Phía trước không phải Chu Vũ, mà là một đám bảy người lạ mặt, mình mặc áo vàng, khí độ trang nghiêm. Nhìn vào thì tưởng bảy người này địa vị ngang nhau nhưng trên thực tế đã có phân vai vế, chỉ là chủ nhân cũng ăn mặc như tôi tớ.
Đứng đầu là một lão giả mặc trường bào, hông bên phải đeo một cái lệnh bài bằng trúc, tay chống ma trượng, đây đích thị là một Ma Pháp Sư, chỉ là không phải một Ma Pháp Sư bình thường, mà có địa vị rất cao. Lão đến đây chắc chắn cũng chỉ để chỉ huy người ta. Họ xuất hiện giữa chốn hoang đảo không người, không ma thú này để lamg gì? Hẳn là không phải một mạo hiểm đoàn cấp ba thử luyện,
Lão nhân đôi mắt sáng quắc, trông bên ngoài thì không có gì đặc biệt nhưng thực chất lại có mấy phần dè dặt, như gặp phải chủ nhân vậy. Lão nhân khẽ tựa mình vào thân cây, đôi mắt chăm chú nhìn vào kẻ đối diện, chính là Đoàn trường.
Nạp lan chậm rãi bước lên một bước hỏi:
-Các ngươi là ai?
Lão nhân không thèm để ý đến Nạp Lan, khẽ hỏi Đoàn Trường:
-Lâu nay ngươi vẫn khỏe chứ?
Giọng nói Đoàn Trường tự nhiên như nhẹ đi rất nhiều:
-Lão biết ta?
Lão giả nhẹ nhàng cười:
-Mặc dù ta đã nhận ra ngươi rồi, tuy nhiên cũng cần kiểm chứng thêm chút nữa!
Đoàn Trường chậm rãi xoay người:
-Ngươi đã nhận lầm, ta không quen ngươi!
Đột nhiên khẽ động một tiếng, hai bóng người nhoang nhoáng lướt qua, chặn ngay trước mặt Đoàn Trường, xem qua thân thủ thì biết họ đều là những Đại Kiếm Sư!
Đoàn Trường thân thể run lên:
-Ngươi, ngươi... muốn làm gì?
Sáu kiếm sĩ đi theo lão giả đồng loạt chuyển động, thân pháp cực kỳ mau lẹ vây chặt bọn Đoàn Trường. Ny Ti Nhi tuy rằng ma pháp tiến bộ tột cùng nhưng vẫn không tài nào nhìn rõ được nhưng chuyển động ấy, xem ra bọn này đẳng cấp không hề dưới nàng.
Lão nhân chậm rãi đi tới, nhìn bước chân hết sức bình thường nhưng thực chất chuyển động vô cùng nhanh, chỉ loáng cái đã án trước mặt bọn Đoàn Trường, nhất trượng đẩy ra, lá cây thi nhau bay tứ tán, gió thổi mù mịt, Ny Ti Nhi vội nhảy lùi ra sau, không ngờ bước nhảy ấy làm nàng cách xa đồng đội có tới ba trượng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Đoàn Trường mũi kiếm chĩa thẳng vào hầu lão nhân, nhưng lại đang run rẩy cực độ. Bên kia Nạp lan ôm ngực ho khan, còn ba người khác ngã gục hết dưới đất. Thật lợi hại!
Lão giả đối diện với mũi kiếm của Đoàn Trường nhưng chẳng hề quan tâm, mà ánh mắt lại hướng về Ny Ti Nhi, trong cái nhìn có nét kỳ quặc:
-Tiểu cô nương, ai đã dạy cô thứ thân pháp ảo diệu đó?
Ny Ti Nhi kêu lên:
-Lão tiền bối, có gì thì từ từ nói, chớ nên động thủ!
Lão giả cười giòn tan nói:
-Ta với ngươi đã nói chuyện rồi đấy thôi, nhưng được rồi, ta để các ngươi bắt Đoàn trường lộ diện.
Chợ khẽ động một tiếng, Trường kiếm trong tay Đoàn Trường phun ra kiếm quang, nhằm thẳng cổ họng lão nhân đánh tới, với khoảng cách này mà nói thì dù là cao thủ cũng khó mà tránh được. Tuy nhiên lão nhân khẽ lay động, thân ảnh loáng lên, lập tức thân hình như tách làm hai, ma trượng trong tay đánh thẳng ra, Nạp Lan bị đẩy văng vào gốc cây, miệng thổ huyết. Mũi kiếm của Đoàn Trường đương nhiên chỉ đánh trúng hư ảnh của lão, hắn còn chưa hết ngạc nhiên thì thấy chân diện lấp loáng bóng trượng, liền hét tướng lên.
Trong trường lúc này khung cảnh biến đổi, chỉ còn hai người, một lão nhân và một thiếu nữ đứng đối diện nhau.Cô gái này tuổi chỉ độ hai mươi, khuôn mặt trắng như ngọc, đẹp thoát tục không tỳ vết, ở giữa trán nổi lên một hình hoa sen đỏ như máu, nơi cánh tay nàng vừa rồi bị thân trượng quẹt vào rách một miếng vải, da thịt trắng trong lộ ra. Cô gái này ăn măc... đích thị, đồ trên người là của Đoàn trường, như vậy có thể nói Đoàn Trường và cô gái này là một! Mọi người trong mạo Hiểm đoàn ai nấy không dám tin vào mắt mình!
Chỉ thấy nàng đứng trong trường, thân hình run lên nhè nhẹ, không bết được sợ hãi hay tức giận!
Lão nhân thái độ thay đổi chút ít, trong giọng nói có sắc thái lạnh nhạt:
-Hoa Sen công chúa, ngươi bỏ đi đã được hai năm, lão phu tìm kiếm thật vất vả vô cùng!
Đoàn Trường, mà không phải nói là Hoa Sen Công chúa mới đúng, cười khẩy một tiếng, giọng nói cũng trở nên thanh thúy như ngọc:
-Sử Đại Phu, bây giờ đã tìm được ta rồi, chúc mừng ngươi lại thăng quan tấn tước!
Ny Ty Nhi con mắt tròn xoe, nàng ta là công chúa? Thật như vậy sao? Những người này đến đón nàng hồi cung, nhưng xem ra chẳng có vẻ gì giống những gia nô trung thành tiếp đón chủ nhân cả.
Sử Đại Phu trầm ngâm:
-Đi thôi, nếu công chúa không muốn triều đình lại hỗn loạn lên thì xin mời theo lão phu trở về.
Hoa Sen công chúa ngửa mặt nhìn trời, một lúc sau thở dài nói:
-Ta chịu thua, thôi thì sẽ về cùng với ngươi, những người này vô can , căn bản họ không biết ta là ai, hãy cho họ!
Sử đại phu gật đầu:
-Chúng ta đi, bọn trẻ này đâu đáng để ta so đo!
Ánh mắt Hoa Sen công chúa đảo qua anh em Nhược Tư, lạc Sâm, Ny Ti Nhi và Nạp Lan, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không thể nói ra. Đây là đồng bạn của nàng, hơn một năm nay cùng nhau mưa gió dãi dầm. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nhưng bây giờ phải giã biệt họ, cũng là giã biệt luôn cái mục tiêu phấn đấu của nàng, không biết sau này có còn cơ hôi gặp lại họ nữa không.
Sử đại phu không quay đầu lại, nhưng mọi việc dường như lão vẫn nắm bắt được:
-Không nên nói nhiều làm gì, ngươi phải biết rằng nếu họ biết càng nhiều thì chết càng nhanh!
Hoa Sen công chúa như bừng tĩnh, rốt cuộc chậm rãi nói:
-Nạp Lan, ngươi có thể thay ta lãnh đạo mạo hiểm đoàn được không?
Nạp lan ngơ ngác nhìn nàng, ở với nhau lâu như vậy nhưng hắn tuyệt nhiên không biết nàng là nữ nhi, lại không ngờ tới thân phận công chúa của nàng. nay nàng ta hồi cung chẳng biết là phúc hay họa. Nhưng cứ theo lý thuyết mà nói thì cuộc sống ấy chắn chắn phú quý, nhàn nhã hơn so với việc quanh năm vật lộn cùng hiểm nguy. Nghĩ vậy Nạp lan khẽ gật đầu:
-Yên tâm, ta sẽ cố gắng...
Hoa Sen công chúa đợi một lúc, nhẹ nhàng thở dài:
-Nếu thấy quá sức thì nên... giải tán!
Nạp lan lắc đầu:
-Đoàn Trường, ta vẫn còn nhiều điều chưa biết...
Hoa Sen công chúa quay đầu đi nói:
-Tốt nhất là không nên biết, ta đi rồi các ngươi cũng đừng nên tìm hiểu về ta làm gì.
Đột nhiên trong rừng cây vang lên một giọng nói:
-Ta đây muốn biết một điều...
Hoa Sen công chúa quay đầu lại, từ phía rừng cây bước ra một người, chính là Chu Vũ, hắn đã bình yên trở ra, nét mặt hết sức bình tĩnh. Sử đại phu cũng nhìn hắn, như nhìn một trò chơi mới lạ!
Ny Ti Nhi kêu to một tiếng, băng băng chạy lại, nhưng được một đoạn thì khựng bước, ngực phập phồng thở gấp, dường như đang rất kích động.
Hoa Sen công chúa thần sắc thoáng vui , thoáng buồn, thở dài nói:
-Ngươi muốn biết điều gì ta cũng không thể giải đáp, xin lỗi!
Chu vũ mỉm cười:
-Ta không muốn biết gì nhiều, chỉ cần cô nói cho ta rõ xem có muốn về hay không?
Nàng mà nguyện ý trở về? Hoa sen công chúa nội tâm tràn đầy dằn vặt, nếu như nàng không về thì tất cả mọi người ở đây phải chết, quyết không nghi ngờ. Phải làm sao bây giờ?
Chu vũ lắc đầu:
-Vậy là ta biết rồi, cô không muốn trở về!
Sử Đại Phu thản nhiên nói:
-Người trẻ tuổi kia, nãy giờ nói nhảm đủ chưa?
Chu Vũ nhìn chằm chằm lão:
-Ta không nói nhảm, nếu nàng không muốn thì nàng không cần phải về!
Lời vừa nói ra, Hoa Sen công chúa run lên nhè nhẹ, hắn có ý gì đây?
Sử đại phu nét mặt lộ ra sắc khinh khi hỏi:
-Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Chu vũ thản nhiên đáp:
-Dựa vào nàng, nếu nàng không muốn đi thì không ai bắt ép được!
Sử Đại Phu vẫn nhẫn nại:
-Ngay cả ta cũng không được?
Bọn võ sĩ cùng ma pháp sư trên mặt đầy tiếu ý, hắn là người nào vậy? Dám dùng những lời lẽ ấy nói chuyện với Sử Đại Phu sao? Mặc dù trên đời này có thập đại kiếm thánh, nhưng nếu có gặp Sử Đại Phu tin rằng cũng không dám dùng mấy lời lẽ đó mà đối đáp!
Hoa Sen công chúa trong lòng cũng có suy tư, hắn nói như vậy là có ý gì? Không lẽ trong lòng có mưu kế gì sao?
Ny Ti Nhi khuôn mặt khẽ kích động, tuy rằng nàng biết hắn có bảo bối rất lợi hại nhưng không khỏi lo lắng. Trước mắt hắn rất nhiều đối thủ, mà kẻ nào cũng lợi hại. Nhất là cái lão già kia, tu hành thâm sâu không biết đâu mà lường. Hỏi nàng không sợ sao được?
Kinh nghiệm giang hồ của nàng hãy còn quá ít, không hề biết rằng thanh danh của Sử Đại Phu chẳng kém gì kiếm thánh, do vậy bọn Nạp lan cũng chỉ một chiêu thủ bại, thậm chí còn chẳng kịp nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào nữa.
Sử Dại Phu ngửa mặt lên trời, thản nhiên nói:
-Đế Tôn, hãy dạy cho hắn cách nói thế nào cho phải.
Lời lão vừa dứt thì phía sau lão trường kiếm ngân lên, kiếm quang xuất ra đánh thẳng đến hầu chu Vũ.
Chu Vũ chân phải như không dùng lực mà vẫn bay lên, nhất cước đẩy ra, mũi kiếm của Đế Tôn còn chưa kịp chạm vào đối thủ thì hắn đã bị đá cho văng lên không trung hơn hai trượng, kiếm tuột khỏi tay.
Chu Vũ cười nhạt:
-Ta đang định dạy cho lão làm cách nào để ngủ yên thì lão lại đòi dạy ta cách nói cho đúng!
Mọi người ai nấy kinh hãi, vừa rồi hắn một cước đá ra, dường như chẳng hề có chuẩn bị gì, cứ như là tiện thể mà xuất. tuy nhiên uy lực lại tột cùng khủng bố. Đây là loại công phu gì? Thật kỳ quái hết sức!
Hai võ sĩ khác lại đỡ Đế Tôn dậy, mặt mày hắn đỏ bừng, thở không ra hơi, nhưng vẫn hướng Chu vũ nói:
-Bản lãnh thật hơn người!
Anh em Nhược Tư, Nạp lan cùng Ny Ti Nhi hết sức ngạc nhiên, Chu vũ từng nói hắn có bảo bối, nhưng không lẽ bảo bối này cũng giúp hắn đá người? Tên đồng bọn này có vẻ đang nói dối họ.
-Bản lãnh cũng khá, Tát Bố xin được lãnh giáo.
Lời nói vừa dứt thì đằng sau một đại hán bước lên, trông hắn khí thế trầm hùng, tuy rằng không nhìn đường, dưới đất, cát sỏi lẫn lá cây rất nhiều nhưng hắn vẫn bước đủ ba bước rồi dừng lại mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Chu Vũ mắt sáng rực lên:
-Mời!
“Sang” một tiếng, Tát Bố trường kiếm tuốt khỏi vỏ, hàn quang ngân lên chói lòa, nhất thời cả rừng cây như chìm vào bạch sắc. Mọi người nhất thời nhắm hết cả mắt lại, không thể nào nhìn được. Hoa Sen công chúa kinh hãi trong lòng. Người này rõ ràng trình độ đã đạt đến bậc trung gian giữa đại kiếm sư và kiếm thánh, nếu cần mẫn luyện tập ba mươi năm nữa thì chắc chắn bước sang địa hạt Kiếm Thánh. Vậy mà phía đối diện Chu Vũ vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tên này chán sống rồi chăng?
Tát Bồ chậm rãi nói:
-Tiểu tử, kiếm đã xuất ra khỏi vỏ thì không nhuốm mắu không được, hãy chuẩn bị đi!
Chu Vũ thở dài, khuôn mặt trở nên lạnh như băng:
-Ngươi tưởng giết được ta sao?
Tát Bồ cười gằn:
-Không phải tưởng, mà là ta sẽ giết ngươi!
Chu Vũ khẽ lật bàn tay, sáo ngọc trong suốt xuất hiện, yên bình nằm ở đấy, không chút sát khí.
Tát Bố hét lên một tiếng, trường kiếm rạch ngang trời, kiếm quang như một tia sét khủng bố đang tìm đầu Chu Vũ mà bổ, uy lực thật hủy thiên diệt địa. Chu Vũ giật mình nhận ra xung quanh người cuồng phong đang nổi lên khủng khiếp.
Cũng may Chu vũ không phải kẻ tầm thường, hắn khẽ lách người tránh né, tia sét nhanh chóng lướt qua gò má. Lòng bàn tay Chu vũ khẽ động, sáo ngọc chớp sáng lao vút đến cổ hầu đối thủ, Tát Bồ kinh hãi, vội thu kiếm lại chống đỡ, nhưng cảm nhận thấy tay phải tê rần, trường kiếm rớt xuống đất. Tát bố tâm tư biến chuyển, tay trái cực nhanh vươn ra nhặt lấy trường kiếm, tuy nhiên chưa kịp phản ứng thêm đã thấy lạnh nơi cổ, thì ra Chu Vũ đang phát động sáo ngọc, sắc vàng le lói điểm tới. Rất tiếc lúc ấy có kẻ thứ ba nhảy vào, Chu Vũ vội vàng thu chiêu lại, cũng nhờ vậy Tát bố lộn mấy vòng thóat được tử chiêu.
Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến:
-Dừng tay lại!
Người đấy chính là Hoa Sen công chúa, nguyên lai từ đầu nàng đã muốn ngăn chặn trận đấu, chỉ vì kiếm quang quá chói mắt nên không biết đường nào mà cản. Ngay khi vừa mở mắt được liền lên tiếng. Căn bản trận đấu vừa rồi diễn ra với tốc độ chóng mặt, hơn nữa tất thảy đều chìm trong bạch sắc nên mấy kẻ ở ngoài không nhận ra, vẫn cứ đinh nhinh vừa rồi chưa xảy ra trường đấu nào.
Kiếm quang vừa mất, trong sân ba người nhảy vọt ra, người thứ ba vừa ra tay đích thị là Sử Đại Phu, lão vội vàng nhảy vọt ra ngoài, đứng im tại chỗ, thái độ ung dung như chưa hề xảy ra chuyện gì. Bọn Nạp lan cũng không hề biết lão vừa cứu thóat Tát Bố.
Hoa Sen công chúa chậm rãi nói, như thể với Sử Đại phu nhưng đôi mắt không hề rời Chu Vũ:
-Các ngươi dừng lại đi, ta nguyện ý trở về!
Chu Vũ sững sốt.
Sử Đại Phu bàn tay chắp sau lưng khẽ ra hiệu, lập tức bọn võ sĩ kiếm quang nhấp nhoáng xông lên khống chế bọn Nạp Lan, ngay cả Ny Ti Nhi cũng bị. Nàng ta nếu cứ thẳng thừng mà giao đấu với một trong những kẻ này đảm bảo không thua, chỉ là mọi chuyện diễn ra rất bất ngờ nên không kịp phòng bị.
Chu Vũ thừa sức giết chết còn này, chỉ là không thể đồng loạt giết năm mạng, nếu như giết được kẻ này thì có khi kẻ khác lại sát hại đồng bạn của mình, đâm ra tâm tư trùng xuống, nhẹ giọng nói:
-Thôi được rồi, nếu cố đã nguyện ý đi cùng họ thì ta không cản được, nhưng những người này vô can, hãy thả họ ra!
Sử Đại Phu mỉm cười:
-Vậy thì tốt rồi, công chúa đã trở về thì ta cần gì phải làm nàng mất vui, đi thôi!
Hoa Sen công chúa khẽ thở dài một tiếng, cất bước đi rất nhanh, chỉ loáng chốc đã khuất lấp sau đám cây cối. Sử Đại Phu cũng vẫy tay ra hiệu cho bọn võ sĩ theo nàng. Ny Ti Nhi nhìn theo khuôn mặt thất vọng phủ đầy.
Phía bờ biển một con thuyền khổng lồ, cao có đến hơn bốn trượng đứng đợi sẵn. Bọn võ sĩ thi nhau lên thuyền, Sử Đại Phu cười ha ha nói:
-Mời công chúa lên nghỉ ngơi!
Hoa Sen công chúa thản nhiên nói:
-Không cần khách khí, tỷ tỷ ta muốn các ngươi giết ta trên thuyền hay áp gải về cung để ả tự mình động thủ?
Sử Đại phu cười lớn:
-Công chúa không cần đa nghi, trên thuyền rất bình an! Xin mời!
Hai gã võ sĩ dẫn nàng đến một gian tiểu thất, tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ tiện nghi.
Đợi bóng Hoa Sen đi lấp rồi, Tát Bố đột nhiên hỏi:
-Tổng quản, ta vẫn không hiểu !
Sử Đại Phu mỉm cười:
-Ngươi không hiểu vì sao ta lại tha cho bọn nhóc kia chứ gì?
Tát Bố gật đầu:
-Đúng vậy, tại hạ cũng không rõ về thứ công phu mà tên kia sử dụng!
Sử Đại Phu chậm rãi bước đến mạn thuyền, Tát Bố khẽ khàng đi theo, đến khi chỉ còn hai người lão mới chậm rãi nói:
-Kẻ này tuổi trẻ, lai lịch bất minh, kiếm thuật lại hết sức tinh thâm, ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ. Trong hàng Kiếm Thánh hiện nay có một vài người sắp đạt đến trình độ Kiếm Thần, ngươi thử nghĩ xem liệu hắn có phải là đệ tử của một trong số ấy không?
Tát Bố mở to mắt, thất thanh nói:
-Không lẽ hắn là đệ tử của… người đó?
Sử Đại Phu bình tĩnh giải thích:
-Điểm này có khả năng xảy ra lắm chứ, nếu lỡ tay đả thương đệ tử của lão ta thì e rằng khó ăn nói. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm công chúa, tìm được rồi thì những chuyện khác cũng chẳng nhất thiết để ý đến làm gì.
Cuối cùng thì cũng chỉ là băn khoăn nên mới tha người!
Về điểm này thì Chu Vũ cũng giống họ, chỉ có điều hắn băn khoăn cho sự chết sống của đồng đội, còn mấy người này băn khoăn về lại lịch của hắn. Họ chỉ biết suy đoán chứ thực sự chưa biết được rằng trong cuộc giao đấu khi nãy Chu vũ vẫn chưa dụng đến tuyệt chiêu nào để đến nỗi người ta có thể nhận ra điều bất thường nên chung cuộc vẫn là họ đoán sai hết!
Cây cối lặng im, không một ngọn gió nào lay động cành lá, bọn họ đứng đối diện nhìn nhau, trong ánh mắt thể hiện rõ sự bất lực!
Không ai biết Đoàn trường là công chúa. Nhưng bọn hắn thực sự khâm phục nghĩa khí và nghị lực phi thường của nàng. Tuy vậy, cuối cùng vẫn không thể giữ nàng ở lại được. Cho nên vấn đề bây giờ chính là phải làm thế nào để duy trì Mạo Hiểm đoàn. Một mạo hiểm đoàn tối thiểu phải có sáu người, đội của họ như vậy đã thiếu mất một người (bởi vì Chu vũ thực chất là một du thi nhân), mà lại là người trung tâm, liệu có thể duy trì được không hay phải giải tán đây?
Nhược Tư nhìn Nạp Lan nói:
-Trước khi Đoàn trường đi đã có dặn dò ngươi, chắc hắn có ý muốn nhường chức đội trưởng lại cho ngươi, vậy ngươi hãy làm đi nhé!
Hán Tư cùng Lạc Sâm đồng loạt gật đầu, dường như ý kiến tương thông.
Nạp lan nhìn chu Vũ:
-Ta nghĩ có một người thích hợp hơn ta rất nhiều, đấy chính là Chu Vũ. Hắn tự mình đã là một du thi nhân, trí tuệ tất hơn người. Hắn cũng đã cứu sống chúng ta mấy lần, còn nữa, trong lần giao thủ vừa rồi hắn đã một chân đá văng Đại kiếm Sư. Cả võ công và tư cách hắn đều xứng đáng để trở thành đội trưởng hơn ta. Ny Ti Nhi, ngươi có nghĩ vậy không?
Ny Ti Nhi ửng hồng chân diện đáp:
-Cái này ta không có ý kiến, các ngươi hãy tự mình định đoạt…
Ngôn ngữ ngập ngừng, lẽ đương nhiên cũng cho rằng Nạp lan nói đúng, không phải nàng có cảm tình đặc biệt với hắn mà ý như vậy, chẳng qua qua những lần sinh tử hoạn nạn, nàng nhận thấy nơi hắn một bản lãnh và tư cách rất đáng để người ta khâm phục.
Huynh đệ Nhược Tư liếc nhìn nau, cuối cùng cũng đồng loạt gật đầu đồng ý. Họ đều là những võ sĩ cho nên lấy trình độ võ công mà đánh giá, tuy nhiên Nạp Lan nói cũng có đạo lý, cho nên ai nấy chấp thuận.
Mọi người dồn mắt nhìn Chu vũ, nhưng hắn hãy đang còn ngước mặt nhìn trời, tâm tư nặng trĩu nên không nghe nãy giờ họ nói những gì.
Ny Ti Nhi nhẹ nhàng huých hắn một cái:
-Chu vũ, Nạp Lan hỏi ngươi kìa!
Chu Vũ phảng phất như từ trong mộng tỉnh dậy:
-cái gì cơ?
Nạp lan nhìn hắn:
-Đoàn Trường vừa đi, mạo hiểm đoàn của chúng ta không có đoàn trưởng, ngươi hãy tiếp nhận chức vụ này đi!
Chu Vũ sững sốt:
-Làm đội trưởng? Không! Cái này ta không thể đáp ứng các ngươi, ta tôn trọng ý kiến Đòan Trường, Nạp Lan hãy làm đi!
Hắn đến đây mục đích chỉ là ngao du, nếu như làm đội trưởng rồi thì sau này còn gì thoải mái nữa?
Nạp lan lắc đầu, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì Chu Vũ khoát tay:
-Khỏi cần nhiều lời, quyết định như vậy đi!
Nạp lan thấy hắn kiên định thì cuối cùng cũng gật đầu:
-Được, nhưng ngươi có thể nói vì sao lại từ chối được không?
Chu Vũ cười:
-Có hai nguyên nhân, một là ngươi thích hợp hơn ta, hai nữa là ta còn phải đi!
Mọi người kinh hãi nhìn nhau, hôm nay chẳng lẽ Mạo hiểm đoàn phải giải tán thật hay sao? Miễn cưỡng mới có được sáu người, giờ mà ra đi nữa thì mạo hiểm đoàn chắc chắn uy danh sẽ bị trừ. Ny ti Nhi khẩn trương nói:
-Không, ngươi không thể đi được!
Chu vũ nhẹ nhàng nói:
-Ta không phải rời khỏi Mạo hiểm đoàn, chỉ là ra ngoài có chút việc thôi, các ngươi hãy yên tâm!
Ny Ti Nhi thở phào nhẹ nhõm:
-Ngươi đi làm việc gì?
Chu Vũ đảo mắt xung quanh nói:
-Các ngươi không thấy Đoàn Trường có chút gì kỳ quái sao? Ta phải đi theo họ để tìm hiểu rõ nguyên nhân!
Nạp lan cùng huynh đệ Nhược Tư liếc nhau. Gật đầu tán thành:
-Đúng vậy, bọn ta cũng thấy có điều kỳ quái. Một người là công chúa một nước, thân phận cao sang, vậy mà từ bỏ tất cả để lập mạo hiểm đoàn, bôn tẩu trong phong ba bão táp, muôn phần nguy hiểm, tất phải có cái lý lẽ của nó. Ngươi là người giang hồ lịch thiệp, hơn nữa suy tính kỹ càng, thật thích hợp cho việc này vậy!
Chu Vũ gật đầu, chậm rãi đứng dậy:
-Xem ra ta cũng không nên nhiều lời nữa, phải gấp rút đi mới kịp, chúng ta cáo biệt ở đây, sau này hy vọng sẽ gặp lại.
Năm người đồng loạt đứng lên, nạp lan nói:
-Ngươi cần gì phải nói cáo biệt sớm, nơi này chẳng phải chỉ có một cái thuyền thôi sao?
Đúng vậy, nơi này chỉ có một cái thuyền, nếu muốn vào bờ thì họ phải đi chung với nhau. Nhược Tư nhìn Chu vũ:
-Hãy về đất liền rồi hãy tính chuyện cáo biệt sau!
Ny Ti Nhi dường như ngây người ra, muốn nói gì đấy nhưng cuối cùng mở miệng không được, thành viên của Mạo hiểm đoàn ra đi làm nhiệm vụ là chuyện bình thường, nhưng sao tâm nàng tự nhiên lại loạn thế này?
Chu Vũ cười nhẹ:
-Không quan hệ, khi nãy ta đã phát hiện một cái thuyền nhỏ, có thể nhờ nó mà đi!
Hai tay vẩy nhẹ, chân bước thẳng vào rừng, chỉ loáng chốc đã mất dạng, không để lại dấu tích.
Mọi người đuổi theo hắn đến bờ biển nhưng nhìn ra không thấy một con thuyền nào, trong lòng tự nhiên ai nấy có chút hối hận. Nạp lan quay sang Ny Ti nhi nói:
-Có lẽ chúng ta không nên để hắn đi thì hơn!
Nhược tư huynh đệ cùng Lạc Sâm cùng quay lại nhìn hắn, chỉ là giờ đây trong con mắt có chút tôn kính đối với một vị đội trưởng mới.
Nạp lan chậm rãi nói:
-Ny Ti Nhi, tốc độ của ngươi so với chúng ta hơn rất nhiều, liệu có thể đuổi kịp hắn được không?
Ny Ti Nhi lắc đầu:
-Đến giờ này ta cũng mới biết tốc độ của mình thua hắn nhiều lắm, nhưng liệu tốc độ có quyết định được điều gì không?
Nạp lan gật đầu:
-Tất nhiên là có chứ, ngươi không nhìn thấy hắn đánh bại gã đại kiếm sư đó sao?
Nói về chuyện này ny Ti Nhi liền cao hứng kể:
-Các ngươi còn chưa biết đó thôi, hắn có thể cùng một lúc đánh bại nhiều Đại kiếm sư kìa!
Nạp lan thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
-Cái gì? Ngươi làm sao mà biết?
Ny Ti Nhi mỉm cười:
-Ta đã từng chứng kiến mà…
Nói đoạn đem mọi chuyện ra kể lại. Bọn họ tuy rằng đối với ám khí không có gì lạ lẫm, với bảo vật thì lại càng không, nhưng có thể dùng ám khí như vậy thì thật khó ai tưởng tượng ra được.
Nạp lan nghe xong trầm ngâm nói:
-Chu Vũ tuyệt đối không phải đơn giản như chúng ta nghĩ, có vẻ như hắn đã đạt đến một trình độ võ công thâm sâu không ai lường hết được!
Ny Ti nhi ngước đầu hỏi:
-Ngươi chỉ dựa vào việc hắn đánh bại mấy đại kiếm sư mà nói vậy ư?
Nạp lan gật đầu nói:
-Ngươi có biết vì sao trên đại lục này người sử dụng ám khí không bao giờ trở thành đại cao thủ được không? Đấy là vì những người tu hành khi đã đạt đến trình độ cao thì quanh người đều có một lớp khí hộ thể, ám khí vì vậy không xâm hại được. Chu Vũ dùng ám khí mà giết chết đại kiếm sư thì rõ ràng trình độ không thể lường được!
Nhược Tư cũng tán thành:
-Hôm nay hắn đối đầu với đại kiếm sư rất thong dong tự tại, không phải vì hắn có mưu kế gì hay quá ngạo mạn, mà là hắn biết rõ đại kiếm sư không phải đối thủ của mình!
Ny Ti Nhi thẫn thờ, quả thật nàng võ công siêu quần nhưng kinh nghiệm chiến đấu hãy còn quá ít. Nàng đã cùng hắn trải qua bao nhiêu tai kiếp, đuổi Phi Thứu, đánh băng long, một mình ngăn chặn dòng nham thach,… tất thảy những điều đấy không phải một người bình thường nào cũng dụng ám khí hay bảo vật mà làm được. Cái gã du thi nhân này thật sự hết sức phi thường, thế mà lâu nay nằng không hề nhận ra. Có thể rằng năng lực trong người nàng cũng là do hắn giúp sức mới có được cũng nên!
Nếu hắn là một người thần thông quảng đại thì thật là may mắn cho mạo hiểm đoàn, tuy nhiên nàng tình nguyện là mình đoán sai, là hắn chỉ bình thường như một du thi nhân, nếu không đảm bảo giữa nàng và hắn sẽ có một khoảng cách không thể rút ngắn. Như vậy còn gì là sinh thú nữa?
Nếu sự thật là hắn thần thông như vậy mà vẫn tình nguyện cúi gối xuống sánh bước với nàng thì thế nào?
Biển rộng vẫn từng đợt sóng dạt dào xô bờ không ngừng, tựa như trong lòng nàng tâm tư luôn vận động chẳng ngừng nghỉ.
Chu vũ bay lơ lửng trên cao, ánh mắt nhìn xuống quan sát biển rộng mênh mang, hắn bay vòng vo quanh tiểu đảo nửa vòng, tựu trung phát hiện một cái thuyền lớn. Trong phương viên hai mươi dặm này chỉ duy nhất có một cái thuyền. Tất nhiên là chiếc thuyền áp giải Hoa sen Công chúa! Phát hiện mục tiêu, hắn không xuống ngay, còn đủ thời gian để hắn suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động!
Ngắn ngủi trong nửa giờ. Hoa sen công chúa một mình hồi cung khẳng định là dữ nhiều lành ít, điểm này thì qua thần sắc của nàng đã nói cho hắn biết, nàng tự nguyện ra đi chỉ vì nàng là người nghĩa khí, vì tính mạng đồng bọn do mình phụ trách, nàng đương nhiên biết nhóm người này cũng không có ai là đối thủ của họ. Nghĩa khí chính là tôn chỉ khi sáng lập “Nghĩa Khí Đoàn”, nàng cũng biết rõ tôn chỉ của chính bản thân mình. Cũng bởi vì điểm này mà Chu Vũ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bởi lúc trước không biết diện mục của nàng, hắn cảm thấy nghị lực của nàng có vài phần kính nể. Bây giờ biết nàng vốn chỉ là một nữ hài tử nhưng sự kính nể đó không hề giảm bớt, biết nàng vốn là một Công chúa lá ngọc cành vàng, loại kính nể này trở nên càng đậm hơn bởi vì hắn biết đây là cái tư vị gì, một người là Vương thất Công chúa cùng một nhóm Giang hồ lưu lãng đồng hành, nếu là người bình thường thì tuyệt đối không chịu được cho dù có là bất đắc dĩ thì cũng rất nhanh sẽ bỏ cuộc nhưng nàng thì không, nàng cố gắng phấn đấu, bằng nghị lực của mình nỗ lực phấn đấu. Mặc dù bên nàng có nhiều bằng hữu những thuỷ chung không có ai có thể hiểu được sâu thẳm trong nội tâm của nàng, qua nét mặt nàng khi nãy mà nói thì nàng là người rất nghĩa khí và cũng là người cô độc!
Bất kể nàng rời bỏ Vương thất vì bất cứ lý do gì thì sự phấn đấu của nàng vẫn làm hắn cảm động như cũ, hơn nữa hắn cũng tin tưởng rằng nàng rời Vương thất đi vào nơi máu tanh, giang hồ tràn ngập nguy cơ nhất định là có lý do, lý do này tuyệt đối không phải là do ở Vương cung an nhàn đã lâu mà xuất môn tầm cầu kích thích!
Như vậy đích thị là Tiểu thư đại quý tộc thích trò chơi, nàng tuyệt đối không phải là loại hình như vậy, hắn không thể quên được cảnh nàng huấn luyện tại miệng núi lửa, mồ hôi chày ròng ròng cũng không thể quên được ánh mắt in dấu nỗi buồn của nàng.
Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề là: Nàng tại sao lại làm như vậy? Là cái gì bách ép nàng? Nàng muốn làm cái gì? “Cái địa phương kia” đích thị là mục tiêu duy nhất của nàng, cái địa phương đó là địa phương gì? Nàng đang tìm người nào hỗ trợ? Nguyên lai bao nhiêu vấn đề khó hiểu với hắn ngược lại trở lên đơn giản. Giải thích chính là: Nàng là Vương thất Công chúa có Võ công và Ma pháp hàng cao thủ nhất lưu cũng không ngạc nhiên.
Chu Vũ là người thích thăm dò vấn đề, bây giờ vấn đề này nổi lên khiến hắn trở lên hứng thú.
Chiếc thuyền phía dưới vẫn đang phi hành với tốc độ cao nhưng đối với Chu Vũ mà nói thì vẫn là quá chậm, quá chậm , chậm đến nỗi hắn thiếu chút nữa thì muốn ngủ luôn. Phi hành và phi trì (thuyền đi trên mặt nước) thật đúng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ngẩng đầu nhìn mặt trời thấy còn ở rất cao, từ giờ tới đêm còn một đoạn thời gian rất dài nữa, chẳng lẽ hắn không phải lo lắng tựu trung ở tại tầng mây ngủ một giấc đợi đêm xuống tự mình sẽ có kế hoạch.
Có lẽ cũng chỉ còn lựa chọn này thôi, hắn cũng thật sự toàn thân buông lỏng, tại tầng mây nhẹ nhàng phiêu diêu, mặc dù không có ngủ nhưng so với ngủ cũng không khác là mấy.
Giống nhau là cùng đang nghỉ ngơi.
Năng lượng vận chuyển, thấy trong cơ thể đang biến hoá, hôm nay đúng là thu hoạch quá lớn, quá lớn. Đan điền hiện có một viên lục mang tinh, chẳng lẽ đây chính là tiên tâm trong truyền thuyết? Có viên tiên tâm này mới chính thức bước vào tiên đạo?
Hắn biết Hoả ma pháp có tiến bộ rất lớn, mặc dù không có thí nghiệm nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào điểm này bởi hắn cảm giác trong cơ thể Hoả nguyên tố còn nhiều hơn cả Thuỷ nguyên tố, quả thật không thể cùng nói: Thuỷ, Thổ, Quang, Phong bốn dạng ma pháp nguyên tố đã cùng Hoả nguyên tố khải phát tiến vào đan điền, lục mang tinh chia làm bốn phần nhưng trong đó có một phần áp súc chính là Hoả nguyên tố, có phần màu đen, có phần màu hồng, Thuỷ nguyên tố thì tương đối kỳ là, ba đại nguyên tố có rất nhiều nhưng Hoả nguyên tố chính là nhiều nhất.
“Nhất đinh Điểm” (May mắn nhất là) Thuỷ nguyên tố đại biểu cho một loại Ma thú đứng đầu: Thực lực của Băng Long, hoả nguyên tố đích thực là không cần lo lắng cũng không phải đi thử nghiệm.
May mắn thứ hai chính là hắn đã học xong việc áp súc ma pháp nguyên tố, cũng biết công lực đã tiến đến vô chi cảnh, ma pháp tràn đầy kinh mạnh, có thể tích tụ ở đan điền, công năng càng mạnh mẽ hơn nữa, lục mang tinh dung lượng đúng là không thể tư nghị, một người có thể dung nạp cả một toà núi lửa, hơn nữa sáu người cũng đồng loạt hấp thu sáu loại nguyên tố, một người sở hữu một loại nguyên tố cũng phải trải qua tỉ mỉ xếp đặt, đây là sự trùng hợp sao? Hắn không thể nào biết được, nhưng bất kể có phải hay không thì công phu của hắn cũng trở lên thú vị cực kỳ.
May mắn thứ ba là vận dụng Cửu chuyển Thần công! Môn thần công này đúng là không thể tư nghị, theo lý thuyết là một môn công kích mạnh mẽ, ngược lại là một môn siêu cấp hấp thu trần khí, bất quá không phải là trần khí thường mà là ma pháp nguyên tố. Nghịch hướng vận hành công phu thì chuẩn bị, thuận hướng vận hành thì là công kích, quá tuyệt diệu, quả thực tuyệt không thể nói! Phương pháp tuyệt diệu như vậy tại sao sư phó không nói cho hắn, hay sư phó cũng không biết?
Kỳ thật chuyện này cũng có nhiều hí kịch tính, chỉ có điều hí kịch tính này không ai có thể đoán trước, kể cả sư phó hắn cũng không thể. Hắn đương nhiên biết diệu dụng của Cửu chuyển Thần công nhưng tại cái thế giới kia của hắn thực sự không có nhiều thiên địa nguyên khí có thể hấp thu cho nên công phu này cũng không thể khai phát được!
Ở nơi này đúng là nơi dụng võ của Cửu chuyển Thần công.
Chỉ có chút đáng tiếc là chỗ này Núi lửa định kỳ bùng phát, chỉ bởi vì hắn mà thay đổi trở thành một núi lửa chết hay một núi lửa ngủ lâu dài không biết đến khi nào có thể hoạt động trở lại vì nhiệt lượng bên trong cơ bản là bị hắn hấp thu hết. Núi lửa đúng là một kỳ quan, nhưng hắn cũng sáng tạo ra một cái kỳ quan mới: Núi lửa bên ngoài xoay tròn quang miệng, dung nham chảy thành vòng tròn ra xung quanh thành những vòng nham thạch, cũng là một loại cảnh quan đặc biệt, đột nhiên Chu Vũ nhớ tới quê quán của hắn cũng có rất nhiều tiên nhân liên quan đến những di tích, những di tích này có phải cũng là do tiên nhân lưu lại sao? Xem ra cái này có thể tính tự mình không phải lưu lại một cái di tích tích sao?
Mặt trời rốt cục cũng rơi vào biển rộng, thiên địa một màn sương mù, hoàng hôn mênh mang, tại trên tầng mây được tận tình phẩm lĩnh cảnh đẹp hoàng hôn lãng mạn, Chu Vũ hăng hái bừng bừng, ngày nào đó có thể cùng một cô gái bay lên trời không? Đứng trên tầng mây thổi sáo ngọc, nhìn vào mắt đối phương, cảm thụ sự lưu luyến của hoàng hôn, thật là nhân gian….. Không, bầu trời nhân gian độc nhất vô nhị, lãng mạn tình hoài! Chỉ là người đàn bà này là ai?
Tầng mây vàng ở chân trời chậm rãi lui bước, biến thành màu xám trắng, phía dưới biển rộng cũng trở lên hắc trầm trầm, Chu Vũ mìm cười một tiếng thân thể nhào lộn một cái đầu dưới, chân trên, xích địa một tiếng phá tầng mây, trực chỉ chiếc thuyền bay tới, tầng mây ở tại vũ trụ, biển rộng cũng ở tại vũ trụ không ai biết rằng có một người đang như thần tiên tiến dần xuống biển.
Trên bề mặt không có đèn, càng không có cảnh giác tại mặt biển rộng mênh mông này không có gì ngoài chiếc thuyền, cho dù có là Đại ma Đạo sư cũng không thể phi hành một lộ trình dài như vậy để lên chiếc thuyền của họ, cho nên thuyên này đích thị là an toàn. Đương nhiên chỉ là lý luận an toàn mà thôi.
Không có thanh âm nhỏ nào phát ra từ sự tiếp xúc với thuyền nhưng mặt thuyền đột nhiên nhiều hơn một người, hư ảnh chưa ngưng thành thật thì đột nhiên biến mất không thấy, trong phòng có đèn sáng cũng có người nhưng không ai biết rằng có người đang nhất cử nhất động giám sát tất cả bọn họ, không thấy Hoa sen Công chúa nhưng hắn phát hiện có nhiều thủ vệ bảo vệ trong phòng, hắn chú ý đến phòng này cũng bởi là vì căn phòng này không có cửa sổ.
Quả nhiên là Công chúa bị nhốt, quả nhiên là bọn chúng không có hảo ý, nàng quả nhiên là dữ nhiều lành ít rồi, Chu Vũ xuất hiện tại cạnh cửa, hai người nhị cấp kiếm sư chậm rãi ngã xuống Chu Vũ cũng thản nhiên không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, hắn đang nhìn chính là một cánh cửa bằng sắt trên đó có một vòng tròn bằng đồng rất lớn, nhìn qua đúng là rất có tính nghệ thuật.
Bàn tay đưa ra, hoả nguyên tố trên lòng bàn tay tràn ngập, chiếc vòng trọn bằng đồng trong nháy mắt bị chảy thành nước, biến mất vô tung, cánh cửa tự động mở ra, bên trong có người đang quay lưng trở lại, Chu Vũ trong bóng tối vẫn nhìn thấy rõ ràng, đúng là Hoa sen Công chúa, nàng vẻ mặt kinh hoảng, trong đêm tối cánh cửa đang đóng chặt bỗng dưng vô thanh vô thức bị đẩy ra, muốn làm cái gì? Nàng suy nghĩ cẩn thận, chắc chắn không phải là đưa cơm tới rồi, nàng cũng không kêu la lên mà chỉ âm thẩm súc tích lực lượng. Nhân vật tiến đến chắc chắn sẽ không bình thường, bất kể là kiếm thánh hay Đại kiếm sư cũng đều muốn chiếm tiện nghi của nàng!
Chu Vũ không có đi tới, lẳng lặng đứng tại chỗ bình thàn nói: “Ta là Chu Vũ”.
Hoa sen ngây người, Chu Vũ? Đúng vậy, đúng là thanh âm của hắn nhưng hắn thế nào lại ở đây? Hắn làm thế nào tới? Tuyệt không có khả năng! Vô số ý niệm trong đầu chuyển nhanh, nàng âm thầm nói âm thanh cực thấp: “Ngươi thế nào tới đây”, nếu câu trả lời của hắn không làm cho nàng hài lòng, thì đúng là có người giả mạo, Phong hệ Ma pháp sư có thể tự mình thay đổi âm thanh!
Chu Vũ bình tĩnh nói: “Các ngươi lên thuyền, ta cũng lên thuyền, đừng hoài nghi nữa, ta đến cứu ngươi”!
Câu trả lời này không làm Hoa sen hài lòng, nàng cũng không lập tức dời đi mà hỏi lại: “Như thế nào cứu”?
Vấn đề này là một khảo nghiệm gian nan.
Chu Vũ nói: “Trước tiên dời đến chiếc thuyền lớn hơn nữa”.
Đây là dịch giả mới của 4vn, mọi người ủng hộ nhé!!!!
Hoa Sen công Chúa vừa hỏi xong thì thấy một khối thật to, đích xác là một chiếc thuyền vô thanh vô thức bay xuống biển rộng, hai người lặng lẽ bước xuống thuyền. Hoa sen rất ngạc nhiên, bọn họ trong bóng đêm tiến nhập vào biển cả mênh mông, im hơi lặng tiếng, thân thể vừa lộn một cái đã lên đến mặt thuyền. Bên tai chợt nghe thấy tiếng động, Hoa sen kinh hãi kêu lên: “Bọn chúng phát hiện rồi”!
Bên tai nàng chợt vang lên câu trả lời: “Đúng vậy”!
“Làm sao bây giờ”? Nàng cất tiếng hỏi.
Trả lời nàng lúc này chỉ có chiếc thuyền lớn trên mặt biển, đột nhiên phát sáng, không phải là lửa mà là ma pháp! Mấy lão giả xuất hiện, trên tay họ là những quang cầu thật lớn đang phát sáng, ánh mắt dữ tợn. Một lão giả mặc áo vải đứng ở trên thuyền, vẻ mặt đã mất đi sự bình tĩnh, thần sắc trở lên dữ tợn kinh khủng, quả đúng là Sử Đại Phu! Có thể so với kiếm thánh! Hắn vừa nhìn người bên cạnh vừa nói, nhãn quang như điện, xuyên qua khoảng cách mấy chục trượng! Hoa sen vẻ mặt có chút thay đổi.
“Ta phát hiện cái nghề ma pháp sư đúng là một nghề nghiệp rất thú vị”! Chu Vũ nói “Ngươi xem, trong đêm tối có thể dùng hoả tinh để chiếu sáng”!
Hoa sen không biết là muốn khóc hay muốn cười nữa, rốt cục cũng đưa ra câu trả lời chung chung cho hắn “Ta phải cảm tạ ngươi đã liều chết cứu giúp, nhưng cũng phải nói cho ngươi biết là ……. Hành động cứu người của ngươi đã thất bại”!
Đối phương có thể là Ma Pháp Sư hoặc tương đương, hiện tại bọn nàng đều giống nhau là không có cơ hội.
Dường như để chứng minh lời nói của nàng, người đứng ở bên phải cất tiếng cười lạnh: “Công chúa điện hạ, người hình như nghĩ sai rồi, người là công chúa của Đế quốc, không phải là Công chúa của Long cung, con đường về nhà không phải là chỗ này, cũng không phải trong biển”!
Thanh âm xuyên qua hơn mười trượng ngoài khơi, trong tiếng gào thét của gió biển vẫn như đang nói chuyện bình thường bên tai vậy.
Hoa sen không trả lời nhưng Chu Vũ cất tiếng nói: “Ngươi sai rồi, Công chúa điện hạ không muốn về nhà như vậy, ta bồi tiếp nàng thưởng ngoạn cảnh đẹp mênh mông của biển rộng, ngươi cũng không nên ngăn trở, mời trở về đi”!
Thanh âm bình thản đều đều.
Tát bố ánh mắt chợt loé sáng: “Lại là ngươi à”, thẳng đến tận bây giờ Chu Vũ mới cho hắn nhìn thấy mặt, cũng cho hắn nghĩ lại một màn vô cùng khiếp sợ, người này đánh bại hắn vị tất người khác đã biết, nhưng hắn tự mình cũng biết rằng, lên thuyền cứu người mà không bị phát giác đích thực rất khó khăn, cả hai dạng này đều giống nhau, đều làm cho người ta khó có thể tin được, làm người người ta phải hoài nghi, nhưng hắn không nghi ngờ vì hắn biết người trẻ tuổi trước mặt đích xác là có thể làm được việc đó.
“Đúng vậy”! Chu Vũ cười to: “Các hạ kiếm thuật đích xác là rất cao minh, mặc dù ta cũng rất muốn tiếp tục lãnh giáo, nhưng vì không muốn làm mất nhã hứng của Công chúa nên cũng đành phải nhịn thôi, ha ha!”
Hoa sen Công chúa đang u buồn dường như lại được tiếng cười của hắn xua tan, chậm rãi hé ra khuôn mặt đang tươi cười, cái người này là gan cũng không nhỏ, trong hoàn cảnh thế này mà vẫn trấn tĩnh được như vậy, vẫn bình tĩnh đối phó. Nếu đổi lại là nàng thì chắc nàng cũng không thể làm được như thế.
Lão bên cạnh cười lạnh: “Muốn chạy sao? Ngươi nên bỏ ý tưởng khờ khạo đó đi”!
Hắc y lão giả bên cạnh đột nhiên hai tay đều xuất hiện, nhất thời nước biển rung chuyển một mảng, Hoa sen thấp giọng kêu lên: “Thuỷ ma pháp! Đại ma pháp sư đích xác có thể làm cho giòng nước chảy ngược lại” đây là một phương pháp kỳ lạ, tác dụng chính là ở trong nước khống chế ma pháp làm cho nó thay đổi phương vị, luyện đến cao thâm có thể đoạt quyền tự nhiên là một kỳ công của tạo hoá, chỉ có Đại ma pháp sư mới có thể thuận tiện sử dụng như thế.
Đi ngược dòng nước? Chu Vũ cười: “Ngươi dường như rất thông minh, chúng ta đúng là đi ngược dòng nước”.
Hoa sen cúi đầu kinh hãi, tiếng nước chảy nghe được chính là đang hướng về phía chiếc thuyền lớn trôi tới, tốc độ rất nhanh, nhưng chiếc thuyền vẫn tựu chung ngược dòng mà đi, càng ngày càng xa, đây là chuyện gì xảy ra? Là ma pháp sư có ý phóng thuỷ chăng? Hay là hắn …nàng nhìn về phía Chu Vũ, nhưng hắn vẫn thủy chung không có biến đổi gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền lớn đi càng ngày càng xa, trên khóe miệng còn nở nụ cười thần bí, trông hắn nhất thời có vẻ cao thâm khó lường.
Hoa sen ngơ ngác nhìn nụ cười của hắn, trong đầu ý nghĩ loạn như ma.
Trên đầu thuyền Ma pháp sư hay tay giơ lên, tóc trên đầu rối bời tung bay, động tác càng khẩn trương, quyết liều mạng một phen nhưng mặc cho hắn có lỗ lực cố gắng đến mấy thì chiếc thuyền vẫn vậy, không dừng lại mà cứ tiếp tục tiến lên.
Sử Đại Phu sớm đã biến sắc, tay vung lên: “Tất cả cùng tiến lên!” Có bốn ma pháp sư sớm đã đợi lời nói này của hắn, vừa dứt lời thì cả tám cánh tay đã chuẩn bị sẵn cùng giơ lên, nhất thời biển rộng gào thét, trong biển tức thì xuất hiện mấy dòng suối chảy rất lớn. Sử Đại Phu mũi chân đứng ở đầu thuyền đột nhiên bay lên, lúc này hai thuyền đã cách nhau một khoảng là hai mươi trượng, nhưng chiếc thuyền lớn so với chiếc thuyền nhỏ cao hơn ba trượng, công lực của hắn cỏ thể từ mặt đất bằng phằng bay lên mười tám trượng nhưng lo lắng chiếc thuyền cao hơn, miễn cưỡng có thể nhảy lên được mặt thuyền, Công chúa đã là tù binh của bọn họ, thắng lợi đã chắc, hắn đương nhiên không muốn buông tha.
Tinh quang sáng lạn, ngoài khơi hoả quang chói mắt, giữa cảnh tượng ánh sáng như cơn mưa hoa quỷ dị ấy, lão đầu lăng không phi tới, Chu Vũ vỗ vỗ tay kêu lên: “Người bay trên không! xinh đẹp!”
Sử Đại Phu tại không trung tức giận, nhất thời toàn thân hồng quang mơ hồ, hoá thành một đạo lưu tinh nhắm chiếc thuyền lao xẹt đến, Hoa sen thất sắc, Kiếm thánh toàn lực đánh một kích! Mặc dù hàn mang chỉ có một chút nhưng kiếm quang thì kể gì đến phương vị, mấy trượng phía trước bất kể là người hay Ma thú, thịt cũng chẳng khác gì tảng đá, nếu bị kiếm quang đánh trúng lập tức nát bấy, cái lão đầu này không muốn mang nàng đi nữa hay sao mà lựa chọn cách an táng nàng trên đường về nhà thế này?
Sử đại phu càng ngày càng gần, tay phải căng thẳng, kiếm quang chuẩn bị kích phát, đột nhiên trong gang tấc, chiếc thuyền biến mất không thấy tăm hơi, hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn, chiếc thuyền vẫn đang ở ngoài mấy trượng, kiếm quang bắn ra nhưng tốc độ vận chậm một chút, thuyền vẫn đi trước, kiếm quang đánh vào mặt biển bên tai nghe tiếng Chu Vũ đang cười lớn: “Sử đại Phu, ngươi quá khách khí rồi, tiễn khách cũng không nên như vậy chứ”!
Bõm …. một tiếng kêu lên, bọt nước bắn tung ra tứ phía, âm thanh Sử đại phu rớt xuống nước tạo thành.
Vừa rơi xuống nước, Sử đại phu cảm giác trong nước có một cỗ lực lượng thật lớn, thân thể rất nhanh bơi đến gần thuyền, gần đến nơi hắn toàn thân bay lên vững vàng đứng ở trên đầu mặt thuyền, không một chút dao động, ngoài ba mươi trượng trên chiếc thuyền lớn vang lên âm thanh của Chu Vũ: “Hảo công phu! Nhìn rất đẹp, ta chân thành khen ngợi”!
Chiếc thuyền vẫn đang trôi đi phía trước, nháy mắt khuất trong bóng tối, nửa điểm cũng không nhìn thấy.
Sử đại Phu thân thể có chút phát run lên,không tin vào mắt mình: “Không phải chứ? Tàng hình!”
Năm thuỷ hệ ma pháp sư đồng thời hạ tay xuống cả bọn run rẩy “Tàng hình sao? Không phải bọn họ biến mất chứ?
Một lão ma pháp sư thở dài nói: “Thật là lợi hại, ma vũ song tu!”,
Thuỷ hệ ma pháp sư thở dài: “Còn trẻ tuổi mà đã lợi hại như thế, làm người ta khó có thể tin được”.
Sử đại quay đầu lại hỏi: “Ngươi khẳng định là hắn sử dụng chính là ma pháp sao?”
Thuỷ hệ ma pháp sư trẩm ngâm một chút rồi trả lời: “Thuộc hạ không cách nào xác định! Căn bản là không cảm giác nguyên tố ma pháp chuyển động, đối phương dường như chỉ là vận lực lên thuyền, làm cho thuyền chạy về phía trước, có lẽ một siêu cấp cao thủ đấu khí cũng không thể làm được như vậy” Chu Vũ sử dụng chính thị là ma pháp nhưng là ma pháp cùng hắn dung vào một thể, ngoại lực không có khả năng cảm ứng điều này.
Sử đại Phu lắc đầu nói: “Tuyệt đối không có khả năng! Không ai có thể đấu khí lợi hại như vậy được, có thể dư sức chống lại sự liên thủ của năm Đại ma pháp sư! Cho dù là có thì tuyệt cũng không phải là hắn!”
Thuyền sớm đã điều chỉnh phương hướng tiếp tục truy đuổi, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng không ai nguyện ý buông tha cho bọn họ, mà cũng không dám buông tha! Tựu giống như một nam tử si tình theo đuổi một mỹ nữ nhưng mỹ nữ chính là đã dung nhập trong một biển người mênh mang, không có biện pháp truy tìm, không có bất kỳ một manh mối nào cả.
Một nam một nữ ngồi trên mạn thuyền nhìn mặt biển rộng mênh mông, trong lòng đúng là kinh hiểm cùng kích thích nhưng hai người trên thuyền này không có điểm kích thích nào, càng không có điểm sợ hãi nào cả, mặt thuyền rất vững vàng, trong vòng mười trượng cũng không hề trông thấy mặt biển, hai người sắc mặt bình thản, Hoa sen Công chúa chỉ hỏi người kia có một câu: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Chu Vũ trả lời một câu, vĩnh viên không có điểm nào hoài nghi, cũng không có bằng chứng nào: “Biển rộng thật là kỳ diệu, tuỳ ý lúc nào cũng có thể có những dòng chảy thất thường, chúng ta có thể do một dòng chảy bất thường nào đó đưa đến nơi này, ai biết được!
Không ai biết, Hoa sen cũng không biết, có lẽ như vậy sao? chẳng lẽ biển rộng thực sự giúp nàng, thiên ý! Cái này là so thiên ý. hoặc là Cha trên trời có linh thiêng phù hộ, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, một màu huyền bí, không trung phảng phất một điểm gì đó bí ẩn như vô tận.
Thanh âm của Chu Vũ truyền đến bên tai nàng: “Ta có một điểm nghi vấn”!
“Ta biết ngươi nghi vẫn điều gì”, Hoa sen khoát tay nói: “Ngươi muốn hỏi vì sao bọn họ lại muốn bắt ta, đúng không?!”
“Đúng vậy! Ta đoán Vương cung có lẽ xảy ra biến cố, nhưng ta không rõ, ai là người không quản ngại, khổ tâm muốn bắt ngươi? Ngươi đã lưu lạc giang hồ, không còn gì uy hiếp với họ nữa cơ mà?
Hoa sen thở dài: “Có một số việc, nếu không giải quyết được hắn sẽ không buông tha cho ta, hơn nữa, …. Ta cũng sẽ không buông tha cho hắn’!
“Ân oán liên miên không dứt a”, Chu Vũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, “cái này…. hắn đích thị là đế vương hiện tại?”.
Gật đầu!
“Bắt ngươi là bởi vì Vương vị của hắn?”
Do dự một chút, lại gật đầu!
“Nói như vậy…….Ngươi là người uy hiếp đến Vương vị của hắn?” Chu Vũ thản nhiên nói, “Ngươi làm việc cũng chỉ có một mục đích là làm đế vương, có đúng không?”
Nếu cái này là đúng thì tất cả những cố gắng của nàng, sự nhẫn nhịn của nàng cũng có thể giải thích được, một lần công thành để lại vạn khô cốt, một đời đế vương thành tựu đế nghiệp cũng kéo theo vô vàn huyết vũ tinh phong, “Việt vương Câu Tiễn có thể đổ bô cho người, chăn ngựa ba năm; Hàn Tín có thể luồn chôn chịu nhục, một đời làm nên nghiệp lớn” Mỗi một cá nhân thành công trong sự nghiệp đều phải trải qua vô vàn gian nan, khổ ải. Điểm này Chu Vũ cũng không có gì dị nghị, nhưng Hoa sen chỉ là một nữ hài tử như thế nào lại ham muốn quyền lực đến như vậy? Hắn không thể nào đánh giá được, đối với tham vọng quá lớn của nàng, hắn không có hảo cảm. hắn biết rằng nàng tạo ra ‘Nghĩa khí Đoàn” đích thị là một thủ đoạn cao minh, nhưng cũng có chút làm hắn không thể chấp nhận được.
Hắn hi vọng nàng cho hắn một câu trả lời rằng không phải như thế, nhưng nàng không có! Đôi mắt nhìn hắn không chớp, thở dài một tiếng: “Ngươi biết nhiều cũng không tốt, việc này cũng không can dự gì đến ngươi, đúng không?”
“Đúng vậy, nếu ngươi không muốn nói cũng không sao cả” Chu Vũ ngả người nằm xuống, cũng không chú ý đến nàng, dù sao thì cũng đã cứu nàng một lần, bất kể nàng nghĩ như thế nào, nàng nhìn hắn như thế nào thì hắn cũng thanh thản, cũng không hối hận, dù sao cũng có một thời gian sát cánh cùng nhau, có một đoạn hữu tình, lưỡng bất tương kiến!
Qua một lúc trầm ngâm thật lâu, Hoa sen chợt lên tiếng: “Ngươi mất hứng thú a?
Không có tiếng trả lời, Chu Vũ đang ngủ, hắn vì nàng làm nhiều việc như vậy, ơn cứu mạng tạm thời không đề cập tới nhưng hắn cũng thập phần cao hứng, đương nhiên cũng không biểu lộ ra trước mặt nàng.
Hoa sen nhẹ nhàng thở dài: “Ta biết ngươi mất hứng, cũng biết chúng ta vốn là cùng một đội, hẳn là cũng muốn gặp lại, nhưng ta ……. Ta không thể liên luỵ nguy hiểm cho ngươi được”. Phía sau một câu nói rất nhỏ, dường như không muốn cho người ta nghe thấy, chỉ là lầm bầm, lầu bầu. Chu Vũ cũng không nghĩ đến ai có thể nói ra một câu như vậy, nhưng hắn đã nghe thấy rõ ràng, hắn chậm rãi mở mắt, tinh quang lấp lánh, có một đôi mắt cũng đang nhìn hắn mang theo một tia thần bí!
Chu Vũ hai tay ôm đầu: “Xem ra chúng ta vẫn cứ tiếp tục nói chuyện như cũ”, nàng không cần phải nói “Ta đem nguy hiểm đến cho ngươi”, bọn ta tiếp tục nói chuyện, bởi vì những lời này là những lời “Nghĩa khí” , nàng cũng không biết được vì sao hắn có thể nghe thấy những lời nàng nói khi nãy.
Hoa sen trầm ngâm: “Ngươi có biết rằng tất cả mọi chuyện có liên quan đến Đế Vương đều phức tạp và nguy hiểm không?”
Gật đầu!
“Ngươi có biết lòng hiếu kỳ đích thị là rất nguy hiểm không?”
Tiếp tục gật đầu! Có một câu danh ngôn rằng “Rất nhiều sự vật là do lòng hiếu kỳ mà ra”.
“Biết tất cả những điều này ngươi còn muốn nghe không?”
Chu Vũ đột nhiên cười nói: “Ngươi có biết hay không rằng ta đã bước vào sự nguy hiểm này rồi?”
Hoa sen sửng sốt, “Đúng vậy, ngươi đã tự rước lấy sự nguy hiểm này rồi” từ khi bọn họ cùng nhau sánh vai trên chiếc thuyền này thì cũng đồng thời gánh chịu sự nguy hiểm này rồi.
Chu Vũ thu chân lại nói “Nguy hiểm này cùng với tử vong cũng không sai biệt lắm, trải qua một lần hay một trăm lần thì cũng không có gì khác nhau cả, nhưng ta hi vọng có chết thì cũng không trở thành một con Quỷ hồ đồ”,
Hoa sen gât đầu: “Là như thế này … Ngươi biết không, cái Vương vị này vốn là của ta, đó là ý chỉ của phụ vương, Chuẩn bị khi ta tròn mười tám tuổi thì chính thức tiếp nhận Vương vị, ngay cả Ma Thần cũng hướng đến ta chúc mừng”.
Chu Vũ thất thanh kêu lên: “Ma Thần” cái tên này phảng phất mang theo một ma lực thần kỳ, hắn tiến vào cái thế giới này, cái tên này cũng đi theo hắn, đại biểu cho ma lực vô tận cũng đại biểu cho tất cả các ma pháp chung theo một phương hướng.
Hoa sen đã quen với thái độ của Chu Vũ nhưng nhìn thấy biểu tình của hắn như vậy cũng cảm thất thất sắc! Nhưng Chu Vũ rất nhanh khôi phục lại “Hắn cầm cự ngươi, hết thảy mọi việc cũng đã định, ngươi vì sao còn lưu lạc giang hồ? Chẳng lẽ còn có người dám cùng Ma thần đối kháng?”
Hoa sen chậm rãi lắc đầu: “Không ai dám cùng Ma thần đối kháng! Ta lưu lạc giang hồ cũng chỉ vì một điểm…… hắn có buông tha cho ta không?” Nói đến đây nàng chợt cười, tiếu ý tràn ngập bổ sung một câu “Biết hắn tại sao không buông tha cho ta? ….. Chỉ vì một câu nói! Bởi vì một câu nói mà thay đổi, thật đáng chê cười”.