Chương 35: Trước khi làm việc, phải biết làm người.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 35: Trước khi làm việc, phải biết làm người.
Khi Tô Phi Vũ bị cảnh sát mang đi, khu nhà giàu Cửu Khê Mân Côi Viên lại khôi phục vẻ an tĩnh thường ngày.
- Có câu nói, ác hữu ác báo, chẳng qua là chưa tới lúc, Tô Phi Vũ thật là đáng đời.
Biệt thự số 1 Tô gia, Tô Lưu Ly tỏ ra khoái trá nói.
Bởi vì ở trong mắt nàng, Tô Phi Vũ vì muốn tranh giành người nối nghiệp của Tô gia mà hạ độc thủ với Tô Vũ Hinh, quả thật chết không có gì đáng tiếc.
- Đáng hận nhất chính là hắn rõ ràng ở sau lưng sai Cẩu Vĩ lái xe đụng Diệp thần y, sau khi gặp chuyện không may lại giả mù sau mưa làm người hòa giải, quá âm hiểm.
Tô Cẩm Đế cũng tức giận, hắn cũng không ưa gì Tô Phi Vũ rồi, hôm nay Tô Phi Vũ muốn hại chết Diệp Phàm tương đương gián tiếp lấy mạng Tô Vũ Hinh, hắn mong cho cả đời này Tô Phi Vũ phải sống trong ngục.
- Không chỉ có thể, hắn về nhà lại giả vờ ngây ngốc, gọi ông nội cứu Diệp thần y, hắn không đi diễn ở Hollywood thì thật là đáng tiếc.
Nghe Tô Cẩm Đế nhắc nhở như vậy, Tô Lưu Ly không khỏi nhớ lại bộ dạng giả mù sa mưa cho Tô Phi Vũ, tức giận không thôi.
- Chẳng lẽ 2 đứa sợ cái nhà này chưa đủ loạn hay sao?
Cái gọi là gia hòa vạn sự hưng. ( Trong nhà đoàn kết thì công việc sẽ hưng thịnh)
Không có một người nắm quyền của một gia tộc hy vọng gia tộc mình sẽ sinh nội đấu.
Thân là gia chủ của Tô gia Tô Hồng Viễn cũng không ngoại lệ.
Trong 2 năm qua, hắn đã ủng hộ Tô Vũ Hinh, một mặt là coi trọng năng lực của Tô Vũ Hinh, cung cấp nền tảng cho Tô Vũ Hinh để nàng có thể cống hiến sức lực cho Tô gia.
Ngoài ra, quan trọng hơn chính là hắn muốn lợi dụng Tô Vũ Hinh để kích thích ý chí chiến đấu của Tô Phi Vũ, cùng Tô Vũ Hinh cạnh tranh, cuối cùng tôi luyện để trở thành người thừa kế hợp cách của Tô gia.
Trời tính không bằng người tính.
Tô Hồng Viễn không nghĩ tới Tô Vũ Hinh còn xuất sắc hơn so với tưởng tượng của hắn, càng không nghĩ đến Tô Phi Vũ vì sợ Tô Vũ Hinh cướp đi vị trí người thừa kế nên đã làm ra những chuyện thủ túc tương tàn này.
Nhưng mà.
Mặc dù Tô Hồng Viễn tức giận đối với hành động của Tô Phi Vũ nhưng mà hắn lúc nãy hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng ra 2 chữ “ Nghiệt tử” nhưng về mặt khác mà nói thì Tô Phi Vũ vẫn là trưởng tôn của hắn, hay là nói hắn là người nối nghiệp trong tương lai của Tô gia.
Tô Hồng Viễn hy vọng Tô Phi Vũ chịu một chút khó khăn nhưng không hy vọng cả đời Tô Phi Vũ sẽ ngồi trong đại lao, huống chi ở hắn xem ra lấy năng lực của Diệp Phàm, nếu muốn giết chết Tô Phi Vũ thì Tô Phi Vũ tuyệt đối sẽ bốc hơi khỏi nhân gian.
Bởi vì hiểu được điểm này cho nên sau khi Tô Phi Vũ bị mang đi, Tô Hồng Viễn vẫn cân nhắc nên cầu tình Diệp Phàm như thế nào, để Diệp Phàm có thể hạ thủ lưu tình, không cần chỉnh chết Tô Phi Vũ.
Kết quả không đợi hắn nghĩ ra thì 2 người Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế đã quở trách Tô Phi Vũ, điều này làm cho tâm tình của hắn hỏng bét, trực tiếp nổi giận.
- Ông nội, Tô Phi Vũ là tự tìm lấy, không trách được người khác.
Tính cách Tô Lưu Ly ngay thẳng, thích gì thì nói đó, mắt thấy Tô Hồng Viễn nổi giận, cũng không có kiêng kỵ, mà là lên tiếng chống đối.
Tô Cẩm Đế cũng không nhịn được, nói:
- Ông nội, cháu biết ông coi Tô Phi Vũ là người nối nghiệp của tô gia nhưng mà ông cũng đừng nên thiên vị cho hắn.
- Cháu cho rằng cháu tốt hơn nó sao?
Tô Lưu Ly chống đối thì thôi, một người luôn gây chuyện như Tô Phi Vũ lại mở miệng trực tiếp làm Tô Hồng Viễn phát hỏa.
- Ông nội, cháu không tốt hơn hắn, không có đầu óc như hắn, không có lòng dạ sâu như hắn, không có nhẫn nại như hắn, cháu chính là một bại gia tử.
Đối mặt với lời khiển trách của Tô Hồng Viễn, 2 mắt Tô Cẩm Đế đỏ hồng, năm chặt 2 đấm, không nhúc nhích ngó thẳng vào Tô Hồng Viễn, trầm giọng nói:
- Nhưng mà dù sao đi nữa cháu cũng không vô sỉ đến nỗi sẽ động thủ với người nhà như hắn, hơn nữa sẽ không làm ra loại chuyện hại chết người nhà mình.
- Cháu….
Tô Hồng Viễn đưa tay chỉ vào Tô Cẩm Đế, giận đến sắc mặt xanh mét, lại vô lực phản bác.
- Cẩm Đế.
Tô Vũ Hinh thấy thế, lên tiếng ngăn cản Tô Cẩm Đế.
- Chị, em…
2 mắt Tô Cẩm Đế đỏ lên, bộ dạng tỏ ra không cam lòng.
Tô Vũ Hinh thở dài, cắt ngang lời nói của Tô Cẩm Đế:
- Thời gian không còn sớm nữa, ông nội cũng mệt rồi, chúng ta trở về đi thôi.
- Được rồi.
Cho tới nay, Tô Cẩm Đế đều nghe lời của Tô Vũ Hinh, nghe Tô Vũ Hinh không muốn truy cứu chuyện đêm nay, mặc dù hắn cảm thấy tức giận nhưng nghĩ đến Tô Phi Vũ đã bị cảnh sát mang đi nên cũng gật đầu.
Mà Tô Lưu Ly ở bên cạnh muốn nói cái gì, thấy Tô Vũ Hinh kéo Tô Cẩm Đế đi thì nuốt mấy câu muốn nói xuống bụng.
Nàng hiểu rõ tính tình của Tô Vũ Hinh.
Mặc dù Tô Vũ Hinh có danh hiệu “ Thiết nương tử, lãnh diện tổng tài”
Mặc dù Tô Phi Vũ làm quá phận nhưng mà đã chịu lấy trừng phả, lấy tính thiện lương của Tô Vũ Hinh, nàng sẽ không truy cứu chuyện này nữa để cho Tô Hồng Viễn khỏi cảm thấy khó xử.
- Diệp thần y, có thể nói cùng ngài vài lời không?
Mắt thấy Tô Vũ Hinh đề nghị rời đi, Tô Hồng Viễn do dự một chút, nhìn sang Diệp Phàm.
Tô Hồng Viễn vừa mở miệng, Diệp Phàm liền đoán được tính toán trong lòng Tô Hồng Viễn, vốn là mở miệng từ chối nhưng thấy Tô Vũ Hinh muốn nói lại thôi, lại nghĩ đến tiếng lòng của Tô Cẩm Đế ở quán Bar Cc, hắn liền thay đổi chủ ý, dừng bước lại.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, sau đó nói với Tô Vũ Hinh:
- Tô tiểu thư, tối nay tôi sẽ chữa trị cho cô, sau khi về cô hãy đợi tôi một lát.
- Vâng.
Tô Vũ Hinh gật đầu, mang theo Tô Lưu Ly cùng Tô Cẩm Đế rời đi.
- Diệp thần y, chuyện đêm nay thật sự là xin lỗi.
Đợi 3 người Tô Vũ Hinh rời đi, Tô Hồng Viễn cân nhắc một chút, nói:
- Tôi thay mặt nghiệt tử kia nói lời xin lỗi với ngài, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nó.
Nói xong, Tô Hồng Viễn cúi chào về phía Diệp Phàm.
Có lẽ biết được trong hồ lô Tô Hồng Viễn bán thuốc gì nên Diệp Phàm cũng không ngăn cản.
Thấy Diệp Phàm thờ ơ, trong lòng Tô Hồng Viễn lộp bộp, tràn đầy lo lắng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế, đi thẳng vào vấn đề:
- Tô lão tiên sinh, tôi biết ông nghĩ van xin tôi để tôi tha cho Tô Phi Vũ một lần, đúng không?
- Tôi…haizz
Tô Hồng Viễn có chút lúng túng thở dài, nói:
- Diệp thần y, tên nghiệt chủng kia cố ý mưu hại cậu, tôi không dám yêu cầu cậu bỏ qua cho nó chẳng qua là hy vọng cậu lưu lại cho nó một con đường sống.
- Hắn chưa đủ tuổi để tôi phải dây dưa vào.
Diệp Phàm khinh thường:
- Nếu như tôi muốn đối phó với hắn sẽ không chờ đến lúc này, mà là ngay tại quán Bar CC động thủ với hắn rồi.
“Ách... "
Tô Hồng Viễn ngẩn ra, dường như không hiểu ý của Diệp Phàm.
- Lúc ở quán Bar CC, tôi biết hắn là kẻ ở phía sau giở trò quỷ rồi.
Diệp Phàm vạch trần đáp án
- Lúc ấy tôi không động thủ với hắn không phải là tôi không dám, cũng không phải là nể mặt của ông, quan hệ của tôi và ông chưa đến mức phải làm thế.
Đối mặt với lời nói đầy kiêu ngạo của Diệp Phàm, mặc dù Tô Hồng Viễn cảm thấy lúng túng nhưng không dám nói gì bởi vì hắn biết bằng vào thực lực tối nay của Diệp Phàm, quả thật là không cần nể mặt của Tô gia.
- Nhất định ông rất tò mò tại sao lúc đó tôi không động thủ đúng không?
Thấy Tô Hồng Viễn không nói lời nào, Diệp Phàm hỏi.
Tô Hồng Viễn lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu, hắn biết rõ, nếu là lúc ấy Diệp Phàm động thủ, sợ rằng Tô Phi Vũ sẽ giống như Cẩu Vĩ, trở thành một tên phế nhân.
- Bởi vì khi ở quán Bar CC, Tô Cẩm Đế đã thổ lộ với tôi, cậu ta muốn vượt xa Tô Phi Vũ để ông có thể coi trọng cậu ta, để cậu ta có cơ hội cùng Tô Phi Vũ tranh đoạt người nối nghiệp của Tô gia, nhưng mà cậu ta cố gắng như thế nào đi nữa cũng cảm giác được bản thân không thể vượt qua Tô Phi Vũ,
Diệp Phàm nghiêm mặt nói:
- Khi chuyện tối nay phát sinh, Tô Phi Vũ cảm thấy tôi đã phát hiện được chuyện lừa dối trong này nên rất sợ, thậm chí hướng Tô Cẩm Đế cầu tình để tôi có thể bỏ qua cho hắn. Tôi muốn Tô Cẩm Đế biết Tô Phi Vũ trong mắt cậu ta cũng không cường đại như cậu ta tưởng, hắn chỉ là một đồ bỏ đi.
Sắc mặt Tô Hồng Viễn khó coi, không biết nói gì.
- Tôi biết, ông tìm tôi nói chuyện là bởi vì ông vẫn coi Tô Phi Vũ là người nối nghiệp, trong mắt ông hắn là kẻ biết làm chuyện, biết dùng đầu óc, hiểu được nhẫn nại, diễn trò.
Diệp Phàm nói tới đây, lời nói xoay chuyển, thanh âm đột nhiên đề cao:
- Nhưng trong mắt tôi, hắn chỉ là một người không có độ lượng, không có ý chí, chỉ biết đùa bỡn chút đồ bỏ đi, không hơn không kém.
Hiểu con không ai bằng cha.
Mặc dù là ông nội của Tô Hồng Viễn nhưng Tô Hồng Viễn cũng biết rõ Tô Phi Vũ, hắn biết lấy năng lực trước mắt của Tô Phi Vũ thì hắn vẫn chưa đủ để xứng với 2 chữ xuất sắc.
- Diệp thần y, những gì mà cậu nói thì tôi đều hiểu.
Tô Hồng Viễn thở dài, nói:
- Nhưng tôi cũng không có cách nào, đời thứ 3 của Tô gia chỉ có 2 nam, 2 nữ, tôi không thể truyền vị trí gia chủ này cho nữ hài, mặc dù Tô Phi Vũ hơi xấu tính nhưng mà nó vẫn tốt hơn Tô Cẩm Đế.
- Trong mắt tôi, muốn làm việc trước hết phải biết cách làm người. Một người nếu như cả cách làm người cũng không biết thì làm sao làm được chuyện gì?
Diệp Phàm cười trào phúng:
- Mặc dù Tô Cẩm Đế không bằng Tô Phi Vũ nhưng mà cậu ta biết cách làm người, thậm chí vì chị của mình mà cậu ta đi mượn tiền, chạy đến nơi rừng sâu núi thẳm để cầu y. Mặc dù người cậu ta tìm là một tên lừa gạt nhưng mà cậu ta cũng không bỏ cuộc.
Tô Hồng Viễn lại trầm mặc, chẳng quá là ánh mắt của hắn lại lóe lên.
Hiểu nhiên hắn đã hiểu được ý của Diệp Phàm.
- Nếu Diệp thần y đã coi trọng Cẩm Đế như thế thì tôi sẽ cho nó một cơ hội.
Tô Hồng Viễn lại mở miệng, giọng nói toát ra vẻ mong đợi:
- Tôi tin tưởng có sự dạy dỗ của Diệp thần y, Cẩm Đế nhất định có thể trở thành một người nối nghiệp hợp cách.
- Cơ hội là dựa vào chính bản thân mình, không phải người khác cho.
Diệp Phàm lắc đầu, sải bước rời đi.
Tô Hồng Viễn đứng nguyên tại chỗ.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lúc nãy, nghe được Diệp Phàm nói hắn muốn để Tô Cẩm Đế thấy được mặt yếu đuối, vô năng của Tô Phi Vũ cho nên ở quán Bar CC hắn mới tha cho Tô Phi Vũ, theo bản năng Tô Hồng Viễn cho rằng Diệp Phàm muốn ủng hộ Tô Cẩm Đế.
Điều này làm cho hắn hết sức ngạc nhiên.
Ngoài ngạc nhiên, hắn lập tức liền cho Tô Cẩm Đế có cơ hội, để Diệp Phàm dạy Tô Cẩm Đế.
Mà trên thực tế, dạy là giả, mục đích chính của hắn là muốn thông qua Tô Cẩm Đế mượn năng lực phía sau của Diệp Phàm, để thu lợi cho Tô gia.
Hắn cho rằng nếu Diệp Phàm coi trọng Tô Cẩm Đế thì sẽ không từ chối lời thỉnh cầu nho nhỏ này, lại không nghĩ tới Diệp Phàm lại nói câu “Cơ hội là dựa vào chính bản thân mình, không phải người khác cho.”
Những lời này làm cho hắn có cảm giác lập lờ nước đôi, cũng làm cho hắn lại không dám khẳng định Diệp Phàm có giúp Tô Cẩm Đế hay không.
“Reng…Reng”
Đột nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lắc đầu, Tô Hồng Viễn không suy nghĩ thêm vấn đề này nữa, mà là đứng dậy đi nghe điện thoại.
- Cha, là con.
Điện thoại chuyển được, giọng nói của Tô Minh vang lên, giọng nói của hắn tỏ ra lo lắng, càng nhiều là chất vấn:
- Con nghe nói Phi Vũ bị cảnh sát mang đi, chuyện gì đã xảy ra?
Nửa giờ trước, Tô Minh đã nhận được điện thoại của Cẩu Chí Phong, nghe nói chuyện đêm nay.
Trong điện thoại, Cẩu Chí Phong nói hắn nhờ Tô Hồng Viễn ra mặt, để tha cho Cẩu Vĩ một lần.
Mặc dù Cẩu Chí Phong biết Diệp Phàm là nhân sĩ giang hồ nhưng Cẩu Chí Phong lại cảm thấy sở dĩ cục diện thay đổi là do Tô gia âm thầm xuất thủ.
Không riêng Cẩu Chí Phong cho là thế, ngay cả Tô Minh nghe xong cũng cho là như vậy.
Bất quá.
Tô Minh cũng không có gọi điện cho Tô Hồng Viễn, mà là cố ý đợi 20’ mới gọi điện cho Cẩu Chí Phong, nói rằng Tô Hồng Viễn đã hạ quyết tâm nên hắn không thể làm gì.
Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì khi hắn xem ra nếu như Tô Hồng Viễn muốn cứu Diệp Phàm ra, thì hắn cũng không thể thay đổi quyết định, quan trọng hơn là chuyện tối nay Tô Phi Vũ làm ra đã khiến hắn phát hỏa, không không có mặt mũi nào nhìn Tô Hồng Viễn.
Nghe được Tô Minh nói thế, Cẩu Chí Phong liền mắng to Tô gia hèn hạ, cùng trở mặt với Tô gia.
Đối với lần này Tô Minh cũng cảm thấy cách làm của Tô Hồng Viễn không ổn, hắn vừa cúp điện thoại thì lại có người gọi đến cho hắn biết, Tô Phi Vũ đã bị cảnh sát mang đi.
Điều này đã làm cho Tô Minh không bình tĩnh.
Bởi vì Tô Phi Vũ làm quá mức, hắn có thể hiểu được chuyện Tô Hồng Viễn vì muốn cứu Tô Vũ Hinh nên không tiếc cùng vạch mặt với Tô gia, vận dụng để giải quyết chuyện này giúp Diệp Phàm. Nhưng mà hắn không thể nào tiếp nhận được chuyện Tô Hồng Viễn muốn trấn an Tô Vũ Hinh nên để Tô Phi Vũ ngồi tù.
- Xem ra con cho là ta muốn trấn an Vũ Hinh nên mới tống tên nghiệt chủng kia vào tù, đúng không?
Tô Hồng Viễn nghe được ý tứ của Tô Minh, tức cười.
Mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách nên Tô Minh cũng không suy nghĩ nhiều, nghe Tô Hồng Viễn nói thế thì hắn cảm giác mình quá vội vàng rồi.
Tô Minh vội vàng giải thích:
- Cha, ý của con không phải là vậy, con chỉ hỏi là đã có chuyện gì xảy ra.
- Chuyện này từ đầu đến cuối, ta không có nhúng tay vào.
Tô Hồng Viễn thở dài, nói:
- Ta muốn nhúng tay cứu Diệp thần y thì đã trễ, về phần không nhúng tay cứu tên nghiệt chủng kia thật sự là hữu tâm vô lực.
- Cha, ý của cha là tên Diệp thần y kia rất có bối cảnh?
Tô Minh không ngốc, liền hiểu ý của Tô Hồng Viễn.
Tô Hồng Viễn cười khổ hỏi ngược lại:
- Nếu như không có bối cảnh thì con cho rằng cảnh sát có thể bỏ qua cho hắn sao?
- Rốt cuộc hắn là ai?
Tô Minh hỏi.
- Hắn là người Sở Cơ đề cử đến đây để chữa bệnh cho Vũ Hinh.
Nói đến đây, giọng nói Tô Hồng Viễn trở nên ngưng trọng:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, quan hệ giữa hắn và Sở Cơ sẽ không tầm thường, nếu không Sở Cơ cũng sẽ không âm thầm ra tay giúp hắn.
- Là Sở Cơ ở Yên Kinh sao?
Tô Minh nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
- Vũ Hinh chỉ mới 2 lần tiếp xúc với Sở Cơ, Sở Cơ có ấn tượng tốt với nó cho nên mới thuận tay giúp đỡ.
Giọng nói Tô Hồng Viễn tỏ ra nghiêm túc:
- Nếu như ta âm thầm vận dụng quan hệ để cứu Phi Vũ, chẳng những khiến cho Diệp thần y dừng chữa bệnh cho Vũ Hinh, hơn nữa còn có thể phải chịu lấy lửa giận của Sở Cơ.
- Thì ra là thế.
Tô Minh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại vô cùng lo lắng :
- Vậy Phi Vũ thì làm sao bây giờ ?
Hiển nhiên, hắn cũng biết, nếu như Diệp Phàm quyết tâm giết chết Tô Phi Vũ thì Tô Phi Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Con yên tâm đi, mới vừa rồi ta có nói chuyện với Diệp thần y, hắn nói cho ta biết sẽ không xuống tay với Phi Vũ.
Tô Hồng Viễn cũng không nói ra nguyên nhân mà là trầm ngâm, nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bên ngoài đều cho rằng Tô gia ra tay cứu Diệp thần y, vì đền bù sai lầm, mất bò mới lo làm chuồng, con nhớ lấy không được đem chân tướng nói ra ngoài, nếu không thì không ai bảo đảm sau khi biết chuyện Sở Cơ có làm ra chuyện gì với Tô gia hay không.
- Biết rồi thưa cha.
Biết Diệp Phàm sẽ không chỉnh chết Tô Phi Vũ, Tô Minh thở phào nhẹ nhỏm, đồng thời cũng biết Tô Hồng Viễn tính toán mượn Diệp Phàm để bu vào Sở Cơ.
- Mặc dù Phi Vũ cố ý giết người, nhưng chỉ là sai khiến, hơn nữa Diệp thần y cũng không có gì đáng ngại, nói vậy cũng không ở trong đó bao lâu, cứ coi như để nó tôi luyện đi.
Tô Hồng Viễn suy nghĩ một chút, vẫn là lên tiếng trấn an Tô Minh một câu.
Từ ý nào đó mà nói, Tô Hồng Viễn suy đoán không có sai, nhưng mà hắn đã coi thấp năng lực phía sau lưng của Diệp Phàm, càng không biết chỉ vì một câu nói của Chu Cương mà Đổng Kiến Quân đã phải chịu áp lực lớn như thế nào.
Tô Phi Vũ có thể thoát sao?
Cúp điện thoại, Tô Hồng Viễn thầm hỏi, lại cũng không biết đáp án.
Cùng lúc đó, Tô Cẩm Đế lại không biết chỉ vài câu nói của Diệp Phàm đã làm Tô Hồng Viễn thay đổi ấn tượng với hắn.
Lúc này, vẻ mặt của Tô Cẩm Đế kích động kể ra sự tích ngưu bức tối nay của Diệp Phàm cho 2 chị em Tô Lưu Ly, Tô Vũ Hinh nghe.
- Em nói Cẩu Vĩ lái xe đụng vao tên sắc lang kia, khi xe chỉ còn cách không đến 1m, thì hắn lại tránh được?
Tô Lưu Ly mở to hai mắt, sắc mặt không tin.
- Đúng vậy chị Lưu Ly, chị cũng không biết lúc đó nguy hiểm đến mức nào đâu.
Tô Cẩm Đế nói:
- Lúc ấy mọi người đều cho rằng Diệp đại ca sẽ bị xe đụng rồi, em cũng sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Kết quá là khi xe sắp đụng thì Diệp đại ca lại né qua được.
- Lúc ấy tốc độ của xe có nhanh không?
Tô Lưu Ly cho rằng Tô Cẩm Đế nói ngoa nên khỏi.
- 70km/h
Tô Cẩm Đế suy nghĩ một chút nói.
- Thổi da trâu cũng không nộp thuế à?
Tô Lưu Ly tức giận:
- 70km/h, hắn chỉ cách xe khoảng 1m mà né được, em cho rằng hắn là siêu nhân à?
- Cắt, chị thì biết cái gì, Diệp đại ca là cao thủ võ học, chừng đó thì xi nhê gì.
Mắt thấy Tô Lưu Ly chất vấn thần tượng của mình, Tô Cẩm Đế không vui.
- Cẩm Đế, sau đó thì sao?
Lúc này, Tô Vũ Hinh ra mặt giảng hòa, ánh mắt cũng tỏ ra tò mò.
- Sau khi Diệp đại ca né được, tên Cẩu Vĩ kia cũng không có nhận sai, mà là mắng Diệp đại ca, thậm chí còn giương nanh múa vuốt động thủ, kết quả là bị Diệp đại ca tát một cái rồi bay ra ngoài.
Tô Cẩm Đế nói tới đây, trực tiếp kích động đứng lên, theo bản năng phất phất tay :
- Các chị không biết, lúc ấy em cũng không thấy Diệp đại ca ra tay như thế nào, chỉ thấy Cẩu Vĩ giống như một trái bóng bị người ta sút vào.
- Một tát đánh cho người ta bay đi?
Tô Lưu Ly lại không tin.
Lần này, Tô Cẩm Đế lại không giải thích, mà là tiếp tục nói:
- Tên Cẩu Vĩ kia bay chừng vài m mới ngã xuống đất, sau đó hắn thấy Diệp đại ca đi tới thì sợ vãi tè, muốn cầu xin Diệp đại ca tha thứ. Bất quá Diệp đại ca cũng không bỏ qua cho hắn, trực tiếp giẫm gãy 2 chân của hắn luôn.
- Tên sắc lang này ngoan độc a.
Tô Lưu Ly có chút ngạc nhiên dường như nàng không nghĩ tới Diệp Phàm lại tàn nhẫn như thế.
So ra mà nói, Tô Vũ Hinh lại trấn định hơn, hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
- Sau khi tên Cẩu Vĩ bị đánh thảm, tên khốn kiếp Tô Phi Vũ biết xong đời nên đã cầu xin em tha thứ, sau đó bà chủ của quán Bar CC dẫn người đi ra ngoài hỏi có chuyện gì xảy ra, Diệp đại ca hỏi có phải nàng muốn ra mặt không, kết quả là bà chủ liền sợ hãi không dám nói gì cả, chỉ hỏi chuyện gì đã xảy ra thôi.
Tô Cẩm Đế nhớ lại, nói:
- Sau lại, cảnh sát tới, em và Diệp đại ca bị đưa đến đồn công an.
- Ông nội nói Diệp thần y đả thương cảnh sát, là sao?
Tô Vũ Hinh lại hỏi.
- Cái này em cũng không rõ lắm, em chỉ biết Diệp đại ca đánh bay một gã cảnh sát, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi đồn công an, những tên cảnh sát còn lại không dám làm gì, chỉ dám đứng ở phía sau mà nhìn.
Tô Cẩm Đế nói tới đây, lại cảm thấy có chút hưng phấn:
- L ấy em và Diệp đại ca đứng ngoài đồn cảnh sát để đón xe, em cũng cảm thấy sợ, Diệp đại ca lại cảm thấy không có chuyện gì, các chị nói xem có ngưu bức không?
Tô Cẩm Đế vừa dứt lời, Diệp Phàm liền xuất hiện.
- Ngưu bức, láo toét.
Mắt thấy Diệp Phàm xuất hiện, Tô Lưu Ly bĩu môi.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: hcmutransmt06a
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 37: Mầm tai họa mai phục.
Nghe thấy Tô Lưu Ly nói mình thổi da trâu, Tô Cẩm Đế giận đến lệch cả mũi, đang định phản bác lại thì bỗng nhiên thấy Tô Lưu Ly đứng dậy, hướng về phía Diệp Phàm đằng sau hắn mà khẽ mỉm cười:
- Diệp thần y!
- Diệp đại ca?
Tô Cẩm Đế đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng xoay người nói:
- Diệp đại ca, em vừa mới kể sự tích trâu bò tối nay của anh nhưng chị ta không tin lại còn nói em thổi da trâu, em có thổi da trâu không?
- Em đem hắn thổi tung lên trời, hắn cao hứng còn không kịp nữa là, tôi nói có đúng không?
Tô Lưu Ly liếc mắt, sau đó vươn vai đứng dậy nói:
- Tôi mệt rồi, đi ngủ trước, ngủ ngon!
Đang lúc nói chuyện, Tô Lưu Ly đứng lên, duỗi lưng một cái, nhất thời hai con tiểu bạch thỏ trước ngực đem áo T-shirt màu trắng chống thẳng lên lộ ra hai bán cầu hoàn mỹ, bởi vì áo T-shirt quá ngắn nên vòng eo mảnh khảnh thon thả cũng hiện ra bên ngoài, mê người vô cùng.
Vươn vai như thế, Tô Lưu Ly hồn nhiên không phát hiện ra, ngược lại còn nhếch cặp đùi đẹp, nhấc bước làm cặp đùi lay động bước về phía cầu thang.
Tô Vũ Hinh thấy thế liền quay đầu nói với Tô Cẩm Đế:
- Cẩm Đế, ngày mai em còn phải đi học, đi ngủ sớm một chút đi, cố gắng điều chỉnh lại đồng hồ sinh học cho phù hợp.
- Con mja nó, chớp mắt một cái đã phải đi học rồi, chưa kịp học công phu với Diệp đại ca nữa!
Tô Cẩm Đế nghe vậy, sắc mặt phiền muộn, hắn học trường quý tộc cao trung, thuộc về kiểu quản lý phong bế, bình thường căn bản không ra ngoài được.
Diệp Phàm cười cười:
- Sẽ có cơ hội!
- Diệp đại ca, chủ nhật em về nhà, anh phải dạy công phu cho em đó!
Tô Cẩm Đế mặc dù rất muốn học võ của Diệp Phàm nhưng Diệp Phàm trước đây cũng chưa từng đáp ứng, lúc này nghe Diệp Phàm vừa nói vậy lập tức hưng phấn như được uống tiết gà.
Diệp Phàm cười cười gật đầu.
- Ngao ngao…
Tô Cẩm Đế thấy thế hưng phấn kêu lên hai tiếng, chạy vọt vào phòng.
- Đi thôi, tôi giúp cô khu trừ âm khí trong cơ thể.
Thấy Tô Cẩm Đế rời đi, Diệp Phàm cười nói.
Tô Vũ Hinh gật đầu, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh trị liệu mấy ngày trước, gương mặt nhất thời nóng rực.
Trở lại khuê phòng, Tô Vũ Hinh không đợi Diệp Phàm phân phó liền tự giác nằm lên giường.
Bất đồng với ngày đầu tiên Diệp Phàm tới Tô gia, vì sau lần trị liệu ấy, âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh đã hoàn toàn bị áp chế, vì thế Tô Vũ Hinh không dùng áo khoác ngoài bao quanh thân mình nữa mà ăn mặc cực kỳ đơn bạc.
Hôm nay, nàng mặc bộ váy lền áo màu đen, cánh tay ngọc lộ ra trắng ngần, váy áo ôm trọn bắp chân, chân ngọc bóng loáng bại lộ ra ngoài không khí. Trong anh đèn mờ tối tản ra hấp dẫn vô cùng.
Bên dưới nữa là lưng bàn chân như tuyết, lòng bàn chân đỏ hồng, nhìn như một cặp mỹ ngọc trong suốt, đủ để cho nam nhân yêu thích điên cuồng.
Ngay cà Diệp Phàm thấy cặp chân ngọc mê người này, con ngươi cũng khẽ mở lớn.
Như đã nhận ra ánh mắt Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh ngượng ngùng co chân lại, nhịp tim tăng nhanh.
- Khụ…
Diệp Phàm lúng túng ho khan một tiếng sau đó nói:
- Chúng ta bắt đầu! (bắt đầu cái gì vậy? )
- Ừ!
Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm như tiếng ruồi bay, chủ động đem tay phải vươn ra.
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, không chú ý đến thân thể mềm mại của Tô Vũ Hinh nữa, tiến lên cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, chậm rãi rót kình lực vào giống như bình thường.
Kình lực vừa vào, một dòng nước ấm từ cánh tay hướng thân thể mềm mại của Tô Vũ Hinh lan tới, cảm giác thoải mái trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Để phòng ngừa không kìm lòng được mà rên rỉ, Tô Vũ Hinh nhẹ cắn môi lại.
Chẳng qua là….
Chẳng biết tại sao, Tô Vũ Hinh vừa làm như vậy, thân thể mềm mại của nàng giống như bị điện giật, cảm giác tê dại lan tràn tới.
Sau đó, theo tốc độ kình lực Diệp Phàm đưa vào, cảm giác tê dại kia càng rõ ràng hơn, làm cho đôi môi kiều diễm của Tô Vũ Hinh mấy lần định mở ra, thân thể mềm mại không khống chế được mà khẽ run run.
Cuối cùng, bằng vào lực khống chế xuất sắc, Tô Vũ Hinh không kêu lên thành tiếng. Nhưng bởi vì quá khẩn trương và hưng phấn nên gương mặt mê người ửng hổng, hai mắt long lanh, thân thể mềm mại đổ mồ hôi đầm đìa.
Mồ hôi làm cho váy áo dính lên người Tô Vũ Hinh, thân thể mềm mại của nàng như ẩn như hiện, áo ngực viền tơ, vết quần lót hoàn toàn bại lộ trong mắt Diệp Phàm.
Lực khống chế của Diệp Phàm mặc dù kinh người nhưng dù sao cũng là một nam nhân bình thường, hơn nữa thân thể cực âm của Tô Vũ Hinh trời sinh đối với hắn có lực hấp dẫn cực lớn.
Trong tình hình có một màn mê người xảy ra như vậy, bụng dưới Diệp Phàm lập tức nóng lên, huynh đệ phía dưới như nhận được lời kêu gọi nào đó mà hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng lên, giữa hai chân hắn nổi lên một túp lều nhỏ.
- Diệp thần y, chắc ngài cũng mệt mỏi…
Tô Vũ Hinh cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm định khuyên hắn đi ngủ, nhưng chưa dứt lời thì thấy được túp lều giữa hai chân Diệp Phàm, gương mặt hơi ửng hồng đột nhiên hồng rực như sắp chảy nước.
- Ừ! Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút!
Diệp Phàm cũng rất lúng túng, đáp nhẹ một tiếng, không đợi Tô Vũ Hinh đáp lại liền lập tức ra khỏi phòng.
Diệp Phàm rời đi được một lúc, gương mặt Tô Vũ Hinh vẫn vòn nóng bừng bừng, cả người như nhũn ra.
Nói vậy Diệp thần y cũng rất xấu hổ sao?
Nghĩ đến sự “đột biến” vừa rồi của cp, Tô Vũ Hinh thầm quyết định, trị liệu sau này cần phải mặc nhiều y phục hơn, hoặc là đắp chăn để tránh cho cả hai khỏi xấu hổ.
Nghĩ như thế, Tô Vũ Hinh ngồi dậy, cởi áo trên người xuống, giải khai áo ngực rồi đến quần lót.
Mất đi y phục che chắn, thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn bạo lộ trước ánh đèn, da thịt vốn trắng như tuyết đã nổi lên từng phiếm đỏ ửng, bộ ngực cao vút tương phản với vùng bụng bằng phẳng, vòng eo thon thả cùng cặp mông tạo thành độ cong hoàn mỹ, hình chữ s làm cho vô số nữ nhân tha thiết ước mơ.
Vào phòng tắm, mở vòi nước, Tô Vũ Hinh tùy ý để nước ấm xối lên người, hao tay vô ý thức hướng tới bộ ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.
Đang xoa bóp, cái cảm giác tê dại vừa biến mất kia lại lần nữa hiện lên toàn thân Tô Vũ Hinh, nhất là cảm giác ở bộ ngực cùng giữa hai chân càng rõ rệt hơn.
- A!
Cảm giác tê dại đột nhiên xuất hiện làm Tô Vũ Hinh nhẹ giọng kêu lên một tiếng. Trước kia nàng tắm cũng đã từng làm như vậy nhưng chưa từng có cảm giác như hôm nay, theo như nàng biết thì chỉ khi nào thân thể nữ nhân hưng phấn, tự vuốt ve chính mình mới có cảm giác như thế.
Tại sao… Tại sao có thể như vậy?
Tô Vũ Hinh theo bản năng kẹp hai chân lại, gương mặt nóng bừng giống như là nữ sinh trưởng thành trổ mã, có chút không biết phải xử lý làm sao.
Nàng không biết là thân thể cực âm của nàng có lực hấp dẫn trí mạng đối với Diệp Phàm, mà thân thể cực dương của Diệp Phàm đối với nàng cũng có lực hấp dẫn trí mạng như thế.
Mà Diệp Phàm đem kình lực ẩn chữa dương khí đưa vào trong cơ thể nàng, mặc dù cố ý tránh những nơi mẫn cảm của nàng nhưng trong lúc vô tình lại mở ra cánh cửa dục vọng đang đóng chặt của nàng.
Trong lúc trị liệu, Tô Vũ Hinh cố gắng áp chế chính mình, nhưng kết quả lại ngược lại, thế cho nên khi nàng đem hai tay xoa nắn tiểu bạch thỏ, trong lòng không tự chủ được hiện lên túp lều nhỏ của Diệp Phàm.
Dưới sự vuốt ve, Tô Vũ Hinh chỉ càm thấy cảm giác tê dại này càng thêm rõ ràng, vườn hoa giữa hai chân như nổi sóng, thế cho nên nàng càng kẹp chặt hai chân ma sát với nhau, kết quả là cảm giác lại càng tăng vọt không cách nào khống chế, giống như là bình khí áp suất cao được mở van vậy.
- Ư a…
Cơ thể mềm mại của Tô Vũ Hinh trong phút chốc run rẩy kịch liệt, một cỗ khoái cảm không cách nào miêu tả trong nháy mắt tràn ngập toàn thân nàng, kìm lòng không được mà rên rỉ một tiếng, Tô Vũ Hinh sợ hãi vội vàng che miệng lại.
Bị hù dọa cả kinh, cảm giác tê dại biến mất không còn sót lại chút gì, sắc mặt Tô Vũ Hinh ngượng ngùng vô cùng, hận không thể chui đầu vào trong chăn không để cho người khác nhìn thấy.
Nhưng.
Nếu như nàng biết, thanh âm rên rỉ nàng vừa phát ra khi không kìm lòng được đã bị Diệp Phàm nghe được thì nàng có thể mắc cỡ đến mức tìm hang chuột mà chui vào.
Trong một gian phòng ngủ khác, Diệp Phàm đang hồi tưởng đến thanh âm rên rỉ mất hồn kia liền nổi lên phản ứng của nam nhân, hơn nữa còn mãnh liệt hơn so với trước.
- Thân thể cực âm cùng thân thể cực dương hấp dẫn nhau quá lớn, nếu cứ như vậy chỉ sợ mình không chủ động thì nàng cũng chủ động.
Nhìn cây thương phía dưới đội quần cao cao lên, Diệp Phàm cũng dục hỏa thiêu thân nhưng hắn không dùng ngũ cô nương vui vẻ mà đi vào phòng tắm, định dùng nước lạnh dập tắt lủa dục.
Cùng lúc đó.
Trong một ngôi biệt thự mới trong khi nhà giàu Hàng Hồ Tử Kim Hoa.
Tiếng rên rỉ mãnh liệt vang lên khắp căn biệt thự, trên một chiếc giường lớn, thân thể của Lưu Cầm đang cưỡi lên người một nam nhân đầu trọc, kịch liệt đong đưa như kỵ sĩ, hai đỉnh nhọn trước ngực không ngừng đong đưa.
“Bốp”
Đột nhiên tên đầu trọc kia vươn ra hai bàn tay tổng cộng chỉ có tám ngón hướng về cái mông trắng như tuyết của Lưu Cầm hung hăn vỗ mạnh một cái
- A…
Dưới cái vỗ, Lưu Cầm được đưa lên trên đỉnh khoái hoạt, cả người co quắp xụi lơ ở trên người tên đầu trọc.
Qua không lâu sau, Lưu Cầm lại kêu lên điên cuồng lần thứ hai, tên đầu trọc như mãnh thú, kết hợp hoàn mỹ với Lưu Cầm.
- Bát gia, ngài càng ngày càng lợi hại!
Điên cuồng qua đi, Lưu Cầm nửa nằm nửa ngồi dùng miệng giúp tên đầu trọc dọn dẹp chiến trường.
Hưởng thụ sự phục vụ cuối cùng của Lưu Cầm, thân là Kiều Bát Chỉ của Hàng Hồ thỏa mãn cười cười:
- Lợi hại mấy cũng không chịu được sự hành hạ của em.
- Đâu có, vừa rồi người ta suýt nữa không chịu được!
Lưu Cầm híp mắt cười, cầm lấy khăn giấy, dọn dẹp xong đâu vào đấy, ả liền đốt một điếu thuốc đưa vào miệng Kiều Bát Chỉ.
- Nghe nói tối nay có người gây chuyện ở bãi?
Thích ý hít một hơi thuốc, Kiều Bát Chỉ hỏi.
- Ở trong bãi không có gì, chỉ là ở ngoài cửa thôi.
Trải qua lời nhắc nhở của Kiều Bát Chỉ, Lưu Cầm mang theo vài phần nghi ngờ nói:
- Tô Phi Vũ cùng Cẩu Vĩ đi bãi chơi, Cẩu Vĩ không biết là uống rượu hay là vì sao mà lái xe đụng vào một người, bị người kia cắt đứt hai chân.
- Nga?
Chân mày Kiều Bát Chỉ khẽ nhíu.
- Lại có người ở bãi của ta đánh người của ta, hơn nữa còn đánh con của Cẩu Chí Phong?
- Đánh người không nói làm gì nhưng khi em dẫn người ra, người nọ rất kiêu ngạo hỏi em có muốn xen vào chuyện này hay không, em thấy hắn là người luyện võ nên không chính diện xung đột với hắn mà trước tiên gọi điện thoại cho cảnh sát sau đó lại gọi cho Cẩu Chí Phong.
Lưu Cầm nói tới đây liền cảm thấy nghi ngờ:
- Em vốn định mượn đao giết người, đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước nhưng chẳng hiểu tại sao trải qua thời gian không lâu người nọ lại xuất hiện!
- Người nọ có địa vị gì không?
Kiều Bát Chỉ cũng sững sờ, hắn biết ở Hàng Hồ này Cẩu gia cũng có chút phân lượng, có thể đánh cho Cẩu Vĩ tàn phế mà bình yên vô sự từ cục cảnh sát đi ra, có thể làm điều này ở Hàng Hồ thì tuyệt đối không có nhiều người.
- Không biết, bất quá hắn cùng Tô Cẩm Đế Tô gia ở chung một chỗ, chắc là Tô gia âm thầm xuất thủ!
Lưu Cầm phán đoán.
- Tô gia vì một ngoại nhân mà vạch mặt cùng Cẩu gia sao?
Kiều Bát Chỉ hơi nghi ngờ, sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, hỏi:
- Em vừa nói người nọ là một người luyện võ?
Lưu Cầm gật đầu:
- Đúng vậy, theo như lời bọn Tiểu Uy nói, cho dù bọn hắn cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ.
- Oh?
Kiều Bát Chỉ cảm nhận được hơi chút áp lực, Tiểu Uy trong miệng Lưu Cầm là người phụ trách bảo an quầy Bar, lính trinh sát giải ngũ, coi được coi là là thủ hạ tinh nhuệ dưới tay hắn.
- Bát gia, người nọ trước khi bị cảnh sát đem đi, đã đặc biệt nhìn em một cái, chắc đã đoán được em báo cảnh sát, ngài nói xem hắn có quay đầu lại tìm em gây phiền toái không?
Nhớ lại ánh mắt khinh thường của Diệp Phàm, giọng nói Lưu Cầm hơi lộ vẻ ngưng trọng, nàng mơ hồ cảm thấy mình đã chôn xuống một cái mầm tai họa.
Kiều Bát Chỉ âm trầm cười cười:
- Hắc, hắn ở bãi của ta đánh người của ta, ta không tìm hắn gây phiền toái đã là nhân từ rồi, hắn còn dám tìm ta gây phiền toái sao?
- Bát gia, ý của ngài là nên làm chút gì đó?
Trong lòng Lưu Cầm vừa động, nàng biết Kiều Bát Chỉ không phải là hạng người tốt đẹp gì, huống chi gần đây Hà gia cùng Kiều Bát Chỉ có quan hệ mật thiết, mà Hà gia và Tô gia là quan hệ cạnh tranh.
Hôm nay, một người có quan hệ mật thiết với Tô gia ở bãi của Kiều Bát Chỉ gây chuyện, nếu như Kiều Bát Chỉ thờ ơ mà nói, sẽ bị Hà gia xem nhẹ.
- Em đi điều tra xem, nếu hắn còn đi bãi gây chuyện như lúc trước thì trực tiếp đưa hắn đi gặp Diêm vương!
Kiều Bát Chỉ chậm rãi bóp tắt điếu thuốc, mở miệng xác minh phán đoán của Lưu Cầm.
- Nếu như hắn chỉ là có quan hệ mất thiết với Tô gia thì đánh gãy hai chân của hắn, coi như tặng lễ cho Hà gia!
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Last edited by Goncopius; 20-04-2014 at 10:21 PM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: hcmutransmt06a
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 38: 2 bộ mặt.
Thái dương chậm rãi dâng lên, ánh bình minh bao la nhiễm đỏ phía đông bầu trời, bắt đầu một ngày mới.
Trong một chỗ trong rừng cây ở khu nhà giàu Cửu Khê Mân Côi Viên, Diệp Phàm kết thúc luyện công buổi sáng.
Sau khi kết thúc luyện công, toàn bộ lỗ chân lông Diệp Phàm buông lỏng, đại lượng nhiệt khí xông ra hóa thành sương trắng bao phủ toàn thân hắn giống như thần tiên trong thần thoại.
Rất nhanh sau đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, sương trắng quanh người hắn bị thổi tan, hóa thành mồ hôi bám đầy trên người Diệp Phàm.
- Đối với võ giả mà nói, bước vào cảnh giới Tiên Thiên đúng là nhất đạo hồng câu, mấu chốt vẫn là cảnh giới tâm linh cùng với cảm ngộ võ học, mình không cách nào đột phá cảnh giới Tiên Thiên hoàn toàn là bởi vì tâm linh tu hành còn chưa đủ.
Cất bước ra khỏi rừng cây, Diệp Phàm khẽ thở dài, Chử Huyền Cơ cùng Sở Cơ cũng biết hắn chưa thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên là bởi vì nguyên nhân có khúc mắc trong lòng, chính bản thân hắn cũng rõ ràng điều này.
- Khi nào hoàn toàn thanh trừ âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh, mình liền toàn lực đi điều tra chuyện năm đó.
Nhìn ngôi biệt thự số 2 của Tô gia cách đó không xa, nghĩ đến trước khi xuống núi, Chử Huyền Cơ từng đáp ứng với hắn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thì Chử Huyền Cơ tự mình ra mặt tìm người vận dụng mạng lưới tình báo quốc gia, điều tra có phải mình thật sự bị cha mẹ vất bỏ hay không. Diệp Phàm âm thầm nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt ánh lên kiên định.
Kiên định là bởi vì nếu như không điều tra rõ ràng chuyện năm đó, tâm kết của hắn không cách nào tiêu trừ, tu vi võ học cũng đình trệ không tiến bộ.
Quan trọng hơn chính là đối với hắn mà nói, nếu như không thể nghe nguyên nhân vứt bỏ mình từ chính miệng cha mẹ ruột thịt thì cho dù chết cũng không nhắm mắt.
Giống như mấy ngày trước đây, lúc Diệp Phàm trở lại biệt thự số 2 của Tô gia, Tô mẫu đã rời giường, mặc tạp dề đang nấu ăn sáng trong phòng bếp.
- Diệp thần y, ngài trở lại rồi à!
Nhìn thấy Diệp Phàm, Tô mẫu vội vàng cười cười chào hỏi, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Diệp Phàm nói:
- Dì, con cùng Tô tiểu thư, Cẩm Đế là bạn cùng lứa, sau này dì cứ gọi con là Tiểu Phàm đi.
- Như vậy sao được chứ!
Tô mẫu hơi kinh ngạc, cảm thấy không ổn khi gọi thẳng tên Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế, cũng biết muốn làm cho Tô mẫu đang tràn đầy cảm kích đổi cách xưng hô với mình chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng, nên cũng không quá cưỡng cầu nữa, chỉ cười khổ một tiếng, chuẩn bị đi về phòng tắm.
- Diệp thần y…
Nhìn bóng lưng Diệp Phàm rời đi, Tô mẫu hơi do dự một chút rồi mở miệng gọi Diệp Phàm lại.
- Dì, có chuyện gì vậy?
Diệp Phàm dừng bước, quay đầu nhìn Tô mẫu, thấy bà vừa muốn nói vừa không, trong lòng cũng hiểu được Tô mẫu có việc, không khỏi hơi ngạc nhiên một chút.
Tô mẫu cắn răng nói:
- Diệp thần y, tôi van xin ngài một chuyện!
- Dì có việc gì xin cứ nói, con sẽ hết sức giúp đỡ!
Qua mấy ngày ở chung, Diệp Phàm đối với một nhà Tô gia cũng có ấn tượng không tệ, thấy Tô mẫu mở miệng cầu xin mình, vội vàng tiến lên đỡ bà, phòng khi Tô mẫu làm ra động tác cúi người hay là quỳ xuống thì khó xử vô cùng.
Tô mẫu vừa thấy thế liền thở dài:
- Diệp thần y, ngài nguyện ý chữa bệnh cho Vũ Hinh, đối với chúng tôi chính là ân trọng như núi. Vốn tôi không nên cầu xin ngài làm thêm điều gì nhưng ta thật quá lo lắng cho Vũ Hinh…
- Tô tiểu thư? Tại sao?
Diệp Phàm ngẩn người.
- Nó định ngày mai về công ty đi làm!
Tô mẫu lo lắng nói:
- Sức khỏe của nó mới hơi có chuyển biến tốt đẹp, tôi sợ nó về công ty làm việc, mệt nhọc quá độ dẫn đến bệnh cũ tái phát.
- Lấy tình trạng thân thể bây giờ của nàng, đúng là không thể quá độ mệt nhọc được!
Diệp Phàm gật gật đầu, âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh mặc dù đã bị áp chế, nhưng thể chất của nàng quá yếu, còn phải cần điều dưỡng một thời gian nữa.
Thấy ý nghĩ của mình hoàn toàn được Diệp Phàm tán thành, Tô mẫu kích động:
- Diệp thần y, mới vừa rồi tôi cũng khuyên nó, nhưng nó quá xem trọng sự nghiệp, hơn nữa tính nó bướng bỉnh không nghe lời ta tôi Ngài có thể giúp tôi khuyên nhủ nó không? Ngài là bác sĩ, nó chắc sẽ nghe lời ngài.
- Được rồi!
- Diệp thần y, cám ơn ngài!
Thấy Diệp Phàm đã đáp ứng, Tô mẫu kích động lại muốn cúi người tạ ơn với Diệp Phàm.
Diệp Phàm cười khổ, ngăn cản động tác của Tô mẫu:
- Dì, Tô tiểu thư là bệnh nhân của con, con đối với nàng phải có trách nhiệm, dì không cần làm như thế!
- Diệp thần y, ngài đúng là người tốt!
Tô mẫu từ nhà thường dân gả vào Tô gia, bên ngoài nhìn như phong quang nhưng ủy khuất sau lưng thì chỉ mình bà biết. Những ủy khuất kia cũng làm cho bà hiểu lòng người dễ thay đổi, tình người hờ hững. Lúc này nghe được lời Diệp Phàm nói lập tức cảm động đến mức hai mắt hồng lên.
Diệp Phàm như có thể hiều được tâm tình Tô mẫu, hắn cũng không nói gì nữa.
- Diệp thần y, Vũ Hinh đang ở trong thư phòng, ngài lên khuyên bảo nó một chút rồi cùng xuống dưới ăn điểm tâm.
Tô mẫu lau nước mắt, cười nói.
Diệp Phàm gật đầu, xoay người lên lầu.
Bước vài bước, Diệp Phàm đi tới thư phòng, thấy Tô Vũ Hinh mặc một bộ đồ ngủ bằng bông, ngồi ở trước bàn đọc sách, cầm lấy một phần tại liệu, tập trung tinh thần đọc.
Nữ nhân thường nói, nam nhân có mị lực nhất lúc họ đang say sưa làm việc.
Nhưng nữ nhân cũng thế.
Lúc này, Tô Vũ Hinh không hề ngượng ngùng giống như lúc Diệp Phàm chữa bệnh cho nàng mà đã khôi phục phong thái lãnh diện của tổng tài, đôi mi thanh tú hơi nhíu, gọng kính đen làm ánh mắt hết sức sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí thế của người nắm giữ đại quyền.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phàm không khỏi có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một chút liền đưa tay gõ cửa phòng.
“Cốc cốc!”
- Mời vào!
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Vũ Hinh không ngẩng đầu mà tiếp tục xem tài liệu.
Vừa nói xong, Tô Vũ Hinh đột nhiên ý thức được mình không phải đang trong phòng làm việc mà đang ở nhà, sắc mặt hơi đổi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
- Diệp… Diệp thần y!
Thấy Diệp Phàm bước vào, Tô Vũ Hinh đứng dậy, vẻ mặt khó xử nói.
- Không quấy rầy cô chứ?
Nghĩ đến vừa phát hiện một khuôn mặt khác của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm dở khóc dở cười.
- Không… Không đâu!
Phơi bày một bộ mặt khác trước mặt Diệp Phàm, lại nhớ đến mình vừa mới đem thư phòng trở thành phòng làm việc, Tô Vũ Hinh giống như tiểu nữ sinh làm sai chuyện, càng thêm lúng túng, trên khuôn mặt mê người của nàng không khỏi hơi hồng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Giờ phút này, nàng lại trở về nguyên hình, từ tổng tài mặt lạnh biến thành nữ sinh hay xấu hổ.
- Bá mẫu vừa nói với tôi, ngày mai cô định về công ty làm?
Thấy Tô Vũ Hinh hơi lúng túng, Diệp Phàm nói sang chuyện khác, đi thẳng vào vấn đề.
- A!
Có lẽ nàng không nghĩ tới mẹ mình sẽ đem chuyện này nói cho Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh vừa nghe thấy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó có chút lo lắng nói:
- Ngại quá, Diệp thần y, tôi định tự mình nói cho anh nhưng không nghĩ đến mẹ tôi đã nói trước rồi!
- Thân thể của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, cần phải điều dưỡng thêm, tạm thời không thích hợp đi làm. Nếu như quá mệt nhọc sẽ rất dễ khiến bệnh tình phát tác lại càng nghiêm trọng hơn.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Diệp… Diệp thần y, tôi đã cảm thấy khỏe rồi, chắc hẳn là không việc gì nữa!
Tô Vũ Hinh yếu ớt nói.
Diệp Phàm cười khổ:
- Tôi là bác sĩ của cô, tình huống thân thể cô tôi là người rõ ràng nhất.
- Haizz…
Tô Vũ Hinh biết Diệp Phàm nói sự thật, cũng không giải thích mà thở dài nói:
- Diệp thần y, không dám giấu ngài, trong vòng nửa năm nay tôi căn bản không thể rời bỏ công ty quá lâu. Lúc trước, công ty có thể vận hành bình thường là bởi vì các công việc vẫn còn dựa theo kế hoạch cũ mà thực hiện, tôi chỉ cần nắm giữ phương hướng chính, một số chuyện trọng yếu. Nhưng lúc này, công ty đang tiến hành đấu thầu hạng mục vô cùng quan trọng, liên quan đến số tiền hàng trăm ức (1 ức = 100 triệu), tôi phải tự mình chịu trách nhiệm hạng mục đấu thầu này.
- Chẳng lẽ không thể có người nào thay thế cô được sao?
Diệp Phàm cau mày:
- Tỷ như để cho ông nội cô chịu trách nhiệm?
- Trước mắt, sản nghiệp Tô gia chúng tôi hầu như tập trung ở Giang Hỗ, lấy bất động sản làm chủ, chú tôi chịu trách nhiệm ở Đông Hải cùng Nam Tô.
- Tôi chịu trách nhiệm bên Giang Nam này, ông nội tôi chịu trách nhiệm ở vùng châu thổ Châu Giang cùng phát triển khuếch trương ở Nam Cảng. Lần đấu thầu này vừa bắt đầu, nếu thay đổi người thì rất dễ xảy ra vấn đề!
Tô Vũ Hinh tiếp tục nói:
- Trừ những việc này ra, sở dĩ tôi gấp gáp trở về chủ trì đại cục như vậy là vì đối thủ cạnh tranh lớn nhất với Tô gia chúng tôi ở Giang Nam là Hà gia cũng tham gia lần cạnh tranh này.
Nói xong, vẻ mặt Tô Vũ Hinh trở nên ngưng trọng dị thường. Hiển nhiên, Hà gia trong miệng nàng mang đến cho nàng áp lực cực lớn.
Diệp Phàm trầm mặc không nói, hắn nhìn ra được Tô Vũ Hinh mặc dù dùng đủ các loại lý do thuyết phục mình nhưng nàng đã quyết định phải trở về công ty chủ trì đại cục.
- Diệp thần y, còn có biện pháp nào khác không? Như là mỗi ngày tôi uống thuốc nhiều hơn một chút!
Tô Vũ Hinh thấy Diệp Phàm không nói lời nào, nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Diệp Phàm cười khổ:
- Biện pháp chỉ có một, đó là lúc nào tôi đi theo bên cạnh cô, có thể nắm giữ tình trạng thân thể cô, trước khi bệnh cũ tái phát thì xuất thủ áp chế!
Lần này đến lược Tô Vũ Hinh trầm mặc.
Vốn dĩ Diệp Phàm trị bệnh cho nàng đã làm nàng vô cùng cảm kích, nào dám hi vọng xa xôi để Diệp Phàm làm bác sĩ chuyên trách, cả ngày đi theo bên người nàng?
- Cô đã quyết phải trở về với công việc, vậy thì trở về thôi!
Diệp Phàm phảng phất có thể đoán được tâm tư Tô Vũ Hinh, cười cười:
- Bất quá, cô phải nghĩ biện pháp để tôi nằm vùng bên cạnh cô!
Đối với hắn mà nói, lần này xuống núi là vì chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh. Vô luận là phương pháp trị bệnh như mấy hôm trước hay là đi theo bên cạnh trị bệnh cho Tô Vũ Hinh cũng không khác nhau quá lớn. Ngược lại, cách sau còn có thể để cho hắn hiểu rõ cùng dung nhập vào cuộc sống của người bình thường.
Hắn vừa mới khuyên Tô Vũ Hinh chỉ là sợ nàng lại một lần nữa bị bệnh tình hành hạ mà thôi.
- Cảm ơn… Cảm ơn ngài, Dệp thần y!
Nghe được Diệp Phàm nói thế, Tô Vũ Hinh kích động cúi đầu tạ ơn với Diệp Phàm.
Vì nàng mặc đồ ngủ rộng thùng thình, Tô Vũ Hinh khẽ cúi người nên cặp bánh bao trắng như tuyết đung đưa hiện lên trong mắt Diệp Phàm (), thậm chí cả hai khỏa anh đào màu hồng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng (lộ hàng rồi )
Một màn đột nhiên xuất hiện này làm cho Diệp Phàm ngẩn người, sau đó vội vàng dịch sang một bên, lúng túng nói:
- Đừng khách khí, không có việc gì, tôi ra ngoài trước
Vừa nói xong, Diệp Phàm ko đợi Tô Vũ Hinh trả lời liền xoay người rời đi.
Thấy Diệp Phàm có chút dị thường, Tô Vũ Hinh hơi nghi ngờ, cho đến khi Diệp Phàm khuất bóng mới ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nàng không mặc áo ngực…
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 39:
- Chị Vũ Hinh, chị không thể đến công ty.
Gữa trưa, Tô Lưu Ly biết được Tô Vũ Hinh muốn đến công ty thì từ trên giường vọt xuống, bay thẳng vào thư phòng mà khuyên bảo.
Tô Vũ Hinh đang xem tài liệu, thấy Tô Lưu Ly hấp tấp chạy tới thì cười khổ rồi để tài liệu xuống.
- Thân thể của chị vừa mới khỏe lên, nếu đi đến công ty làm mệt mỏi thì làm sao? Bệnh tình tái phát thì làm sao?
Mắt thấy Tô Vũ Hinh không lên tiếng, Tô Lưu Ly liền nói.
Cảm nhận được vẻ lo lắng của Tô Lưu Ly, trong lòng Tô Vũ Hinh ấm áp, nửa thật nửa giả nói:
- Không sao, Diệp thần y nói lúc nào cũng ở bên cạnh để trị liệu cho chị, bảo đảm bệnh tình sẽ không tái phát.
- Cái…Cái gì?
Tô Lưu Ly nghe vậy liền nóng nảy:
- Chị Vũ Hinh, như vậy thì chị càng không nên đến công ty.
- Tại sao?
- Lòng Tư Mã Chiêu, người người đều biết a.
Tô Lưu Ly nghiêm trang, nói:
- Tên sắc lang kia vốn đã không có ý tốt gì với chị, sau này nếu hắn ở bên cạnh để chữa trị cho chị, tương đương với mỗi ngày 2 người đều ở chung, sớm muộn gì hắn cũng ăn chị a.
- Nói nhảm, Diệp thần y làm sao lại là loại người này.
Tô Vũ Hinh tức giận trợn mắt nhìn Tô Lưu Ly một cái, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ chuyện tối qua, trong lòng không khỏi vui vẻ. Nàng cũng nhớ lại chuyện sáng nay mình không có mặc áo ngực, trong nháy mắt gương mặt liền ửng đỏ.
- Chị Vũ Hinh, không phải là chị đã rơi vào bẫy của hắn rồi đó chứ?
Mắt thấy gương mặt Tô Vũ Hinh ửng đỏ, Tô Lưu Ly khẩn trương hỏi.
- Lưu Ly, em có thể nói chị nhưng không hể vu oan cho Diệp thần y, Diệp thần y là người tốt.
Dường như sợ Tô Lưu Ly coi được bí mật trong lòng mình, Tô Vũ Hinh vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, nghiêm túc nói.
- Chị có hay là không có?
Tô Lưu Ly tiếp tục hỏi, cảm giác kia giống như chỉ cần Tô Vũ Hinh thừa nhận thì nàng sẽ đi tìm Diệp Phàm để PK.
- Em đó, trong đầu em nghĩ cái gì không.
Tô Vũ Hinh đứng lên, tức giận gõ đầu Tô Lưu Ly:
- Không có chuyện thì thì đừng nên làm phiền chị, chị đang xem tài liệu đây.
- Vâng.
Nghe Tô Vũ Hinh nói thế thì Tô Lưu Ly cảm thấy toàn bộ tinh lực Tô Vũ Hinh đều để vào công việc, vẫn chưa rơi vào bẫy của Diệp Phàm, bất quá lại không yên tâm mà nhắc nhở:
- Chị Vũ Hinh, em nhắc nhở chị thêm một lần nữa, chị hãy suy nghĩ lại đề nghị của em đi.
Lần này, Tô Vũ Hinh cũng không nói gì mà cầm tài liệu lên để coi.
- Được rồi, em biết cho dù gác đao lên trên cổ thì chị cũng sẽ đến công ty.
Tô Lưu Ly hiểu rõ tính của Tô Vũ Hinh, biết một khi Tô Vũ Hinh đã quyết định cái gì rồi thì sẽ không thay đổi vì thế nàng không khuyên nữa, bất quá cũng vẫn nhắc nhở:
- Cho dù chị về công thì thì cũng phải để ý đến tên kia, đừng vì vẻ ngoài giả dối của hắn mà bị lừa gạt.
- Biết rồi.
Tô Vũ Hinh dở khóc dở cười.
- Như thế em có thể yên tâm đi Nam Tàng rồi.
Thấy Tô Vũ Hinh đáp ứng, Tô Lưu Ly yên lòng, quyết định đi Nam Tàng chơi, lần trước khi đi lên Linh sơn cầu y, nàng phát hiện cảnh sắc ở Nam Tàng rất đẹp, chỉ là bởi vì lo lắng bệnh tình của Tô Vũ Hinh nên nàng không có lòng dạ nào thưởng thức, trong lòng có chút tiếc nuối, lúc này bệnh tình của Tô Vũ Hinh đã ổn định nên nàng muốn đi chơi.
- Đường ở đó rất nguy hiểm, một mình em đi phải cẩn thận đó.
Tô Vũ Hinh dặn dò một câu, nhưng trong lòng thì hiểu được, Tô Hồng Viễn sẽ phái hộ vệ đi theo bảo vệ an toàn cho Tô Lưu Ly nên nàng cũng không lo lắng quá mức.
Bị Tô Lưu Ly quấy rầy, Tô Vũ Hinh không còn tâm tư xem tài liệu nữa, đột nhiên nghĩ đến việc Diệp Phàm sẽ đi tới công ty cùng mình nhưng mà hắn lại không có quần áo chính thức.
Vì thế, Tô Vũ Hinh liền đi đến phòng của Diệp Phàm.
Trong phòng, lúc này Diệp Phàm đang dùng Laptop của Tô Cẩm Đế để lên 4vn chém gió cùng Gop ka.
- Tô tiểu thư, có chuyện gì sao?
Thấy được Tô Vũ Hinh đứng ở cửa, Diệp Phàm nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi.
- Diệp thần y, là như vậy, tôi tính dẫn anh ra đường mua mấy bộ quần áo thích hợp để đi làm.
Diệp Phàm sửng sốt:
- Mua quần áo?
- Vâng.
Tô Vũ Hinh gật đầu:
- Tôi đã suy nghĩ rồi, tính toán để anh lấy danh nghĩ trợ lý cho tôi để đi vào công ty, thông thường mà nói thì khi đến công ty để làm cần phải ăn mặc chỉnh tề một chút.
- Được rồi.
Diệp Phàm gật đầu.
Không biết là có phải lâu rồi chưa ra khỏi nhà, hay là vì nguyên nhân khác mà Tô Vũ Hinh đã thay đồ, trang điểm hơn 30’.
30’ sau, Tô Vũ Hinh đi đến phòng khách.
Hả?
May là Diệp Phàm đã nhìn được vẻ đẹp mỹ lệ của Tô Vũ Hinh, nhưng mà thấy Tô Vũ Hinh trang điểm xong thì cảm thây vô cùng kinh diễm.
Hôm nay nàng để tóc xõa xuống vai, trên mặt được trang điểm nhẹ, vô cùng mê người.
Nàng vẫn mặc một chiếc áo liền váy màu đen, bất quá dưới chân lại đi thêm một đôi giày cao gót làm đôi chân dài của nàng lộ ra, vóc người cao ráo.
Quan trọng hơn là khí thế lãnh diễm trên người nàng toát ra, nếu không phải nàng mang theo một chiếc túi Hermes thời thượng thì tuyệt đối sẽ làm cho người ta chỉ dám đứng xa nhìn, không dám khinh nhờn.
Chẳng biết tại sao, Tô Vũ Hinh cũng không để cho hộ vệ Tô gia lái xe, mà là muốn tự mình đưa Diệp Phàm mua quần áo. Diệp Phàm thấy thân thể nàng chưa khỏe, không thích hợp lái xe nên hắn đã từ chối.
Bất quá, Diệp Phàm không để hộ vệ Tô gia lái xe mà hắn tự cầm lái.
Bởi vì kẹt xe nên 40’ sau Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh mới đến khu buôn bán phồn hoa nhất Hàng hồ.
Hôm nay, Tô Vũ Hinh không có mang Diệp Phàm đi vào những shop hàng hiệu, mà là giống như một đôi tình nhân, bước từ từ ở đầu đường, thỉnh thoảng còn đi vào một quán ăn bên đường.
- Wey, đó không phải là Tô Vũ Hinh sao?
Lúc Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh từ trong một shop hiệu đi ra, đối diện vơi shop đó là một phòng trà, một tên thanh niên thấy được Tô Vũ Hinh thì cả kinh không nhẹ:
- Không phải nói Tô Vũ Hinh chính là một đóa Băng Mân Côi, không tiếp xúc cùng nam nhân sao? Làm sao nàng lại đi dạo phố cùng với một người đàn ông thế?
- Tô Vũ Hinh cùng nam nhân đi dạo phố? Cậu nhìn lầm rồi đó.
Cùng với hắn uống trà nói nhảm còn có 4 tên thanh niên nữa, bọn hắn đều là công tử ca của Hàng Hồ cho nên đã nghe qua chuyện của Tô Vũ Hinh, lúc này nghe tên thanh niên kia nói thế thì 3 người khác lại tỏ ra không tin, đưa đầu về phía cửa sổ mà nhìn ra.
- Thật đúng là Tô Vũ Hinh a.
Mặt trời mọc lên từ phía tây rồi a.
- Chẳng lẽ Tô Vũ Hinh vẫn luôn là giả bộ?
Nhất định, mặt ngoài ngọc nữ, lên giường dâm nữa rồi.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh cùng Diệp Phàm vai sóng vai đi trên đường, lộ ra vẻ thân mật, 4 tên công tử ca liền nói.
- Người nam nhân kia là ai a?
Sau đó, dường như cùng một lúc, 5 tên công tử ca đều hết sức nghi ngờ.
- Không phải là tên bác sĩ chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh sao?
Một gã công tử ca nghĩ tới điều gì, nói:
- Tôi nghe nói, sau khi Tô Phi Vũ kia biết được có một người bác sĩ học Diệp có thể trị bệnh cho Tô Vũ Hinh liền sai Cẩu Vĩ lái xe đụng vào tên bác sĩ kia. Kết quả là sau khi Tô lão gia tử biết được thì liền giận dữ, chẳng những vạch mặt cùng Cẩu gia, để cảnh sát bắt Cẩu Vĩ, thậm chí là còn tống Tô Phi Vũ vào cục cảnh sát.
- Tôi cũng nghe lão gia tử nhà tôi nói chuyện này.
Lại một gã công tử ca nói tiếp:
- Lão gia tử nhà tôi lại cảm thấy kỳ quái tại sao Tô Hồng Viễn lại làm như thế, dù sao thì hắn cũng coi Tô Phi Vũ là người nối nghiệp rồi.
- Có phải là vì muốn trấn an Tô Vũ Hinh nên đã cùng Cẩu gia diễn vở kịch này, hãy chờ xem, không bao lâu thì 2 người đó sẽ đi ra ngoài.
Một tên khác nói.
- Có thể đi ra ngoài là được nhưng mà nói không chừng bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, sợ rằng lần này Tô lão gia tử sẽ bị chọc tức đế hộc máu rồi.
Một tên công tử ca khác, nói:
- Tôi nghĩ Hà gia sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
- Thật là làm khó cho Tô Vũ Hinh rồi, nếu nàng là nam nhi thì sẽ được Tô lão gia tử coi trọng, cùng Hà thiếu đấu với nhau vẫn còn có hy vọng thắng lợi.
Một tên công tử ca khác có quan hệ với Hà Phượng Hoa của Hà gia không nhịn được mà cười:
- Nếu lúc này Hà thiếu ra tay, sớm muộn gì cũng chiếm được mà thôi.
Lời này vừa ra, 4 tên công tử ca khác không có dị nghị gì.
Bởi vì bọn họ đều biết, Tô Phi Vũ ngay cả tư cách xách giày cho Hà Phượng Hoa cũng không có.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius