Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Một người tư chất thấp,ngộ tính kém, phế vật trên con đường võ tu.
Công pháp cùng với các võ giả tồn tại các độ phù hợp khác nhau, độ phù hợp càng cao thì tu luyện sẽ càng nhanh, trong truyền thuyết độ phù hợp có thể đạt sau bảy phần sẽ tăng hiệu suất tu luyện gấp bội, thật bất ngờ, Dương Thạc đã tìm được công pháp phù hợp hoàn toàn với mình.
Những thiên tài tu thần công bí điển, tiêu hao vô số thiên tài địa bảo, miễn cưỡng cũng chỉ đạt tới cảnh giới Võ Thánh.
Dương Thạc tu công pháp cấp thấp, hướng về võ đạo đỉnh phong mà bước tiến.
- Tư chất của ta chỉ xứng đáng tu luyện công pháp cấp thấp?
- Các ngươi coi ta là đồ bỏ đi. Công pháp cấp thấp, trong mắt ta chưa hẳn không phải là một bộ công pháp có độ phù hợp mười phần, mà là hoàn toàn, thậm chí có thể là tuyệt thế thần công.
Đại Chu triều, kinh sư.
Phủ đệ của Trấn Quốc Công Dương Thiên ở ngoài mười dặm thành bắc Đại Chu triều, kinh sư, lưng dựa Yến sơn. Đó là một tòa phủ đệ to lớn, chiếm chừng hơn một ngàn mẫu, điêu lan ngọc thế, họa đống phi manh, như là một tòa tiểu hoàng cung.
Thời tiết cuối mùa xuân, cỏ cây trên Yến sơn phủ một màu xanh biếc. Trấn Quốc Công phủ có trồng một ít cây to lớn, cả Trấn Quốc Công phủ gần như phủ trong một mảnh sắc xanh, chỉ có một số góc là lộ ra mái ngói tường gạch.
Sáng sớm, trong một rừng cây nhỏ đằng sau Trấn Quốc Công phủ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trên bầu trời trong rừng núi, một thiếu niên cỡ mười bốn, mười lăm tuổi lõa thân trên, đứng tấn, hai tay không ngừng vung quyền, nắm đấm đánh vào một gốc cây nhỏ phát ra tiếng Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mặc dù thiếu niên còn nhỏ, thân mình cũng có chút gầy yếu, nhưng trên khuôn mặt có sự kiên cường.
- Tu luyện!
- Tu luyện!
- Tu luyện!
Trong đầu óc của thiếu niên không ngừng reo hò, lực cánh tay ngày càng lớn, cái cây nhỏ bị thiếu niên đánh rung rinh, lá cây kêu xào xạc.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cũng không biết đánh ra bao nhiêu quyền, thiếu niên kiệt sức, thân mình lạnh lẽo ngã về phía trước. Mặc dù không có chút sức lực nhưng thiếu niên không cam lòng ngã xuống, hai tay cố gắng chống trước mặt, thở hồng hộc.
- Cái gì? Ta cố gắng tu luyện như vậy mà tu luyện chỉ có thể dừng lại ở tôi thể sơ giai?
- Nếu như ta có tu vi cỡ luyện khí thì mẹ cả sẽ đối xử với ta như vậy, cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của ta, tùy ý các huynh trưởng khi dễ ta. Tất cả điều này ta nhịn được, nhưng tại sao ngay cả thị nữ Tiểu Địch của ta phải bị bán đi? Còn là bán tới 'Ngọc Mạt Lâu', làm kỹ xướng, mặc người đùa giỡn.
Cánh tay chống đỡ thân mình, thiếu niên nằm trên mặt đất, ngực không ngừng phập phồng, vẻ mặt không cam lòng và căm hận.
Thiếu niên tên là Dương Thạc, ngận tử của Trấn Quốc Công, Dương Thiên, hãy nói đúng hơn là một thứ tử của Dương gia.
Làm thứ tử của Trấn Quốc Công phủ, mặc dù địa vị rất thấp nhưng rốt cuộc tốt hơn nô bộc một chút, có thể tu luyện võ học của gia tộc, cũng có hạ nhân, thị nữ hầu hạ, mỗi tháng được cung cấp bạc cho sử dụng. Nếu biểu hiện tiềm lực cực cao ở mặt võ đạo thì địa vị trong gia tộc sẽ bay lên, thậm chí vượt qua cả con trai trưởng.
Nhưng Dương Thạc không gặp may như vậy.
Dương Thạc nhớ kỹ lúc hắn sáu tuổi, trong gia tộc trắc nghiệm tư chất võ đạo, tư chất của hắn chính là thấp nhất "Hạ hạ đẳng"!
Hạ hạ đẳng tư chất, không thích hợp tu luyện võ đạo nhất.
Ở Trấn Quốc Công phủ, đệ tử có tư chất cao thì có thể được đến cao giai công pháp tu luyện. Tư chất của Dương Thạc chỉ xứng tu luyện thấp nhất giai công pháp. Cuối cùng Dương Thạc chỉ được đến một bộ thấp giai công pháp 'Man Ngưu Kính' để tu luyện.
Tư chất hạ đẳng, công pháp thấp giai, bởi vậy tốc độ tu luyện của Dương Thạc rất chậm.
Võ đạo có lục đại cảnh giới, tôi thể, luyện khí, võ sư, tôn giả, đại tông sư, võ thánh. Dương Thạc tu luyện tám năm vẫn dừng lại ở tôi thể sơ giai thấp nhất. Huynh đệ tỷ muội trong gia tộc ở tuổi như Dương Thạc ít nhất đều đi vào đẳng cấp luyện khí, Dương Thạc cách tôi thể trung giai xa đến không thể với tới. Tiềm lực tư chất như vậy có thể tưởng tượng Dương Thạc có địa vị như thế nào trong gia tộc.
Bình thường Dương Thạc ở trong một tòa tiểu viện hẻo lánh nhất gia tộc, chỉ có một thị nữ "Tiểu Địch" hầu hạ.
Bình thường các huynh trưởng, thậm chí nô bộc hiếp bức Dương Thạc, hắn chịu đựng, thỉnh thoảng bị cắt xén tiền tiêu hàng tháng, đối Dương Thạc mà nói cũng không có gì.
Nhưng mà, lần này phụ thân bế quan, mẹ cả chấp chưởng gia vụ, lấy cớ Dương Thạc 'đã qua mười bốn tuổi không cần thị nữ' bán thị nữ Tiểu Địch duy nhất của hắn ra phủ, còn là thanh lâu nổi danh trong kinh sư, Ngọc Mạt Lâu.
- Tiểu Địch chỉ mới mười hai tuổi, điều giáo trong Ngọc Mạt Lâu hai năm sau sợ là sẽ phải lấy sắc hầu người.
Từ khi mẹ đẻ của Dương Thạc chết bệnh, có khi một năm hắn không thấy mặt phụ thân một lần, huynh đệ khác mẹ không thân với hắn. Có thể nói thân nhân duy nhất của Dương Thạc là tiểu thị nữ từ nhỏ hầu hạ hắn, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn.
Lứa tuổi mười bốn còn chưa sinh ra cái gì tình yêu nam nữ.
Nhưng ít nhất Dương Thạc xem Tiểu Địch là muội muội ruột.
Bây giờ muội muội bị đưa vào hố lửa.
- Đừng nói là phụ thân đang bế quan, cho dù phụ thân không có bế quan, mẹ cả muốn bán thị nữ của ta thì chắc phụ thân sẽ không ngăn cản. Ở trong mắt của hắn thì ta chỉ là một phế vật, ta kém hơn bất cứ ai, ai cũng mạnh hơn ta.
Phụ thân sẽ quan tâm chính mình sao?
Dương Thạc biết ánh mắt của phụ thân vĩnh viễn dừng lại ở các huynh đệ thiên tài của mình, còn hắn thì luôn bị phụ thân khinh thường.
Ở trong mắt cha đẻ thì Dương Thạc là một phế vật, cảm giác rất khó tả.
Mọi thứ chẳng qua bởi vì Dương Thạc có tư chất kém, ngộ tính cũng không cao, tốc độ tu luyện cực chậm. Nếu như Dương Thạc có thể dễ dàng tu luyện đến đẳng cấp luyện khí, biểu hiện ra tiềm lực cực cao, vậy thì sẽ có địa vị nhất định trong gia tộc, cho dù mẹ cả không thích hắn cũng sẽ không đối xử như vậy với hắn.
Ngay cả người thân nhất bên cạnh mình cũng không thể bảo vệ, Dương Thạc thật hận, không chỉ hận mẹ cả, hắn hận chính mình vô dụng.
Cũng không biết qua bao lâu, Dương Thạc hồi phục chút sức lực, miễn cưỡng đứng lên lại, trong ánh mắt trừ bỏ hận ra còn có kiên cường.
- Còn hai năm nữa.
- Ngọc Mạt Lâu là nơi phong nguyệt lớn nhất kinh sư, được nhiều quan quý thường xuyên ra vào. Ca cơ vũ tỳ nhỏ tuổi nhất cũng cỡ mười bốn tuổi, nếu Tiểu Địch bị treo bài trong Ngọc Mạt Lâu thì cũng cần hai năm nữa. Nếu trong hai năm này ta liều mạng tu luyện, đạt tới luyện khí đẳng cấp, thậm chí là võ sư đẳng cấp thì sẽ còn kịp.
Dương Thạc thầm nghĩ, trong đầu óc nảy ra chút hy vọng.
Võ sư đẳng cấp ở trong Đại Chu triều đều xem như là cao thủ, còn tôn giả thì là cao thủ trong cao thủ. Đạt tới đại tông sư chi cảnh là có thể khai tông lập phái ở Đại Chu triều, võ thánh thì gần như là truyền thuyết.
Đạt tới võ sư đẳng cấp sẽ có đại vị nhất định, ở trong rất nhiều gia tộc, thế lực đều ở thành khách quý, nếu nhìn trúng cô nương trong Ngọc Mạt Lâu, muốn chuộc thân cho cũng không phải chuyện khó.
- Hai năm, võ sư đẳng cấp có lẽ rất khó.
- Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ có thể liều mạng một phen!
Thời gian tám năm chỉ đạt tới tôi thể sơ giai đẳng cấp, muốn trong hai năm đi vào võ sư đẳng cấp, Dương Thạc biết đây chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng dù chỉ có một phần vạn cơ hội thì Dương Thạc tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, hắn phải liều một lần.
- Lúc trước ta tu luyện công pháp là 'Man Ngưu Kính' cấp thấp nhất, dựa vào bộ công pháp này trong hai năm bước vào võ sư đẳng cấp căn bản là không có khả năng. Tàng Thư Các trong gia tộc có rất nhiều loại thấp giai công pháp, nói không chừng có một loại thích hợp cho ta tu luyện, khiến tốc độ tu luyện tăng nhanh.
Dương Thạc phát tiết một lúc trong núi nhỏ đã tỉnh táo lại.
Thiên phú của Dương Thạc thật sự là hạ hạ đẳng sao?
Dương Thạc không tin tà, hắn cho rằng không có tư chất kém cỏi nhất, chỉ có công pháp không thích hợp nhất. Cái gọi là tư chất kém của hắn chẳng qua không tìm được công pháp thích hợp, có "Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy".
Trong Tàng Thư Các của Trấn Quốc Công phủ có nhiều công pháp.
Mặc dù thân phận của Dương Thạc thấp, không tiếp xúc đến công pháp trung giai hoặc là cao giai. Dù chỉ có thể tiếp xúc thấp giai công pháp nhưng chưa biết chừng Dương Thạc có thể tìm ra công pháp thấp giai thích hợp cho hắn tu luyện. Mặc dù xác suất xa vời nhưng Dương Thạc biết đây là cơ hội duy nhất của hắn, quyết không thể bỏ cuộc!
- Đi Tàng Thư Các tìm công pháp!
Dương Thạc hít sâu một hơi, lập tức đi hướng Trấn Quốc Công phủ.
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Trấn Quốc Công phủ đã có lịch sử trăm năm, cùng tuổi với Đại Chu triều.
Lúc Đại Chu triều lập quốc thì tằng tổ của Dương Thạc làm tướng trong quân, Nam chinh bắc chiến, lập công lao vĩ đại, cuối cùng được phong làm thế tập Trấn Quốc Công. Đến tổ phụ của Dương Thạc vẫn sống trong quân, trên yên ngựa, tiêu diệt phản loạn, chinh phạt bắc khương nhân, tây nam man tộc ... Có thể nói là quân công hiển hách.
Cũng vì vậy mà ba đời Dương gia vẫn không giảm vinh sủng.
Ba đời tích lũy khiến trong Tàng Thư Các của Dương gia không hề thiếu công pháp bí kỹ.
Khi Dương Thạc tới Tàng Thư Các thì mặt trời đã lên cao.
Tàng Thư Các là một tiểu lâu ba tầng, cửa Tàng Thư Các dù không có ai cảnh giữ nhưng ở tầng cao nhất có một vị trưởng lão khách khanh của gia tộc canh gác, theo Dương Thạc được biết thì trưởng lão khách khanh này phải là cao thủ đẳng cấp đại tông sư.
Tầng thứ nhất trong Tàng Thư Các tất cả đều là thấp giai công pháp, cho dù là nô bộc, thị nữ trong gia tộc cũng có thể tiến vào tìm chút công pháp thô thiển tu luyện, cường thân kiện thể. Tầng hai, ba là trung giai, cao giai công pháp, chỉ có tinh anh đệ tử trong gia tộc mới vào được, Dương Thạc không có quyền đi vào trong.
Dương Thạc nhìn thoáng qua Tàng Thư Các cách không xa, hắn hít sâu một hơi, đi nhanh hướng Tàng Thư Các.
Dương Thạc mới tới cửa Tàng Thư Các thì thấy bên trong có một thanh niên dáng người thon dài, khoảng mười bảy, tám tuổi đi ra Tàng Thư Các.
Dương Thạc và thanh niên liếc nhau, đều sửng sốt.
Dương Thạc vô thức kêu lên:
- Lục ca?
Thanh niên này tên là Dương Thành, cũng là đệ tử của Dương gia, giống như Dương Thạc, là thứ tử trong gia tộc, chẳng qua không cùng mẫu thân với hắn. So sánh với phế vật võ đạo Dương Thạc thì Dương Thành xem như là một vị thiên tài, sáu tuổi tu luyện, mười ba tuổi bước vào luyện khí đẳng cấp, nay mới mười bảy tuổi đã tu luyện đến luyện khí cao giai. Tư chất như vậy đều là số một trong đệ tử Dương gia.
Đương nhiên địa vị của Dương Thành trong gia tộc vượt xa Dương Thạc, dù là con trai trưởng của gia tộc thấy Dương Thành đều phải hết sức cung kính.
Quan hệ giữa Dương Thạc và Dương Thành không tệ.
Dương Thạc còn nhớ lúc hắn rất nhỏ thì 'lục ca' đối xử rất tốt với hắn, nhưng từ khi gã bắt đầu tu luyện võ đạo rồi hơi xa cách với hắn.
Lần này Dương Thạc đến Tàng Thư Các trong gia tộc gặp phải Dương Thành xem như là bất ngờ.
Nghe Dương Thạc kêu mình là 'lục ca', Dương Thành nhẹ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng không có gì thay đổi. Dương Thạc thầm thở ra, lục ca là thiên tài trong gia tộc, còn hắn chỉ là một phế vật, hắn chào hỏi Dương Thành, gã có thể chú ý chút xem như rất khá rồi.
Đang khi Dương Thạc nghĩ Dương Thành sẽ không nói nhiều với mình thì gã bỗng lên tiếng:
- Tiểu Thạc, nghe nói mẹ cả đã bán thị nữ của ngươi ra phủ?
Dương Thạc nghe Dương Thành nói câu này thì sửng sốt.
Thấy Dương Thạc ngây ra, Dương Thành vẫn không biến sắc mặt, giọng điệu bình thản nói:
- Chẳng qua là một thị nữ, ngươi không cần quá để ý. Chờ ta đi gặp mẹ cả, lấy ra hai người tốt nhất trong số bốn thị nữ của ta phân phối cho ngươi.
Dương Thành bày tỏ lời nói làm lòng Dương Thạc trào dâng nước ấm.
Hoặc nên nói toàn Dương gia chỉ có lục ca để ý cảm giác của Dương Thạc.
- Tóm lại, ngươi không cần nghĩ nhiều, tự lo thân đi.
Không chờ Dương Thạc lên tiếng, Dương Thành vỗ vai hắn, không nói gì nhiều, lướt qua hắn đi xa.
Dương Thành đi thật lâu sau Dương Thạc mới thở ra một hơi, thì thào:
- Tạ, lục ca ...
Đối với Dương Thạc thì Tiểu Địch không chỉ là một thị nữ, nàng là thân nhân của hắn, thị nữ khác không cách nào thay thế, lục ca Dương Thành không hiểu điều này.
Dương Thạc lắc đầu, không suy nghĩ nữa, đi vào Tàng Thư Các.
Bỗng nhiên có thanh âm quái dị mỉa mai vang lên từ sau lưng Dương Thạc:
- Ui dà, đây không phải là tiểu tử Dương Thạc phế vật của nhà chúng ta sao? Thế nào, thị nữ bị bán đi, muốn cố gắng biến cường, đi dạo trong Tàng Thư Các gia tộc?
Thật giống như một chậu nước lạnh dập tắt chút ấm áp cuối cùng trong lòng Dương Thạc, mắt hắn lạnh băng.
Dương Thạc xoay người, thấy một thiếu niên anh tuấn mặc đồ trắng, khoảng mười sáu tuổi đi tới gần hắn, sau lưng thiếu niên có hai nô bộc vẻ mặt kiêu ngạo đi theo.
Dương Tử Hi, đích tử của Dương gia.
Làm con trai trưởng của Dương gia, năm mười bốn tuổi Dương Tử Hi đi vào luyện khí đẳng cấp, nay mới mười sáu tuổi đã đạt tới luyện khí trung giai, tư chất không kém hơn Dương Thành bao nhiêu, địa vị trong gia tộc cao cao tại thượng.
Thậm chí nô bộc của Dương Tử Hi còn có địa vị hơn Dương Thạc trong gia tộc.
Nghe Dương Tử Hi nhắc tới Tiểu Địch, lòng Dương Thạc lạnh băng, siết chặt nắm tay.
- Dương Thạc, thị nữ tên Tiểu Địch ngươi, chậc chậc, thật là không tệ.
- Mới mười hai tuổi, chắc ngươi chưa khai bao cho cô bé đó? thêm hai năm nữa, ta có hứng thú đi Ngọc Mạt Lâu đùa với nàng.
- Nói thật với ngươi, thị nữ của ngươi là do ta đề nghị mẫu thân bán vào Ngọc Mạt Lâu! Chậc chậc, mỹ nhân bại hoại như vậy chỉ có Ngọc Mạt Lâu mới dạy dỗ được, đến lúc đó một đôi tay ngọc ngàn người gối, một chút môi hồng vạn người hôn. Tiếc rằng phế vật Dương gia như ngươi không có cơ hội nếm thử!
Trên mặt Dương Tử Hi đầy trêu chọc, giọng điệu cực kỳ trào phúng, hai nô bộc sau lưng gã cất tiếng cười to.
- Dương Tử Hi, khốn kiếp!
Không ngờ Tiểu Địch bị Dương Tử Hi xúi mẹ cả bán đi Ngọc Mạt Lâu!?
Dương Thạc nghe Dương Tử Hi nói lời này thì không thể kiềm chế cơn giận được nữa, đôi mắt đỏ rực, hét to một tiếng nhào hướng Dương Tử Hi.
- Muốn chết!
Ngay sau đó bùm một tiếng, Dương Thạc đang trong cơn điên cảm thấy ngực đau đớn, người văng ra sau, đập mạnh xuống đất, gáy va chạm với mặt đất.
Tầm mắt tối đen, Dương Thạc gần như không thấy cái gì.
- Dương Tử Hi ... !
Dương Thạc cố gắng vùng dậy nhưng vẫn không thể bò lên, hắn biết mới nãy là một nô bộc sau lưng Dương Tử Hi đánh văng hắn ra. Dù là nô bộc của Dương Tử Hi thì thực lực cũng đạt tới tôi thể cao giai, Dương Thạc thì chỉ mới là tôi thể sơ giai, căn bản không có khả năng làm đối thủ của nô bộc này.
Đầu váng mắt hoa, Dương Thạc chỉ nghe thấy giọng Dương Tử Hi lạnh lùng mà kiêu ngạo nói:
- Hừ! Chẳng qua là một thứ tử đê tiện cũng muốn ra tay với ta?
- Nếu không phải đang ở Tàng Thư Các, trọng địa của gia tộc thì hôm nay ta đã khiến nô bộc của mình đánh chết ngươi rồi, là do ngươi tự chuốc lấy!
- Hôm nay tha cái mạng nhỏ nhà ngươi, ba tháng nữa là ngươi tròn mười lăm, khi đó gia tộc sẽ kiểm nghiệm thực lực của ngươi, nếu không đạt được luyện khí đẳng cấp thì sẽ phân phát đến nông trang ngoài kinh sư, đi quản lý nông trang. Trọn đời không thể bước vào Dương gia, trọn đời không thể bước vào kinh sư!
- Đợi sau khi gia tộc kiểm nghiệm thực lực của ngươi rồi ta sẽ chủ động xin đánh gãy hai chân của ngươi rồi đuổi ngươi khỏi Dương gia, cả đời không thể bước vào kinh sư. Tiểu thị nữ của ngươi ở Ngọc Mạt Lâu đành để ta thương nàng thay ngươi ...
- Mặc kệ phế vật này, chúng ta vào Tàng Thư Các đi!
Dương Tử Hi nói xong dẫn theo hai nô bộc bước vào Tàng Thư Các.
- Hừ! Lần này tha cho ngươi, không phải ngươi muốn vào Tàng Thư Các của gia tộc cố gắng biến cường sao? Đáng tiếc, thứ tử đê tiện như ngươi không tiến vào được cả tầng hai Tàng Thư Các, chỉ có thể ở tầng một tìm công pháp thấp giai xứng với ngươi!
Phía xa vọng lại giọng của Dương Tử Hi.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
- Dương Tử Hi ...
Dương Thạc chỉ cảm thấy cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như là xương cốt gãy vài khúc, ngực đau rất, gáy bị một hòn đá nhỏ cấn, rách da, máu chảy đầm đìa. Nhưng so với nỗi đau và căm giận trong lòng Dương Thạc thì chút đau đớn thể xác căn bản không tính cái gì.
Tiểu Địch bị bán đi Ngọc Mạt Lâu hóa ra do Dương Tử Hi giở trò!
Dương Thạc nhớ kỹ một tháng trước Dương Tử Hi coi trọng Tiểu Địch, xin mẹ cả cho nhưng khi đó phụ thân chưa bế quan, trách Dương Tử Hi là "Trầm mê nữ sắc", cuối cùng chuyện này sống chết mặc bay. Không thể tưởng được Dương Tử Hi độc ác đến mức này.
- Thực lực, thực lực, nếu như ta có thực lực giống lục ca thì ai dám áp bức ta như vậy?
Mặc dù Dương Thạc rất hận Dương Tử Hi nhưng cũng hiểu với thực lực hiện tại của hắn căn bản không cách nào chống lại Dương Tử Hi. Điều hiện giờ Dương Thạc có thể làm là nghĩ hết cách mau chóng tăng thực lực cho mình.
- Trước tiên vào Tàng Thư Các tìm công pháp đã.
Dương Thạc bò dậy, xem xét vết thương của mình.
Ngực bị đá trúng nhất cước, không mấy nghiêm trọng, đau đớn giảm bớt nhiều. Nhưng gáy Dương Thạc bị hòn đá đập vỡ, chảy nhiều máu. Dương Thạc vươn tay sờ gáy, tay ướt đẫm, cũng may miệng vết thương không lớn, ấn một lúc thì cầm máu.
Chút vết thương này không là gì với Dương Thạc, hắn ấn miệng vết thương sau gáy, tiếp tục đi hướng Tàng Thư Các của gia tộc.
- Ủa? Kỳ lạ quá.
Dương Thạc sải bước đi, chợt phát hiện thị lực, thính lực của mình mạnh hơn trước rất nhiều, nhìn mọi thứ càng thêm rõ ràng, tiếng chim kêu trùng rít rất nhỏ từ xa truyền tới rõ ràng lọt vào tai Dương Thạc.
- Sao có thể như vậy?
Cảm giác thân thể biến đổi làm Dương Thạc thấy lạ lùng.
Dương Thạc dò xét thực lực của mình, vẫn là tôi thể sơ giai, lực lượng không tăng lên chút nào. Mới nãy nô bộc của Dương Tử Hi đá một cước không đem lại nội thương quá nghiêm trọng, Dương Thạc thật sự không rõ là nguyên nhân gì khiến thị lực, thính lực, cảm giác năng lực biến đổi.
Trong đầu óc Dương Thạc toát ra một ý nghĩ:
- Không lẽ mới nãy gáy ta đập vào hòn đá nhỏ, đụng trúng huyệt vị nào đó mới khiến thị lực, thính lực của ta tặng mạnh?
Sau đầu con người có nhiều huyệt vị.
Huyệt vị có công dụng khác nhau, cho dù là cường giả tu luyện võ đạo đến cực điểm võ thánh cũng chỉ có thể hiểu biết một phần nhỏ công dụng huyệt vị. Thị lực, thính lực của Dương Tử Hi tăng nhiều, hắn liền nghĩ ngay tới có phải vì mới nãy bị nô bộc của Dương Tử Hi đá ngã xuống đất, gáy đập xuống đất đụng trúng huyệt vị bí ẩn nào nên mới có hiệu quả như vậy.
Thị lực thính lực tăng nhiều là chuyện tốt, tuy nhiên Dương Thạc không quá để ý việc này. Lúc này quan trọng nhất là tìm công pháp. Trong lòng nghĩ vậy, Dương Thạc tiến vào Tàng Thư Các phía trước.
Tầng thứ nhất Tàng Thư Các của gia tộc chỉ có thấp giai công pháp, không cần người trông nom. Bình thường gia nô, thị nữ của Dương gia có thể vào tầng thứ nhất tìm một ít công pháp tu luyện, cường thân kiện thể.
Chỉ có tầng thứ hai, ba gửi cao giai công pháp mới chuyên môn có người trông coi. Nghe nói trông coi tầng ba Tàng Thư Các là một vị trưởng lão khách khanh thực lực đạt tới cảnh giới đại tông sư trong gia tộc.
Tựa như Dương Tử Hi đã nói, Dương Thạc căn bản không thể đi lên tầng thứ hai, ba, điều hắn có thể làm là ở tầng thứ nhất tìm thấp giai công pháp.
- Hy vọng lần này có thể tìm được một bộ công pháp thích hợp cho ta nhất.
Dương Thạc nhìn thoáng qua mấy chục quyển sách thấp giai công pháp bày đầy ở tầng thứ nhất, thầm nhủ.
Trấn Quốc Công phủ có nội tình trăm năm, bình thường có năm trăm bộ thấp giai công pháp, muốn từ bên trong tìm ra một bộ thích hợp cho mình tu luyện nhất thì khó khăn rất lớn.
Phán đoán một bộ công pháp có thích hợp với mình không thì chỉ có một cách, đó là tu luyện.
Tu luyện một đoạn thời gian, nhìn xem hiệu quả như thế nào. Hiệu quả tốt nói rõ bộ công pháp thích hợp chính mình, hiệu quả cực kém, vậy thì dĩ nhiên bộ công pháp này không hợp với mình.
Nhưng làm cách đó tìm ra công pháp thích hợp cho mình tu luyện thì thật rườm rà.
Ví dụ như Dương Thạc có tư chất hạ hạ đẳng, ngộ tính cũng không cao, thậm chí không xem như bình thường, tu luyện một bộ thấp giai công pháp sợ là cần phải tu luyện một năm mới miễn cưỡng có điều thành tựu. Sau thời gian đó mới nhìn ra được bộ công pháp này có hợp với mình không.
Không thích hợp chính mình, phải phế trừ công pháp rồi tìm bộ khác tu luyện lại từ đầu.
Tầng thứ nhất Tàng Thư Các có năm trăm bộ thấp giai công pháp, mỗi bộ tu luyện một năm, muốn luyện hết thì cần năm trăm năm, rõ ràng là Dương Thạc không có nhiều thời gian như vậy.
Bởi thế tìm kiếm công pháp trong Tàng Thư Các chỉ nhờ vào may mắn.
Dương Thạc cũng là vạn bất đắc dĩ mới lại đây tìm công pháp.
Dù sao ở trong năm trăm bộ công pháp tìm ra bộ thích hợp cho mình tu luyện nhất thì ít nhất có xác suất một phần năm trăm. Nếu không tìm thì Dương Thạc chỉ có thể tiếp tục tu luyện 'Man Ngưu Kính', trọn đời không có khả năng bước lên đỉnh võ đạo. Muốn trong vòng hai năm đột phá đến võ sư đẳng cấp, cứu Tiểu Địch ra là điều không thể.
- Lựa chọn công pháp đi, nếu chỉ bằng vào may mắn thì lần này phải dựa vào cảm giác, cảm nhận bộ công pháp nào thích hợp mình thì mượn cái đó.
Dương Thạc nhìn thoáng qua đám thấp giai công pháp, hít một hơi, đi hướng kệ sách gần mình nhất.
- Dưỡng Tức công, hình như không thích hợp với ta.
- Hổ nguyên đại lực quyết, dường như bộ công pháp này cũng không thích hợp ta tu luyện ...
Dương Thạc tiện tay cầm các quyển sách công pháp nhỏ, tùy ý lật xem.
Không biết sao Dương Thạc cầm quyển sách, chỉ lật xem pháp môn tu luyện thì trong đầu óc của hắn tự động toát ra chút ý nghĩ, suy nghĩ này cho Dương Thạc biết công pháp này căn bản không thích hợp để hắn tu luyện.
Nếu chọn công pháp tùy theo may mắn, Dương Thạc không chút do dự tin tưởng vào trực giác của mình.
Cảm giác không thích hợp thì lập tức bỏ cuộc.
Dương Thạc liên tục xem mấy chục bộ thấp giai công pháp, toàn bộ đều cảm giác không thích hợp chính mình.
Dương Thạc không nản, hít sâu một hơi, khiến tâm tình càng bình tĩnh chút, cầm một bộ công pháp xem xét.
- Ích dương dưỡng nguyên công, độ phù hợp với công pháp ... Ba phần? Có thể miễn cưỡng tu luyện?
Dương Thạc cầm một quyển sách công pháp giở trang đầu xem pháp môn tu luyện, trong đầu óc bỗng toát ra một ý nghĩ.
Độ phù hợp ba phần?
Vậy là sao? Tại sao đầu óc của Dương Thạc toát ra từ 'độ phù hợp'?
Dương Thạc còn nhớ lúc nhỏ phụ thân dạy cho chút thường thức võ đạo từng nói là công pháp võ đạo có độ phù hợp với kẻ tu luyện. phù hợp cao thì tu luyện sẽ tăng tiến lớn, độ phù hợp đạt tới trình độ nhất định thì mỗi tăng một phần hiệu quả tu luyện sẽ tăng gấp đôi.
Nhưng một cường giả võ đạo rất khó tìm ra công pháp hoàn toàn phù hợp với mình, bình thường độ phù hợp đến bảy phần đã là siêu may mắn.
Thậm chí có võ đạo cường giả vì một bộ thấp giai công pháp có độ phù hợp bảy phần mà trực tiếp tước bỏ bí điển thần công có độ phù hợp năm phần.
Không lẽ trong óc mình mới toát ra 'độ phù hợp ba phần' chính là độ phù hợp với công pháp năm xưa phụ thân từng nói?
Trong đầu óc của Dương Thạc đầy nghi hoặc, mau chóng giở bộ công pháp khác.
- Luyện dương kính, độ phù hợp với công pháp là bốn phần, có thể tu luyện!
Khi Dương Thạc giở quyển sách công pháp thì có ý niệm trồi lên từ đầu óc.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Chính mình có thể trong thời gian ngắn nhất phán đoán ra độ phù hợp của bộ công pháp nào mới mình?
Trong óc toát ra ý nghĩ này, Dương Thạc kinh ngạc há hốc mồm.
Nếu muốn phán đoán một bộ công pháp có phù hợp với mình hay không thì chỉ có tu luyện mới biết được, dù là thiên tài siêu nhất, ngộ tính cao tới đâu thì tu luyện xong công pháp đi đến có chút thành tựu ít nhất cần ba, năm tháng, khi đó mới đại khái biết độ phù hợp giữa công pháp với mình.
Hơn nữa đó chỉ là đại khái biết được.
Hiện tại Dương Thạc chỉ lật xem liền biết ngay độ phù hợp của công pháp với mình?
Còn có thể đo lường cụ thể mỗi phân.
Ích dương dưỡng nguyên công, độ phù hợp là ba phần.
Luyện dương kính, độ phù hợp là bốn phần.
Là bộ công pháp nào càng thích hợp chính mình tu luyện, vừa xem hiểu ngay.
- Sao có thể như vậy? Tại sao ta đột nhiên có năng lực như thế? Không lẽ là ... Mới nãy?
Trong lòng Dương Thạc kinh ngạc, đột nhiên nghĩ tới lúc trước bị nô bộc của Dương Tử Hi đá té xuống đất, gãy đập mạnh xuống đất bị hòn đá nhỏ đụng trúng huyệt vị nào đó. Sau khi Dương Thạc bò lên thì phát hiện thị lực, thính lực tăng mạnh trên diện rộng. Bây giờ Dương Thạc đột nhiên có thể cảm giác được độ phù hợp của một bộ công pháp với mình, không lẽ sau khi đụng trúng huyệt vị đó thì kích phát năng lực trong đại não của Dương Thạc?
- Dương Tử Hi, lần này phải cảm ơn ngươi rồi.
Dương Thạc nghĩ thông suốt điểm này, kinh ngạc qua đi, còn lại là vô cùng hưng phấn.
Thu được năng lực này Dương Thạc phải cảm ơn Dương Tử Hi, nếu không có một cước của nô bộc Dương Tử Hi thì hắn căn bản không có khả năng khai phá năng lực này. Dù sao huyệt vị não con người rất phức tạp, cho dù là võ thánh cường giả cũng không dám dễ dàng đụng vào huyệt vị. Lần này Dương Thạc đúng là mèo mù gặp cá rán.
Có thể điều tra độ phù hợp của công pháp, năng lực như vậy có thể nói là cực kỳ khủng bố.
Phải biết rằng người khác tu luyện công pháp chỉ có tu luyện đến đẳng cấp nhất định, có chút thành tựu mới mơ hò biết độ phù hợp của công pháp với mình.
Đôi khi tu luyện một bộ công pháp có độ phù hợp bốn, năm phần, có chút thành tựu rồi, mặc dù biết độ phù hợp không cao nhưng luyến tiếc một lần nữa tìm bộ công pháp khác tu luyện. Dù sao tu luyện công pháp khác phải hủy đi công pháp vốn có, cả năm khổ tu tan tành trong phút chốc. Hơn nữa dù bỏ đi bộ công pháp có độ phù hợp bốn, năm phần nhưng ai có thể bảo chứng chính mình tu luyện bộ công pháp tiếp theo sẽ có độ phù hợp cao?
Trừ phi tu luyện công pháp có độ phù hợp khoảng một, hai phần, sau một đoạn thời gian phát hiện hiệu suất cực thấp mới nhẫn tâm phế trừ công pháp, một lần nữa tìm công pháp khác để tu luyện.
Hiện tại Dương Thạc có thể trực tiếp điều tra một bộ công pháp có độ phù hợp với mình như thế nào là tiết kiệm nhiều thời gian cùng tinh lực.
Độ phù hợp không cao trực tiếp bỏ cuộc, lựa chọn cái nào có độ phù hợp cao nhất mà tu luyện.
- Nếu có thể tìm được công pháp có độ phù hợp tám, chín phần thì dù ta có tư chất hạ hạ đẳng, cho dù ngộ tính của ta không cao, cho dù công pháp thấp giai thì vẫn có thể đột nhiên tăng mạnh!
Nỗi lòng Dương Thạc kích động gần như không thể đè nén.
Đến độ phù hợp bảy phần thì mỗi tăng một phần hiệu suất tu luyện sẽ tăng gấp đôi.
Từng có võ đạo tiền bối thậm chí vì thấp giai công pháp có độ phù hợp cao mà không thèm ngó thần công bí điển ngay trước mặt.
Phải biết rằng, cho dù là thần công bí điển thì hiệu suất tu luyện so với thấp nhất giai công pháp cao gấp mấy lần. Đại khái tu luyện thần công bí điển bắt đầu từ mười tuổi, hai mươi tuổi đến võ sư đẳng cấp, ba mươi tuổi là tôn giả, bốn mươi tuổi là tông sư, năm mươi là tuổi võ thánh, hiệu suất cực kỳ khủng bố.
Thấp giai công pháp thì là mười tuổi tu luyện, bốn mươi tuổi đến võ sư, bảy mươi tuổi thành tôn giả, khi còn sống khó có thể bước vào tông sư chi cảnh.
Chênh lệch nhìn như lạch trời nhưng sự thật là vì hiệu suất tu luyện chỉ kém gấp ba lần.
Hơn hai phần độ phù hợp là đủ để bù lại chênh lệch này.
Chênh lệch giữa tư chất, ngộ tính cũng có thể dùng độ phù hợp bù đắp. Thiên tư cao tới đâu, bình thường tốc độ tu luyện cùng lắm là hơn hạ hạ đẳng tư chất gấp hai, ba lần.
Nếu Dương Thạc có thể tìm được công pháp có độ phù hợp tám phần, chẳng sợ hắn có tư chất cực kém, ngộ tính cực thấp, chẳng sợ công pháp thấp giai, hắn tu luyện bộ công pháp này cũng có thể tương đương với một siêu cấp thiên tài tu luyện một bộ thần công bí điển có độ phù hợp năm phần.
- Tiếp tục điều tra thấp giai công pháp của ta, ta không tin trong năm trăm bộ công pháp này không tìm ra độ phù hợp tám, chín phần.
Dương Thạc hít sâu một hơi, miễn cưỡng ổn định nỗi lòng, tiếp tục phê duyệt thấp giai công pháp.
- Độ phù hợp ba phần.
- Độ phù hợp năm phần.
- Độ phù hợp bốn phần.
Dương Thạc liên tục lật bốn mươi mấy bộ công pháp, tìm ra ba, bốn bộ có độ phù hợp ba phần, còn độ phù hợp một, hai phần thì bị ném vào hàng "Không thích hợp tu luyện".
- Bộ này có độ phù hợp đạt tới sáu phần?
Dương Thạc ở trong độ phù hợp một canh giờ, lật xem gần trăm bộ công pháp, rốt cuộc tìm thấy một bộ công pháp có độ phù hợp sáu phần.
Dương Thạc làm ký hiệu, tiếp tục tra xét, dù sao còn có hơn bốn trăm bộ công pháp, nói không chừng có thể tìm ra công pháp có độ phù hợp cao hơn. Nếu như không tìm ra thì Dương Thạc vòng lại lấy bộ thấp giai công pháp có độ phù hợp áu phần để tu luyện.
Đến gần chính ngọ, Dương Thạc không rảnh ăn cơm, tiếp tục lật xem công pháp trong tầng thứ nhất Tàng Thư Các.
Thời gian trôi qua từng phút giây, tốn mất ba canh giờ, tới gần chạng vạng thì Dương Thạc lật xem hơn bốn trăm bộ công pháp, trong đó tìm ra hai bộ có độ phù hợp sáu phần, một bộ công pháp có độ phù hợp bảy phần.
Bảy phần đã làm Dương Thạc khá hài lòng.
Mặc dù đến chạng vạng, nhưng Tàng Thư Các chưa đóng cửa thì Dương Thạc không sốt ruột trở về.
- Còn hơn một trăm bộ, chờ thêm một canh giờ tra xét hết đi. Nếu không tìm ra càng phù hợp thì sẽ tu luyện công pháp có bảy phần độ phù hợp.
Có công pháp bảy phần độ phù hợp làm cơ sở, tâm tình của Dương Thạc nhẹ nhõm hơn, tùy tiện lật xem mấy quyển thấp giai công pháp còn lại.
- Ủa, bộ này, Lục Dương Quyết, độ phù hợp, mười phần?
Đang lúc Dương Thạc không ôm hy vọng vào hơn một trăm bộ công pháp còn lại, hắn giở bộ công pháp tiếp theo thì nhận được niềm vui to lớn.
Độ phù hợp, mười phần!
Không ngờ là một bộ công pháp có độ phù hợp mười phần, từ ban đầu có bảy phần phù hợp lên đến hai tầng. Còn chưa tìm được bộ công pháp có độ phù hợp tám, chín phần mà Dương Thạc đã phát hiện công pháp có độ phù hợp mười phần.
Độ phù hợp mười phần đại biểu cái gì?
Trăm phần trăm hoàn toàn phù hợp, có thể nói là bộ công pháp này tạo ra dành cho Dương Thạc. Dưới tình huống bình thường thì độ phù hợp mười phần gần như không có khả năng xuất hiện, chỉ có một ít cường giả tu luyện đến võ đạo siêu cấp cực hạn tự sáng tạo ra công pháp mới đạt tới mười phần độ phù hợp với mình.
Dương Thạc không thể kiềm nén kích động, máu sôi sục.
Công pháp mười phần độ phù hợp có thể nói là xem nhẹ tư chất. Bởi vì bộ công pháp này gần như là tạo ra riêng cho Dương Thạc. Dương Thạc có tư chất gì thì tư chất đó là tốt nhất thích hợp cho bộ công pháp. Cùng lúc đó cũng xem nhẹ ngộ tính, vì bộ công pháp này đối với Dương Thạc căn bản không tồn tại một chút bình cảnh.
- Chuyến đi tới Tàng Thư Các không tệ.
Lúc này Dương Thạc không muốn lại tra xét công pháp còn thừa, thầm nghĩ lập tức trở lại tiểu viện của mình, bắt đầu tu luyện công pháp có độ phù hợp mười phần này.
Nhưng Dương Thạc ngẫm nghĩ, làm gì cũng phải có cuối, vẫn tiếp tục lật xem.
Dương Thạc thuận tay cầm bộ công pháp có tên là Huyền Ưng Kình, tùy tiện lật. Dương Thạc nhìn một lần phần đầu tu luyện, khiến hắn ngoài ý muốn là trong đầu óc không lập tức hiện ra độ phù hợp với công pháp này.
Không bày ra độ phù hợp cũng không cho Dương Thạc biết không thích hợp Dương Thạc.
Dương Thạc không lo lắng, tiếp tục lật, xem hết nửa phần đầu bộ công pháp, một chuỗi tin tức hiện ra trong đầu óc của hắn.
- Huyền Ưng Kình, độ phù hợp, hoàn toàn!
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Độ phù hợp hoàn toàn?
- Sao có thể như vậy?
Dương Thạc ngơ ngác, vẻ mặt không thể tin nổi.
Phát hiện Lục Dương Quyết có độ phù hợp mười phần đã làm Dương Thạc cực kỳ vui sướng, bây giờ không ngờ thấy được Huyền Ưng Kình có độ phù hợp hoàn toàn, khiến hắn rất giật mình.
Độ phù hợp mười phần đã là hoàn mỹ nhất, sao lại có độ phù hợp hoàn toàn vượt qua hoàn mỹ nữa?
- Chắc không phải là năng lực của ta ra vấn đề gì đi?
Dương Thạc ôm nghi hoặc nhặt lên Huyền Ưng Kình, cẩn thận xem xét, vẫn là độ phù hợp hoàn toàn. Dương Thạc xem xét mấy bộ công pháp còn lại, không có bộ nào độ phù hợp vượt qua năm phần, dường như năng lực của hắn không thành vấn đề.
- Không lẽ ... Thật sự là độ phù hợp hoàn toàn?
Dương Thạc nghĩ như vậy người kiềm không được run rẩy. độ phù hợp mười phần đã là cực độ khủng bố, nếu bộ Huyền Ưng Kình độ phù hợp hoàn toàn là thật thì hiệu suất tu luyện cao hơn Lục Dương Quyết độ phù hợp mười phần gấp bốn lần.
- Có phải thật hay không thử một lần liền biết.
- Vốn ta tu luyện Man Ngưu Kính độ phù hợp không đến ba phần, đạt tới tôi thể sơ giai mất năm năm, bây giờ đã tu luyện tám năm mà còn chưa đột phá đến tôi thể trung giai. Nếu ta tu luyện công pháp có độ phù hợp bảy phần thì hiệu suất tăng ít nhất gấp mười lần, rất có khả năng trong năm tháng đạt tới tôi thể sơ giai,.
- Tu luyện công pháp độ phù hợp mười phần thì hiệu quả sẽ lại tăng gấp mười lần, trong mười lăm ngày là đến tôi thể sơ giai.
- Nếu bộ Huyền Ưng Kình này là độ phù hợp hoàn toàn thì hiệu quả sẽ rất cao, thử tu luyện một chút, trong mười lăm ngày không đạt được tôi thể sơ giai thì là giả rồi. Nếu trong mười lăm này đạt được tôi thể sơ giai chứng minh nó là thật.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Mười lăm ngày nghiệm chứng một bộ công pháp có độ phù hợp hoàn toàn hay không, Dương Thạc dám cược.
Trấn Quốc Công phủ, góc hẻo lánh nhất, trong một tiểu viện sơ sài.
Tiểu viện này là chỗ ở của Dương Thạc, hai gian sương phòng. Vốn là Dương Thạc và thị nữ Tiểu Địch ở, bây giờ chỉ còn lại mình hắn, tiểu viện không lớn càng có vẻ im lặng.
Trong chủ phòng, Dương Thạc ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt bày một quyển sách, chính là bộ Huyền Ưng Kình.
- Ủa, Huyền Ưng Kình chỉ ghi chép pháp môn tu luyện mười sáu huyệt khiếu sao?
Dương Thạc đọc hết Huyền Ưng Kình một lần, hắn phát hiện bộ công pháp này chỉ ghi chép pháp môn tu luyện mười sáu huyệt khiếu.
Tu luyện võ đạo quan trọng nhất chính là đả thông huyệt khiếu.
Trong thân thể con người có ngàn vạn huyệt khiếu lớn nhỏ, đa số độ phù hợp bế tắc như từng cái khóa trói con người, khiến họ không thể phát huy ra lực lượng mạnh mẽ.
Trong quá trình tu luyện võ đạo chính là không ngừng đả thông huyệt khiếu.
Đả thông hai chỗ huyệt khiếu là đạt tới tôi thể sơ giai. Đả thông sáu chỗ huyệt khiếu là có thể đi vào tôi thể trung giai. Mười hai chỗ huyệt khiếu là tôi thể cao giai. Ba mươi sáu huyệt khiếu là đi vào đỉnh cảnh tôi thể. Chờ đả thông bảy mươi hai chỗ huyệt khiếu trong người thì có thể câu thông thiên chi khí, đi vào luyện khí đẳng cấp ...
Luyện khí, võ sư, tôn giả, đại tông sư, võ thánh đều phải không ngừng đả thông huyệt khiếu.
Truyền thuyết nói võ thánh cường giả đả thông trăm vạn huyệt khiếu trong người, câu thông thiên địa, uy lực một đấm như hồng hoang mãnh thú tái hiện, khủng bố đến cực điểm ...
Trước mặt Dương Thạc đặt bộ Huyền Ưng Kình chỉ ghi chép pháp môn tu luyện mười sáu huyệt khiếu.
Nói đúng ra là tu luyện bộ công pháp này đả thông mười sáu huyệt khiếu, Dương Thạc cùng lắm chỉ đi vào tôi thể cao giai, muốn tiến tới đẳng cấp cao hơn thì gần như không thể.
- Quên đi, tôi thể cao giai thì tôi thể cao giai!
- Cùng lắm thì chờ ta đả thông hết mười sáu huyệt khiếu sẽ đi tìm công pháp khác tu luyện.
Dương Thạc không quá dể ý chuyện này.
Trước tiên tu luyện Huyền Ưng Kình, chờ đả thông hết mười sáu huyệt khiếu lại tìm công pháp khác tu luyện. Chỉ cần độ phù hợp đủ cao thì chân khí của Huyền Ưng Kình trong người Dương Thạc có thể hoàn mỹ phù hợp với công pháp mới, sẽ không bài xích lẫn nhau. Khi đó Dương Thạc không cần phế chân khí Huyền Ưng Kình, có thể trực tiếp tu luyện tân công pháp.
Nhưng hiện giờ Dương Thạc muốn tu luyện Huyền Ưng Kình thì điều đầu tiên phải làm là phế chân khí Man Ngưu Kính trong người.
- Phế Man Ngưu Kính, tu luyện Huyền Ưng Kình.
Trong lòng làm ra quyết định, Dương Thạc hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi.
Dương Thạc điều động chân khí Man Ngưu Kính trong người, vận chuyển mấy chu thiên xong xoay người quát khẽ một tiếng, khống chế chân khí tràn ra từ kinh mạch trong người.
Chân khí tán đi, làm kinh mạch của Dương Thạc phình lên nứt ra khe hở, đau nhức vô cùng lan khắp kinh mạch toàn thân.
- Phụt.
Không chịu đựng nổi trùng kích, Dương Thạc hộc ngụm máu.
Ngay sau đó, Dương Thạc cảm thấy lực lượng toàn thân bị bỏ hơn phân nửa, chân khí tản ra ngoài, thực lực của hắn trượt nhanh, không tới cả tôi thể sơ giai.
Mặc dù chân khí đã biến mất nhưng Dương Thạc không buồn chút nào, lau máu dính nơi khóe miệng, hắn thở hổn hển, cố rắn chống ngồi dậy trên giường.
- Ta chỉ là tôi thể sơ giai, tự phế công pháp đã hộc ngụm máu, kinh mạch bị tổn thương. Nếu như võ sư, tôn giả tự phế công pháp thì sẽ trả cái giá càng lớn nữa. Hèn chi cường giả võ đạo sẽ không dễ dàng thay đổi tu luyện công pháp.
Dương Thạc dò xét thương thế kinh mạch, không tính nghiêm trọng, không ảnh hưởng tu luyện Huyền Ưng Kình.
Bộ công pháp này chỉ có hai thức, thức thứ nhất "Ưng Phục Thức", thức thứ hai "Ưng Kích Thức" . Ưng Phục Thức là trạng thái Huyền Ưng rình mồi, thu cánh lại, hít thở đều Ưng Kích Thức là trạng thái Huyền Ưng bắt mồi, từ trên trời giáng xuống, thế cửu thiên nhất kích tất sát!
- Ưng Phục Thức là tu luyện pháp môn, mà Ưng Kích Thức là bác sát pháp môn. Bây giờ ta chủ yếu là tu luyện, phải tu 'Ưng Phục Thức'.
Dương Thạc thầm nghĩ, vẫn khoanh chân ngồi, mặt rơi cúi xuống, dựa theo tu luyện pháp môn Huyền Ưng Kình bắt đầu phun nạp.
Một lần hô hấp ... Hai lần hô hấp ...
Phù phù phù!
Liên tiếp phun nạ phô hấp ba lượt, Dương Thạc cảm giác tần suất hô hấp của mình tiến vào hoàn cảnh kỳ diệu. Mỗi lần Dương Thạc hít thở thì ở giữa ngực và bụng, trong tứ chi, mười sáu huyệt khiếu đều bị hít thở chấn rung rinh, ma ma dưỡng dưỡng, hết sức thoải mái.
Không đến nửa canh giờ, Dương Thạc lờ mờ cảm giác trong kinh mạch của mình xuất hiện một tia chân khí.
Dương Thạc nhớ kỹ lúc hắn tu Man Ngưu Kính thì khoảng một tháng mới có khí cảm. Giờ phút này, mới tu luyện nửa canh giờ đã tu ra một tia chân khí, có thể thấy Huyền Ưng Kình đúng là hợp với hắn.
Đang khi Dương Thạc nghĩ như vậy thì sau khi kinh mạch xuất hiện tia chân khí thứ nhất lại mau chóng xuất hiện tơ chân khí thứ hai, rồi thứ ba, bốn, tốc độ càng lúc càng mau ... Vô số tơ chân khí hóa thành một lũ chân khí, rồi hai lũ, ba lũ, vô số lũ. Tốc độ tu luyện chân khí cực nhanh, chớp mắt đã lên đến cực hạn.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden