Cái gọi là thiên hạ đại thế, hợp lâu sẽ phân, phân lâu sẽ hợp. Ba trăm năm trước Ngô Việt đại đế văn thao võ lược, suất lĩnh mười vạn thiết kỵ quét ngang Viêm Hoàng đại lục, kiến lập Ngô quốc cường đại, tự hào một đời anh hùng, đại lục trải qua mấy trăm năm hòa bình. Nhưng, ba trăm năm sau con cháu ngày càng hủ bại, triều cương suy sụp, dân chúng khổ sở không lời nào diễn tả.
Quan bức dân phản, rốt cuộc Thái Khang năm 23, đế quốc phương bắc bùng nổ khởi nghĩa nông dân đại quy mô, nghĩa quân một đường thế như chẻ tre, trực tiếp công tới Bình Kinh đô thành.
Cùng năm, Ngô đế giá băng, năm ấy Ngô Hi chỉ tám tuổi lên kế vị, tự xưng Thiếu Khang đế.
Thiếu Khang năm thứ hai, thưa lúc Khang đế còn nhỏ, trong năm đại chư hầu Uy Vũ Hầu Lí Dị, Gia Nghĩa Hầu Nhạc Hành, Trấn Bắc Hầu Tần Chấn kết minh, từ phía Đông, Đông Bắc, Nam ba nơi khởi binh làm phản, năm đại chư hầu vốn là năm hổ tướng dưới trướng của Ngô Việt đại đế năm đó, sau khi lập quốc được phong chư hầu một phương, hậu nhân được đời đời phong hầu.
Tại phía nam Ngô quốc trong một mảnh núi non trùng điệp, trên núi cây cối sinh sôi, trong này không có đất đai, dân chúng chỉ có thể nhờ vào việc săn thú sinh sống.
Đã là mùa đông, gió lạnh liệt liệt, một tiểu nam hài mặc quần áo mỏng manh rách rưới tựa hồ vẫn chưa cảm giác được cái lạnh, hắn cõng một con sói lớn từ trong núi đi ra, đây là con mồi hôm nay hắn săn được, cha mẹ đã mất sớm, dưới hoàn cảnh bức bách, hắn nghiễm nhiên có được một tố chất của một người thợ săn cần có – cứng cỏi, dũng cảm, bình tĩnh, thông minh. Kỹ thuật săn thú lại không kém người trưởng thành chút nào.
Đột nhiên mặt đất động mạnh, phía trước bụi mù bay tung, tiểu nam hài biết được đây là quân đội đi săn thú mùa đông, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, biểu tình trên mặt hơi dao động nhưng không kinh hãi.
Chỉ chốc lát kỵ binh tiến tới bên cạnh hắn, mà tiểu nam hài lại không hề có ý tứ rời đi.
Nhân số kỵ binh cỡ chừng một trung đội, mỗi người lập tức ghìm ngựa đứng vững như bàn thạch, ánh mắt thâm thúy mà lãnh khốc, cây mã đao dài một thước rưỡi tựa hồ lóe lên hào quang màu đỏ, nam hài biết đây là Trung Dũng Hầu Hạng Tân cùng thân vệ binh của hắn.
" Tê..."
Ngựa kéo cương, tuấn mã hí vang!
" Lớn mật, dám cản lộ của quân gia, không muốn sống phải không!" Một tráng hán râu xồm chạy phía trước lấy roi ngựa chỉ nam hài, lớn tiếng khiển trách.
Nam hài đón nhận ánh mắt nhìn tới, không chút úy kị.
Tráng hán giận dữ, rút mã đao đặt lên cổ nam hài, động tác như mây bay nước chảy, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta cơ hồ nhìn không thấy, hiển nhiên là một cao thủ.
Nam hài, thân hình gầy yếu lảo đảo, nhưng lại y nhiên đứng yên ở đó.
" Thật can đảm! Ngươi nhất định có chuyện gì cần phải không?" Một người cỡ chừng năm mươi tuổi có hình dáng thủ lĩnh tán thưởng nhìn hắn, nói.
Nam hài lập tức quỳ xuống, nói: " Được nghe Trung Dũng Hầu Hạng Tân Hạng hầu gia tìm kiếm nhân tài chung quanh để huấn luyện Phi Hổ quân, tiểu nhân cũng muốn ra ngoài làm một phen sự nghiệp, biết được hầu gia sẽ đến nơi dayd săn thú mùa đông, nên đã cố tình chờ đợi, thỉnh hầu gia thu tiểu nhân, nguyện thề chết truy tùy tướng quân!"
" Nga...con sói kia là ngươi giết hay sao?" Người này đúng là Trung Dũng Hầu Hạng Tân, lúc này hắn rất có hứng thú hỏi.
" Đúng vậy, hầu gia."
" Đúng vậy, hầu gia."
" A! Có thể nói cho ta nghe ngươi làm sao làm được, tiểu huynh đệ?" Hạng Tân kinh ngạc hỏi.
Nam hài lộ sắc mặt vui mừng, xem ra Hạng Tân đã cảm thấy hứng thú đối với chính mình.
" Không có gì, chính là đào một cái hố, trong hố bày trúc nhọn, sau đó dùng bản thân làm mồi dụ, cuối cùng ăn lương khô đợi suốt hai ngày." Nam hài thật bình tĩnh trả lời.
" Ha ha ha ha! Được, được, được, tiểu huynh đệ, ta thu nhận ngươi." Hạng Tân liên tục nói tốt ba lần.
" Tạ hầu gia." Nam hài lập tức bái tạ.
" Được! Ngươi tên là gì?" Tâm tình Hạng Tân hiển nhiên thoải mái.
" Xương Phàm."
" Xương Phàm...Ân...vì sao ngươi không trực tiếp đi đến địa phương chiêu mộ binh lính để báo danh, mà lại ở trong này, chẳng phải nếu không cẩn thận sẽ bị chúng ta giết lầm sao." Hạng Tân vẫn hứng thú hỏi.
" Chính là vì không biết khi nào hầu gia mới ở trong vạn ngàn binh lính chú ý tới ta." Nam hài không có trực tiếp trả lời, mỉm cười nói.
Hạng Tân thần tình kinh ngạc, đích xác, nếu trực tiếp đi xin nhập ngũ, tuy là có thể, nhưng bất quá chỉ có thể làm một tên lính thường, khi nào mới tìm được sự xem trọng của tướng soái? Một tiểu hài tử có thể lo lắng chu toàn như thế, quả thật không đơn giản.
" Được, có khả năng." Hạng Tân bắt đầu xem trọng Xương Phàm.
" Ngươi, cùng tiểu huynh đệ ngồi chung một con ngựa, quan bút kí, ghi nhớ tân binh Xương Phàm đã giết một con sói." Hạng Tân lại hạ mệnh lệnh.
" Dạ!" Một gã nam tử cao gầy cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Xương Phàm, đưa tay kéo Xương Phàm lên ngựa.
Đây là lần đầu tiên Xương Phàm cưỡi ngựa, tuy nhiên so hắn với những người bạn cùng lứa tuổi càng có vẻ thành thục, nhưng lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử quả thật rất mãnh liệt.
" Ai u!" Xương Phàm không cẩn thận liền vấp té rớt xuống, dẫn tới một trận hống cười.
" Ngươi xuống ngựa, ta đến dạy cho Xương Phàm huynh đệ làm sao cưỡi ngựa." Hạng Tân cười nói.
Dưới sự chỉ dạy của một cao thủ cưỡi ngựa, ước chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng Xương Phàm có thể tự mình cưỡi ngựa chạy nước kiệu. Chủ nhân vừa rồi của con ngựa ngồi chung với Xương Phàm.
Mọi người đi vào trong rừng rậm, trong này địa hình có chút bằng phẳng, cây cối thưa thớt, thường xuyên có sói lang hổ báo xuất hiện, quả thật thích hợp cho việc cưỡi ngựa săn thú.
" Tiểu huynh đệ, ngươi thực may mắn, nhìn thấy hầu gia thực thích ngươi a, về sau được thăng quan vinh hiển thì ngàn vạn lần phải kéo huynh đệ một tay, tại hạ Lí Toàn, a a." Chủ nhân của con ngựa cười nói với Xương Phàm.
Người này dáng người trung đẳng, mặt hình chữ điền, bộ dáng lanh lợi vui vẻ.
" A a, từ nay về sau còn cần đại ca chiếu cố nhiều hơn." Thuận lợi đầu nhập dưới trước đại tướng, Xương Phàm cũng thật cao hứng.
Dọc theo đường đi Xương Phàm và Lí Toàn vui vẻ trò chuyện, bất tri bất giác mọi người đã đi tới địa điểm săn thú.
" Hôm nay là thời kì phi thường, quân vụ bận rộn, chúng tướng nghe lệnh: chung quanh chúng ta hai mươi dặm sẽ tập trung dồn thú vào trong hai dặm, hai canh giờ sau sẽ quay về." Hạng Tân hạ mệnh lệnh.
" Dạ! Hầu gia." Mọi người phân hai đội hướng hai phương hướng chạy đi, rõ ràng là có thứ tự, hiển nhiên là được huấn luyện kỹ càng.
" Di, Xương Phàm, vũ khí của ngươi đâu?" Nhìn thấy trên tay Xương Phàm không có gì, Hạng Tân mỉm cười hỏi.
" Ta...ta còn chưa có vũ khí chân chính." Xương Phàm sắc mặt đỏ hồng trả lời.
Hạng Tân hạ cây cung của mình xuống: " Xương Phàm, cung này thưởng cho ngươi, phải biểu hiện cho tốt a!"
" Tạ hầu gia." Xương Phàm mừng rỡ, đây có thể xem như là kiện vũ khí đầu tiên của hắn. Điều này làm những binh lính chung quanh vô cùng hâm mộ.
Tiến hành săn thú vô cùng thành công, mọi người thu hoạch thật nhiều, người mạnh nhất chính là đại hán vừa rồi quát Xương Phàm, hắn đã giết hai con sói cùng một con gấu đen, lúc này có vẻ ý khí phong phát, mà Xương Phàm cũng bắt được một con thỏ hoang, cũng không cần dùng tên, bởi vì hắn không biết.
Gần kết thúc cuộc săn thú, một con sói trưởng thành đã bị rượt đến đường cùng, cái gọi là cho bị dồn đến chân tường phải nhảy, xoay người công kích ngựa của Xương Phàm, ngựa bị biến cố đột ngột hoảng sợ nhảy lên, đáng thương cho Xương Phàm vừa mới biết cưỡi ngựa, liền bị rơi xuống, con sói kia không ngừng chút nào, hướng Xương Phàm đánh tới, hết thảy chuyện này phát sinh chỉ là trong khoảnh khắc, mọi người không kịp cứu giúp.
Xương Phàm cũng thật buồn bực, con sói này rõ ràng khi dễ hắn còn nhỏ, nhưng hắn phản ứng thật mau, lúc ngã sấp xuống liền lập tức xoay người xuất cung, lúc này con sói đã lao tới trước mắt, dùng tên bắn cũng không kịp, Xương Phàm xuất hết khí lực toàn thân giơ cây cung đập hướng đầu sói.
" Ba!"
Cạnh cung bị đánh gãy, nhưng con sói cũng chụp hụt, lập tức lại đánh tới Xương Phàm.
" Sưu!"
Một mũi tên bắn thủng đầu con sói, con sói chết ngay, chính là Hạng Tân.
" Lớn mật, dám dùng cây cung hầu gia ban cho đánh gãy, còn không quỳ xuống!" Tráng hán râu xồm lại quát.
" Vị đại thúc này muốn ta làm như thế nào? Dùng tên bắn sói? Trước tiên nói ta chưa từng dùng qua cung, cho dù lấy tên ra, chỉ sợ con sói đã bổ vào ta. Hoặc là nó cũng chụp được ta, trong khoảnh khắc giết chết ta. " Bì chi không tổn, mao tương yên phụ".Nếu ta chết, cây cung có tác dụng gì?" Xương Phào lớn tiếng không úy kị.
" Ha ha ha, " Bì chi không tổn, mao tương yên phụ" nói cho cùng, ngươi có đọc qua sách?" Hạng Tân cười to, hỏi.
" Phụ thân muốn ta được xuất đầu, ở nhà cũng cho ta đọc sách, đọc qua hai năm."
" Cha mẹ ngươi hiện tại ở đâu?" Hạng Tân lại hỏi.
" Mẫu thân lúc sinh ta thì khó sinh, đã mất, hai năm trước ta cùng phụ thân săn thú trên núi, phụ thân cũng bị một con mãnh hổ giết chết, ta không muốn phụ lòng cha mẹ kì vọng, xuất đầu lập danh!" Xương Phàm vừa thương cảm lại kiên định nói.
" Úc, ngươi yên tâm, về sau ngươi ở bên người của ta, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi."
Cũng không ai dám nói thêm gì nữa, mọi người thẳng đến Hàn Xương thành, Hàn Xương thành chính là thủ phủ được phong của Trung Dũng Hầu.
Trên đường, tráng hán râu xồm tựa hồ có chút mất hứng.
" Đại ca, tiểu tử kia có cái gì được, mà đáng giá cho ngươi coi trọng như vậy?"
Có thể gọi Hạng Tân là đại ca, thân phận người này tất nhiên không tầm thường, đại hán lưng hùm vai gấu này chính là đệ nhất dũng tướng Đồng Hổ dưới trướng Hạng Tân, đi theo Hạng Tân vào sinh ra tử đã suốt ba mươi năm.
" Ha ha ha ha, nếu nói về trùng phong hãm trận, trong ba quân không ai sánh được với Đồng huynh đệ, nhưng nếu nói về việc biết dùng người, huynh đệ còn kém một chút a, ngươi xem Xương Phàm, dám dùng bẫy rập rồi lấy chính mình làm mồi dụ sói, nếu đối với một người không biết chút công phu, thì điều này cũng cần phải có trí tuệ hơn người, dũng khí, kiên nhẫn cùng nghị lực, hơn nữa hắn chỉ mới mười bốn tuổi a! Ngươi hãy nghĩ xem trong tình huống vừa rồi, nếu là tiểu hài tử bình thường sẽ sớm bị con sói kia làm ngây ngốc, nhưng hắn lại có thể trong khoảnh khắc nhận rõ tình thế, hóa hiểm thành an, phần bình tĩnh này vô cùng khó được! Nhân tài, nhân tài a, ha ha ha ha!" Hạng Tân hưng phấn nói.
Đồng Hổ ngây ra một hồi, tựa hồ như đang tự hỏi, một lúc lâu sau, mới hãnh hãnh nói: " Nghe đại ca nói như vậy thật sự là có đạo lý a."
Nghĩ đến Đồng Hổ cũng là người hào phóng.
Thiên Hiệp Đạo, chính là con đường tất yếu để trở về Hàn Xương thành, hai mặt núi cao, trung gian chỉ có một con đường nhỏ chưa đầy ba thước, được gọi là Thiên Hiệp, dễ thủ khó công!
Đã là hoàng hôn, sắc trời dần tối, âm phong thổi tới từ bốn phía.
" Di!" Xương Phàm đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái.
" Như thế nào vậy?" Hạng Tân hỏi.
" Bình thường sau khi mọi người săn thú thì đi về nhà từ nơi này, tại sao hiện tại không có một người nào?"
" Dừng!" Xem địa hình một chút, Hạng Tân cảm giác không đúng.
" Thám báo quan tiến đến dò đường, toàn thể đề phòng!" Hạng Tân hạ mệnh lệnh.
" Dạ!" Một người cưỡi ngựa phi đi.
" Xoát...xoát..." Hạng Tân lập tức rút ra mã đao phân năm đội bãi khai, không chút bối rối.
" A!" Một tiếng hét thảm, sau đó có tiếng binh khí chàng ra. Năm trăm sơn tặc hai bên hướng tới chỗ Xương Phàm vọt tới.
" Đem ngựa cùng cung tên lưu lại, ta có thể tha các ngươi một mạng." Một đầu mục sơn tặc cuồng vọng kêu to.
" Mẹ nó! Mấy tên sơn tặc này thật sự là ăn gan báo, ngay cả thân binh của Hạng hầu gia cũng dám ngăn đón, các huynh đệ theo ta lên!" Đồng Hổ quát.
Bên này Xương Phàm có năm trăm kỵ binh, cấp tốc hướng sơn tặc phóng đi, tốc độ cực nhanh, uy thế như vạn mã chạy chồm.
Hai bên đều có năm trăm người, một bên là thân kinh trăm trận, vũ khí tinh lương đầy đủ, một bên là sơn tặc như đống cát rời.
Nhưng mà giao chiến cũng không giống như trong tưởng tượng, đám sơn tặc này rất có tính kỷ luật, lực chiến đấu cũng rất mạnh...hỗn chiến!
Xương Phàm tuy chỉ có mười bốn tuổi, nhưng từ nhỏ đã cùng dã thú chiến đấu, hiện tại đánh trận cũng không kém mấy lão binh chút nào, nhưng là lần đầu tiên giết người, sắc mặt hắn tái nhợt.
" Ông"...nhìn thấy tên sơn tặc thiếu cánh tay trái, Xương Phàm rốt cuộc không đành lòng xuống tay, hắn xoay người ly khai tên sơn tặc.
" Ba!" Tiếng sắt thép chạm nhau thật lớn vang lên bên tai Xương Phàm, quay đầu lại vừa thấy, chính là do Hạng Tân cứu hắn một mạng.
" Đối với địch nhân nhân từ chính là đối với chính mình tàn khốc, lưu trữ lòng thiện lương của ngươi cấp cho thân nhân bằng hữu của chính mình, đây là bài học đầu tiên ta dạy cho ngươi." Hạng Tân hô to với hắn, sau đó nhằm phía một sơn tặc khác.
Xương Phàm không khỏi bị chấn động.
Rốt cuộc sơn tặc không địch lại quân đội, một gã thủ lĩnh rống to: " Triệt!"
" Mẹ nó! Muốn chạy, các huynh đệ truy!" Đồng hổ rống to, tiếp tục đuổi theo.
Xương Phàm không truy, cảm giác của một thợ săn nói cho hắn có nguy hiểm.
" Dừng...cảnh giới tại chỗ." Hạng Tân lập tức hạ mệnh lệnh.
" Vì sao, đại ca?" Đồng Hổ chạy tới, ôm oán giận nói.
Hạng Tân không lập tức trả lời Đồng Hổ, lại quay đầu cười hỏi Xương Phàm: " Xương Phàm, vì sao vừa rồi ngươi không truy?"
" Ta nghĩ tới tình cảnh mình dụ sói tới bẫy rập, cảm giác rất giống." Xương Phàm cung kính đáp.
" Úc! Vậy ngươi nói thử đám sơn tặc kia lập bẫy rập cho chúng ta ở đâu a?" Hạng Tân mỉm cười hỏi lại.
" Không biết, chính là cảm giác không đi truy theo thì càng an toàn." Xương Phàm thành thật trả lời.
" Xương Phàm, ngươi quả nhiên là một nhân tài, về sau ngươi đi theo bên người ta, ta phải đem ngươi bồi dưỡng thành một đại nguyên soái! Ha ha ha ha!" Hạng Tân cười to.
" Tạ hầu gia!" Xương Phàm vui mừng, thật sự có điểm ngoài ý muốn.
" Đồng Hổ, Xương Phàm, đến! Các ngươi nghĩ, bình thường sơn tặc gặp chúng ta chạy còn không kịp, làm gì dám ngăn đón đường của chúng ta, còn nữa, vừa rồi lực chiến đấu của bọn họ, những người này chỉ sợ không phải sơn tặc, các ngươi lại nhìn xem Thiên Hiệp Đạo phía trước, nếu vừa rồi chúng ta truy qua, hai bên núi có người đẩy đá lớn, phong kín đường đi, nhóm người chúng ta sẽ chết không nơi chôn thân! Chỉ sợ là có người muốn mạng của toàn bộ chúng ta."
Phải! Năm trăm thân binh này ngoại trừ Hạng Tân chính là tướng lãnh của Trung Dũng hầu phủ, nếu trừ đi những người này, như vậy cả thủ phủ của Hạng Tân sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn!
Hạng Tân mỉm cười nói, không chút lo lắng nguy cơ trước mắt, trấn định thản nhiên, quả có phong phạm đại tướng.
" Hầu gia, ngươi thật là lợi hại!" Xương Phàm tán thưởng.
Những người khác giống như đã quen, đối với bọn họ, Hạng Tân chính là thần!
" Chúng ta làm sao bây giờ?" Đồng Hổ là người nóng nảy.
" Tiểu Phàm, ngươi nói nên làm sao bây giờ đây?" Hạng Tân muốn thử khảo nghiệm Xương Phàm.
Có đôi khi lãnh đạo xưng hô với cấp dưới một cách thân thiết có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện bán mạng vì hắn, một câu " tiểu Phàm" làm Xương Phàm cảm động không thôi.
" Không bằng lúc này hạ trại, ban đêm lưu lại năm mươi người đốt lửa, nấu cơm, ngụy trang toàn quân nghỉ ngơi. Thực tế chúng ta phân binh hai đường lặng lẽ công lên núi." Xương Phàm cẩn thận nói.
" A a! Ngươi mới lần đầu tiên gặp việc này, mà có thể nghĩ được như vậy đã rất hiếm có." Hạng Tân gật đầu cười nói.
" Nhưng chúng ta không đi về phía trước, đối phương nhất định biết chúng ta có cảnh giác, bọn họ làm sao mà không phòng bị?" Hắn nói tiếp.
" Hôm nay là gió bắc, mùa đông khô ráo. Đồng Hổ, ngươi suất lĩnh hai trăm người phóng hỏa thiêu mặt núi phía bắc, theo sức lửa công lên. Địch nhân phía nam bất đắc dĩ sẽ hội họp cùng phía bắc vì tưởng chúng ta hai mặt giáp công, những người còn lại theo ta mai phục tại phía nam, đột ngột tấn công." Hạng Tân liên tiếp buông ra chuỗi mệnh lệnh.
Mọi người theo kế sách khẩn mật hành động.
Ban đêm, bốn phía tối đen yên lặng, nào ngờ ánh lửa tận trời, người trên núi phía bắc bị buộc bất đắc dĩ, cùng Đồng Hổ triển khai kịch chiến – tiếng hãm sát vang lên không ngừng.
" Sát..." Trên núi phía nam chạy tới chừng hơn một trăm người hướng phía sau Đồng Hổ giết tới.
Rốt cuộc đi ra!
" Sát!" Hạng Tân tiến tới đầu tiên, vọt đi tới. Cung tiễn thủ phía sau không ngừng hướng địch nhân bắn tên.
Địch nhân mai phục trên núi chỉ chừng một trăm người, lại không hề phòng bị, lúc này đã chết hơn phân nửa, thế cục lập tức bị khống chế. Hạng Tân đi tới một sơn tặc bị thương đang bị bắt giữ, bình tĩnh hỏi.
" Các ngươi không phải sơn tặc, nói đi, là ai phái các ngươi đến."
Người nọ lạnh như băng liếc mắt nhìn Hạng Tân, lập tức trong miệng chảy ra máu đen.
Trong hàm răng có kịch độc, tự sát!!!
" Bẩm hầu gia, những tù binh đều đã dùng độc dược tự sát." Một gã lính hầu báo cáo.
" Ta thấy được, chẳng qua ta đã biết là ai phái họ tới. Bọn họ đều dùng tay trái cầm kiếm, chỉ có Uy Vũ Hầu Lí Dị, vương bài Quân Huyết Vệ luyện kiếm tay trái."
" Xem ra bọn họ sẽ có hành động lớn, ai!" Hạng Tân thở dài nói.
Quan sát thật cẩn thận! Xương Phàm cơ hồ chưa thấy qua nhân vật nào lợi hại, hiện tại nhìn thấy Hạng Tân, càng thêm bội phục hắn.
" A a, chỉ cần tương lai ngươi lĩnh ngộ được thứ ta dạy cho ngươi, ngươi sẽ không kém hơn ta đâu." Hạng Tân nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Xương Phàm, mỉm cười nói: "
" Dạ!" Xương Phàm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải học tập.
Lúc sau, Đồng Hổ cũng giải quyết xong địch nhân núi phía bắc, cũng không còn kẻ nào còn sống. Có lẽ những tên địch nhân làm mồi biết được nhiệm vụ thất bại, cũng lặng lẽ triệt ly.
Buổi sáng ngày hôm sau, Xương Phàm rốt cuộc đi tới Hàn Xương thành. Một ngày này, ở nơi này, Xương Phàm đã gặp người bằng hữu nặng tình nhất trong cuộc đời hắn- Hạng Đào.
Hàn Xương thành to lớn, dân cư tới trăm vạn, là đại thành thứ năm của Viêm Hoàng đại lục, đồng thời cũng là đại thành quân sự thứ hai, gần với Thiên Kinh đô thành, từ xưa là nơi binh gia luôn tranh đấu muốn có. Mà phủ đệ của bá chủ một phương: Trung Dũng hầu phủ cũng ở trong này.
Đây là lần đầu tiên Xương Phàm đi vào đại thành thị, không khỏi có nhiều tò mò, dọc theo đường đi hỏi cái này, hỏi cái kia, Hạng Tân đều nhất nhất kiên nhẫn giải đáp, bất tri bất giác hắn đã xem Hạng Tân là người thân của mình, mà Hạng Tân cũng chuẩn bị đem hết tất cả sở học chỉ dạy cho Xương Phàm.
Trung Dũng hầu phủ chiếm diện tích cực lớn, cả ngày lẫn đêm đều ồn ào, cửa chính phủ đệ rộng lớn vô cùng, cũng đủ sáu bảy chục người cùng đi vào một lượt.
Mà tại cửa lớn hai bên bốn nơi có hai gã đại hán dũng mãnh thân cao hai thước, bốn gã đại hán giống như nham thạch điêu khắc, hai mắt lạnh lùng nhìn đám người qua lại, sau bờ lưng vạm vỡ đeo một thanh chiến đao màu đỏ. Chiến đao màu đỏ kia dài tới một thước rưỡi.
Bên ngoài phủ đệ, hào tộc quý tộc hay là bình dân du dân của Hàn Xương thành đều tự giác đi vòng qua Trung Dũng hầu phủ.
" Tham kiến hầu gia!"
Rốt cuộc đi tới hầu phủ, bốn môn vệ lập tức hướng Hạng Tân hành lễ.
" Ân! Đứng lên đi." Hạng Tân mỉm cười nói.
" Tạ hầu gia."
Xương Phàm đi theo Hạng Tân đi vào trong một tiểu viên u tĩnh bên trong phủ.
" Phụ thân, cha về rồi." Một tiểu nam hài hình dáng chừng mười ba mười bốn tuổi chạy đến ôm Hạng Tân.
Nói hắn là tiểu nam hài cũng không đúng, bởi vì hắn quá mạnh mẽ! Cơ thể hắn phỏng chừng đeo vật nặng tới hơn hai trăm cân! Thực làm cho người ta hoài nghi hắn có phải là khổ lực trời sinh.
" Tiểu Đào ngoan hay không, có chăm chỉ luyện công không đó?" Hạng Tân ôm lấy nam hài hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một cái, cười nói.
" Đào nhi ngoan lắm, phụ thân, hắn là ai vậy a?" Tiểu hài tử phát hiện Xương Phàm.
" Đây là đồ đệ ta mới thu tên Xương Phàm, con không thể xem hắn như những hạ nhân khác mà đối đãi giống nhau, tiểu Phàm, đây là con trai thứ ba của ta, ngươi gọi hắn là thiếu gia đi." Hạng Tân giới thiệu.
" Ra mắt thiếu gia."
Hạng Tân có ba con trai, con lớn nhất đang ở tiền tuyến, con thứ hai đang ở kinh thành làm bạn độc của hoàng đế( thực ra là con tin), người một nhà rất ít gặp nhau, có thể nói cả nhà trung nghĩa.
Người chạy tới chính là con thứ ba của Hạng Tân tên Hạng Đào, hôm nay trong hầu phủ chỉ còn lại hai cha con bọn họ.
....
Địa phương Xương Phàm ở lại được an bài cách chỗ ở của Hạng Đào rất gần, tắm rửa, thay y phục...Sau khi làm xong hết thảy thì đã hoàng hôn sụp tối.
" Đã thay quần áo mới, tiểu tử ngươi cũng tuấn tú lắm, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta bắt đầu dạy binh pháp cho ngươi, a a." Hạng Tân cười nói với Xương Phàm.
" Dạ, hầu gia." Xương Phàm đáp.
Buổi tối, là thời khắc dễ làm người ta đa sầu đa cảm nhất, mà lúc này Xương Phàm là lần đầu tiên rời đi sơn thôn, tuy không còn thân nhân, nhưng dù sao cũng là địa phương sinh sống mười mấy năm a! Xương Phàm không khỏi có chút nhớ nhà, gian nhà cỏ nhỏ của mình.
Chậm rãi rút ra một cây trúc địch, thổi tấu, tiếng địch uyển chuyển du dương, vang vọng tinh không sao trời.
" Oa, thật là dễ nghe!"
Đột nhiên một thanh âm vang lên, không biết Hạng Đào đã tới khi nào.
" Ngươi dạy ta thổi sáo." Hạng Đào dùng khẩu khí chứa mệnh lệnh nói.
" Thực xin lỗi, ta sẽ không dạy!" Tuy biết hắn là thiếu gia, nhưng thói quen tự do làm cho Xương Phàm thực không thích loại ngữ khí mệnh lệnh này.
" Ngươi dám không dạy ta, ta nói cha giết ngươi." Hạng Đào uy hiếp nói.
" Cha ngươi nói, ngươi không thể đối đãi với ta như những hạ nhân khác, hắn sẽ không giết ta đâu." Xương Phàm đắc ý phản kích, chẳng qua hắn cũng thật sợ hãi.
Tiểu hài tử chính là dễ bị lừa, nhưng hai tiểu hài tử ở cùng một chỗ, cũng không biết ai sẽ gạt ai.
" Đại ca, ngươi dạy ta đi, mỗi ngày đều đọc sách, luyện công, nhàm chán muốn chết, thổi sáo cũng vui vẻ."
Tiểu tử này gặp cứng không được, liền nhuyễn, quả nhiên là người đọc qua binh pháp!!! Mồ hôi a!
Xương Phàm vốn muốn chơi với hắn, dù sao hắn cũng là con của Hạng Tân, liền ra vẻ thâm trầm nói: " Được rồi, chẳng qua sau này người phải gọi ta là lão đại, còn có, tiền mua sáo mười bạc, học phí mười bạc."
" Trời của ta ơi, lão đại, ngươi không đi ăn cướp đúng là lãng phí nhân tài!!!" Gọi là " lão đại", Hạng Đào xem như đồng ý, gần đây hắn cũng không thiếu tiền, thứ hai tiểu hài tử thì thích ở cùng một chỗ với tiểu hài tử, nhận một người cao hơn mình một chút làm lão đại thì cũng là chuyện rất bình thường.
Ngày hôm sau, Xương Phàm thức đã sớm, thế mà Hạng Tân còn sớm hơn!
" Quyển sách này chính là tâm huyết của ngũ hổ thượng tướng người đứng đầu, Tôn Võ tướng quân, ta chỉ sợ cũng chỉ có thể lý giải được bảy phần, ngươi cứ xem, phải chú ý động não suy nghĩ." Hạng Tân tuy là đại tướng, nhưng cũng không biết dạy đệ tử a! Không chút trách nhiệm ném cho Xương Phàm một quyển sách, rồi bỏ trốn mất.
Ngay cả hầu gia cũng không hiểu hết! Xương Phàm lập tức đối với quyển sức nhìn qua có vẻ bình phàm này khởi sinh hứng thú.
" Tôn Tử binh pháp)
Đệ nhất thủy kế.
Tôn Tử viết:
Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã( làm một binh lính, chuyện lớn của quốc gia, mảnh đất của sống chết, đạo sinh tồn hay tử vong, không thể không giết...
....
Đệ tam mưu công.
....
Tuy nhiên Xương Phàm chỉ có thể miễn cưỡng lý giải văn tự trong sách, nhưng hắn đã hoàn toàn bị trí tuệ của Tôn Võ chiết phục, hắn hoàn toàn trầm mê trong các loại mưu lược, quên mất thời gian, quên mất hết thảy...
" Lão đại, vừa rồi nhìn thấy cha đi rồi, chúng ta mau nhanh ra phố mua cây sáo được không?" Hạng Đào hưng phấn chạy tới nói.
" Được a!" Xương Phàm cũng thấy có chút mệt, hơn nữa cũng hiếu kỳ muốn nhìn xem hình dáng của đại thành thị.
Cho dù chiến loạn, thị tập(chợ) của Hàn Xương thành vẫn náo nhiệt phi phàm. Trong một cửa hàng bán nhạc cụ, hai gã thiếu niên từ bên ngoài đi vào, nhìn trang phục thì biết không phải con nhà thường dân, phía sau lại đi theo bốn gã hộ vệ.
" Ai u, đây không phải là tam thiếu gia hay sao! Mời ngài vào!" Chưởng quầy cuống quýt nở nụ cười đón tiếp.
" Ta muốn mua cây sáo." Hạng Đào cũng không để ý tới chưởng quầy, thẳng vào chủ đề.
Chưởng quầy kia lập tức lấy xuống một cây sáo ngọc màu trắng trong suốt trên kệ, mỉm cười nói: " Đây là sáo ngọc thượng đẳng nhất của tiểu điếm, ba mươi hai bạc, tam thiếu gia muốn, tiểu điếm xin thu mười lăm bạc tiền vốn."
Mười lăm bạc cũng đủ cho một gia đình dân thường sống qua một năm, cây sáo này thật là đắt giá!
" Đưa ta xem thử." Xương Phàm lập tức cầm lên, thổi một chút.
" Ân, quả nhiên so với trúc địch tốt hơn nhiều, ta cần nó, trả tiền cho ngươi." Xương Phàm mỉm cười trả tiền, hiển nhiên thật sự thích cây sáo này.
Ra khỏi cửa hàng.
" Lão đại, không ngờ ngươi mua cho ta cây sáo như vậy, ta...ta...ta thật cảm động a!" Hạng Đào làm ra hình dáng cảm kích rơi nước mắt.
" Nga, úc! Đây là của ta, vừa rồi mua mất của ngươi, a a, ngượng ngùng quá đi." Xương Phàm làm ra vẻ không có gì nói.
A!?
" Lão đại, ngươi...ngươi thương tổn tâm linh bé nhỏ của ta!!!" Hạng Đào buồn bực muốn chết.
Bất đắc dĩ bọn họ lại trở về mua thêm một cây, đương nhiên là Hạng Đào trả tiền, sau đó tỏ vẻ xin lỗi, bọn họ ăn cơm uống trà tất cả đều là Xương Phàm mời, chỉ có điều là Hạng Đào trả tiền mà thôi...
Buổi sáng ngày hôm sau, Xương Phàm đang dạy cho Hạng Đào thổi sáo, Hạng Tân đi tới.
" Tiểu Phàm, ngươi còn biết thổi sáo à! Khúc nhạc này tên gì?" Hạng Tân cười hỏi.
" Là sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân sáng tác, gọi là Dạ Chi Ai Thương."
" Dạ Chi Ai Thương...Ân! Nghe khúc nhạc này đã xem ra sau khi mẫu thân ngươi rời đi, phụ thân ngươi thật thương tâm a! Chẳng qua ngươi thổi không có kì hành, mà gặp kì thần!"
" Không có kì hành, lại gặp kì thần." Xương Phàm nghi hoặc nhỏ giọng nói.
" A a! Này cũng là chuyện tốt, nếu ngươi thổi ra kì thần, tức là nói ngươi gặp chuyện thương tâm, không bằng không gặp!" Hạng Tân rất có thâm ý nói.
" Chẳng qua ngươi không cần quá thật tâm dạy hắn, hắn cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, qua vài ngày nữa sẽ không thèm học, hắn học không được đâu. Ta từng thỉnh qua vị danh nhân ẩn sĩ xem cho ba huynh đệ bọn họ, lão đại có thể làm đại tướng, lão nhị thiện viện trị quốc." Nói đến đây, Hạng Tân lại bất đắc dĩ nhìn Hạng Đào nói tiếp.
" Còn lão tam đây tư chất vượt hơn hai ca ca hắn gấp trăm lần, nhưng vô luận là lãnh binh hay trị quốc đều không thể so được với người thường dùng chỉ là một phần, thậm chí ngay cả cầm kì thi họa cũng không biết."
" Nhưng, một đạo nhân nói cho ta tư chất của ta ở tại tu chân, là kỳ tài ngàn năm khó gặp, ai!!!" Hạng Đào không phục tức giận nói tiếp.
" Ta thỉnh cầu vị đạo sĩ kia thu Đào nhi làm đồ đệ thì hắn làm sao cũng không chịu, nói bọn họ thu đồ rất nghiêm, phải đi đến môn phái trải qua các loại khảo nghiệm, khi ta hỏi môn phái bọn họ ở đâu thì hắn còn nói môn quy không cho nói, tính tình thật là cố chấp, sau này ta nhiều lần sai người tìm tu chân môn phái, nhưng bọn họ rất thần bí, đến nay cũng không thu hoạch được gì." Hạng Tân bất đắc dĩ nói.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, Hạng Đào nghe đạo sĩ kia nói thì biết tư chất của mình là ở nơi nào, lại gặp được đệ tử của Thục Sơn kiếm phái cổ bản nhất của tu chân giới, nếu là họ, bằng vào tư chất của Hạng Đào, có lẽ hắn đã sớm đi lên con đường tu chân. Đó là chuyện sau này.
" Ta nói một chút chuyện tình huống đại lục cho ngươi nghe." Hạng Tân đột nhiên nhớ tới vì Xương Phàm ở trong núi nên có lẽ không rõ ràng, nhân tiện nói:
" Viêm Hoàng đại lục cơ hồ tất cả đều là bản đồ của Ngô quốc, nhưng hôm nay quốc nội Ngô quốc hỗn loạn, chủ yếu có ba đại thế lực, cực mạnh chính là ta cùng Kiêu Kỵ Hầu Tôn Tân trung cùng với Ngô vương, tiếp theo là phản quân Uy Vũ Hầu Lí Dị, Gia Nghĩa Hầu Nhạc Hành, Trấn Bắc Hầu Tần Chiến liên minh, yếu nhất nhưng phát triển nhanh nhất chính là loạn dân Lí Xá Danh suất lĩnh nông dân bạo động.
Ngô thủy hoàng có pháp lệnh: Quân chính quy của chư hầu không được vượt quá ba mươi vạn, trong đó binh mã của ta có ba mươi vạn, vương bài là năm vạn Phi Hổ quân, bọn họ là trong toàn quân năm trăm người mới tuyển ra một tinh anh, lại trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mà khóa trình huấn luyện chỉ có một, đó là phải thật chiến, chỉ có trải qua chiến hóa thật sự tẩy lễ mới có thể trở thành chiến sĩ chân chính!
Tôn Tân không có vương bài quân, hoặc là nói cả ba mươi vạn quân đội của hắn đều là vương bài quân, bọn họ không chỉ thiện chiến, hơn nữa tinh thông binh pháp, trận pháp, tối thiện với đại chiến, chỉnh thể thực lực còn so với quân mạnh nhất chỉ thấp hơn một bậc.
Quân đội đế quốc có một trăm hai mươi vạn, nhưng trừ mười vạn hoàng gia cấm vệ quân, còn lại chỉ là đống cát quân kỉ rối loạn, lực chiến đấu cực thấp, đối phó nông dân miễn cưỡng còn được, nhưng đối phó với quân đội khác chỉ nhờ vào số lượng và lương thảo để thủ thắng.
Uy Vũ Hầu Lí Dị ngoài ba mươi vạn trụ cột còn có mười vạn lén thu vào lúc trước, vương bài quân là Huyết Vệ, nhân số không biết, nói bọn họ là quân đội, không bằng gọi là tử sĩ!
Gia Nghĩa Hầu có ba mươi lăm vạn, vương bài là hai ngàn chiến xa.
Trấn Bắc Hầu trấn thủ biên cương có ba mươi vạn, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ!
Cho nên Lí Xá Danh quân đội nông dân lực chiến đấu yếu, quân kỉ tán mạn, thiếu nhân tài quân sự. Nhưng nhân số của bọn họ tới gần một trăm vạn, lại không ngừng lớn mạnh."
Nói đến đây, Hạng Tân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn phía phương xa, trịnh trọng nói:
" Còn có một phương chính là tu chân sĩ, cũng chỉ là thần tiên sống mà nhân gian truyền thuyết, chỉ là bọn họ không nhúng tay vào việc nhân gian, cũng không thể chiêu tập bọn họ. Người thường chỉ là cần gia khổ luyện, độ nặng chừng năm trăm cân, chạy một nén hương chẳng qua hai mươi dặm, lấy một đối mười đã là cực hạn.
Thần tiên? Tên này biết bao chói mắt a. Cả đại lục vô số cao thủ đều vì vậy mà điên cuồng, vô số người luyện võ muốn trở thành thần tiên. Phi kiếm vừa ra, giết người trong vô hình ngoài ngàn dặm, vách cao ngàn dặm khoảnh khắc mà qua, đây là thần thông như thế nào?"
Trong mắt hắn có một tia khát vọng, rồi sau đó cảm thán nói: " Nếu có một vị chịu trợ giúp chúng ta, thì trận giặc giã này cũng không cần đánh, đáng tiếc, bọn họ không nhúng tay vào chiến tranh phàm gian."
" Ngoan ngoan! Còn học binh pháp làm cái khỉ gì, đi làm thần tiên là được." Xương Phàm không khỏi nghĩ thầm.
" Nhưng nếu muốn tu chân, cần tư chất và cơ duyên thật lớn, người thường tu chân quá khó khăn, mà một khi tu chân thành công cũng không thể dễ dàng hiển lộ nơi phàm gian, Đào nhi chính là khuyết thiếu cơ duyên. Các ngươi cứ chuyên tâm học tập đi, cưỡng cầu cũng không được." Hạng Tân có chút bất đắc dĩ nhìn Hạng Đào nói.
" Sớm biết rằng không đơn giản như vậy, nhưng thật có thể làm thần tiên thì tốt lắm." Xương Phàm vẫn còn đang nằm trong mộng đẹp.
Đúng là thật, qua vài ngày Hạng Đào không học thổi sáo nữa, chuyển sang thành thật luyện công cùng Xương Phàm, cũng chính là rèn luyện thân thể.
Nếu muốn đạt tới thân thể cực hạn, các loại rèn luyện phương pháp, tuyệt đối phải làm cho thân thể trải qua vô số lần thuế biến, loại thống khổ này không phải là người bình thường có khả năng thừa nhận. Bắt đầu thì mỗi ngày đeo trên người mười cân, từ dưới chân núi xách nước chạy lên đỉnh núi đổ đầy mười thùng lớn! Và rồi tứ tăng thêm lên đến cực hạn! Mỗi ngày đều phải đạt tới cực hạn, so với mỗi ngày phải chịu một trăm roi còn khó qua hơn, không phải vì bọn họ còn nhỏ mà không làm, tiểu hài tử là hoàn toàn bị buộc phải làm a!
Xương Phàm còn nhớ rõ lúc hắn học thuộc lòng bình pháp tới lui thành thuộc thì Hạng Tân tuyên bố từ ngày mai hắn cùng Hạng Đào luyện công.
Sáng sớm.
Liệp liệp gió lạnh, Hạng Tân mặc trang phục màu đen đứng nơi đó, vẫn không nhúc nhích, phảng phất pho tượng.
" Xương Phàm, ta yêu cầu ngươi năm giờ đến, hiện tại đã sáu giờ, trước tiên phạt ngươi chạy năm vòng từ hầu phủ đến Vọng Dương Lâu." Hạng Tân thay đổi vẻ từ ái bình thường, lạnh lùng mệnh lệnh.
Nửa giờ sau, Xương Phàm thở hổn hển chạy trở về.
" Với tốc độ này của ngươi, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, ra chiến trường chính là chịu chết! Lập tức phụ trọng( đeo vật nặng) mười cân chạy đến Lục Nhân sơn, từ dưới chân núi xách nước, đổ đầy mười thùng lớn trên đỉnh núi, lại luyện một trăm lần Xuyên Vân Thương, không hoàn thành không được ngủ." Hạng Tân không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi.
Xương Phàm biết là vì Hạng Tân muốn tốt cho hắn, nên hắn cắn chặt hàm răng.
Chạy đến dưới chân núi, Hạng Đào tiểu tử đang xách nước, chẳng qua hắn phụ trọng là ba mươi cân! Hơn nữa hình dáng còn thoải mái hơn so với Xương Phàm.
" Hắc hắc, lão đại, ta rốt cuộc đã đoán trúng a."
Khi người gặp phải chuyện không hay ho, thì cũng hy vọng người khác cũng không hay ho, phảng phất như vậy sẽ tìm được sự cân bằng tâm lí, đây có lẽ là một nhược điểm của con người.
" Vậy ngươi không phải nên giúp ta xách một nửa a?" Xương Phàm buồn bực nói.
" Hu...đừng bảo tiểu đệ không nói cho ngươi, trong này có nhãn tuyến của cha, không muốn chết thì thành thật một chút đi!" Hạng Đào coi như còn điểm lương tâm.
Đương nhiên, Xương Phàm một lần lại một lần cảm thấy đã đến cực hạn, nhưng vừa nhìn thấy tiểu đệ còn lợi hại hơn mình, liền quật cường tiếp tục kiên trì, không thể bại bởi vì xú tiểu tử kia là động lực của hắn!
Buổi tối, Xương Phàm hàm chứa nước mắt nói xong: " Không phải ta tiến vào hầu phủ, mà là tiến vào ổ giặc cướp!"
Đi ngủ.
Ban đêm, Hạng Tân thỉnh thầy đấm bóp nổi tiếng trong Hàn Xương thành giúp cho hai tiểu hài tử đang ngủ say sưa làm mát xa, có thể làm cho bọn họ thoải mái, cũng làm cho cơ thể mệt mỏi của bọn họ mau chóng khôi phục, để ứng đối huấn luyện ngày mai. Chỉ là bọn họ quá mệt mỏi, nên không hề phát hiện.
Sân luyện công, Xương Phàm, Hạng Đào phân biệt lẳng lặng đứng hai bên trái phải, bên người có sáu bao cát.
" Uông!"
Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, kích thẳng bao cát, khoảnh khắc sáu quyền!
" Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!"
Xương Phàm đánh vỡ bốn, Hạng Đào đánh vỡ hoàn toàn!
" Được rồi! Ta nói đánh vỡ ngoài bốn thì các ngươi có thể bắt đầu giai đoạn huấn luyện thứ hai, hiện tại là thời điểm." Tiếng Hạng Tân cao hứng.
" Tiểu Phàm, ngươi có biết vì cái gì ta coi trọng ngươi như vậy?"
" Không biết." Xương Phàm thành thật trả lời.
" Đào nhi là tu chân kỳ tài cũng không phải là luyện võ kỳ tài, nhưng hắn là con ta, cho nên ta bồi dưỡng hắn. Mà người lại không là kỳ tài luyện võ cũng không phải là con ta, nhưng ta cũng bồi dưỡng ngươi, đây là bởi vì ngươi là suất tài( người có tài thống lĩnh). Ta biết Đào nhi gọi ngươi là lão đại, ngươi vốn lớn hơn hắn một tuổi, nhìn thấy các ngươi có cảm tình tốt như vậy, ta cũng thật cao hứng."
Nếu Hạng Tân biết Xương Phàm luôn luôn xao trá tiểu đệ, không biết hắn còn có thể cao hứng nổi nữa không!
Tiếp theo Hạng Tân trịnh trọng nói: " Không chỉ các ngươi đang tiến hành giai đoạn huấn luyện đầu tiên, còn có một vạn tuổi trẻ tinh anh do ta chọn lựa từ các nơi cũng đang huấn luyện, chỉ là các ngươi bị chiếu cố có điều nhiều hơn mà thôi, bọn họ cũng không kém hơn các ngươi bao nhiêu, hiện tại ta giao một vạn người này ta các ngươi."
" A! Ta sợ ta không được." Xương Phàm là một đứa nhỏ hơn mười lăm tuổi, lúc này hoảng sợ.
" A a, yên tâm, giai đoạn huấn luyện thứ hai chính là tiêu diệt cường đạo sơn tặc trong khu vực quản hạt của ta, bọn họ nhân số rất ít, tính kỷ luật không mạnh, một vạn người là đủ rồi, huống hồ ta đã phái phó tướng của ta làm tham mưu, nếu ngươi có sai lầm lớn hắn sẽ chỉnh ngươi, bình thường hắn sẽ không quản chuyện gì."
Tiếp theo Hạng Tân tràn ngập hy vọng nhìn Xương Phàm nói: " Trong hai năm nếu người của các ngươi có thương vong ít hơn nhân số của đạo tặc, các ngươi chính là tân Phi Hổ quân. Lần này ta không chỉ muốn huấn luyện Phi Hổ quân tương lai, còn muốn bồi dưỡng đại nguyên soái tương lai!"
" Bằng những lời này của hầu gia, mẹ nó, chơi luôn." Xương Phàm cảm động, thầm hạ quyết tâm quyết không làm Hạng Tân thất vọng.
Sau nửa tháng chỉnh đốn, Xương Phàm làm thống soái, Hạng Đào làm đại tướng, Từ Kiền làm giám quân, một vạn chuẩn Phi Hổ quân xuất phát.
Tôn Tử viết: " Không chiến mà có thể khuất phục được người, là việc thiện trong thiện. Thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, tiếp theo phạt binh, cuối cùng công thành."
Đây là lời mà Xương Phàm tâm niêm cả một đời.
Hắc Phong Trại một ngàn người, trại chủ nhát gan cẩn thận, đe dọa dụ hàng( ta có một vạn, chính là Phi Hổ quân!)
Hoàn Sơn Lĩnh tám trăm người, địa thế hiểm yếu, vây nhưng không đánh, đoạn tuyệt nguồn nước, mười ngày đầu hàng(ngay cả nước tiểu cũng uống, thực kiên cường!!!"
Lô Kì Sơn hai ngàn người, mỹ nhân kế( Hiện đang làm em rể, lại đi khi dễ đại tẩu của hắn, cuối cùng lão nhị được lên, kỳ thật chỉ là một kĩ nữ), li gián kế, ba đầu lĩnh tự giết lẫn nhau, mười ba ngày phá.
Vô Thiên Đạo đoàn, ba trăm người, giết người cướp hàng, không chuyện ác nào không làm, lấy vàng bạc hấp dẫn, giết sạch!!!
....
Đánh rắn đánh ngay đầu, còn những tiểu thế lực liên tục đầu hàng, Xương Phàm rất là đắc ý, ngay cả Từ Kiền cũng không thể không bội phục, mà Hạng Đào thực buồn bực, Phi Hổ quân căn bản không có cơ hội lịch lãm a! Nhưng cũng có vài trường chiến đấu, lực chiến đấu của bọn họ đích xác rất mạnh, phi thường mạnh!
Trừ mỗi ngày hành quân ra, chính là huấn luyện trận pháp, trong đó trận pháp hỗn chiến là năm người một tổ nhỏ, tổ nhỏ cùng tổ nhỏ lại tương liên lẫn nhau, Xương Phàm cùng Hạng Đào cũng gia nhập, dùng lời nói của Xương Phàm chính là : " Làm người chính là, trí, tín, nhân, dũng, nghiêm." Mới có thể cùng binh lính đồng cam cộng khổ."
Vì thế tổ của Xương Phàm: viễn chiến, Trường Thương Xương Phàm.
Cận chiến, Đại Đao Hạng Đào.
Phòng ngự, Đại Thuẫn Thủ Đồng Chiến, hắn là con của Đồng Hổ, cao hai thước, tráng kiện như một con gấu, nhưng làm người rất hàm hậu thật thà.
Công kích từ xa, Cung Tiễn Thủ Liêu Tư Khải, cũng giống như Xương Phàm xuất thân từ thợ săn, thân thủ nhanh nhẹn.
Cường kích thủ, Lang Nha Bổng Trương Phí, cũng là một người cao hai thước chẳng khác gì con gấu, nghe nói song chưởng có thể giơ lên một tảng đá lớn nặng ngàn cân!
Bình thường bọn họ huấn luyện cùng một chỗ, lấy huynh đệ xưng hô, kiến lập tình nghĩa chiến hữu sâu sắc, mặc dù dưới sự lãnh đạo anh minh của Xương Phàm, chiến tích của bọn họ cũng không nhiều
Nửa năm sau, cường đạo sơn tặc hoặc bị tiêu diệt hoặc ẩn núp hết, Xương Phàm bọn họ trở lại Hàn Xương thành.
" Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh! Phi Hổ quân khải hoàn quay về!" Dân chúng hai bên ngã tư đường hoan hô ầm ĩ.
Xương Phàm, Hạng Đào, đang cưỡi ngựa đi đầu.
" Ta đã nói! Chúng ta đánh tan cường đạo sơn tặc, nói như thế nào cũng vì dân chúng làm ra chuyện tốt, lão đại, ngươi xem xem, ha ha." Hạng Đào đắc ý nói.
Liêu Tư Khải phía sau thừa cơ nói: " Lão đại, ngươi không biết, dân chúng đã truyền tụng xưng ngài là thần."
" Bọn họ nói như thế nào?" Xương Phàm cũng thật cao hứng.
" Các nàng nói ngài từng mang theo mười người xâm nhập vào ổ cướp, giết sạch hơn một ngàn sơn tặc, còn có, ngài hét lớn một tiếng thì Hắc Phong Trại trại chủ liền bị dọa tè ra quần, quỳ đi ra đầu hàng!"
" Ai! Vốn là sự thật mà, truyền tới truyền lui đã phô trương như vậy, có đôi khi thật sự là bất đắc dĩ a!!!" Xương Phàm ra vẻ lão thành lắc đầu thở dài nói.
" Ta đây lập tức nói cho bọn họ sự thật." Liêu Tư Khải vội vàng nói.
" Trở về, ai cần ngươi đi nói cho bọn họ sự thật, ngươi theo chân bọn họ nói: ta mang theo hơn mười người sao chứ? Chỉ một mình ta! Tên Hắc Phong trại chủ kia ta còn chưa có hống thì hắn cũng đã quỳ xuống đầu hàng!" Xương Phàm cười xấu xa.
" Không đúng không đúng, ta cũng cùng lão đại tiến vào ổ cướp, tiếng hô kia là ta hống đó!" Hạng Đào lập tức chen lời.
" Dù sao đều là giả, còn có ta nữa." Liêu Tư Khải nhỏ giọng lầm bầm!
" Còn có ta, còn có ta." Ngay cả người thành thật như Đồng Chiến, Trương Phí cũng kêu lên!? Xuất mồ hôi a!
Từ Kiền chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Trong hầu phủ, Hạng Tân bày tiệc chúc mừng, hắn thật cao hứng, Xương Phàm bọn họ hoàn thành rất giỏi, so với dự tính còn đẹp hơn thật nhiều.
" Đào nhi, tiểu Phàm, các ngươi lớn lên rồi!" Đây là câu đầu tiên khi Hạng Tân nhìn thấy bọn họ.
Đúng a! Có người tuy tuổi lớn, nhưng không có trải qua nhân sinh, cho nên cảm giác bản thân cũng không thành thục. Có người, tuy tuổi còn rất nhỏ, lại trải qua quá nhiều chuyện, bọn họ sớm không còn đơn giản như là một tiểu hài tử.
Xương Phàm mới ra đời đã không có mẫu thân, còn nhỏ đã có tang cha, chịu đựng đủ mọi nhân gian khổ nạn, nhờ vào bản thân gian nan sinh tồn, sau lại đi vào hầu phủ, mỗi ngày không ngừng khiêu chiến cực hạn, chân đau đến đứng cũng không đứng nổi, lại không hề than khổ, vẫn kiên trì huấn luyện, thân thể đạt tới cực hạn lại nghiên cứu binh pháp...Vừa sau mười lăm tuổi đã đảm nhận thống lĩnh vạn người, trong bất tri bất giác, hắn đang thuế biến( thay đổi)! Hắn đã lớn lên! Có thể đơn độc đối diện!
Thuế biến chính là năng lực của hắn, ngàn năm sau khi hắn suất lĩnh hơn mười vạn tiên nhân tại tiên giới đại chiến, binh pháp lần đầu tiên xuất hiện tại thế giới chỉ tôn sùng tu vi của một người. Thuế biến chính là tâm tính của hắn: dũng cảm, kiên cường, có hằng tâm, có nghị lực, có thể nếm được cái khổ mà người thường không nếm nổi, có thể nhẫn nhịn cái nhẫn mà người thường không thể nhẫn! Vì tu chân truyền kỳ sau này của hắn mà xây dựng nên một trụ cột kiên cố nhất! Đây là lời sau này.
Tiệc mừng công, trong một mảnh vui sướng, Xương Phàm cũng thật cao hứng, đối với hắn mà nói, có thể đạt được sự khẳng định của Hạng Tân, là thành quả lớn nhất của hắn.
" Hầu gia, thấy ngài có tâm sự." Xương Phàm chú ý tới ưu lự của Hạng Tân.
" Ai! Xuất đại sự! Hôm nay thật cao hứng, ngày mai ta mới nói cho ngươi!' Hạng Tân bất đắc dĩ nói.