Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 51: Kẻ thù.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Lý Áp Bằng vừa nghe Trần Đấu nói đem giá cả món ăn tăng lên gấp mười lần, nhất thời trố mắt ra nhìn hắn, tựa như là gặp người trên sao hỏa , miệng lắp bắp không ngừng: “Gấp…Gấp mười lần? Vậy không phải là trên dưới một trăm lượng bạc một món ăn sao, ngàn lượng bạc cho một bữa ăn, ai có thể đến ăn a…. ”
Trần Đấu ha hả cười, kéo chòm râu dê của lão nói: “Có gì đâu mà ngạc nhiên vậy? Ngươi nghĩ giá cả như thế này tựa như đi ăn cướp phải không, nhưng ngươi tin ta đi, có một số người đối với họ có chút tiền như vậy không đáng là gì đâu… Nghe ta , nhanh sửa đi.”
Lý Áp Bằng lẩm bẩm không ngừng: “Điên rồi, điên rồi… Trừ phi là thằng ngốc, chứ người nào lại bằng lòng tiêu xài tiền như vậy. ” Tuy vậy lão vẫn gọi người ra sửa lại bảng giá.
Trần Đấu thừa dịp lão đang loay hoay viết viết sửa sửa, dạo qua một vòng toàn bộ tửu lâu, cũng chưa nhìn ra khiếm khuyết gì. Chợt hắn nghe bên phía hậu viện xôn xao nói chuyện, lấy làm tò mò liền bước tới. Chỉ thấy một đám nha đầu đang líu ríu tập luyện, hai tay bưng bê chén bát. Những nha đầu này đều mặc cùng một kiểu áo sườn xám màu đỏ thẫm, xẻ cao đến eo, lại điểm xuyết một ít lông chồn trắng ở cổ áo, hai màu trắng đỏ đan xen hệt như hoa đào nhuốm tuyết, bắt mắt vô cùng. Hơn nữa, trên má còn đánh thêm ít phấn hồng, vô cùng đáng yêu. Đừng thấy Lý Áp Bằng không có con dâu mà tưởng lão không biết cách cho các cô nương ăn mặc, nhìn đám nha đầu oanh oanh yến yến đáng yêu như vậy, khiến gã trong lòng ngứa nghư mèo cào.
Bọn nha đầu này tuổi cũng không lớn, thanh xuân mơn mởn, Lão tặc Ngao Bái kia cũng thật là biết hưởng phúc, cũng không biết từ chỗ nào mà tìm được nhiều nha hoàn xinh đẹp như thế? Có điều hiện tại toàn bộ đều phải làm việc cho hắn, nhất thời lấy làm đắc ý vô cùng, trong lòng lại có điểm cảm kích lão gian tặc.
Thấy các nàng đang líu ríu nói chuyện vô cùng vui vẻ, Trần Đấu cười cười đi tới nói: “Các vị cô nương, chăm chỉ quá nhỉ?” Tất cả thoáng cái yên tĩnh trở lại. Đám nha hoàn nhìn thấy Trần Đấu liền giật mình kinh sợ, cúi gằm đầu xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Những người này từ khi chủ nhân bị hành hình, tất cả đều trở thành tù nhân, sau lại thấy có người đến bắt bớ chọn đi, nên kinh sợ không ít. Mấy hôm nay được đưa đến tửu lâu, cũng xem như là sống yên ổn vài ngày… Lý Áp Bằng quản lý rất nghiêm, cơ hồ so với đám nha sai ở quan phủ còn ghê gớm hơn, tuy vậy trừ khi làm sai, cũng không đụng gì đến các nàng, bởi vậy cũng xem như là tốt hơn một chút…Nay đột nhiên lại xuất hiện một gã thái giám, nhất thời hồn vía lên mây, chỉ sợ lại bị bắt đưa đi nơi khác.
Trần Đấu thấy cả đám ai nấy mặt mũi đều tái mét, liền cười cười ra vẻ ôn hòa: “Các cô nương đừng sợ, ta chỉ đến xem chuyện ăn ở của mọi người như thế nào thôi… Có cái gì không hài lòng cứ nói với ta, ta sẽ tận lực giải quyết…”
Mấy nàng này dù sao đi nữa cũng là nha hoàn trong phủ quan lại, đương nhiên tư chất cũng không thể nào tồi được. Lúc này từ trong đám đông một nha đầu bước ra cung kính nói: “Tiểu nữ mạo muội xin hỏi công công xưng hô như thế nào?” Trần Đấu cười nói: “Ta gọi Quế Tiểu Bảo, người khác gọi ta là Bảo ca ca … Các ngươi cũng gọi ta là Bảo ca ca đi ” Nàng kia nghe vậy đột nhiên biến sắc nói : “Ngươi.... thì ra ngươi chính là Tiểu Quế Tử!”
Trần Đấu rùng mình, thanh âm cô gái này nghe có vẻ bất ổn, hình như là biết đại danh của hắn từ trước… Lại nhìn mọi người phía sau nàng , người nào cũng nghiến răng tức giận, trong ánh mắt tựa như tóe lửa. Trần Đấu đột nhiên nghĩ ra, bởi vì hắn đã giết chết Ngao Bái, rồi diệt hết luôn bè đảng của lão cho nên mấy nha đầu này mới rơi vào hoàn cảnh như vậy… Hắn cảm thấy da đầu tê rần, chẳng biết làm sao cho phải. Trước kia cũng không nghĩ tới diệt Ngao Bái lại đắc tội với nhiều mỹ nữ như vậy, quả thật là trên đời không có chuyện nào là lưỡng toàn kì mỹ a.
Bất quá không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng. Đắc tội thì đã đắc tội rồi, giờ phải quan trọng là nghĩ biện pháp vãn hồi, nếu không mấy ả nha đầu này sẽ làm loạn lên, tửu lâu há có thể duy trì được sao?
Nghĩ vậy, Trần Đấu thu hồi khuôn mặt tươi cười lại , cao giọng nói: “Ta biết, các ngươi vì chuyện chủ nhân bị giết nên hận ta… Nếu không có ta, các ngươi cũng chẳng gặp phải chuyện gì, giờ này đang ở phủ của Ngao Bái, làm nha hoàn một cách thoải mái… Tuy nhiên, các người có từng nghĩ qua chưa? Các ngươi giờ này vẫn còn sống sót, còn được ở trong kinh thành , không có bị sung quân làm nô dịch ngoài biên giới, là vì cái gì? Chủ nhân các ngươi nếu không phạm vào vương pháp, sẽ có kết cục hiện tại sao? Chủ nhân các ngươi nếu không phải đã bị giết, chỉ sợ tương lai sẽ bị tru di cửu tộc, đến lúc đó, các ngươi còn có thể đứng ở nơi này sao?” Hắn khua môi múa mép một hồi, liếc thấy sắc mặt của đám nha hoàn vẫn không chút thay đổi, liền tự hiểu là không có tác dụng, lập tức muốn tìm cớ rời đi, không ngờ Lý Áp Bằng cầm Bảng giá thực đơn đã sửa lại mò tới
Lý Áp Bằng thực không biết ân oán giữa Trần Đấu với đám nha đầu, chỉ biết đám nha đầu này là gia quyến của phạm quan. Lão gần đây đột nhiên được cai quản hơn mười vị ngự trù, thêm cả một đám nha đầu nữa, bộ dáng cũng ra vẻ hơn rất nhiều. Hơn nữa, thường ngày lão huấn luyện bọn nha đầu này rất nghiêm khắc nên cũng quen rồi, nhìn thấy tiểu chủ nhân cùng đám nha đầu đang giằng co, tức thì nộ khí xung thiên, quát rầm lên: “Vị này là Quế công công, chính là chủ nhân của các ngươi… Các ngươi lá gan cũng thật là lớn dám chọc cho Quế công công tức giận, để rồi xem ta thu thập các ngươi như thế nào” Thấy lão hung dữ như vậy, đám nha hoàn sợ hãi cúi đầu, không dám thái độ nữa.
Trần Đấu cười cười nói: “Ngươi cũng không cần nghiêm khắc lắm, đều là các tiểu cô nương, vốn đối với ta có chút hiểu lầm thôi…” Trong đám nha hòa có người nói khẽ: “Bản thân mình chỉ là một tên tiểu hài tử, lại gọi người khác là tiểu cô nương…” Lý Áp Bằng liền nghe được, đỏ mặt quát rầm lên: “Ai mới lên tiếng, đứng ra cho ta!” Trần Đấu khoát tay, nói: “Thôi, cho qua đi… Lý chưởng quỹ, các nàng đang luyện cái gì vậy?” Lý Áp Bằng nói: “Như lời công công đã dặn, mấy ngày này tiểu nhân đều hướng dẫn các nàng dẫn đường cho thực khách, gọi món ăn, cách đón tiếp khách nhân,lúc này đang luyện sắp xếp chén đĩa. ”
Nghe lão nói vậy, Trần Đấu nhất thời cảm thấy hứng thú vô cùng: “Chẳng biết đã luyện được đến đâu rồi, để ta kiểm tra một phen” Lý Áp Bằng liền kêu vài nha đầu bình thường tập luyện tốt, đứng ra trước mặt hắn , trong số đó có cả tiểu nha đầu kia.
Trần Đấu cười nói với một nha đầu: “Giả sử ta như là một vị khách nhân, hiện tại tiến vào tửu lâu, cô nương hãy tiếp đãi đi? ” Nàng kia lập tức tươi cười, hơi khom người xuống, nói: “Mời khách quan vào, xin mời khách quan lên lầu.” Sau đó đứng thẳng người dậy, ra dáng như là đang lắng nghe, đoạn ngẩng đầu lên , cao giọng nói: “Có khách tới......ở trên lầu xuống đón khách đi lên.......”Giọng nói của nàng thanh thoát cao vút, tựa như tiếng cá heo kêu, bộ dáng lại rất chi là “ siêu phàm thoát tục” khiến hắn nhất thời cười đau cả bụng, cơ hồ muốn ngã xuống sàn nhà.
Lão già Lý Áp Bằng này dạy cho mấy nàng cách tiếp khách của đám tiểu nhị, nhưng lại không sửa đổi cho phù hợp với mấy tiểu nha đầu này. Cũng khó trách hắn buồn cười đến vậy, nếu là một tên nam nhân mỉm cười nịnh nọt, cúi đầu khom lưng, có thể làm cho người ta chấp nhận được. Còn nữ hài tử làm như vậy, thật sự không được tự nhiên. Phỏng chừng mấy nha đầu này trước đây lúc tập cũng đã cảm thấy buồn cười, nhưng vì sợ Lý Áp Bằng mà không dám cười, hôm nay thấy Trần Đấu cười như vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được, bật ra cười ngặt ngẽo. Nhất thời hậu viện tràn đầy tiếng cười, náo nhiệt vô cùng. Lý Áp Bằng vốn muốn phát hỏa, nhưng thấy Trần Đấu cũng đang cười vui vẻ, mặt đỏ rần lên xấu hổ, cũng đành cười theo. Một hồi sau, mọi người mới nín được, trong mắt các nàng cơn tức giận cũng đã tiêu tan hết.
Trần Đấu lắc đầu nói: “Như vậy không được, các nàng đều là những đại cô nương, bộ dáng nũng nịu đón khách này rất chi là không thích hợp… Hãy làm như ta đây này…”. Hắn vừa nói chuyện vừa bắt chước như trong TV, khi cười phải lộ ra tám cái răng, đồng thời uốn người, làm ra bộ dáng mời khách, nhỏ nhẹ nói: “Hoan nghênh quý khách quang lâm? xin mời đi theo thiếp...”
Hắn quay qua mọi người nói: “Có thấy không, hình tượng phải là như vậy… Không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, tạo ra phong cách quí phái, các nàng tuy trước đây đều là nha hoàn thị nữ, nhưng cũng là ở trong nhà cao sang quyền quý. Tiếp đãi khách nhân nhà giàu cũng giống như tiếp đãi tiểu thư bình thường ...” Đám nha hoàn nghe vậy, ai nấy đều đồng ý với ý kiến của hắn, lại thấy hắn giả trang làm nữ nhân biểu diễn, đều bịt miệng cười trộm, tựa hồ quên mất cừu hận, cảm thấy gần hơn rất nhiều
Thấy kết quả như vậy, Trần Đấu cực kì hài lòng, đang muốn nói thêm vài câu, thì bỗng dưng thấy một nha đầu vẩn còn ánh mắt hung tợn nhìn hắn chằm chằm…Hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Chẳng biết cô nương phương danh là gì, từng là nha hoàn quý phủ nhà ai?”
Cô nương kia ngẩng mặt , cao giọng nói: “Như lời công công nói trước, tiểu nữ là người ở hoàng kỳ giai thị, không phải là nha hoàn của nhà nào. ”
Trần đấu không hiểu người trong giai thị là có địa vị như thế nào, liền quay sang nhìn Lý Áp Bằng, thấy lão cũng tỏ vẻ không hiểu. Đúng lúc này Trương Đức Biểu không biết đến từ lúc nào, ghé vào tai Trần Đấu nói nhỏ: “Nàng là con gái của Ngao Bái.”
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 52 :Yến tiệc trong phủ Vương gia (1)
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Nghe Trương Đức Biểu nói vậy, Trần Đấu ngẩn người ra nghĩ thầm: “Mình với nàng có thù giết cha, đương nhiên không thể bình thường như các nữ nhân khác, hôm nay trông thấy cừu nhân, nàng trợn mắt trợn mũi nhìn mình như vậy, âu cũng là lẽ thường”
Nhưng điều thật sự khiến hắn thấy kinh ngạc là cái tên Ngao Bái kia vừa già vừa xấu, sao tự nhiên lại có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy? Chỉ thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn, má phấn phớt hồng như hoa đào, làn môi mong manh khiến người khác chỉ muốn vuốt ve… Lại thêm một đôi mắt đẹp đang trừng trừng nhìn hắn, như muốn tóe lửa, cả người đứng thẳng, hai tay chống vào eo, đúng là bộ dáng của một tiểu nha đầu không sợ đất không sợ trời, nhìn thật là động lòng người.
Nữ tử kiều diễm như vậy, nếu không phải là con gái Ngao Bái, nhất định phải bế nàng vào trong phòng… Hắn lại nghĩ mình là Vi Tiểu Bảo anh tuấn tiêu sái, lại còn trẻ nữa, điều quan trọng nhất chính là boss trùm trong truyện… cho dù nàng là loại nữ nhân nào thì cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của ta. Tiếc rằng nàng với ta có thù không đợi trời chung. Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi mà, nhân duyên tốt như vậy mà không thể có được, trong lòng hắn thầm cảm thấy đáng tiếc vạn phần.
Nghĩ đến đây, hắn thầm thở dài: "Thì ra cô nương là con gái của Ngao Bái?" Nữ tử kia nghe vậy liền hét lên: "Phải thì làm sao?." Ngữ khí cực kỳ cường ngạnh, Trương Đức Biểu đứng ở một bên không nhìn được, quát: "Giỏi cho con tiểu nha đầu nhà ngươi, cha ngươi đã chết rồi, mà ngươi còn dám ở đây mà ngông nghênh, ngày ấy giết cha ngươi lão tử đây cũng có phần, Lão Tử cho tới bây giờ chưa từng biết sợ chuyện gì, hôm nay ngươi dám tới đây, còn làm ra vẻ bộ dáng tiểu thư uy phong, để xem ta vả nát cái miệng của ngươi ra."
Na San Hào (biên: Tên gì nghe tây quá) không chút úy kỵ, hừ lạnh: "Gia phụ đã bị các ngươi hãm hại, ta chỉ là một nữ tử còn có cái gì mà uy phong? Nhưng nhà ta đã từng theo Thái tổ, Thái Tông, Thế tổ chinh chiến gần trăm năm, há có thể là hạng tham sống sợ chết? Ta chỉ là một tiểu nha đầu bất tài, nhưng đừng nghĩ có thể tùy ý khi dễ ta. Các người không cần phải đe dọa, thích chém thích giết thì cứ việc."
Trương Đức Biểu nhất thời giận tím mặt, bước nhanh tới phía trước, giơ cánh tay lên định vả vào cái miệng xinh xắn kia mấy phát… Trần Đấu vội vàng bảo hắn dừng lại, thở dài một tiếng, nói: "Ta hại chết phụ thân nàng… Nàng hận ta trách ta, cũng đúng” Đoạn quay sang nói: “Trương ca, chớ làm khó nàng."
Rồi hắn Xoay người lại nói với Lý Áp Bằng: "Lý chưởng quỹ, hãy chiếu cố tới nàng, tìm cho nàng một nơi thoải mái… Hãy chăm sóc nàng cẩn thận, đừng để nàng bị ủy khuất." Na San nghe vậy cũng chẳng thèm cảm kích chút nào, hừ lạnh: "Ai cần ngươi phải chiếu cố, bản cô nương đến đây, cũng không còn là tiểu thư gì cả , cũng như các tỷ muội khác đều là hạ nhân… Cho dù ngươi có đối xử với ta như thế nào, cũng vô ích thôi, đừng nghĩ là ta sẽ cảm kích ngươi." Hắn thấy vậy lắc lắc đầu, thở dài xoay người rồi đi ra ngoài.
Rời khỏi tửu lâu, tâm tình có chút buồn bực, cũng không muốn về nhà, liền lững thững đi dạo trong kinh thành, trong lòng nặng trĩu tâm tư… Cũng không biết đã đi được bao lâu, đến lúc ngẩng đầu lên, phát hiện ra mình đã đi tới hoàng cung từ lúc nào. Thấy sắc trời không còn sớm, hắn lắc đầu cười khổ một tiếng xoay người đi về bên phải, chợt nghe thấy phía sau có người kêu lên: "Quế lão đệ, chờ chút đã…"
Trần Đấu giật mình quay đầu lại nhìn , thấy một cỗ kiệu tám người khiêng đang ở phía sau lưng mình. Khi rèm kiệu được vén lên, Khang thân vương Kiệt Thư thò đầu ra cười tủm tỉm nhìn hắn ngoắc ngoắc tay.. Hắn liền bước tới ôm quyền chào: "Tiểu nhân bái kiến Khang thân vương."
Khang thân vương đi xuống kiệu, nắm lấy tay hắn, cười nói: "Huynh đệ ta còn khách khí cái gì, gì mà tiểu nhân với vương gia chứ? Cứ gọi là một tiếng ca ca là được rồi. Mà lão đệ đang định đi đâu vậy?" Trong lòng hắn thoáng run lên… Nói thật, lúc này hắn quả thật chẳng biết muốn đi đâu, trong lòng do dự không biết nên nói thế nào, vừa mở miệng: "À…à, đệ muốn đi..." Khang thân vương đã chặn ngay lại: "Lão ca ta mời đệ mấy lần, lần nào đệ cũng thoái thác kêu có việc… Đã vậy ta đành phải dùng vũ lực, hôm nay không quản lão đệ có chuyện đại sự gì cũng phải bỏ hết, đi, đến phủ lão ca uống rượu đi." Nói xong không quản hắn có nguyện ý hay không, lôi tuột luôn lên kiệu, đoạn ra lệnh cho một tên người hầu: "Ngươi mau đi nhanh về phủ, chuẩn bị rượu và gánh hát cho ta." Người nọ “dạ” một tiếng rồi chạy như bay về phủ .
Khang thân vương gõ gõ vào kiệu, bên ngoài hô vang " Khởi kiệu …" cái kiệu nhỏ hơi lay động một chút, rồi được nâng lên, cảm giác như được bay lên vậy. Trần Đấu từ nhỏ tới lớn chưa hề được ngồi kiệu, cũng coi như đây là lần đầu, cảm giác thật là mới mẻ. Tuy hắn là thái giám được Hoàng thượng yêu thích, nhưng không phải là quan viên gì cả, nào có được ngồi kiệu bao giờ? Hôm nay đúng là hưởng phúc của Vương gia, hắn mới có điều kiện hưởng thụ.
Từ lúc Khang thân vương ban thưởng cho Trương Đức Biểu và đám võ sĩ, hắn cảm thấy tên thân vương này mưu tính sâu xa âm hiểm vô cùng, không có chút ấn tượng tốt nào. Bởi vậy mà tuy được mời vài lần nhưng hắn đều tìm cớ thoái thác
Hôm nay Trần Đấu bị lôi lên kiệu, ngược lại có chút vui sướng… Nhưng người ta là Vương Gia, nếu lấy chức quan mà so thì hắn quả thực còn cách xa mười vạn tám ngìn dặm. Trong lòng biết rõ Khang thân vương thân thiết với mình như vậy là còn có mục đích khác, nhưng đúng là cảm giác hư vinh cũng thật là khó thoát a.
Chẳng bao lâu đã tới Vương phủ, Khang thân vương lệnh cho đám người hầu chuẩn bị, lại sai người tới thỉnh an hắn, xem ra cung cách tiếp đãi cũng rất là trọng vọng, trong lòng hắn cũng ngầm cảm thấy đắc ý đôi chút.
Khang thân vương kéo hắn vào trong phòng khách, đoạn cùng nhau ngồi nói chuyện… Được một lúc Khang thân vương đột nhiên hỏi: "Nghe nói lão đệ sắp sửa khai trương một tửu lâu ở kinh thành, chỉ là không biết lúc nào thì khai trương?"
Trần Đấu nghe hắn nói vậy không khỏi ngẩn cả người ra, không ngờ đến chuyện này mà Khang thân vương cũng biết , xem ra ở trong kinh thành đúng là long đàm hổ huyệt, mọi chuyện không thể nào dấu diếm được… Trong lòng nghĩ vậy liền cẩn thận đáp: " Bẩm Vương gia, mọi chuyện đã được chuẩn bị từ nhiều ngày nay… Về cơ bản cũng đã xong chỉ có ngày khai chương thì chưa định."
Khang thân vương cười nói: "Ta có nói gì đâu, nếu ngươi đã định ngày rồi , dù thế nào cũng nên đưa cho ta tấm thiệp mời, để lão ca ta đến uống mấy chén chúc mừng ngươi." Trong lòng hắn quả thực vốn không muốn mời Khang Thân Vương…Hắn chỉ muốn là người điều khiển phía sau của tửu lâu chứ không muốn ra mặt, sao có thể đánh trống khua chiêng đến mời từng người một được? Nếu để Trương Đức Biểu đi mời, tiểu tử này lại chưa có đủ tư cách, giỏi lắm thì chỉ mời được một số kẻ rỗi hơi trong Bát kỳ, chiêu đãi một bữa ngự thiện, rồi sang chơi bên sòng bài mà thôi .
Chẳng qua một khi Khang thân vương đã biết rõ việc này, không thể không nể mặt lão được, vì thế đành nói: "Người khác tiểu đệ có thể không mời, nhưng Vương gia ngài nhất định phải mời… Tiểu đệ chỉ là một thái giám nhỏ trong cung, muốn thăng quan phát tài nhất định phải nhờ Vương gia tài bồi."
Khang thân vương nghe vậy lấy làm rất vui, liền hỏi lại: "Ngươi còn định mời ai khác nữa không?" Bất đắc dĩ, Trần Đấu chỉ đành nói thật: "Thực không dám đấu diếm Vương Gia, tiểu mở tửu lâu này vốn không định lộ ra, sợ mang tiếng là nhũng nhiễu dân chúng, Hoàng thượng cũng không thể che chở được…. Thứ hai, tiểu đệ ở kinh thành cũng không có nhiều quan hệ, sợ không mời được ai đến, nếu làm ầm ĩ thì sẽ rất khó coi."
-- Thứ 7, Cn nên rảnh xíu, chiều lại post cho các đạo hữu --
Last edited by Thương Long; 29-07-2011 at 09:33 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của b.phantom
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 52 :Yến tiệc trong phủ Vương gia (2)
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Khang thân vương nghe vậy cười ha ha, nói: " Chút việc nhỏ mọn đó, lão đệ quan tâm làm gì? Mọi chuyện cứ để cho lão huynh này lo. Tửu lâu kia của đệ bán cho huynh với giá mười vạn lượng bạc, cứ coi như là huynh chiếm một chút tiện nghi… Về sau cứ nói với mọi người đó là tửu lâu của Khang thân vương , để xem kẻ nào không muốn sống dám đến đây quấy nhiễu? Về chuyện khách nhân, lão huynh cũng sẽ giúp đệ mời một số nhân vật quan trọng…Đệ thấy như vậy có được không?"
Trần Đấu nghe lão nói vậy thì mừng rỡ vô cùng… Chuyện khách mời tạm không nói đến, Chỉ riêng việc có một vị Vương gia ra mặt đã quá tốt rồi. Tuy nói Hoàng Thượng cũng âm thầm ủng hộ, nhưng dù sao cũng không thể bằng Vương Gia đường đường chính chính chống đỡ được, còn hắn thì ung dung đứng phía sau điều khiển tửu lâu.
Hắn ban đầu đối với chuyện mở tửu lâu vẫn còn một chút chưa yên lòng, sợ rằng làm lớn quá có kẻ ganh ghét lại phá rối sau lưng. Hôm nay được tên Vương Gia này đứng ra nhận, nhưng người chủ thật sự lại là hắn… Đây chẳng phải là một vốn bốn lời sao? Hơn nữa lại không có rủi ro gì cả. Vương gia xuất thủ quả nhiên ghê gớm, ngay một lúc bỏ ra hơn mười vạn lượng bạc, lúc đầu mua tửu lâu này chỉ gần năm ngàn lượng bạc mà thôi…Con bà nó, không thể tin được rằng chuyện buôn bán lại thuận lợi như vậy, cái này đúng là quá lời a
Trần Đấu nghĩ vậy liền ôm quyền rồi khom người xuống, trịnh trọng nói: "Cảm ơn Vương gia đã chiếu cố đến tiểu nhân, ngài thật đúng là giúp tiểu nhân một đại ân rồi…"
Khang thân vương vội vàng đỡ lấy hắn rồi nói: "Lão đệ không cần khách khí như vậy… Hai ta mới gặp mà cứ như là tri kỷ, ngay cả huynh đệ kết nghĩa cũng chẳng bằng, nếu mà đệ còn câu nệ tiểu tiết như vậy, thì đừng trách ta …" Nói xong mặt lão đỏ lên, làm ra vẻ tức giận vô cùng. Trần Đấu thấy vậy liền đổi thái độ cười rộ lên…Tên Vương gia kia thấy vậy tức thì cũng cười ầm lên theo.
Đúng vào lúc này, một tên gia nô bước vào thông báo khách nhân đã đến đông đủ…Khang thân vương nói: "Chúng ta đi thôi." Nói rồi nắm tay Trần Đấu bước ra vườn.
Khang thân vương chỉ mời có ba người, một vị là Binh bộ thượng thư Minh Châu, một vị là Hình bộ thượng thư Mạc Lạc, vị còn lại chính là Sách Ngạch Đồ, chính là lão bằng hữu già đã từng phối hợp với hắn đi xét nhà Ngao Bái. Ba người bọn họ thấy Khang Thân Vương đang nắm tay Trần Đấu đi đến, liền cùng nhau đứng lên chào hỏi… Khang thân vương cười nói: "Mời ngồi, mời ngồi… Ở đây cũng không phải trong triều, mọi người xin cứ tùy ý."
Trần Đấu biết mấy người thời cổ này ăn cơm luôn chú ý thứ tự chỗ ngồi, liền đứng ở một bên chờ bọn họ ngồi xuống. Khang thân vương trực tiếp ngồi ở vị trí chủ vị, Còn lại ba lão kia quan phẩm bình thường tuy cao, nhưng lại không ai ngồi vào vị trí thủ tịch, hè nhau cùng nhau lôi kéo hắn ngồi xuống. Tất nhiên hắn sống chết cũng không ngồi vào đó, cả đám cứ lôi lôi kéo kéo nửa ngày vẫn không ai ngồi xuống. Cuối cùng Vương gia đành lên tiếng: "Thôi mọi người đừng đùn đẩy nhau nữa , có thích hợp hay không thích hợp cũng phải nghe ta, miễn bàn cãi."
Tất cả mọi người nghĩ thầm, đúng là nghe lời hắn có lẽ sẽ tốt hơn, chứ cứ giằng co thế này cả đêm cũng không được ngồi mất. Khang thân vương quay sang Trần Đấu cười cười nói: "Quế công công là người thân cận của Hoàng Thượng, chúng ta luôn muốn thể hiện sự tôn kính với Hoàng Thượng, nên muốn đệ ngồi vào vị trí thủ vị."
Ba người kia nghe vậy đều cho là có lý, thấy hắn vẫn một mực từ chối, liền bị cả đám hung hăng ấn xuống, không cho cưỡng lại. Hắn vừa mới vừa ngồi xuống, Sách Ngạch Đồ liền đặt mông xuống ngồi luôn ở ghế bên cạnh, còn cười cười với hắn. Hai người kia vốn định đợi Trần Đấu an tọa rồi lần lượt ngồi xuống, thấy đã bị Sách Ngạch Đồ đoạt mất chỗ, nhất thời tức giận đỏ cả mặt, đang định phát tác nhưng lại e sợ Vương Gia trách tội, nên đành thôi, hung hăng nhìn Sách Ngạch Đồ.
Thấy mọi người đã an vị, Khang thân vương vỗ bàn một cái, tức thì xuất hiện hơn mười nha đầu nối tiếp nhau đi tới, bưng mỹ thực mang lên. Sau lại thêm một tên gia nô mang danh sách ca kịch lên, Khang thân vương muốn để cho hắn chọn kịch liền đưa hắn xem… Trần Đấu xem tới nửa ngày mà cũng chẳng nhận vở kịch nào. Chuyện này cũng không thể trách được, hắn căn bản không thích nghe ca kịch, tiết tấu thì chậm, lại còn hát y y nha nha nghe chẳng hiểu gì, đành phải nhờ Khang thân vương chỉ điểm. Lão này liền chọn ra hai vở võ kịch, sau đó cùng mọi người chọn thêm mấy vở kịch ngắn nữa.
Sách Ngạch Đồ thừa dịp không ai để ý, ghé đầu nói nhỏ với Trần Đấu: "Lão đệ, thật sự là rất giỏi nha…Có thể tiến hành đầu tư nhanh như vậy ." Nói xong ngồi ngay ngắn trở lại, nhìn hắn cười tủm tỉm. Trần Đấu trong lòng than thầm, cả tên này cũng biết chuyện hắn mở tửu lâu nữa, chỉ đành cười cười, không nói gì. Sách Ngạch Đồ liền kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: "Hắc hắc… Sau này e rằng huynh còn muốn theo đệ học cách kiếm tiền a." Nói đoạn bật cười nom rất chi là ám muội.
Bên kia Minh Châu đã chọn xong vở diễn, thấy hắn cùng với Sách Ngạch Đồ thì thầm to nhỏ, thấy không vừa mắt liền kêu lên: "Hai người nói chuyện gì sao không mời ta tham gia cho vui." Sách Ngạch Đồ vội nói: "Không có gì, không có gì… Chỉ là Quế công công khen ta rất tuấn mĩ…"
Cả đám nghe vậy đều rùng mình, hoài nghi ngó lại. Rõ ràng tên Sách Ngạch Đồ này vừa già vừa xấu, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy hai chữ tuấn mỹ hợp với hắn chỗ nào. Minh châu sớm đã thấy bất mãn, liền nói: "Ngươi đẹp trai hay không đẹp trai ta không xen vào, nhưng ngươi hôm nay tới chậm, Vương Gia người nói đi, có nên phạt trước hắn ba chén hay không?."
Khang Vương gia cười cười không nói gì. Sách Ngạch Đồ thì nhảy dựng lên, phản đối: "Ta làm sao tới muộn chứ, ngươi rõ ràng còn đến sau ta a." Mạc Lạc vừa rồi cũng đang tức Sách Ngạch Đồ nên thừa cơ chen vào: "Ngươi mặc dù tới sớm so với hắn, nhưng so với ta vẫn muộn, rượu này là nhất định phải phạt ."
Sách Ngạch Đồ đáp: "Muốn phạt cũng được, nhưng Minh Châu so với ta còn muộn hơn, ta uống một ly, còn hắn phải uống hai ly." Mạc Lạc không cần biết Minh Châu đồng ý hay không, tiếp lời luôn: "Nếu như vậy, trước phạt ngươi mười chén thì sao?" Trần Đấu thấy chén rượu kia nếu uống ước chừng phải hai hơi mới cạn, cảm giác lạnh cả người…Tên Mạc Lạc này không hổ là quản hình bộ, xuất thủ thật đúng là con mẹ nó tàn nhẫn, sau này mình cũng nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn.
Sách Ngạch Đồ cũng tức khí, cũng không thèm để ý Minh Châu ngồi bên canh đang nhéo hắn, nói: "Mười chén thì mười chén, nhưng Minh công phải uống hai mươi chén a."
Trần Đấu chứng kiến cảnh ba người đấu nhau rất thú vị, liền ngồi ở một bên xem náo nhiệt, vừa quay đầu lại đã thấy Khang thân vương cũng đang cười ha ha…Thấy Trần Đấu đang nhìn, lão duỗi tay vỗ vỗ bả vai của hắn, nói nhỏ: "Không sao, cứ để cho bọn họ đấu đi."
lão Vương gia này quả nhiên giảo hoạt, mặc kệ cho cả đám kia đấu với nhau đến người bại ta vong, chẳng qua như vậy cũng rất thú vị, coi như là được xem bù cho mấy vở kịch sắp tới. Nghĩ vậy cũng cảm thấy cao hứng, cầm ly lên cụng với Vương gia, hai người ngồi đối ẩm với nhau một hồi.
Bên này Sách Ngạch Đồ đã bắt đầu uống rượu, mười chén rượu đã hạ thổ lâu năm làm mặt hắn nhất thời đỏ lên, loạng choạng cầm lấy một chén rượu muốn Minh Châu uống. Đến mức này Minh Châu đành phải nhắm mắt nhắm mũi mà uống, đến chén thư tư lại nói muốn Mạc Lạc uống thay… Sách Ngạch Đồ cũng không quản bọn họ ai uống, dù sao chơi liền một lúc hai mươi chén cũng là không thể… Nhất thời không khí vô cùng náo nhiệt.
Đúng vào lúc này, sân khấu kịch có tiếng thanh la vang lên, bốn gã Võ Sinh cầm thương lớn đi ra từ hậu trường, điệu bộ giống hệt khi diễn tuồng, chia ra đứng hai bên…Rèm vải từ từ được kéo lên, từ phía sau một người đi tới, làm bộ như đang cưỡi ngựa, cầm trong tay giới đao, vù vù múa mấy đường, nom vô cùng tuyệt mỹ. Bỗng nhiên Trần Đấu cảm giác đại não mình trống rỗng, ánh mắt mơ hồ, thất thanh kêu lên: "Dung nhi…" Chén rượu trong tay rơi luôn xuống đất, chỉ nghe “Choang” một tiếng, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ…
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của b.phantom
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 53: Trộm đồ.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Mọi người đang hào hứng xem, chợt thấy Trần Đấu có biểu hiện kỳ lạ như vậy, đều lấy làm ngạc nhiên, quay sang hỏi: "Quế đệ, sao vậy? Đệ quen biết ca kỹ trên sân khấu kia sao?"
Trần Đấu nhìn kĩ lại, nhận ra nàng vốn không phải là Dung Nhi, chỉ là hao hao giống mà thôi. Dung nhi của hắn cao hơn một chút, hơn nữa cũng không béo như vậy. Con bà nó, thêm đôi chân ngắn củn kia nữa, đúng là sâu đo mà đòi so với thước kẻ mà.
Chẳng qua vì trong lòng hắn quá đỗi thương nhớ Dung nhi, nên nhìn đâu cũng thấy hình bóng nàng, lại thêm lần đầu gặp nhau nàng cũng hóa trang thành một ca kỹ, nên mới mới có chuyện nhầm lẫn như vậy. Hắn lúc này mới nhận ra vừa rồi mình có chút thất thố, vội nói: "Không phải, không phải…Là tiểu đệ nhận nhầm người, các vị chớ trách… Chúng ta tiếp tục uống rượu nào."
Minh Châu cùng Mạc lạc đều muốn nhân cơ hội này thoát khỏi Sách Ngạch Đồ nên vội vàng nói: "Đúng rồi, đúng rồi… Chúng ta sao có thể vui sướng một mình mà quên đi Vương gia cùng Quế công công được?"
Khang thân vương đúng là một lão hồ ly, nghe vậy liền xua tay cười nói: "Ta niên kỷ đã lớn, uống không được nữa rồi… Quế công công thì hẵng còn là thiếu niên, cũng không tiện uống quá nhiều… Các ngươi đều là những tay hảo hán, mới uống có tẹo đã đổ rồi sao? Kém quá, kém quá…Rượu này quý giá vô cùng, đã chưng cất cả trăm năm rồi, chớ có bỏ phí" Trần Đấu cũng hùa theo: "Vương gia nói cực kỳ đúng, rượu tốt như vậy không uống rất đáng tiếc…Sách đại ca, huynh nói xem nên làm thế nào đi a… "
Sách Ngạch Đồ nghe xong hăng máu đứng dậy, thét rầm lên: "Uống nhanh, mau uống nhanh… Hai người các ngươi nếu không uống, đừng có trách ta …"
Trần Đấu cùng Khang thân vương thấy vậy nhìn nhau cười, nom gian xảo vô cùng, thản nhiên cụng ly rồi từ từ nhấm nháp. Tuy giữa bữa tiệc náo nhiệt vô cùng, nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên hình bóng của Dung nhi… Không biết nàng hiện đang lưu lạc ở đâu? Cuộc sống thế nào? Bây giờ coi như hắn cũng có chút vốn liếng ở kinh thành, tiền đồ cũng càng ngày càng sáng sủa, đáng tiếc nàng không ở bên cạnh, chứng kiến hắn dần dần trưởng thành… Chuyện hắn giết Ngao Bái đã được đồn khắp thiên hạ, không biết Dung Nhi có biết được tin này không? Nếu nàng biết hắn đã trả được đại thù cho nàng, hẳn là nên tới tìm hắn mới phải, sao mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện? Tiền bạc trong tay hắn bây giờ, ước chừng có thể mua được mấy phủ đệ lớn ở kinh thành, nhưng chỉ sợ đến khi quay về, nàng lại không biết hắn ở đâu mà tìm… Dung nhi à, nàng ở đâu? Ta nhớ nàng muốn chết…
Trong đầu hắn miên man suy nghĩ , không có tâm tình uống rượu nữa, phía bên kia ba người cũng đã ngà ngà say… Mạc Lạc càng càng uống càng hăng, cùng Sách Ngạch Đồ liên tục nâng ly, Minh Châu ánh mắt bắt đầu dại ra, liên tục gắp thức ăn trước mặt cho vào mồm, cũng chả biết mình đang ăn cái gì nữa... Khang thân vương cười tủm tỉm xem kịch, lại còn bình thản nhâm nhi rượu… Nhìn cảnh tượng tựa như là cuộc nhậu chỉ có ba người vậy.
Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, Trần Đấu liền quay sang Khang thân vơng nói: "Vương gia, các vị đại ca cứ uống từ từ… Tiểu đệ muốn đi dạo một chút." Vừa nói vừa chỉ chỉ xuống phía dưới. Khang thân vương hiểu ý, cười cười: "Để ta đưa đệ đi." Hắn vội xua tay nói: "Không cần không cần, đệ tự mình đi sẽ tìm được thôi mà." Khang thân vương nhìn xuống phía hạ thân hắn, tỉm tỉm gật gật đầu. Trong lòng hắn liền biết tên Vương gia này cười cái gì. Con bà nó, tên vương bát đản…ngươi cho là thái giám thì không tiểu đứng được hả?
Trần Đấu đứng dậy, bước ra vườn… Đi qua mấy cái sân vẫn không thấy chỗ vệ sinh ở đâu. Phủ khang vương thật lớn, khắp nơi đều có người hầu , nhưng hắn lại ngượng không muốn hỏi, khốn nỗi tìm mãi không thấy chỗ nào. Hắn đành đi loạn lên, cuống đến nỗi đỏ cả mặt, nhưng mà càng chạy càng xa, rốt cục tới một chỗ vắng vẻ… Nhìn xung quanh không thấy ai, hắn liền chui luôn vào bụi hoa, nhắm một cây hoa mà thẳng tiến…Nước ào ào tuôn ra, cảm thấy thống khoái vô cùng, những giọt nước chạm vào khóm hoa bắn tung tóe xuống đất.
Đang sung sướng chợt thấy một người từ xa xa đi tới, hắn lẩn ra sau bụi hoa một chút, nhẹ nhàng bắn ra một tràng cuối cùng. Chợt người nọ đi đến cách hắn một quãng bỗng dưng dừng lại. Trần Đấu trong lòng có chút lo lắng, vạn nhất bị phát hiện mình đi tiểu bậy thì còn gì là thân phận đại nhân? Người nọ đứng lại một hồi, vẫn im lìm bất động, lại còn quét mắt nhìn khắp nơi, hắn hồn vía lên mây, cố gắng nín thở sợ bị phát hiện. Một lúc sau, người nọ bỗng dưng chạy nhanh tới một gian phòng đối diện… Từ trong đó thấy có ánh sáng mờ mờ hắt ra, người nọ tới trước cửa ghé mắt nhìn vào trong, sau đó đẩy cửa ra đi vào, rồi tiện tay đóng cánh cửa lại.
Trong lòng Trần Đấu thoáng động, tên tiểu tử kia phải chăng là đến đây để hẹn hò với tình nhân? Có lý lắm, vậy nhìn gã mới có vẻ lấm lét như vậy chứ? Ài, đã thế phải đi nhìn trộm một cái mới được… Hắc hắc, tự nhiên gã lại nhớ đến phim “ Thâm cung Mãn Thanh ”, lần này được xem trực tiếp, thú tính không khỏi sôi trào...Tuyệt đối không thể bỏ qua cảnh hay này được, còn gay cấn hơn cả Hải Đại Phú đại chiến với Ngao Bái a...
Trần Đấu lặng lẽ tiến đến sát cửa sổ, lấy một ngón tay nhấp vào miệng, nhẹ nhàng chấm vào ô giấy khoét một cái lỗ nhỏ, ghé mắt nhìn vào… Nhất thời thất vọng vô cùng, hóa ra nơi này là một gian Phật đường, Ở chính giữa thờ phụng tượng Như Lai Phật Tổ, trên hương án thắp hai ngọn đèn nhỏ. Chỉ thấy người nọ nhấc hết mọi thứ lên, hình như là đang tìm kiếm thứ gì.
Hắn tức giận tới mức thở hổn hển, hóa ra là một tên tiểu tặc, làm hại lão tử cuống đến mức thiếu chút nữa phải dừng tiểu tiện. Nghĩ lại lão Vương gia kia đối với hắn cũng không tệ… Ài, chuyện này đành phải quản thôi… Trần Đấu thò tay xuống giầy rút ra ngọn Trủy thủ, xong liền xông vào trong nhà.
Đột nhiên trong đầu hắn bỗng nhớ ra một chuyện, tên kia không phải là đến trộm cắp bốn mươi hai chương kinh như trong nguyên tác Kim Dung đã viết đấy chứ? Hắn nhìn vào trong, quả nhiên thấy tên tiểu tử kia cứ lật lật tìm tìm khắp xung quanh..
Mãi mà tên này vẫn lục lọi tìm kiếm không dứt… Mất kiên nhẫn, Trần Đấu liền ho nhẹ một tiếng, đoạn nhanh chóng tìm chỗ tối núp vào. Bên trong bỗng nhiên không còn động tĩnh gì, một lúc sau cánh cửa nhẹ nhàng mở, tên nọ thò đầu ra nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó đi ra Phật đường, đóng cửa lại, rồi chạy nhanh đi.
Thấy tên nọ đã đi xa, hắn rón rén tiến vào Phật đường. Nhớ tới vị trí mà tên kia lúc trước lục tìm, Trần Đấu gõ nhẹ xuống nền nhà, nhưng nghe chỗ nào cũng giống nhau cả… Hắn đành dùng chủy thủ cậy từng viên gạch lên. Mới cạy được vài viên, liền phát hiện một tấm thiết bản, trên mặt có một cái vòng để kéo lên và một lỗ khóa… Trong lòng chán nản vô cùng, thầm nghĩ: "Xong rồi, xong rồi…Phải dùng chìa khóa mới mở được, đến tên kia còn chẳng rõ chìa khóa dấu ở nơi nào, mình bây giờ mà tìm chắc tìm tới sáng chưa chắc đã thấy."
Trần Đấu tức mình cầm chủy thủ hung hăng đâm xuống, không ngờ đâm một nhát lại xuyên qua được thiết bản…Hắn bật cười ha ha: "mình như thế nào mà lại quên mất nhỉ, chủy thủ trong tay chính là bảo bối chém sắt như chém bùn, khối thiết bản này thì là cái quái gì? ”
Hắn dùng chủy thủ nhắm theo hình chìa khóa rạch một đường, rồi cầm lấy cái vòng trên mặt thiết bản kéo lên. Kẹt kẹt…Thiết bản bị kéo ra, để lộ phía dưới là một hầm ngầm. Đột nhiên nghe vù một tiếng, một luồng lực đạo sắc bén vô cùng bắn thẳng vào giữa ngực làm hắn ngã vật ra, rồi một trận đau đớn xông thẳng vào óc. Trong lòng hắn than thầm… Thôi xong rồi, lần này ta chết chắc rồi, tự nhiên lại quên mất trong hầm ngầm hay có cơ quan ám hại người…
Phía trước ngực cảm thấy đau đớn vô cùng, hắn thò tay ra sờ sờ, đụng vào mũi tên lại thấy không bị làm sao cả, mới nhớ tới mình có mặc bảo y đạn bắn không thủng… Nhất thời mừng rỡ muốn như điên, liền lồm cồm bò dậy, đưa tay ra mò mẫm trong hầm. Bỗng nhiên tay hắn chạm vào một cái bao, liền kéo ra… Loạt xoạt…Chiếc bao được mở ra, qua nhiên là bốn mươi hai chương kinh. Hắn vội vàng đem kinh thư giấu ở trong áo, đoạn nhanh chóng xếp thiết bản và gạch trở lại vị trí cũ, rồi quay trở về.
Đến nơi, chỉ thấy đám Sách Ngạch Đồ đã say túy lúy, miệng không ngớt cãi nhau, Khang thân vương thì say sưa xem kịch…Lúc này trên sân khấu đang hát hí khúc. Trần Đấu cười cười rồi đi lại chỗ ngồi, nói: "Vương gia, sao không cùng uống rượu?" Khang thân vương nhìn sang ba tên kia bĩu môi nói: "Bọn họ đang cao hứng, không cần lão huynh xen vào. Mấy tên này uống như hũ chìm vậy, có điều so với tiểu đệ, chắc cũng không hơn được mấy chén." Trần Đấu cười nói: "Đệ còn nhỏ, nào dám uống rượu như vậy, chỉ là thấy rượu ngon nên nếm thử chút để biết thôi." Hắn thấy cũng đã muộn, liền đứng dậy cáo từ, rời khỏi vương phủ.
Hắn cũng không dám khinh xuất chút nào, bước nhanh về nhà… Vào phòng rồi tìm chỗ giấu thật kín, đem kinh thư cất vào một cái hố dưới giường đoạn đem đậy gạch lên trên. Xong xuôi hắn mới an tâm, leo lên giường nằm ôm Tiểu Liên rồi chìm vào trong giấc mộng.
Qua hai ba ngày sau, gặp Khang thân vương lại thấy không có động tĩnh gì, trong lòng cũng cảm thấy bớt lo. Chuyện tưu lâu cũng phát triển rất nhanh, Lý áp Bằng quả nhiên không làm hắn thất vọng, hí hửng báo cáo hai ngày sau là có thể khai trương cửa hàng được rồi.
Trần Đấu vui mừng vô cùng, thông báo luôn cho Khang thân vương. Lão vương gia này cũng thập phần sảng khoái, lập tức xuất ra mười vạn lượng bạc xem như góp vốn, sau đó lại viết thiệp mời phái người gửi đi. Kế tiếp hắn vào cung gặp Khang Hi, đem việc này bẩm báo… Khang Hi cũng có vẻ rất cao hứng, chắc chắn khi khai trương sẽ sai người mang hậu lễ đến. Để phòng trước những chuyện phát sinh ngoài ý muốn, Trần Đấu sai Trương Đức Biểu đem đám võ sĩ đến túc trực ngày đêm cạnh tửu lâu…
Mọi sự đều đã chuẩn bị thỏa đáng, tửu lâu chỉ còn đợi ngày khai trương, chỉ mong rằng không có xảy ra sự cố gì xảy ra…
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 54: Gương kia, ai là người đẹp trai nhất trần (1).
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Hôm nay là ngày khai trương tửu lâu, ngay từ ban sáng Khang Hi đã miễn cho Trần Đấu không phải hầu hạ ở Ngự thư phòng, hắn nghe vậy vội vàng khấu đầu tạ ơn đoạn chạy một mạch về nhà… Tiểu Liên ở nhà đã chuẩn bị sẵn cho hắn bộ y phục mà nàng đã may mấy ngày trước, nhu thuận giúp hắn mặc vào.
Mặc xong y phục, Trần Đấu thấy nàng hai má ửng hồng, nhìn hắn đầy nhu tình mật ý. Lấy làm quái lạ, hắn nhịn không được liền bước đến nhìn vào gương, không khỏi một phen sửng sốt…Trong gương là một vị công tử đầu đội bạch quan, phía trước có gắn một viên ngọc, toàn thân mặc một chiếc áo dài màu xanh, lưng đeo đai gấm, dưới đi đôi hài màu trắng có viền đen.
Tục ngữ có câu "Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" quả không sai. Trần Đấu thấy mình mặc quần áo vào đẹp quá đỗi, gì mà Phan An với lại Tống Ngọc chứ? Sao sách được với mình? Trách không được Tiểu Liên nhìn mình với ánh mắt mê mẩn đến như vậy. Hắn lấy làm ân hận không thôi, sớm biết rằng mình chỉ thay đổi y phục mà đã tuấn mĩ như vậy, thì mỗi lần ra khỏi cung đã không phải mặc mấy bộ quần áo Thái giám chết tiệt kia… Để tăng thêm vẻ phong lưu tuấn nhã, hắn lại lấy ra một một chiếc quạt mà Khang Hi đã viết lên đó, nhẹ nhàng phe phẩy. Oách, đây chẳng phải là một vị công tử phong lưu tuấn mĩ sao, càng nhìn càng thấy tuyệt mỹ mà, đến nỗi không rời mắt ra được.
Ngoài cửa đã có một chiếc kiệu nhỏ đang chờ sẵn… Sau khi lưu luyến một hồi, Trần Đấu mới bước vào trong kiệu. Tiểu Liên đúng thật oan uổng mà, nàng tuy là chủ nhân nhưng lại là phận nữ nhi, khai trương tửu lâu là việc lớn như vậy mà cũng không được đi, đánh phải ngậm ngùi ở nhà nhìn hắn đi dự náo nhiệt.
Tới tửu lâu, đã thấy Khang Thân Vương sớm đến rồi, lại còn đang đứng trước cửa chỉ đạo mọi việc. Hắn liền chạy tới cười nói: "Lão Vương gia, ngài bận rộn như vậy mà sáng sớm đã tới đây rồi." Khang thân vương cười nói: " Lão đệ phải túc trực bên cạnh Hoàng thượng, ta sợ đệ không có thời gian, cho nên đến đây giúp đệ tiếp đón khách nhân."
Lòng hắn chợt cảm động, nói: "Vương gia, ngài chỉ cần cử một người đến là được rồi. Ngài là trọng thần của triều đình, còn bao nhiêu việc chính sự nữa..." Khang thân vương phì một tiếng, mắng: "Hỗn đản, Hoàng thượng cho ta là tên vô tích sự, ta cũng tự biết mình biết người. Lão đầu tử ta này cả ngày trong nhà nhàn rỗi không có vệc gì làm, hết xem hát lại đến xem kịch… Lão đệ nếu không mời ta đi dự náo nhiệt, chỉ e ta sẽ buồn mà chết mất!" Nói xong hai người đồng thời phá lên cười ha hả.
Thấy lão có vẻ hào hứng như vậy, Trần Đấu đành mặc kệ lão tiếp tục đứng ở trước cửa chỉ huy đám Trương Đức Biểu, còn bản thân thì đi vào trong quan sát. Lý Áp Bằng đã treo một tấm vải đỏ, trên đó có ghi mấy chữ "Cung nghinh khách quý"… Đám nha đầu đảm nhiệm chức vụ hầu bàn đều đã ăn mặc chỉnh tề, đứng khắp nơi để chuẩn bị tiếp khách. Lầu trên lầu dưới dạo qua một vòng, cảm thấy thập phần vừa lòng, bên tai thỉnh thoảng nghe được mấy nữ hầu bàn thì thầm với nhau.
"Đây thật sự là Quế Công công sao?...Trời ơi, khôi ngô tuấn tú quá nha..."
"Đúng vậy, chỉ tiếc là thái giám."
"Tiểu nha đầu, ngươi có phải là thích hắn rồi không?"
"Phì, ngươi cũng giống như ta thôi, chắc là cũng thích hắn rồi ."
Trần Đấu nghe được mấy lời này, cảm thấy rất là hưng phấn, chỉ hận không thể xông tới nói: “Ta vốn không phải thái giám, các nàng hãy tùy tiện đến khi dễ đi a…” Hắn lượn đi lượn lại trước mặt mấy nàng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn cao độ về dung mạo của mình. Đến lần thứ ba lúc đang xuống lầu, đột nhiên thấy một nữ tử, y phục không giống đám nha đầu bình thường kia, không phải màu đỏ thẫm mà lại có màu hồng. Hắn liền nhìn kĩ lại, kia chẳng phải là nữ nhi của Ngao Bái sao? Na San nhìn hắn với ánh mắt không lấy gì làm thân thiện, vẫn rất chi là hung tợn . Hắn không dám cùng nàng đối diện, cúi đầu bước nhanh qua trước mặt nàng.
Trần Đấu xuống dưới lầu tìm được Lý Áp Bằng, hỏi lão về y phục của Na San, Lý Áp Bằng liền đáp: "Mấy ngày trước chủ nhân có giao phó, kêu tiểu nhân phải chiếu cố cho nàng… Nha đầu kia ngoại trừ đối với chủ nhân có thái độ bất kính ra thì thật sự là rất có năng lực, học mọi thứ rất nhanh. Hơn nữa các cô nương khác đều rất nghe lời nhà đầu này, bởi vậy tiểu nhân mới thăng chức cho nàng, mời nàng làm dẫn đường nữ tổng quản."
Trần Đấu nghe xong chẳng hiểu gì cả, hỏi lại dẫn đường nữ tổng quản là có ý tứ gì? Lý Áp Bằng loay hoay giải thích, thật ra ý của lão muốn cho Na San là người đứng đầu đám nữ hầu bàn, phụ trách việc đón khách. Hắn nghe vậy liền cười ha ha, nói: "Ngươi thật là lắm chuyện mà, cái gì mà Dẫn đường nữ tổng quản chứ? Ha ha…Cái tên như vậy cũng nghĩ ra được mới tài!...Thôi, gọi là đốc công đi, hoặc là gọi là Quản lí đại đường cũng được."
Lý Áp Bằng nghe vậy liền phụ họa theo: "Hay, thật hay a… Chủ nhân quả đúng là người có học vấn, xuất ngôn là nói ra được một cái tên nghe hay như vậy, chẳng bù cho tiểu nhân phải suy nghĩ suốt một đêm mới nghĩ ra cái tên kia… Quản lí đại đường nghe rất có khí phách a…"
Mắt thấy cũng đã đến giờ, khách nhân cũng đều tới đông đủ… Đích thân Trần Đấu cùng Lý Áp Bằng đưa quan khách vào trong Nhã sảnh. Bên trong gian Nhã sảnh này ngoài những chiếc bàn ăn lớn làm bằng gỗ lim, còn có thêm một sân khấu kịch nằm ở chính giữa. Trong tửu lâu chỉ có bốn gian phòng bên trong có sân khấu kịch, mà gian này là lớn nhất. Thì ra Khang thân vương đã căn dặn Lý Áp Bằng phải bố trí như vậy, gian này chỉ dành cho quan lại có chức vụ lớn hay là những con cháu trong hoàng tộc. Lão Vương gia này thật hoành tráng nha, muốn đem tất cả họ hàng thân thích đến đây ư?
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau đã thấy Dụ thân vương Phúc Toàn, Cung thân vương Thường Trữ, Thuần thân vương Long Hỉ, Phụ quốc công Diệp Bố Thư, Trấn quốc công Cao Tắc… Theo thứ tự được các nữ hầu bàn đẫn đường tiến vào trong phòng.
Đoàn người nhìn thấy hắn, đều bước tới chào hỏi vài câu. Lúc này Na San dẫn gánh hát từ cửa bên tiến vào, tiếng thanh la vang lên, trên sân khấu có tiếng xướng báo buổi lễ bắt đầu… Mấy lão Vương công nghe vậy liền hô "Hảo!... " rồi cùng ngồi xuống xem biểu diễn.
Dụ thân vương tuổi cũng không lớn lắm, quan hệ với Trần Đấu cũng không tệ, liền lôi hắn lên trên lầu đối ẩm, nhìn xuống dưới xem náo nhiệt. Khang thân vương thì đang đứng trước cửa chào hỏi đám quan viên. Mọi người tới đây không có ai là đi tay không, đều có kẻ hầu theo sau để mang quà mừng, lại cũng có người trực tiếp mừng tiền… Lý Áp Bằng đứng một bên thu những danh thiếp báo tên quan viên cùng đồ lễ mừng.
Phía bên phố đối diện xếp đầy các loại kiệu lớn, kiệu nhỏ. Cái này nếu ở thời đại của hắn, thì sẽ là hai bên đường chật kín xe BMW, AUDI… Chật kín người đứng xem náo nhiệt. Trương Đức Biểu đem đám võ sĩ đứng dàn hàng giữ gìn trật tự, những người nào cố tính gây rối đều một cước đá đi thật xa.
Đợi quan khách đã đến đông đủ, khang thân vương lớn tiếng tuyên bố giờ lành đã đến…Tiếng pháo, tiếng chiêng trống nổi lên ầm ầm. Trên đường cái, đội diễn xiếc được mời tới diễn màn múa sư tử rất ư là náo nhiệt. Trong tửu lâu mấy lão Vương công nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, đều đi ra cửa sổ ngó xuống. Mấy lão lại nhìn sang cửa sổ khác của tửu lâu, thấy quan viên lớn nhỏ đứng đầy, có người nhịn không được chạy xuống dưới lầu ra bên ngoài đứng xem múa sư tử.
Mấy vị Vương gia vừa xem náo nhiệt vừa thì thầm với nhau: "Lão Khang thân vương này không biết là đang làm cái gì, sao lại tự mình đứng ra mở Tửu lâu vậy? Tửu lâu dưới danh nghĩa của lão không trăm cái thì cũng phải đến mấy chục, làm sao lần này lại gióng trống khua chiêng mời khách đến ăn mừng náo nhiệt như vậy?" Người khác lại nói: "Phỏng chừng là lão cả ngày buồn quá, mở cửa hàng để giải sầu." Trần Đấu nghe vậy cao hứng thầm trong lòng, xem ra tất cả mọi người không biết đây chính là tửu lâu do hắn mở…
Đang xem náo nhiệt dưới lầu, bỗng nhiên cửa phòng mở ra… Na San dẫn một đám nha đầu uyển chuyển bước tới, hai tay bưng các khay đồ ăn. Trần Đấu liền mời mọi người ngồi xuống, trên kia sân khấu kịch cũng đã bắt đầu, vài vị vương công liền lớn tiếng hoan hô, tất cả mọi người đều cùng nâng ly. Trần Đấu chợt nhớ ra, Khang thân vương dù sao cũng là đến đây giúp hắn…Người ta rõ ràng là làm mọi việc vì mình, nếu không mời lão một li thì đúng là quá sơ xuất, liền xin lỗi mọi người đoạn đi xuống lầu.
Bên này Khang thân vương cũng đang chơi đùa rất thoải mái, trong tay lão cầm một nắm bạc, thỉnh thoảng vứt ra một hai đĩnh bạc để thưởng cho đám người trong gánh xiếc. Trần Đấu cũng lấy làm thú vị, lấy ra hai ngàn ngân phiếu đưa cho Lý Áp Bằng đổi ra thành bạc nhưng bị Khang thân vương ngăn lại: "Lão ca ở đây vẫn còn nhiều lắm, đủ để chúng ta chơi đùa thoải mái." Nói đoạn phất tay ra hiệu cho đám người hầu mang lên đưa cho hắn một nắm bạc.
Trần đấu thấy vậy cũng không khách khí nữa, cầm lấy rồi ném loạn ra. Phía dưới tức thì trở nên hỗn loạn, mấy chục người đổ xô lại nhặt bạc, nhiều người bị xô ngã lăn quay trên mặt đất. Hai tên một già một trẻ xem cảnh náo nhiệt này đều cùng cười ha hả. Hắn bỗng nảy ra một chủ ý, quay sang nói với Khang thân vương: "Vương gia, sao không vào phòng… Từ trên ném xuống há chẳng phải thú vị hơn sao?" Khang Vương gia nghe vậy mừng rỡ nói: "Ý kiến hay, nhưng lên lầu thì phải ném xa một chút." Nói đoạn liền sai người mang bạc lên lầu, xong cũng quay người đi lên.
Thấy Khang thân vương đã lên lầu, hắn đứng ngoài cửa cũng chẳng có việc gì làm nữa, lấy làm buồn chán bèn dùng sức quăng hết đám ngân lượng còn lại ra ngoài đường, khiến lại nẩy ra một phen đại loạn nữa. Đang muốn đi lên lầu, đột nhiên từ trong đám đông xuất hiện một người, ba chân bốn cẳng chạy tới, tóm chặt lấy cánh tay của hắn nói: "Quế công công dừng bước!..." Hắn vội nhìn kĩ lại, hóa ra là tên thái giám ở Ngự thư phòng Lý Đức Toàn, nghĩ thầm chắc là Hoàng Thượng cho người mang quà đến, liền không khỏi mừng rỡ, chắp tay nói: "Lý công công, ngài sao lại tới đây, có phải là Hoàng Thượng có gì phân phó."
Lý Đức Toàn quay đầu nhìn xung quanh rồi kéo tay Trần đấu đi ra ngoài, thấy sắc mặt hắn có chút khẩn trương, trong lòng Trần Đấu chợt cảm thấy lo lắng, không phải là có chuyện gì nhiễu loạn chứ? Hay là xảy ra chuyện gì làm Hoàng Thượng phật ý? Nghĩ vậy không dám chần chừ chút nào, lập tức đi theo. Trương Đức Biểu thấy vậy liền chạy tới dẹp đám người ra hai bên để hai người đi ra ngoài.
Ra đến ngoài Lý Đức Toàn vẫn không dừng bước, đến khi đi được khoảng hai mươi trượng mới dừng lại. Ở đó, một vị công tử đang đứng xoay lưng lại… Lý Đức Toàn bỗng gập người xuống cung kính nói: "Bẩm chủ nhân, quế công công tới rồi."
Trần Đấu giật mình, khiếp sợ không thôi. Chẳng biết người này là ai? Sao Lý đức toàn phải gọi hắn là chủ nhân? Chẳng biết là thần thánh phương nào? Đang bồn chồn trong dạ thì thấy vị công tử nọ đã xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn hắn…
Người này không phải là Ái Tân Giác La Huyền Diệp, đương kim Hoàng Thượng sao? Trần Đấu vừa nhận ra liền muốn quỳ xuống bái lạy, Khang Hi vội vàng ngăn lại, cười nói: "Ta đang vi hành, ngươi đừng có như vậy, làm lộ thân phận của ta mất ."
Trần Đấu liền nở nụ cười, nói: "Hoàng Thượng, người..." Khang Hi vội vàng ngăn lại, quay đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Gọi ta là công tử." Hắn thấy Hoàng thượng làm ra vẻ bí mật, nhịn không được cười ha ha lên. Khang Hi quát khẽ: "Có gì buồn cười, nhìn ta không giống sao?" Hắn đáp: "Giống hay không đâu có quan trọng gì? Ngoại trừ mấy người trong tửu lâu kia, trên đường làm gì có ai nhận ra người?"
Khang Hi lại hỏi: "Thế nào, hôm nay tới nhiều người lắm sao? Có những ai tới vậy?" Trần Đấu đáp: "Cũng tương đối đông, đều là khách do Khang thân vương mời, không ai biết tửu lâu là của chúng ta, lại còn tưởng là của Khang thân vương nữa." Nói xong quan sát sắc mặt của Khang Hi rồi tiếp lời: "Nô tài bán lại cho Khang thân vương một ít cổ phần, rồi để lão Vương gia thay mặt đứng ra làm chủ."
Khang Hi cười ha ha, nói: " Khang thân vương này cũng thật là...Ta chỉ nói hắn chiếu cố nhiều hơn tới Hoa phong lâu, không thể tưởng được hắn lại dồn hết tâm lực giúp ngươi như vậy, thật sự là tiện nghi cho tiểu tử ngươi ." Trần Đấu giờ mới hiểu được, trách không được Khang vương gia lại tự nhiên quan tâm đến tửu lâu như vậy, nguyên lai là bị Hoàng Thượng nhắc nhở.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế