Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #26  
Old 23-04-2008, 09:31 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 22

Biến loạn Phong Hỏa Môn


Đang đưa Tư Không Bạch đi, Thần Cái bỗng dừng lại, trầm giọng gọi Dư Hoàng:

- Theo ngươi nói, ngươi đã tung tin giả để dẫn dụ thất đại môn phái đi về phía khác, đó là phía nào?

Tư Không Bạch buộc miệng:

- Lão tiền bối vừa phát hiện điều gì khả nghi sao?

Dư Hoàng đảo mắt nhìn quanh:

- Tuy tiểu nhân có dẫn dụ họ chạy về phía này nhưng có lý nào họ chạy xa mãi đến đây?

Thần Cái nhíu mày:

- Ở phía trước có tiếng huyên náo, chắc chắn họ đã phát hiện ra điều gì đó nên kéo đến đây.

Dư Hoàng lo lắng:

- Lão nhân gia muốn tiểu nhân đến thám thính qua?

Thần Cái chợt thở ra:

- Không cần ! Cứ làm như chúng ta thấy động nên tìm đến. Hy vọng họ sẽ không đoán ra mục đích của chúng ta.

Tư Không Bạch tán thành:

- Chúng ta cứ từ từ đi đừng tỏ ra đang vội, đi thôi.

Đặt những bước chân khoan thai, Tư Không Bạch cùng Thần Cái và Dư Hoàng bước đi như những người nhàn tản.

Thính lực của Thần Cái quả không nghe lầm. Ngay chỗ ngoặc cuối cùng chuyển từ vùng đồi núi Quát Thương đến một khoảng lư bằng tiếp giáp quả nhiên đang có nhiều nhân vật thất đại phái đứng thành từng nhóm. Và cũng đúng như Thần Cái vừa đoán, vì phát hiện những sự kiện lạ, họ kéo đến đây là để thỏa mãn hiếu kỳ.

Cũng nhìn theo hướng họ đang nhìn, Tư Không Bạch chỉ thấy một quầng lửa chói lòa đang vây kín một người vào giữa. Và nhân vật này thay vì phải kêu gào, chứng tỏ đang đau đớn khi bị lửa thiêu đốt thì trái ngược lại, từ quầng lửa chỉ phát ra những tràng cười phấn khích. Quả là một sự kiện lạ lùng chưa từng có bao giờ.

Tuy vẫn nhìn nhưng sự xuất hiện của Thần Cái và Tư Không Bạch cũng bị họ phát hiện.

Những tưởng họ sẽ quên câu chuyện đã xảy ra, hoặc sẽ không lý gì đến Thần Cái hoặc sẽ có những phản ứng bất lợi cho Tư Không Bạch, nào ngờ, họ luân phiên nhau nói ra những gì họ đã mục kích, dẫn đến sự kiện lạ lùng đang xảy ra trước mắt họ.

Đầu tiên Thiên Quang đạo nhân lên tiếng:

- Vô lượng thọ phật ! Thần Cái tiền bối sao giờ này mới đến? Hóa ra Phong Hỏa – Bạch Y đến Quát Thương Sơn là có mưu đồ.

Thần Cái lo ngại:

- Chư vị chưởng môn đã phát hiện điều gì?

Vị chưởng môn họ La ở Hoa Sơn phái như Tư Không Bạch vẫn nhớ mặt vội đáp:

- Dường như ở Quát Thương Sơn có ẩn chứa báu vật. Phong Hỏa và Bạch Y vì tranh nhau đã gây ra trận chiến thảm khốc.

Thần Cái ầm ừ theo câu chuyện:

- Thì lão hóa tử ta cũng đã đoán như thế rồi, kết quả thế nào?

Một nhân vật khác được dịp lên tiếng:

- Cứ như tình thế trước mắt mà nói, dường như Phong Hỏa Môn đã đắc thủ báu vật đó, tranh mất tiên cơ của Bạch Y.

Thần Cái hất hàm:

- Như Hà chưởng môn vừa nói nhân vật kia đang phô diễn công phu Phong Hỏa thượng thừa?

Vẫn chú mục nhìn vào quầng lửa phát ra độ sáng chói lòa, một vị tăng nhân lên tiếng:

- Thần Cái lão thí chủ cũng nhận ra đó là công phu Phong Hỏa ư ? Thật không hiểu tại sao nhân vật này không tìm chỗ kín đáo để luyện công, lại cứ vừa chạy vừa luyện, đến nơi này vẫn vừa luyện vừa cười? Một cung cách thật lạ lùng.

Không thể kềm nén được nữa Tư Không Bạch nói xen vào:

- Đại sư xin cho hỏi. Nhân vật này có diện mạo thế nào? Đại sư có biết tính danh của nhân vật này không?

Vị đại sư chưa kịp đáp, chợt có tiếng Thần Cái hô hoán:

- Có người của Phong Hỏa Môn đến. Tất cả nên cẩn trọng.

Và Thần Cái cố tình dịch chân tiến đến thật gần Tư Không Bạch.

Đúng như Thần Cái hô hoán, từ khu rừng trước mặt, ở đầu kia khoảng lư bằng quả nhiên có hai bóng đỏ lao ra, một trước một sau.

Nhìn khinh thân pháp của hai bóng đỏ này, Tư Không Bạch tái mặt, phải kêu thành tiếng:

- Là môn chủ Phong Hỏa Môn và ả sư muội Hứa Vân Anh.

Thần Cái phát hoảng, định nhấc Tư Không Bạch lên để lo tháo chạy. Nhưng chưa kịp thực hiện ý định, Thần Cái và mọi người cùng nghe từ bóng đỏ phía sau bỗng vang lên tiếng quát phẫn nộ:

- Tiện tỳ ! Hóa ra ngươi có mưu đồ từ lâu nên đã ngấm ngầm hại nội tổ của ta.

Ngươi chạy đâu cho thoát. Đỡ !

Vù ….

Bóng đỏ phía trước vẫn tiếp tục thi triển khinh công, như tin chắc làm như thế sẽ khiến cho chưởng của bóng đỏ đuổi theo phía sau phải rơi vào khoảng không.

Vút !

Và sự thật xảy ra đúng như vậy bóng đỏ phía trước vẫn bình ổn lao đi. Không những thế, bóng đỏ này còn phát ra tràng cười đắc ý:

- Sao sư huynh lại đổ tội tày đình đó lên đầu muội? Chẳng phải lệnh tổ vì quá tham lam nên tự chuốc họa vào thân đó sao? Ha …ha….

Miệng thì nói như vậy nhưng khi lao đến chỗ có nhân vật được một quầng lửa bao quanh, bóng đỏ này cố tình quật vào một kình:

- Nếu sư huynh không nỡ nhìn lệnh tổ đau đớn, muội sẽ thay sư huynh hóa kiếp cho lệnh tổ vậy. Ha …ha… Vù … Ầm !

Bóng đỏ phía sau càng gào lớn hơn:

- Tiện tỳ ác độc. Ta quyết phân thân xẻ thịt ngươi. Đỡ !

Vù … Do phải chậm lại một sát na để phát kình quật vào người đang bị quầng lửa bao bọc, diện mạo của bóng đỏ đó bấy giờ đã lộ rõ là Hứa Vân Anh, do ả không cần gì phải che kín chân diện. Cũng vì Hứa Vân Anh có phần chậm lại nên ngọn kình của bóng đỏ đuổi phía sau mới có cơ hội lao sát vào ả.

Hứa Vân Anh không hề hoảng sợ, cứ ung dung quay lại phát kình:



- Đàm Tất Hạ, ngươi muốn giết Hứa Vân Anh này ư ? Muộn rồi ! Ta đã đạt ý nguyện. Võ công ta hiện giờ nào kém gì ngươi. Xem đây !

Vù … Ầm !

Bây giờ mọi người mới rõ, nhất là Tư Không Bạch, chàng càng hiểu rõ hơn nhân vật đang bị quầng lửa bao bọc không phải ai khác chính là Phong Hỏa Xú Diện nội tổ mẫu của Đàm Tất Hạ. Vậy Phong Hỏa Xú Diện chẳng phải đang luyện công phu thượng thừa như mọi người vừa bảo, trái lại, theo sự phẫn nộ của Đàm Tất Hạ bây giờ, mụ Phong Hỏa Xú Diện đang lâm vào cảnh này là do Hứa Vân Anh ngấm ngầm hãm hại.

Khi hiểu rõ nguyên ủy, chính chàng cũng lấy làm lạ về mưu đồ dụng ý của Hứa Vân Anh. Có lý nào ả cũng như Dương Liễu Liễu, khi đầu nhập vào Phong Hỏa Môn đều có sẵn chủ ý, như Dương Liễu Liễu lúc gia nhập Bạch Y Giáo cũng có mưu đồ.

Hơn nữa, tại sao mụ Phong Hỏa Xú Diện tuy đang lâm hiểm cảnh, nhất là vừa bị Hứa Vân Anh quật vào một kình, mụ vẫn chẳng hề kêu la, trái lại cứ thi thoảng phát lên một tràng cười tỏ ra đang phấn khích?

Mải ngẫm nghĩ, Tư Không Bạch không lưu tâm đến thực tại. Chàng chỉ sực tỉnh khi nghe tiếng quát của Đàm Tất Hạ bên tai:

- Lũ người vô dụng này có gì đáng nhìn chứ, kẻ nào làm vướng chân ta, kẻ đó phải chết.

Vù … Tư Không Bạch kinh tâm khi kịp thời nhận ra do Hứa Vân Anh cố tình chạm vào giữa mọi người nên Đàm Tất Hạ vì đang phẫn nộ, cố tình quật chưởng Phong Hỏa tán loạn.

Có tiếng Hứa Vân Anh cười khanh khách:

- Bọn họ là lũ tự xưng là thất đại phái. Nếu sư huynh đang cao hứng, để muội tiếp tay, cho họ biết chưởng Phong Hỏa lợi hại như thế nào? Ha …ha….

Vù … Vô hình chung quần hùng thất đại phái bị lâm vào cảnh dở khóc dở cười. Nhất là lúc nghe Hứa Vân Anh nói lời khinh miệt, xem việc động thủ vào thất đại phái chỉ là trò đùa nhân lúc cao hứng của ả.

Quần hùng phẫn nộ, lập tức hiệp nhau chia ra hai nhóm để đối phó với hai nhân vật thượng đỉnh của Phong Hỏa Môn:



- A di đà phật ! Phong Hỏa Môn sao lại xem thường công phu và tính mạng của thất đại phái ? Bần tăng cam thất lễ.

Vù … Cùng với chưởng của vị đại sư, hai nhân vật nữa cũng lẹ tay phát kình.

Vù … Ầm ! Ầm ! Ầm !

Cảnh hỗn loạn xảy đến, nhanh không thể tả, khiến Thần Cái vì quá lo cho Tư Không Bạch đã tự cáo giác sự hiện diện của chàng.

Lão nhấc Tư Không Bạch lên, tìm cách đưa chàng thoát khỏi cảnh hỗn loạn.

Vút !

Lập tức, hành vi của lão bị Hứa Vân Anh phát hiện:

- Tư Không Bạch? Ngươi cũng ở đây sao? Càng tốt ! Đỡ !

Vù … Thần Cái giật thót người, vung mạnh hữu thủ:

- Nha đầu ngươi cũng phải đỡ ta một chưởng.

Vù … Ầm !

Thần Cái chao đảo ngã nghiêng chỉ suýt nữa phải buông rơi Tư Không Bạch.

Một tiếng quát khác còn kinh khiếp hơn bội phần bỗng vang lên ngay phía sau Thần Cái:

- Là ngươi ? Nếu không phải ngươi lấy đi Sâm Vương Vạn Niên, nội tổ ta đâu lâm thảm họa này. Chết !

Vù … Hồn phi phách tán, Thần Cái chỉ còn biết dịch bộ, mang theo Tư Không Bạch, hy vọng kịp đưa chàng thoát tử cảnh.

Vút !

Nhưng chưởng Phong Hỏa do chính môn chủ Phong Hỏa Môn thi triển thì đâu dễ để Thần Cái và Tư Không Bạch cùng thoát.

Ầm !

Chấn kình làm cho Thần Cái và Tư Không Bạch phân khai mỗi người mỗi hướng.

Tư Không Bạch kém may mắn nhất. Không bị hất văng vào đâu, chàng lại bị hất đúng vào quầng lửa Vù … Lo lắng cho sinh mạng nội tổ, Đàm Tất Hạ bật lao theo chàng:

- Ngươi cũng muốn hại nội tổ của ta sao? Đáng chết !

Vù … Ầm !

Đàm Tất Hạ dù nhanh tay phát kình chận lại nhưng kết quả càng làm cho Tư Không Bạch lọt vào quầng lửa càng nhanh hơn.

Quầng lửa như phát sáng nhiều hơn khi ở trong đó vừa có thêm một người nữa.

Lần lượt bị hai kình làm cho chấn động, toàn bộ kinh mạch của Tư Không Bạch như bị đứt thành muôn đoạn, tạo cho chàng một cảm giác đau đớn chưa từng có.

Đã thế, quầng lửa ngay khi phủ chụp lấy chàng, những lớp sóng nhiệt được dịp phát tán sự lợi hại, như bắt đầu thiêu cháy chàng thành tro bụi.

Ngay khi chàng nghĩ chàng sẽ chết, nếu không chết vì kinh mạch đứt đoạn thì cũng chết vì bị lửa thiêu, một bàn tay xương xẩu bỗng vồ lấy chàng.

Tư Không Bạch nghe tràng cười the thé phát lên ngay bên tai:

- Ha …ha… Chàng hiểu, mụ Phong Hỏa Xú Diện vì muốn tự luyện công phu Phong Hỏa Hợp Bích, mụ quá tham như Hứa Vân Anh vừa nói, mụ đang lâm cảnh khí huyết nghịch hành nên mụ đã phát cuồng.

Bị mụ chộp phải, Tư Không Bạch biết thế là hết, cái chết sẽ đến với chàng mau hơn nếu mụ bất ngờ hạ thủ trong cơn phấn khích tưởng tượng của mụ.

Đúng lúc đó, từ phía ngoài quầng lửa Tư Không Bạch nghe tiếng Đàm Tất Hạ gào thét:

- Hứa Vân Anh ngươi dám … Chưa kịp hiểu Đàm Tất Hạ ý muốn bảo Hứa Vân Anh dám có hành động gì, Tư Không Bạch bỗng nghe quanh chàng có một tiếng chấn động lớn vang lên.

Ầm !

Cùng lúc đó, thân hình chàng bị xô ập vào mụ Phong Hỏa Xú Diện khiến tay của mụ vừa vồ vào chàng phải trượt đi, vỗ luôn vào huyệt Linh Đài của chàng.

Hự !

Không tự chủ, chàng phải hộc lên một tiếng đau đớn. Và tâm trí chàng giờ đây còn lại hai ý niệm:

Thứ nhất, diễn biến vừa xảy ra chứng tỏ Hứa Vân Anh vừa thừa cơ hội quật thêm một kình nữa vào mụ Phong Hỏa Xú Diện để giết mụ. Thứ hai dù là không cố tình nhưng nếu chàng phải chết thì chính bàn tay mụ khi vỗ vào huyệt Linh Đài của chàng đã hại mạng chàng. Thần trí chàng ngay sau đó mờ đi, chìm vào vô thức … * * * Vậy là hai lần liên tiếp, vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, người đầu tiên chàng nhìn thấy vẫn là Thần Cái.

Lão đang lo lắng nhìn chàng:

- Ngươi cảm thấy thế nào? Cứ như Thần Bút Tra Khuất vừa nói ngươi vừa họa trung đắc phúc, có thể ngươi sẽ mau chóng khôi phục võ công.

Chàng kinh hãi:

- Thần Bút? Lão đâu ?

Khuôn mặt trầm nặng đầy những ưu tư của Thần Bút Tra Khuất liền xuất hiện.

- Ta đây ! Tại sao ngươi phải ra nông nổi này? Ta vốn nghĩ, đừng nói là Phong Hỏa

- Bạch Y, khắp võ lâm Trung Nguyên hiện nay làm gì có nhân vật nào có năng lực đả bại ngươi? Sao có chuyện này?

Chàng ngồi dậy, kịp nhận ra bản thân công lục đã khôi phục năm phần.

Chàng quắc mắt nhìn Tra Khuất :

- Lão đến đây làm gì? Hay lão muốn hại ta thêm một lần nữa?

Thần Cái nhăn nhó:

- Ngươi không được hồ đồ. Nếu không có Thần Bút kịp xuất hiện, đừng nói riêng ngươi, thất đại phái và ta e khó toàn mạng. Đó là lời đáp tạ của ngươi đó sao.

Chàng đảo mắt nhìn quanh hóa ra chàng vẫn đang hiện diện tại lư bằng, nơi vừa xảy ra cảnh hỗn loạn khiến chàng suýt mất mạng.

Không những thế, những nhân vật thất đại phái vẫn hiện diện đầy đủ. Và họ đang nhìn chàng bằng những ánh mắt không có thiện ý, do chàng vừa có lời xúc phạm đến Thần Bút, là ân nhân cứu giúp họ cũng là cứu giúp chàng.

Chàng cười lạt, vừa đứng lên vừa định lên tiếng mắng nhiếc Thần Bút.

Nào ngờ, Thần Bút bỗng đưa tay ngăn lại, mắt lướt nhìn mọi người hiện diện:

- Mọi người xin chớ trách y. Đúng là Tra mỗ đã đôi ba phen chỉ muốn làm hại y.

Thần Cái kinh ngạc:

- Tra lão đệ nói gì lạ vậy? Sao Tra lão đệ lại có hiềm khích với y, một tiểu tử chưa bôn tẩu bao lâu?

Thần Bút cười gượng:

- Là nguyên nhân gì, Tra mỗ thật ngượng miệng nếu tự nói ra. Mọi người cứ đợi Tư Không lão đệ hài tội Tra mỗ, ắt sẽ rõ.

Thái độ của Tra Khuất hoàn toàn thay đổi, không còn chút nào hung dữ hoặc đầy hào khí như trước đây Tư Không Bạch đã biết.

Và chàng lập tức hiểu tại sao.

Chàng hỏi lão Tra:

- Lôi Công Trủy đâu ?

Thần Cái và mọi người cùng hoang mang khi thấy Tra Khuất ngoan ngoãn trao cho Tư Không Bạch một vật mà ai ai cũng biết đó là vật sở hữu của Ngân Bào Bang.

Chưa hết, khi đã nhận lại Lôi Công Trủy rồi, chàng chầm chậm hỏi lão:

- Trong khí giới của lão nguyên thủy có ám tàng cơ quan? Sao lão cứ quyết hại Tư Không Bạch ta vậy?

Với câu cật vấn này, lần đầu tiên Tra Khuất xuất hiện vẻ bàng hoàng:

- Ngươi nói sao? Hỏa khí đó đã hại ngươi, không hại được Gia Cát Quân à?

Chàng nhắm chặt hai mắt, sau đó vừa mở ra vừa thở dài:

- Ta nhớ lại rồi. Là lão chỉ định tâm hại Gia Cát Quân? Thôi được ! Chuyện đó bỏ qua, chỉ nên xem là ta luôn gặp vận rủi.

Và đột nhiên chàng nhìn lão mai mỉa:

- Vậy là lão cố tình xuất hiện để ứng cứu Tư Không Bạch này?

Tra Khuất lắc đầu:

- Không phải ! Lúc ta đến ngươi đã rơi vào vòng cương hỏa chân muội của mụ Phong Hỏa Xú Diện. Ta chỉ giúp mọi người chống đỡ Phong Hỏa Chưởng cho đến khi chúng tự bỏ đi.

Chàng gật đầu:

- Vậy là giữa ta và lão không hề có món nợ ân tình nào?

Thần Cái chợt giận dữ, tuôn ra hàng tràng những lời lẽ gay gắt:

- Không nợ ân tình thì sao ? Tư Không Bạch ! Thái độ của ngươi càng lúc càng khiến ta thất vọng. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi cố tình tra vấn mạt sát người cố tình đến cứu ngươi? Ngươi tưởng Tra Khuất không có ân gì đối với ngươi à? Cho ngươi hay, nếu Tra lão đệ không kịp thời xuất hiện, cho dù ngươi vẫn toàn mạng sau khi lọt vào vòng cương hỏa chân muội đầy lợi hại kia, thử hỏi, chỉ với một kích nữa thôi hoặc của ả họ Hứa hoặc của môn chủ Phong Hỏa Môn, liệu bây giờ ngươi còn sống không ? Ngươi … ngươi không phải hạng người như ta nghĩ. Chỉ uổng công ta đã mấy phen lo lắng cho ngươi.

Tư Không Bạch càng nghe càng động dung vì ngẫm lại mọi lời Thần Cái trách đều đúng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chàng đâu thể quên những gì Thần Bút Tra Khuất đã gây ra cho chàng và cho cả Hứa Vân Bình nữa.

Chao ôi, chàng thầm đau xót, nếu Tra Khuất nói đúng, trong ngọn bút của lão có ám tàng hỏa khí thì động thất kia còn bị phá vỡ, nói gì đến Hứa Vân Bình chỉ là người phàm xác thịt bản lĩnh chưa đủ để phòng thân, nàng làm sao thoát khỏi tai họa?

Vẫn dõi nhìn sắc mặt của chàng, Thần Cái vụt quát:

- Ngươi bất phục vì cho những lời ta nói là miễn cưỡng ngươi ?

Chàng lại nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu.

Đến khi chàng mở mắt, may thay một lần nữa Tra Khuất với thái độ hối lỗi chợt lên tiếng phân minh thay cho chàng:

- Tiền bối chớ trách y. Sự việc không như tiền bối và mọi người nghĩ. Thật ra Tra Khuất này có lỗi nhiều đối với y. Chỉ tiếc bây giờ chưa phải lúc Tra mỗ lấy cái chết để bồi tội. Bằng không … Bỏ dở lời nói, Tra Khuất nhìn chàng gần như nài nỉ:

- Nếu ngươi tạm thời bỏ qua cho ta, hãy nghe đây ta sẽ tận tâm tận lực với ngươi, giúp võ lâm Trung Nguyên vượt qua đại họa thế nào cũng xảy đến.

Chàng động tâm, nhìn lão đầy kinh nghi:

- Vượt qua đại họa? Ý lão nói, hậu nhân của Thượng Nguyên Vương Hóa lần này đến Trung Nguyên là có dã tâm?

Thần Cái giật nảy người:

- Chậm đã Thượng Nguyên Vương Hóa nào? Chúng cũng đã đến Trung Nguyên rồi sao?

Thần Bút lập tức đảo mắt nhìn mọi người, hàm ý lời lão sắp giãi bày rất hệ trọng.

Quả nhiên qua thái độ đó, Thần Bút đã khiến mọi người chú tâm để lắng nghe:

- Bấy lâu nay chư vị chỉ biết Phong Hỏa – Bạch Y là một môn phái và một giáo phái có thế lực tuyệt đỉnh. Và chỉ vừa rồi đây, chư vị cũng chỉ thấy một Phong Hỏa Môn ỷ vào công phu thượng thừa khinh miệt và xem thất đại phái là những người vô dụng. Nhưng sẽ như thế nào nếu … Thần Cái xua tay ngăn lại:

- Ta cũng vừa nghe nói về Tam Nguyên Tam Hóa. Vô Nguyên Bắc Hóa Bắc Băng Cung đã đến, ta cũng vừa biết. Nhưng còn Thượng Nguyên Vương Hóa không lẽ … Thần Bút với phản ứng thất thường chợt quay nhìn Tư Không Bạch:

- Vô Nguyên Bắc Hóa cũng đến sao? Chính chúng đả thương ngươi ? Tại sao?

Tuy phát hiện quần hùng đang hoang mang, chứng tỏ đây là lần đầu tiên họ cũng mới nghe về Tam Nguyên Tam Hóa, nhưng vì chưa thể giải thích, vì không thể để câu chuyện gián đoạn, Thần Cái thản nhiên bật cười:

- Chẳng phải Tra lão đệ vừa nói, hàm ý cho rằng võ học của Tam Nguyên Tam Hóa là thượng thừa, trên bậc Bạch Y – Phong Hỏa đó sao? Tiểu tử Tư Không Bạch dù đột nhiên có được bản lĩnh cao minh nhưng khi gặp cung chủ Bắc Băng Cung, bản lĩnh như y làm sao đối phó nổi?

Thiên Quan đạo trưởng với thần sắc vừa ngỡ ngàng vừa bàng hoàng, chợt tiến đến gần:

-Tiền bối vừa đề cập đến Bắc Băng Cung, chẳng phải đã lâu lắm rồi, mọi người đều nghĩ Bắc Băng Cung chỉ là danh xưng được tưởng tượng ra, không hề có thật ? Đã có Thượng Nguyên, Vô Nguyên vậy một Nguyên nữa là gì cho đu Tam Nguyên Tam Hóa?

Thần Cái chưa kịp đáp, Thẩm Nguyên chợt kinh nghi nhìn mọi người rồi dừng ánh mắt ở Tư Không Bạch:

- Xem ra mọi người chưa biết gì ? Tại sao ngươi không cho mọi người biết ngươi đang là người kế thừa di học duy nhất của Hỗn Nguyên Đạo Hóa ?

Thần Cái thấy khắp người chấn động:

- Nói sao ? Tiểu tử Tư Không Bạch này chính là … Tư Không Bạch biết không thể giấu được nữa, nhất là khi mọi người đang nhìn chàng như một quái kiệt vượt trên sự tưởng tượng của họ. Chàng thở ra một hơi dài:

- Không sai ! Từ những ngẫu nhiên hết sức kỳ lạ, vãn bối vô tình được kể như người thừa kế di học của một trong ba Tam Nguyên Tam Hóa. Và cũng do ngẫu nhiên, lần lượt vãn bối chạm trán hết Thượng Nguyên Vương Hóa lại đến Vô Nguyên Bắc Hóa. Cho đến lúc này, giữa Tam Nguyên Tam Hóa trước kia xảy ra chuyện gì vãn bối vẫn chưa biết. nhưng qua quá nhiều việc tuần tự xảy ra, Thượng Nguyên, Vô Nguyên đều du nhập Trung Nguyên, vãn bối mơ hồ hiểu, chuyện giữa Tam Nguyên Tam Hóa ắt có nhiều ẩn tình phứa tạp.

Ngay từ khi Tư Không Bạch thổ lộ và thừa nhận chàng là người tiếp nhận di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa, quần hùng thất đại phái đều xôn xao. Họ xôn xao hơn cả lúc được biết về Tam Nguyên Tam Hóa. Có thể nói họ không ngờ trên đời này còn có những nhân vật mà danh xưng và bản lĩnh đều vượt trội hơn Tuyết Hoa Phong Nguyệt Tứ Đại Hùng. Và họ càng thêm bất ngờ khi biết Tư Không Bạch, một tiểu tử chẳng có bao nhiêu niên kỷ lại chính là một trong những nhân vật có bản lĩnh vượt trội hơn đó.

Bởi thế, ngay khi chàng dứt lời, lập tức có nhiều phản ứng trái ngược nhau xuất hiện, cho thấy trong hàng ngũ thất đại phái đang có phân hóa.

Ngoài đôi ba người có cùng tâm trạng với Thần Cái, đang tỏ ra khâm phục ngưỡng mộ Tư Không Bạch.

Số còn lại thì bất phục, từ bất phục họ sinh ra bất bình và từ bất bình họ chuyển qua bất mãn không mấy chốc họ xầm xì rõ to:

- Nếu là vậy, với công phu di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa tiểu tử còn phải chết đi sống lại một đôi lần, Thượng Nguyên hoặc Vô Nguyên gì đó xem ra đâu có gì đáng kể?

Tư Không Bạch không thể không nghe thấy những lời xì xầm này, chàng thất kinh kêu lên:

- Tuy tại hạ vẫn chưa biết dã tâm của bọn chúng là gì nhưng xin chư vị tuyệt đối chớ xem thường thế lực của chúng.

Thần Bút cũng đâm ra hốt hoảng:

- Mọi người xin đừng ngộ nhận. Kẻo khi kiếp nạn thật sự xảy ra… Chợt có tràng cười lanh lảnh vọng đến:

- Giỏi cho Tra Khuất. Ngươi tưởng làm như thế có thể khiến võ lâm Trung Nguyên đối đầu với bổn công chúa, vô tình bảo vệ sinh mạng cho ngươi ư ? Ngươi lầm rồi. Ha …ha...
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 10:03 PM.
  #27  
Old 23-04-2008, 10:08 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 23

Kỳ tích cứu mạng


Nhìn những nhân vật mới xuất hiện, ngoại trừ năm nữ lang Hoàng Y có nhan sắc tuyệt trần, không có dấu hiệu nào cho thấy bản lĩnh lợi hại, còn có thêm bốn nam nhân mà diện mạo có thể nói là không lạ gì đối với quần hùng, mọi người thấy khó chấp nhận khi nghe Tư Không Bạch và Thần Bút Tra Khuất cùng lêu lên thất thanh:

- Thượng Nguyên Vương Hóa, Gia Cát Quân ?

- Nguy tai ! Sao ả cũng đến đây?

Thần Cái nghi hoặc, thì thào hỏi Tư Không Bạch:

- Ngươi bảo ai trong họ là hậu nhân của Thượng Nguyên Vương Hóa? Là Hứa Vân Thông, Kim Tiền Bang hay những cô nương mủm mĩm kia?

Gia Cát Quân khoan thai đi đến mắt đung đưa nhìn quần hùng:

- Những gì lão Tra Khuất vừa nói mong chư vị tiền bối chớ tin. Tiểu nữ thừa nhận bọn tiểu nữ là người có xuất xứ võ học từ Thượng Nguyên Vương Hóa tổ phụ nhưng tiểu nữ chưa hề có ý định dùng võ học đó đối đầu với võ lâm Trung Nguyên. Nói thật ngắn gọn, chỉ vì phải tuân theo nghiêm lệnh do gia tổ phụ lưu lại, tiểu nữ lần này đến Trung Nguyên là để bắt giữ phản đồ, thanh lý môn hộ.

Với nhan sắc tuyệt trần, dáng điệu ôn nhu và lời lẽ đầy thành ý, ngay khi Gia Cát Quân dứt lời, trong những nhân vật thất đại phái có không ít người biểu lộ sự đồng tình:

- Xem ra họ vẫn không dám xem thường võ học Trung Nguyên, nhất là của thất đại phái chúng ta.

- Đương nhiên rồi ! Bằng không chúng ta đâu được nghe những lời lẽ đầy chân tình này?

- Chuyện thanh lý môn hộ là chuyện của họ. Đâu can dự gì đến bọn ta để phải có chuyện đối đầu?

- Chà ! Không biết ai là phản đồ của bọn họ? Có lý nào là Tra Khuất ?

Gia Cát Quân nhoẻn cười:

- Tiểu nữ rất hài lòng khi biết chư vị tiền bối đều tán đồng chuyện thanh lý môn hộ của tiểu nữ. Không sai ! Chính Tra Khuất là phản đồ. Lão đã trốn chạy vào tận Trung Nguyên. Do chư vị tiền bối không biết nên bấy lâu nay cứ tôn kính gọi lão là Thần Bút.

Thần Bút tái mặt, vừa giận vừa lo sợ:

- Gia Cát Quân ! Sao ngươi không nói luôn cho mọi người biết vì sao Tra Khuất này phải bị ngươi truy đuổi đến tận đây? Sao ngươi gán cho ta hai chữ phản đồ, đáng lý phải dành cho ngươi?

Gia Cát Quân chầm chậm lắc đầu, miệng nói lên những điều như muốn biện minh cho quần hùng thất đại phái nghe:

- Tiểu nữ đã quá nhân từ, chỉ mong lão vì biết tội tự nhận tội sẽ được tiểu nữ liệu bề châm chước. Nhưng do lão vẫn cố chấp, chư vị tiền bối miễn thứ cho. Xuân Mai, cho phép ngươi được bắt giữ tội đồ.

Nhanh như chớp, Xuân Mai vụt hóa thành một bóng nhân ảnh sắc vàng, lao nhanh đến Thần Bút.

Vút !

Tư Không Bạch hoang mang, không biết có nên giúp Thần Bút hay không. Vì chàng vẫn chưa rõ ý đồ của bọn Thượng Nguyên Vương Hóa. Và nếu giúp thì liệu chàng trong đang lúc võ công chưa khôi phục, chàng có giúp được hay không, hay chỉ là hành vi tự chuốc họa?

Có lẽ chính Thần Cái cũng đang hỏi như thế.

Do đó, Tư Không Bạch và Thần Cái cùng giật mình và cùng có phản ứng khi nghe Thần Bút bất ngờ kêu lên:

- Tra Khuất này dù chết, quyết không thẹn làm người Trung Nguyên. Xem chiêu !

Vù … Xuân Mai cũng nhanh chóng phát kình, miệng quát lanh lảnh:

- Lão dám kháng lệnh thật ư ? Đáng chết !

Vù … Ầm !

Thân thủ cùa Xuân Mai, một nhân vật chắc chắn phải có thân phận thấp hơn Gia Cát Quân như quần hùng thoạt nhìn cũng đoán ra, là một thân thủ lợi hại khiến quần hùng ngỡ ngàng.

Bởi vốn vang danh là Thần Bút một trong Tam Thần, từng được quần hùng kính ngưỡng, nhưng chỉ sau một kình của Xuân Mai, chính Tra Khuất là người bị chấn lùi. Và như vậy, đủ biết bản lĩnh của Gia Cát Quân phải cao minh hơn. Hay nói cách khác, quần hùng giờ đã thức ngộ bản lĩnh của Tam Nguyên Tam Hóa quả không thể xem thường.

Tư Không Bạch chợt chao người đảo về phía Thần Bút :



- Thiết Bút đã không còn, tiền bối mau dùng tạm Lôi Công Trủy thay cho khí giới.

Thần Bút không những không nhận lấy, lão còn hoảng hốt bảo Tư Không Bạch:

- Ngươi đừng để mất Lôi Công Trủy. Hãy giữ lấy và mau chạy đi. Nếu không sau này sẽ không ai ngăn cản nổi dã tâm của bọn chúng Chợt có tiếng Thần Cái thét vang:

- Dừng tay ! Dẫu sao Tra Khuất cũng là người Trung Nguyên. Khi sự việc chưa minh bạch, không ai được gây phương hại cho Tra Khuất.

Tư Không Bạch đảo mắt nhìn phát hiện Thần Cái đang phát hiêu ngăn cản Xuân Mai. Chàng lo sợ vội hô hoán:

- Lão tiền bối chớ khinh suất. Hãy lùi mau.

Nhưng Xuân Mai cũng đã phát chiêu:

- Kẻ nào dám ngăn ta, kẻ đó phải chết !

Vù … Ầm !

Thần Cái bị chấn lùi và xem ra Thần Cái còn bị bức lùi xa hơn Thần Bút lúc nãy, chứng tỏ hoặc do Thần Cái chưa tận lực hoặc sở học của Thần Cái có phần kém thua Thần Bút.

Xuân Mai đã nhanh chóng đảo người, lao đến Thần Bút :

- Lão Tra mau nạp mạng !

Vù … Mơ hồ đoán ra hãy còn nhiều ẩn tình mà Thần Bút chưa có cơ hội phơi bày nhất định có liên quan đến kiếp vận Trung Nguyên, Tư Không Bạch trong lúc chưa có chủ định, chỉ vì muốn tạm thời giải vây cho Thần Bút, Lôi Công Trủy liền được chàng khoa mạnh lên:

- Cô nương không nghe gì sao? Sự việc chưa minh bạch, cô nương vội gì lấy mạng Tra tiền bối? Tại hạ xin thất lễ.

Vù … Bùm …bùm … Thật lạ, Tư Không Bạch vì tiện tay cầm Lôi Công Trủy nên không thể không đánh ra một thức kiếm mà trước kia chàng tình cờ nhìn thấy ở vách động. Và thức kiếm này, theo chàng từng nghĩ, đó chỉ là một trong nhiều chiêu kiếm Hỗn Nguyên – Như trước kia Gia Cát Quân từng kêu vì nhận ra – Và cũng là những chiêu kiếm đã làm cho Hồ Thiếu Thu vang danh Thần Kiếm.

Nhưng giờ đây, khi chiêu kiếm đó được chàng thi triển bằng Lôi Công Trủy, thật bất ngờ khi từ chiêu kiếm đó bỗng phát ra những âm thanh ầm ì như tiếng sấm dậy.

Và những tiếng sấm dậy này lập tức tạo ra một kết quả bất ngờ.

Gia Cát Quân vừa bật lao đến vừa hốt hoảng gọi Xuân Mai :

- Lui lại Xuân Mai ! Đừng để Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm hại đến ngươi. Mau nhượng cho ta. Đỡ !

Vù … Ầm !

Tiếng chạm kình cũng bức lùi Tư Không Bạch, không khác gì Thần Bút và Thần Cái lúc nãy.

Gia Cát Quân vẫn lăng lẹ lao đến:

- Giờ ta mới biết tại sao đã mấy đời Gia Cát đều nghiêm cấm hậu nhân không được lai vãng Trung Nguyên ? Hóa ra là vì Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm làm cho toàn gia Gia Cát khiếp sợ. Tư Không Bạch ! Đây là ngươi tự chuốc họa. Chớ có trách ta ! Đỡ !

Vù … Thần Bút kinh hoàng hô hoán:

- Đó là Thượng Nguyên Tiên Thiên Chưởng ! Tiểu tử lùi lại mau.

Nhưng với một cảm nhận lạ lùng vừa đến với bản thân công lực, Tư Không Bạch không những không lùi mà còn hăm hở tiến chiêu:

- Nếu đã biết Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm lợi hại sao ngươi vẫn còn hung hăng?

Xem chiêu !

Vù … Vừa kinh hoàng vừa lo lắng, Thần Bút cũng phát chiêu tiếp ứng:

- Gia Cát Quân ! Sao ngươi không tuân thủ huấn lệnh của tiền nhân? Hay ngươi muốn chuyện hai trăm năm trước tái diễn? Hãy đỡ !

Vù … Xuân Mai vừa hồi hộp, thấy Thần Bút muốn hiệp lực với Tư Không Bạch, ả giận dữ lao tới:

- Lão Tra muốn chết?

Vù … Thần Cái cũng đoán ra điều gì khiến Tra Khuất phải bị gán hai chữ phản đồ. Lão cười ha hả và tiến đến:



- Nếu muốn, tiểu cô nương hãy cứ trút giận lên lão hóa tử này ! Đỡ !

Vù ….

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Gia Cát Quân tức giận vì vẫn chưa gặt hái kết quả. Aû lại xuất chiêu:

- Bọn Trung Nguyên các ngươi thật vô sỉ. Muốn dùng số đông để uy hiếp bổn công chúa ư ? Đáng chết !

Vù … Cùng lúc đó, khi Tư Không Bạch định tiếp tục dùng Lôi Công Trủy để triển khai Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm, chợt có tiếng Hứa Vân Thông quát lên:

- Tư Không Bạch ! Lôi Công Trủy là vật truyền gia của Hứa – Dương hai nhà. Sao ngươi không mau hoàn Lôi Công Trủy cho bổn thiếu gia?

Tư Không Bạch hoang mang. Ngay từ đầu khi thấy Hứa Vân Thông cùng Tả Danh, Kha Lạc, Thạch Nhân, xuất hiện lúc với năm nữ lang Hoàng Y, chàng cứ ngỡ họ chỉ vì một lúc nhất thời mê muội trước nhan sắc đa phần diễm lệ của năm nữ lang kia nên khó thể dời xa. Nào ngờ, với lời này của Hứa Vân Thông, Tư Không Bạch mới hiểu bọn Hứa Vân Thông đã bị bọn Gia Cát Quân khuất phục. Việc Hứa Vân Thông bất ngờ đòi chàng phải giao Lôi Công Trủy đã tự nói lên tất cả.

Chỉ có một thoáng phân thần, hậu quả lập tức xảy đến.

Thần Bút gào vang:

- Ngươi làm sao rồi, Tư Không Bạch? Lùi mau !

Vừa gào, Thần Cái vừa phát kình đỡ bừa vào chưởng Tiên Thiên Thượng Nguyên được Gia Cát Quân cuộn đến.

Vù … Tư Không Bạch có lấy lại nhận thức cũng là muộn.

Ầm !

Tư Không Bạch tuy cùng bị chấn lùi như Thần Bút nhưng hậu quả đến với chàng có phần nghiêm trọng hơn.

Sau tiếng hộc bất ngờ phát ra, Tư Không Bạch lại thêm kinh tâm táng đởm vì nhìn thấy bóng vàng của Gia Cát Quân đang cuộn đến nhanh như tia chớp:

- Nạp mạng !

Vù … Và cũng bất ngờ không kém vì chàng vừa phát hiện Thần Cái và Thần Bút đang từ hai phía lao vào. Họ phát kình mong giúp chàng thoát chết và họ đồng lòng hô hoán:



- Ngươi hãy chạy đi, Tư Không Bạch !

- Hãy lấy đại cục làm trọng, chạy nhanh đi.

Vù … Vù … Bằng toàn bộ chân lực chỉ vừa tạm khôi phục, Tư Không Bạch cũng vung tay phát kình:

- Muốn chạy, cả ba cùng chạy. Đánh !

Vù ….

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Do bị hiệp lực của những ba người ngăn cản, Gia Cát Quân phải lảo đảo khựng lại.

Căm phẫn, Gia Cát Quân vẫy tay:

- Tất cả tiến lên ! Kẻ nào ngăn cản, giết !

Bọn Xuân Mai gồm bốn nữ lang Hoàng Y đồng loạt lao lên:

Vút ! Vút !

Cả kinh, Thần Cái, Thần Bút mỗi người chộp vào một bên tay Tư Không Bạch và cùng thi triển khinh công lao thật nhanh.

Vút ! Vút !

Gia Cát Quân giận dữ đuổi theo:

- Hãy để mạng lại ! Đỡ !

Vút !

Đang lúc biết khó chạy thoát, Thần Cái càng thêm kinh hoàng vì chợt nhìn thấy ngay trước mặt có một vài bóng đỏ thấp thoáng. Thần Cái kêu lên:

- Phong Hỏa Môn?

Thần Bút cũng nhìn như vậy, có hai bóng đỏ đang vùn vụt lao ngược đến và có lẽ vẫn là Hứa Vân Anh và Đàm Tất Hạ,Thần Bút nhanh mắt vội kéo Tư Không Bạch và Thần Cái lạng người qua mé tả:

- Chạy lối này !

Vút !

Đang đà chạy đến, đúng là Hứa Vân Anh vẫn bị Đàm Tất Hạ truy đuổi, cả hai lao luôn vào ngọn kình vừa được Gia Cát Quân quật đi.

Hứa Vân Anh phải quát lên giận dữ :



- Tiện tỳ muốn chết ! Đỡ !

Vù … Đắc ý vì đã vô tình tạo thế đối đầu cho Phong Hỏa và Gia Cát Quân, Thần Bút càng khẩn trương lôi Tư Không Bạch và Thần Cái tiếp tục tháo chạy.

Tư Không Bạch dù đang choáng váng cũng nghe tiếng Hứa Vân Thông quát phẫn nộ:

- Chính là ả, kẻ đã hủy hoại Kim Tiền Bang của Hứa mỗ. Công chúa hãy giúp mỗ trừng trị ả.

Ầm ! Ầm !

Sau vài ba lần ngoặc chuyển một cách bất ngờ, Thần Bút lôi tuột cả hai cùng chui và một thạch động âm u mất hút.

* * * Càng nhìn Tư Không Bạch tọa công Thần Cái và Thần Bút càng tỏ ra hoang mang vì không thể hiểu.

Do đó, ngay khi chàng công thành viên mãn, Thần Cái buộc lòng phải hỏi:

- Tất cả thế này là thế nào đây tiểu tử ? Ngươi đã bị cung chủ Bắc Băng Cung chưởng thương, sinh mạng chỉ còn tính từng ngày, cớ sao bây giờ dường như ngươi đã tai qua nạn khỏi?

Tư Không Bạch lắc đầu thở dài:

- Chính vãn bối cũng tự hỏi như vậy. Và nếu cần, có lẽ vãn bối cũng chỉ đoán được một phần.

Thần Bút nghiêm giọng:

- Ta có nghe chuyện xảy ra với ngươi và ta cũng biết Đàm Tất Khả đã tiên đoán về ngươi như thế nào. Nhưng sau lần ngươi lọt vào vòng cương hỏa chân muội của mụ Phong Hỏa Xú Diện, công lực ngươi phần nào khôi phục, phải chăng có chuyện gì xảy ra cho ngươi ở trong cương hỏa đó?

Chàng có dáng trầm tư:

- Đúng như tiền bối nghĩ. Vãn bối cũng đoán như vậy. Theo Đàm Tất Khả khẳng định, vãn bối chỉ được phục hồi nếu có người dùng chân lực chí cương chí dương đả thông kinh mạch. Có lẽ cương hỏa chân muội của mụ Phong Hỏa Xú Diện đã vô tình tạo ra kết quả đó.

Thần Cái lắc đầu:



- Phong Hỏa Chưởng rất nóng, có thể thiêu chết mạng người. Vòng cương hỏa kia đương nhiên phải nóng hơn bởi đó là lửa tam muội. Ngươi không chết đã là lạ, cớ gì lại được khôi phục chân nguyên?

Thần Bút cũng có những nghi nan:

- Hãy khoan bàn đó là vì nguyên nhân nào, ngươi hãy nói lại tất cả những gì đã xảy ra cho ngươi.

Tư Không Bạch cũng muốn biết minh bạch nguyên nhân nên chậm rãi giải thích:

- Chuyện vãn bối bị rơi đúng vào cương hỏa chân muội, nhị vị đã biết rồi. Còn sau đó, lạ lắm, sau khi cùng Xuân Mai đối chưởng, vãn bối có cảm nhận nhiệt hỏa phát sinh từ Đan Điền, giống như lần vãn bối đắc thủ Sâm Vương Vạn Niên.

Đưa tay ngăn lại, Thần Cái tỏ vẻ xúc động:

- Ta cũng nghe Đàm Tất Hạ nói về Sâm Vương Vạn Niên. Hóa ra nhờ đó ngươi có nội lực thâm hậu?

Chàng cười gượng:

- Chỉ là tình cờ thôi ! Thật ra … Thần Bút gật gù:

- Sâm Vương Vạn Niên, bản thân là vật chí dương chí cương, ngoài việc giúp nội lực tăng tiến còn có công năng cải tử hoàn sinh. Đó là lý do giúp ngươi không bị Hàn Băng Chưởng lấy mạng và cũng giúp ngươi tạm thời chịu đựng nổi sức nóng của cương hỏa chân muội.

Thần Cái cũng gật đầu:

- Chính xác là vậy ! Sau đó thì sao?

Chàng thuật tiếng những cảm nhận của chàng:

- Đương nhiên nhờ nhiệt hỏa, kinh mạch của vãn bối thêm phần nào được đả thông. Cho đến lúc phải cùng Gia Cát Quân chạm kình, lạ lắm hình như Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm đã làm cho chân lực của vãn bối dẫn lưu dễ dàng hơn.

Thần Bút ngớ người :

- Có chuyện này sao ? Nếu vậy càng vận dụng Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm càng khiến cho công lực mau tiến triển?

Tư Không Bạch ngờ ngợ:

- Chuyện đó vãn bối cũng không đoán chắc. Để rõ thực hư, có lẽ vãn bối cần phải tìm ra toàn bộ kiếm quyết Lôi Công.

Thần Bút kinh nghi:

-Ngươi chưa có kiếm quyết này? Vậy mấy thức vừa rồi … Chàng xua tay:

- Đó là do vài vệt kiếm vãn bối tình cờ nhìn thấy dưới địa đạo của Thần Kiếm trang viện, có lẽ vẫn chưa đủ.

Thần Cái chợt trầm giọng:

- Chuyện xảy ra ở Phụng Hoàng Sơn, ta đã nghe Tra lão đệ thuật qua. Tất cả chỉ là ngộ nhận, thật tình Tra lão đệ nào phải hạng ác nhân, cứ tìm cách sát hại ngươi … Đang nghe Thần Cái giải bày hộ Thần Bút, Tư Không Bạch bỗng kêu lên:

- Vãn bối thông suốt rồi. Thì ra mụ Phong Hỏa Xú Diện đã vô tình tạo thuận lợi cho vãn bối?

Thần Cái kinh nghi:

- Ngươi vẫn đang nghĩ về việc võ công ngươi bất ngờ khôi phục?

Thần Bút cũng nghi hoặc:

- Mụ Phong Hỏa Xú Diện đã tạo thuận lợi thế nào?

Chàng cười tươi tỉnh:

- Nói ra thật dễ hiểu. Nếu Bạch Y Giáo có tuyệt kỹ tối thượng là Bách Hoa Hội Nguyên Aâm thì Phong Hỏa Môn cũng có Phong Hỏa Hợp Bích.

Mặc cho Thần Cái và Tra Khuất cứ ngơ ngơ ngác ngác, chàng vẫn thao thao bất tuyệt theo mạch tư duy chàng vừa khám phá:

- Công phu Phong Hỏa chia làm hai mạch. Nữ thuộc âm nên thường chỉ luyện chủ yếu về phong công, do đó bọn nữ đệ tử thường phải có tên mang chữ phong. Nam thuộc dương, Hỏa cũng thuộc dương, Hỏa công chỉ có bọn nam nhân luyện. Vì muốn luyện, mụ Phong Hỏa Xú Diện cần phải có dược vật bổ trợ. Có lẽ sau khi mất Sâm Vương Vạn Niên. Mụ đã dùng thứ khác thay vào. Và như Hứa Vân Anh nói, mụ vì tham nên lâm cảnh dục tốc bất đạt, mụ phải bị tẩu hỏa nhập ma, làm cho cương hỏa chân muội phát tán. Chính lúc đó, vãn bối bị rơi vào. Thật tình cờ, tay của mụ lại chạm đúng huyệt Linh Đài của vãn bối. Có lẽ chân khí dương cương đang phân tán của mụ phải trút phần lớn vào vãn bối. Kết quả … Thần Cái bật reo:

- Kết quả là ngươi nhân họa đắc phúc. Sẵn có chân khí dương cương trị thương cho ?

Thần Cái thì xuýt xoa:



- Thật không có ai may mắn như ngươi. Nếu là vậy, nội lực của ngươi thế nào cũng tăng lên một tầng, sau này sẽ không ngại Hàn Băng Chương của Bắc Băng Cung hoặc Thiên Tiên Chưởng của Thượng Nguyên.

Đang hớn hở, Tư Không Bạch bỗng có nét mặt lo ngại:

- Nhị vị thử nói xem, nếu cung chủ Bắc Băng Cung thu hồi được võ học của Phi Tuyết Tiên Tử, công phu của Bắc Băng Cung sẽ như vậy hay sẽ cao minh hơn ?

Đối với nghi vấn này, Thần Cái và Thần Bút có hai phản ứng khác nhau. Trong khi Thần Cái tin rằng vì muốn thu hồi, không để công phu bị ngoại truyền nên bản lĩnh Bắc Băng Cung sẽ y như vậy, không có gì thay đổi thì đột nhiên Thần Bút đưa thêm một minh chứng cho thấy điều ngược lại.

Thần Bút với ánh mắt nghi ngại:

- Ta tin chắc công phu của Bắc Băng Cung sẽ tăng cao vì phần công phu của Phi Tuyết Tiên Tử chính là phần Bắc Băng Cung đang thiếu. Và đối với Gia Cát Quân cũng vậy, ả cũng khiếm khuyết một phần công phu do đã lâu lắm rồi có người đã cố tình lấy đi. Và người đó nếu không do ta đã tìm hiểu minh bạch có lẽ không ai ngờ đó chính là cung chủ Nguyệt Cung.

Lời của Thần Bút chưa biết đúng sai thế nào nhưng kết quả vẫn làm cho Thần Cái kinh hãi đến phải nhảy dựng lên:

- Lão đệ tin vào những gì lão đệ vừa nói chứ ? Trong Tứ Đại Hùng:

Tuyết Hoa Phong Nguyệt, đã có một Phi Tuyết Tiên Tử là người của Bắc Băng Cung, khiến ta phải choáng váng đến mấy ngày trời. Giờ thêm một cung chủ Nguyệt Cung nữa lại là người có xuất xứ từ Đại Lý có liên quan đến võ học của Thượng Nguyên Vương Hóa, chao ôi có lẽ đất trời đảo lộn mất.

Cứ nhìn sắc mặt tỏ ra hết sức nghiêm trọng của Thần Bút thì biết lão Tra không hề hù dọa cho mọi người sợ, Tư Không Bạch càng lúc càng hiểu rõ những gì nguy hiểm đang chờ đợi Chàng vừa sắp xếp ý nghĩ vừa chậm rãi nói:

- Nếu những gì Tra tiền bối vừa thố lộ đều là sự thật, vãn bối tạm hiểu như thế này. Thời Tam Nguyên Tam Hóa còn tại thế, giữa họ chắc chắn đã xảy ra chuyện so tài. Và không cần biết chuyện so tài đó có hay không có liên quan đến vận mệnh võ lâm Trung Nguyên vì kết quả phần thắng thuộc về Hỗn Nguyên Đạo Hóa nên nhị Nguyên kia một phải về Bắc Băng Cung, một còn lại phải xuôi nam tận Đại Lý.

Thần Bút ầm ừ hầu như là tán thành lập luận của chàng:

- Ngươi hiểu rất nhanh, nói tiếp đi.

Chàng nói sau khi hít vào một hơi làm cho những gì đang nôn nóng muốn nói ra có cơ hội nguội lại, giúp từng lời nói của chàng có thêm sự suy nghĩ chính chắn:

- Như vậy, sở dĩ Tuyết Nguyệt đồng thời xuất hiện và dương danh ở Trung Nguyên, có thể hiểu họ muốn ngấm ngầm tìm hiểu mức độ lợi hại của hậu nhân Hỗn Nguyên Đạo Hóa, nếu có. Điều đó chứng tỏ, trong thâm tâm họ bất phục, họ không tin sở học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa có thể đánh bại võ học của tiền nhân họ. Vì bất phục, họ du nhập Trung Nguyên. Vì không tìm thấy ai là hậu nhân của Hỗn Nguyên Đạo Hóa, họ không có cơ hội so tài. Họ chán nản, tìm đến Quát Thương Sơn này để ẩn cư. Và không biết chừng vì họ nhận ra cả hai đồng thời là hậu nhân của hai nhân vật từng bị Hỗn Nguyên Đạo Hóa đánh bại, họ cùng ẩn cư vì muốn cùng nghiền ngẫm, nghĩ ra loại công phu thượng thừa hơn có thể khắc chế võ học quá lợi hại của Hỗn Nguyên Đạo Hóa.

Nói đến đây, chàng nhìn cả hai:

- Nhị vị nghĩ thế nào? Nếu vãn bối lập luận đúng, phải chăng nếu để hai nhóm người này lần lượt tìm thấy di học thượng thừa do Tuyết Nguyệt lưu lại, kiếp vận của võ lâm Trung Nguyên càng khó vãn hồi?

Một lần nữa trong khi Thần Cái gật gù tỏ ý tán thành thì Thần Bút bỗng nói lên điều ngược lại:

- Ta không nói ngươi vì quá mẫn cảm nên có những suy diễn vượt xa sự thật. Tuy vậy, chưa biết về phía Bắc Băng Cung như thế nào, riêng chuyện xảy ra cho Gia Cát Đại Lý thì thế này.

Hắng giọng đổi hơi, Thần Bút tiếp:

- Đúng là có chuyện so tài giữa Tam Nguyên Tam Hóa và đúng là nhờ chuyện đó, một đại kiếp nạn sắp xảy đến cho võ lâm Trung Nguyên mới được vãn hồi. Kết quả Bắc Băng Cung thì trở về Bắc Băng Cung, mãi mãi không được tái nhập Trung Nguyên.

Phần Gia Cát Đại Lý vì là người Trung Nguyên nên sau chuyện này kể như phải chịu cảnh Thiên Nam vĩnh viễn.

Thần Cái nghi ngờ:

- Sao Tra lão đệ biết rõ điều này? Chuyện xảy ra lâu đến nỗi, khắp võ lâm Trung Nguyên không ai biết kia mà?

Thần Bút cười gượng:

- Lão huynh chớ quên Tra Khuất này đang bị gán cho hai tiếng phản đồ. Vì biết rõ nguyên ủy, vì cứ quyết lòng khuyên can Gia Cát Quân, Tra mỗ mới lâm cảnh này.

Tư Không Bạch có phần nôn nóng hỏi chen vào:



- Chuyện đó hãy để sau. Giờ tiền bối mau nói về Nguyệt cung chủ đi.

Thần Bút gật đầu:

- Đương nhiên ta phải nói, vì đó là mấu chốt của những gì đang xảy ra hôm nay.

Đúng như ngươi nghĩ, cung chủ Nguyệt Cung chính là hậu nhân của Thượng Nguyên Vương Hóa với tính danh thật là Gia Cát Nghị. Người cũng như tên, tên cũng như người, với nghị lực phi thường, Gia Cát Nghị quyết đơn phương du nhập Trung Nguyên để tái diễn chuyện so tài lần trước. Và kết quả, chính Gia Cát Nghị đã bắn tin về, khuyên bọn hậu nhân chớ nên nghĩ đến chuyện du nhập Trung Nguyên nữa. Vì, như Gia Cát Nghị giải thích, sở học của Thượng Nguyên Vương Hóa không thể so bì với sở học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa.

Tư Không Bạch hoang mang:

- Vậy là Gia Cát Nghị đã cùng một hậu nhân nào đó của Hỗn Nguyên Đạo Hóa so tài và lại đại bại?

Thần Bút lắc đầu thở ra:

- Cũng có thể. Vì chuyện đó cho đến bây giờ vẫn là điều bí ẩn. Nhưng cũng có nhiều ý kiến trái ngược, thế cho nên, hai mươi năm trước ta được phái vào Trung Nguyên để dò xét hư thực.

Thần Cái lắc lư, ngồi không yên:

- Như vậy lúc đó Tra lão đệ chưa phải là phản đồ?

Tra Khuất cười gượng gạo:

- Tra mỗ hiểu lão huynh muốn nói gì rồi. Yên tâm đi, Tra mỗ đâu phải hạng người quên cội quên nguồn, nhất là đã được Gia Cát Hiệp, bào huynh của Gia Cát Quân căn dặn rất rõ. Mỗ chưa làm gì xấu, có thể gây phương hại cho võ lâm Trung Nguyên.

Chàng mơ hồ hiểu:

- Rõ rồi ! Ý của Gia Cát Hiệp vẫn muốn tuân thủ theo huấn lệnh của tổ truyền, không như Gia Cát Quân chỉ muốn đòi lại món nợ trước kia?

Thần Bút gật đầu thừa nhận:

- Không sai ! Mệnh lệnh của Gia Cát Hiệp là dù ta có dò xét được gì hay hơn hết vẫn cứ báo cho Gia Cát Quân biết, lời truyền về trước kia của Gia Cát Nghị vẫn là sự thật. Mục đích là để Gia Cát Quân đừng bao giờ nghĩ đến chuyện du nhập Trung Nguyên.

Lão bỗng nhìn Thần Cái:

- Có thể lão huynh chưa biết họ Tra của mỗ tuy cũng mười mấy đời chuyên là thủ tín thân túc của Gia Cát gia, cũng rất muốn quay lại Trung Nguyên sinh sống như thưở nào, nhưng dẫu sao vẫn chưa bao giờ vì hận, muốn cùng Gia Cát gia gây náo loạn cho Trung Nguyên. Vì thế khi có lệnh của Gia Cát Hiệp như vậy, không gì làm cho Tra mỗ sung sướng bằng. Mỗ vẫn liên tiếp bắn tin, khuyên Gia Cát Quân đừng manh động.

Cho đến một hôm, đâu như là lúc Thần Kiếm đệ vừa bất ngờ thảm tử, Tra mỗ được lệnh phải quay về … Giọng của Thần Bút chợt chùng lại:

- Hóa ra Gia Cát Quân đã sớm đoạt vương quyền của Gia Cát Hiệp, đồng thời còn lệnh cho Tra mỗ phải nghĩ ngay biện pháp, sao cho có thể giúp ả báo phục mối hận thưở nào của tổ phụ. Vì phải lo cho sinh mạng vừa phải nghĩ đến kiếp vận có thể xảy đến cho võ lâm Trung Nguyên, Tra mỗ đành phải bỏ trốn, chịu mang hai tiếng phản đồ.

Cảnh ngộ của Tra Khuất, khiến Thần Cái và Tư Không Bạch vừa đau lòng vừa ngưỡng mộ. Vì thế, Tư Không Bạch còn biết phải nói gì khi nghe Tra Khuất giãi bày tiếp:

- Mọi hành động của ta đều có chủ ý. Và ý của ta khi quay lại Trung Nguyên được xuất phát từ lúc ta nghe Thần Kiếm phu nhân bật thốt lên câu nói có liên quan đến Tam Nguyên Tam Hóa. Từ đó, ta ngờ ngợ Thần Kiếm chính là hậu nhân của công phu Hỗn Nguyên Đạo Hóa. Sau đó ta vỡ lẽ, công phu Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm có liên quan đến Lôi Công Trủy ở Ngân Bào Bang. Vậy là ta thay Thần Kiếm chờ Hứa – Dương hai nhà đến phó hội. Yù của ta là … Tư Không Bạch ngắt lời:

- Tiền bối muốn có công phu Hỗn Nguyên, dùng công phu Hỗn Nguyên để ngăn cản Gia Cát Quân gây họa cho võ lâm Trung Nguyên?

Thần Bút ngượng ngùng:

- Đúng vậy ! Vì thế, suýt nữa ta hại lầm ngươi, là người duy nhất biết và đã luyện Hỗn Nguyên Chân Khí, một công phu không thể thiếu nếu muốn tiếp nhận hết di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa. Ta nói thế này, có lẽ không hay lắm, giả sử ngươi … Thần Cái đã hoàn toàn hiểu rõ, lập tức bật cười vang:

- Giả sử Tư Không Bạch bị Tra lão đệ hại chết, thì sau này lấy ai ngăn nổi đại họa có từ Gia Cát Quân và Bắc Băng Cung chứ gì? Tra lão đệ, đừng nghĩ quẩn nữa, Tư Không Bạch chẳng phải còn đang sống nguyên vẹn đó sao? Ha …ha… Thần Bút chợt tái mặt:

- Lão huynh chớ gây kinh động. Chỗ ẩn này, tuy do Tra mỗ tìm thấy và khá kín đáo, nhưng đâu thể nói Gia Cát Quân không tìm thấy?

Tư Không Bạch động tâm:

- Đây là địa phương nào?

Thần Cái đáp gọn:

- Cũng là Quát Thương Sơn.

Chàng nhìn Tra Khuất:

- Liệu Gia Cát Quân đã biết chưa, chuyện Gia Cát Nghị chính là cung chủ Nguyệt cung trăm năm trước?

Thần Bút lo ngại:

- Ngươi nghĩ, đó là lý do khiến Gia Cát Quân lần tìm đến Quát Thương Sơn?

Chàng trầm giọng:

- Vãn bối vẫn bảo lưu ý nghĩ lúc nãy, Tuyết Nguyệt ẩn cư ở đây là để nghiền ngẫm loại công phu lợi hại hơn bao gồm từ hai loại công phu Vô Nguyên, Thượng Nguyên. Nếu để Gia Cát Quân tìm thấy … Thần Cái ngắt lời:

- Không phải ngươi nói Bắc Băng Cung đã vào được Biệt Điện Nguyệt Hàn rồi sao? Làm gì đến lượt Gia Cát Quân tìm thấy di học thượng thừa?

Chàng mỉm cười:

- Vẫn không dễ tìm đâu. Vãn bối đã dẫn chúng đi loạn xạ, và nếu trong tay chúng không có nguyên vẹn bức họa đồ, chúng muốn tìm cũng vô ích Tư Không Bạch vừa dứt lời, ở đâu đó nửa gần nửa xa chợt vang lên thanh âm mơ hồ:

- Cung chủ ! Ả nói tuy ả không có nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh trong tay nhưng vẫn có thể nhớ từng chi tiết.

Chàng giật mình hỏi Thần Cái:

- Lão tiền bối có nghe gì không ?

Thần Cái cau mày lẩm bẩm:

- Như ta có nghe ai nói gì đó không rõ lắm.

Chàng chợt lạnh giọng:

- Hứa Vân Anh không hiểu sao đang có ý định hợp tác với Bắc Băng Cung. Chẳng sớm thì muộn thế nào ả cũng tìm thấy di học kia.

Thần Cái phát hoảng:

- Không lẽ đến lượt Phong Hỏa Môn cũng bị Bắc Băng Cung thao túng? Phải ngăn chuyện này lại.

Chàng nhìn Thần Bút:

- Từ chỗ này, liệu chúng ta có thể đi đến những đâu?

Thần Bút có vẻ đáp lưỡng lự:

- Ngay ở phía trước có hai lối rẽ. Một dẫn lên trên, một đi vòng quanh chân núi.

Ngươi có ý định gì?

Chàng quả quyết:

- Càng đến gần Biệt Điện Nguyệt Hàn càng lạnh. Ơû đây chỉ có vãn bối là may ra chịu đựng nổi. Tự vãn bối sẽ ngăn chúng lại.

Thần Cái lo lắng:

- Ta không giúp được gì cho ngươi sao?

Chàng chợt nhìn lão bằng ánh mắt kỳ dị, chàng thầm thì nói cho lão biết lão có thể giúp gì cho chàng.

Nghe xong, Thần Cái giật mình:

- Ngươi tin chắc có chuyện đó?

Chàng gật đầu:

- Lão tiền bối cứ đến khắc biết. Chuyện không thể muộn, vãn bối xin cáo biệt.

Vút !

Nhìn chàng lăng lệ bỏ đi, Thần Bút nhăn nhăn nhó nhó:

- Tiểu tử nhờ lão huynh chuyện gì?

Thần Cái làm ra vẻ thần bí:

- Nếu Tra lão đệ muốn biết sao không theo lão hóa tử ta một chuyến?

Thần Bút động tâm:

- Có liên quan gì đến kiếp vận võ lâm không?

Thần Cái bật cười:

-S ao lại không ? Có đi thì đi nào. Ha …ha… Vút !

Thần Bút có một thoáng phân vân. Sau đó, vừa chép miệng, Thần Bút vừa phóng người chạy đuổi theo Thần Cái.

Vút !
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 10:06 PM.
  #28  
Old 23-04-2008, 10:10 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 24

Cửu Cung Liên Hoàn tuyệt mệnh


Với những nghi ngại mơ hồ, đang đi nhanh, chàng bỗng chậm lại. Và sau đó, vừa bước đi thật nhẹ, chàng vừa cố soi rọi mục quang như muốn nhìn xuyên qua lớp vân vụ mờ mờ.

Ở một nơi có đầy vân vụ như thế này, nếu bảo mục lực là vô dụng e có phần quá đáng. Nhưng sự thật, Tư Không Bạch dù có mục lực thuộc hàng tinh tường cũng không thể nhìn xa quá nửa trượng. Điều này chứng tỏ với hai lần đi vào cốc núi thì lần thứ hai này lớp vân vụ đã xuất hiện nhiều hơn, dày hơn.

Không những thế, cũng ở lần thứ hai này, dường như thính giác của chàng cũng bị suy giảm hoặc là cách chàng từ năm bảy trượng trở lại đang có một sự tĩnh lặng lạ kỳ. Tĩnh lặng đến độ tiếng gió thổi cũng không có, tiếng sương rơi cũng im bặt.

Càng thêm hồ nghi, chàng cố tình di chuyển chậm hơn, nhẹ hơn.

Và thật bất ngờ, chỉ cách chàng độ một trượng chứ không hơn, bỗng có tiếng người chép miệng lẩm bẩm:

- Ở một nơi xa thật xa như thế này cớ sao bỗng xuất hiện trận Cửu Cung Liên Hoàn Tuyệt Mệnh của nhà Gia Cát ta ?

Kinh hãi đến phải bế khí, Tư Không Bạch không thể ngờ người vừa vô tình phát thoại và để lộ thân phận chính là Gia Cát Quân.

Và còn có gì kinh hãi hơn nếu trong vòng một trượng chàng không hề phát hiện sự có mặt của ả. Như thế chẳng phải nói lên bản lĩnh của ả đã vào hàng tuyệt đỉnh rồi sao, lai vô ảnh, khứ vô hình?

Còn đang nghi hoặc thảo nào chàng không nghe gì cũng không thấy gì bỗng có tiếng Hứa Vân Thông mơ hồ vang đến:

- Công chúa từng đề cập đến Gia Cát Nghị lệnh tổ là nhân vật đã từng tuyệt tích khi du nhập Trung Nguyên, phải chăng đây chính là trận do chính lệnh tổ thiết lập?

Chàng ngỡ đã nghe lầm, còn nếu như không lầm, võ học của Hứa Vân Thông như thế nào chàng biết, có lý nào đến cả tiếng hô hấp nặng nề của Hứa Vân Thông chàng cũng không nghe thấy?

Và như vậy, chàng bỗng chuyển sang sự nghi ngại khác, thính lực thị lực của chàng không phải đã kém đi. Trái lại điều đó xảy ra vì hiện giờ chàng đang lạc vào trận đồ Cửu Cung Liên Hoàn Tuyệt Mệnh như ả Gia Cát Quân vừa lẩm nhẩm.

Có lẽ chàng nghĩ đúng. Vì thanh âm của Gia Cát Quân lại vang đến tai chàng:

- Ta không hề phủ nhận điều đó. Nhưng lạ Ở chỗ, trận đồ này đã bị sửa đổi, không đúng như nguyên thủy mà ta rất am tường.

Có tiếng Tả Danh:

- Hay có người đã vào đây trước chúng ta và người đó thay đổi thế trận là để ngăn ngừa những ai cũng có ý xâm nhập?

Gia Cát Quân lại chép miệng:

- Do Tả huynh không tinh thông thuật kỳ môn độn giáp nên mới nói như thế. Đâu phải muốn thay đổi trận thế lúc nào cũng được và nhất là làm cho trận thế phải tăng thêm uy lực nhiều hơn so với lúc đầu ? Cứ theo tình thế này mà nói, trận thế đã được sửa đổi ngay từ lúc bắt đầu thiết lập và là một hợp trận do hai người cùng lập.

Tư Không Bạch bỗng thất kinh khi nghe Hứa Vân Thông tỏ ra linh lợi không đúng chỗ. Hứa Vân Thông đang bật reo lên:

- Nếu những gì Đàm Tất Hạ nói là đúng, trước kia độ trăm năm ở Trung nguyên có đến hai nhân vật cùng thất tung. Đó là Tuyết Nguyệt Nhị Hùng. Và bây giờ vì công chúa đã nhận ra một trong hai hợp trận là do Gia Cát Nghị lệnh tổ lập, nhân vật còn lại phải là một trong nhị hùng đó.

Gia Cát Quân bất ngờ à lên:

- Hứa huynh nói không sai. Rất có thể gia tổ khi vào Trung Nguyên đã hóa thân thành một trong Tứ Đại Hùng. Vì gia tổ cũng đã thất tung xấp xỉ trăm năm. Vậy Nguyệt chính là gia tổ.

Có tiếng Kha Lạc nêu nghi vấn:

- Sao không là Tuyết ? Công chúa lấy gì làm chắc gia tổ chính là Nguyệt?

Gia Cát Quân phì cười:

- Thứ nhất, Tuyết mang ẩn ý lạnh, công phu của nhà Gia Cát nào phải lãnh công.

Thứ hai, nếu ta nghe không lầm nhân vật mang chữ Tuyết là nữ nhân, gọi là Phi Tuyết Tiên Tử. Và Tuyết Nguyệt đã phối ngẫu thành đôi phu thê, như vậy Nguyệt là nam nhân. Gia tổ cũng là nam nhân mà.

Ả Xuân Mai mãi đến lúc này mới lên tiếng:



- Công chúa ! Tình hình này cho thấy Tra Khuất tuy được lệnh dò xét nhưng có thể lão chưa từng đi vào đây. Chứng tỏ những tin do lão đưa về là của lão tự bịa đặt.

Theo nô tỳ, lệnh tổ Gia Cát lập trận này là để bảo vệ sinh mạng.

Gia Cát Quân buông tiếng hừ lạnh:

- Ta cũng nghi như ngươi. Hừ ! Ta càng quyết phải tìm thấy di bút, di ngôn của gia tổ. Và khi đã tìm thấy mối thù càng lúc càng sâu nặng, hỏi sao Gia Cát Quân này không báo thù?

Tư Không Bạch hỡi ôi. Vì như thế nếu Gia Cát Quân quyết thục hiện điều này kết quả thế nào ả cũng tìm thấy di học của Gia Cát Nghị và hậu quả đối với võ lâm Trung Nguyên thật khó lường.

Chàng thêm chấn động khi nghe Gia Cát Quân phát lệnh:

- Tuy chưa biết đúng sai nhưng mọi người hãy đi theo từng bước chân của ta.

Đừng lầm lỡ hậu quả khó thể nói trước.

Vậy là chàng hiểu, lần trước chàng chưa bị trận đồ giam hãm quả là điều may mắn. Và lần này nếu chàng còn manh tâm mạo hiểm, có thể chàng phải lưu lại đây vĩnh viễn.

Cố trấn tĩnh, chàng nhếch môi cười lạt, chàng đã có cách để không lạc đường trong trận.

Nhẹ nhàng và êm thấm cùng với sự cẩn trọng cao độ, Tư Không Bạch len lén bám theo sau đoàn người Gia Cát Quân.

Chàng nghĩ không lầm nếu Gia Cát Quân đã xuất hiện ở đây cùng với Xuân Mai và còn có Hứa Vân Thông, Kha Lạc, Tả Danh theo chân nhất định những người còn lại chàng từng biết cũng phải có mặt.

Gia Cát Quân đã dặn mọi người phải cố dịch chuyển theo từng bước chân để không bị lạc trong trận, như vậy chính Gia Cát Quân là người dẫn đầu. Và theo sau Gia Cát Quân ngoài bốn nữ lang Hoàng Y theo hầu còn có bọn Hứa Vân Thông bốn người.

Với tất cả tám người nối đuôi nhau bám theo, một Gia Cát Quân dẫn đầu đâu dễ gì phát hiện nếu sau tám người đó còn có thêm một nhân vật nữa.

Tư Không Bạch đã thực hiện đúng như vậy và chàng càng yên tâm khi người đi sau cùng của đoàn người chính là Thạch Nhân, một người nếu chưa dám chắc có hảo cảm với chàng thì chí ít từ trước cho đến nay vẫn chưa có lần nào tỏ ra có địch ý với chàng.

Thạch Nhân với sở học có hạn dường như không thể nào biết đang có Tư Không Bạch lặng lẽ bám theo sau. Do đó, vô tình Thạch Nhân biến thành người dẫn đường cho chàng.

Thạch Nhân ngoặc phải, chàng ngoặc phải, ngoặc trái chàng cũng ngoặc trái. Họ Thạch đi hoặc dừng lại thì Tư Không Bạch cũng đi hoặc dừng lại.

Cứ thế, cho đến lúc Tư Không Bạch nghe có tiếng Gia Cát Quân cất tiếng lo ngại:

- Đã có người từng vào đây trước chúng ta. Vì người này không tinh thông trận đồ đã bị giam hãm và trận đồ đã biến chuyển khác thường, chứng tỏ người này quá hoảng loạn, có những hành vi loạn động vô tình kéo theo sự biến đổi của trận đồ.

Xuân Mai cũng lo ngại không kém:

- Bây giờ thì sao công chúa? Có cách nào giúp chúng ta có thể tiếp tục không?

Hay phải … Gia Cát Quân bỗng buông một tiếng cười khẩy:

- Ngươi chớ quá lo. Một chút khó khăn này đâu thể gây trở ngại cho ta?

Tiếp theo đó, Gia Cát Quân hạ lệnh:

- Tạm thời mọi người cứ lưu lại đây chờ ta. Chỉ cần tìm ra nhân vật kia, ngăn hành vi loạn động của hắn lại, trận thế sẽ ngừng biến chuyển. Nhớ đấy.

Vì đứng ở cuối hàng và vì đang dịch chuyển trong trận đồ khác xa với lúc dịch chuyển ở chỗ trống nên Tư Không Bạch đương nhiên không thể nhìn thấy Gia Cát Quân.

Chàng chỉ biết ả bỏ đi khi nghe có tiếng Xuân Mai đột ngột căn dặn:

- Mọi người hãy nhìn vào phía sau kiểm lại xem đầy đủ không ?

Chàng phát hoảng khi lần lượt có tiếng của từng người báo danh :

- Hạ Lan !

- Có Hứa mỗ.

- Thu Cúc !

- Tả mỗ đây rồi.

-… Tư Không Bạch chỉ dám hy vọng, do Thạch Nhân tự biết y là người đứng sau cùng , y sẽ không phí công quay nhìn phía sau.

Tuy thế, trong nhất vạn có ai dám chắc là không có vạn nhất? Biết đâu vì thấy mọi người đều quay đầu nhìn về phía sau, Thạch Nhân cũng quay lại thì sao?

Chàng ngấm ngầm nghĩ kế :

Nếu dịch lùi lại hoặc bước lánh qua một bên, chà chỉ một bước sơ sẩy là đủ cho trận thế biến động, chàng lập tức tự gây họa chàng.

Không được !

Trong tình thế khẩn trương, với mọi việc đều có thể xảy ra, do Tư Không Bạch không thể nghĩ ra kế nào khả dĩ, chàng đành chấp nhận mai rủi.

Người đứng ngay phía trước Thạch Nhân đã lên tiếng:

- Kha Lạc !

Tòan thân chàng vụt hóa đá khi thấy đầu của Thạch Nhân như đang có dấu hiệu ngọ nguậy.

“Nguy tai ! Họ Thạch cần gì phải quay lại ? Trừ phi … trừ phi từ bây giờ Thạch Nhân đã có chút nghi ngờ rằng ở phía sau …” Thạch Nhân quay đầu nhìn phía sau thật. Miệng họ Thạch đang ung dung báo danh:

- Thạch … Mắt họ Thạch mở to. Điều đó cho biết họ Thạch quá đỗi kinh ngạc vì không ngờ còn có người thứ chín nữa đứng phía sau.

Tứ chi rụng rời, Tư Không Bạch nào biết vào thời khắc này mắt chàng để lộ thái độ lo sợ và van xin cầu khẩn Thạch Nhân như thế nào.

Và điều hết sức quái lạ liền xảy ra. Hai mắt đang mở to bỗng từ từ nheo lại, miệng Thạch Nhân vẫn tiếp tục phát thoại:

- (Thạch ) …Nhân ! Không còn nữa !

Không tự chủ được nữa, tay chàng bất giác đưa lên lau vội giọt mồ hôi lạnh chẳng biết có hiện hữu hay không trên vầng trán của chàng.

Chỉ khi nhìn thấy Thạch Nhân lẳng lặng lắc đầu và dường như có tiếng thở dài kèm theo, Tư Không Bạch mới tin những gì đang xảy ra là thật, chàng điểm một nụ cười có thể nói là chưa bao giờ gượng gạo bằng.

Vậy là chàng biết, họ Thạch vì có hảo cảm, vì tin tưởng ở chàng nên mới có thái độ che chở vừa có. Còn cái lắc đầu lặng lẽ chàng đoán có thể Thạch Nhân trách chàng, sao chàng quá mạo hiểm. Hoặc họ Thạch trách chàng đã hiểu lầm ý tứ của bọn họ khi thấy bọn họ bốn người vẫn lẳng lặng bám theo bọn Gia Cát Quân ?

Khó có thể biết đâu là ý nghĩ thật của Thạch Nhân, chàng đành lặng lẽ gật đầu và ra dấu, bảo Thạch Nhân đừng quá lo, chàng biết tự lo liệu.

Gia Cát Quân đã quay lại. Có tiếng của ả vang lên:



- Chúng ta bị chậm chân rồi. Như ả này vừa cung xưng có một bọn ba nhân vật do có trong tay bức họa đồ, có lẽ đã đến nơi chúng ta cùng đến. Giữ lấy ả, Xuân Mai.

Mọi người phải nhanh chân hơn mới được. Đi !

Vẫn phải bước theo, tâm tư Tư Không Bạch đang có nghi vấn trùng trùng, theo lời Gia Cát Quân nói, có một nữ nhân vì bị lạc giữa trận nên đang bị ả khống chế. Là ai?

Dương Liễu Liễu hay là Hứa Vân Anh?

Ba nhân vật đã đi với bức họa đồ trong tay có thể là cung chủ Bắc Băng Cung và phụ tử Dương Thanh – Dương Liễu Liễu. Và nếu có ba nhân vật này, họ sau khi buộc Hứa Vân Anh phải giao bức họa đồ ra, đã cố tình loại bỏ ả, để ả phải lạc giữa trận.

Nếu đúng như vậy, chàng có phần nhẹ nhõm, ác lai ác báo, Hứa Vân Anh đáng bị như vậy.

Bất chợt, Tư Không Bạch nghe văng vẳng phía sau có tiếng người:

- Ta hy vọng, đây là lần đầu tiên ta và mụ phải đối xử nhau một cách thành thật.

Bằng không, mụ đừng quên do mụ đã mất đi cơ hội tự luyện Phong Hỏa Hợp Bích đương nhiên không thể đối phó nổi Bách Hoa Hội Nguyên Aâm của ta.

Tư Không Bạch bàng hoàng.

Vậy là Phong Hỏa – Bạch Y đang có sự liên hiệp? Thanh âm chàng vừa nghe chính là thanh âm của Bạch Hoa Lão Quân. Chữ “mụ” mà lão vừa đề cập còn ai khác ngoài mụ Phong Hỏa Xú Diện? Mụ chưa chết? Sau lần chân khí nghịch hành đến nỗi cương hỏa chân muội bị phát tán, điều gì đã xảy ra khiến mụ bây giờ vẫn bình ổn để mụ có thể hiệp với Bạch Hoa Lão Quân, ghép hai mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh lại?

Và quan trọng hơn, điều gì đã xảy ra đưa đến sự hợp tác chưa từng có giữa Phong Hỏa – Bạch Y?

Chàng nhẹ nhàng chạm tay vào Thạch Nhân.

Thạch Nhân quay lại cau mặt nhìn chàng.

Tư Không Bạch mấp máy môi, nói mà không phát thành thanh âm:

- Có Phong Hỏa – Bạch Y bám phía sau.

Thạch Nhân trợn mắt tỏ ra kinh nghi.

Chàng gật đầu miệng lại mấp máy:

- “Tại hạ không thể lộ diện. Cẩn trọng !” Dứt lời, chàng nhắm mắt lại, cố tình dịch đúng hai bước về mé tả.

Sau đó, khi từ từ hé mắt nhìn quanh chàng chỉ thấy toàn là vân vụ và vân vụ không còn thấy Thạch Nhân đâu.

Biết rõ sẽ nguy nếu loạn động chàng đứng im vận lực ngưng thần nghe ngóng.

Cuối cùng chàng cũng nghe được thanh âm the thé của mụ Phong Hỏa Xú Diện:

- Lão Thẩm ngươi đừng quên ta giúp lão vì không muốn di học đó rơi vào tay lũ phản phúc Bạch Y Giáo của lão, nếu không như thế … Thanh âm của Bạch Hoa Lão Quân nghe rõ hơn:

- Thì cũng như mụ thôi, mụ cũng đang sợ ả gì đó đã phản mụ sẽ chiếm đoạt phần di học này vậy? Mụ đâu dễ dàng đối xử tốt với ta?

Có tiếng rít the thé của mụ Phong Hỏa Xú Diện, tiếng rít khá lớn, cho Tư Không Bạch biết cả hai đang di chuyển đến gần:

- Là ả tạp chủng họ Hứa. Hừ ! May là phía ta chỉ có một, không như bên lão có đến ba.

- Ba? Sao mụ biết?

- Lão đừng hỏi ta. Lão tự biết như thế mà.

Bạch Hoa Lão Quân gật gù:

- Uổng cho ta đã dày công giáo dưỡng tiểu nha đầu họ Dương. Rốt cuộc để cho gã họ Nhậm mê hoặc, quyết tâm phản bội ta.

Chàng nghe chấn động. Rõ rồi cung chủ Bắc Băng Cung chính là Nhậm Thiên Hành, bảo chủ Thiên Nam Bảo, cũng là kẻ bội sư, nhẫn tâm sát hại sư phụ y cũng là sư phụ của chàng. Thảo nào họ Nhậm sẵn sàng dối gạt Cái Bang, hăm hở tiếp nhận chức vụ phó giáo chủ Bạch Y Giáo. Đó là nguyên nhân khiến Nhậm Thiên Hành mau chóng phát hiện ý đồ của Phong Hỏa – Bạch Y khi tìm đến Quát Thương Sơn. Và họ Nhậm cũng biết khơi dậy lòng oán thù của phụ tử họ Dương khiến cả hai nhanh chóng ly khai phản lại Bạch Y Giáo.

Không nghe Bạch Hoa Lão Quân và mụ Phong Hỏa Xú Diện nói gì nữa, chàng nhắm mắt lại dịch chuyển về vị trí trước đó.

Mới dịch được một bước, chàng kinh hoàng khi phát hiện như có ai đó vừa đi ngang qua, chạm khẽ vào đầu vai bên hữu của chàng.

Chyện đó là có thật. Chàng nghe người đó bật kêu lên, cũng nêu nghi vấn giống như chàng đang có:

- Nội tổ ! Hình như cạnh hài nhi vừa có người đi chung.

Chàng giật mình, là Đàm Tất Hạ vừa lên tiếng.

Và chàng còn giật mình nhiều hơn khi nghe thanh âm của Đàm Tất Khả cũng vang lên:

- Ta và Thẩm thúc thúc đang đi ngay phía sau ngươi. Làm gì có ai đi ngang qua khiến ngươi phải hô hoán ầm ĩ như thế?

Thẩm thúc thúc nào nếu không là Thẩm Nguyên, giáo chủ Bạch Y Giáo?

Thanh âm của Thẩm Nguyên vang lên thật:

- Chúng ta đang di chuyển trong trận tất cả đều là ảo giác. Môn chủ hà tất phải hốt hoảng.

Đàm Tất Khả cười khẩy:

- Thẩm Nguyên ngươi chớ có quá lời. Hạ nhi còn quá trẻ chưa đủ tư cách làm môn chủ.

Đàm Tất Hạ vặc lại:

- Nếu vậy theo phụ thân ai mới đủ tư cách? Đàm Tất Vũ, tên cẩu tạp chủng phản đồ ư ?

Đàm Tất Khả gầm vang:

- Ngươi không được thoá mạ. Trừ phi ngươi cũng tự cho ngươi là thứ tạp chủng.

Đàm Tất Hạ bật cười:

- Từ khi phụ thân vì mê luyến nhan sắc của yêu nữ bỏ mẫu thân vò võ một mình cho đến chết, Tất Hạ này cũng từng nghĩ đúng như vậy. Ha …ha… Có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện quát:

- Bọn ngươi có im đi không? Sau mỗi khi có ngươi bên cạnh nếu không khắc khẩu với ta cũng xung khắc với bất kỳ ai ở cạnh ngươi. Tại sao chứ ?

Có lẽ Đàm Tất Khả định nói gì đó nên mới có tiếng Hỏa nhị Đàm Tất Vũ can ngăn :

- Bỏ đi phụ thân ! Đây đâu phải là lần đầu Tất Hạ nhiếc mắng hài nhi ?

Đàm Tất Hạ hừ lạnh:

- Ngươi biết như vậy là tốt ! Đừng tưởng ngươi bây giờ được nhìn nhận là người họ Đàm mà ta bỏ qua chuyện phản bội của ngươi. Nếu không vì ngươi nội tổ ta đâu phải thất bại trong việc luyện Phong Hỏa Hợp Bích? Cũng đâu bị ả Hứa Vân Anh vì lây nhiễm sự phản bội của ngươi khiến nội tổ suýt mất mạng.

Lúc này, Tư Không Bạch đang đường hoàng bám theo từng bước chân của Đàm Tất Vũ. Đương nhiên đi phía sau Đàm Tất Vũ không có thêm bất kỳ môn nhân đệ tử nào của Bạch Y Giáo hay Phong Hỏa Môn.

Và chàng nghe Đàm Tất Khả nghiến răng ken két:

- Nội tổ của ngươi không là nội tổ của Tất Vũ sao? Tất Vũ đâu đã gây điều gì bất lợi?

Chàng thấy ở phía trước, Đàm Tất Vũ cứ luôn ngọ nguậy như sắp sửa lên tiếng.

Bất chợt từ phía trước nữa có tiếng Bạch Hoa Lão Quân kêu:

- Không đúng rồi ! Theo họa đồ ở đây phải có lối rẽ. Nhưng sao ở đây lại không có?

Chàng giật mình. Vậy là sau lần chàng cho Thạch Nhân biết có sự xuất hiện của Phong Hỏa – Bạch Y, có lẽ Thạch Nhân đã tìm cách báo cho Gia Cát Quân biết. Và do Gia Cát Quân làm cho trận đồ biến đổi nên địa hình không còn đúng với bức họa đồ.

Kết quả nếu bọn Bạch Hoa Lão Quân bị vây khốn chàng cũng đâu khác gì họ ?

Chàng đang ngấm ngầm lo sợ thì cảnh quang xung quanh chàng vụt sáng lòa, không còn sự hiện diện của lớp vân vụ nữa.

Cũng chính lúc đó, chàng nghe Gia Cát Quân phát ra tràng cười lảnh lót:

- Chư vị muốn đến Biệt Điện Nguyệt Hàn của gia tổ ư ? Không sao, tiểu nữ Gia Cát Quân xin thay mặt gia tổ cung nghinh chư vị ! Mời vào. Ha ha … Nhanh như chớp, Tư Không Bạch đảo người lạng vào một chỗ khuất cạnh đó, đúng lúc nghe tiếng gầm phẫn nộ của Bạch Hoa Lão Quân vang lên:

- Phản đồ Dương Liễu Liễu. Nếu tiểu cô nương chấp thuận giao phản đồ cho lão phu, Bạch Hoa Lão Quân này cùng toàn thể Bạch Y Giáo sẽ do tiểu cô nương tùy nghi sử dụng.

Từ chỗ khuất, chàng nhìn ra. Hỡi ôi nữ lang bị Xuân Mai nắm giữ chính là Dương Liễu Liễu. Vậy là Dương Liễu Liễu, không phải Hứa Vân Anh lúc nãy do lạc vào trận đồ nên bị Gia Cát Quân tìm thấy và chế ngự.

Nghe Bạch Hoa Lão Quân nói như thế Gia Cát Quân cười chúm chím:

- Hóa ra lão trượng đây là Bạch Hoa Lão Quân vang danh thiên hạ? Được ! Nếu ả này chính là phản đồ của quý giáo, tiểu nữ rất sẵn lòng giao trả cho.

Có một tiếng gầm to lớn bỗng vang lên:

- Nha đầu chớ hồ đồ. Đó là người của bổn cung, kẻ nào dám tùy tiện bắt giữ ?

Sau tiếng gầm này là tiếng gầm của cung chủ Bắc Băng Cung, tiếng rít phẫn nộ của mụ Phong Hỏa Xú Diện cũng được mụ thốt ra:

- Hứa Vân Anh ! Ngươi còn dám chường mặt ra đây à?

Diễn biến xảy ra thật nhanh và thật hỗn loạn …
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 10:08 PM.
  #29  
Old 23-04-2008, 10:13 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 25

Biệt Điện Nguyệt HÀn


Trong khi cung chủ Bắc Băng Cung bất ngờ động thân lao đến chỗ Xuân Mai định đoạt lấy Dương Liễu Liễu thì mụ Phong Hỏa Xú Diện lại lao đến ả Hứa Vân Anh đang kinh hoàng đứng cạnh Dương Thanh, bang chủ Ngân Bào Bang, hiện cũng là người được Bắc Băng Cung thu nhận.

Mụ Phong Hỏa Xú Diện gào rít:

- Còn không mau nạp mạng ư ?

Vù… Dương Thanh gầm vang:

- Kẻ nào dám gây hấn với bổn cung Bắc Băng ? Lui !

Vù … Ở phía Xuân Mai cũng có tiếng quát của cung chủ Bắc Băng Cung:

- Nếu không giao người, tất phải chết.

Vù … Xuân Mai chưa kịp có phản ứng thì đã có Bạch Hoa Lão Quân ra tay:

- Nhậm Thiên Hành ! Ngươi to gan thật đấy ! Chớ trách lão phu phải trừng trị ngươi như một phản đồ. Đỡ !

Vú … Thoáng nhìn qua cục diện, Gia Cát Quân lập tức quát bảo Xuân Mai:

- Mau giao ả họ Dương cho ta.

Đón nhận lại Dương Liễu Liễu, Gia Cát Quân bất ngờ vận lực hô hoán:

- Như lời tiểu nữ vừa nói, vị nào là người của Bạch Y Giáo hãy đến đây nhận người.

Dương Thanh đang được Hứa Vân Anh tiếp lực, cùng giao đấu với mụ Phong Hỏa Xú Diện, tiếng hô hoán của Gia Cát Quân làm Dương Thanh rụng rời.

Lão lao nhanh đến và oai mãnh phát hàn kình vào Gia Cát Quân:

- Nha đầu muốn chết ! Hãy xem Hàn Băng Chưởng !

Vù … Gia Cát Quân xô nhẹ tả thủ:



- Lão có đủ tư cách sao? Lui !

Vù … Ầm !

Đúng lúc đó có tiếng gầm phẫn nộ của mụ Phong Hỏa Xú Diện vang lên:

- Nha đầu ! Chết !

Vù … Ầm !

Cũng là lúc tiếng quát trầm trọng được cung chủ Bắc Băng Cung phát ra:

- Lão ngăn nổi Tuyết Hoa Lãnh Trảo của bổn cung sao? Đỡ !

Vù … Ầm !

Phát hiện công phu của Nhậm Thiên Hành hoàn toàn không như lúc trước, đến phụ thân Bạch Hoa Lão Quân cũng khó lòng chống cự, giáo chủ Bạch Y Giáo Thẩm Nguyên phải ra tay xen vào:

- Họ Nhậm ngươi là cung chủ Bắc Băng Cung nào vậy? Bổn giáo chủ quyết không tha cho ngươi. Xem chưởng !

Vù … Có Thẩm Nguyên tiếp lực, Bạch Hoa Lão Quân phấn chấn:

- Lũ vô danh Bắc Băng Cung phải chết ! Ha …ha… Vù … Ầm !

Khi đó, sau khi đã hô hoán vẫn không thấy ai đến nhận Dương Liễu Liễu, Gia Cát Quân bất ngờ quát to, tỏ rõ ý định:

- Dù sao tiểu nữ cũng quyết giữ lời. Ả họ Dương này sẽ giao cho Bạch Y Giáo.

Còn bây giờ, Xuân Mai. Chúng ta mau tiếp tay cho Bạch Y Giáo. Lên nào !

Xuân Mai, Hạ Lan, Thu Cúc, Đông Đào cả bốn nữ lang Hoàng Y lập tức phân khai hai vây đánh Dương Thanh, hai còn lại lao đến tiếp trợ Bạch Hoa Lão Quân và Thẩm Nguyên.

Gia Cát Quân tay vẫn giữ Dương Liễu Liễu, miệng tủm tỉm cười nhìn vào cục diện đang càng lúc càng tỏ ra thuận lợi cho nàng.

Tư Không Bạch cũng đang trong tình trạng tọa sơn quan hổ đấu. Chàng đang quan sát cục diện với cái nhìn tổng thể, để đoán xem ý đồ thật sự của Bắc Băng Cung và bọn Gia Cát Quân khi vào Trung Nguyên là gì? Và chàng còn phải biết rõ lập trường của người Trung Nguyên nhất là của Phong Hỏa – Bạch Y, một môn một giáo có uy thế nhất võ lâm đương đại.

Bất chợt chàng nhìn thấy Gia Cát Quân đang lẻn nhìn vào một động khẩu mịt mờ hơi sương ở cạnh đó.

Phát hiện điều này, chàng mới nhớ lại, lúc nãy Nhậm Thiên Hành cùng với Dương Thanh và Hứa Vân Anh cũng từ trong động khẩu đó xuất hiện.

Như vậy phải chăng động khẩu đó là lối duy nhất dẫn đến Biệt Điện Nguyệt Hàn, nơi Tuyết Nguyệt Nhị Hùng cùng ẩn cư ?

Và do bọn Nhậm Thiên Hành đã đến trước, đã đi vào động khẩu, di học kia đã bị chúng chiếm hữu chưa?

Gia Cát Quân nhìn như vậy, chứng tỏ ả đang có ý định lẻn vào Biệt Điện Nguyệt Hàn một mình?

Ngấm ngầm lưu tâm,chàng nghĩ, thế nào chàng cũng phải ngăn cản Gia Cát Quân, không cho nàng dễ dàng thực hiện ý định.

Chợt có tiếng Thẩm Nguyên cười đắc ý:

- Họ Nhậm ngươi chạy rồi sao? Đâu dễ dàng thế. Ha …ha… Chàng đưa mắt nhìn, và thấy bóng nhân ảnh họ Nhậm đang vùn vụt lao về phía ả Hứa Vân Anh.

Vút !

Chưa kịp hiểu Nhậm Thiên Hành muốn làm gì, Tư Không Bạch bỗng nghe họ Nhậm cười khanh khách:

- Hứa cô nương đừng trách Nhậm mỗ. Hà …hà… Hứa Vân Anh phẫn uất khi nhận ra ả vừa bị Nhậm Thiên Hành chế ngự.

Ả bị họ Nhậm lôi đi một khoảng đủ xa và ả cảm thấy kinh hoảng khi nghe họ Nhậm lớn tiếng nói rõ ý định:

- Chư vị Phong Hỏa Môn hãy nghe Nhậm mỗ nói. Bắc Băng Cung sẽ giúp chư vị đánh bại Bạch Y Giáo, dành vị trí đệ nhất khắp Trung Nguyên. Nếu chư vị thuận tình, ả họ Hứa này Nhậm mỗ xin hai tay dâng nạp.

Đang sắp sửa hạ thủ ả họ Hứa, lại bị họ Nhậm cướp ngay trước mũi, mụ Phong Hỏa Xú Diện động nộ:

- Một bảo chủ Thiên Nam Bảo như ngươi dám lớn tiếng cao ngạo đối với Phong Hỏa Môn thế sao? Ta … Nhậm Thiên Hành cười vang:



- Lão phu nhân xin chớ ngộ nhận, Thiên Nam Bảo chỉ là nơi tạm thời dung thân của họ Nhậm này. Thật ra Nhậm mỗ chính là cung chủ Bắc Băng Cung, và bản lĩnh ngay bây giờ lão phu nhân sẽ nhìn thấy. Xem đây ! Ha…ha… Ầm !

Họ Nhậm tung ra một tuyệt kỹ vào một khối đá thật to ở ngay cạnh đó. Và khối đá nặng không dưới ngàn cân kia lập tức bị tuyệt kỹ của họ Nhậm đánh vỡ thành muôn ngàn mảnh vụn Sợ tình thế biến chuyển bất lợi, Gia Cát Quân cười lạnh:

- Vô Nguyên Lãnh Công có lợi hại bằng Thượng Nguyên Thiên Tiên chăng? Xem đây !

Vù … Ầm !

Một khối đá khác tuy dáng vẻ ngoài nhỏ hơn khối đá họ Nhậm vừa đánh vỡ nhưng khi bị Gia Cát Quân vận dụng tuyệt kỹ đánh vào, khối đá đó lập tức tan thành một đống bụi.

Nhậm Thiên Hành không vì thế mà nao núng. Y cười ngạo nghễ:

- Thì ra hậu nhân của Thượng Nguyên Vương Hóa cũng đã vào Trung Nguyên.

Nhưng xem ra bản lĩnh của ngươi vẫn còn khiếm khuyết hỏa hầu. Đâu thể so bì với bổn cung.

Ha ….ha….

Gia Cát Quân trề môi, tay đưa cao Dương Liễu Liễu lên:

- Công phu của ngươi do Vô Nguyên Bắc Hóa lưu lại cũng chưa đủ hỏa hầu, ngươi tưởng bổn công chúa không nhận ra sao? Còn đây, với tính mạng của ả này, ta sắp giao cho Bạch Y Giáo để xem ngươi còn ngạo nghễ được bao lâu?

Đàm Tất Khả và Đàm Tất Vĩ bàng hoàng kêu lên:

- Thì ra chuyện Tam Nguyên Tam Hóa là có thật?

Đàm Tất Hạ đảo nhanh tròng mắt sau đó dừng ngay mụ Phong Hỏa Xú Diện:

- Nội tổ ! Đây là cơ hội có thể giúp nội tổ trả lại mối hận thưở nào với Bạch Y Giáo.

Mụ Phong Hỏa Xú Diện lườm mắt giận dữ :

- Ngươi lú lẫn rồi sao? Phong Hỏa Môn đường đường vang danh thiên hạ, từ bao giờ có tiền lệ phải nhờ đến ngoại nhân?

Nhậm Thiên Hành biến sắc:



- Lão phu nhân không muốn tự tay trừng trị phản đồ?

Mụ Phong Hỏa Xú Diện bật cười:

- Ả đang trong tay ngươi, trước sau gì ả cũng bị ngươi lấy mạng, như thế chẳng phải lão thân đỡ phải phí sức vẫn đạt ý nguyện đó sao?

Họ Nhậm chưa có cách gì chiêu dụ Phong Hỏa Môn chịu làm vây cánh, bỗng nghe Bạch Hoa Lão Quân cười vang:

- Mụ Phong Hỏa Xú Diện nói thật hạp ý ta, Bạch Y Giáo cũng vậy cớ gì phải mượn tay ngoại nhân, nhất là ngoại nhân đó không phải người Trung Nguyên như chúng ta ? Ta thật sự khâm phục mụ.

Ha …ha… Đến lượt Gia Cát Quân biến sắc:

- Sao lão trượng thay đổi ý định mau vậy?

Tư Không Bạch đang ẩn ở chỗ khuất cũng phải ngỡ ngàng. Hóa ra Bạch Y – Phong Hỏa có điểm khiến chàng phải khâm phục.

Chàng nhẹ nhàng lao ra, gây kinh ngạc cho mọi người đương diện.

Mỉm cười chàng lên tiếng:

- Gia Cát Quân, Nhậm Thiên Hành. Vậy là chúng ta lại gặp nhau. Không những thế, mưu đồ thống tị võ lâm Trung Nguyên của bọn ngươi cũng bất thành. Bọn ngươi còn gì để nói nữa không ? Ha …ha … Gia Cát Quân bật rít:

- Ngươi vẫn toàn mạng sao?

Nhậm Thiên Hành cũng phẫn nộ quát:

- Tư Không Bạch ngươi vẫn chưa chết?

Chàng ung dung đưa mắt nhìn quanh:

- Thượng Nguyên, Vô Nguyên đang có ý đồ độc bá võ lâm, gây kiếp nạn cho giang hồ. Nếu chư vị không nghi ngại Tư Không Bạch này … Chàng chưa dứt lời đã bị Thẩm Nguyên nạt ngang:

- Câm ! Ta còn chưa trị tội ngươi, sao ngươi dám xuất đầu lộ diện?

Vẫn chưa hết, chàng nghe Đàm Tất Hạ và Đàm Tất Khả cùng quát:

- Ngươi đã hại nội tổ ta ngươi đến chịu chết ư ?

- Tiểu tử to gan. Do ta lầm nên mới giải cứu ngươi lần trước. Còn bây giờ, nạp mạng !

Đàm Tất Khả hùng hổ lao đến với một chưởng Phong Hỏa lợi hại.

Vù … Tư Không Bạch đâu lường trước phản ứng này của lão Đàm. Bất đắc dĩ chàng vung vẩy thanh Lôi Công Trủy vừa lấy ra:

- Dừng tay đã nào !

Véo … Lập tức có nhiều tiếng hô hoán vang lên:

- Sao lại là Lôi Công Trủy của bổn bang?

- Kiếm pháp của Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu?

- Tiểu tử đã luyện Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm của Hỗn Nguyên Đạo Hóa ?

Thoạt nghe chàng biết ngay đó là tiếng kêu kinh ngạc của Dương Thanh, Thẩm Nguyên và Nhậm Thiên Hành.

Và với những ý nghĩ thầm kín chỉ có họ biết Dương Thanh, Thẩm Nguyên và Nhậm Thiên Hành cùng một lúc lao vào vây kín Tư Không Bạch.

Vút ! Vút ! Vút !

Bỗng có tiếng Bạch Hoa Lão Quân bật quát:

- Nha đầu định đi đâu? Mau giao ả họ Dương cho lão phu.

Cũng có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện hô hoán:

- Lão Thẩm ! Đừng để nha đầu đoạt mất phần di học kia. Mau đuổi theo.

Vút ! Vút !

Xuân Mai thất thanh ra lệnh:

- Đây là Biệt Điện Nguyệt Hàn do Gia Cát tổ sư lập. Kẻ nào dám tiến vào, giết !

Dương Thanh đang định quật chưởng vào Tư Không Bạch bỗng dừng phắt lại:

- Cung chủ … Nhậm Thiên Hành cũng phải dừng tay:

- Đừng chậm trễ, Dương Thanh ! Đi !

Cả hai lập tức đảo người, lao vun vút vào động khẩu nọ Vút ! Vút !

Đàm Tất Hạ cũng bám theo:

- Hãy giao Hứa Vân Anh lại đây !

Vút !

Đàm Tất Khả cố phát ra một kình cuối cùng, để lộ ý cũng muốn nhanh chân chạy vào Biệt Điện Nguyệt Hàn:



- Tiểu tử ! Đỡ !

Vù … Tư Không Bạch cũng đang nôn nóng, vội dịch tránh và sao đó cũng động thân lao đi.

Vút !

Hóa ra chàng là người sau cùng lao vào động khẩu tràn ngập hơi sương. Bọn Xuân Mai ngay từ đầu cũng đã kịp theo chân chủ nhân, mất hút vào động khẩu.

Thị tuyến bị làn sương dày đặc che phủ, Tư Không Bạch chỉ còn biết dựa vào thính giác chậm chậm bước đi.

Đi chưa được năm trượng, tự bản thân chàng chợt có cảm nhận lần này đi ắt khó thoát những nguy hiểm khôn lường. Và nguyên nhân đưa đến cảm nhận đó thoạt tiên đối với chàng chỉ là làn sương giá dường như đã bắt đầu lạnh. Đi trong lớp vụ dày đặc, bị thấm lạnh là điều đương nhiên. Và cũng là lẽ tự nhiên khi chàng phải vận lực kháng cự. Vậy điều gì là nguyên nhân khiến chàng nảy sinh cảm giác có nguy hiểm?

Những nguyên nhân đó từ đâu đến ?

Đầu tiên, ở trượng đường thứ bảy lớp sương lạnh lẽo có vẻ nặng nề hơn, tai chàng chợt nghe như có nhịp hô hấp nặng nề vang lên khá gần.

Thủ sẵn song chưởng, chàng thận trọng bước đến, trong khi thị tuyết bị che mờ thế này, đâu phải không có người lợi dụng để thừa dịp ám toán, có phòng bị sẵn vẫn hay hơn.

Chân chàng bỗng đạp vào một vật gì mềm mại. Vật đó có phần trượt đi trước khi dừng lại hẳn dưới sức nặng của toàn thân chàng đặt vào bàn chân.

Vật đó mềm, nhẹ, và trượt như không có tiếng động, nếu không phải chàng vẫn luôn cảnh giác đề phòng và ngưng thần nghe ngóng, có lẽ chàng sẽ không phát hiện điều này Chàng dừng lại !

Nhịp hô hấp nặng nề quả nhiên đang vang lên đâu đó gần nơi chàng vừa đặt chân.

Chàng hiểu rồi, có một người vì một nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó đã bị ngã xuống và hiện đang nằm bất động cạnh chân chàng. Nhịp hô hấp nặng nề là do người đó đã bị chưởng thương hoặc do không chịu đựng nổi làn sương lạnh cứ thấm lan mãi.

Và vật mà chàng vừa đạp chính là một phần y phục của người đó. Nếu không có vật này, vô tình chàng vẫn bước lên, chắc chắn chỉ một bước nữa thôi chân chàng sẽ dẫm đúng vào thân hình người nọ.

Chàng ngồi xuống thì thào hỏi:

- Các hạ là ai? Bạch Y – Phong Hỏa – Vô Nguyên hay Thượng Nguyên?

Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng hô hấp như vừa thoáng ngừng trước khi tiếp tục thở dồn.

Chàng dùng tay sờ soạng. May thay, tay người đó đây rồi, chàng vội kéo người đó lên, dùng khinh thân pháp đưa người đó quay trở ra.

Vút !

Chàng thoáng ngần ngại chút nữa mất luôn ý niệm phải cứu tỉnh người đó. Vì người vừa được chàng cứu chính là … Mở mắt ra, môi tái ngắt của Dương Liễu Liễu vậy mà vẫn mấp máy:

- Đa tạ …Hãy ….giải huyệt …cho … Dù thế nào thì Dương Liễu Liễu cũng đã nói lên hai chữ đa tạ, không lẽ chàng lại hẹp lượng không chịu ra tay giải huyệt cho nàng?

Được chàng giải khai huyệt đạo, trước khi ngồi xuống để vận công trục hàn, Dương Liễu Liễu nhìn chàng:

- Cái lạnh ở Biệt Điện Nguyệt Hàn này rất khắc nghiệt, ta khuyên ngươi ….đừng vào Chàng lặng người trong một thoáng sau đó gật đầu:

- Dủ sao, tại hạ vẫn phải vào. Chỉ để cứu những người, à .., không chịu đựng nổi như cô nương.

Dương Liễu Liễu cười lạt:

- Không phải ta không chịu đựng nổi. Là do ả Gia Cát Quân cố tình mượn đao giết người. Ngươi cứ xem khắp y phục ta thì biết. Đâu phải ai cũng có bước đi thận trọng như ngươi ?

Chàng nhìn và lập tức hiểu. Nếu Dương Liễu Liễu không bị chế ngự huyệt đạo, với công lực có sẵn, nàng làm sao không chi trì nổi cái lạnh chưa phải là lạnh lắm do chưa đến nỗi gần Biệt Điện Nguyệt Hàn. Và do nàng bị như vậy, mọi người khi hăm hở lao vượt qua, có không ít bàn chân đã giẫm vào thân hình nàng. Nàng nói đúng, cứ nhìn dấu vết còn lưu lại khắp y phục nàng thì rõ.

Chàng gật đầu:

- Cô nương hãy bảo trọng ! Cáo biệt !

Vút !

Chàng lại lao vào động khẩu, đâu biết rằng phía sau Dương Liễu Liễu vẫn nhìn theo chàng cho đến lúc khuất dạng. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt kỳ lạ, trước kia chưa bao giờ nàng nhìn Tư Không Bạch như vậy.

Với tâm trạng vừa có, Dương Liễu Liễu phải nói là có phần nào yên tâm khi tọa công. Và cho dù việc tọa công của nàng sau đó bị gián đoạn đôi ba lần, đó là những lúc Tư Không Bạch quay trở lại với mỗi lần là một người bị lâm vào cảnh ngộ như nàng lúc nãy, vẫn còn nguyên tâm trạng yên tâm đó.

Lần thứ hai, Tư Không Bạch quay lại với ả Hứa Vân Anh trên tay.

Giải huyệt cho ả, chàng nói với ả bằng giọng vô cảm:

- Tùy cô nương muốn nghĩ thế nào cũng được, hoặc có muốn lưu lại hay không tùy ý. Tại hạ không cam tâm nhìn cô nương biến thành món hàng trao đổi luân phiên giữa Bạch Y – Phong Hỏa lại đến Vô Nguyên – Thượng Nguyên.

Không như Dương Liễu Liễu, ở Hứa Vân Anh không hề có lấy một lời đáp tạ. Đã thế, trước lúc loạng choạng bỏ đi, ả còn ném cái nhìn uất hận và căm phẫn vào động khẩu, nơi suýt nữa biến ả thành một thi thể lạnh cóng nếu Tư Không Bạch không kịp đưa ả ra.

Lần kế đó, Tư Không Bạch quay lại với Hứa Vân Thông.

Hứa Vân Thông không bị ai chế trụ huyệt đạo. Đơn giản, Hứa Vân Thông không biết tự lượng sức mình nên bị cái lạnh làm cho tê cóng thân mình.

Chàng đặt Hứa Vân Thông ngồi xuống, cố tình nói cho Vân Thông và Dương Liễu Liễu nghe:

- Dẫu sao tại hạ vẫn còn nặng nợ với hai nhà Hứa – Dương. Nếu không phải tình thế bắt buộc, công phu Hỗn Nguyên tại hạ sẽ nhanh chóng giao trả. Còn như lúc này thì, …tại hạ cam chịu sự khinh bỉ của mọi người. Cáo biệt !

Vút !

Tư Không Bạch còn quay lại vài lần nữa nhưng đó là những lần sau khi Dương Liễu Liễu tọa công xong. Nàng nhanh chóng tiếp nhận những người vừa được chàng đưa ra ngoài, là Tả Danh, Kha Lạc và Thạch Nhân.

Đã giao Thạch Nhân cho Dương Liễu Liễu xong, thay vì quay ngay vào như những lần vừa rồi, Dương Liễu Liễu nhìn thấy như chàng có phần chậm bước.

Nàng nhìn và nghi ngại:

- Ngươi không vào nữa ? Lạnh quá ư ?

Chàng lắc đầu:



- Tại hạ đã nhìn thấy Biệt Điện Nguyệt Hàn nhưng chỉ là một Biệt Điện hoàn toàn không có người. Phong Hỏa – Bạch Y – Vô Nguyên – Thượng Nguyên tất cả như đã đi đến chỗ nào khác thần bí hơn thì phải.

Dương Liễu Liễu hiểu rõ tại sao chàng cố tình nói ra điều này. Nàng gật đầu:

- Gia phụ sẽ không sao. Đã có cung chủ Bắc Băng Cung ở bên cạnh rồi.

Chàng không nói gì, chỉ sau khi lần lượt nhìn bốn người Hứa Vân Thông, chàng mới lên tiếng:

- Ngay lúc này họ cần có người làm hộ pháp … Dương Liễu Liễu xua tay:

- Ta biết ngươi vẫn muốn dò xét hành tung của mọi người, yên tâm đi, ta sẽ ở đây chờ cho đến khi ngươi quay lại vì thất bại. Nhân tiện ta sẽ để mắt đến họ.

Chàng mỉm cười với nàng:

- Đa tạ !

… Biệt Điện Nguyệt Hàn thật đúng với danh xưng.

Đằng sau một cổng vòm có hình dạng như một mặt nguyệt, lãnh khí càng lúc càng tuôn ra mù mịt, khiến chút ánh sáng đang rọi vào Biệt Điện cũng muốn tan biến đi.

Vận sẵn Hỗn Nguyên Chân Khí để bảo hộ tâm mạch, chống lại sự xâm nhập của lãnh khí chàng dè dặt chui qua cổng vòm.

Phào …phào … Lãnh khí tuôn ra từng đợt từng đợt như có sự chuyển động của không khí buộc lãnh khí phải tuôn ra, hoặc như có người dùng kình lực đẩy từng luồng lãnh khí ra ngoài.

Chàng đi chậm thế mà hay, lãnh khí nọ chỉ làm chàng lạnh chưa đến nỗi làm chàng chùng bước.

Chàng tiến tới.

Phào…phào … Bất chợt từ bên trong có một bóng người lao ra, và sầm sập lao thẳng vào chàng.

Động tâm, chàng dịch bộ qua một bên vừa kịp lúc cho bóng đó lao vút qua.

Vút !

Khi lao ngang, chàng chỉ nghe người đó cứ bật rên hừ hừ.

- H…ừ ..Hừ … Tuy không nhận ra đó là ai nhưng sự xuất hiện của người đó cho chàng biết mọi người không đi đâu mất như chàng nghĩ. Họ chỉ khuất dạng đâu đó tận bên trong Biệt Điện và người vừa lao ra chỉ vì không chịu nổi cái lạnh phải tự ý bỏ cuộc.

Chàng lại đi tiếp, cẩn trọng hơn trong việc vận khí kháng lạnh.

Vút !

Lại một bóng người lao ra, vẫn một tiếng rên vang vào tai chàng.

Cứ như thế, khi những bước chân của chàng có phần trì trệ, do lãnh khi tuôn ra mạnh như những luồng quái phong, ngăn không cho chàng bước đến, chàng đếm được có tất cả bảy nhân vật vì bỏ cuộc phải lần lượt lao ngang chàng.

Nhẩm tính lại số người đã hăm hở tiến vào động khẩu, chàng thấy thiếu hai người mà đáng lẽ phải bỏ cuộc từ lâu.

Xem nào, Bắc Băng Cung hai người Bạch Y Giáo cũng hai, Phong Hỏa Môn là bốn, chỉ có nhóm Gia Cát Quân là năm. Vị chi là mười ba người cả thảy. Vậy số bỏ cuộc nếu tính theo bản lĩnh thật sự phải là chín vì chỉ có Nhậm Thiên Hành, Bạch Hoa Lão Quân, mụ Phong Hỏa Xú Diện và Gia Cát Quân là có đủ năng lực chịu đựng.

Nhưng chỉ có bảy người bỏ cuộc. Phải chăng Thẩm Nguyên, Đàm Tất Khả cũng cố sức chi trì?

Đang lấy làm lạ vì hai nhân vật này có lẽ nào có bản lĩnh ngang bằng bốn nhân vật kia, bất chợt chàng phát hiện như đang có người cũng lao từ trong ra.

Chàng dịch tránh.

Và chàng nghe người này vừa rên vừa lầm bầm thóa mạ:

- H…ừ … ! Lão quỷ ….không …không giúp ta …! H..ừ..! Đã đến lúc …ta phải cho lão sáng mắt …Hừ !

Chàng rùng mình. Đó không phải là Thẩm Nguyên sao, và nếu Thẩm Nguyên không chi trì nổi thì Đàm Tất Khả làm sao có thể chi trì? Như vậy, Đàm Tất Khả cũng đã bỏ cuộc và là một trong bảy nhân vật đã lao ngang lúc nãy.

Vậy còn Dương Thanh? Dương Thanh đâu?

À, chàng vỡ lẽ, Thẩm Nguyên vừa lầm bầm trách phụ thân lão là Bạch Hoa Lão Quân, bảo Bạch Hoa Lão Quân không chịu giúp lão. Có lẽ lão thấy Dương Thanh được họ Nhậm giúp? Họ là chủ bộc còn giúp cho nhau, Thẩm Nguyên hỏi sao không giận khi lão không được phụ thân lão giúp?

Tư Không Bạch bắt đầu cảm thấy cần phải cử động. Bằng không, dù Hỗn Nguyên Chân Khí có bảo hộ được tâm mạch thì chỉ với cái lạnh quả nhiên là khắc nghiệt này, e tứ chi chàng bị tê cóng đến hóa băng mất.

Thoạt tiên, chàng chỉ định co duỗi chân tay mà thôi. nhưng vừa có những cử động đầu tiên, chàng phát giác, bản thân chàng đang bị quái khí lãnh phong đẩy lùi.

Không được ! Chàng trụ bộ và đành vận động chân tay bằng những chiêu thức võ học.

Đầu tiên là Thất Bộ Thiên Tinh cho hai chân, Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã cho hai tay.

Có vận động quả nhiên thu được kết quả khác với lúc chưa vận động. Hỗn Nguyên Chân Khí vì thế tuy có bị tản mác, khiến tâm mạch thoáng lạnh nhưng dẫu sao do khí huyết lưu thông chàng cảm thấy sự giá lạnh cũng không đến nỗi nào.

Cứ thế, không biết có phải là quá phấn khích hay không, hay do chàng đã nhàm chán những chiêu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã, chàng bắt đầu vận động bằng cách diễn luyện những môn công phu khác.

Cũng không có nhiều gì, chàng chỉ diễn luyện pho Lôi Công Chưởng trước kia do Dương Hồng chỉ điểm, sau đó là chương phổ Hỗn Nguyên với đôi chân liên tiếp dịch chuyển theo Thất Bộ Thiên Tinh.

Chỉ diễn luyện chứ không nhả kình, chàng biết phải dồn kình vào cước bộ để không bị lãnh khí quái phong đẩy lui.

Hết hai pho công phu này, vì thấy sẽ tăng thêm biến ảo nếu phối hợp linh hoạt với Thất Bộ Thiên Tinh, Tư Không Bạch chợt có cảm nghĩ đây là cơ hội cho chàng khổ luyện công phu, chàng diễn luyện lại vài lượt nữa với thái độ chuyên tâm chuyên ý.

Do quá chuyên tâm, chàng không nhận ra chàng đang tiến đến chỗ nào. Bất quá, tai chàng có nghe nhiều nhịp hô hấp có khoan có trầm ổn và cũng có trì trệ.

Chàng chỉ sực tỉnh khi nghe ai đó phát lên tiếng rên khá lớn:

- Ta chịu hết nổi rồi. Hừ …hừ !

Lập tức có hai tiếng rên khác vang lên cũng chung một ý nghĩ:

- Ta cũng vậy ! Mụ không lui, ta cũng không lui ! Hừ …hừ …

- Cung chủ ! Thuộc hạ ..thuộc hạ … Có hai phát hiện chợt đến với chàng :

- Thứ nhất, ba tiếng rên đó lần lượt do mụ Phong Hỏa Xú Diện, lão Bạch Hoa Lão Quân và Dương Thanh thốt lên, chứng tỏ những nhẩm tính lúc nãy của chàng đều đúng. Thứ hai, vì mất đi sự chuyên tâm chuyên ý, có vẻ như lãnh khí đang có dịp công kích và xâm nhập tâm mạch chàng.

Động tâm, chàng vội gạt bỏ mọi tạp niệm, bắt đầu trở lại việc diễn luyện công phu, tiếp theo sau là chưởng phổ Hỗn Nguyên chân chàng vẫn đi tới với Thất Bộ Thiên Tinh đã quá thuần thục.

Được một lúc, tai chàng lại phải nghe đâu đó phía sau chàng những đợt kình phong rú rít.

Ngỡ có người ám toán, chàng quay đầu lại nhìn phía sau.

Không phải có người ám toán, đó là Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành họ cũng đang diễn luyện công phu như chàng. Còn tại sao có tiếng kình phong rú rít thì đó là do cả hai đang tranh nhau để giành phần là người đầu tiên đi sát phía sau chàng. Vì tranh nhau, họ buộc phải nhả kình vừa là hăm dọa vừa là đẩy lùi đối phương qua một bên để tranh lối.

Bị phân tâm tất phải bị lãnh khí thấm nhập và dường như còn bị quái phong đẩy lùi lại, Tư Không Bạch kinh tâm, sợ vô tình lùi đúng vào những luồng kình đang tranh nhau của hai nhân vật phía sau.

Vận dụng hết Hỗn Nguyên Chân Khí, Tư Không Bạch bất ngờ lấy Lôi Công Trủy ra. Và một hai thức Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm liền được chàng thi triển.

Véo … Bùm …bùm… Lần này chàng phải nhả kình, đồng thời còn phải chú mục nhìn về phía trước mỗi khi tiếp tục tiến bước.

Vì chàng vừa nhận ra ở nơi này tuy lãnh khí quái phong vẫn còn hiện hữu và là sự hiện hữu mãnh liệt hơn lúc trước nhiều, nhưng những lớp sương vụ đã không còn.

Chính vì thế chàng mới nhìn thấy rõ Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành.

Do thị tuyến đã tỏ tường, chàng thấy ở phía trước độ năm trượng, quả nhiên đang có một Biệt Điện nguy nga tráng lệ. Và chính từ hai cánh cổng của Biệt Điện, như đó là điểm xuất phát những luồng lãnh khí quái phong liên tu bất tận Chàng phải nhả kình, có như thế mới mong chống nổi quái khí lãnh phong.

Chàng phải mở to hai mắt để nhìn, có như thế mới biết cái gì, điều gì, vật gì hay là nhân vật nào đang phát ra những luồng quái phong mang theo lãnh khí. Và phải như thế chàng mới có thể tiến vào Biệt Điện, phải đắc thủ di học thượng thừa của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng trước khi di học này rơi vào tay Gia Cát Quân hoặc Nhậm Thiên Hành.

Véo … Bùm …bùm… Đoạn đường được thu ngắn, chỉ còn bốn trượng nữa.

Nhân lúc chàng dịch bộ vì phải di chuyển theo Thất Bộ Thiên Tinh, Gia Cát Quân bất ngờ quát lên lồng lộng:

- Kẻ nào dám tranh với ta, kẻ đó phải chết !

Vút !

Gia Cát Quân thi triển khinh thân pháp, lao vượt qua chàng.

Nhậm Thiên Hành cũng đâu cam tâm chịu để Gia Cát Quân chiếm mất tiện nghi. Họ Nhậm cũng quát:

- Bổn cung là người đến trước. Nha đầu ngươi đừng mong đắc thủ.

Vút !

Tuy nôn nóng nhưng do tự lượng sức, Tư Không Bạch biết nếu thi triển khinh công, cước bộ đương nhiên phải mất ổn định khó tránh khỏi bị quái phong đẩy lùi.

Chàng bất quá chỉ dám vận dụng nhanh hơn Thất Bộ Thiên Tinh. Không những thế, Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm cũng được chàng phổ chân lực vào nhiều hơn, mạnh hơn.

Véo … Bùm …bùm … Sự việc xảy ra khiến cho Tư Không Bạch không thể không đắc ý.

Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành vì quá tham nên vụng tính, phải bị quái phong đẩy lùi về phía sau, còn xa hơn vị trí vừa xuất phát nữa.

Theo phản ứng tự nhiên, cả hai phải nương vào nhau mới có thể dừng lại và trụ vững bộ vị.

Trong khi đó, Tư Không Bạch chỉ còn cách Biệt Điện độ ba trượng.

Với khoảng cách này chàng thấy phái có hai người ngồi nép sau cánh cửa mở rộng. Vì từ sau hai cánh cửa đó chính xác là đang có hai luồng kình được quật ra, một mang theo quái phong còn một toát ra lãnh khí.

Mơ hồ đoán ra hai nhân vật đó là ai, và cảm thấy không thể nào tin nếu đó đúng là hai nhân vật vừa đoán, Tư Không Bạch lại phải thi triển công phu để vừa kháng cự quái phong lãnh khí vừa có thể tiếp tục tiến đến.

Véo … Bùm …bùm … Chàng đã có nhận định, dường như càng thi triển Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm càng cảm thấy chân lực dẫn lưu dễ dàng hơn, thông suốt hơn.

Và bây giờ, điều đó đã được minh chứng là có thật. Chàng chưa cảm thấy mệt dù đã chống chọi khá lâu trong tình cảnh này.

Chàng càng thêm phấn khích, thi triển biến ảo hơn với hai thức kiếm vỏn vẹn.

Bùm …bùm … Chợt có tiếng quát đồng loạt của Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành:

- Đi !

Vút ! Vút !

Và là hai bóng người cùng lao vượt qua đầu chàng.

Chàng biến sắc, biết là Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành vì sợ di học nọ rơi vào tay chàng nên cả hai phải hiệp lực để cùng thần tốc lao vào Biệt Điện.

Chàng định thi triển khinh thân pháp. Nhưng nghĩ vậy quá mạo hiểm, chàng đành trút giận vào thức Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã Hỗn Nguyên.

Véo … Bùm …bùm ….

Khoảng cách thu ngắn chỉ còn một trượng, chính lúc này chàng bỗng nghe tiếng kêu hoảng của Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành:

- Ô hay ! Làm gì có di học lưu lại?

- Úy ! Dường như đó là … Vụt hiểu, Tư Không Bạch quát to:

- Nhị vị lão tiền bối xin mau dừng tay. Đừng để kẻ hậu sinh này vẫn tiếp tục thất lễ, mạo phạm đến thiện ý được nhị vị dành cho.

Lập tức, từ sau hai cánh cửa lần lượt có hai thanh âm cất lên…
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 10:10 PM.
  #30  
Old 23-04-2008, 10:15 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 26

Tuyết Nguyệt Nhị Hùng


Thiện ý? Ha… ha… ! Tiểu tử thật khéo nói ! Ha… ha…

- Vương huynh ! Muội cảm thấy hình như tiểu tử đoán đúng ý nghĩ của chúng ta? Chúng ta phải làm gì đây?

Cùng với lời thoại, dường như thừa nhận những gì Tư Không Bạch vừa nói, hai luồn kình một quái phong một lãnh khí chợt có một thoáng khựng lại.

Không bỏ lỡ cơ hội, Tư Không Bạch bật tung người định lao vào Biệt Điện.

Nhưng quả là bất ngờ từ sau cánh cửa bên tả của Biệt Điện chợt có tiếng quát vang lên:

- Ngươi chưa thể vào dễ thế đâu ! Chậm đã nào.

Vù… Luồng quái phong lại xuất hiện khiến Tư Không Bạch do vừa cất mình lên phải bị quái phong cuộn đến bất ngờ hất lùi lại.

Kinh tâm, chàng cố sức để trụ bộ, tay nâng cao thanh Lôi Công Trủy:

- Với tất cả lòng thành, hậu sinh chỉ muốn vào để bái phỏng nhị vị lão nhân gia.

Mong được chấp thuận.

Chàng phát kình, phổ vào một thức kiếm Lôi Công, đỡ vào một luồng qiái phong.

Véo… Aàm ! Aàm !

Chấn kình làm cho Tư Không Bạch phải lùi dài, khiến khoảng cách giữa chàng và biệt điện phải gia tăng, có đến ba trượng chứ không phải ít.

Tiếng quát từ cánh cửa bên tả một lần nữa vang lên:

- Ngươi kém thế sao, tiểu tử? Ngươi làm ta thất vọng đấy ! Thử lại xem nào.

Vù… Nếu không tin vào thiện ý của nhân vật liên tiếp phát ra hai đợt quái phong uy mãnh, có lẽ Tư Không Bạch sẽ vì lời lẽ hàm ý khích nộ này làm cho tức giận. Tuy nhiên, kịp nghĩ lại, chàng nhận ra dường như ẩn ý của câu nói chỉ muốn khuyến khích, không phải chê bai khinh mệt. Điều đó làm cho chàng động tâm, vừa phát chiêu nâng đỡ vừa lên tiếng hỏi dò:



- Lão tiền bối nói hậu sinh kém là kém vễ phương diện nào? Nếu là về chiêu thức, thì điều này hoàn toàn đúng. Hậu sinh vẫn chưa có phúc phận tìm đủ pho kiếm quyết Lôi Công Hỗn nguyên. Mong lão tiền bối nương tay cho.

Véo… Aàm ! Aàm !

Chàng lại bị chấn lùi và sắp sửa lùi cách năm trượng như lúc đầu. Nhưng lần này do có những ý nghĩ chợt đến, chàng vội vận dụng Thiên Tinh Thất Bộ, lợi dụng lúc thân hình còn đang chao đảo lắc lư, nhanh chóng lách qua quái phong để tiến nhanh về phía trước.

Nhờ đó, cuối cùng chàng vẫn giữ nguyên khoảng cách ba trượng.

Ở cửa mé hữu lập tức có thanh âm phát ra:

- Vương huynh thấy thế nào? Tiểu tử cũng dễ dạy đó chứ?

Nghe câu này chàng hoang mang, sao lại là dễ dạy?

Tiếng quát ở cánh cửa bên tả bỗng vang lên:

- Nhưng vẫn còn kém lắm ! Cố một lần nữa xem cho dù ngươi không thật sự học đủ pho kiếm Lôi Công.

Vù… Có một tia chớp vụt lóe trong tâm trí, chàng nghĩ, hay là cách chàng từng vận dụng, vừa diễn luyện công phu vừa tiến dần về phía trước, cố vượt qua chướng ngại là lãnh khí quái phong, chính là cách mà hai nhân vật này muốn giúp bất kỳ ai trước khi lọt vào được Biệt Điện được dịp khổ luyện công phu? Và khi chàng hãy còn kém phải chăng trong cách diễn luyện của chàng hãy còn có sơ suất khiến hai nhân vật nọ khó thể hài lòng?

Cần phải kiểm định lại ý nghĩ này, Tư Không Bạch lại phát chiêu, chân di chuyển theo Thiên Tinh Thất Bộ.

Véo… Aàm ! Aàm !

Lần này tuy Tư Không Bạch không bị chấn lùi nhưng để tiến lên thì vẫn chưa có kết quả:

- Hãy thử lại vậy !

Vù… Có vẻ chàng đoán đúng, nhân vật nép sau cánh cửa bên tả lại vừa quát vừa phát ra quái phong.

Vậy là chàng đã minh bạch. Lập tức, chàng toàn tâm toàn ý, chỉ chú ý vào từng chiêu từng thức với toàn bộ chân nguyên được vận dụng đến tột độ.

Vù… Aàm ! Aàm !

Sau Lôi Công chưởng là chưởng pháp Hỗn Nguyên, với đôi lần dùng Hỗn nguyên Lôi Công Kiếm xen kẽ. Cứ thế, duy trì được một lúc lâu, Tư Không Bạch nhận ra khoảng cách vậy là vẫn giữ nguyên, chưa có chút tiến triển.

Trong khi đó, quái phong vẫn xuất hiện điều đặn như muốn thử tính nhẫn nại của chàng.

Thấy khó có thể thu ngắn nếu không tìm ra đấu pháp nào khả thi, chàng đâm ra tiếc nuối vì vẫn chưa có đủ pho kiếm quyết Lôi Công.

Ý tiếc nuối vừa xuất hiện, bất ngờ tạo ra cho chàng một ý niệm khác.

Vậy nghĩa là gì, khi chàng bảo chàng không có đủ pho kiếm quyết thì hầu như từ lúc đó trở đi ngoại trừ luồng quái phong, chẳng phải chưởng lãnh khí đã không còn?

Chàng khiếm khuyết kiếm quyết, lãnh khí quái phong cũng khiếm khuyết mất một? Như vậy, đó là sự công bằng mà hai nhân vật thượng đỉnh nọ cố tình tạo ra cho chàng?

Càng nghĩ càng thấy đúng, Tư Không Bạch chợt phấn chấn hẳn. Chàng chủ động phát chiêu, không chờ luồn quái phong xuất hiện:

- Hậu sinh cam bề thất lễ. Xem chiêu !

Vù… Ở cánh cửa bên tả lại xuất hiện luồng quái phong:

- Liệu có được như ngươi nói không?

Vù… Aàm ! Aàm !

Nhờ có Thiên Tinh Thất Bộ khoảng cách ba trượng vẫn được Tư Không Bạch duy trì sau đôi ba lần chạm chiêu.

Và sau một lần chạm chiêu như vậy nữa, đủ cho Tư Không Bạch nhận ra tốc độ xuất hiện đều đều của quái phong, đó là sự xuất hiện từng nhịp từng nhịp một. Giữa nhịp này và nhịp kia đương nhiên phải có sát na gián cách.

Nhận ra điều đó, ngay khi tiếng chạm kình vừa phát sinh, nhân lúc đang vận dụng Thiên Tinh Thất Tinh Bộ, chàng bất ngờ thi triển khinh thân pháp lao vút vào.

Vút.

Tiếng quát của nhân vật nọ bật lên:

- Kể cũng khá nhưng vẫn chưa đủ. Lui !

Vù… Quái phong vừa thấp thoáng xuất hiện, Tư Không Bạch lập tức trụ bộ, di hình hoán vị ngay, theo Thiên Tinh Thất Bộ, hữu thủ quật ra Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm.

Chàng nào dám để đến lúc thân hình bị quái phong chấn lùi.

Véo.

Aàm ! Aàm !

Cũng theo cung cách mới rồi, tiếng chạm kình vừa vang lên, thân hình chàng lập tức vút lên với thân pháp thượng thừa.

Vút !

Vậy là chàng đã lọt qua hai cánh dẫn vào Biệt Điện.

Thu hồi chân lực, chàng lập tức nghiêm mình, dõng dạc lên tiếng:

- Hậu sinh Tư Không Bạch, nhờ nhị vị lão gia nương tay, nay xin bái kiến.

Không khí trong Biệt Điện lập tức lắng lại, đến nỗi chàng nghĩ chàng vừa có một hành động nào đó không đúng.

Nhưng sau đó, hai cánh cửa Biệt Điện chợt đóng lại, cho Tư Không Bạch nhìn thấy hai nhân vật quả nhiên ngay từ đầu đã ẩn mình sau cánh cửa. Hai nhân vật đó nhìn nhau và đồng thanh buông ra những tiếng cười sảng khoái:

- Ha… ha…

- Ha… ha… Không nghĩ vội đến ý nghĩ của hai loạt cười này, Tư Không Bạch chỉ phải kinh tâm khi được dịp nhìn rõ lư sơn chân diện mục của hai nhân vật nọ. Đó là một đôi nam thanh nữ tú, nam thì uy lẫm, nữ thì nhan sắc diễm lệ với niên kỷ của cả hai cộng lại vẫn chưa đến một trăm.

Như vậy, chàng thầm hoang mang, hai nhân vật này là ai? Liệu có xứng với lời xưng hô lúc nãy của chàng, đã gọi họ là nhị vị lão nhân gia?

Đảo mắt nhình quanh, chàng cũng nhìn thấy ở hai bên là hai kẻ đã lao vào chàng lúc nãy. Và Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành cũng đang có sắc mặt hoang mang như chàng. Cho dù họ là người vào trước, có dịp nhìn rõ diện mạo của hai nhân vật này trước chàng nhưng họ vẫn hoang mang. Có thể hiểu họ hoang mang vì không thể đoán ra hai nhân vật này là ai? Là Tuyết Nguyệt Nhị Hùng trăm năm trước đã thất tung hay đôi nam nữ này là hậu duệ của nhị Hùng Nguyệt Tuyết?

Hai nhân vật nọ cũng đến lúc ngưng cười và họ lần lượt đưa mắt nhìn Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành.

Vị nam nhân là người đầu tiên lên tiếng:

- Ngươi tự xưng là công chúa, có lẽ nào nhà Gia Cát đã thật sự củng cố vương quyền?

Đó câu hỏi dành cho Gia Cát Quân. Đương nhiên Gia Cát Quân phải đáp:

- Không làm vua một nước, cũng phải làm bá chủ một phương. Đó là không phải là di ngôn của tổ tiên nhà Gia Cát sao?

Vị nam nhân cười lạt:

- Ngươi đã vào đến tận Trung Nguyên này, phải chăng chữ “một phương” mà ngươi đễ cập đến võ lâm Trung Nguyên?

Gia Cát Quân chợt liếc mắt nhìn Tư Không Bạch:

- Đó là ý nguyện của tiểu nữ, phải khuất phục võ lâm Trung Nguyên, đưa vương quyền của nhà Gia Cát từ Đại Lý xa xôi, quay lại Trung Nguyên này.

Vị nam nhân vụt thở dài, đưa mắt nhìn nữ nhân nọ:

- Vết xe đổ lại tái diễn. Lão muội muội! Hai chữ Vương Hóa tai hại như thế đấy!

Nữ nhân nọ gật đầu và bất ngờ đặt câu hỏi cho Nhậm Thiên Hành :

- Cung chủ đại giá đến Trung Nguyên, cho hỏi, tại sao không thấy cung chủ đưa ra tín bài tối thượng cho lão nương hành lễ?

Nhậm Thiên Hành biến sắc:

- Tôn giá đây là….là… Sắc mặt của nữ nhân nọ chợt đanh lại:

- Lão nương tưởng cung chủ đã biết? Lâu lắm rồi, kể từ khi bổn cung vỡ mộng Bắc Hóa Trung Nguyên, đến thời lão nương chuyện hãy như còn mới. Và lão nương đã phải du nhập Trung Nguyên với nguyện ý chỉ là dò xét xem người Trung Nguyên có còn hận hay khinh miệt bổn cung không?

Giọng của nữ nhân chợt có phần hòa dịu:

- Đến khi ta biết được đức độ của Hỗn Nguyên Đạo Hóa, vì muốn giữ thể diện cho bổn cung, đạo nhân không những giữ kín những gì xảy ra, đến việc thu nhận truyền nhân hầu đề phòng chuyện xưa tái diễn cũng không có, lão nương cảm thấy việc dò xét hóa ra vô dụng Lại thay đổi giọng nói một lần nữa, nữ nhân hỏi Nhậm Thiên Hành:



- Theo tin tức lão nương đã đưa về, những tưởng lần này cung chủ tìm đến là để xử phạt lão nương. Hóa ra không phải như thế sao?

Nhậm Thiên Hành bối rối:

- Bổn cung chủ …bổn cung chủ vẫn chưa nghĩ đến chuyện … đến chuyện đó, Nữ nhân thở dài:

- Có nghĩ hay không cũng vậy thôi. Cung chủ thấy rồi đó, với sở học còn khiếm khuyết, trong khi cung chủ cần phải dựa vào sức người khác mới vào được Biệt Điện, một Tư Không Bạch kia vẫn có thể tự vào. Xem ra cung chủ nên quay về và đừng bao giờ làm trái di huấn của tiền nhân đã hứa với Hỗn Nguyên Đạo Hóa Nhậm Thiên Hành chợt vòng tay thi lễ:

- Bổn cung chủ nào dám vi phạm cấm điều, khiến bổn cung mãi mãi sau này mang tiếng bội ước. Bổn cung chủ tìm đến chỉ vì … Y ngập ngừng, khiến nữ nhân phải hỏi:

- Mục đích của cung chủ là gì?

Nhậm Thiên Hành sau một lúc lưỡng lự thốt ra:

- Còn một phần cuối để giúp bổn cung chủ luyện thành Vô Nguyên Chân Khí thượng thừa. Bổn cung chỉ mong tôn giá điểm hóa.

Nự nhân chợt cười:

- Điểm hóa? Ha ha… Nam nhân nọ như cũng hiểu tại sao nữ nhân cười, chợt hỏi Gia Cát Quân :

- Ngươi đến đây vì muốn tìm di học ? Được! Hãy cho ta nhìn thấy Thượng Nguyên Lệnh Bài, ta sẽ trao tặng di học cho ngươi Gia Cát Quân ngắc ngứ:

- Lệnh bài đó … lệnh bài đó… Không chờ nghe Gia Cát Quân tìm lời giải thích, nam nhân nọ chợt quay nhìn Tư Không Bạch:

- Tiểu tử ngươi cũng muốn tìm di học?

Chàng quả quyết lắc đầu:

- Không hề! Nếu trước kia hậu sinh từng nghĩ, nhị vị ẩn cư vì muốn hiệp lực, tự nghiền ngẫm ra công phu thượng thừa để tái diễn lại trận đối đầu của Tam Nguyên, bây giờ vãn bối đã nghĩ khác.

- Ngươi nghĩ như thế nào Chàng vừa đáp vừa sắp xếp mọi ý nghĩ:



- Dùng vương quyền hay dùng uy lực để phục người, nhị vị đã cảm nhận vẫn không bằng dùng sức. Đó là nguyên nhân khiến nhị vị ẩn cư Nam nhân nọ gật đầu:

- Không sai! Nếu không phải vậy, ta và Phi Tuyết Tiên Tử đâu dễ gì để cho hai chữ Tuyết Nguyệt chìm vào qyên lãng. Vậy ngươi đến đây làm gì?

Chàng tuần tự nhìn Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành :

- Hậu sinh không muốn họ tái diễn chuyện năm xưa. Dù chưa rõ là chuyện gì đã xảy ra như thế nào nhưng hậu sinh vì có cảm nghĩ ngữ nghĩa sâu xa của hai chữ Đạo Hoá nên không muốn họ tìm thấy di học Nam nhân nọ cười nhạt:

- Vậy lúc ngươi tiếp nhận di học của Hỗn Nguyên đạo nhân, trong di tự đạo nhân không một lời đề cập đến chuyện đã xảy ra sao?

Chàng lắc đầu:

- Hậu sinh … Chàng chưa kịp giải thích nữ nhân nọ là Phi Tuyết Tiên Tử chợt lên tiếng:

- Không di tự là đạo nhân không muốn nhắc lại chuyện đã qua. Càng tốt!

Quay nhìn nam nhân nọ, Phi Tuyết Tiên Tử bật cười:

- Vương huynh nghĩ sao? Chuyện chúng ta dùng Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh để điềm chỉ chỗ ẩn cư, xem ra cũng thu được nhiều kết quả?

Nam nhân nọ gật đầu:

- Không sai! Và điều này là những kết quả không ngờ Những lời này thật khó hiểu, khiến ba nhân vật hậu bối là Tư Không Bạch, Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành phải mang vẻ mặt ngơ ngác Như hiểu rõ tâm trạng của họ, nam nhân nọ chợt cất cao giọng, quắc mắt nhìn Gia Cát Quân:

- Mọi việc do thiên ý. Hậu quả đến sẽ khó lường nếu có người manh tâm chống lại thiên ý. Ngươi hiểu rõ chưa?

Phi Tuyết Tiên Tử cũng đăm đăm nhìn Nhậm Thiên Hành:

- Ngươi thật to gan ! Hậu quả đến với ngươi, e ngươi không gánh nổi.

Và đồng loạt cả hai nhìn Tư Không Bạch:

- Ngươi sợ di học của bọn ta rơi vào tay ác nhân?

- Đừng quá lo! Nếu muốn, ngươi cũng nên nhìn qua một lần để biết công phu Vô Nguyên, Thượng Nguyên như thế nào. Xem đây!

Tư Không Bạch càng thêm hoang mang, không thể hiểu những lời dành cho Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành do hai nhân vật Tuyết Nguyệt vừa nói là có ý gì, chợt chàng thấy cả hai chầm chậm nâng cao dần song thủ.

Bất giác nhớ lại câu nói vừa rồi, họ bảo chàng cũng nên nhìn một lần cho biết, chẳng hiểu họ sắp sửa diễn luyện công phu và là công phu Vô Nguyên, Thượng Nguyên thượng thừa.

Kinh tâm chàng lùi lại.

Và chàng bỗng nhìn thấy Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành đang đau đáu nhìn vào từng cử động của hai nhân vật nọ.

Chàng cũng vội nhìn.

Họ diễn luyện thoạt đầu là chậm, sau nhanh dần, cho Tư Không Bạch nhận ra đây là cuộc diễn luyện công phu vô tiền khoáng hậu, rất lợi hại.

Lãnh khí và quái phong bắt đầu tuôn ra ngùn ngụt, buộc Tư Không Bạch phải vận lực kháng cự.

Nhưng do lãnh khí và quái phong càng lúc càng tuôn ra nhiều, để khỏi lạnh cóng, từ lúc nào không biết, Tư Không Bạch cũng bắt đầu vận động tứ chi, tự diễn luyện công phu của chàng Vù … Vù … Có lẽ chưa lần nào Tuyết Nguyệt nhị hùng phải diễn luyện công phu bằng tất cả chân lực của họ như lần này. Vì Tư Không Bạch có cảm nhận chàng khó có thể chịu đựng nổi lãnh khí và quái phong Chàng bị áp lực bức dồn về phía sau vô tình chàng cũng nhìn thấy Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành bị bức dồn như chàng. Cả hai đang tìm cách lùi ra phía cửa Chợt chàng sinh nghi:

họ đang tìm cách thoát thân? Tại sao?

Không như chàng, tuy đang bị bức dồn nhưng vì muốn xem một lần cho biết, như lời Tuyết Nguyệt nhị hùng vừa bảo. Chàng đang cố gắng chống chọi Aùp lực càng tăng cao và do hai cánh cửa đã bị đóng, do Tuyết Nguyệt nhị hùng cùng lúc diễn luyện, áp lực nọ dần dần tạo thành lực xoáy tròn Tư Không Bạch vẫn chú mục nhìn vào cuộc diễn luyện và thấy Tuyết Nguyệt nhị hùng đang biến thành hai bóng mờ ảo cuộn xoáy vào nhau Cố cưỡng lại lực xoáy, chàng bất ngờ dùng đến Lôi Công Trủy để tự diễn luyện Hỗn Nguyên Lôi Công Kiếm Đến lúc này, có vẻ như không đúng lắm, chàng cảm nhận đất dưới chân đang rung chuyển.

Khó thể tin vào thời điểm này, ở đây lại có địa chấn xuất hiện, Tư Không Bạch vẫn cố tiếp tục chi trì Bùng ….bùng… Aån ước có những tiếng động ầm ầm vang lên và nếu Tư Không Bạch vẫn chưa tin là đang có chuyển biến bất ngờ xảy đến thì hai tiếng kêu thét của Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành bỗng vang lên, buộc chàng phải tin Gia Cát Quân gào thét kinh hoảng:

- Tằng tổ lão nhân gia xin tha cho tiểu nữ một lần Nhậm Thiên Hành cũng gào rú:

- Mong tiên tử xá tội. Tiểu nhân nguyện hối cải, sẽ tự về cung chịu tội Tuyết Nguyệt nhị hùng tuy vẫn diễn luyện nhưng cả hai đột nhiên cười vang:

- Bọn ngươi đã biết tội rồi ư? Ha …ha…

- Tội chết tuy được tha nhưng tội sống thì hãy cố chịu đựng vậy. Ha …ha… Vù… Vù… Lực xoáy càng lúc càng lớn dần và tâm điểm chính là hai bóng nhân ảnh cuộn xoáy của Tuyết Nguyệt nhị hùng Họ bốc lên khỏi mặt đất và cứ thế cao lên mãi Tư Không Bạch có cảm nhận họ không thể nào bốc cao vượt khỏi trần động. Thế nhưng đến lúc đầu họ sắp chạm vào phần trần, có tiếng quát kinh thiên động địa được cả hai cùng phát ra:

- Vô Nguyên khởi nguồn …

- Thượng Nguyên tột đỉnh … Aàm! Aàm! Aàm!

Trần động vỡ toác, tạo chỗ trống cho bao nhiêu lực xoáy nãy giờ tích tụ có chỗ vượt thoát ra Aøo… Aøo… Lực xoáy thoát đi, mang theo hai bóng nhân ảnh mờ ảo của Tuyết Nguyệt nhị hùng, làm cho toàn thân Tư Không Bạch dao động suýt phải bị cuốn hút theo Kinh Hãi chàng vận lực quát to:



- Hỗn Nguyên vận khởi!

Chàng cố trụ bộ trong khi lực xoáy cứ muốn cuốn đi, tạo thành lực dằn xé làm cho toàn thân chàng cơ hồ như sắp bị phanh thây thành muôn mảnh Đúng lúc đó chàng nghe hai tiếng thét thất thanh vang lên:

- A….

- A….a…… Và thế là, Gia Cát Quân và Nhậm Thiên Hành vì không thể chi trì nổi bị lực xoáy cuốn vút lên cao, lao luôn ra ngoài Biệt Điện, theo chỗ nứt toát vừa xuất hiện trên trần động Vút! Vút!

Phải một lúc lâu sau đó, khi lực xoáy tan dần, Tư Không Bạch mới biết bản thân vậy là vẫn bình ổn Nhìn lại Biệt Điện giờ trống vắng, Tư Không Bạch hoang mang không hiểu sao Tuyết Nguyệt nhị hùng làm như thế là có ý gì. Và họ đã bay biến đi đâu?

Với tâm trạng như thế, chàng lững thững đi ra và xung quanh chàng lúc này lãnh khí và quái phong đã hoàn toàn tan biến mất. Trả lại cho nơi đây một cốc núi bình lặng như bao cốc núi khác.
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 26-04-2008 at 10:12 PM.
Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
tuyethoaphongnguyet


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™