Đông phương trắng xóa, gió chưa ngừng, tuyết bay. Một người đứng lặng giữa gió tuyết.
Người này mặt mũi lạnh tanh, mục quang nhìn về phía trước chăm chăm như đang chờ đợi, y mặc một tấm bạch bào khiến toàn thân cơ hồ hòa tan vào mặt đất.
Tiếng “chót chót” không ngừng ngừng vang lên trên đường, cỗ xe lao vút tới. Trong mắt y co lại, tim đập thình thịch, không thể khống chế nổi. Nháy mắt, cỗ xe đến gần, Hạnh bá khẽ quát, bạch mã lập tức dừng lại. Rèm xe phất theo cơn gió, Mễ Giác cầm Truy Phong Kiếm ung dung đáp xuống.
Kẻ đó mở mắt: “Ta là Vưu Bất Bại.”
Mễ Giác tựa hồ không ngờ đối phương sảng khoái như vậy, liền hơi ngẩn ra, cười bảo: “Tại hạ biết rồi.”
“Ta đang đợi ngươi, đợi để khiêu chiến.”
“Các hạ không đợi tại hạ.”
“Ngươi đến đây tức là y bại dưới kiếm của ngươi.” Cơ nhục trên mặt Vưu Bất Bại hơi co lại, đột nhiên liếc thấy cây kiếm trong tay Mễ Giác, lập tức gằn giọng: “Vì sao kiếm của y lại trong tay ngươi? Y đâu?”
“Y không đến đây, vĩnh viễn không về gặp các hạ nữa.”
“Y đi rồi,” Mễ Giác lắc đầu, “trước lúc đi, y để lại thanh kiếm, bảo tại hạ giáo cho các hạ và chuyển cáo một câu nói.”
Y thở dài, giao tình giữa Vưu Bất Bại và Tư Đồ Nhất Long không bạc, cũng như y và Nhậm Ngã Sát, như Nhậm Ngã Sát và Yến Trọng Y. Bằng hữu kiểu này luôn vì nghĩa mà không tiếc thân.
“Câu nói thế nào?”
“Đừng chấp mê bất ngộ nữa.”
Vưu Bất Bại ngẩn người, hồi lâu mới nói: “Y thật sự nói vậy?”
“Tại hạ bất tất nói dối các hạ.”
“Ta hiểu, y để kiếm lại, kỳ thật mong ta đừng quyết đấu với ngươi.” Vưu Bất Bại đón lấy thanh kiếm, tỏ vẻ nghĩ ngợi, “ngươi dùng mấy chiêu đánh bại y?”
“Một chiêu.”
Vưu Bất Bại lại biến sắc, tỏ ra hồ nghi: “Một chiêu? Kiếm pháp của y chí ít cũng đấu được hơn ngàn chiêu.”
“Một chiêu là đủ, nếu y không dùng Truy Phong Nhất Kiếm, quả thật tại hạ khó lòng thủ thắng.” Mễ Giác cười bảo.
Vưu Bất Bại im lặng, sắc mặt biến hóa khó tả bằng lời.
“Các hạ định bao giờ xuất thủ? Tại hạ biết các hạ có một môn tuyệt kĩ thành danh Long Phượng Song Phi Tỉ Dực Khứ, nghe nói chưa ai phá được.”
“Ta bất tất xuất thủ, cũng biết mình thua rồi.” Vưu Bất Bại lắc đầu.
Mễ Giác lại sững người: “Các hạ không phải đến để quyết đấu ư?”
Vưu Bất Bại lại lắc đầu, đột nhiên quay người, bước đi mấy bước liền ngoái lại: “Ta khuyên ngươi một câu, nếu không muốn chết một cách hồ đồ thì nên quay lại. Hoa Sơn là chốn thị phi, mỗi loại nguy hiểm đều đủ dồn ngươi vào tử địa.”
“Tại hạ không quan tâm chuyến đi Hoa Sơn này nguy hiểm đến đâu.” Mễ Giác thong thả đáp, “tại hạ chỉ muốn biết Tử La Lan phu nhân là nữ nhân thế nào, nghe nói là kết hợp của ma nữ và tiên tử.”
Sắc mặt Vưu Bất Bại biến thành hưng phấn xen lẫn hoảng sợ, run giọng: “Trên đời không ai hiểu được nàng, nàng là nữ nhân khiến người ta không thể nắm bắt được, có lúc nàng như cơn gió khiến người mất phương hướng, có lúc nàng lại như nước, ôn nhu đến độ khiến ngươi bơi trong tiêu hồn, có nhiều lúc, nàng như ma nữ, hút cạn cốt tủy và huyết nhục, lấy đi linh hồn ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh, vạn kiếp bất phục.”
Mễ Giác nhíu mày: “Còn quá khứ của thị?”
“Không ai biết. Nàng yêu mến Tử La Lan hoa nhất, loại hoa này như sinh mệnh và linh hồn nàng ngưng tụ thành, vì thế nàng mới lấy tên là Tử La Lan.” Vưu Bất Bại lắc đầu, “ta chỉ cho ngươi biết được đến thế, ta chắc rằng nếu ngươi quyết chí đến Hoa Sơn, tất nhiên sẽ chịu họa sát thân. Không ai chống nổi Tử La Lan phu nhân, cũng không ai cứu được Nhậm Ngã Sát.”
“Có những việc không phải được xếp đặt trước, nếu không dám làm, nhất định sẽ hối hận cả đời. Tại hạ chỉ làm việc mình cho rằng nên làm, vì bằng hữu, hy sinh một chút có đáng gì.”
Vưu Bất Bại sững sờ nhỉn gương mặt lãnh tĩnh đến thản nhiên của Mễ Giác, cười khổ nói: “Gặp người như ngươi, chỉ sợ ta sau này không dám kết giao bằng hữu nữa.”
Mễ Giác nghiêm mặt: “Gặp người như các hạ, tại hạ càng thấy rằng có tình cảm đáng quý hơn hết.”
oOo
Buổi trưa, Hạnh bá giong xe vào Hồng Hoa tập. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đủ cả, ý nghĩa của câu nói này hiển hiện rõ rệt tại Hồng Hoa tập, tuy là một thị tập nhỏ nhưng rất phồn vinh, trên những ngả đường huyên náo, đông đúc bày đủ các mặt hàng, người buôn bán lớn tiếng chào mời khách nhân qua lại…
Địa phương này có hai thứ nổi danh hơn hết. Thứ nhất là “ăn.” Trên đời có rất ít nam nhân không thích chè chén, nơi này có đủ các món ăn, đáp ứng đủ loại khẩu vị. Hồng thiêu sư tử đầu của Yên Vũ lâu ở đây tuyệt không kém hơn đầu bếp trứ danh của Dương Châu “Yên Hoa Tam Nguyệt” nấu ra. Dù là khách khó tính nhất cũng phải vừa ý. Đặc sản thứ hai là nữ nhân. Trên đời càng hiếm nam nhân không thích nữ nhân, ở đây có đủ các loại nữ nhân, đáp ứng đủ yêu cầu của nam nhân. Một địa phương có hai “danh thắng” tuy không nhiều nhưng đủ để giữ chân đại đa số nam nhân.
Xe ngựa đi qua Yên Vũ lâu, một điếm hỏa kế mặt nổi bật mấy nốt rỗ to tướng đang đứng trước cửa lớn tiếng: “Các vị tiểu gia thiếu gia đại gia lão gia qua lại, có muốn biết tin tức mới phát sinh trong võ lâm, những việc vang động giang hồ gần đây nhất? Đảm bảo hấp dẫn, lại khẩn trương. Mời các vị vào ăn cơm uống rượu.”
Hạnh bá ghìm cương, quay lại hỏi: “Chúng ta dừng ở đây nghe kể chuyện rồi đi tiếp?”
Mễ Giác đáp: “Được, chúng ta cũng cần ăn cơm chứ.”
Âu Dương Tình cười: “Xem ra cách kiếm ăn của hỏa kế này dùng đúng chỗ.”
Mặt rỗ rảo bước tới, cười nịnh nọt: “Các vị mau vào trong, chuyện bắt đầu kể rồi, không nên bỏ lỡ.”
Lúc đó, tầng dưới Yên Vũ lâu đang xôn xao, dầy lèn khách, đa phần là giang hồ hào khách bị gió tuyết cản chân, vây quanh một lão giả mặc trường sam bằng vải bố màu lam, cằm phất phơ chòm râu, đang ngồi cạnh cửa sổ. Bọn Mễ Giác đi vào không khiến ai chú ý.
“Hồ tiên sinh, hôm nay có tin tức gì hay chăng?” Hán tử cầm đao ngồi bên trái lão giả ho liên tục, cười hỏi.
“Lão hủ già rồi, đâu thể cứ loăng quăng vì các vị?” Lão giả lắc đầu, chòm râu cằm không gió mà lay động.
“Trên giang hồ có ai không biết đại danh Bốc Tiên, ai nghe thấy cũng như sấm động bên tai.”
Thanh niên đeo kiếm đối diện hán tử cầm đạo lập tức phụ họa: “Đúng, đúng, Hồ tiên sinh là giang hồ bách sự thông, hiểu rõ mọi sự trên giang hồ như lòng tay, có khi còn quen thuộc hơn cả việc trên mình nữ nhân trong nhà có bao nhiêu sợi tóc…”
Lão giả là Bốc Tiên Hồ Lai? Bọn Mễ Giác lập tức nhìn sang, không nói gì mà lắng nghe.
“Đa tạ các vị ưu ái như vậy, lão hủ chỉ đến uống rượu, nhưng có ai không thích được khen?” Hồ Lai vuốt râu, ngửa mặt cười ha hả: “Được, lão hủ kể mấy đoạn cho các vị nghe vậy.”
Lão nhấp một ngụm rượu thấm giọng rồi thong thả nói: “Các vị đều là giang hồ kì hiệp, chắc có nghe nói đến Nhậm Ngã Sát?”
“Có phải sát thủ Nhất Đao Lưỡng Đoạn đáng sợ nhất không?” Hán tử cầm đao tiếp lời.
“Đúng, là Nhất Đao Lưỡng Đoạn. Lai lịch của thiếu niên này vẫn là một câu đố, ai cũng biết đao pháp của y cao siêu nhưng không nhận ra của môn phái nào, ai cũng biết y có đao nhưng không nhận ra thanh đao đó trông thế nào.”
“Đao của y thật ra ở đâu? Là thanh đao thế nào?” Có người hỏi.
“Đao của y ở nơi của nó, chỗ nào cũng có. Y vốn cho rằng đao để sát nhân, không phải trang sức, nên không ai biết thanh đao đó giấu ở đâu, ngay cả đối thủ của y cũng không nhìn rõ thanh đao đó.”
“Vì sao không thấy?”
“Vì đao của y quá nhanh, quá độc, quá ổn, quá chuẩn.”
“Nghe nói y sát nhân chưa từng thất thủ, đúng không?”
“Nếu y muốn giết ai, kẻ đó đương nhiên coi như đã chết.”
“Vì sao y còn ẩn tàng đao đi?”
“Vì thanh đao đó ẩn tàng một bí mật, bí mật đó lại liên quan đến lai lịch của y.”
“Sát thủ vô tình, con người y có giống với thanh đao?”
“Không, trên mình y chảy một bầu nhiệt huyết.”
“Máu của sát thủ sao mà nóng được?”
“Trên đời không có gì tuyệt đối, nhiều thứ không thể đều xảy ra được, vì y yêu mến bằng hữu.”
“Y có bằng hữu? Sát thủ cũng có bằng hữu?”
“Đương nhiên, sát thủ cũng là người, vì sao không thể có bằng hữu? Nghe nói đầu lĩnh của tổ chức sát thủ đáng sợ nhất đương kim giang hồ là bằng hữu của y.”
“Tiên sinh nói tới Sát Thủ Vô Tình Thanh Long Yến Trọng Y?”
“Đúng, chỉ có người như Yến Trọng Y mới đáng là bằng hữu của y.”
“Nhưng sát thủ không thể có tình cảm, bằng không sẽ ảnh hưởng đến lòng tin sát nhân.”
“Đao vô tình, người lại đa tình, sát thủ như thế mới thành công được. Chỉ khi trên mình chảy một dòng nhiệt huyết mới không trở thành công cụ sát nhân chỉ có thể xác mà thiếu tư tưởng và linh hồn.”
Thanh niên đeo kiếm không nhịn được, xen lời: “Hồ tiên sinh, y đâu phải nhân vật mới mẻ gì, giờ nhắc đến y, hình như…”
Y chưa dứt lời, Hồ Lai trầm giọng: “Chuyện về y kể ba ngày ba đêm cũng không hết, mấy việc kinh thiên động địa mới xảy ra gần đây trên giang hồ đều từ y mà ra.”
Thanh niên đeo kiếm bị lão mắng, đành cười ngượng, không dám lên tiếng nữa.
Hồ Lai không chấp, nói tiếp thật chậm rãi: “Sát thủ là nghề có từ xưa nhưng bị coi rẻ, họ sát nhân không vì tiền, mà vì vinh dự, Nhậm Ngã Sát khác hẳn, y không cần danh lợi địa vị, mà là một sát thủ có tình có nghĩa, có máu có thịt.”
“Người như thế có tư cách gì làm sát thủ?” Có người lẩm bẩm.
“Người khác không thể, còn y có thể. Y làm việc gì cũng không cần lý do, sát nhân cũng thế, cứu người cũng vậy.” Hồ Lai thỏ tả chưởng vỗ nhẹ lên bàn, lớn tiếng: “Nam nhân như y, quả thật không uổng đã sống trên đời.”
Từ lúc biết Nhậm Ngã Sát đến giờ, lần đầu tiên Mễ Giác nghe thấy người khác đánh giá gã cao đến vậy, hơn nữa còn từ miệng Bốc Tiên Hồ Lai, bất giác y cảm thấy máu nóng sôi trào.
Hồ Lai tiếp lời: “Nhậm Ngã Sát tiễu trừ Tố Mệnh Đao, tru sát Ngọc Diện Ma Quỷ, đại náo Khổ Thủy trấn, đấu với Thiên Tàn Địa Khuyết, lại đánh bại Thần Đao Cự Nhân. Những việc này lưu truyền khắp giang hồ, lão hủ bất tất phí lời. Người như y, dù các hạ không thích y cũng phải thừa nhận y là người tốt, là hảo bằng hữu.”
Lần này không ai chen lời, mỗi câu của lão đền rất có lý, không thể phản bác được.
“Một nam nhi như vậy lại bị vận mệnh trêu đùa, địch nhân của y lần nào cũng lợi hại hơn hẳn.” Hồ Lai đột nhiên thở dài, “lần này y lại chạm vào Tử La Lan phu nhân.”
Nói đến năm chữ “Tử La Lan phu nhân”, giọng lao hơi run, thần sắc kinh hoàng, bất an, phảng phất đang nhắc đến ma quỷ có mặt ở nơi nơi, lúc nào cũng có thể xuất hiện lấy mạng người khác.
“Tử La Lan phu nhân là người thế nào?” Có người hỏi.
Hồ Lai trầm mặc hồi lâu: “Thị là ma nữ, cũng là tiên tử, nhưng đáng sợ hơn ma nữ nhiều, cũng khả ái hơn tiên tử nhiều.”
“Thật ra thị là nữ nhân đáng sợ hay khả ái?” Người đó bật cười.
“Giang hồ có không ít nam nhân chết vì ả mà chết, hơn nữa chết tâm cam tình nguyện. Ả là một nữ nhân bất phàm, kĩ xảo võ công tuy đạt mức đăng phong tạo cực, nhưng kĩ xảo mỗi mặt lại hơn võ công gấp trăm ngàn lần.” Hồ Lai hơi ngừng lại, giọng nói thấp hẳn, “chỉ cần ả nguyện ý, chịu hợp tác, sẽ khiến bất kỳ nam nhân nào được hưởng thứ lạc thú tiêu hồn không thể mơ thấy. Dù là ai, chỉ cần tiếp xúc với thân thể ả sẽ vĩnh viễn không quên. Trong mắt nam nhân, ả là thánh nữ, cũng là đãng phụ. Bản thân ả có lẽ là kết hợp của cả hai, không ai hiểu ả là nữ nhân thế nào, cũng không không ai hiểu được Nhậm Ngã Sát.”
Trong lầu lập tức lặng ngắt, phảng phất mỗi người đều nín thở.
“Lần này Nhậm Ngã Sát phiền phức rồi.” Một lúc lâu sau mới có người thở dài.
“Mỗi người gặp Tử La Lan phu nhân, đêu dính phải phiền hà, thậm chí phiền hà không nhỏ. Nhậm Ngã Sát đánh bại Thần Đao Cự Nhân, vốn định rửa tay chậu vàng, thoái xuất giang hồ, nhưng bất hạnh là lúc đó y lại gặp Tử La Lan phu nhân. Mị lực và ma lực của thị xưa nay chưa ai chống lại được, nhưng Nhậm Ngã Sát không buồn nhìn đến một lần, tính cuồng vọng và lãnh mạc của y Tử La Lan phu nhân phát ra Giang hồ Truy Sát lệnh, thề diệt được y.”
“Có phải vì y không thèm nhìn thị một lần nên thị quyết giết y?” Người hỏi bất giác tặc lưỡi.
“Lời đồn trên giang hồ như vậy, nhưng lão hủ thấy rằng việc này không thể đơn giản đến thế, tất phải có ẩn tỉnh, nhưng thật ra là gì thì nghĩ mãi không thông. Cao thủ cạm nguyện bán mạng cho Tử La Lan phu nhân đông như mây, dù họ đều chết dưới thanh đao không nhìn thấy được của Nhậm Ngã Sát thì y cũng khó thoát kiếp, nhìn khắp thiên hạ, chỉ sợ không ai chống nổi ả.” Hồ Lai đảo mắt nhìn quanh, thấy chúng nhân chăm chú lắng nghe, liền mỉm cười, đột nhiên đẩy bàn đứng dậy, “hôm nay chỉ đến đây thôi, còn việc Nhậm Ngã Sát có thoát khỏi ma thủ của Tử La Lan phu nhân hay không là việc khác.”
Ngoài cửa Yên Vũ lâu, cùng lời chào mời của hỏa kế mặt rỗ, một người rảo bước vào. Người này chưa lớn tuổi lắm, chừng trên dưới ba mươi, gương mặt lãnh tuấn cương nghị, mục quang sáng rực thần, thần sắc thoáng vẻ tiều tụy. Y bước rất kiên định, rẽ đám đông đến chỗ Hồ Lai, thong thả hỏi: “Bốc Tiên Hồ Lai tiên sinh?”
“Đúng, Các hạ có gì chỉ giáo?” Trong đời, lão từng đi khắp nam bắc, gặp vô số người nhưng chưa từng thấy thanh niên này.
Y không buồn ghé mắt nhìn quanh, căn bản không để ý đến người khác, điềm đạm nói: “Tại hạ muốn thỉnh giáo Hồ tiên sinh một việc.”
“Các hạ là…”
“Hồ tiên sinh có biết Nhậm Ngã Sát hiện tại ở đâu không?”
“Các hạ tìm y? Là bẵng hữu hay địch nhân của y?”
“Bằng hữu!” Người đó đột nhiên mỉm cười, gương mặt lãnh mạc tạo thành mỵ lực khôn tả.
Hồ Lai gật đầu: “Hiện y ở Hoa Sơn.”
“Đa tạ cho biết.” Người đó vẫn mỉm cười, không nói thêm câu nào, quay người bước đi.
Hồ Lai nhìn theo bóng y, mãi đến lúc y bước qua ngạch cửa mới lớn tiếng: “Các hạ định đi lên Hoa Sơn?”
“Đúng vậy”, người đó dừng chân nhưng không ngoái lại.
“Các hạ bất tất đi nữa.” Hồ Lai lắc đầu
Người đó tựa hồ hơi ngẩn ngươi: “Bất tất? Vì sao?”
“Nhậm Ngã Sát đang gặp phiền phức, hơn nữa phiền hà không nhỏ.”
“Tại hạ không sợ phiền hà.”
“Tất cả đã khác rồi, hiện Hoa Sơn trở thành chốn chết chóc, các hạ đến đó chỉ tổ tìm chết.”
“Đã như vậy, tại hạ càng phải đi.” Người đó không nói gì, cũng không quay lại, rảo bước đi ngay.
Hồ Lai ngẩn ra hồi lâu, cười khổ nói: “Người này vì bằng hữu mà không sợ chết, nếu không ngốc cũng là kẻ điên.”
“Y không ngốc cũng chẳng điên.” Giọng nói không cao, mà ôn văn nhĩ nhã, từng lời từng chữ đều rõ.
Hồ Lai quay lại, thấy ngay một người đứng dậy.
“Hồ tiên sinh có biết, ban nãy là ai chăng?” Người đó cười bảo.
Hồ Lai lắc đầu: “Lẽ nào các hạ biết y?”
“Y là Thần Bộ Long Thất tiên sinh.”
“Thần Bộ… Long Thất tiên sinh?” Hồ Lai à một tiếng, lắp bắp.
“Hóa ra Hồ tiên sinh thật sự không biết y, vốn tại hạ định thỉnh giáo tiên sinh vì sao Long Thất đến đây, nhưng hình như tiên sinh không thể đáp được câu hỏi này.”
“Lão hủ nào phải Bốc Tiên thật, càng không thể biết hết mọi việc thiên thượng địa hạ,” Hồ Lai mỉm cười, mục quang đảo một vòng, “thứ cho lão phu mắt kém, các hạ là…”
Người đó điềm đạm: “Tại hạ Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác.”
Quyển 2: Đao Lạnh Đọng Trong Mắt.
Chương 7: Ma Thủ
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
“Ngươi là Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác?” Giọng nói âm âm u u cất lên từ một góc quán tầm thường, “hay, hay lắm, sau cùng ngươi cũng đến.”
Lời còn vương bên tai, một trung niên mặt mũi lạnh lùng, thân hình dong dỏng đứng đó như u linh, trên mình y phát ra sát khí khiến người khác không lạnh mà run.
“Các hạ là Ma Thủ Lữ Phụng Tổ?” Mễ Giác nhíu mày, thầm cười khổ.
“Đúng, ngươi chắc cũng biết vì sao ta đợi ngươi.”
“Ta biết.” Mễ Giác khẽ thở dài, “quyết đấu, lại là quyết đấu. Vì sao quyết đấu cứ kéo dài mãi?”
“Ta không thích nói lắm lời thừa, xuất thủ đi.” Lữ Phụng Tổ lạnh lùng nói.
“Ở đây ư?”
“Chính ở đây.”
“Đây không phải nơi quyết đấu,” Mễ Giác lắc đầu, cười điềm đạm, “chi bằng chúng ta đi nơi khác động thủ.”
“Bất tất.” Lữ Phụng Tổ nhìn quanh, mục quang lẫm lẫm, chấn nhiếp hồn người, “nơi này tại hạ tạm thời mượn dùng, mời các vị di giá.”
Tuy y nói năng khách khí nhưng thần sắc lạnh tanh, thanh âm băng lãnh, chúng nhân đều phẫn hận, cố ý không nghe thấy.
Lữ Phụng Tổ nói một mạch ba lần, chợt gầm vang: “Mau cút hết cho ta.”
Chưa dứt lời, có người mắng: “Ngươi là cái thá gì? Ta khinh.”
“Ta không phải thá gì.” Lữ Phụng Tổ không hề biến sắc, từ từ đến trước mặt người đó trầm giọng, “ngươi có phải thá gì không?”
Người đó hơi biến sắc, đứng phắt dậy cười lạnh: “Ngươi có biết lão tử đây là ai? Ở đây lại cho phép ngươi ngang ngược vậy ư?”
“Ta không cần biết, nhưng ngươi biết ta là ai mà dám nói năng như thế, ta buộc phải bội phục.”
Đang nói, tay Lữ Phụng Tổ đột nhiên máy động, thân thể cao lớn của người đó gục xuống như bùn nhão, mắt trợn trừng, nhãn thân trống rỗng, tựa hồ không hiểu chuyện gì xảy ra – vĩnh viễn không biết, vừa gục xuống, hơi thở và nhịp tim ngừng luôn.
Không ai xác địn được tay y có tiếp xúc với thân thể người đó không, vì bàn tay đó quá nhanh, quá quỷ dị, người đó chưa ngã xuống mà bàn tay đã rút về.
Bàn tay y gầy mảnh, trắng trẻo, móng tay cắt rất gọn gàng, nhìn qua không hề đáng sợ, nhưng mỗi người đều biết, bàn tay ấy trong một sát na thần không hay quỷ không biết giết mười đại hán – là Ma Thủ danh phù kỳ thật.
“Ma” trong lòng mỗi người đều đáng sợ, vì nó quá thần bí quỷ dị, thiên biến vạn hóa, không thể nắm bắt được.
Kỳ thật “ma” không hề tồn tại, chỉ sản sinh trong lúc lòng người sợ hãi. Cuộc sống là thế, thứ càng không tồn tại càng khiến người ta sợ hãi, cũng như bàn tay đẹp đẽ kia, lại là một bàn tay sát nhân.
Trên đời có nhiều người thích đùa cợt nhưng không ai dám mang tính mạng ra đùa. Đám giang hồ quá khách tranh nhau bỏ chạy.
“Có lúc cả ta cũng không khống chế được Ma Thủ của mình, cẩn thận không các ngươi bị ngộ thương.” Lữ Phụng Tổ ghé mắt nhìn Âu Dương Tình và Hạnh bá, lạnh lùng nói.
Hạnh bá mỉm cười: “Ma Thủ xếp thứ tư, quả nhiên danh phù kỳ thật.”
“Ngươi nói sai rồi, Ma Thủ sẽ nhanh chóng biến thành đệ nhất.”
“Hình như các hạ nắm chắc. Có lúc một người không đủ lòng tin tất nhiên không ổn nhưng tự tin quá cũng chẳng hay ho gì, rất dễ mờ mắt. Tự cao tự đại tự say mê chính mình, thật là việc nguy hiểm phi thường.”
“Ta đương nhiên nắm chắc phần thắng.” Lữ Phụng Tổ mục quang chuyển động, nhìn Mễ Giác chằm chằm, “trong lòng ngươi có gút mắc, chính gút mắc dó tạo thành áp lực cho ngươi.”
“Gút mắc của ta là gì?”
“Bằng hữu. Ngươi quá quan tâm đến bằng hữu, không thể rũ bỏ Nhậm Ngã Sát.”
Mễ Giác bật cười, lắc đầu không nói.
“Ngươi cười gì?” Lữ Phụng Tổ trầm giọng.
“Ngươi sai rồi, nhầm lẫn đến mức đáng cười.” Mễ Giác thong thả đáp: “Nhậm Ngã Sát không phải gút mắc của ta, mà là sức mạnh khiến ta càng tự tin, càng mạnh mẽ.”
Lữ Phụng Tổ nhíu mày không nói, hiển nhiên không hiểu.
“Hữu tình, là điều mỗi người không thể thiếu, sẽ khiến người ta có được niềm vui, hưởng thụ hạnh phúc. Đời người nếu không có bằng hữu, cũng như sống thiếu ánh dương quang, thế gian sẽ trở nên phi thường cô độc, tối tăm. Những người đó mới bi ai.”
“Ta không có bằng hữu, cũng không cần hạng người đó, với ta, Ma Thủ mới là tất cả.” Lữ Phụng Tổ nghiến răng, khóe môi trắng nhợt, mục quang lạnh hẳn, trầm giọng, “bạt kiếm.”
Hàn quang lưu động, kiếm cầm trên tay --- người đa tình, kiếm vô tình.
Lữ Phụng Tổ buông song thủ xuống, mục quang nhìn chằm chằm vào mũi kiếm. Trận chiến này vì vinh dự, vì ý riêng tư, tuyệt không thể coi nhẹ. Tuy y rất tin tưởng vào Ma Thủ nhưng không tuyệt đối nắm chắc. Mễ Giác trông có vẻ ôn văn nho nhã, nhưng kiếm pháp không đơn giản, Thiên Sơn kiếm pháp nổi danh giang hồ. Y hít sâu một hơi, sẵn sàng cho quyết đấu.
Mễ Giác thần nhàn khí định, tỏ vẻ thư thái, mục quang không hề rời khỏi hữu thủ của đối phương. Tình cảnh bãn nãy, y nhìn rõ hơn ai hết, trong lúc di động, bàn tay đó điểm đủ mười tám tử huyệt của kẻ xấu số.
“Ma Thủ” là vũ khí, Lữ Phụng Tổ cũng là cao thủ điểm huyệt - - bàn tay đáng sợ, người càng đáng sợ.
Hai người giằng co đúng một khắc, Mễ Giác từ từ giơ kiếm lên, đột nhiên đâm ra. Kiếm quang trong như thu thủy, thành một dòng chảy nhẹ nhàng lướt ra. Nhát kiếm như ảo như mộng.
Mộng chưa tỉnh, Ma Thủ đã động. bàn tay trắng muốt đột nhiên trực tiếp cắt vào kiếm quang --- tay là thịt xương, Ma Thủ lại là thần binh lợi khí.
Mễ Giác hơi biến sắc, kiếm pháp cũng biến. Kiếm rung lên, hàn mang đại thịnh, hóa thành mạn thiên hoa vũ.
Bàn tay trắng muốt khẽ vẩy, không hiểu di chuyển thế nào, lưng chừng không lập tức xuất hiện trăm ngàn bàn tay giống nhau, tất cả đều chộp vào một đạo kiếm quang.
Kiếm quang đột nhiên tan biến, hình bóng bàn tay vẫn tồn tại. Một tiếng quát khe khẽ vang lên, kiếm quang lại dấy lên, như bách hoa đột nhiên nở rộ trong gió xuân, trăm ngàn cánh tay tan biến. Kiếm quang vẫn rạng rỡ, cước bộ của Mễ Giác chợt lùi lại.
“Ma” ở khắp mọi nơi. Mễ Giác tuy không nhìn rõ bàn tay nhưng cảm nhận rõ nó tồn tại, vừa như đang ấn vào ngực y, lại như đang chém vào yết hầu. Y quát lên trầm trầm, cây kiếm đột nhiên hóa thành một đạo điện quang đâm tới, kiếm ảnh trùng trùng, trong sát na công ra ba mươi sáu nhát kiếm.
Lữ Phụng Tổ bất động, chỉ có bàn tay lay động, không ai nhìn rõ tay y làm cách nào xuyên qua kiếm quang, cả Mễ Giác cũng không. Vừa thoát khỏi kiếm ảnh, Ma Thủ thò ngay tới, hữu thủ lắc qua mắt Mễ Giác, một bàn tay khác chộp vào cổ tay cầm kiếm. Đó không phải chiêu thức tinh diệu quá mức, điểm đáng kinh ngạc là bàn tay y. Mễ Giác hiện tại mới minh bạch, hóa ra hữu thủ đối phương chỉ là màn che mắt, Ma Thủ chân chính là cánh tay khác - - tả thủ, động tác của bàn tay này còn nhanh hơn hữu thủ.
Từ lúc Mễ Giác còn nhỏ đã học cách đối phó chiêu thức kiểu này. Y có thể nhắm mắt, trói một tay một chân cũng tránh được chiêu này, nhưng chiêu thức của Lữ Phụng Tổ lại đột nhiên biến đổi, mà không hiểu biến cách nào. Mễ Giác đột nhiên phát hiện tả thủ đối phương đến trước mắt, hữu thủ vốn ở trước mắt lại chộp vào cổ tay cầm kiếm.
Y sững người, từ lúc xuất đạo đến giờ, số cao thủ y chạm trán nhiều hơn kẻ khác gặp một đời, võ công của họ đều đăng phong tạo cực, mỗi chiêu xuất ra đều khiến người khác vỗ bàn khen hay, uy lực đều kinh tâm động phách. Nhưng y chưa từng thấy một chiêu nào đơn giản mà hữu hiệu như của Lữ Phụng Tổ, cơ hồ chiêu này chuẩn bị sẵn để đối phó với y. Hiện tại, y mới hiểu “Ma Thủ” chân chính không phải tả thủ, mà là hữu thủ.
Lữ Phụng Tổ khẽ quát, trán nổi gân xanh, hai tay đẩy mạnh hất văng Mễ Giác. Đầu Mễ Giác sắp đụng vào bức tường đá, gương mặt như cương thi của y hé nụ cười tàn khốc. Một người bị đập nát đầu, óc văng tung tóe không phải cảnh tượng dễ nhìn nhưng với y, lại là niềm vui khôn tả.
Nụ cười đột nhiên biến thành cương ngạnh, thân hình Mễ Giác lăng không như cá giỡn nước, bật ngược lại. Thân pháp này như thể một người biểu diễn động tác được huấn luyện đã lâu, bay múa theo làn gió.
Lữ Phụng Tổ gầm lên điên cuồng, lại xuất thủ --- cả hai tay, lưỡng đạo bạch quang lập tức vút ra như thiểm điện. Ma Thủ thật sự hóa ra không phải tay trái hay tay phải, mà là hai chiếc găng tay – bí mật của Ma Thủ là thế.
“Cô Chu Nhất Trịch, Tỉ Dực Song Phi.” Sát chiêu sau cùng của y là đây, không biết bao nhiêu cao thủ từng chết dưới chiêu này, phảng phất y nhìn thấy cảnh máu chảy, thấy Mễ Giác gục xuống. Nhưng tất cả không xảy ra như tưởng tượng. Kiếm quang dấy lên, bạch quang đột nhiên tan biến, thân hình Mễ Giác lại xoay khẽ, ung dung đáp xuống trước mặt y, nở nụ cười thản nhiên.
Y đột nhiên đứng sững tựa cương thi, mồ hôi trên trán lạnh nhỏ xuống tong tong. Tròng mắt y co lại, rồi giãn ra, y không thấy đối thủ tử vong mà thấy bản thân thất bại – trong tay Mễ Giác, cây kiếm giơ lên, hai chiếc găng tay cùng bị xâu trên mũi kiếm.
Mễ Giác phá giải chiêu đó thế nào? Không ai biết, Lữ Phụng Tổ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mễ Giác từ từ lấy đôi găng tay xuống, đưa tới: “Đây là Ma Thủ?”
Lữ Phụng Tổ hơi ngần ngừn, thở dài rồi đón lấy, ủ rũ đáp: “Đó đúng là Ma Thủ.”
Lữ Phụng Tổ hừ lạnh, không nói gì nữa, đột nhiên quay người bước đi.
“Các hạ định đi?”
“Ta bại rồi, còn mặt mũi nào ở lại?”
Mễ Giác thở dài, trong lòng thầm thở phào --- sau cùng y lại đánh bại thêm một đối thủ.
Lữ Phụng Tổ chợt quay lại, mục quang ngập lãnh mạc cùng tàn khốc: “Sẽ có ngày ngươi thất bại, người khiến ngươi bại không phải là một nam nhân.”
“Tại hạ không hiểu ý các hạ.” Mễ Giác lắc đầu.
“Ngươi đương nhiên biết Tử La Lan phu nhân.” Lữ Phụng Tổ lạnh lùng nói.
“Ta có nghe qua, có lẽ… sắp gặp được thị.”
Lữ Phụng Tổ biến sắc, giọng nói càng lạnh: “Lúc ngươi gặp nàng, ngươi tất đã chết.”
Y không nói gì nữa, rảo bước đi vào gió tuyết, thân ảnh tan vào đám đông.
Mễ Giác ngẩn ra hồi lâu, cười khổ nói: “Tử La Lan, lại là Tử La Lan phu nhân, lẽ nào là một con sói ăn thịt người, nuốt cả xương?”
“Phu nhân không phải sói, cũng không phải người, là cửu thiên tiên tử hạ phàm.” Giọng nói thong thả vọng tới, phiêu phiêu diêu diêu như đến từ địa ngục, lại như đến từ hư không.
“Ai?” Mễ Giác không hề biến sắc, trầm giọng hỏi.
“Các hạ đúng là quý nhân mau quên, tối qua chúng ta còn giao đấu chào hỏi nhau, hôm nay đã quên sạch rồi.” Giọng nói vẫn lãng đãng, không rõ phương hướng, lúc này đã rõ ràng, trong trẻo như tiếng chim oanh, mang theo mị lực mê người.
Mễ Giác lập tức sầm mặt: “Là nữ thích khách? Đã đến rồi, hà tất ẩn ẩn nấp nấp?”
“Ta đến đây rồi, các vị không nhìn thấy, lẽ nào đều mù?” Tiếng cười lạnh cất lên.
Bọn Mễ Giác nhìn về phía tiếng nói, dưới cửa sổ phía đông, không biết từ bao giờ có thêm một người đang đứng.
Người này vận hắc y kình trang, thân thể nhỏ thó cự kỳ hấp dẫn, mặt che một tấm sa đen, chỉ lộ ra mái tóc dài tung bay và đôi mắt sáng rực. Đôi mắt này như ánh sao, ôn nhu tựa thu thủy, thoáng lộ vẻ ưu thương, buồn bã. Nàng ta tùy ý tựa vào song cửa, nhưng khí chất và tư thế đó khiến Âu Dương Tình cũng thầm phục.
Mễ Giác vốn bực dọc, nhưng thấy nàng ta, thậm chí không giận nổi, cười hỏi: “Cô nương tôn tính phương danh?”
“Ta không có tên.” Hắc y thiếu nữ khe khẽ thở dài, “nếu cần một cái tên, cứ gọi Tái Thế Nữ là được.”
“Tái Thế Nữ”? Cái tên cổ quái. Lẽ nào nàng ta cũng như Nhậm Ngã Sát, có một quá khứ nát lòng?
Mễ Giác máy động: “Cô nương khiến tại hạ nhớ đến một bằng hữu…”
Hắc y thiếu nữ lập tức lạnh lùng hỏi: “Nhậm Ngã Sát?”
“Cô nương nhất định có quen y.”
“Ta không quen, nhưng biết hắn, nghe nói hắn không chỉ là sát thủ lãnh khốc, còn là kẻ háo sắc.”
Mễ Giác ngẩn người, lắc đầu phản bác: “Y đúng là sát thủ nhưng tuyệt không phải hạng háo sắc.”
“Không phải? Sư phụ ta nói tức là đúng.” Hắc y thiếu nữ cười lạnh.
“Sư phụ cô nương? Có phải Tử La Lan phu nhân?” Mễ Giác nhíu mày, “bà ta nói gì?”
“Nếu không phải Nhậm Ngã Sát hạ lưu vô sỉ, tham luyến mỹ sắc của sư phụ ta, đâu đến nỗi chịu họa sát thân?”
Mễ Giác đột nhiên bật cười: “Có lúc, những gì nghe thấy không có nghĩa là sự thật.”
“Ta tim sư phụ, người làm việc gì cũng đúng.” Hắc y thiếu nữ đảo mắt nhìn Mễ Giác từ đầu đến chân như để đánh giá rồi cười lạnh, “ngươi là bằng hữu của Nhậm Ngã Sát, chắc cũng không phải người tốt.”
“Cô nương cho rằng y là người xấu?” Mễ Giác bật cười.
“Có người trông như quân tử nhưng trong lòng xấu xa vô cùng, nếu hắn viết chữ ‘xấu xa’ lên mặt, ai nấy đều trốn tránh, còn hại được ai?”
Mễ Giác cười cam chịu, thở dài: “Xem ra bản tính cô nương không xấu, nếu cứ chấp mê bất ngộ đi theo bà ta, sau này e rằng sẽ thành người xấu.”
Hắc y thiếu nữ giận dữ giậm chân, trầm giọng: “Có biết vì sao ngươi còn sống đến giờ không?”
“Vì vận khí của tại hạ rất tốt.”
“Ngươi nhầm rồi, chỉ vì sư phụ ta không muốn ngươi chết thống khoái.” Hắc y thiếu nữ cười lạnh, mục quang lạnh đi, trầm giọng, “kỳ thật ngươi rất đáng chết, ta thật không hiểu vì sao người còn để ngươi sống sót.”
Nàng ta lại nhìn Mễ Giác đầy cay độc, đột nhiên thân hình loáng lên như phi yến, lướt qua cửa sổ, thoáng sau đã không thấy bóng dáng đâu.
Mễ Giác không đuổi theo, đứng sững như đang suy tưởng điều gì.
Âu Dương Tình khẽ thở dài: “Nàng ta cũng là người mang tâm sự.”
Mễ Giác đang suy tư, ầm ừ rồi tiếp tục im lặng.
“Không hiểu sao, tiểu nữ cảm thấy… nàng ta không phải cùng một giuộc với Tử La Lan phu nhân, có lẽ… nàng ta chỉ bị y thị lợi dụng làm công cụ sát nhân.”
Mễ Giác lại ừ một tiếng bình đạm, không nói gì.
Âu Dương Tình ngẩn người: “Mễ đại hiệp…”
“Tại hạ đang nghĩ…sao Long Thất lại đến đây?”
“Việc này quả có kỳ quái.”
“Qua việc Xuyên Đảo Nhị Lang, Vạn Kiếp Trùng Sinh đâu còn là bí mật. Một khi tin này lộ ra sẽ dễ dàng khiến người ta chú ý, nếu còn sơ sót, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.”
Âu Dương Tình gật đầu: “Tất có không ít cao thủ võ lâm nhắm vào vật đó, nếu gặp kẻ như Xuyên Đảo Nhị Lang, không phải hỏng rồi sao?”
“Vì thế, Long Thất không nên xuất hiện ở đây.”
“Y vội vàng đi tìm Nhậm Ngã Sát, lẽ nào… Vạn Kiếp Trùng Sinh lại có chuyện?” Âu Dương Tình nhíu mày.
“Chỉ sợ đúng thế.” Mễ Giác đột nhiên biến sắc, quay lại nói với Hạnh bá, “chúng ta nhất định đuổi kịp Long Thất trước khi đến Hoa Sơn.”
Last edited by Silverwing; 15-06-2009 at 05:06 PM.
Quyển 2: Đao Lạnh Đọng Trong Mắt.
Chương 8: Kiếm Khí Động Hoa Sơn
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Lần này đuổi theo suốt hai ngày một đêm, kỳ quái là Long Thất biến mất như tan vào không khí, càng kỳ quái là dọc đường họ không hề gặp cản trở.
Chưa tới hoàng hôn, Hoa Sơn đã hiện ra trong tầm mắt. Hoa Sơn có danh xưng Tây Nhạc, là một trong Ngũ Nhạc, bắc giáp sông Vị, nam tiếp Tần Lĩnh, án ngữ vùng trọng yếu của Trung Quốc cổ đại – là cửa từ Trường An Quan Trung được xưng tụng “thiên phủ chi quốc” ra khỏi Trung Nguyên. Cái tên Hoa Sơn có nhiều nguồn gốc, dựa vào hình dáng núi tựa đóa hoa sen mà Thủy Kinh Chú viết “nhìn xa như đóa hoa”, từ đó mới có tên này.
Theo Sơn Hải Kinh: “Núi Thái Hoa chia thành bốn phương, cao nhất có năm ngọn, rộng chừng mười dặm.” Hoa Sơn có năm đỉnh, Triều Dương (đông phong), Lạc Nhạn (nam phong), Liên Hoa (tây phong), Ngũ Vân (bắc phong), Ngọc Nữ (trung phong). Ba mặt đông nam tây đều là vách đá cheo leo, duy nhất đỉnh phía bắc nghiêng chéo xuống thành đường lên, vì thế mới có câu rằng “từ cổ lên Hoa Sơn chỉ có một con đường.”
“Nhậm Ngã Sát, huynh đệ có bình yên không?” Càng đến gần Hoa Sơn, tim Mễ Giác và Âu Dương Tình càng đập nhanh.
Xe ngựa lao nhanh, thoáng chốc đã đến chân Hoa Sơn. Tim Mễ Giác cùng Âu Dương Tình đập kịch liệt, nhìn nhau nhưng không ai muốn phá tan trầm mặc, cơ hồ hễ mở miệng, hy vọng sẽ tan vào không khí.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Hạnh bá nói: “Mễ đại hiệp, xuống xe thôi. Hình như có người đến làm phiền chúng ta, đành bỏ xe đi bộ vậy.”
Thật ra xe ngựa không còn đường đi nữa, từ cổ lên Hoa Sơn chỉ có một con đường, dù là thần câu cũng không thể kéo theo thùng xe bay vút lên.
Mễ Giác và Âu Dương Tình từ từ bước xuống, chỉ thấy lưỡng lão lưỡng thiếu bày sẵn đội ngũ, gió tuyết đọng đầy áo, hiển nhiên đợi đã lâu.
“Tại hạ Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác…” Mễ Giác nhíu mày, vòng tay cười. Hiện tại tới Hoa Sơn rồi, sắp gặp lại Nhậm Ngã Sát, y không muốn phiền hà, dù bốn người này là địch hay bạn cũng không thể đắc tội được.
“Lão phu đã biết túc hạ là Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác…” Lão giả bên phải hừ lạnh, thân hình lão cáo lớn, mục quang lẫm lẫm, thần tình không giận mà oai, thoáng có khí thế nhiếp nhân.
Chưa dứt lời, lão giả bên trái cũng lên tiếng: “Không ngờ Mễ đại hiệp đến nhanh hơn dự định, bọn lão phu không đợi uổng rồi.”
Mễ Giác mỉm cười không nói gì.
“Lão phu họ kép Tả Khâu, tên chỉ có một chữ Quyền.” Lão giả bên trái mặt mũi hiền hòa, nụ cười hiển hiện.
“Có phải Cấp Công Hiếu Nghĩa Tả Khâu đại hiệp? Thất kính, thất kính!” Mễ Giác lập tức vòng tay.
“Cái gì mà Cấp Công Hiếu Nghĩa rồi ‘đại hiệp’, đều là do bằng hữu giang hồ đặt ra, lão phu hổ thẹn không dám nhận, không dám nhận.” Tả Khâu Quyền lại mỉm cười, tuy nói năng khiêm tốn nhưng sắc mặt lộ vẻ đắc ý, như thể “đương nhiên là thế.”
“Nghe nói Tả Khâu đại hiệp là người nhiệt hành, Cấp Công Hiếu Nghĩa, luôn nghĩ cho người khác trước, dù hai sườn cắm đao cũng sẵn sàng dẹp yên bất bình, nào phải lời đồn vô căn cứ?”
Tả Khâu Quyền cười ha hả: “Lão phu giới thiếu mấy vị bằng hữu này trước.”
“Chỉ sợ mấy vị bằng hữu này lúc nào cũng muốn lấy mạng tại hạ.” Mễ Giác ung dung đáp.
Tả Khâu Quyền như thể không nghe thấy, không hề biến sắc, chỉ vào lão giả cao lớn: “Vị này là huynh đệ kết bái của lão phu, Lãnh Diện Tu La Dương Trường An, tuy tính khí lỗ mãng nhưng con người không tệ.”
“Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng!” Mễ Giác lại ôm quyền, nhưng vẻ mặt thản nhiên, nào có ý “cửu ngưỡng”.
Tả Khâu Quyền chỉ vào hai thanh niên mặt mũi kiêu ngạo, cười bảo: “Vị này là Sơn Tây Đại Đồng Du Tứ Hải Du thiếu hiệp, còn vị này là Lĩnh Nam Tiêu Chấn Khởi Tiêu thiếu hiệp.”
Mễ Giác lại văn hoa mấy câu, máy nhíu chặt, lòng thầm tính: “Bốn người này ở bốn nơi mà giờ tụ lại, chắc rằng lai giả bất thiện, là địch nhân chứ không phải bạn hữu. Lẽ nào đều là thủ hạ dưới váy của Tử La Lan phu nhân?”
Vừa máy động tâm niệm, Tả Khâu Quyền đột nhiên tắt cười, trầm giọng: “Các hạ có biết bọn lão phu chờ bao lâu rồi không?”
“Tại hạ tự hỏi chưa từng có việt gì khuất tất, sao phải phiền Tả Khâu đại hiệp…”
“Ngươi tự hỏi lòng mình không thẹn. Chưa chắc đâu.” Tả Khâu Quyền sầm mặt, lạnh lùng nói: “Nhậm Ngã Sát có phải bằng hữu của ngươi không?”
“Đúng.”
“Việc đó ngươi giải thích thế nào?”
“Tại hạ chỉ hận gặp y quá muộn, cần gì giải thích?” Mễ Giác cười bảo, “Lẽ nào tại hạ kết giao với ai cũng cần phải thương lượng với Tả Khâu đại hiệp?”
Tả Khâu Quyền xanh mặt, lạnh giọng: “Hóa ra ngươi thay đổi rồi. Thân là nhất đại đại hiệp, không vì võ lâm trừ hại thì chớ, còn đi hạ mình kết giao với hắn, không phải sẽ khiến võ lâm công phẫn ư?”
“Sát thủ thì sao? Đại hiệp thì thế nào? Bằng hữu không chia sang hèn, nào luận xuất thân.”
“Người khác không sao, chỉ mình Nhậm Ngã Sát là không được. Loại tiểu nhân vô sỉ, hạ lưu hiếu sắc như hắn, ai cũng phải tru diệt.”
Mễ Giác biến sắc, chưa kịp nói thì Âu Dương Tình cười lạnh: “Chân tiểu nhân so với ngụy quân tử mồm mép đầy nhân nghĩa nhưng bụng toàn đao kiếm còn khả ái hơn. Ít nhất tiểu nhân cũng không mượn danh hiệp nghĩa, mượn công làm việc tư, thực hiện những việc không thể cho người khác biết.”
Tả Khâu Quyền lại biến sắc, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tả Khâu đại hiệp là Cấp Công Hiếu Nghĩa, dù nói đen thành trắng, nói xấu thành tốt, ai mà chẳng tin.”
“Cô nói thế là ý gì?” Tả Khâu Quyền trầm giọng.
“Tiểu nữ đang muốn nghe xem Nhậm Ngã Sát hạ lưu vô sỉ thế nào.”
Du Tứ Hải đột nhiên ho khẽ: “Nếu cô nương muốn biết, tại hạ có thể thuật lại.”
Âu Dương Tình đảo mắt: “Xin cứ nói.”
“Tối mùng ba, Tử La Lan phu nhân và mấy vị bằng hữu ngâm thơ thưởng tuyết, Nhậm Ngã Sát thấy sắc động lòng, đầu tiên trêu ghẹo rồi buông lời hoa nguyệt, còn xuất thủ đả thương người, nếu không nhờ mấy vị bằng hữu liều chết, Lan phu nhân tất nhiên khó thoát ma trảo.”
“Chả lẽ các hạ là một trong mấy vị bằng hữu? Bằng không sao lại biết rõ thế?”
Sắc mặt Du Tứ Hải liên tục tháy đổi, lúc đỏ lúc trắng, trầm giọng: “Tại hạ chưa từng nói dối nữ nhân.”
“Các vị có quan hệ gì với Tử La Lan phu nhân?”
Mục quang Du Tứ Hải lóe lên, lái sang chuyện khác: “Tả Khâu đại hiệp nghe chuyện liền nổi giận, chủ động mời các bằng hữu đi đòi công đạo cho Tử La Lan phu nhân thảo.”
“Các vị muốn đòi công đạo, sao không trực tiếp tìm Nhậm Ngã Sát, chặn đường bọn tiểu nữ làm gì?”
“Chúng ta trấn giữ ở đây để ngăn các ngươi lên Hoa Sơn tìm Nhậm Ngã Sát.” Tả Khâu Quyền đột nhiên lớn tiếng, mục quang nhìn sang Mễ Giác, “nghe nói Thiên Sơn kiếm pháp quán tuyệt thiên hạ, lão phu vốn có ý thử một phen, nhân cơ hội này chúng ta so kiếm.”
Mễ Giác trầm ngâm: “Giả như tại hạ may mắn thắng được một chiêu nửa thức, Tả Khâu đại hiệp có thể đồng ý một việc chăng?”
“Lão phu chỉ đáp ứng chuyện không ngăn các ngươi lên núi.” Tả Khâu Quyền lạnh lùng nói.
Mễ Giác mỉm cười: “Tại hạ vốn có ý đó.”
Tả Khâu Quyền sầm mặt, trầm giọng: “Nếu ngươi bại, phải theo lão phu.”
Tròng mắt Mễ Giác co lại, từ từ đáp: “Được.”
Hoàng hôn, tuyết tung bay, mặt đất thê lương, bầu không khí nặng nề khiến người ta nghẹt thở.
Tả Khâu Quyền tuy hơn hoa giáp nhưng thân thể thẳng thớm, mắt phát ra ánh nóng bỏng, phảng phất chưa hề biết tới tuổi thanh xuân đã qua. Kiếm của lão cầm trên tay, giơ ngang ngực, cây kiếm như con ngựa già trong chuồng đã lâu, toàn sút cương lao đi.
Mễ Giác tuốt kiếm ra, mục quang nhìn xuống, chăm chắm quan sát mũi kiếm của lão.
Phong tuyết phiêu diêu, đột nhiên dấy lên hai đạo kiếm quang như xuân vũ phi hoa.
Kiếm quang lóe lên rồi tan, hai người hợp lại rồi tách.
“Một chiêu này là Kinh Đào Hải Lãng.” Tả Khâu Quyền trầm giọng. Lão nói tám chữ nhưng xuất ra mười tám nhát kiếm, kiếm quang sáng rực, kình phõng ràn rạt, lăng lệ uy mãnh, quả thật như nước triều dâng lên.
Mễ Giác lập tức cảm thấy một dòng khí hùng hậu tràn tới, phảng phất muốn nuốt chửng đất trời. Y không dám ngần ngừ, cây kiếm trong tay khẽ đẩy tới, đâm ra như thiểm điện, nhát kiếm này tuy bình đạm nhưng uy lực không hề kém hơn nhát kiếm của Tả Khâu Quyền. Tuy là một nhát kiếm nhưng đương nhiên là tinh hoa của kiếm thuật.
Kiếm quang mờ mờ lập tức xuyên vào sóng kiếm, như độc xà mổ vào cổ tay Tả Khâu Quyền.
Tả Khâu Quyền trầm cổ tay, kiếm hóa cầu vồng, bao lấy từng bông hoa tuyết, thoáng chốc công ra mười tám nhát kiếm. Nụ cười trên mặt Mễ Giác chưa tan đi, kiếm vẫn đâm tới khe khẽ, Tả Khâu Quyền lập tức phát giác cả mười tám nhát kiếm đều vô dụng, khác nào thiên quân vạn mã gặp phải tường đồng vách sắt.
Đột nhiên, kiếm quang đại thịnh. Mễ Giác lắc cổ tay, đâm ra ba mươi sáu kiếm, kiếm quang như gió như mưa, phong tỏa đường lui của lão.
Tả Khâu Quyền biến hẳn sắc mặt, gầm lên điên cuồng, vận kiếm như gió, dấy lên một dải hàn quang, định phá lưới thoát ra. “Choang choang”, kiếm trong tay lão đột nheien gãy đôi, “phập” đoạn kiếm cắm vào mặt tuyết.
Cùng lúc, lão cảm giác trên đầu mát lạnh, mái tóc tung ra trong gió, liên tục phiêu phiêu đãng đãng giữa không trung.
Kiếm quang lại lóe sáng, Mễ Giác tra kiếm vào vỏ, trên mặt vẫn nở nụ cười thong dong.
Tả Khâu Quyền mặt mày xám xịt, loạng choạng lùi lại hai bước, ủ rũ thốt: “Hảo kiếm pháp, lão phu nhận thua.”
Lão là kẻ nhấc lên được đặt xuống được, thất bại tuy là đả kích không nhỏ nhưng từ miệng lão nói ra hoàn toàn không miễn cưỡng.
Mễ Giác tắt cưởi, nghiêm sắc mặt nói: “Thừa nhượng!”
“Thiên Sơn kiếm pháp quả nhiên tuyệt diệu, hôm nay lão phu được đại khai nhãn giới.” Tả Khâu Quyền cười khổ nói.
Mễ Giác ôm quyền: “Tả Khâu đại hiệp quá khiêm nhượng, kỳ thật tại hạ thắng may mắn, toàn dự vào binh khí, nếu luận về chân công phu, tuyệt không phải đối thủ của đại hiệp.”
Mục quang Tả Khâu Quyền lóe lên, gương mặt già nua thoáng hòa hoãn, khẽ thở dài: “Thắng làm vua thua làm giặc, con đường lên Hoa Sơn, tùy ý các hạ.”
Mễ Giác lại ôm quyền: “Đa tạ thành toàn.”
Tả Khâu Quyền đột nhiên mỉm cười: “Bất tất cảm tạ, có lẽ lúc tìm thấy Nhậm Ngã Sát, các hạ chỉ thấy một thi thể.”
Mễ Giác hơi biến sắc: “Tả Khâu đại hiệp có ý gì?”
“Một thời thần trước có ít nhất hai mươi cao thủ võ lâm lên núi truy sát Nhậm Ngã Sát, dưới vòng vây đó, chỉ sợ không ai may mắn thoát thân được.” Tả Khâu Quyền lại mỉm cười lãnh khốc, “ngươi tuy qua được cửa của lão phu nhưng chưa chắc thuận lợi thượng sơn, giúp Nhậm Ngã Sát chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.”
Mễ Giác trầm hẳn xuống: “Hóa ra các vị đã an bài rồi, dù tại hạ đến được Hoa Sơn, cũng không gặp nổi Nhậm Ngã Sát.”
“Lão phu thuận tiện nhắc nhở, Giang Thượng Phi đang đợi quyết đấu với các hạ…”
Lời lão chưa dứt, Mễ Giác đã lao đi, thoáng chốc hóa thành một làn khói mỏng trong hoàng hôn, theo gió bay xa…
Hoàng hôn vốn rất đẹp, nhưng với Tả Khâu Quyền, khoảnh khắc này càng mỹ lệ. Vì bằng hữu không tiếc thân mình, dù lên núi đao biển lửa cũng không do dự. Vì sao trên đời lại có những người như thế?
“Có lẽ huynh sai rồi, lỡ một bước thành thiên cổ hận.” Tả Khâu Quyền nhìn theo hướng Mễ Giác khuất bóng, trong lòng tâm tư xoay chuyển, chợt khe khẽ thở dài. Lão muốn quay đầu nhưng không phải vì bằng hữu. Người ta khó lòng không sai lầm, nhưng không thể sa chân, có những nỗi hối hận vĩnh viễn không sửa chữa được. Trán lão chợt toát mồ hôi lạnh.
Lãnh Diện Tu La Dương Trường An cau mặt, mục quang nghiêm lại, kề vào tai lão khẽ nói: “Đại ca, chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, quay về khó lòng tránh khỏi cái chết, thủ đoạn của Lan phu nhân thì huynh cũng biết, hiện tại nên thế nào? Lẽ nào cứ trơ mắt đợi chết?”
Tả Khâu Quyền rùng mình, sắc mặt thê thảm: “Không thể tiến, cũng không thể lùi, có lẽ…”
Dương Trường An biến sắc, “đại ca…”
“Nhị đệ, chúng ta quen nhau mấy chục năm, chỉ sợ duyên phận đến đây là đứt.” Tả Khâu Quyền thở dài, liếc nhìn Du Tứ Hải và Tiêu Chấn Khởi nhưng sắc mặt cả hai nhợt nhạt, hiển nhiên không có chủ ý.
“Đại ca, đệ có chủ ý.” Dương Trường An nghiến răng, “hai người đó nhất định là bằng hữu của Nhậm Ngã Sát, chỉ cần chúng ta bắt lấy, may ra còn sinh cơ.”
Tả Khâu Quyền trầm ngâm: “Đệ muốn nói… bắt chúng về, coi như có cái ăn nói với Lan phu nhân?”
“Đó là lựa chọn sau cùng.” Dương Trường An gật đầu.
Tả Khâu Quyền nhíu mày, ngần ngừ, chợt nghe Âu Dương Tình cất tiếng: “Hạnh bá, tiền bối có nghe đến câu ‘chó cùng dứt dậu’ không?”
Hạnh bá mỉm cười: “Tiểu lão nhi sống đến tuổi này, có gì còn chưa nghe qua?”
“Vậy tiền bối gặp loại người đó chưa?”
“Thấy nhiều rồi, cô nương không nên để chó cùng cắn phải.”
“Tiểu nữ tử tay không tấc sắt, không thể đánh chó, xem ra khó thoát kiếp này.” Âu Dương Tình cố ý lắc đầu thở dài.
Hạnh bá cũng cố ý thở dài: “Chỉ sợ tiểu lão nhi cũng phải chịu tai ương.”
Âu Dương Tình lại mỉm cười: “Chưa chắc, còn may đấy không phải chó điên, chỉ là loại chó rất biết nghe lời.”
Hạnh bá trừng mắt: “Chó biết nghe lời? Hay thật.”
“Chúng không nhưng không thú vị, còn đáng thương nữa.” Âu Dương Tình lắc đầu.
Hạnh bá cũng lắc đầu: “Đáng thương? Tiểu lão nhi không hiểu.”
“Chúng không đuổi theo, cũng không cắn người, chỉ cần cho chúng một chút thương hại, chưa biết chừng chúng sẽ vẫy đuôi cầu tình, không phải như thế đáng thương lắm sao?” Âu Dương Tình thở dài, “kỳ thật có lúc người ta không khác gì chó, bất quá chó may mắn hơn người nhiều, chí ít cũng có thể bỏ chạy rông, còn người dẫu chạy hay không cũng đều như nhau.”
“Làm người không bằng loài chó, sống còn ý nghĩa gì?”
Hai người một xướng một họa hết sức ăn rơ, bốn người bọn Tả Khâu Quyền giận cành hông, đều cắn chặt môi, tuyệt không dám lên tiếng.
“Vì thế người đáng sợ hơn chó nhiều, chó cùng sẽ dứt dậu, sẽ không cắn người loạn xạ.”
“Ờ, có lúc người ta như con sói giả bộ chăm sóc dê, rõ ràng biết làm một số việc là khuất tất mà vẫn mạnh mồm vì võ lâm chính nghĩa.”
Mấy tiếng gầm vang, bốn người bọn Tả Khâu Quyền không nhịn được, cùng phi thân lao tới.
oOo
Phi tuyết phơi phới, một người đang đứng thẳng thớm, cạnh y căm một cây trường thương. thương dài một trước sáu thước bảy tấc, nặng bảy mươi ba cân, tên là Câu Hồn - - Câu Hồn Thương Giang Thượng Phi.
Giang Thượng Phi cao sáu thước bảy tấc, nặng chín mươi tám cân, chỉ có đại hán cao lớn như y mới đủ lực khí sử dụng binh khí nặng như thế. Thân thể y cũng như cây thương, đứng thẳng kiên định.
Đợi chờ không phải là việc dễ chịu, nhất là đợi quyết đấu. Quyết đấu không hề đáng sợ, đáng sợ là lúc chờ quyết đấu. Hiện tại, người y đợi chưa đến, nhưng nhãn thần y kiên định đến chắc nịch, người đó nhất định sẽ đến.
Không hiểu bao lâu sau, Giang Thượng Phi đột nhiên mỉm cười vô thanh, sau cùng cũng thấy Mễ Giác. Mễ Giác tựa một sợi lông ngỗng nhẹ nhàng ngược gió bay tới, nhanh chóng đến trước mặt y.
Thấy Mễ Giác, nụ cười của y liền tan biến, thở phào như trút được gánh nặng, nắm chạt cán thương, hoa tuyết tung bay, lạnh lùng thốt: “Ta biết ngươi nhất định tới.”
“Tại hạ biết các hạ nhất định đợi mình ở đây.” Mễ Giác cười khổ nói.
“Đả bại ta, ngươi sẽ thấy được Nhậm Ngã Sát.”
“Nếu tại hạ bại, lẽ nào không thể gặp được y?”
“Không thể, người bại dưới thương của ta chỉ có một kết quả. Dưới thương của ta xưa nay chưa từng có ai sống sót.”
“Các hạ quyết đấu với người ta, chả lẽ luôn lấy sinh tử quyết định thắng phụ?”
“Đúng, nếu ngươi không muốn chết, chỉ còn cách giết ta.”
“Tại hạ không thích giết người.” Mễ Giác lắc đầu.
“Vậy….chỉ còn cách đợi kẻ khác đến người ngươi.”
“Không còn lựa chọn nào khác ư?”
“Không.”
Mễ Giác liếc Câu Hồn Thương: “Hảo thương.”
Giang Thượng Phi cũng liếc Vô Tình Đoạn Trường Kiếm: “Hảo kiếm.”
Mễ Giác từ từ bạt kiếm, quyết định xuất thủ. Giang Thượng Phi có thể chờ, còn y thì không, chần chừ một khắc, Nhậm Ngã Sát thêm một phần nguy hiểm.
oOo
Kiếm quang lóe lên, ba thanh trường kiếm, một cây đoạn kiếm, lấp lánh ánh sáng yêu dị trong hoàng hôn, định nuốt chửng Âu Dương Tình.
Nàng mỉm cười bất động, cả khóe mắt cũng không thèm liếc. Bốn người bọn Khâu Quyền mắt như độc xà, lộ ra hung quang tàn khốc, dù không biết thiếu nữ che mặt này lai lịch thế nào, nhưng không dám khinh địch.
Tả Khâu Quyền và Dương Trường An tương giao mấy chục năm, sáng vai tác chiến không dưới ba trăm trận, gần như tạo thành ước định ngầm, cộng thêm hai trợ thủ trẻ tuổi Du Tứ Hải cùng Tiêu Chấn Khởi, nếu không bắt được Âu Dương Tình, quả thật họ đã sống thừa. Nhưng sự việc tiếp theo mới đáng kinh ngạc.
Cùng lúc, Âu Dương Tình đột nhiên hành động, thân thể khẽ chuyển, phảng phất chiếc lá trong gió, lại như hồ điệp uốn mình, ưu mỹ mà linh động.
Trong ánh hoàng hôn, một đạo quang ảnh lướt qua, Âu Dương Tình đột nhiên tan biến.
“Phập, phập, phập, phập” tiếng lợi khí đâm vào cơ ngục vang lên. Kiếm của Tả Khâu Quyền đâm vào vai trái Dương Trường An, kiếm của họ Dương đâm vào vai trái Tiêu Chấn Khởi, kiếm của họ Tiêu đâm vào vai trái Du Tứ Hải còn kiếm của Du Tứ Hải lại đâm vào vai trái Tả Khâu Quyền. Cả bốn vây thành một vòng, cơn đau chưa nổi lên, máu đã nhỏ xuống.
Sắc mặt cả bốn méo mó vì đau đơn, nhãn thần ngập hoài nghi, hoảng sợ. Không ai hiểu chuện gì xảy ra, tất cả đều quái dị đến không tin nổi.
Đó là võ công gì? Nữ hài này là ai?
Last edited by Silverwing; 15-06-2009 at 05:07 PM.
Trường Giang quanh co, nhất là dòng Kinh Giang, xưng là “cửu khúc hồi trường”. Ở chỗ này tốc độ dòng chảy chậm rãi, bùn đất đọng đầy, lúc chảy xiết chỗ nào cũng tạo thành điểm nguy hiểm. “Vạn lí Trường Giang, hiểm tại Kinh giang” vì thế mà có.
Trường Giang bang là bang phái trứ danh nhất Trường Giang lưu vực đầy hải đạo, bang chủ Thủy Vô Lãng cao bảy thước chín tấc, một thân gân đồng xương sắt Thập tam thái bảo hoành luyện, ngoại môn công phu cao cường hiếm người trong thiên hạ sánh được. Thủy Vô Lãng tính tình hung tàn bá đạo, chỉ thích ăn tạp, mọi thuyền bè trong vùng quản hạt, vô luận là quan thuyền hay thương thuyền đều phải nộp “tiền mãi lộ”, nếu kháng cự tất nhẹ cũng bị cướp tiền cướp sắc, nặng thì sát nhân hủy thuyền; ban đầu thường xử trí “nhẹ”, gặp kẻ không hiểu thời thế mới há hoác chiếc mồm sư tử, bức chủ thuyền hận cha mẹ sao lại sinh mình ra cõi đời.
Sáng sớm mùa thu năm đó, ánh dương quang diễm lệ chiếu qua song cửa đẹp đẽ trong ngạo phòng của Thủy Vô Lãng. Hắn đang hưởng thụ bữa sáng thịnh soạn – hắn thích ăn cá sống, hàu tươi, đó là tập quán hình thành qua nhiều năm tung hoành Trường Giang, những thức ăn đó khiến hắn tinh lực sung mãn.
Hắn ăn xong bánh bột bọc hàu sống, quay người bước đến chiếc giường rộng rãi, êm ái, phi thường hoa lệ, trên đó có một thiếu phụ lõa thể đang nằm co người. Nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn, cặp đùi mềm mại, thân thể hắn đột nhiên dấy lên dục vọng. Nhưng lập tức dục vọng được thay bằng khát vọng. Hắn bắt được tin tuyệt đối chuẩn xác rằng ba ngày sau sẽ có một đội quan thuyền vận chuyển tám mươi vạn lạng vàng đi qua địa vực hắn quản hạt.
Dù rằng tài phú của hắn dù đúc thành ngói lợp cũng chất như núi mà hắn vẫn không thỏa mãn. Nhu cầu kim tiền của hắn là vô tận. So với nữ nhân, kim tiền khả ái hơn nhiều. Hắn vỗn cho rằng không thể tin cẩn được ai, nhất là nữ nhân, họ có thể bán đứng tất cả, người thân cũng như vật sở hữu, nhưng kim tiền quả mua được tất thảy trên đời.
Ba ngày sau, quan thuyền chất đầy hoàng kim quả nhiên đi ngang. Thủy Vô Lãng đã chuẩn bị sẵn sàng, bày ra thiên la địa võng, những tưởng số hoàng kim là vật trong túi thì từ xa đột nhiên xuất hiện rất nhiều lá thuyền lướt sóng lao tới, mấy trăm hắc y nhân bịt mặt như thần binh từ trên trời rơi xuống, giao chiến với thủ hạ của hắn. Trường Giang bang tuy tung hoành Trường Giang mười mấy năm, cao thủ trong bang như mây nhưng những người bịt mặt đó đều thân thủ cao cường, không bao lâu, Trường Giang bang bị đánh không còn manh giáp.
Thủy Vô Lãng tận mắt thấy cảnh binh bại như núi đổ, biết đại thế đã mất, định lặn xuống nước trốn đi, không ngờ một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện, chỉ dựa vào đôi nhục chưởng trắng muốt, mảnh mai mà chế trụ hắn trong vòng mười chiêu.
Hắn vừa giận vừa sợ, há miệng phun máu liên tục, trước lúc chết chỉ kịp hỏi: “Các ngươi là ai?”
Người bịt mặt hơi ngần ngừ rồi từ tốn nói ra ba chữ: “Thanh Y Lâu.”
Thanh Y Lâu? Thanh Y Lâu… Đến lúc chết, Thủy Vô Lãng vẫn không biết lai lịch người bịt mặt từ đâu.
Từ đó Trường Giang bang trừ danh khỏi giang hồ, tổ chức thần bí Thanh Y Lâu lại bừng nở như đóa hoa trong đêm, chỉ sau một đêm mà nổi danh thiên hạ.
Ánh mắt Âu Dương Tình bình tĩnh như nước, mỉm cười: “Muội rất thích nghe kể chuyện này, vốn rất hay mà, vì sao huynh không kể tiếp?”
“Lần đầu tiên cô nghe đến chuyện này?” Nhậm Ngã Sát trầm giọng.
Âu Dương Tình lại mỉm cười, không đáp.
“Câu chuyện thứ hai liên quan đến Thanh Y Lâu, nhất định Âu Dương cô nương đã nghe, vì nó xảy ra tại Kim Lăng.” Mễ Giác ho khẽ, hắng giọng kể, “không lâu sau khi Trường Giang bang diệt vong, Thái Bình tiêu cục trong Kim Lăng thành bảo tiêu một chuyến, lúc đi qua Hàng Châu bị một toán nhân mã cướp tiêu, tổng tiêu đầu Dương Đại Lực cũng trọng thương.”
Âu Dương Tình gật đầu: “Thái Bình tiêu cục sáng nghiệp nhiều năm, là tiêu cục đáng tin nhất Kim Lăng. Nghe nói lần đó món hàng họ nhận giá trị không dưới trăm vạn lạng bạc trắng, chủ thuê bảo tiêu nổi giận, gần như đập bể chiêu bài của họ.”
“Dương Đại Lực bảo tiêu nhiều năm, cũng có đôi chút tích cóp, nhưng món hàng lớn như thế, dù khuynh gia bại sản cũng không moi đâu ra, đành cầu khẩn quan phủ, có điều quan phủ điều tra suốt ba ngày đêm cũng vô dụng. Dương Đại Lực tuyệt vọng cực độ thì tiêu ngân lại trở về như kì tích. Sáng sớm hôm đó, lão mới tỉnh dậy thì thấy trong phòng có thêm mười chiếc rương, chính thị số tiêu ngân bị cướp.”
Âu Dương Tình cười nhẹ: “Việc đó thần bí thật, trừ thần tiên pháp lực cao cường trong truyền thuyết ra, chỉ e không ai làm nổi.”
Mễ Giác thong thả tiếp lời: “Thanh Y Lâu đích xác là thần tiên trong mắt người dân, thần bí lại phiêu diêu, đến hay đi đều không có dấu tích gì.”
“Việc đó cũng do Thanh Y Lâu làm?”
“Những việc Thanh Y Lâu thực hiện đâu chỉ có vậy. Một năm trước, tại hạ vừa đến đáo Kim Lăng đã nghe đồn trong thành mới xảy ra một việc vô cùng kỳ quái. Số là mọi nam nữ nhi đồng từ năm đến tám tuổi ở Kim Lăng chỉ trong một đêm gần như mất tích một cách thần bất tri quỷ bất giác. Bao năm nay, Kim Lăng thành yên bình, đột nhiên phát sinh việc như thế khiến quan phủ lo mất ăn mất ngủ, dốc hết khả năng điều tra, tuy vậy tìm kiếm nhiều ngày mà mọi nỗ lực đều công cốc. Nhưng tối ngày thứ tư, trước nha môn huyện thái gia vang lên tiếng nhi đồng khóc, bao nhiêu đứa trẻ thất tung cùng trở về. Thật ra là chuyện gì? Vì sao số hài tử đó lại về được? Qua dò hỏi, dỗ dành, đám hài tử vẫn không thể kể lại rõ ràng, chỉ nói là một nhóm tỷ tỷ đưa chúng từ một nơi rất xa về. Hôm sau, có người phát hiện tại một ngọn núi cách Kim Lăng thành hai trăm tám mươi dặm, máu chảy thành sông, thây chất như núi. Hóa ra những kẻ đó đều là cường đạo, bắt cóc bọn trẻ hòng bán ra hải ngoại kiếm tiền.”
Nhậm Ngã Sát mỉm cười: “Đương nhiên chúng bị Thanh Y Lâu giết.”
“Chuyện về Thanh Y Lâu đâu chỉ thế, nói một ngày đêm cũng chưa hết, nhưng tên giang hồ đến giờ vẫn không ai biết tổng đà tổ chức thần bí này ở đâu, càng không ai biết chân diện mục của Thanh Y Lâu lâu chủ.”
“Việc Thanh Y Lâu lâu chủ là một nữ nhân trẻ tuổi không còn là bí mật nữa.” Nhậm Ngã Sát liếc nàng: “Có lẽ… nàng ta ở ngay cạnh chúng ta.”
Mễ Giác cũng nhìn nàng, rồi cười bảo: “Tiểu huynh đệ bảo nàng ta là ai?”
Nhậm Ngã Sát từ từ thốt lên: “Nàng ta là Âu Dương Tình.”
Thanh Y Lâu lâu chủ lại là Âu Dương Tình? Mễ Giác vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, hình như không hề bất ngờm y hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Nhậm Ngã Sát. Âu Dương Tình tuy là một cô gái không hề có vẻ gì thân hoài tuyệt kĩ nhưng ai ngờ ngón tay nõn nà như búp măng xuân kia lại dễ dàng bẻ gãy mũi kiếm đúc từ thép luyện. Thanh Y Lâu là bang phái giang hồ, Thiên Nhai Hải Các là nơi buôn bán, tựa hồ cả hai không liên quan đến nhau, nhưng cùng có thành viên toàn là nữ nhân, đó là xảo hợp? Hay là tất nhiên?
“Muội?” Âu Dương Tình cũng không hề kinh ngạc, thản nhiên hỏi.
“Là cô.” Nhậm Ngã Sát ngưng thị vào mắt nàng.
Âu Dương Tình không tránh ánh mắt gã, mỉm cười hỏi: “Huynh thấy giống lắm ư?”
“Cô cho rằng ta chỉ đoán thôi sao?” Ánh mắt gã sáng rực, tựa hồ muốn tìm ra đôi chút bí mật từ ánh mắt nàng.
“Huynh có chứng cứ?” Nàng đảo mắt, làn thu thủy gần như làm tim gã tan chảy.
“Cô còn muốn dối ta? Đến lúc nào cô mới nói thật?” Nhậm Ngã Sát thở dài.
Âu Dương Tình chợt sững người, im lặng.
“Ta thấy… bức tranh trong phòng cô là chứng cớ.”
“Tranh? Tranh vẽ gì?” Mễ Giác hỏi.
“Bức tranh đó vẽ một thanh y nữ tử áo bay phất phới, đứng tại đỉnh một cung điện màu xanh, ngẩng lên nhìn trời, lúc nhìn thấy đệ đã cho rằng nó ẩn chứa bí mật.”
“Trên tờ giấy truyền tin cũng vẽ một cung điện màu xanh, càng chứng tỏ hoài nghi của ta chính xác. Thanh y nữ tử, cung điện màu xanh, không phải tiêu chí của Thanh Y Lâu ư?”
Âu Dương Tình cười tươi: “Muội vốn là Thanh Y Lâu lâu chủ, hà tất phủ nhận?”
Nhậm Ngã Sát hé nụ cười phức tạp vô cùng, chợt chìm vào im lặng.
“Trừ những việc đó ra, huynh còn biết gì nữa?”
Nhậm Ngã Sát hơi trầm ngâm: “Chắc chắn cô biết đại thiếu gia Hàn Triệt, đúng không?”
“Đại thiếu gia Hàn Triệt” là cái tên khiến người ta chấn động, giang hồ hai mươi năm trước là của mình ông ta. Hàn đại thiếu gia luôn là nhân vật mang màu sắc truyền kỳ, suốt đời ông ta đầy sôi động, lãng mạn nhưng không kém phần phong phú.
“Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.” Mấy chục năm nay, người trên giang hồ đều cho rằng ông ta đứng đầu về võ công, nhân phẩm cũng số một. Hiệp nghĩa và thành tựu của ông ta, cả những cống hiến cho giang hồ khiến tri kỷ duy nhất trong đời đại thiếu gia - Bạch Y Sát Thủ Lãnh Lạc nổi danh giang hồ bằng tuyệt kỹ “nhất kiếm xuyên hầu” – cũng phải khâm phục. Đáng tiếc là ngay khi thanh danh lên cao như mặt trời chính ngọ, ông ta đột nhiên chọn con đường rút chân khỏi giang hồ, từ đó thất tung. Mấy năm sau, người ta mới nghe được một chút tin tức về ông ta, thông qua một thiếu niên.
Thần Bộ Long Thất thiếu niên thành danh, phá được nhiều vụ kỳ án, người ta phát hiện đao pháp của y có mấy phần tương tự Hàn đại thiếu gia, Long Thất không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận mình là đệ tử của ông ta. Rồi từ đó, người ta tuyệt đối không nghe gì liên quan đến ông ta nữa.
Nhậm Ngã Sát lại đột nhiên nhắc đến ông ta, là vì cớ gì?
“Dù là kẻ mù hoặc điếc cũng biết đến Hàn đại thiếu gia.” Ánh mắt Âu Dương Tình đượm nụ cười, thong thả nói.
Nhậm Ngã Sát cũng tỏ rõ nét sùng bái trong mắt: “Sự tích về Hàn đại thiếu gia lưu truyền rộng rãi trong cả giang hồ và dân gian, nghe nói ông ta gia tài vạn quán, phú khả địch quốc, điểm đáng tiếc duy nhất là ông ta cả đời không lấy vợ, Hàn gia đến đời ông ta thì dứt tuyệt hương hỏa. Ông ta quyết ý thoái xuất giang hồ, xử lý phần gia sản đó thế nào cũng trở thành một câu hỏi lớn.”
Mễ Giác nói: “Người ta đồn rằng ông ta chia tài sản làm đôi, một nửa cho hương thân, tai dân, nửa còn lại tặng cho hảo bằng hữu, nhưng không ai biết vị bằng hữu đó là ai?”
Mắt Âu Dương Tình lóe sáng: “Lẽ nào vị đó là Bạch Y Sát Thủ Lãnh Lạc?”
“Lãnh Lạc vì chuyện Hàn đại thiếu gia rút lui là cũng không muốn dính đến giang hồ nữa.” Nhậm Ngã Sát lắc đầu.
“Ồ, Hàn đại thiếu gia bình sinh giao du rộng rãi, bằng hữu trải khắp thiên hạ, tri kỷ tự nhiên có không ít người.”
“Bằng hữu của ông ta không ít nhưng người được chân chính tín nhiệm trừ Lãnh Lạc chỉ còn hai người.”
“Ai?”
“Thiết Lang Ngân Hồ.”
Ánh mắt Âu Dương Tình hiện rõ nét khác lạ, chỉ à một tiếng nhưng không nói gì.
“Huynh đệ nói là … Hàn đại thiếu gia tặng nửa gia sản cho vợ chồng họ?” Mễ Giác trầm ngâm.
“Nếu không có món tài sản đó, họ lấy gì kiến tạo ra Thiên Nhai Hải Các?”
Mễ Giác ngẩn người, nhìn Âu Dương Tình rồi nhíu mày: “Lão bản của Thiên Nhai Hải Các rõ ràng là Âu Dương cô nương, có liên quan gì đến Thiết Lang Ngân Hồ?”
Nhậm Ngã Sát quắc mắt, chầm chậm nhìn lên mình nàng, từ từ nói: “Vì… nàng ta chính là con gái của Thiết Lang Ngân Hồ.”
Lần này Mễ Giác thật sự kinh ngạc, trợn trừng mắt, ngây người nhìn Âu Dương Tình: “Âu Dương cô nương lại là con gái của Thiết Lang Ngân Hồ?”
“Kỳ thật ta nên nghĩ ra chuyện này mới phải…” Nhậm Ngã Sát khẽ thở dài, giơ tay trái lên, nhìn chiếc nhân kì lạ chằm chằm, “vốn ta đã hoài nghi, chiếc nhẫn này có gì bí mật mà khiến phu phụ Thiên Tàn Địa Khuyết thấy nó như thất quỷ mỵ? Không chỉ hạ thủ lưu tình với ta mà trả lại cả Vạn Kiếp Trùng Sinh cho Long Thất tiên sinh.”
Gã hướng ánh mắt nhìn vào mắt Âu Dương Tình: “Ta từng hỏi cô hai câu thơ ‘Ngân ti phất diện tùy phong khứ, thiết kị đạp nguyệt nhập mộng lai’ có ý nghĩa gì, cô không chịu nói, hiện tại ta thấy không cần giải thích nữa.”
Nhãn thần Âu Dương Tình vẫn bình tĩnh, “huynh đoán ra rồi?”
“Nghe nói Ngân Hồ sinh ra đã có mái tóc bạc, xinh đẹp như thiên tiên; Thiết Lang có làn da màu cổ đồng, thân thể rắn chắc, vì thế cả hai người mới có tước hiệu đó. Chiếc nhẫn này, nửa màu trắng khắc một con hồ ly, nửa màu đen khắc con sói, chính là tiêu ký của họ. Chữ đầu hai câu thơ, một Ngân, một Thiết đích xác ngầm đề cập danh hiệu của họ.” Nhậm Ngã Sát khe khẽ thở dài, trầm giọng, “cô từng nói rằng chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền, dù ta ngu xuẩn đến đâu cũng phải đoán ra thân thế lai lịch của cô.”
“Chiếc nhẫn này vốn là vật năm xưa cha tặng mẹ làm tín vật định tình…” Kể đến đó, Âu Dương Tình đột nhiên im lặng, cúi đầu xuống mân mê tà áp, mắt phát ra ánh sáng lạ lùng.
Thấy dáng vẻ e thẹn của nàng, Nhậm Ngã Sát bất giác rúng động, tình cảm vô hình dâng lên trong lòng. Gã chầm chậm rời ánh mắt đi, khẽ thở dài: “Vì sao cô không nói ra? Cô…cô dối ta đến khổ.”
“Muội vốn định cho huynh biết, nhưng không dám… muội sợ sẽ tổn thương đến huynh.”
Nhậm Ngã Sát hơi biến sắc, trầm giọng: “Tổn thương? Cô dựa vào đó mà cho rằng như thế sẽ thương tổn đến ta?”
Âu Dương Tình sững người, ngẩng lên nhìn gã: “Muội…”
Vẻ mặt Nhậm Ngã Sát như đang chịu một nỗi đau, cười lạnh: “Vì ta là sát thủ còn cô là nhất đại nữ hiệp?”
“Huynh lại hiểu lầm…” Nàng u oán thở dài.
“Không sai, co đúng là nhân trung chi phượng, là hoa trung chi khôi, ta chỉ là bùn đất thấp kém, là sát thủ tay đầy máu tanh…” Nhậm Ngã Sát cười thê lương: “Chúng ta vốn không phải là người ở cùng một thế giới. Có lẽ gặp gỡ chính là sai lầm không nên xảy ra…”
Âu Dương Tình trở nên ư thương, sầu muộn, run giọng: “Không ai coi thường huynh, mà huynh tự giày vò mình.”
Nhậm Ngã Sát trắng nhợt mặt mũi, lắc đầu thống khổ: “Đúng, ta tự sa chân, loại người như ta không đáng cho cô phải trả giá. Vì sao cô còn tới? Cô vốn không nên đến đây?”
Mắt Âu Dương Tình đầy ánh lệ, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tiểu huynh đệ, Âu Dương cô nương làm vậy tất có nỗi khổ, chỉ là… chỉ là…” Mễ Giác liếc sang, thấy dáng vẻ Âu Dương Tình như muốn khóc, liền tỏ vẻ bất ngẫn, cười khổ nói, “dụng tâm lương khổ của Âu Dương cô nương, lẽ nào huynh đệ không hiểu? Lúc này còn trốn tránh gì nữa?”
Ta đang trốn tránh ư? Tâm sự của nàng, lẽ nào ta không biết? Nhưng biết thì sao? Chẳng qua chỉ tăng thêm phiền não. Nhậm Ngã Sát lại biến sắc, sa vào trầm tư.
“Huynh không thể quên quá khứ? Quên người con gái đó?”
“Người ta đã chết, người còn sống cứ nhớ nhung cả đời, sẽ biến thành một vòng kim cô, càng giãy giụa càng thít chặt.”
Nhậm Ngã Sát cúi đầu, lòng lại nhói lên. Còn sống, quả thật là thống khổ. Tâm gã đã chết, vì sao nỗi đau này vẫn còn?
“Ta nghĩ nàng ta nhất định là một cô gái tốt” Mễ Giác tỏ vẻ nghiêm túc, mục quang vô cùng chân thành, “quá khứ là quá khứ, huynh đệ nên biết quý trọng hiện tại.”
Nhậm Ngã Sát nghiến răng: “Đệ đâu có tương lai, thứ duy nhất trong tay là quá khứ.”
“Nàng ta là quá khứ, lẽ nào muội không thể trở thành tương lai của huynh?” Âu Dương Tình đột nhiên hét lớn.
Nhậm Ngã Sát không đáp, gã không biết trả lời thế nào.
Tim Âu Dương Tình như đang bị trăm ngàn mũi châm nhọn đâm vào, từng cơn đau nối nhau nhấn chìm nàng, khiến nàng lạc lối, khiến nàng bàng hoàng…
Khóe môi Nhậm Ngã Sát cũng bị cắn đến trắng nhợt, hồi lâu sau mới nói: “Ta biết chứ, ta nợ cô quá nhiều, cô… cô yên lòng, ta nhất định sẽ trả lại.”
Âu Dương Tình thở dài buồn bã, lúc quay đi, nước mắt như trân châu long lanh rơi xuống, làm ướt lớp sa che mặt.
Trả lại? Trả thế nào? Dùng cả đời để trả, khiến nàng cả đời chờ đợi ư? Đợi chờ luôn vô vọng, lúc chờ đợi cũng trống rỗng như tử vong, còn trả gì nữa đây? Hà huống, món nợ tìm cảm vĩnh viễn không trả được. Nữ nhân, có bao nhiêu lần thanh xuân để chờ? Hồng nhan già đi, mỹ nhân lúc về chiều, chính là kết cục bi ai.
Từng khuynh quốc khuynh thành, từng trầm ngư lạc nhạn, đến sau cùng còn lại mái đầu bạc phơ, mặt đầy thương tang, nhưng vẫn chỉ biết chong đèn một bóng, làm bạn với tịch mịch, không thể cùng người tâm ái liền cánh liền cành, đó có phải tiếng cười nhạo vô cùng ư?
Có ai không có nỗi khổ riêng. Nhiều lúc, không chỉ anh hùng, vương hầu mới tịch mịch, nữ nhân mỹ lệ cũng không thể thoát được vận mệnh bi thương này.