“Trên trời sao đêm dằng dặc sáng
Mặt đất lưa thưa đám cỏ già…”
Một cánh rừng già, vang vọng lên một khúc hát phiền muộn, tựa như vang vọng khắp cả Vạn Thú giới. Truyền đến tai lũ thú, làm bọn nó khẽ hoảng, chạy loạn về hang. Còn truyền đến tai Hạ Phàm, hắn vẫn đơ ra không làm gì.
Vì cơ bản lúc này hắn đang tìm cách vô hiệu hoá gần 18 cái Vạn Thú kết tinh trận.
Lão Long Hoàng nói sau khi phá huỷ Vạn Thú linh hồn trận, rồi luân phiên vô hiệu hoá Vạn Thú kết tinh trận thì phong ấn sẽ được phá. Nhưng Hạ Phàm đã không phá nổi Vạn Thú linh hồn trận, thì tốt nhất là vô hiệu hoá mấy cái vòng bát quái này trước. Dù sao thì lão Long Hoàng cũng không có nói là nhất định phải phá huỷ bệ đài trước.
Vạn Thú kết tinh trận thoạt nhìn chỉ là một cái vòng bát quái thông thường, lúc nào cũng toả ra linh khí nhàn nhạt. Nhưng sau một lúc quan sát kỹ, Hạ Phàm thấy bên rìa của nó có rất hiệu hạt châu kỳ lạ, mang một màu lam ảm đạm.
Đưa tay chạm vào, một cảm giác lạnh rét truyền tới tay, làm Hạ Phàm khẽ cau mày, thầm nghĩ Vạn Thú linh hồn trận là trận pháp Hoả hệ, còn cái này lại là trận pháp Băng hệ, hiển nhiên là hai hệ tương khắc với nhau! Sau chúng lại có thể hợp thành một trận pháp phong ấn?
Điều này thật khó hiểu!
“Ừ”
Bỗng bệ đài kêu lên một tiếng, Hạ Phàm khẽ sững người, ánh mắt loé sáng nhảy phốc sang một bên.
“Phụt”
Mặt đất bị đốt thành một mảng đen, Hạ Phàm lau mồ hôi, thầm khen phản xạ của mình thật nhạy. Vừa rồi nếu không phải cơ thể cảm thấy run nhẹ thì chắc gì hắn đã nhận biết sẽ bị Vạn Thú linh hồn trận công kích bất chợt.
Mộc kiếm vẫn còn bảo lưu kiếm khí, Hạ Phàm lúc nảy thử sử dụng để chấn tan đòn hoả công của bệ đài, nhưng cách biệt thực lực lại quá lớn, làm cho mộc kiếm chỉ đỡ được nửa đòn thì liền bị chấn thành tro.
Lúc này vừa phải vô hiệu hoá 18 Vạn Thú kết tinh trận cùng cực lực đề cao cảnh giác đối với những đòn công bất ngờ của Vạn Thú linh hồn trận. Hạ Phàm tinh thần đề thăng đến cực hạn bản thân, cơ thể căng cứng tột độ.
Mắt quan sát những hạt châu màu lam, mà theo như lời lão Long Hoàng nói thì đó “Tiểu khí châu”, chuyên dùng để bổ sung linh khí cho các loại trận pháp lớn.
Nói vậy là vì, tuy gọi là tiểu nhưng thực chất tiểu khí châu linh khí bên trong là cực kỳ nồng đậm, so với một kiếm giả cấp bậc Kiếm Linh còn cao hơn không ít, bởi vậy nó mới được sử dụng trong các loại trận pháp lớn. Còn những loại trận pháp vừa và nhỏ, sử dụng “Tiểu khí châu” chỉ tổ hao phí tiền bạc, mà thay vào đó lưu khí châu sẽ được sử dụng.
Cao cấp hơn tiểu khí châu là khí châu, chính là loại vật lực được sử dụng để cung cấp linh khí cho “Giới”, mà điển hình là Vạn Thú giới này cũng đang được khí châu cung cấp linh khí toàn phần, ở hai phương là Đông và Bắc.
Hạ Phàm theo như lời của lão Long Hoàng, tay thận trọng chạm vào tiểu khí châu, rồi cẩn thận xoay nhẹ nó.
“Rịch”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Hạ Phàm nhẹ nhàng đem tiểu khí châu ra, để lên mặt đất. Rồi tuần tự làm lại quá trình mà mình vừa làm, làm đến thêm 17 lần nữa.
Cứ thế sau vài phút, trên mặt đất đã có 18 viên tiểu khí châu màu lam ảm đạm. Tiểu khí châu là chắc là đã sử dụng khá lâu, nên linh khí gần như sắp khô héo. Bất quá Hạ Phàm cũng hiểu, tiểu khí châu này sử dụng gần vạn năm mà chỉ mới gần hết linh khí, thì e là để nó cạn hết, ít nhất cũng phải mất thêm gần vạn năm nữa.
Vạn Thú kết tinh trận bị Hạ Phàm lấy hết tiểu khí châu, thì liền chuyển sang màu sạm tối, linh khí bị mất hết, vòng bát quái liền thụt xuống đất một thốn. Chứng tỏ nó đã bị vô hiệu hoá.
Tiếp tục với các Vạn Thú kết tinh trận còn lại, Hạ Phàm đã có lần đầu, nên lần thứ hai, rồi thứ ba, thứ bốn tất nhiên là đều thuận lợi lấy những viên tiểu khí châu ra.
“Phù”
Nhìn những vòng bát quái đã thụt xuống toàn bộ, rồi lại nhìn hơn trăm viên tiểu khí châu xung quanh, Hạ Phàm ánh mắt bỗng mê ly.
Mấy viên tiểu khí châu này, ở bên ngoài tuy hắn không biết giá cả bao nhiêu, nhưng chắc rằng sẽ không thể nào rẽ được.
Một viên khí châu có linh khí hơn cả một kiếm giả Kiếm Linh, tựa hồ là rất trân quý. Với chừng này tiểu khí châu, Hạ Phàm có đem bán thì giàu lên là việc khó tránh khỏi. Đến khi đó, với nhiêu ấy tiền lực, Hạ Phàm muốn mua sắm linh dịch, được phẩm cao cấp để tiến giai là đều không khó chi.
Nhưng Hạ Phàm lại thở dài, hắn lấy đâu ra vật để chứa mấy viên khí châu này đây?
Phải chi hắn có một cái Không gian giới chỉ, hay Đai bố không gian thì hay rồi! Cần gì phải vắt não lên thế này, khổ cái thân kiếm sĩ năm giai của hắn.
Trí tưởng tượng bay xa, Hạ Phàm liền choàng tỉnh lại, nhớ ra là Vạn Thú linh hồn trận vẫn còn đó, nên kiếm khí lại toả ra tạo thành một lớp giáp hộ thể cho hắn, chân bước từ từ về phía Vạn Thú linh hồn trận, đồng thời để cao cảnh giác, không dám lơ là đề phòng những đợt công kích bất ngờ của bệ đài. Vắt óc lên suy nghĩ cách để phá huỷ chiếc bệ đài này.
Sở dĩ hắn chọn đi vô hiệu hoá mấy cái Vạn Thú kết tinh trận trước là vì, con người lúc nào cũng thế. Với hai áp lực, ngươi chọn một hay là hai thì cũng đều chịu áp lực, nhưng chí ít một so với hai vẫn dễ thở hơn nhiều, đỡ phải phiền muộn hơn nhiều.
Không dám lại quá gần Vạn Thú linh hồn trận, Hạ Phàm đi vòng quanh nó, dán mắt lên nhìn thật kỹ những chỗ mà hắn nghĩ là yếu nhất của bệ đài. Hòng tìm nơi lý tưởng để chém nó…
“Này”
Bỗng hắn khẽ nhếch miệng cười, nhìn vào một chỗ hơi trũng của bệ đài, tự nói:
- Chỗ này trũng vào, nghĩa là nó vốn lúc đầu không bị trũng. Như vậy thì chứng tỏ là nó đã từng bị người khác công kích ở nơi đó. Vậy thì chắc chắn chỗ đó sẽ mềm hơn mấy chỗ khác. Ha ha, được rồi, chém nó…
Hạ Phàm sững người nhìn quanh, rồi nhớ tới lúc nảy mộc kiếm đã bị một đòn hoả công của Vạn Hoả linh hồn trận đốt ra tro thì liền khổ sở ngồi phịch xuống đất.
Lúc này không có vũ khí, lấy gì phá huỷ bệ đài đây?
Hạ Phàm hết cách, ánh mắt đảo xung quanh, rồi nhìn những chóp đá, sau đó lại nhìn phía sau lưng, nơi mà Hạ Phàm đi vào đây. Bất quá hắn lại chả tìm thấy được cái cây nào, mà lúc nảy đi đến đây, trên đường hắn cũng biết không có cái cây nào cả, hoàn toàn là một chặng đường khô khốc. Một cái cây Hạ Phàm dùng kiếm khí gọt dũa có thể làm ra chục thanh mộc kiếm, nhưng tiếc là không có cây nào.
Còn nơi cánh rừng gần nhất, chí ít cũng cách đây gần cả dặm. Nhiêu đó thời gian, Hạ Phàm tuy cũng không màng gì. Nhưng lão Long Hoàng lúc đưa một phần chỉ dẫn cho hắn, cũng đã nói là phải hoàn thành trong một chiều này, không nên làm chậm trễ! Như vậy sẽ rất có hại!
Hạ Phàm không biết đó là ý gì, nhưng lão đã nói, hắn bất tất phải không làm theo?
Thở dài nhìn bốn phía, tinh thần có chút uể oải, lại lôi Lục Tuỷ linh dịch ra, hớp một ngụm nhỏ, vừa đủ để hắn cảm thấy bình phục thoải mái trở lại.
Hai chân ngồi như xếp bằng, may mà lúc này Vạn Thú linh hồn trận không công kích, nên Hạ Phàm cũng có chút thời gian nghĩ cách phá vỡ bệ đài kia.
Hắn nhìn bầu trời đã dần chuyển xám, nhìn những vì sao vừa vặn mới hé lộ, rồi lại nhìn nửa vầng trăng mờ ảo trên cao. Thở dài:
- Nơi này nếu như không bị tách biệt với thế giới bên ngoài, chắc có lẽ nó đã là một cấm địa truyền thuyết của nhân gian. Tựa như mình lão Long Hoàng thôi, thì ở ngoài cũng chả có ai có thể địch lại. Lại còn mấy viên tiểu khí châu chất ắp cả mấy cái pháp trận nữa, tài lực này, đúng là có chút kinh thiên thật!
- Không biết Vạn Thú giới này là do ai tạo nên nữa? Như thế nào mà lại có thể nhốt cả một vị Long Hoàng như lão Hoàng Long vào đây? Thực lực như vậy, tựu chắc là cũng đứng đầu trong lớp cường giả của thời đại Đại Cổ này rồi!
Tâm ý như được nâng cao một bậc, tinh thần của Hạ Phàm chợt thấy thanh nhuần, sảng khoái hơn một ít. Kiếm giai cũng có dấu hiệu bão hoà, gần như là sắp tụ đủ một tinh trong 12 tinh của Kiếm sĩ năm giai.
Khi tụ đủ 12 tinh, một kiếm sĩ sẽ đột phá từ một giai lên một giai cao hơn. Quá trình này cũng cần bình cảnh, một bình cảnh cũng là 12 tinh, nhưng sự khó khăn khi tiến bậc lại gian nan hơn nhiều lần.
Hữu kinh vô hiểm mà tiến giai, xưa nay đã xuất hiện không ít. Hạ Phàm cũng đã từng trải qua, mặc dù lúc ấy hắn chỉ tiến giai từ Kiếm sĩ ba giai lên bốn giai.
Còn lúc từ bốn lên năm giai, thì Kiếm Tâm trận vừa vỏn vẹn đột phá tầng cao của tầng thứ hai trong 36 tầng nên tâm cảnh lúc ấy được bảo hộ rất chắc, khả năng tiến giai lúc đó cũng là rất cao.
Suy nghĩ một lúc, rồi Hạ Phàm chợt đảo mắt đến mấy viên tiểu khí châu, hai tròng đen không biết sao mà lại ánh lên một nét kỳ dị. Hắn lẩm bẩm:
- Tiểu khí châu này lão Long Hoàng nói mình phải cẩn thận khi lấy ra…Vậy thì, nếu để nó vỡ thì sao? Có gây ra cái gì kinh khủng không?
Điều này hắn không dám nói là an toàn, nhưng hắn lại hiểu rõ cách này là cách duy nhất để thử nghiệm lúc này. Thử xem có thể nhờ mấy viên tiểu khí châu này mà đánh, ném banh bệ đài được không!
“Hô”
Hít một ngụm lãnh khí, hai tay hơi run, Hạ Phàm đi đến nơi mấy viên khí châu, tay đưa xuống nhặt lên một viên, quan sát một lúc, rồi cắn cắn răng, mồ hôi chảy ròng. Liệu mà nó có nổ một trận thật lớn, thì Hạ Phàm chết chắc.
“Hô hô”
Tay động, khí châu bay ra.
“Vù”
Âm thanh xé gió lao đi, cùng lúc Hạ Phàm cũng hoảng sợ chạy nhanh về một phía. “Ù” một cái, thân thể liền chui vào khe đá gần đó, núp.
“Uỳnh”
Tiểu khí châu bay vào bệ đài, một tiếng nổ to vang lên, bụi bay mù mịt, linh khí tán loạn xao động lên một cách hỗn loạn điên cuồng. Những chóp sáng li ti nổ lách tách, bệ đài bị nứt một đường nhỏ, rõ là do viên tiểu khí châu gây ra.
Hạ Phàm ló đầu xem, thì liền thở phào, xem ra hắn đã phán đoán chính xác. Quả thật viên tiểu khí châu này khi ném mạnh thì sẽ sinh ra một vụ nổ lớn, vừa đủ có thể làm cho Vạn Thú linh hồn trận có thể bị tổn thương.
Nhưng lúc này…
“Vù Vù Vù”
Ba cỗ âm thanh trầm thấp vang lên đều, liền theo đó ba luồng hoả công nóng bỏng cũng bay theo sau.
“Uỳnh”
Khe đá mà Hạ Phàm núp, bị bắn cho vỡ vụn, bụi bay loạn. Hạ Phàm hoảng sợ bay ra một bên tránh né, phóng thích kiếm khí hộ thể, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống đất. Hai mắt sợ hãi nhìn vào nơi vừa bị bắn, thở không ra hơi:
- Có cần phải bắn cả ba viên thế không? Chút nữa thì cái mạng nhỏ này cũng tôi luôn rồi! Cái mắm nó!
Vạn Thú linh hồn trận lại phóng hoả công tới, tiếng “Vù Vù” vang lên không ngừng.
Hạ Phàm vừa mới bàng hoàng, đã tiếp tục chạy tránh.
“Uỳnh”
“Uỳnh”
Những đóm lửa bốc cao, để lại trên mặt đất nơi Hạ Phàm lướt qua từng mảng đen kịt khét nghẹt. Hắn lại tiếp tục chạy, lúc này quần áo cũng đã rách tơi tả, da thịt vài nơi bị cháy xém đỏ ửng.
“Vù”
“Uỳnh”
Một màn quyết liệt đang diễn ra, Hạ Phàm vừa né tránh, thì một cỗ hoả công liền phóng tới hướng hắn vừa tránh.
“Uỳnh”
“A”
Rồi bỗng Hạ Phàm dính một kích ngay thân. Làm hắn điên cuồng va vào vách đá, hộc máu liên tục.
Hắn thở hắc ra một búng máu, thân thể co quắp trên mặt đất. Hai tay ôm ngực, hơi thở yếu đến cực điểm. Hắn gắng gượng móc Lục Tuỷ linh dịch ra, run run đưa lên miệng, nhẹ liếm lấy một giọt.
“Hộc”
Một búng máu lại bay ra, Hạ Phàm tiếp tục co quắp, sau cùng nằm im trên mặt đất, lồng ngực chuyển động không đều…!
Vạn Thú linh hồn trận tựa như thấy con mồi bị “diệt”, liền dừng công kích. Một mảnh tịch mịch lại bao trùm cả cấm địa.
Nhưng trên bầu trời, một cái gì đó khá mờ ảo, không rõ lục xanh vàng tím, không rõ hình thù ra sao. Đang chậm rãi kết tụ, rồi từ từ hút sạch linh khí bốn phía trên dưới, phút chốc dần dần hiện rõ ra…
Rốt cuộc, là cái gì?
Bóng hư ảnh dần hiện rõ, một luồng uy áp thiên uy cực kỳ khủng bố khuếc tán rộng ra xung quanh. Mặt đất kêu lên ầm ầm, linh khí tựa như bị bạo tạc mà kêu lên lách tách.
“Ầm”
Hư ảnh chân dậm mạnh xuống đất, mặt đất run lên, nhưng vẫn không hư hại gì. Nó đi đến bên người Hạ Phàm, phía sau toát ra hàng chục hư ảnh dị thú khủng bố, có cự long, có ma ngưu, có hàn viên…tất cả đều là cực phẩm siêu cấp hung thú thời man cổ, thời đại còn lâu hơn cả thời Vạn Cổ mà Hạ Phàm biết đến.
Hư ảnh tay phẩy nhẹ, linh khí liền tụ lại, một đóm linh khí màu lục hiện ra, như một viên cầu nhỏ xoay trên hư không. Rồi phút chốc liền vờn lượn, bay đến bao phủ thân thế thiếu niên bên dưới.
“Úc”
Một ngụm máu được phun ra, Hạ Phàm từ từ mở mắt, cảm thấy cơn đau bỗng biến đâu mất, cả người dường như hữu lực hơn thường gấp mấy lần.
Hắn tay chống thân, đứng dậy, nhưng chưa được lâu, thì đã té ngược ra sau, nửa ngửa người sợ hãi, trừng mắt nhìn hư ảnh khủng bố trước mặt. Thân thể bất giác truyền đến một cảm giác rét run, hai chân suýt nữa kìm chế không nổi mà quỳ xuống, muốn vấn bái hư ảnh không rõ này.
Hư ảnh xao động, nó di lui một bước, thú ảnh sau lưng cũng biến hoá thu liễm đi một phần.
Hạ Phàm bớt run, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó.
Hư ảnh bỗng loé lên quang mang tà dị, bao bọc Hạ Phàm vào bên trong một phiến không gian kỳ lạ.
Phiến không gian này nhìn không khác bên ngoài là bao, nhưng Hạ Phàm biết rõ, nó vốn cùng bên ngoài không có liên hệ gì. Vì hắn thấy trên trời, rõ là không có mặt trời nhưng lại sáng trong, gió không thổi nhưng lại thấy mát, linh khí hắn thử thu nhập cũng không thấy đâu nhưng cơ thể vẫn cảm nhận được những tán linh khí đó.
Hắn bình thường toàn sống trong Vạn Linh sơn, sự việc bên ngoài tất cả đều nhờ Y Y giảng giải cho, nên đối với những sự việc như này, hầu như là hoàn toàn mù tịt.
Nghĩ đến đây, hắn lại thầm nói đến lúc đi đến Già Nam kiếm học viện, nhất định phải nạp một lượng kiến thức thực lớn vào, không thể cứ mãi ngốc thế này được.
Con đường tu luyện, muốn thành cường giả, phải trải qua rất nhiều thứ, từ kỳ ngộ cho đến thiên phú, rồi từ việc kinh lịch hung hiểm cho đến việc trui rèn kiến thức tu luyện phong phú. Hết thảy đều không thể thiếu thứ nào.
…
Hư ảnh ánh mắt bị tử khí phủ dày đặc, đưa mắt nhìn thiếu niên trước mặt, sau chậm rãi cất tiếng, âm giọng có chút khàn:
- Tiểu tử, ngươi thật khá!
Đây là lời khen? Khen cái gì? Hạ Phàm khó hiểu nghĩ, nhưng cũng không nói gì, cánh môi hắn tới giờ vẫn còn run.
Hư ảnh nói tiếp:
- Vạn Thú linh hồn trận do Liệt Di thú hoá hình, lực công kích tựu là Thú Vương ngũ tinh, tốc độ công kích cũng ngang với Phong Viên thú, ngươi có thể tránh đến như thế mới bị trúng đòn, đã là không tồi, hơn nữa trí óc của ngươi cũng khiến ta có chút hài lòng, nghĩ không ra, ngươi lại biết cách dùng tiểu khí châu làm đạn nổ để công kích, thật không tồi, không tồi!
Đầu óc mơ màng, nhưng trong lòng Hạ Phàm lại mãnh liệt chấn động. Vạn Thú linh hồn trận là do một linh thú hoá ra ư? Thực lực Thú Vương, tựa hồ là Kiếm Vương đi! Hơn nữa bóng hư ảnh này nói chuyện giống như hắn là kẻ bày ra mấy trò phong ấn này vậy?
Hạ Phàm không hiểu suy nghĩ!
Nhìn thiếu niên cau mày suy nghĩ, hư ảnh cũng không phàn nàn, chỉ lẳng lặng đánh giá thiếu niên này, lúc lại khẽ gật gù, lúc lại thở dài cảm thán…
Hạ Phàm sau thoáng do dự, mở miệng hỏi:
- Ta còn chưa biết người là ai?
“Ân”
Gật gật đầu, nhưng tử khí quá dày, Hạ Phàm chỉ thấy phần đầu của hư ảnh chuyển động.
Hư ảnh đáp:
- Thời đại ta sống không thuộc kỷ nguyên này, gọi là Man Cổ, mà ta là thủ lĩnh của Thú Thần tộc…
“Ách…”
Sững sờ, Hạ Phàm lau mồ hôi lạnh. Người này muốn nói chính là hắn sống còn lâu hơn cả đại năng thời Vạn Cổ nha! Vạn Cổ là thời đại cách đây xa bao nhiêu chứ? Gần một trăm vạn năm, tía ơi! Nếu vậy thì người trước mặt mình, không phải đã sống hơn một trăm vạn năm rồi sao?
Khiếp!!!
Thấy thiếu niên lộ ra vẻ sợ hãi, hư ảnh lại nói tiếp:
- Ta tên là Diêm Thần…
Nói rồi, không khí trước mặt hư ảnh bỗng chuyển thành mông lung..
“Tăng tăng”
Hạ Phàm đơ người, nhìn tràng cảnh này.
“Ờ, ta đang hồi tưởng…!”
Diêm Thần khẽ ho khan, nói.
Sau lại quay vào vấn đề chính:
- Ngươi chắc đang muốn hỏi xem, ta làm thế nào mà lại xuất hiện nơi này? Vì sao và tại sao đúng không?
“Ân”
- Ngươi, có phải có một tên long tộc đưa ngươi vào đây không?
“Ân”
- Hắn là thủ hạ của ta, bất quá ta lấy đi một phần trí nhớ của hắn về ta, rồi phong ấn hắn vào trong giới này, từ đó nhờ hắn tìm ra một số tên như ngươi, đưa vào đây…
“…”
- Bọn thú trong đây cũng là do ta bắt vào, bất quá nó được sống tự do, không bị gò bó gì cả! Chỉ là, bản thể thần thú của ta lại đang nằm trong một không gian khác, gần như là cách biệt hoàn toàn với không gian này…
“…”
- Ngươi đang tò mò phải không? Ta thực sự thật ra cũng không phải là người trong không gian này, mà vốn ở không gian khác. Hai không gian, cùng tồn tại song song trên một đại lục rộng lớn. Một tên là Thứ Nguyên, một là Bão Nguyên…!
“…”
- Thứ Nguyên, do năng lượng pháp tắc thiên cổ tạo ra, ở đó có Lục Thanh, là Vĩ Thanh, Thượng Thanh, Lôi Thanh, Thái Thanh, Liên Thanh, Phong Thanh cùng Liệt Thanh, Lục Thanh này lại đối lập với Ngũ Hành Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ của Bão Nguyên không gian…
- Được rồi, tóm lại là ta đưa ngươi vào đây, là muốn ngươi tiếp nhận Vạn Thú giới này…
Một ngày dài trôi qua, mây trắng lại chuyển hồng, tịch dương chìm xuống.
Hoàng hôn khẽ buông màn, một ánh vàng bao phủ thế gian.
Hạ Phàm đến giờ vẫn còn đang ngây ngốc. Hắn lúc này đang đứng tại một đỉnh núi cao, nhìn bao quát cảnh vật tựa tiên bồng bên dưới, tà áo vải bay trong gió, hắn tay cầm một miếng mộc bài, siết chặt đến đau tay.
“Tiểu tử ngươi nhớ kỹ, từ nay Vạn Thú giới là của ngươi, tất cả các linh thú của Vạn Thú giới đều là thuộc hạ, là con dân của ngươi. Vì vậy ngươi phải cố gắng tu luyện để bản thân mạnh mẽ hơn, có thế ngươi mới không phụ lòng của ta khi giao Vạn Thú giới cho ngươi…”
“Vạn Thú giới ở phía Bắc có Dược Sơn, trồng đầy các loại dược thảo quý hiếm giúp cho ngươi tu luyện. Phía Tây có Linh Các Cốc, có đầy đủ các loại bí tịch, công pháp từ sơ đến cao giai, bất quá để vào được, ngươi cần phải có thực lực tương ứng để phá bỏ phong ấn, ấy cũng xem như là một thử thách ta đặt ra cho ngươi…”
“Còn về Hoàng Long, thực lực hắn cũng không phải yếu, chí ít nếu ném hắn ra ngoài, thì gần như sẽ là vô địch. Bất quá, ngươi cũng đừng bao giờ làm thế, vì con đường cường giả mà ngươi đi, nhất định ngươi phải tự mình bước. Hiểu không?”
…
Diêm Thần còn đưa hắn một chiếc nhẫn:
“ Không gian giới chỉ này là vật cao cấp, trữ lượng tựu nhiên là gấp ba lần loại giới chỉ bình thường, xem như là một tiểu vật ta cho ngươi…”
Hạ Phàm liền sáng mắt, Không gian giới chỉ thứ này ở bên ngoài tuyệt là có giá không hề rẻ. Chí ít nếu hắn muốn mua, thì tích góp một hai năm là không đủ. Một chiếc gần một nghìn linh thạch hạ phẩm, trong khi đó hắn gần cả tháng đánh đấm ma thú hạ cấp cũng chỉ có rơi ra được gần mười viên linh thạch mà thôi! Muốn mua thứ này, biết đến khi nào?
Không gian giới chỉ là một chiếc nhẫn hơi thô, phía mặt nhẫn có khắc hình một đầu linh quy, nhẫn màu nâu, nhưng Hạ Phàm lại dùng ánh mắt “Linh tệ” của mình mà thấy nó là một màu vàng.
Không gian giới chỉ thường là có ba tầng lớp, một tầng có 5 ngăn chứa, một ngăn chứa có diện tích chừng 5m vuông, xem xét ra cả ba tầng, thì diện tích có thể chứa lên tới 75m. Hơn nữa thứ mà hắn đang xài, lại là giới chỉ cao cấp, nên diện tích có thể chứa tất nhiên là 225m vuông rồi!
Muốn sử dụng Không gian giới chỉ, chỉ cần niệm chú bằng tinh thần lực, rồi trút linh khí vào giới chỉ, thì nó liền mở ra không gian dự trữ.
Những điều này đều là do con rồng vô sỉ Y Y giảng giải cho hắn lúc rãnh rỗi, nên tựu nhiên là hắn không thể quên được!
…
Ký ức như thác chảy mạnh, trôi đều trong thức hải. Tinh thần mơ màng, Hạ Phàm hít lấy một hơi thoải mái, rồi xoay người rời đi.
Hắn, cần phải ra ngoài rồi!
…
Một ngày này hắn cũng đã đi đến Dược Sơn, lấy về một ít Lục tuỷ thảo, Hoa mộc bì, Linh tê chi… cùng một số dược thảo khác, rồi đem bỏ vào Không gian giới chỉ.
Hắn cũng đến Linh Các Cốc, nhưng bất quá, để vào được tầng đầu tiên có công pháp sơ giai yếu nhất, thực lực hắn yếu nhất phải đạt được Kiếm Sư một giai…
À còn mấy viên tiểu khí châu, Hạ Phàm cũng đã gom hết vào Không gian giới chỉ, điều đó làm cho hắn cảm thấy có chút thành tựu rồi!
Hắn sau khi đã hoàn thành xong hết thảy, cũng không có đi gặp một con linh thú nào, bởi lẽ thực lực hắn vẫn còn quá yếu, gặp bọn chúng chi cho xấu mặt?
Lúc này hắn đi đến một cổng không gian mà lão Diêm Thần nói, bất quá trước mặt chỉ là một vực trời sâu thẳm không đáy, hắc khí lượn lờ dày đặc bên dưới.
Hạ Phàm lấy Giới Hành lệnh ra, trút vào một ít linh khí, lệnh bài liền sáng toả, một luồng ánh sáng từ đó phóng ra trước mặt hắn.
“Rào”
Linh khí bị hút đến, một vòng xoáy hỗn loạn đang vận động điên cuồng dần lộ ra, Hạ Phàm chân điểm nhẹ, thân thể liền nhảy vào trong đó, rồi phút chốc liền mất tăm.
…
Bên ngoài…
Lão Hoàng Long đang xếp bằng đều tức linh khí toàn thân, chậm rãi điều hoà linh khí khắp cơ thể ổn định lại.
Bất quá, trong thức hải, lão lại đang trò chuyện với con rồng vô sỉ Y Y.
Mà Y Y lại là lần đầu “hiền thục”, chú tâm nghe lão tiền bối này giảng giải về một số truyền thuyết của Nhân Long tộc, hơn nữa còn được lão chỉ điểm rất nhiều về việc tu luyện của long tộc.
Chỉ là Nhân Long tộc cũng có điểm khác Long Tộc chính thống khá nhiều, nên Long Hoàng này cũng không thể tường tận chỉ điểm rõ hết được.
Đang luận bàn, thì Hoàng Long mở bừng mắt, trong hình thù của Y Y đứng bất dậy, nhìn trừng về một cái vòng xoáy thời không không rõ trước mặt, lộ ra vẻ cảnh giác.
“Phịch”
Hạ Phàm lần đầu di chuyển bằng lỗ hỗng thời không, nên rất xui xẻo chạm đất bằng lưng, hắn la oai oái, rồi kêu đau liên tục, bò người dậy.
Bắt gặp lão Long Hoàng đang nhìn mình trố mắt, hắn liền cười:
- Tiền bối, việc ngài giao cho, ta đã làm xong rồi!
“Này”
Hoàng Long ngoái tai, không tin, gắn hỏi:
- Ngươi, nói thật sao?
- Giả được sao?
Hạ Phàm cười.
Lập tức hoá thành một chóm sáng màu đen, Hoàng Long liền rời bỏ thân thể Y Y, một đóm tàn hồn như chớp bay vào cái lỗ đen, trong nháy mắt tiến nhập Vạn Thú giới.
Y Y tỉnh lại, nhìn Hạ Phàm khó hiểu, lay lay xương cốt, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi vỡ bỏ phong ấn Vạn Thú giới được rồi hả?
- Ờ, à mà ngươi sao lại biết?
- Thì lão Long Hoàng nói cho ta chứ đâu, khì khì, ka còn được lão truyền cho nhiều thứ lắm đấy…khì khì, thử tỷ thí không tiểu tử, ta giờ sung mãn lắm, khì khì…!
“Ách…”
“Vù”
Không lâu sau, Hoàng Long trong bản thể đã tiến ra, lão nhìn Hạ Phàm bằng một ánh mắt kỳ lạ, sau lại nhẹ giọng:
- Cảm ơn ngươi, tiểu tử!
Gãi gãi đầu, Hạ Phàm cũng có giúp gì đâu chứ, tất cả đều là lão Diêm Thần bày ra phong ấn, rồi tự gỡ bỏ mà. Bất quá hắn cũng không thể nói ra, vì Diêm Thần đã có nói, đừng bao giờ để lộ việc lão tồn tại cho ai trên thứ không gian Bão Nguyên này…!
“Tiểu tử, những thứ này lần lượt là Hoàn Khí linh dịch, Tụ Khí linh dịch cùng Trúc Tử linh dịch. Nó rất có lợi cho ngươi trong việc tu luyện kiếm sĩ, hơn nữa ta còn có ba bộ bí tịch khí công cao giai là Huyền Tinh công, Ám Kình công cùng Hộ Liên công, tất cả ta tặng cho ngươi xem như cũng là chút tài vật mà ta dùng để cảm ơn ngươi vì việc kia! Nếu bên ngoài ngươi có bị gì nguy trắc, thì cứ đem cái này ra…”
Vừa nói, Hoàng Long vừa phun ra một viên long châu mà đen, đưa cho Hạ Phàm, nói tiếp:
- Đây là Truyền Âm Nhân Long châu, khi ngươi có gì nguy hiểm, cứ trút vào nó một ít linh khí, rồi niệm tên của ta ra, thì ta sẽ lập tức tìm đến nơi mà giúp đỡ ngươi ngay!
Hạ Phàm gật đầu, gom những thứ này vào trong Không gian giới chỉ, rồi một lời cáo biệt lão Long Hoàng, sau đó cùng với con rồng vô sỉ Y Y rời khỏi nơi này!
Hoàng Long trầm ngâm nhìn bóng lưng hai người, khẽ cảm thán:
- Tuổi trẻ bây giờ lắm tiền của thật, ngay cả một tên Kiếm Sĩ năm giai mà cũng mua được một cái Không gian giới chỉ, đúng là, Ai…mình già mất rồi sao?
..OoO…
Già Nam thành.
Kiếm Khách chu du hội.
Kiếm Khách chu du hội là hiệp hội của những người chu du trên khắp đại lục Khí Thần, là nơi tập hợp của vô số cường giả trên đại lục, nghe đâu, ở trong hiệp hội này dường như có tới mười gã thành viên cấp bậc Kiếm Vương, hơn nữa còn có một gã phó hội chủ cấp bậc Kiếm Hoàng, thực lực cực kỳ khủng bố. Ở Già Nam thành này, e là ngoại trừ Thần Ảnh hội cùng Già Nam kiếm học viện ra, thì ít có thế lực nào có thể cùng đối kháng trực diện được.
Trong đại sảnh Kiếm đường, lúc này là đầy ắp các bóng thân ảnh đi ra vào, ở giữa sảnh đường có một bức tượng đá to lớn, tuy chỉ là tượng đá nhưng uy áp nó toả ra, không kém gì một vị cường giả đại năng đang trực tiếp hiện thế.
Tượng đá này ba trăm năm trước, do một vị Khí Vương cụ chế tạo ra, nghe nói phải dùng đến tài lực của cả một quốc gia mới có thể tạo ra được một bức tượng như thế, nhưng chút tài lực ấy, chỉ vừa đủ nhét kẻ răng của Kiếm Khách chu du hội mà thôi.
Bức tượng mô phỏng lại hình ảnh của hội trưởng công hội là Thần Phá, hơn ba trăm năm trước thực lực bước vào Kiếm Hoàng lục giai, trên đại lục danh chấn trùng thiên, thập địa mười phương của Khí Thần đại lục hầu như không ai không biết đến tên của ông ta.
Một thân Chiến Kiếm, giáp Hồng Lân, giày Lôi Lân đánh khắp thiên hạ gần như vô địch, kinh diễm trác tuyệt, hữu danh hữu pháp gần như không đủ để tán dương thực lực vô địch của vị này!
Bức tượng có bảo lưu ba phần kiếm khí của Thần Phá Kiếm Hoàng để lại, tựu nhiên khí thế nó phát ra là không hề bình thường.
Hạ Phàm chen chúc trong đám người đông đúc, một thân lam y, hắn chen vào cũng không quá gây chú ý, người ta có liếc nhìn hắn, cũng chỉ đành liếc trở lại, bất quá những kiếm nữ hiệp khách nhìn tới hắn, đồng dạng ai nấy cũng đều hơi sáng mắt cả.
Hạ Phàm vốn từ nhỏ chỉ sống trong Vạn Linh sơn, bốn bề là thực vực xanh tốt, trước nhà lại có một dòng suối xanh linh khí nhàn nhạt chảy, vì vậy mà làn da của hắn nhìn chẳng khác thiếu nữ là bao, trắng nõn nhưng không quá trắng, mịn màng nhưng lại không thiếu phần rắn chắc.
Gương mặt tuấn tú, tụ với một thân thể hoàn mỹ, vóc người Hạ Phàm tuy không cao, nhưng với một thân thể vốn đã hoàn hảo, vừa vẹn tạo ra một thân thể cực kỳ tinh tế.
Một người như hắn, đối với những thiếu nữ quả là một đòn hấp dẫn trí mạng. Bất quá Hạ Phàm không quá để tâm đến những ánh mắt đầy hoả diễm đó, mà chỉ nhẹ nhàng luồn lách qua đám người đông đúc…
Hạ Phàm đi lần này cũng không có mang Y Y theo, vì nó có nói lão Long Hoàng đã chỉ điểm một nơi tu luyện thích hợp với Long tộc bọn nó, vì vậy nó muốn có một chuyến kinh lịch. Thực lưc Y Y có thể tăng cao lên, Hạ Phàm cảm thấy rất hưng phấn, dù sao thì một tộc nhân trong Long Tộc như Y Y, một khi đến độ trưởng thành, thực lực vượt tới một mức nào đó, thì hẳn là một sự trợ lực không hề nhỏ cho hắn!
Việc tiếp nhận Vạn Thú giới, hắn cũng không có nói cho Y Y nghe, cơ bản điều này cũng không thực sự cần thiết, đến một lúc nào đó nói cho nó nghe cũng không phiền hề chi. Hơn nữa linh dịch và dược thảo trong Vạn Thú giới, cũng không phải là thứ một tên Long Tộc như Y Y có thể thoả mãn sử dụng được. Long tộc xưa nay thể chất vốn hoàn mỹ vô khuyết, thân thể có thể tụ lôi phóng sét, ma pháp gần như là không học cũng có thể tinh thông. Như thế thì cần gì dược thảo để tẩm bổ, tẩy tuỷ đây? Hạ Phàm cũng chẳng phải ích kỷ, nhưng nếu cái gì không cần thiết thì tốt nhất là đừng quá quan tâm, phóng rắm làm gì, như thế cũng là thừa!
…
Hạ Phàm đi đến một quầy đấu giá của Kiếm Đường, mở miệng hỏi:
- Khách chủ, ở đây có tiếp nhận đấu giá tài vật không?
Khách chủ là tên chung của những kiếm khách chịu trách nhiệm tiếp nhận sinh ý ở phòng đấu giá của Kiếm Đường, chức vụ này cũng không quá quan trọng, nhưng lại rất cần thiết.
Khách chủ mặc một bộ áo bào màu lục, thân thể hơi mập, nhoài người nhìn Hạ Phàm, đánh giá hắn một lúc, rồi nói:
- Ở đây chúng ta chỉ tiếp nhận đấu tài vật, tài liệu, bí tịch, dược liệu trung giai trở lên, ngươi có hay là không có?
Ánh mắt lộ ra chút khinh thường, dù sao thì tên thiếu niên trước mặt tuy vẻ ngoài có hơi tuấn tú hơn hắn một chút, nhưng xem ra vẫn là một tên tu luyện giả nghèo nàn, áo quần trên người đều được làm từ vải thô rẻ tiền, thử hỏi như thế hắn có khinh thường hay không? Hắn còn cảm thấy nói chuyện với tên này là một việc khá mất mặt, hắn là ai chứ? Khách chủ nha? Ở trong Kiếm đường này có ai mà không khép nép với hắn? Chức tuy không cao nhưng trăm người vẫn kính trọng hắn đấy thôi!
Hạ Phàm trầm ngâm, mỉm cười:
- Có chứ!
“Ồ”
Khách chủ hơi ngạc nhiên, ngẫm lại cũng không tin lắm, nên hỏi:
- Vậy ngươi đem thứ đó ra cho ta xem!
“Ách”
Hạ Phàm nhìn nghiêng ngó dọc, chỗ này quá đông người, thứ hắn muốn đem đấu giá lại là thứ quá trân quý, nghĩ vậy nên hắn nhẹ giọng:
- Chỗ này dường như không được!
Khách chủ có vẻ hiểu, nhưng vẻ khinh thường ngày càng nặng, tên này không phải là muốn cướp mình đấy chứ? Bộ hắn tưởng thứ mà một tên nghèo nàn như hắn có là quý lắm sao? Trung giai trở lên cũng tuỳ loại, hắn dám chắc tên thiếu niên kia cùng lắm chỉ có một món đồ trung giai rẻ tiền mà thôi. Một vật như thế mà vẫn ra dáng như thế kia, thì rõ ràng một là hắn muốn cướp, hai là hắn đúng là có đồ quý giá thật. Nhưng tên Khách chủ lại nghiêng về loại thứ nhất hơn.
Khẽ ho khan, hắn cố ý to giọng nói:
- Ngươi cứ đem thứ đó ra đây, ta đảm bảo sẽ không có ai nhảy lên cướp của ngươi đâu!
Hạ Phàm không sợ như vậy, hắn chỉ sợ hắn lấy ra, rồi có tên ác bá nào đó lẻn đi theo, tàn độc ám sát sau lưng hắn thì khổ.
Hạ Phàm cảm thấy khá uất ức, nói:
- Nhưng ta thực là không thể đem nó ra đây mà…
Lời hắn chưa dứt, Khách chủ đã cắt lời, hừ giọng:
- Có đem ra không vậy? Nếu ngươi không có tài vật trung giai trở lên thì xin mời ra khỏi phòng đấu giá này ngay cho! Ta còn nhiều người khác phải giải quyết lắm!
Lúc này những tu luyện giả xung quanh cũng đã chú ý đến tràng cảnh đối thoại này, nên rất nhiều người tò mà bu đông lại, những tên Khách vệ tuy cũng có cấm cản, nhưng khi nhìn thấy vị Khách chủ nổi tiếng khinh người đang tranh cãi với một tên thiếu niên thì cũng có hứng thú đứng xem, vì vậy mà số lượng tu luyện giả bu lại xem ngày càng đông.
Hạ Phàm cắn răng, kiên định nói:
- Ta đem nó ra cũng được. Nhưng ngươi phải hứa là sẽ cho người bảo vệ ta sau khi ta rời khỏi? Được chứ?
Khách chủ có hơi ngây người, cảm thấy tên này có vẻ đang nói rất thật. Chỉ là hắn lại cường thế nói:
- Yên tâm, nếu vật ngươi nói quả là quá quý, thì ta sẽ cho người bảo vệ ngươi an toàn trong Già Nam thành này, một cộng tóc cũng không mất!
Địa vị tuy không cao, nhưng chí ít điều động Khách vệ đi làm việc như thế này thì tên Khách chủ vẫn có chút quyền quyết định.
Những tên tu luyện giả há hốc mồm, cảm thấy tên thiếu niên này nếu như có vật quý như lời hắn nói, thì quả là hời lắm rồi. Được người của Kiếm Khách chu du hội bảo vệ an toàn trong toàn bộ địa phận của Già Nam thành, đây là ý gì chứ?
Đó có nghĩa là ngươi có thể tuỳ tiện chém giết một tên tu luyện giả tự do nào đó mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào! Hơn nữa khi ngươi thực hiện các giao dịch thuộc chi nhánh của Kiếm Khách chu du hội, thì những khoản phí sẽ được giảm tới ba phần…!
Nghĩ mà nuốt nước bọt, bọn tu luyện giả nhìn thiếu niên với một ánh mắt sùng bái, nếu như bọn được nghe một lời như vậy của tên Khách chủ thì thoả mãn quá rồi…!