Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 80: Ngủ Say
Dịch giả: hoangtruc
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Đêm tối luôn là lúc để những âm mưu sinh sôi nảy nở. Cho dù là kẻ nào đang cùng người mưu sự, cũng đều thích nhất một câu: Nơi này chỉ có ta và ngươi, lời ngươi nói ra, chỉ lọt vào tai ta mà thôi. Còn có câu nói nữa chính là trời biết đất biết, ta biết ngươi biết.
Góc phòng mật thất sẽ hoang vắng, nửa đêm sẽ không người nói chuyện, trời và đất sẽ nhìn thấy mọi thứ, thế nhưng không ai lại để ý đến chuyện ánh trăng sẽ nghe thấy được.
Đôi tai của ánh trăng, có thể lắng nghe được tất cả mọi chuyện phát sinh trong bóng tối của trời đất này.
Ánh trăng chiếu lên phần phía trên bề mặt của bọn họ, có thể nhìn thấy được âm u trong lòng hiện lên qua vẻ mặt, còn có cả dữ tợn và tự đắc nữa.
Ngày mười một, ánh trăng thanh lãnh.
Nhan Lạc Nương vẫn múa điệu Điêu Linh trước cung Quảng Hàn.
Hồng đại hiệp nằm sấp trước miếu Hà Bá Tú Xuân loan, ngước mắt nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời. Ở một thân cây cách đó không xa, có con chim sơn ca đang lặng yên đậu nơi đó.
Trên cái càng đỏ thẫm của Hồng đại hiệp có sợi xích sắt thô đen quấn vòng. Sợi xích sắt đã được Hồng đại hiệp tế thành pháp bảo của nó, trên đó còn nhìn thấy được phù văn mơ hồ. Gió sông hất lên từng đợt gợn sóng, rồi từng lớp sóng sông lại đuổi theo cơn gió đang từng đợt từng đợt thổi đến miếu Hà Bá, thổi tới trên người Hồng đại hiệp.
- Bọn hắn đều đã đi rồi, vì sao ngươi còn ở đây?
Đột nhiên Hồng đại hiệp hỏi, âm thanh theo cơn gió cuốn lên ngọn cây, lá cây xào xạc hưởng ứng theo.
- Ta không có chỗ nào để đi.
Trên ngọn cây, đột nhiên chim sơn ca lên tiếng. Đó là giọng của nữ, vang lên trong gió, vô cùng tự nhiên, bay đi theo gió không chút lưu luyến. Giọng nói đó dần nhạt đi, chỉ còn tiếng sóng nước dồn dập ở lại.
Tiếng nói của Hồng đại hiệp như truyền tới ngàn vạn dặm, truyền đến thiếu niên đang bước nhanh đi trong bóng đêm.
- Ta phải trở về châu Cửu Hoa.
Người trẻ tuổi kia ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng màu hổ phách trên bầu trời, nói với cô gái bên cạnh.
- Vậy, huynh có trở về đây nữa không?
Cô gái bước nhanh đi theo, nhìn thiếu niên bên cạnh hỏi.
Người thiếu niên kia hơi ngừng lại, rồi lại sải chân bước nhanh đi, đáp:
- Ta không biết.
- Lý Anh Ninh, tên tệ bạc nhà huynh. Huynh đi rồi, ta sẽ đốt miếu thần đi.
Đột nhiên nàng kia ngừng bước, đứng nguyên chỗ cũ nói lớn.
Người thiếu niên có chút chậm chân lại, nói:
- Miếu thần không phải của ta, mà là của các người. Nó nhận lấy tín ngưỡng của các người. Ta chỉ là một người qua đường đốt lên ngọn đèn tín ngưỡng cho các người mà thôi. Miếu thần còn đó, ta chung quy sẽ trở lại.
Nói xong, hắn đã hòa vào trong bóng tối. Thanh kiếm sau lưng phản chiếu ánh trăng rạng rỡ. Mà phía sau hắn, nàng kia đang ngồi xuống khóc lớn.
****
Tại một nơi sâu trong thâm sơn, có một con khỉ cổ đeo chuỗi Phật châu, mình mặc đạo bào đang đứng dưới gốc đào nhìn lên. Nó đã nhìn ngắm cây đào này từ lúc chưa ra lá, đến lúc nở hoa. Đến bây giờ, hoa đào đã tàn đi rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, đóa hoa cuối cùng trên cây đào cũng rơi rụng xuống. Lúc này con khỉ mới hồi tỉnh lại, hai mắt chớp chớp. Nó trầm mặc một lúc lâu, thế rồi đột nhiên đứng dậy đi thẳng hướng ra phía ngoài núi.
- To con, to con, ngươi định đi đâu?
Một con chim sơn ca cách đó không xa bay tới. Nó vòng vòng quanh mấy ngọn cây thấp bé nơi đỉnh đầu con khỉ hỏi.
Con khỉ ngẩng đầu nhìn chim sơn ca đáp:
- Vài ngày trước ta nghe nói Hà Bá sông Kinh Hà đã xảy ra chuyện. Ta cảm thấy nên đến đó nhìn qua một chút.
- Bọn nó nói huyên thuyên mà ngươi cũng tin sao? Có chuyện gì từ miệng lão heo kia ra mà không bốc mùi chứ? Ta xem ngươi không nên lo lắng, cứ ở đây đợi quả đào chín đi. Ta cam đoan năm nay nhất định quả đào sẽ lớn, hơn nữa còn ăn rất ngon nữa.
- Làm sao nhanh như vậy được? Đây là hạt giống từ bàn đào Thiên đình rơi xuống, nhất định nhiều năm nữa mới kết quả được.
Con khỉ nói.
- Đêm qua ta nằm mơ. Ta mơ thấy cây đào kết quả, nhưng lại không rõ ngươi đi đâu mất rồi. Ta tìm khắp nơi cũng không thấy. Lần này ngươi không thể đi, nhất định nó sẽ kết quả. Mộng của ta chắc chắn thành sự thật.
Chim sơn ca líu ríu vội nói.
Con khỉ kia suy tư rất lâu rồi mới lên tiếng:
- Vừa rồi đóa hoa cuối cùng đã rơi, trên đó cũng không có quả nhỏ nào. Hơn nữa ta nhìn hoa kia, thấy được cơ duyên của ta là ở Kinh Hà.
Chim sơn ca dập dờn trên nhánh cây, như đang suy tư. Một lát sau nó nói:
- Ngươi đã thấy được cơ duyên của ngươi, vậy thì hãy đi đi. Nhớ là không nên ở ngoài kia lâu quá đó, đến lúc quả đào lớn mà ngươi không về kịp để ăn thì đáng tiếc lắm!
- Nếu đào lớn lên, đã chín rồi mà ta chưa trở lại, thì ngươi ăn một mình đi.
Con khỉ đáp.
- Ta nhất định sẽ ăn, ai bảo ngươi không trở lại.
Chim sơn ca nổi giận đùng đùng nói.
Con khỉ cất tiếng cười cười, nói:
- Ta đi qua xem một chút rồi trở về thôi. Ngươi đừng có ăn hết đào một mình.
Nói xong, nó liền đi thẳng ra phía ngoài núi. Thân thể to lớn của nó đi trong rừng rậm rạp nhưng lại chẳng có trở ngại nào, như thể nhập vào trong màn nước. Chợt nó quay đầu lại nhìn con chim sơn ca trên ngọn cây, lớn tiếng bảo:
- Nếu con cọp núi Nam Sơn có đến quấy rối, ngươi cứ nói với nó, ta trở về sẽ nhổ sạch răng nó.
- Ta biết, ta sẽ nói là ngươi sẽ ăn thịt nó luôn.
Chim sơn ca lớn tiếng đáp.
Lúc này con khỉ mới cười hì hì rời đi. Nếu Hồng đại hiệp nhìn thấy mọi chuyện ở đây, mới cảm nhận được đạo trưởng Hầu tử trước kia đã trở lại.
Trong núi và ngoài núi, nó như thể hai con khỉ khác hẳn nhau.
***
Tất cả chuyện này đều liên quan tới Trần Cảnh. Nhưng lúc này lại như không có liên quan gì tới hắn. Hắn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, tiếng địch văng vẳng lại có ma lực khiến lòng người khiếp đảm. Mỗi lần ma âm vang lên, tâm thần hắn cũng nảy lên.
Hắc hủy một ngụm cắn nuốt thuồng luồng xám, mà Trát Lý Tây Huyết Liên đang há to mồm cắn xé nó nhưng vẫn bị thân thể nó gắt gao cuốn chặt lấy.
Hắc hủy vừa cắn nuốt con thuồng luồng xám, ánh mắt lại ngước nhìn lên chín tầng trời.
Chỉ thấy bóng dáng một cô gái chậm rãi hiện ra trong rặng mây đỏ ánh xanh kia. Nàng này mặc bộ quần áo bằng lụa mỏng xanh, trước ngực còn nhìn thấy lớp áo lót bên trong màu hồng phấn. Tóc nàng cũng màu xanh, trong đó lộ ra vài sợi màu hồng phấn.
Nàng ta cầm một cây địch bằng trúc xanh, đặt ngang dưới môi nhẹ thổi. Tiếng địch văng vẳng đi ra, âm vang khắp cả trời đất tối tăm.
Tiếng địch lan tràn ra từ trên xuống dưới. Những nơi âm thanh lướt qua, áng mây đỏ ánh xanh lại lan khắp bầu trời. Mà cô gái kia thì lại luôn đứng ở một đám mây xanh cao nhất trong ráng đỏ ấy, cho nên nhìn nàng ta cảm thấy rất không chân thực.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn, vẫn không nhúc nhích.
Trong mắt hắn, thế giới đã nhanh chóng phát sinh biến hóa. Chỉ chốc lát sau, hắn nhìn thấy không phải là bầu trời kia nữa, mà là căn phòng nhỏ quen thuộc. Đó là căn phòng nhỏ trong Tần Quảng Vương thành từng khiến hắn suýt nữa mê thất trong đó, mà hắn thì vẫn giữ nguyên cái tư thế ngồi trên giường như vậy. Trước cánh cửa phòng nhỏ đó, có một thiếu nữ đang ngồi khẽ thổi sáo.
Thiếu nữ kia có mái tóc màu xanh, lại như có vài sợi tóc mang màu hồng phấn. Mái tóc không có gì cột lại cả, ở góc nhìn của Trần Cảnh chỉ thấy một bên mặt nàng, còn mái tóc được vén sau tai. Ánh sáng đen trắng trong mắt Trần Cảnh lóe lên, không nhìn ra được điều gì khác thường, mà chỉ cảm thấy tất cả đều bình thường không thể bình thường hơn được, chân thực không thể chân thực hơn được nữa.
Ống địch bằng trúc xanh trên tay nàng ta có khắc một hàng chữ, tuy đã bị bàn tay nàng che khuất nhưng Trần Cảnh còn nhớ được hàng chữ khắc phía trên, đó là: “Mượn một khúc âm thanh của trời đất, hứa giữ nụ cười muội muôn đời.”
Tiếng địch xa xăm, lại đượm đầy cảm giác u buồn.
Đột nhiên Trần Cảnh cảm giác cảnh tượng này thật ấm áp. Ấm áp đến mức hắn không muốn tin rằng mọi chuyện đều là giả dối.
Hắn si ngốc lắng nghe, tâm tư hồi tưởng lại cuộc sống ánh đao bóng kiếm của mình. Đột nhiên hắn cảm thấy như tất cả không còn ý nghĩa nữa, thà rằng cứ trôi qua như thế này, sinh hoạt như thế này mới là tốt đẹp nhất.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng địch du dương, lòng yên tĩnh khác thường. Hắn nặng trĩu thiếp ngủ. Mấy chục năm rồi hắn chưa từng được ngủ qua, lúc này lại vô cùng an tường thiếp đi.
-----oo0oo-----
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của †Ares†
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 81: Thanh Tâm Trừ Ma Chú
Dịch giả: hoangtruc
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Chỉ mong mãi mộng mị không tỉnh lại, từ nay về sau không còn là tiên linh nữa, chỉ mong có một giấc ngủ yên không người quấy nhiễu, từ nay về sau mặc ý tiêu dao trong mộng mị này.
Chỉ cần là sinh linh thì sẽ có lúc ngủ say. Ngủ rồi sẽ có lúc tỉnh dậy, trừ phi kẻ đó chết đi.
Lúc Trần Cảnh tỉnh lại, cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân không chỗ nào không thoải mái. Tinh thần và trạng thái của hắn tuyệt vời không thể tả. Tiếng âm địch vẫn còn đó, cô gái tên là U U vẫn ngồi yên trước cánh cửa như vậy. Khiến Trần Cảnh có một loại ảo giác, như thể mình chỉ vừa mới chớp mắt mà thôi.
- Ca, huynh tỉnh rồi.
Nghe tiếng động phía sau, U U quay đầu lại, kinh hỉ đứng dậy nói. Tiếng nói vừa ra, nàng đã đi đến bên giường của Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhìn nàng. Đột nhiên nàng bĩu môi, quay người đi, bộ dạng rất tức giận.
- Làm sao vậy?
Trần Cảnh hỏi.
U U sải bước vào, chụp lấy thanh kiếm trên bàn, rồi xoay người bước hai bước tới cạnh giường đưa thanh kiếm đến trước người hắn. Nàng ta không nói tiếng nào, chỉ nhìn Trần Cảnh mà thôi. Hắn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lưng tròng nước mắt kia. Nàng nghiêng đầu qua một bên, đưa tay áo cầm ống địch lên nhanh chóng lau nước mắt.
- Sao vậy?
- Không phải huynh muốn giết muội sao? Giết đi, kiếm của huynh trong này đó, rút ra, đâm thẳng vào chỗ trước kia đâm muội một kiếm coi nào.
Trần Cảnh không tự chủ được, nhìn về phía cổ họng nàng. Phát hiện cổ họng nàng vẫn còn vết sẹo, tuy đã mờ nhưng hắn liếc mắt vẫn nhận ra được nơi mình đã từng đâm vào.
Trần Cảnh nhìn chằm chằm vào mắt U U, muốn từ đó nhìn ra chút ít manh mối. Lúc trước, hắn cho rằng nàng đã bị mình giết chết trong Tần Quảng vương thành rồi. Thế nhưng khi phát hiện mình trúng lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn, hắn mơ hồ cảm thấy có thể nàng không chết. Hiện tại gặp lại, chẳng những nàng không chết, mà vẫn còn ở bên cạnh hắn. Trần Cảnh càng không thể ngờ được, là nàng vẫn còn nhớ hết tất cả những kí ức lúc trước.
Nghĩ tới đây, hắn khẽ nhắm mắt, cố rũ bỏ hết tất cả mọi thứ ảnh hưởng tới tâm tư của mình.
- Muội biết mà, huynh còn cảm thấy nơi này là trong mộng. Nhất định huynh cảm thấy là ta đang khống chế huynh. Chỉ cần giết chết muội là có thể tỉnh lại được đúng không?
U U ném thanh kiếm xuống người Trần Cảnh. Thanh kiếm có màu vàng nhạt, kiếm cách* là cánh của một con bướm màu lam, trong đó còn có vài hoa văn ánh kim. Còn chuôi kiếm lại rất đơn giản.
(*Kiếm cách: là phần ngăn giữa chuôi kiếm và lưỡi kiếm)
Kiếm này chính là hình ảnh tưởng tượng của Trần Cảnh, về hình dạng của thanh kiếm một khi được ngưng hình mà thành. Thế nhưng hiện tại đã thật sự xuất hiện ở nơi này rồi.
- Ca, huynh tỉnh táo lại đi. Muội không trách huynh, muội biết rõ là huynh bị ác mộng ám ảnh, bằng không sẽ không thể nào đâm một kiếm kia ra được.
U U quỳ xuống bên giường, lệ rơi đầy mặt Trần Cảnh nói.
- Lần trước ta đâm một kiếm kia…
Đột nhiên, Trần Cảnh có chút bối rối, có chút chần chờ hỏi:
- Muội… không sao chứ?
Kỳ thật Trần Cảnh muốn hỏi là làm sao cô lại sống được tới bây giờ, thế nhưng lời ra khỏi miệng đã được sửa lại.
- Là một lão kiếm khách cứu muội.
Đầu óc Trần Cảnh như có tiếng sấm rền vang:
- Lão kiếm khách? Là lão kiếm khách thế nào?
- Thì là vậy đấy, một kiếm khách già nua, đi qua đây, rồi cứu muội. Nếu lúc đó huynh không rời đi, nhất định ông ấy có thể xóa bỏ ác mộng ám vào huynh rồi.
Trần Cảnh nghĩ thầm, nếu gặp được lão kiếm khách thì có khả năng đó. Chỉ là hắn rất nghi hoặc chuyện U U lại biết rất rõ lão kiếm khách, chẳng qua hắn nhanh chóng bình thường trở lại. Bởi vì U U này chính là Ác Mộng Vong Hồn, những suy nghĩ sâu kín trong lòng mình bị nàng ta biết được cũng là điều vô cùng bình thường.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi cầm lấy thanh kiếm đã bị ném lên giường.
- Ca…
U U gọi lớn một tiếng, giọng nói đầy cảm giác thê lương.
Nàng ta nhìn vào mắt Trần Cảnh, ánh mắt mang theo vẻ khó tin và đau khổ. Trần Cảnh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi hỏi:
- Chiêu Liệt kia đã đi đâu rồi?
- Là ai?
U U cau mày hỏi lại. Nàng vừa mới hỏi, bầu trời bên ngoài chợt vọng đến tiếng cười ha hả. Tiếng cười từ xa đến gần, càng lúc càng lớn, khiến căn nhà gỗ chấn động rầm rĩ. Thậm chí hư không còn bốc lên một tầng tro bụi, bụi này lại trong nháy mắt bị thiêu cháy trở thành từng đốm lửa đen phớt ánh xanh. Đốm lửa vừa mới xuất hiện, căn nhà gỗ như được làm bằng giấy, nháy mắt đã bùng cháy lên.
"A. . . A. . ."
U U bịt chặt lấy hai tai, ánh mắt đầy sợ hãi.
Vốn Trần Cảnh phải rời khỏi đây, lúc này không nhịn được bèn ôm lấy U U. Hắn có thể cảm nhận được thân thể nàng run rẩy, toàn thân cứng ngắc. Hắn thầm thở dài một hơi, một kiếm vẽ ra, một đường sáng ánh vàng yên ắng được rạch vẽ như một dải kim tuyến giữa không trung. Lúc này cả Trần Cảnh và U U cùng bước vào trong dải kim tuyến đó, như thể bước qua cánh cửa ánh sáng vàng kia, nháy mắt biến mất.
Bên ngoài căn nhà gỗ, trời đất sáng sủa, bầu trời xanh trong, điểm thêm vài rặng mây đỏ bên trên. Trên khoảng không của căn nhà gỗ đang hừng hực bốc cháy, đột nhiên có ánh sáng vàng tràn ra, lóe sáng chói mắt.
Một người mặc áo bào lam đang ôm một cô gái mặc áo xanh bước ra khỏi hư không. Đồng thời, từ trên chín tầng trời, một con hắc hủy đáp xuống. Trần Cảnh đẩy U U từ trong lòng đi ra, dưới chân nàng xuất hiện một đóa mây vàng nâng đỡ nàng đi xuống mặt đất. Còn hắn lại bay vút lên trên cao, kiếm trong tay đâm vào hư không, cả người và kiếm đều biến mất.
Hắc hủy như một con rắn đen cực lớn, có điều lại có điểm khác với rắn. Rắn không có râu, còn hủy lại có. Rắn không có vảy ngược, hủy có. Dưới cằm rắn không chứa châu, còn hủy lại có. Khác biệt lớn nhất là rắn chỉ âm độc, hủy chẳng những có âm độc mà còn mang cả khí thế bề trên đặc hữu của Long tộc. Trong mắt chúng, vạn vật sinh linh đều phải phủ phục dưới chân mình.
Trần Cảnh biến mất, chợt lóe hiện ra. Một luồng sáng vàng lóe sáng đâm thẳng từ phía dưới cằm hủy đi lên. Hắc hủy quẫy đầu, cả người nó bùng lên một tầng lửa cháy. Thân thể nó uốn éo chuyển động, linh hoạt tránh thoát được ánh kiếm màu vàng kim kia. Miệng nó cũng há ra, táp thẳng tới điểm sáng ánh vàng đó.
Ánh vàng biến mất, sau lưng nó lại hiển hóa ra một người. Sau đó, lại biến thành một luồng sáng ánh vàng phóng lên cao, quét xuống, kèm theo đó là tiếng kiếm ngân vang réo rắt.
Ánh vàng dọc ngang, kiếm kiếm chém xuống. Quanh thân hắc hủy lại như có một tầng pháp tắc, kiếm chém lên cũng không để lại trên người nó vết thương đáng kể nào.
- Ca, nó là ảnh mộng của huynh. Huynh càng mạnh thì nó lại càng mạnh hơn. Cứ thế thì huynh không trừ được ác mộng này đâu.
Bên dưới đột nhiên vang lên tiếng của U U. Trong lòng Trần Cảnh khẽ động, pháp lực yếu bớt, quả thật pháp lực trên thân thể hắc hủy kia cũng biến yếu hơn.
Trần Cảnh kinh ngạc, hắn còn nhìn thấy sợ hãi trong mắt hắc hủy.
- Ca, huynh xuống đây đi.
U U lớn tiếng gọi.
Trường kiếm bên người Trần Cảnh vạch một đường, ánh vàng chợt lóe lên bên cạnh U U. Rồi Trần Cảnh từ trong hư vô bước ra.
U U nói:
- Huynh xem, chỉ cần huynh không tiếp tục công kích nó, nó cũng sẽ không công kích huynh. Chỉ cần huynh tiếp nhận nó, nó cũng sẽ không sinh ra sát thương gì với huynh cả.
Trần Cảnh nhìn U U chằm chằm, thầm nghĩ:
- Lẽ nào nàng đang nói chính mình?
Hắn tiếp tục ngẩng đầu nhìn hắc hủy, lại nhìn thấy sợ hãi càng lúc càng nhiều trong mắt nó.
- Ca, muội biết huynh không tin muội. Chẳng qua, muội có một quyển “Thanh Tâm Trừ Ma chú” mà lão kiếm khách để lại, có thể giúp huynh từ nay sẽ không bị ác mộng quấy nhiễu nữa.
U U cao hứng nói tiếp:
- Mới vừa rồi còn không nhớ ra, suýt nữa thì quên mất.
Trần Cảnh còn chần chừ. Hắn không đoán biết được lão kiếm khách mà U U đang nói đến là thế nào.
- Thật chứ?
- Là thật a!
U U nhanh chóng đáp lời.
- Ca, để muội niệm trước một đoạn đầu cho huynh nghe.
Không đợi Trần Cảnh trả lời, nàng đã cao hứng bừng bừng lớn tiếng lẩm nhẩm:
- Ta đến từ hư vô, không tranh phù hoa hồng trần…
-----oo0oo-----
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của †Ares†
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 82: Như Mộng Mà Không Phải Mộng
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Ca nhìn vào mắt muội đi, ở đó phản chiếu dung mạo chân thật của ca đó...
Giọng của nàng như có ma lực. Trần Cảnh nhìn vào đôi mắt nàng, chỉ thấy từ chỗ sâu trong đó có một người lẳng lặng nhìn chăm chú lại hắn. Người kia có mặt mũi giống hệt hắn, nhưng trên người lại có cái vẻ thư sinh khó giấu, để hắn cảm thấy đó không phải mình hiện tại.
"Đó là ai, là ta trong mắt nàng, hay là chính ta trong lòng ta đây?" Trần Cảnh nghĩ, tai tiếp tục nghe giọng nói càng lúc càng dịu dàng của U U, mà đó cũng như là âm thanh duy nhất còn lại trên thế gian này.
- Ca ngừng hô hấp lại, mở lòng ra, lẳng lặng nghe, sẽ nghe được lời thề của ca kiếp trước!
Trần Cảnh cảm thấy không ổn, nhưng lời kia vừa vang lên, hắn không tự chủ được mà ngừng thở, thả lỏng tâm linh, cẩn thận lắng nghe. Trong tai hắn vang lên những âm thanh cực kỳ nhỏ, giống như là tiếng khắc gì đó.
- Đó là tiếng ca dùng Mê Thiên khắc lên sáo trúc.
Trong đầu Trần Cảnh lập tức xuất hiện hình ảnh một người đang đang lấy tay trái cầm một cây sáo trúc màu xanh, tay phải cầm một thanh kiếm nhỏ, thong thả mà nghiêm túc khắc chữ lên sáo trúc đó.
- Ca nói, muốn dùng cây sáo này để mượn một khúc âm thanh trời đất.
- Ca nói, muốn để muội muôn đời nở nụ cười.
Tầng tầng lớp lớp hình ảnh ùn ùn kéo tới trong đầu óc của Trần Cảnh.
Hắn chợt sinh cảnh giác, nhưng rồi lại bị tầng tầng hình ảnh kia đè xuống. Ý thức cuối cùng của hắn đã lạc mất trong một sát na kia. Tất cả những hình ảnh đó chồng chất lên nhau, để hắn nhìn không rõ, như bị sương mù che lấp. Tai hắn cứ nghe văng vẳng tiếng sáo du dương u buồn, âm thanh qua tai chui vào trong lòng, quấn quanh linh hồn.
Không biết qua bao lâu.
Không biết thân ở phương nào.
Không biết mình là ai.
Là ai thổi sáo trước giường của ta?
Là ai phơi quần áo trong sân?
Là ai quấn lấy ta hô từng tiếng "ca ca"?
Trần Cảnh đều không biết tất cả những chuyện này, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cảm giác mình thuộc về nơi này.
- Ca, chúng ta mãi mãi sống cùng nhau được không?
- Được.
- Ca, ca nói thế giới này có đẹp không?
- Đẹp.
- Ca, dù là gió nổi mây vần sét giáng ca đều bên cạnh muội đúng không?
- Đúng vậy, dù là gió nổi mây vần sét giáng...
"Uỳnh.... Ầm..."
Trần Cảnh vừa nói xong hai chữ "sét giáng" thì lập tức nghe thấy tiếng sấm sét rung trời. Hắn thấy được một tia sét chói lọi từ trên không đánh xuống. Nơi tia sét đi qua, cái thế giới không chân thật nhưng lại khiến hắn cảm thấy ấm áp này bất ngờ thay đổi. Từ trên xuống dưới đều biến hóa, nơi ánh sét đi qua, thế gian chìm vào bóng tối, trong bóng tối lại có một luồng sét như kiếm sắc đâm vào.
Trần Cảnh không biết phải làm sao, trong đầu hắn có một âm thanh nói cho hắn biết rằng phải ngăn cản tia sét kia hạ xuống, rồi lại có một âm thanh khác nói với hắn rằng đừng nhúc nhích, sét này xuất hiện là chuyện tốt. Tia sét giống như đến từ ức vạn dặm bên ngoài, Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn, bỗng suy nghĩ ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ. Mà tới khi những ý tưởng kia qua cả, tia sét lại vẫn chưa đánh tới.
Hắn nhìn U U trước mắt, phát hiện vẻ mặt của nàng không biết đã trở nên dữ tợn từ bao giờ, khác hẳn với cảm giác nhu nhược vô ưu lúc trước. Điều này khiến Trần Cảnh cảm thấy cực kỳ khác thường. Tiếp tục ngẩng đầu, tia sét kia không ngừng vỡ toang, tựa như một thanh kiếm sắc từ trên trời cao đâm xuống, sau khi gặp phải ngăn cản thì bèn không ngừng biến ảo để tiếp tục lộ trình, men theo chỗ sơ hở mà đâm vào.
Ánh sét lan tràn!
Thế giới biến ảo!
Cảm quan của Trần Cảnh đối với thế giới này nhanh chóng biến hóa, một nửa là cảm giác tối tăm cùng lạnh lẽo ở chỗ ánh sét chiếu tới được, còn một nửa là cái ấm áp và hư ảo.
Hắn nhìn tia sét trên cao, nhìn vào chỗ tối đen của thế giới này. Hắn đột nhiên nhớ tới một hình ảnh, mà trong hình ảnh đó, một cô gái ôm lấy một người, cố gắng bay vọt lên trong không gian tăm tối, đồng thời không ngừng chém ra từng luồng sấm sét.
"Uỳnh..."
Tiếng sét đánh thức Trần Cảnh khỏi dòng suy nghĩ.
- Aaaa... Ca ca, muội sợ.
Lúc này, U U vừa khóc vừa nói, nhào vào lòng Trần Cảnh, còn Trần Cảnh thì đứng thẳng bất động.
- Ca, muội sợ, cứu muội, muội sợ.
Trên bầu trời, ánh sét không ngừng hạ xuống, cả vùng tối đen kia cũng theo ánh sét chói lòa mà lộ vẻ mênh mông vô cùng. Tia sét càng rơi càng nhanh, trong mắt Trần Cảnh, thế giới hư ảo mà ấm áp này bắt đầu tán loạn từng mảnh.
Trần Cảnh ôm thật chặt lấy U U, cảm nhận được toàn thân nàng đang run lên, trên người lạnh như băng. Trong miệng nàng không ngừng kêu lên:
- Ca, muội sợ, muội sợ...
Trong đầu hắn bỗng nổi lên ý nghĩ phải bay lên ngăn tia sét hạ xuống, mà theo những tiếng kêu của U U, ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt.
"Uỳnh..."
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Cái ý nghĩ kia của Trần Cảnh cũng bị tiếng sét đánh tan. Đột nhiên, U U buông tay, nhưng Trần Cảnh đã dùng một tay ôm lấy nàng. Nàng giãy giụa kịch liệt, ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh, Trần Cảnh cũng nhìn nàng. Hắn thấy được vẻ sợ hãi cùng cầu xin từ trong ánh mắt ấy.
- Ca, mau buông muội ra.
Trần Cảnh lắc lắc đầu.
Vẻ sợ hãi cùng nhu nhược cầu xin trong mắt U U tức thì biến thành lạnh như băng cùng oán hận. Đồng thời, miệng nàng bắt đầu vang lên những âm thanh như tiếng sáo, nhưng Trần Cảnh lại không nghe được, bởi vì tai hắn đã bị tiếng sét chiếm cứ, không nghe thấy tiếng ca của U U.
Trần Cảnh ngẩng đầu, không nhìn vào mắt U U nữa, còn dùng cả hai tay siết chặt lấy nàng. Nhưng dù là thế, hắn vẫn cảm thấy mình như đang ôm một con rồng trong lòng, dốc toàn lực mới khó khăn lắm giữ được.
"Ầm..."
Thế giới này đã hóa cả thành một thế giới tối tăm.
Trần Cảnh nhìn thấy tia sét kia đánh tới chỗ mình, không khỏi hô lớn, mà U U trong lòng hắn cũng hét ầm lên.
Tia sét giáng xuống, ánh chói lòa bao phủ rồi biến mất trong tích tắc, trước mắt Trần Cảnh lại trở về tăm tối.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, trong lòng chỉ có một cây sáo màu xanh, trên cây sáo có một hàng chữ: "Mượn trời đất một khúc âm thanh, hứa giữ nụ cười muội muôn đời." Mặt sau cũng không có ký tên.
Trần Cảnh nhìn chăm chú cây sáo đến xuất thần, chỉ thấy trên thân sáo quẩn quanh ánh sáng xanh, giống như vật sống. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy bóng tối ở khắp nơi, dưới chân vẫn là bia thần Ti Vũ, sóng sông vẫn rì rào, mà bên trong sóng sông vốn có thuồng luồng xám, Trát Lý Tây Huyết Liên và hắc hủy Long Vương chiến đấu, thì giờ lại chỉ có Trát Lý Tây Huyết Liên như ẩn như hiện cuộn mình trong bọt sóng.
Hắn đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên mơ màng, trong tai giống như còn văng vẳng tiếng sáo kia, thân chẳng biết đang ở chốn nào.
Theo cảm giác đó, hắn bèn đặt cây sáo lên môi rồi thổi lên. Tiếng sáo lanh lảnh, mây xanh ráng hồng bỗng từ đâu xuất hiện, mà trên áng mây đó giống như có một cô gái cũng đang thổi cây sáo màu xanh.
Thổi xong một khúc, Trần Cảnh hít sâu một hơi, vừa sải bước đã tiến vào giữa sông, rồi theo chiều sóng mà đi, nháy mắt đã tới cuối sông, cũng là động phủ mà Trần Cảnh luôn giữ vững. Thân hắn lóe lên, đã ở trong động phủ. Hắn há miệng phun một hơi, một con bướm bay ra, đậu ở trên bệ đá. Tiếp đó, nó từ từ vỗ cánh, quanh thân lấp lánh một tầng ánh kiếm. Nếu nhìn từ đằng xa, sẽ chỉ cảm thấy đây là một thanh bảo kiếm lấp lánh hào quang, trong kiếm lại ẩn chứa một con bươm bướm.
Mà ngay sau khi con bướm bay ra khỏi miệng Trần Cảnh, thân thể hắn lập tức hóa thành mờ mờ ảo ảo. Hắn phóng người lên, xuyên qua động phủ. Thế giới tối đen này cũng theo hắn bay lên cao mà biến thành màu xám, có nhiều chỗ còn có màu trắng. Tuy rằng toàn bộ không gian vẫn tối tăm như cũ, nhưng so với lúc trước thì đã tốt hơn nhiều.
Khi Trần Cảnh bay vút lên một độ cao nhất định, không gian đột nhiên biến đổi. Hắn tiến vào một chỗ sương trắng mịt mờ. Hắn biết nơi này là huyệt Thiên Trung ở ngực. Lúc trấn Quân Lĩnh cầu cứu Hà Bá xuất hiện trừ ma, ngực Trần Cảnh đột nhiên sinh ra một luồng khí, nơi đó chính là huyệt Thiên Trung.
Lúc này, hắn đứng ở vùng sương trắng mờ mịt đó, nhìn trước nhìn sau, thấy không gian này cũng không có lớn như đan điền, nếu đi thẳng chỉ bước được chừng quá ba bước. Hắn suy tư trong chốc lát, đột nhiên đi qua phần biên vùng sương mù, lấy tay chộp tới khoảng không màu xám. Từ trên trời bỗng xuất hiện một con hắc hủy rất nhỏ. Hắc hủy bay chầm chậm đến, rơi vào trong tay Trần Cảnh. Trần Cảnh lấy tay điểm lên trán con hắc hủy này một cái, tạo thành một điểm sáng vàng ở đó. Con hắc hủy đang như mất hồn này tức thì sống lại, lượn một vòng qua bàn tay Trần Cảnh rồi phóng người lên, chui vào trong sương mù trắng, không ngừng uốn lượn trong đó.
Trần Cảnh nhìn hắc hủy chốc lát, lại nhìn cây sáo xanh trong tay. Lát sau, hắn bật mình lao ra khỏi sương trắng, trở lại thế giới màu xám, đi vào trên không sông lớn, rồi dừng trên bia thần Ti Vũ. Hắn đặt cây sáo lên bia thần, đứng dậy, vừa định đi, nhưng rồi lại cầm lại cây sáo, dùng một ngón tay cào cào lên thân sáo. Đây cũng không phải hắn khắc cái gì, mà là đang vẽ một chữ bùa màu vàng. Tiếp đến, hắn nói với Trát Lý Tây Huyết Liên trong nước:
- Trông coi kỹ cây sáo xanh này, có gì lạ thường phải báo ta ngay.
Trát Lý Tây Huyết Liên ở bên trong sóng sông gào thét một tiếng. Trần Cảnh phóng người lên, biến mất vô tung.
Khi Trần Cảnh thật sự tỉnh lại, chỉ cảm thấy tất cả những chuyện mới xảy ra đều như nhìn hoa trong sương, mơ mơ hồ hồ, giống như hắn vừa mới chìm vào một giấc mộng dài, khó phân biệt thật giả.
Thân thể hắn có biến hóa cực lớn, chính hắn có thể cảm nhận được. Chỉ là hiện tại thân thể hắn vẫn nặng nề như cũ. Bia thần Ti Vũ để cho hắn cảm giác như bị núi đè xuống, hơn nữa hắn vẫn chưa ra được khỏi giếng Tù Long, tuy rằng Long Vương đã chết.
Khi hắn nghĩ làm thế nào để ra khỏi giếng, thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một ít tin tức. Tin tức kia là một lời đồn không biết thật giả: nghe nói Đông Hải chi chủ Ti Vũ Long Thần có thể tự do ra vào giếng Tù Long.
Bia thần Ti Vũ tượng trưng cho Ti Vũ Long Thần. Hiện tại bia thần Ti Vũ đang trong cơ thể Trần Cảnh, nhưng Trần Cảnh lại không có phương pháp tế luyện, không như bia thần Kinh Hà không cần tế luyện gì cả. Hắn nghĩ tới đây, lại thầm nghĩ: "Lẽ nào hình thành thần vực cũng là tế luyện bia thần Kinh Hà? Vậy cái bia thần Ti Vũ này nên tế luyện thế nào đây?"
Hắn càng nghĩ, càng không biết bắt đầu từ đâu.
Sau một hồi, hắn lại nghĩ về những cảnh như trong mơ vừa nãy, nghĩ tới tia sét từ trời cao giáng xuống, liền lập tức nghĩ tới sư tỷ Diệp Thanh Tuyết. Thân tượng thần của Trần Cảnh đều là Diệp Thanh Tuyết một tay đắp nặn, cho nên chỉ sợ Diệp Thanh Tuyết còn hiểu rõ tượng thần hơn cả hắn.
Vừa nghĩ tới Diệp Thanh Tuyết, trong mắt hắn lập tức hiện lên một màn sáng trắng đen. Qua đó, thân hình của Diệp Thanh Tuyết dần dần hiện ra. Trần Cảnh vừa nhìn rõ nàng, nàng đã phát hiện, đưa mắt nhìn về hướng Trần Cảnh.
Ở trong mắt Trần Cảnh, sư tỷ trông còn mệt mỏi hơn lúc trước, trên đỉnh đầu là viên ngọc xanh chìm nổi, tỏa xuống một vùng ánh sáng xanh. Mà thanh Thanh Tâm Trấn Ma kiếm đặt ngang đùi nàng thì đã bị gãy, chỉ còn một nửa thân kiếm. Thậm chí, hắn càng kinh hãi khi thấy lại có thêm mấy vết máu trên áo trắng của Diệp Thanh Tuyết, hơn nữa quần áo nàng cũng đã có những chỗ hổng.
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 83: Thái Thượng Động Uyên Thần Chú Kinh
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Trần Cảnh nghe Diệp Thanh Tuyết nói chúc mừng, nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác thoải mái nên có. Đối với hắn, có thể thoát khỏi lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn hẳn còn đáng cao hứng hơn cả việc thoát khỏi giếng Tù Long, nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng là lạ.
- Xem ra lời nguyền kia ảnh hưởng rất sâu với đệ. Cũng đúng, nếu không phải ác mộng kia thật sự hiện hình, thì Khu Ma Lôi chú ta bày ra trong cơ thể đệ đã không thể xuất hiện.
Diệp Thanh Tuyết nhìn Trần Cảnh, thản nhiên nói, không hề lộ ra một chút lo lắng vì thân đang ở hiểm địa.
Trần Cảnh nghe thế thì kinh ngạc, rồi lập tức hiểu được, hóa ra sư tỷ đã bố trí một đạo lôi chú trong cơ thể hắn. Lôi chú này lại chỉ có thể đánh chết ác mộng khi ác mộng chân chính hiện hình, muốn để hắn triệt để trầm luân.
Tiếng sét đinh tai nhức óc kia như vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, hiện tại hồi tưởng lại, hắn mới phát giác được, quả thật là âm thanh đó bao hàm cả ý cảnh trừ tà trừ ma ở bên trong. Cũng may tại lúc mấu chốt, Trần Cảnh tỉnh lại, hơn nữa cũng quyết đoán ngăn cản U U bỏ chạy.
- Sư tỷ, tỷ nói xem, một trận gió nhẹ thổi qua và một trận gió bão thổi qua, với mặt đất thì có khác gì nhau chứ?
Trần Cảnh đột nhiên hỏi.
- Bất kể là gió bão hay gió nhẹ, thì mặt đất đều có biến đổi. Chẳng qua một kiểu rõ ràng, còn một kiểu không hiện mà thôi.
Diệp Thanh Tuyết trả lời.
- Vậy thì đúng rồi, ngay cả gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến mặt đất biến đổi, huống chi ác mộng kia ở trong lòng đệ lâu như vậy.
Trần Cảnh chậm rãi nói.
- Xem ra sư đệ thật sự đã khác trước kia rồi, ha ha. Đệ muốn nói gì sao sư tỷ lại không biết, thế nhưng phải nhớ, bất luận mặt đất thay đổi thế nào, thì nó luôn là nơi vạn vật sinh linh thai nghén sinh sôi, điểm này luôn luôn không đổi.
Trần Cảnh trầm mặc. Diệp Thanh Tuyết vừa cười vừa nói:
- Không cần phải nghĩ nữa, không nên đâm sâu mãi vào một chuyện. Có gì không rõ, tạm thời cứ để sang một bên, đặt nó ở một góc trong lòng, sau cùng cũng sẽ có một ngày mọi khúc mắc đều được hòa tan. Nói chuyện của sư đệ đi, có phiền toái gì, cứ nói với sư tỷ.
- Sư tỷ, đệ bị nhốt trong giếng Tù Long rồi.
Hắn rất muốn cười một cái, lại phát hiện trên mặt cứng ngắc. Dù rằng đây là lần đầu tiên hắn có cái cảm giác cứng ngắc này, cũng nói rõ thân thể tượng thần của hắn lại tiến gần hơn một bước tới hóa hình. Nhưng điều này vẫn không thể làm hắn cao hứng. Nếu hắn bật cười được, cũng nhất định là cười khổ.
- A, bị nhốt ở đó sao. Con hắc hủy kia còn ở đó không?
Diệp Thanh Tuyết mỉm cười hỏi.
Trần Cảnh nhìn Diệp Thanh Tuyết, chỉ cảm thấy giống như không có gì là nàng không biết.
- Sư tỷ đã tới Đông Hải sao?
Trần Cảnh hỏi.
- Đông Hải được xưng là cội nguồn của tất cả bảo vật trong thiên hạ. Lúc lôi pháp của ta mới thành, cũng đi nơi đó nhìn thử.
Diệp Thanh Tuyết nói.
Trần Cảnh thầm than: "Sư tỷ mới vừa thành lôi pháp đã có thể qua lại tự nhiên ở Đông Hải, chính mình còn tự nhận thiên hạ dù lớn thế nào cũng tới được, lại bị nhốt ở chốn này."
- Hắc hủy kia hẳn đã hồn phi phách tán chứ?
Diệp Thanh Tuyết lại hỏi.
- Vâng, Long vương đã chết rồi.
Trần Cảnh nói. Hắn cũng không nói hồn phi phách tán, bởi vì hắn cảm ứng được trong lồng ngực của mình rất khác. Sau khi tỉnh lại, hắn không nhớ được hết nguyên nhân và mục đích của những việc mình đã làm khi thần thức nhập vào cơ thể. Nhưng chính hắn lại biết, nếu hắn đã làm vậy thì nhất định là có nguyên nhân, cũng nhất định là có lợi với bản thân hắn. Đồng thời hắn cũng biết, khống chế của mình với tượng thần còn thiếu chút nữa mới có thể đâm qua cánh cửa kia. Thần thức nhập thể mặc dù không mê, nhưng lại như nhìn hoa trong sương vậy.
- Ha ha, Long vương sao, trên đời chưa từng có Long vương như thế đâu.
Diệp Thanh Tuyết cười nói:
- Khi ta thấy nó thì đã thấy trên người nó bao phủ một tầng nguyền rủa đáng sợ. Lúc đó ta nghĩ, cách duy nhất để nó thoát khỏi thứ ấy là mượn tín ngưỡng lực để hóa giải, nhưng nó không có thời gian. Đệ bị nhốt trong giếng Tù Long, vậy nhất định là nó muốn đoạt xá đệ đi. Ừm...
Diệp Thanh Tuyết suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
- Trên người đệ có lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn, đệ nhất định đã dẫn động nó để đối phó hắc hủy kia, sau đó thì xúc động tới lôi chú. Sau này thần vị Long vương phỏng chừng do một nhân tộc nắm giữ rồi.
Nàng không có mặt ở đây, nhưng lại như tận mắt nhìn thấy. Tới bây giờ Trần Cảnh mới phát hiện sư tỷ đúng là cực kỳ sáng suốt, chỉ từ một vài chuyện nhỏ là đoán được tất cả.
Trần Cảnh thở dài trong lòng, nói:
- Đông Hải Long vương, Ti Vũ Long Thần, thống lĩnh thủy vực thiên hạ, quản lý việc gọi mây làm mưa, đệ không làm nổi.
Tuy rằng Trần Cảnh và Diệp Thanh Tuyết ở Thiên La môn hầu như chỉ trao đổi về phương diện tu hành, nhưng đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có ở trước mặt Diệp Thanh Tuyết thì hắn mới có thể hoàn toàn buông lỏng, không cần để ý gì cả. Cũng chỉ có ở thời điểm này, cái chần chờ, yếu mềm, chùn chân trong lòng hắn mới xuất hiện. Không như khi ở cạnh người khác, dù gặp chuyện gì thì hắn cũng đều trầm mặc, dùng trầm mặc thay cho tất cả.
- Có cái gì mà làm không được? Ngồi lên vị trí Long vương, mọi chuyện đệ làm chính là Long vương làm.
Diệp Thanh Tuyết nói.
- Chính bởi vì sau khi đệ thành Long vương, tất cả những gì đệ làm đều là Long vương làm, cho nên đệ mới cảm thấy mình không làm được.
Trần Cảnh nói.
Diệp Thanh Tuyết chỉ mỉm cười không nói tiếp.
Trần Cảnh trầm mặc một hồi rồi lại nói:
- Có lẽ sư tỷ nói có đạo lý, thế nhưng, giờ đệ vẫn bị nhốt trong giếng này, không ra ngoài được.
- Đệ muốn ra khỏi giếng Tù Long thì phải nắm giữ được thần vị Long vương, tế bia thần Ti Vũ.
Diệp Thanh Tuyết nói.
Trần Cảnh vội vàng nói:
- Đệ đã tìm được bia thần Ti Vũ rồi, nhưng không tế luyện được.
Diệp Thanh Tuyết trầm tư một chút, lại nói:
- Đệ có phát hiện trong hư không có một đạo ấn ký hình rồng không?
- Ấn ký hình rồng?
Trần Cảnh thấp giọng trầm ngâm, nghĩ một lát, nói:
- Đúng là đệ phát hiện một đạo ấn ký sáng trắng, nhưng không nhìn rõ đó có phải là hình rồng hay không.
- Chính là nó đó.
Diệp Thanh Tuyết nói. Nàng vừa nói xong, đột nhiên lại nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, rồi tức thì hóa thành một ánh chớp, biến mất vô tung.
Mà trong mắt Trần Cảnh, lại chỉ thấy một tia chớp bay vọt trong hư không, tốc độ cực nhanh, đến mức hắn cũng khó có thể theo kịp, cuối cùng không thấy đâu nữa.
Trần Cảnh ngẩng đầu, nhìn màn sáng trắng kia, lại dùng thần niệm dò xét. Với Trần Cảnh, ấn ký trong màn sáng kia tựa như một bức tranh vẽ lên trên vách đá, mà việc của hắn là cần mang được nguyên vẹn bức tranh ấy xuống.
Hắn dồn toàn lực để cảm giác màn sáng trắng kia. Thần niệm như gió nhẹ, lướt khẽ nhưng mãi không dừng, chỗ nào cũng có, lại như nước suối, không ngừng thẩm thấu.
Diệp Thanh Tuyết gặp nguy hiểm ở nơi kia khiến hắn có cảm giác gấp gáp như sinh tử cận kề.
Thời gian từng chút từng chút đi qua, Trần Cảnh ngày đêm không ngừng tế luyện, ấn ký nơi màn sáng trắng kia bắt đầu hiện ra trong mắt hắn. Đó đúng là một đạo ấn ký hình rồng, tạo cho hắn một cảm giác tang thương như bị gió mưa ăn mòn, mà cũng rất nặng nề. Toàn bộ ấn ký là một con thương long phong cách cổ xưa. Chỉ ít ỏi vài nét, như tiện tay vạch lên, nhưng mà long uy kia lại đập vào mặt, giống như vật sống.
Mặc dù như thế, nhưng Trần Cảnh vẫn có nguyên cảm giác không thể chạm được tới.
Bên cạnh giếng đột nhiên nhấp nhoáng ánh sáng. Đó là ánh trăng xuyên thấu qua tầng tầng nước biển chiếu xuống.
- Ánh trăng sáng thật.
Trần Cảnh không khỏi thầm nghĩ: "Hẳn sắp tới ngày trăng tròn, bằng không không có khả năng sáng như vậy được."
Đúng lúc này, Tiểu Bạch Long vẫn luôn cuộn trên thân hắn đột nhiên động. Cái đầu gần như muốn dung nhập vào cơ thể hắn chậm chạp nâng lên từ trên vai tượng thần, suy yếu nói:
- Dùng máu của ta dội lên mặt trên kia đi.
Trần Cảnh hơi sửng sốt, lại nghĩ: "Lẽ nào Tiểu Bạch Long đến đây là vì cái này?"
Trong đầu vừa nghĩ vậy, hắn đã thổi ra một hơi. Luồng hơi kia có màu vàng nhạt, thổi qua thân thể của Tiểu Bạch Long, cắt thành một vết thương. Máu nhanh chóng chảy ra, rồi một cơn gió mang theo long huyết giội lên ấn ký hình rồng. Tích tắc sau, một tiếng rồng ngâm vang lên, toàn bộ giếng Tù Long đều khẽ chấn động.
Mà Tiểu Bạch Long cũng đột nhiên hóa thành một luồng sáng trắng vọt lên. Cùng lúc đó, ấn ký như hóa thành ảo ảnh một con rồng, dung hợp cùng Tiểu Bạch Long. Nước trong giếng như sôi trào, trong tai Trần Cảnh lại chỉ nghe được từng tiếng rồng ngâm.
Hồi lâu sau, âm thanh ấy nhỏ dần. Tiểu Bạch Long uốn lượn trong hư không, đáp xuống trên thân Trần Cảnh, đột nhiên cắn một cái vào lỗ tai của tượng thần, sau đó thân thể cuộn lại, hóa thành một chiếc khuyên tai lớn màu bạc.
Đồng thời trong lúc đó, trong đầu Trần Cảnh xuất hiện một quyển kinh văn. Kinh văn tên là "Thái Thượng Động Uyên Thần Chú kinh". Trong thần chú kinh này có ghi cách phân chia phẩm cấp của Long vương thiên hạ, trong đó có một đoạn tế bia thần Ti Vũ gọi là "Thái Thượng Động Uyên Thần Chú".
-----oo0oo-----
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 84: Đêm Khuya, Trăng Tỏ, Kiếm Như Sương
Dịch giả: hoangtruc
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Khí tức của Tiểu Bạch Long vẫn yếu ớt như vậy, như thể lại đang lâm vào trạng thái ngủ say khó nói rõ được. Toàn thân nàng mắc trên tai tượng thần Trần Cảnh, nhìn qua như một chiếc khuyên tai hình rồng màu bạc. Chẳng qua, khuyên tai này vừa mới thành hình đã chốc lát liền hóa đá, trở thành một loại màu sắc hệt như màu trên tượng đá Trần Cảnh. Đó là do Trần Cảnh dùng pháp lực của bản thân bảo bọc lấy nàng lại.
Lúc cùng Quy Uyên một đường thuận dòng Kinh Hà đi vào Đông Hải, y có kể qua về thân thế của Tiểu Bạch Long. Khi đó hắn nghĩ không thông, không rõ Tiểu Bạch Long lại chạy đến Đông Hải làm gì, hiện tại thì hắn đã hiểu. Nhất định Tiểu Bạch Long đột nhiên khôi phục được chút ít trí nhớ, cho nên mới lần theo dấu vết của long văn. Hắn không khỏi nghĩ thầm: “Lẽ nào dấu vết này là truyền thừa do thương long lúc còn đứng đầu lân giáp trong thiên hạ thời hồng hoang để lại? Nếu nói vậy, chẳng lẽ Long vương đã phán đoán được tình hình hậu thế không được lạc quan, cho nên mới lưu lại dấu vết truyền thừa này.”
Thần niệm của Trần Cảnh xuất hiện kinh Thái Thượng Động Uyên thần chú do Tiểu Bạch Long truyền tới, trong đó có phương pháp khu động và tế luyện bia thần Ti Vũ. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không rõ dấu vết long văn kia và bia thần Ti Vũ này có liên quan với nhau thế nào? Lại có liên quan gì với giếng Tù Long này? Suy nghĩ chốc lát, lòng hắn đầy mông lung, lại không xác định được điều gì cả. Hắn bèn không nghĩ tới nữa, chỉ một lòng khu động bia thần Ti Vũ mà thôi.
Trong lòng hắn mặc niệm “Thái Thượng Động Uyên thần chú”, mỗi lần nhẩm niệm là một lần bia Ti Vũ to lớn nặng nề trong lòng lại xuất hiện một vầng sáng mờ ảo. Đồng thời bia thần Kinh Hà dung nhập vào bia Ti Vũ, hóa thành hình ảnh con sông Kinh Hà như dần sống động trở lại. Vốn lúc đầu chỉ là một con sông sôi động, giờ đang mang theo hình hài của dòng Kinh Hà thu nhỏ, còn có cả những khúc sông có dòng nước chảy siết bên trong.
Càng tụng niệm kinh “Thái Thượng Động Uyên thần chú”, bia thần Ti Vũ trong lòng Trần Cảnh cũng dần nhẹ hơn, dòng nước trong nhánh sông trên mặt bia cũng dần dần lao nhanh hơn.
Ánh trăng tiến đến sát rìa giếng Tù Long rồi lại biến mất, mọi thứ trở nên đen kịt.
Trong đêm tối không phân rõ canh giờ ấy, Trần Cảnh vẫn một lòng lặng lẽ niệm kinh Thái Thượng Động Uyên thần chú.
Hôm nay, lại có ánh trăng xuyên qua trùng trùng nước biển men tới miệng giếng sâu bên dưới. Tất nhiên ánh sáng này không thể dùng mắt thường nhìn thấy được, mà chỉ có thể cảm nhận. Chỉ có những sinh linh thường xuyên thu nạp lực lượng ánh trăng trong hải vực mới biết được. Đây là thời điểm mà ánh trăng nồng đậm nhất trong một tháng. Thời gian dần trôi, ánh trăng dần lướt tới miệng giếng, lực lượng ánh trăng càng thêm nồng đậm. Cho nên có thể khẳng định, khi ánh trăng sinh ra một bóng ảnh ngược của mình trên mặt giếng, cũng là lúc trăng treo đỉnh đầu, sương hoa đầy trời.
Nhan Lạc Nương vẫn múa luyện Quảng Hàn kiếm như vậy. Lúc này đã không nhìn ra được kiếm Quảng Hàn trên tay nàng nữa, chỉ cảm thấy tay nàng tung tẩy ánh trăng, dày đặc đến rối mắt.
Ngày hôm nay, ánh trăng đã đi qua vùng hải vực mang đầy những linh lực sát khí kia. Cuối cùng ánh trăng cũng đã chiếu tới giếng Tù Long, thế nhưng nàng không nhìn thấy Long vương đâu cả, chỉ có một miệng giếng sâu thẳm mà thôi.
Nếu không phải nàng biết Trần Cảnh bị nhốt dưới giếng Tù Long, thì hôm nay nàng đã đi qua La Phù, hoặc tìm kiếm Huyết Hà ở trong U Minh rồi.
Tìm Huyết Hà, là vì đó là di ngôn của Tổ sư Quảng Hàn Tuyền Âm. Tính kỹ lại thì đó cũng không hẳn là di ngôn. Vì chỉ là lời ghi lại trong bản ghi chép của Tuyền Âm năm xưa mà thôi, là một đoạn đối thoại giữa Nam Lạc và Tuyền Âm, cũng là đoạn đối thoại duy nhất. Trên đó có ghi thế này:
“Nếu ta biến mất trong luân hồi, cô có thể cách đoạn thời gian lại đến bờ Huyết Hải nơi U Minh nhìn qua một lần được chứ, xem xem hai bên bờ sông Huyết Hà có hoa nở hay không?”
“Được, hàng năm lúc trăng tròn ta sẽ tới nhìn một lần.”
“Còn một nơi nữa, cô có thể giúp ta xem qua nữa được không?”
“Nơi nào?”
“Bên cạnh Tam Sinh thạch… nhìn xem, còn có ai ở đó hay không?”
“Tam Sinh thạch ở nơi nào?”
“Có lẽ ở trong Âm thế.”
Từ đoạn đối thoại này, Nhan Lạc Nương nhìn ra được quan hệ giữa tổ sư Tuyền Âm và Nam Lạc không phải bình thường, nhưng không hiểu được đó là mối quan hệ gì. Đó không phải là bằng hữu, không giống tùy tùng, càng không phải là người yêu. Sau đoạn này, còn có một câu nói khiến Nhan Lạc Nương thêm nghi hoặc không thôi, đó chính là: “Hắn…vậy mà nói với ta rằng: ‘Thật xin lỗi’.”
Nhan Lạc Nương không rõ tâm tình của tổ sư Tuyền Âm thế nào khi viết ra dòng tâm tình này, cho nên nàng không thể lý giải được.
Các đời truyền nhân của cung Quảng Hàn đều đã từng đọc qua bút ký này của tổ sư, thấy được đoạn đối thoại trên, cho nên mới tiếp nhận lấy lời hứa hẹn của tổ sư. Lúc sư phụ Nhan Lạc Nương còn tại thế, nàng từng hỏi qua về chuyện tổ sư Tuyền Âm thì được trả lời rằng vào một đêm trăng tròn thì bà chợt tan biến mất trong ánh trăng, chỉ còn để lại thanh Quảng Hàn kiếm này.
Nhan Lạc Nương hoài nghi rất có khả năng bà đã đến bờ Huyết Hà hoặc đi tìm kiếm Tam Sinh thạch. Mà hiện tại Nhan Lạc Nương cũng có ý định đi qua.
Nàng định đi qua La Phù là có nguyên nhân khác. Có điều cũng là từ bút ký của tổ sư Tuyền Âm, bên trên đó có ghi một câu nói: “Vì cái gì mà Nguyên Thủy lại để đệ tử Ngọc Đỉnh của hắn trấn thủ phong ấn, mà không giết nàng?”
Đây chỉ là vài ghi chép ngắn gọn và rời rạc, lại khiến sư phụ Nhan Lạc Nương luôn muốn đến La Phù nhìn qua, chẳng qua bà vẫn chưa làm xong. Lúc sư phụ Nhan Lạc Nương còn sống, cũng đã từng nói:
- Nhất định bên dưới La Phù có một đại bí mật. Các đời Chưởng môn La Phù đều hiếm khi rời núi La Phù, chính là vì không muốn có người lợi dụng cơ hội đột nhập vào xem.
Đáng tiếc là bà đã không còn sống được tới lúc Chưởng môn La Phù phi thăng. Nếu thế, đoán chừng bà ta có cơ hội phát hiện ra được bí mật của La Phù, hoặc cũng có thể vẫn không phát hiện ra điều gì cả.
Trăng sáng nhô cao, ánh trăng này từng chiếu qua yến tiệc Thiên Tiên cung Thiên Đế, cũng đã từng chiếu lên nữ hài đang tung lưới bắt cá giữa đêm.
Nhan Lạc Nương đang múa kiếm trước cung Quảng Hàn, đột nhiên cả người nhảy lên, thân mình khẽ biến hóa, biết mất, rồi lại hiện ra.
Trong mắt đám yêu linh phun ra nuốt vào lực lượng ánh trăng trong vùng đất này lại đột nhiên xuất hiện thêm một người. Người này như thể từ trên mặt trăng bay xuống, vạt áo bào màu lam có viền vàng, búi tóc đen cuộn cao mang lại cho người đó một vị đạo lành lạnh. Lúc này trên người nàng đã như khoác lấy một tầng ánh bạc, đầy vẻ cao thượng.
"Quảng Hàn Tiên Tử."
Lúc Nhan Lạc Nương xuất hiện trên bầu trời, đám yêu linh đó đều liên tưởng lên bốn từ này. Đồng thời những cường giả mạnh mẽ nhất trong trời đất này cũng phát hiện ra nàng. Chỉ thấy nàng đang ở trên bầu trời, thân hòa vào trong ánh trăng, nhẹ nhàng nhảy múa. Động tác lúc thì mềm mại như liễu yếu trong gió, khi thì nhanh như cuồng phong mưa rào, thân hình không ngừng biến ảo.
Ánh trăng trong trời đất như bị điệu múa của nàng ảnh hưởng, xuất hiện những đợt chấn động như thủy triều. Theo từng động tác múa, ánh trăng trong trời đất như hóa thành tấm lụa trắng được nàng nắm trong tay, không ngừng phập phồng uốn lượn.
Khi đám yêu linh bình thường chỉ có thể say mê si ngốc ngắm nhìn, còn những cường giả khác vừa mới đoán ra ý định của Nhan Lạc Nương, thì tại đỉnh La Phù châu Bắc Lô quanh năm tuyết trắng, trời đất đều phủ đầy băng tuyết, có một tiếng kiếm lạnh lẽo ngân vang lên. Đó là tiếng của Tuyệt Tiên kiếm rời khỏi vỏ. Trong một tích tắc, tuyết ở châu Bắc Lô dường như bị đóng băng lại.
-----oo0oo-----
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†