NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 283: Chuyện cũ ở đạo cung
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Hắc Miêu nhìn hắn một cái nói:
- Người này vừa mới nhìn thấy một cái đã đòi giết. Đương nhiên là ta sợ ngươi làm khó dễ nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân chính…
Dừng lại một chút nó lại giải thích:
- Ma niệm sinh ra linh trí vô cùng xảo quyệt, sau khi kèm trên thân thể con người trước tiên là nó sẽ phong bế mình, ngủ say, mãi cho đến sau khi mọc rễ trong thức hải của túc chủ mới có thể tạm thời thức tỉnh. Nhưng loại thức tỉnh này cũng chỉ trong nháy mắt rồi lại bị phong bế. Cho đến khi túc chủ hoàn toàn hòa vào làm một, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, ngươi tức là ta, mà ta tức là ngươi thì mới có thể hoàn toàn thức tỉnh, chân chính hiện thân hậu thế.
Mạc Ngôn không khỏi giật mình nói:
- Thào nào mà ta không phát hiện ra trên người Trương Trường Thanh có ma niệm, thì ra là nó ám ảnh, bắt đầu tự phong bế.
Hắc miêu nói:
- Đúng vậy, sau khi ma niệm phong bế, trừ khi ngươi đã tu đến mức xuất thần nếu không sẽ không thể phát hiện ra nó. Ngoài ra khi nó đã hoàn toàn dung hợp với túc chủ đã sinh ra một hình thái sinh mệnh mới cũng chính là cái gọi là người ma. Nó thu hồi hơi thở thì cũng đồng nghĩa là ngươi không thể phát hiện ra nó. Cho nên muốn bắt được linh trí của ma thì chỉ có thể thừa dịp lần đầu tiên mới có thể nó thức mới có thể bắt được.
Mạc Ngôn nói:
- Những ngày ngươi tiềm phục trong căn cứ của nó chính là bắt giữ lúc nó tỉnh chỉ trong nháy mắt?
Hắc miêu nói:
- Đúng vậy… ta biết ma niệm trên cơ thể những người kia nhưng người cụ thể được nó lựa chọn thì ta không rõ lắm cho nên ta mới luôn chờ đợi trên những người này.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Bây giờ nguyện vọng của ngươi đã đạt được, tiếp theo là ngươi định làm gì?
Hắc Miêu lườm hắn một cái nói:
- Đương nhiên là tiếp tục chờ rồi… ngươi không nghe ta vừa mới nói sao? Ma niện chỉ có thể đạt tới trạng thái trong ngươi có ta trong ta có ngươi mới có thể hoàn toàn thức tỉnh. Ta nghĩ muốn hỏi hắn đường về nhà thì chỉ có thể chờ đến lúc nó ở trong túc chủ một ngày mới được. Nếu không cho dù nó có thức tỉnh thì cũng chỉ là một con ma ngu ngốc…
Mạc Ngôn gật đầu dường như nó đang suy nghĩ gì đó nói:
- Nói như vậy thì lúc này Trương Trường Thanh đã không còn là Trương Trường Thanh nữa rồi?
Hắc miêu xốc lại nói:
- Y vẫn là y, y cũng không phải là y…
Mạc Ngôn cười không muốn dây dưa vấn đề này nữa hắn nói:
- Thực ra vừa nghe ngươi nói như vậy ta cũng có chút mong đợi. Ta cũng rất muốn xem sau khi hóa ma rốt cục là Trương Trường Thanh sẽ biến thành hình dạng như thế nào? Cũng không biết là khi nào mới có thể được thấy một mà như vậy?
Hắc miêu nói:
- Ngắn thì một hai năm mà lâu thì ba năm, nhưng rất ít khi có khả năng một hai năm.
Mạc Ngôn cười nói:
- Hèn chi mà lúc nãy ngươi cứ sống chết thề là trong vòng 3 năm y sẽ không biến thành ma.
Dừng lại một chút, hắn nhìn về Hắc miêu nói:
- Bây giờ ta có hai nghi vấn nếu ngươi có thể trả lời được thì coi như chuyện phiến lần này nói đã xong.
Hắc miêu nói:
- Ngươi nói đi.
Mạc Ngôn nói:
- Thứ nhất, ngươi còn chưa nói cho ta biết, đêm hôm đó rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Những cái này ngươi đừng có nói là đã cứu người…Thứ hai, ta cam đoan là sẽ không giết chết Trương Trường Thanh, sẽ không cắt đứt đường về nhà của ngươi thì ta được cái gì đây? Chúng ta đều là tu sĩ, phải có nhân quả. Hôm nay, ta làm việc thiện thì ngươi có thể cho ta quả gì đây?
Sớm đã biết là ngươi đòi lợi lộc…
Hắc miêu hừ một tiếng khinh thường, lưu manh nói:
- Bây giờ chỉ còn cái thân của ta, phải chết thì cũng chỉ có một cái mạng, còn lại một nửa ưu đãi cũng không có.
Tiếng của nó trong trẻo như chim Hoàng Anh như một cô gái nếu nói là như lưu manh thì cũng có chút không nên…
Mặc Ngôn cười ha ha nói:
- Ta cần cái mạng của ngươi làm gì? Nhà của ta còn thiếu người trông cửa hay là ngươi cùng về nhà với ta làm linh thú bảo vệ,
- Hay chết ngươi!
Hắc miêu căm giận trừng mắt lườm Mạc Ngôn thở phì phò nói:
- Cảnh giới của ngươi không bằng ta, lại dám để cho ta làm thú bảo vệ? cái mặt của ngươi so với tường thành còn dày hơn đấy!
Sắc mặt Mạc Ngôn có vẻ nghiêm nghị nói:
- Nói như vậy thì không phải là không thể nói chuyện được tiếp sao?
Hắc miêu căm giận nói:
- Cái người này thật là khờ hay là giả ngốc? đạo cung chính là một bảo tàng lớn nhất, chờ khi ta tìm được đường về nhà thì có thể thiếu chỗ tốt cho ngươi sao? Ngàn vạn lần cũng đừng nói cho ta là ngươi không nghĩ đến điều này… Ngươi toàn một bụng xấu, ánh mắt tàn độc làm sao có thể không nhìn ra đạo cung lớn như vậy?
Hắc miêu nói những lời này đúng là oan uổng cho Mạc Ngôn.
Trong khoảng thời gian gần đây, tuy là Mạc Ngôn không vội hỏi chuyện về Vân La đạo cung nhưng thực thế hắn cũng không có thực sự để chuyện này trong lòng. Với hắn mà nói, thế giới trong bội sức mới là quan trọng nhất, chỉ có đem luyện háo hoàn toàn bội sức thì mới có thể thực sự tiếp xúc với thế giới huyền diệu khó lý giải, do đó mà người tả đạo đã để lại cho hắn một con đường kia đều thoải mái...
Còn về phần Vân La đạo cung đơn giản chỉ là một con đường nhỏ dạo đầu, nghe qua, gặp qua chứ không có liên quan gì.
Cho nên thực ra hắn cũng không nghĩ là sẽ được lợi lộc gì trong Vân La đạo cung kia. Vừa rồi đòi ưu đãi từ Hắc miêu thực ra cũng chỉ là đùa cho vui, đơn giản là hắn thấy con mèo này có vẻ kiêu ngạo nên nó đùa chút thôi.
Nhưng một số sự việc một khi đã hiểu thấu sẽ khó tránh khỏi khiến cho người khác suy nghĩ.
Đạo cung chính là một kho báu?
Lông mày của Mạc Ngôn dựng lên .
- Lão gia, nói về thế giới ày thực ra nó không phải là một thế giới thực bởi vì nó thiếu ngũ hành và mặt trời, trước mắt cũng chỉ là một thế giới hư ảo xem vào thế giới thật. Nếu như tập hợp đủ ngũ hành và mặt trời thì không chỉ biến hư thành thật đem thế giới kia nhập vào vũ trụ hư không mà còn có thế biến thành một thế giới thự sự.
Nói đến ngũ hành và thái âm, thái dương trong khoảng thời gian gần đây Mạc Ngôn đã thầm nghĩ sẽ nhanh chóng luyện hóa bội sức còn chưa kịp lo đến ngũ hành chân linh và thái âm, thái dương nhưng hắn cũng biết mình muốn chứng minh Dương Thần thì việc này sớm hay muộn cũng phải hoàn thành. Còn Mắc miêu nói cho hắn cái tỉnh hoặc là trong vân la đạo cung thì mình cũng có một vài dấu vết...
- Dù có nói thế nào thì Vân La đạo cung cũng là thánh địa đạo giáo từ mấy nghìn năm về trước, đi vào đó tìm ngũ hành chân linh và thái âm, thái dương sao mình lại mù quáng mà chạy loạn khắp nơi tìm nhỉ...
Mắt Mạc Ngôn cũng dần sáng lên, nhìn trong mắt Hắc miêu có vẻ gì đó xấu.
- Này ngươi lại đang tính toán cái quỷ gì thế?
Mạc Ngôn cười cười kìm chế, hắn chỉ nói:
- Không nói trước là ngươi không tìm được đường về nhà mà cho dù là có tìm được rồi thì đạo cung sau mấy ngàn năm cũng có lưu lại thứ gì tốt cơ chứ?
Hắc miêu khinh thường nói:
- Thứ thực sự tốt thì làm sao mà bị tổn hại được? Ví dụ như một ít cây làm linh dược, càng lâu năm thì càng lớn... Thật không thể ngờ được một tu sĩ như ngươi lại có thể nói ra những lời thiếu chuyên môn như vậy.
Mạc Ngôn nói:
- Ngươi đừng quên, đạo cung đã trải qua ma kiếp... Văn minh trong thế tục còn bị chiến tranh hủy diệt huống hồ chỉ là một đạo ma trong chiến tranh.
Hắc miêu nghe thấy vậy không khỏi trầm mặc một lát sau nó mới nói:
- Dù sao là vật dư thừa, lại càng không có khả năng bảo vệ cho ngươi, ngươi muốn có lợi thì cũng chỉ có một con đường… Chính là tự ngươi hãy lo liệu lấy đi.
Mạc Ngôn do dự trong chốc láy rồi miễn cưỡng nói:
- Thôi, bỏ đi…
Mắt Hắc miêu sáng lên nó nói:
- Ngươi đồng ý?
Mạc Ngôn nhún vai nói:
- Dù sao thì chỗ của ngươi hiện tại cũng không có gì tốt, ta có thể làm gì được? coi như là mua sổ số đi, chưa biết chừng trong tương lại lại có được giải thưởng lớn.
Cái mà hắn gọi là giải thưởng lớn đương nhiên là ngũ hành chân linh và thái âm, thái dương khí nhưng đây cũng không phải là xuất phát từ ý tốt, Hắc miêu biết hắn có lòng tham như vậy, nó nhào lên cắn cho hắn một cái. Ngũ hành chân linh và thái âm, dương âm khí tồn tại như vậy dù mặt trời có ở chỗ nào thì cũng đều thuộc vào trấn giáo chi bảo và Phật giáo căn cơ. Cái này và và sự ưu đãi trên nghĩa bình thường là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Nói theo các khác, ngày nào đó nếu như ngươi cứu một người đối phương thành tâm có ý tạ ơn ngươi thì ngươi lại nói:
- Những vật khác ta không lạ gì cả ngươi hãy cho ta trái tim của ngươi đi…
Thử nghĩ mà xem, yêu cầu ngớ ngẩn như thế kẻ ngốc mới đáp ứng cho ngươi?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 284: Ôm đùi
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Mạc Ngôn cố tình đưa ra hai chữ giải thưởng lớn không để cho Hắc miêu có thời gian kịp phản ứng lập tức hắn thay đổi đề tài nói:
- Nói chuyện đêm đó đi.
Hắc miêu mở hai mắt rõ to nói:
- Chuyện đã qua rồi vẫn cần phải nói lại sao?
Lông mi của Mạc Ngôn giương lên hắn nói:
- Lời này của ngươi dễ dàng để ta sinh ra những ý nghĩ khác về ông ta…
Hắc miêu bĩu môi nói với vẻ lưu manh:
- Không cần ngươi phải nói, ta muốn nói thật cho ngươi biết…
Tính cách con mèo này thật là thú vị, thận trọng đa nghi đôi khi lại rất là kiêu ngạo tính tình lại còn có vẻ như một đứa trẻ. Nhất là trước mặt Mạc Ngôn dường như nó rất khinh thường…
- Chuyện đêm đó là do kế hoạch của ta, ba mươi năm ta sẽ làm một lần đáng tiếc là đã thất bại trong gang tấc, vừa rồi ta đã nói qua rồi…
Hắc miêu thừa nhận nói.
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày nói:
- Ta biết là ngươi muốn tìm đường về nhà thế nhưng sao mà làm được có phải ngươi coi mạng người như cỏ rác hay không?
Hắc miêu khinh thường nói:
- Thứ nhất, những người kia là tự động đi đến cửa không có quan hệ gì đến ta. Thứ hai ta làm như vậy tuy là làm hại đến tính mạng của hai người nhưng xét trên tổng thể cũng có công lớn, dù đạo đức thế gian có thế nào thì với tu hành của bản thân ta vẫn không hổ thẹn với lương tâm.
Mạc Ngôn nói:
- Lời này của ngươi là sao?
Hắc miêu giải thích nói:
- Cứ cách 30 năm thủy triều trong lòng đất rất yếu, trong núi Hồ Lô có ma vật xuất hiện tuy số lượng không nhiều nhưng nếu cứ mặc kệ thì ít nhất cũng phải có mấy trăm người phải chết. Đêm hôm đó ta đã lợi dụng mạch nước ngầm đã dụ những ma khí này ra không chỉ là vì tìm được đường về nhà mà đồng thời còn tiêu diệt được tai họa ngầm. đúng vậy tên họ Trương kia có thể bị mất đi tính mạng nhưng trong mắt ta mất một người mà cứu được trăm người cho dù không tính nó là việc thiện nhưng chắc chắn nó cũng không phải việc gì ác.
Nghe xong những lời này Mạc Ngôn gật đầu xem như là đã chấp nhận.
Đây cũng không phải là hăn dễ tin mà là trước đó hắn và Đỗ Khuyết đã gălj hai ma vật hạ người, Tưởng Đại Dũng và Tưởng Trường Thủy là ví dụ
Hắc miêu có chút dừng lại nó thực khinh thường nói:
- Hơn nữam ngươi cho là tên họ Trương kia có cái gì tốt đẹp hay sao?
Mạc Ngôn nghe thấy vậy ngạc nhiên nói:
- Nhìn vào phẩm hạnh của Trương Trường Thanh đương nhiên y không có gì tốt đẹp nhưng sao ngươi biết?
Hắc miêu nói:
- Ta không biết y là người tốt hay người xấu nhưng nếu đã bị ma niệm ám ảnh thì thường cũng là người xấu nhất. Giống như chúng ta cùng tu hành, mục tiêu đầu tiên là khí huyết thịnh vượng và bản thân tương khế, hơn nữa có tu hành có cốt cách của thanh niên? Ma niện cũng thế chỉ cần có thế chọn nhất định nó sẽ chọn người có ma tính mạnh, người giả dối chứ tu hành như vậy nhất định đã được một nửa thành công sau này.
Lời của nó cũng không khó để lý giải nhưng đây là lần đầu tiên mà Mạc Ngôn nghe thấy vậy.
Nghĩ lại Trương Trường Thanh tuy rằng không phải là người tu hành nhưng bàn về phẩm chất so với đám người Sở Chấn Đường, Đỗ Khuyết, Thíc Viễn Sơn thì đúng là phù hợp cho ma niệm ham muốn.
- Thì ra mặt này còn có thể nói như thế, thụ giáo.
Mạc Ngôn thật lòng nói.
Hắc miêu thấy thế nó không khỏi đắc ý nói:
- Ta thấy thời gian người này tu hành không lâu lắm sau này có chỗ nào chưa hiểu cứ việc đến xin ta sẽ dạy cho…
Mặc Ngôn cười nói:
- Vừa mới nói ngươi béo, ngươi đã vội suyễn lên.
Hắc miêu không phục nói:
- Sao ta lại suyễn lên? nhiều nhất cũng chỉ là dạy đời thôi… Cơ duyên này người khác cầu cũng không được đâu. Tuy là ta không thực vừa mắt với ngươi nhưng mấy chục năm nay ngươi là người đầu tiên nói chuyện với ta không phải tiện thể khoe khoang đâu…
Mạc Ngôn bị nó nói câu người thanh niên không nhẹ nhưng nghĩ lại nếu luận về tuổi tác thì ngươi đúng là lão tiền bối.
- Được rồi, cái gì nên nói ta đã nói rồi, ngươi còn gì để hỏi không?
Hắc miêu thấy Mạc Ngôn không lĩnh tình, có có vẻ giận liền có ý dời đi.
Mạc Ngôn lắc đầu đang định nói nhưng trong lòng hăn lại nhớ ra chuyện gì đó nói:
- Đúng rồi, trong núi Hồ Lô còn có một con âm linh ngươi có biết không?
Mắt Hắc miêu sáng lên nói nói:
- Ngươi nói đến Tiểu Linh Mị?
Mạc Ngôn ngẩn ra:
- Linh Mị?
Hắc miêu nói:
- Đúng vậy, Linh Mị phàm là linh thể chỉ cần có thể sinh ra linh trí thì đều được gọi là Mị, ta đã chú ý đền Tiểu Linh Mị trong núi Hồ Lô từ lâu đáng tiếc cô ấy là linh thể người không có duyên đến gần chỉ làm kinh động cô ta.
Dừng lại một chút nó lại nói:
- Thời gian trước ta mải chuẩn bị cho phát ma khí trong lòng đất nên không để ý đến cô ấy… Không ngờ cũng trong khoảng thời gian này cô ấy lại biến mất, cũng không biết là đã đi đâu…
Nghe xong những câu này Mạc Ngôn không khỏi trầm ngâm.
Hắc miêu thấy hắn không nói câu nào nó không khỏi hồ nghi nói:
- Cô ấy mất tích không phải có liên quan đến ngươi đấy chứ?
Mạc Ngôn không trả lời nó mà hỏi:
- Cái gì mà người có đại phúc duyên?
Hắc miêu nói:
- Cái gọi là phúc duyên chính là số mệnh thâm hậu, quản nó dạng nghịch thiên- hảo sự ngươi đều có phúc còn nếu không sẽ đưa đến tai họa. Hoặc rõ ràng là chuyện xấu nhưng sau khi gặp được người có phúc thì chuyện xấu sẽ dần biến thành chuyện tốt.
Mạc Ngôn nói:
- Cái này của ngươi đích thực là duy tâm.
Hắc miêu nói:
- Duy tâm hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là nếu thực sự Tiểu Linh Mị ở trong tay ngươi thì ta khuyên ngươi là tốt nhất nên thả cô ấy ra.
Hắc miêu cũng không phải là không thông minh nó thấy Mạc Ngôn trầm ngâm không nói nên cũng mơ hồ đoán ra cái gì đó.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi không cần phải thế, ta nói thật cho ngươi biết Tiểu Linh Mị kia đúng là đang ở trong nhà ta. ồ, đúng rồi, bây giờ cô ấy có một cái tên dễ nghe hơn tên là Vân La… Ngươi cũng có thể gọi cô ấy là Mạc Vân La.
Trong núi Hồ Lô có một nơi cổ danh gọi là Vân La, Hắc miêu cũng không lạ gì cái tên này nhưng nó vẫn trừng mắt kinh ngạc nói:
- Cô ấy đúng là đã bị ngươi bắt sao?
Dừng lại một chút nó lại thấy không đúng nói:
- Không đúng, không đúng… Ngươi họ Mạc, cô ấy cũng họ Mạc. Nói như vậy chính là ngươi đã cho cô ấy cái tên… lẽ nào cô ấy can tâm tình nguyện để ngươi thu phục?
Trăm mối trong lòng Hắc miêu cũng không có cách giải…
Tính đúng thời gian, vậy khi Tiểu Linh Mị mất tích nếu từ trước đến nay đều ở chỗ hắn cỉ cần hắn không phải là người có đại phúc như trong truyền thuyết thì tướng mạo lúc này phải có dấu hiệu xói mòn. Huống hồ hắn còn tự tiện đặt tên cho Tiểu Linh Mị hơn nữa lại còn gọi theo họ của mình trói hai số mệnh này với nhau với số mệnh của Tiểu Linh Mị chỉ cần số mệnh của người này hơi kém một chút thì hẳn hắn đã sớm bị cô ấy làm cho khắc chết rồi chứ?
Hắc miêu tập trung quan sát Mạc Ngôn cũng không thấy hắn có dấu hiệu đoản mệnh.
- Chẳng lẽ đúng là người này có đại phúc duyên?
Trong lòng Hắc miêu không khỏi áy náy.
Dù là người hay yêu quái, đều có tâm lý ôm đùi cho dù là bình tĩnh hay kiêu ngạo như Mạc Ngôn thì cũng không ngoại lệ khác nhau ở chỗ thế gian này không ai đáng để hắn ôm đùi mà thôi. Nếu có một ngày người tả đạo từ trên trời giáng xuống hắn tất nhiên sẽ phải khóc, cũng không cần biết là người này có biết hay không tóm lại là trước khi đối phương ôm đùi .
Mạc Ngôn không thể ngoại lệ còn Hắc miêu lại càng như vậy.
Nó nghĩ thầm luôn tìm đường về nhà. Nó thấy nếu cùng đường với người có đại phúc mượn ít hậu phúc duyên thì nhất định sẽ làm lên thành công.
- Vậy Tiểu Linh Mị bây giờ có khỏe không?
Hắc miêu mở to mắt ngữ khí có vẻ nhỏ nhẹ hỏi.
Lúc này, nó chưa thể khẳng định Mạc Ngôn có phải là người địa phúc trong truyền thuyết hay không nhưng muốn làm rõ vấn đề này cũng không khó lắm chỉ cần nhìn trạng thái của Tiểu Linh Mị là biết. Nếu lúc này trạn thái của Tiểu Linh Mị cao thì đủ để nói lên Mạc Ngôn là người đại phúc
Mạc Ngôn nói:
- Ngươi thực sự quan tâm đến cô ấy sao?
Hắc miêu gật đầu nói:
- Tuy cô ấy không biết sự tồn tại của ta nhưng ta đã chứng kiến cô ấy lớn lên từng ngày đương nhiên là có quan tâm.
Mạc Ngôn nói:
- Hiện tại cô ấy rất tốt, có ăn, có uống, có chơi hơn nữa cũng đang ngưng tụ thành thực thể…
Hắc miêu là truyền thưà của Vân La đạo cung đương nhiên là có kiến thức sâu rộng, nghe thấy vậy nói không khỏi ngạc nhiên:
- Ngưng tụ thành thực thể? Chẳng lẽ… Ngươi để cho cô ấy luyện hóa bằng máu của ngươi?
Mạc Ngôn nói:
- Có vấn đề gì sao?
Hắc miêu trợn mắt lên một lúc lâu cũng không nói lên lời…
Thực là không có thiên lý, người này một bụng xấu không ngờ lại là người có đại phúc duyên… Số mệnh thì thôi đằng này còn cho cả máu mình cho Tiểu Linh Mị, đánh đồng sinh tử tương liên, căn nguyên tương khế! Nếu đổi lại là người khác, cho dù là có đại phúc duyên thì cũng sẽ bị cô ấy liên lụy biến thành một khối xương khô. Có thể khen ngược hắn, lúc này số mệnh hắn không chỉ có đậm hơn mà còn được kéo dài đúng không không có thiên lý!
Hắc miêu ghen tỵ nhìn về phía Mạc Ngôn có lời chua cay không nói
Nhưng tâm trạng này cũng chỉ trong giây lát
Ngay sau đó, nó đã chuyển đổi tâm trạng, nó tính xem là sao có thể quan hệ tốt với người này để được chia một phần phúc duyên của hắn…
- Ta… Ta nghĩ ta với ngươi hãy về thăm cô ấy, có được không?
Hắc miêu biết vâng lời, so với sự kiêu ngạo lúc trước thì nó đã ngoan hơn nhiều.
Mạc Ngôn thấy lạ cũng không ngờ là Hắc miêu này bống nhiên lại sinh ra tâm trạng ôm đùi. Cái này không phải là hắn không đủ cảnh giác mà thực sự hắn không có tốt bụng đến mức ấy, nghĩ đến chỉ cần hổ trấn động, quản nó mèo đen mèo trắng thì sẽ dâng đầu bái lền.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 285: Lạt mềm buộc chặt
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
- Ngươi và ta cũng về thăm cô ấy?
Mạc Ngôn hỏi.
Hắc Miêu gật đầu lấy giọng nói:
- Có được không?
Mạc Ngôn nói:
- Không thành vấn đề, cô ấy vốn là người cô độc có ngươi trò chuyện cũng không tồi đâu.
Hắc Miêu hưng phấn nói:
- Bây giờ, chúng ta đi thôi.
Sau khi Hắc Miêu gặp Vân La, một linh một miêu đều rất vui vẻ.
Lúc đầu Vân La chỉ cảm thấy đơn giản là con mèo này rất đáng yêu, sau đó chính cha cô nói nó là một lão yêu tự nhiên cô lại thấy có cảm giác thân thiết. Đây gọi là ngưu tầm ngư mã tầm mã, một linh một miêu tuy không cùng đồng loại nhưng trong thế giới thống trị mà nói chúng hoàn toàn có thể cùng một loài. Bởi vậy một linh một miêu vừa mới gặp mặt dĩ nhiên là chúng cảm thấy thân thiết. Huống hồ Hắc miêu đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Vân La lớn lên từng ngày. Chẳng qua nó tự nghĩ duyên phúc mình mỏng lên không dám hiện thân mà thôi…
Hắc Miêu thì càng thấy vui mừng.
Nó nhìn thấy Vân La ngay cả hình ảnh hư ảo cũng không duy trì trong một thời gian dài, nó sắp trưởng thành ngưng tụ thành một thực thể tồn tại. Không còn nghi ngờ gì nữa nó đã xác định Mạc Ngôn chính là người đại duyên phúc trong truyền thuyết, như lời của tiểu thuyết gia số mệnh của người này chính là số mệnh được định đọat trước.
- Dựa vào cây đại thụ này hóng mát, ta phải nghĩ cách ở lại mới được…
Tuy Hắc Miêu kiêu ngạo nhưng tuyệt đối nó là người của chủ nghĩa thực dụng, ánh mắt nó chớp liên hồi nó đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể ở đại được tiểu viện này.
Nhưng nó cũng biết dục tốc bất đạt, nửa tiếng trước vừa mới từ chối người ta mà bây giờ lại muốn ở lại kẻ ngốc cũng đoán ra đây là chuyện khó làm.
- Có câu lạt mềm buộc chặt, muốn ở lại đầu tiên cũng không nên thái quá tiếp theo là phải ghi điểm với Tiểu Vân La…
Hắc miêu thầm hạ quyết tâm, sau khi nói chuyện với Tiểu Vân La rồi nói tạm biệt với Mạc Ngôn nó nhẹ nhàng lướt đi.
Nó cực kì tự nhiên không có nửa phần lưu luyến khiến cho Tiểu Vân La thấy phiền muộn về vị khách này…
- Chị Sơn Nhuyệt vì sao chị lại không muốn ở lại đây? Chẳng lẽ chị không thích em sao?
Vân La nhớn mày lên vẻ mặt buồn bã.
Mạc Ngôn cũng không bàng quan với cuộc nói chuyện của bọn họ khi nghe thấy vậy hắn không khỏi kinh ngạc nói:
- Con gọi cô ta là gì?
- Chị Sơn Nguyệt ạ.
Vân La nói:
- Cô ấy nói cho con biết, lúc cô ấy sinh ra mặt trăng đang lên đỉnh núi cho nên mới có cái tên này.
Sơn Nguyệt?
Cái tên này trái lại nghe cũng không tồi… Mạc Ngôn gật đầu nhìn Hắc miêu dời đi cười nói:
- Con gái, không cần lo lắng, cha cam đoan, nhiều nhất cũng chỉ một hai ngày nữa là cô ấy sẽ tìm đến chơi đùa với con.
Vân La nói:
- Cha, cha nói thật không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đương nhiên là thật chứ… Cô ấy ngay cả tên mình cũng nói cho con biết, thì chính là đã tính làm bạn với con sao lại không thích con được? hơn nữa cha vẫn chưa đãi ngộ từ con mới biết được tên của cô ấy.
Vân La vui mừng trở lại nói:
- Như vậy thì tốt quá!
Mạc Ngôn cười cười cũng giống như Vân La tìm được bạn chơi vậy.
Nếu đổi Hắc miêu là người khác đương nhiên là Mạc Ngôn sẽ đồng ý cho Vân La tiếp xúc nhưng hắn nhìn thấy được thực ra Hắc miêu này ngoài một chút kiêu ngạo ra thì tâm tư nó cũng đơn giản vô cùng. Hoàn toàn mới chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, có chút ngây thơ, còn hơi có âm mưu nữa.
Thực ra với sự không khéo của Mạc Ngôn sao hắn lại không nhìn ra Hắc miêu kia có tâm tư đi nhưng thực ra là muốn ở lại.
Chẳng qua, hắn cũng không biết thực sự mục đích của nó là gì hay chỉ đơn thuần là thích Tiểu Vân La hay là gải vờ cảm giác cô độc.
Đương nhiên là Hăc miêu cũng thích Vân La cũng xuất phát từ sự thật lòng nhưng thiên tính của họ nhà mèo không thể ở đâu trong một thời gian dài được.
Sau khi Hắc miêu dời đi cùng với chuyện của núi Hồ Lô và Vân La đạo cung, co bản là tố cáo một giai đoạn.
Hai ngày sau đó, Đỗ Khuyết, Thích Viễn Sơn và bọn Trương Trường Thanh đã bị phóng thích.
Đỗ Khuyết được thả hoàn toàn là nhờ vào Mạc Ngôn.
Còn sở dĩ Thích Viễn Sơn được thả nhanh như vậy theo sự phán đoán của Mạc Ngôn y và cục quốc thổ có thương lượng nào đó. Còn về phần Trương Trường Thanh hẳn là có quan hệ đến thân phận của y. Dù có nói thế nào thì y cũng đã từng buôn bán với A tỉnh, vô duyên vô cớ biến mất trong nhiều ngày đã thầm gây lên nhiều sóng gió. Nếu không phải là cục quốc thổ đã thông báo với Trương gia bố trí, tin rằng các tạp chí sẽ rất thích đưa tin về chuyện này. Ngoài ra Trương Trường Thanh cũng không phải là tu sĩ liên lụy đến chuyện này cũng bởi vì những nhân tố ngẫu nhiên. Cục quốc thổ thấy không cần phải tiêu tốn sức lực cho người này. Bởi vậy, sau khi y tỉnh đến ngày thứ 3 đã được đưa ra khỏi căn cứ.
Đỗ Khuyết, Trương Trường Thanh, Thích Viễn Sơn đều là những người đầu tiên được phóng thích.
Mạc Ngôn trước tiên phải biết được tin tức này.
Vì thế hắn đã gọi 2 cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho Đỗ Khuyết dặn dò ông ta nghỉ ngơi một chút sau khi tĩnh dưỡng lại tinh thần sẽ nói chuyện. người thứ 2 hắn gọi điện chính là cho Tô Cận đang xuất cảnh cần phải thông báo cho cô ấy biết Thích Viễn Sơn đã được thả.
Tô Cận tỏ vẻ cảm ơn đợi sau khi cô về Uyển Lăng sẽ cùng với Thích Viễn Sơn đến cảm ơn nhưng cô vừa mới nói đã bị Mạc ngôn khước từ…
- Thích lão đầu lần này xem như không ăn trộm được gà lại còn mất nắm gạo, không có được đan thư lại còn bị cục quốc thổ treo hào, coi như phát huy sức lực dư thừa đi…
Sau khi cúp điện thoại,, Mạc Ngôn không khỏi cười khổ.
Chỗ cục quốc thổ cũng không phải là mặc cho người khác tùy tiện ra vào. Hắn tin Thích Viễn Sơn được phóng thích nhanh như vậy nhất định là đã kí thỏa thuận bán mình.
- Tuy vào cửa công môn như biển nhưng có thân ở công mon tu hành thuyết pháp… Thích lão đầu ngươi cứ phát huy nhiệt lượng dư thừa đi vậy xem như là chuộc lại lỗi lầm trước kia.
Mạc Ngôn cũng không có cảm tình gì với Thích Viễn Sơn. Lúc này hắn khó tránh khỏi được cảm giác vui mừng khi người khác gặp tai họa.
- Xuất hiện đi, đừng có né ở nơi đó…
Sau khi Mạc Ngôn đút điện thoại vào túi hắn liền xoay người nhìn về phía phòng khách…
Vừa dứt lời Hắc miêu đã hiện lên trong tầm mắt của hắn.
- Rõ ràng là vừa rồi ngươi không mở ý thức bản ngã, hơn nữa ta cũng đã thu lại hơi thở mà sao ngươi vẫn biết ta ở ngoài cửa?
Hắc miêu nhiêng đầu nhìn với vẻ nghi hoặc.
Mạc Ngôn cười to nói:
- Đúng là con mèo ngốc… nhìn xuống chân của ngươi đi.
Hắc mêi vừa cúi đầu nhìn xuống đã thấy cơ thể mình bị ánh mặt trời chiếu bóng xuống đất, nó xấu hổ hận là không có cái lỗ nào để lao đầu xuống…
Cũng may là Vân La xuất hiện đúng lúc giải trừ cho sự xấu hổ của nó.
- Chị Sơn Nguyệt, quả nhiên là chị đến tìm em…
Vân La chạy ào tới tinh thần rất vui vẻ.
Hắc miêu trừng mắt nhìn nghiêm nghị nói:
- Vừa khéo chị đi qua đây nên tiện thể ghé thăm em một chút…
Nghe xong những câu này, Mạc Ngôn cười lắc đầu Hắc miêu này đúng là vẫn kiêu ngạo.
- Chị Sơn Nguyệt. chúng ta ra hậu viện chơi đi, lần trước cá trong hồ gặp được chị đều sợ đến mức lẩn hết xuông đáy. Em đã giáo huấn cho nó một trận, đảm bảo là lần náy sẽ không như vậy nữa đâu, hừ hừ đứa nào mà còn trốn xuống đáy nữa chúng ta sẽ ăn thịt ngay!
Vân La kéo Hắc miêu cạy ra hậu viện.
Hắc miêu bất đắc dĩ nói:
- Đừng vội, Vân La để chị nói chuyện với cha em mấy câu đã…
Mạc Ngôn cười nói:
- Không có chuyện thì không lên tam bảo, ngươi đến là vì chuyện của Trương Trường Thanh?
Hắc miêu gật đầu nói:
- Y đã ra rồi, ta đặc biệt đến thông báo cho ngươi một tiếng. nhưng nghe khẩu khí của ngươi hẳn là đã biết chuyện này…
Vừa rồi cô ta còn mới nói là đi qua mà giờ lại nói là đặc biệt đến cửa, lời nói trước sau đều mâu thuẫn. nhưng Mạc Ngôn đã sớm hiểu tính tình của cô ta kiêu ngạo hắn cũng lười vạch trần liền gật đầu níu:
- Tiếp theo ngươi định làm gì?
Hắc miêu nói:
- Còn có thể làm sao, đương nhiên là theo dõi y thôi…
Dừng lại một chút nó nói:
- Ta đã gieo ấn kí trên người y, ít nhất là trong vòng một năm y không thể phát hiện ra. Nhưng nhưng linh thức của ta không bằng ý thức bản ngã của ngươi. Ma niệm trong cơ thể y sẽ dần thức tỉnh hơn nữa sẽ phát hiện ra ấn kí. Cho nên ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện…
Mạc Ngôn nói:
- Ngươi là muốn ta dùng ý thức bản ngã thay thế ấn kí của ngươi?
Hắc miêu gật đầu nói:
- Có được không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Không thành vấn đề nhưng ta vẫn nói câu kia ngươi dùng cái gì để cảm tạ ta?
Cuối cùng cũng đợi những câu này của ngươi… Hắc miêu mở trừng hai mắt trong lòng thì đắc ý nhưng ngoài miệng thì lại nói:
- Tiếp cận Trương Trường Thanh chẳng khác nào trú trong liễ đạo kho báu, đây đối với ngươi cũng có lợi! ta thực sự không rõ tất cả mọi người đều là vì chuyện có lợi, ngươi vì cái gì mà không chịu bỏ ra một chút sức lực?
Mạc Ngôn cười nói:
- Nói như vậy, hình như ta có lòng tham không đáy thì phải?
Hắc miêu thở dài nói:
- Bây giờ ngươi mới biết sao?
Đây gọi là chín quá hóa nẫu, cô ta sợ Mạc Ngôn bỗng nhiên đồng ý không hoàn trả vì thế không đợi Mạc Ngôn mở miệng, cô ta đã nói:
- Thôi, thôi, cái gọi là giang sơn dễ đổi, đánh chết không chừa, gặp ngươi như vậy ta còn có thể yêu cầu những thứ gì xa vời đây? Nói đi, lần này là ngươi cần cái gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Mạc Ngôn còn chưa nói, Vân La đã vui mừng nói:
- Chị Sơn Nguyệt, chị ở lại đây nhé…
Sau khi Hắc miêu lục đục một phen, Hắc miêu ở lại 36 hào viện trở thành một con linh miêu thủ vệ.
Lần này Mạc Ngôn cũng thấy vui, từ đó không chỉ Vân La có bạn mà thực ra cũng chẳng khác gì cho mình và Vân La có đồng đạo.
Nhất là Vân La, cô là âm linh thân thể, cái gọi là tu luyện thực ra là một bản năng thiên phú.
Còn Mạc Ngôn từ người truyền thừa trong tả đạo về tu luyện linh thể cũng có nói được sơ qua, hệ thống cũng chưa hoàn chỉnh bởi vậy hắn rất khó chỉ đạo cho Vân La tu luyện.
Nhưng Hắc miêu tới cũng thật là tốt đã giúp hắn giải quyết vấn đề này.
Hắc miêu tuy là yêu quái nhưng dù sao cũng đến từ Vân La đạo cung, từ nhỏ đã là truyền thừa chính thống của đạo gia. Một truyền thừa như vậy chính là một bộ phân trụ cột cũng không chuyên nghiệp cực hạn mà là một loại hệ thống bàng đại hào chặt chẽ. Cái này giống với tiểu học và trung học bất kể là địa lý, văn học, hóa học, đều là những ngành học trụ cột có đề cập đến.
Hắc miêu từ nhỏ đã tiếp thu laoị truyền thừa phức tạp, khổng lồ này, tuy tất cả đều là sở trưởng của nó nhưng so với Mạc Ngôn thì nó cũng cao minh hơn nhiều lắm.
Có Sơn Nguyệt chỉ điểm, Mạc Ngôn có thể chuyên tâm lo luyện hóa bội sức mà không cần quan tâm đến tu luyện của Vân La.
Bởi vì ba phương đều có nhu cầu, thời gian gần một ngày, Hắc miêu Sơn Nguyệt đã sát nhập vào 36 hào viện.
Trên thực tế nếu không phải cái tính kiêu ngạo của co ta thì đã sáo nhập vào 36 hào viện từ mấy hôm trước và trở thành một thành viên trong đó rồi. Đâu cần lần này phải đi gây sức ép… Mạc tiên sinh, theo lý thuyết, ta đã nên bái kến từ mấy hôm trước, cũng là cảm cái ơn cứu mệnh của ngươi nhưng nhiều chuyện quấn lấy thân, không buông đến tận bây giờ thực sự là vô cùng có lỗi.
Trong phòng khác 36 hòa viện, Sở Chấn Đường ngồi trên ghế salon, nói lời xin lỗi.
Bên cạnh ông ta là Sở Ngọc ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt
Dễ nhận thấy bình thường cô ta có vẻ hơi tùy tiện, trước mặt Sở Chấn Đường lại bày ra một bộ dạng khác rất ngoan ngoãn.
Sở Chân Đường mang Sở Ngọc đến bái phỏng cũng là có ý nếu không sẽ rất thất lễ.
- Trưởng phòng Sở khách sáo quá…
Mạc Ngôn cưới nói:
- Chẳng qua là gặp đúng dịp, chứ chưa nói đến ơn cứu mạng.
Sở Chấn Đường cười nói:
- Mạc tên sinh đúng là người khiêm tốn, không muốn nghe nghiều đến chữ ơn, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa. Cái gọi là đại ân bằng lời không thể cảm tạ hơn, chuyện này Sở mỗ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.
Mạc Ngôn chợt nhớ ra một chuyện nói:
- Muốn tạ ơn, có một việc đúng là ông có thể giúp ta.
Sở Chấn Đường nói:
- Vậy sao, Xin Mạc tiên sinh cứ nói thẳng, chỉ cần Sở mỗ có thể làm được thì tuyệt đối không khước từ.
Mạc Ngôn muốn nói chuyện này thực ra trong lòng đã cân nhắc chẳng qua là thời cơ chưa tới hơn nữa việc này có phiền toái nhỏ cho nên mới chưa nói…
- Chuyện là như vậy, khoảng thời gian trước tôi thu nhận và giúp đỡ một tiểu cô nương, năm nay đã 6 tuổi là cô nhi cũng không có hộ tịch tôi muốn trưởng phòng Sở giúp chuyện này.
Sở Chấn Đường nghe thấy vậy không khỏi ngẩn người ra.
Nhập quốc tịch, chuyện này đối với người thường mà nói có thể phiền toái hơn nhiều nhưng với thân phận của Mạc Ngôn thì không cần đến mình giúp chứ nhỉ?
Mạc Ngôn nhìn ông ta không giải thích cười nói:
- Tuy chuyện này không khó nhưng theo con đường chính quy khó tránh việc phải tìm căn nguyên, nguồn gốc thậm chí sẽ để lại một tai họa ngầm. Tóm lại, tôi không muốn cho người khác biết về lai lịch của đứa trẻ này, càng không muốn người ta đi truy xét lai lịch của nó. Cho nên, cũng chỉ có thể nhờ Sở trưởng phòng giúp đỡ.
Sở Chấn Đường mặc dù là người của cục quốc thổ nhưng cũng là hậu duệ đạo môn, nghe xong những câu này lập tức hiểu ngay. E rằng tiểu cô nương kia không phải là người bình thường, nếu không đâu cần chạy đến nhờ cậy mình?
Với ông ta mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí không cần cô gái lộ diện chỉ cần biết danh tính, tuổi và ảnh chụp là có thể sắp xếp mà không lộ ra thân phận thật.
- Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi, nhân tiện Mạc tiên sinh bây giờ có ảnh của đứa trẻ ấy không cho tôi, lâu nhất chỉ ngày kia là tôi có thể làm xong.
Sở Chấn Đường vui vẻ đồng ý, không một chút dài dòng, đồng thời ông ta cũng không có hỏi những gì không nên hỏi.
- Trưởng phòng Sở, cái này đúng là phải cảm ơn ông.
Mạc Ngôn cười cảm ơn, Vân La ngưng thần nghe thấy cuộc đối thoại này trong phòng khách bống nhiên vui mừng nhướn mày nói:
- Chị Sơn Nguyệt, em sắp có thân phận rồi.
Hắc miêu Sơn Nguyệt bũi môi nói:
- Cũng chỉ là thân phận thôi… Hơn nữa làm người có gì mà thú vị?
Vân La trợn hai mắt lên nói:
- Rất thú vị chứ chị Sơn Nguyệt, chẳng lẽ chị không muốn làm người sao?
Hắc miêu khinh thường nói:
- Chị không thấy lạ.
Vân La nhíu long mày nói:
- Chính là, cảnh giới tăng lên, chị Sơn Nguyệt một ngày là có thể tu hành thành nhân thân.
Nhân thân.
Hắc miêu Sơn Nguyệt trong mắt bỗng xẹt qua một tia buồn rầu.
Vân La thấy ánh mắt của cô ta có vẻ không đúng nói:
- Chị Sơn Nguyệt, em đã nói bậy sao?
Hắc miêu Sơn Nguyệt nhẹ lắc đầu, nhìn qua phòng khách bỗng nhỏ giọng nói:
- Nói cho em một bí mật, nhưng không được nói cho tên kia nghe.
- Không nói cho cha sao?
Vân La liền cảm thấy thú vị, nó gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Được, được… Chị Sơn Nguyệt mau nói ra bí mật đi, em nhất định sẽ không nói cho cha đâu.
Hắc miêu Sơn Nguyệt lại nhìn về phía phòng khách, xác định Mạc Ngôn không thể xuất hiện vào lúc này liền nín thở ngưng thần mở thức hải nguyên thần ra.
Dù là yêu tu hay người tu, sau khi mở thức hải vốn ý thức của nguyên thần đều lấy thân thể làm gốc.
Ví dụ như vốn ý thức của Mạc Ngôn, là bộ dạng của một tiểu hòa thượng, mặt mày thanh tú vô cùng đáng yêu.
Theo lý thuyết, Sơn Nguyệt vốn là mèo vốn ý thức của nó phải có hình con mèo mới đúng nhưng lúc này trong nguyên thần thức hải lại hiện ra hình một cô gái.
Cô gái này khoảng chừng 15,16 tuổi vẻ mặt sắc xảo, ngây thơ, không có vẻ gì là giống một cô gái phiêu bạt và thanh lệ.
Vân La ngơ ngác nhì rồi lè lưỡi, cô bé nhăn mặt ha ha nói:
- Chị Sơn Nguyệt… Chị không phải là miêu yêu sao?
Cô gái cau mặt nói:
- Chị không phải là miêu yêu gì đâu là chị lừa cha em đó.
Vân La suy nghĩ, nhìn cô gái ngưng thần, tiếp tục là đờ người ra cô bé cắn ngón tay, lẩm bẩm nói:
- Chính là, chính là…
Một phút đồng hồ sau, nguyên thần cô gái trở về thức hải, còn Hắc miêu thì mở to hai mắt chìa móng vuốt xoa đầu Vân La cười hì hì nói:
- Thấy ngu chưa? Tiểu nha đầu?
Vân La thành thực gật đầu nói:
- Đúng là choáng váng… Chị Sơn Nguyệt, rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?
Hắc miêu Sơn Nguyệt thở dài nói:
- Chuyện này dài dòng lắm, hơn nữa còn có chút quan ải chị nghĩ chưa thôn, đây cũng là nguyên nhân chính chị luôn muốn về nhà. Được rồi, Vân La em không cần hỏi lại một ngày nào đó chị suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ nói cho em biết.
Vân La dùng sức gật đầu nói:
- Chị Sơn Nguyệt, chị nhất định phải suy nghĩ cẩn thận hơn nữa cũng nhất định phải tìm được đường về nhà.
Hắc miêu Sơn Nguyệt cười nói:
- Cảm ơn em… nhân tiện nói cho em nghe một bí mật nhỏ, thực ra Sơn Nguyệt là tên của bộ tộc còn tên thật của chị là Sơn Nguyệt Mộc Cận.
Sở Chấn Đường cũng không ở lâu trong tiểu viện 36, khoảng nửa tiếng sau ông ta mang theo Sở Ngọc dời đi.
Hôm nay ông ta đến thăm chủ yếu là để cảm tạ Mạc Ngôn, nhân tiện là cho mối quan hệ thêm gần gũi, sau khi đạt được mục đích này một câu dư thừa ông ta cũng không nói.
Thực tế về chuyện của Tiểu Vân La, lúc này trở lên có chút màu nhiệm thậm chí là nhạy cảm.
Nguyên nhân vô nó có thể khái quát trong một câu, tất cả đều là họa của đan thư gây ra.
Đỗ Khuyết, Trường Trường Thanh, Thích Viễn Sơn cũng đều vì đan thư mà đến. ý đố của Sở Chấn Đường tuy đa phần là vì nhân tố công vụ nhưng thân là tu sĩ há ông ta lại không nhìn thấy đan thư?
Ngoài ra, Thíc Viễn Sơn bị người của cục quốc thổ một mẻ lưới bắt hết tin tức về đan thư cũng không thể né tránh mà bắt đầu tung ra không chỉ giới hạn trong hậu duệ đạo môn.
Đối mặt với sự hấp dẫn của Trường Sinh, tu sĩ không thể cự tuyệt người thường lại càng không thể cự tuyệt…
Cho nên, lúc này lấy Phương Chính, Sở Chấn Đường cầm đầu và Thích Viễn Sơn hiệp thương thì đan thư này có thể gọi là nhạy cảm.
Tóm lại về chuyện của đan thư, trước mắt là đã có một giai đoạn tố cáo, nhưng xung quanh nó như một mạch nước ngầm bắt đầu khỏi động. Hơn nữa, nó không chỉ giới hạn hậu duệ đạo môn mà ngày càng có nhiều người tham dự vào.
Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, chuyện này đã hoàn toàn chấm dứt. Những người khác làm thế nào, nghĩ thế nào cũng không có liên quan gì đến hắn…
Hai ngày nay, hắn luôn cố gắng luyện hóa bội sức, hy vọng có thể nhanh tiến vào thế giới bên trong kia.
Nhưng hành sự cho đến giờ đều mài nước cối xay, dùng gió tấn công.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 287: Hung án vườn trường
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Mạc Ngôn vốn tưởng rằng chỉ cần thời gian cho phép thì mình có thể tập trung tinh thần luyện hóa bội sức thành công nhưng đến nửa thời gian hắn lại phát hiện cần dừng lại nghỉ ngơi một chút…
- Người này sợ, không phải điên rồi sao?
Trong hậu viện, Hắc miêu nhìn thấy bội sức trước ngực Mạc Ngôn nói:
- Cuối cùng thì bảo bối không được, ngươi không tiếc máu để tế luyện nó? Người này đúng là một kẻ điên. Máu huyết là gốc rễ của con người, trong khoảng thời gian ngắn mà tiêu hao nhiều máu như vậy không sợ tổn hại đến căn cơ sao?
Hai ngày nay, lúc Mạc Ngôn luyện hóa bội sức cũng không có ý cố tình né tránh cô ta.
Lần này Hắc miêu vẫn một lòng hưởng thụ, đối với Mạc Ngôn mà nói cũng có tin tưởng cô ta, cũng bởi vây hằng này thấy hắn lấy máu luyện hóa bội sức cô cũng không nhịn được nhắc nhở.
Mạc Ngôn khó được mội cái duỗi lưng cười nói:
- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, thực ra không cần ngươi nói ta cũng biết phải nghỉ ngơi…
Hắc miêu nói:
- Bội sức này của ngươi rốt cục là bảo bối gì vậy?
Mạc Ngôn cười nói:
- Một cánh cửa thông sang một thế giới khác…
Nhưng lời này nếu lọt vào tai người khác thì nhất định là họ sẽ không hiểu ra sao cả, Hắc miêu cũng kinh ngạc nói:
- Ngươi nói… nó là một động thiên pháp sao?
Lập tức cô quyết đoán lắc đầu nói:
- Không thể, Vân La đạo cung là một thượng cổ vật còn không hơn một động thiên pháp bảo, bội sức của ngươi lại càng không thể.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ta chưa nói nó là động thiên pháp bảo, rốt cục nó là dạng gì thực ra ta cũng không biết.
Những lời này không phải đều là trống rỗng…
Mãi đến lúc này, hắn cũng chưa thể xác định rốt cục nó là dạng như thế nào?
Động thiên pháp bảo?
Có khả năng… nhưng động thiên pháp bảo tồn tại trong không gian, thực ra chỉ là một thế giới vùng biên, không giống thế giới kia là một thế giới độc lập có đủ thứ. Nếu không thì đã không cần đến động thiên vì danh?
Thêm nữa, trong biên giới của động thiên pháp bảo là hư vô, nói cách khác nó là một thế giới độc lập tồn tại trong không gian. Có thế nuôi được vạn vật trong trời đất, có thể dùng để tu hành, cũng có thể làm nhà để sống được.
Nhưng trong đó nửa thật nửa giả, chỉ linh thể sinh hoạt từ góc độ này mà nói cấp bậc của nó thua xe động thiên pháp bảo. nhưng nói có thể thăng cấp, không những lên được thế giới thật mà còn có sông có núi, có biển! Từ điểm này mà nói trong tiềm lực thăng cấp của nó còn tốt hơn cả động thiên pháp bảo.
- Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ về nguốc gốc của nó nữa…
Mạc Ngôn nhìn trogn mắt Hắc miêu cười nói:
- Chờ khi ta luyện hóa nó xong sẽ mời người vào làm khách.
Kiến thức của Hắc miêu có thể cao hơn hắn, nếu cô chịu đi biết đâu lại nhìn ra manh mối gì.
Hắc miêu bĩu môi nói:
- Ta không vào đâu, ai mà biết được trong đó có cái gì, chỗ quỷ quái?
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi sợ?
Đương nhiên là Hắc miêu sẽ nói:
- Người đúng là một bụng xấu, đương nhiên là ta sợ…
- Cha không phải là người xấu đâu… chị Sơn Nguyệt, không được nói cha như vậy.
Vân La chơi đùa bên bờ ao nghe thấy những lời này liền phản bác bênh vực kẻ yếu.
Hắc miêu với bộ mặt tháo chạy nói:
- Chị sai rồi, chị sai rồi…Hai phụ nữ cãi nhau
Vân La nghiêm túc nói:
- Chỉ cần chị không nói bậy, thì người ta không cãi nhau với chị đâu
Mấy ngày nay, Đỗ Khuyết ở ngoại ô Uyển Lăng trong phòng nhỏ cây trái dường như không thể nhủ được ngon giấc.
Ông ta một mực chờ điện thoại của Mạc Ngôn nhưng mãi cũng không thấy cuộc điện thoại này.
- Chẳng lẽ bên Mạc tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?
- Không đâu, không đâu, hắn đích thực là một tu sĩ đạp phá thiên quan, ngay cả hiểm cảnh hồ Tiên Nữ cũng không là gì, nói đi nói lại không thể xảy ra chuyện gì được?
- Hay là hắn đã tìm được người luyện đan thư tốt hơn mình rồi?
Đỗ Khuyết suy tính thiệt hơn, tinh thần không định trong đầu toàn là chuyện về đan thư…
Cũng không thể trách được ông ta lại lo âu như thế. Chuyện thế gian này đã không muốn nhiều. Quan trọng nhất là chuyện về đan thư không phải cứ chạm vào là được mà cần phải có thời gian thu thập dược liệu, luyện đam, nuôi đan. Cần phải có thời gian bào chế, ông ta thực sự lo lắng cho tuổi thọ của mình thật là không thể đợi một ngày đan thư luyện thành sao?
Mấy hôm nay dường như ông ta không có làm việc gì mà chỉ chằm chằm nhìn vào cái điện thoại.
Cũng may là Mạc Ngôn không để cho ông ta phải đợi lâu, bốn ngày trước đã có cuộc điện thoại. Rốt cục đã nhận được điện thoại của Mạc Ngôn.
- Đúng, đúng, tôi đã tìm được chỗ luyện đan. Ngay trong rừng ở ngoại ô thành phố, chỗ đó cũng hẻo lánh, yên lặng, không sợ người ngoài quấy rầy.
- Được, được, tối sẽ qua ngay…
Sau khi nhận được điện thoại của Mạc Ngôn, Đỗ Khuyết chạy ngay đến 36 hào viện, lúc này ông ta mới biết thì ra Mạc Ngôn ở dưới chân núi Hồ Lô.
Mạc Ngôn tiếp đãi Đỗ Khuyết trong hậu viện.
Vừa vào đến tiểu viện Đỗ khuyết đã cảm nhận được thiên địa linh khí ở nơi này nôngd đậm hơn những chỗ khác.
Ông ta vừa vui mừng, vừa nói:
- Mạc tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, hình như linh khí thiên địa ở chỗ này đậm hơn bên ngoài rất nhiều.
Mạc Ngôn nói:
- Lão Đỗ cũng cảm thấy à? Đúng vậy, thiên địa linh khí trong này gấp đôi bên ngoài… Nhưng, đối với những tu sĩ như chúng ta mà nói, mới chỉ tăng như vậy cũng không có gì lớn trừ phi độ dày của nó gấp bội hơn nữa may ra mới đủ dùng.
Đỗ Khuyết lại nói:
- Mạc tiên sinh, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lời này của ngài đúng mà cũng không đúng.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Lời này làm sao?
Đỗ Khuyết hưng phấn nói:
- Cùng với tu hành mà nói, điểm ấy linh khí đúng là không có nhiều tác dụng nhưng nếu dùng để luyện đan thì thật có ích. Có được linh khí thiên địa tăng gấp đôi sau khi luyện được đan dược, dược tính của nó tăng ít nhất cũng phải gấp 3. Quan trọng nhất là cũng có đủ linh khí, thời gian luyện đan có thể ngắn lại theo tôi tính toán ít nhất cũng phải tiết kiệm được một phần ba thời gian!
Trong lòng ông ta vui không tả xiết, cũng đã quên tiết kiệm được thời gian đối với mình rất có ý nghĩa.
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Nghe ông nói như thế thì đúng là tin tốt lành rồi.
Đỗ Khuyết ngay lập tức liền thấy lời nói của mình có chỗ không ổn, mặt liền đỏ lên nói:
- Chê cười rồi, thật là đã làm cho Mạc tiên sinh chê cười rồi… Lão hủ có chút tâm tư, xin Mạc tiên sinh bỏ quá cho.
Mạc Ngôn cười nói:
- Không có gì, chuyện thường tình mà…
Đỗ Khuyết thất Mạc Ngôn cũng không có ý trách móc, ông ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm nói:
- Mạc tiên sinh, vì sao ở chỗ này thiên địa linh khí lại đậm hơn những chỗ khác? Nếu có thể được tôi hi vọng ngài đồng ý luyện đan ở chỗ này…
Dừng lại một chút ông ta lại giải thích nói:
- Xin hãy tin tôi, tôi vừa nói chỗ kia tốt hơn.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Tôi biết ông không nói sai nhưng thật xin lỗi, nơi này của là chỗ ở của tôi không thể cho ông mượn để luyện đan được.
Đỗ Khuyết nghe thấy vậy vẻ mặt không khỏi thất vọng.
Ông ta cắn chặt răng, nét mặt già nua như đang tính toán rồi lại nghe Mạc Ngôn nói:
- Nhưng ông cũng đừng thât vọng, vấn đề này thực ra cũng không phải là không thể không giải quyết được… Ông đi theo tôi.
Nói xong, Mạc Ngôn đi đến mộc đình, ghế được dọn sạch hắn
- Sở dĩ linh khí chỗ này của tôi đậm hơn những chỗ khác nguyên nhân là do trên tụ linh trận này. Tụ linh trận này vốn là để nuôi đan, bây giờ ngoài tăng linh khí thì thực ra cũng không có nhiều tác dụng. Ông có thể mang nó về, dọn chỗ của ông rồi ổn định chỗ luyện đan…
Đỗ Khuyết nhìn tụ linh trận, phấn chấn đến mức run rẩy nói:
- Mạc tiên sinh, thực sự tôi có thể mang nó về được sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đừng quên, lão Đỗ ông luyện đan dược cũng có một phần của tôi, tôi cũng có chút sức lực…
Đỗ Khuyết xúc động không phải vì vấn đề linh khí được giải quyết mà sau khi nhìn thấy tụ linh trận cái này đã thực sự khiến cho ông ta rung động.
Sau khi mở mộc đình ra một cỗ linh khí rấ đậm đập vào mặt, còn tụ linh trân kia vốn dĩ không có gì lạ nhưng nó huyền diện ở đường vân, trong nháy mắt đã chiếm hết tâm thần của Đỗ Khuyết.
- Tụ linh trận đã sớm thất truyền.
Đỗ Khuyết cũng không khỏi có chút thất thố, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve trận bàn…
Mạc Ngôn ho nhẹ một tiếng nói:
- Lão Đỗ, trận bàn này sau khi ông mang về, có rất nhiều thời gian để nghiên cứu không cần vội!
Đỗ Khuyết lập tức tỉnh lại, nét mặt già nua lại đỏ lên nói:
- Bị chê cười, chê cười rồi… Tôi sống đến lớn tuổi như vậy rồi mà lần đầu tiên mới được nhìn thấy tụ linh trận đã thất truyền, nhất thời đã thất thố. Mạc tiên sinh không lấy làm phiền lòng chứ?
Mạc Ngôn cười cười, đem ván gỗ để lại chỗ cũ sau đó mới đi chuẩn bị bản sao đan thư.
Chương 287: Hung án vườn trường (2)
- Lão Đỗ, tôi còn có chút chuyện, nói ngắn gọn thôi.
- Đây chính là đan thư trên vách đá ở Vân La đạo cung, ông mang về nghiên cứu một chút. Nếu phát hiện ra vấn đề gì, thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Chúng ta sẽ cũng nhau giải quyết.
- Ngoài ra, thu thập dược liệu, nếu ông không thấy có gì kho khăn thì cũng nói cho tôi biết. Nhất là khả năng đến thiên địa linh vật kia, có lẽ tôi có khả năng giúp được…
Nửa tiếng sau Đỗ Khuyết mang bản sao đan thư dời khỏi 36 hào viện.
Chờ cho ông ta đi khỏi, Hắc miêu u linh hiện ra đằng sau Mạc Ngôn nói:
- Ngươi lại có thể vi phạm quy tắc chung về đan thư?
Mạc Ngôn xoay người nói:
- Có gì dạy dỗ?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Ta đâu có gì chỉ bảo… chỉ là cảm thấy, thứ này đối với ngươi hình như không có tác dụng gì? Nhất là đối với Duyên thọ đan, nhưng có thể kéo dài cuộc sống đến một giáp hơn nữa là người có thể sống lâu, đối với ngươi ma nói căn bản là không có tác dụng gì.
Mạc Ngôn cười nói:
- Đừng quên, ta cũng không đụng vào khe đá, Duyên thọ đan thứ này đối với ta vô dụng nhưng đối với người thân của ta thì lại rất có tác dụng.
Hắc miêu bĩu môi nói:
- Tuy là ta hiểu được tâm trạng của ngươi nhưng ngươi cảm thất như vậy có thể dùng được sao? Đối với người thân của ngươi mà nói, sống lêu vài chục năm có thể không tồi. Nhưng đối với ngươi mà nói, mấy chục năm này là sự giày vò… Phàm là người thì cũng là người mà thôi. Bọn họ sống càng lâu, ngươi lại càng không muốn dần dần thậm chí còn ảnh hưởng đến tâm đạo của ngươi. Lời này ngươi không thích nghe cứ như vậy không bằng cứ thuân theo lẽ tự nhiên, nên để đi đi…
Mạc Ngôn nghe thấy vậy không khỏi trầm mặc.
Một lát sau hăn gật đầu thở dài nói:
- Ngươi nói rất đúng, điều này thực sự là ta đã cố chấp rồi.
Dừng lại một chút hắn lại nói:
- Nhưng ta làm như vậy cũng là có nguyên nhân, không hề chỉ vì người thân của ta được sống thêm mấy chục năm.
Hắc miêuu ngạc nhiên nói:
- Là nguyên nhân gì vậy?
Mạc Ngôn cười mắt sáng lên nói:
- Sau này ngươi sẽ biết.
Hắc miêu lại phát tác sự kiêu ngạo nó nói:
- Cắt, giả thần giả quỷ, ngươi không nói ta cũng không thèm nghe…
Mạc Ngôn cười ha ha đang định nói chuyện thì di động trong túi lại vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thấy dãy số liền mở khóa cười nói:
- Lãnh đạo, lâu rồi không gặp, sao lại gọi điện cho tôi thế này?
Người gọi điện tới chính là Đỗ Tiểu Âm cô nói:
- Vừa mới nhận được đặc án tử, tôi cảm thấy chỉ có anh mới có hứng thú.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi sẽ có hứng thú? Lãnh đạo lời này của cô là khẳng định chứ?
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Không phải tôi võ đoán, mà là trong vụ án này có nhân tố mà anh sẽ hứng thú… Có muốn biết là nhân tố gì không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Để tôi đoán thử… Là người đẹp?
Đỗ Tiểu Âm cáu nói:
- Anh đúng là càng ngày càng không đứng đắn, nói vào việc chính đi.
Mạc Ngôn nói:
- Được rồi, không đùa nữa, rốt cục là vụ án gì vậy?
Lúc hai người nói chuyện Hắc miêu Sơn Nguyệt ở ngay phía sau Mạc Ngôn, nó vểnh tai lên nghe.
Nhắc tới sự hiếu kì của động vật khẳng định mèo là loại thứ nhất.
- Phá án? Nghe có vẻ thú vị nhỉ?
Hắc miêu chớp mắt, lắng nghe Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm nói chuyện không sót một chữ nào.
Vụ án Đỗ Tiểu Âm nói thực ra ở Uyển Lăng, đã khiến cho A Tỉnh có chấn động khá lớn.
- Biết A Đại không? Vụ án này phát sinh ở chỗ đó…
Đỗ Tiểu Âm nói.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Biết, Cam Lam học trong đó.
Thực ra không chỉ có Cam Lam mà ngay cả Mai Thanh Thiển cũng chọn hơi đó để học đại học.
Đỗ Tiểu Âm noia:
- Tôi biết Cam Lam học trong đó, lúc điều tr hiện trường còn gặp cả cô ấy…
Dừng lại một chút, cô lại nói tiếp về vụ án:
- Thực ra, vừa rồi tôi nói còn chưa chính các. Nghiêm chỉnh là nói, đây không phải là một vụ án mà là một vụ án ác tính. Đương nhiên với quan điểm này bến Thất Xử cũng có những ý kiến khác nhau.
- Vụ án này ban đầu là do Thị cục tiếp nhận, bốn ngày trước, một lưu học sinh nước ngoài bị hại ở khu Nam Hiệu, thăm dò bước đầu cho kết luận là vụ mưu sát. Nhưng sau khi truyền thông can dự thì lại có những sự so sánh. Trong 7 tháng trong sân tường A Đại có 7 học sinh tử vong, chia ra mỗi tháng một người. những học sinh này rất nhiều người là tự sát, có người chết ngoài ý muốn…
- Theo tần xuất mà nói, nhất là một trường đại học, tần suất người chết cao như vậy có chút kì lạ. hơn nữa từ trước đến nay truyền thông đều không có chữ sợ hãi, sau vài lần đưa tin đã có mấy người liên liên hệ đến chuyện mưu sát. Đương nhiên, truyền thông cũng không có trực tiếp liên hệ mà trên thảo luận, nghiên cứu đã cho ra nguông gốc như vậy…
- Anh có biết khi truyền thông đã đánh trống gieo hò, thì chính quyền phải chú ý. Hơn nữa một vài tờ báo nhỏ còn phải chịu trách nhiệm, điều chỉnh sự kiện đã đưa… Xã hội đã rất nhạy cảm, các học sinh A Đại bắt đầu hoảng loạn vì thế vụ án này đã chuyển đến Thất Xử.
- Sai khi Thất Xử tiếp nhận lập tức triển khai điều tra. Bây giờ đang thu thập manh mối. Lần tự sát này hoàn toàn độc lập không có liên hệ gì đến những vụ án tử vong trươc đó.
- Anh có biết, từ trước đến nay Thất Xử đều nói chuyện có chứng cớ, vừa mới bắt đầu tôi đã cho rằng cái nay là một vụ án độc lập nhưng sau khi nghe báo cáo về sự tử vong tôi lại thay đổi suy nghĩ này.
- Chứng cớ? Không, tôi không có phát hiện gì chính xác mà chỉ là báo cáo, vụ án này chính các không phải là tử vong ngoài ý muốn hay tự sát, cũng không nhìn ra dấu hiện mưu sát. Nhưng lúc tôi chụp ảnh trên người chết tôi có phát hiện ra bốn hình xăm…
Lúc Thất Xử tiếp nhận vụ án này, cũng không có liệt nó vào danh sách ưu tiên chỉ là đều tra theo trình tự.
Suy cho dùng thì đây cũng chỉ là một hung án bình thường, ngoài ảnh hưởng của nó đến xã hội thì cũng không có gì đặc thù.
Chỗ Thất Xử có 4 người làm công việc ngoài tổ, mỗi tổ đều có những khó khăn rất lớn vụ án cấp bách chờ xử lý cho nên nhìn vụ án này tưởng như bình thường đã chuyển đển Thất Xử, bốn tổ cũng không quá quan tâm đồng ý tiếp nhận. Theo bọn họ thấy thì vụ án này Thị cục hoàn toàn có thể xử lý được không cần phải lãng phí thời gian chuyển đến Thất Xử.
Là trưởng phòng Đỗ Tiểu Âm hoàn toàn đồng ý với sự lý giải này, thời gian gần đây công việc cũng không bận lắm cho nên đã tự mình tiếp nhận vụ án này. Đồng thời, vì không làm công việc ngoài tổ cho nên cô đã điều động mấy nhân viên cùng hợp tác làm tổ chuyên án, coi như là bồi dưỡng thêm cho nhân viên, còn công việc trước kia đã chuyển cho Nhạc Duyệt…
Lúc mới bắt đầu Đỗ Tiểu Âm cũng không đặc biệt coi trọng vụ án này, theo tôn chỉ rèn luyện con người mới cô chỉ ra hiện trường điều tra một lần, sắp xếp toàn bộ công việc cho đám Nhạc Duyệt mình chỉ phụ trách chỉ huy trấn thủ.
Cô thấy, với lực lượng kho học kĩ thuật của Thất Xử hơn nữ nhân viên của mình có tư chất chỉ cần làm theo trình tự bình thường cho dù là nhân viên cũng thoải mái phá được vụ án này. Dù sao A Đại cũng không phải trong nội thành, khu vực bị phong tỏa người ngoại lai ít, hơn nữa dường như còn không cố định, đối với vụ án phát sinh trong nội thành mà nói phá án và phạm vi bắt giam nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng khiến cho Đỗ Tiểu Âm không ngờ chính là sau khi tổ chuyên án vào vườn sau. Có không ít manh mối, hoài nghi nhưng khi tiến hành xâm nhập điều tra thì lại bị gián đoạn hoặc là vô dụng cáo gọi là đối tượng bị tình nghi không có thời gian gây án.
Nói ngắn gọn công tác điều tra phá án vừa mới bắt đầu đã đi vào đường cùng.
Đối mặt với cục diện này, đổi lại là cảnh sát thông thường sẽ thấy vô cùng nhức đầu nhưng đối với Đỗ Tiểu Âm mà nói ngược lại cô rất có hứng thú.
Người chỗ Thất Xử ám hiểu đúng là xương cốt cứng rắn, xương cốt càng cứng rắn thì đứng lên cành có mùi vị.
Mà vụ án này hiển nhiên là một vụ án xương cốt cứng rắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R