Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 593:SA KHẮC, TAM CỰ ĐẦU! (TRUNG)
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Bên bờ Thiên Ngoại Hỗn Độn, trong khoảnh khắc Ước Hàn Tốn lấy ra Vạn Thú Tỏa và Vạn Thú Tỏa, Khố Khoa Kỳ đảo song chưởng, cũng lấy ra một chiếc hộp to bằng lòng bàn tay vuông vức, làm bằng gỗ màu đỏ sậm, vừa nhìn chẳng khác nào với chiếc hộp lễ phẩm mà người dân hay dùng trên đại lục.
Ở phía không xa bên cạnh Khố Khoa Kỳ, Mẫu Thần Bố Lan Ny lòng thầm rúng động, bà dĩ nhiên nhận ra, đây là chiếc hộp Sáng Thần dùng để lưu giữ Sáng Thần Chi Tâm!
Chiếc hộp thần đặt trong tay, thần lực trong suốt trên người Khố Khoa Kỳ chợt mạnh thêm một tầng, thấp thoáng rung động xung quanh hắn, nhưng không phát ra bất cứ khí tức cường đại nào.
Khố Khoa Kỳ hiện giờ tuy đã là Thần Vương, có điều hắn giống với Cáp Địch Tư và Tiểu Bạch, đều là dựa vào sức mạnh của Sáng Thần ban cho mà thăng cấp, mà không phải đi con đường Thần Chi Tâm. Chỉ thấy Khố Khoa Kỳ một tay nắm chặt hộp thần, cơ thể chợt hóa ra một đạo lưu quang, chớp mắt đã đến trước mặt Ước Hàn Tốn.
Lúc này Ước Hàn Tốn vừa hợp Vạn Thú Tỏa Ấn lại với nhau, một tia quang mang vụt hiện, rồi lại vụt biến mất….
“Đa tạ phần đại lễ của ngươi rồi!” Khố Khoa Kỳ một tay cầm hộp thần, lại xem nó như tinh hạch vận chuyển thần lực, tay kia mang theo thần lực tầng thứ chín chém về hướng Ước Hàn Tốn.
Khố Khoa Kỳ đến quá nhanh, Ước Hàn Tốn còn chưa kịp tránh qua, Khố Khoa Kỳ đã hợp tay thành đao, chém xuống cánh tay hắn đang cầm Vạn Thú Tỏa. Ngay cả Vạn Thú Tỏa cũng đã bị đoạt mất.
Vạn thú dũng sĩ xung quanh Ước Hàn Tốn ngay lập tức cuồng nộ, mấy mươi người gần đó dồn dập ngưng tụ thần lực, tấn công Khố Khoa Kỳ không hề nương tình. Lúc này Ước Hàn Tốn cũng phản ứng lại, quát lớn một tiếng, lại đem Vạn Thú Ấn ở tay còn lại làm vũ khí. Đập mạnh vào đầu Khố Khoa Kỳ.
Có được thì tất phải có mất! Khố Khoa Kỳ cười lạnh, chỉ là thần hộp nắm chắc trong tay, đối với sự tấn công trên đầu dưới chân, bốn phương tám hướng như không nhìn thấy, đứng thẳng người vung tay kia nhét Vạn Thú Tỏa vào giới chỉ trên tay, sau đó tóm lấy Vạn Thú Ấn đang ập đến trên đầu.
Phụt! Phụt! Phụt!
Một tiếng kêu nặng nề phát ra từ trên lưng Khố Khoa Kỳ, một số ít dũng sĩ tinh anh đã công phá được thần lực hộ thể của hắn, đánh khiến tinh thể linh hồn của hắn không ngừng nứt chảy ra. Còn mắt của Khố Khoa Kỳ lại nhìn chăm chăm vào Vạn Thú Ấn. Bàn tay đưa lên trước bị khựng lại, lập tức đảo cổ tay, tóm lấy cánh tay của Ước Hàn Tốn, quát: “Đưa ta!”
“Soạt”, cánh tay kia của Ước Hàn Tốn lại bị xé toạc xuống. Lúc này, vạn thú dũng sĩ và Vạn Thú Ấn toàn bộ đều rơi vào tay của Khố Khoa Kỳ.
Mình mang thương tích, Khố Khoa Kỳ đột phát khỏi sự ngăn chặn của vạn thú dũng sĩ với hắn, cười dài thoát đi. Nhưng không phải bay về phía Mẫu Thần, mà là bay về hướng biển phía dưới.
Ước Hàn Tốn mất đi đôi cánh tay như phát điên phát dại. Giận dữ rống lên nói: “hôm nay chỉ chết mà thôi, các huynh đệ, đoạt lại ấn tín của Bố Lai Ân Đặc miện hạ!”
Nói rồi, hắn đi lên trước đuổi theo, những vạn thú dũng sĩ còn lại dũng dồn dập bỏ lại đối thủ vong linh của mình, đồng loạt lao về Khố Khoa Kỳ!
Mẫu Thần thoáng cảm thấy kinh ngạc, Khố Khoa Kỳ muốn làm gì? Thân là thê tử của Sáng Thần, bà rất rõ tác dụng của Vạn Thú Ấn và Vạn Thú Tỏa, một là ấn tỉ của Thú Thần Vương, hai là, bản thân nó là một vũ khí, khi Ấn Tỏa hợp bích, có thể tạo ra một sức mạnh đủ để xé rách bất cứ không gian hay phong ấn nào. Còn Khố Khoa Kỳ đã có Sáng Thần Chi Tâm, còn cần đồ “thứ đẳng” này làm gì?
Khố Khoa Kỳ bay rất nhanh ở phía trước, miệng cũng không nhàn rỗi, quát lớn: “nghĩa mẫu, trận hình của chúng đã loạn rồi, mau tấn công đi!”
Khẽ ngoái đầu nhìn vong linh quân đoàn của Mẫu Thần đã đuổi kịp, Khố Khoa Kỳ cười lạnh, Vạn Thú Tỏa Ấn cuối cùng cũng có trong tay rồi! Vui mừng có thừa, nhưng hắn vẫn có chút nghi hoặc, vừa rồi Vạn Thú Tỏa Ấn đã hợp một lần, hơn nữa tạo ra một chùm quang mang, nhưng quang mang vừa xoay chuyển là mất, nó đã đi đâu rồi!?
…………………….
Bố Lôi Trạch, Sở Thiên đang giải thích cho Tiểu Bạch, “Thứ mà Khố Khoa Kỳ muốn, chính là Vạn Thú Tỏa Ấn, hắn muốn thả toàn bộ Hải Yêu từ vùng đất chuộc tội ra!”
Tiểu Bạch cả kinh, vội nói: “không được, mau nghĩ cách ngăn hắn lại, năm xưa Na Mỹ Hải Yêu chính là một trong những thần tộc mạnh nhất trong Thú Thần, nếu như Khố Khoa Kỳ lại khống chế được chúng, e rằng ở đây sẽ phải đổi tên thành đại lục Na Mỹ rồi!”
Sở Thiên cũng biết tình thế nguy cấp, nheo mắt lại nói: “Nếu quả thực không được, thì mở hòn đảo thứ mười bảy ra, lần này thật sự phải dùng hết vốn liếng để liều rồi!”
Ầm!
Sở Thiên vừa dứt lời, ở hòn đảo thứ mười bảy phía không xa đã xảy ra một trận nổ lớn. Nhìn theo tiếng nổ, chỉ thấy ngọn núi trên hòn đảo thứ mười bảy bạo phát ra như núi lửa, phun ra một chùm sáng đen ngòm.
“thần lực tầng thứ bảy?” Tiểu Bạch kinh ngạc nói: “Lẽ nào trong nội đảo có người thăng cấp làm Thần Vương sao?”
Nếu như thật sự là Bố Lôi Trạch có người thăng cấp làm Thần Vương thì tốt rồi, nhưng điều đáng tiếc là, đây là sự thức tỉnh của Bố Lai Ân Đặc!
Trong nội bộ của hòn đảo thứ mười bảy, Sa Khắc vừa nói câu “Các dũng sĩ của Vĩnh Hằng”, A Mạt Kỳ đã hành động, Phán Quyết Ưng Đao dùng theo Lục Ngự Tỏa Hồn Trận, chém về cổ của Bố Lai Ân Đặc.
Keng! Trước người của Bố Lai Ân Đặc xuất hiện một thanh trường kiếm, chặn lại Ưng Đao, chính là Vĩnh Hằng Chi Kiếm.
Tiếp theo đó, Bố Lai Ân Đặc nghiêng kiếm chỉ vào trời, khí lưu bá đạo vô bỉ phá vỡ đỉnh trong nội đảo, hình thành chùm sáng mà Sở Thiên nhìn thấy.
Bố Lai Ân Đặc chậm rãi thu kiếm lại, liếc nhìn A Mạt Kỳ, mỉm cười nói: “không tồi, ngươi đã mạnh hơn lần trước rất nhiều, không bao lâu nữa, ngươi cũng là Thần Vương rồi!”
A Mạt Kỳ hoành đao cười nói: “Vậy thì xin Thần Vương ngươi chỉ giáo nhiều rồi!”
Hai người đưa mắt nhìn đối phương, đều là bộ dạng mỉm cười.
Luồng sáng vừa rồi của Bố Lai Ân Đặc tạo ra sự rung chuyển dữ dội cho hòn đảo thứ mười bảy, thần tộc cao cấp tuy không sao, nhưng một số những người già yếu bệnh tật thì bị chấn động mắt hoa đầu nhức, Sắt Lâm Na vội sai người bảo vệ những người già yếu. trong lòng nàng còn đang trách móc, Thực Thần lại đúng lúc này bế đám trẻ bỏ nhà ra đi, không cần nói, chắc chắn biết chuyện Bố Lai Ân Đặc sẽ thức tỉnh, nhưng lão tiên sinh này sao không thông báo cho người khác một tiếng a!
Nếu như Bố Lai Ân Đặc đại khai sát giới trong nội đảo, Bố Lôi Trạch rất có thể không còn một người sống sót! Nghĩ tới đây, Sắt Lâm Na lo lắng, quát: “A Mạt Kỳ, đi lên trời!”
A Mạt Kỳ khẽ gật đầu, Ưng Đao chỉ lên lỗ hổng vừa bị nổ mà tạo thành. “Thần Vương, ra ngoài chiến đấu thế nào?”
Không ngờ Bố Lai Ân Đặc chỉ cười nhàn nhạt, chắp kiếm sau lưng rồi nói: “Ngày khác hãy chiến đấu đi, bên ngoài còn có mấy dũng sĩ có tư cách hưởng thụ Vĩnh Hằng đang chờ ta đi cứu họ!” Nói rồi, Bố Lai Ân Đặc lao thẳng lên trời.
A Mạt Kỳ vừa định đuổi theo, lúc này Sắt Lâm Na đã lớn tiếng căn dặn: “Tề Bách Lâm, mau đi sửa lại lỗ hổng, tất cả mọi người đeo Ẩn Thần Giới Chỉ! A Mạt Kỳ, ngươi đi Huyết Luyện Ngục mời Mặc Phỉ Đặc! Nhanh!”
Nhất thời, trên đảo Bố Lôi Trạch đã bát nháo loạn lên, Khố Khoa Kỳ, vạn thú dũng sĩ, vong linh quân đoàn của Mẫu Thần từ trên trời đáp xuống, Vĩnh Hằng Thần Vương từ trong nội đảo bay lên, Mỹ Nhân Ngư còn đang vất vả ngăn chặn lại dư ba của trận chiến.
Sở Thiên thấy tình hình này, nắm chặt tay của Tiểu Bạch, “Nàng tại thượng, phiền phức to rồi!”
Tiểu Bạch cũng chỉ biết cười khổ, “Hiện giờ làm thế nào?”
“Thử nhìn tình hình trước rồi tính vậy!” Sở Thiên cũng bay lên, nói: “Ta đi gọi biểu tỷ trở về trước!”
Khố Khoa Kỳ bay đến đầu tiên, vừa nhìn thấy Bố Lai Ân Đặc đã sững người, vội vàng thu lại Vạn Thú Tỏa Ấn, hắn biết ngoại mạo của Lạp Lý Bác Đức, cũng biết Vĩnh Hằng Chi Kiếm, nhất thời không biết thân phận người trước mặt mình!
Khố Khoa Kỳ không nhận ra Bố Lai Ân Đặc, nhưng Vĩnh Hằng Thần Vương lại cười, “Trên người ngươi có thần lực tầng thứ chín? Ha ha, vậy thì tiếp chiêu đi!”
Nói rồi, Vĩnh Hằng Chi Kiếm đâm thẳng về Khố Khoa Kỳ.
Vạn thú dũng sĩ theo sátđến nhìn thấy thần lực Vĩnh Hằng, Ước Hàn Tốn đứng đầu phấn khích ngửa mặt rống lớn, “miện hạ, Ước Hàn Tốn dẫn đầu vạn thú dũng sĩ cung nghênh ngài trở về!”
Bố Lai Ân Đặc đang xuất thủ do thám độ mạnh của thần lực tầng thứ chín, nghe vậy liền nói: “Thân thể của các ngươi đã bị ăn mất rồi!”
“miện hạ, cho dù không có cơ thể, chúng ta cũng là quân đoàn mạnh nhất tam giới!”
Bố Lai Ân Đặc cười lớn một tiếng, nhãn thần thâm sâu chợt nhìn chăm chăm vào cổ tay của Khố Khoa Kỳ. “Sáng Thần Chi Tâm sao? Để ta thử xem, Vĩnh Hằng!”
Lúc này Khố Khoa Kỳ đã từ thần lực Vĩnh Hằng nhận ra người trước mặt là Bố Lai Ân Đặc, đầu tiên hắn giật mình, sau đó bình tâm lại, lẽ nào thần lực tầng thứ chín còn không địch lại tầng thứ bảy sao?
Hắn vươn tay chặn lại trường kiếm của Bố Lai Ân Đặc, nhưng vừa định động chân, chỉ cảm thấy hành động bị chậm lại, trong lúc do dự, Vĩnh Hằng Chi Kiếm đã chém rách cánh tay của hắn.
Bố Lai Ân Đặc lắc đầu thở dài: “ngươi có thần lực tầng thứ chín, nhưng không hiểu cái gì gọi là Sáng Thần thần lực! Đáng tiếc rồi!”
“Hừ, Bố Lai Ân Đặc miện hạ xin xem thử cái này!” Khố Khoa Kỳ lấy chiếc hộp thần ra, thần lực tầng thứ chín ngay lập tức tràn khắp người, hiệu quả vĩnh hằng của Bố Lai Ân Đặc với hắn đã giảm đi không ít, Bố Lai Ân Đặc cuối cùng hài lòng cười, “không có pháp tắc nguyên tố, chỉ dựa vào thần uy tầng thứ chín cũng là một đối thủ không tồi rồi!”
Bố Lai Ân Đặc là một kẻ cuồng chiến đấu, nhưng Khố Khoa Kỳ thì không, hắn suy nghĩ thực lực của mình, biết chỉ dựa vào hắn không thể nào đánh bại được Bố Lai Ân Đặc, bèn hét lớn: “nghĩa mẫu, mau đến giúp ta!”
Mẫu Thần trầm ngâm chốc lát, quát: “các vong linh, mau chặn lại vạn thú dũng sĩ cho ta!” Dứt lời, bà tung người đến trợ giúp cho Khố Khoa Kỳ, song chiến với Bố Lai Ân Đặc.
………………………
Sở Thiên đã đến hòn đảo thứ mười bảy, cùng người nhà hội họp, nhìn thấy Bố Lai Ân Đặc lấy một địch hai, lập tức căn dặn: “Mẹ nó, liều vậy, các người cứ đánh đi, Bố Lôi Trạch hủy rồi, cái mà lão tử có chính là tiền để xây lại! Mọi người chú ý, đợi họ lưỡng bại câu thương, chúng ta đi kiếm lợi thế! Nhất định phải kiếm kim tệ xây dựng lại Bố Lôi Trạch!”
“ngươi còn muốn chờ họ lưỡng bại câu thương ư?” Bác Đức bên cạnh Sở Thiên lo lắng, “Linh Hồn của phụ hoàng ta còn đang bị trói buộc với Bố Lai Ân Đặc kìa!”
Mỹ Nhân Ngư cũng lạnh lùng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, vong linh trên trời chết rất nhiều, ta hi vọng không có phụ hoàng ta trong đó!”
Hai người họ không hài lòng với quyết định của Sở Thiên.
Sở Thiên thở dài, vừa định giải thích, lúc này, Mẫu Thần và Khố Khoa Kỳ hai người liên thủ, cuối cùng đã tìm được cơ hội phá hủy lớp phòng ngự của Bố Lai Ân Đặc, hai người họ vốn chẳng thua kém Vĩnh Hằng bao nhiêu, lúc này hai đánh một, có được kết quả này cũng không kỳ lạ.
Ầm một quyền, Khố Khoa Kỳ đánh vào đầu của Bố Lai Ân Đặc, “Ha ha, Vĩnh Hằng Thần Vương, mùi vị bị thần lực tầng thứ chín đánh vào người thế nào?”
Dứt lời, hắn không nén được cười phá lên, hôm nay đánh bại Vĩnh Hằng, tam giới còn có ai có thể làm gì được Khố Khoa Kỳ? Mẫu Thần? Dùng chút thủ đoạn thì có thể giết bà ta rồi. “nghĩa mẫu, chúng ta liên thủ hủy linh hồn và thể xác của Vĩnh Hằng!” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Được, ngươi hủy cơ thể của hắn, để ta đối phó linh hồn!”
“Khố Khoa Kỳ, không ngờ ngươi lại vô sỉ như vậy!” Đột nhiên, từ miệng của Bố Lai Ân Đặc lại phát ra một giọng nói khác, “Tiêu diệt linh hồn của Vĩnh Hằng thì ta cũng không nói làm gì, nhưng cơ thể này….là của Lạp Lý Bác Đức ta!”
“Lạp Lý, cơ thể này ta cũng có phần đấy!” Miệng của Sa Khắc lại xuất hiện thêm một giọng nói nữa, nghe kỹ lại, có chút giống với giọng thật của Sa Khắc, nhưng rất cổ quái, bởi vì hắn lại không có chút ngu ngốc nào.
“Cũng được, ta muốn Xem thử thực lực của ngươi trước!”
Lạp Lý Bác Đức thu lại quyền khống chế cợ thể.
Một trong thất thần tấn công Phán Quyết Sơn ngày nào, Phượng Hoàng Chủ Thần, Lạp
Lý Bác Đức, đã thức tỉnh!
Một tiếng phượng hoàng kêu trong trẻo vang lên, Sa Khắc, không, là cơ thể của Lạp Lý
Bác Đức chợt khựng lại trong không trung, tiếp theo đó, cột sống lưng của hắn chợt hiện ra
hai ngọn lửa màu đen tím, chớp mắt hóa ra đôi cánh phượng hoàng, hỏa vũ mọc ra, lưu
quang bốn phía, dài đến hơn mười thước.
Trên hòn đảo thứ mười bảy, Bác Đức còn đang oán trách Sở Thiện chợt nín thinh, sững
sờ nhìn phụ thân trong không trung, chợt túm chặt cổ áo của Sở Thiên, quát hỏi: “Phụ hoàng
ta tỉnh rồi! Ta nên làm thế nào?”
Sở Thiên bị hỏi đến ngây người. Sao Bác Ðức lại Sợ phụ thân nàng tỉnh lại?
“Lạp Lý miện hạ đã tỉnh rồi, đây là chuyện tốt, ngươi lo cái gì?” Sắt Lâm Na Ở bên cạnh
thắc mắc hỏi.
“Ngươi không biết a, năm xưa ta trở mặt với phụ hoàng, là vì ông ấy tìm loạn nhà chồng
cho ta!” Bác Đức đứng ngồi không yên, lo lắng nói: “Xong rôi, chắc chắn ông ấy sẽ gây khó
dễ cho A Mạt Kỳ!”
Sở Thiên cười nói: “Sợ gì chứ? Hiện giờ ngươi là Sáng Thế Hỏa Mẫu, cho dù thực lực
của Lạp Lý miện hạ mạnh đến đâu, cũng không nhất định có thể gây khó ngươi! Hơn nữa, A
Mạt Kỳ cũng là Thần Vương rồi, nếu không được, ta nhờ biểu tỷ giúp đỡ... Biểu tỷ,
người sao vậy?”
Mỹ Nhân Ngư ngây người nhìn về bầu trời, trên dung nhan tuyệt mỹ ấy không biết từ lúc
nào, lại xuất hiện hai dòng lệ.
Sở Thiên đẩy nhẹ Mỹ Nhân Ngư. “Biểu tỷ, ngươi....."
“Ta thật ngốc! Ha ha!” Mỹ Nhân Ngư không biết đang khóc hay đang cười, đôi mắt màu
xanh lam nhạt ấy nhìn chăm chăm Sa Khắc, không nhúc nhích.
Bầu trời Bố Lôi Trạch, Khố Khoa Kỳ vừa nhìn thấy Lạp Lý Bác Ðức hiện ra bản thể,
cười lạnh nói. “Lạp Lý, thì ra là cơ thể của ngươi bị Bố Lai Ân Ðặc cướp mất, ha ha, buôn
cười thật! Đây, hiện giờ Mẫu Thần đang ở đây, lập tức bồi tội, có lẽ nghĩa mẫu còn có thể tha
cho ngượi một con đường sống!” ,
“Nhận tội? Lạp Lý Bác Ðức ta cợ hồ chưa từng làm sai cái gì, làm gì có tội?”
Mẫu Thần Bố Lan Ny cười lạnh nói: “Xem ra ngươi muốn đối đầu với ta rồi? Chỉ dựa
vào Sức mạnh Chủ Thần đỉnh phong của ngươi Sao?”
Lạp Lý Bác Đức chớp động đôi cánh phượng, cười nhàn nhạt, “Chủ Thần? Lẽ nào ngươi
cho rằng một Chủ Thần có thể tranh đấu với Bố Lai Ân Ðặc trong bảy năm sao?" Nói rồi, đôi
cánh khổng lồ của hắn hợp lại với nhau. Khi xòe ra lần nữa, hai ngọn lửa lần lượt ập đến
Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thần. “Nếm thử Tịch Diệt Hỏa của gia tộc Phượng Hoàng ta!”
Chỉ một ngọn lủa, dĩ nhiên không là gì trong mắt của Khố Khoa Kỳ. Hắn ngưng tụ thần
lực tầng thứ chín, muốn một chiêu đánh tan lĩnh vực vủa Bác Đức. Nhưng hắn vừa chạm vào
Tịch Diệt Hỏa. Ngọn lửa màu đen tím ấy đã biến mất. Tiếp theo đó Khố Khoa Kỳ chỉ cảm
thấy nắm quyền của mình như thò vào lòng dung nham, mỗi mảnh hồn tinh bị nhiệt độ cao
thiêu đốt, Xèo Xèo muốn tan chày, dường như đang tan ra.
Quát lớn một tiếng, Khố Khoa Kỳ vội thu tay lại lui về sau. Mẫu Thần Ở bên kia cũng
gặp phải tình trạng tương tự. “Ngươi đã thăng cấp làm Thần Vương rồi ?"
Lạp Lý Bác Đức mỉm cười nói: “Vốn dĩ ta không cách nào thăng cấp làm Thần Vương,
có điều ai kêu trong cơ thể của ta có hai linh hồn của Thần Vương chứ? Không thăng cấp thì
sẽ chết, ha ha, nguy cơ như vậy, bức ta không thể không thăng cấp a!” Nói rồi, hắn khép hờ
mắt. Dường như đang nói với người khác, lại như đang nói với mình “Hỏa diễm khi luyện
đến tận cùng, ôn độ của nó có thể khiến tất cả nguyên tố tan chảy thành trạng thái hỗn độn
bản nguyên. Có thể ảnh hưởng đến pháp tắc của tất cả nguyên tố, không phải là cảnh
giới Thần Vưong thì còn có thể là gì chứ???
“Có lẽ, ta nên gọi là Dung Hạch Thần Vương!”
Mẫu Thần cười nhạo nói: “Ngươi chẳng qua là Thần Vương sơ cấp, chi tưong đương với
hai người con gái của ta mà thôi, cũng dám khiêu chiện ta Sao ?"
“Một mình ta dĩ nhiên không được rồi! lão huynh đệ, người đã ăn vạn thú Thần Cách, có
phải nên tha cho cơ thể này của ta không?" Lạp Lý Bác Ðức nói với chính mình.
“Cũng được, tránh một con đường ra, ta cũng phải hoạt động một chút rồil”
Nói rồi, Lạp Lý Bác Đức ngửa mặt lên trời, trong thất khiếu nhanh chóng bay ra mấy
luồng hồn tinh, những hồn tinh này ngưng kết trước mặt Lạp Lý, chậm rãi biến thành bộ
dạng của một Thú Thần.
Phần thân trên con người hùng tráng đuôi cá vàng kim, trong hai hàng đuôi gai vừa mọc
ra, thấp thoáng mấy chiếc tinh lân màu vàng rực rỡ!
“Khố Khoa Kỳ, còn nhớ Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân ta không ?”
Trên hòn đào thứ mười bảy, Sở Thiên cuối cùng đã hiểu Mỹ Nhân Ngư đang khóc điều
gì
“Nữ thần tại thượng ” Sở Thiên cũng cũng dở khóc dở cười, Sa Khắc a! Ài, tên ngốc tùy
tiện nhặt về ở bờ Tây Hải năm nào, lại là hợp thể của tam đại cường giả.
Vĩnh Hằng Thần Vương Bố Lai Ân Đặc, Phượng Hoàng Thần Vương Lạp Lý Bác Ðức,
còn cả một Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân!
Lúc này, Mỹ Nhân Ngư không để ý đến tất cả, bay thẳng lên trời, “Phụ hoàng!”
Vưu Nhân mỉm cười nhìn Mỹ Nhân Ngư, “Về trước đi, đợi vi phụ đánh lui được họ rồi
nói cái khácl”
Mỹ Nhân Ngư không định lui về, mà rút ra Tam Nhận Phân Thủy Thứ, “Phụ hoàng, nữ
nhi hiện giờ đã có thể giúp người tác chiến rồi, Xin người hãy Xem thử thực lực của con!”
“Ha ha, không cần Xem nữa, ký ức của Sa Khắc vẫn còn ở trong linh hồn của ta, chuyện
của con ta đều biết rồi!” Vưu Nhân khẽ xua tay, “Về trước đi!”
Dứt lời, hắn quét mắt nhìn Lạp Lý Bác Ðức, hỏi: “Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thần, ngươi
định chọn ai?”
“Tùy thôi!” Lạp Lý Bác Ðức nhún vai như không có chuyện gì.
Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thẩn còn chưa đáp lời, vạn thú dũng sĩ đã không nén được, Ước
Hàn Tốn quát lớn: “Lạp Lý Bác Đức, đối thủ của ngươi là chúng ta!”
Nói Xong, hắn ngoái đầu, mệnh lệnh cho vạn thú dũng sĩ vây quanh Lạp Lý Bác Đức,
“Các huynh đệ, báo thù cho Bố Lai Ân Ðặc miện hạ, giết Lạp Lý trước, rồi giết Bố Lan Ny!”
“Ha, ta vẫn chưa chết, Sao lại nói là báo thủ?” Chỉ thấy trong thất khiảl của Lạp Lý Bác
Ðức lại có một linh hôn thoát ra, chính là Bô Lai An Đặc.
Linh hồn của Vĩnh Hằng Thần Vương đã nhạt đi nhiều, nhưng tinh thần lại phấn chấn,
“Ước Hàn Tốn, nêu như ta dễ dàng chết như vậy, còn xứng là Vĩnh Hằng không?”
“Xoęt”, hắn giơ vĩnh Hằng Chi Kiếm lên.
Loạn hết rồi. Sở Thiên trong lòng thầm nói, hiện giờ thì Mẫu Thần và Khố Khoa Kỳ là
một bọn, Bố Lai Ân Ðặc và vạn thú dũng Sĩ là một phe, còn Vưu Nhân và Lạp Lý Bác Ðức,
quan hệ của họ rât kỳ lạ, dường như có mâu thuẫn, nhưng chi tạm thời hợp tác! Cũng tính là
một phe
Hiện nay, ba phe này đang muốn tiêu diệt đối phương nhưng lại đều có mối vướng bận.
Tiểu Bạch lo lắng nói: “Phất Lạp Ðịch Nặc, nên làm thế nào a? Trên trời có đến năm
nhân vật cấp Thần Vương a!”
“Không cần vội, ha ha, ta chợt nghĩ đến thứ mà Sáng Thần cha nàng thích nhất!” Sở
Thiên nheo mắt thầm tính, Vưu Nhân và Lạp Lý vừa tỉnh lại, chắc chắn còn gấp gáp lo liệu
chuyện nhà của minh. Khố Khoa Kỳ có được Vạn Thú Tỏa Ấn vội đi phóng thích Mỹ Hải
Yêu, Bố Lai Ân Ðặc trọng thương, Mẫu Thần là nhân vật biết tiến lùi ....
Vì vậy, họ đều có lý do đình chiến! Thế cục hiện tại, chính là trạng thái cân bằng kỳ diệu
mà Sáng Thần thích nhất.
Quả nhiên, Bố Lai Ân Ðặc vừa xuất hiện, ba nhóm người đã không ai dám động thủ
trước, hai nhóm nào động thủ trước. Nhóm còn lại chắc chắn sẽ là ngư ông đắc lợi.
Bố Lai Ân Đặc là tên điên, Mẫu Thẩn vẫn nên sớm cút đi thì tốt. Vưu Nhân và Lạp Lý
cũng coi là thân thích, ừm, Sở Thiên nheo mắt lại, biết nên làm thế nào rồi.
Hắn cười ha hả bay lên bầu trời, “Chư vị đánh mệt rồi chứ? Ngồi Xuống nghi ngơi một
chút, thế nào?” Dứt lời, hắn lại đến giữa Vưu Nhân và Mỹ Nhân Ngư, đầu tiên cười với Mỹ
Nhân Ngư, sau đó lại nói với Vưu Nhân: “Ha ha, ký ức của Sa Khăc ngài vẫn. . .”
“Vẫn còn đâyl” Vưu Nhân lạnh lùng nhìn SỞ Thiên.Hắn có chút dở khóc dở cười.
Ðường đường là Thất Hải Thú Thần Vương mà bị người khác xem như kẻ ngốc trêu đùa mấy
năm nay, hơn nữa còn để hắn lấy năm con Lan Nguyệt Thú, điều này dĩ nhiên khiến Vưu
Nhân không vui, nhưng sở Thiên đối với Sa Khắc đã hết lòng hết nghĩa, hơn nữa đối với Mỹ
Nhân Ngư càng không có gi để nói - Ngay cả Thủy Chi Hồn và Thần Cách đều tặng hết.
Ðiều này khiến Vưu Nhân không biết nên làm thế nào với Sở Thiên!
“Giữ lại thì tốt, vậy bá phụ chắc chắn còn nhớ ta rồi. Xin hãy đến Bố Lôi Trạch của ta
làm khách nói chuyện được không?”
Dứt lời, Sở Thiên chắp tay với Lạp Lý Bác Đức, “Lạp Lý bá phụ, con gái của người lúc
này đang Ở trên đảo, không đi gặp nàng ta sao?”
“Nha đầu đó cũng trên đảo của ngươi?” Lúc trước Lạp Lý bị Bố Lai Ân Ðặc phong ấn,
lại không biết được nhiều chuyện. “Vưu Nhân, ngươi thấy thế nào?”
“Chúng ta đã lâu không gặp con gái rồi, cũng nên đi gặp người nhà rồi!” Vưu Nhân nhìn
thấu được ý của Sở Thiên, biêt Sở Thiên đang tìm bậc thang, để ba nhóm người như tên nằm
trên cung mỗi bên nhường một bước, hôm nay tạm thời dừng chiến. Nêu không ai cũng
không có lợi gì.
“Vậy được, ta cũng đi thăm nha đầu thối không chịu nghe lời đó vậy!” Lạp Lý Bác Ðức
dẫn đầu bay về hướng Bố Lôi Trạch.
Sở Thiên giơ tay thị ý, nói với Vưu Nhân: “Bá phụ mời người trước!” Hắn theo sát đằng
sau Vưu Nhân và Mỹ Nhân Ngư, lại không để ý đến Mẫu Thân
Mẫu Thẩn dữ tợn nhìn theo bóng lưng của Sở Thiên, nhưng không ngoài dự liệu của Sở
Thiên bà ta không có bộ mặt dày, hoặc nói là mạo hiểm theo vào Bố Lôi Trạch. Mà quát:
“Bố Lai Ân Đặc, ngươi còn muốn đánh không?”
Kiếm của Vĩnh Hằng Thần Vương vẫn còn giơ cao, “Tại sao không đánh? Vừa rồi các
ngươi để ta có lợi quá nhiều” Lời này hoàn toàn không phải châm chọc khiêu khích, Bố Lai
Ân Đặc hắn chính là càng đánh càng mạnh!
“Miện hạ, ngài không thể đánh tiếp nữa!” Ước Khàn Tốn quỳ Xuống khẩn cầu nói
Bố Lai Ân Ðặc lại không để ý đến hắn, trong linh hồn bị trọng thương ngưng kết thần lực
Vĩnh Hằng
Vĩnh Hằng Thần Vương là kẻ điên vì chiến đấu, nhưng Khố Khoa Kỳ đối diện lại không
phải, trong lòng hắn thầm nhủ, liên thủ với Bố Lan Ny tuy có thể đánh bại được Bố Lai Ân
Ðặc, nhưng phía sau còn có Vưu Nhân, Lạp Lý đang hằm hè, hôm này không thích hợp để
chiến đấu tiếp.
“Bố Lai Ân Ðặc, hôm nay chúng ta đều bị thượng, đánh nữa cũng không thoải mái, chi
bằng đợi ngày khác khi ở trạng thái đinh phong rồi chiến đấu tiếp? Nghĩa mẫu, người thấy
thế nào?”
Mẫu Thần gật đầu, quát: “Chúng ta đi!” Bố Lai Ân Ðặc khẽ nhíu mày, nhưng bị các dũng
sĩ Ước Hàn Tốn khổ sở kéo lại khuyên ngăn.
Thấy hai quân đội trên bầu trời dần dần tản đi, Sở Thiên thở phào một hơi, hôm nay đã
trốn được rồi, nhưng sau này sớm muộn cũng có một trận bão táp mưa sa lớn hơn, phải chuẩn
bị trước mới được.
Mời Vưu Nhân và Lạp Lý vào Quang Minh Thánh Ðiện của Bố Lôi Trạch, Sở Thiên gọi
người nhà đến.
Bác Đức vừa thấy phụ thân, lập tức cong môi lên, câu nói đầu tiên là, “Con đã tự gả mình
đi rồi, không phiền đến cha nữal”
Quan hệ của cha con họ thật sự không tốt, Lạp Lý thậm chí còn không để ý đển Bác Ðức,
mà nhin chằm chằm vào Vưu Nhân, “Chuyện bên ngoài đã giải quyết rôi, món nợ của chúng
ta, cũng nên tính hết đi!”
Last edited by npq91; 02-03-2011 at 02:51 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Vưu Nhân cũng rất phiền muộn trong mấy năm nay, Lạp Lý cũng rất uất ức!
Năm Xưa quyết chiến Ở Phán Quyết Sơn, Vưu Nhân còn cho rằng chắc chắn sẽ chết, vì vậy trước khi chết còn đề Thần Cách cùng thần lực tầng thứ bảy vừa mới có được tặng cho con gái, nhưng linh hồn của ông lại không đợi cái chết, đúng lúc đó thì Lạp Lý Bác Ðức cũng bị đánh bại, Vưu Nhân nhân cơ hội đó xâm nhập vào cơ thể của Lạp Lý Bác Ðức.
Lại đúng lúc này, Lạp Lý Bác Đức không biết chuyện Tư Ðặc Ân chưa bao giờ giết người, hắn cũng cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, bèn vừa chuẩn bị chạy trốn, vứa mở bí pháp niết bàn tụ linh của gia tộc Phượng Hoàng, thế là linh hôn của hai người đã cùng niết bàn.
Nguyên nhân khiến cho Vưu Nhân biến thành tên ngốc, một là niết bàn của Bác Đức, hai là, tác dụng phụ khi thăng cấp làm Thần Vương phá vỡ tấm ngăn của Sáng Thần - Còn về là gì, e rằng phải đợi đến lúc A Mạt Kỳ thăng cấp làm Thần Vương thì Sở Thiên mới có thể biết được.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng này, Vưu Nhân đã trở thành Sa Khắc, đồng thời chiếm cứ quyền khống chế cơ thể, Lạp Lý Bác Ðức lúc đó chẳng qua là một Chủ Thần, vì Sinh tồn, hắn chỉ có thể bức ép mình không ngừng nâng cao, trời thương Phượng Hoàng Chủ Thần chính là một thiên tài, dưới áp lực của sự Sinh tồn cũng đã hiển hiện đến được ngưỡng cửa của Thần Vương.
Nhưng đúng lúc Lạp Lý Bác Ðức muốn nhân cơ hội Sa Khắc vẫn là tên ngốc để đoạt lại cơ thể, Bố Lai Ân Đặc Xuất hiện, tam đại cự đầu ở trong một cơ thể, tranh đấu lẫn nhau, mãi đến khi Vưu Nhân ăn được vạn thú Thần Cách, đã hoàn toàn loại bỏ được tác dụng phụ khi thăng cấp làm Thần Vương, còn Ước Hàn Tốn lại dùng năng lực của Vạn Thủ Tỏa Ấn để mở phong ấn lúc đó ba người mới tách được nhau ra.
Hiện nay, Vưu Nhân và Lạp Lý lại đối địch với nhau, chiến ý trùng trùng
“Ðúng vậy, món nợ của chúng ta cũng nên tính rồi!” Vưu Nhân bước lên trước. Giơ tay ra: “Vi nhi, đưa Phân Thủy Thứ cho ta!”
Mỹ Nhân Ngư ngay lập tức rút hai thanh Tam Nhận Phân Thủy Thứ từ sau lưng ra, chuôi thứ nối tiếp, rồi lại kéo về hai bên, hai thanh Phân Thủy Thứ đã biến thành một thứ kích Song hướng cao bằng một con người.
Vưu Nhân cầm kích trong tay, Lạp Lý Bác Ðức cũng từ trong linh hồn lấy ra vũ khí của mình là một chiếc roi dùng lông Phượng Hoàng cửu sắc mà tạo thành, đây chính là vũ khí linh hồn của Phượng Hoàng tộc mà Bác Ðức đã từng nhắc qua.
Sở Thiên bỗng nhiên đứng ngang vào giữa hai người, cười nói: “Hai vị bá phụ, các vị đang làm gi vậy? Mẫu Thần và Bố Lai Ân Đặc còn chưa đi Xa mà! Mâu thuẫn giữa các vị lẽ nào không thể để sau này chọn thời gian để giải quyết Sao? Hà tất là hôm nay, ở Bố Lôi
Trạch của ta?”
“Phất Lạp Địch Nặc, món nợ của ngươi và Sa Khắc ta còn chưa tính với ngươi đấy!”
Vưu Nhân nhìn chăm chăm vào Sở Thiên nở một nụ cười quái dị.
“Ha ha, bá phu, hay là chúng ta tính món nợ của Sa Khắc trước được không?" Sở Thiên thở dài nói: “Chỉ cần hai người hôm nay đừng đánh nhau, tính nợ gì cũng được!”
Nói rồi, Sở Thiên trong lòng thầm nói, lão tử dám dẫn các ngươi về nhà, thì sẽ có cách khắc chế các ngươi, hắn vỗ tay. “Tra Nhĩ Tư đâu? Tiên Ðế đâu? Qua hết đây!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sắc mặt đều quái dị, Vưu Nhân và Lạp Lý Bác Đức không cần nói, chỉ nói Mỹ Nhân Ngư cũng đang hận Sở Thiên, không có chuyện gì tự nhiên cho nàng năm người mẹ kê. Đây có thể xem là chuyện gì chứ?
Tra Nhĩ Tư khiếp sợ bước tới, cúi thấp đầu nói: “Chủ nhân. . . Các vị ai mới là chủ nhân của ta?”
Sa Khắc. Cũng chính là Vưu Nhân nhàn nhạt nói: “Xem ngươi nhiều năm trung thành tận tâm, sau này cứ theo ta đi! Ban cho ngươi thân phận cận vệ thị tòng Thú Thần Vương!” Vưu Nhân năm Xưa bị Thất Hải Vương phản bội, rất Xem trọng sự trung thành của Tra Nhĩ Tư.
Tra Nhĩ Tư mừng rơn người, vội vàng quỳ phục xuống đất, dập đầu phình phịch. Lúc này năm tỷ muội Tiên Ðế cũng bước tới, nhìn Vưu Nhân, lại nhìn Lạp Lý, khóc
không thành tiêng, “Các người .... Chúng ta làm thế nào a?”
Ban Địch Tư ngày thường có quan hệ gần gũi với năm tỷ muội Tiên Ðế, liền giúp họ nói:
“Này, hai người đều là Thần Vương, đều là đại nhân vật trong tam giới, không thể nói lời không giữ lời, bội tình bạc nghĩa!”
Lạp Lý lạnh lùng nói: “Năm Xưa là Sa Khắc đồng ý hôn sự này, không liên quan đến ta!”
Vưu Nhân cũng lạnh giọng: “Trao đổi tín vật, tiến hành nghi thức đều là cơ thể của Lạp Lý, không liên quan đến ta!”
“Hu hu!” Năm tỷ muội Tiên Ðế ngồi Xuống đất, khóc thét lên, nghi lễ quý tộc nói cho họ biết, bị người hối hôn đuổi ra cửa, là một chuyện vô cùng mất đi thể diện quý tộc. Năm người khóc đến thương tâm, Ban Ðịch Tư cũng sốt ruột, lạnh lùng châm biếm nói: “Ta thấy ai nói có được Thất Thần Khí, không bằng có được một lời hứa của Phượng Hoàng Thần”, hừ, người nào đó hiện giờ dường như lại muốn vong ơn bội nghĩa a! Còn nữa, vị nào vạn năm
trước làm Thần Vưong Thú Thần thông nhất đại lục, dường như đang ức hiếp năm người vợ đã kết tóc Xe tơ đáng thương của mình!”
Ban Ðịch Tư trước này đều rất mạnh mẽ, miệng không che đậy, còn lúc này nàng lại lén nhìn vẻ mặt của Sở Thiên, thấy ông chủ nheo mắt Xem chuyện cười, đã biết hôm nay cho dù nói gì cũng có ông chủ chống lưng, vì vậy nàng mới to gan, lớn tiếng nói: “Tin Xấu Xa a, tin Xấu Xa lớn nhất của tam giới a, hai đại Thần Vương vô tình bạc nghĩa với năm vị phu nhân!”
“Ban Ðịch Tư! Đủ rồi!” Mỹ Nhân Ngư không nhịn nổi nữa, gằn tiếng quát dừng lại, nhưng Bác Ðức lại Ở một bên cười không khép miệng, lòng đang thầm Xem chuyện cười của cha!
Sở Thiên tủm tỉm cười nhìn theo, lòng nhủ, các ngưoi còn có tâm tình đánh nhau nữa không?
Ban Ðịch Tư bị Mỹ Nhân Ngư làm cho giật mình không dám lớn tiêng nói nữa, có điều nàng vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Tiên Đế, hôn thư của các ngươi đâu? Lấy ra đây!”
Tiên Đế bừng tỉnh vội lấy ra tờ hôn thư, “Ở đây! Phía trên còn có dấu điểm chỉ của Sa Khắc!” Hai đại Thân Vương đưa mắt nhìn nhau, với thực lực của họ, dĩ nhiện có thể coi như không với năm tỷ muội Tiên Đế, nhưng dùng lời nói của Sở Thiên, họ không vứt bỏ nổi người này!!
Một lúc lâu sau, Vưu Nhân giận dữ quát: “Phất Lạp Địch Nặc, hôn sự là một tay ngươi Sắp đặt, ngươi cho ta một lời giải thích!”
Lạp Lý cũng giận dữ nhìn Sở Thiên Sờ Thiên ung dung không vội vàng, chậm rãi nói: “Hôn lễ, đã tổ chức rồi, hôn thư, cũng ký rồi. Hai vị bá phụ cho dù có giết ta, cũng không có cách a! Hay là. . . Hai vị thừa nhận là được rôi, cứ nói là nhất thời hô đồ, làm lỡ danh tiêng của năm tỷ muội nhà người ta!”
"Xằng bậy"
“Vậy . . Hai người mỗi người chia đều hai người, người còn lại ta đi tìm Bố Lai Ân Đặc, để hắn chịu trách nh́iệm?” SỞ Thiên bãt đầu tiện mồm nói nh̉ảm rồi.
Mỹ Nhãn Ngư cau mày, nói: “Phất Lạp Ðịch Nặc, đừng làm bừa nữa, mau nghĩ cách đi!”
Sờ Thiên Xòe hai tay ra, bất lực nói: “Vậy thì hết cách rồi, ngồi Xuống mọi người cùng nghĩ cách, từ từ thương lượng vậy!” Dứt lời, hắn lại chắp tay, “Hai vị bá phụ, các vị còn đánh không? Ha ha! Nói câu không được cung kính lắm, nếu như các vị có một người bất hạnh
bại trận chết, năm tỷ muội Tiên Đế sẽ quy thuộc về một người thì dễ giải quyết rồi!”
Bác Ðức Ở bên cạnh ậm dương quái khí nói: “Còn thương lượng gì chứ? Phụ hoàng, năm Xưa khi người ép con xuất giá cũng đã nói rồi, hôn thư đã định, cả đời không hối a!”
Lạp Lý trừng mắt nhìn Bác Đức “Lẽ nào kêu ta giống ngưoi, trước đêm tân hôn, đi đánh tân lang thành tàn phế, bức hắn hối hôn?"
Mọi người Sửng Sốt, năm Xưa Bác Ðức và Lạp Lý trở mặt, thì ra là vì chuyện này!
“Thế nào? Không được a? Con cứ không muốn gả cho tên khốn ấy đấy!” Bác Đức lớn tiêng phản bác.
“Ngươi...” Lạp Lý giận run người, “Ta đã hứa. ..”
“Con biết, một lời hứa của Phượng Hoàng Thần mà, phi!” Bác Ðức cười nhạo nói:
“Nguời hứa rồi, dựa vào gì muốn con gả cho tên khốn ấy? Sao bản thận người không cưới đi ?"
Lạp Lý hít một hơi thật sâu, nén lửa giận lại, “Ðược, hôm nay không thể để người ngoài thấy trò cười đợi lát nữa về ta sẽ Xử lý ngươi!”
“Trở về ?" Bác Ðức nhìn quanh, “Về đâu? Ðây chính là nhà của con, con báo cho người biết, con đã tự mình gả đi rồi! A Mạt Kỳ đâu? Khứa, tiêu tử này đi mời Mặc Phỉ Ðặc, Sao mãi vẫn chưa về?”
“A Mạt Kỳ, là con Thiên Ưng lần trước trong Tiếp Nguyệt Tháp, tếp vài chiêu với Bố Lai Ân Ðặc Sao? Ðược!” Lạp Lý giận dữ nói: “Đợi hắn vê đây, ta Xem hắn dựa vào gì mà đòi lấy con gái của gia tộc Phượng Hoàng!”
“Ðúng rồi, An Kỳ Nhi.. .” Bác Ðức còn muốn nói, Sở Thiên lại Xua tay với nàng, A Mạt Kỳ không ở đây còn có thể kéo dài thời gian, nhưng Anh Cách Lạp Mỗ Ở ngay đây, nếu như nói chuyện của An Kỳ Nhi và hắn, có lẽ Lạp Lý Bác Đức sẽ Ở ngay tại đây muốn “đánh giá”
thưc lực của Anh Cách Lạp Mỗ.
Hai cha con Bác Đức, dường như là ké thù của nhau, nhìn nhau đối địch. Ðúng lúc này, gần Bố Lôi Trạch vang lên tiếng sóng biển cuồn cuộn.
Vưu Nhân nghiêng tai lắng nghe, “Là La Ðức Mạn tới, ha ha! Đã nhiều năm không gặp lão ô quy này rồi, thật là nhớ hắn a!”
Mỹ Nhân Ngư giải thích nóiỉ “Phụ hoàng, là con vừa rồi truyền lệnh Biển Cấm kêu La Đức Mạn thừa tướng đem quân đến trợ chiến.”
Thời gian nói, La Đức Mạn đã dẫn theo Thí Thần Thất Hải Thú đi vào hòn đảo thứ mười bảy, “Bệ hạ, kẻ địch đâu? Sao lại. . . Tiên hoàng?”
“Ta chưa chết!” Vưu Nhân cười ha hả, vũ động thứ kích trong tay, đây chính là động tác thói quen trước khi hắn xuất thủ năm Xưa.
“Hài Vương tại thượng!” La Ðức Mạn đầu tiên rất vui mừng, Sau đó lại nghi ngờ:
“Nhưng ta đã tận mắt thấy thi thể của ngài rôi!”
“Có phải là cái ở giám ngục Tư Đặc Ân không? Ha ha, đó là thi khô sau khi ta luyện ra Thần Cách còn lại, bị Tư Ðặc Ân ném vào giám ngục!” Vưu Nhân cười nói: “Ngươi nhìn thấy thi thê đó Ở đàu?”
La Ðức Mạn cùng Thất Hải Thú tham bái Hải Vương Xong. cũng vui mừng vì hắn chưa chết, sau đó nói: “Là cô gia tìm thấy. .. A, không phải, là Phật Lạp Địch Nặc miện hạ tìm thấy!”
Lão già này dường như nói lỡ miệng, thuận miệng gọi Sở Thiên là cô gia, nhưng nhìn vẻ mặt thầm cười của hắn, và cả nhãn thần nhấp nháy Ở Sở Thiên và Mỹ Nhân Ngư, rõ ràng là cố ý!
Quả nhiên Vưu Nhân nhìn chằm chằm vào Mỹ Nhân Ngư, cười lớn nói: “Vừa rồi ta còn thầm cười con gái của Lạp Lý tự mình gả đi, không ngờ con cũng. .. Ha ha, chẳng trách, ta nói trong ký ức của Sa Khắc Sao lại có hồi ức các ngươi không được bình thường!”
Mỹ Nhân Ngư thoáng đỏ mặt, vội biện giải: “Phụ hoàng, người đừng hiểu lầm, là La Ðức Mạn thừa tướng làm bừa!”
“Thế nào là làm bừa? Người là Hài Vương, ta là thần tử, lão thần nào dám làm bừa gì với người?” La Ðức Mạn thần sắc nghiêm trang, phủi áo quỳ Xuống, “Vưu Nhân bệ hạ, Long Thần miện hạ ngay cả sính lễ cũng đưa rồi, hơn nữa lại cực kỳ quý trọng, chúng ta không thể
hối hôn được!”
“Ngay sính lễ cũng đưa rồi ?" VưuNhân bỡn cợt con gái của mình.
La Ðức Mạn hắng giọng, lớn tiếng nói: “Không sai, sính lễ là Thần Cách và thần hồn của Sáng Thế Thủy Mâul”
“Sính lễ” nặng như vậy, cho dù là Vưu Nhân cũng bất giác giật mình, hắn Xoay đầu nhìn Sở Thiên, cười nhẹ nói: “Ngươi muốn lấy con gái ta?”
Last edited by npq91; 03-03-2011 at 03:03 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
“Ngươi thật sự muốn lấy con gái ta?” Vưu Nhân hỏi lại một lần nữa.
sở Thiên trước giờ phản ứng cực nhanh, nhưng lần này, hắn cũng không biết nên làm thế nào nữa, vừa rồi hắn còn đang Suy nghĩ làm thế nào dùng hôn sự để lôi kéo Lạp Lý và Vưu Nhân, và cả hôn sự của A Mạt Kỳ và Bác Ðức thì làm thế nào, nhưng chớp mắt một cái, một nan đề tương tự sao lại đổ lên đầu hắn rồi.
Nói muốn cưới, ba người vợ kia ở ngay bên cạnh, Sở Thiên cho dù muốn nói cũng không nói ra lời. Nói không muốn cưới, Sở đại thiếu gia hắn sao lại không hé nổi miệng chứ?
Không chỉ Sở Thiên, những người khác cũng sững sờ nhìn về Vưu Nhân, tuy rẳng tin đồn của Sở Thiên và Mỹ Nhân Ngư đã truyền khắp tam giới, nhưng đến lúc thật sự, ai cũng không biết nên xử lý thế nào.
Mỹ Nhân Ngư bị Vưu Nhân hỏi khiến đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu nhìn La Ðức Mạn, kẻ đầu sỏ cho chuyện này đang quỳ dưới đất, hừ một tiếng nặng nề. Không ngờ La Ðức Mạn dưới đất như đã hạ quyết tậm tác thành cho hỷ sự này, rướn cổ ra nói: “Vưu Nhân bệ hạ, người không càn hỏi nữa, con trai của Phất Lạp Ðịch Nặc miện hạ còn gọi Bảo Uy Nhĩ miện hạ là mẹ nữa mà!”
“Ngươi nói bậy, Mạt Khắc Nhĩ là nghĩa tử của ta!” Mỹ Nhân Ngư giận dữ nói.
“Ài, bệ hạ, người tức tối với ta làm gì ?" La Đức Mạn chỉ vào Sở Thiên, “Người phải hỏi Long Thần miện hạ trước là ý thế nào chứ ?" Tất cả ánh măt của mọi người đổ dồn vào Sở Thiên, khiến khuôn mặt nói dối không chớp mắt của hắn lúc này lại đỏ lên.
Sở Thiên bắt giác nheo mắt lại, khi nhìn thấy Mỹ Nhân Ngư đang nhìn hắn, hắn lại mở to mắt ra, rồi lại nhìn Vưu Nhân, trên mặt Thất Hải Thú Thần Vương đang hiện một nụ cười cổ quái, Sở Thiên không nhìn rõ được ý tứ thật sự của hắn, cũng không cách nào đưa ra quyết
định có lợi
“Ta. . .” Sở Thiên há miệng, thoáng chốc, trái tim của Mỹ Nhân Ngư như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vưu Nhân nhìn thẳng vào Sở Thiên, nhãn thần chợt trờ nên sắc bén. Nhưng đúng lúc này, trong không khí của hòn đảo thứ mười bảy tách ra hai mặt,mở ra một
không gian thông đạo cao bằng một người, A Mạt Kỳ từ trong bước ra.
Sở Thiên hiện giờ không quan tâm đến nơi hạ lạc của Mặc Phỉ Đặc, dủ gì với thực lực kinh hồn của hắn cũng sẽ không có chuyện gì. Vừa thấy A Mạt Kỳ, Sở Thiên như bắt được cứu tinh, vội lên trước kéo lấy hắn, lòng tự nhủ: Huynh đệ, Xin lỗi nhé, ông chủ phải dùng
người đê phá tình thế rồi.
“Ha ha, Vưu Nhân bá phụ, chuyện của chúng ta đợi lát nữa hãy nói,” Sờ Thiên kéo A Mạt Kỳ về trước mặt Lạp Lý, “Lạp Lý bá phụ, đây chính là A Mạt Kỳ.” Lạp Lý Bác Đức hừ nặng một tiếng, “Ngươi muôn lấy con gái ta ?"
“Sai, là con muốn lấy hắn.”Bác Đức sửa lại nói.
A Mạt Kỳ Xua tay, thị ý Bác Đức tránh ra. Hắn không biết Lạp Lý tại Sao lại Xuất hiện ở đây, hơn nữa cũng không muốn biết, A Mạt Kỳ móc tay với Lạp Lý, sắc mặt còn không đếm Xỉa hơn cả Phượng Hoàng Thần, “Người chính là cha của Bác Ðức?” “Tiều tử, người rất cuồng vọng a.” Lạp Lý cười lạnh nói.
A Mạt Kỳ chợt rút Phán Quyết Ưng Ðao từ sau lưng ra, rạch nát không gian, “Năm Xưa chính là ông, đã gả vợ ta cho tên khốn kiếp nào sao? Ðược rồi,” Ưng Ðao chỉ vào không gian vừa bị rạch nát rối, “Ít nói nhảm có giỏi thì đi địa ngục đánh với ta một trận” Dứt lời, A Mạt Kỳ nhảy vào không gian thông đạo trước.
“Ðược, ta phụng bồi” Lạp Lý bừng bừng lửa giận, đã có lúc nào một tên tiểu bối cũng dám cuồng vọng với Phượng Hoàng Thần Vương như vậy? Lạp Lý tiếp theo đó cũng vào thông đạo.
Ngẩn ngơ nhìn cửa thông đạo đóng mất, Sờ Thiên vẻ mặt mờ mịt, hắn vốn định mượn chuyện của A Mạt Kỳ để gây loạn, sau đó nhân cơ hội thoát thân, nhưng không ngờ A Mạt kỳ lại dứt khoát như vậy. “Chuyện này... Vưu Nhân miện hạ, ta có ba phu nhân rồi” Sở Thiên do dự nói: “Hơn nữa ta còn có một con trai và một con gái rồi.”
Vưu Nhân khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt chợt vụt tắt, nhàn nhạt nói: “Ái Lệ Ti miện hạ cũng là phu nhân của ngươi?” Lần này Tiểu Bạch cướp lời đáp: “Không Sai, ta cũng phải”
“Ồ” Vưu Nhân khẽ nhắm mắt lại, gật gù vài cái, “Quang Minh Thần Vương, con gái ruột của Sáng Thần, thân phận của Ái Lệ Ti miện hạ, còn cao quý hơn một đại thông lĩnh Thú Thần lạc phách như ta!”
Mỹ Nhân Ngư chợt có một niềm vui không tên, ý của Vưu Nhân nói tiếp đã rất rõ ràng rồi, Ái Lệ Ti dường như không đê ý Sở Thiên có mấy người vợ, Thất Hải Thú Thần Vương hắn cũng không có tư cách để ý.
Vưu Nhân tiêp tục nói: “Thần cách và thần hồn của Sáng Thế Thủy Mẫu, chậc, phần Sính lễ này, cả đời ta cũng chưa từng thấy qua.”
Sở Thiên bỗng cảm thấy căng thẳng, ý của Vưu Nhân dường như càng ngày càng chỉ gần về đáp án
Hắn bắt giác quay đầu nhìn về hai người phu nhân khác của mình, Chu Lệ Á gật đầu cười khẽ, Săt Lâm Na dường như thần trí đang để nơi nào, ngơ ngẩn nhìn vê nóc đỉnh đã bị phá hủy của hỏn đáo thứ mười bảy.
Làm thế nào? Nếu như Vưu Nhân thật sự đồng ý, mình nên làm thế nào? Ðồng ý hay không đồng ý? Sở Thiên không tài nào đưa ra quyết định!
Lúc này, La Ðức Mạn đã lộ ra nụ cười đứng dậy, tiếp lời nói: “Vưu Nhân bệ hạ nói rất có lý a, lão thần tán thành!”
Vưu Nhân thị ý La Ðức Mạn đừng nói tiếp, bản thân lại nói: “Ngươi tuy chỉ là một thượng vị thần, có điều ký ức của Sa Khắc nói cho ta, người là Long Thẩn mới, có tất cà mọi thứ của Long Thần, cũng tức là nói, sớm muộn một ngày nào đó, người cũng sẽ có được sự vinh quang cao quý giống như Ngư tộc Hải hoàng nhân của ta! Hơn nữa, những người trong đảo của ngươi. . .”
Hắn nhìn quanh hòn đào thứ mười bảy, gia tài của Sở Thiên đều ở đây, Vưu Nhân dùng thần niệm mạnh mẽ của hắn do thám một lượt, một mặt chậm rãi nói: “Hỏa Mẫu, Lôi Phụ, Phong Phụ, Thiên Kiêu Ngân Nguyệt, Quang Minh Thẩn Vương, Trật Tự Cự Thú, Ðại Ðịa Thái Thản. . . Ha ha, và cả Phán Quyết Sơn Nhất Điểm Hồng!” “Hắc hắc” Hai tên Kiệt Khắc Tốn phấn chấn vẫy tay, “Ngươi còn nhớ chúng ta sao !” “Ta đương nhiên nhớ ngươi, năm Xưa nếu không phải ta tan vào nước biển, nói không chừng còn bị các người chụp trộm rồi! Ha ha,”
Vưu Nhân cười lớn vài tiếng, sau đó tiếp tục nói với Sở Thiên: “Thêm cả A Mạt Kỳ vừa mới rời đi, những thần tộc thủ hạ của ngươi toàn bộ đều đã đạt đên trình độ đỉnh phong của bản thân họ. . . Vi Nhi, con nói sẽ có hậu quả gi?"
Mỹ Nhân Ngư ngờ vực lắc đầu.
“Nha đầu ngốc, chuyện này mà không nghĩ ra sao?” Vưu Nhân chỉ vào Sở Thiên, “Nếu như ta không đồng ý chuyện hôn sự của các ngươi, hắn đem người giết vào Biền Cẩm của ta cướp con đi, ta cũng không thể chặn lại được. “
Sở Thiên trong lòng tim đập dữ dội, lẽ nào Vưu Nhân thật sự đồng ý rồi? La Ðức Mạn thấy Sở Thiên vẫn ngây người ra, bất giác lo lắng
thay cho hắn không nên được quát lớn: “Phất Lạp Địch Nặc, người có phải là nam nhân không? Lẽ nào còn phải để nhà gái cầu hôn Sao?”
“Ta. . .” Sở Thiên lại nhìn lại ba vị phu nhân của mình một lần nữa. Nhưng lúc này, giọng nói của Vưu Nhân chợt trở nên lạnh lẽo, tiếp câu nói với vừa rồi với Mỹ Nhân Ngư:
“Nhưng nếu như hắn muốn cướp hôn, ta cũng sẽ lấy toàn bộ tính mạng của nghìn vạn Sinh linh Thất Hải, để ngăn hắn lại! Ị”
“Phụ hoàng, người. . .”_Mỹ Nhân Ngư từ niềm vui chuyển sang nỗi buồn, mọi người trở nên ngỡ ngàng, bộ dạng thầm cười vừa rồi đang cứng lại.
Sở Thiên cũng không hiểu ý của Vưu Nhân.
“Vi nhi, năm Xưa ta đã nói với con, làm đế vương không dễ, có một số chuyện cho dù con không bằng lòng, nhưng cũng phải đi làm!” Linh hồn của Vưu Nhân chợt bốc lên chiến ý trùng trùng, “Con là Ngư tộc Hải Hoàng nhân, vua của Thất Hải, cũng là huyết mạch duy nhất của ta; Nêu con gả cho ngoại tộc, tương lai Hải Hoàng tộc của chúng ta sẽ đặt ờ đâu? Con cái của con và Phật Lạp Ðịch Nặc Sẽ kế thừa vị trí Hải Vương, nhưng con đã từng nghĩ qua, những Ngư Hoàng tộc khác trong thất hải sẽ nghĩ thế nào không? Hải dương trong tam giới, là của Nhân Ngư tộc cướp được từ tay của Mỹ Hải Yêu, họ sẽ đê cho biển của Nhân
Ngư hai tay dâng cho Long tộc Sao? Ngoài họ ra, những Hải tộc khác nữa? Họ có thể chấp nhận con của Long Thần thống trị biển cả khôngt ?” La Đức Mạn nói: “Bệ hạ, chí ít người của Biển Cấm Vương Cung đều có thể chấp nhận nhưng Hải tộc khác nếu không chẩp nhận,
dựa vào hai cha con người. . .”
“Dựa vào hai cha con chúng ta có thể giết Sạch phản nghịch, đúng không?” Vưu Nhận lạnh giọng hỏi Bảo Uy Nhĩ, “Cha con chúng ta liên thủ, tam giới sẽ không có địch thủ, nhưng có nguyện gả cho ngoại tộc, hay là đi đồ sát đồng bào của mình?” Mỹ Nhân Ngư cúi thấp đầu, đôi vai run rẩy. Làm đế Vương,đúng thật sự có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ......
Vưu Nhân thở dài, chậm rãi bay lên trời, “Long Thần, người có thể tặng Thủy Mẫu Thần Hồn cho Vi Nhi, Vưu Nhận ta thay mặt cho sinh linh thất hải cảm tạ ngươi, nêu như người muốn thu về, ta cũng không có nữa lời oán trách, hai tay dâng trả. Nhưng hôn sự của các ngươi. .. thì bỏ đi, tất cả Hải tộc, theo ta về Biển Cấm Vương Cung.” Mỹ Nhân Ngư lặng lẽ theo sau Vưu Nhân, quay đầu nhìn Sở Thiên một cái, rồi cũng bay lên.
Sờ Thiên ngơ ngẩn đứng đó, ngây người nhìn theo Hải tộc rời khỏi hòn đảo thứ mười bảy.
Tất cà mọi người đều không nói gì, Bố Lôi Trạch yên tĩnh đến đáng Sợ, lúc này, Sắt Lâm Na mới đến bên cạnh Sờ Thiên, cúi thấp đầu, chậm rãi nói: “Có câu này Sau khi nói, ta có thể sẽ hối hận, nhưng ta không nói, chàng sẽ hối hận.”
Sở Thiên thất thẩn hỏi: “Cái gì?”
“Ý của Vưu Nhân, nói trắng ra, đơn giản chỉ là vương quyền của Hải tộc không thể rơi vào tay người ngoài! Nhưng chàng là người làm Chí Cao Sáng Thần Phụ Miện, thuật Thượng Cồ Tế Tự độc bộ tam giới.. .”. “Ta hiêu rồi” Sở Thiên cất cao tiêng nói, mở thời gian thuận lưu, bay thẳng lên trời: “Vưu Nhân, đứa con đầu tiên của ta và Vi Nhi, sẽ dùng thuật Thượng Cổ Tế Tự cải tạo thành Nhân Ngư tộc thực thụ, sẽ không có một chút khi tức của Long Thần nào!”
“Ha ha .... " Vưu Nhân đã đi Xa, chỉ còn lại tiếng cười hào sảng lớn, “Đem nan đề năm con Lan Ngyệt Thú ném cho Lạp Lý, rôi người đến Biển Cấm cầu hôn đi!”
Mỹ Nhân Ngư quay đầu lại, mặt đỏ bừng, dịu dàng lớn tiêng nói: “Ngươi cũng không muốn năm con Lan Nguyệt Thú làm mẹ kế chứ?” Dứt lời, nàng bay đi trước, “Ha ha, mẹ kế?
Ta khinh, mẹ của lão tử còn đang ở địa cầu được đệ đệ chặm Sóc kìa.”
Sở Thiên không kiềm được ngửa mặt hú dài, miệng treo nụ cười đi về hòn đảo thứ mười bảy.
“Ðắc ý rồi? Vui mừng rồi ?" Bác Đức ngẩn người, nhìn Sờ Thiên bay về, “Chuyện của người coi như Xong rồi, chuyện của A Mạt Kỳ thì sao? Nhanh lên, gọi người đi địa ngục giúp!"
Vừa rồi đầu óc hỗn loạn, Sở Thiên lúc này mới phản ứng, A Mạt Kỳ và Lạp Lý Bác Đức đi địa ngục quyết đấu rôi. “Mọi người, đi địa ngục giúp thôi, đợi chút, không có thông đạo của A Mạt Kỳ, chúng ta đi địa ngục thế nào?”
“Đi qua nguyệt cầu a” Bác Ðức lớn tiếng quát, “Ðừng ngây ra nữa, những người từ cấp Chủ Thân trở lên đi theo ta, hãy nhớ, nhất định phải răn đe cha ta thật mạnh nhưng không ai được phép đả thương ông ấy, hiểu không?"
Last edited by npq91; 03-03-2011 at 03:18 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Những cường giả từ cấp Chủ Thần trở lên ngay lập tức hành động, thu dọn xong những thứ cần dùng cho chiến đấu, rôi phi thân bay vê nguyệt cầu, sau đó từ nguyệt cầu chuyển đường đi tới địa ngục.
Nhưng chính lúc họ đang chỉnh trang chuẩn bị xuất phát, trên hòn đảo thứ mười bảy lại mở ra không gian thông đạo, A Mạt Kỳ và Lạp Lý mặt mũi tím bầm từ bên trong loạng choạng đi ra, hai người đỡ vai nhau, đang dìu đỡ cho nhau, không giống như kẻ địch vừa mớichiến đấu, lại giống như huynh đệ Sinh tử vừa cùng nhau thoát ra từ trong tai nạn.
Phụt!
Rơi xuông đất từ trong cửa thông đạo, hai người không đứng vững, mà gục đầu Xuống, nằm trên đất thờ hổn hển, Lạp Lý bình lại hơi thờ, chậm rãi nói: “Hôm nay không được rồi, ngày khác đánh tiếp !”
“Phụng bồi đển cùng! Thời gian địa điểm tùy ông chọn!” Bộ dáng của A Mạt Kỳ thảm hại hơn Lạp Lý đôi chút, mười hai cánh vàng Sau lưng phần nhiều đã bị đốt trụi lông, có điều một tay hắn chống lên đất, tay kia cầm Ưng Ðao gượng đứng dậy, mỉm cười nhin Bác Ðức,
“Xin lỗi, ta đánh thua rồi!”
“Ngươi không thua ” Lạp Lý trở mình, nhưng hắn không có vật đỡ, thể lực còn lại đã không đủ để hắn bò dậy, chi năm sấp thở hổn hển nói: “Nếu như ngươi dùng thân lực cuối cùng để mở thông đạo đối phó ta, người thất bại chính là ta rồi!”
“Chỉ có thể tính là lưỡng bại câu thương!” A Mạt Kỳ phản bác nói:“Môi trường ở địa ngục, nếu như ta không để lại thần lực làm thông đạo, chúng ta e rằng đều bị vong linh đến thu xác rồi!”
Bác Đức đỡ A Mạt Kỳ về ghế ngồi, vội nói: “Kỳ lạ thật! Rốt cuộc là ai thắng? Chàng nói mau!”
A Mạt Kỳ cúi đầu, tay chi vào đôi cánh đầu tiên sau gáy, “Ðây, nêu không phải ông ấy hạ thủ lưu tình, đôi cánh này của ta đã bị th̉iệu trụi rồi! Có điều thán lực cuối cùng ông ấy đã dùng để thu chiêu, sau đó cũng không có nhiều Sức mạnh để đánh tiêp nữa! Hiện giờ.. .”
“Thần lực hiện giờ của chúng đã đã hao kiệt rồi!” Lạp Lý tiêp lời nói: “Tiêu tử này cũng xem như biết điều, ta tha cho hắn một mạng, hắn cũng không thừa cơ giết ta, ngược lại còn dùng thần lực cuôi cùng đưa ta về!”
Sở Thiên nghe được đại khái, nhưng cũng đã hiểu, Lạp Lý Bác Ðức mạnh hơn A Mạt Kỳ một bậc, nhưng cũng không mạnh đến đâu, nếu như thật sự liêu mạng, hắn có thê giết được A Mạt Kỳ, nhưng cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Bước lên trước một bước, đỡ Lạp Lý không còn sức đứng dậy, Sở Thiên cười nói: “Bá phụ, vậy thì chuyện hôn sự của A Mạt Kỳ và Bác Ðức thế nào?”
“Phụ hoàng, con cảnh cáo người a, con đã thu lễ vật rồi, nếu như người hối hôn, thì tự mình nghĩ cách trả sính lễ lại đi!”
“Sính lễ gi ?" Lạp Lý lúc này mới có thời gian quan sát tỷ mỉ con gái minh, ông chợt phát hiện, nhiều năm không gặp, khí độ của Bác Ðức đã thay đổi nhiều, trông ra không kém ông khi tham gia vào đại chiến Phán Quyết sơn năm nào.
“Hỏa Hồn và Thần Cách của Trương Bá Luân!”
Lạp Lý liếc A Mạt Kỳ một cái, “Tiểu tử ngươi giỏi lắm! Tán gái đến ngay cả Sáng Thế Thần Hồn cũng đem tặng!”
“Hắc hắc, đây là truyền thống của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc rồi!” Kiệt Khắc Tốn vây quanh hai bên Lạp lý, tinh thạch trong tay không ngừng chớp lóe, “Không chỉ là Hỏa Phụ,
Phất Lạp Ðịch Nặc cỏn tặng cả Thủy Mẫu rồi! Ài, người đừng cử động loạn lên thế, Phượng Hoàng Thần Vương bị người khác đánh đến mặt mũi tím bầm. Chuyện này nếu tạo ra một tập tranh, chắc chẳn là bán đắt lắm đây ”
Lạp Lý củng hết cách, mặc cho họ làm bừa, quay đầu nhìn con gái, rồi hắn lại nhin A Mạt Kỳ, “Muốn cưới con gái ta, phải đánh bại ta hoàn toàn ”
“Ha! A Mạt Kỳ chàng nói đi, cần bao lâu sau mới có thể đánh bại phụ hoàng ta?”
A Mạt Kỳ nhắm mắt lại Suy nghĩ một hồi, “Mười năm!”
“Uhm, mười năm cũng không dài lắm, ta đợi chàng mười năm, có điều nếu mười năm sau chàng không đánh thắng cha ta, ta sẽ cải giál” Bác Đức hăm hè uy hiếp, đối với thần tộc thọ mệnh không thể tính mà nói, mười năm, đúng là một chuyện không phải quá lâu.
Dứt lời, Bác Ðức đi tới bên phụ thân, đưa cho hắn một lệnh bài lông chim. “Những năm nay con đều là lấy danh nghĩa cha làm gia chủ, nếu như cha đã về rôi, vậy thì con không lo nữa! Đúng rôi, hiện giờ thay gia chủ Ở Hỏa Diệm Chi Thụ, là tử tôn Lộ Tây Pháp của nhị thúc!”
“Khục!” Anh Cách Lạp Mỗ Ở bên cạnh ho khan một tiếng, không ngừng đánh mắt ra hiệu với Bác Đức. Bác Đức sực nhớ ra, nói tiếp: “Phụ hoàng, người không để ý đánh thêm trận nữa chứ!
Bây giờ luôn! Hắc hắc, bởi vì muội muội An Kỳ Nhi của Lộ Tây Pháp cũng đã tự minh gả đi rồi, đây, chính là hắn!”
“Lạp Lý miện hạ chào ngài! Ta là Anh Cách Lạp Mỗ, Long tộc! Hiện nay là thượng vị thần đỉnh phong, rất nhanh thôi sẽ có thể thăng cấp làm Chủ Thần.”
Cơ thể của Lạp Lý khẽ khựng lại, nhìn bộ dạng như đang tức giận, “Được, đều gả hết đi! Anh Cách Lạp Mô phải không? Ngươi cũng như vậy, nếu muôn lày người thừa kê của gia tộc Phượng Hoàng ta, phải đánh thắng ta!”
Còn may là người của gia tộc Phượng Hoàng không ít mống như Hải Vương tộc, Bác Đức và An Kỳ Nhi gả đi rôi, Lạp Lý vẫn còn Lộ Tây Pháp là người thừa kế, hơn nữa còn là người thừa kế là nam, e rằng trong gia tộc có một số người còn rất hoan nghênh.
Hôn sự của A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ trên cơ bản đã được định xong. Còn về lúc nào họ đánh bại Lạp Lý, điều này không thành vấn đê, A Mạt Kỳ cách ngày lên làm Thần Vương không còn Xa, còn Anh Cách Lạp Mô... Sở Thiên sớm đã dự tính cho hắn rôi.
“Vưu Nhân đâu? Hắn đi rồi sao ?" Lạp Lý hỏi
Lúc này Lạp Lý mới hồi phục lại một chút khí lực, đứng dậy căn dặn: “Bác Đức ngươi theo ta về bàn giao chuyện trong nhà ở Hỏa Diệm Chi Thụ trước đã, Sau đó chuẩn bị quân chiên đắu!”
“Chuẩn bị chiển đấu?” Sở Thiên cả kinh vội hỏi: “Bá phụ, người muốn khai chiến với ai ?"
“Bô Lai Ân Ðặc, Mẫu Thần, Vưu Nhân ” Lạp Lý cất tiếng cười dài, “Tam giới đại loạn, chính là lúc để anh hùng dụng võ !”
Nữ thần tại thượng! Sở Thiên chợt hiểu ra, Lạp Lý đồng ý hôn sự của A Mạt Kỳ, không phải vì thích tên hậu bối này cái gì, mà là muốn trên con đường tranh bá tam giới, lôi kéo kẻ mạnh! Nghĩ tới đây, Sờ Thiên chợt rùng mình, lại nhìn Sắt Lâm Na đang kinh hãi nhìn hắn,
hai người đã nghĩ tới một chuyện.
Vừa rồi Thất Hài Thú Thần Vương đồng ý hôn sự của Mỹ Nhân Ngư và Sở Thiên, e rằng cũng không phải vì Sờ Thiên đã giải quyết được nan đề vượng quyền hải tộc, mà là. . . Muốn trói buộc Bố Lôi Trạch của hắn vào trận chiến tranh bá tam giới!
Những lão già thượng cổ này, quả nhiên không có ai là ngọn đèn hết dầu. Sở Thiên trong lòng bất giác có một nghi vấn, nếu như Lạp Lý và Vưu Nhân đều có ý
Xưng bá chủ tam giới, vậy năm tỷ muội Tiên Ðế còn có Sức kiềm chế lớn thế nào với họ? Sở Thiên bắt đầu thận trọng, mặt nở nụ cười hỏi dò: “Bá phụ, năm tỷ muội Tiên Ðể họ nên làm thê nào ?"
“Long Thần, ta tin rằng người sẽ cho ta một đáp án hài lòng!” Lạp Lý mỉm cười, thần thái có chút quái dị, lời của hắn, người thông minh đều có thể nghe ra một tầng ý khác. Vẫy tay với A Mạt Kỳ, “Tiểu tử, lực khí đã hồi phục được bao nhiêu rồi? Còn có sức đưa chúng ta về huyết luyện ngục không, sau đó lại đưa Bác Đức về!'?”
Trước khi kết hôn Bác Ðức vẫn có thể ở bên cạnh mình? A Mạt Kỳ vui sướng trong lòng, cười nói: “Lúc nào cũng có thể đi!”
A Mạt Kỳ hộ tống cha con Phượng Hoàng đi. Mọi người đều vẫy tay đưa tiễn, chỉ có vài người không cười nổi, Tiểu Bạch chính là một người trong số đó. “Phất Lạp Địch Nặc, hỏng rồi, ta vừa nghĩ ra, vừa rồi Khố Khoa Ky, Bố Lai Ân Ðặc, Vưu Nhân, Lạp Lý, nhưng người này Sở dĩ bằng lòng rút đi, một mặt là vi chàng để lại thang cho họ Xuống, một mặt khác. . .”
“Mặt khác là họ không muốn quyết đấu sớm như vậy !” Sắt Lâm Na tiếp lời, “Thế loạn, không thể chiên! Tạm lui một thời gian để tập trung lực lượng, hợp tung liên hoành mới là con đường bá chủ!”
Anh Cách Lạp Mỗ cười khổ nói: “Xin lỗi, ông chủ, vì chuyện hôn sự của ta, để cả gia tộc bị cuốn vào chiên tranh bá quyên tam giới.”
“Không liên quan đến ngươi, Bô Lôi Trạch và thuật Thượng Cồ Tế Tự của ta quá chói mắt rồi, sớm muộn họ cũng trở lại tìm ta thôi!” Sở Thiên Xua tay, hoàn toàn không để ý,
“Bầu trời không có Cự Long, Liệt Ðiều liền Xưng đế! Mọi người ai cũng nhăm nhe vào vị trí Thần Hoàng, chẳng qua vì Tư Ðặc Ân không có ờ đây thôi! Ha ha!”
Sắt Lâm Na đột nhiên cũng cười, “Tư Đặc Ân? Ha! Chúng ta còn có một vương bài lớn hơn! Tuy răng vương bài đó có thể bị thương rồi, hoặc là đã nhụt chí nản lòng, nhưng bất
luận thế nào, nó vẫn có thể để chúng ta không rơi vào thế bại trận!”
“A? Bố Lôi Trạch còn có vương bài nào? Không phải chứ?” Tiểu Bạch kinh ngạc nói:
“Sao ta lại không biết, ờ đâu ?"
“Nha đầu hồ đồ này! Sau này sẽ biết!” Sở Thiên nhéo mũi của Tiểu Bạch cười. Sau đó rống lớn: “Thực Thần đâu? Lão già đó đã lừa hết đám trẻ đi, phải tim hắn tính số rồi. Lỗ Tây Nạp, kêu trợ thủ Y Vạn của ngươi phái hết mật thám đại lục đi, phải bắt bằng được Thực Thần mang về cho ta!”
Tuy rằng không có chướng ngại, nhưng Bố Lôi Trạch vẫn chịu một số tổn thất trong trận hỗn chiên, Sở Thiên mượn cơ hội đi tu bổ hòn đảo, đã bỏ ra một khoản tiển lớn, kêu Tề Bách Lâm và Tây Cương thiết kế lại hệ thống phông ngự Bố Lôi Trạch, để ứng phó với cảnh tam giới loạn thế sắp tới.
Đêm hôm đó A Mạt Kỳ và Bác Đức trở về, nhưng sắc mặt cũng không dễ coi, thì ra Lạp Lý đã thật sư chuẩn bị chiến tranh rồi, thậm chí còn phái một đội người cùng A Mạt Kỳ trở vê, thu thập tình báo ở nhân gian.
Ngoài ra còn có một chuyện khiến Sờ Thiên nghi hoặc, đó chính là Mặc Phỉ Ðặc mất tích, ngày thường nếu không phải hẳn ở mộ phần của Ba Nhĩ và Địch Á Lạc trầm tư, thi sẽ đihuyết luyện ngục giết chóc tu luyện, nhưng hai nơi này A Mạt Kỳ đều đã đi rồi, đều không
tìm được Mặc Phi Đặc.
Đến Sáng ngày hôm sau, công việc trùng kiến Bố Lôi Trạch bắt đầu, lại có một tin tức bày ra trước mặt Sở Thiên, Mạt Khắc và Cát Nặc Bỉ Lợi mất tích.
Điều động hệ thống giám Sát trên đảo, Sở Thiên ý thức đển mình đã bỏ quên mất một chuyện rất quan trọng, ngày kia Mẫu Thần mở vong linh quân đoàn cùng vạn thú dũng Sĩ đối
đầu, còn Vận Mệnh nữ thẩn lại là thân tín của Mẫu Thần, dĩ nhiên sẽ theo bên cạnh Mẫu Thần. Như vậy, khi Cát Nặc Bi lợi nhìn th̉ấy Mẫu Thần, thì sẽ nhìn thẩy thê tử đã biến thành vong linh của hắn.
Trên đại Sa mạc ở trung bộ đại lục, Mẫu Thần đang nổi trận lôi đinh, “Khốn kiếp hai tên thần nhân này có lai lịch gì? Tại Sao vừa gặp họ, thời không toại đạo của Mã Ny đã mở ra rồi!?”
Khố Khoa Kỳ mặt thì an ủi Mẫu Thần, trong lòng lại thầm cười, Mẫu Thần sơ sót, nhưng hắn đã Sớm nhận ra linh hồn của hai vị thần tộc này, nhưng hắn không vạch trần, “Nghĩa mẫu, người không cần lo lăng. . .”
“Không cần lo lắng, người nói nhẹ nhàng quá, lẽ nào ngươi không biết sao? Lĩnh vực vận mệnh của Mã Ny bị hạn chế của thời không, một khi nàng ta rời khỏi thời không này, tất cả lĩnh vực vận mệnh sẽ biến mât, chiến lực của vong linh quân đoàn chí ít cũng thấp xuống ba
thành!”
“Nghĩa mẫu, hài nhi có một quân đội gia tộc, chi bằng, ta gọi họ đến giúp người? Có điều họ đều bị phong ấn ờ Vùng đất chuộc tội.”
Tạm không nói đến Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thần, chỉ nói nội đảo của Bố Lôi Trạch, khi Vận Mệnh nữ thần rời khỏi thời không này, một gian phòng nào đó chợt vang lên tiêng quát giận dữ: “Ảnh tượng kết hôn của ta và Kim Cương? Chuyện này là thể nào? Phất Lạp Ðịch Nặc, người cho ta một lời giải thích!”
Last edited by npq91; 03-03-2011 at 05:00 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91