Phá nát hư không, kỹ năng đặc biệt của người thủ hộ bí cảnh là đem một vài cô hồn dã quỷ đưa vào trong hắc ám hư không để tránh tai họa nhân gian. Nếu như phản nghịch đạo tức là xúc phạm luật trời, dẫn đến thiên giới chấn nộ.
“Người nào? Dám can đảm không xin phép đã tự tiện xé hư không! Không muốn sống nữa sao!?”
Một hợp thể do vô số hư không thanh tảo giả tạo thành bay nhanh ra từ sâu trong hắc ám vô tận. Những đoàn sáng đỏ này hợp thành hình người mơ hồ, tay cầm một cây búa to cũng do vô số đoàn sáng đỏ tổ thành, đôi mắt đỏ như lửa địa ngục thiêu cháy chém hướng vô số dây mây xé rách khe hở không gian.
“Tử Thần!?”
Đường Tiêu thầm chấn động. Mấy chục vạn năm phiêu đãng trong hắc ám, hắn từ chỗ một số thần hồn của hồn đoàn chiến bại đạt được một ít ký ức liên quan đến thứ này.
Hư không thanh tảo giả trải qua mấy lần tiến hóa thành thể tập hợp, hủy diệt tất cả. Trong thân thể Tử Thần có năng lượng hủy diệt hư không vô cùng vô tận, chỉ khi khe hở không gian gặp phải phá hư nghiêm trọng thì mới hiện thân. Lấy hình thể khổng lồ của nó chỉ duỗi tay ra là có thể dùng yên diệt mạt bình một khe hở không gian, há miệng liền có thể hút một vòng Ly Tử Phong Bạo mạnh mẽ.
“Đường…đi mau!” Một thanh âm hỗn độn truyền ra từ thể tập hợp dây mây xanh, sau đó đột nhiên nhanh chóng lao về phía Tử Thần khổng lồ.
Hư không hắc ám hủy diệt tất cả vật chất có sinh mệnh, thân thể dây mây khổng lồ ở giữa hắc ám hư không nhanh chóng tan biến.
“Là Bạc Hà cô nương ư?”
“Đừng quan tâm, đi thôi, nếu có ở lại cũng không giúp được nàng.” Đường Tiêu bình ổn tâm thần, phát động tất cả năng lượng trong ý niệm, đột nhiên vọt tới khe hở không gian to lớn đằng sau lưng hợp thể dây mây.
Vô số hồn đoàn trong hắc ám hư không cũng từ bốn phương tám hướng lao tới, nhân cơ hội này điên cuồng tuôn trào ra thế giới bên ngoài.
Cứ tưởng tượng đi, một ngục giam bắt nhốt trọng phạm, cảnh ngục bị tiêu diệt hơn phân nửa, tường cao bị tạc ra cái hố lớn, tất cả phạm nhân điên cuồng vượt ngục là tình hình gì?
*Oành!!!*
Ngay khi Đường Tiêu vừa lao ra thì bên trong khe hở không gian đột nhiên xảy ra bạo tạc kịch liệt. Ánh sáng trắng lóa mắt chợt lóe, sóng xung kích mãnh liệt từng vòng từ bên trong điên cuồng bắn ra. Thần hồn cực kỳ cứng cỏi như Đường Tiêu cũng bị tạc hôn mê bất tỉnh.
Rất nhiều hồn đoàn, rất nhiều hư không thanh tảo giả trong khoảnh khắc bị ném ra khỏi khe hở không gian.
Cực độ hỗn loạn.
“Trước kia ta đã sinh ra tại chỗ này từ một hạt mầm, bén rễ nẩy mầm đến cành lá tươi tốt, mấy chục vạn năm, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn…”
“Trận chiến hôm nay ta bị thương nặng phải bế quan vạn năm, vạn năm sau chúng ta hãy gặp lại.”
“Viên Đào Thần Tâm này quá quý giá! Quý hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này! Nếu như có nó thì ta không cần bế quan cũng có thể hoàn toàn hồi phục sự sống!”
“Nhưng mà, ta lấy cái gì trao đổi với ngươi đây?”
“Lấy tâm của cô.”
“Ngươi là ai? Tại sao cứu ta? Còn tặng không cho ta đại lễ quý giá như vậy?”
“Một người sẽ cùng cô nhìn mặt trời lặn,”
“Ngươi nguyện ý vĩnh viễn cùng ta nhìn mặt trời lặn sao?”
“Ta đồng ý, nhưng ta không thể…”
“Tại sao ngươi biến già đi?”
- Xin lỗi…
Đường Tiêu đột nhiên tỉnh lại, há miệng thở dốc, trái tim đang đập dồn dập, tựa như người chết chìm bị cứu tỉnh, lại tựa như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Ác mộng này thẩm thấu vô biên vô hạn hắc ám, Đường Tiêu như là người chết chìm không ngừng muốn bơi tới bờ bên kia, nhưng mặc kệ hắn đấu tranh cỡ nào, cố gắng cỡ nào thì bốn phía vẫn là hắc ám không có hạn cuối.
Mãi đến khi ánh sáng trắng xuất hiện, nàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
Nàng nắm tay hắn đi tới Ngọc Sơn đông đỉnh, cùng hắn ngồi bên dốc đá, chậm rãi kể việc xảy ra trong mấy chục vạn năm nay.
Không biết nàng ngồi ở đó đã bao lâu, không biết cùng nàng qua bao nhiêu lần mặt trời lặn, đối với Đường Tiêu dường như là cả đời.
Nhưng lại dường như chỉ là một giấc mộng.
Ta là ai?
Ta là Đường Tiêu! Oa oa oa! Suýt chút nữa lại quên!
Đường Tiêu là ai?
Bà nội nó! Là đẹp trai phong lưu, ngọc thụ lâm phong, trí dũng song toàn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe xì lốp, ta là anh đẹp trai!
Đây là đâu?
Trời trong vắt, mặt đất đầy cỏ xanh, Đường Tiêu ta thành công thoát khỏi bóng tối hắc ám rồi?
Tại sao vẫn có cảm giác nhẹ hẫng? Không thể chân đạp đất?
Ý niệm đâu?
Oa! Còn đó!
Cảm giác bốn phía một phen, Đường Tiêu nhanh chóng hiểu ra là có chuyện gì. Bây giờ hắn chỉ là một khối ý niệm mà thôi, còn là một khối ý niệm cực kỳ tàn nhược, khó khăn lắm mới trốn ra khỏi khe hở không gian, trạng thái cô hồn dã quỷ, muốn hồi phục hình người thì trước hết phải tìm lại thân thể mới được.
Tìm lại thân thể…
Đã qua bao nhiêu vạn năm rồi? Chắc thể xác đã sớm hóa thành tro?
Đường Tiêu không biết rằng mấy chục vạn năm trong hắc ám hư không thì ở Áo Bỉ Đảo chẳng qua mới một năm mà thôi. Bản thể của hắn vẫn đang ở đông đỉnh, được Bách Thảo Tiên Tử dùng băng sương phong ấn.
Đường Tiêu cho rằng thân thể mình đã hóa thành tro, không thể không bắt đầu có tính toán mới.
Đã quen làm con người, vẫn nên tìm một thể xác nhập vào đi?
Chỗ này rõ ràng là một nơi hoang dã, không biết là ở Cửu Châu Đại Lục hay là Áo Bỉ Đảo, trước tiên tìm chỗ nào có người để hỏi han đã rồi tính.
Dù thế nào thì Đường Tiêu cảm thấy mình phải nghĩ cách trở lại Áo Bỉ Đảo. Thời gian mấy chục vạn năm, dù đám công chúa Dực Thai, thất hoàng tử đã hóa thành tro thì chắc Bạc Hà, Thạch Miêu Vương còn đó chứ?
Ít ra phải hỏi họ sau này Áo Bỉ Đảo xảy ra chuyện gì, Đường Uyên và Khánh Đô phu nhân có bình an không, thất hoàng tử đăng cơ rồi hay vẫn làm thân vương, việc buôn bán của Chu gia sao rồi. Còn nữa, Đường Tiêu không tiếc sinh mạng cứu ra công chúa Dực Thai sau này có gả cho ai không, có sống hạnh phúc không.
Dù thân thể đã hủy cũng phải lấy lại Luyện Yêu Tôi Ma Hồ một được, thứ đó nhận chủ, không phải ai đều có thể tùy tiện cướp đi.
Hơn nữa trong ký ức mơ hồ về hắc ám hư không, Đường Tiêu còn nhớ là Bách Thảo Ma Bạc Hà dẫn hắn đi ra.
Ân tình này không thể không trả.
Xong rồi, cuối cùng vang tiếng nổ chắc không phải là nàng cùng với Tử Thần hương tiêu ngọc vẫn chứ?
Không được, nhất định phải tìm ra nàng.
Trở về, trở về, trở về!
Đi về trước rồi nói sau.
Trái tim cô độc tĩnh lặng mấy chục vạn năm không ngờ có chút kích động.
Rất nhanh, Đường Tiêu phát hiện tình huống hình như không ổn.
Ý niệm của hắn đang biến yếu, thần hồn có xu thế dần tán đi.
Cảm nhận được điểm này, Đường Tiêu thầm kinh hoảng, trong hắc ám hư không thì chưa từng xảy ra loại hiện tượng này.
Đúng thế, bây giờ hắn chỉ là trạng thái thần hồn, nói đơn giản hơn, hắn chính là một linh hồn phiêu đãng trong nhân gian. Bây giờ nhất định phải mau chóng tìm thân thể có thể nhập vào, dù là tá thi hoàn hồn hay là đoạt kim trọng sinh, chắc chắn phải thực hiện gấp. Nếu không thời gian kéo dài, dù là ý niệm hay thần hồn đều sẽ triệt để tan biến.
Nhanh chóng đi kiếm chỗ có người nhập xác đoạt xá đi.
Kiếm tên nào đẹp trai chút, tiện cho sau này cua gái. Bay bềnh bồng không biết qua bao lâu, Đường Tiêu tới một rừng núi, bên trong đình đài lầu các người tấp nập. Hắn phát hiện trên cửa lớn viết ba chữ to [Tinh Túc Tông]. Một ít đệ tử nội, ngoại môn mặc đạo bào các màu đang canh gác cửa núi như gặp kẻ thù nguy hiểm.
Họ ăn mặc thật là quái, không giống Cửu Châu Đại Lục cũng chẳng giống Áo Bỉ Đảo.
Đường Tiêu lặng lẽ tới gần, đang muốn chọn nhân tuyển nào đẹp trai chút để đoạt xá, tạm dàn xếp ý niệm thần hồn, ai ngờ hắn mới tới gần cửa núi ngoài trăm mét thì nghe tiếng quát như sấm rền.
- Yêu nghiệt linh hồn từ đâu đến! Dám to gan xông vào sơn môn của ta!
Cùng với tiếng quát chói tai, một thanh kiếm khổng lồ hư ảo bỗng xuất hiện, như núi đè chém xuống ý niệm tàn nhược của Đường Tiêu.
Đường Tiêu vội vàng rút lui, khó khăn tránh khỏi công kích của thanh kiếm to này, nhưng thần hồn vẫn là bị kiếm cương tổn thương, lực lượng mất hơn phân nửa.
Đường Tiêu chửi một câu:
“Chết tiệt! Bộ cô hồn dã quỷ không có nhân quyền à!?”
Sau đó hắn nhanh chóng bỏ chạy, trong lòng tăng lên cảnh giác.
Xem ra loại tông phái sơn môn thế này có võ giả cường đại trấn thủ, muốn chui vào đoạt xá là không thể nào, đi tìm cách khác thôi.
Đường Tiêu bay nhanh hướng trái ngược, đi một lúc hắn rất nhanh tới một chỗ dường như là thôn nhỏ. Trong thôn nhỏ có một vài nhà cửa đơn sơ bốc khói bếp, nhưng khi Đường Tiêu lẻn vào trong, đảo mắt nhìn khắp thôn quê thì không ngờ chẳng có một người sống! Không chỉ không có người sống, không thấy cả cái xác, bao gồm gà vịt, heo chó không thấy con nào.
Kỳ lạ, người cả thôn biết Đường Tiêu định đến đoạt xá nên trước tiên trốn đi rồi sao?
Tổ cha nó! Trốn cái quái gì? Không đẹp trai thì ta còn không thèm nữa là!
Cảm nhận được lực lượng thần hồn của mình ngày càng yếu, Đường Tiêu không thể không tăng tốc độ bay, cũng hạ thấp tiêu chuẩn tìm đối tượng thích hợp đoạt xá. Chỉ cần bộ dạng vừa mắt chút thì trước đoạt rồi nói sau, lỡ đâu truy đuổi đẹp trai rồi hồn tiêu phách tán thì không có lời.
Nhưng ít ra phải là con người, và là đàn ông mới được.
Dọc theo đường mòn ra thôn bay nhanh phương xa, không lâu sau Đường Tiêu đã tới một đường lớn. Chỗ này vẫn là không có dấu chân người, Đường Tiêu rất là thắc mắc. Nhưng ý niệm của hắn nhanh chóng cảm giác được một chỗ có rất nhiều hồn đoàn tụ tập, khiến Đường Tiêu tung hoành trong hắc ám hư không mấy chục vạn năm đề cao cảnh giác.
Trong hắc ám hư không có nhiều hồn đoàn tụ tập nghĩa là có nhiều hư không thanh tảo giả, cũng ý nghĩa cực kỳ nguy hiểm.
Đường Tiêu thật cẩn thận tới gần chỗ đó một chút, kết quả phát hiện trước mặt là một tòa thành cực lớn! Hơn nữa dường như bên trong có rất nhiều nhân loại sống! Đường Tiêu thầm mừng rỡ, vội vàng bay tới gần tòa thành.
Cách xa ngoài thành môn thì Đường Tiêu đã nghe có tiếng hét đánh giết, dường như trong thành đang có đánh nhau. Để tránh cho gặp kiếm lớn công kích như ở Tinh Túc Tông, Đường Tiêu giảm tốc độ bay, cẩn thận tới gần tường thành môn.
Trên thành môn viết ba chữ to [Tứ Quý Thành]
“Tứ Quý Thành? Đó là chỗ nào?”
Đường Tiêu không nhớ trên Áo Bỉ Đảo có Tứ Quý Thành, lòng thầm nghĩ không lẽ nơi này là Cửu Châu Đại Lục? Nhưng rất nhanh Đường Tiêu đã từ bỏ suy nghĩ này, bởi vì trang phục người trong thành vừa không giống dân đảo Áo Bỉ Đảo cũng không giống mãn nhân có bím tóc.
Đường Tiêu lại tới gần chút, núp trong góc tối quan sát hai bên đối chiến, sau đó muốn tìm ai lạc bầy thì sẽ cưỡng ép đoạt xá, hoặc tìm cái xác mới chết để tá thi hoàn hồn.
Rất nhanh, Đường Tiêu phát hiện một chuyện quái lạ.
Hai phe đang đối chiến trong Tứ Quý Thành rất là lạ lùng.
Nói thế nào nhỉ? Họ không giống đang chiến tranh, càng như là đấu tranh nội bộ. Bởi vì vũ khí hai bên gần giống nhau, dân chúng trong thành đánh nhau cũng ăn mặc tương tự.
Làm cái quỷ gì?
Nhưng Đường Tiêu có sức quan sát nhạy bén rất nhanh phát hiện ra một vài chỗ không bình thường.
Bên tấn công tuy ăn mặc, vũ khí giống bên phòng thủ, nhưng hành động cử chỉ của họ cực kỳ quái, không giống người bình thường.
Trong đám đa phần là mắt trắng dã tay chân cứng ngắc, không dùng vũ khí mà nhào lên dùng miệng cắn, tay cào, cho cảm giác tuy họ có hình người lại giống như yêu thú. Nói là yêu thú cũng không quá chính xác. Đường Tiêu ngẫm nghĩ hồi lâu cảm thấy bên tấn công nói là cương thi thì chính xác hơn chút!
Chết tiệt! Không ngờ nơi này có cương thi!
Đương nhiên Đường Tiêu còn không biết, cương thi trong mắt hắn vốn không phải là cương thi, mà là hồn đoàn cùng hắn trốn ra ngoài, thậm chí có một ít là hư không thanh tảo giả!
Lúc Đường Tiêu lao ra khỏi hắc ám hư không, bởi vì một số lý do kỳ lạ, thần hồn tạm hôn mê một đoạn thời gian. Theo sau đuôi hắn là rất nhiều hồn đoàn vô ý thức phiêu đãng trong hắc ám hư không, còn có một ít hư không thanh tảo giả không hôn mê như Đường Tiêu. Chúng từ trong hắc ám hư không tuôn trào ra, dùng trạng thái tỉnh táo chui vào thế giới nhân loại.
Hồn đoàn vô ý thức, cùng với hư không thanh tảo giả lao ra khỏi khe hở không gian giáng xuống, bởi vì ngửi được mùi thịt người tươi mới lập tức ngừng nội đấu, chia làm mấy đại quân càn quét bốn phía.
Mấy hồn đoàn và hư không thanh tảo giả bản năng công kích nhân loại bình thường, tiến hành đoạt xá quy mô lớn, tạo thành biến dị xảy ra ở rất nhiều người bình thường trong thế giới nhân loại. Tuy thân xác còn đó nhưng thần hồn đã diệt, bị mấy hồn đoàn vô ý thức hoặc là hư không thanh tảo giả thay thế, trở thành hồn thi cùng loại như cương thi.
Mấy hồn đoàn, hư không thanh tảo giả chạy trốn ra khỏi khe hở không gian đa số chỉ có bản năng tàn sát và cắn nuốt. Đoạt xá xác người xong, chúng bắt đầu giết chóc và cắn nuốt không có mục đích, thấy người liền tấn công, hành động không khác gì cương thi. Nhưng có số ít hồn đoàn có trí tuệ cực cao, thành công đoạt xá xong có ký ức người bị đoạt, hành động cử chỉ không giống cương thi mà y hệt người thường.
Sau khi hư không thanh tảo giả lao ra khỏi khe hở không gian, không biết vì lý do gì mà không thể phát ra sợi chỉ đỏ hủy diệt siêu mạnh đó nữa, thậm chí thực lực còn không bằng đa số hồn đoàn. Cho nên chủ lực đại quân xâm lăng lấy hồn đoàn làm chính, mà đám hư không thanh tảo giả ở trong hắc ám hư không vốn chẳng ai bì nổi này, giờ đây chỉ có thể theo sau hồn đoàn.
Tuy Tứ Quý Thành có phòng vệ cường đại, có vô số cường giả kết trận hợp thành cấm chế ngăn chặn công kích của hồn đoàn và hư không thanh tảo giả, kết hợp lực lượng giết rất nhiều kẻ xâm lấn. Nhưng hồn đoàn chạy trốn khỏi hắc ám hư không thật sự là nhiều vô số kể, Tứ Quý Thành thủ vững nửa canh giờ sau thì cấm chế thành trì bị phá, hồn đoàn chuyển hóa thành đại quân hồn thi giết vào trong thành, thấy vật sống liền giết. Không lâu sau, nhân khẩu trăm vạn trong Tứ Quý Thành đã chết hoặc bị thương gần phân nửa.
Không chỉ thế, hễ bị hồn thi giết chết, cắn chết thì binh sĩ, võ giả sau khi bị diệt thần hồn, rất nhanh có một ít hồn đoàn nhỏ yếu, những hồn đoàn và hư không thanh tảo giả không thể tự tấn công nhân loại đạt được thân thể, chúng lập tức nhập vào trong sống nhờ, khiến những cái xác này biến thành hồn thi vô ý thức, gia nhập vào đại quân hồn thi, tấn công binh sĩ, võ giả, dân chúng đang thủ thành.
Cứ như thế, thủ quân tiêu hao ngày càng lớn, đội ngũ đại quân hồn thi thì ngày càng lớn mạnh. Dưới tình huống không có cứu viện, Tứ Quý Thành sụp đổ chỉ là chuyện sớm hoặc muộn.
Không chỉ là Tứ Quý Thành, cả Huyền Vũ Đại Lục, tất cả thành trì gần khe hở không gian đều lần lượt gặp phải đại quân hồn thi công kích. Cho nên dù Tứ Quý Thành đã sớm phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài, không có khả năng được đến cứu viện.
Theo sau đại quân hồn thi tiến lên một lúc, Đường Tiêu rốt cuộc tìm được một mục tiêu tá thi hoàn hôn. Đó là một thanh niên mặc đạo bào vừ mới bị một con hồn thi cắn chết, trên cổ vẫn đang tuôn ra máu. Giờ là thời điểm tốt nhất để Đường Tiêu đoạt xá, cướp thân thể gã.
Thanh niên này lớn lên trắng trẻo đẹp trai, mấy phần tuấn tú, đầu lông mày có anh khí. Đương nhiên là so với phong lưu anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, trí dũng song toàn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe xì lốp, siêu đẹp trai Đường Tiêu thì chắc chắn không thể sánh bằng được, nhưng hắn bắt buộc phải tìm một thân thể nhập vào. Đường Tiêu sắp sửa hồn tiêu phách tán rồi, không nên quá kén chọn.
Một hồn đoàn khác cũng nhìn thấy xác thanh niên này, bay nhanh hướng bên này. Nhưng khi nó lao đến, phát hiện Đường Tiêu có một khối ý niệm, lập tức lùi ra, hiển nhiên nó biết mình không phải đối thủ của hắn.
Thần hồn Đường Tiêu hù dọa đối thủ cạnh tranh đi rồi, lập tức nhào tới, trực tiếp nhập vào thân xác kia.
Đường Tiêu có kinh nghiệm một lần tá thi hoàn hồn, cảm giác lần này khác xa trước kia.
Sau khi thần hồn của hắn nhập vào cái xác kia, không thể giống như trước trực tiếp khống chế thân thể mà chìm trong mây khói sương mù. Nói là mây khói sương mù thì cũng không chính xác lắm, đó chỉ là một không gian rất hỗn độn.
Một thứ giống như hồn đoàn đột nhiên đánh hướng Đường Tiêu, rõ ràng là thần hồn của chủ nhân cái xác kia chưa tan!
Nhưng thần hồn chủ nhân so với Đường Tiêu ở trong hắc ám hư không phiêu đãng mấy chục vạn năm thì thực lực kém quá xa. Chỉ một hiệp thì hắn đã đánh nó hồn tiêu hồn tán, còn sót lại tàn nhược thần hồn cũng biến thành tia năng lượng thần hồn bị thần hồn Đường Tiêu hút lấy.
Cắn nuốt sạch năng lượng thần hồn của chủ nhân, Đường Tiêu mới tỉnh lại, hiển nhiên hắn đã tá thi hoàn hồn thành công.
Trở về Áo Bỉ Đảo không biết có hy vọng nào kiếm lại thân thể của mình không? Nếu không thì chỉ có thể luôn sống trong thân thể này.
Tuy rằng thân thể Áo Bỉ Đảo cũng là cướp lấy, nhưng chủ nhân tốt xấu cũng tên là Đường Tiêu, khuôn mặt gần giống với đời trước. Hơn nữa xác thịt trải qua Đường Tiêu một năm tập trung cải tạo đã biến khá mạnh, hắn không muốn lại làm một lần quá trình như vậy.
Nhưng bây giờ chỉ còn cách như thế. Qua đi mấy chục vạn năm, thân thể nguyên bản ngọc thụ lâm phong…xe thấy xe xì lốp siêu đẹp trai chắc không tồn tại nữa.
Chấp nhận đi, lúc không có thịt ăn thì ăn vài miếng đậu hủ thúi cũng đỡ ghiền.
Thành công nhập xác, người Đường Tiêu đau nhức vô cùng. Chủ nhân cũ đã chết rồi thì đương nhiên là bị thương không nhẹ.
Sau khi tỉnh lại, Đường Tiêu nhanh chóng kiểm tra một phen, phát hiện cánh tay gãy một đoạn, vết thương trí mệnh ở cổ, máu đang nhanh chóng ọc ra ngoài.
Đường Tiêu vội vàng tụ tập một tia niệm lực tàn nhược trong người tập trung quanh cổ, hơn nửa ngày mới tu sửa xong mạch máu. Nhưng thân thể này mất máu ít nhất một phần ba, khiến Đường Tiêu cảm thấy toàn thân cực kỳ suy yếu, mấy lần suýt ngất xỉu.
Buồn bực hơn là loại cảm giác nhập xác này không tốt chút nào, hơn nữa trong người thể xác không có một cái phù triện, hiển nhiên không đạt tới tu vi Nhân Nguyên ngũ cấp. Khối ý niệm của Đường Tiêu không thể thi triển trong thân xác này, một tia niệm lực tàn nhược thi triển hơi nhanh chút thì lập tức cảm giác đầu óc, trái tim, kinh mạch toàn thân muốn nổ tung.
Nếu như thân thể lúc trước cũng không còn vậy thì quá khốn khổ rồi. Quan trọng nhất là, Luyện Yêu Tôi Ma Hồ còn đang ở trong thể xác cũ đó.
Không quen a không quen! Dù thế nào cũng phải tìm hồ lô kia trở về, nếu không thì sau này làm sao sống đây!
Thôi đừng nghĩ nhiều như vậy, trước thoát khỏi khốn cảnh đã rồi nói tiếp. Có thể trốn khỏi hắc ám hư không hồi phục tự do, lần nữa thành công đoạt xá, hít thở không khí mới mẻ đã nên mừng lắm rồi, làm người không nên quá tham lam.
Nằm trên mặt đất chốc lát, Đường Tiêu phát hiện trong người hắn trừ khối ý niệm tàn nhược ra, dần sinh ra một ít phù triện tàn nhược, hơn nữa lực lượng những phù triện tàn nhược này chậm rãi biến mạnh!
Còn là hai đạo phù triện!!!
Quá tốt rồi! Xem ra thần hồn dựa vào ký ức hoặc là lực lượng linh hồn thần bí nào đó đang nhanh chóng cải tạo thân thể này. Đường Tiêu còn nhớ mình ở Áo Bỉ Đảo lúc mới tiến vào Nhân Nguyên ngũ cấp có được hai đạo phù triện, sau này mới từng bước đi vào Địa Nguyên, có ba phù triện, lúc Địa Nguyên nhị cấp thì có được vân triện, hơn nữa trước khi sắp chết mất tri giác thì đã hoàn thành tẩy huyết đổi tủy.
Nếu như có thể hoàn toàn hồi phục, thân thể này chắc sẽ nhanh chóng đạt đến tu vi Địa Nguyên tam cấp.
Không biết đến Địa Nguyên tam cấp rồi thì thân thể này có chịu được niệm lực cường đại của khối ý niệm đó không.
Hy vọng là có thể. Nếu được như vậy thì có thể tượng ra uy lực khối ý niệm này sẽ mạnh tới đâu! Đã vượt xa tu vi Địa Nguyên tam cấp của hắn! Chỉ cần có thể đầy đủ phát huy ra niệm lực của khối ý niệm đó, trước khi Đường Tiêu quay về Áo Bỉ Đảo, tìm ra Luyện Yêu Tôi Ma Hồ thì ít nhất có năng lực tự bảo vệ mình.
- Sư huynh! Sư huynh!
Một giọng nữ khóc nức nở phát ra từ trên cao.
Đường Tiêu giương mắt nhìn lên trên, phát hiện đống kiến trúc cạnh hắn có một cửa sổ mở ra khe hở nhỏ, một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi đang nhìn xuống Đường Tiêu.
- Mau đóng cửa sổ lại! Tôn sư huynh của muội đã chết! Trong chốc lát sẽ biến thành hồn thi, một ngụm nuốt luôn muội!
Một gã đàn ông mười tám, mười cín tuổi đi tới đóng cửa sổ lại.
Giọng nữ phản bác:
- Huynh ấy còn sống! Ta trông thấy huynh ấy cử động!
Giọng nam đáp trả:
- Có thể động đậy chính là sau này biến thành hồn thi! Muội đừng lớn tiếng quá, coi chừng hấp dẫn hồn thi lại đây!
Đường Tiêu tìm tòi một phen, phát hiện lần này tá thi hoàn hồn khác hẳn trước kia. Không ngờ hắn có thể xem xét tất cả ký ức của chủ nhân cũ thân xác này, giống như lúc trước hắn khống chế mấy con rối vậy. Có lẽ đó là bởi vì mang khối ý niệm ra khỏi hắc ám hư không chăng? Hoặc là đời thứ hai tu võ rồi thì lực lượng thần hồn tăng mạnh, cũng bởi vì chuyên tu thuật con rối.
Có thể xem xét ký ức của chủ cũ thì tiện hơn lần tá thi hoàn hồn trước. Dò xét một phen, Đường Tiêu rất nhanh đã biết một ít tin tức cơ bản của chủ cũ thân xác.
Người này họ Tôn, tên Văn, là đệ tử nội môn Tinh Võ Tông tại Huyền Vũ Đại Lục, tu vi chỉ có Nhân Nguyên tam cấp, la kiếm sĩ trung cấp trên đại lục. Thiếu nữ vừa kêu gọi hắn tên là Triệu Thanh, người đàn ông đóng cửa tên là Hoa Nghĩa, quan hệ sư huynh muội đồng môn với Tôn Văn.
Hơn nữa Hoa Nghĩa và Tôn Văn trước kia từng đeo đuổi Triệu Thanh, mấy hôm trước ba người cùng nhau ra khỏi sư môn đến Tứ Quý Thành làm việc. Kết quả hắc ám hư không bùng nổ, rất nhiều hồn đoàn bay ra dẫn đến Huyền Vũ Đại Lục hỗn loạn. Tứ Quý Thành bị đại quân hồn thi bao vây, ba người bị vây trong một bao phòng trà lâu, dựa vào một bộ pháp bào cấm chế của Hoa Nghĩa tạm ẩn giấu hành tung.
Mới rồi có một hồn thi lạc bầy chẳng biết làm sao mà xâm nhập vào trà lâu bao phòng của ba người, hơn nữa đánh vào cấm chế pháp bảo của họ, không ngừng va đụng cấm chế ẩn núp. Cấm chế ẩn núp càng bị đánh thì càng yếu, mắt thấy sắp tan vỡ. Một khi cấm chế ẩn núp bị vỡ thì ba người khó giữ được tính mạng.
Tôn Văn bất đắc dĩ nghĩ dù sao cũng là chết, vì để Triệu Thanh không bị thương tổn, hiên ngang lẫm liệt chạy ra khỏi cấm chế, nhảy xuống song cửa, dẫn dắt hồn thi ra ngoài trà lâu.
Hồn thi đuổi theo Tôn Văn, cắn chết y, nhưng Tôn Văn hy sinh đổi lấy an toàn cho Triệu Thanh, Hoa Nghĩa.
Vào giây phút đó Triệu Thanh mới hiểu ai thật sự đối xử tốt với cô, ai thật lòng yêu cô, ai chịu hy sinh tính mạng cho cô, nhưng khi biết rồi thì mọi chuyện đã muộn.
Tôn Văn, Đường Tiêu trong lòng thầm nhắc tên này, cứ cảm giác hình như nghe qua ở đâu đó.
Ngất! Tên này không ngờ cùng tên với quốc phụ kiến lập quốc dân chính phủ đời trước của hắn!
Tuy tu vi võ công của Tôn Văn cực thấp khiến Đường Tiêu hơi khó chịu, nhưng tên này không tệ lắm, có mấy phần khí thế anh hùng, trong lòng Đường Tiêu dễ chịu chút.
Rất nhanh, Đường Tiêu trực giác được nguy hiểm, hình như có hồn đoàn hoặc là hồn thi phiêu đãng gần đây. Sau khi nhập xác, tu vi võ công còn chưa hoàn toàn hồi phục bằng đời trước, Đường Tiêu không dám tùy ý đấu với mấy hồn thi này. Vì an toàn, Đường Tiêu quyết định trước tiên quay về bao phòng lầu hai trà lâu, tạm trốn vào cấm chế ẩn núp kia, chờ ý niệm và thực lực từ từ hồi phục.
Thân thể này bị thương quá nặng, thiếu máu nghiêm trọng, Đường Tiêu đứng dậy liền cảm thấy cực kỳ chóng mặt, không thể không vịn vách tường, từng bước một gian nan đi hướng trà lâu.
Cảm giác nguy hiểm ngày càng gần. Có lẽ vì Đường Tiêu ở trong hắc ám hư không quá lâu, hoặc có lẽ sau khi có được ý niệm thì tăng lớn năng lực biết trước nguy hiểm, dù sao thì bây giờ Đường Tiêu so với người thường cảm giác đối với hồn đoàn, hoặc hồn thi tới gần thì đặc biệt nhạy bén.
Đường Tiêu không thể không bước nhanh hơn, cố gắng gian nan rốt cuộc leo lên lầu tới bao phòng Triệu Thanh, Hoa Nghĩa ở.
- Tôn sư huynh?
Triệu Thanh ẩn núp thân hình trong cấm chế tại góc tường khẽ gọi Đường Tiêu.
Đường Tiêu không thấy Triệu Thanh nhưng có thể cảm giác được vị trí của cô, hắn lần mò tiến lên một bước, bị cấm chế ngăn cản không thể vào được. Vậy là đúng rồi, nơi này đích thực là chỗ cấm chế ẩn núp, ký ức của Tôn Văn cũng xác nhận điểm này.
Giọng Hoa Nghĩa cực kỳ tức giận:
- Muội điên rồi! Hắn đã biến thành hồn thi! Đã bảo muội đừng lên tiếng mà không nghe!
Đường Tiêu nói với Triệu Thanh:
- Triệu sư muội, ta không phải là hồn thi, ngày sinh nhật của muội ta cùng muội xuống núi đi Tinh Võ trấn mua đôi ngọc oa nhi tặng muội, còn nhớ không?
Hắn dựa theo thói quen của Tôn Văn làm mặt quỷ hướng cấm chế, bà sói dụ dỗ bé quàng khăn đỏ đều là bộ dạng như thế.
Có thể tùy ý xem xét ký ức của Tôn Văn, Đường Tiêu muốn lừa Triệu sư muội đơn thuần, lương thiện mở cấm chế cho hắn đi vào là hoàn toàn không thành vấn đề.
Triệu Thanh thấy Tôn Văn làm mặt quỷ quen thuộc, nghe hắn nhắc đến những chuyện từng trải qua với cô, vội vàng kêu lên với Hoa Nghĩa:
- Hoa sư huynh! Tô sư huynh không biết thành hồn thi! Mau mở cấm chế ra để Tôn sư huynh tiến vào!
Hoa Nghĩa mất vui la rầy Triệu Thanh:
- Muội đúng là cô gái ngốc! Hồn thi chiếm thân thể Tôn sư đệ, đoạt ký ức của hắn thì đương nhiên giống hệt Tôn sư đệ rồi! Chỉ có cô gái ngốc giống heo như muội mới bị lừa gạt như con nít ba tuổi!
Triệu Thanh rõ ràng bị Hoa Nghĩa chọc giận, mở miệng uy hiếp gã:
- Triệu sư huynh bởi vì cứu ta mới rời khỏi cấm chế, huynh mắng ta? Vậy ta sẽ hét lớn lên, gọi tất cả hồn thi xung quanh tới đây hết! Muốn chết thì mọi người cùng chết!
Đường Tiêu cười thầm trong bụng. Trước kia xem phim dị chủng, sinh hóa cương thi hay có một số nữ nhân vật lương thiện bị dị chủng, sinh hóa cương thi nhập vào xác người gạt gẫm, sau đó cho chúng nó vào cửa. Kết quả dị chủng, sinh hóa cương thí vào cửa xong lập tức tàn sát nhân loại bình thường.
Mỗi khi tới lúc ấy Đường Tiêu sẽ mắng mấy nữ nhân vật đó ngu như heo, dễ dàng bị lừa, vân vân và vân vân. Bây giờ vị trí trao đổi, Đường Tiêu trở thành hồn thi muốn vào cửa lừa gạt nhân loại lương thiện, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
- Triệu sư muội, ta không chết, chỉ là bị thương rất nặng, mới rồi ta chỉ là muốn dẫn dắt hồn thi đi ra, không để nó thương tổn các người.
Đường Tiêu âm hiểm tiếp tục dụ dỗ Triệu sư muội đáng thương, còn kém niệm thần chú: khăn đỏ ngoan ngoan mau mở cửa ra, bà sói muốn vào.
Triệu Thanh muốn rớt nước mắt, hiển nhiên bị lời của Đường Tiêu xúc động:
- Tôn sư huynh, bây giờ ta mới biết huynh tốt với ta nhất!
Hoa Nghĩa rất khó chịu trách Triệu Thanh một câu:
- Đừng la nữa!
Sau đó gã đánh giá Tôn Văn hơn nữa ngày, không cam lòng mở cấm chế để Đường Tiêu vào.
- Tôn sư huynh! Huynh không có việc gì thì tốt quá rồi!
Triệu Thanh tiến lên kéo tay Đường Tiêu, mừng muốn khóc. Trước kia cô chưa từng nắm tay Tôn Văn như thế này.
- Muội có thể yên tĩnh chút không hả? Muốn hại chết chúng ta ư?
Hoa Nghĩa ngày càng tức giận. Nếu ấn tượng trong lòng Triệu Thanh đã nát bét, sau này không có hy vọng tiếp tục theo đuổi cô, vậy gã cũng không cần nịnh nọt cô nữa.
Đường Tiêu tâm tình rất tốt trêu chọc Hoa Nghĩa vài câu:
- Hoa sư huynh, ngươi xem ta có giống hồn thi không? Nếu ta là hồn thi thì bây giờ đã bắt đầu cắn các ngươi.
Hoa Nghĩa mất mặt xoay mặt đi. Đích thực, nếu Tôn Văn không biến thành hồn thi, chuyện này một khi bị Triệu Thanh lan truyền trong tông thì sư tỷ, sư muội đồng môn chắc chắn sẽ khinh thường gã.
Đường Tiêu không nói gì nữa, dựa vào vách tường ngồi xuống, nhắm mắt lại. Bây giờ hắn rất yếu ớt, cần thời gian hồi phục.
- Tôn sư huynh ăn cái này đi!
Triệu Thanh đưa một viên đan dược tới bên miệng Đường Tiêu. Bây giờ ánh mắt cô nhìn Tôn Văn rõ ràng khác với trước kia, giống như công chúa Dực Thai từng nghe công chúa Tĩnh Nhạc đã nói: một người đàn ông chịu vì ngươi trả giá sinh mệnh, còn cái gì có thể chứng minh tình yêu của hắn nữa?
Đường Tiêu biết Triệu Thanh không có ác ý với Tôn Văn, cũng nhìn ra trong mắt cô bé này tình yêu và dịu dàng, cho nên hắn không chút chần chờ nuốt xuống đan dược.
Đan dược trôi tuột xuống cổ họng, Đường Tiêu cảm giác đỡ hơn nhiều, thể lực cũng hồi phục đôi chút. Triệu Thanh lại lấy miếng nước cẩn thận đút cho Đường Tiêu, hiển nhiên Tôn Văn có thể sống sót trở về khiến cô rất vui.
Đường Tiêu uống nước Triệu Thanh mớm cho xong giả bộ cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt ngồi, tiếp tục tìm tòi kỳ ức của Tôn Văn, hiểu tình hình cơ bản tại Huyền Vũ Đại Lục này.
Huyền Vũ Đại Lục là thế giới kiếm tu, tất cả võ học đều quay quanh kiếm đạo. Nhưng thế gian võ học vạn biến không thoát khỏi ngọn nguồn, Đường Tiêu nhanh chóng tìm ra chỗ tương tự võ học nơi đây và Áo Bỉ Đảo, Cửu Châu Đại Lục.
Võ giả trên Huyền Vũ Đại Lục chia làm kiếm sĩ, kiếm sư, Kiếm Thánh và Kiếm Thần, mấy giai cấp, mỗi giai cấp có sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Tu vi kiếm sĩ tương đương với tu vi Nhân Nguyên nhất cấp đến lục cấp ở Áo Bỉ Đảo. Nhân Nguyên nhất cấp, nhị cấp là kiếm sĩ sơ cấp, tam cấp, tứ cấp là kiếm sĩ trung cấp, ngũ cấp đến lục cấp là kiếm sĩ cao cấp.
Kiếm sư thì tương đương với tu vi Địa Nguyên nhất cấp đến đỉnh tam cấp. Địa Nguyên tứ cấp đến đỉnh lục cấo có thể là gọi Kiếm Thánh, từ Thiên Nguyên trở lên thì xưng là Kiếm Thần.
Bởi vì đây là thế giới kiếm tu, cho nên tất cả võ học đều lấy phi kiếm làm cơ sở, mỗi một kiếm sĩ tu luyện đến cấp cao, cũng chính là ở Áo Bỉ Đảo có Nhân Nguyên trên ngũ cấp là sẽ bắt đầu nuôi dưỡng kiếm linh, tế luyện ra phi kiếm thuộc về mình.
Tại Huyền Vũ Đại Lục, kiếm thuật cao hay thấp cùng với phẩm cấp phi kiếm ảnh hưởng rất lớn đến thực lực võ giả.
Loại tu luyện có chút thiên chấp này khiến Đường Tiêu lấy làm kỳ, nhưng nghĩ rồi lại thấy sao cũng được. Giống như đời trước Trung Quốc có thái cấp quyền, ngạnh khí công. Nhật Bản có võ sĩ đạo, nhẫn thuật. Tây phương có quyền kích, đấu vật vậy. Cùng là võ học, hình thức biểu hiện thì mỗi người mỗi vẻ.
Trong khái niệm của Đường Tiêu, đây là sinh hoạt đời thứ bốn của hắn. Đời thứ nhất là ma quỷ giáo quan và Sa Lạp, đời thứ hai là Áo Bỉ Đảo, đời thứ ba là hắc ám hư không, đời thứ tư chính là hiện nay hắn sống, Huyền Vũ Đại Lục.
Tất nhiên Đường Tiêu còn chưa chết tâm muốn quay về Áo Bỉ Đảo.
Cẩn thận nghiên cứu ký ức của Tôn Văn và tin tức liên quan đến kiếm tu, rất nhanh, Đường Tiêu không xem thường thuật kiếm tu của Huyền Vũ Đại Lục nữa. Mỗi loại võ công, mặc kệ hình thức nó biểu hiện ra sao, chỉ cần tu luyện nghiên cứu đến mức tận cùng, vạn vật đồng quy thì sẽ đạt tới đỉnh điểm võ học.
Tôn Văn và Triệu Thanh chỉ là kiếm sĩ trung cấp, tương đương tu vi Nhân Nguyên tam cấp. Hoa Nghĩa thì đã là một kiếm sĩ cao cấp. Cho nên địa vị của Hoa Nghĩa tại nội môn Tinh Võ Tông cao hơn Tôn Văn, Triệu Thanh nhiều. Nhiệm vụ lần này đi xa tới Tứ Quý Thành do gã phụ trách dẫn đầu, thế nên Hoa Nghĩa nói chuyện với hai người xen lẫn chút tự cao.
Tuy thân thể hiện tại của Đường Tiêu có võ công thấp chút nhưng hắn cảm giác được, tu vi võ công của hắn không bị thân xác này hạn chế. Bởi vì lực lượng phù triện đang ngưng tụ trong người hắn, sau này chắc chắn sẽ có tiến hóa nữa. Bao gồm tại hắc ám hư không ngưng tụ khối ý niệm kia cũng đang chậm rãi hồi phục như cũ.
Theo tu vi hiện tại của Tôn Văn thì ngay cả phù triện đều không thể sinh ra, thế nên những phù triện này, bao gồm ý niệm chắc chắn là thần hồn của Đường Tiêu đem theo tới.
Đại khái tìm tòi ký ức Tôn Văn một phen, Đường Tiêu khuếch tán thần thức cảm ứng bốn phía, đã không cảm giác xung quanh có hồn thi gì. Xem ra rất có thể là hồn thi đã dời trận địa, hoặc là bao vây khu vực nào đó trong Tứ Quý Thành.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để rời khỏi Tứ Quý Thành. Hồn thi thích nhân loại tươi sống, đến dã ngoại không có nhân loại sống thì sẽ không ẩn hiện nhiều hồn thi, chắc là an toàn hơn rất nhiều.
Vì để an toàn, nhanh chóng rời khỏi Tứ Quý Thành mới là cách hay.
Đường Tiêu hồi phục một chút sức lực, cảm giác mình đi đường không thành vấn đề, mở to mắt nói với Triệu Thanh:
- Sư muội, chúng ta nên nghĩ cách trở về tông phái đi.
Hoa Nghĩa hung dữ uy hiếp Đường Tiêu một tiếng:
- Ngươi có thẻ yên lặng chút không? Muốn dẫn hồn thi lại đây à!?