Trời mưa tầm tã một đêm khiến đường lầy lội vô cùng. Chúng mình lại đi trên con đường đất dơ ơi là dơ nữa chứ. Cả đám đều dính đầy sình khắp quần áo. Bạch Long Mã cũng biến thành Hắc Long Mã. Ài, khí hậu đã kinh khủng như vậy rồi mà còn gặp một người qua đường nữa. Nhìn bộ dáng của hắn thật bi thảm nhưng gương mặt lại cương nghị, chánh trực vô cùng. Quần áo tên đó chẳng khác gì tụi này thế mà cái bao trên tay lại sạch sẽ đến đáng nghi ngờ. Nhị sư huynh tưởng tên đó là yêu tinh liền cầm Bồ Cào lên hù dọa:
- Này tiểu tử kia đang làm gì đó?
Tên kia vừa nghe thì giật mình nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của Nhị sư huynh liền hoảng sợ. Sau đó bình tĩnh lại la lớn:
- Đầu heo, tau làm gì thì có liên quan cái quái gì với mi hở?
Sư phụ thấy vậy liền đi lên hỏi:
- Thí chủ, thời tiết khắc nghiệt như vậy mà thí chủ ở nơi hoang vu rừng rú này làm gì? Chẳng lẽ thí chủ không sợ sao?
Tên đó thấy sư phụ đẹp trai nên cung kính trả lời:
- Trưởng lão thật không biết. Tôi là một nhân viên làm thuê mà. Vì cuộc sống đầy đủ phải chạy đông chạy tây khắp nơi thôi.
- A di đà phật. Thật không ngờ thế gian lại còn có nghề khổ cực như vậy.
- Tạm biệt mọi người. Tôi phải đi rồi.
Đại sư huynh thấy hắn muốn đi liền vội vàng cản lại:
- Chờ chút nào người anh em. Ở đây yêu tinh nhiều lắm, người anh em đi một mình như vậy rất nguy hiểm. Không bằng đi chung với thầy trò mình nhá?
- Đi cùng mấy người thì khác nào đi chung với yêu quái chứ? Ngươi là Tôn Ngộ Không phải không? Việc của ta không giống việc của ngươi. Không gặp yêu quái thì việc ngươi tốt đẹp. Gặp phải yêu quái thì ngươi cho một gậy thì mọi việc vẫn tốt đẹp. Ta thì khác, vì có được việc làm mà ta phải đi tìm yêu quái cũng bình thường. Nếu nó cần ta làm việc thì ta rất vui, nếu không cần thì ta cũng đâu đánh nó chết được chứ? Một vài con yêu tinh có giáo dục còn tốt. Nếu như đụng phải loài không nói lý thì nó chơi xong lại không trả tiền. Ta bắt hắn cũng không được, đánh cũng không đánh chết. Ôi, thiệt là đau lòng mà.
Nói xong hắn thở dài một tiếng:
- Thật bi thảm đúng không?
Bốn người tụi này đồng thanh trả lời lại:
- Cầu Chúa sẽ phù hộ cho anh!
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 07:56 PM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của noland
Tối nay bốn thầy trò tụi này ngủ lại ở trong một tòa cổ tháp. Bốn người ngồi nói linh tinh chuyện từ xưa đến nay dưới ánh nếp chập chờn. Nói đi nói lại đã nói đến đề tài muôn thuở là phụ nữ. Đại sư huynh xoa cằm nhìn tượng phật một chút rồi hỏi sư phụ:
- Sư phụ. Con nhớ người từng nói rằng: "Sắc tức là không, không tức là sắc." Vậy người cho con pháp danh là Ngộ Không cũng chính là Ngộ Sắc. Híc, bây giờ con thèm 'Không' một cái.
Sư phụ nhấp ngụm trà chậm rãi trả lời:
- Mọi người chịu đựng một chút đi, đến Thiên Trúc rồi...
Bát Giới cướp lời:
- Tới Thiên Trúc rồi thì sao đây sư phụ? Thành chánh quả rồi thì khỏi nhịn sao?
Lúc ấy mình không lên tiếng mà chỉ nghĩ thầm: "Nhị sư huynh có bộ dáng như vậy thì cho dù không đi tu cũng phải nhịn cả đời thôi!" Nhưng không ngờ rằng sư phụ lại nói:
- Sư phụ sẽ không nhẫn nại cả đời đâu. Nhiều chị em xinh đẹp thèm sư phụ chảy cả dãi kia mà. Đặt biệt là Tỳ Bà Tinh, lần trước thiếu chút nữa bị nàng thịt rồi. Hừ, sư phụ có nguyên tắc của sư phụ chứ bộ.
Đại sư huynh quay sang hỏi Nhị sư huynh:
- Bát Giới nói cách nhìn của chú về tình yêu anh coi.
- Tình yêu giống như một con thuyền nhỏ. Nàng ở đầu thuyền mình ở cuối thuyền. Mình nhẹ nhàng chèo đi trên bờ hồ dưới ánh mặt trời vàng hạnh phúc đi đến miền mơ ước...
Nhị sư huynh quả nhiên là một con heo trời sinh tính lãng mạn. Ngay cả nói chuyện cũng có ý thơ trong đó nữa. Cả buổi tối mình yên lặng mà mọi người lại nói tâm mình như hồ nước tĩnh, trong tương lai có thể thành phật. Nghe vậy làm mình đổ mồ hôi đầy lưng, thành phật có gì tốt chứ? Xem ra làm yêu tinh tốt hơn, muốn làm gì thì làm, đặt biệt là muốn lập hậu cung cũng chẳng ai cấm cả. Oài, thật mong ước đó mà hè hè.
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 07:57 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của noland
Trời càng ngày càng nóng. Mọi người lại mặc áo ngoài áo trong nhìn muốn phát ngốt. Đặc biệt là Đại sư huynh còn có thêm bộ lông nữa chứ, ngó ổng mà mình muốn bệnh. Sư phụ nói mình sửa quần áo mọi người lại cho mát mẻ chút. Vì vậy mình đổi áo cà sa của sư phụ thành bikini đi biển, áo Đại sư huynh thành váy kiểu hở rốn Hàn Quốc mà vào mùa hè được mọi người ưa chuộng. Còn Nhị sư huynh thì mình biến thành áo hai mảnh dài kiểu Hi Lạp cổ đại. Sau khi thay xong thì mọi người chỉ biết yên lặng mà lên đường.
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 07:58 PM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của noland
Hôm nay là Quốc Tế thiếu nhi, cả bọn tiến vào một thị trấn. Trên đường người qua lại tấp nập, đám trẻ con tựa như đàn chim nhỏ, mặc quần áo đẹp, tung tăng nô đùa trong vườn hoa, nhảy nhót trên bãi cỏ. Nhìn bọn chúng, mình chợt nhớ đến thuở ấu thơ... Đang thẩn thờ trong hồi ức xưa, bỗng nhiên có hai đứa trẻ chạy đến, chỉ vào Nhị sư huynh kêu to:
- Heo nhà ai xổng chuồng! Heo nhà ai xổng chuồng!
Nhị sư huynh đang muốn giải thích, lại có một đứa trẻ khác xông đến, đưa tay tóm lấy mũi của Nhị sư huynh rồi lớn tiếng hò reo:
- Không, không phải đâu! Đây không phải là heo , mà là siêu nhân Heo rừng! Ta đã thấy trên tranh vẽ rồi.
Đêm xuống, mọi người ngồi cùng nhau ôn lại tuổi thơ của mình. Sư phụ kể trước:
- Ta nhớ nhất khi ta năm tuổi, đánh nhau với thằng nhóc hàng xóm. Đánh không lại nên tối đến ta lén lẻn vào bếp nhà hắn, thấy có nồi cháo đang nấu liền vê một cục ghét trong nách với bẹn ném vào nồi cháo, rồi phủi tay chạy về nhà. He he he.. (Dg: Sư phụ đại bẩn a)
Đại sư huynh phẩy tay:
- Vậy mà ăn thua gì! Hồi con năm tuổi ấy à, rất thích chơi pháo. Thấy có người đang đi cầu, con châm pháo rồi ném vào bồn cầu. Ầm một tiếng, mông người ấy dính *** tòe loe. Hắc hắc hắc..(DG: Đồ đệ còn tởm hơn)
Nhị sư huynh không chịu thua kém:
- Đúng là cống rãnh cứ đòi sóng sánh hơn đại dương! Nghe đệ đây, lúc năm tuổi đệ lên huyện nhận giải Top ten nhi đồng thơ ngây, trên đường thấy một thiếu nữ rơi xuống nước. Đệ không hề nghĩ ngợi nhảy ùm xuống nước lôi nàng ấy lên bờ. Ai dè khi nàng ấy lên quát: Sờ cái quái gì thế! Đây là bể bơi mà!(DG: Dê có tiềm năng).
Mình nghĩ:" Uầy, bọn này khi nhỏ cũng bậy bạ quá! Mình khi bé cùng lắm cũng chỉ bắt sâu cho hộc bàn mấy cô em thôi! Hị hị hị."
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 07:59 PM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của noland
Hôm nay sư phụ được quan chức địa phương mời đi dự tiệc. Đám quan khốn ấy không thèm mời ba đứa chúng mình, thật là tức sôi máu! Trước khi đi, sư phụ mượn mỗi người bọn mình 5 lượng bạc, nói là để thuê kiệu về. Sư phụ đi rồi, Hầu ca đề nghị cả bọn lang thang dạo chơi trên trấn, mỗi người mỗi ngả nhưng đến sáng phải về đây tập trung chờ sư phụ. Bởi vậy, mình theo một con đường nhỏ đi bộ lên trấn. Trên trấn vô cùng náo nhiệt, quán rượu nối nhau san sát, ca hát ầm ĩ, quả là cảnh thái bình thịnh trị. Bên này có sòng bạc, bên kia có tiệm sauna, đầu này có quán net, đầu kia có tiệm hớt tóc nam... Ồ? Có một tòa nhà treo đèn đỏ không biết là cái gì, để mình vào xem thử.
Đến gần nhìn lên, trên lầu có treo tấm biển, biển đề: "Thanh Hoa Ngọc Liễu lâu".
Mình chưa kịp phản ứng, đã bị mấy cô em xinh tươi xăm môi kẻ mắt kéo tuột lên lầu, đẩy mình vào một cái phòng, cưỡng ép mình nộp ra 30 lượng bạc, rồi có một cô em ngoại quốc trang điểm cầu kỳ lao đến hùng hổ xử mình nguyên buổi tối.
Bốn giờ sáng, sợ các sư huynh nghi ngờ, mình vội rời giường, cắm đầu chạy đến nơi hẹn. Cũng may bọn họ vẫn chưa về, rửa mặt xong, mới phát hiện mắt mình đã thành màu đen. Ôi thôi bỏ mẹ đời, đêm qua .. Haizz!!
Năm giờ rưỡi sáng Nhị sư huynh cũng trở về, trong dáng rất uể oải, vành mắt cũng thâm quầng. Mình hỏi anh ý:
- Nhị sư huynh, tối qua anh làm gì mà mệt mỏi vậy?
- Ôi! Có gì đâu. Tối qua vào thành gặp mấy thằng bạn học cũ, kéo anh đi uống rượu. Hết rượu trắng rồi lại đến rượu vang đỏ... Đến khổ!
Nhị sư huynh trả lời.
Đến sáu giờ Đại sư huynh cũng về. Vừa gặp đã tuôn một tràng:
- Các chú nghĩ có khéo không? Tối qua vào thành gặp mấy tên bạn học cũ, kéo anh đi uống rượu. Hết rượu trắng rồi lại đến rượu vang đỏ... Khiến anh say đứ đừ!
Bảy giờ rưỡi, sư phụ trở về:
- Một lũ dở hơi không biết bơi. Hết rượu trắng rồi lại đến rượu vang đỏ... Làm ta mệt muốn chết!
Sau đó cả bọn không nói gì nữa, vội thu xếp hành lý lên đường. Đi vào thành, đoạn sắp đến Thanh Hoa Ngọc Liễu lâu, mình cúi đầu, cắm cổ bước thật nhanh chỉ sợ các cô em nhận ra, tim muốn nhảy lên đến cổ họng. Ngay khi vừa sắp qua, bỗng nghe chiêng trống vang lừng, một tấm lụa hồng lớn tướng từ mái nhà thả xuống. Trên đó viết: "Nhiệt liệt chào mừng Cao tăng Đại Đường và ba vị đồ đệ quang lâm bổn lâu, khoái hoạt trở về!"
Bà mịa, Cái lâu phải gió chết tiệt! (Dg: Cháy nhà ra mặt chuột)
Last edited by Độc Cô Sẻ; 16-10-2011 at 08:01 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của noland