Sáng sớm ngày hôm sau, Xương Phàm, Hạng Đào đi tới thư phòng của Hạng Tân.
" Các ngươi đến đây, ngồi đi." Hạng Tân vô lực nói.
" Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nghe nói Hổ Môn Quan bị phá có phải là thật không." Xương Phàm bọn họ hành quân bên ngoài, nhiều ít nghe được một ít tiếng gió, nhưng không đầy đủ mà thôi.
" Phải, bốn ngày trước Quang Lộc đại phu Điền Đan đầu hàng Lí Xá Danh, hơn nữa lừa mở cửa thành Hổ Môn Quan, sáu mươi vạn nông dân quân công nhập vào thành, mà thủ quân chỉ có ba mươi vạn...Mười ba vạn người đầu hàng, trốn ra không đủ hai vạn, còn lại đều bị giết! Thống soái kiêm hoàng gia cấm vệ quân thống lĩnh Chiêm Thiên tự sát vì nước. Thiên hạ đệ nhất quan bị phá, hiện tại bọn họ còn cách kinh thành không tới hai trăm dặm, hoàng thượng phái người tám trăm dặm truyền lệnh ta suất lĩnh năm vạn Phi Hổ quân hỏa tốc hồi kinh hộ giá, các ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai cùng ta đi kinh thành." Hạng Tân ngây ngốc lầm bầm nói.
" Ngài cùng Kiêu Kỵ Hầu đối kháng Lí Dị, Nhạc Hành, Tần Chiến liên quân đã cố hết sức, một khi ngài triệt xuất..."
Vốn là quân đội của hoàng đế ngăn trở nông dân khởi nghĩa, Trung Dũng Hầu và Kiêu Kỵ Hầu ngăn lại ba chư hầu liên minh làm phản, hiện tại tình thế đột nhiên chuyển xấu, Xương Phàm không khỏi lo lắng nói.
" Không có việc gì, tình thế còn chưa xấu đến mức không thể bổ cứu, đi từng bước tính từng bước thôi." Hạng Tân giống như già nua hơn rất nhiều.
Xương Phàm sớm đã xem cha con Hạng Tân như là thân nhân của chính mình, nhìn hình dáng thê lương của Hạng Tân, hắn đột nhiên rất hận bản thân mình vô năng.
" Nếu ta là thần tiên, hầu gia cũng sẽ không âu lo như vậy." Hắn không khỏi thầm nghĩ, tại giờ khắc này hắn đang nghĩ tới tu chân, khát vọng lực lượng.
Bên ngoài hầu phủ, gió lạnh liệt liệt, cả cao tầng của Hàn Xương thành cơ hồ đều ở trong này.
" Lúc trước là Dũng nhi cùng Kiêu Kỵ Hầu ở tiền tuyến đánh giặc, huynh đệ chúng ta phụ trách lương thảo phía sau, hiện tại tình thế thay đổi, ta phải dẫn đi Phi Hổ quân, tiền tuyến nhất định khẩn trương, Hổ huynh đệ cũng nên ra tiền tuyến, lương thảo giao cho Từ Kiền." Hạng Tân vỗ bả vai Đồng Hổ nói.
" Đại ca yên tâm, cho dù ta chết cũng không cho một người tiến vào Đồng Quan!" Đồng Hổ kiên định nói.
" Được lắm huynh đệ, bảo trọng."
" Đại ca bảo trọng."
Bọn họ đều biết lúc này đây có thể là vĩnh biệt, tình nghĩa ba mươi năm sống chết. Nam nhân, không cần phải dùng nhiều lời để nói!
Trải qua mười ngày hành quân, Hạng Tân rốt cuộc tới kinh đô, cũng may tình thế không tiếp tục chuyển xấu, sau khi bái kiến xong thiên tử, Hạng Tân liền bị phái ra tiền tuyến, mà Xương Phàm cùng một vạn binh thì ở lại kinh thành điền vào số lượng hoàng gia cấm vệ quân, Xương Phàm nhận chức cấm vệ quân tả phó thống lĩnh.
Người không có khả năng sống lâu trong sự khẩn trương, cho dù đang ở trong tình thế ác liệt, bởi vì Phi Hổ quân gia nhập, thế cục tạm thời ổn định xuống, chiến loạn tựa hồ không có ảnh hưởng tới sự phồn hoa của kinh đô. Một ngày này Xương Phàm, Hạng Đào, Đồng Chiến, Liêu Tư Khải, Trương Phí năm người không có huấn luyện, liền chạy ra ngoài đi dạo phố.
Bên trong quán thịt bò nướng của Vương Nhị Cẩu.
" Lão đại, sao không đi tới chỗ Cát Ưu đại thúc, sao ngươi lại đi đến chỗ không người này?" Hạng Đào buồn bực nói.
" Ngươi biết cái gì! Nếu tiền đều đến nhà bên kia, thì ở đây người ta ăn cái gì? Năm nay cuộc sống không dễ dàng, chúng ta vừa ăn cơm vừa ngắm phong cảnh hóng gió." Xương Phàm nghiêm mặt nói.
" Năm chén thịt bò lớn đến đây!" Điếm tiểu nhị kêu to bưng thức ăn lên.
Xuất mồ hôi! " Chén lớn" này đúng thật là " lớn" thật sự là rất " lớn"!!!
" Lão đại, ta vốn chỉ cần ăn hai chén, hiện tại ta nghĩ ăn mười chén!" Đồng Chiến a a cười.
" Ta cũng vậy, lão đại nói là mời chúng ta ăn cho no, không thể không nghe theo!" Trương Phí tiếp lời.
" Nhìn các ngươi có bộ dáng thành thật, không nghĩ tới lại muốn chiếm tiện nghi như vậy!!!" Xương Phàm đột nhiên nghĩ thấy hai tên bình thường đáng yêu ngây ngô bây giờ lại cười âm hiểm như vậy.
" Oa!" Liêu Tư Khải lấy ra một thỏi bạc nhỏ trong suốt khoe mọi người rồi ăn rất nhanh.
" Thịt bò nướng thơm quá!" Hắn còn đặc biệt khoe hương thịt thơm ngon.
" Không công bình! Ta ăn chín chén, cũng không ăn được miếng thịt bò nào, tiểu nhị, cho thêm năm chén!" Đồng Chiến bất mãn rống to.
" Cho ta thêm tám chén, ta cũng muốn ăn!" Trương Phí dùng đũa gõ bàn, theo sát sau đó.
" Trời của ta! Tiền của ta!" Xương Phàm ngã xuống ngất!!!
Ra khỏi quán.
" Cát Ưu đại thúc, ngài thật sự là ánh đèn sáng trên con đường đầy bóng tối của ta, chỉ dẫn phương hướng cho ta đi tới, nhưng ta vĩnh viễn chỉ là người mù, nhìn không thấy ánh sáng! Ta bị té hố rồi!!!" Xương Phàm nhìn trời cảm khóc không ra nước mắt.
Lúc này bên trong một chiếc kiệu quý tộc có một nữ lang và một nha hoàn xinh đẹp đang dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Xương Phàm đang nhìn lên trời nổi điên la hét.
!!!
Không thể mất hình tượng trước mặt mỹ nữ. Xương Phàm lập tức tạo ra một hình dáng thật khốc, lộ ra hàm răng cười tươi...
" Xem nghi thức, nên là kiệu của công chúa, tỷ tỷ của thánh thượng đương kim – Ngô Cẩn công chúa." Hạng Đạo làm ra hình dáng chuyện gì cũng biết.
" Xuất mồ hôi! Bộ dạng của vị công chúa này thật đáng xin lỗi với danh hào công chúa, ngươi xem vị nha hoàn xinh đẹp bên người nàng ta đi, lại có khí chất! Lão đại ta không phải là người có thế lực, công chúa tặng cho các ngươi, huynh đệ ta chịu thiệt thòi, chỉ muốn nha hoàn kia thôi!" Xương Phàm hãnh hãnh nói.
" Đồng Chiến thích nha hoàn."
" Ta cũng vậy." Hai tên ngốc này không làm anh em ruột cũng uổng, mỗi lần Đồng Chiến nói chuyện là Trương Phí đều tiếp lời.
" Kỳ thật ta chính là người xấu trọng sắc khinh bạn trong truyền thuyết, các ngươi ai tranh với ta, ta lập tức tuyệt giao!" Liêu Tư Khải vội vàng nói.
" Đi ra! Ta là tình thánh trong truyền thuyết, chúng ta phải xem bổn sự." Hạng Đào đá Liêu Tư Khải một cước...
Mười ngày sau.
" Ngày mai chính ngọ, đương kim tam vương gia thỉnh hoàng gia cấm vệ quân ba vị thống lĩnh đến Nghênh Khách Lâu ăn cơm, đặc phái tiểu nhân đến mời ba vị đại nhân." Một thái giam nói với thống lĩnh mới nhậm chức Lữ Mông.
....
Ngày hôm sau, Nghênh Khách Lâu.
Lúc Xương Phàm đi vào thì lại nhìn thấy vị nha hoàn xinh đẹp mấy ngày trước! Nhưng hôm nay nàng ta mặc y phục cao quý dị thường, rúc vào bên người tam vương gia, nói nói cười cười.
Xương Phàm thật khinh bỉ người như thế, địa vị nàng ta ở trong lòng Xương Phàm rụng tới ngàn trượng. Bữa tiệc không thể nghi ngờ chính là đề tài trung nghĩa đền nợ nước, mà tam vương gia cũng có chút ý lôi kéo, Xương Phàm cũng thật không quá để ý.
Vừa trở lại quân doanh, bốn người bọn họ liền vây quanh Xương Phàm.
" Lão đại, nghe nói Ngô Cẩn công chúa cũng đi, thế nào? Nói nhanh lên." Hạng Đào vội vàng hỏi.
" Công chúa không nhìn thấy, nhưng nhìn thấy nha hoàn xinh đẹp kia."
" Thật sao!"
Nhắc tới mỹ nữ Liêu Tư Khải liền hưng phấn.
Xương Phàm nói: " Quan sát người thì phải cẩn thận, khắc sâu tìm hiểu đối phương. Hôm nay mỹ nữ kia rút vào bên người tam vương gia, ăn cơm thì không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, nói chuyện thì là cắn lỗ tai, chúng ta một câu cũng nghe không thấy, quan hệ có bao nhiêu thân mật. Cho nên, ta rời khỏi, các ngươi cũng phải lo lắng chân tướng chuyện này một chút."
Nhưng Xương phàm không có nghĩ đến những lời này lại rước lấy phiền toái.
Ba ngày sau, trong đại doanh của Xương Phàm.
" Người nào là tả thống lĩnh Xương Phàm, công chúa mệnh lệnh ngươi lập tức đi hoàng cung." Một cung nữ truyền lệnh.
Tuy nhiên không biết chuyện gì, nhưng mệnh lệnh của công chúa không thể kháng lại a!
Xương Phàm cũng không hỏi nhiều, lập tức thay quân trang, đi theo cung nữ kia vào hoàng cung.
Hoàng cung Đại Ngô quốc, kim bích huy hoàng, có vẻ cực kỳ xa xỉ, mà hậu cung hoa viên, núi giả, hồ nhân tạo đều hoàn mỹ, giữa hồ nước xanh biếc, lại có rất nhiều lương đình, trong một lương đình, đang có vài nữ tử quần áo hoa lệ đang ngồi bên trong.
" Xuất mồ hôi! Công chúa vì sao lại đứng, cung nữ lại ngồi." Đây là ý tưởng đầu tiên khi Xương Phàm nhìn thấy công chúa trong lương đình.
" Hoàng gia cấm vệ quân tả phó thống lĩnh Xương Phàm tham kiến công chúa điện hạ." Xương Phàm cung kính hành lễ nói.
" Úc...ta nhớ ra ngươi, ngươi chính là ngốc tử ngày hôm đó!!!" " Cung nữ" đang ngồi nói.
" Xuất mồ hôi! Ta khi nào thì thành ngốc tử." Xương Phàm thầm nghĩ.
" Ngươi nghĩ thấy nói bậy về người khác thì rất thú vị hay sao chứ?" Cung nữ không đầu không đuôi hỏi một câu.
" Ta không rõ ý tứ của ngươi, lại nói, đừng ngồi ở trên ghế, ngươi chỉ là cung nữ, ta là tướng quân, chú ý thái độ của chính mình!" Xương Phàm thật sự bực mình.
" Có gan nói, không có can đảm thừa nhận. Tiểu nhân!"
" Uy, ta thấy phiền toái nói chuyện với ngươi, khách khí một chút, ta có chỗ nào đắc tội ngươi, có thì nói ra, nếu thật sự là ta làm, ta không sợ thừa nhận, không cần tự nhiên chụp vào đầu người khác tội danh." Tự nhiên bị oan, Xương Phàm có chút tức giận.
" Được, không phải ngươi nói ta muốn bay lên làm phượng hoàng, câu dẫn tam vương gia? Ngươi là tên hỗn đản!"
" Ta nói qua bao giờ!" Mẹ nó, ta nói lời này hồi nào, buồn bực chết ta đi. Xương Phàm thầm mắng.