Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Tặng lão Hoa Thiên dịch giả của cơ động phong bạo
Từ khi kiếm của Kiếm Thần xuất ra trong nháy mắt bóng dáng của Chu Vũ cũng biết mất, mà bóng dáng của Kiếm Thần cũng trở nên mờ ảo dần, dường như cả hai đều bị hòa tan trong không gian bên trong động vậy, chưởng phong, kiếm khí đan xen, trong không khí chỉ còn tiếng gió rít của kiếm khí mà thôi, Kiếm Thần cả đời cũng chưa từng có đấu tới mức liều mạng nhưng lần này vô luận hắn dùng chiêu thức gì đối phương cũng không bị đánh trúng, mà áp lực của đối phương lại ngày một gia tăng, là một loại áp lực vô hình, hơn nữa cũng không hề nghe thấy tiếng gió rít từ phía đối phương, chẳng lẽ hắn không hề ra tay?
Đột nhiên, một luồng gió lạnh cắt đến, khí thế cực mạnh, Kiếm Thần vội lùi một bước nhưng nháy mắt đã cách xa năm trượng, bóng người phía trước chợt lóe lên khẽ đưa tay phải lên phất nhẹ, một luồng áp lực vô hình đè ép tới tâm can của Kiếm Thần, Kiếm Thần vội nghiêng người tránh né, một luồng kiếm khí sắc bén cắt sát qua mặt hắn khiến cho hắn cảm thấy mồ hồi đã thấm ướt lưng, đây có thể coi là lần đầu tiên hắn đối mặt với tử thần gần như thế, phi thân lên cao, hai tay phất ra như người đang đạn cầm, kiếm khí vô hình đan xen tầng tầng lớp lớp như một tấm lưới bao trùm cả động, hắn quyết không cho đối thủ một con đường sống, bỗng một cơn gió lốc nổi lên! Kiếm Thần chỉ cảm thấy kiếm khí của mình đều bị lốc xoáy hút hết, tiêu tán như chưa từng xuất hiện, điều này sao có thể?
Mũi chân chạm đất mượn lực nhảy lên trên cột đá, trong không khí truyền tới tiếng hỏi:
“Đây là võ công gì?”
“Cửu chuyển thần công, hồn phi phách tán!”
Âm thanh trả lời ngay sát bên tai Kiếm Thần, hắn đột nhiên phi thân lùi lại, hai tay tạo thành hình chữ thập, phóng xuất tất cả lực lượng, hắn đã phát hiện ra vị trí của đối thủ tự nhiên không nói nhiều sử dụng ngay sát chiêu hòng tiêu diệt địch thủ, đây cũng là tuyệt chiêu mà từ khi hắn tiến vào cảnh giới Kiếm Thần tới giờ chưa từng sử dụng.
Một thân ảnh đột nhiên bay lên, giống như chim diều hâu đón gió lẽ lượn một vòng rồi đứng lại trên cột đá, đó đúng là Chu Vũ, hắn không nghĩ tới Kiếm Thần có thể trong tình thế này mà phản ứng lại được, ‘Thập tự sóng sát’ vừa xuất ra, nhất thời tạo nên áp lực với Chu Vũ, ‘Cửu chuyển thần công’ phảng phất như bị chia làm bốn, ‘Cửu chuyển thần công’ vốn chủ yếu là sự vận chuyển liên tục, nay bị chia làm bốn uy lực liền giảm xuống, Chu Vũ vội vàng lùi lại tạm tránh thế công trước mắt.
Lùi lại hơn mười trượng uy lực của ‘Thập tự song sát’ cũng giảm hẳn, mà ‘Cửu chuyển thần công’ lại có thể vận chuyển như ý, kiếm khí của Kiếm Thần liền bị đánh thành những mảnh nhỏ bắn về xung quanh vách động làm vang lên những tiếng va đập lớn.
Kiếm Thần trên không trung liền xoay người một cái đã vững vàng đứng trên mặt đất, nhìn lên vách động chỗ Chu Vũ khiến hắn cực kỳ kinh ngạc bởi vì địch nhân đang đứng ở trên không lạnh lùng nhìn hắn.
Đây là công phu gì? Ma pháp có thể làm cho người ta đứng trên không trung nhưng ma pháp không thể giúp người ta có thể tránh được hư không chi kiếm, mà người này chỉ trong nháy mắt có thể lùi về sau mười trượng , tốc độ đó so với tốc độ Kiếm Thần phi thân trên đất bằng còn nhanh hơn, nhưng đây không phải là phi thân mà là bay trên không trung, đó là ma pháp hay võ thuật?Võ thuật không thể làm người ta dừng lại được một thời gian dài trên không, nhưng bất kể hắn dùng võ thuật hay ma pháp đều là ngoài tầm nhận biết của bản thân Kiếm Thần .Có lẽ nào ẩn cư trong động mười năm mà thế gian đã thay đổi rồi sao?
“Ngươi rốt cục là ai?”
Kiếm Thần trầm giọng quát, lặng lẽ hồi phục lại đấu khí, có thể làm cho hắn phải mệt như vậy, mười năm qua đây là lần đầu tiên.
Trên trán Chu Vũ cũng xuất hiện luồng hồng quang mơ hồ, qua lần giao thủ vừa rồi, tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng cả hai đều cảm thấy chỉ một sơ sót nhỏ cũng đủ khiến đối thủ mất mạng, công lực của Kiếm Thần tuyệt đối cao hơn sư phụ của hắn, nếu là lúc hắn mới tiến vào cái thế giới này phỏng chừng thực lực của cả hai cũng tương đương nhau, nhưng bây giờ hắn đã hấp thu các loại ma pháp nguyên tố, cho nên so với đối phương đã mạnh hơn rất nhiều, đã nắm chắc phần thắng trong tay cửu chuyển thần công trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, hơi thở lại bình hòa, thân thể liền khẽ động, lập tức đã bay vào giữa động khẩu.
Hai người lại đứng đối diện nhau, Chu Vũ chậm rãi nói:
“Ta đã nói rồi, hai người chúng ta chỉ có một người có khả năng còn được nhìn thấy bầu trời, bất kể đó là ta hay ngươi, tính danh của ta đối với ngươi cũng không cần thiết!”
Âm thanh của hắn tuy nhẹ như gió thổi, nhưng khi tới trước Kiếm Thần lại trở thành một cỗ khí thế áp bức, năm mươi năm qua lần đầu tiên Kiếm Thần mới cảm thấy lạnh lạnh sống lưng :
“Tốt lắm! Chúng ta cùng ra tay!”
Chu Vũ xoa hai tay vào nhau:
“Mời xuất kiếm!”
Kiếm Thần tay trái đột nhiên vươn ra, tay phải hại xuống, dường như lại sử dụng ‘Thập tự song sát’ một lần nữa, nhưng lần này thủ pháp lại không giống trước, hai tay đột nhiên giống như người ta gẩy đàn, hai tay liên tục xuất ra, không khí bị xé rách như mặt nước bị úp một lưới lớn xuống, đây là võ công hắn mới ngộ ra gọi là “thiên địa nhãn’! hai đồng thời phát ra tám đạo kiếm khí, đan xen vào nhau, tạo thành cái lưới lớn tới hơn ba trượng,bất kể là vật gì đã vào trong lưới chỉ có một con đường chết mà thôi.
Chu Vũ vội vung mạnh tay phải lên, trong động đột nhiên xuất hiện một bức tường liệt hỏa, là hỏa ma pháp, nếu nói ‘Thiên địa nhãn’ giống một cái lưới lớn thì liệt hỏa bao trùm như biên rộng, lưới lớn không thể bao phủ được nước, cũng không thể bao phủ được lửa, nhưng ngược lại lửa lớn cũng không thể ngăn cả kiếm khí, chiêu thức này dường như là đồng quy vu tận vậy,kiếm khí trong nhắy mắt đã cắt qua đoàn liệt hỏa lao về phía Chu Vũ, Chu Vũ liền đưa tay trái ra, ngay lập tức trước mặt hắn liền xuất hiện một bức tường băng dài ba trượng, xích một tiếng, vẫn như cũ tường băng bị cắt thành từng khối băng nhỏ tuy nhiên kiếm khí sau một hồi bị ngăn cản uy lực cuãng giảm xuống, chính lúc uy lực của kiếm khí giảm xuống Chu Vũ liền vận cửu chuyển thần công, lập tức một cơn lốc xoáy nổi lên khiến cho kiếm khí dầy đặc bị cuốn vào trong cơn lốc xoáy quanh người hắn mà ngay cả những khối băng bị cắt ra cũng bị hút vào trong đó, tất cả đều bị hút vào rồi tiêu tán thành hư không.
Hắn đã phá được chiêu công kích của Kiếm Thần,còn Kiếm Thần đã bị liệt hỏa thiêu thành tro rồi sao? Không thể dễ dàng như vậy chứ? Kiếm Thần đã thu hồi đấu khí áp xúc lại thành vòng bảo hộ, nhờ thế mà hỏa ma pháp không thể xâm phạm tới hắn mà chỉ có thể bao bọc thành một khối hỏa cầu, đấu khí bạo phát hỏa cạnh bị dập tắt mà biến mất, đây cũng là biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với hỏa ma pháp của các kiếm sư.
Nhưng ngay khi hỏa cầu bạo liệt Kiếm Thần đột nhiên có cảm giác từ sau lưng một luồng chưởng lực cực kỳ hùng hậu đang đánh tới, một chưởng này giống như thái sơn áp đỉnh, chạm vào đấu khí hộ thể của Kiếm Thần, trong động liền vang lên một tiếng nổ lớn chỉ thấy Kiếm Thần bay thẳng ra một đoạn dài, máu tươi phun ra thành dòng, chỉ thấy thân hình hắn đập người vào vách đá rơi xuống đất.
Từ trên cột đá, một bóng người chậm rãi hạ xuống,bóng người đó đúng là Chu Vũ, hắn đã đợi lúc Kiếm Thần dùng toàn lực chống lại hỏa ma pháp khiến đấu khí hộ thể của hắn yếu đi liền đánh ra một chưởng.
“Ta đã nói rồi, ngươi vốn không phải là thần!”
Chu Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
Kiếm Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, bên miệng còn lưu lại một vết máu, chỉ trong nháy mắt hắn phảng phất như già thêm năm mươi tuổi vậy, nhìn hắn lúc này không khác gì một lão giả bình phàm, ‘phốc’ một tiếng một ngụm máu lại phun ra, gắng gượng đứng thẳng người dậy nhưng hắn không thể nói được câu gì.
Chu Vũ thản nhiên nói:
“Ta đã hủy công lực của ngươi, tuy nhiên ta sẽ không giết ngươi!”
Nói xong liền phi thân hướng tới thông đạo định đi ra ngoài.
“Chờ chút!”
Kiếm Thần đột nhiên kêu lên.
Chu Vũ liền dừng lại trên không, đừng ở gần thông đạo quay lại hỏi:
“Ngươi còn điều gì muốn nói?”
Lúc này, nếu hắn biết hắn sẽ hối hận vì lựa chọn này của mình!
Kiếm Thần liền hướng hắn chậm rãi nói:
“Chỉ có một lời thôi!”
“Nói đi!”
Kiếm Thần đột nhiên cười gằn:
“Ngươi không muốn giết ta, nhưng ta lại muốn….giết ngươi!”
Lời nói chưa dứt đột nhiên hồng quang liền bao phủ cả người kiếm thần, không còn một âm thanh nào truyền tới được nữa vì tất cả không gian đều bị hút vào người Kiếm Thần, Chu Vũ thất kinh là Kiếm Thần muốn tự bạo.
Hắn đã từng biết tới việc Kiếm Thần tự bạo uy lực lớn như thế nào, nhưng hắn đã không nghĩ tới việc Kiếm Thần cũng có thể tự bạo, công lực của Kiếm Thần đã bị phế tuy không còn cách nào để đối phó với hắn nhưng ngàn vạn lần hắn cũng không nghĩ tới việc Kiếm Thần còn có thể tự bạo, đây chính là do thiếu kinh nghiệm chiến đấu mà gây ra hậu quả này, hắn đã quên Kiếm Thần chính là chí tôn trong giới kiếm sư cho nên các kỹ năng của Kiếm Thánh hắn đều biết rõ hơn nữa còn lợi hại hơn! Sai lầm nhỏ mà cái giá phải trả thì lại quá lớn!
Chu Vũ đã biến mất, hắn đã dụng tốc độ nhanh nhất để thoát ra khỏi động, nhưng tốc độ của hắn dù đã đạt tới cực hạn nhưng cũng chỉ vào được bên trong thông đạo rồi phía trước đột nhiên tối sầm, cả thạch động đều sập xuống do ảnh hưởng của việc tự bạo đấu khí của Kiếm Thần, mấy vạn cân cự thạch tán loạn lấp đầy thạch động, , hắn phải làm sao bây giờ?
Chu Vũ tay phải liền vung lên, cửu chuyển thần công! Một chưởng đánh mạnh về phía các hòn đá lớn đang bay tán loạn, một chưởng đánh ra đẩy bật thân thể đang co rụt của hắn chui vào trong cái lỗ nhỏ của thông đạo, lực phản chấn khiến hắn lao nhanh vào vách động, đập mạnh một cái rồi hắn cảm thấy tất cả chìm trong bóng tối không còn biết gì nữa.
Quả thật luồng áp lực quá to lớn đến cả kim cương hộ thể cũng không thể ngăn cản hết được.
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Tặng lão Hoa Thiên dịch giả của cơ động phong bạo
Chương này có thể còn nhiều lỗi chính tả, do vội nên chưa biên kỹ, anh em phát hiện được thì pm trong box luận đàm để ta sửa Góp ý tại đây:http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=50031
Ở bên ngòai sơn động, Liên Hoa chỉ nghe được những tiếng rít chói tai kèm tiếng va chạm của kiếm khí! Khuôn mặt của nàng sớm đã tái nhợt như tờ giấy, nàng biết bọn họ đang tử đấu, với thực lực của Kiếm Thần trong thiên hạ liệu ai là đối thủ của hắn được? Lúc này, nàng đi vào cũng không giúp gì được cho hắn mà còn có thể làm Chu Vũ phân tâm, có lẽ lựa chọn sáng suốt nhất chính là chạy trốn nhưng nàng đương nhiên sẽ không làm việc này, dù có chết nàng cũng muốn chờ ở đây để chết chung với hắn.
Cuộc chiến ở bên trong đã diễn ra hồi lâu, nhưng vẫn còn tiếp tục, trong động hồng quang chợt lóe lên, hỏa ma pháp tỏa ra hơi nóng theo gió mà ra, hỏa ma pháp này nhất định không phải do Kiếm Thần phát ra mà là do Chu Vũ làm, hắn chẳng những tinh thông thủy ma pháp mà cả hỏa ma pháp cũng biết, đương thời chỉ có Ma Thần mới có thể sử dụng đa hệ ma pháp nhưng bây giờ Chu Vũ cũng có thể sao?
Cảm nhận được luồng hơi nóng của hỏa ma pháp, trong lòng Liên Hoa liền dâng lên một hy vọng là Chu Vũ có thể đánh bại Kiếm Thần! Có lẽ bởi hai người cùng chiến tuyến nên nàng cũng hy vọng như vậy,nhưng cũng bởi nàng nghe thấy tiếng rít xé gió của kiếm khí vẫn tiếp tục phát ra, điều này chỉ có thể giải thích là Kiếm Thần vẫn chưa đánh bại được hắn.
Đột nhiên tất cả đều dừng lại, trong động chìm vào trong một mảng yên tĩnh, sự tĩnh lặng này khiến Liên Hoa như cảm thấy có lửa trong lòng, chẳng lẽ đã đấu xong rồi sao? Ai thắng, ai bại? Bất kể là ai thắng nàng cũng muốn vào trong đó, nếu là hắn thắng nàng sẽ là người đầu tiên tới bên cạnh hắn, nếu là Kiếm Thần thắng thì nàng sẽ được chết bên cạnh hắn.
Thân thể khẽ lao vút vào trong động, nhưng sơn động đột nhiên run rẩy, từng tảng đá lớn rơi xuống, núi đã cũng ầm ầm đổ xuống, cả tòa núi lớn như vỡ vụn.
“Không!”
Liên Hoa hét lên một tiếng, dùng hết sức lao tới trước, trong đám bụi mù một hòn đá lớn rơi xuống chuẩn xác đập vào lưng nàng, Liên Hoa bị đánh trúng vội vàng lộn một vòng để giảm lực rơi, khi đứng dậy được thì trước mặt nàng chỉ còn là một đống hoang tàn bị đá tảng vùi lấp, không còn dấu vết của động khẩu nữa,cả tòa núi đá đã sụp xuống.
Đôi mắt Liên Hoa nhòe lệ, nàng điên cuồng đánh về phía bãi đá trước mặt,một khối đá nát vụn, rồi một khối nữa……lúc này nàng chỉ muốn trở vào động khẩu để chết cùng một chỗ với hắn nhưng ý muốn đó nay đã trở thành hy vọng xa vời rồi.
Lại một khối đá nữa bị nàng chém đứt nhưng nàng cũng không còn chút sức lực nào nữa, hoàn toàn tuyệt vọng! Không ai có khả năng mở lại được thạch động đó, cho dù có thể mở được thì hắn có lẽ cũng đã chết! Hắn rốt cục cũng rời khỏi nàng, cứ như vậy mà rời khỏi nàng!
Liên Hoa điên cuồng hét lớn:
“Chu Vũ,ngươi đã đáp ứng ta sẽ không bao giờ rời xa ta! Tại sao lại rời khỏi ta! Tại sao?”
Thanh âm thê lương truyền khắp sơn cốc nhưng lúc này chỉ còn những tiếng vọng “Tại sao……tại sao….?” trả lời nàng
Màn đêm buông xuống, Liên Hoa vẫn ngơ ngác ngồi ở đó không hề động đậy,nàng chưa từng đứng dậy khỏi chỗ đó,ở phía xa không biết vì sao bỗng cất lên một tiếng kêu thê lương của ma thú nhưng Liên Hoa dường như cũng không nghe thấy, nàng vẫn ngồi đó nhìn vào đám loạn thạch trên mặt đất mà tự hỏi mình:
“Đây là sự thật sao? Hắn đã chết rồi sao?”
Nam nhân này cùng nàng quen biết cũng chỉ mới có hơn hai tháng, cùng nàng ở chung chẳng qua chỉ có vài ngày, nhưng mấy ngày qua, hắn đã làm cho nàng từ một người chỉ có sát khí trở lại làm một tiểu cô nưưong, khiến nàng biết cười, biết làm nũng như ngày xưa, lưu lạc giang hồ hai năm nàng đã tưởng tâm mình đã chết nhưng là hắn đã khiến cho tất cả những ngọt ngào của thiếu nữ trong nàng hồi tỉnh, để cho nàng một lần nữa được hưởng sự sung sướng của nữ nhân, nhưng giờ đây, tất cả sự sung sướng đã biến thành đau sót, trái tim nàng lại rỉ máu một lần nữa.
Hai năm rồi, nàng tưởng rằng mình sẽ không bao giờ rơi lệ nữa, nhưng giờ phút này nước mắt nàng cứ buông rơi, cũng không biết khóc bao lâu đột nhiên nàng phảng phất như nghe thấy tiếng sáo, lại nghe thấy những lời nói đùa, trước mắt cũng hiện ra khuôn mặt tuấn tú của hắn đang nhìn nàng tươi cười, Liên Hoa liền ngước mắt nhìn trời đêm:
“Ngươi biết không? Ta rất hối hận, đáng ra chúng ta không nên tới đây?”
Lúc này, cả mối thù của nàng mà nàng cũng như đã quên, có lẽ vì khuôn mặt tươi cười đầy ôn nhu của hắn làm cho quên đi, nếu nàng chịu buông bỏ hết thảy, cùng hắn sống cuộc sống tiêu dao vậy cần gì phải nhớ đến mối thù đó? Tuy đó là mối thù giết mẹ nhưng nàng biết, mẹ nàng luôn mong muốn nàng có một cuộc sống yên ổn, vui sướng cả đời.
Nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn, hắn đã chết, tự mình, nàng còn có thể làm gì? Cái gì cũng không làm được, bằng thân thủ của nàng hiện nay liệu có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng và hắn?
Hắn đã chết vậy nàng còn cái gì? Cái gì cũng không có, giờ khắc này nàng chỉ còn sự cô độc, có lẽ so với hai năm bôn ba thì bây giờ nàng còn cảm thấy cô độc hơn nhiều.
Trên không trung đột nhiên có một tia sáng bay tới, tia sáng ngày càng gần rồi dừng lại phía trên nàng, là Hỏa Phượng.
Liên Hoa nhẹ nhàng nói:
“Hỏa Phượng ta đã mất hắn rồi! Mất hắn rồi ta chẳng còn lại gì…!”
Hỏa Phượng kêu lên lanh lảnh, có lẽ nó cũng hiểu lời nàng mà trong tiếng kêu tràn ngập sự đau sót!
“Hỏa Phượng”
Liên Hoa hai mắt nhòe lệ:
“Ta nên làm gì bây giờ?”
Hỏa Phượng liền lượn một vòng trên không, quay đầu hướng ra ngoài sơn cốc!
“Ngươi muốn ta rời khỏi đây?”
Hỏa Phượng liền gật gật đầu.
Liên Hoa ngơ ngác nhìn đống loạn thạch,nhẹ nhàng nói:
“Bất quá, ta không muốn rời xa hắn!”
Hỏa Phượng kêu lên một tiếng, rồi bay lên, theo sườn núi mà bay,một cây cầu hồng sắc hiện lên theo đường bay của Hỏa Phượng , nhất thời trong đêm muôn hoa đều nở rộ tạo nên một cảnh sắc động lòng người.
Liên Hoa thở dài:
“Cây khô có thể nhờ mùa xuân mà nở rộ nhưng người chết thì không thể sống lại! Hỏa Phượng cảm ơn ngươi đã cho hắn một nơi yên nghỉ thật xinh đẹp!”
Tòa núi đá đã được Hỏa Phượng thay thế bằng một thiên đường hoa cỏ và cây cối.
Hỏa Phượng lại bay một vòng quanh chỗ nàng đứng, hai mắt mở to nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình, Liên Hoa liền nói:
“Được! ta đáp ứng ngươi, ta sẽ rời đi vì ta còn có chuyện muốn làm, chuyện này cũng có phần của hắn bây giờ hắn đã chết ta cũng sẽ thay hắn hoàn thành nốt tâm nguyện này, để không phụ kỳ vọng của hắn với ta!”
Một thân công lực của nàng là do hắn truyền cho, hắn chắc cũng không hy vọng nàng buông bỏ tất cả.
Hỏa Phượng liền kêu to một tiếng, bay xuống phía chân núi, Liên Hoa liền chuyển thân đi theo, đi được một đoạn nàng liền quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn ngập quyến luyến.
Mấy vạn cân đá tảng đè lên, cả tòa núi đá sập xuống bất luận kẻ nào ở dưới cũng bị đè nát thành tương, Chu Vũ có lẽ cũng đã bị đè nát rồi, mà nếu không bị đè nát thì cũng chẳng thể sống được, dưới áp lực của sức nặng đó dù tiên nhân chân chính cũng không sống được, nhưng Chu Vũ lại là một ngoại lệ vì hai nguyên nhận. Thứ nhất, trong lúc nguy cấp hắn đã tạo ra cho mình một nơi chú ẩn,chính là lúc đẩy những khối đá đang rơi đã tạo thành một cái hang nhỏ, tuy hắn biết cái hang đó khó mà chịu được sức nặng của núi đá đè xuống nhưng cũng có thể giúp hắn tránh bị va chạm với loạn thạch, thứ hai hộ thể thần công ‘kim cương hộ thể’ tới lúc tối hậu đã phát huy đến cực hạn, càng chịu đè ép thì thân thể hắn càng phản ứng lại, ‘kim cương hộ thể’ lại càng mạnh tránh cho hắn bị đè ép tới chết.
Không biết qua bao lâu, Chu Vũ rốt cục cũng chậm rãi tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền có cảm giác như bị chôn sống vậy (đúng quá còn gì), năng lượng trong cơ thể loạn chuyển, hô hấp sớm đã không còn bởi không khí cũng đã hết. Đưa tay sờ chung quanh, tất cả đều là đá, dùng sức đẩy mạnh nhưng tất cả khối đá đều không hề nhúc nhíc, xem ra trước tiên cần khôi phục lại công lực, ‘Cửu chuyển thần công’ liền chậm rãi vận chuyển, ban đầu khi đi tới các mạch đều rất gian nan, rốt cục sau một lần vận chuyển thành công, đả thông kinh mạch thì nhanh chóng vận chuyển toàn cơ thể, lại một vận chuyển một vòng, nháy mắt đã hoàn thành chín vòng, khẽ thở ra một ngụm trọc khí, năng lượng trong cơ thể đã khôi phục hoàn toàn.
Công lực hồi phục, Chu Vũ liền có lòng tin có thể thoát ra, đánh ra một chưởng, một cơn lốc xoáy xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, như một cái khoan lớn phá nát những hòn đá xung quanh, đây là loại phương thức mở đường hữu hiệu nhất trong lúc này, nhưng vấn đề là đá bị phá nát nhưng đá vụn không ngừng rơi xuống, nếu không cẩn thận lại bị chôn sống trong cát bụi, đây là một vấn đề hết sức nan giải tuy nhiên với Chu Vũ thì không, hắn nhíu mày suy nghĩ rồi đột nhiên cười mỉm, theo đó toàn bộ cát bụi, đá vụn đều biến mất, một cái thông đạo đang dần hình thành, vậy cát bụi đã đi đâu? Đương nhiên là bị hắn thu vào Vô sanh giới, vốn Vô sanh giới là nơi để trữ đồ nhưng lúc này lại là bảo bối cứu mạng của hắn.
Thông đạo dần dần dài ra, tính mạng của Chu Vũ xem ra cũng sắp được cứu rồi, với phương thức mở đường này dù núi đá lớn tới đâu hắn cũng có thể mở xong trong vòng một ngày, hắn có vô sanh giới trữ đất đá lại có cả nước uống và thức ăn.
Ăn xong một ít thịt rồng hồi phục thể lực, rồi lại làm tiếp tốc độ còn có vẻ nhanh hơn, tốc độ này xem ra so với máy móc đào bới hiện đại còn nhanh hơn,cuối cùng hết một ngày thì thông đạo cũng hoàn thành, trước mặt hắn là ánh mặt trời đang sáng rực rỡ khiến Chu Vũ không nhịn được phải cười lớn:
“Kiếm Thần ơi là Kiếm Thần ! Ngươi cho rằng ta chắc chắn sẽ chết nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, người có thể nhìn thấy ánh mặt trời cuối cùng vẫn là ta!”
Thân hình chợt lóe lên hắn đã ra khỏi thông đạo, từ trong ‘Vô sanh giới’ bao nhiêu đất đá, cát bụi lại đổ vào lấp đầy thông đạo.
Gió núi thổi qua mang theo mùi hương hoa thơm ngát, Chu Vũ liền hít một hơi thật sâu, trước mắt hắn ngập tràn hoa và hoa, hoa ẩn hiện trong màn sương khiến cho khung cảnh càng thêm mỹ lệ.
Dạo này box luận đàm đìu hiu quá, ngó đi ngó lại toàn thếy ta độc thoại, mếy lão seo chẳng ủng hộ ta gì vậy nản quá
Đây là nơi nào? Chẳng lẽ tự mình có thể tạo ra một cái thông đạo ngầm ra ngoài cốc sao? Rõ ràng là lúc trước làm gì có mấy loại tiên hoa này. Chu Vũ nhíu mày tinh tế đánh giá lại và bật cười. Đây vẫn là cái núi đá ấy, và những bông hoa này nở ra sẽ rất là kiều diễm, như vậy chỉ có thể do Hỏa Phượng tạo ra mà thôi. Nhưng tại sao lại làm thế này? Chẳng lẽ Liên Hoa ở bên ngoài làm ra một núi hoa để bày tỏ sự hoan nghênh mình sao?
Chu Vũ gọi to: “Liên Hoa!” Âm thanh chỉ vang vọng khắp núi đá rồi phản hồi trở lại mà chẳng thấy ai trả lời: “Liên Hoa … Liên Hoa …!” Vẫn không ai đáp lại.
Bỗng từ dưới chân núi có một đám mây bay lên, đúng là Hỏa Phượng, nó dừng lại trên không, ánh mắt nhìn Chu Vũ có vài phần đề phòng.
Chu Vũ mỉm cười nói: “Hoả Phượng, Liên Hoa đâu?”
Hoả Phượng xoay nửa vòng, hướng ra phía ngoài cốc. Chu Vũ cau mày: “Nàng đi rồi?”
Hoả Phượng gật đầu!
Chu Vũ sửng sốt tán thưởng: “Liên Hoa có an toàn không?”
Lại gật đầu!
Chu Vũ yên tâm hỏi: “Ngươi biết nàng đang ở đâu không?”
Lắc đầu! Chu Vũ bay lên, bay về phía chân núi, ánh mắt nhìn bao quát toàn bộ sơn cốc nhưng không thấy bóng dáng của nàng đâu xem ra đúng là nàng đã đi rồi, nhưng tại sao không chờ hắn? Nghĩ lại, chắc nàng tưởng hắn đã chết, đúng thế, cả một tòa núi đổ xuống đè lên không chết mới lạ. Muốn không chết cũng chỉ có thần tiên hoặc là cái loại quái thai như hắn thôi.
Xuyên qua gia viên xinh đẹp của Hỏa Phượng, xuyên qua phiến rừng xanh tươi quái dị, xuyên qua chỗ đã cùng long xà quyết đấu, Chu Vũ hơi ngẩn người, con long xà này tất cả cơ thịt đều đã rữa hết, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng. Chẳng lẽ mình hôn mê lâu thế sao? Nhìn vào bộ xương hắn đoán được mình hôn mê cũng phải bảy đến mười ngày. Khoảng thời gian này đã thừa đủ để Liên Hoa rời khỏi cốc và hòa vào thế giới bên ngoài. Trong biển người mênh mông biết tìm nàng ở đâu đây?
Qua cái thạch động kia thấy bên ngoài toàn là cây cối, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Chu Vũ đột nhiên thấy trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ nàng còn chưa đi? Ý nghĩ vừa chuyển trong đầu thì hắn đã biết không phải là nàng rồi bởi tiếng bước chân hoàn toàn bất đồng, cước bộ của nàng nhẹ nhàng và có quy luật hơn, còn tiếng bước chân của đám người ngoài kia thì tạp nham.
Thân thể vừa động hắn đã lên trên ngọn cây, kín đáo quan sát phía dưới, hắn thấy có tất cả là năm người, đi đầu chính là một lão đầu có cước bộ trẩm ổn công lực phi phàm, hai người đi phía sau mặc trường bào màu đen, tự nhiên là ma pháp sư, cước bộ của bọn họ nhẹ nhàng vô thanh vô thức tất nhiên ma pháp cũng không thấp, phía sau cùng là hai võ sĩ, lưng đeo trường kiếm trông bộ dáng thập phần hùng dũng.
Xem hướng đi của bọn hắn thì chính là tiến vào Kiếm thần cốc, cũng chỉ có đi theo nhóm như thế này mới dám tiến vào Kiếm thần cốc mà thôi.
Năm người tiến đến một cái động khẩu, lão già đi trước dừng lại do dự có vẻ không quyết, đám người phía sau cư nhiên cũng dừng lại theo.
Gã ma pháp sư phía sau nói:
“Ta vẫn kiên trì với ý kiến của ta, chúng ta không cần phải mạo hiểm như vậy! … Phi Hùng đã báo lại, Kiếm thần và người kia đều bị núi đá đè ở bên dưới, thân thể tan nát, Liên Hoa công chúa cũng đã rời cốc rồi, chúng ta có đến cũng không thu hoạch được gì.”
Chu Vũ hơi kinh hãi, bọn họ đã biết rồi ư, Phi Hùng là ai, cũng may là Liên Hoa vẫn bình an, hắn có thể yên tâm được rồi.
Ma pháp sư râu dài bên cạnh phản đối:
“Không, tin tức Phi Hùng đưa tới ta căn bàn là không tin, Kiếm thần công lực đã thông thần, làm sao có thể cùng địch nhân đồng quy vu tận được chứ? Còn nữa, nếu thật sự hắn nhìn thấy Liên Hoa xuất cốc, tại sao không bắt nàng ta lại?”
Lão già phía trước nói:
“Không, thông tin này chính xác không thể nghi ngờ bởi vì không chỉ có Phi Hùng báo lại mà Phi Hổ cũng báo lại sự việc tương tự như thế, Phi Hùng không bắt được nàng bởi bên cạnh nàng có Hoả Phượng!”
Lão già râu dài nói:
“Lạ thật, Hoả Phượng vốn canh giữ sơn cốc, như thế nào lại có thể giúp nàng chứ? Nhưng Hoả Phượng cùng Phi Hổ là đối thủ của nhau mà, Phi Hùng đánh không lại Hoả Phượng là điều tất nhiên nhưng Phi Hổ chẳng lẽ lại không thể thừa cơ bắt lấy Liên Hoa công chúa sao?”
Lão già phía trước chậm rãi nói:
“Điều này thì ngươi không biết, nha đầu kia không biết tại sao kiếm thuật tăng trưởng rất mạnh, Phi Hổ truy đuổi theo nàng đến tận bìa rừng bị nàng đâm một kiếm bị thương nặng, suýt chút nữa thì mất mạng.”
Gã ma pháp sư râu dài hoảng hốt nói:
“Làm sao có thể như thế? Đến ma thú cao nhất cũng không đối phó được nàng, chẳng lẽ nàng đã đạt đến cảnh giới Kiếm thánh rồi? Nàng làm sao có thể như vậy chứ?”
Chu Vũ âm thầm suy nghĩ, Phi Hùng và Phi Hổ rốt cục cũng chỉ là hai con ma thú mà thôi, cấp bậc còn kém như vậy thế nào có thể nói chuyện đựơc chứ? Có lẽ có phương pháp đặc biệt, những người này cùng ma thú tâm linh tương thông, lợi dụng ma thú đưa tin tức lại cho bọn họ, xem ra thực lực của Ma thần còn trên cả dự đoán của mình nữa, thiên hạ ma thú rất nhiều, có thể nói trên trời, dưới đất không đâu không có, trong nước cũng tồn tại nếu Ma thần có thể thu phục bọn chúng thì đúng là hắn có một đội quân vô cùng mạnh mẽ.
Lão già phía trước chậm rãi nói:
“Chỉ còn có khả năng như vậy: Nha đầu kia nhất định gặp được kỳ ngộ trong sơn cốc. mục đích của chúng ta tới đây mấu chốt chính là tìm được nguyên nhân làm công lực nàng ta tịnh tiến nhanh chóng!”
Ma pháp sư râu dài nói:
“Ý ngươi nói chính là … Ích Khí quả ư? Cốc này có bảo vật đó sao?”
Lão giả gật đầu:
“Đó cũng chỉ là một dự đoán mà thôi, Kiếm thần cốc, người ngoài không dám tiến vào, nơi đây chính là địa phương tốt cho loại quả kia sinh sống nhưng Ích Khí quả từ màu hồng chuyển sang màu xanh phải mất ba năm mà cũng chỉ có ở đây thì mới không bị ngoại nhân phát hiện trong vòng ba năm đó, cho đến khi thành thục!”
Ma pháp sư râu dài nói:
“Nếu thật sự có loại kỳ vật như vậy, nha đầu kia tại sao lại không lấy hết mà bỏ chạy chứ! Xem chừng nếu chúng ta đuổi theo có thể tìm trên người ả còn loại kỳ vật này cũng nên!”
Lão giả lại nói:
“Không, nha đầu này tinh minh phi thường, năm đó nàng chỉ là một tứ cấp Kiếm sư đã có thể chạy thoát, lưu lạc giang hồ hai năm không bị phát hiện, bây giờ càng không thể tìm được, hơn nữa thực lực của nàng ta bây giờ đã là Kiếm Thánh rồi, chúng ta năm người liên thủ mới có thể thắng được, nếu lỡ rời nhau ra rất có thể sẽ bị nàng thu thập …! Hơn nữa tên Chu Vũ kia vừa chết, nha đầu này một tay vỗ không kêu được, cũng không cần nóng lòng đối phó nàng, đợi nàng tìm đến kinh thành chịu chết đi!”
Quan hệ đến sinh tử của mình, ma pháp sư râu dài không thể nhiều lời được nữa, năm người đồng loạt tiến vào Kiếm thần cốc, đối với người ngoài thì Kiếm thần cốc đích thị là cấm địa nhưng đối với bọn hắn thì đương nhiên là không phải bởi vì Kiếm thần đối với bọn hắn là minh hữu, Ma thần là chủ nhân của bọn hắn, núi này cũng là hậu viên của chúng vậy.
Nhưng hôm nay có một ngoại lệ, Sơn cốc này đúng là hâu hoa viên của bọn hắn nhưng hậu hoa viên hôm nay có một tử thần ở đó! Những người này rõ ràng là địch nhân của Liên hoa, hắn còn kiêng kị gì nữa đâu, một trận gió theo sau bốn người mà vào, Một lát sau, Chu vũ thản nhiên nhàn nhã đi ra, bốn người kia ngã trên nền đá rõ ràng là hồn du địa phủ rồi, thi thể rất nhanh sẽ bị cái đám sương quái dị kia cắn nuốt hết.
Chu Vũ chìm vào suy tư, đúng vậy. Liên Hoa tạm thời không có nguy hiểm gì; thực lực nàng rõ ràng là siêu việt Kiếm thánh rồi, chỉ cách Đại kiếm thánh chút ít nữa thôi, có thể đả thương được nàng bây giờ trên đại lục cũng chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay mà thôi (Ba đại kiếm thánh cùng với Ma Thần) hắn nghĩ lại, năng lượng tu tiên cũng có diệu dụng, chỉ sợ Đại kiếm thánh gặp nàng vị tất đã có thể thu phục được nàng có thể chắc chắn giết được nàng chỉ có một người, Ma thần! mà Ma thần cũng mười năm không có xuất hiện giang hồ, tuyệt đối không thể vì đối phó với một nha đầu như nàng mà xuất quan ngàn dặm đuổi giết nàng, chỉ cần Ma thần không xuất quan, căn bản nàng sẽ không có nguy hiểm gì.
Nàng có thể ẩn nấp bí mật, tuỳ thời có thể từ trong tối có thể giết dần vây cánh của hắn, nếu muốn hợp sức hai Đại kiếm thánh để đối phó với nàng thì cũng rất khó khăn.
Nha đầu này rất giỏi ẩn nấp, địch nhân muốn tìm được nàng cũng không phải là dễ dàng gì, tự mình muốn tìm nàng cũng rất khó, dù sao thì thực lực của nàng bây giờ cũng rất cường đại rồi, có thể tự chiến đấu đựơc, cách tốt nhất giúp nàng chính là mình giết đi chướng ngai cho nàng, Nữ vương khó đối phó cũng là bởi vì có Ma thần hậu thuẫn, Ma thần thế lực cường đại cũng bởi hắn có đông đảo tín đồ, uy hiếp lớn nhất đối với nàng chính là mấy Đại kiếm Thánh mà thôi, nếu Đại ma đạo sư toàn bộ bị tiêu diệt thì nguy hiểm đối với Liên Hoa mà nói không phải là tự động biến mất hay sao?
Hơn nữa giết đi các đầu não là thủ hạ của Ma thần thì thế lực của hắn chẳng phải sẽ suy yếu đi hay sao? Trong tương lai cùng hắn đối địch cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, mà trước mắt hướng tới toàn bộ cao thủ khiêu chiến sau khi hạ được sáu cao thủ thì hắn có thể hướng tới Ma thần hạ chiến thư rồi, chiến thư này phân lượng cũng không nhẹ.
Đối với hắn có Đại ma đạo sư cùng Đại kiếm thánh cũng không phải là vấn đề khó khăn gì, nhẹ nhàng có thể giải quyết ngay thôi, cũng là một nhiệm vụ tương đối nhàn! Hắn cũng có thể lợi dụng thời gian này đi tìm những ma pháp huyền bí khác nữa, nếu có thể đem lục hệ ma pháp luyện đến đỉnh điểm thì Ma thần với hắn cũng phải cam bái hạ phong mà thôi!
Vấn đề bây giờ là phải xác định xem có phải ba Đại ma đạo sư, ba Đại kiếm thánh đều là người của Ma Thần không, tất cả cũng không phải toàn bộ đều đáng chết, tự mình cũng cảm thấy tư tưởng của Liên Hoa cũng không sai nhưng cũng không có lý do cứ ba bảy hai mươi mốt đem tất cả giết hết đi thì cũng hơi tàn nhẫn.
Chính như Trung Quốc khi giải phóng cũng có câu nói rằng: “Đoàn kết, có thể đoàn kết chính là đồng chí, những người phản cách mạng toàn bộ giết chết không tha” Ai là Đồng chí, ai là phản cách mạnh? điều này cũng phải đi tìm hiểu, cũng phải có sự đối đãi khác nhau.
Chương này trở đi, sẽ có nhìu cảnh nóng bỏng, các đại ca xem xét đừng chuyển nó qua box sắc hiệp :00 (19)::00 (19):
Từ trong Kiếm Thần cốc đi ra, phía trước hiện lên một dòng suối nhỏ nước trong vắt, đột nhiên một vài cánh hoa hồng theo nước trôi xuống, Chu Vũ liền nhìn lên phía trên, hắn hơi sững người lại khi thấy một mớ quần áo vắt trên mặt đá, một nơi hoang vu như thế này sao lại có quần áo của con người? Chu Vũ liền vô thanh vô tức bay lên ngọn cây, nhẹ nhàng không gây một tiếng động nào thậm chí không làm rung rinh tới một cái lá.
Từ trong tán cây nhìn xuống, Chu Vũ liền thấy một cái đầm nhỏ nước xanh biếc, trong đầm một cô nương đang tắm rửa, nơi này căn bản là không có ai qua lại nên cô nương này có thể tự nhiên tắm rửa mà không hề đề phòng.
Bỗng, nàng ta liền ngửa người trên mặt nước khiến cho một nửa người lồ lộ hiện ra, trong tán cây hai mắt Chu Vũ liền nhìn chằm chằm vào đôi bồng đảo của nàng,hai mắt hắn thi thoảng cũng chớp chớp nửa như muốn nhắm lại, trong khi đó nữ nhân dưới kia lại như đang muốn tiểu bạch thố của mình chơi đùa với làn nước mát nên không ngừng đẩy nước đùa bỡn, hai điểm hồng đào ẩn hiện dưới làn nước quả thật khiến cho Chu Vũ không thể nào rời mắt khỏi mỹ cảnh này.
Một nửa người của nàng tuy chìm trong mặt nước nhưng nước ở đây quả thật là trong vắt, ngay cả sỏi đá dưới đáy sông cũng nhìn rõ cho nên nữ nhân này giống như đang mặc một tấm áo mỏng trong suốt đứng trước mặt Chu Vũ vậy.
Chu Vũ trong lòng âm thầm kêu lên:
“Sư phụ ngươi có thể mắng ta rằng ta nhìn lén nữ nhân tắm rửa, bất quá ta không có dùng thiên nhãn nhìn mà dùng mắt thường!”
‘Dùng thiên nhãn?’ Chu Vũ cười gian rồi liền đưa một đạo năng lượng lên hai mắt, thiên nhãn mở ra, làn nước phảng phất như biến thành không khí, hạ thân của nàng liền hiện ra rõ ràng trước mắt hắn, quả thật là quá đẹp, lại mang đầy vẻ thần bí,……thật là quá kích thích.
Nguyên lai thân thể của nữ nhân lại có thể đẹp như vậy, nhìn toàn bộ thân thể của nữ nhân này khiến hắn cũng không có để ý tới khuôn mặt của nàng, phải rất vất vả hắn mới có thể đưa mắt lên nhìn khuôn mặt của nàng. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng khiến hắn cực kỳ sửng sốt, nửa mặt bên trái của nàng trắng nõn không có chút tỳ vết, nếu so với tiên tử chắc cũng không kém bao nhiêu nhưng nửa mặt bên phải lại mang theo một cái bớt màu đen, choán gần hết nửa khuôn mặt bên phải của nàng, nếu chỉ là bớt thường chắc cũng không to như vậy nhưng vết bớt này lại che lấp gần như chỉ chừa con mắt phải,nếu không có vết bớt này nàng quả thật là một mỹ nhân! Nhưng đáng tiếc, vết bớt quá lớn khiến cho mặt nàng bị biến dị trở thành một nữ nhân xấu xí, nhìn giống như một hình âm dương nửa đen nửa trắng vậy.
Thật là đáng hận khi một tuyệt sắc giai nhân lại vì một vết bớt mà bị hủy hoại, chứng kiến khuôn mặt nàng khiến Chu Vũ cũng không còn tâm trạng mà ngắm nhìn thân thể của nàng nữa, lặng lẽ bay về phía trái nơi có thể nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp không chút tỳ vế của nàng!
Khi hắn vừa rời khỏi tàng cây, một cành cây khô liền từ trên cây rời xuống, cạch một tiếng chạm vào hòn đá phía bên hồ, ở dưới đầm nữ tử đột nhiên mở mắt, từ người nàng hắc khí thoát ra bao phủ hoàn toàn đầm nước trong nháy mắt, lúc này đầm nước đã chìm ngập trong sương mù mơ hồ.
Chu Vũ hai mắt mở trừng trừng, là ma pháp! Hắn rõ ràng đã cảm nhận được trong không khí xuất hiện sự chuyển động khác thường mà vụ khí từ bốn phương tám hướng đềy tụ lại xung quanh người nàng, chắc chắn đó là do nàng gọi về là ‘Vụ khí ma pháp’ sao? Đây là loại ma pháp gì, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe qua chứ đừng nói là đã từng nhìn thấy.
Thủy ma pháp của hắn đã đến mức nhập thần, vụ khí vốn là một hình thái của nước bốc hơi lên, nếu theo lý luận có thể sử dụng thủy ma pháp để tạo ra vụ khí là điều vô cùng dễ dàng nhưng vụ khí ma pháp của nữ nhân này lại khác hẳn, nàng có thể gọi được vụ khí từ tự nhiên về bao quanh mình, cũng không phải thông qua thủy ma pháp để hình thành, loại phương thức này khác hẳn với kiến thức ma pháp ở thế giới này nhưng lại có điểm tương đồng với tu tiên công pháp của hắn đó là hấp thu thiên địa nguyên khí! Tất nhiên đó không phải là công pháp tu tiên bởi nếu là tu tiên công pháp thì sẽ hấp thu thiên địa nguyên khí đưa vào cơ thể nhưng nàng chỉ có thể làm cho vụ khí bao quanh cơ thể mà thôi.
Nếu lúc trước hứng thú của Chu Vũ với cơ thể nàng vì khuôn mặt nàng mà giảm bớt rất nhiều thì giờ đây chứng khiến ma pháp của nàng khiến hắn tò mò muốn tìm hiểu, đặc biệt là trước khi đối mặt với Ma Thần hắn càng phải nắm vững nhiều loại ma pháp, chỉ có tinh thông nhiều loại ma pháp mới có thể chiếm thế chủ động khi chiến đấu với Ma thần. Loại ma pháp này ở đại lục chưa từng nghe tới, không biết ngoại trừ có thể sử dụng để ẩn thân thì còn công dụng gì nữa, cho dù không có nhiều công dụng khác thì cũng có thể là một loại ma pháp phụ trợ trong lúc chiến đấu.
Vụ khí trên đầm ngày càng đậm, nhưng vẫn không che dấu được thiên nhãn của Chu Vũ, bên trong đám vụ khí, nữ tử liền từ từ đi lên bờ, những đường cong gợi cảm từ từ hiện ra, với tay lấy đám quần áo vắt trên tảng đán, nàng liền nhìn ngó xung quanh nơi cành cây vừa rơi xuống, tinh quang chợi lóe lên trong mắt nàng, thì ra chỉ là do cành cây rơi xuống, thân thể khẽ xoay tròn, vụ khí từ từ tản ra, nàng mặc quần áo tương đối nhanh, tuy nhiên thân hình tuyệt mỹ khi khoác bộ quần áo lên tự nhiên biến mất, thay vào đó là hình dáng thô lậu hợp với khuôn mặt có vết bớt đen kia.
Nữ tử liền ngồi bên tảng đá cẩn thận chải đầu, khẽ vấn tóc lên, nàng tự nhiên lại lựa chọn vấn tóc bên nửa mặt ma chê quỷ khóc kia, lợi dụng mái tóc dài để che nửa mặt xinh đẹp lộ ra nửa khuôn mặt xấu xí có thể nói là một cách tương đối thông minh, nữ từ liền xoay người đi xuống khỏi tảng đá, Chu Vũ ngây người nhìn nàng, vốn nàng sở hữu một thân hình tuyệt mỹ nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn muốn làm xấu mình đi.
Nữ nhân vốn yêu cái đẹp là bản năng, nàng ta tại sao hết lần này tới lần khác đều muốn che giấu khuôn mặt để trở thành một người thật xấu xí? Thân thể của nàng cũng vô cùng kiều diễm nhưng nàng lại dùng những bộ quần áo rộng để che hết đi những đường cong gợi cảm, có thể nói nữ tử trên bờ lúc này so với nữ tử ở dưới đầm nước là hai mặt trái ngược hoàn toàn.
Nữ tử này có gì đó kỳ lạ! Nàng nhất định đang cố che giấu một bí mật! Chu Vũ lại nổi lên hứng thú, một loại hứng thú hoàn toàn bất đồng so với hứng thú nhìn trộm lúc nãy. Thân hình vừa chuyển, đột nhiên hắn biến mất, một lúc sau từ phía đám cây phía dưới bờ suối đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, bước chân có phần nặng nề kèm theo những tiếng thở dốc, nếu nghe từ xa có thể cảm giác người đang tới có lẽ đang bị bệnh.
Ánh mắt nử tử nhìn chằm chằm vào đám cây cối phía dưới, trong lòng thầm nghĩ may mắn, may là cành cây rơi kia đã làm cho nàng cảnh giác để nàng dùng tốc độ nhanh nhất để mặc lại quần áo, nếu không sợ rằng cơ thể đã bị kẻ này nhìn thấy.
Một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt nàng, tay hắn dựa vào cây cổ thụ để thở dốc, thở một hồi lâu rốt cục cũng tới bên dòng suối nhỏ để rửa mặt rửa tay và uống nước, có lẽ hắn từ phương xa mới tới đây.
Chu Vũ uống nước tuy chỉ là giả bộ nhưng cũng làm ra vẻ chân thật cực kỳ,còn như bắt chước nữ nhân tắm rửa thì hắn không có can đảm làm điều đó! Uống một lúc, hắn thỏa mãn thở dài, ngẩng đầu lên,nhìn thấy một nữ nhân đang đứng bên tảng đá hắn liền giật mình kêu lên:
“Tiểu thư….ngươi là …ngươi đứng đó từ bao giờ vậy?”
Nử tử ôn nhu hỏi:
“Ta đã ở đây từ trước khi ngươi tới!..Ngươi là ai vậy?”
Thanh âm nghe rất nhẹ nhàng êm ái.
Chu Vũ liền nói:
“Ta là một Du thi nhân! Còn ngươi?”
“Ta là một tiểu nha hoàn! Vừa rồi ngươi gọi tiểu thư là sai rồi!”
Nữ tử tinh nghịch trả lời, có lẽ đối phương chỉ là một Du thi nhân khiến nàng cũng buông lỏng cảnh giác, muốn làm cho một nữ tử có thân phận kỳ bí không nghi ngờ đề phòng biện pháp tốt nhất là khiến cho nàng biết rằng ngươi là một kẻ vô hại, yếu đuối.
Chu Vũ trước sự ôn nhu của nàng cũng bình tĩnh lại:
“vậy tiểu thư của nàng là ai vậy?”
Xem ra gần đây có một đại gia tộc, có thể mà một ma pháp gia tộc cũng nên.
Tiểu nha đầu liền nghiêm trang nói:
“Tiểu thư nhà ta tự nhiên là…là người mà ta phải hầu hạ! Ta phải đi về rồi, ngươi cũng nên rời khỏi đây đi, nơi này vào ban đêm có khi cũng có ma thú xuất hiện đó!”
Xoay người bước đi, cước bộ thập phần nhẹ nhàng, đi được vài bước đột nhiên nàng quay đầu lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bao nhỏ, nàng ôn nhu nói:
“Trong đây có một ít thịt, nếu ngươi đói bụng thì ăn một chút đi nha!”
Lâu lắm rùi mới có hứng thú dịch một bộ, mọi người đọc thử xem thế nào nhé, tại hạ trình còi các pạn đọc nếu thếy sạn xin góp ý dùm>>tập dịch mà
Tặng lão Hoa Thiên dịch giả của cơ động phong bạo
Trên tay chiếc túi nhỏ còn phảng phất hương thơm, ánh mắt Chu Vũ liền lộ ra vẻ ôn nhu, ở thế giới này người có thể hảo tâm cho người khác thức ăn khẳng định không có nhiều người như thế, nha đầu này chắc chắn là một người thiện lương.
Chiếc túi nhỏ liền biến mất vào trong vô sanh giới, thịt này hắn vừa nhìn đã biết là thịt chó, loại thịt này là thứ hắn không thích ăn nhất, nhưng sự quan tâm của nàng thì hắn nguyện ý lưu lại, cất nó vào ‘Vô sanh giới’ để làm kỷ niệm vậy.
Thân hình hắn cũng nhanh chóng biến mất, không phải đi vào trong rừng mà lại ngồi trên ngọn cây, hắn lặng lẽ đi theo tiểu cô nương kia, mà tiểu cô nương kia cũng không ngờ người mình vừa hảo tâm giúp đỡ vốn không phải là một ‘Du thi nhân’ mà là một ‘Thần’ cấp cao thủ.
Đám cây cối vốn ở bìa rừng, cũng không quá khó đi nên tiểu cô nương kia bước đi rất nhanh, rất nhanh chóng đã đi ra khỏi rừng, bên ngoài một thảo nguyên xanh biếc hiện lên, phía tây thảo nguyên nổi lên một tòa thành lớn. Vừa ra khỏi rừng rậm, cước bộ lập tức chậm lại, bước đi lại nặng nề như đang cố hết sức vậy, nàng ta làm vậy để làm gì? Nàng ta đang ẩn giấu lực lượng của mình!
Đại thảo nguyên hoàn toàn trải rộng trong tầm mắt , không bị bất cứ vật gì che khuất, muốn theo dõi đương nhiên cực kỳ khó khăn nhưng đối với Chu Vũ thì lại không phải là vấn đề, thiên nhãn của hắn có thể giúp hắn nhìn xa vài dặm, dù nàng đi xa tới đâu hắn vẫn nhìn rõ ràng, nàng vẫn không hay biết mà hướng vào tòa thành mà đi tới, Chu Vũ đột nhiên biến mất, thân hình hắn bay lên ẩn giấu sau những đám mây, thiên nhãn nhìn xuyên qua mây mà dõi theo bóng lưng của nàng, chứng kiến nàng từ cổng thành đi vào, chỉ thấy nàng cúi gằm mặt xuống không có nhìn ai, say bảy tám con hẻm liền rẽ vào một trang viên thật lớn ở phía nam thành, trang viên cực kỳ rộng lớn, tất cả nhà cửa trong đó đều được lát đá, các phòng ốc đan xen hợp lý, xem ra đây chính là nhà chủ nhân của nàng.
Bá một tiếng, Chu Vũ liền ẩn thân vào khu rừng cây nhỏ ở phía nam thành, một lát sau hắn đã xuất hiện bên một cây đại thụ cạnh trang viên,cả trang viên đều thu vào trong tầm mắt hắn, tiểu cô nương kia liền đi vào một căn phòng tối om, ở đó tới lúc trời tối đen mà vẫn chưa ra khỏi phòng.
Ma pháp của tiểu cô nương này vốn không cao nhưng chủ nhân của căn nhà này thì chắc chắn thực lực sẽ không nhỏ, Chu Vũ quyết định đi tìm hiểu rõ về gia thế của chủ nhân trang viên này.
Tới một khách sạn ở phía nam thành, ngồi uống rượu một lúc Chu Vũ đã biết được chủ nhân của trang viên kia là ai, việc này khiến hắn cực kỳ hứng thú, chủ nhân của trang viên đó lại đúng là người mà hắn cần tìm hiểu, một trong ba đại kiếm thánh là ‘Đại kiếm thánh Lệ Tư Cách’.
Hắn cũng có điểm hơi thắc mắc, Lệ gia vốn là đại gia tộc dùng kiếm, căn bản là không có người họ Lệ nào là ma pháp sư, hơn nữ Lệ Tư Cách tâm cao khí ngạo cho nên rất xem thường ma pháp sư, thế nhưng không hiểu sao lại chứa chấp một ma pháp sư kỳ bí như nàng?
Chuyện này có phần thú vị, chẳng lẽ ma pháp là do tiểu cô nương kia lén lút luyện thành? Ngay cả chủ nhân của nàng cũng không biết, chứng kiến lúc này quay về, giấu giấu diếm diếm thân thủ của mình, ngay cả cứơc bộ cũng cố làm cho vẻ nặng nề là tại sao? Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, thân thể của ma pháp sư vốn không cả bằng con người bình thường, nhưng tiểu cô nương kia lại không giống, rõ ràng thân thể vô cùng tốt không lẽ ma pháp của nàng và thể chất cơ thể có sự liên quan sao?
Hắn đang nghĩ tới việc nàng và hắn giống nhau, có thể chuyển hóa ma pháp nguyên tố thành tiên khí để sử dụng, mặc dù hắn không quá tin tưởng vào giả thiết đó nhưng cũng không thể không nghi ngờ được. Nếu đấy là bản lãnh của một mình tiểu cô nương kia thì không nói làm gì nhưng nếu Ma Thần cũng biết thứ ma pháp này thì ưu thế của hắn về tốc độ và thể chất chẳng phải cũng sẽ thành vô nghĩa sao? Bởi vì nếu so sánh trên phương diện ma pháp, thì hắn tuyệt đối chỉ có kém chứ không thể hơn được Ma Thần, hơn được Ma Thần có lẽ chỉ dựa vòa tốc độ cùng với kiếm khí và tiên lực, nếu Ma Thần cũng có thể dụng ma pháp để thay đổi thể chất của hắn thì lúc đó tốc độ và thể chất của Ma Thần cũng sẽ không kém gì hắn, mà Khinh Dương Vũ đã từng nói, Ma Thần có thể nhìn thấy và ra lệnh cho các ma pháp nguyên tố, muốn ra lệnh cho ma pháp nguyên tố cần phải thành lập một loại khế ước liên lạc với ma pháp nguyên tố, mà nói như vậy, Ma Thần quả thật là vô cùng đáng sợ.
Tiểu cô nương này tất nhiên đang ẩn giấu nhiều bí mật, giấu diếm diện mạo, giấu diếm ma pháp, cam tâm làm một nha hoàn, nàng đang có ý đồ gì? Suy nghĩ tới nửa đêm, Chu Vũ vẫn không rõ ràng được chút nào, nguyên nhân là vì hắn chưa biết gì cả, điều này khiến hắn lại càng hứng thú, phải tiếp cận nàng ta, nhìn xem nàng luyện ma pháp như thế nào mà có thể giống mình dụng ma pháp để chuyển hóa thành năng lượng, đồng thời hắn cũng muốn tìm hiểu về Đại kiếm thánh Lệ Tư Cách xem hắn rốt cục là “Đồng chí” hay là “Phản cách mạng”
Chuyện này tuyệt đối phải bí mật, xem ra việc này có liên quan khá mật thiết tới trận đại chiến tương lai cho nên hắn không thể khinh xuất được.
Nhưng làm thế nào để đến gần tiểu cô nương này? Đối phó với một tiểu cô nương thâm trầm, ý tứ cách tốt nhất là sử dụng mỹ nam kế, nhưng khiến bản thân hắn phải sử dụng biện pháp này để đối phó với một tiểu cô nương xấu xí thì nàng hẳn là phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng(sự thật là không hề xấu xí, nếu có thể bỏ được vết bớt đen trên mặt thì nàng tuyệt đối là một mỹ nữ).
Chu Vũ tất nhiên là tự cho rằng mình có vài phần khí chất phong lưu, quyến rũ (ta nôn) ngay cả Ny Ti Nhi khi thấy hắn thì thần hồn điên đảo, mà Liên Hoa sau mấy ngày đường khi nhìn hắn lại có vài phần mê đắm, nhưng tiểu cô nương xấu xí này lại làm hắn đau đầu, mấu chốt chính là tiểu cô nương này vốn muốn giấu giếm bí mật, hắn không thể trực tiếp xông vào phòng nàng rồi quỳ xuống tặng nàng chín mươi chín đóa hồng được, mà hơn nữa tiến vào nhà người ta lúc nửa đêm thế này quả thật cũng không hợp với thân phận và bản lãnh của thân phận ‘Du thi nhân’ hắn đang sử dụng.
Có thể cách một bức tường mà vẫn khiến nữ nhân yêu mình? Trừ phi hắn chính thức là thần tiên còn không thì khỏi bàn tới nữa!
Chu Vũ trong lúc cân nhắc phân vân suy nghĩ kê sách liền ở lại trong thành chơi vài ngày, thi thoảng hắn lại bí mật trốn ở trên cây đại thụ, nơi này nhìn vào hậu hoa viên trong trang viên, các loại hoa đang nở rộ khoe sắc, ở giữa những khóm hoa là hai cây đại thụ đối diện nhau, trên hai cành đại thụ chìa ra được cắt tỉa rất khéo trở thành giá mắc một chiếc xích đu lớn, trên cái xích đu cũng chất đầy hoa, quả thật là đầy vẻ nữ tính.
Đối diện với cây đại thụ là một cái tiểu lầu, trong lầu có hai nữ tử đang cười đùa vui vẻ, một người toàn thân mặc một bộ hoàng y, người kia một thân trường hồng, y phục của hai người đều là đồ hảo hạng, bên cạnh hai người còn có một tiểu nha hoàn đang cúi đầu im lặng, nhìn dáng vẻ của nàng thì đúng là tiểu cô nương mà Chu Vũ đang tìm.
Một nữ tử đi ra, tiến tới bên chiếc xích đu, chẵng lẽ muốn chơi xích đu? Đúng vậy! Hoàng y nữ tử vừa cười vừa phi thân bay lên, động tác vô cùng dứt khoát, thoáng cái đã đứng ở bên trên xích đu, xích đu lập tức đu đưa, quả thật là hảo thân thủ. Mà dùng biện pháp đó để chơi xích đu quả thật là vô cùng nhí nhảnh.
Hồng y nữ tử cũng phi thân tới, rất nhanh đã đứng cạnh hoàng y nữ tử, còn tiểu nha hoàn kia thì vẫn như cũ cúi đầu đứng gần đó, quần áo rộng thùng thình, tóc tai rối bời khiến cho nàng nổi lên như một vết mực thừa đen tối trong bức tranh phong cảnh mỹ lệ vậy.
Hai nàng đồng loạt đánh đu, xích đu tự nhiên càng lúc càng lên cao, hoàng y nữ tử cười duyên, âm thanh ngày một lớn, hồng y nữ tử tuy không cười nhưng khuôn mặt cũng tràn ngập vẻ hưng phấn, hiển nhiên là hai nàng đang cực kỳ vui vẻ.
Chu Vũ quả thật là được mở rộng tầm mắt, lúc này thời tiết khá nóng khiến cho áo quần các nàng cũng mỏng đi, hai nàng vẫn vui vẻ đánh đu bay tới bay lui, hướng bay tới của các nàng trùng với hướng nhìn của hắn, mỗi lần lên tới điểm cao nhất rồi hạ xuống khiến cho ống quần rộng của hai nàng gặp gió cứ lồ lộ ra, mỗi lần như vậy tuy chỉ trong một khắc ngắn ngủi nhưng lại vô cùng kích thích, hắn thậm chí còn nhìn thấy cả nội khố của hai nàng, mà nội khố và quần áo cũng cùng màu, hoàng y nữ tử mang một tấm nội khố màu vàng nhạt còn hồng y nữ tử vận nội khố màu hồng, hai nữ tử này tuyệt đối đều có nhanh sắc, hơn nữa hai nàng lại đang cười rất tươi khiến cho khuôn mặt càng trở nên rạng ngời xinh đẹp.
Hoàng y nữ tử liền kêu lên:
“Tỷ tỷ chúng ta đấu kiếm đi!”
Hồng y nữ tử rốt cục cũng hé miệng nói: “Được!” Thanh âm nhẹ nhàng, thanh thúy như hoàng oanh cất tiếng hót.
Hoàng y nữ tử liền nói:
“Bắt đầu thôi!”
Lời còn chưa dứt, tay phải đột nhiên đánh ra, năm ngón tay gập lại tựa long vuốt nhằm vào vai của Hồng y nữ tử nắm lấy, cái xích đu vốn cũng không quá rộng chỉ tầm năm thước mà thôi, hai người đứng cũng chỉ chừa có hơn một thước, chiêu này đánh ra tuyệt đối không có đường né tránh.
Hồng y nữ tử bình tĩnh đưa tay trái ra, bàn tay chụm lại chuẩn xác đánh vào giữa lòng bàn tay của đối phương, mặc dù không có kiếm trên tây nhưng chiêu thức ẩn chứa kiếm thức liên hoàn.
Đại kiếm thánh phủ quả là nhà của Đại kiếm thánh, người nhà của hắn, ngay cả chơi đùa cũng có thể đấu tập, trong nháy mắt trên xích đu rộng năm thước đã có hai bóng người liên tục so chiêu, ở trên xích đu đối chiến có thể huấn luyện được phản ứng nhanh nhạy cùng với sự thăng bằng của cơ thể, bởi vì xích đu không ngừng đung đưa, hai người vừa phải bảo trì sự thăng bằng cho cơ thể vừa phải phòng bị chiêu thức của đối phương đang công kích, so với đối chiêu trên đất bằng tuyệt đối không giống nhau, xem ra cái xích đu này tuyệt đối không chỉ là trang trí cho đẹp mà là do Đại kiếm thánh cố ý làm ra, người này quả thật rất có bản lãnh.
Công lực hai nàng này cơ bản là tương đương nhau, so với Liên Hoa lúc hắn mới gặp thì cũng không khác biệt lắm, hai nàng cũng có thể tính là nhị cấp kiếm sư, nếu thực lực tương đương thì cũng không dễ dàng phân thắng bại, đấu một hồi lâu chẳng qua là đang luyện tập mà thôi, Chu Vũ tuy chứng kiến hai người này đối chiến không có gì đặc sắc nhưng phương pháp huấn luyện này khiến hắn cảm thấy thích thú.
Đột nhiên, Hoàng y nữ tử tay trái liền vung mạnh một cái, xích đu đột nhiên xoay tròn, làm ra động tác này Hoàng y nữ tử tất nhiên đã có sự chuẩn bị, nhưng Hồng y nữ tử ro ràng bị bất ngờ, hô lên một tiếng bóng người của nàng đột nhiên bay lên, rời khỏi xích đu thân thể liền xoay một vóng, tay phải liền phất ra một chưởng đánh vào đầu vai của Hoàng y nữ tử, tuy nhiên chưởng này khống chế lực đạo còn không chuẩn lắm Hoàng y nữ tử bị đánh trúng liền rơi ra khỏi xích đu, xoay một vòng rồi đáp xuống đất.
Đứng ở trên xích đu đã dừng lại, Hồng y nữ tử thản nhiên cười:
“Muội muội, ngươi thua rồi!”
Hoàng y nữ tử vừa muốn trả loèi đột nhiên ánh mắt dừng lại nhìn lên tàng cây đại thụ :
“Là ai?”
Ánh mắt nàng và mắt Chu Vũ chạm nhau, biết nàng đã phát hiện ra mình, tuy nếu hắn muốn trốn để người khác không phát hiện ra thì tuyệt đối sẽ không có người phát hiện ra nhưng lúc vừa rồi do quá nhập thần vào trận chiến (ngắm gái thì có) hơn nữa Hoàng y nữ tử khi rơi xuống đã vô tình nhìn đúng vào nơi hắn đang ẩn nấp cho nên nàng nhanh chóng phát hiện ra hắn.
Vừa hô lên một tiếng, một thân ảnh đã đứng trên tường, đúng là Hoàng y nữ tử, hai mắt lạnh như băng nhìn vào tán cây :
“Xuống mau”
Nvc sắp bị mất thân xử nam với ai? 2c sắp tới các pạn sẽ biết, hãy ủng hộ dịch giả nào :00 (35):
Bàn lựng tại đây:http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=344129#post344129 >>>tích cực spam kêu gào ủng hộ đi anh em, mếy c sau nóng lắm dịch tốn máu lắm mà xem chừng ủng hộ ít quá đi