[Huyễn Huyễn]Cấm Huyết Hồng Liên - Trư Hồng Huyết - FULL
CẤM HUYẾT HỒNG LIÊN
Tác giả: Trư Hồng Huyết
Người dịch: hạothiên (A Thiên)
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Vài lời giới thiệu:
Khung Võ đại lục là thế giới của ma pháp và đấu khí, ngoài ra, còn có một hệ thống võ học rất đặc biệt, mạnh nhất cũng là yếu nhất- Huyết Kế công pháp.
Một kẻ không thể tu luyện đấu khí gia truyền, là phế vật bị gia tộc ruồng bỏ, bất ngờ lại được tổ khí của gia tộc đã lưu truyền vạn năm, tổ khí tên gọi là Hồng Liên…
Mỗi người đều có một loại lửa từ dưới đáy lòng, một khi châm nó lên, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Ma pháp sáng ngời, đấu khí cương mãnh, tôi luyện ma binh, đây chính là Cấm Huyết Hồng Liên!.....
Mời các bạn thưởng thức bộ truyện mới này
Chương 1: Đứa bé trai giữ mộ
- Độ đậm của huyết mạch không được một phần trăm!
Nhìn thấy một bóng sáng trắng trên tế đàn tổ tiên, đứa bé trai vẫn giữ nguyên nét tò mò trên khuôn mặt, nhưng thần sắc cũng lộ ra chút nghi hoặc…
- Dịch Vân, cháu đời thứ bảy trực hệ của gia tộc, theo phán quyết là không có khả năng tu luyện công pháp của gia tộc!
Một lão nhân tóc đã hoa râm đứng trên tế đàn lớn tiếng nói với giọng vô cùng lạnh nhạt.
Những lời này của lão nhân vừa ra khỏi miệng, một thiếu phụ trẻ tuổi sắc mặt kích động đến cực độ vội vàng chạy đến giữa đài cao, ôm lấy đứa bé vẻ mặt đầy hoài nghi, rồi vội vàng rời khỏi.
Lúc này đám người trong đại sảnh vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn đầy vẻ khinh thường và chế giễu.
- Ha ha ha, đây cũng là con cháu trực hệ của gia tộc sao? Không phải là đáng chê cười ư?
- Kỳ thật cũng không cần thử nghiệm, Xem huyết thống của hắn…. Kết quả không phải đã rõ ràng rồi sao?
- Không phải sao? Thể diện của gia tộc đều bị hắn làm mất sạch rồi!
- Thất đệ, hắn xứng đáng với gia tộc sao? Mau tống khứ mẹ con hắn đi cho rồi!
-Truyền lệnh!
Một tiếng thét lớn hoàn toàn áp chế những lời xì xào bàn tán toàn trường, một hán tử trung niên vẻ mặt như sắt cất giọng lạnh lẽo nói:
- Dọn sạch đồ đạc của mẹ con bọn họ đưa đến mộ viên (nghĩa trang) ở mé ngoài thành, bình thường không được tự ý ra ngoài, để tránh ra ngoài sẽ làm mất thể diện gia tộc!
Một lát sau, tiếng cười nhạo báng lại một lần nữa vang lên còn lớn hơn lúc nãy, chuyện này cũng không ra ngoài dự đoán của mọi người, bất quá chỉ là một vở hài kịch mà thôi!
Đứa bé trai cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của mẫu thân, nhìn theo đám người ngày càng xa trong đại sảnh…..
Nó biết rằng, những người kia đều là trưởng bối hay huynh tỷ của nó, chỉ không biết vì sao bọn họ lại nhìn mình với ánh mắt như vậy…
Ba năm sau….
Phổ Tu Tư vẻ mặt nghiêm túc ngồi trong xe ngựa đi thật nhanh, trong mắt toát ra một vẻ vừa đau buồn vừa giận dữ, nhưng lại còn pha chút vẻ bất đắc dĩ.
Ba tháng trước, sau khi nghe tin con gái mình được gả đi vừa mắc bệnh mà chết, hắn liền cấp tốc đi thẳng từ Yêu Đạt trấn tới đó, từ quê nhà đến thủ đô Kỳ Võ thành, bình thường đi ngựa phải mất hơn năm tháng, hắn chỉ đi có ba tháng mà thôi, đủ biết đã đi một cách gian khổ như thế nào rồi.
Không ngờ rằng vừa làm sui gia với bọn chúng, lại bị hắn với danh nghĩa con rể, gia chủ hiện tại của gia tộc Lam Duy Nhĩ- Mặc Tây Lam Duy Nhĩ, với vẻ mặt hết sức lạnh lùng, ngay cả yêu cầu được tế bái con gái mình, cũng chỉ phái người dẫn đường một cách qua loa cho xong việc, rất khó tin được, mình là cha vợ của con người đang ở trước mặt này.
- Chỉ cần nhìn thái độ lạnh nhạt của hắn đối với mình, cũng biết là rất khó gặp được đứa con gái mà trong gia tộc cũng không được sủng ái chút nào, quả nhiên, lúc trước mình không nên vì chút lợi ích trước mắt mà đáp ứng gả Lộ Thiến cho đại gia tộc này! Ai……!
Phổ Tu Tư thở dài.
- Nhớ rõ Lộ Thiến còn có lưu lại cho ta một đứa cháu ngoại, lúc này hẳn là sáu tuổi rồi, nghe nói hắn cũng đang trong mộ viên, thật muốn mau mau được nhìn thấy hắn, ai, mau đến xem!
Thân là một trong năm đại cổ lão gia tộc của Kỳ Võ đế quốc - gia tộc Lam Duy Nhĩ, ngoài Kỳ Võ thành hai mươi dặm, có một cái trang viên tư nhân của gia tộc, rộng vài trăm mẫu, dựa vào phong thuỷ mà xây dựng, là một trong những mộ viên của con cháu ngoại hệ của gia tộc Lam Duy Nhĩ.
Phổ Tu Tư được đưa đến mé Tây của mộ viên, rốt cục hắn đã thấy được mộ phần của Lộ Thiến, còn chưa kịp bi thương, giọt lệ già nua chưa kịp rơi xuống má, thân hình hắn đang đi tới đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước dường như nhìn thấy chuyện gì rất là kỳ quái vậy.
Chỉ thấy phần mộ nằm lẻ loi của con gái mình không có vẻ gì là được xây nguy nga tráng lệ cả, chỉ là một nấm mồ nho nhỏ chừng ba tấc cùng một mảnh bia đá đứng đó, có vẻ là theo lễ nghi của quý tộc mà mai táng, theo như uy vọng ngũ đại gia tộc của đế quốc, có thể nói là quá keo kiệt.
Nhưng chuyện làm cho Phổ Tu Tư kinh ngạc là một đứa bé trai trước mặt chừng năm, sáu tuổi, cầm trong tay một quyển sách, ngồi dựa lưng vào bia mộ, chuyên tâm đọc từng câu từng chữ, không có vẻ gì phát hiện ra sự hiện diện của hắn, tiếng đọc sách tuy nhỏ, nhưng từng thanh âm non nớt vẫn lọt vào tai hắn.
- Là….. Là Dịch Vân sao?
Phổ Tu Tư trấn định tâm thần, thanh âm pha chút nghẹn ngào.
Đứa bé nghe tiếng nhanh chóng đứng dậy, trước tiên có vẻ kinh ngạc nhìn Phổ Tu Tư, sau đó vẻ mặt thoáng nghi hoặc.
- Dịch…. Dịch Vân, ta là ông ngoại của con a! Lúc con mới sinh ra, ta từng ẵm con trên tay, con ngoan a!
Phổ Tu Tư kích động ôm lấy đứa bé còn đang kinh ngạc, lúc nhìn màu tóc và màu mắt, hắn đã có thể khẳng định đứa nhỏ này nhất định là đứa con trai độc nhất mà Lộ Thiến lưu lại, tóc đen mắt đen!
Tuy rằng trên đại lục không chỉ có huyết mạch của gia tộcTư Đạt Đặc của hắn mới có nét đặc trưng như vậy, nhưng con rể hắn thuộc gia tộc Lam Duy Nhĩ tất cả đều là tóc vàng, nguyên nhân chính là như vậy nên Phổ Tu Tư mới có thể khẳng định được.
- Ông ngoại? Oa oa! Rốt cục đã gặp được ông ngoại rồi! Mẫu thân vẫn thường kể cho con nghe những chuyện liên quan đến gia tộc Tư Đạt Đặc!
Dịch Vân đưa tay ôm lấy Phổ Tu Tư, cười nói rất là vui vẻ.
Phổ Tu Tư nỗi lòng đã an tĩnh lại, những đau buồn trên đường tới đây cũng đã vơi bớt đi nhiều:
- Dịch Vân, con vừa mới đọc sách gì ở đây vậy? Trong mộ viên này, lúc này thích hợp cho con nít học tập hay sao?
Hắn buông Dịch Vân ra, muốn ngắm nhìn cho thoả mãn đứa cháu ngoại này.
Ở Khung Võ đại lục, bởi vì giữa ba đại đế quốc xung đột không ngừng, tất cả những đứa trẻ trên sáu tuổi đều phải bắt đầu tiếp nhận sự huấn luyện thể năng, bởi vì đế quốc cần bồi dưỡng ra những chiến sĩ cường tráng. Mà ở một vài thế gia quý tộc cường đại, lại là từ ba, bốn tuổi, đã bắt đầu cho con cháu học tập đấu khí hoặc ma pháp rồi. Ba tuổi là lúc bắt đầu thời gian hoàng kim nhất của con người, tuyệt đối không thể lãng phí quãng thời gian ấy được!
Mà hắn nhớ rõ, Dịch Vân lúc này hẳn đã sáu tuổi rồi.
Dịch Vân nghe Phổ Tu Tư hỏi, chần chờ một lúc mới cúi đầu nhỏ giọng:
- Phụ thân đại nhân nói huyết mạch con không thể học tập đấu khí của gia tộc được, cho nên không cần lãng phí thời gian huấn luyện!
Phổ Tu Tư lộ vẻ khó hiểu, Dịch Vân nói tiếp:
- Bởi vì máu huyết trong cơ thể con không đủ độ đậm đặc, nên không thể tu luyện Cuồng Lôi Phách Quyết của gia tộc!
Phổ Tu Tư vừa nghe xong đã hoàn toàn hiểu rõ.
Trên đại lục Kỳ Võ, một vài gia tộc truyền thừa từ ngoài mấy ngàn năm, cơ hồ đều có một hai bộ đấu khí pháp quyết từ thời tổ tiên truyền xuống. Phương pháp tu luyện này chính là trải qua hiểu biết của hơn mấy đời hoặc mười mấy đời tổ tiên đã cân nhắc, chỉnh sửa cho phù hợp, dựa theo huyết mạch của chính mình cải tiến thành công pháp tu luyện thích hợp nhất cho con cháu của mình.
Độ đậm đặc máu huyết của con cháu càng cao, càng phù hợp với pháp quyết hơn, tốc độ tu luyện cũng càng nhanh hơn, hiệu quả đạt được cũng càng cao hơn.
Dù sao, đó chỉ là công pháp chuyên tạo ra dựa theo huyết mạch trong cơ thể người của một gia tộc, nếu đưa cho người ngoài tu luyện, cho dù thiên phú cực cao, cũng rất khó mà đạt được thành tựu cao từ công pháp ấy.
Pháp môn này lấy huyết mạch làm chủ, thiên phú chỉ là phụ, trên Khung Võ đại lục có không ít, phần lớn xuất hiện tại các thế gia quý tộc hoặc những thế lực lớn độc bá một phương, phần lớn là tuyệt học đấu khí, gọi chung là Huyết Kế công pháp( công pháp kế thừa huyết mạch).
Loại Huyết Kế công pháp này còn một cái tên khác, gọi là pháp môn tu luyện ‘ Mạnh nhất và yếu nhất’.
Bởi vì huyết mạch đối với công pháp này cực kỳ quan trọng, cho nên gia tộc cổ xưa đương nhiên xem trọng vấn đề huyết mạch đến từng ly từng tý, tính chất riêng biệt rất mạnh, tạo thành tình cảnh phần lớn thế gia quý tộc hiện tại, chỉ coi trọng những con cháu nào có độ đậm đặc của máu huyết đủ để tu luyện tuyệt học gia truyền mà thôi.
Mà những người khác không đạt yêu cầu, tất cả đều sẽ bị phân công làm những thủ hạ lo về sản nghiệp trong gia tộc, mà không thể nào tham gia vào thành phần lãnh đạo của gia tộc.
Mà Dịch Vân, tuy rằng con gái mình chỉ là tỳ thiếp bên ngoài, nhưng hắn cũng là con của tộc trưởng gia tộc Lam Duy Nhĩ hiện thời, vẫn thuộc con cháu trực hệ, theo lý thuyết thì không có vấn đề về huyết mạch, chính là…..
Nghĩ đến đây, Phổ Tu Tư đã hiểu rõ!
Dịch Vân tóc đen và mắt đen, so với gia tộc Lam Duy Nhĩ tóc vàng mắt lam có thể thấy ngay sự khác biệt! Gia tộc lại có một đứa con cháu huyết mạch không thuần khiết, vả lại rõ ràng như thế, đây không phải là huyết mạch tốt đẹp của gia tộc mình so ra lại kém huyết mạch của một tiếu quý tộc thế gia đã xuống dốc hay sao?( Ý nói Dịch Vân ảnh hưởng huyết mạch của gia tộc bên ngoại nhiều hơn)
Trong giới quý tộc luôn coi trọng thể diện, nhất là đại thế gia quý tộc cổ xưa, đâ có thể coi là một sự sỉ nhục!
Phổ Tu Tư nhìn Dịch Vân đầy yêu thương, trên gương mặt nhỏ cùng với chân tay đều in dấu nắm tay bầm tím sưng vù, rõ ràng là bị những đứa trẻ cùng tuổi đánh, vả lại không chỉ một lần, nghĩ lại con gái và cháu ngoại mình sống ở đây cũng không thể coi là sung sướng được!
Dịch Vân dường như cảm nhận được ánh mắt của Phổ Tu Tư, hắn không muốn vừa gặp nhau đã làm cho ông ngoại mình buồn, liền nắm lấy tay Phổ Tu Tư cười nói:
- Ông ngoại, cũng không có gì đâu! Mẫu thân từng nói, nếu không thể làm tướng quân cũng có thể làm Tể tướng, chỉ cần học được nhiều tri thức, có thể làm Tể tướng của Kỳ Võ đế quốc! Cho nên muốn Dịch Vân phải đọc sách nhiều một chút!
Thì ra là thế, trong nháy mắt Phổ Tu Tư đã hiểu! Con gái à, dụng tâm của con đối với Dịch Vân thật là cực khổ a!
- Dịch Vân ngoan, mỗi ngày con đều tới đây sao?
Phổ Tu Tư cười lớn, nhưng trong lòng rướm máu!
- Con ở đây mà!
- Cái gì?
Phổ Tu Tư thất kinh, nghĩ rằng mình nghe lầm.
Không ngờ Dịch Vân ngược lại nói một cách vui vẻ:
- Từ khi mẫu thân nằm xuống tại đây, con cũng ở đây với mẫu thân trong gian nhà đá kia. Lúc trước con có nói qua với phụ thân đại nhân muốn ở đây, có thể hầu hạ mẫu thân thường xuyên, phụ thân đại nhân cũng đáp ứng rồi!
Dịch Vân giơ tay chỉ gian nhà đá nhỏ ở cửa mộ viên.
- Nhà giữ mộ?
Phổ Tu Tư tức đến suýt nữa nổ tung lồng ngực!
Phàm là mộ viên của quý tộc đều có quân đội tư nhân coi giữ, càng là thế gia có quyền cao chức trọng, đối với mồ mả từ đường lại càng chú trọng hơn, nhưng chỉ là tổ tiên trực hệ mà thôi.
Một số gia tộc có thể có mộ viên của con cháu ngoại hệ, phần lớn các quý tộc đều an trí ở những phần đất dư thừa, coi như là đã tận hết tình nghĩa đồng tộc. Trong những mộ viên như vậy, những thế gia đương nhiên không thể nào phái quân đội coi giữ, bình thường chỉ là xếp đặt một căn nhà nhỏ cho người coi mộ, giao hết cho một mình người coi mộ mà thôi.
Cho dù là có một tập đoàn thế lực đối đầu, cũng không ai đến phá phách phần mộ của ngoại hệ để trút giận, bởi vì bọn họ sẽ không thèm để ý, ở đây chỉ là chôn cất những người không có quan hệ sâu sắc lắm với gia tộc mà thôi.
Con gái mình chôn ở đây, Phổ Tu Tư sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thân phận con gái mình chỉ là tỳ thiếp, hắn cũng không nói gì…Nhưng để cho cháu ngoại mình sống trong nhà coi mộ??!
Phổ Tu Tư tức giận không thể nói nên lời!
Lúc này lại nghe Dịch Vân vui vẻ nói:
- Nơi này còn có lão gia gia coi mộ sống với con, con cũng mang theo rất nhiều sách của mẫu thân đến đây để đọc, không chút gì nhàm chán, thật ra, so với sống trong đại viện, thì con thích sống ở đây hơn!
Phổ Tu Tư liếc nhìn mộ con gái mình, trong lòng đã có quyết định.
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Yêu Đạt trấn giáp với biên giới phía Bắc của Kỳ Võ đế quốc, là một trấn nhỏ bình thường dưới chân núi.
Đã hoàng hôn, nhà nhà đều dậy lên khói bếp, cư dân trong trấn vất vả cả ngày cũng đều ngừng công việc, tụm năm tụm ba trở về nhà mình, bữa cơm tối gia đình là lúc trông đợi nhất trong ngày của bọn họ.
Lúc này, một chiếc xe ngựa cũng vừa vào đến cửa trấn, đang từ từ đi vào trong trấn.
- A, Rốt cục trưởng trấn đại nhân đã trở về!
Một vài thôn dân nhận ra xe ngựa nói với nhau.
Trong tiếng chào hỏi của đám thôn dân, chiếc xe đi tới một trang viên lớn nhất trong trấn, một lão nhân đầu tóc bạc phơ, dắt tay một đứa bé trai xuống xe. Đứa bé tò mò nhìn chung quanh trang viện hơi cũ nát này, mỉm cười thân thiện với đám thôn dân cách đó không xa.
Một già một trẻ này chính là Phổ Tu Tư và Dịch Vân.
Từ lúc bọn họ rời khỏi Kỳ Võ thành trở về đây đã năm tháng trời.
Lúc ấy sau khi Phổ Tu Tư tế bái con gái mình xong, ngựa không dừng vó, đưa cháu ngoại hắn hấp tấp trở lại gia tộc Lam Duy Nhĩ lúc ấy đang dùng bữa cơm tối.
Vừa tới cửa, hắn cũng không thèm để ý tới sự ngăn trở cửa tên giữ cửa, đi thẳng vào trong đại sảnh nơi gia tộc Lam Duy Nhĩ đang dùng bữa tối, dựa vào thân phận hắn là nhạc phụ của gia chủ hiện thời, bọn cách cửa mặc dù ngăn cản không được, nhưng cũng không dám có hành động quá phận với hắn.
Lúc ấy trong nhà ăn đang ngồi hơn hai mươi vị tộc nhân trực hệ, trừ tộc trưởng Mặc Tây ra, toàn bộ anh chị của Dịch Vân cũng đều đang ở đó.
Ngoài dự đoán của Phổ Tu Tư, quá trình mang Dịch Vân đi thuận lợi ngoài ý muốn!
Con rể hắn cũng chính là phụ thân của Dịch Vân, Mặc Tây Lam Duy Nhĩ đại nhân, đối với quyền yêu cầu nuôi nấng Dịch Vân của Phổ Tu Tư, đúng là không cần suy nghĩ, sảng khoái đáp ứng ngay lập tức, đây là lần đầu tiên Phổ Tu Tư thấy con rể hắn mỉm cười với hắn, cũng là một lần duy nhất…
- Không thể tu luyện đấu khí gia truyền của con cháu trực hệ, không chỉ là doạ người, còn là một kẻ bỏ đi. Gia tộc Lam Duy Nhĩ ta cũng không muốn nuôi dưỡng một phế vật như hắn, nuôi hắn sáu năm nay, coi như là tận tình tận nghĩa rồi….Ngươi cứ mang hắn đi đi!
Mặc Tây nói dứt câu đã lạnh lùng rời khỏi nhà ăn, không thèm liếc nhìn Phổ Tu Tư và Dịch Vân một cái!
Phổ Tu Tư sắc mặt xanh mét nhìn mọi người xung quanh đang không ngừng nhìn mình với ánh mắt coi thường, tiếng cười trào phúng vang lên, hắn không nói một lời ôm Dịch Vân ra đi. Dịch Vân chứng kiến từ đầu đến cuối, vành mắt ửng đỏ, cũng không nói một lời nào….
Đêm đó Phổ Tu Tư một chút cũng không ngừng lại, ngay trong đêm lập tức lên xe ngựa rời khỏi Kỳ Võ thành.
- Phụ thân, người đã trở về!
Dịch Vân ngẩng đầu nhìn hai nam nữ trung niên đang chào đón, bọn họ nhìn mình với vẻ mặt tươi cười.
Phổ Tu Tư nhìn Dịch Vân cười, chỉ vào hai người giới thiệu:
- Dịch Vân ngoan, đây là cậu và mợ của con, bọn họ đang đón chờ con về !
- Cậu, mợ, con là Dịch Vân, ông ngoại đã nói qua về hai người cho con biết!
Dịch Vân đã sớm biết hắn có một người cậu tên là Ba Đức Lợi, là anh của mẫu thân mình, trên đường đi cũng đã nghe ông ngoại nói, năm năm trước đây cậu mới kết hôn, hiện có một đứa con trai độc nhất tên là Hán Khắc, nhỏ hơn hắn hai tuổi.
Mợ hắn tiến lại nắm tay hắn, mỉm cười thân thiết:
- Phụ thân, đi đường vất vả rồi! Con xem Dịch Vân hẳn là đã đói bụng, chúng ta vào ăn cơm trước đi!
Ba Đức Lợi cũng nói tiếp:
- Đúng! Ăn cơm trước rồi hãy nói, Dịch Vân ngoan, về sau đây chính là nhà của con, trong nhà còn một em bé trai tên là Hán Khắc, coi như em trai của con, các con phải sống với nhau cho thật tốt nha!
Mấy tháng trước Phổ Tu Tư cũng đã báo tin về cho hai vợ chồng hắn, tất cả mọi việc xảy ra bọn họ đều đã biết, bởi vậy họ đã sớm chuẩn bị với sự xuất hiện của Dịch Vân.
Đêm xuống, Dịch Vân sau khi ăn no đã sớm lên giường ngủ, qua mấy tháng đã không được ngủ trên giường êm ái như vậy, không bao lâu hắn đã ngủ say.
Lúc này ở phòng Phổ Tu Tư cũng không ai giữ được bình tĩnh.
- Hừ! Gia tộc Lam Duy Nhĩ thật là khinh người quá đáng! Không ngờ đối đãi với tiểu muội và Dịch Vân như vậy, không biết bọn họ trong mấy năm nay đã phải chịu biết bao nhiêu cực khổ rồi!
Ba Đức Lợi tức giận nói.
Vẻ mặt tức giận của Phổ Tu Tư vẫn chưa tan, trầm giọng nói:
- Bọn họ thật là quá đáng! Nhớ đến lúc ta mang Dịch Vân đi, ở đó tất cả đều là huynh tỷ trưởng bối của Dịch Vân, sắc mặt của bọn người ấy thật là làm cho người ta phải nổi giận bừng bừng!
- Ai…. Bất quá, ngoại hình của Dịch Vân đúng là không hợp với gia tộc bọn họ, cũng khó trách bọn họ không thể tiếp nhận. Chúng ta cũng không có cách nào đối phó với đại gia tộc như vậy, chuyện đến đây coi như chấm dứt thôi!Về sau cũng không nên nhắc đến chuyện có liên quan đến gia tộc bọn họ trước mặt Dịch Vân nữa!
Phổ Tu Tư nói xong lại thở dài.
Ba Đức Lợi bất đắc dĩ nói:
-Cũng phải như vậy thôi! Cũng may là phụ thân vẫn có thể đưa Dịch Vân trở về đây, ít nhất ở đây, nó có thể có được một cuộc sống bình thường!
- Đúng rồi, Dịch Vân lúc này đã sáu tuổi rưỡi, sau mấy ngày nữa chờ nó quen với cuộc sống ở đây, ngươi bắt đầu dạy nó Luyện Khí công pháp đi nhé! Chúng ta tuy không có đấu khí pháp quyết như gia tộc Lam Duy Nhĩ, nhưng Luyện Khí công pháp cũng là do tổ tiên gia tộc ta truyền xuống, ít nhất cũng có thể làm cho Dịch Vân có đủ lực lượng tự bảo vệ mình, càng có thể làm cho nó trở thành một thợ rèn xuất sắc.
Ba Đức Lợi gật đầu:
- Vâng! Sáu tuổi mới bắt đầu coi như là chậm rồi, Hán Khắc lúc ba tuổi con đã dạy. Như vầy đi, chờ một tháng sau Dịch Vân hoàn toàn ổn định sẽ bắt đầu đi, dù sao, trước khi học tập Luyện Khí công pháp, còn phải thực hành nghi thức truyền thống nữa, nếu thân thể không nghỉ ngơi cho tốt sợ là chịu không nổi!
- Việc này cứ quyết định như vậy! À…một năm tới, sinh ý của chúng ta thế nào?
Phổ Tu Tư hỏi.
- So với những năm trước thì kém hơn một chút! Tuy rằng một năm tới, sản lượng mỗi tháng của chúng ta đều có thể làm ra trên dưới một ngàn năm trăm món binh khí, vả lại có Lôi Hổ quân đoàn của đế quốc đã thu mua toàn bộ. Nhưng lúc này ba đế quốc lớn xảy ra chiến tranh cục bộ không ngừng, giá cả quặng sắt vẫn ở mức cao không giảm, hơn nữa chúng ta lại không tìm được mỏ quặng mới…
- … Một năm tới đây, chúng ta chỉ còn lời tổng cộng không đến hai ngàn kim tệ! Trong đó trừ ra chi phí dùng để duy trì Yêu Đạt trấn cùng với thuế thu nhập phải nộp cho đế quốc, còn lại không đến ba trăm kim tệ!
Ba Đức Lợi bất đắc dĩ nói.
Phổ Tu Tư gõ gõ đầu ngón tay trầm tư, lại nghe Ba Đức Lợi hạ giọng nói tiếp:
- Phụ thân! Chúng ta chẳng lẽ không thể tìm cách bán binh khí cho quân đoàn khác hay sao? Tuy rằng gia tộc Lam Duy Nhĩ cung cấp quặng sắt cho chúng ta với giá hơi thấp một chút, nhưng Lôi Hổ quân đoàn cũng không ngừng hạ thấp giá thu mua binh khí xuống, nói cho đến cùng, vẫn là gia tộc Lam Duy Nhĩ chiếm tiện nghi, Lôi Hổ quân đoàn vốn là của gia tộc bọn họ tổ chức ra!
Ngừng một chút, Ba Đức Lợi nói tiếp:
- Gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta sản xuất ra binh khí phẩm chất tốt hơn bình thường, không sợ không tìm được quân đoàn khác thu mua, hơn nữa qua chuyện của Dịch Vân lần này, con thật không muốn bán binh khí cho gia tộc Lam Duy Nhĩ nữa!
Ba Đức Lợi nói xong lắc lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ không cam lòng.
- Đám sui gia của chúng ta, gia tộc bọn họ cơ hồ nắm trong tay hơn phân nửa mỏ quặng của đế quốc, nếu không có bọn họ cung cấp quặng sắt tinh khiết, kỹ thuật rèn của chúng ta dù có cao đến đâu cũng là vô dụng a! Tuy biết rõ rằng bị bọn họ chiếm tiện nghi, nhưng….
Phổ Tu Tư thở dài:
- Lúc trước không phải là vì muốn cho bọn họ cung cấp các loại quặng sắt một cách ổn định, mới cho Lộ Thiến gả đến gia tộc bọn họ làm tiểu thiếp sao, ôi!......
Phổ Tu Tư lắc lắc đầu, sắc mặt có vẻ già đi rất nhiều:
- Gia tộc chúng ta quả thật là không đấu lại bọn họ….bọn họ thật mạnh quá!
Ba Đức Lợi cũng thở dài theo, thần sắc rất là bất đắc dĩ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
- Binh! Binh! Binh!
Sáng sớm hôm sau, Dịch Vân bị tiếng đập sắt liên tục từ ngoài phòng truyền đến làm cho thức giấc.
Đi ra khỏi phòng, chỉ thấy hơn mười mấy người bên ngoài sân của trang viên đều đang nấu nước đẩy xe, còn có mấy tên đại hán cường tráng đang đốt lò rèn, vừa đập từng nhát búa để luyện sắt, một đám người đúng là đang cùng nhau ý a ý ới phân chia công việc với nhau mà làm một cách vui vẻ.
Dịch Vân cũng không biết, đây là cảnh tượng mỗi sáng sớm tại Yêu Đạt trấn, một ngày mới chính thức bắt đầu.
- Dịch Vân đến đây ăn điểm tâm đi, ta đang muốn gọi con dậy, nhưng thật ra con đã dậy rồi!
Từ trong phòng vọng ra thanh âm thân thiết của mợ hắn.
Dịch Vân vội vàng đi vào trong phòng, vừa ngồi xuống, mợ hắn đã bưng đến một chén cháo bốc khói nghi ngút.
- Ông ngoại và cậu đâu rồi ạ? Bọn họ đều ăn rồi sao?
Dịch Vân nhìn quanh bốn phía, không thấy hai người Ba Đức Lợi và Phổ Tu Tư đâu, lập tức hỏi mợ.
Mợ lại đem cho hắn một mâm thịt và rau, thân thiết cười nói:
- Bọn họ mới sáng sớm đã có chuyện đi ra ngoài rồi, cậu của con muốn sau khi con ăn xong hãy đi tìm ông ấy, trước khi ta dẫn con đi, hãy ăn cho nóng cái đã!
Dịch Vân nghe xong gật gật đầu, hắn quả thật cũng đã đói, liền bắt đầu thưởng thức bữa sáng đầu tiên của mình tại nơi này.
Nửa giờ sau đó.
- Dịch Vân con xem, đây là sản nghiệp của gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta, mỗi một thanh kiếm, đao, thương, búa bằng kim loại đã tinh luyện, đều phải trải qua một quá trình chế tạo nghiêm khắc, một chút qua loa cũng không được!
Ba Đức Lợi chỉ vào lò rèn, nói với Dịch Vân.
Sau khi tìm được Ba Đức Lợi, hắn liền dẫn Dịch Vân đi một vòng xem qua quá trình tinh luyện kim loại trong xưởng binh khí, vừa giảng giải cho Dịch Vân.
Thật ra Dịch Vân nghe mà không hiểu mấy, tò mò nhìn một đám người đang rất bận rộn, hơi nóng xung quanh lò rèn bốc lên hừng hực, sức nóng như vậy một đứa bé sao có thể chịu nổi, không đến một canh giờ sau, toàn thân hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Ba Đức Lợi đưa cho Dịch Vân một chén nước lạnh, cười nói:
- Ta biết bây giờ con chưa thể thích ứng với hoàn cảnh trong xưởng, cũng chưa thể lý giải được những chỗ ảo diệu, chờ một thời gian nữa cho con quen dần, sau vài năm con cũng sẽ yêu thích nghề thợ rèn này. Lúc nhìn từng món binh khí do chính tay mình làm ra, trong đó có thể có một món thần binh được lưu truyền hậu thế, cảm giác đẹp đẽ này rất khó diễn tả bằng lời!
- Cậu Ba Đức Lợi, ông ngoại nói cho con biết, gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta là gia tộc rèn binh khí truyền thừa lâu đời nhất trong đế quốc, binh khí do chúng ta làm ra, rất là có tên tuổi trong đế quốc, chuyện này mẫu thân chưa từng nói cho con biết!
Dịch Vân có chút hưng phấn nói.
-Ôi, phụ thân con cũng không nói sao? Ừ, có thể nói như vầy, bội kiếm của hoàng đế Kỳ Võ đế quốc đang sử dụng – Hổ Phách kiếm, chính là do tổ tiên chúng ta làm ra hơn chín trăm năm trước, ừ, không sai!
Ba Đức Lợi hơi có chút cà lăm.
- Thần binh Hổ Phách kiếm!? Thật vậy chăng?
Dịch Vân hưng phấn kêu lên.
Nhìn hai mắt Dịch Vân sáng ngời, vẻ mặt già của Ba Đức Lợi không khỏi đỏ lên.
Đúng là có thần binh tên là Hổ Phách kiếm là do gia tộc của bọn họ làm ra, nhưng còn một chuyện hắn chưa nói, chính là một ngàn năm qua, gia tộc Tư Đạt Đặc của hắn cũng chỉ có duy nhất một món binh khí này làm cho nở mày nở mặt mà thôi!
Từ đó trở về sau, gia tộc bọn họ cũng không thể làm ra được một món thần binh nào có thể lưu truyền hậu thế được nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra hàng loạt binh khí tốt hơn bình thường một chút. Cứ như vậy đời sau không bằng đời trước, dần dần đi xuống dốc, cho tới bây giờ đã lâm vào tình trạng phải nương nhờ vào những đại gia tộc khác mới có thể sinh tồn.
- Dịch Vân, hôm nay cậu trước tiên giới thiệu cho con làm quen với nơi này một chút, Yêu Đạt trấn mặc dù không so sánh được với Kỳ Võ thành phồn hoa, nhưng cũng có nhiều phong cảnh mà những thành lớn không có, ta nghĩ con nhất định sẽ thích!
Ba Đức Lợi vội vàng chuyển sang đề tài khác, lôi Dịch Vân đi vào trong trấn.
Yêu Đạt trấn cũng không lớn, có khoảng mười dặm lãnh địa, Dịch Vân theo Ba Đức Lợi đi hết một vòng, cũng đã hết thời gian một ngày.
Buổi tối, sau khi cả nhà đã ăn cơm tối xong, Phổ Tu Tư kêu Dịch Vân đi đến phòng mình.
- Dịch Vân, hôm nay con đi theo cậu một ngày, hẳn là đã có chút quen thuộc với Yêu Đạt trấn. Một tháng tới đây, ban ngày thì cũng như hôm nay, con đi theo Ba Đức Lợi học tập về sản nghiệp của chúng ta, vào buổi tối, ông ngoại sẽ dạy cho con một số kiến thức liên quan đến lịch sử của Khung Võ đại lục chúng ta!
Phổ Tu Tư cười nói với Dịch Vân.
- Ông ngoại, con từng nghe mẫu thân nói qua, Tư Đạt Đặc chúng ta là gia tộc nhất mạch truyền thừa mấy ngàn năm qua, có thể nói là một trong những gia tộc lâu đời nhất trên Khung Võ đại lục, thế nhưng vì cái gì mà bây giờ chỉ còn lại vài người chúng ta mà thôi?
Đây đúng là mối nghi ngờ của Dịch Vân, mẫu thân đã mất, người trong gia tộc lúc này chỉ còn ông ngoại, cậu mợ, tiểu Hán Khắc, tính luôn cả hắn cũng chỉ có năm người mà thôi.
Một gia tộc có lịch sử vài ngàn năm, lại chỉ có năm hậu nhân đệ tử, việc này cũng thật sự là kỳ quái. Tại gia tộc Lam Duy Nhĩ, tuỳ tiện bất cứ một nhánh nào, ít nhất cũng có quy mô vài trăm người, toàn bộ gia tộc cũng có hơn mấy ngàn người, so với gia tộc Tư Đạt Đặc thì thật là một trời một vực.
- Ai….Việc này ông ngoại cũng không thể trả lời con, từ lúc ông ngoại còn nhỏ, gia tộc cũng chỉ có ba đời ông, cha và ta mà thôi. Cũng là từ miệng phụ thân ta mới biết được, gia tộc chúng ta từng rất huy hoàng, lại là thế gia lâu đời đã có mấy ngàn năm lịch sử, chỉ là trong một ngàn năm qua mới đi xuống như là tuột dốc không phanh, về phần nguyên nhân vì sao, ngay cả gia gia và phụ thân của ta cũng không hiểu được a!
Phổ Tu Tư nói một cách mơ hồ.
Từ khi hắn vừa sinh ra, gia tộc Tư Đạt Đặc đã lâm vào cảnh trầm luân, dĩ vãng huy hoàng vinh quang tựa như câu chuyện xưa kể lúc trà dư tửu hậu, chính là một truyền thuyết mà thôi.
- Cậu có nói qua, tổ tiên đã từng chế tạo ra thần binh, là bội kiếm mà hiện giờ Kỳ Võ đế vương đang sử dụng, chúng ta lại làm ra vài món thần binh như vậy thì tốt quá, như vậy gia tộc cũng có thể phục hưng!
Dịch Vân thấy Phổ Tu Tư đau khổ, muốn an ủi ông ngoại nên nói một cách ngây thơ.
Phổ Tu Tư trước hết lấy làm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Dịch Vân, sau khi nhìn vẻ vô cùng chăm chú trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, không khỏi cười to:
- Tiểu Dịch Vân à, nếu thật sự thần binh dễ dàng chế tạo như vậy, gia tộc Tư Đạt Đặc của chúng ta cũng đã không đến nỗi không làm ra được một cái nào trong suốt hơn chín trăm năm qua!
- Gia gia của ông ngoại trong cuộc đời đã tạo ra mấy vạn món binh khí, thí nghiệm qua hàng trăm loại khoáng thạch không giống nhau, trong đó cũng có bí ngân ngàn vàng khó mua được, các loại kim loại kỳ dị, tuy có luyện ra được một vài món binh khí có thể nói là thuộc loại cao cấp……
Phổ Tu Tư hớp một ngụm rượu, nói tiếp:
- …vẫn là không thể làm ra một món thần binh nào như Hổ Phách kiếm kia, con xem có dễ dàng hay không?
Dịch Vân nghe xong liền sửng sốt, không nghĩ tới lại quá khó khăn như vậy, hỏi với vẻ khó hiểu:
- Vậy tổ tiên khi trước như thế nào mà làm được?
- Ông ngoại năm đó cũng từng hỏi qua phụ thân vấn đề này, theo như cách nói của phụ thân, lúc trước sở dĩ tổ tiên có thể làm ra thanh thần binh kia, hẳn đã dùng một bí pháp mà chúng ta không biết. Mà bí pháp kia lại không được truyền thừa xuống dưới, cho nên, lớp hậu nhân chúng ta muốn làm ra được một món thần binh như vậy nữa, sợ rằng không phải là một chuyện dễ dàng!
Phổ Tu Tư buồn bã nói.
Dịch Vân nghe xong trầm mặc không nói, cuối cùng đã hiểu được chân tướng, gia tộc của mẫu thân không chừng chính là vì nguyên nhân này mới có thể dần dần đi tới chỗ suy đồi như vậy! Thế nhưng, nếu tổ tiên không ai có thể chế tạo thần binh thành công, chưa chắc là bản thân hắn cũng không thể!
Dịch Vân nhìn khuôn mặt già nua của ông ngoại, trên đó có một nét buồn khó hiểu…..
- Tương lai, ta nhất định bằng vào đôi tay của mình luyện chế ra thần binh!
Dịch Vân kêu thầm trong lòng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Một tháng sau đó, ban ngày thì Dịch Vân đi theo Ba Đức Lợi học tập nghề rèn binh khí, buổi tối thì nghe ông ngoại Phổ Tu Tư giảng các kiến thức về Khung Võ đại lục.
So với thời gian học tập của ban ngày, Dịch Vân lại mong cho mau tới thời gian buổi tối học với Phổ Tu Tư hơn. Không phải vì hắn sợ nghề rèn nặng nhọc, mà là nghe Phổ Tu Tư giảng bài có nhiều thú vị hơn.
Lúc Dịch Vân còn ở gia tộc Lam Duy Nhĩ, có thể nói chuyện với hắn cũng chỉ có mẫu thân cùng một ít đứa trẻ cùng tuổi. Hơn nữa do phụ thân hắn cố ý lơ là, hắn cũng không được trải qua sự giáo dục bình thường như những đứa trẻ khác. Vì vậy Dịch Vân chỉ biết là, thế giới này là Khung Võ đại lục, nước của hắn đang sống là Kỳ Võ đế quốc, ngoài chuyện đó ra, hắn hoàn toàn không còn biết gì nữa cả.
Cho tới bây giờ, hắn mới biết ngoài Kỳ Võ đế quốc ra, trên đại lục còn có hai đế quốc khác. Hơn nữa lịch sử của Khung Võ đại lục đã có trên vạn năm rồi, hắn sinh ra vào năm 10030 của Khung Võ lịch, lúc này đã là năm 10036.
Phổ Tu Tư nói:
- Khung Võ đại lục có Kỳ Võ đế quốc, Bối Đặc Mông đế quốc và Bàn Nham công quốc.
Tất cả dân cư của đại lục vào khoảng sáu trăm triệu người, trong đó, Kỳ Võ đế quốc là nhiều nhất, Bàn Nham công quốc ít nhất.
Dịch Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Nhân số của Kỳ Võ đế quốc chúng ta nhiều nhất, vậy có phải cũng là mạnh nhất hay không?
- Nếu chỉ đơn thuần nói về mặt quân lực, Kỳ Võ đế quốc chúng ta quả là cường quốc thứ nhất trên đại lục, kế đến là Bối Đặc Mông đế quốc, Bàn Nham công quốc là yếu nhất. Nhưng nếu nói đến thực lực tổng quát của một nước, thì không phải chỉ đơn giản như vậy, còn liên quan đến thế lực của các loại tôn giáo, ưu thế về địa hình của các nước, về mặt ngoại giao…..rất là phức tạp.
Phổ Tu Tư gật gật đầu nói.
Dịch Vân cũng hiểu được, trên đại lục đồng thời có ba loại tôn giáo, trong đó lại thờ phụng Quang Minh thần. Quang Minh thần có thế lực lớn nhất, mà ở Kỳ Võ đế quốc, đa số người dân cũng đều là Quang Minh giáo đồ, đương nhiên Phổ Tu Tư cũng vậy, lại còn rất là thành kính nữa!
- Dịch Vân à, chúng ta mặc dù đang sống lánh đời ẩn thế, nhưng cũng không sợ bị hại, bởi vì Quang Minh thần tồn tại cùng chúng ta, uy lực của thần an ủi chúng ta. Quang Minh thần là vạn năng, cũng là công bình, chúng ta mỗi người đều sinh sống dưới ánh sáng của thần.
Phổ Tu Tư nói một cách ôn hoà.
- Phải vậy không? Vậy sao mẫu thân chết như vậy chứ? Ít nhất ta cũng chưa từng thấy thánh quang chiếu rọi lên người của mẫu thân!
Trong lòng Dịch Vân không đồng ý, nhưng cũng không nói ra.
Dịch Vân ban ngày cầm búa sắt lần lượt tập cách rèn sắt tại lò rèn, Ba Đức Lợi rất chú tâm dạy dỗ Dịch Vân, thường thường cũng không hối thúc tiến độ làm việc, muốn dạy Dịch Vân cho thật tốt. Sau khi màn đêm buông xuống, lại nghe Phổ Tu Tư giảng một mớ chuyện xưa nhẹ nhàng, làm cho tầm mắt của hắn càng thêm mở rộng, Dịch Vân rất thích cuộc sống như vầy.
Như hôm nay, Phổ Tu Tư đã giảng tới chế độ phân cấp của ma pháp sư và võ giả trên Khung Võ đại lục.
- Không cần biết là võ giả hay ma pháp sư, thực lực mạnh yếu chia làm cửu tinh tứ giai. Trong các tinh cấp lại chia làm các danh hiệu không giống nhau, phân biệt là: Chiến Sĩ, Chiến Đồ, Chiến Cuồng, Chiến Tước, Chiến Tướng, Chiến Tôn.
Phổ Tu Tư nói với Dịch Vân.
- Nói về vũ giả, từ nhất tinh đến tam tinh kêu là Chiến Sĩ, tứ tinh ngũ tinh kêu là Võ Đồ, lục tinh là Võ Cuồng, thất tinh là Võ Tước, bát tinh là Võ Tướng, mà cửu tinh kêu là Võ Tôn. Võ giả đạt tới thất tinh, bát tinh, cửu tinh thực lực đều đáng sợ phi thường, nhất là võ giả cửu tinh, trong mấy ngàn vạn người cũng khó có thể kiếm được một người!
- Mà mỗi tinh cấp lại chia làm tứ giai, phân biệt là sơ giai, trung giai, cao giai và đỉnh giai.
Phổ Tu Tư giải thích cặn kẽ.
Dịch Vân ngồi một bên nghe, mắt sáng rực lên, những chuyện nay hắn chưa từng nghe qua.
Phổ Tu Tư liếc nhìn Dịch Vân một cái rồi nói tiếp:
- Theo như vậy, chỉ cần đạt tới danh hiệu ngũ tinh trở lên, đều có thể đảm nhiệm chức vụ quan quân cao cấp trong quân đội đế quốc. Được danh hiệu lục tinh, sẽ trực tiếp được phong là quý tộc, mà đạt được thất tinh, đế quốc sẽ phong tặng tước vị, trong quân đội sẽ là tướng quân cầm trong tay hơn mười vạn binh lính.
Tướng quân, tước vị? Chỉ cần đạt đến thất tinh là có thể được như vậy sao? Dịch Vân trong lòng hưng phấn nghĩ.
- Cho nên, danh hiệu của thất tinh gọi là ‘ Tước’ là vì nguyên nhân này.
Phổ Tu Tư cười nói.
- Thất tinh có thể được phong tước sao? Vậy ông ngoại, cha con là võ giả mấy tinh? Con thường nghe người ta gọi cha là bá tước đại nhân!
Dịch Vân đột nhiên nhớ ra, lập tức dò hỏi.
Phổ Tu Tư nghe vậy sửng sốt, nói một cách khinh thường:
- Phụ thân ngươi? Hắn chẳng qua chỉ là một lục tinh sơ giai Võ Cuồng, so với thất tinh Võ Tước còn kém rất xa, ngay cả cấp bậc phong tước thấp nhất còn chưa đạt tới. Nếu chỉ bằng vào thực lực mà nói, không chỉ bá tước, ngay cả tử tước hắn cũng không có tư cách!
- Vậy như thế nào …
Dịch Vân nghe ra trong giọng nói của ông ngoại có ý khinh thường, nhưng hắn đối với phụ thân cũng không có hảo cảm gì, bởi vậy cũng không để ý.
- À, không!
Phổ Tu Tư nhổ một bãi nước bọt, rồi nói tiếp với vẻ khinh thường:
- Hắn sở dĩ có được tước vị bá tước, tất cả đều nhờ phụ thân hắn, cũng chính là ông nội của con- Bá Nạp Đốn Lam Duy Nhĩ. Ông ta là cường giả bát tinh Võ Tướng, đồng thời cũng là chỉ huy cao nhất của Lôi Hổ quân đoàn- đội quân tinh nhuệ của Kỳ Võ đế quốc. Mà tước vị bá tước, là có thể làm cho con cháu ba đời sau đó được kế thừa!
- Con có ông nội sao? Lại là võ giả bát tinh?
Dịch Vân kinh nghi hỏi.
Dịch Vân đã sống sáu năm ở gia tộc Lam Duy Nhĩ, cũng chưa từng nghe ai nói qua, hắn vẫn còn có ông nội, lại là cường giả bát tinh Chiến Tướng!
- Con chưa gặp qua ông nội của con cũng không có gì là kỳ quái, nghe nói hắn lãnh đạo Lôi Hổ quân đoàn đóng ở giáp giới của Bối Mông Đặc đế quốc, suốt sáu năm cũng chưa về nhà một lần, chỗ đó là một trong những khu vực thường xuyên xảy ra chiến tranh nhất trong đế quốc…
…Thật ra, bá tước Bá Nạp Đốn quả thật là một người tài giỏi, trong toàn bộ gia tộc Lam Duy Nhĩ, ta cũng chỉ bội phục một mình hắn mà thôi.
Phổ Tu Tư thở ra một hơi, nói tiếp:
- Chỉ tiếc là, người thân của hắn toàn là một lũ vô dụng, Cuồng Lôi Phách Quyết vẫn là đấu khí công pháp thuộc hàng nhất đẳng, thế nhưng người thân hắn lại không một ai có thể luyện thành, lúc này Bá Nạp Đốn mới tiêu phí tiền với giá trên trời, vơ vét các loại linh dược ma hạch, cũng chỉ có thể làm cho phụ thân của con đạt tới trình độ lục tinh sơ giai mà thôi, ai….. quên đi, không nói tới chuyện này nữa, dù sao hắn cũng là cha của con….
Phổ Tu Tư hiển nhiên không muốn nói thêm nữa, nhưng trong lòng Dịch Vân lại rộn lên, hắn chưa từng biết rằng hắn vẫn còn có ông nội, lại là một bát tinh Chiến Tướng đáng sợ cùng tướng quân của một quân đoàn!
Dịch Vân cố gắng đè nén kích động trong lòng, lại hỏi:
- Ông ngoại, vừa rồi là nói về võ giả, còn ma pháp sư thì sao? Cũng giống như võ giả hay sao?
- Danh hiệu tinh cấp của ma pháp sư cũng không khác mấy: Tam tinh kêu là Pháp Sư, tứ tinh ngũ tinh kêu là Pháp Đồ, lục tinh kêu là Pháp Cuồng, thất tinh là Pháp Tước, bát tinh là Pháp Tướng, mà cửu tinh là Pháp Tôn.
- Nhưng ma pháp sư có chút khác biệt, tuy rằng giữa ma pháp sư và võ giả cùng cấp tương đối không sai biệt với nhau, nhưng ở lực công kích, ma pháp sư mạnh hơn một bậc, về lực phòng ngự và sức chịu đựng, thì võ giả mạnh hơn ma pháp sư nhiều lắm. Nhưng người có tư chất trở thành ma pháp sư, lại trong vạn người không được một, so với số lượng võ giả thì ít hơn rất nhiều, cho nên địa vị của ma pháp sư so với võ giả đồng cấp cũng cao hơn một chút.
Phổ Tu Tư nói xong, lại hớp một ngụm rượu.
Theo như những lời hắn nói lúc này, trên Khung Võ đại lục cơ hồ là hiểu biết thông thường của mỗi người, ngay cả một đứa bé con cũng có thể đọc ra vanh vách cấp bậc các tinh, hoàn toàn không biết gì như Dịch Vân thì thật là hiếm thấy.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Dịch Vân có chút không rõ:
- Nếu giữa võ giả và ma pháp sư cùng cấp có phân biệt mạnh yếu, vậy vì sao địa vị của ma pháp sư lại cao hơn? Chẳng lẽ bởi vì ma pháp sư ít hơn sao?
Phổ Tu Tư cười nói:
- Đó là vì phương pháp công kích của ma pháp sư không giống như võ giả. Trên chiến trường, cho dù là cửu tinh võ giả cũng chỉ có thể cầm đao chém giết từng địch nhân một, một đao mạnh nhất cũng chỉ có thể giết được vài chục hoặc vài trăm người mà thôi. Mà ma pháp sư thì không giống như vậy, một cái ma pháp đánh xuống một phạm vi lớn, có thể giết chết ít nhất là mấy vạn người, nghĩ xem, trên một chiến trường có cả trăm vạn người, thì võ giả hay là ma pháp sư giết được nhiều người hơn ?
Dịch Vân cuối cùng cũng đã hiểu, nguyên là do tác dụng của ma pháp sư có thể phát huy lớn hơn nhiều trên chiến trường so với võ giả.
Phổ Tu Tư nói tiếp:
- Trừ việc đó ra, bên trong ma pháp còn một tính chất phụ trợ ma pháp, ví dụ như: Thiết Giáp thuật- có thể tăng năng lực phòng ngự lên rất nhiều; Tấn Mẫn thuật- có thể tăng cường tốc độ; Bội Lực thuật- có thể gia tăng lực công kích của đồng bọn; lại còn có pháp thuật có thể trị liệu thương thế…
…Ngươi thử tưởng tượng xem,nếu trên trận chiến giữa hai nước, một bên có ma pháp sư xuất ra ma pháp có thể tạo nên sự phòng vệ trên người toàn thể binh lính, gia tăng tốc độ và lực công kích, mà bên kia không có, như vậy bên nào sẽ thắng đây?
Dịch Vân nghe vậy trợn mắt lên một chút.
Nếu tình hình như vậy thật sự xảy ra, vậy chính là chỉ có một bên thoải mái mà giết! Nguyên là ma pháp còn có tác dụng như vậy !
- Nếu ma pháp sư trên chiến trường đáng sợ như vậy, thì lúc chiến tranh chỉ cần phái ra nhiều ma pháp sư một chút, có phải vậy không?
Dịch Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Phổ Tu Tư cười nói:
- Thứ nhất ta vừa nói qua, số lượng ma pháp sư ít hơn võ giả rất nhiều, nhất là ma pháp sư từ thất tinh cấp trở lên lại càng ít, chết đi một người lại sẽ bớt đi một người, không có quốc gia nào chịu hy sinh như vậy cả. Thứ hai là, số lượng ma pháp sư cao cấp của ba đại đế quốc không hơn kém nhau, ngươi nếu phái ra một người, đối phương cũng phái ra một người, ưu thế như vậy là triệt tiêu, chiến đấu cũng không có ý nghĩa, chỉ là tăng thêm thương vong của chiến sĩ hai bên mà thôi…
… Cho nên, trừ phi là trong những cuộc chiến có quy mô lớn, nếu không thì không một đế quốc nào lại phái ra số lượng lớn ma pháp sư trên chiến trường, nhất là ma pháp sư thất tinh trở lên lại càng không thể, nếu như có, thì phải là đến lúc xảy ra cuộc chiến diệt quốc không phải ngươi chết thì ta vong rồi!
- Vốn là ma pháp sư cao cấp bình thường sẽ không xuất hiện trên chiến trường, thông thường chỉ là dùng thủ đoạn để ngăn trở đối phương mà thôi.
Dịch Vân nghĩ thầm trong lòng.
Kỳ thật cũng là ba đại đế quốc vì muốn bảo tồn chiến lực trong nước của mình, nên tuân theo quy củ chung như vậy, nếu không phải như thế, lúc này nhân số tử thương trên chiến trường hàng năm của ba đại đế quốc rất có thể là nhiều gấp mấy chục, mấy trăm lần rồi.
Chiến tranh kiểu như Phổ Tu Tư vừa nói, trong lịch sử của đại lục đã từng phát sinh rất nhiều lần, mỗi lần dĩ nhiên đều đến khi có một quốc gia diệt vong mới chấm dứt. Theo cái chết của những ma pháp sư và võ giả, một vài pháp điển và võ thư trân quý cũng thất truyền theo.
Trước đây Kỳ Võ đế quốc cũng chỉ là một quốc gia nhỏ, sau khi trải qua vô số lần chiến tranh gồm thâu lại, mới dần dần phát triển thành quy mô đại đế quốc như bây giờ.
Dịch Vân tựa hồ sinh ra hứng thú với ma pháp sư, lại hỏi tiếp:
- Vậy hiện tại đế quốc có bao nhiêu ma pháp sư đạt cửu tinh?
Phổ Tu Tư liếc nhìn Dịch Vân một cái, cười một cách thần bí:
- Lúc này Kỳ Võ đế quốc chúng ta có mười một cửu tinh Chiến Tôn, nhưng cửu tinh Pháp Tôn chỉ có ba người mà thôi!
Cũng là cửu tinh, sao ma pháp sư lại ít hơn võ giả đến như vậy? Dịch Vân rốt cục cũng đã hiểu được chỗ quý của ma pháp sư.
- Vậy, vậy, ông ngoại, con có khả năng trở thành ma pháp sư hay không?
Dịch Vân hỏi có chút khẩn trương.
Phổ Tu Tư sửng sốt, Dịch Vân có ý nghĩ như vậy sao? Trong lòng có chút hối hận vừa rồi không nên đem ma pháp sư ra mà nói một cách cường đại như vậy….
Hắn nhìn ánh mắt chờ mong của Dịch Vân, do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Thật ra, mỗi người đều có khả năng trở thành ma pháp sư, chẳng qua cơ hội như vậy không lớn mà thôi, giống như đại gia tộc của phụ thân con bên kia có mấy ngàn người, nhưng ma pháp sư trong đó cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên, con cũng không nên ôm kỳ vọng quá lớn!
Nhìn vẻ thất vọng của Dịch Vân đang tăng lên không ngừng, Phổ Tu Tư vội nói:
- Khoan hãy thất vọng! Ông ngoại ta tuy rằng không thể dạy con trở thành ma pháp sư, nhưng có biện pháp có thể làm cho con ít ra cũng trở thành võ giả nhị tinh!
- Cái gì? Con không phải là không thể tu luyện đấu khí sao?
Dịch Vân kinh hãi la to, hoàn toàn không thể tin được!
Lúc trước ở gia tộc Lam Duy Nhĩ, Dịch Vân đã biết mình không thể tu luyện đấu khí tuyệt học gia truyền, dẫn đến suy nghĩ chính mình không thể tu luyện đấu khí.
Cho nên sau khi nghe Phổ Tu Tư nói về chuyện liên quan với ma pháp sư, mới ôm một tia hy vọng mà hỏi, lúc này lại nghe ông ngoại có biện pháp có thể làm cho hắn trở thành võ giả nhị tinh, không khỏi cảm thấy vừa nghi vừa sợ.
Phổ Tu Tư xua xua tay, nói:
- Con không phải không có biện pháp tu luyện đấu khí, mà chỉ là không có cách tu luyện Huyết Kế công pháp cần phải lấy huyết mạch của gia tộc Lam Duy Nhĩ làm cơ sở, chỉ cần là người không có huyết mạch của gia tộc bọn họ, tất cả đều không thể tu luyện. Dịch Vân, máu của con xem ra tương đối gần với huyết mạch của gia tộc Tư Đạt Đặc ta, gia tộc chúng ta cũng có công pháp lưu truyền từ mấy ngàn năm nay, ngươi hẳn là có thể tu luyện.
Dịch Vân nghe xong mừng như điên dại, kích động đến mức không biết làm như thế nào cho phải, những ưu sầu phiền não vừa rồi đã hoàn toàn tan biến.
Phổ Tu Tư vui sướng quan sát chuyển biến trong tâm tình của Dịch Vân, chậm rãi nói:
- Tuy rằng công pháp gia truyền của chúng ta không thể so với đấu khí pháp quyết của gia tộc Lam Duy Nhĩ, nhưng nói một cách nghiêm khắc, tuy không phải đấu khí công pháp dùng để chiến đấu thật sự, nhưng chỉ cần con cố gắng dụng tâm tu luyện, ngày sau đạt tới nhị tinh Chiến Sĩ cũng không thành vấn đề!
- Thật vậy chăng? Con muốn học! Ông ngoại mau dạy cho con nha!
Dịch Vân níu lấy chéo áo của Phổ Tu Tư, kêu lên vội vã.
Giống như một người sắp sửa chết đuối, nếu trong tay vớ được một cọng rơm, khẳng định sẽ nắm chặt không buông!
Dịch Vân từ sau khi ở gia tộc Lam Duy Nhĩ bị tuyên bố là không thể tu luyện đấu khí gia truyền, đã thầm coi thường bản thân mình. Tuy rằng có liên quan đến việc hắn cùng gia tộc không cùng màu tóc màu mắt, nhưng nói đến căn bản, chính là khẳng định hắn là một kẻ yếu nhược vô duyên trở thành cường giả trong cả cuộc đời này.
Cho nên sự coi thường của hắn mới lên đến cực điểm, như vậy mới có thể yên lòng, bởi vì sẽ không tồn tại khả năng trả thù cha hắn.
Dịch Vân vốn đã buông bỏ, sinh mạng chẳng qua là một chuỗi thoả mãn với cuộc sống hiện tại, chẳng qua vẫn còn sớm quá, vẫn còn chưa đi vào giấc mộng đã bị đánh thức, hắn đã tiếp thụ rồi….
Lúc này đột nhiên bắt được một tia sinh cơ, cái phao cứu mạng này bất luận như thế nào cũng không thể buông ra được, nếu chỉ có một lần cơ hội để nằm mơ, hắn cũng muốn mơ cho tận hứng, mơ cho thật là rực rỡ huy hoàng!
Chỉ sợ đây chính là một cơn bừng tỉnh của giấc mộng hão huyền mà thôi!
Phổ Tu Tư không nhịn được lui lại một bước, nhìn cháu ngoại mình trước mắt, trong mắt hắn lúc này ánh lên vẻ sáng ngời, làm cho hắn cảm thấy tràn đầy sức sống.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba