Uống cho nhiều vào, Hoàng Phủ Phi Long lại càng nói nhiều hơn, tiểu tử này mặt mày đỏ gay nói to: "Lão đại! Từ lúc nhận thức ngươi, ta biết đã biết ngươi không phải người bình thường! Hiện giờ xem ra ta lại sai rồi! Ngươi không phải là người! Ngươi là thần! Ngươi là thần tượng của ta, là ngôi sao sáng chói, là mặt trời...."
Ta mỉm cười, híp mắt uống một ngụm rượu, hưởng thụ mùi vị cay nồng kia, không để ý tiểu tử đang say khước kia nữa.
Không ngờ Hoàng Phủ Phi Long đột nhiên chỉnh sắc lại, mắt đỏ bừng nhìn ta nói: "Lão đại! Ngươi là lão đại của ta! Ngươi có chủ kiến, có cách nhìn, có một số việc vốn là chuyện riêng của lão đại nên đương nhiên tiểu đệ ta không thể nhiều chuyện được! Thế nhưng, có vài thứ nghẹn trong lòng ta rất lâu rồi, hai huynh đệ chúng ta chưa từng có ngày nào nói nhiều chuyện như hôm nay vậy, cho nên những lời ở trong lòng này, hôm nay tiểu đệ cả gan, nhất định phải nói!"
Nói xong, Hoàng Phủ Phi Long đoạt lấy bình rượu trong tay ta, dốc liền hai hớp.
Ta giật mình nhìn Hoàng Phủ Phi Long, không biết hắn muốn nói gì.
Lời Hoàng Phủ Phi Long lập tức chấn trụ ta: "Lão đại! Ngươi cuối cùng đối với chị dâu thế nào?"
Không đợi ta trả lời, hắn liền lắc đầu, nói: "Ta không biết ngươi đối với chị dâu thế nào! Thế nhưng, chị dâu một mực yêu mến ngươi, ta lại cực rõ ràng! Từ rất lâu trước khi bắt đầu, chính xác mà nói từ lúc ban sơ các ngươi gặp gỡ, ta đã phát hiện giữa các ngươi tồn tại vấn đề, bởi các ngươi không giống như tình nhân thật sự, cho tới nay các ngươi cùng nhau quá mức hòa hợp."
Ta nghi hoặc: "Ở chung hòa hợp là sai sao?"
Hoàng Phủ Phi Long uống một hớp rượu, lắc đầu nói: "Lão đại, các ngươi có cãi nhau không? Ân, không nói là cãi nhau, như là trong cuộc sống có một chút tranh chấp nhỏ, từng có không?"
Ta sửng sốt, tự hỏi một hồi liền lắc đầu.
Hoàng Phủ Phi Long than nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Chính là vậy, giữa người với người, cho dù có yêu thích nhau cỡ nào, trong một số quan niệm cùng cách nhìn luôn luôn có tồn tại sự khác biệt, có mâu thuẫn cãi nhau là chuyện bình thường. Mà tình huống hiện giờ của các ngươi, so với những người yêu nhau mà nói, thật đúng là không bình thường. Chuyện này nói lên hai vấn đề, một là các ngươi trao đổi lẫn nhau còn chưa đủ, hai là các ngươi đều cố gắng lãng tránh mâu thuẫn..."
Ta trầm mặc.
"Lão đại, nói thẳng với lòng, ngươi có hiểu rõ chị dâu không? Ngươi nói thật sự mình yêu nàng, thế nhưng ngươi cố gắng thế nào? Ngươi nói vì an toàn của nàng diệt đi 'Ám hồn' chính là vì yêu sao? Ngươi cho là bảo hộ nàng không bị thương hại chính là yêu sao? Ngoại trừ những chuyện này, ngươi còn làm gì nữa? Ngươi có từng quan tâm chăm sóc nàng chưa? Luôn nhớ tới nàng chưa? Ngươi cho rằng mỗi ngày gọi một cái phi phi chính là yêu sao? Chị dâu cùng ngươi quen nhau lâu như vậy, ngươi có từng tặng cho nàng một món quà nào không? Ngươi cùng nàng đi dạo phố mua sắm được mấy lần? Ngươi biết bạn cùng phòng của nàng gọi là gì không? Ngươi biết nàng thích gì ghét gì, có thói quen và ưa thích thứ gì không?"
Hoàng Phủ Phi Long liên tiếp đặt vấn đề, sau đó ngừng lại một chút, than thở: "Lúc ở trường học, ta phát hiện chị dâu cũng chẳng vui vẻ gì, trong ánh mắt luôn mang theo ưu sầu, những chuyện này, ngươi có biết không?"
Sắc mặt của ta càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt cũng dần mờ mịt. Đúng như lời Hoàng Phủ Phi Long nói, từ trước tới nay, dù là trước hay sau khi xác lập quan hệ với Thủy Hương Vân, ta dường như vẫn không thật sự hiểu rõ nàng. Tỉ mỉ suy xét, ngay từ lúc đầu ta cũng chỉ bị khí chất tương đồng với muội muội cùng vẻ mỹ mạo của nàng hấp dẫn, sau lại là Thủy Hương Vân chủ động, cuối cùng ta với nàng mới chung một chỗ.
Không tự khống chế được, ta đã bắt đầu hoài nghi chính cảm tình của mình với Thủy Hương Vân.
Hoàng Phủ Phi Long cũng không nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu, hắn lại uống một hớp rượu, thở thật dài một hơi, chậm rãi nói: "Lão đại, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nói lời thật, trong lòng của ngươi có phải có người khác."
Người khác? Thân hình ta hơi chấn động, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt tươi cười của muội muội, trong lòng liền bắt đầu phiền muộn.
Lắc đầu, ta đoạt lại bình rượu trên tay hắn, uống một hơi, nói: "Ngươi sao lại nghĩ như vậy?"
"Còn nhớ lúc đi Hải tộc, chúng ta ở trên phi năng đã nói chuyện gì không?" Hoàng Phủ Phi Long nói, nhìn ta, "Nếu như không đoán sai, lão đại cùng muội muội của ngươi, hẳn điều không phải là thân huynh muội chứ?"
Ta liền ngạc nhiên lại khiếp sợ nhìn Hoàng Phủ Phi Long.
Hoàng Phủ Phi Long thấy ta lộ ra thần sắc như vậy, ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ, cười đau khổ, nói: "Lão đại, tiểu đệ tuy chưa từng nói là đàm tình luyến ái, nhưng mà hiện tại truyền thông phát triển như thế, phim tình cảm xem cũng không ít rồi, ở trên phương diện này ta cũng không trì độn như vậy, cảm xúc và ánh mắt của ngươi, thật không giống như đang tưởng nhớ thân nhân..."
Trong đầu ta chợt hiện lại hình ảnh ảo giác khi lâm vào Hoàn mỹ chiêu của "Hoàng", trong nơi đó, khi đầu muội muội bị trường kiếm trong tay Thủy Hương Vân chém bay, cảm giác như tim mình vỡ ra, vẫn rõ ràng như trước, còn khi ta trong ảo giác rơi vào cuồng bạo, vì báo thù cho nàng không chút do dự xóa sổ Thủy Hương Vân cùng Hoàng Phủ Phi Long...
Ta cười đau khổ, cuối cùng gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, nàng... thật sự không phải thân muội muội của ta, ta và nàng lớn lên từ cô nhi viện, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau... Mà ta tới nay vẫn luôn cho rằng chính mình coi nàng như thân nhân, lại không ngờ..."
Hoàng Phủ Phi Long nằm giữa không trung, nheo mắt nhìn những đám mây bồng bềnh giữa bầu trời, than thở: "Nói như vậy, suy đoán của ta thật không sai... Lão đại, cảm tình không phân biệt được ai đúng ai sai, ngày hôm nay ta nói nhiều như vậy, chỉ là mong ngươi cùng chị dâu có thể hạnh phúc. Nhưng ta cũng không hy vọng lão đại ngươi tự miễn cưỡng mình, chỉ cần ngươi có thể nhận rõ chủ tâm, đừng tìm cớ, cũng không cần trốn tránh, không thì cuối cùng thương tổn không chỉ là chị dâu, còn có chính lão đại ngươi nữa..."
"Phi Long..." Trong lòng ta như chảy một dòng ấm áp, ta tự nhiên nghe ra, Hoàng Phủ Phi Long nói chính là lời thật lòng, tràn đầy thành khẩn, không có một tia giả dối.
"Ai nha, uống nhiều rượu như vậy, bắt đầu say rồi! Thật là mệt quá, lão đại, ta đi ngủ trước..." Hoàng Phủ Phi Long ngáp một cái thật to, liền xoay người bay xuống dưới.
Đêm đen gió lớn, bốn phia im lặng, nhưng trong lòng ta lại khó bình tĩnh, một hơi liền uống cạn nửa bình rượu còn lại.
Hơi rượu dâng lên, thân hình lảo đảo, trên mặt lại hiện vẻ tươi cười, từ trên cao rơi thẳng xuống.
Oanh!
Trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố lõm hình người, ta lại bị ép chặt trong đó.
Trong hỗn loạn, ta nghe tiếng người hét lên, sau đó cảm giác có người lôi ta dậy, gác ở trên lưng.
Mùi u hương nhàn nhạt quen thuộc xông lên mũi, lại khiến cho nhịp tim hoảng loạn dần bình tĩnh lại.
Giữa mơ hồ, ta cảm giác như có người sờ lên mặt ta, vài giọt chất lỏng ấm áp rơi trên mặt mình.
Mà ta lại dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rõ, ta phát hiện lúc nào đã về lại phòng mình.
Thần thanh khí sảng, ta uốn người một cái, thần niệm phóng ra, phát hiện Hoàng Phủ Phi Long đã không thấy đâu nữa, không khỏi chép miệng, tiểu tử này bình thường lười biếng hơn ai hết, hôm nay sao lại rời giường sớm như vậy? Chạy trốn thật là nhanh, không phải sợ ta trả thù hắn chứ?
Nhớ tới cuộc trò chuyện giữa chúng ta tối qua, tâm tình lại bắt đầu buồn bực.
"Đào, dậy rồi chưa?" Thủy Hương Vân bưng một chén thuốc bốc khói xuất hiện trước cửa, thấy ta tỉnh lại, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ, thổi thổi chén thuốc, đưa cho ta nói: "Uống đi, đây là thuốc giải rượu! Thái gia gia cũng thích uống rượu, loại thuốc giải rượu này mỗi lần đều do em làm cho ông uống!"
Tuy rằng ta không vì say rượu mà cảm thấy thân thể có chút không khỏe nào, nhưng hảo ý của Thủy Hương Vân lại không thể cự tuyệt, hơn nữa trải qua một trận chất vấn của Hoàng Phủ Phi Long tối qua, ta đối với nàng có chút hổ thẹn. Tiếp lấy chén thuốc, một hơi uống hết, mỉm cười nói: "Cảm ơn nàng, Hương Vân, ta nhớ rõ hôm qua ta hình như đã ngã xuống thì phải, là nàng mang ta về sao?"
Mặt Thủy Hổ hơi đỏ lên, "Ân" một tiếng.
"Hương Vân..." Ta hô nhẹ một tiếng, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Thân thể Thủy Hương Vân hơi cứng lại một chút, liền buông lỏng ra, trở tay ôm chặt lấy ta, đầu tựa trên vai ta.
Ta hít lấy mùi hương trên tóc nàng, ôm nàng càng chặt hơn, khẽ nói: "Xin lỗi, Hương Vân..."
Thủy Hương Vân khẽ run lên, nói: "Đào..."
Ta thả nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Ta biết, thân là người yêu, ta làm rất không tốt, trước đây ta thật quá lơ là nàng.... Nàng yên tâm, sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ dùng cả tánh mạng mình để yêu nàng!"
"Đào, sao anh lại..." Thủy Hương Vân giật mình lại mang theo mừng rỡ.
Nhìn hình dáng vui sướng của Thủy Hương Vân, lòng ta càng đau xót, chỉ một câu nói như vậy, khiến nàng cao hứng như vậy sao? Ta thật đã quá quá mức thiệt thòi nàng nhiều lắm...
Hơn nữa, ta còn đang lừa dối chính mình, trốn tránh bản thân, kỳ thật trong nội tâm đối với nàng cũng không phải là không có cảm tình... Sợ rằng bất cứ nam nhân nào, gặp phải nữ hài vừa ôn nhu động lòng người lại mỹ lệ như Thủy Hương Vân, tuyệt không thể không có cảm giác được, nhất là nữ hài này lại yêu ta như thế...
Ta thương tiếc lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Thủy Hương Vân, kéo nàng ngồi trên giường, nhìn thẳng vào mắt nàng, từ từ nói: "Hương Vân, có một việc ta phải nói cho nàng?"
"Chuyện gì?" Thủy Hương Vân còn chìm đắm trong niềm vui to lớn, nhưng nhìn đến biểu tình chăm chú của ta, trong lòng lập tức trở nên thắc thỏm.
"Hương Vân, nàng còn nhớ trước đây ta đã từng nói, ta còn có một muội muội không?"
Thủy Hương Vân gật đầu nói: "Ân, đúng vậy, anh nói cùng muội muội thất lạc, vẫn không có tin tức của nàng, sao vậy?" Lập tức trong ánh mắt hiện vẻ kinh hỉ, "Lẽ nào anh tìm được nàng rồi?"
"Không có." Ta lắc đầu, trầm mặc một lúc, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Kỳ thật, nàng cũng không phải thân muội muội của ta, ta cùng nàng đều từ nhỏ cùng được người ta nuôi dưỡng tới lớn!"
Thân thể Thủy Hương Vân run lên, nhìn thẳng vào ta, liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vậy sao... Ta nghe anh nói nàng là một nữ hài rất ôn nhu thiện lương, anh... nhất định rất thích nàng phải không?"
"Phải!" Chuyện tới trước mắt, ta cũng không tính che giấu nữa, chậm rãi nói: "Ta cùng nàng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nàng rất hiền lành, rất hiểu chuyện, nhưng bởi quá nhu nhược, cho nên luôn chịu kẻ khác khi dễ. Mỗi lúc như vậy, ta sẽ đứng phía trước nàng, đánh chạy những kẻ khi dễ nàng, mà mỗi khi nàng thấy có thứ gì ngon, đầu tiên cũng nghĩ tới ta, giúp ta giữ lại. Lúc đó sinh hoạt rất đơn giản, nhưng cũng rất vui vẻ..."
Thân thể Thủy Hương Vân đã dần run lên.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka
Tuy ta không đành lòng, nhưng vẫn nói tiếp: "Chúng ta đã nghĩ sẽ như vậy vĩnh viễn, thế nhưng... sau đó nàng bị bệnh nan y, ta cảm thấy tim mình sắp vỡ ra, nàng lại an ủi ta, vẫn sống vui vẻ, có đôi khi bị đau đớn hành hạ không thể động được, nhưng vẫn có thể cười với ta... Sau này, bởi một số chuyện bất ngờ, ta và nàng xa nhau. Sau khi ly biệt, ta mới phát hiện mình tưởng nhớ nàng cỡ nào... Nhưng ta vẫn luôn lẩn tránh, cho rằng mình luôn xem nàng là muội muội. Thế nhưng hiện giờ ta biết, ta đã sai, sai rất lớn, không biết từ lúc nào ta đã không coi nàng là muội muội nữa, chỉ là ta vẫn không phát hiện mà thôi... Thẳng đến ngày hôm qua, Phi Long nói với ta vài lời, mới khiến ta chân chính tỉnh ngộ, ta biết mình không thể cứ trốn tránh nữa, không thể lừa dối tình cảm của mình, cũng không thể lừa dối tình cảm của ngươi..."
"Anh bây giờ vẫn nhớ tới nàng, phải không?" Thủy Hương Vân nói khẽ, giọng run nhè nhẹ.
Ta cắn răng gật đầu nói: "Phải! Ta không muốn gạt nàng, nàng ta là người trọng yếu nhất đời ta! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên nàng!"
Từng giọt từng giọt nước mắt ấm nóng rơi trên lưng bàn tay ta, giọng Thủy Hương Vân run run: "Anh vì sao phải nói với em những lời này? Anh có biết như vậy đối với em thật không công bằng không? Anh có lẽ rất thẳng thắng, nhưng anh có nghĩ tới cảm thụ của em không?"
Ta im lặng, nhìn Thủy Hương Vân nghẹn ngào, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác tội lỗi.
Ta khẽ nói: "Xin lỗi... Ta chỉ không muốn lừa gạt nàng, cảm tình là chuyện giữa hai người, ta hy vọng cả hai đều có cơ hội lựa chọn, mà không phải chỉ là quyết định của một người, như vậy đối với nàng sẽ không công bằng."
Thủy Hương Vân ngẩng đầu, mặt đầy lệ, nhìn thấy trong lòng ta lại đau xót.
Nàng hỏi: "Vậy anh lựa chọn thế nào?"
Ta lấy tay lau đi nước mắt của nàng, nàng cũng không tránh né, để ta thầm thở phào, chuyện này nói lên có lẽ cũng không tồi tệ như ta nghĩ.
Ta nhìn nàng, chân thành nói: "Lựa chọn của ta không phải đã nói cho nàng rồi sao? Từ nay về sau, ta sẽ dùng sinh mạng mình để yêu nàng! Ai muốn cướp ngươi từ trên tay ta, vậy phải bước qua thi thể của ta trước!"
Thủy Hương Vân quay mặt đi, thấp giọng nói: "Anh vì sao lại chọn như vậy, trong lòng anh không phải vẫn thích nhất là nàng sao?" Trong giọng nói không che giấu được u oán.
Ta nắm chặt lấy tay Thủy Hương Vân, ôn nhu: "Trong lòng ta thật sự thích nàng ấy như trước, thế nhưng người không phải là cây cỏ, sao có thể vô tình? Nàng đối với ta thật tốt, ta vẫn nhìn trong mắt, ghi trong lòng, ta làm sao không động tâm được? Ta từng nghe chuyện xưa về con nhện, hiểu rõ một đạo lý, thế gian quý giá nhất không phải là 'không có được' và 'đã mất đi', mà là nắm chặt hạnh phúc hiện tại... Ta và muội muội vì một số nguyên nhân, có khả năng vĩnh viễn không thể gặp lại nàng nữa, ta nếu cứ mãi chìm trong quá khứ mà không để ý tới hy vọng, coi tình yêu của nàng như không thấy, đợi đến khi mất đi một lần nũa, ta sợ mình hối hận không kịp...Cho tới nay vì nguyên nhân của muội muội, ta đều vô thức không tiếp nhận nàng, cho nên để nàng chịu không ít ủy khuất, là ta sai, sau này ta sẽ sửa đổi, ta sẽ thật sự yêu nàng, hiểu nàng, quan tâm nàng, nàng có thể cho ta cơ hội này không?"
Thấy Thủy Hương Vân trầm mặc không lời, trong lòng ta khẽ thở dài, buông tay nàng ra, nói: "Lời nên nói ta đã nói, ta biết trước đây ta xin lỗi nàng, coi như hiện giờ, đối với nàng vẫn không công bằng, chỉ là ta lại chỉ có thể làm như vậy... Đây là lựa chọn của ta, hiện giờ tới lượt nàng, mặc kệ nàng quyết định thế nào, ta sẽ không trách nàng."
"Nếu như tương lai anh tìm được nàng, anh sẽ đặt ta nơi nào?" Một lúc lâu sau, Thủy Hương Vân cũng lên tiếng, sắc mặt nàng lúc này thật bình tĩnh.
Ta vạn lần không ngờ rằng nàng lại đặt ra vấn đề như thế, miệng há to, nhưng cuối cùng không nghĩ ra đáp án. Đúng vậy, tuy khả năng cực nhỏ, nhưng nếu thật sự tìm lại được muội muội, ta sẽ xử trí nàng thế nào? Bỏ rơi nàng đi cùng muội muội sao? Hay lại là...
Thoáng như nghe Thủy Hương Vân khẽ thở dài một tiếng, nàng nói tiếp: "Có thể để em suy nghĩ một thời gian không?"
Ta còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể "ân" một tiếng.
Nhìn Thủy Hương Vân bước đi, ta ngã mình trên giường, trong lòng mất mác.
Nghĩ tới vấn đề Thủy Hương Vân đặt ra, ta cười tự giễu, nam nhân mà, luôn có lòng tham như vậy, không muốn bỏ thứ này, lại không chịu buông tha cái kia... Dương Đào ơi Dương Đào, mẹ nó ngươi thật là thằng khốn mà! Không lẽ trước đây coi quá nhiều tiểu thuyết hậu cung, hiện giờ muốn thử mùi vị làm hoàng đế phải không?
Có điều... nghĩ tới có thể một tay ôm ấp muội muội, một tay lại lôi kéo Thủy Hương Vân, hưởng hết phúc phận nhân gian, nam nhân nào mà không động tâm được chứ.
Thế nhưng, ta cũng biết chuyện này hầu như không thể, Thủy Hương Vân nhìn bề ngoài nhu nhược, kỳ thật nội tâm lại có một mặt kiên cường, nhất là thế giới tương lai này, quan niệm một vợ một chồng đã ăn sâu vào lòng người, muốn nàng nhị nữ nhất phu, sợ còn khó hơn lên trời. Về phần muội muội, lại là đại danh đỉnh đỉnh Lan Vọng Ca, cường giả đệ nhất nhân tộc, trước đây có lẽ rất nhu nhược, nhưng hiện giờ không biết đang ở nơi nào, nếu biết ta có ý tưởng phi pháp như vậy, không chừng còn tát ta một cái bay tới tận sao Hỏa! Huống chi, bên muội muội khó chắc còn giữ tương tư đơn phương ngàn năm, hay là con cháu đã đầy sảnh đường rồi...
Than nhẹ một tiếng, có lẽ ta nghĩ quá lý tưởng rồi, giống như lúc này, Thủy Hương Vân có thể ở lại bên cạnh ta hay không cũng là một vấn đề. Đổi một góc nhìn khác, nếu tình huống của ta đặt ở trên người Thủy Hương Vân, nếu như ta biết được trong lòng Thủy Hương Vân kỳ thật còn có một người khác, hơn nữa còn là một nam nhân khiến nàng cả đời cũng không quên... Vì tôn nghiêm nam nhân, hoặc vì tình yêu thuần khiết, ta có thể sẽ không ở lại cạnh nàng. Chính là núi cao nơi nào không có cây cối? Cùng lắm thì làm quang côn cả đời.
Cho nên Thủy Hương Vân thích thế nào, trong lòng ta cũng chưa từng nghĩ tới. Giống như Dương Đào ta cũng không phải mạo như Phan An, Thủy Hương Vân dung mạo xinh đẹp, tính cách tốt, gia thế lớn, cần gì phải trói lại trên người ta? Không lẽ nam nhân tốt trên đời đều chết hết rồi sao? Nói tới tên Hoàng Phủ Phi lãnh khốc đẹp trai kia cũng không tệ mà... Suy nghĩ miên man một phen, ta lại càng ngày không có lòng tin vào mình nữa.
Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên là được! Cái của mình luôn là của mình, ta muốn cưỡng cầu cũng vô dụng!
Nghĩ như thế, nguyên bản tâm tình phiền muộn liền bình thản lại.
Ngày hôm nay là ngày tân Minh thủ Liên bang nhậm chức, ta cùng Thủy Kiếm Phi và Thủy Thanh Hoa ngồi phi năng tới Khai Long.
Hơn 5 giờ sau, phi năng dừng lại trước Đại hội đường Liên bang đặt tại Khai Long.
Lúc này xung quanh Đại hội đường cùng quảng trường bên ngoài đều đề phòng nghiêm mật, quân đội Liên bang vũ trang hạng nặng vẻ mặt đều nghiêm túc, đủ loại khách mời thành phần cao quý từ khắp nơi Đông đại lục đều tụ hội.
Đoàn người chúng ta vừa xuất hiện, lập tức liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, trong đó tuyệt đại ánh mắt đều tập trung vào mái tóc bạc trên người ta.
Hết cách, bởi vì ta đã trở thành nhân vật nổi trội nhất đương thời... Ách, nói cho đúng ra, danh tiếng của ta hình như chưa từng lắng xuống.
Những ký giả có giấy phép đặc biệt tiến hành đưa tin toàn bộ quá trình, từ lâu đã luyện được thần thông tai nghe 8 hướng mắt nhìn 6 phương, phi năng chúng ta vừa hạ xuống lập tức có hơn trăm ký giả xông tới, bắt đầu oanh tạc câu hỏi.
"Dương Đào, gần 1 tháng qua vẫn luôn truyền lưu ngài là tông chủ Lâm Phượng các, đối với chuyện này ngài nói sao?"
"Ngài lấy thân phận Kim Phi Tích đánh bại 'Hoàng' trở thành Võ Hoàng đệ tam, xin hỏi ngài có cảm tưởng gì?"
"Nghe đồn tu vi của ngài đã đạt đến thiên giai thượng phẩm, không biết có phải là thật?"
...
Lúc này ta thấy đám ký giả này hai mắt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi hô hấp gấp gáp, hình dáng cả đám như khao khát đã lâu, làm như ta không trả lời sẽ liều mạng với ta vậy. Mà bọn họ giống như sợ ta bỏ trốn, trên dưới trái phải bốn phương tám hướng đều phong kín đường lui, đem ta cùng bọn Thủy Thanh Hoa ba người vây chặt bên trong, may là ta ngoại phóng chân khí, tạo ra một vòng tròn phòng hộ, mới khỏi bị bọn họ đè chết.
Thủy Thanh Hoa cười khổ một tiếng, truyền âm: "Dương lão đệ, ta xem ngươi nên trả lời vài câu đi, không thì sợ rằng chúng ta không thể vào quảng trường được nữa."
Hết cách rồi, ta vội ho khan một tiếng, nói: "Mọi người bình tĩnh một chút, có vấn đề gì từng cái trả lời, như quy củ, ta chỉ người nào, người đó hỏi! Bắt đầu từ vị tiểu thư này đi!"
Nói xong, ta chỉ một nữ tử dung mạo tươi trẻ hơn nữa ba đào mãnh liệt rung động.
Các nữ ký giả khác đều đố kỵ, nhưng nhìn lại sân bay của mình, tự hiểu không thể so sánh được, không khỏi tự ti, tất cả chỉ còn ngậm miệng lại, thầm mắng một tiếng đồ heo mẹ, đồng thời hạ quyết tâm trở về nhất định phải độn nó lên!
Các nam ký giả đều để mặt mũi cho mỹ nữ, ngừng lời ngay, đồng thời thầm hô một tiếng lợi hại: cao thủ quả nhiên là cao thủ, Dương Đào này không chỉ võ công lợi hại, nhãn lực cũng ác độc khác thường, liếc mắt liền chọn ra người lớn nhất, kỳ thật ta đã quan sát nàng ta rất lâu rồi...
Nữ tử mỹ lệ cố ưỡn trái đào vĩ đại của mình, lộ một vẻ tươi cười quyến rũ, đưa ra vấn đề mọi người quan tâm nhất: "Dương Đào, luôn nghe đồn nói ngài là tông chủ Lâm Phượng các, không biết có phải thật không?"
"Là thật." Ta rất thẳng thắn thừa nhận.
Các phóng viên tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe ta chính miệng thừa nhận cũng không nhịn được hít một hơi lạnh.
Lâm Phượng các là chỗ nào? Đó chính là địa phương thần bí nhất nhân loại ngoại trừ Di Hồn điện ra, mà hiện giờ Di Hồn điện biến mất, trên đời nơi thần bí nhất chỉ còn lại có Lâm Phượng các! Lúc này, thiếu niên tóc bạc đã từng nhấc lên mấy lần phong ba ở Tân liên bang, chính là tông chủ Lâm Phượng các siêu việt khỏi tưởng tượng người đời, thật là khó tin.
"Như vậy, xin hỏi ngài làm sao trở thành tông chủ Lâm Phượng các? Theo ta được biết, trước khi rời khỏi Ngũ Đạo học viện, ngài có phải đã là tông chủ Lâm Phượng các rồi không, lúc ở thành phố Thanh Lan, ngài lấy tư cách 'hắc nhân' nhập tịch, trong này có nguyên nhân gì sao? Có lẽ nói ngài vốn là rời khỏi Lâm Phượng các tiến hành lịch lãm phải không? Cùng ngài biến mất có một học viên Ngũ Đạo học viện gọi là Tiểu Lan, có phải cũng là người trong Lâm Phượng các?" Nữ ký giả kia lập tức truy vấn, oành đùng thảy ra một chuỗi vấn đề.
Dựa vào! Mỹ nữ thật là không chịu nổi! Một chút xíu hỏi nhiều vấn đề như vậy? Nhưng mà nữ nhân này lực tưởng tượng hơi phong phú một chút, lại nói ta vốn là người trong Lâm Phượng các đi ra?
Ta mỉm cười nói: "Xin lỗi, không thể trả lời, kế tiếp!" Ta tiện tay chỉ một mỹ nữ sóng ba đào mãnh liệt thứ hai.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka
Mỹ nữ kia rất có vẻ trí thức, mỉm cười, giọng nói êm dịu hỏi: "Dương tông chủ đã trở thành Võ Hoàng đệ tam, chuyện ta muốn hỏi chính là, mấu chốt để đánh bại 'Hoàng' của ngài là gì?"
Vấn đề này chính là chuyện tất cả võ giả trên toàn thế giới vò đầu bức tai suốt thời gian qua, những ký giả xung quanh liền vặn máy ghi âm tối đa, sợ hãi mình nghe sót một chữ.
Trầm ngâm một lúc, ta trả lời: "Ta nghĩ là ngộ tính! Không cần câu nệ chiêu thức vốn có, 'Hoàng' tập hợp tất cả tinh hoa các võ giả trong Cực đạo chiến võng, trên chiêu thức đã không có ai vượt qua hắn nữa, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, mới có khả năng đánh bại hắn. Muốn làm được điểm ấy, phải xem ngộ tính của mỗi người! Mà ta có thể đánh bại 'Hoàng', là bởi lĩnh ngộ 'Hoàn mỹ chiêu' cao hơn hắn, đơn giản là như vậy."
Chúng ký giả đều lộ ra vẻ chợt hiểu, thần sắc như đang suy ngẫm.
"Xin hỏi 'Hoàn mỹ chiêu' của ngài cuối cùng là chiêu thức gì? Ta cũng xem qua trận đấu ngày hôm đó, nhưng hoàn toàn không biết ngài dùng 'Hoàn mỹ chiêu' như thế nào cả!" Ký giả kế tiếp hỏi.
Chuyện này cũng là một vấn đề rất được quan tâm.
Ta cười cười, nói: "'Hoàn mỹ chiêu' không đâu không có, ta chỉ có thể nói được như vậy, kế tiếp."
Ký giả này diện mạo thật không khen được, hỏi: "Dương tông chủ, xin hỏi cảnh giới tu vi hiện tại của ngài tới mức nào? Theo ta thấy trên người ngài không có chút chân khí, không khác gì người thường, có phải đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân hay không?"
"Tình huống của ta tương đối đặc thù, cùng với phản phác quy chân không có quan hệ gì, về phần cảnh giới tu vi, ta nghĩ hẳn là thiên giai thượng phẩm."
"Waaaaaaaaa!"
Các ký giả đều xôn xao, tất cả khiếp sợ không nói nên lời.
Nói đùa, mặc dù đã nghe đồn Dương Đào đã đạt tới thiên giai thượng phẩm, nhưng chỉ là tin tức vỉa hè, phần lớn người nghe đều không tin. Bởi vì chuyện này thật là không tưởng được, dù là thời cuộc chiến Đại diệt tuyệt, ngoại trừ nhân tộc đệ nhất cao thủ Lan Vọng Ca ra, chưa từng nghe người nào có thể ở tuổi này đạt tới tu vi thiên giai thượng phẩm!
Đây chính là tin tức động trời!
Không cần phải nói, thiếu niên Dương Đào này, lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích!
Những ký giả lại bắt đầu điên cuồng.
"Xin hỏi ngài làm sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy, liên tiếp đề thăng tu vi? Có bí quyết gì hay không?" Lập tức có người hỏi.
Vấn đề này có chút khó khăn rồi, pháp quyết tu hành của người ta, làm sao dễ dàng để lộ được?
Càng huống chi... ta căn bản cũng không biết trả lời thế nào, bởi nếu làm rõ vấn đề này, thì phải để lộ bí mật thân thể ta, chuyện này ta không thể chấp nhận được, trực tiếp trả lời: "Vẫn là hai chữ, ngộ tính! Kế tiếp!"
"Sáng sớm hôm nay, Thiên Đình ngu nhạc truyền ra tin tức, nói Dương tông chủ ngài dự định trong thời gian sắp tới, ở hơn 20 thành thị mở Thái Cực võ quán, công khai truyền thụ Thái Cực quyền, là thật sao?"
Ta sửng sốt, liền hiểu được, chuyện này khẳng định do Tình Không cố ý lộ ra tiến hành quảng bá rộng rãi, liền gật đầu mỉm cười nói: "Không sai! Nói cho chính xác, phải là nửa tháng sau!"
"Xét duyệt khai tông lập phái còn chưa tiến hành, Dương tông chủ ngài làm sao biết nhất định có thể khai tông lập phái đây? Có thể bởi thân phận tông chủ Lâm Phượng các của ngài, cho nên mới trực tiếp bỏ qua trình tự kia?" Một ký giả nhàm chuyện không hay mà châm ngòi lửa.
Ta liếc sang ký giả kia, thản nhiên nói: "Uy lực Thái Cực quyền, ngày hôm qua ở 'Hoàng giả quyết' tất cả mọi người đã nhìn rõ, Thủy lão tiền bối dùng Thái Cực quyền đọ sức cùng 'Hoàng' hồi lâu, uy lực của nó đã rõ như ban ngày, có ai nghĩ bằng quyền pháp này không thể khai tông lập phái được?"
Không ai lên tiếng, đúng như lời ta nói, uy lực Thái Cực quyền, đã có hơn ức ánh mắt nhìn rõ. Nếu nói bộ quyền pháp ngay cả 'Hoàng' cũng phải chịu thiệt thòi không đủ tư cách khai tông lập phái, vậy thuần túy là trợn mắt nói dối mà.
Ánh mắt ta vẫn như nước lặng, nói: "Coi như muốn xét duyệt, hiện giờ Di Hồn điện đã biến mất, người trong Di Hồn điện cũng không còn, ai tới xét duyệt đây?" Lời ta ngừng lại một chút, "Ta truyền thụ Thái Cực quyền ra ngoài, không phải vì tư lợi bản thân, mà vì để nhân loại xuất hiện thêm càng nhiều cao thủ! Dù cho Chính phủ Liên bang không đồng ý, cũng phải hỏi xem người học võ trong thiên hạ có đồng ý hay không đã? Ở chỗ này nói một câu cuồng vọng, ngay bây giờ, Dương Đào ta muốn khai tông lập phái, có ai dám xét hỏi?"
Nói xong lời cuối cùng, trên người ta tản ra khí thế lạnh lùng, khiến hô hấp mọi người như bị kiềm hãm!
Mà càng làm cho những ký giả này kinh hãi, chính là nội dung lời nói của ta. Ý nghĩa trong đó rất rõ ràng, dù là Chính phủ Liên bang muốn cản trở, vậy cũng vô dụng! Dám không đặt Chính phủ Liên bang vào mắt, công khai nói ra những lời như vậy, ngoại trừ những thế lực phản Liên bang ra, cũng chỉ còn lại vị tông chủ Lâm Phượng các trẻ tuổi trước mắt này thôi!
Chỉ là chúng ký giả kinh hãi thì kinh hãi, nhưng tuyệt không hoài nghi tính xác thật trong lời nói của ta. Bởi không nói bản thân ta là cao thủ thiên giai thượng phẩm, phía sau ta còn có Lâm Phượng các, liền đủ để cho Liên bang không còn Di Hồn điện phía sau nữa kiêng kỵ vạn phần.
"Còn có vấn đề gì không? Không còn vấn đề gì ta đi trước vậy!"
Các ký giả này đều tự động tránh đường, bọn họ còn bị khí thế của ta chấn nhiếp, dù là còn nhiều chuyện muốn hỏi, cũng sẽ không dám nói ra.
Ba người từ trong đám đông ký giả đi ra, Thủy Thanh Hoa truyền âm: "Dương lão đệ, lời vừa rồi ngươi nói, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Ta cười lạnh lùng, nói: "Thế thì làm sao? Chính phủ Liên bang vốn là đã cùng Lâm Phượng các ta thế bất lưỡng cập, bọn họ nếu là mùng 1, ta cũng không ngại làm 15! Nếu không có biểu hiện gì, có thể bọn họ còn mang tâm lý may mắn, vẫn sẽ coi thường Lâm Phượng các ta, không biết lúc nào đó lại lôi ra âm mưu quỷ kế gì nữa!"
Thủy Thanh Hoa lộ ra vẻ suy tư, gật đầu, mỉm cười truyền âm nói: "Nói vậy cũng phải, nếu không như vậy, luôn nhẫn nhịn ngược lại sẽ khiến Liên bang càng thêm càn rỡ, trước đây Ngũ đại thế gia chúng ta căn bản không can thiệp chính sự, nhưng vẫn cứ bị Chính phủ Liên bang tính kế, nếu không gõ cửa hỏi thăm bọn chúng, thật cho rằng chúng ta dễ bắt nạt!"
"Được rồi, những tiền bối Ngũ đại thế gia thế nào rồi? Có khôi phục lại được hay không?" Ta truyền âm hỏi.
Thủy Kiếm Phi truyền âm nói: "Không có, những tiền bối Ngũ đại thế gia đều tập trung ở một chỗ tiến hành điều dưỡng bí mật, trong mấy ngày này, biện pháp gì cũng đã dùng, thế nhưng không có một loại nào hữu hiệu..."
Ta gật đầu, truyền âm: "Như vậy xem ra, chỉ có thế phế đi võ công các vị tiền bối này thôi?"
Thủy Thanh Hoa than nhẹ một tiếng, truyền âm sang: "Vì an toàn Ngũ đại thế gia, cũng chỉ có thể như vậy."
Bước vào trong Đại hội đường Liên bang, chỗ ngồi của ta cùng Ngũ đại thế gia đều an bài ở phía trước. Lúc này Hoàng Phủ gia, Hỏa Vân gia đều đã tới, hơi hàn huyên một chút, liền có mấy tên lão giả tinh thần lấp lánh cùng Triệu Vô Cực đi sang bên này. Mà phía sau Triệu Vô Cực, một gã thanh niên tướng mạo anh tuấn luôn đi sát phía sau.
Hỏa Vân Bất Phàm truyền âm: "Dương tông chủ, người thanh niên kia chính là con trai Triệu Vô Cực, Triệu Cương!"
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên, tỉ mỉ quan sát Triệu Cương kia, cao to thì cao to, anh tuấn thì anh tuấn, nhưng da mỏng thịt mềm, tiêu chuẩn mặt trắng nhỏ, nhưng nhìn tới thâm trầm trong ánh mắt, mũi câu như ưng, liền biết ngay tiểu tử này giống như lão tử hắn, cùng một hạng người lòng dạ thâm sâu.
"Ha ha, Dương tông chủ cùng chư vị gia chủ Ngũ đại thế gia và các vị tiền bối đại giá quang lâm, tham gia nghi thức kế vị của tiểu nhi, Vô Cực thật là vinh hạnh quá!" Triệu Vô Cực bộ dáng rất có tinh thần, trên mặt luôn giữ vững vẻ mỉm cười hiền lành.
Các vị gia chủ thấy hình dáng hăng hái của Triệu Vô Cực, liền không khỏi liên tưởng tới hình ảnh chật vật cả người đầy máu của hắn, trong lòng đều sinh ra cảm giác cổ quái. Mà Triệu Vô Cực lại giống như hoàn toàn không nhớ tới chuyện lúc xưa, cũng như hoàn toàn chưa hề có cừu oán với Ngũ đại thế gia, nhiệt tình cùng các vị tiền bối gia chủ bắt đầu hàn huyên tâm sự.
Trên mặt các vị gia chủ treo nụ cười, trong lòng đều thầm mắng: Cáo già, mẹ nó thật biết giả trang!
Triệu Vô Cực trong lòng cũng đang thầm rủa: nếu không phải tiểu tử Dương Đào kia bảo ta làm vậy, mẹ nó ta cũng không thèm!
Mà những lão giả đi cùng Triệu Vô Cực, rõ ràng là mấy đầu lĩnh trong Nghị hội. Triệu Vô Cực giới thiệu từng người cho ta nhận thức, mấy lão già này cũng là hạng người tâm cơ thâm trầm, đều giả trang bộ dáng lão gia gia hòa ái. Cái gì thiếu niên anh tài tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, ngưỡng mộ đã lâu... gì gì đó tâng bốc tận đẩu tận đâu. Chính vì không thể đánh vào mặt kẻ tươi cười, ta cũng chỉ có thê buồn bực mà chịu đựng.
Vì vậy, hình ảnh tông chủ Lâm Phượng các cùng Minh thủ Liên bang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, liền thông qua TT và thiên tấn trực tiếp bày ra trước mặt toàn thể nhân loại.
Hàn huyên một lúc, Triệu Vô Cực dẫn thanh niên kia tới, giới thiệu: "Cương nhi, lại đây ra mắt Dương tông chủ nào!"
Triệu Cương bộ dáng nhã nhặn bại hoại chắp tay mỉm cười nói: "Dương tông chủ, xin ra mắt, ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu!"
Ta vừa thấy cái mặt cười giống như một khuôn đúc từ Triệu Vô Cực ra liền không có hảo cảm, mỉm cười nói: "Triệu huynh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có thể ở niên kỷ này kế nhiệm Minh thủ, có thể nói chưa từng có ai khác!"
Tinh quang chợt lóe trong mắt Triệu Cương, lập tức cười ha ha, nói: "Chuyện này còn không phải phúc của Dương tông chủ ngài sao!"
Lời này có ẩn ý bên trong, người trẻ tuổi tất phải có kiêu ngạo, bất âm bất dương, thật không giống phong cách lão ba ngươi, không phải rõ ràng nói cho ta hắn đã biết tất cả sự tình, tới đây khiêu khích ta, muốn bức ta diệt khẩu hắn sao! Chuyển mắt liếc sang Triệu Vô Cực, quả nhiên sắc mặt lão già kia liền trở nên rất khó coi, mà mấy Nghị viên kia cúi đầu ra vẻ xấu hổ.
Như vậy xem ra, lão Triệu giáo dục con cái thật là thất bại mà, đáng bị kiểm điểm. Lão già này nhất định cả ngày chỉ nghĩ tới âm mưu quỷ kế, còn không kịp dạy dỗ con trai hắn có chút hỏa hầu. Nhưng như vậy cũng tốt, thanh niên mà, luôn có lúc bốc đồng, có nóng tính, cho nên, đứa con Triệu Cương của ngươi vừa mới ngóc đầu lên làm Minh thủ đã hạ chiến thư với ta rồi, có thể nói quyết đoán hơn nhiều lão Triệu ngươi, luôn luôn mưu tính kỹ rồi mới động!
Hảo tiểu tử, mẹ nó ta thật là thích ngươi!
Thấy ánh mắt Triệu Cương lấp lánh nhìn chằm chằm ta, ta cười khiêm tốn, nói: "Nào có, khuyết điểm lớn nhất của Dương Đào chính là giúp người làm niềm vui, cho nên muốn sửa cũng không được, sau này Dương Đào nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn, Triệu huynh có chỗ nào cần hỗ trợ cứ việc mở miệng, muốn núi đao có núi dao, muốn biển lửa có biển lửa!"
Sắc mặt Triệu Cương khẽ biến, lập tức cười ha hả, nói: "Dương tông chủ thật là hài hước! Vậy sau này phải dựa vào ngài chiếu cố nhiều hơn mới được!"
Ta cũng cười, cười đến vai cũng run lên, tiểu tử, cười đi, cười đi, hôm nay lão tử ta đùa chết các ngươi!
điện với đóm, cắt mãi
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka
Như vậy, hình ảnh tông chủ Lâm Phượng các cùng tân nhậm Minh thủ trò chuyện với nhau rất vui vẻ liền thông qua TT đã truyền khắp thế giới.
Các vị gia chủ cùng tiền bối thế gia đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Triệu Cương: tiểu tử thật là thuần khiết, tới nông nổi bây giờ còn muốn đấu với Dương Đào, không biết chính là phúc mà.
Không bao lâu sau, người Mộc gia và Kim gia cũng tới. Bên Mộc gia tự nhiên là Mộc Thanh và Mộc Hoằng, người Kim gia, lại hấp dẫn ánh mắt nhiều kẻ khác, bởi vì đương đại gia chủ Kim gia đứng bên cạnh Kim Thượng Vũ, lại là một thiếu nữ, Kim Tiểu Uyển!
Những người tham dự nghi thức kế vị Liên bang đều xì xào, Kim gia lúc nào lại thay gia chủ vậy? Hơn nữa còn là một tiểu cô nương? Thật sự không nghe chút phong phanh nào cả!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kim Thượng Vũ cùng Kim Tiểu Uyển đi thẳng đến chỗ chúng ta.
Kim Tiểu Uyển không chút biểu cảm nhìn ta, một câu cũng không nói.
Từ một khắc ta bước vào Đại hội đường, liền trở tiêu điểm giới truyền thông chú trọng, lúc này Kim Tiểu Uyển tới trước mặt ta, tất cả ký giả đều chĩa thẳng ống kính vào bên này, chờ đợi kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đặc sắc.
"Gần đây ta thường luôn mơ thấy ngươi." Kim Tiểu Uyển vừa mở miệng liền xuất ra một câu kinh người.
Các phóng viên gần đó luôn chú ý động tĩnh bên này đều hít một hơi lạnh, tư tưởng cô bé này thật là cởi mở, ngay ở trường hợp này cũng biểu lộ được sao?
Lập tức, đủ loại tiêu đề kiểu như "Tân nhậm Kim gia chủ Kim Tiểu Uyển thẳng thắng bày tỏ tiếng lòng với tông chủ Lâm Phượng các Dương Đào" bắt đầu gõ vào các trang tin tức.
Mà câu trả lời của ta lại làm bọn họ khó hiểu, chỉ thấy ta mỉm cười nói: "Nga? Vậy ta khẳng định đã bị cô giết 18 lần rồi chứ?"
Ngoại trừ biết được nội tình như Ngũ đại thế gia cùng với mấy người Triệu Vô Cực, những người khác tự nhiên không biết nhân quả trong đó, duy nhất có thể đoán ra là, cô bé này cũng tông chủ Lâm Phượng các có cừu oán.
Nhưng vì sao có cừu oán đây, nó lập tức trở thành tiêu điểm mới, mọi người nghĩ tới suy đoán thường thức nhất: Dương Đào đã phụ bạc Kim Tiểu Uyển!
Trả lời của Kim Tiểu Uyển lại làm mọi người thêm chắc chắn điểm này, chỉ thấy mặt nàng không chút cảm xúc nói: "Không phải 18 lần, là lần thứ 12, có đôi khi một ngày 1 lần, có khi lại một ngày 2 lần!"
Mọi người hít một hơi lạnh, suy đoán xem Dương Đào đã làm sự tình gì đến mức không thể tha thứ, khiến Kim Tiểu Uyển hận hắn tới như vậy? Không lẽ...
Ta khẽ thở dài, nói: "Cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho ta?"
Kim Tiểu Uyển cười lạnh một tiếng, ánh mắt của nàng lộ ra quang mang cừu hận, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tha thứ cho người sao? Dương Đào, ngươi nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là địch nhân! Cuối cùng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi vì chuyện ngày hôm đó mà hối hận!"
Chuyện ngày hôm đó? Ánh mắt mọi người muốn lồi ra, ngày nào? Ngày đó Dương Đào làm chuyện gì, lẽ nào... hắc hắc.. rất nhiều người liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương có thể nhìn ra thần sắc chỉ có nam nhân mới hiểu được.
Mà những ống kính truyền thông đang trực tiếp tới khán giả, cũng đem mọi chuyện ghi lại rõ ràng, đem buổi trực tiếp trở thành buổi chiếu phim tình cảm kịch tính giờ vàng, bọn họ tròn xoe mắt, tập trung tình tiết phát triển.
"Tiểu Uyển, chớ có nói bậy!" Kim Thượng Vũ biến sắc, thấp giọng quát Kim Tiểu Uyển một tiếng, lập tức quay sang ta cười khổ: "Dương tông chủ, tiểu nha đầu này không hiểu chuyện, ngươi đừng tính toán với nó."
Ta nhìn hình dáng Kim Tiểu Uyển kiên quyết bám lấy cừu hận, thầm thở dài, gật đầu nói: "Cô muốn tìm ta báo thù cũng được, nhưng ta chỉ mong đây là ân oán giữa hai chúng ta, đừng liên lụy tới Lâm Phượng các và Kim gia."
"Được!" Kim Tiểu Uyển cắn răng, hung hăng trừng ta, liền ngồi xuống chỗ của mình.
Tất cả mọi người cảm thấy chưa thỏa mãn thầm than một tiếng, không ít người thầm nghĩ: Dương Đào này thật quá có bản lãnh, lớn lên tuy chỉ bình thường, nhưng câu được tiểu thư Thủy gia không tính, ngay cả tiểu thư Kim gia cũng rơi vào ma chưởng của hắn, mà Lâm Phượng các tuyệt thế mỹ nữ càng bất tận, để hắn hưởng hết phúc trên đời. Tại sao mà mỹ nữ đều để cho hắn ôm lấy chứ, lẽ nào ta lớn lên không có điểm nào là đàn ông? Trong lòng ngọn lửa đố kị bốc tận trời, liền khiến Đại hội đường như một cái lò nướng.
Đáng tiếc... Mọi người giới truyền thông đều than vãn, một màn kịch hay trăm năm khó gặp, cố sự giữa Dương tông chủ và Kim gia chủ, khẳng định còn có tập tiếp theo, chỉ là không biết tương lai có cơ hội xem được hay không thôi?
Trải qua một khúc đệm nhỏ, trong lòng ta cũng có phiền muộn. Nói thật, ta cũng không chán ghét Kim Tiểu Uyển lắm, nàng chỉ có chút điêu ngoa phóng túng tự cho là đúng mà thôi, lúc ở Cực đạo võ hội ta cũng âm thầm giáo huấn nàng một chút, dù không phải là bằng hữu, cũng không muốn trở thành địch nhân. Nhưng thế gian này lại không phải mọi chuyện đều như ý, hiện giờ nàng đem chuyện Kim Đao tính trên đầu ta, giữa ta và nàng có mối thù giết cha chắn ở giữa, muốn hóa giải thật quá khó khăn.
Chờ thêm một lúc, người tới cũng coi như đông đủ, nghi thức vị Minh thủ chính thức bắt đầu.
Toàn bộ quá trình rất là khô khan, có chút giống như khai mạc Đại hội đại biểu nhân dân vậy, không ngừng có người thuyết giảng, liên tục đổi mấy người, cuối cùng đến phiên Triệu Vô Cực nói. Thật là không thấy không biết, miệng lưỡi Triệu Vô Cực thực là không thể chê được, không thấy bản thảo nào, chém gió suốt một tiếng đồng hồ mới quyến luyến đi xuống.
Sau Triệu Vô Cực, tới lượt Triệu Cương vừa thay lễ phục đứng lên phát biểu, nói đơn giản là hắn sau khi lên làm Minh thủ sẽ chăm lo việc nước máu chảy đầu rơi, gan óc đầy đất... gì gì đó, toàn là mấy lời rỗng tuếch.
Phát biểu xong là tiến hành tuyên thệ, tuyên thệ xong, Triệu Vô Cực đem ấn tín đại biểu thân phận Minh thủ giao cho Triệu Cương, nghi thức kế nhiệm Minh thủ chính thức hoàn thành, Triệu Cương cũng chính thức trở thành một đời Minh thủ mới.
Kế tiếp, đó là diễu hành thị chúng, dựa theo truyền thống, Triệu Cương theo một phi năng xa hoa, dưới sự bảo vệ của quân đội đi ngang qua trung tâm Khai Long, sau đó đảo một vòng, trở về Minh thủ phủ.
Chỉ là, ngay sau khi Triệu Cương tiếp nhận ấn tín, hăm hở chuẩn bị cùng Triệu Vô Cực xuống diễn đài, dị biến chợt xảy ra!
"Triệu Vô Cực! Ta muốn ngươi phải đền mạng cho cái chết 30 vạn Hải tộc chúng ta!" Một tiếng quát sắc bén cổ quái như tiếng kim loại chà xát vào nhau chợt vang lên, hai vật thể lạ như những đám mây màu đen xuất hiện trên diễn đài.
Mà vật thể màu đen kia, trong chớp mắt liền vặn vẹo ngưng kết thành hai hình người, mỗi một người, phân biệt ấn tay trên cổ Triệu Vô Cực cùng Triệu Cương!
"Bảo vệ Minh thủ!" Liên bang quân phán Khổng Anh sắc mặt đột biến, quát lớn.
Lập tức liền có rất nhiều quân nhân vũ trang hạng nặng từ những góc khuất phóng ra, vũ khí laser trên tay ngắm ngay hai đoàn hắc vụ trên diễn đài.
Những quan viên Liên bang đều bị một màn bất thình lình này mà chấn trụ, nhất là hai hắc vụ có thể ngưng tụ thành hình người kia, đã hoàn toàn vượt quá phạm trù có thể lý giải của mọi người! Tiếp theo, toàn bộ Đại hội đường liền bắt đầu trở nên hỗn loạn, những quan chức Liên bang này đa phần đều rất sợ chết, vội vã tìm chỗ trốn ra ngoài!
"Ai dám rời khỏi nơi này, chúng ta giết Triệu Vô Cực và tân Minh thủ nhân loại của các ngươi!" Một trong hai người hắc vụ kia hắc hắc cười lạnh nói, trong giọng nói như kim loại rít lên tràn ngập hận ý.
"Còn không lên nhanh! Chặn tất cả bọn họ lại!" Khổng Anh lập tức quát lên.
Cửa ra vào lập tức bị quân đội phong tỏa, trong Đại hội đường lập tức náo loạn.
"Đều im hết cho ta! Ai lên tiếng ta chém kẻ đó!"
Lời Quân phán Liên bang quả nhiên có lực đe dọa, nguyên những quan viên Liên bang đang khủng hoảng lập tức im bặt.
Mấy người tiền bối Ngũ đại thế gia liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đều nhìn thấy vẻ kinh hãi, bởi với tu vi của bọn họ, hoàn toàn không nhìn ra hai tên hắc vụ cổ quái kia có bao nhiêu sâu cạn!
Đặc biệt là người đã đạt tới cảnh giới thiên giai trung phẩm như Thủy Thanh Hoa cùng Hoàng Phủ Nhân càng khiếp sợ, bởi nếu như ngay cả bọn họ đều không nhìn thấu hai kẻ kia, vậy rõ ràng, hai tên hắc vụ kia chính là thiên giai thượng phẩm!
"A! Bọn họ là-" Kim Tiểu Uyển chợt lộ vẻ khiếp sợ không thôi, liền bưng chặt cánh môi nhỏ.
Người Ngũ đại thế gia cùng với bọn người Khổng Anh ngay kề bên đều nghe tiếng Kim Tiểu Uyển kinh hô, Khổng Anh lập tức trầm giọng hỏi: "Kim gia chủ, cô nhận biết hai quái vật hắc vụ kia?"
Kim Tiểu Uyển che giấu thần sắc bình tĩnh liếc sang ta, gật đầu nói: "Đúng vậy, hai người bọn họ đều là Hải tộc, hơn nữa còn là hoàng tộc thế hệ trước của Hải tộc, đều là cao thủ thiên giai thượng phẩm!"
Hai tên cao thủ Hải tộc thiên giai thượng phẩm!
Nghe được Kim Tiểu Uyển nói, mọi người không khỏi hít mạnh một hơi lạnh.
Mà lời nói này của nàng, cũng thông qua TT cùng thiên tấn, không sót một chữ rơi thẳng xuống Đông đại lục, những người đồng thời hít một hơi lạnh cũng đủ để tạo ra một cơn lốc.
Trong Đại hội đường Khai Long, không khí đều mang áp lực nặng nề, Triệu Vô Cực cùng Triệu Cương đều rơi vào trong tay hai gã cao thủ Hải tộc, quân nhân Liên bang đều đã trải qua huấn luyện đương nhiên không dám manh động.
Sắc mặt Khổng Anh âm trầm, nói: "Hai vị Hải tộc tiền bối, Hải tộc cùng nhân tộc xưa nay luôn sống yên ổn với nhau, hai vị nên thả Minh thủ trước, có vấn đề gì mọi người bình tĩnh thong thả ngồi xuống bàn bạc!"
Hai gã hắc vụ kia đều cười lạnh, một người trong đó nói: "Bình tĩnh ngồi xuống bàn bạc? Lúc đầu các ngươi tới tìm Hải tộc chúng ta, mượn lực Hải tộc âm mưu tính kế Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các, chúng ta bàn bạc còn ít sao?"
Lời vừa nói ra, người trong Đại hội đường đều ồ lên, mọi người khiếp sợ đem ánh mắt chuyển tới hàng đầu, nơi người Ngũ đại thế gia cùng ta đang đứng. Trong đa số bọn họ, hoàn toàn không biết chút tin tức nào trong đó, lúc này nghe lời hai gã hắc vụ kia, trong lòng kinh hãi không rõ.
So với sắc mặt bình tĩnh của ta, mấy người Ngũ đại thế gia đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ai nghĩ hai gã cao thủ Hải tộc kia đột nhiên lộ ra chuyện này, cả bọn liền trầm mặc, không nói một lời nào.
Những ký giả quả thật sắp điên rồi, bọn họ vạn lần không ngờ được, ngày hôm nay trong nghi thức kế vị Minh thủ, liên miên tuôn ra mấy tin tức đặc biệt kinh khủng, một cái rồi lại một lần, cả đám thần sắc kích động, nín thở đem chuyện hiện trường miêu tả không sót một điểm truyền ra ngoài.
Khổng Anh còn chưa kịp nói, mấy tên Nghị viên trước đó còn giả trang thành lão gia gia đáng kính lập tức biến sắc, liền có một người quát lớn: "Người đâu, thu hết toàn bộ thiết bị kia lại!"
Nghe được mệnh lệnh, lập tức có hơn 10 gã quân nhân đi tới phía ký giả tụ tập.
bù 2 chương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka
"Ai dám?" Một tên hắc vụ cười lạnh một tiếng, "Nếu còn muốn hắn toàn mạng, ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng làm chuyện gì liều lĩnh!"
Tên hắc vụ còn lại cũng cả giận: "Nhân loại quả nhiên giả dối! Các ngươi dám làm, sao lại không dám để kẻ khác biết chứ?"
Những tên quân nhân đang đi về phía các ký giả liền dừng lại, nhìn về phía mấy người Nghị viên xem ý kiến, lại thấy mấy lão già kia sắc mặt âm trầm phát khiếp, nhưng cũng không nói một lời nào.
Dân chúng Liên bang thông qua màn ảnh theo dõi sự tình tiếp diễn đều ồ lên, bọn họ ngàn vạn lần cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện này lại biến thành như vậy. Liên bang thật sự cấu kết Hải tộc tính kế Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các? Chuyện này không phải quá mức khó tin đi chứ! Chỉ là, sau khi khiếp sợ, những người đầu óc linh hoạt lập tức tìm thấy hứng thú trong tin tức kia, đoán ra nguyên nhân Liên bang vì sao phải làm như vậy, đơn giản chính là vì càng thêm củng cố sự thống trị Chính phủ Liên bang mà thôi, vừa nghĩ như thế tất cả liền hợp tình hợp lý ngay.
"Các ngươi không được nói bậy!" Khổng Anh lời nghiêm nghĩa chính phẫn nộ quát lớn, "Liên bang cùng Ngũ đại thế gia từ trước đến nay đều chung sống hòa bình, Ngũ đại thế gia cũng không tham gia vào chính sự, luôn vì phát triển kinh tế Liên bang mà làm ra cống hiến trác tuyệt, Liên bang có lý do gì phải tính kế bọn họ chứ? Về phần Lâm Phượng các, bọn họ luôn luôn tị thế lánh đời, càng vì tế thế phò nguy làm nhiệm vụ của mình, vậy lại càng không tìm ra lý do gì phải hãm hại họ cả! Hai vị tiền bối ở nơi này nói ra những lời như vậy, cuối cùng có dụng ý gì?"
Khán giả trước màn ảnh nghe lời Khổng Anh nói, đại bộ phận đều âm thầm gật đầu.
Đối với Khổng Anh, ấn tượng ta vẫn còn tốt. Từ lần gặp ở Minh thủ phủ trước kia, ta cũng đã dùng TT tra qua tư liệu của hắn, hắn ghét ác như cừu, ngay thẳng chính trực, trong dân chúng có danh vọng cực lớn, mỹ danh là "Thiết Diện phán quan", tham quan ô lại lớn nhỏ bị hắn bóp nghẹt không dưới trăm người, trong đó có đủ mọi cấp độ. Mà theo biểu hiện của hắn, ta đoán hắn rõ ràng không biết gì về âm mưu do Triệu Vô Cực cùng mấy tên Nghị viên đề ra.
"Hắc! Nói vậy ngươi cho là chúng ta hãm hại các ngươi?" Tên hắc vụ túm lấy Triệu Vô Cực cười lạnh một tiếng, hắc vụ ngưng tụ thành một cánh tay vung lên, một hạt châu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, bùng phát quang mang trắng sáng!
Sau đó, những hình ảnh xuất hiện giữa Đại hội đường.
Thi thể, khắp nơi chỉ là thi thể!
Ngoài khơi xa, các thi thể Hải tộc đủ loại hình dạng kỳ dị phập phềnh không nhúc nhích, từ cách ăn mặc của bọn họ, đều là chiến sĩ Hải tộc!
Hình ảnh dần kéo lên cao, chỉ thấy ngút xa tầm mắt, liên miên mấy dặm tất cả đều là thi thể! Nước biển đã biến thành một mảnh ám hồng!
Trong Đại hội đường vang lên một tiếng hít một hơi lạnh lẽo, mọi người đều bị hình ảnh thê thảm kia chấn trụ.
Các ký giả không dám bỏ sót bất cứ chi tiết nào, cánh tay run rẩy, đem những hình ảnh kia chuyển khắp các góc thế giới nhân loại.
Các khán giả cũng đều chấn động, một số người không chịu đựng nổi, nôn mửa ngay tại chỗ.
Khổng Anh nhìn chằm chằm những hình ảnh kia, con ngươi co rút lại, nói: "Đây, đây là?" lập tức liền biến sắc, nói: "Một đoạn thời gian trước trong hải vực Hải tộc xảy ra biển động cực mạnh, không lẽ các người lại đem tổn thất của biển động tính lên đầu nhân tộc chúng ta sao?"
"Biển động? Hắc hắc, đúng vậy, đúng thật là biển động! Thế nhưng ngươi có biết biển động kia làm sao sinh ra không?" Tên hắc vụ nắm lấy Triệu Vô Cực hắc hắc cười lạnh nói.
Khổng Anh liền ngây ra.
Một tên hắc vụ khác nghiến răng cười lạnh một tiếng, lại một viên hạt châu đi ra, viên châu kia quanh mang rực sáng, liền hiện ra một cảnh tượng kinh người.
Ngoài khơi xa, một đám mây hình chiếc nấm nhanh chóng khoách trương với tốc độ kinh người, ở giữa đám mây nấm kia, nước biển đều bị ép ra ngoài. Những cơn sóng khổng lồ cao hơn 30 mét mạnh mẽ quét sang bốn phương tám hướng xung quanh!
Tràng cảnh chấn động kia, hoàn toàn là cảnh quay 3D thật sự, so với những đoạn phim ảnh dựng lại càng thêm chân thật hơn, tất cả mọi người ở đây cũng cảm thấy tim mình run rẩy.
Khổng Anh thân là quân phán Liên bang, tổng quản quân đội Liên bang, tự nhiên hiểu rõ được đám mây nấm kia đại biểu cái gì, sắc mặt liền khó coi cực điểm.
Mà những quan viên ở nơi này và các khán giả khắp nơi, tuy chưa nhìn thấy vụ nổ hạt nhân thật sự, nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, trên thiên tấn, TT, thậm chí những khóa học lịch sử thời sơ cấp giáo dục, đối với hình dáng vụ nổ và uy lực của những đầu đạn hạt nhân kia cũng có miêu tả khái quát. Hình ảnh này vừa hiện ra, hầu như tất cả mọi người lập tức liên tưởng đến 4 chữ - vũ khí hạt nhân!
Lúc này, dân chúng trong Liên bang Đông đại lục hít một hơi lạnh đủ để ngang hàng với những cơn áp thấp Siberia giá lạnh.
Đầu đạn hạt nhân là thứ gì? Chính là chung cực vũ khí cũng là vũ khí tối cấm kỵ của nhân loại, từ khi Liên bang sáng lập liền định ra điều luật, chỉ có khi nhân loại đối mặt với tuyệt cảnh sinh tử mới có thể sử dụng đầu đạn hạt nhân, bất cứ kẻ nào trái với điều này, dù là Minh thủ đi nữa, cũng chỉ có tử tội!
Mà hiển nhiên, hiện tại tuyệt không phải lúc nhân loại đối mặt với tuyệt cảnh, nhưng đầu đạn hạt nhân đã nổ vang! Hơn nữa còn khoe sắc trên địa bàn Hải tộc!
Sắc mặt Khổng Anh khó coi cực độ: "Ý của tiền bối là, những Hải tộc này lâm nạn, chính là vì vụ nổ hạt nhân kia sinh ra biển động sóng thần tạo thành?"
"Ngươi cũng biết đây là đầu đạn hạt nhân? Ta còn tưởng ngươi sẽ nói đây là trứng gà chứ!" Tên bắt Triệu Vô Cực châm chọc.
Biết rõ là châm chọc, nhưng Khổng Anh dù cứng cỏi cũng không nói ra lời, sắc mặt xanh mét, rõ ràng đã phẫn nộ cực điểm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía những lão già Nghị viên, lạnh lùng: "Ai? Là ai cho các ngươi quyền sử dụng vũ khí hạt nhân?"
Khổng Anh cũng không phải kẻ ngốc, có thể làm quân phán Liên bang, thì tuyệt đối không thể là kẻ ngu được. Có thể qua mặt được hắn, thần không biết quỷ không hay sử dụng vũ khí hạt nhân, chỉ có Nghị hội và Minh thủ mà thôi, mà trong lòng hắn vẫn không tin được Triệu Vô Cực bình thường che giấu rất khá lại tự mình sử dụng vũ khí hạt nhân, cho nên trực tiếp chĩa mũi lao về phía Nghị hội.
Mấy tên thành viên Nghị hội sắc mặt đều khó coi vô cùng, dù cho bọn hắn đều là hạng người lòng dạ thâm sâu, lúc này nhìn tới ánh mắt giết người của "Thiết diện phán quan" liền không dám đối mặt. Những hình ảnh này rơi vào mắt mọi người, liền trở thành biểu hiện chột dạ, sắc mặt Khổng Anh lại càng thêm âm trầm.
Thật ra mấy tên Nghị viên lại rất là oan uổng, vụ nổ hạt nhân sinh ra biển động sóng thần thật là chính xác, nhưng bên Hải tộc chết nhiều người như vậy, lại là chết trước khi đầu đạn nổ, bọn họ cũng biết rõ, đó là do Dương Đào đại chiến với cao thủ Hải tộc gây ra. Những tên cáo già này dù người già đi, nhưng suy nghĩ vẫn còn linh hoạt, lập tức nghĩ tới chỗ mấu chốt, vì sao hai người này lại quên mất chuyện Dương Đào đại chiến với cao thủ Hải tộc, mà lại đem tất cả đổ lên đầu đạn hạt nhân kia?
Mấy tên cáo già cấp tốc quét mắt sang bên ta, xem tới khóe miệng tươi cười như có như không kia, tim nhảy mạnh, biết ngay chính mình đã rơi vào âm mưu của kẻ khác!
"Khổng quân phán, ngài hiểu lầm rồi! Chúng ta làm sao có khả năng một mình vận dụng vũ khí hạt nhân được chứ? Đây chính là chuyện rơi đầu mà!" Lão cáo già A đảo mắt một cái, lập tức ngụy biện.
"Đúng vậy! Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả!" Mấy con cáo già khác liền theo đuôi phủ nhận.
Khổng Anh cười lạnh: "Còn muốn ngụy biện, không phải các ngươi, chẳng lẽ là ta sao?"
"Là Triệu Vô Cực! Là Triệu Vô Cực hạ mệnh lệnh!" Lập tức có một con cáo ném Triệu Vô Cực ra bán.
"Thôi được, tới bước này rồi, ta cũng chỉ có thể nói thật vậy!" Một tên Nghị viện bề ngoài hòa ái dễ gần lắc đầu chép miệng than thở không thôi, dùng ánh mắt thương hại nhìn Triệu Vô Cực trên diễn đài, "Nói vậy mọi người đều kỳ quái vì sao Triệu Vô Cực lại từ chức Minh thủ, kỳ thật chính là vì chuyện này, chúng ta mới ra nghị quyết phế bỏ chức Minh thủ của hắn! Nói thật, chuyện này chúng ta xử lý không nổi, chúng ta không nên giấu diếm thay Triệu Vô Cực."
Mấy con cáo khác liền hùa theo, chúng biết rõ dưới nhiều ánh mắt như vậy, một khi tội danh tư lợi sử dụng vũ khí hạt nhân được làm rõ, quản ngươi có phải là Nghị viên Liên bang hay không, đều chỉ có một con đường chết mà thôi. Cho nên, lúc này bọn họ đều thống nhất ý kiến, hi sinh Triệu Vô Cực bảo toàn bản thân, vội vã chạy theo phụ họa, than ngắn thở dài, liên thanh ta có tội ta có tội, ra dáng đau lòng ăn năn không thôi.
Ta trợn mắt há mồm mà nhìn mấy lão già kia diễn tuồng, thật là bội phục sát đất, cuối cùng cũng biết được, nguyên lai người cũng có thể vô sỉ tới nước này! Chỉ nói mấy lời như thế, liền khiến cho mọi chuyện giống như thật vậy.
Ánh mắt mọi người thoáng cái tập trung trên người Triệu Vô Cực đang bị tên hắc vụ kia kẹp chặt, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi và cảnh giác.
Ngoài dự liệu của mọi người, sắc mặt Triệu Vô Cực lại rất bình tĩnh.
Ánh mắt Triệu Vô Cực cực nhanh quét trên người ta một chút, nhìn sang hướng những kẻ đổ hết trách nhiệm lên người hắn, dùng ánh mắt thương hại nhìn những tên Nghị viên kia, trong lòng sinh ra một cổ thê lương, khóe miệng lộ ra một tia mỉa mai, Dương Đào ơi Dương Đào, thì ra đây là mục đích của ngươi sao? Khiến cho ta trước mặt tất cả người trên Đông đại lục mà thân bại danh liệt?
"Phụ thân..." Triệu Cương truyền âm sang Triệu Vô Cực, hiện giờ hắn cũng sinh ra cảm giác không ổn, kẻ biết rõ nhân quả trong đó như hắn, cũng đã phát giác ra đây rõ ràng là một hồi âm mưu nhắm vào Triệu Vô Cực và hắn!
Mà kẻ bày ra âm mưu này... Ánh mắt Triệu Cương dừng lại trên người ta, con ngươi liền co rụt lại.
Khổng Anh nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực một hồi, sau đó nói với hai gã hắc vụ: "Hai vị tiền bối trước đó có nói hắn cùng Hải tộc các vị liên hợp lại âm mưu tính kế Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các, âm mưu này cuối cùng là gì?"
Kẻ tóm lấy Triệu Cương cười lạnh một tiếng, liền đem âm mưu nhân tộc phái người cấu kết Hải tộc ám hại Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các nói ra, trong đó lại sửa chữa một điểm, đó là khi ta cùng những hậu bối Ngũ đại thế gia tới nơi, bất ngờ trợ giúp Hải tộc giải quyết một đại phiền toái liên quan đến tồn vong Hải tộc. Hải tộc biết ân báo đáp, liền không làm khó đoàn người chúng ta, tiễn chúng ta rời khỏi lãnh địa Hải tộc. Chuyện kế tiếp như cũ, ta cùng bọn người Hoàng Phủ Phi Long bước vào phi năng đón chúng ta trở về Đông đại lục, liền gặp phải vụ nổ hạt nhân.
Chuyện ta cùng mấy người hậu bối Ngũ đại thế gia đi sứ Hải tộc Khổng Anh cũng biết, nhưng hắn vẫn tưởng ta vì đàm phán hòa bình mà đi, lúc này nghe tên hắc vụ kia kể lại tình hình thực tế, sắc mặt hắn âm trầm hết chỗ nói, quay đầu sang các gia chủ Ngũ đại thế gia và ta hỏi: "Dương tông chủ, các vị gia chủ, lời của vị tiền bối Hải tộc này nói có thật vậy không?"
Mấy gia chủ liếc nhìn nhau, tuy rất kinh ngạc vì sao ở giữa lại sửa lại một đoạn, nhưng đều là hạng cáo già, biết rõ đây là thời cơ tốt nhất xô ngã Triệu Vô Cực, cho nên đều gật đầu. Chỉ có Kim Tiểu Uyển, luôn nhìn ta chằm chằm, khiến cho tim ta đập thình thịch không thôi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka