Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm by Độc Cô Long --- 4vn.eu
- Yên tâm đi, không để con đói đâu, cha đến cửa hàng của Phong Huống làm việc!
Khi trả lời con thì sắc mặt Diệp Đông Bình lộ ra một tia khó chịu nhưng khó có thể phát hiện.
Đường đường là sinh viên của trường Đại học Thanh Hoa trong những năm bảy mươi, năm đó Diệp Đông Bình cũng thấy đáng tự hào, bây giờ lại luân lạc tới mức phải đi làm kinh doanh, không biết những người bạn học năm đó mà biết, sẽ tỏ thái độ gì?
Kỳ thật lúc trước Vu Hạo Nhiên muốn mời Diệp Đông Bình mang theo Diệp Thiên cùng đi Thượng Hải, Diệp Đông Bình được học máy móc chuyên nghiệp, có thể dùng được trong công nghiệp dệt.
Nhưng Diệp Đông Bình không muốn mang tiếng ăn nhờ ở đậu, bèn nói chuyện với Liêu Hạo Đức và lão đạo sĩ, sau đành quyết định nhận lấy cổ phần trong cửa hàng đồ cổ của Liêu Hạo Đức, lên huyện hỗ trợ việc làm ăn ở cửa hàng.
Còn chuỵên Diệp Thiên trực tiếp nhảy lên truờng cấp II, đây là Vu Hạo Nhiên nói ra, hơn nữa quan hệ trong huyện thành, cũng là ông ta đi giúp.
Sở dĩ để Diệp Thiên nhảy lớp, chủ yếu là bởi vì giáo viên bậc tiểu học ở nông thôn, chủ yếu đều là giáo viên không chuyên, bằng cấp rất thấp, có một số người thậm chí chỉ mới tốt nghiệp trung cấp.
Với thành tích học tập và tri thức hiện tại mà Diệp Thiên nắm được, thật sự là không cần phải tiếp tục học tiểu học, nếu không muốn cho Diệp Thiên xuất ngoại, vậy cũng nên cho nó một môi truờng học tốt hơn.
Diệp Đông Bình không đồng ý đến Thượng Hải cùng Vu Hạo Nhiên, nhưng với ý tốt này, ông lại không từ chối, dù sao lên trường huyện học tập, cũng tốt hơn cho Diệp Thiên.
- Ôi, chẳng trách mấy ngày nay cha cũng chạy đến chỗ sư phụ học giám định đồ cổ và tranh chữ!
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên hiểu rõ tất cả, thấy mấy ngày hôm trước cha chịu khó đến chỗ sư phụ, thì ra cũng là có dụng ý.
- Được rồi, nói nhiều như vậy vô nghĩa, con đi lên núi cùng lão gia tử tố cáo hạ đừng đi, ngày mai... Chúng ta phải đi thị trấn..."
Diệp Đông Bình có chút thương cảm nhìn thoáng qua Từ Đường, nơi này ông đã ở hơn mười năm, trong lòng ông có chút luyến tiếc khi rời mảnh đất nông thôn này, tuy rằng cuộc sống trôi qua nghèo khó một chút, nhưng người dân tốt bụng, cuộc sống tĩnh lặng, ở trong thành thị không thể có được.
- Vâng, con phải đi đây!
Nghe nói sáng mai phải đi, Diệp Thiên sốt ruột, trong mười dặm, tám thôn này, nó được xưng là Nhi Đồng Vương, trước khi đi cần tạm biệt đám tiểu đệ, thời gian cũng gấp, lập tức vội vàng quay ra sân, xách con chim trĩ đi lên trên núi.
- Sư phụ, sư phụ!
Còn chưa vào đến điệnt thờ, Diệp Thiên liền lớn tiếng kêu lên.
- Nhóc con, biết phải đi rồi à?
Nghe được tiếng của Diệp Thiên, lão đạo sĩ lảo đảo đi ra, vẻ mặt cười cười nhìn Diệp Thiên, nói:
- Con còn nói xem được mệnh cho người khác, còn bản thân phải đi cũng không tính ra sao?
- Sư phụ, chắc mọi người đều biết, còn gạt con?
Diệp Thiên bất mãn hét lên:
- Con chưa xem quẻ nào cho mình, làm sao có thể biết việc này?
Nói tới đây, trong lòng Diệp Thiên bỗng giật mình, hơn một tháng qua, nó đã hiểu về “ Mai rùa” trong đầu sâu sắc hơn, như chuyện hai chữ “phong thủy”, một ngày chỉ có thể dùng một lần, dùng xong, mặt chữ liền xám đi, đến ngày hôm sau mới có thể khôi phục màu sáng.
Còn hai chữ “ Tướng Thuật”, một ngày có thể vận dụng ba lượt, có điều vẫn không thể suy tính lành dữ họa phúc cho chính mình, hoặc người có quan hệ với mình.
Diệp Thiên từng thử tính một chút tuổi thọ cho lão đạo sĩ, cũng lại bị nguyên khí phản lại, nằm ở trên giường liền hai ngày.
Hơn nữa, ngoài hai chữ “Phong thuỷ” và “"Tướng thuật” ra, chữ thứ nhất trong Thuật Tàng là “ Xem bói” cũng có sánh lên, tuy nhiên chỉ có thể đơn giản đoán lành dữ, nhưng cũng có thể bị nguyên khí phản lại, hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể bói ba quẻ.
Còn những chứ khác như là “ Số mạng, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt” , Diệp Thiên cũng chưa có thu hoạch, mấy chữ đó luôn luôn trong trạng thái xám xịt.
Diệp Thiên cũng hỏi bóng gió lão đạo sĩ về tổ sư gia, nhưng năm tháng trôi qua, rất nhiều điển cố sớm mất đi trong dòng sông lịch sử, lão đạo sĩ cũng nói không rõ, chỉ biết là tổ sư gia thiên phú kỳ tài, sáng chế Ma Y thần chính thống, có thể nói là lão tổ tông của các thầy tướng số khắp thiên hạ.
Nhìn thấy lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, trong lòng Diệp Thiên đột nhiên sinh ra một tia lưu luyến, tiến lên từng bước kéo ống tay áo lão đạo sĩ, nói:
- Sư phụ, cha con bảo ngày mai đã phải đi, người ... người theo chúng con lên huyện nhé!
Phải biết rằng, Diệp Thiên lớn như vậy, trước mặt lão đạo sĩ thậm chí còn nịnh nọt hơn so với Diệp Đông Bình, ở trong lòng Diệp Thiên, lão đạo sĩ cũng không có gì khác ông nội nó.
Còn trước tính xem lão đạo sĩ sống bao lâu, mặc dù Diệp Thiên bị phản lại, cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, nếu quẻ đó không nhầm, đoán chừng lão đạo sĩ chỉ có thể sống nhiều nhất mười năm nữa.
Sắp phải rời khỏi Mao Sơn đi lên huyện, để lão đạo sĩ một mình cô đơn ở nơi này, trong lòng Diệp Thiên có chút đau xót không nên lời, thầm muốn bổ nhào vào trong lòng lão đạo sĩ khóc lớn một hồi.
Nhìn thấy Diệp Thiên ửng đỏ đôi mắt, lão đạo sĩ vui mừng nở nụ cười, ở cổ đại, bất kể là cái gì nghề, thu nạp đồ đệ đều cần coi trọng nhân phẩm, nếu phẩm hạnh không tốt, cho dù thiên phú cao tới đâu, cũng không thể nhập môn.
Còn Diệp Thiên, mặc dù bình thường ham chơi, thường thường làm lão đạo sĩ tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng lúc này sắp ly biệt, lại hiển lộ ra bộ mặt thành tâm, điều này làm cho nghi ngờ trong lòng Lý Thiện Nguyên tan biến, vuốt ve cái đầu nhỏ của Diệp Thiên, cười nói:
- Đồ ngốc, sư phụ thật vất vả mới thoát ly hồng trần, sao lại tái nhập thế tục được? Hơn nữa, trên núi cũng yên tĩnh, sư phụ lại có thể luyện một chút tài nghệ của tổ sư, xem có thể khôi phục vài phần những bí quyết của Ma Y chúng ta hay không …
Thời Đường Tống và kể cả thời nhà Minh, các đạo sĩ tương đối được tôn sùng, các loại học thuyết, thuật pháp lên đến giai đoạn cường thịnh. Nhưng đến triều Thanh, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long đều là đế vương quyền lực cao, bài trừ những đạo sĩ tương đối mạnh tay, khiến cho những tri thức của Ma Y chính thống, cũng trở nên không trọn vẹn.
Từ nhỏ Lý Thiện Nguyên đã thông minh, khi được kế thừa Ma Y chính thống, từng ấp ủ hoài bão lớn, muốn bồi đắp thuật pháp của tổ sư, sau lại đi dạy học, cũng là muốn tìm bộ sách tướng thuật của tiền bối, chỉ vì sau đó thời thế loạn lạc, bất đắc dĩ lỡ hết chuyện.
Hiện tại Lý Thiện Nguyên đã sống hơn một trăm tuổi, cũng tự biết đại nạn không còn, nên mới muốn tĩnh tâm nghiên cứu học tập thuật pháp, cố gắng khôi phục thuật pháp của tổ sư một cách đầy đủ.
- Đúng rồi, có chuyện con phải chú ý...
Lão đạo sĩ chợt nhớ tới một chuyện, nghiêm sắc mặt nói:
- Tiểu Diệp Tử, kiến thức của sư phụ tất cả đều dạy cho con rồi, con được thiên phú còn tốt hơn so với sư phụ, hiện tại con thiếu chính là kinh nghiệm hành nghề ...
Nhưng con cần nhớ lấy, âm trạch phong thuỷ giết người vô hình, có chỗ hung hiểm cực kỳ thảm thiết, con còn nhỏ, trước mười tám tuổi, sư phụ không cho phép con làm “tầm long điểm huyệt” ( tìm nơi phong thủy tốt) cho người ta, có thể làm được hay không?
Ở trong nghề phong thuỷ tướng thuật, từ trước đến nay đã có thuyết pháp: phong thủy không kiêng kị người lớn trẻ nhỏ, không biết bao nhiêu thầy tướng đã phải chết. Lão đạo sĩ lo Diệp Thiên còn trẻ, sẽ gây ra một số điều kiêng kị trong nghề.
- Sư phụ, con biết rồi, người yên tâm đi, không đủ mười tám tuổi, con sẽ không xem phong thủy âm trạch cho người ta!
Diệp Thiên liên tục gật đầu, ghi tạc lời của lão đạo sĩ vào trong lòng.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên mang vẻ nghiêm túc, lão đạo sĩ thấy không quen, chau mày, cười mắng:
- Được rồi, nhóc con, mau xuống núi đi, đừng làm như sinh ly tử biệt vậy!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm by Độc Cô Long --- 4vn.eu
Sớm ngày hôm sau, trước cửa Từ Đường phía cổng thôn liền vang lên tiếng máy kéo, Lý Trang vốn chưa có máy kéo, nhất thời khiến cho người dân trong thôn đang ăn điểm tâm chú ý.
Hai cha con Diệp Thiên đang ở trước Từ Đường, bày ra mấy cái rương lớn, hơn nữa hôm qua Diệp Đông Bình đã đi các nhà nói lời từ biệt, lúc này mọi người cũng biết đây là xe tới chuyển nhà .
- Anh Diệp, trên huyện sống không tốt thì trở lại, trong thôn không thiếu cơm cho hai cha con ăn đâu!
Một người phụ nữ hơi mập nhà đầu thôn kéo Diệp Thiên, vẻ mặt luyến tiếc, tuy rằng tiểu tử này rất nghịch, nhưng rất được yêu quý, cái miệng nhỏ nhắn nói như rót mật vào lòng người vậy!
- Ừ, Tiểu Diệp Tử, chuyện trước kia cũng đừng có suy nghĩ nhiều, nghe lời chú, ở đây cưới một người vợ là được mà!
Lão trưởng thôn đức cao vọng trọng cũng nói như thế, có Diệp Đông Bình ở trong thôn, mọi công việc về điện đều là nhờ ông ấy, lần này Diệp Đông Bình đi, nói không chừng còn phải đào tạo một thợ điện mới.
- Chị Béo, chú Lý, cám ơn, cám ơn mọi người, mấy năm nay hai cha con chúng tôi gây cho mọi người thêm không ít phiền toái, Lý Trang của chúng ta, vĩnh viễn là nhà của Diệp Đông Bình tôi ...
Nghe được các vị hàng xóm nói vậy, mắt Diệp Đông Bình cũng hơi ướt, mười mấy năm sớm chiều chung sống. Giúp đỡ lẫn nhau, bọn họ tuy rằng không phải người thân, nhưng còn hơn cả những người thân.
- Anh Diệp, cũng không còn sớm, giữa trưa máy kéo còn phải trở về làm việc, chúng ta có phải đem đồ xếp lên trước hay không?
Máy kéo là do Phong Huống tìm được, nếu theo như vai vế, hắn và Diệp Đông Bình là ngang hàng, nhưng Liêu Hạo Đức bảo Diệp Thiên gọi hắn là anh, Phong Huống đành gọi Diệp Đông Bình một tiếng chú.
- Được rồi, Tiểu Thiên, con lên trước, xếp đồ cẩn thận!
Diệp Đông Bình cúi đầu, dùng tay áo lau nước mắt, đẩy Diệp Thiên lên máy kéo.
Nhưng Diệp Đông Bình cũng chưa động tay vào, thì những người trong thôn đã vây quanh, thuần thục xếp đồ lên giúp.
- Diệp Thiên, cậu phải thường xuyên trở về nhé!
Đôn Béo dùng bàn tay mới vừa sờ qua bùn đất lau nước mắt, đứng ở dưới máy kéo ra sức vẫy Diệp Thiên.
Diệp Thiên ở trên máy kéo tìm kiếm một hồi, lấy ra một nắm táo dại hái trên núi từ hôm qua, đưa xuống, nói:
- Đôn Béo, khóc gì chứ, sang năm không phải cậu cũng phải đi lên huyện học sao? Đến lúc đó chúng ta không phải lại cùng ở một chỗ sao ...
Diệp Thiên cái mũi cũng có chút cay cay, nhưng nó cố nén, sư phụ từng nói qua: là con trai đổ máu, chảy mồ hôi không đổ lệ. Mình không thể giống như mấy đứa con gái động một chút lại sụt sịt được.
- Diệp Thiên, nhớ giữ lời đó?
Đôn Béo lau nước mắt.
- Nói linh tinh, tớ đã bao giờ nói không giữ lời chưa?
- Được, sang năm tớ nhất định thi lên trường huyện!
Đôn Béo ra sức múa may nắm tay nhỏ, nó cũng không biết, thì ra chính vì quyết định này, nó đã trở thành đứa trẻ duy nhất trong số những đứa trẻ cùng thôn thoát khỏi cuộc sống nông thôn, tiến ra thế giới kiến thức rộng lớn bên ngoài.
- Được rồi, tạm biệt Đôn béo, tạm biệt các co các bác!
Mọi người trong thôn cùng nhìn theo bóng cha con Diệp Thiên, cùng tiếng máy kéo “xình xịch” và làn khói đen chạy về phía huyện.
Máy kéo đi trên đường đất, có thể biết cái loại xe này xóc nảy đến thế nào, dọc theo đường đi cảm xúc của Diệp Thiên đều không cao lắm, con đường xi-măng chạy thẳng, sau khi vào thị trấn, tâm tình Diệp Thiên mới tốt hơn.
- Cha, mau nhìn, đó là rạp chiếu phim, đang chiếu “ Thiếu Lâm Tự” đó!
Nhìn thấy tấm áp phích trước rạp chiếu phim, Diệp Thiên kích động, tuy rằng bộ phim “Thiếu Lâm tự” này nó đã xem nhiều lần, nhưng đối với một đứa trẻ con thì xem mãi không chán.
Máy kéo chạy nhanh qua rạp chiếu phim, sự chú ý của Diệp Thiên lập tức lại bị đổi vị trí, cái ô tô kia tên là gì nhỉ? Hơn nữa, trong huyện thành vì sao không có xiếc khỉ ?
- Cha, chỗ thầy Vu đến có lớn như ở đây không ạ?
Trong lòng Diệp Thiên có suy nghĩ, nếu Vu Thanh Nhã không đi, như vậy hai người bọn họ có thể tiếp tục làm bạn cùng lớp ở đây!
Nhìn thấy phong cảnh ở thị trấn, Diệp Thiên một cục cưng không được ra ngoài bao giờ, không ngừng ngạc nhiên đặt câu hỏi, kỳ thật nó cũng không còn chờ cha và Phong Huống trả lời, mà luôn bộc lộ hưng phấn trong lòng.
Tuy rằng nơi này chỉ là thị trấn nhỏ, nhỏ đến mức cả nước có thể có hơn mấy trăm ngàn cái thị trấn lớn hơn nó, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, nơi này cũng là thành thị náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất mà nó từng thấy.
- Cha, y phục trên người bọn họ thật đẹp...
So sánh với những bộ quần áo màu bùn đất của những người nông thôn, trang phục của người trong thị trấn đẹp hơn rất nhiều, mấy cô gái mới từ Nam Phương tới vày áo trên người đều là sợi tổng hợp rất bắt mắt, Diệp Thiên nhìn không biết chán.
Thể nghiệm mới lạ khiến Diệp Thiên quên hết nỗi buồn khi chia tay lão đạo sĩ và các bạn cùng lớp, ngay cả tâm trạng Diệp Đông Bình cũng tốt lên, chỉ có những người sinh ra ở thị trấn nhỏ này, thật sự là không thấy gì hay.
- Diệp Thiên, đừng hét nữa, buổi tối anh Phong dẫn đi xem phim...
Diệp Đông Bình không phản đối chuyện con trai hò hét, nhưng Phong Huống lại cảm giác có chút khó chịu, vốn thuê cái máy kéo lên thị trấn đã thu hút chú ý, hơn nữa tiếng Diệp Thiên không hề nhỏ, không phải định nói cho người thị trấn này bọn họ là nhà quê lên tình hay sao?
Tuy rằng ở trong thị trấn vẫn chưa tới một tháng, nhưng Phong Huống đã hiểu nhịp sống của người thành phố, và áp đặt vào mình .
Thuốc lá mà Phong Huống hút, cũng vì vậy mà đổi thành loại thuốc lá mang đầu lọc, trên đầu lại còn dùng keo xịt tóc bôi cho bóng, bóng loáng ngay cả ruồi bọ đậu vào đều đứng không vững, nhưng đoạn đường này bụi khí mù mịt, trên đầu như là gắn một tầng bụi.
- Được, anh Phong, nói chuyện phải giữ lời nhé!
Nghe được Phong Huống nói vậy, Diệp Thiên yên tĩnh trở lại, điều này cũng làm cho Phong Huống thở phào, tuy rằng Diệp Thiên hò hét hấp dẫn ánh mắt của nhiều cô gái trẻ tuổi, nhưng đây chính là ánh mắt khinh bỉ.
Máy kéo đi xuyên qua cả thị trấn, dừng lại ở một góc phía tây bắc, Phong Huống nhảy xuống, xoa nhẹ hai chân có chút run lên, nói:
- Chú Diệp, tới rồi, đây là công ty của chúng ta!
Nói đúng ra, tuy rằng Liêu Hạo Đức nói với Phong Huống về công ty và cửa hàng rất nhiều, nhưng Phong Huống vẫn không hiểu công ty là gì, nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn nhớ kỹ danh từ này.
- Đây ... Đây không phải là nơi thu phế liệu chứ?
Đứng ở trên máy kéo, thấy cảnh tượng trước mặt, Diệp Thiên giật mình há to miệng.
Xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, là một căn nhà, bên ngoài nhà là một bức tường vây khá cao, khiến cho bên trong đã hình thành một cái sân khá lớn.
Đứng ở trên máy kéo vừa vặn có thể nhìn rõ, trong sân chất đầy các loại phế phẩm sắt, nhựa … tất cả đều là đồ bỏ đi.
Hơn nữa, truớc cửa nhà chính là đường quốc lộ, phạm vi hai ba trăm thước hai bên, tất cả đều là đất hoang, ngay cả một căn nhà nhỏ cũng không thấy, còn không bằng ở trong Từ Đường ở thôn cũ.
- Đúng vậy, Phong Huống, thế này rốt cuộc là thế nào?
Không riêng gì Diệp Thiên thấy choáng váng, Diệp Đông Bình hiểu nhiều biết rộng cũng trợn mắt há hốc mồm, không phải nói mở tiệm đồ cổ sao? Sao lại trở thành một trạm thu mua phế liệu thế này?
Phong Huống nghe vậy cười khổ một tiếng, nhưng chuyện này cũng không phải một câu hai câu nói là có thể nói rõ ràng, đưa cho người lái máy kéo một điếu thuốc, Phong Huống quay đầu lại nói:
- Chú Diệp, xuống xe rồi nói sau, máy kéo còn phải đi về làm việc nữa...
- Ừ, được, xuống xe...
Nếu đến đây, cũng không tiếp tục nói gì thêm, tuy rằng trong lòng còn chênh lệch lớn, Diệp Đông Bình vẫn đi xuống, chuyển hành lý.
Hành lý đem theo có cả hai bức tranh chữ của lão đạo sĩ trong hai cái rương. Sau khi đem vào trong sân, chờ cho máy kéo đi rồi, Diệp Đông Bình nhìn về phía Phong Huống, nói:
- Tiểu Phong, bây giờ có thể nói được chưa? Liêu tiên sinh nói mở cửa hàng đồ cổ, không phải là lập trạm thu mua phế phẩm chứ!
Diệp Đông Bình từ nhỏ đã sống ở kinh thành, tuy rằng xuất thân chỉ là gia đình công nhân, nhưng không ít lần đi qua tấm biển “ Vinh Bảo Trai”, nhưng ông chưa thấy qua một cửa hàng đồ cổ nào, nhìn từ trước sau đều không thấy giống cửa hàng thế này.
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, trên mặt Phong Huống cũng lộ ra vẻ mặt tủi thân, cười khổ nói:
- Chú Diệp, chuyện này không thể trách cháu, khi cháu xin giấy phép kinh doanh, những người đó căn bản không biết cái gì gọi là tiệm đồ cổ, ngay cả từ công ty cũng không thành lập được!
Phong Huống giải thích xong, Diệp Đông Bình xem như hiểu rõ, thấy ngành bọn họ muốn kinh doanh, chưa hề có tiền lệ tại thị trấn này, người ta không thể cấp giấy phép kinh doanh được.
Một tháng trước, Phong Huống tới thị trấn, vốn là xin mở cửa hàng đồ cổ, thực đáng tiếc, tính chất của danh từ “ cửa hàng đồ cổ” thật khó định nghĩa, chuyện này không dễ làm.
Phong Huống đành chịu, sau đó lại theo cách của Liêu Hạo Đức, muốn đăng ký công ty, vẫn không được, tư nhân không được cấp phép thành lập công ty, nhất định phải là chế độ sở hữu tập thể mới được.
Những điều này làm Phong Huống khó xử, sau mấy ngày vất vả trong các ban ngành liên quan, phát hiện ra tư nhân muốn buôn bán, căn bản là không được, bởi vì bây giờ còn là thời kỳ bao vây kinh tế, tất cả mọi thứ đều thuộc sở hữu của quốc gia.
Nhưng Phong Huống cũng rất thông minh, cân nhắc vài ngày, thật đúng là hắn tìm ra lỗ hổng, nhận thầu một trạm thu mua phế phẩm ở thị trấn.
Theo suy nghĩ của Phong Huống, nếu không thể mở cửa hàng đồ cổ, vậy cũng cần tìm việc gì mà làm ở thị trấn, nếu không, ba vạn đồng mà ông ngoại đồng ý cho, chẳng phải là sẽ phải trả lại hay sao?
- Cháu ... đây không phải là làm liều sao?
Nghe Phong Huống giải thích như vậy, Diệp Đông Bình cũng dở khóc dở cười, thế này thật không ra sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm by Độc Cô Long --- 4vn.eu
Nhìn thấy nơi ở rách nát này, trong lòng Diệp Đông Bình có chút hối hận, sớm biết rằng hoàn cảnh trên thị trấn là như vậy, còn không bằng mang Diệp Thiên quay về Bắc Kinh, nói như thế nào, nơi đó cha ông vẫn để cho ông có một căn nhà tử tế!
Hơn nữa, một thời gian trước Diệp Đông Bình cũng đã viết thư cho bạn cũ, các thanh niên trí thức đi công tác và lưu lại các nơi, cũng có thể trở về Bắc Kinh làm hộ khẩu, nhưng quốc gia không thể giúp phân phối công tác.
Về chuyện này Diệp Đông Bình cũng không lo lắng, nói như thế nào thì đã học máy móc chuyên nghiệp ở Thanh Hoa đã nhiều năm, cho dù nhiều năm như vậy không sử dụng nghiệp vụ tương quan, nhưng đến xưởng nhỏ làm kỹ thuật viên chắc chắn không vấn đề.
Hơn nữa, mấy năm nay khổ cũng không phải vô ích, Diệp Đông Bình sớm đã không còn là sinh viên nhu nhược năm đó, dựa vào kinh nghiệm sống, quay về Bắc Kinh làm người đạp xích lô, vậy cũng nuôi được Diệp Thiên.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Đông Bình không được tốt, Phong Huống vội vàng tiến đến, nhìn chung quanh một cái, giảm thấp giọng nói:
- Chú Diệp, chú đừng nhìn đây là trạm thu mua phế phẩm, tiền cũng kiếm được không ít, hơn nữa... cũng có thể buôn bán đồ cổ…
- Tiểu tử ngươi lén lút như vậy để làm chi? Nơi tồi tàn thế này, kêu gào cũng không ai đến...
Diệp Đông Bình chịu không nổi cái kiểu lí nhí của Phong Huống, thoái thác đẩy hắn, có chút không tin hỏi:
- Thu phế phẩm cũng có thể kiếm tiền? Còn có thể làm buôn bán đồ cổ. Cháu coi chú là trẻ con à?
Trong ấn tượng của Diệp Đông Bình, mấy cửa hàng đồ cổ ở Bắc Kinh kia, tất cả đều là lát gạch hoa ngói đỏ, kiến trúc cỏ kính, khi vào chỉ thấy êm dịu, môi trường tao nhã, đâu giống nơi tầm thường này?
- Chú Diệp, chú còn không tin, cháu đã làm được nửa tháng, chú biết đã kiếm được bao nhiêu tiền không?
Thấy Diệp Đông Bình không tin, giọng Phong Huống cũng lớn lên, kích động lấy từ bên hông ra cái chìa khóa, mở cửa chính trạm thu mua, đưa hai cha con Diệp Đông Bình vào, lấy ra sổ sách, nói:
- Chú Diệp, chú tự xem đi, Phong Huống cháu cũng không phải là người chỉ nói mạnh miệng!
- Cái này ghi cái gì mà loạn hết vậy?
Diệp Đông Bình mở sổ xem, nhất thời cảm thấy đau đầu.
Trong cuốn vở học sinh được dùng để ghi chép, đầy con số và chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
- Đồng thau: 148kg, giấy vụn 55kg, sắt 342 kg ...
Diệp Đông Bình thấy những con số này càng khó hiểu, kéo Phong Huống đến bên người, chỉ vào sổ, hỏi:
- Phong, đây là đồng thau à? Thế cái này là cái quái gì? “Tây” à? Còn có cái này... phế liệu, là nhựa à?
Phong Huống gãi gãi đầu, gật đầu nói:
- Đúng vậy ạ, chính là đồng thau, ồ, cái kia là nhựa, còn cái “ tây” kia, chú Diệp, chú không biết?
- Nói nhảm, viết thế này à? Ai mà đọc được?
Diệp Đông Bình quả thực không biết nói gì.
- Trình độ thế này còn muốn kiếm tiền? Ngay cả kiếm được bao nhiêu cũng không biết, không làm mất hết vốn ban đầu đã không tồi rồi.
Phong Huống có chút tủi thân lấy ra một cái ấm trong góc phòng, đưa cho Diệp Đông Bình nói:
- Chú Diệp, chính là cái này, bọn họ đều gọi là “ Tây” …
Nhận lấy thứ Phong Huống đưa, Diệp Đông Bình vừa nhìn, thấy là một cái ấm bằng thiếc, không khỏi dở khóc dở cười, nói:
- Đây ... đây là ấm thiếc, chứ không phải đông tây gì đó.
- Gọi “ tây” không phải cũng được sao, kệ nó, chú Diệp, chú xem xem, trong nửa tháng, buôn bán lời lãi hơn hai trăm tám mươi đồng đấy!
Phong Huống cũng không hứng thú đi tìm hiểu cái “ tây” ấy là gì, sau khi Diệp Đông Bình nói xong, hắn dùng ngón tay chỉ vào con số phía dưới cùng, ý bảo Diệp Đông Bình nhìn.
- Giấy vụn 3 xu 1kg, bán được 4 xu rưỡi, đồng thau giá xxx bán đi xxx tiền, sắt ...
Diệp Đông Bình vốn không để ý kỹ, nhưng nhìn thấy những con số nhỏ này, sắc mặt dần dần lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn một lát, mới gấp sổ lại, nhìn về phía Phong Huống, hỏi:
- Phong, những giá cả đó, cháu không tính sai chứ? Giá mua vào bán đi chênh nhiều như vậy?
Không thể trách Diệp Đông Bình kinh ngạc, bất kể như thế nào ông cũng không thể tưởng được, nhưng thứ không đáng tiền này, lại có thể có lợi nhuận lớn như vậy?
Những thứ không nói đâu xa, kia1kg nhựa cũng đã được chút tiền, giá bán qua tay, cao hơn giá thu mua một nửa, như vậy... Đây quả thực chính là món lãi kếch sù.
- Chú Diệp, chú... đây là ý gì?
Phong Huống không hiểu ý của Diệp Đông Bình, hắn còn tưởng rằng Diệp Đông Bình đang không tin lời hắn nói, vội mở miệng nói:
- Cháu dám lừa chú sao, chú chính là cái gì nhỉ ... đại cổ đông mà, nếu cháu dối gạt chú, ông ngoại cháu không đánh chết cháu sao?
Phong Huống là một người có thể chịu được cực khổ, tuy rằng trình độ văn hóa của hắn không cao, nhưng cũng hiểu rõ rằng, người đã quen sống ở nông thôn muốn có chỗ đứng ở trong thành thị, nhất định phải nếm những khổ sở mà người thành thị không muốn nếm trải.
Cho nên hơn nửa tháng này, Phong Huống phphải kéo cái xe đẩy tay, dậy sớm, đi hết nhà này đến nhà kia, có lẽ đã chạy một vòng cả thị trấn, hiện tại những thứ còn lại trong sân và trong phòng đó, đều là những thứ còn lại mà hắn mua được.
- Đây là thật sao?
Nghe Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình thoáng trầm tư, sắc mặt mang vẻ kinh ngạc vẫn không thay đổi.
Phải biết rằng, năm trước, thu nhập bình quân của những công nhân kia, mới hơn 900 đồng, nói cách khác, đại đa số người ở đây, một tháng chỉ kiếm được mấy chục đồng tiền lương.
Cho dù là Bắc Kinh, năm trước, bình quân thu nhập cũng chỉ là hơn 2000 đồng, một tháng còn không dám tiêu đến 200 đồng, còn như ở Hà Bắc, Hà Nam, năm ngoái bình quân thu nhập còn không đến 700 đồng, nhiều lắm là 500-600 đồng.
Ngay cả bạn của Diệp Đông Bình dạy ở trường cao đẳng, một tháng tính tất cả, cũng chỉ được khoảng 150-160 đồng tiền lương, mà nghe nói, chủ nhiệm khoa của bọn họ cũng chỉ được khoảng 180 đồng tiền lương.
Diệp Đông Bình không thể tưởng tượng được, việc thu mua phế liệu mà người bình thường khinh thường, nửa tháng cũng kiếm được nhiều hơn lương tháng của người giảng dạy ở trường cao đẳng, đại học, Sự tương phản quá lớn này, khiến Diệp Đông Bình nhất thời chưa thể tiếp nhận.
- Chú Diệp, đây là một ngàn đồng chú đưa cháu khi mới bắt đầu, hơn hai trăm này là chúng ta kiếm được, ông ngoại nói tiền đều cho chú quản, vậy cháu giao cho chú đấy ...
Thấy Diệp Đông Bình không nói lời nào, Phong Huống lấy ra một túi xách trong góc tường, móc ra một cái túi nhựa, bên trong đặt mấy chồng tiền căng phồng cả túi, còn có nhiều tiền lẻ: một xu, hai xu và năm xu.
Hai tay cầm vào đống tiền thật này, Diệp Đông Bình mới có phản ứng lại, lập tức cũng bất chấp căn phòng đầy tro bụi, đi đến mép bàn mở sổ ra, tính toán lại.
- Đây là cái gì? Mấy số này là bao nhiêu?
Vừa hỏi Phong Huống, Diệp Đông Bình vừa cộng lại sổ sách.
Tuy rằng không phải tốt nghiệp ngành tài vụ và kế toán, nhưng tính xuất nhập đơn giản thế này, đối Diệp Đông Bình mà nói không có gì khó khăn, cuốn sổ bị Phong Huống ghi chằng chịt khó hiểu, ở trong tay Diệp Đông Bình, rất nhanh liền trở nên rõ ràng.
Kiểm kê tất cả các khoản đâu đấy, Diệp Đông Bình mở miệng hỏi:
- Phong, trạm thu mua này một tháng mất bao nhiêu tiền thuê?
- Mỗi tháng cần giao cho bọn họ sáu mươi đồng ...
Dường như sợ Diệp Đông Bình thấy nhiều, Phong Huống nói tiếp:
- Sáu mươi đồng này đã bao gồm chi phí điện nước đấy ạ!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm by Độc Cô Long --- 4vn.eu
- Món lãi kếch sù, đây quả thực chính là món lãi kếch sù!
Nghe thấy Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình hít sâu, ông không nghĩ trạm thu mua phế phẩm mà ban đầu ông không coi ra gì, lại là một cái chậu đầy châu báu.
- Ha ha, chú Diệp, chú đồng ý chúng ta tiếp tục làm chứ!
Khi Diệp Đông Bình không nói gì, trong lòng Phong Huống thấy không yên, hắn sợ Diệp Đông Bình không muốn ở lại, hiện tại thấy vậy coi như yên lòng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
- Thật tốt quá, sau này chú ở nhà coi nhà và tính toán, cháu đi ra ngoài thu mua đồ vật này nọ, các khoản đó quá khó khăn với cháu ...
Đối với Phong Huống mà nói, mệt một chút, khổ một chút cũng không lo, nhưng làm sổ sách thế này, khiến hắn đau đầu nhiều, mỗi ngày trở về đều phải tính sổ đến nửa đêm, chữ thì như gà bới, có đôi khi chính hắn xem cũng không hiểu.
- Phong, đừng nhìn việc buôn bán này nhỏ, sau làm lớn, có thể kiếm rất nhiều đấy ...
Diệp Đông Bình cảm thán một tiếng, trải qua qua nhiều năm bôn ba như vậy, ông không còn có khí phách thanh niên như ngày xưa, tuy rằng nghề này không được coi trọng, nhưng có thể kiếm được nhiều.
Hơn nữa giừo chỉ có Phong Huống lo mua bán, nếu sau này có thể tuyển nhiều người thu mua đồ cho mình, đem đồ bán cho trạm thu mua, tiền kiếm được sẽ tăng gấp bội.
Nghĩ đến đây, Diệp Đông Bình mở miệng hỏi:
- Phong, trong thị trấn, người thu mua phế liệu nhiều hay không?
- Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, người thị trấn giàu có, những người thu mua đều là người bên ngoài đến, chú Diệp, chú hỏi cái này làm gì chứ?
Phong Huống nhìn Diệp Đông Bình có chút kỳ quái, thật ra hắn thu mua phế liệu mà không phải người thu mua phế liệu, từ trong lòng mà nói, Phong Huống còn có chút khinh thường những người này.
- Anh Phong, anh thực ngốc, ba của em hỏi anh, là muốn anh bảo những người đó, đem đồ thu mua được đến cho chúng ta, như vậy anh cũng không cần chạy ra ngaòi mua hàng ngày...
Diệp Đông Bình còn chưa nói, Diệp Thiên liền nở nụ cười, vừa rồi nhìn sắc mặt cha, Diệp Thiên biết, cha cũng đã thích nơi này.
- Hả ? Sao anh không nghĩ đến điểm này?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Phong Huống vỗ đùi, kích động đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Phong Huống làm đã hơn một tháng, sớm đã nắm vững cách thức vận hành trạm thu mua rồi, hắn biết, những người thu mua cũng bán phế phẩm, nhưng giá cả khác với giá mà hắn đi mua tận nơi.
Nói một cách khác, Phong Huống tự đi mua bán nhựa thì mỗi kg cũng lãi 5 xu, nhưng là thu mua từ những người kia chỉ có thể kiếm được 3-4 xu, đây cũng là có lợi.
Cho nên chỉ cần Phong Huống ra giá thu mua cao hơn một chút, cho dù so với trạm thu mua quốc doanh cao hơn 1 xu, nói vậy những người thu nhặt phế liệu cũng sẽ chạy đến như vịt, mình vừa chuyển tay, là đã được hưởng chênh lệch giá.
- Diệp Thiên nói không sai, tuy rằng thu mua đồ của bọn họ giá cả cao hơn một chút, nhưng bọn họ có nhiều người, nhiều phế phẩm, ha ha, cháu đi tìm bọn họ ngay ...
Đối với buôn bán, Phong Huống quả thật rất nhạy cảm, bị Diệp Thiên nói thẳng như vậy, lập tức liền hiểu rõ, cũng không để ý hai cha con Diệp Thiên, cực kỳ hứng thú muốn đi ra ngoài.
- Phong, sao cháu nóng vội thế? Đợi đã, hai chúng ta sẽ ngủ chỗ nào?
Không đợi Phong Huống đi ra khỏi cửa, Diệp Đông Bình nhanh chóng kéo lại:
- Hơn nữa, chuyện Tiểu Thiên đến trường là như thế nào đây? Cũng sắp khai giảng rồi nha...
Trạm thu mua phế phẩm là để kiếm tiền, nhưng mục đích Diệp Đông Bình đến thị trấn, lại là muốn cho con trai được giáo dục tốt hơn, ở trong lòng ông, chuyện Diệp Thiên đến trường luôn xếp hạng nhất.
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống ngượng ngùng gãi gãi đầu, đưa tay xắn quần lên, nói:
- Chú Diệp, cháu tính thế này, khụ, hai người sẽ ở đằng sau, phía sau gian chính còn có một cái phòng, vốn là cháu ở, sau này cháu sẽ ngủ bên ngoài...
Căn nhà được dùng làm trạm thu mua phế phẩm tuy rằng từ bên ngoài nhìn thấy rất cũ nát, nhưng do trước kia là trạm thu mua quốc doanh, các tiện nghi điện nước bên trong vẫn rất hoàn thiện.
Vào cửa rồi, ngoài gian chính diện tích không nhỏ, còn có một cái phòng hơn hai mươi mét vuông gian trong, bên trong bày hai cái giường và cái bàn vuông, thế nhưng lúc này đang chất đầy đồ đạc.
Phong Huống đem đồ vào phòng, mở miệng nói:
- Chú Diệp, chuyện Diệp Thiên đến trường đều sắp xếp xong xuôi, vẫn còn chừng mười ngày đúng không? Đến tuần sau chúng ta dẫn nó cùng đi, rồi nộp tiền học phí và mua sách vở là được ...
Khi Vu Hạo Nhiên giúp Diệp Thiên liên hệ trường học, vừa đúng lúc Phong Huống chạy vạy chuyện cửa hàng, cũng nhân tiện giao mọi việc cho hắn làm.
- Vậy là tốt rồi, chuyện này cũng không thể chậm trễ...
Diệp Đông Bình gật gật đầu, nhìn thấy Phong Huống định giúp mình thu dọn lại phòng, vội vàng nói:
- Được rồi, Phong à, cháu đi làm việc đi, nơi này chú thu dọn được …
- Vâng, cháu phải đi đây ...
Phong Huống đồng ý, chân phải vừa bước ra cửa, bỗng nhiên lại rụt trở về, có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Đông Bình, nói:
- Chú Diệp, chú ... có thể cho cháu ít tiền không? Cháu muốn mời mấy người thu mua phế liệu uống rượu!
Tụ tập những người thu mua phế liệu lại một lượt, sẽ sinh ra năng lượng thế nào, Phong Huống sớm đã tính toán rõ ràng trong lòng, nếu là có việc cầu người giúp, hắn lại muốn lo liệu cho chắc chắn, chuyện uống rượu đương nhiên có thể là cách đẩy nhanh tình hình nhất.
- Được, tiền này không thể tiết kiệm, Phong à, cháu mua thêm mấy bình rượu, nói với những người thu mua phế liệu này, đem đồ bán cho chúng ta nơi này, chắc chắn sẽ không bạc đãi bọn họ...
Diệp Đông Bình làm người cũng rất có khí phách, lập tức lấy cái túi đưa cho Phong Huống hơn hai trăm đồng, lại nhắc :
- Cụ thể giá mua phế phẩm thế nào chú chưa biết, Phong này, cháu đừng nói giá thu mua là bao nhiêu vội, trở về chúng ta thương lượng rồi sẽ quyết định...
Diệp Đông Bình còn tính toán hơn so với Phong Huống, trạm thu mua hiện tại quan trọng không phải là kiếm tiền, mà là chiếm thị trường trước, chỉ cần có thể lung lạc những người thu mua phế liệu này, bọn họ hoàn toàn có thể lũng đoạn nghiệp vụ thu mua phế phẩm ở thị trấn này.
Phong Huống nhận tiền, lớn tiếng nói:
- Chú Diệp, chú cứ chờ đấy!
- Tiểu tử thối này, tính khí thật đúng là nóng vội ...
Nhìn thấy Phong Huống ra đến sân đẩy xe đạp đi, rồi biến mất ở trước mắt, Diệp Đông Bình vui vẻ lên.
Tuy rằng chỗ nào cũng tràn đầy phế phẩm, mùi cũng không phải dễ ngử, nhưng tâm tình Diệp Đông Bình lại rất khoan khoái, ông có thể cảm giác được, nếu kinh doanh trạm thu mua này tốt, cuộc sống của ông và Diệp Thiên cũng sẽ có biến hóa rất lớn.
Buôn bán thì sao nào? Nghĩ thông rồi, Diệp Đông Bình căn bản là không để ý, dựa theo tình hình xã hội phát triển trước mắt, nói không chừng vài năm nữa, làm giảng dạy còn không bằng bán trứng luộc, nước trà đâu!
Thấy tâm trạng của cha tốt, Diệp Thiên cười nói:
- Cha, mũi anh Phong không quá to, thẳng, loại người này là loại người tinh thông tính toán, giỏi về quản lý tài sản, rất thích hợp làm buôn bán!
Nhưng Diệp Thiên còn có một câu chưa nói, đó là cánh mũi Phong Huống rộng, loại người có tướng mạo này thông thường đều là tính cách bùng nổ, mà quẻ trong đầu Diệp Thiên cũng biểu hiện là như thế.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm by Độc Cô Long --- 4vn.eu
- Diệp Thiên, không phải cha đã nói với con rồi hay sao? Sau khi xem tướng cho cha thì ít xem cho người ta thôi, thế này... Chung quy lại đều không phải điều tốt ...
Nghe thấy lời của con, Diệp Đông Bình thở dài, tiểu tử này gần đây dường như người nghiện, động một chút lại xem tướng mạo cho người ta, gần như người khắp thôn Lý Trang đều bị nó xem qua 1 lần.
Có điều trong thị trấn không như nông thôn, mọi người có trình độ giáo dục cao hơn nếu so với nông thôn, Diệp Thiên còn như vậy, nói không chừng sẽ gặp phiền toái.
Hơn nữa trong xã hội hiện đại, thầy tướng số vẫn không được coi trọng, Diệp Thiên nếu chìm đắm trong nghề này, cũng rất là bất lợi đối với sự phát triển của nó sau này.
Cho nên trước khi lên thị trấn, Diệp Đông Bình đã nhắc con 3 điều, sau này không được lộ ra chuyện nó biết về phong thủy, tướng thuật trước mặt người lạ, cũng không được dùng cái này để kiếm tiền, cho nên vừa nghe thấy Diệp Thiên lại nhìn tướng Phong Huống, trong lòng Diệp Đông Bình tự nhiên mất hứng .
Đối với kiểu giảng giải lí lẽ tôn giáo thế này, từ trước đến nay, Diệp Thiên nghe xong liền quên, lập tức mang bộ mặt rất nặng nề, nói:
- Cha, con hiểu, sau này đến trường, con không bao nói chuyện tướng số nữa.
- Tiểu tử này, đừng coi lời nói của cha như gió thoảng bên tai, tới trường học phải thành thật đó, tiếp tục để thầy cô giáo gọi người giám hộ đến, xem cha xử lý con như thế nào …
Diệp Đông Bình nói xong cũng nở nụ cười, tính cách con trai mình thế nào, ông hiểu rõ hơn ai hết, dù sao đại họa không đến thì tiểu họa không ngừng, bản thân Diệp Đông Bình trước đây cũng là đứa trẻ tinh nghịch, nên chuyện này cũng không để ý lắm.
Nhìn thấy con trai vỗ ngực bảo đảm, Diệp Đông Bình khoát tay, nói:
- Được rồi, sau này ... nơi này chính là nhà chúng ta, đem đồ đạc vào rồi thu dọn một chút đi. Đúng rồi, vật phẩm kim loại có thể để ngoài sân, nhưng giấy vụn và sách vở đều phải đem vào bên trong nhà, tránh bị mưa ướt ...
Diệp Đông Bình cũng không biết Phong Huống phân loại đồ đạc như thế nào, trong phòng cái gì cũng có, từ cốc tráng men đến chậu nhựa rửa mặt, còn có bình nấu nước, những thứ linh tinh đầy một phòng, ở cửa còn chất đống mấy ống nhổ.
Chính mình ra tay thì đâu vào đấy, hai cha con bạn rộn một lúc, đồ đạc lộn xộn đã được phân loại, phân biệt bỏ vào trong nhà hay ngoài sân.
Ước chừng bận việc đến 4-5 giờ, mới xem như quét sạch sẽ trong ngoài hai gian phòng, hai cha con lại bắt đầu lau giường trong buồng, đây chính là chỗ mà sau này bọn họ ngủ.
- Ồ? Cha, cha đến xem, đây là cái gì ạ?
Khi Diệp Thiên bưng bình nước trên giường ra, chợt phát hiện, ở cuối giường rất nhiều sách cũ nát không chịu nổi, bên trong có một cuộn gì đó khiến cho nó chú ý.
Cuộn này là bức tranh dài chừng ở 60 cm, ở giữa có một mảnh gỗ, hai đầu thanh gỗ đã bóng nhẫy, như là thường xuyên bị người ta thưởng thức vuốt ve, thật ra cũng giông giống bức tranh của lão đạo sĩ.
Nghe thấy con kêu la, Diệp Đông Bình đi tới, nhận bức tranh từ trong tay Diệp Thiên, có chút không xác định nói:
- Đây ... hẳn là tấm tranh chữ?
Tuy rằng đi theo lão đạo sĩ bổ túc kiến thức về đồ cổ vài ngày, nhưng thực hiển nhiên, hai cha con còn rất non tay.
Nếu là người trong nghề, liếc mắt một cái có thể nhận ra, đây tuyệt đối là bức họa, chứ không phải tranh chữ, nguyên nhân rất đơn giản, thông thường tranh chữ không nhỏ như vậy.
Diệp Thiên đoạt lấy bức tranh trong tay cha, nói:
- Mở ra nhìn không được sao?
- Ôi, con cẩn thận một chút, nói không chừng là đồ cổ đấy ...
Thấy bộ dạng hấp tấp của con trai, Diệp Đông Bình cầm lại bức tranh, nghĩ một lúc, đi sang bên cạnh, đặt bức tranh trên giường.
Không biết có phải nguyên nhân là bảo quản không tốt hay không, ở trục bên cạnh bức tranh, có dấu vết côn trùng đục, Diệp Đông Bình nới dây buộc, cẩn thận bày bức tranh ra trên giường.
Trục cuốn tranh mở ra một nửa, Diệp Đông Bình liền ngây ngẩn cả người, hiển hiện ở trước mặt ông chính là một bức họa, màu vẽ có chút ảm đạm, dùng tay sờ lên bức tranh, không phải do giấy chất, mà lại có một cảm giác mềm mại như lụa.
- Đây ... là tranh lụa, hẳn là bức tranh cổ...
Diệp Đông Bình dựa vào kiến thức lão đạo sĩ dạy, nói ra, coi như là có chỗ dùng tri thức sách vở, tiếp theo khi ông mở ra phần cuối bức tranh này, động tác lại nhẹ nhàng hơn vài phần.
Lão đạo sĩ từng nói qua, bởi vì chất giấy vẽ tranh chữ khó giữ, cho nên khi các hoạ sĩ xưa vẽ tranh, thích vẽ tác phẩm trên các chất liệu như lụa, vải … tác phẩm loại này cũng được gọi là tranh lụa.
Tranh chữ cổ càng khó giữ, cần chống phân huỷ, phòng ngừa côn trùng, lại cả thiên tai, tranh chữ cổ đại lưu truyền tới nay, cơ hồ là không còn đến một phần mười, cho nên chỉ cần là tranh lụa tranh chữ, đều rất quý.
Sau khi mở toàn bộ bức tranh, hình ảnh hịen rõ trước mắt, đây là một bức tranh núi non, cảnh trong bức tranh là một ngọn núi đá lởm chởm, ở chân núi có một cây Tùng xanh, khe nước chảy bên cây tùng, hai văn nhân lộ cái đầu đội khăn vuông, đang ngồi ngay ngắn dưới tàng cây đánh cờ.
Nét vẽ trong cả bức họa cứng cáp mà uyển chuyển, từ tổng thể thấy được vẻ trùng trùng điệp điệp của núi non, sâu hơn, lại thấy thanh nhã mộc mạc và hiền hòa, dù là Diệp Đông Bình và Diệp Thiên chỉ là hai con gà mờ về giám định tranh, cũng thấy thoải mái tinh thần.
- Đúng là bức tranh đánh cờ, Diệp Thiên, con xem xem mặt trên này viết cái gì?
Ở góc trên bên phải bức tranh, có mấy con dấu và mấy hàng chữ nhỏ, nhưng lại là viết chữ triện, mặc dù Diệp Đông Bình là sinh viên ưu tú năm đó, nhưng đối với chữ triện cũng dốt đặc cán mai, chỉ có thể cầu con trai giúp.
- Cha, chữ này viết chính là: tháng 2, xuân Giáp Dần, Gia Tĩnh, vẽ khi nhìn qua cửa sổ phía tây. Ấn phía trên là Văn Chinh Minh, phía dưới này lời bạt viết chính là: Vị chủ nhân họ Vương người đời biết đến, trên con dấu có khắc hai chữ chính là “Nguyên Mỹ”...
Những chữ triện này đương nhiên không làm khó được Diệp Thiên, sau một lát nhận mặt chứ, nó nhanh chóng viết những chữ này ra vở, đưa cho Diệp Đông Bình.
- Bức tranh này của Văn Chinh Minh? Đây chính đồ quý đấy, Phong Huống thật không biết từ đâu mà có, không biết quý trọng gì cả ...
Nhìn thoáng qua đống sách vở, mắt Diệp Đông Bình sáng lên.
Văn Chinh Minh học văn của Lý Ứng Trinh, học vẽ của Thẩm Chu, về thi văn, cùng Chúc Duẫn Minh, Đường Dần, Từ Chân Khanh xưng là “Ngô Trung tứ tài tử”, về tranh vẽ, cùng Thẩm Chu, Đường Dần, Cừu Anh hợp xưng “Ngô môn Tứ gia”, về lịch sử văn đàn, cũng là một nhân vật nổi danh.
Trước kia Diệp Đông Bình ở Bắc Kinh, đã từng chính tay đốt một tác phẩm của Văn Chinh Minh do một giáo viên của trường Thanh Hoa sưu tầm, ông hoàn toàn hiểu được cảm giác của vị giáo viên già đó khi chứng kiến bức họa kia hóa thành tro, trên mặt thống khổ vô cùng.
Hồi tưởng lại những chuyện nông nổi khi còn trẻ, Diệp Đông Bình cũng rõ ràng hơn, giảng giải về lai lịch của Văn Chinh Minh cho Diệp Thiên nghe một lần, cẩn thận cuốn bức tranh lên.
- Ôi, Phong Huống, cháu về thật đúng lúc, bức tranh này sao cháu có được?
Vừa mới cuốn xong bức tranh lại, bên ngoài sân liền vang lên tiếng phanh xe đạp, Diệp Đông Bình vội vàng đi ra ngoài đón, tiểu tử này thật đúng là không nói xuông, trạm thu mua phế phẩm này thật đúng là có thể mua được đồ cổ!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina