Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 21: Quyền lực tạo thành biến hoá
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Hòa Quốc Hùng nói làm cho Vương Trạch Vinh động tâm. Nếu như thật sự có thể trở thành ủy viên Đảng ủy xã, mặc dù chưa nói là thăng quan nhưng quyền thế sẽ lớn hơn nhiều. Vương Trạch Vinh cũng nghi ngờ khả năng thành công của việc này. Bây giờ đang có năm ủy viên, nếu thêm mình nữa là song song, điều này có vẻ không hợp lý. Đương nhiên nếu như kéo một trong năm người kia xuống, khả năng mình lên là rất cao. Hòa Quốc Hùng nói có sức hấp dẫn rất lớn đối với Vương Trạch Vinh. Lăn lộn trong phòng làm việc lâu như vậy, Vương Trạch Vinh cũng muốn thăng quan phát tài. Hắn cũng không phải một người thích bình yên mà.
Vương Trạch Vinh phân tích qua về tình hình mỗi người trong xã. Hắn cảm thấy mình hình như không có bao nhiêu cơ hội. Xã vừa tiến hành điều chỉnh, trên huyện không thể nào tùy tiện thêm một lãnh đạo xã nữa.
Vì sao Hòa Quốc Hùng có suy nghĩ đó? Vương Trạch Vinh nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, hắn như bắt được điểm gì đó. Hôm nay trong lúc Trịnh Chí Minh nói hình như đối thủ không có bao nhiều quyền lên tiếng ở huyện. Còn nói bí thư thị ủy phải rời đi. Những lời này xem ra có ý ở đó.
Lại phân tích việc Hòa Quốc Hùng đưa mình lên làm ủy viên Đảng ủy xã. Vương Trạch Vinh lập tức hiểu rõ bây giờ Hòa Quốc Hùng cũng chỉ có Đinh Lỗi là đồng minh. Lão Chu và Chu Thu Lệ đều là người của Bí thư huyện ủy. Ở tình hình chung hai người đó hợp lại với nhau. Hạ Sơn mặc dù không có đồng minh nhưng hầu hết thời điểm đứng về phía Hòa Quốc Hùng. Căn cứ hiểu biết về bí thư và chủ tịch xã mấy năm nay hình như không hợp nhau mấy. Hòa Quốc Hùng đây là sớm có bố trí. Nếu ngày nào đó Hạ Sơn ngả về phía bên kia, có lẽ Hòa Quốc Hùng sẽ khó khăn. Nếu như mình trở thành ủy viên, bên phía Hòa Quốc Hùng sẽ thêm một phếu. Đây mới là nguyên nhân mà Hòa Quốc Hùng hy vọng mình trở thành ủy ban Đảng ủy.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Vương Trạch Vinh ngay lúc đó nghĩ đến một vấn đề. Có lẽ Hòa Quốc Hùng hy vọng đẩy một người đi. Chỉ cần có một người đi, mình mới có khả năng lên chức.
Vương Trạch Vinh vừa suy nghĩ vừa đi về văn phòng.
- Trương Chính Cường đâu?
Vương Trạch Vinh vào văn phòng thì thấy Trương Chính Cường không có ở trong này.
- Chánh văn phòng Vương đã về, Tiểu Trương đến chỗ phó bí thư Chu, hình như viết tài liệu gì đó.
Bàng Mẫn lập tức đáp lời. Cô ta là người của Hòa Quốc Hùng, bây giờ Vương Trạch Vinh cũng là người của Hòa Quốc Hùng. Vì thế cô ta đương nhiên sẽ giúp đỡ Hòa Quốc Hùng giám sát người trong văn phòng. Nhìn cô ta một chút, Vương Trạch Vinh biết người phụ nữ này không đơn giản. Ở tình hình chung Vương Trạch Vinh luôn tôn trọng cô ta.
Nghe nói như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh liền trầm xuống. Thằng ranh Trương Chính Cường này lăn lộn với lão Chu, bọn họ nhất định là đi không đúng đường rồi.
- Phó bí thư Chu gọi cậu ta sao?
Vương Trạch Vinh gật đầu không nói nữa. Nhưng trong đầu Vương Trạch Vinh đang tự hỏi vấn đề quan hệ giữa lão Chu và Trương Chính Cường.
Làm Vương Trạch Vinh không thoải mái đó là trong Văn phòng Đảng chính có sự tồn tại của Trương Chính Cường. Điều này làm Vương Trạch Vinh có vẻ không khống chế được trong tay. Đây là điểm mà hắn không thể tha thứ. Mẹ nó chứ, sớm biết như vậy thì giết nó trước có phải hay không. Bây giờ lưu lại đúng là sai lầm, cũng là tai họa.
Mẹ nó chứ, có quan hệ thì sao chứ, phải thu thập Trương Chính Cường một chút. Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng khó chịu.
- Chánh văn phòng, mời uống trà.
Hoàng Vĩ không bỏ lỡ cơ hội rót trà đưa mời.
Nhìn Hoàng Vĩ, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tiểu Hoàng, chiều nay cậu đến xí nghiệp Minh Giang tham gia cuộc họp.
Vừa nghe thấy thế, Hoàng Vĩ liền cao hứng vâng.
Công ty Minh Giang là công ty thuộc xã Hoàn Thành, sản xuất mấy sản phẩm phụ tùng ô tô. Lần này tổ chức hội nghị mừng công đã mời Văn phòng Đảng chính phái người tham gia. Các hội nghị như vậy đều có quà mừng, Hoàng Vĩ được phái đi coi như được lợi. Đây coi như phần thưởng mà hắn đã hầu hạ Vương Trạch Vinh thời gian này.
Tâm trạng Trương Chính Cường thời gian này rất được. Lão Chu không chỉ chủ động hạ thư thế quan hệ tốt với hắn, rất nhiều chuyện cũng trực tiếp giao cho hắn đi làm. Trương Chính Cường vừa đi vừa ngâm nga vào văn phòng. Hắn cũng là người thông minh, hắn hiểu suy nghĩ của lão Chu. Bây giờ Vương Trạch Vinh đi theo Hòa Quốc Hùng, lão Chu cũng muốn kéo theo một nhóm người của mình. Trong lòng Trương Chính Cường không phục Vương Trạch Vinh. Đối với việc Vương Trạch Vinh đột nhiên lên chức chánh văn phòng, Trương Chính Cường đã suy đoán rất nhiều. Tóm lại một điểm đó là hắn hy vọng đẩy Vương Trạch Vinh xuống đài. Mới đầu Trương Chính Cường nghĩ mình có quan hệ không tốt với lão Chu mấy, sợ lão Chu chỉnh hắn. Nhưng sau một thời gian, lão Chu lại chủ động yêu cầu gọi hắn đến nói chuyện, cũng tỏ vẻ muốn trọng dụng hắn. Thấy lão Chu có thái độ như vậy, Trương Chính Cường liền dựa ngay vào Chu Hồng Thiên.
Tài liệu mà Trương Chính Cường vừa viết cũng được lão Chu khen.
- Vương Trạch Vinh đã về sao?
Trương Chính Cường thấy Vương Trạch Vinh liền cười cười mà nói.
Nghe thấy đối phương nói chuyện, Vương Trạch Vinh có chút không hài lòng. Thằng ranh Trương Chính Cường này không coi mình là lãnh đạo.
- Tiểu Trương, lần này toàn bộ huyện tiến hành công tác kiểm tra hộ khẩu. Xã yêu cầu các phòng mau chóng điều đồng chí có năng lực mạnh tham gia công việc này. Phòng làm việc hầu hết là đồng chí nữ, Hoàng Vĩ lại có chuyện cần làm. Nhiệm vụ này giao cho cậu. Trong thời gian này, đó là công việc chính của cậu.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Vừa nãy phó bí thư Chu có một tài liệu muốn tôi sửa, không có thời gian.
Trương Chính Cường vội vàng nói. Hắn biết điều tra hộ khẩu mất thời gian gần tháng, trên cơ bản là cầm tù ở nông thôn. Công việc này rất phiền phức, vì thế hắn lấy lý do Chu Hồng Thiên muốn giao việc cho mình mà từ chối.
- Phó bí thư giao việc nhất định là quan trọng. Như vậy đi, cậu giao việc này cho Tiểu Giang, năng lực viết văn của Tiểu Giang rất mạnh, chắc không vấn đề gì đâu.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Trương Chính Cường nhìn về phía Tiểu Giang, chẳng lẽ trước mặt Tiểu Giang nói Tiểu Giang không có năng lực như mình? Trong lòng Trương Chính Cường mặc dù thầm mắng Vương Trạch Vinh, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:
- Tiểu Giang nhất định sẽ hoàn thành tốt.
Tiểu Giang ở bên đã sớm nghe thấy, nàng hiểu rõ ý của Vương Trạch Vinh. Vì thế Tiểu Giang nói:
- Trương ca, chúng tôi đều là phụ nữ, công việc xuống thôn cần nhiều thời gian, anh nhẫn tâm để chúng tôi phơi nắng dưới ánh mặt trời sao?
Vừa nghe Tiểu Giang nói như vậy, Trương Chính Cường cười khổ nói:
- Chỉ có thể như vậy thôi.
Nhìn Trương Chính Cường cùng Tiểu Giang đổi công việc, Vương Trạch Vinh cảm thấy phải chỉnh thằng này mới được.
Vương Trạch Vinh nhìn Trương Chính Cường thấy quan khí trên đầu thằng ranh này đã nhạt đi nhiều. Điều này càng làm Vương Trạch Vinh nghi ngờ hậu thuẫn của Trương Chính Cường. Nếu như hắn thực sự có hậu thuẫn, như vậy quan khí của mình không giảm mạnh như vậy mới đúng chứ. Bây giờ từ tình hình của hắn thì thấy chỉ có một khả năng. Thằng ranh này không có chỗ dựa, tất cả đều là ra vẻ.
Lấy tay gõ gõ lên bàn, Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy Trương Chính Cường không có chỗ dựa mạnh. Bây giờ quan khí đã hiểu thêm về biến hoá của quan khí. Ở tình hình bình thường chỉ cần thật sự có chỗ dựa, quan khí hẳn phải không hề ít. Ít nhất cũng có thể là rất nhiều màu trắng mới đúng. Từ tình hình của Trương Chính Cường thì thấy bởi vì biểu hiện bình thường của hắn luôn ra vẻ mình có quan hệ. Cho nên mới khiến các lãnh đạo luôn cảnh giác với hắn, không dám chỉnh hắn một cách quá đáng. Thực ra hắn ta chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Vương Trạch Vinh biết người trong chốn quan trường cái gì cũng có thể lừa gạt kẻ khác. Nhưng quan khí thì không thể lừa người.
Có nhận định này, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Mọi người xem ra đều bị vẻ ngoài của thằng ranh này lừa rồi. Đầu tiên phải gõ một chút, nếu không hiểu chuyện thì thu thập hắn. Nói thật Vương Trạch Vinh bình thường cũng không thích ức hiếp người khác, đặc biệt là người không có vấn đề và chỗ dựa. Vương Trạch Vinh bình thường không chủ động trêu chọc. Nếu như Trương Chính Cường biểu hiện tốt một chút, có lẽ Vương Trạch Vinh còn bỏ qua cho hắn. Nhưng thằng ranh này quá ra vẻ, đặc biệt là không tôn trọng Vương Trạch Vinh. Đây là điều mà Vương Trạch Vinh không thể tha thứ.
Khu nhà năm tầng dành cho cán bộ xã Hoàn Thành ở.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì trên đường lên lầu thì gặp Lữ Hàm Yên đang đi xuống.
Tuy nói hai người thường xuyên gặp nhau, bình thường cũng chỉ là chào hỏi. Nhưng không nhiều lúc gặp riêng như thế này.
Vương Trạch Vinh gật đầu cười, nhưng trong lòng lại đau nhói. Lữ Hàm Yên và hắn đã có một thời gian yêu nhau. Nếu không phải mẹ nàng kiên quyết phản đối thì hai người có lẽ đã sớm thành.
Mỹ nhân như hoa đúng là vừa vặn với Lữ Hàm Yên. Lữ Hàm Yên rõ ràng rất đẹp.
Lữ Hàm Yên mặc chiếc quần dài màu trắng, quần áo trên người phối hợp với thân hình càng lộ vẻ tuyệt đẹp.
- Trạch Vinh, có phải mẹ em mời anh đến ăn cơm?
Lữ Hàm Yên đỏ mặt nhẹ nhàng nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Trong lòng hắn rất phức tạp. Mục đích của Lữ Khánh Phân quá rõ ràng, điều này làm hắn không khỏi mất hứng.
- Sao anh lại đồng ý?
Lữ Hàm Yên mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng trong lòng, mặc dù biết đây là mưu kế của Lữ Khánh Phân nhưng đối mặt với Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể bại trận:
- Chỉ hôm nay thôi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Lữ Hàm Yên vui mừng nói:
- Nhớ đến đó, em chờ.
Nhìn Lữ Hàm Yên vui mừng rời đi, trong lòng Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nếu không phải Lữ Khánh Phân kiên quyết phản đối thì hai người đã lấy nhau rồi.
Hai người bây giờ đều chưa có đối tượng. Mặc dù rất nhiều người đàn ông xuất sắc theo đuổi Lữ Hàm Yên, nhưng Vương Trạch Vinh vẫn chưa nghe thấy nàng ở bên ai cả.
Vương Trạch Vinh lắc đầu. Mình nghĩ gì thế này? Trong đầu hắn không ngờ hiện ra hình ảnh của Tiểu Giang, càng làm hắn khó hiểu đó là bộ ngực trắng nõn của Triệu Lệ cũng hiện lên.
Vương Trạch Vinh gãi đầu tiếp tục lên lầu. Hắn rõ ràng một việc đó là tất cả mọi việc đều do mình nắm giữ, nếu không có quyền lực thì không có thứ gì cả.
Quyền lực có thể thay đổi tất cả.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 22: Một cảm giác rất kỳ quái
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
- Chánh văn phòng Vương tới sao còn mang theo quà vậy?
Khi mở cửa ra, Lữ Khánh Phân như chờ từ trước, nhiệt tình mời Vương Trạch Vinh vào trong.
Tất cả thiết kế không thay đổi, Vương Trạch Vinh rất quen thuộc với nơi này. Trước kia khi còn yêu nhau, cứ hàng ngày Vương Trạch Vinh lại đến đây. Lúc trước Lữ Khánh Phân cũng nhiệt tình như vậy. Đi một vòng rồi lại trở về, Vương Trạch Vinh có cảm giác như đang nằm mơ.
- Anh đến.
Lữ Hàm Yên đứng sau lưng Lữ Khánh Phân nhẹ nhàng nói, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
- Cô Lữ, chút quà nhỏ mà thôi.
Vương Trạch Vinh đặt hoa quả lên bàn.
- Hàm Yên, mau rót trà cho Chánh văn phòng Vương.
Lữ Khánh Phân nói với con gái đang đứng cạnh Vương Trạch Vinh:
- Chánh văn phòng Vương, cậu mau ngồi xuống đi.
- Cô cứ gọi cháu Tiểu Vương là được, không nên khách khí như vậy.
Vương Trạch Vinh nghe Lữ Khánh Phân gọi mình là Chánh văn phòng Vương, đúng là rất chói tai.
- Vậy thì tốt, cô gọi cháu là Tiểu Vương.
Lữ Khánh Phân không hề khách khí nói.
Phòng tuy nhỏ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, chỉnh tề.
Bố Lữ Hàm Yên mất sớm nên cuộc sống của Lữ Khánh Phân cũng không dễ dàng. Từ sau khi chồng chết đi, Lữ Khánh Phân không kết hôn nữa, một tay nuôi Lữ Hàm Yên lớn đến bây giờ.
Đã hơn một năm rồi không đến đây. Một lần nữa đến làm Vương Trạch Vinh không khỏi cảm khái trong lòng.
- Anh uống nước.
Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng nói.
- Hai đứa nói chuyện, tôi ra ngoài mua đồ.
Lữ Khánh Phân nhẹ nhàng đẩy Lữ Hàm Yên ngồi xuống ghế, mình thì lập tức đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, hai người đều giật mình.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Lữ Hàm Yên rất đẹp, đôi mắt sáng ngời, hàng mi khom khom, lông mi dài hơi rung động, làn da trắng nõn không chút tỳ vết lộ ra màu hồng nhạt. Đôi môi mổng mềm mại như cánh hoa hồng, dáng người quyến rũ chết người, mái tóc dài vắt ngang vai, đôi chân thôn dài kết hợp với chiếc váy màu vàng làm lộ hết dáng người tuyệt đẹp.
Nhìn Lữ Hàm Yên đã từng là người yêu của mình, Vương Trạch Vinh ngây ra một lát rồi nói:
- Em có khỏe không?
- Không tốt.
Lữ Hàm Yên nũng nịu nói.
Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không tìm được lời gì để nói. Tình huống của Lữ Hàm Yên, hắn vẫn đang âm thầm chú ý. Bởi vì nàng rất đẹp nên người trong xã thậm chí là huyện đều đến theo đuổi nhưng nàng không đồng ý nói chuyện tình yêu với ai. Vì việc này, Lữ Khánh Phân không ít lần ầm ĩ với Lữ Hàm Yên. Vương Trạch Vinh biết nàng chỉ dùng cách của mình để chống lại mẹ của mình.
Trầm ngâm một chút, Lữ Hàm Yên nói:
- Ý của mẹ em, anh biết rõ rồi chứ?
- Ý gì cơ?
Vương Trạch Vinh giả vờ hồ đồ mà nói.
Lữ Hàm Yên khẽ đấm Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Mẹ đồng ý chuyện của hai chúng ta.
Lữ Hàm Yên xấu hổ nói.
Nghe nói như vậy, Lữ Hàm Yên có một cảm giác rất kỳ quái, căn bản không phải là vui mừng khi hạnh phúc chợt đến, ngược lại là một cảm giác không thể nói rõ.
Mặc dù trong lòng hắn vẫn không quên Lữ Hàm Yên, cũng hy vọng lấy nàng và có con. Nhưng chuyện bây giờ hắn lại có tâm trạng rất phức tạp.
Lữ Khánh Phân sở dĩ đồng ý chuyện của mình và Lữ Hàm Yên không ngoài việc mình lên làm chánh văn phòng. Hơn nữa Lữ Khánh Phân cảm thấy mình còn có thể lên chức nữa mới quyết định như vậy. Chẳng may ngày nào đó mình bị đánh về vị trí cũ, thái độ của Lữ Khánh Phân có thay đổi hay không?
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn Lữ Hàm Yên, hắn thấy trên mặt nàng đầy vẻ hạnh phúc.
Nghĩ đến đã hơn năm mà Lữ Hàm Yên không nói chuyện yêu đương với ai, vẫn lấy cách đó để chống lại Lữ Khánh Phân, Vương Trạch Vinh không khỏi có cảm động.
Đến bây giờ Vương Trạch Vinh cũng không hiểu được vì sao Lữ Hàm Yên lại cố chấp với mình như vậy?
- Như vậy thì tiếp tục?
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói. Hắn thật sự không thể có tình cảm thuần khiết như trước nữa.
Lữ Hàm Yên lớn mật nhìn Vương Trạch Vinh.
Hai người đang định ôm nhau thì bên ngoài có tiếng cửa mở. Hai người nhìn nhau cười, Lữ Hàm Yên đứng lên.
Khi tiếng mở cửa vang lên, Lữ Khánh Phân cầm một túi đi vào. Hai mắt càng nhìn về phía con gái và Vương Trạch Vinh. Thấy hai người ngồi ở hai bên bàn uống nước, Lữ Khánh Phân không khỏi có chút bất mãn với Lữ Hàm Yên. Lữ Khánh Phân thầm nói bà này đã tạo cơ hội cho hai đứa, hai đứa này làm gì không biết.
- Anh ngồi chờ chút, em xuống bếp giúp mẹ.
Lữ Hàm Yên vui vẻ đi xuống bếp, vừa đi vừa ngâm nga hát.
- Tiểu Vương, cháu ngồi xem Tv, cô đi nấu ăn.
Lữ Khánh Phân thực ra cũng có suy nghĩ của mình. Vốn thấy Vương Trạch Vinh không có tiền đồ nên yêu cầu con gái cắt đứt quan hệ với hắn. Nhưng một năm trôi qua có khá nhiều người đến làm quen nhưng Lữ Hàm Yên vẫn ngoan cố. Lữ Hàm Yên còn nói với Lữ Khánh Phân rằng ngoại trừ Vương Trạch Vinh ra thì không lấy ai hết. Ép quá thì Lữ Hàm Yên còn dọa sẽ tự tử. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh có tiền đồ, Lữ Khánh Phân cũng vui vẻ. Nếu như theo tốc độ phát triển này của Vương Trạch Vinh thì có lẽ còn có chút hy vọng.
Trên Tv đang phát thời sự trên thành phố, Lữ Hàm Yên thấy Bí thư huyện ủy đang ngồi trong phòng hội nghị chăm chú ghi chép.
Nhớ lần trước cùng Hòa Quốc Hùng đi lên gặp phó bí thư Huyện ủy Trịnh Chí Minh, trong lòng hắn liền nghĩ đến một vấn đề đó là Trịnh Chí Minh có thể đấu lại Cố Hồng Quân không? Nếu Trịnh Chí Minh không đấu lại, Lữ Hàm Yên sẽ xui xẻo, như vậy mình cũng xui xẻo. Gần đây trong xã đấu tương đối rõ ràng. Từ việc Chu Hồng Thiên nhảy qua mình trực tiếp bố trí công việc của Trương Chính Cường là có thể thấy được Chu Hồng Thiên có cái nhìn vì mình dựa vào Hòa Quốc Hùng.
Trong chốn quan trường không phải là bạn chính là kẻ thù. Vương Trạch Vinh vốn quan hệ khá tốt với Hạ Sơn và Chu Hồng Thiên. Bây giờ càng lúc càng xa bọn họ, điều này là quy luật tất yếu trong chốn quan trường.
Màn hình Tv chuyển sang tin khác, phát ra tin tức huyện của Vương Trạch Vinh. Cố Hồng Quân dẫn đoàn người đi kiểm tra công việc của mấy tiểu khu thí điểm nông thôn mới.
Phía sau Cố Hồng Quân là một đám người, từ trên người Cố Hồng Quân có thể thấy được hình tượng của một lãnh đạo cao tầng.
- Tiểu Vương, cháu có nghe thấy ban kế hoạch hóa gia đình sẽ điều chỉnh như thế nào không?
Lữ Khánh Phân đi ra ngồi trên sô pha mà hỏi.
- Có gì điều chỉnh cơ ạ, không phải mới điều chỉnh sao?
Vương Trạch Vinh cau mày nói. Câu hỏi của Lữ Khánh Phân làm Vương Trạch Vinh khó hiểu. Vương Trạch Vinh thầm nói chẳng lẽ lại có tin tức muốn điều chỉnh sao. Mình không nghe Hòa Quốc Hùng nói qua mà.
- Tiểu Vương, người một nhà không nói hai lời. Cháu còn giấu cô, cô hiểu rất rõ trưởng ban kế hoạch hóa gia đình lão Lương là người của Lưu Vệ Quốc. Lần này mặc dù không động đến lão ta, nhưng có lẽ cũng là do lão ta có chút tình với Hạ Sơn. Tình huống bên trong xã rất rõ ràng, Hạ Sơn là phái yếu nhất, người của Hạ Sơn không nhiều nên sớm muộn cũng động người của hắn. Lão Lương cũng không thể trốn thoát.
Lữ Khánh Phân càng nói càng kích động giống như tất cả chuyện trong xã như nằm hết trong tay bà vậy.
Lão Lương, Lương Tường Chí. Vương Trạch Vinh lập tức nhớ đến tư liệu về Lương Tường Chí. Đúng như lời mà Lữ Khánh Phân nói, Lương Tường Chí vốn là người của Lưu Vệ Quốc, sau không biết như thế nào mà có quan hệ với Hạ Sơn. Lần trước khi điều chỉnh nhân sự, Hạ Sơn đúng là nói giúp nên Lương Tường Chí mới không bị điều chỉnh. Lúc ấy Hòa Quốc Hùng cũng muốn kéo Hạ Sơn về phía mình nên mới nhân nhượng.
Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Khánh Phân, quan khí của bà ta có màu trắng nhưng rất nhạt. Dù nói như thế nào thì chuyện Lữ Khánh Phân phân tích cũng ít nhiều có điểm đúng. Xem ra bà ta cũng có chút nghiên cứu chốn quan trường.
- Bây giờ không có biến hoá gì, có động tĩnh cháu nhất định sẽ nói cho cô trước.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể trần an Lữ Khánh Phân một chút.
Lữ Khánh Phân này có thể suy đoán ra một vài việc trong xã, khó tránh người khác không đoán ra được. Xem ra trong xã rất mẫn cảm với chuyện của chính quyền.
Lời nói của Vương Trạch Vinh làm Lữ Khánh Phân khá hài lòng, vì thế nụ cười trên mặt càng nhiều hơn.
- Tiểu Vương, chuyện giữa cháu và Hàm Yên nhà cô, cô cũng không ngăn cản. Hai đứa nói chuyện đi. Hàm Yên vẫn luôn thích cháu. Cháu phải đối tốt với Hàm Yên nhà cô đó.
Lữ Khánh Phân trực tiếp nói rõ ra.
- Mẹ nói gì thế?
Lữ Hàm Yên xấu hổ. Nghe Lữ Khánh Phân nói với Vương Trạch Vinh rằng mình vẫn thích người ta. Mặc dù hai người đã hôn nhau nhưng nàng vẫn xấu hổ, mặt ửng hồng.
- Thế ai ầm ĩ nói phải gả cho Tiểu Vương, bây giờ người ta tới cô lại xấu hổ gì chứ.
Lữ Khánh Phân nói càng làm cho Lữ Hàm Yên thêm đỏ mặt.
Thấy Lữ Hàm Yên xấu hổ như vậy, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy tình cảm lại nhảy lên.
Vương Trạch Vinh bắt đầu phê bình mình. Có một người đẹp như vậy nguyện ý gả cho mình, mình còn nghĩ gì nữa chứ.
- Tiểu Vương, cháu và Hàm Yên nhà cô đã có quan hệ như vậy, bình thường cháu phải chú ý một chút. Cô nghe nói Giang Anh Hà cùng văn phòng của cháu đi lại khá gần với cháu đó.
Khi hai người đang nói chuyện, Lữ Khánh Phân đột nhiên nói.
Vừa nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hiện ra vẻ không hài lòng. Hắn thầm nói tôi chưa lấy con gái bà, vậy mà bà đã quản chuyện của tôi. Cho dù tôi có chuyện với Tiểu Giang thì cũng không đến lượt bà quản.
Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói:
- Trạch Vinh, anh không cần để ý người khác nói gì về mình.
Nói xong Lữ Hàm Yên quay sang nói với mẹ:
- Mẹ đó, nghe mấy thứ đấy làm gì. Trạch Vinh làm việc cùng văn phòng với cô ấy, trước kia không có gì, bây giờ đột nhiên có dư luận. Đây là có người ghen ghét Trạch Vinh.
Nghe xong Lữ Khánh Phân nói, Vương Trạch Vinh không khỏi cảm thấy áy náy với nàng. Hắn cẩn thận suy nghĩ thì biết chuyện của mình và Tiểu Giang khó mà nói. Việc này cũng không phải bịa đặt, thời gian gần đây hai người đi lại hơi gần.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 23: Thấy lãnh đạo đi chơi gái
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Theo lý thuyết có Lữ Khánh Phân ủng hộ, tình cũ của Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên nối lại là chuyện dễ dàng. Nhưng Vương Trạch Vinh lại không tìm được cảm giác như xưa.
Nhà vẫn là nhà đó, các thiết bị trong nhà vẫn không thay đổi nhiều so với một năm trước. Đối với mọi thứ trong phòng, Vương Trạch Vinh rất quen thuộc. Duy nhất thay đổi chính là Lữ Khánh Phân. Lữ Khánh Phân thay đổi như vậy làm Vương Trạch Vinh rất không thoải mái.
Tình cảm của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh có thể thấy thông qua hai mắt của nàng. Nhiệt tình quá đáng của Lữ Khánh Phân làm Vương Trạch Vinh không nhịn được. Vương Trạch Vinh vừa than thở uy lực của quyền thế, hắn đột nhiên cảm thấy mình như lãnh đạo trong căn nhà này.
Đây còn là tình yêu nữa không? Vương Trạch Vinh đang không ngừng tự hỏi. Đối với việc lúc trước Lữ Khánh Phân ép Lữ Hàm Yên có lựa chọn, đến tận bây giờ Vương Trạch Vinh vẫn còn tức tối. Nếu như tình yêu chung trinh, Vương Trạch Vinh cho rằng dù gặp áp lực gì cũng không thể ngăn cản. Nhưng hắn lại nghĩ vấn đề khác đó là Lữ Hàm Yên có hiếu. Vì chữ hiếu nàng thà rằng đánh mất hạnh phúc của mình.
Nhìn Lữ Hàm Yên đang bận rộn trong nhà bếp, Vương Trạch Vinh buồn bã phát hiện hắn muốn chiếm hữu Lữ Hàm Yên chứ không còn là tình cảm yêu đương như trước nữa.
Mình sao thế này? Vương Trạch Vinh không hiểu tại sao mình lại như vậy?
- Tiểu Vương, ban kế hoạch hóa gia đình nếu thật sự điều chỉnh thì cháu phải nói giúp cô với bí thư Hòa. Hầu hết công việc trong ban đều do cô làm.
Lữ Khánh Phân nói một câu khiến Vương Trạch Vinh thương thay cho Lữ Hàm Yên. Sao Lữ Hàm Yên lại có người mẹ như thế này chứ? Từ trong lời này có thể nghe ra Lữ Khánh Phân cũng muốn thăng quan.
Vương Trạch Vinh hàm hồ đồng ý. Đối với việc Lữ Khánh Phân có năng lực như thế nào, Vương Trạch Vinh hoàn toàn không biết. Hắn không tiếp xúc nhiều với công việc ở mảng này.
- Ăn cơm thôi.
Lữ Hàm Yên gọi.
Lữ Hàm Yên đúng là một vợ hiền, mẹ giỏi điển hình, đồ ăn làm rất ngon. Trong nhiệt tình của hai mẹ con, Vương Trạch Vinh vẫn có cảm giác nhà. Nhìn vào đôi mắt hạnh phúc của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ cưới cô gái này làm vợ là sự lựa chọn rất được.
Thuận theo tự nhiên đi.
Vương Trạch Vinh đã nghĩ thông suốt việc này. Nếu như có thể hai người kết hôn cũng không tệ mà. Dù sao mình cũng phải kết hôn, tìm một người phụ nữ mình thích kết hôn là lựa chọn rất được. Hơn nữa mình không phải vẫn muốn có nàng sao?
- Tiểu Vương, cháu và Hàm Yên nói chuyện. Cô đến nhà Triệu Hồng đánh mạt chược.
Lữ Khánh Phân rõ ràng đây là tạo không gian cho hai người mà thôi.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Hai người lẳng lặng ngồi ở đó. Giữa hai người bây giờ có một khoảng cách tồn tại, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
- Mẹ em vốn như vậy, anh đừng để ý.
Thấy Lữ Khánh Phân ra khỏi phòng, Lữ Hàm Yên cười cười phá vỡ yên tĩnh.
Vương Trạch Vinh cũng không biết nói gì cho tốt.
- Anh có phải không còn yêu em?
Mắt Lữ Hàm Yên trở nên mông lung, nhẹ nhàng nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên, nhìn vẻ mặt của nàng, tim hắn mềm nhũn ra rồi nói:
- Em vẫn đợi anh sao?
- Anh không phải cũng đang đợi sao?
Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh mà nói. Cùng làm việc trong chính quyền xã, Lữ Hàm Yên biết Vương Trạch Vinh không nói chuyện yêu đương với ai. Trong mắt nàng, Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ như mình.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng rồi nói:
- Em không sợ lúc nào đó mẹ em sẽ kiên quyết phản đối sao?
Lữ Hàm Yên cắn môi rồi nói:
- Không đâu. Mẹ lần này nói với em rằng sẽ không bao giờ ngăn cản chuyện của hai chúng ta.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn làm tổn thương trái tim Lữ Hàm Yên, nhưng vẫn phải nói:
- Mẹ em đồng ý chúng ta yêu nhau là do anh làm chánh văn phòng. Nếu chẳng may ngày nào đó anh không còn chức vụ thì sao?
Lữ Hàm Yên nghe vậy liền sửng sốt một chút, nhưng không hề do dự:
- Một năm qua em đã nghĩ rõ ràng. Em không thể không có anh. Mẹ dù ngăn cản thế nào, em cũng không lùi bước.
Nói đến đây, Lữ Hàm Yên nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
Nhẹ nhàng ôm Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cảm nhận được thân thể Lữ Hàm Yên đang run lên nhè nhẹ.
Tuy nói trước kia hai người không ít lần ôm nhau. Nhưng bây giờ khi một lần nữa ôm Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh vẫn có cảm giác rất mạnh với cơ thể của nàng.
Ôm nhau, hôn nhau, Vương Trạch Vinh thầm than trong lòng. Mình làm sao thế này, tình cảm nhạt dần nhưng nhục dục không ngừng tăng lên. Có khi Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy mình quá là không ra gì. Người ta nói vứt là vứt, bây giờ gọi mình tới là mình tới ngay.
Cuối cùng Vương Trạch Vinh cũng không làm ra chuyện gì quá mức với Lữ Hàm Yên. Tâm trạng mình biến hoá như vậy, Vương Trạch Vinh không hiểu rõ. Hắn cảm thấy tâm trạng của mình nhất định có vấn đề xảy ra. Ngày xưa ôm người yêu vào lòng là chuyện rất đáng mừng, rất kích động. Nhưng mình bây giờ chỉ có ham muốn nhục dục, không còn tình cảm thuần khiết như trước. Càng làm cho Vương Trạch Vinh hoảng hốt đó là khi ôm Lữ Hàm Yên, hắn còn đang không ngừng so sánh với thân thể của Tiểu Giang, đồng thời trong đầu cũng hiện lên bộ ngực mê người của Triệu Lệ.
Gái còn trinh thật mê người, Vương Trạch Vinh cố gắng chịu đựng cơn lửa dục trong lòng, hắn bỏ chạy khỏi nhà Lữ Hàm Yên như ăn cướp. Hắn hy vọng mình có thể tự hỏi mọi việc.
Ra khỏi nhà Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh từ từ đi trên đường. Theo lý mà nói hai người quay lại với nhau là chuyện tốt. Nhưng Vương Trạch Vinh lại lấy cớ có tài liệu gấp cần viết để chạy khỏi nhà Lữ Hàm Yên.
Nhớ lại vẻ mặt của Lữ Hàm Yên khi đưa mình ra cửa, tâm trạng Vương Trạch Vinh liền tốt hơn.
- Phó chủ tịch Hạ.
Vương Trạch Vinh vừa mới đi đến một con đường yên tĩnh thì thấy Hạ Sơn đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp từ trong nhà hàng đi ra. Hạ Sơn đang lảo đảo thì rõ ràng hắn uống không ít rượu.
Sao đen đủi như vậy, trực tiếp đụng phải lãnh đạo thế này. Vương Trạch Vinh không ngờ mình lại đột nhiên gặp phải lãnh đạo đi chơi gái. Nếu chuyện này là ở trước kia, hắn từ xa đã vòng đi. Nhưng tâm trạng hôm nay của hắn khá phức tạp nên không biết thế nào mà đi tới.
- Tiểu Vương.
Hạ Sơn theo bản năng muốn đẩy người phụ nữ kia ra, nhưng uống nhiều rượu lên cơ thể không nghe chỉ thị, hai tay nắm thật chặt ngực người phụ nữ.
Người phụ nữ khẽ rên lên một tiếng.
Người phụ nữ này Vương Trạch Vinh biết. Đó là Bao Giai Nghi – nhân viên của trạm Nông nghiệp xã.
- Vương Trạch Vinh.
Bao Giai Nghi thấy là Vương Trạch Vinh liền khẽ kêu một tiếng, vội vàng buông tay đang dìu Hạ Sơn ra.
Hai người này sao ở cùng nhau?
Trong đầu Vương Trạch Vinh hiện lên tin tức về Bao Giai Nghi. Chồng Bao Giai Nghi hình như là một giáo viên trường cấp hai xã Hoàn Thành.
- Hai người?
Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh cũng không biết nên nói như thế nào. Hình tượng cao lớn của Hạ Sơn trong lòng Vương Trạch Vinh coi như đã sụp đổ, hắn không ngờ Hạ Sơn còn có mặt này. Trong mắt Vương Trạch Vinh, Hạ Sơn là người liêm khiết, là người không bị ăn mòn. Nếu trước kia có ai đó nói với Vương Trạch Vinh rằng Hạ Sơn đi chơi gái, có lẽ Vương Trạch Vinh là người đầu tiên không tin. Nhưng bây giờ mình tận mắt nhìn thấy, vẻ mặt hai người bọn họ càng nói rõ mình có bí mật nào đó mà không muốn ai biết.
- Tiểu Vương, Tiểu Bao hôm nay mời tôi đến dùng bữa.
Hạ Sơn đã tỉnh rượu hơn một chút, vội vàng giải thích.
Một lần nữa nhìn Hạ Sơn, thấy tay của hắn đang để trên ngực Bao Giai Nghi đã được rút về.
Lần đầu tiên thấy tình hình như vậy, nên không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Gặp phải lãnh đạo đi chơi gái, việc này không phải việc gì tốt.
- Hai người cứ làm, hai người cứ làm.
Vương Trạch Vinh vội vàng bỏ chạy.
Vương Trạch Vinh không biết đó là Hạ Sơn đang nhìn về phía mình với vẻ vô cùng phức tạp.
Mình làm sao thế này, nói gì cơ chứ. Vương Trạch Vinh vừa đi vừa nghĩ đến lời mình đã nói. Sao mình lại nói như vậy. Làm cái gì?
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đến lời nói đó, hắn hận không thể tát vào mặt mình. Đây không phải nói rõ mình biết Hạ Sơn đang làm chuyện nam nữ sao?
Tình nhân của Hòa Quốc Hùng là Bàng Mẫn, bây giờ tình nhân của Hạ Sơn là Bao Giai Nghi, không biết Chu Hồng Thiên có tình nhân không? Trong đầu Vương Trạch Vinh rất hốn loạn. Có phải cứ là lãnh đạo sẽ phải có gái?
Nhớ đến chồng của Bao Giai Nghi, Vương Trạch Vinh nhớ tên đó là kẻ cao to lực lưỡng, trông khá đẹp trai.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hạ Sơn dù sao cũng chỉ có hai tay, nếu đã đoạt được người phụ nữ thì phải nói là giỏi.
Tâm trạng rối loạn của Vương Trạch Vinh đã bớt đi. Hắn cảm thấy mình khác lúc trước khá xa.
Vào một quán thịt nướng ven đường, Vương Trạch Vinh vừa uống bia vừa nhìn người qua lại trên đường. Trên đường càng lúc càng náo nhiệt, xe cộ đi lại có nhiều xe là loại cao cấp.
Xem ra xã hội này vô cùng phức tạp. Nếu như không không thể thích hợp đi vào thì sẽ bị loại bỏ. Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy xã hội này quá bất đắc dĩ.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu sâu hơn về quan trường.
Âm mưu cũng tốt, chính đáng cũng tốt. Nếu đã vào trong chốn quan trường thì phải làm việc theo quy luật của nó. Cần dùng âm mưu thì lúc đả kích kẻ thù sẽ không hề nương tay. Phó chủ tịch xã thì sao chứ, nếu như hắn dám đối phó với mình, dù là cách nào cũng phải khiến hắn trả giá.
Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi. Vương Trạch Vinh coi như đã có quyết định.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 24: Có người ở ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Thả lỏng tâm tư, Vương Trạch Vinh lại vùi đầu vào trong công việc. Văn phòng Đảng chính xã trước đây có việc gì hầu hết do hắn làm. Bây giờ Vương Trạch Vinh lên giữ chức chánh văn phòng, hắn làm việc càng thêm thuận tay. Hoàng Vĩ cũng đã dựa vào Vương Trạch Vinh, Bàng Mẫn là người của Hòa Quốc Hùng, cô ta cũng ủng hộ Vương Trạch Vinh trong công việc. Bây giờ chỉ còn lại một tên Trương Chính Cường mà thôi. Một mình hắn ta cũng chẳng làm nổi việc gì. Bề ngoài khi Vương Trạch Vinh bố trí công việc mọi người đều chăm chú đi làm, trong cả văn phòng thể hiện vẻ đoàn kết rõ ràng.
- Tiểu Vương, tổ giám sát tỉnh ủy lần này sẽ đến huyện ta kiểm tra tình hình xây dựng nông thôn mới. Xã các cậu là trọng điểm của huyện, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
Chánh văn phòng – ban Tuyên giáo Huyện ủy Hầu Tiến Ba trêu chọc.
- Cam đoan không để lãnh đạo mất mặt.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
- Ha ha, Tiểu Vương, việc này không phải là việc cậu cần quan tâm, có cấp trên quan tâm.
Hầu Tiến Ba cười nói.
Bởi vì hai người quen biết nên Vương Trạch Vinh cũng muốn tìm chút tin tình báo:
- Chánh văn phòng Hầu, không biết lần này tỉnh có những ai?
Đưa một điếu thuốc, Vương Trạch Vinh hỏi.
Châm thuốc hít sâu một hơi, Hầu Tiến Ba nói:
- Tiểu Vương, lần này người dẫn tổ giám sát chính là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Trương Tất Trường, không thể khinh thường.
- Trương Tất Trường?
Vương Trạch Vinh nghe thấy tên này có chút ấn tượng giống như nghe ở đâu đó. Hắn lấy tay gãi đầu.
- Sao thế, có vấn đề gì sao?
Hầu Tiến Ba hỏi. Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, hắn còn tưởng rằng xã Hoàn Thành có vấn đề gì.
- Ha ha, xem chánh văn phòng Hầu nói kìa, có vấn đề gì chứ, làm tốt công việc của mình là được mà.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Trong lúc nhất thời hắn không nghĩ ra tên Trương Tất Trường này nên bỏ tạm đó.
Hai người vừa nói chuyện vừa chờ Hòa Quốc Hùng. Vương Trạch Vinh lần này theo Hòa Quốc Hùng lên huyện. Hòa Quốc Hùng sau khi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư huyện ủy liền đến chỗ phó bí thư Trịnh Chí Minh, lần này vào tốn thời gian rất lâu.
Từ khi lên làm chánh văn phòng đến nay, Vương Trạch Vinh chạy lên Huyện ủy, trụ sở ủy ban nhân dân huyện không ít, nên càng lúc càng quen thuộc với nơi này.
Trong trụ sở Huyện ủy, Vương Trạch Vinh đã vào mỗi phòng làm việc nói chuyện vài câu, thuốc cũng phát không ít.
Do Vương Trạch Vinh cố ý quan hệ, nhân viên các phòng đều rất hoan nghênh hắn đến. Vương Trạch Vinh cũng có chút bản lĩnh, nói từng chuyện cười đọc trên mạng ra, mỗi lần đều làm mấy người phụ nữ cười ha hả, các lão già cũng có cảm tình với Vương Trạch Vinh.
Mỗi lần đến, Vương Trạch Vinh đều quan sát quan khí của những người này. Trong những người này thì cao nhất chỉ là trong trắng có chút hồng.
Mặc dù biết người làm trên huyện nhưng Vương Trạch Vinh đến nay quan hệ chưa phải là người có thực lực. Mọi người đối với Vương Trạch Vinh chỉ là thích mà thôi, chưa đạt đến mức chăm chú quan hệ. Vương Trạch Vinh biết mình nếu muốn lăn lộn trong chính quyền không kết giao một nhóm người là không được. Cho nên hắn cũng không gấp, từ từ quan sát, hy vọng tìm được mấy người có thể giúp mình.
Vừa nãy Hòa Quốc Hùng gọi điện cho Vương Trạch Vinh, nói là Trịnh Chí Minh muốn nói chuyện với hắn, gọi Vương Trạch Vinh về trước.
Đi trên đường, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình ngoại trừ có Hòa Quốc Hùng làm chỗ dựa thì còn đâu cũng như trước. Dồn hết vào một người sẽ rất nguy hiểm. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, bây giờ cũng chỉ còn biết như vậy mà thôi.
Nhìn chằm chằm mấy chữ trên bức tường trắng, Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút. Đó là một tờ quảng cáo làm bằng giả, một số điện thoại, một tên.
- Trương Tất Trường.
Tim Vương Trạch Vinh nhảy dựng lên, nhớ kỹ thời gian trước mình gặp một người đưa cho mình một tờ danh thiếp. Tên trên đó không phải là Trương Tất Trường sao?
Chẳng lẽ Trương Tất Trường kia là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy?
Vương Trạch Vinh có chút kích động, nếu như quan hệ được với phó trưởng ban này, vậy tiền đồ của mình lớn hơn nữa. Càng nghĩ càng cảm thấy hai người này là một.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì thấy bên cạnh dừng một chiếc xe.
- Vương Trạch Vinh, sao lại đi bộ trên đường thế?
Cửa kính xe mở xuống, Hí Huy bạn học của Vương Trạch Vinh.
Thấy là Hí Huy, Vương Trạch Vinh cười mắng:
- Con chó, ông bây giờ giàu rồi, mua được xe rồi đó.
Hai người đều vui vẻ.
- Lên xe, khó khăn lắm mới gặp được ông, tôi gọi mấy người bạn học đi tụ tập.
Hí Huy mở cửa xe, vui vẻ nói.
Dù sao không có chuyện gì, Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Đây là xe mới, Hí Huy liền lái về phía trước.
- Lão Vương, gần đây thế nào rồi. Nếu không được thì lên huyện thành đi. Ông anh bao một đoạn đường, cho chú mày kiếm chút tiền cũng không khó.
Đang nói chuyện, Hí Huy liền bật nhạc lên, rất hưởng thụ.
Hí Huy và Vương Trạch Vinh lúc còn học ở trường thì quan hệ cũng được. Năm ngoái khi gặp nhau, Hí Huy còn chưa có xe. Hai người ngồi ở quán thịt nướng uống rượu nói chuyện. Không ngờ một năm không gặp thằng ranh này đã có xe rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ông mua xe rồi, vậy hôm nay phải gõ ông một trận mới được.
Trên đường đi Hí Huy không ngừng hẹn người.
Từ sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh ít liên lạc với bạn học trên huyện hơn, không biết mấy năm không gặp đám bạn học như thế nào rồi.
Khoảng 6 giờ chiều, hơn 20 bạn học lục tục đến.
Hí Huy rõ ràng là trung tâm của mọi người. Vương Trạch Vinh từ trong mắt đám bạn học thấy bọn họ hâm mộ Hí Huy. Sáu bạn nữ càng hỏi quá trình Hí Huy phát tài, vừa hỏi vừa không ngừng than thở.
- Vương Trạch Vinh, ông bây giờ làm việc ở đâu?
Nữ bạn học Chu Ngọc hỏi.
- Lăn lộn ở xã Hoàn Thành.
Thấy cô này lúc đi học luôn ra vẻ nhà giàu, Vương Trạch Vinh cười nói.
- Chồng tôi là trưởng phòng Dân chính huyện, có gì cần thì cứ việc mở miệng.
Chu Ngọc rõ ràng cảm thấy chồng mình là trưởng phòng là rất giỏi, hơn hẳn người khác.
Chu Ngọc mặc áo lông nên người dù khá bình thường nhưng trông rất quý phái.
Vương Trạch Vinh vừa hỏi tên mới biết người này mình cũng biết. Chồng cô ta chính là phó trưởng phòng Kế Vĩnh Hòa không có quyền mấy ở phòng Dân chính, vì thế cười nói:
- Cứ như vậy đi. Đến lúc đó có chuyện tôi nhất định đến tìm cô.
Quan khí của Kế Vĩnh Hòa, Vương Trạch Vinh đã xem qua. Lần trước không ổn định mấy.
Nhìn Chu Ngọc một chút, Vương Trạch Vinh cũng không tiện nói tình hình với cô ta. Chỉ có thể hy vọng Kế Vĩnh Hòa hóa dữ thành lành.
Có lẽ mọi người đều cho rằng Vương Trạch Vinh là nhân viên bình thường ở xã nên chỉ nói với hắn vài câu. Sau đó đều đổ sang mấy người có tiền có quyền. Đối với bạn học ở xã này thì ngoại trừ Hí Huy và Chu Ngọc ra, mọi người đều coi như không nhìn đến hắn.
Ngoại trừ Hí Huy và Chu Ngọc, thì người được các bạn học coi trọng còn có Hà Kiến làm việc ở công ty điện lực. Theo lời hắn nói, hắn bây giờ chỉ là một trạm trưởng, thu vào cũng được, gần đây có hy vọng tiến thêm bước nữa.
Vương Trạch Vinh nhìn Hà Kiến, quan khí của hắn chỉ có thể coi như thành hình, yếu hơn mình nhiều.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ một vấn đề, cùng là cấp phòng, người ở cấp phòng tại công ty so sánh với chính quyền thì cũng cơ sở quan khí, nhưng quyền thế khác nhau rất nhiều.
- Vương Trạch Vinh, mời ông một chén.
Ngô Đại Giang làm việc ở ban lái xe ủy ban huyện đi đến trước mặt Vương Trạch Vinh mà nói.
Hai người uống cạn rượu trong chén, Ngô Đại Giang nhỏ giọng nói:
- Tụ họp càng lúc càng chán. Ông ít tham gia, nếu không phải nghe ông sẽ tới thì tôi đã không tham gia. Bây giờ người càng lúc càng không thú vị.
Không ngờ Ngô Đại Giang bởi vì mình mà mới tới tham gia. Vương Trạch Vinh không khỏi có chút kỳ quái.
Vương Trạch Vinh rót rượu cho mình và Ngô Đại Giang, rồi nói:
- Ông làm ở ban lái xe nên tiếp xúc đều là lãnh đạo, chỗ tốt không ít chứ?
Ngô Đại Giang cười khổ một tiếng rồi nói:
- Ở đâu chẳng như nhau. Ban lái xe cũng chia làm mấy cấp bậc, cũng cần quan hệ. Cậu tôi vừa lui khiến cuộc sống của tôi khổ sở. Có lẽ còn bị đưa xuống phòng ban nào bên dưới.
Ngô Đại Giang vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Lão Vương, tôi sau này cần nhờ ông.
- Ngất mất, tôi cũng không tìm được chỗ dựa mà.
Vương Trạch Vinh cười nói. Hắn cũng hiểu được nguyên nhân mà Ngô Đại Giang tham gia cuộc gặp mặt lần này rồi.
Ngô Đại Giang cười ha hả rồi nói:
- Người khác không biết nhưng tôi nghe tên của ông không ít. Ngôi sao chính trị mới của xã Hoàn Thành. Bây giờ ông đã là chánh văn phòng, không biết chừng vài năm nữa ông lên làm chủ tịch xã. Lời tôi nói vẫn còn đó, đến lúc đấy ông nhất định phải kéo anh em một chút.
Không ngờ Ngô Đại Giang cũng chú ý đến việc này. Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát thì thấy quan khí của Ngô Đại Giang rất yếu. Dù sao cũng là lăn lộn trong chính quyền, Ngô Đại Giang xem ra đang tìm chỗ dựa mới. Bây giờ Ngô Đại Giang nói vậy là vì làm tốt quan hệ với mình. Nếu như mình thật sự có ngày phát triển, có lẽ hắn sẽ tìm tới.
Con người càng lúc càng thực tế.
Cụng ly với Ngô Đại Giang, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cùng tiến bộ.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, mình gần đây không ngừng than thở. Trước kia mình căn bản không như vậy.
Vương Trạch Vinh đã quyết định lần sau không tham gia họp mặt lớp như thế này nữa.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 25: Bắt tay
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Tổ giám sát tỉnh ủy muốn tới thành phố Hoa Khê, chính quyền thành phố rất coi trọng. Đừng nhìn chỉ là một phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nhưng ai chẳng biết phó trưởng ban Trương Tất Trường có chỗ dựa rất mạnh, lão có quan hệ còn cao hơn một bậc. Đặc biệt bây giờ trong tỉnh đang toàn lực triển khai công tác xây dựng nông thôn mới. Công tác này quan hệ đến vấn đề chiến tích. Vì thế lần này Trương Tất Trường dẫn tổ giám sát là chuyện lớn.
Bởi vì trên thành phố coi trọng, nên huyện Khai Hà không dám coi nhẹ. Lãnh đạo trên tỉnh đều ở rất cao, đối với một lãnh đạo huyện mà nói là quá xa, quá mạnh. Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân liền triệu tập các lãnh đạo cầm đầu không ngừng họp, lần lượt nghe bên dưới báo cáo tình hình chuẩn bị. Thậm chí trong hội nghị còn đưa ra vấn đề nếu trong đợt tiếp đón này ai xảy ra vấn đề thì kẻ đó sẽ xuống đài.
Hoàn cảnh huyện Khai Hà trong thời gian ngắn tốt hơn rất nhiều. Mọi người không thấy túi nilon đầy đất, cờ đỏ được treo khắp nơi.
Xã Hoàn Thành được điểm danh là nơi cần quan sát vì thế đám người Hòa Quốc Hùng càng không dám coi nhẹ, hội to hội nhỏ không ngừng diễn ra, nghe từng người từng người báo cáo. Điều này cũng khiến Vương Trạch Vinh trên cơ bản không thể ở văn phòng.
Hòa Quốc Hùng cũng không biết lãnh đạo có thể nghe báo cáo hay không, nhưng có chuẩn bị vẫn tốt hơn không chuẩn bị. Hắn yêu cầu Vương Trạch Vinh phải chăm chú làm ra một bản báo cáo thành tích của xã Hoàn Thành.
Vì nghênh đón lãnh đạo trên tỉnh xuống kiểm tra, Trịnh Chí Minh cũng đến xã Hoàn Thành mấy lần. Mỗi lần đến đều là cao cao tại thượng, chỉ hơi mỉm cười với Vương Trạch Vinh mà thôi. Vương Trạch Vinh muốn nói chuyện cùng hắn cũng không thể thực hiện được.
Sau mấy ngày bận rộn, lãnh đạo tỉnh ủy sẽ tới. Vương Trạch Vinh đang âm thầm đoán Trương Tất Trường này có phải người mình gặp không. Nếu thật sự là người kia, Vương Trạch Vinh lại lo lắng người ta là lãnh đạo lớn như vậy thì có thể đã sớm quên mình.
Âm thầm điều tra quan khí của mình, Vương Trạch Vinh vui mừng là quan khí của hắn lại tăng lên so với trước một chút.
Liên tục mấy lần thứ tự tuần tra, tổ giám sát tỉnh ủy do phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Trương Tất Trường dẫn đầu đi theo phó bí thư thị ủy Thôi Minh Hà xuống huyện Khai Hà.
Tổ giám sát xây dựng nông thôn mới của tỉnh ủy lần này sẽ tiến hành điều tra các nhánh. Theo phân công Trương Tất Trường phụ trách nhánh thành phố Hoa Khê.
Sau khi nghe báo cáo ở trên thành phố, Trương Tất Trường điểm danh xã Hoàn Thành huyện Khai Hà.
Tuy nói Trương Tất Trường đã sớm tỏ vẻ coi trọng công tác xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp ở xã Hoàn Thành. Nhưng yêu cầu này của Trương Tất Trường vẫn làm rất nhiều người ngầm suy đoán. Xã Hoàn Thành – huyện Khai Hà từ lúc nào lọt vào mắt lãnh đạo tỉnh vậy?
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đối với bí thư, chủ tịch huyện Khai Hà mà nói là quan cao không thể với tới. Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân mang theo quan viên nghênh đón từ 20km. Lãnh đạo huyện từ các nơi trở về. Bọn họ không thể nào buông tha cơ hội trực tiếp giao lưu với lãnh đạo tỉnh ủy. Ai không muốn bò lên trên, ai không muốn có lãnh đạo tỉnh làm hậu thuẫn. Mặc dù ánh mặt trời rất gắt, chiếu lên người có cảm giác nóng nhưng từ Bí thư huyện ủy đến các nhân viên bình thường không ai che ô. Nếu thật sự che ô xanh, ô đỏ, ai biết lãnh đạo tỉnh ủy sẽ nghĩ như thế nào.
Nhân viên tổ giám sát đều là lãnh đạo liên quan trên tỉnh, đi trong vòng vây các xe cao cấp của tỉnh ủy xuống huyện Khai Hà, sau đó chỉ để Cố Hồng Quân lên nói vài câu rồi phóng tới huyện thành.
Trương Tất Trường ngồi trong xe mặc dù đang nhắm mắt nhưng đầu lão vẫn hiện ra chuyện lần trước gặp được Vương Trạch Vinh – cán bộ xã Hoàn Thành. Lúc ấy biểu hiện của Vương Trạch Vinh làm lão rất coi trọng. Nhiều người như vậy mà chỉ có Vương Trạch Vinh đứng ra. Xã hội bây giờ không có mấy người đứng ra đấu tranh chống cái ác. Thực ra sau khi về Trương Tất Trường đã rất nhanh biết tình hình của Vương Trạch Vinh. Từ mọi phương diện thì thấy Vương Trạch Vinh có đủ năng lực để phát triển.
Xây dựng nông thôn mới sau khi được triển khai ở các nơi, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh vô cùng coi trọng. Lần trước Trương Tất Trường đã một mình một xe tiến hành kiểm tra ngầm các nơi. Sau khi gặp phải vụ giả vờ đâm xe ở xã Hoàn Thành. mặc dù Trương Tất Trường liếc mắt nhìn ra là giả vờ, nhưng lão cũng không muốn làm lớn chuyện. Nếu như tìm đến chính quyền thì điều tra ngầm lại thành rõ ràng. Nhìn lái xe cãi vã với tên lưu manh, lão lúc ấy có suy nghĩ vì việc nhiều người ở xã Hoàn Thành vây xem mà không có ai đứng ra nói chuyện. Tuy nói người Trung Quốc bây giờ không thích quản chuyện không liên quan đến mình, nhưng có một tên lưu manh gây rối mà không có nhân viên chính quyền ra xử lý, điều này nói rõ an ninh trật tự ở xã Hoàn Thành có vấn đề.
Đang lúc tranh cãi thì Vương Trạch Vinh xuất hiện, cũng rất nhanh giải quyết vấn đề. Điều này tạo ấn tượng rất tốt cho Trương Tất Trường. Tuy nói tên lưu manh vẫn được 100 tệ, nhưng Trương Tất Trường cảm thấy nợ ân tình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng không phải nhân viên an ninh, người ta đứng ra giúp mình nói rõ nhân phẩm của hắn tốt. Quan trọng là người ta không biết mình là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, cũng không phải vì lợi mà làm. Lần này Trương Tất Trường điểm danh tới xã Hoàn Thành với mục đích là xem có thể trả lại ân tình cho Vương Trạch Vinh hay không?
Mấy ngày nay Vương Trạch Vinh rất bận, vì nghênh đón tổ giám sát của tỉnh ủy, Hòa Quốc Hùng không ngừng tổ chức đại hội, các tài liệu báo cáo đều giao cho Vương Trạch Vinh sửa lại, viết lại.
Người dẫn đầu tổ giám sát là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đối với người nắm giữ mũ quan này thì đừng nói là cán bộ cấp xã, mà ngay cả lãnh đạo thành phố cũng phải sợ vài phần.
Hòa Quốc Hùng bị Trịnh Chí Minh gọi lên nhiều lần. Nếu như lần này không làm Trương Tất Trường hài lòng, người ta chỉ cần nói một câu là chức bí thư đảng ủy xã coi như xong.
Hòa Quốc Hùng vừa nhận được điện thoại từ trên huyện, tổ giám sát tỉnh ủy đang trên đường đến xã Hoàn Thành.
Sau khi nhận được tin tức, xã Hoàn Thành liền náo động gà bay chó chạy. Hòa Quốc Hùng dẫn các nhân viên có đầu có mặt đứng đợi ở trên đường tiến vào xã Hoàn Thành.
Vốn chuẩn bị học sinh đứng hai bên đường chào mừng, nhưng sau đó Cố Hồng Quân bác bỏ việc này. Bây giờ dư luận cả nước đang có lời nói việc này làm hại học sinh, chẳng may lãnh đạo tỉnh ủy mất hứng thì nguy.
Vương Trạch Vinh đứng ở phía sau nhìn xe đi tới. Hắn càng lúc càng cảm thấy Trương Tất Trường kìa là người đưa tờ danh thiếp cho mình.
Trương Tất Trường trong xe thấy Vương Trạch Vinh đứng ở bên đường, không khỏi mỉm cười. Lão có một chủ ý, chủ ý này đúng là hơi hiểm.
- Dừng xe.
Trương Tất Trường nói với lái xe.
Xe dừng lại.
Thấy xe Trương Tất Trường dừng lại, cả đội xe đều ngừng lại. Cảnh sát huyện sớm được phái tới liền dẫn nhân viên an ninh xã vội vàng đảm bảo an ninh.
Sau khi Trương Tất Trường mở cửa xuống xe, Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân lập tức chạy lên hỏi tình huống.
- Phó trưởng ban Trương, có chuyện gì sao?
Cố Hồng Quân cẩn thận hỏi.
- Đi từ đây thôi.
Trương Tất Trường trầm ổn nói.
Vừa nghe Trương Tất Trường muốn đi bộ, phó bí thư thị ủy Thôi Minh Hà cũng vội vàng xuống xe.
Nhẹ nhàng chạm tay hai mấy lãnh đạo xã như Hòa Quốc Hùng, Chu Hồng Thiên, vẻ mặt Trương Tất Trường rất bình thường.
Thôi Minh Hà đi phía sau một bước lại luôn nở nụ cười, xem ra đây là người dễ gần và thân thiện.
- Tiểu Vương.
Trương Tất Trường đột nhiên nói, âm thanh này truyền vào tai mọi người khiến tất cả trợn mắt há mồm.
Trương Tất Trường đi tới vài bước, chủ động đưa tay về phía Vương Trạch Vinh.
Sau khi thấy Trương Tất Trường xuống xe, Vương Trạch Vinh bắt đầu kích động. người này đúng là người mình đã giúp trên đường. Khi Trương Tất Trường đột nhiên chủ động đưa tay đến, đầu Vương Trạch Vinh liền choáng váng.
- Phó trưởng ban Trương!
Vương Trạch Vinh run run mà nói. Hắn căn bản không ngờ Trương Tất Trường lại chủ động đưa tay về phía mình. Việc này làm hắn rất ngạc nhiên. Kết hợp với việc gặp mặt Trương Tất Trường lần trước, Vương Trạch Vinh thầm tiến hành suy đoán nhưng dù như thế nào cũng không đoán được là tình huống này!
Khẽ vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh đầy thân thiết. Trương Tất Trường cười cười một tiếng rồi không nói gì thêm, đi vào chính quyền xã. Lão biết như vậy là đủ với Vương Trạch Vinh.
Trương Tất Trường bắt tay Vương Trạch Vinh như một chuyện lớn, mọi người đều có chút kỳ quái nhìn Vương Trạch Vinh.
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy chủ động đưa tay ra bắt một chánh văn phòng xã Hoàn Thành. Tin tức này không lâu sau truyền khắp huyện Khai Hà. Ngay lúc Vương Trạch Vinh cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi người đều hành động. Tổ tông mấy đời của Vương Trạch Vinh bắt đầu được hỏi han. Một ít các cán bộ của ban Tổ chức cán bộ đều tiến hành dò hỏi, tất cả đều thảo luận về Vương Trạch Vinh. Kết luận cuối cùng chỉ có một đó là Vương Trạch Vinh sở dĩ đến xã Hoàn Thành công tác, mục đích chính là lấy chút kinh nghiệm ở cơ sở. Vương Trạch Vinh này không phải cá trong ao, tiền đồ của hắn rất lớn.
Đứng tại chỗ nhìn phó trưởng ban Trương chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh, mọi người đều kinh ngạc, không nhìn ra đó. Vương Trạch Vinh này thì ra có chỗ dựa mà còn là loại rất mạnh.
Một ít lãnh đạo huyện trước đó có thái độ không tốt với Vương Trạch Vinh càng giật mình. Thằng ranh này giấu quá sâu. Có quan hệ lớn như vậy còn chạy đến xã Hoàn Thành làm gì, đây không phải là chạy tới hại người sao? Vừa nghĩ đến đây, người đã đắc tội với Vương Trạch Vinh liền buồn bã vô cùng. Thằng ranh này đúng là ***, có lực lượng mạnh như vậy lại trốn xuống xã Hoàn Thành.
Vương Trạch Vinh âm thầm quan sát quan khí của mình. Chỉ một cái bắt tay làm quan khí của hắn thêm rắn chắc, hơn nữa đang không ngừng tăng lên.
Trương Tất Trường đi nhanh về phía trước, sau đó ánh mắt mọi người nhìn Vương Trạch Vinh đều khác nhau. Càng nhiều người cố ý nở nụ cười thân thiện với Vương Trạch Vinh.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo