A. Đại trưởng lão tới nơi này làm gì? Hắn rất ít ra khỏi trưởng lão viện cơ mà. Hôm nay làm sao lại đến nơi đây, bộ dáng lại còn có chút lén lút. Một chút cũng không giống hình tượng Đại trưởng lão Thánh địa thân phận cao quý. Rất khác thường!
- Đại trưởng lão, ngài tới đây đánh giá trên dưới làm gì? Nơi này không giấu mỹ nhân... Ngài biết đó, ta rất thuần khiết. Ngài muốn tìm cũng phải đến nơi khác tìm, tỷ như chỗ của Nhị trưởng lão.
Nghệ Phong rất kiên định nói.
- Lão gia hỏa sư phụ của ngươi đi đâu??
Đại trưởng lão trợn mắt nhìn Nghệ Phong một cái: tên khốn này một chút vẫn không thay đổi, Nhị đệ ta đó mới gọi là đơn thuần. Tuổi tác đã cao, nhưng vừa thấy nữ nhân vẫn hay đỏ mặt.
- Ah, thì ra là ngài tìm lão đầu tử a, lão đầu tử hắn nói hắn không thích nam nhân, cho nên đi dạo chơi.
Nghệ Phong bừng tỉnh đại ngộ đáp.
Đại trưởng lão âm thầm thở phào nhẹ nhõm: lão này đi là tốt rồi, thế nhưng làm sao hắn không mang cả cái tai họa này đi cùng.
Đại trưởng lão đánh giá Nghệ Phong từ trên xuống dưới một phen, đột nhiên cau mày nói:
- Làm sao hơi thở của ngươi lại yếu như vậy? Còn yếu hơn cả người bình thường.
Nghệ Phong cười khổ nói:
- Còn có thể xảy ra chuyện gì, lão nhân kia mang thù ta, đã chơi ta tới lần thứ ba. Một thiếu niên thiên tài lần thứ ba lại trở thành phế vật.
Đại trưởng lão sửng sốt, nhưng ngay sau đó kinh ngạc nói:
- Ngươi vừa trọng tổ kinh mạch?
Chẳng lẽ công pháp lịch đại tổ sư gia Tà Tông nghiên cứu ra thật thần kỳ như thế sao? Lấy thực lực cùng thân phận lão nhân kia cũng liên tục sai lầm mấy lần, điều này cũng quá kinh khủng.
Nghệ Phong cười khổ đáp:
- Ta xem lão đầu tử chính là hận ta bóc lột lão quá nhiều đồ, cho nên lặp đi lặp lại hành hạ nhiều lần. Lần này thiếu chút nữa là đi gặp diêm vương. Quan trọng nhất là, ta lại trở thành một phế nhân.
- Tiểu tử ngươi đừng giả bộ đáng thương ở nữa nơi này, ta còn không biết tâm tư của ngươi sao? Lừa ta lần đầu tiên, chẳng lẽ còn nghĩ gạt ta lần thứ hai a. Đáy hòm Sư cấp của ngươi, huống chi còn có lão gia hỏa đưa công pháp đó cho ngươi, thực lực sớm muộn sẽ trở lại.
Đại trưởng lão nói.
Nghệ Phong bĩu môi: không lừa được ngươi lần thứ hai? Hắc hắc, dường như trong đám người bị ta lừa gạt Đại trưởng lão ngươi dính nhiều nhất a. Thế nhưng, ngươi nghèo quá, lừa ngươi cũng không chiếm được vật gì tốt. Ngay cả Nhất Nhuyễn kình giáp còn tưởng là bảo bối.
- Đúng thế, Đại trưởng lão ngài thông minh như vậy, ta sao có thể lừa gạt ngài. Thế nhưng, ngài nhìn ta hiện tại suy yếu như vậy, có phải nên cho ta chút gì không? Đây cũng là lão đầu tử bảo ta tìm ngài.
Vẻ mặt Nghệ Phong đau khổ nói, hắn biết, danh tự lão đầu tử trước mặt người này tuyệt đối là một thanh lợi kiếm.
Quả nhiên, Đại trưởng lão run rẩy một cái:
- Được rồi, như vậy đi, ngươi đến Sĩ cấp rồi hãy tới tìm ta. Hiện tại trạng thái của ngươi không dùng được vật kia.
Nghệ Phong gật đầu, nếu là trưởng lão khác hắn không dám chắc, nhưng với danh dự của Đại trưởng lão, hắn là đương nhiên rất tin tưởng.
- Vậy… Đại trưởng lão, ta đi trước. Ngâm ba ngày trong dược thủy sắp thành cua thành cá mất rồi.
Nghệ Phong thấy đạt được mục đích, chuẩn bị chuồn đi.
Hắc hắc, năm Đại trưởng lão. Một người cũng không bỏ qua. Bằng không thật xin lỗi Đảng cùng nhân dân của ta.
Đại trưởng lão gật đầu, nhìn bóng lưng có chút đơn bạc của Nghệ Phong, trong lòng hắn có chút hâm mộ: lão gia này vi phạm tổ huấn quy củ của Thánh địa, bọn họ hết lần này tới lần khác không có biện pháp. Hơn để cho bọn họ hâm mộ chính là, lão gia này mang về một đệ tử.
Mặc dù trên Thánh địa đệ tử danh nghĩa không ít, nhưng mà đều là các phân tông của Thánh tông đưa tới bồi dưỡng, cuối cùng cũng là đệ tử của người khác. Nghệ Phong xuất hiện, làm cho Thánh địa xuất hiện một ngoại lệ. Từ ý nào đó đã nói, Nghệ Phong mới chính thức được coi là đệ tử Thánh địa.
Mặc dù lão đầu tử vi phạm quy củ, nhưng mà bởi vì thân phận đặc thù, bọn họ cũng không trừng phạt được lão. Bọn họ an ủi mình tìm lý do quy củ Thánh địa, đón nhận người đệ tử Nghệ Phong này.
Năm Đại trưởng lão chưa từng có đệ tử, vì thế tận đáy lòng cũng nhất trí thân phận đặc thù của Nghệ Phong chính là đệ tử do mình bồi dưỡng. Bởi vậy, mặc hắn tùy ý hồ nháo Thánh địa, cực độ nâng cao địa vị của hắn.
Đơn giản là bọn họ đều cho rằng Nghệ Phong chính là truyền nhân Thánh địa. Mấy ngàn năm Thánh địa chưa bao giờ xuất hiện truyền nhân.
Đây mới là địa vị đích thực của Nghệ Phong, chỉ là không công khai mà thôi. Đây cũng là lí do tại sao nhị trưởng lão truyền cho hắn Thuật dịch dung, tam trưởng lão truyền hắn y thuật, ngũ trưởng lão truyền hắn độc thuật.
Chẳng qua là, thiên phú tiểu tử này không tồi, nhưng trừ thật tình học y thuật, còn lại hai môn cũng không tinh thâm. Dĩ nhiên, đánh giá không tinh thâm này là dưới ánh mắt của bọn họ mà thôi.
…
- Phong ca ca, ca ca muốn chạy đi đâu?
Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị đi tìm Nhị trưởng lão thì một thanh âm kiều mỵ đến cực điểm vang lên bên tai, khiến lòng người rung động. Bất quá thân thể lại kìm không được lạnh run lên.
Ở Thánh Địa, nếu như còn có người mà Nghệ Phong phải sợ thì tiểu ma nữ này chính là một trong số đó. Thủ đoạn chỉnh người của nàng tầng tầng lớp lớp, ngay cả Nghệ Phong cũng phải cam bái hạ phong. Điều này làm cho toàn bộ nam nhân tại Thánh Địa vừa thương vừa sợ nàng.
Thiếu nữ ước chừng mười bảy tuổi, khuôn mặt tròn tròn hình trứng ngỗng, đôi mắt đen nhánh linh động, làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nàng mặc y phục màu tím nhạt bó sát người, toàn bộ đường cong được phát huy vô cùng tinh tế, trước sau lồi lõm, cực kỳ có lực bạo tạc. Thậm chí Nghệ Phong còn không tin đây là thân hình của một thiếu nữ mười bảy.
Điều làm cho Nghệ Phong chịu không nổi chính là bộ y phục màu tím này chỉ che đến đầu gối của nàng. Bắp chân trắng tựa ngó sen phiêu động trong không khí. Thon nhỏ, thẳng dài khiến người ta động tâm.
Hai loại khí chất thanh thuần thấm vào ruột gan cùng mị hoặc đến tận xương đồng thời xuất hiện trên người nàng, càng làm cho Nghệ Phong chấn động tâm hồn, khiến đáy lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy.
- Yêu nghiệt ah...
Nghệ Phong nhịn không được đáy lòng cảm thán một câu.
- Phong ca ca, ca ca trở về đã ba ngày rồi, như thế nào lại không tới tìm ta?
Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ ủy khuất, sương mù mờ mịt bắt đầu ngưng tụ trong hai tròng mắt.
Nghệ Phong trợn trắng mắt nói:
- Được rồi, Thi Đại Nhi, Thi đại tiểu thư, chiêu này nàng đã dùng trước mặt ta rất nhiều lần rồi. Nàng nên giữ lại để dụ dỗ những sư huynh đệ khác đi.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
Hắc hắc, nếu so giả bộ đáng thương thì còn ai dám qua mặt bản thiếu gia. Nếu ngươi yêu thương nhung nhớ thì ta ngược lại thúc thủ chịu trói, cho ngươi muốn làm gì thì làm.
- Hi hi...
Tiếng cười mềm mại bách mị vang lên:
- Ta biết ngay Phong ca ca không giống với những người khác. Bất quá, Phong ca ca, nghe nói ca ca vừa trở về liền chạy ra sau núi, có phải là muốn đi nhìn lén ta tắm suối nước nóng hay không?
- Không có, tuyệt đối không có.
Nghệ Phong nói với vẻ chém đinh chặt sắt:
- Ta như thế nào lại đi làm chuyện thấp kém như vậy. Vu oan, đây tuyệt đối là bọn hắn vu oan trắng trợn cho ta.
- Vậy sao? Kỳ thật ta cũng rất tò mò, ngày đó ta có cảm giác ở sau vách đá bên cạnh suối nước nóng có dị động, điều này làm cho ta cảm thấy kỳ quái, ở nơi này bình thường làm gì có tiểu miêu hay tiểu cẩu gì đâu.
Thi Đại Nhi mỉm cười nhìn xem Nghệ Phong.
- Nhưng mà ta cảm thấy, hình như dùng từ tiểu miêu hay tiểu cẩu để hình dung có vẻ không tốt lắm.
Mẹ ơi. Nguyên lai tiểu ma nữ này đã phát hiện ra mình, không có khả năng, ta che dấu rất kín mà.
- Hi hi... Phong ca ca, ca ca nói cái lỗ nhỏ trên vách đá có tiểu miêu hay tiểu cẩu đây?
Sắc mặt Thi Đại Nhi đỏ bừng, ánh mắt nhìn thẳng Nghệ Phong bình tĩnh hỏi.
- Cái gì? Không thể nào. Mèo con hiện tại đều lợi hại như vậy sao?
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn Thi Đại Nhi, như kiểu không rõ ý tứ của nàng.
- Hừ. Phong ca ca, đừng cho là ta không biết, ca ca nhìn lén vô cùng đã mắt phải không?
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong còn không chịu thừa nhận, nàng dứt khoát nói ra luôn.
Nghệ Phong cảm giác trán của mình đang toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng hắn có chút hơi run. Tiểu ma nữ này rõ ràng cái gì cũng biết, chính mình lại cho rằng che dấu vô cùng tốt. Nhớ tới thủ đoạn của tiểu ma nữ, Nghệ Phong nhịn không rét mà run.
- Không có! Ta thề, tuyệt đối không có nhìn lén nàng. Chuyện nàng có nốt ruồi phía sau lưng ta cũng không biết.
Nghệ Phong thủ khẩu như bình, quyết không nhận tội.
Khuôn mặt Thi Đại Nhi lập tức như bị lửa đốt, kiều mỵ giống đóa hoa đang nở rộ, mê hoặc người đến cực điểm.
- Ca ca...
Thi Đại Nhi trước kia còn đang hoài nghi, bây giờ lại bị chứng minh là đúng. Nàng trừng mắt hung hăng nhìn Nghệ Phong, trong lòng nổi giận vạn phần.
- Cái kia… Đại Nhi, ta đoán… là ta đoán mò thôi.
Nghệ Phong hắn giải thích một cách yếu ớt, đừng nhìn tiểu ma nữ này mị hoặc dụ nhân, thực chất thường xuyên mị hoặc sư huynh đệ. Nhưng bị mình nhìn lén hết thảy thân thể, cái kia... Nghệ Phong không dám tưởng tượng tiếp nữa.
- Khanh khách, nếu là người khác nhìn, ta nhất định phải móc mắt của hắn. Bất quá là Phong ca ca nhìn, nhìn thì nhìn, ai kêu ta thích ca ca.
Khuôn mặt Thi Đại Nhi bỗng nhiên giãn ra, nàng cười vui nói.
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không tin lời tiểu ma nữ nói, hắn kiên định nói:
- Ta dùng danh nghĩa của ta cam đoan, tuyệt đối không có nhìn lén.
…
Chuyện cười, nếu ta thực tin ngươi thì ta thật sự thành kẻ đần rồi. Tuy chính mình có quan hệ tốt nhất cùng tiểu ma nữ tại Thánh Địa, thế nhưng mà hắn sẽ không tự đại mà cho rằng tiểu ma nữ thích hắn. Tiểu ma nữ này không phải người bình thường có thể chinh phục, ngay cả Nghệ Phong hắn cũng không có lòng tin.
- Nhát thối...
Thi Đại Nhi bĩu môi nói.
Thi Đại Nhi nhìn qua nam tử trước mắt, trong lòng nổi lên suy nghĩ: phần lớn mọi người ở Thánh Địa đều bị hắn lừa, hắn tại Thánh Địa bình thường đều ra vẻ bình tĩnh, bộ dáng không quan tâm hơn thua. Thế nhưng nào ai biết thực chất bên trong người này căn bản chính là hèn hạ, vô sỉ, xấu xa. Thi Đại Nhi rất bội phục, một người có thể giả bộ tới cảnh giới này.
Nghĩ vậy, Thi Đại Nhi không khỏi che miệng nở nụ cười. Nhớ tới những sư huynh đệ bị Nghệ Phong lừa bịp, nàng lại càng cảm thấy mình muốn cười.
- Đại Nhi, nàng cười cái gì? Sẽ không lại muốn chỉnh ta chứ?
Nghệ Phong yếu ớt hỏi.
Thi Đại Nhi trắng mắt nhìn, trong lòng nhớ lại ngày xưa: khi mà bốn năm trước chính mình bị sư tôn đưa lên Thánh Địa, lúc đó tất cả đệ tử bị đưa lên Thánh Địa đều tìm mọi cách nịnh nọt nàng, duy chỉ có Nghệ Phong không để ý cũng không hỏi han gì nàng. Thi Đại Nhi đương nhiên không thể biết, một nam nhân tư tưởng thành niên làm sao có thể đi nịnh nọt một tiểu cô nương!
Rồi sau đó Thi Đại Nhi tu luyện tại Thánh Địa, huấn luyện tàn khốc nơi này khiến cho tất cả mọi người kêu khổ không thôi. Duy chỉ có Nghệ Phong có thể ngồi ở bên cạnh nhìn bọn hắn tu luyện. Thậm chí Thi Đại Nhi thấy biểu lộ nhìn có chút hả hê của hắn. Điều này cũng làm cho nàng tức giận không thôi, nàng ghét nhất là người không có việc gì còn nhìn nàng cười đểu. Thậm chí suy nghĩ một trăm biện pháp chỉnh chết Nghệ Phong.
Thế nhưng thật không ngờ sau khi huấn luyện, nàng ngay cả việc đứng lên cũng cảm thấy khó khăn. Đúng lúc này, Nghệ Phong đứng dậy, không biết từ nơi nào tìm dược liệu trân quý đến giúp nàng bồi bổ kinh mạch, tiêu trừ mệt nhọc cho nàng. Bộ dạng rất nghiêm túc đó khiến nàng nhìn tới si mê. Cho tới bây giờ, nàng chưa thấy qua một người có ánh mắt thâm thúy, ánh mắt ngưng trọng như vậy.
Trừ sư tôn, cho tới bây giờ Thi Đại Nhi chưa thấy qua một người đối tốt với chính mình như thế. Đó là quan tâm chân chính, thậm chí dụng tâm đến việc kể chuyện xưa dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.
Nghệ Phong đương nhiên không biết Thi Đại Nhi đang suy nghĩ điều gì. Bằng không chắc chắn sẽ cười trộm không thôi: thời điểm khi Thi Đại Nhi bị đưa lên Thánh Địa, Nghệ Phong cũng vừa mới học tập y thuật, hắn đương nhiên tìm tiểu cô nương như Thi Đại Nhi để thực hành y thuật mình học được. Tiểu cô nương dù sao cũng được nhiều người ưa thích, huống chi còn xinh đẹp giống như trong phim hoạt hình.
Nhưng Nghệ Phong lại không biết, chính hành động của mình lại khiến cho tâm tình của một nữ hài tử trở nên hỗn loạn.
- Phong ca ca! Ca ca có thích ta không?
Thi Đại Nhi mỉm cười hỏi Nghệ Phong.
Nàng can đảm hỏi khiến Nghệ Phong càng thêm hoảng sợ, hắn cười hắc hắc đáp:
- Cái này… Nếu không hôm nay chúng ta đợi đến lúc đêm khuya người yên rồi hãy thảo luận vấn đề này, phòng của ta là lựa chọn không tệ đâu.
Thi Đại Nhi cười khanh khách không ngừng, nàng vui mừng nói:
- Phong ca ca, nếu không chúng ta đi tới phòng của Tứ trưởng lão tâm sự nhân sinh, thế nào?
Nghệ Phong sững sờ, trong lòng lập tức mắng to: bà mẹ nó, đến phòng của lão ngoan đồng đó mà trò chuyện nhân sinh thì so với chết cũng không sai biệt lắm.
Thi Đại Nhi bĩu môi, khinh thường nói:
- Nhát thối! ngay cả chuyện này cũng không dám.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
- Ha ha, Đại Nhi muội muội nói không sai, hắn không chỉ là hèn nhát mà còn là một kẻ phế vật.
Một thanh âm phá lên cười.
Bà mẹ nó. Ai? Ai dám ở Thánh Địa khiêu khích ta. Mịa nó, lão tử đập một chưởng chết ngươi. Bất quá, lập tức Nghệ Phong nghĩ đến thực lực của chính mình đã mất hết, trong lòng không khỏi cả kinh: chẳng lẽ tên hỗn đản này đã biết?
- Lưu Phong?
Nghệ Phong không khỏi nhíu mày nhìn thiếu niên ở trước mặt. Thiếu niên này không phải người xa lạ, hắn là một trong bốn có thể đi vào phía sau núi Thánh Địa. Có thể thấy được thiên phú của hắn rất cao, chỉ thấp hơn Thi Đại Nhi một chút. Nhưng mà tiểu tử này bình thường nhìn thấy Nghệ Phong đều tránh né, hôm nay làm sao lại dám chủ động trêu chọc?
Thi Đại Nhi chuyển động đôi mắt long lanh nhìn Lưu Phong, rất hiếu kỳ đối với vị sư huynh có ý ái mộ chính mình này. Rõ ràng hắn dám trêu Nghệ Phong có thân phận siêu nhiên
- Ngươi nói là ta sao?
Nghệ Phong chỉ vào cái mũi của mình, xác nhận mình có nghe lầm hay không. Tại Thánh Địa, còn có người dám khiêu khích chính mình sao?
- Đúng vậy, nói chính là kẻ phế vật ngươi.
Lưu Phong mỉa mai nhìn xem Nghệ Phong, trong mắt hiện lên vẻ xem thường.
Lưu Phong vĩnh viễn cũng không nghĩ tới Nghệ Phong cao cao tại thượng ở Thánh Địa là một phế vật kinh mạch bị đứt đoạn. Tin tức này là do lần này hắn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ ngẫu nhiên nghe được, nguyên nhân Nghệ Phong bởi phế vật vì thế bị cha hắn trục xuất khỏi gia môn. Lưu Phong nghĩ đến một cái phế vật cưỡi tại trên đầu chính mình suốt năm năm, thậm chí quan hệ thân thiết với Thi Đại Nhi mà mình yêu thích. Sự đố kị trong lòng hắn lòng rốt cuộc không áp chế không nổi, hắn cảm giác mình sắp tức điên. Thời điểm có được tin tức này, toàn bộ gân xanh trên người hắn nổi lên cuồn cuộn. Cho tới hiện tại, hắn vẫn không áp chế nổi.
Một kẻ phế vật có thể nào lại đứng trên đầu bậc thiên kiêu chi tử như hắn. Một kẻ phế vật, có thể nào lại thân mật cùng Thi Đại Nhi mà mình yêu nhất như thế.
Nghệ Phong cảm giác đầu của mình không to ra: tiểu tử này đầu không có phát sốt chứ? Thật sự dám khiêu khích ta? Hơn nữa, hình như mình không đắc tội với hắn. Bất quá khi chú ý tới ánh mắt của Lưu Phong si mê nhìn Thi Đại Nhi lúc, hắn liền giật mình.
- Ha ha, ngươi rất can đảm, ngươi là đệ tử thứ nhất tại Thánh Địa dám khiêu khích ta. Chỉ là dũng khí của ngươi đến từ đâu?
Nghệ Phong không tin, tiểu tử này sẽ vô duyên vô cớ khiêu khích chính mình. Hắn không phải là người ngu, mà ngược lại rất thông minh.
Nghệ Phong không biết, ở trong đó trừ Lưu Phong biết rõ hắn là thứ phế vật ra thì còn các trưởng lão khác cũng âm thầm chỉ thị. Ngũ đại trưởng lão tôn quý nhất Thánh Địa, còn có rất nhiều cung phụng. Những người này đều là Trưởng lão Thánh Địa, bất quá chỉ là nguyên một đám trưởng lão dưới quyền năm đại trưởng lão mà thôi.
Địa vị và kiêu ngạo của Nghệ Phong tại Thánh Địa, đương nhiên sẽ khiến một ít trưởng lão trong đó bất mãn. Sau khi biết được tin tức Nghệ Phong là phế nhân, trong lòng mừng rơn, nhưng ngại quy củ Thánh Địa từ trước vì thế bọn hắn mới phái Lưu Phong đến khiêu khích Nghệ Phong sau lưng năm đại trưởng lão.
Nếu Nghệ Phong thật sự là một tên phế nhân thì cho dù năm đại trưởng lão cũng không bảo vệ được hắn.
Lưu Phong châm chọc nói:
- Suốt năm năm qua, ngươi khiến toàn bộ mọi người ở Thánh Địa mơ mơ màng màng, năm năm trước khi kinh mạch ngươi đều đứt đoạn. Rất khó tin tưởng, một phế vật như ngươi, tại sao năm đại trưởng lão lại sủng ái như vậy?
Cuối cùng Nghệ Phong đã minh bạch, tên này chủ tâm đi tìm hiểu lai lịch của mình. Nghĩ vậy, hắn không khỏi nở nụ cười khổ, nếu là ba ngày trước, hắn còn có thể một chưởng giết chết tên hỗn đản này. Thế nhưng mà, hiện tại hắn thật sự là một tên phế nhân.
- Như thế nào? Không nói lời nào? Ha ha, bị người nói trúng cho nên không phản bác được sao.
Lưu Phong cực lực châm chọc Nghệ Phong, bộ dáng của Nghệ Phong bây giờ, hắn thật tin Nghệ Phong chính là một kẻ phế nhân.
Nghệ Phong không nói lời nào, lập tức khiến cho mấy người đi theo Lưu Phong quăng cho ánh mắt khinh thường cùng khinh bỉ.
- Trời ạ, nguyên lai Phong thiếu một mực cao cao tại thượng thật là kẻ phế vật...
- Một kẻ phế vật lại còn giả vờ trâu bò, kháo...
- Tại sao hắn không đi chết ah, một phế vật như thế nào không biết xấu hổ đứng ở Thánh Địa?
…
Từng câu từng chữ mang theo sự vũ nhục tựa như năm năm trước vang lên bên tai Nghệ Phong. Nhớ tới năm năm trước, mình chịu đủ loại mỉa mai, Nghệ Phong cảm giác tim mình bắt đầu đập nhanh. Hận ý đối với thích khách kia cũng tăng vọt, hắn hận không thể hiện tại lôi hắn ra dùng roi quật chết.
Nghệ Phong cố gắng đè nén tâm tình đang xao động xuống, hắn biết rõ chuyện báo thù nhất định phải làm, nhưng là tuyệt đối không phải là hiện tại.
- Các ngươi nói đủ chưa?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mấy người đi theo Lưu Phong.
Mấy người chỉ cảm giác mình như là bị một ánh mắt của mãnh thú nhìn chằm chằm. Cho tới bây giờ bọn hắn chưa từng thấy ánh mắt lạnh lẽo như thế, ngay cả trên người Thiên Nghịch cũng chưa thấy qua. Nguyên một đám không khỏi rét run trong lòng. Nghệ Phong là phế vật không giả, thế nhưng địa vị của hắn mà trong lòng bọn họ vẫn cao không thể chạm, khiến bọn hắn kìm không được sợ hãi.
Thi Đại Nhi ngơ ngác nhìn Nghệ Phong, nàng không thể tưởng được, Phong ca ca thần bí trong suy nghĩ của chính mình lại là một phế nhân. Nếu là như thế này, tương lai bọn hắn còn có thể có thể có thân thiết tiếp được sao?
Thi Đại Nhi nghĩ đến sư phụ của mình, lập tức xuất ra một đáp án: tuyệt đối không có khả năng.
Thi Đại Nhi sững sờ ngay tại chỗ, nàng cảm giác trong lòng mình đau dữ dội, nàng từng suy nghĩ cả vạn thân phận của Nghệ Phong, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ là phế nhân.
- Nếu ngươi tới nơi này chính là vì vạch rõ thân phận phế nhân của ta? Nếu mục đích đã đạt tới thì ngươi có thể đi được rồi.
Nghệ Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn Nghệ Phong.
Lưu Phong nhìn biểu tình lạnh nhạt của Nghệ Phong, hắn bỗng nhiên cảm giác có chút lạnh lẽo. Nhưng nhớ tới những căn dặn của trưởng lão, hắn lập tức ném tia lạnh lẽo trong đầu này ra ngoài.
- Như thế nào? Phế vật, chẳng lẽ ngươi còn mặt mũi ở lại Thánh Địa hay sao? Ta khuyên ngươi sớm tự sát đi thì tốt hơn.
Lưu Phong không buông tha cơ hội đả kích Nghệ Phong, hắn chanh chua nói.
Điều này đồng dạng với sự vũ nhục của năm năm trước khiến tâm tình của Nghệ Phong không thể bình tĩnh, hắn cố nén sự tức giận, thản nhiên nói:
- Lưu Phong, một năm sau… Từng người các ngươi sẽ phản hồi tông môn của mình. Ta cho ngươi cơ hội, một năm sau, ta và ngươi chiến một trận, ta cho ngươi cơ hội giết ta.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
Lưu Phong sững sờ, lập tức trong lòng cuồng hỉ, hắn cười ha ha nói:
- Tốt, ta đây sẽ chờ ngươi một năm. Một năm về sau, ta sẽ làm cho cả Thánh Địa biết rõ, ta mới là tử kiệt xuất nhất của Thánh Địa.
- Phong ca ca, ca ca...
Thi Đại Nhi tựa hồ muốn ngăn cản, nhưng lại bị Nghệ Phong lắc đầu chặn lại.
Thi Đại Nhi sững sờ, lập tức đứng ở một bên không nói gì: nàng biết rõ, cuộc sống của một tên phế nhân tại Thánh tông sống không bằng chết. Chết, có lẽ là là cách giải thoát rất tốt.
Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong biểu lộ trầm ngưng tới đáng sợ, nàng cắn cắn bờ môi kiều diễm hạ quyết tâm: cho dù liều mạng trở mặt cùng sư tôn cũng nhất định bảo vệ Phong ca ca đến cùng. Không thể ở cùng với hắn cũng có thể cho hắn cuộc sống yên tĩnh.
- Một năm sau, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Lưu Phong dữ tợn nói. Hiển nhiên, hắn đã học được sự tàn nhẫn ở Thánh tông.
- Lưu Phong sư huynh, một tên phế vật mà thôi, sư huynh còn lãng phí thời gian chờ hắn một năm sao?
Một thiếu niên đứng tại Nghệ Phong sau lưng nịnh nọt nói.
Nghệ Phong nhận ra, người này là tùy tùng của Lưu Phong, gọi Tát Mạc Thiết.
Nghệ Phong cười khẽ một tiếng, đi về phía hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Trong lòng Tát Mạc Thiết cả kinh, hắn lui về phía sau hai bước. Có thể là nghĩ tới hắn là một tên phế nhân liền dừng bước, chỉ là hành động của Nghệ Phong vẫn khiến cho hắn phát run.
- Kháo! Làm gì? Lão tử đánh chết ngươi.
Nghệ Phong đột nhiên chửi ầm lên, cầm lấy một cục gạch trên mặt đất hung hăng đập xuống.
Mọi người thấy một màn như vậy, nguyên một đám không khỏi sững sờ ngay tại chỗ: ta không nhìn lầm chứ? Cái tên phế nhân này đã bị lật mặt rồi mà rõ ràng còn kiêu ngạo như vậy? Dám cầm cục gạch đi đập người?
Thi Đại Nhi mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, mặc dù nàng biết bản chất Nghệ Phong rất hung hăng càn quấy. Nhưng không ngờ tới hắn lại hung hăng càn quấy đến loại mức độ này.
Cho tới bây giờ Thi Đại Nhi cũng chưa nghĩ tới những cục gạch khắp nơi trên mặt đất lại có lực sát thương lớn như vậy. Một cục gạch của Nghệ Phong khiến cho một cơ hội phản ứng của Tát Mạc Thiết cũng không có, hắn đau đớn ngã xuống đất.
Nghệ Phong thấy cục gạch của mình thuận lợi như vậy cũng không khỏi sửng sốt một chút: tiểu tử này lại thấp nhất cũng là Sĩ cấp, muốn tránh thoát cục gạch rất dễ dàng. Sao dễ bị đánh trúng như vậy chứ?
Bất quá, nghĩ đến có lẽ Tát Mạc Thiết đang sững sờ, Nghệ Phong chợt hiểu: tiểu tử này sợ là không ngờ chính mình dám động thủ. Đương nhiên, uy thế ngày trước của Nghệ Phong cũng chiếm tác dụng rất lớn khiến hắn cũng quên né tránh.
Sĩ cấp đương nhiên không thể dùng cục gạch để đánh, tuy Nghệ Phong hiện tại không có một chút đấu khí. Thế nhưng lực đạo của bản thân cũng không nhỏ, một cục gạch đập xuống, hắn tuyệt đối không đứng dậy nổi.
Tát Mạc Thiết cảm giác đầu của mình tuôn ra chất lỏng, còn chưa cảm giác sự đau đớn đã thấy Nghệ Phong đánh tới. Dạng hai chân ngồi ở trên người hắn, cục gạch trong tay không ngừng đập xuống dưới.
Thi Đại Nhi nhìn thấy một màn này, nàng mở lớn cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận: điều này, tựa hồ quá độc ác a?
Đám người Lưu Phong hiển nhiên thật không ngờ sẽ xuất hiện một màn này, nguyên một đám sững sờ tại chỗ. Rõ ràng đều quên tiến đến nghĩ cách cứu viện Tát Mạc Thiết. Uy thế trước kia của Nghệ Phong tại thời khắc này bạo phát, khiến cho bọn hắn tạm thời quên mất Nghệ Phong là một phế nhân.
Mấy cục gạch đập xuống Tát Mạc Thiết đã hôn mê bất tỉnh, huyết dịch chảy ra khắp người thấm đỏ cả quần áo của hắn. Cái đầu heo giờ cũng hít vào thì nhiều, thở ra thì ít. Lúc này Nghệ Phong mới ngừng lại, quan sát cục gạch trong tay của mình, cảm thán nói:
- Không hổ là binh khí bảng xếp hạng thứ nhất trong binh khí bảng, quả nhiên không giống bình thường. Phế nhân cũng đánh thắng Sĩ cấp.
Nghệ Phong nhìn cả một đám người đang sững sờ, hắn nhổ một miếng nước bọt, nhắc nhở:
- Còn nhìn cái gì, không vác hắn cho trưởng lão cứu trị. Nếu hắn chết, ta không chịu trách nhiệm đâu.
Biểu lộ của Nghệ Phong rất lạnh nhạt, giống như hết thảy những gì vừa mới làm không quan hệ gì tới hắn. Chậm rãi đi về phía bên ngoài.
Tiểu tử, đừng trách ta hung ác. Hôm nay không lập uy, sợ là mấy con tiểu miêu, tiểu cẩu dám khi dễ ta. Tiểu tử ngươi có thực lực thấp nhất tại Thánh Địa, lại tự đưa mình vào họng súng, đây cũng là tự ngươi chuốc lấy.
Lưu Phong nhìn bộ dáng nhàn nhã của Nghệ Phong, hắn hung hăng đá mấy cục gạch trên mặt đất, đối với biểu hiện vừa rồi của chính mình tức giận vạn phần. Hắn không muốn thừa nhận, trong nháy mắt đó hắn cũng bị dọa cho sợ, giờ khắc này hắn mới phát hiện, uy thế của Nghệ Phong đã khắc sâu trong lòng của hắn, không thể nào khu trừ được. Cho dù đã biết rõ Nghệ Phong là một tên phế nhân, thế nhưng uy thế mà dĩ vãng đã bồi dưỡng mãi mãi không thể xóa mờ.
Lưu Phong biết rõ, trừ phi một năm sau mình đánh bại Nghệ Phong. Bằng không, cả đời này hắn đều phải sống dưới cái bóng ma của Nghệ Phong. Vừa rồi đáy lòng của hắn rõ ràng sợ, sợ một tên phế nhân.
Ánh mắt Lưu Phong vô cùng lạnh lẽo, hắn nhìn thoáng qua Tát Mạc Thiết trên mặt đất, nói với mấy người sau lưng:
- Mang hắn tới chỗ trưởng lão đi. Thuận tiện đem sự tình vừa mới xảy ra nói một lần.
Tiểu tử, tuy ta cho ngươi cơ hội một năm. Nhưng không có nghĩa là hiện tại ta không gây phiền toái ngươi. Lưu Phong dữ tợn nhìn bóng lưng Nghệ Phong, lại nhìn thân hình mềm mại đáng yêu của Thi Đại Nhi, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.
- Phong ca ca...
Thi Đại Nhi đi phía sau nhẹ giọng kêu một câu, trong lòng cũng nổi lên suy nghĩ: một màn kia khiến cho nàng cảm giác được, nam tử trước mắt ở Thánh Địa không ai bì nổi, không người nào có thể so sánh với Nghệ Phong. Hắn vẫn cao cao tại thượng, vẫn là Nghệ Phong phi thường thần bí áp đảo chúng đệ tử. Thế nhưng, chuyện hắn là phế nhân là một sự thật không thể chối cãi.
Ảo giác này khiến cho Thi Đại Nhi không thể tin được vào cảm giác của mình.
Thi Đại Nhi hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng Nghệ Phong nói:
- Mặc kệ về sau ca ca như thế nào? Ca ca vẫn là Phong ca ca dùng y thuật giúp ta bồi bổ kinh mạch, kể chuyện xưa dỗ cho ta chìm vào giấc ngủ.
Nghệ Phong cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Thi Đại Nhi. Nàng biết rõ hắn là phế nhân mà còn có thể nói được những lời này, quả thật rất khó có được.
Nghệ Phong nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mềm mại trơn nhẵn của nàng:
- Kỳ thật, ta càng hi vọng buổi tối hôm nay ngươi và ta ở cùng một chỗ nói chuyện lý tưởng nhân sinh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của oOoDeathGodoOo
Khuôn mặt của mình bị nam tử bẹo yêu, trên mặt của nàng hiện lên vẻ ửng đỏ, nàng xấu hổ trừng mắt nhìn Nghệ Phong:
- Hừ, về sau sống hay chết mặc kệ ngươi.
Nghệ Phong cười ha ha, không để ý đến Thi Đại Nhi nữa mà hướng về một nơi khác.
Thi Đại Nhi nhìn qua Nghệ Phong rõ ràng đi tới trưởng lão viện, nàng không khỏi sững sờ, lập tức khẩn trương hỏi:
- Phong ca ca, ca ca qua bên kia làm gì?
- Sợ là những lão gia hỏa kia đang chờ ta rồi, chờ bị họ áp giải tới, còn không bằng tự chính mình tiến đến.
Thanh âm Nghệ Phong truyền đi rất xa khiến Thi Đại Nhi không khỏi sững sờ. Phần thong dong khi biết rõ nguy hiểm này, thật là một tên phế nhân có thể có được hay sao?
Thi Đại Nhi lắc đầu, bước chân nhanh chóng chạy theo Nghệ Phong.
Trưởng lão viện tọa lạc ở trung tâm Thánh Địa. Diện tích cực kỳ khổng lồ, tại đây không chỉ là nơi dạy bảo đệ tử, đồng thời cũng là nơi các trưởng lão trừng phạt phạm đệ tử phạm lỗi.
Mà lúc này, Nghệ Phong đang tiến về Thẩm Phán viện. Quy củ của Thánh Địa: quyết đấu ẩu đả đều được, nhưng không thể để bị trọng thương hay tàn tật.
Mà Nghệ Phong vừa mới là đánh Tát Mạc Thiết gần chết. Mấy lão gia hỏa đó không tìm hắn gây phiền toái mới là lạ. Nghệ Phong từ việc Lưu Phong đến gây chuyện là hắn đã đoán được, khẳng định có trưởng lão sau lưng chỉ thị. Bằng không coi như thân phận phế nhân của mình truyền đi, cũng không ai dám đối nghịch. Dù sao Nghệ Phong tại Thánh Địa có địa vị cực kỳ cao.
Phảng phất như Nghệ Phong rất quen thuộc với nơi đây, rất nhanh liền đi tới một chỗ, trước cổng chính bài trí một cây đại đao, đại đao là do cự thạch điêu khắc mà thành. Bên trên lưỡi đại đao chém một đầu người bằng cự thạch. Cả hai giao nhau, dùng một loại thuốc nhuộm đỏ giống như máu tươi khiến cho đáy lòng người xem nhịn không được phát run.
Trên cửa điêu khắc mấy chữ to màu đỏ —— Thẩm Phán viện.
Nghệ Phong không bị sát khí cùng khí thế nơi này ảnh hưởng, bước chân của hắn không dừng lại hướng vào bên trong đi đến.
Quả nhiên, vừa mới vào cửa đã thấy mấy cái trưởng lão ngồi trước một cái mặt bàn rất lớn. Ngồi trên cùng là Đại trưởng lão. Trong năm đại trưởng lão chỉ thấy đại trưởng lão tới. Còn lại đều là cung phụng trưởng lão ở Thánh Địa.
- Ha ha, hào khí có chút trầm trọng nha. Mọi người là đang đợi ta sao?
Vẻ mặt Nghệ Phong tươi cười, hắn đi vào bên trong. Sau đó tìm một cái bàn ngồi xuống, không để ý tới từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú trên người hắn.
- Hừ...
Nghệ Phong vừa mới ngồi xuống, một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai Nghệ Phong, tiếng hừ này không lớn nhưng vang vọng mãi không dứt trong gian phòng.
Nghệ Phong vẫn không để ý đến hắn như trước, rót một chén nước trà trên mặt bàn, không nhanh không chậm uống. Một màn này khiến Thi Đại Nhi cùng Lưu Phong đang chạy tới sững sờ ngay tại chỗ.
Tiểu tử này. Thân phận phế nhân đã bị bại lộ mà lại còn dám khoa trương trước mặt các trưởng lão.
Ba...
Một tiếng đập bàn vang lên, một tay Nghệ Phong đang dựa vào bàn bỗng giật mình, một chút nước trà rơi vào quần áo Nghệ Phong. Hắn có chút nhíu mày, dùng tay lau sạch nước trà bắn vào quần áp. Biểu lộ rất chân thành, động tác rất nhẹ nhàng, phảng phất là lau một kiện tác phẩm nghệ thuật vậy.
Đại trưởng lão thấy như vậy một màn, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên. Sự bất mãn do Bạo Cương trưởng lão ở trước mặt hắn vỗ bàn cũng biến mất không còn một chút.
Nghệ Phong hung hăng càn quấy lúc này điềm nhiên như không có việc gì khiến trong lòng Lưu Phong cảm thấy giận dữ. Hắn có cảm giác mình đang nhận lấy sự châm chọc thật lớn, tìm Nghệ Phong gây phiền toái không được. Ngược lại để đối phương đánh người mình bị thương. Hết thảy những điều này không khác gì tát cho hắn một cái bạt tai.
Thi Đại Nhi bình tĩnh nhìn qua bộ dáng phảng phất không có gì sợ hãi của Nghệ Phong, nàng bỗng nhiên cảm giác rất an tâm. Càng quan trọng hơn là, dưới tình trạng phế nhân còn có thể đánh một trận ra trò như vậy. Lần đầu tiên Thi Đại Nhi cảm thấy Nghệ Phong không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.
- Nghệ Phong...
Lại là thanh âm đập bàn một lần nữa, Bạo Cương phẫn nộ quát, hắn không nhịn được nữa. Biểu lộ coi thường của Nghệ Phong đã chọc giận hắn, cho dù Ngũ đại trưởng lão có sủng ái ngươi như thế nào. Ta cũng là trưởng lão cao cao tại thượng, hà huống chi ngươi bây giờ còn là một phế vật phạm phải sai lầm.
- Ồ... Bạo Cương trưởng lão, ngươi gọi ta phải không?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Bạo Cương.
- Ngươi...
Sắc mặt Bạo Cương đỏ lên, gân xanh trên trán lồi ra, ngón tay chỉ vào mặt Nghệ Phong, toàn thân run rẩy không thôi. Những vết sẹo lưu lại trên mặt năm nào càng lộ ra dữ tợn vô cùng.
Đáy lòng Nghệ Phong hừ lạnh một câu: hắn biết rõ, hành động của Lưu Phong đều là lão già này chỉ thị. Lão gia hỏa này hắn biết rõ, hoàn toàn là một kẻ cậy già lên mặt. Chính mình nhiều lần chơi xấu lão, trong lòng lão nhất định mang thù, tâm địa của lão không khoáng đạt như những trưởng lão còn lại của Thánh Địa.
Đại trưởng lão thấy vậy vẫn không nói một câu, tay chuyển động chén trà thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấp một ngụm. Khóe miệng nhếch lên thành vòng cung, người nào tinh tường chỉ cần thận trọng sẽ phát hiện đó là vẻ mỉm cười.
Thi Đại Nhi hiển nhiên là một trong những người cẩn thận, nguyên bản tim nàng đang đập thình thịch cũng buông lỏng xuống. Nàng tựa hồ đã minh bạch Nghệ Phong vì cái gì mà dám hung hăng càn quấy như thế, chỉ là trưởng lão vẫn là trưởng lão, quy củ Thánh Địa vẫn là quy củ của Thánh Địa.
Hiển nhiên Bạo Cương không phải là người biết nhẫn nhịn, lão phẫn nộ đứng lên, hung hăng ném chén trà xuống trước người Nghệ Phong, mảnh sứ vỡ tung tóe lên người hắn.
Nghệ Phong nổi giận, hắn vừa định trả lại đối phương một chén trà, thì lúc này Đại trưởng lão mở miệng, lão quát:
- Nghệ Phong, ngồi xuống!
Nghệ Phong trừng mắt liếc Bạo Cương, hừ một tiếng rồi ngồi xuống. Nhẹ nhàng xử lý sạch mảnh sứ vỡ trước người, lại một lần nữa cầm lấy chén trà nhấp một ngụm. Tuy nhìn lão gia hỏa này khó chịu, thế nhưng mà quy củ Thánh Địa có nói rõ, lão gia hỏa đó có thân phận trưởng lão. Điều thứ nhất trong quy củ Thánh Địa chính là: không được phép khiêu khích tôn nghiêm của trưởng lão Thánh Địa.
Cho nên Nghệ Phong nhịn, hiện tại hắn không thích hợp chọc vào quá nhiều phiền toái. Tuy hắn không sợ, nhưng bớt đi một ít thì tốt hơn. Dù sao bị một đám tiểu nhân nhìn chằm chằm lấy cũng khiến cho người ta cảm thấy phiền hà.
Đại trưởng lão thấy Nghệ Phong nhu thuận ngồi xuống thì thoả mãn gật nhẹ đầu: tuy Nghệ Phong bình thường không coi hắn vào đâu, thế nhưng mà ở trước mặt người ngoài vẫn cho hắn mặt mũi.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR01