Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 7-8: Tiên lộ.
Dịch: Cửu Căn Ma Đế
Nguồn: Sưu tầm
Hứa Tiên đứng ở đầu cầu, đắm chìm trong cảm giác cảnh giới kỳ diệu này, cho tới lúc tảng sáng, Hứa Tiên cảm giác thân thể nóng bỏng, mới phục hồi tinh thần, hiện tại mặt trời ban ngày vẫn chưa phải là hắn có thể thừa nhận.
Vội vàng chạy về nhà, Hứa Tiên còn không biết, hắn đã đặt được một bước quan trọng nhất trong con đường tu hành, xác định chủ tinh, sau đó là thành lập tinh cung, nhưng nếu đã lấy Thái Dương tinh làm chủ tinh, quần tinh biến mất, làm sao có thể thành lập được Tinh Cung đây? Đây chính là điều duy nhất mà đạo sĩ lo lắng, lại cũng không thể gây phiền não cho Hứa Tiên. Một đêm ngộ đạo, hắn cảm thấy tinh thần của hắn chưa bao giờ sảng khoái như thế, có rất nhiều ý tưởng, hiện tại cũng có thể nhẹ nhàng để xuống, cảm giác cả người cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Cuộc sống nghèo nàn khó khăn hiện tại không phải là hắn chưa từng lo lắng, còn đã từng nghĩ rằng sao chép mấy bài thơ để cải thiện cuộc sống của bản thân, dù sao đây cũng là triều đại cái gì mà Lao Thập Tử Đại Hạ, có lần lượt sao chép thơ Đường thơ Tống cũng không có vấn đề gì. Nhưng vậy đối với một đứa bé mà nói, nổi danh chưa hẳn đã là chuyện tốt, cho nên luôn luôn do dự. Nhưng hiện tại Hứa Tiên đã có thể quyết định, yên lặng tiếp tục cuộc sống của mình. Tương lai còn dài, không phải sao?
Hứa Tiên lẳng lặng nằm trên giường, ngực hơi đỏ, tản mát ánh sáng chiếu rọi toàn thân, mà giờ khắc này ý thức của hắn vô cùng rõ ràng.
Những thứ trong đầu không hề mơ hồ nữa, mà là trong thoáng chốc có mấy phần rõ ràng. Những thứ tu hành pháp môn kia không phải là văn tự, cũng không phải là đồ họa. Văn tự hay đồ họa chung quy cũng là truyền lại tin tức nào đó, nhưng trong lúc truyền đạt lại cũng sẽ có tạo thành chệch hướng hoặc hiểu nhầm.
Nhưng hiện tại Hứa Tiên cảm giác, những thứ đạo sĩ rót vào trong đầu mình, tất cả đều chính xác rõ ràng, giống như trực tiếp đưa những tri thức này cho mình, không phải thông qua bất kỳ công cụ trung gian nào, cho dù là người dốt đặc cán mai cũng có thể hiểu được.
Hứa Tiên ngoài việc cảm thán pháp thuật đạo gia thần kỳ, cũng vô cùng dụng tâm với những thứ đó. Thành Tiên thành Phật đại khái chính là ước vọng của mỗi người Trung Quốc! Chẳng qua là cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, càng ngày càng có nhiều hiện tượng tự nhiên được con người giải thích, những thứ này dần dần bị quy thành mê tín, cũng dần biến mất trong lòng mọi người.
Nhưng trong mộng cũng từng có cảnh như thế, trúc trượng mang hài, hành tẩu danh sơn, y phục trường sam phiêu dật, du lãng khỏi trần thế, mãi ở tuổi thanh xuân không già, như vậy tiêu dao tới chừng nào.
Khi phát hiện những điều này là thật, ai lại có thể không động tâm chứ? Hứa Tiên cũng không ngoại lệ.
Lẳng lặng nằm trên giường, tinh tế thưởng thức pháp môn huyền diệu trong đầu kia, hắn dần dần hiểu được, trình độ của mình đang ở giai đoạn điểm tinh. Sau khi xác lập chủ tinh thì nên không ngừng cường hóa chủ tinh, tới trình độ nhất định có thể xây dựng nên Tinh Cung. Nhưng ánh sáng này lại không giống với bất kỳ miêu tả nào.
Mặc dù Xi Vưu tinh cũng là màu đỏ, nhưng Xi Vưu tinh lại mang theo huyết quang hung sát, mà chút ánh sáng của mình lại là màu đỏ tươi, mặc dù chỉ là ánh sáng yếu ớt, lại hạo nhiên tỏa sáng, không ngừng sinh sôi.
Hứa Tiên nghĩ đi nghĩ lại, cũng vẫn không hiểu rõ, chỉ có thể dựa theo miêu tả cảm nhận hiện tượng thiên văn, không ngừng tìm tòi tích lũy. Chỉ cảm thấy chút ánh sáng đỏ tươi này không ngừng hấp thu những điểu ánh sáng cực nhỏ.
Đang không hiểu lằm sao chủ tinh của mình lại có thể thu nạp được lực lượng của ánh sao, điều này vốn là chuyện không thể nào. Nhưng mặt trời chính là chủ tinh của Thái Dương hệ, cũng chính là hằng tinh (ngôi sao vĩnh hằng) gần Địa Cầu nhất, lực lượng của nó cho dù là trong đêm tối cũng có tác dụng thật lớn, cái gọi là nhật quang phổ chiếu, chỗ nào cũng có.
Người khác phải dùng tinh quang của Hằng tinh cách xa hàng vạn năm ánh sáng để tích lũy lực lượng, mà ánh sáng mặt trời lại là chỉ mất mấy phút đồng hồ, trong chuyện này đúng là khoảng chênh lệch lớn như trời với vực.
Nhưng mà Hứa Tiên cũng cảm nhận được, càng đến lúc gần ánh bình minh, lực lượng của Thái Dương tinh tụ lại sẽ càng lúc càng nhanh, nhưng thật sự đến khi mặt trời mọc thì lại nóng rực không cách nào thừa nhận. Đây không phải là nóng về thân thể, mà là nóng rực về tinh thần. Hắn đã thử chống cự lại cảm giác nóng rực này, kiên trì, nhưng cũng chỉ kiên trì được trong chốc lát, lại cảm giác hồn phách giống như cũng bị bốc hơi mất, vội dừng lại, toàn thân cũng là toát mồ hôi.
Đẩy cửa sổ trông về phía chân trời, chỉ thấy rặng mây đỏ như thiêu, phía đông đỏ rực.
Hứa Tiên loáng thoáng có chút hiểu ra, hóa ra chủ tinh của mình lại là Thái Dương tinh, cảm giác trong hồn phách lại thêm chút ánh sáng đỏ tươi. Vốn dĩ cũng chỉ to bằng tầm hạt gạo bé, bây giờ đã tăng lên thành hạt gạo to. Rõ ràng lúc trời sắp sáng mới tăng lên một chút, bây giờ lại đột nhiên tăng lên như vậy, thật là khó khiến người ta thích nghi kịp. Hóa ra lúc trời sắp sáng kiên trì một chút sẽ có công hiệu lớn như vậy, nếu có thể luyện tập thêm một chút vào giữa trưa, vậy thì chẳng phải là có thể lập tức tăng lên sao!
Đây cũng chính là điều Hứa Tiên luôn ấp ủ theo đuổi. Nếu quả thật có thể tu luyện vào giữa trưa, đúng là lập tức một bước lên trời. Người bình thường chết đi còn có thể phải vào luân hồi, thảm nhất chính là hồn phi phách tán, đó chính là hồn phách cũng chẳng còn chút nào. Nhưng Hứa Tiên cũng nghĩ hắn vừa cố gượng chịu đựng đã vất vả khổ sở như thế, cũng không dám cậy mạnh tu luyện.
Hứa Tiên đứng lên rửa mặt, chạy tới lớp. Mặc dù trên thực tế là một đêm không ngủ, nhưng tinh thần sảng khoái, tươi tỉnh, toàn thân dường như dùng không cạn sức lực.
Thầy họ Tống, mỗi ngày đều chăm sóc mấy bồn cây cỏ, Hứa Tiên tới, lão vẫn cúi đầu tưới nước, cả đời Hứa Tiên cũng không mong chờ nhận được sự ưu ái của các thầy giáo, cũng lơ đễnh, chỉ muốn nhanh chóng bước qua, người khác không thèm nhìn hắn, hắn cũng không có hứng thú nhiều chuyện.
- Hứa Tiên, tới rồi à.
Lão đầu đột nhiên thốt ra một câu, mặc dù không nhìn Hứa Tiên.
- A? vâng, tới rồi, thầy.
Hứa Tiên sửng sốt, vội vàng khom người đáp lễ. Không biết lão già này mắc chứng gì, muốn đi, lại có chút lo lắng, cẩn thận lại hỏi:
- Thầy, thầy hôm nay không sao chứ?
Lão đầu vừa muốn tức giận, suy nghĩ một chút lại khoát tay nói:
- Nhanh vào trong đi thôi.
Hứa Tiên khó hiểu đi vào ngồi trong lớp, đó là hắn không biết, biểu hiện ngày hôm qua đã bị thấy nhìn trúng, cảm giác đứa này mặc dù ghét học, nhưng thiên tư cũng là tốt nhất, chính mình hẳn là nên lái hắn về chính đồ mới đúng. Cả đời hắn thi không đỗ,vậy thì phải dạy được một đồ đệ lợi hại một chút.
Nhưng khoa cử thủ sĩ đúng là thiên quân vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, còn khó hơn ngàn vạn lần thi tốt nghiệp trung học thời hiện đại, nói dễ hơn làm. Nhưng dựa vào mấy chữ “đã thấy thì sẽ không quên” này thì cũng chiếm được lợi thế lớn.
Khoa cử chia làm mấy bước: thi đình, thi hương, thi hội, những gì thi phần lớn đều là nằm trong sách, chẳng qua là cứ lặp đi lặp lại, trộn vào với nhau, không ai có đầu óc tốt mà trượt cả.
Thí sinh thi qua cuộc thi đình là tú tài, mà đa số mọi người có đọc sách cả đời cũng chỉ có thể dừng ở cuộc thi hương, không đỗ thì vĩnh viễn vẫn là thân áo vải. Tay không thể đề, vai không thể kháng, phần lớn lại xem thường hành thương buôn bán, chỉ có thể vất vả làm thầy đồ mà thôi, khá hơn một chút có thể được đi làm sư gia, cái gọi là “bách vô nhất dụng thị thư sinh” chính là như vậy, là ai cũng coi thường tú tài nghèo kiết xác.
Nhưng nếu như có thể thi đỗ cuộc thi Hương, thì chính là cử nhân, cho dù không có quan không có chức quyền, cũng có thể gặp quan mà không lạy, hàng năm còn có thể hưởng bổng lộc của quốc gia. Người người đều muốn qua, mà Hứa Tiên với bản lãnh đã đọc qua là không quên được thì đỗ cuộc thi hương chính là dễ dàng như lấy đồ vật trong túi vậy.
Tống lão đầu vui mừng nghĩ, khi đó ta chính là ân sư của Hứa Tiên, còn không khiến cho người người kính phục hay sao. Cho dù là luôn thi không đỗ coi như thời vận của ta không chuyển, mà không phải là học vấn có vấn đề. Cho nên lại thân thiết với Hứa Tiên, chẳng qua là vì sợ mất mặt, nên nhất thời lại không tiện quá thân thiện với Hứa Tiên, nhưng tâm tình đã sớm thay đổi.
Kết quả là, Hứa Tiên phải trải qua những điều hết sức kỳ quái, thầy giáo lúc nào cũng gọi hắn trả lời vấn đề, làm cho hắn có chú cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng hiện tại hắn tinh thần thanh minh, đã thấy là không quên được, trả lời cũng là đọc làu làu, cũng làm cho lão đồ Tống càng thêm vui vẻ, làm như môn sinh đắc ý vậy.
Lớp học nho nhỏ, vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.
Hứa Tiên vẫn là không thích đọc sách, chẳng qua là bản lĩnh đọc là không quên liền từ từ phát huy. Rồi lúc tỷ tỷ về, còn có thể vui vẻ mà kể hôm nay mua thức ăn nhiều người cho nhiều hơn một quả thông, người nào khen Hứa Tiên, ngay cả đốc công tiệm giặt quần áo thuê cũng không gây khó khăn nữa.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Một quả thông làm sao đủ, vậy hôm nay đệ đọc hết “tả truyện” để mai bọn họ cho hai quả đi.
Tỷ tỷ Hứa Tiên cười nói :
- Được!
Chẳng qua là cũng chó chút phiền não, tỷ tỷ của Hứa Tiên vốn là cũng đã đến tuổi lấy chồng, chỉ là vì chưa chồng mà lại mang theo Hứa Tiên. Người nàng cũng chỉ là đoan chính, cao không thành, thấp không tới, cho nên vẫn chưa gả đi, hiện tại tiếng tăm thần đồng của Hứa Tiên đã truyền đi, các bà mai huyện Tiền Đường cũng chen nhau tới đây.
Tỷ tỷ của Hứa Tiên một mực khước từ, những bà mai kia thấy vậy nói không được, khó tránh được những lời lẽ không hay, kết quả là bị tỷ tỷ của Hứa Tiên cầm then cửa đuổi đi ra ngoài. Ở phố, trong nhà không có đàn ông, nếu chỉ có chút xích mích cũng đã bị người ta xông tới cửa.
Hứa Tiên cười hỏi:
- Tỷ tỷ sao không chọn lấy một người?
- Có cái gì mà chọn, không phải là người mù thì chính là người què, cái gì mà Vương công tử, Trương tiên sinh, tiểu thiếp trong nhà cũng đã không biết có mấy phòng. Mà đi, đi, con khỉ nhỏ đệ đừng có quan tâm chuyện của tỷ, học hành cho tốt, tương lai làm Trạng Nguyên, tỷ cũng đi theo làm cáo mệnh gì đó, cũng không uổng công tỷ chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nàng không biết nhiều chữ, văn hóa có hạn, nói ra cũng là không rõ ràng, nhưng tâm địa còn tốt hơn những người học phú ngũ xa bao nhiêu lần.
Hứa Tiên bất đắc dĩ cười khổ, làm sao mà có người kém như thế, bên trong cũng có người trong sạch. Hứa Tiên về sau mới biết được, tỷ tỷ vốn là có người theo đuổi, nhưng cũng chỉ là bộ khoái nho nhỏ tầm thường cũng là nhà nghèo khổ. Trong lòng vừa nảy lên một cái, vỗn dĩ trong truyện, chị của Hứa Tiên không phải cũng gả cho một viên bộ khoái hay sao? Mặc dù chẳng qua là gia đình thường thường bậc trung, không có đại phú đại quý, nhưng là hòa hòa mỹ mỹ cả đời, như vậy chính là kết quả tốt nhất còn gì!
Thầy đồ Tống gần đây có chút không vui, thậm chí còn có người muốn đoạt học sinh của hắn, đưa ra thật nhiều điểm tốt, chẳng những không thu học phí, lại bao ăn bao ở. Mặc dù bị Hứa Tiên nhã nhặn từ chối, nhưng cũng vẫn làm lão đầu tức giận. Chẳng qua vẻ mặt khi gặp Hứa Tiên cũng là ôn hòa.
Hứa Tiên cứ như vậy trải qua cuộc sống bình yên, mỗi ngày tu luyện là bước chuẩn bị, hắn còn chuyên tâm chuyện này hơn cả lên lớp đi học. Mỗi ngày đều có cảm giác tăng lên, mặc dù không lớn, nhưng vẫn cảm giác được mình có chút thay đổi.
Loại biên hóa này chậm chạp nhưng kỳ diệu, giống như con nhộng đợi chờ thành bướm giương cánh bay cao. Trước khi thành bướm biết bao đêm ngày không ai có thể biết được, ngay cả chính nó cũng không rõ nữa mà!
Chẳng qua là khi con bướm giang cánh bay về phía trời xanh, còn nhớ được khi mình là nhộng sao? Hay là vứt bỏ không chút lưu tình? Đó chính là nỗi buồn của chiếc kén.
Hứa Tiên tin lời sư phụ, thiên tư của mình không tốt, sẽ không có thành tựu gì lớn. Nhưng hắn cũng không thèm đẻ ý, bản thân hắn chẳng cầu thành tiên thành phật gì, chỉ là tùy hứng mà từng bước tu hành mà thôi. Cho dù không có kết quả gì cũng có thể cường thân kiện thể cũng không tệ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 9: Nhân đạo.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Nhưng không biết, chính tâm cảnh tùy ngộ vô dục vô cầu này lại hợp với đạo tu hành, thực tế tiến cảnh của hắn không cũng không chậm, chẳng qua là do hắn độc thân tu hành, không có đối tượng so sánh, nên mới cho rằng mình chậm. Thứ duy nhất có thể tham khảo là mấy nhân sĩ xuyên không trong tiểu thuyết, người nào không phải một năm nửa năm công phu đã phi thăng Tiên giới, vô địch thiên hạ?
Chủ tinh của hắn là mặt trời, tinh cung không thể thành lập, chỉ có thể cường hóa chủ tinh này thôi.
Mấy năm tu hành, viên tinh châu này đã lớn khoảng bằng một viên trân châu, quang mang đỏ xung quanh càng lúc càng mãnh liệt, mơ hồ lộ ra một tia kim quang. Vốn thân thể gầy yếu, mấy năm tu luyện lại cường kiện khác hẳn, thoạt nhìn còn lớn hơn hai ba tuổi so với tuổi thật, đã giống như một thiếu niên.
Đồng sinh thí là trong huyện cử hành, Huyện lệnh làm giám khảo, những năm này Hứa Tiên đã có mỹ danh thần đồng, với bản lĩnh đã thấy không quên của hắn, tác phẩm viết ra mặc dù không thể nói là rực rỡ muôn màu, nhưng cũng là có bài bản hẳn hoi, một cuộc thi Đồng sinh thí đương nhiên không làm khó được hắn, dễ dàng thi qua. Mặc dù thứ hạng cũng chỉ ở giữa, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên thanh danh lan truyền khắp nơi.
Dù sao tú tài trẻ như vậy cũng không thấy nhiều, lão thầy đồ Tống tiên sinh cũng an lòng, ngày yết bảng, tỷ phu của Hứa Tiên làm chủ mời ông ta đến uống rượu, lão nhân vừa khóc vừa cười, uống đến say mèm, khen Hứa Tiên là sao Văn Khúc hạ phàm.
Hứa Tiên vừa dìu thầy vừa nghĩ thầm: lão nhân gia ngài say đến hồ đồ rồi, nhi tử của ta mới là sao Văn Khúc hạ phàm!
Chỉ là muốn nhi tử làm sao Văn Khúc hạ phàm, Hứa Tiên cũng không bực mình, nếu không có nhi tử này, cả đời Bạch nương tử còn bị nhốt trong Lôi Phong tháp, mà Hứa Tiên lại vẫn đang ăn chay niệm Phật qua ngày.
Trong kịch bản ban đầu, Hứa Tiên có thể nói là giống như phế nhân, ngoại trừ tâm địa tốt, trên căn bản là cái gì cũng không thể giúp, còn làm phiền thêm. Hôm nay bị hù chết, ngày mai lại nghi ngờ lão bà của mình nữa! Quả thực không thể tự lo liệu cho cuộc sống.
Mà Bạch nương tử chiếu cố đến khúc củi mục này quả thực hao hết tâm lực, xông xuống Địa phủ, trộm tiên đan, đấu yêu ma, đi khắp Kim Sơn, cuối cùng còn bị nhốt trong Lôi Phong tháp.
Vốn nên đi báo ân Bạch nương tử trước, nhưng vẫn không đi. Sau khi xuyên việt, Hứa Tiên nghi ngờ, trước kia có phải do tình mẹ bao la, Bạch nương tử, cảm giác mình vừa đi, Hứa Tiên đã sống không nổi, mới thà rằng bỏ phí ngàn năm vẫn muốn chiếu cố Hứa Tiên.
Có điều, những cái này Hứa Tiên cũng không cách nào kiểm chứng, chỉ là cảm giác của mình có chút tác dụng, mới không làm thất vọng một mối thâm tình của cô nương kia, mới không tính là cô phụ đoạn tình duyên mệnh trung chú định này.
Không thể nghi ngờ, khoa cử là con đường thích hợp nhất, đừng nói là ở cổ đại hay trong xã hội hện đại, công chức vẫn là một cái bánh thơm. Chỉ cần trúng cử nhân, lập môn hộ, cuộc sống thường thượng bậc trung không còn là vấn đề rồi. Đừng nghĩ đến trước kia rõ ràng Hứa Tiên có lão bà pháp lực thông thiên, nhưng ra ngoài thấy quan nhỏ như hạt đậu hạt mè cũng phải hành lễ như con như cháu.
Sau khi tránh khỏi kiếp nạn đầu tiên kể từ khi kết thân với Bạch nương tử, Hứa Tiên muốn tự lập môn hộ, kết quả không có tiền, dùng Tiểu Thanh trộm kho bạc, bị đày đi Cô Tô. Nếu như Hứa Tiên có thể tự lập, sao phải ăn quả đắng này?
Hiện tại Hứa Tiên chăm chỉ học tập, ngày ngày đều tiến lên, vì mục tiêu trở thành một tiểu bạch kiểm ưu tú mà nỗ lực.
Sông Tiền Đường lãng đãng chảy từ Tây Nam đến, rẽ theo một ngõ nhỏ cong cong về hướng Tây Bắc, hàng năm đều có mấy ngày cuồn cuộn, đó chính là con nước lớn sông Tiền Đường nổi danh thiên hạ.
Mỗi khi vào khoảng thời gian này, huyện Tiền Đường vốn vẫn thanh tịnh trở nên hỗn loạn. Trời gần chính ngọ, một đường màu trắng vọt lên ngang chân trời, du khách tập trung lại bên bờ cao giọng than thở. Chỉ là thủy triều ở xa không cảm thấy, nhưng khi đến sát bên cạnh, phô thiên cái địa ập đến, mãnh liệt vỗ vào sườn đê phát ra tiếng nổ rung trời, thật là động tâm phách.
Du khách cũng đứng ở nơi an toàn, nhưng khi con nước lớn đến cũng vẫn rối rít tránh né, đợi thủy triều lui rồi lại vây quanh, mặc dù biết là không sao, nhưng đến cơn sóng tiếp theo cũng không tránh khỏi kinh hồn táng đảm, không tự chủ được tránh xa. Đối mặt với uy dũng thiên địa, con người nhỏ bé đến mức không thể nghi ngờ.
Trong số những người đó, vẫn luôn có một vài thiếu niên bướng bỉnh không chịu tránh, mặc cho bọt nước bắn lên ướt áo, vẫn nghênh ngang ra vẻ vũ dũng hơn người. Mặc dù sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng vẫn cố cười to mấy tiếng, cố tình hào sảng. Mỗi lần những cô nương kêu lên sợ hãi trong lòng lại càng thêm đắc ý.
Lúc này, một thiếu niên vội vã đi qua trên bờ đê trơn trượt, tựa như không để trong lòng con nước miên man bên cạnh, dung mạo chỉ bình thường, lại có chút hương vị chất phác không câu chấp. Người khác nhìn mà lo lắng khuyên y đừng vội xuống, nếu không cẩn thận ngã xuống thì khổ. Thiếu niên nọ quay đầu lại cười một tiếng thiện ý, lộ ra hàm răng trăng tinh, nhưng cũng không để tâm lắm đến lời khuyên.
Thiếu niên này chính là Hứa Tiên.
Hôm nay Tống lão đầu tổ chức một buổi tiệc, muốn gặp Học chính đại nhân gì đó, vốn đã tính toán thời gian cẩn thận, lại không nghĩ rằng lại tắc đường như thế, chỉ có thể đi trên con đê này mới nhanh hơn một chút. Còn về con nước lớn này, năm nào cũng thấy, chẳng cần phải e ngại như những du khách nọ, nên mới thật khéo léo đi đường tắt.
Vọng Giang lâu chính là chỗ tốt nhất để nhìn thủy triều, hàng năm, vào lúc này, chỉ có đặt trước một phòng mới có thể chiếm được một ghế ở lầu hai, không phải chen lấn chật chội với người bên ngoài, có thể dễ dàng uống rượu xem nước dâng, có điều vị trí này đương nhiên không rẻ.
Một người trung niên đứng trên Vọng Giang lâu, nhìn thủy triều cuồn cuộn không khỏi thở dài nói:
- Mênh mênh mông mông, không bờ không bến! Năm đó cũng đều là những đứa trẻ ở Tiền Đường này, thế sự biến thiên, chỉ có nước sông không thay đổi. Đúng không lão sư?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 10-11: Bất bình.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Đúng, đúng.
Một lão giả bên cạnh vội vàng gật đầu đồng ý, muốn nói vài lời khôi hài, nhưng hết lần này đến lần khác đều nói không nên lời, người trước mặt đã không còn là đứa trò nhỏ ăn thước của mình nữa, mà đã là thượng quan đại nhân của vô số dân chúng. Cho dù là ôn chuyện, nhưng cũng có một cỗ khí thế không giận mà uy, ông ta chỉ là một thảo dân nho nhỏ, nói không nên lời.
Vị Vương đại nhân này là Học chính đại nhân tân nhiệm của Hàng Châu, vừa gặp con nước lớn sông Tiền Đường bèn tới xem nước. Quan huyện tiếp khách, Vương địa nhân là quan lại thế gia, từ nhỏ cũng từng sống một khoảng thời gian ở huyện Tiền Đường, trùng hợp cũng đi học theo Tống tiên sinh. Mặc dù chỉ là một năm ngắn ngủi, nhưng Vương đại nhân nhớ tình cũ, cũng đến làm khách.
Thật ra lão sư vỡ lòng với học sinh cũng chẳng có bao nhiêu tình nghĩa, bất quá cũng chỉ là một bên xuất tiền, một bên xuất lực mà thôi.
Khi người trong nha môn tới nói, lão đầu quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, hỏi kỹ lại một phen, mới nhớ lại đã lâu trước mình có từng dạy qua một học sinh như vậy, không khỏi mừng như điên.
Tỷ phu của Hứa Tiên cũng là người trong nha môn, biết chuyện này cũng xin Tống tiên sinh đưa Hứa Tiên đi theo, Tống lão đầu nghĩ một phen, cảm thấy đây đúng là cơ hội. Vương đại nhân kia cũng muốn biết một chút về người nổi bật trong đám hậu nhân Tiền Đường này, mới có chuyện này.
- Lão sư, Hứa Tiên kia đã tới chưa?
Mặc dù là hỏi thăm nhưng ánh mắt cũng mơ hồ có ý trách cứ. Cổ đại trọng lễ số, đặc biệt là người trong quan trường, càng phải như vậy, tiểu nhân gặp đại nhân trăm triệu không thể đến trễ, nếu gặp thượng quan tâm tình không tốt, hỏi tới cái tội bất kính thì không có gì để nói nữa.
Trường tùy bên cạnh lập tức đáp:’
- Còn chưa tới, đại nhân.
- Nhanh thôi nhanh thôi.
Lão đầu vừa lau mồ hôi vừa nói đỡ cho Hứa Tiên, trong lòng cũng gấp vô cùng, hận không thể hung hăng đánh hắn một trận cho hết giận.
Mà lúc này trong lòng Hứa Tiên làm sao mà không vội, tuy thủy triều hiểm ác, nhưng chỉ cần cẩn thận là được, trong nhân gian, có những thứ một khi phạm vào còn hiểm ác hơn thủy triều. Có thể trúng cũng làm cho ngươi thành trật, bất quá chỉ là chuyện đầu lưỡi của người ta.
Bởi vì sư phụ kia chỉ trao cho Hứa Tiên một đạo pháp, còn nói thiên tư của hắn không được. Hứa Tiên tu hành vài năm tích lũy được pháp lực thâm hậu, nhưng không thi triển pháp môn. Mà đạo pháp kia cũng lấy luyện hồn làm chủ cường thân làm phụ, kết quả hắn cũng chẳng cảm thấy mình có được bao nhiêu đặc dị, vẫn muốn dựa vào khoa cử kiếm miếng cơm ăn, chờ tới khi quen Bạch nương tử nơi Pháp Hải xa xôi, sau đó an an ổn ổn sống qua cả đời này là được, không nghĩ tới thành tiên làm Phật.
Nếu muốn đi theo con đường nhân gian này thì phải tuân theo phép tắc nhân gian.
Hứa Tiên chạy chạy đuổi đuổi, thật không dễ dàng chen qua được một đám đông người mới khẽ thả lỏng một hơi. Vọng Giang lâu đang ở trước mắt, bây giờ còn không tính là muộn.
Hứa Tiên đang muốn hít một hơi đuổi tới, lại thấy đằng trước có một đám người bu lại, hắn chỉ muốn cúi đầu đi nhanh qua, nhưng tai thì không đóng được, tiếng mọi người bàn tán vọng vào tai hắn:
- Quá đáng thương.
- Lại là Lý Tứ này.
- Thật đáng hận.
Hứa Tiên vốn đi qua dọc theo đám người, lúc này thở dài tự nhủ:
- Thôi thôi, bỏ đi, bỏ đi, tranh thủ thời gian tới nơi là được.
Cứ như vậy đẩy đám người ra đi vào trong.
- Có chuyện gì vậy?
- Sao lại đẩy người ta thế?
Người bị Hứa Tiên gạt ra nhất thời bất mãn.
Hứa Tiên ỷ vào sức trẻ khỏe mạnh cũng không để ý đến những lời oán trách này, chỉ cắm cúi đi về phía trước. Cho đến khi cảm thấy người đằng trước không còn, đi vào trong đám người, thấy một lão hán bán cá đang khổ sở cầu xin một hán tử chừng hơn ba mươi tuổi, hán tử kia chính là du côn nổi danh trong huyện Tiền Đường Lý Tứ.
Khi chen trong đám người Hứa Tiên đã sớm nghe ra chuyện, cá trong thùng của lão hán này quẫy đuôi, nước bắn ra vào trúng người Lý Tứ này một giọt bùn.
Chuyện nhỏ như vậy, người bình thường cũng chỉ tự nhận xui xẻo, khó lắm cũng chỉ mắng vài câu. Nhưng gặp tên Lý Tứ vô lý cực điểm này, đây quả thực giống như trời sập vậy. Y nói rằng y phục của mình quý giá ra làm sao, quyết đòi cho được hai lượng bạc của lão hán.
Lão hán này bán cá cả ngày không được nổi hai lượng bạc, nào có đủ tiền đền cho y, chỉ có thể quỳ xuống khẩn cầu. Nhưng Lý Tứ này thường ngày hoành hành ở quê nhà đã quen, khó có được cơ hội lừa gạt người khác như thế, dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Còn tùy tiện thở dài nói với mọi người xung quanh:
- Mọi người đều thấy, đây cũng không phải Lý Minh Đức ta chuyện bé xé ra to. Là cá của lão đầu này bắn cho ta đầy mùi tanh, toàn thân y phục của ta đừng nghĩ tầm thường, đây đều là hàng thượng hạng, hơn nữa là đặt đại sư phụ trong kinh làm, đòi của lão hai lượng là ta đã phải bồi thêm tiền rồi.
Tất cả mọi người đều biết việc y làm, nào ai tin y, nhưng bình thường ai cũng sợ y như hổ lang, không dám cãi cọ với y. Có một vài du khách không biết gì muốn đứng ra nói vài lời, y trợn trừng đôi mắt tam giác cũng sợ rụt về, chỉ thấp giọng nghị luận.
- Lý Tứ, y phục này của ngươi là do cửa hàng dệt của Khanh lão vương gia năm đó làm, giờ chẳng còn đáng tiền, không biết xấu hổ còn dám nói là do đại sư phụ trong Kinh thành làm.
Một giọng nói đột nhiên vang lên át hết tiếng nghị luận của mọi người. Tất cả im lặng, người xem càng thêm hứng trí, hình như còn hay hơn xem nước nhiều.
Ánh mắt Lý Tứ nhìn sang, người cùng quê mười mấy năm, nào có ai không biết ai.
- Ta đang tự hỏi không biết là ai, hóa ra là tiểu tử ngốc của Hứa gia, cút nhanh về bú sữa mẹ đi! Đừng làm chậm trễ chuyện của gia gia. Cút cút cút!
Hung quang bắn thẳng tới, nhưng lọt vào đôi mắt trong suốt của Hứa Tiên, lại không chút hiệu hứng như khi đối mặt với người bình thường.
Hứa Tiên chỉ muốn giải quyết nhanh nhanh, cũng không để ý tới những thứ ô ngôn uế ngữ kia:
- Quần áo bẩn rồi, người ta giặt giúp ngươi là được, quần áo trên người ngươi có mua mới cũng không đến nửa lượng bạc, huống chi lại là đồ cũ. Làm người cũng phải nói đạo lý chứ.
- Con mẹ nó, ngươi còn dám dạy ta đạo lý làm người. Đừng tưởng rằng có một tỷ phu làm bộ khoái là lão tử không dám động đến ngươi. Ngươi kêu một tiếng “Tứ gia” rõ ràng rồi cút đi, nếu không lão tử phế một chân của ngươi, xem ngươi thi khoa cử làm sao.
Lý Tứ vừa nói vừa móc ra một thanh đao sừng trâu bên hông, lóe hàn quang.
- A!
Đám người kinh hô, lập tức tản ra một vòng lớn, rối rít khuyên bảo.
Hai người cùng là người nổi danh trong huyện Tiền Đường, có điều một người là mỹ danh, một người là tiếng xấu. Trước giờ vốn không qua lại, trước kia Hứa Tiên nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên không có gì để lừa gạt, sau lại có thêm tỷ phu làm bộ khoái, Hứa Tiên vừa trúng tú tài, Lý Tứ cũng không muốn chọc vào. Mà Hứa Tiên cũng chẳng phải đại hiệp chính nghĩa gì, chỉ muốn yên ổn sống, cũng không muốn đi khắp nơi hô hào chính nghĩa.
Chẳng qua là đã gặp thì không thể không quan tâm, không quan tâm chính là tâm bệnh, tạm thời quên đi thiệt hơn được mất, chỉ vì trong lồng ngực còn có một cỗ ý chí.
Hứa Tiền không lùi lại mà còn tiến tới, cao giọng nói:
- Nếu không quản ngươi, thì đọc sách còn có lợi gì. Phải cút chính là ngươi!
Lúc này mây đen đã kéo đến, mắt thấy sắp có một trận mưa to. Hai mắt Hứa Tiên sáng quắc nói những lời này, trên người lại có ý chí quang minh chính đại huy hoàng. Ánh mắt kia khiến cho Lý Tứ không dám nhìn thẳng, không tự chủ được lui lại một bước.
Dù sao Hứa Tiên cũng không biết thuật pháp gì, chỉ là trong nháy mắt đó khí chất và pháp tướng hợp lại sinh ra uy nghiêm lớn lao, nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Lý Tứ phục hồi tinh thần lại, nhất thời thẹn quá thành giận, loại người không có mặt mũi nhất này lại trọng nhất là sĩ diện, chỉ lui một bước cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lập tức giơ đao sừng trâu lên, bước lên hai bước muốn phế Hứa tiên, hậu quả gì cũng mặc.
Lúc này, ai cũng không nghĩ tới một màn xảy ra, Hứa Tiên đột nhiên cao giọng hô:
- Tứ gia, tha mạng!
Lý Tứ đắc ý, y nghĩ, cuối cùng kẻ ngu vẫn là kẻ ngu, nghĩ đến quyết không tha Hứa Tiên, nghĩ đến sẽ phải hung hăng dạy dỗ Hứa Tiên, chuẩn bị thông qua chuyện này để tạo thêm uy tín cho mình…
Nhưng tưởng tượng của y cũng chỉ có thể đến đây là chấm dứt, vì một quả đấm đã tông mạnh vào mũi y, tiếp theo, quyền thứ hai, thứ ba cũng nhằm mặt y mà đánh. Đao sừng trâu trong tay Lý Tứ không biết đã bị đoạt đi từ lúc nào.
Mọi người kinh ngạc không nói nên lời, lão hán trên mặt đất cũng trợn mắt há mồm nhìn vị thiếu niên chủ trì chính nghĩa cho mình, đột nhiên thay đổi sắc mặt dữ tợn đánh Lý Tứ như điên. Lý Tứ mất thế, mặc dù cố gắng kéo ra nhưng dưới quyền của sức trẻ Hứa Tiên rất nhanh bắt đầu kêu rên.
Hứa Tiên hiểu, bất kỳ tên hỗn đản nào cũng sẽ không bị cảm hóa, trên thế giới này không có cái gọi là chính nghĩa tất thắng, chỉ có người thông minh hơn, cường đại hơn sẽ thắng. Tuy chưa từng học qua quyền cước, nhưng kiếp trước Hứa Tiên đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, biết đối phương là người trưởng thành lại cầm vũ khí, nếu đánh bình thường sẽ rất nguy hiểm. Nên hắn lừa trước, quả nhiên có hiệu quả.
Người tốt thật sự chưa bao giờ thiếu sức mạnh và dũng khí, mùa đông nhảy vào hồ nước lạnh như băng, tay không đối mặt với hung đồ cầm đao, không ai là không cần đến dũng khí lớn. Có điều, đại đa số người tốt trên thế giới là không có sức hoặc không dám làm ác mà thôi.
Tiếng kêu rên của Lý Tứ biến thành tiếng van cầu xin tha, nhưng Hứa Tiên không thèm quan tâm, hắn biết tiểu nhân như ác quỷ, chỉ có một lần đánh cho sợ cho phục, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Lý Tứ chỉ còn có sức rên rỉ, giống như một đống bùn nằm bẹp trên mặt đất, Hứa Tiên lại đạp thêm cho hai đạp, hỏi:
- Có phục không?
Lý Tứ chỉ còn sức rên rỉ không nói được lời nào, Hứa Tiên lách ra cầm hai thanh đao sừng trâu trên mặt đất, Lý Tứ kêu lên:
- Phục rồi, phục rồi!
Y thực sự sợ thiếu niên này nảy lòng ác sẽ lấy mạng mình.
“A!” một tiếng, Lý Tứ phát hiện đao sừng trâu được ném tới trước mặt mình, Hứa tiên nói:
- Ta biết ngươi không phục, không phục thì cầm lấy đao, chúng ta thử lần nữa.
Mắt Lý Tứ long lên một chút, thầm nghĩ, chung quy cũng là không có kinh nghiệm, chờ ta cầm được đao sẽ làm thịt ngươi. Nhưng ngón tay của y chỉ giật giật không dám động.
Ánh mắt của Hứa Tiên dán chặt trên tay Lý Tứ dưới đất, chỉ cần y dám cầm đao, lập tức sẽ dẫm lên tay y, đánh thêm cho một trận.
Rốt cuộc Lý Tứ không còn cử động nữa, một cước của Hứa Tiên đá văng đao ra, nâng lão hán kia dậy nói:
- Lão nhân gia, sau này nếu y tới tìm người, người cứ nói với ta. Tỷ phu của ta là bộ khoái. Bất quá, tốt nhất đừng bán cá ở Tiền Đường nữa, nhanh thu dọn đồ đạc đi thôi.
Lão hán nói cám ơn rồi vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi. Mọi người trầm trồ khen ngời, Hứa Tiên cảm thấy hơi thở thật tốt, cực kỳ khoái ý. Bất quá nhìn quần áo mới bị xé nát, còn dính không ít nước bùn, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Trong tiếng khen ngợi của mọi người, hắn chỉnh lại y phục trên người, sải bước vào trong Vọng Giang lâu.
Dưới lầu đã sớm có người chờ đón, thấy Hứa Tiên toàn thân rách nát, sắc mặt quái dị. Lúc này hắn lại không vội, làm người tốt chưa chắc đã có báo đáp tốt, ngược lại còn thường xuyên phải gánh thêm chút thiệt, nhưng trong cuộc sống cũng có một số việc không thể không làm, không làm thì không phải là mình. Nếu làm, vô luận có kết quả gì cũng không oán không hối.
Lên lầu, ánh mắt mọi người đều dồn vào Hứa Tiên, hắn vẫn thản nhiên không vội không sợ, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Học sinh Hứa Tiên, bái kiến chư vị đại nhân.
Vương Học chính sắc mặt trầm như nước, nhìn không ra hỉ nộ, thản nhiên nói:
- Đứng lên trả lời.
Không đợi người khác mở miệng, Tống lão đầu xông lên tóm lấy lỗ tai Hứa Tiên mắng:
- Đồ hỗn trướng, còn không quỳ xuống cho ta!
Kể từ khi Lý Tứ náo loạn, mọi người đã chuyển tới bên bàn cạnh cửa sổ, nhìn thấy giữa một vòng người xa xa, có hai người đang đánh nhau. Sớm có trường tùy biết điều đi xuống hỏi thăm nguyên do, lại biết là Hứa Tiên mà họ đang chờ đang đánh nhau với người ta. Cái này, không riêng gì lão sư của Hứa Tiên, ngay cả các đại nhân cũng cảm thấy mất hứng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 12-13: Lão sư.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Tống lão đầu chửi Hứa Tiên loạn lên một trận, đột nhiên quỳ xuống nói:
- Là lão hủ ngu ngốc không biết dạy dỗ, dạy ra thứ hỗn trướng như thế, xin Học chính đại nhân đừng lấy làm phiền lòng, quay về nhất định ta sẽ dạy dỗ hắn cẩn thận.
Lúc này ông ta vẫn còn muốn đánh Hứa Tiên nữa, chỉ muốn không làm lỡ tiền đồ của hắn.
Hứa Tiên thầm cảm động, biết lão học giả thường ngày vẫn è à hôm nay vì mình mà mặt mũi thể thống cái gì cũng không để ý. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy khổ sở khó tả, bảo sao không quá nhiều người muốn làm người tốt. Cho dù đã chuẩn bị xong hết thảy nhưng vẫn còn nhiều điều khiến cho người ta cảm thấy khó thừa nhận!
Hứa Tiên cắn răng một cái, cứng rắn lôi kéo lão nhân gia dậy, ngẩng đầu nói:
- Chuyện này không liên quan tới tiên sinh, là do tính không kỹ, không nghĩ đến gặp được chuyện như vậy, xin đại nhân trách phạt.
Vương đại nhân thấy lão sư ngày xưa quỳ xuống, vội vàng đứng dậy muốn đỡ, nhưng thấy Hứa Tiên đã đỡ ông dậy mới chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Hứa Tiên, ngươi cũng có đọc sách thánh hiền, có biết cái gì là Ngũ đức không?
- Học sinh biết, là Nhân Trí Lễ Nghĩa Tín.
Hứa Tiên đáp.
- Hứa Tiên, ngươi ẩu đả với người bên đường, ra tay tàn nhẫn, là không nhân. Có chuyện quan trọng trong người lại đi chọc vào phiền toái, là không trí. Quần áo lam lũ còn ra mắt tôn trưởng, là vô lễ. Uổng phí khổ tâm của lão sư là không có nghĩa. Đã có ước hẹn, cũng không đến đúng hẹn, là không có tín. Khoa cử là chọn người tài cho đất nước, sao có thể chọn một kẻ vô nhân vô nghĩa vô lễ vô trí vô tín chứ?
Từng tiếng của Vương học chánh sắc như đao.
Mặc dù Hứa Tiên không phải không tìm được lời để phản bác, nhưng làm vậy chỉ khiến cho mọi chuyện tệ hơn mà thôi, nghĩ lại cũng chỉ thở dài nói:
- Đa tạ đại nhân dạy bảo.
Tống tú tài bên cạnh đã đỏ hai mắt, một lời đánh giá như vậy, tương đương với đã hủy hết con đường học tập của Hứa Tiên. Chẳng quan tâm đến điều gì nữa, cố gắng muốn phản biện, lại bị Hứa Tiên kéo kéo, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo lão sư nhiều lời vô ích, cuối cùng lão nhân chán nản cúi đầu.
Lúc này, từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng lộp độp, quả nhiên bầu trời âm trầm rốt cuộc đã bắt đầu đổ mưa, tiêu tán bớt đi bầu không khí nặng nề trong lầu các.
- Ngươi còn gì để nói không?
Giọng nói của Vương học chánh uy nghiêm như thần minh, như là chúa tể của vận mệnh một người.
Hứa Tiên nhìn lão sư đang thẫn thờ đứng bên cạnh, trong lòng cũng có chút bất bình, ngẩng đầu nói:
- Học sinh chỉ có một câu thơ.
- Đọc lên nghe thử.
Vương học chính tò mò nói.
- Giang đầu vị thị phong ba ác
Biệt hữu nhân gian hành lộ nan (*)
(*) 2 câu cuối trong bài Tống Nhân - Tiễn bạn:
Trung:
鷓鴣天其四-送人
唱徹《陽關》淚未幹,
功名餘事且加餐。
浮天水送無窮樹,
帶雨雲埋一半山。
今古恨,幾千般,
只應離合是悲歡?
江頭未是風波惡,
別有人間行路難。
Hán:
Tống Nhân
Xướng triệt "Dương quan " lệ vị can,
Công danh dư sự thả gia xan.
Phù thiên thuỷ tống vô cùng thụ,
Đới vũ vân mai nhất bán san.
Kim cổ hận, kỷ thiên ban,
Chỉ ưng ly hợp thị bi hoan?
Giang đầu vị thị phong ba ác,
Biệt hữu nhân gian hành lộ nan .
Dịch (Bản dịch của Điệp Luyến Hoa)
Tiễn bạn
Hết khúc "Dương quan" lệ chửa khô,
Công danh chuyện hão đoái hoài chi.
Lặng lờ nước tiễn rừng cây thẳm,
U ám mây che nửa núi mờ.
Xưa nay hận, tính muôn vàn,
Có phải vui buồn bởi hợp tan ?
Đầu sông sóng gió còn chưa hiểm,
Chính tại lòng người mới khó khăn.
Đây cũng là cảm nhận thiết thực nhất của Hứa Tiên, đối với ông lão bán cá kia, đối với mình, không phải đều là như vậy sao?
- Giang đầu vị thị phong ba ác
Biệt hữu nhân gian hành lộ nan.
Vương học chính đọc lại, chân mày nhíu lại, trầm ngâm hồi lâu mới thả ánh mắt trên con sông ngoài cửa sổ, lúc này sóng đã lật khoảng không. Nghĩ tới lão hán bán cá kia vì tránh nhân họa đã tránh vào trong vùng sông nước mênh mông này. Vương học chính đột nhiên vỗ tay cười nói:
- Thơ hay, thơ hay.
Hai câu thơ này cũng khiến cho ông xúc động, gia tộc ông căn cơ thâm hậu, mình cũng là một lòng vì nước, chỉ vì dâng tấu không hùa theo ý trên, nên bị giáng chức tới đây làm một Học chính nho nhỏ. Dọc đường đi nhiều đường sông, con nước thay đổi bất ngờ chỉ trong nháy mắt, làm sao không hiểm ác. Nhưng nhân gian còn hiểm ác hơn vạn phần.
- Tống lão sư, quân tử không đoạt thứ người khác thích, bất quá hôm nay tại hạ muốn nhận một môn sinh, kính xin lão sư đáp ứng.
Lão nhân mơ mơ hồ hồ, hồi lâu mới phản ứng lại nói:
- Toàn bộ nghe theo đại nhân an bài.
Vương Học chánh quanh lại nói với Hứa Tiên:
- Hứa Tiên, ngươi có chịu đến quý phủ của ta đọc sách không?
Hứa Tiên không hiểu ý hỏi lại:
- Không phải đại nhân nói học sinh không có Ngũ đức sao?
Lão đầu bên cạnh chỉ hận không kịp ngăn cái miệng hắn lại, chuyện tốt như thế sao không đáp ứng trước rồi hãy nói.
- Đó cũng chỉ là tiểu nhân tiểu nghĩa, thương người gian khổ là nhân, rút đao tương trợ là nghĩa, trước dạy sau đánh là lễ, ra tay trước là trí, đến nơi đến chốn là tín. Thiện danh của ngươi nổi tiếng nơi này, ta đã có nghe, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường. Ngươi dám bỏ qua tiền đồ để giúp một lão nhân không quen biết, hơn nữa trí dũng song toàn, vừa đánh bại địch nhân vừa bảo vệ được chính mình, ở thế gian này, chỉ cần chánh khí còn chưa đủ, vẫn cần dũng cảm túc trí mới được.
Vương Học chính một phen phiên van phúc vũ, chỉ bằng công phu miệng lưỡi đã nói cảnh ngộ của Hứa Tiên theo một cách khác, một trời một vực.
Đừng nói người ngoài, ngay cả Huyện quan đại nhân bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, cảm thấy thượng quan từ trong kinh tới tuyệt đối khó dò!
Nhưng lão không biết, sở dĩ Vương Học chánh bị giáng chức đến tận đây chính là do biên cảnh phương Bắc bất an, nhiều năm liên tục man tộc quấy nhiễu, Vương Học chánh chủ trương đánh một trận, mà phần lớn triều đình lại chủ hòa, mà ông cũng vẫn tranh cãi, cuối cùng vì giết gà dọa khỉ, bị biếm trích đến đây.
Thấy Hứa Tiên đánh tên lưu manh kia, đánh vừa có lý có lễ, đánh có trí có dũng, không khỏi hợp với tâm tư của ông, dâng lên ý niệm trong đầu. Nhưng chìm đắm trong quan trường mấy chục năm, muốn nói gì cũng phải áp trước đã, khi tiếp xúc là phải ra oai phủ đầu, cũng là giết hết ngạo khí của Hứa Tiên, dạy dỗ một phen.
Càng về sau Vương Học chính càng ngạc nhiên, nếu người đọc sách bị phong kín đường khoa cử, quả thực không khác gì bị đánh rớt xuống vực sâu vạn trượng. Hứa Tiên lại không quan tâm, không kiêu không nịnh, còn nghĩ tới lão sư của mình, lại có được khí độ thong dong khó gặp, so với hắn, mình hơi gặp phải khó khăn đã muốn nổi giận, lại có hơi hẹp hòi.
Mà hai câu thơ kia lại càng kinh diễm tuyệt luân, tang thương, không giống như một thiếu niên có thể nói ra được, nhưng thử nghĩ xem, với đại biến hắn gặp thì hai câu thơ kia cũng hợp với tình hình.
Một thiếu niên có khí tiết có học vấn như thế, cũng không tránh khỏi động tâm. Vốn đang muốn khảo sát một lượt, đợi tới khi thi hương mới lập thành danh phận,nhưng thật sự cảm thấy mình không thể nhìn lầm, bèn nhận luôn môn sinh này, có hơi đường đột cũng bất chấp.
Trước đây, trong quan trường, quan hệ căn bản nhất chính là môn sinh đồng học, xuất thân đồng bảng chính là đồng học, mà quan chủ khảo chọn ngươi là lão sư, mới vào quan trường cũng muốn nhờ lão sư này chiếu ứng. Nhưng cũng có ngoại lệ, là được người có tài danh nhận danh phận thầy trò trước đó, khi đó, vô luận là ai chọn ngươi, nhưng lão sư vẫn là lão sư ban đầu đó. Chẳng qua có thể làm vậy, dám làm vậy, cũng là nhân vật nhất đẳng trong triều.
Tuy lúc này Vương Học chánh nghèo túng, nhưng tự tin không phải sống dưới tay người khác, hiện tại ông chỉ là bị Hoàng đế dạy dỗ mà thôi. Cho nên mới dám hào sảng như thế. Được một lời này, tương lai Hứa Tiên đừng nói thuận buồn xuôi gió, còn có thể bớt đi vô số quanh co so với những người khác.
Kết quả tất cả đều vui vẻ, tiệc rượu bắt đầu, Hứa Tiên đứng hầu một bên. Vương Học chánh không khỏi muốn dạy dỗ môn sinh mới này một phen, cũng chỉ nói đơn giản là “Lo học hành cho tốt” “Đừng tưởng rằng có thể dựa vào ta” Đương nhiên Hứa Tiên vẫn cung kính nói gì nghe nấy.
Rượu tàn tiệc tan, Vương Học chính nhìn con nước lớn mênh mông, vừa thu được Hứa Tiên làm môn sinh, tâm tình vốn hơi rầu rĩ không khỏi thoải mái hơn, uống hơi nhiều, không nghe lời mời của Huyện quan đại nhân cố ý hôm nay phải về Hàng Châu. Ông lảo đảo đứng lên muốn đi, đương nhiên người khác sẽ như chúng tinh phụng nguyệt chỉ đi theo một bên, tới cửa thang lầu đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với Hứa Tiên:
- Bài thơ kia vẫn chưa đủ.
Hứa Tiên nói:
- Đó là hồi bé học sinh có nghe một vị đạo trưởng ngâm, cũng chỉ có một câu.
- A? Không phải ngươi làm?
- Không phải học sinh làm.
- Ừ! Không phải cũng tốt. Thiếu niên thành danh cũng không phải chuyện tốt gì. Ngươi đọc cả bài thơ vị đạo trưởng kia làm cho ta nghe.
- Dạ, lão sư.
Hứa Tiên hắng giọng ngâm:
- Xướng triệt dương quan lệ vi kiền
Công danh dư sự thả gia xan
Phù thiên thủy tống vô cùng thụ
Đái vũ vân mai nhất bán sơn
Kim cổ hận, kỷ thiên bàn, chích ứng ly hợp thị bi hoan?
Giang dầu vị thị phong ba ác
Biệt hữu nhân gian hành lộ nan.
Vương Học chính cẩn thận ngẫm lại, chỉ cảm thấy như ngàn vạn danh thiên, đọc ngâm nga lại như uống rượu ngon. Mà trong hoàn cảnh đưa tiễn thì ý này rất hợp tình hợp cảnh, lại càng cảm thấy Hứa Tiên có đại tài mà không lộ ra ngoài, toàn hộ không giống những tài tử khoa trương kia, nhưng cũng rất khác biệt. Xoay lưng quay lại tiệc rượu, ông rót một chén rượu tàn uống một ngụm cười nói:
- Văn hay phải có rượu ngon, chờ hôm khác uống tiếp. Có điều tửu lượng giờ uống không nổi, đành từ biệt. Công danh sẽ thăng tiến, công danh sẽ thăng tiến. Ha ha ha ha ha
Mang theo tràng cười to hào sảng, Vương Học chính tiêu sái rời đi, để lại mọi người còn đang tròn mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn sang Hứa Tiên.
Huyện quan đại nhân nhìn thiếu niên trước mắt mà lòng tràn đầy hâm mộ. Bản thân y là một Huyện quan, không biết dùng bao nhiêu thời gian, sờ, bò, lăn khắp quan trường, trong mắt dân chúng tuy là to bằng trời nhưng trong quan trường lại chỉ là hạt mè hạt đậu. Mà Hứa Tiên, nhờ cơ duyên xảo hợp, có được thiên đại tiện nghi, chờ tới khi hắn một bước lên mây, làm sao để một Huyện lệnh vào mắt? Không khỏi một lần nữa tự xác định lại thái độ đối đãi với thiếu niên này.
Tống tú tài còn đang cao hứng cho Hứa Tiên, lại hơi khổ sở, cả đời mình thi không đậu cử nhân, đối với Hứa Tiên, sợ rằng cũng không chút khó khăn. Tuy Vương Học chính nói sẽ chiếu cố tới hắn, nhưng lão tú tài này cũng biết đó chỉ là lời nói. Nếu một người quả thật thanh liêm đến như thế, tồn tại trong quan trường, muốn sinh tồn cũng đã khó khăn, nói gì đến chiếu cố người khác.
Hứa Tiên vẫn còn đang tỉnh tỉnh mê mê, chỉ biết lý tưởng của mình có thể dễ hơn một chút, chẳng có chí lớn, hắn nghĩ đợi Bạch nương tử đến có thể khoe khoang với nàng một chút. Về căn bản, hắn cũng chẳng phải thánh nhân muốn tế thế an dân, chỉ muốn một cuộc sống thái bình như người bình thường, chẳng qua, với tính cách của hắn, với thế đạo như thế, cũng ngàn vạn khó khăn.
Lý Tứ kia bị đánh một bữa no, đang nằm nhà dưỡng thương, đám lưu manh vô lại bên cạnh cũng đến thăm, nói rằng muốn khiến cho Hứa Tiên sáng mắt. Kết quả y không đồng ý. Khuya hôm trước, sư gia âm trầm nói ra một lời đóng băng trái tim y tới tận bây giờ “Chớ có cào lại chuyện cũ, nếu không tính mạng khó bảo toàn”. Mơ hồ đã có tin tức lộ ra, Hứa Tiên được đại nhân vật trong kinh coi trọng, Lý Tứ cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, khi dễ dân chúng thì còn được, nhưng nếu có người muốn bóp chết y thì cũng chẳng khác gì bóp chết một con rệp.
Nghe y nói buông tay, đương nhiên đám vây cánh kia hơi xem thường, dần dần rời xa y, y mất thế lực, ngay cả dân chúng tầm thường cũng không sợ y như trước kia nữa. Xem như đã rơi vào đường cùng, thế nhưng từ từ thoát khỏi con đường này, bắt đầu nghề nghiệp đàng hoàng, cưới vợ sinh con còn nói sau.
Hứa Tiên vẫn trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm như trước, đi học, tu luyện, thi thoảng làm một ít chuyện tốt. Hắn tự nhận đi học rất khó để có được thành tựu lớn gì đó, tu luyện thì không có thiên phú, chẳng bao giờ nhận mình là tinh anh cả. Chỉ mong sau này xây nhà, cưới một thê tử ôn nhu nhàn thục, ngày ngày được ăn thịt là tốt rồi.
Thiếu niên Hứa Tiên không có chí lớn vẫn muốn đợi tới khi Bạch nương tử đến, sau đó vượt qua cuộc sống trong suy nghĩ của mình, không hơn. Nhưng thế sự khó lường, mục tiêu nhìn thì đơn giản, nhưng có thực thế chăng? Trong hồn phách hắn còn có một viên tinh châu thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, vẫn đang tích lũy, vẫn đang đợi, tới một ngày mặt trời rọi sáng, chiếu khắp thiên hạ, ai dám chống đối?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hứa Tiên Chí Tác giả : Huyễn Mộng Giả Quyển 1: Ức ngã thiếu niên du.
-----oo0oo-----
Chương 14: Học phủ.
Dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Thời thái bình thịnh thế, phong trào học tập rầm rộ, đặc biệt là ở Giang Nam nơi tài tử tụ hội lại càng như thế. Đủ loại thư viện nhiều đếm không xuể, còn phân quan học, tư học.
Tư học là thư viện các thân sĩ nổi tiếng bỏ vốn xây. Mà quan học là do triều đình xây. Vương học chính nói rằng để cho Hứa Tiên đến quý phủ của mình đọc sách cũng chỉ là lời nói, thực ra là muốn an bài hắn vào một thư viện thượng hạng, an tâm đi học.
Hứa Tiên cũng hiểu, mặc dù khảo trúng tú tài vào học phủ, nhưng trên con đường khoa cử cũng chỉ xem như mới nhập môn. Con đường dài sau này mỗi một bước cũng đều khó khăn hiểm trở, cho dù có lão sư chiếu ứng, cũng không biết có thể đi tới đâu. Nhưng tâm tính hắn tùy ngộ nhi an, cũng không lo lắng cho tương lai lắm.
Hiện tại điều hắn lo lắng nhất là rốt cuộc khi nào Bạch nương tử mới tới, trong nội dung kịch bản cũng không có thời gian cụ thể, chỉ có địa điểm cụ thể. Khi đó hình như Hứa Tiên rất vất vả, chỉ là một tiểu nhị, nhưng tuổi thì vẫn chưa nhìn ra.
- Chẳng lẽ mình phải ở mãi Tây Hồ đợi sao?
Hứa Tiên lắc đầu cười khổ. Mặc dù với tình trạng hiện tại của hắn, cưới một nương tử xinh đẹp cũng không thành vấn đề, nếu còn trúng cử nhân nữa, thì nạp thiếp cũng không phải chỉ nói đùa.
Hiện tại có rất nhiều bà mai đến cửa, bất quá cũng bị Hứa Tiên lấy lý do muốn an tâm lo bài vở và tạo danh tiếng mà đuổi đi. Lúc đó, chuyện Vương học chính lại đặc biệt gửi thư tán thành, nói rất nhiều đại loại như “Đại trượng phu không nên sa vào nữ sắc”.
Hứa Tiên chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng, chấp niệm của hắn đối với Bạch nương tử phi thường sâu, nếu như ngày mai Bạch Tố Trinh xuất hiện trên Đoạn Kiều, chỉ sợ Hứa Tiên sẽ cưới nhanh như điện. Khi đó không biết sắc mặt Vương Học chính sẽ thế nào.
Bất quá, có lẽ là chuyện tốt, nữ tử trong mộng kia vẫn chưa đến. Hứa Tiên thu thập hành lý đến Hàng Châu, cửa lớn của Cận Thiên thư viện Hàng Châu đã mở lớn đón hắn.
Cận Thiên thư viện có thể coi như thư viện nổi danh nhất khu vực Giang Chiết, là nơi các tú tài trúng tuyển đến học. Có thể nói là nơi này nhân tài như mây, tú tài, cử nhân từ đây ra đếm không hết, Trạng nguyên cũng có hai người.
Trong phố truyền nhau, vào Cận Thiên thư viện chẳng khác nào đã bước một chân vào cửa quan, chỉ cần bước nốt chân kia vào là được. Mặc dù thực tế cũng không nhẹ nhàng như thế, nhưng sự bất phàm của thư viện cũng có thể thấy được phần nào. Mất chốt nhất là, người đứng đầu thư viện là Học chính châu phủ, có thể tạo dựng được mối quan hệ tốt, đương nhiên sau này cũng có chút tiện lợi.
Trong Cận Thiên thư viện, trên một khoảnh đất trống lát đá xanh, mười mấy người trẻ tuổi tập trung lại, đều là tú tài trẻ tuổi từ các huyện tới. Đương nhiên không tránh được bàn luận cổ kim, nói chuyện trời đất. Hoặc là đồng hương, hoặc là cùng sở thích, tụm năm tụm ba lại, tiếng bàn luận râm ran không dứt.
Nhưng vẫn có một mình Hứa Tiên đứng lạc lõng ở đó. Từ khi hắn xuyên qua đến nay, cũng vẫn sống trong một huyện thành nho nhỏ, chỉ thấy cầu nhỏ nước trôi. Hôm nay nhìn thấy chu môn đại hộ (cửa lớn sơn son) cũng cảm thấy lạ lẫm, đi loanh quanh nhìn ngắm, có vài người nhìn hắn cười thầm đúng là nhà quê.
- Hứa Tiên, Hứa Tiên.
Một giọng nói vang lên từ sau lưng hắn.
Hứa Tiên còn đang nhìn đôi câu đối trên cánh cửa, quay đầu nhìn lại:
- A, Vương An, có chuyện gì vậy?
Vương An vốn có đôi mắt sắc bén, Hứa Tiên ngẩn ra một lúc mới nhận ra những ánh mắt như có như không đó, không khỏi cười nói:
- Quan tâm nhìn bọn họ làm cái khỉ gì, ngươi nhìn bức câu đối này đi, cũng khá đáng xem.
Vương An kia là một thanh niên gầy gầy, là đồng hương với Hứa Tiên, không đến từ thôn trấn, gia cảnh còn bần hàn hơn hắn một chút. Giao thông thời cổ đại bất tiện, quan niệm quê cha đất tổ vẫn sâu sắc, hai người đương nhiên đến cùng nhau. Vương An thấy Hứa Tiên bị người ta chê cười, mình đi theo cũng mất mặt, mới vội vàng nhắc nhở hắn, nhưng cũng không nghĩ tới hắn chẳng để tâm.
Bọn họ cười Hứa Tiên không từng trải, nhưng không biết những gì Hứa Tiên trải qua bọn họ không thể tưởng tượng được, mà với tính cách của hắn, làm gì có chuyện quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Vương An bị Hứa Tiên kéo đi, cũng chỉ thầm than một tiếng, cũng nhìn đôi câu đối kia.
Một người trong số họ chỉ hai người Hứa Tiên, cười nói:
- Phan công tử, ngài nhìn hai tên nghèo kiết xác kia, chưa từng thấy cửa nào lớn như thế sao?
Vốn y có bộ dáng thanh tú, lại thêm bản lĩnh nịnh hót.
Một người bên cạnh tiếp lời:
- Điền huynh không nên giễu cợt, chỉ là người ở quê chưa từng trải thôi, dáng vẻ này so với khi Phan huynh từ Giang Bắc thăm người thân quay lại, chúng ta cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Lời nói này rất có hỏa hầu, vẫn là nịnh bợ, nhưng cũng không lộ liễu, hơn nữa cũng khiến cho người ta không xem thường mình.
Nhưng khiến cho hai người thất vọng là, Phan công tử kia cũng chỉ mỉm cười không nói, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc hơi suy tư, nhìn Hứa Tiên, thầm đánh giá trong lòng, lúc nào sẽ đi kết giao với hắn.
Y là cháu của Tổng đốc Giang Chiết, tin tức linh thông, sớm đã biết Hứa Tiên được Học chính thu làm môn sinh, tiền đồ vô lượng, không thể so với hai người trước mặt. Bất quá y luôn luôn không bỏ qua bất kỳ kẻ nào trước mặt, chỉ nhẹ nhàng gạt đề tài này, cười nói một chút chuyện lý thú khi đi thăm người thân. Chỉ một lúc sau, đã có một đám người vây quanh hắn.
Không bao lâu sau có một tiếng la vang lên, các tú tài đều tự giác đứng lên, một người mặc quan bào đứng trên bậc thang nói vài câu động viên.
Ngay sau đó là một cuộc thi nhỏ, một gian tĩnh thất, mười mấy chiếc bàn thấp, bày đủ văn phong tứ bảo.
Mơ hồ Hứa Tiên tìm lại được chút cảm giác khi mới đi học, thi hết lần này đến lần khác, nhưng lúc đó, cho dù thi có nặng cũng không thể hoàn toàn quyết định vận mệnh của một người. Mà hiện tại, trên con đường khoa cử này, qua hay trượt, thật khác nhau một trời một vực. Cho dù người cuồng ngạo nữa đến đây cũng chỉ đành thật cẩn thận, không dám có chút sơ sót.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo