lớn, vị trí của Lưu Tinh Trạch xuất hiện một vết nứt dài ước chừng vài trượng, sâu khoảng độ vài xích, mà những vật sau lưng Ngô Lai trong nháy mặt sụp đổ.
Mọi người bên cạnh đểu dùng nhãn thần kinh hãi nhìn kết quả đả đấu của hai người tạo thành, loại kết quả này lại xin sức người có thể làm được. (?)
Hai người cùng lúc với tiếng vang lớn, thân ảnh đã gặp nhau giữa không trung, trong nháy mắt cùng cuốn lấy, ngươi một kiếm ta một kiếm, kiếm chiêu càng lúc càng nhanh, thân ảnh cũng càng lúc càng lẹ, đến cuối cùng chỉ còn lại một đoàn, phân biệt không rõ ai là ai.
Đột nhiên một trận tiếng kiếm kiếm va chạm vang lên, thân ảnh hai người cũng nhanh chóng tách ra.
Nhìn cẩn thận, phát hiện trên mặt Ngô Lai xuất hiện mồ hôi, nhưng y phục của Lưu Tinh Thạch lại xuất hiện vài đạo kiếm khẩu, chỉ bất quá không có thương đến da thịt.
Hai người như thế tĩnh lặng đối mặt, tĩnh lặng.
Lặng như thế, thật là lặng ghê sợ, ngay cả mọi người bên cạnh cũng là khẩn trương chăm chú nhìn hai người, thở mạnh cũng không dám, đây là đo đấu giữa cao thủ.
Hai người lúc này đã ngưng tụ toàn bộ nội lực trong người, đã đạt đến điên phong của người luyện võ, một khi xúc động, một phát không thể sữa chữa, bất luận người nào có chút sơ suất, có thể gặp phải công kích như vũ bão của đối phương.
Mọi người bên cạnh đương nhiên biết hung hiểm lúc này của hai người, nếu có người thứ ba xuất hiện, kẻ thứ ba này nhất định biến thành đối tượng công kích của hai người khác, bởi vậy mọi người chỉ im lặng theo dõi hai người này, không dám phát ra bất kì tiếng vang nào.
Đột nhiên, Lưu Tinh Trạch cử động, tốc độ như thể thiểm điện, một kiếm đâm tới Ngô Lai, cùng lúc Lưu Tinh Trạch động, Ngô Lai cũng động, tốc độ càng là nhanh hơn.
Kiếm hai người khi phải tiếp xúc, lại đều đột nhiên vung sang một bên, đã lướt qua nhau, theo thời dần dần trôi qua, chiêu thức hai người càng lúc càng chậm, cũng không phát ra chân khí mạnh mẽ mới rồi.
Hai ngươi tương hỗ công kích như thế ngươi một chiêu ta một chiêu, không liều cứng như vừa rồi. Đây đã không phải là so hợp nội lực, mà la hợp so chiêu thức.
Chiêu thức của Lưu Tinh Trạch ác mà độc, chiêu chiêu đều muốn đưa Ngô Lai vào tử địa, mà chiêu thức của Ngô Lai thì là đại khai đại hợp, khiến chúng nhân bên cạnh đại khai nhãn giới.
Đột nhiên Ẩm Huyết Kiếm rời tay của Lưu Tinh Trạch phóng hướng Ngô Lai, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đến được trước ngực của Ngô Lai.
Ngô Lai cũng không ngờ đối phương chán chường đem kiếm rời tay ném tới mình, cực kì kinh hãi, vội vàng né tránh, đồng thời quát to một tiếng, một kiếm chém đến Ẩm Huyết Kiếm bay lại.
Thấy Lưu Tinh Trạch ném kiếm công kích Ngô Lai, Phong Vân, Vương Bân mấy người gần như sợ hãi kêu lên. Ngay cả Trữ Thanh Sương luôn luôn băng lạnh như sương cũng là sắc mặt nôn nóng nhìn Ngô Lai, cả nàng ta cũng không rõ bản thân vì sao thấy Ngô Lai xuất hiện nguy hiểm, biểu hiện khẩn trương như thế.
Nhưng bõn người của Quỷ Cốc cùng Tà Điện thì là thần sắc cười gằn đầy mặt nhìn Ngô Lai thế nào ứng phó một chiêu này của Lưu Tinh Trạch, đồng thời trong lòng thầm tán dương Lưu Tinh Trạch linh cơ ứng biến.
Chỉ nghe thấy một tiếng đùng đoàng vang lên, Thanh Sương Kiếm trong tay Ngô Lai cùng Ẩm Huyết Kiếm Lưu Tinh Trạch ném tới tiếp xúc, ma sát phát ra một trận hỏa hoa chói mắt, Ẩm Huyết Kiếm cũng bị Ngô Lai đánh bay.
Lưu Tinh Trạch bay người tiếp Ẩm Huyết Kiếm, chỉ thấy trên mặt có vài đưởng nứt nẻ. Mà Thanh Sương Kiếm thì là vẹn toàn như cũ, nhưng từ trên Ẩm Huyết Kiếm truyền lại lực lượng quái dị cường đại chấn tay Ngô Lai phát tê.
Thấy bảo kiếm trong tay mình xuất hiện vài đường nứt nẻ, Lưu Tinh Trạch lòng đau vuốt ve thanh bảo kiếm đã theo mình vài năm này.
Ẩm Huyết Kiếm tuy là bảo kiếm tuyệt thế, lại làm sao có thể là đối thủ của Thanh Sương Kiếm một trong thập đại thần khí chứ?
Lưu Tinh Trạch đem mục quang từ trên Ẩm Huyết Kiếm dời đến trên người của Ngô Lai, lạnh lẽo nói: “Hôm nay không phải ngươi thì là ta vong.” Nói xong còn là vung kiếm chém tới hướng Ngô Lai. Uy lực của một kiếm này so với bất luận một kiếm nào mới đây đều cường hoành hơn, chỉ thấy một đạo kiếm khí dài vài trượng cuốn tới Ngô Lai.
Đối diện kiếm khí cường đại như thế, Ngô Lai cũng rất kinh hãi, vội vàng vận khởi công lực toàn thân nghênh kích.
Chỉ thấy Ngô Lai cả người bọc trong một thải sắc khí đoàn cường đại, chính là Huyền Thiên Quyết Ngô Lai dung hợp Huyền Thiên Thạch, Tử Kiếm cùng Tử Thiên Tâm Quyết ba thứ luyện thành.
Theo đó khí đoàn ngoài thân Ngô Lai không ngừng khuếch đại, thân thể của Ngô Lai cũng từ từ nổi lên trên thiên không, tay hắn cầm Thanh Sương Kiếm nâng qua đỉnh đầu, giống như một vị (tôn) thiên thầ, cho người một loại thôi thúc muốn phải quỳ lễ.
Mấy người Phong Vân đều dùng nhãn thần hâm mộ nhìn Ngô Lai, nhưng những tên trong Quỷ Cốc cùng Tà Điện thì là dùng nhãn thần kinh khủng trông Ngô Lai, trong mắt bọn chúng, Ngô Lai đã không phải là người, mà là một vị (tôn) thiên thần, chỉ có thiên thần mới có thể lực lượng cường đại như thế.
Khi kiếm khí cường đại Lưu Tinh Trạch bổ ra đến trước mặt của Ngô Lai, Ngô Lai đột nhiên động, đấy là nhẹ nhàng tăng gia vung kiếm trong tay, một cỗ lực lượng cường đại có thể hủy thiên diệt địa, nghênh tiếp kiếm khí Lưu Tinh Trạch phát ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang to, thân ảnh của Ngô Lai sáng chói, nhưng thân ảnh của Lưu Tinh Trạch lại giống như lưu tinh, bị lực lượng cường đại của Ngô Lai chấn bay ra, hả miệng phun ra vài ngụm máu lớn, Ẩm Huyết Kiếm trong tay cũng dần dần hóa thành bụi phấn, biến mất trong không trung.
Một đại ma kiếm không biết uống máu bao nhiêu người, cuối hoàn toàn triệt để biến mất từ nhân gian.
Ngô Lai nhìn Thanh Sương Kiếm trong tay, phát hiện trên Thanh Sương Kiếm lại cũng xuất hiện vết nứt rất nhỏ, cũng không khỏi thầm tán dương uy lực của Ẩm Huyết Kiếm, lại có thể cả Thanh Sương Kiếm thần khí như thế tuy tiêu diệt được nó, nhưng bản thân cũng thụ thương.
Ngô Lai lạnh lùng nhìn Lưu Tinh Trạch bị mình đánh bay, đã rớt xuống bên cạnh bọn người Hàn Dục, nói: “Không ngờ võ công ngươi mạnh như thế, hơn nữa võ công lũ ngươi còn là quỷ dị như vậy, hôm nay không giết các ngươi, ngày khác các ngươi tất họa đến thiên hạ thương sinh.” Dừng lại nói: “Vì thế ta hôm nay phải giết các ngươi, để ngăn chừa hậu họa.” Nói xong một kiếm vung tới bọn người Quỷ Cốc cùng Tà Điện.
Khi nghe Ngô Lai nói trên thân mấy người bản thân có tà khí, Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba người biết Ngô Lai muốn hạ sát thủ, thế là thầm vận công lực, chuẩn bị đề kháng. Thấy Ngô Lai vung kiếm chém lại, Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba người vội vàng phi thân ngăn cản, đồng thời nhìn đệ tử sau lưng quát to: “Trốn nhanh.”
Khi binh khí của ba người cùng kiếm khí Ngô lai phát ra giao nhau, ba người chỉ cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được theo binh khí bản thân tiến vào cơ thể mình, công kích kinh mạch trong người mình. Ba người không kềm chế được bay ngược ra, trong máu ngòn ngọt, thổ huyết như suối. Đồng thời, ba người cũng mượn vậy, phi thân đào tẩu.
Mà lũ đệ tử Quỷ Cốc cùng Tà Điện, sau khi nghe ba người quát to, lập tức mang theo Lưu Tinh Trạch đã thụ trọng thương hướng nơi xa bỏ nhanh, trong nháy đả đấu, lũ người này đã trốn xa vài trăm trượng.
Nhìn phương hướng Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba người đào tẩu, Lâm Phong quát to: “Trốn đi đâu?” Đồng thời phát ra một đạo kiếm khí, trực truy mấy người.
Ngô Lai chính muốn phi thân đuổi theo, lại bị Phong Vân kêu ngăn.
Phong Vân kêu: “Ngô thiếu hiệp, không nên truy đuổi.”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:39 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #35  
Old 28-02-2008, 05:58 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 35
Hựu ngộ Vũ Tâm

Phong Vân kêu: “Ngô thiếu hiệp, không cần truy đuổi.”
Lúc này Phong Vân từ trong kinh hoàng giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Ngô Lai truy theo, vội vàng ngăn trở Ngô Lai. Xưng hô cũng từ tiểu huynh đệ mới rồi biến thành Ngô thiếu hiệp hiện tại.
Ngô Lai kì quái nói: “Làm sao không truy, những kẻ này đều luyện võ công tà dị phi thường, hôm nay không giết bọn chúng, ngày khác tất thành họa hại, uy hiếp thiên hạ thương sinh.”
Phong Vân nói: “Bọn chúng chỉ là những nhân vật nhỏ, tịnh không đáng chúng ta lo nghĩ, lão lo là thiếu hiệp chọc đến Quỷ Cốc cùng Tà Điện, thời gian sau này của thiếu hiệp sẽ không dễ qua, bọn chúng nhất định không thể bỏ qua cho thiếu hiệp, nhất định có thể phái người tới giết thiếu hiệp, người sau này nên đề phòng một chút.”
Ngô Lai ngạc nhiên hỏi: “Quỷ Cốc cùng Tà Điện rất lợi hại sao?”
Phong Vân hỏi lại: “Thiếu hiệp không biết Quỷ Cốc cùng Tà Điện sao?”
Ngô Lai đáp: “Không biết, trừ một ít bang phái tại Lâm Châu thành này ra, các bang phái giang hồ khác, một cái ta cũng không rõ.”
Lúc này Trữ Thanh Sương bên cạnh lạnh lẽo nói: “Cả Quỷ Cốc cùng Tà Điện ngươi đều không biết, ngươi sau này còn thế nào hành tẩu giang hồ.”
Ngô Lai cười đùa cợt nhã nói: “Không quan hệ, sau này có Sương Nhi giúp ta thì được rồi.”
Trữ Thanh Sương lạnh lùng nói: “Ta hôm nay về Tuyết Cung.”
Ngô Lai góc cạnh, nói: “Đây cũng không sao cả, ta cùng nàng tốc hành, tùy tiện đến Tuyết Cung bọn nàng xem coi.”
Trữ Thanh Sương không ngờ Ngô Lai lại có thể xỏ lá như thế, biết bản thân nói không qua hắn, đành phải lại không lí tới hắn nữa.
Ngô Lai thấy Trữ Thanh Sương lại không lí tới mình, buộc phải hỏi Phong Vân: “Quỷ Cốc cùng Tà Điện có phải rất lợi hay không?”
“Đương nhiên rất lợi hại.” Đột nhiên một thnh âm từ sau lưng mấy người truyền lại, tại đây mấy người đều là cao thủ, lại có thể có người lén tới bên cạnh mà không biết, có thể thấy được võ công người cao thế nào.
Mấy người kinh hãi, quay đầu nhìn tới người lại.
Chỉ thấy người tới cả thân ăn mặc nho trang, chính là Mộng Vũ Tâm hai hôm trước khuyên rược Ngô Lai.
Ngô Lai thấy vậy rất vui, hỏi: “Nguyên lai là Mộng huynh, huynh làm sao có thể tới đây thế?”
Mộng Vũ Tâm đáp: “Tiểu đệ thấy nơi đây có tử quang xuất hiện, liền hiếu kì đi tới xem qua, không có ngờ là các người với người của Quỷ Cốc cùng Tà Điện đánh nhau, không biết nguyên nhân thế nào mà nên thế?”
Nguyên lai Mộng Vũ Tâm cũng là phát hiện tử quang, nghĩ Tử Kiếm xuất hiện, liền vội vàng đi tới, đương nhiên nàng ta tịnh không có phát hiện Thanh Sương Kiếm phát ra tử quang.
Khi Mộng Vũ Tâm đến, đã là kết thúc của trận đấu, đối với lũ người này của Quỷ Cốc cùng Tà Điện, nàng ta từ trang phục quái dị thì có thể biết thân phận những kẻ này.
Nghe nói, Ngô Lai đáp: “Lũ người Quỷ Cốc cùng Tà Điện gì đó trước, muốn đoạt Thanh Sương Kiếm trong tay chúng ta.”
Mộng Vũ Tâm kinh ngạc hỏi: “Thanh Sương Kiếm một trong thập đại thần khí sao?”
Ngô Lai đáp: “Không sai.”
Mộng Vũ Tâm hỏi tiếp: “Thanh Sương kiếm thế nào có thể trong tay các người vậy?”
Ngô Lai đáp: “Đây là bảo kiếm của Trữ cô nương.” Nói xong chỉ vào Trữ Thanh Sương đứng không xa bản thân, đem quá trình phát hiện Thanh Sương Kiếm cùng việc nhận chủ của Thanh Sương Kiếm kể cho Mộng Vũ Tâm nghe. Cuối cùng hỏi: “Trữ cô nương lại là đệ tử của Tuyết Cung, thấy khi nãy lũ người đó của Quỷ Cốc cùng Tà Điện trông như rất sợ Tuyết Cung, Tuyết Cung này có phải rất lợi hại hay không?”
Mộng Vũ Tâm nhìn hướng Trữ Thanh Sương, hỏi thăm: “Nghỉ Trữ cô nương phải là đệ tử của Dịch tiền bối, không biết Dịch tiền bối có khỏe không?”
Trữ Thanh Sương hỏi: “Gia sư rất tốt, Mộng công tử biết gia sư sao?”
Mộng Vũ Tâm đáp: “Khi nhỏ thấy qua Dịch tiền bối một lần, chuyện này đã hơn 10 năm rồi.”
Sư phụ của Mộng Vũ Tâm Thiên Tuệ cùng Dịch Tình đều là nhất đại tông sư trên giang hồ, đương nhiên có qua lai, vì thế Mộng Vũ Tâm khi nhỏ mới có thể thấy qua.
Mộng Vũ Tâm lại nhìn Ngô Lai trả lời: “Tuyết Cung đương nhiên rất lợi hai.” Thấy con mắt Ngô Lai luôn nhìn về Trữ Thanh Sương, Mộng Vũ Tâm lại nói: “Huynh thiên vạn không nên chú ý Trữ cô nương người ta, nếu không, người của sư môn người ta nhất định không thể không lột da huynh, rút rân huynh, khiến huynh sống không bằng chết.”
Ngô Lai kinh hãi, nói: “Không thể chứ! Người của Tuyết Cung bọn họ cũng quá tàn nhẫn rồi.” Lại thấy biển tình nghiên túc của bọn người Phong Vân Vương Bân, Ngô Lai chỉ có thầm tự cười khổ.
Thấy gương mặt giống như khổ đau của Ngô Lai, mấy người khác kìm nén vẻ tươi cười trên mặt.
Mộng Vũ Tâm lại quan sát Phong Vân một lúc, hỏi: “Vị này nghĩ là một trong tứ đại hộ pháp của Phong Cốc Phong Vân Tẩn Phong tiền bối chăng?”
Phong Vân đáp: “Không dám, không dám, không biết sư phụ của Mộng huynh đệ người thế nào?” Nhân vì Phong Vân đã từ trên người của Mộng Vũ Tâm cảm giác được khí chất bất phàm, bởi vậy liền có một câ hỏi như thế.
Mộng Vũ Tâm đáp: “Tiền bối rộng lượng, cái này tạm thời vãn bối không cách nào phụng cáo, bởi vì gia sư không muốn để vãn bối trong giang hồ đề cập tên người.”
Phong Vân nói: “Không việc gì, nghĩ tất lệnh sư nhất định là một kì nhân, nếu không không thể dạy ra Mộng huynh đệ người như vậy.” Nói xong còn lại đem Phong Khí giới thiệu với Mộng Vũ Tâm.
Vương Bân bên cạnh nói: “Xin chào Mộng huynh đệ, tại hạ tự giới thiệu, tại hạ là Thiên Đường Môn Vương Bân.”
Mộng Vũ Tâm nói: “Nguyên lai là một trong tứ đại cao thủ của Thiên Đường Môn Thần Côn Vương đại hiệp, thực sự thất kính.”
Vương Bân nói: “Mộng huynh đệ không nên gọi ta đại hiệp gì đó, gọi ta toàn thân không dễ chịu, huynh đệ nếu không ghét bỏ, thì kêu ta Vương đại ca.”
Mộng Vũ Tâm nói: “Cung kính bất như tòng mệnh, đã như thế, vậy đệ sẽ gọi huynh Vương đại ca.”
Lúc này Ngô Lai bên cạnh mới biết thân phận mấy người, nhưng đối với thứ loại Phong Cốc, Thiên Đường Môn gì đó, Ngô Lai lại là một điểm cũng không rõ.
Ngô Lai nhìn Trữ Thanh Sương hỏi: “Sương Nhi a! Người của Tuyết Cung bọn nàng không phải thực sự như Mộng huynh nói lợi hại như thế chứ?”
Trữ Thanh Sương hỏi lại: “Ngươi nói sao?”
Ngô Lai nói: “Sương Nhi tốt, nàng ngàn vạn không thể cáo tố người sư môn của nàng ta chiếm qua của nghi của nàng, nếu không bọn họ có thể thực sự giết ta đó.”
Trữ Thanh Sương nói: “Võ công ngươi giỏi như thế, cón sợ người khác giết ngươi.”
Ngô Lai nói: “Đương nhiên không sợ, nhưng bởi vì Sương Nhi nàng sau này sẽ là phu nhân của ta, những sư thúc sư bá đó của nàng cũng sẽ là bề trên của ta, ta sao có thể cùng bọn họ động thủ chứ?”
Trữ Thanh Sương phẫn nộ, nói: “Ngươi, ngươi …” Lời còn chưa nói trọn, thì bị Ngô Lai cắt đứt.
Ngô Lai thay đổi sự vô lại mới rồi, chững chạc đàng hoàn nói: “Sương Nhi, thật xấu hổ, bảo kiếm này của nàng bị ta dùng hư, không bằng ta kiếm một bảo kiếm còn tốt hơn cái này cho nàng.” Nói xong cầm Thanh Sương Kiếm đưa cho Trữ Thanh Sương.
Trư Thanh Sương đưa tay tiếp lấy Thanh Sương Kiếm, nhìn được vết nứt trên mặt, lòng đau không thôi.
Vương Bân bên cạnh nói: “Vương huynh đệ, đây chính là một trong thập đại thần khí Thanh Sương Kiếm a! Huynh đệ nghĩ dễ dàng có được thế sao? Trừ phi những thanh kiếm khác trong thập đại thần khí mới có thể cùng nó so sánh!”
Ngô Lai cười khổ nói: “Thế tiểu đệ cũng không có biện pháp, Sương Nhi, như quả sư phụ nàng hỏi tới kiếm này thế này tổn hại, trách tội xuống, nàng nói là ta dùng hỏng.”
Trữ Thanh Sương nhìn Ngô Lai một cái, không ngờ được Ngô Lai thực sự quan tâm mình, hắn sợ mình quay về không cách nào giao phó với sư phụ sao?
Chính ngay lúc này, Thanh Sương Kiếm trong tay Trữ Thanh Sương đột nhiên đại chấn, phát xuất thanh quang cường liệt, thoát khỏi trong tay của Trữ Thanh Sương.
Thanh Sương Kiếm sau khi thoát khỏi trong tay của Trữ Thanh Sương, tại giữa không trung không ngừng xoay tròn, quay cuồng, theo đấy tốc độ càng lúc càng nhanh, thanh quanh càng lúc càng cường liệt, khiến người kinh hãi, không biết rốt cuộc phát sinh sự tình gì.
Sau một lúc, Thanh Sương lại quay về trong tay Trữ Thanh Sương, Trữ Thanh Sương tiếp lấy nhìn qua, phát hiện vết nứt trên kiếm đã phục nguyên, không khỏi kinh ngạc ồ một tiếng.
Ngô Lai nói: “Sương Nhi, thế nào.” Nói xong liền đến gần.
Nhìn vết nứt trên Thanh Sương kiếm đã không thấy, Ngô Lai sửng sốt nói: “Kiếm này lại có thể còn tự mình sữa chữa phục hồi.”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:41 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
ai dich hon hon tieu tu, chua tieu chayhảy, diem ngo chi lu, giang hồ hành 4vn, giang ho hphong luu, giang ho phong luu, giang ho tieu tu dich va, giang ho tieu tu tap 37, giang ho tieu tu tap 387, hỗn hỗn, hỗn hỗn, hỗn hỗn tiểu tử, hỗn hỗn tiểu tư, hiep khach giang ho, hoh hon tieu tu, hon dang tieu tu 4vn, hon hon phong luu hanh, hon hon tiêu tu, hon hon tieu tu, hon hon tieu tu 450, hon hon tieu tu 4vn.eu, hon hon tieu tu chuong 7, hon hon tieu tu full, hon hon tieu tu giang ho, hon hon tieu tu ngo lai, hon hon tieu tu phong, hon hon tieu tu phong lu, hon hon tieu tu tap cuoi, hon hon tieu tu trang 17, hon hon tieu tu.yy, hon hon tieu yu, hon hon tiu tu phong luu, hon thon tieu tu, hon tieu tu, hon tieu tu phong luu, honhon tjeu tu phong luu, honhontieutu, honhontieutugianhohanh, honhontiieuyu, huyen phong tieu tu, , lam tinh photo, liep diem giang ho hanh, mộc dịch, phim tieutugianho, phong luu giang ho, phong luu giang ho hanh, phong luu gianh ho hanh, phong lưu giang ho, phung hoang, tieu tu phong lang, tieu tu phong luu, truyen hon hon tieu tu, truyen phong luu tieu tu, truyenhixx giang ho hanh, www.hon hon tieu tu



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™