Rêu phong trên mái ngói tường vôi
Căn nhà xưa người ở đâu rồi
Tâm hồn biết có rêu che phủ
Gõ cửa mấy lần tay lại thôi
Chẳng ngại già nua gương mặt ấy
Sợ người nghêng tiếp vẻ xa xôi
Thì năm tháng hởi lâu là vậy
Chưa gặp còn hơn đánh mất rồi.
Ngần ngại lắm nếu đôi mắt ấy
Sẽ thờ ơ ngày tháng chia phôi
Cánh cửa ơi, tốt hơn khép vậy
Biết đâu là nỗi nhớ đơn côi.
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: