Liệt Bài Phong nhìn một tên tu luyện giả đi vào, rồi lại đưa mắt nhìn một tu luyện giả đi ra.
Sau cùng đến khi số lượng người ngả giá giảm dần, sau đó là không còn ai. Hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem như lần này vật đã có chủ rồi, bất quá người này có chút quái dị, cả người choàng một tấm choàng đen, linh khí cũng không cảm nhận được, hơn nữa khi đi thì luôn cúi đầu nhìn đất, tựa hồ sợ như ai đó nhìn thấy mặt mình vậy.
Dù sao thì đấu giá cũng đã kết thúc, giá cuối cùng cũng đã xác định được. Hắn thật không quá để tâm đến người kia, cho dù tên kia có muốn làm việc gây rối gì, hắn tự tin sẽ không cho tên kia cơ hội, một phát có thể giết ngay.
Một người ngay cả ba động linh lực cũng không cảm nhận ra, thử hỏi xem hắn có cần để tâm không?
“Vù”
Cầu linh khí bị gỡ bỏ, Liệt Bài Phong cũng gỡ bỏ lồng linh khí, hiện hữu ra trước mặt mọi người.
Hắn nhìn cả đại sảnh, ánh mắt quét qua những khu vực có ba động linh lực mạnh mẽ, thầm than lần này đúng là “Hổ cả bầy bắt được một con rồng” rồi, ở đây có không biết bao nhiêu thế lực, nhưng cái giá ai nấy đưa ra, đều không bằng một góc của người kia, phú hào quả là khác, khi ra giá cũng làm người ta phải choáng ngợp.
“Hô”
Hít sâu một hơi, Liệt Bài Phong lớn tiếng nói:
- Phiên đấu giá tiểu khí châu lần này kết thúc, cái giá cao nhất cũng đã được xác định. Như đã nói ta sẽ không tiết lộ danh tánh của người ra giá cao nhất, mà trong lúc mọi người ngả giá, ta đã có phát cho mọi người một ngọc giản.
Lời hắn nói xong, mọi người liền cầm ngọc giản lên xem, sau lại thấy một màu ảm đạm thì lại dời mắt lên người Liệt Bài Phong, đợi hắn nói tiếp.
- Người ra giá cao nhất, ta sẽ trực tiếp liên hệ rồi tiến hành giao dịch kín. Vì vậy bây giờ mọi người có thể rời đi, riêng những người đã giành được quyền sở hữu các vật phẩm đấu giá lúc trước, xin ở lại tiến hành giao dịch.
Cung cách giao dịch này xưa nay Kiếm Khách chu du hội vẫn luôn dùng, hiệu quả cực kỳ hữu ích, làm như vậy không chỉ người mua an toàn mà uy tín của Kiếm Khách chu du hội cũng ngày càng tăng cao.
Đám tu luyện giả phút chốc nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, duy là một số người đã đấu giá thắng lần trước đều được một Khách Lão dẫn đường đi đến nơi giao dịch vật phẩm.
Riêng Liệt Bài Phong thì vẫn như cũ đứng đó, vì lúc này trên đài vẫn còn người ở lại, dường như là muốn gặp lão.
Huyết Vô Lượng lăng không phi xuống, tà áo đầy hình đồ rắn rết lay trong gió, một cảnh tượng quỷ dị hiện lên, hắn buông cặp mắt tà dị nhìn những tên Khách Vệ, rồi nhẹ nhàng nói với Liệt Bài Phong:
- Liệt Phó Hội Trưởng, không biết chúng ta có thể nói chuyện riêng không?
Liệt Bài Phong nhíu mày, tên này là ai? Cất tiếng là liền muốn mình gặp hắn nói chuyện riêng? Nghĩ hắn là ai chứ? Thiếu chủ Huyết Tộc, Đại thần tử Ma Kim tộc hay là Cung Chủ Dạ Minh tộc?
Hắng giọng, hắn hơi giận, hỏi:
- Ngươi là ai?
“A”
Khẽ giật mình, Huyết Vô Lượng không nghĩ Liệt Bài Phong lại không cho hắn chút sỉ diện, cất tiếng là liền nói không quen. Sao chứ, lần trước người này đến gặp phụ thân hắn hàn huyên, còn không phải hết lời khen ngợi mình tuổi trẻ tài cao sao? Giờ lại nói không quen, hắn muốn đùa mình sao?
Hắn chưa kịp nói, thì Huyết Lão đã lăng không bay lại, hiển nhiên là vừa làm việc gì đó, nên đến trễ.
Lão nhìn Liệt Bài Phong đang đánh giá mình, liền ôn tồn chắp tay, nói:
- Liệt Phó Hội Trưởng, thiếu chủ ta tên là Huyết Vô Lượng, bậc trên là Huyết Lạc Minh.
“Ách”
Cả người chấn động, Liệt Bài Phong quay sang nhìn Huyết Vô Lượng, lại nhìn một mảnh huyết tinh nồng đậm bao quanh hai cánh tay của hắn, thì liền đoán ra sự tình, có chút ái náy, nói:
- Thì ra là Huyết công tử, có lỗi quá, ta thật là không nhận ra. Huyết công tử chớ trách!
Mặc dù Khí Thần đại lục rộng lớn mênh mông, thân là một Bát giai Kiếm Hoàng đỉnh cấp, thực lực danh chấn bát phương không thua kém gì ai, nhưng Liệt Bài Phong biết rằng bản thân mình đứng trước thực lực của Huyết tộc, vẫn còn xa xa không bằng một con kiến, tuỳ ý người ta có thể giẫm lên bất cứ lúc nào.
Khí Thần, không phải là đại lục duy nhất trên thế giới này, mà tồn tại song song nó còn có hằng trăm, hằng nghìn đại lục lớn nhỏ khác. Thế giới này cực kỳ rộng lớn, mà ở trung tâm của thế giới là mười đại lục lớn nhất, thực lực cũng mạnh nhất.
Mà Huyết Tộc chính là một trong những gia tộc được xếp hàng tam lưu ở một trong mười đại lục ấy, đại lục Thần Thiên.
Cho đến nay hắn mặc dù là không biết rõ về thực lực tổng thể của cả đại lục ấy ra sao, nhưng nhìn việc Huyết tộc thực lực có thể đảo hải toàn phần Khí Thần đại lục mà ở đó vẫn chỉ là thế lực Tam lưu thì đã biết rõ sự lợi hại của đại lục ấy rồi.
Thoáng nghĩ cái, hắn đã thấy sợ hãi, gia tộc có gia chủ thực lực bán thần, nhưng chỉ xếp hàng thế lực Tam lưu.
Vậy thì các thế lực Nhị lưu, Nhất lưu thực lực sẽ mạnh tới cỡ nào?
Tộc nhân bán thần, trưởng lão thần cấp, gia chủ….!
…
Tỉnh lại trong cơn mê muội, Liệt Bài Phong chỉnh đốn lại tâm tình, phất tay cho đám Khách Vệ lui xuống, nhìn cho bọn hắn tất cả đã rời khỏi, rồi mời xoay người nhìn sang hai người Huyết Vô Lượng, khoan thai nói:
- Huyết công tử…À, vị này xưng hô là?
Lúc này hắn mới nhớ vẫn còn chưa biết tên lão nhân này, nhưng thử dò xét một chút thực lực lão ta, thì liền sửng sốt.
...Hắn, lại không dò xét được tu vi lão nhân này!
Cười hàm hậu, từng mảng huyết tinh nhạt quanh cơ thể cũng điều khiển cho thu liễm lại. Huyết lão từ tốn đáp:
- Tại hạ là quản gia của thiếu chủ, tự Huyết Hoành.
“Cái gì”
Triệt để ngây ngốc, cái gì chứ, người này là Huyết Hoành sao?
“Oanh”
Đầu nổ vang một tiếng, Liệt Bài Phong chấn kinh nhìn lão nhân thoạt nhìn hiền từ trước mặt, run rẩy hỏi:
- Ngài, ngài là người mà năm mươi năm trước đã từng một thân chém giết Cốt Long trong Vô Tận Ma Hải có thực lực bán thần thú sao?
Nhẹ nhướng mày, Huyết lão hơi ngạc nhiên, nhưng không lộ dị sắc, lão chậm rãi gật đầu, xem như xác nhận.
“Oanh”
Một việc kinh thiên như thế mà lão nhân tên Huyết Hoành này lại có thể nhẹ nhàng gật đầu như vậy, lão xem đó là chuyện giống như chém giết một con ma thú Hoàng cấp bình thường sao? Phải biết rằng lúc ấy nghe đồn rằng Huyết Hoành thực lực chỉ mới bước vào Thất giai Kiếm Hoàng, so với Liệt Bài Phong hắn cũng chỉ là ngang tu vi. Nhưng ai biết được lúc ấy Huyết Hoành lại một phen làm náo động chốn tu luyện, một thân một huyết kiếm chém giết từ đầu bờ Vô Tận Ma Hải đến cuối bờ, giết chết một siêu cấp ma thú Cốt Long thực lực bán thần thú.
Một trận chiến cách nhau đến ba giai, xem như đánh vượt cấp cũng không sai. Nhưng đánh một lần vượt ba cấp thế này, trên Khí Thần đại lục còn có ai có thể làm được?
Mặc dù trận chiến đó Huyết Hoành bị trọng thương phải mai danh ẩn tích, nhưng danh tiếng của lão vẫn truyền xa ngàn dặm, trên đại lục không ai không biết việc đó cả. Xem như là một truyền kỳ của kiếm giả cũng tuyệt không sai.
“Rốt cuộc, một người như Huyết Hoành lại đi làm quản gia cho vị Huyết công tử này, vậy thì…”
Nghĩ tới đây, Liệt Bài Phong lại ngây ra.
“Huyết Hoành, là người của Huyết Tộc…!”
Việc quá dễ dàng để đoán ra, nhưng cũng không thể trách Liệt Bài Phong được, hắn vốn chỉ xem Huyết Hoành là một tu luyện giả tự do có thể nghịch thiên đấu vượt cấp, nào ngờ được một người như thế lại vất vả một thân một kiếm chém giết Cốt Long cho đến trọng thương chứ?
Huyết Vô Lượng nhíu mày cắt ngang dòng suy nghĩ của Liệt Bài Phong, mở miệng nói ra:
- Liệt Phó Hội Trưởng, gia gia ta nhờ ta thông cáo với ngài một việc.
Tay móc ra một ngọc giản truyền âm, có chút khách khí đưa tới trước mặt Liệt Bài Phong, giao xong vật, Huyết Vô Lượng liền nói ra vấn đề chính:
- Những viên tiểu khí châu hôm nay không biết Liệt Phó Hội Trưởng đã xác định cái giá cao nhất là bao nhiêu chưa?
Thực lực của vị Huyết công tử này không tính là quá uy hiếp với Liệt Bài Phong, nhưng bên cạnh hắn còn có Huyết Hoành. Một người có tu vi cực kỳ khủng bố, năm mươi năm trước tu vi nằm tại thất giai Kiếm Hoàng, trải qua hơn năm mươi năm, không biết đã tăng tiến đến cấp độ nào rồi.
Bản thân hắn năm mươi năm từ thất giai tấn lên bát giai Kiếm Hoàng, đã là cực kỳ nhanh trong giới tu luyện. Nhưng ai lại chẳng biết lão nhân truyền kỳ kia vốn không phải người thường, trong năm mươi năm ai biết được lão ấy tấn được bao nhiêu giai đây.
Chỉ dựa vào một tia không thể cảm nhận linh lực của lão nhân này, là Liệt Bài Phong biết rõ, lão vốn đã có tu vi vượt xa hắn.
Không dám bỏ ngoài tai lời Huyết Vô Lượng, nhưng Liệt Bài Phong nghe xong lời này, sắc mặt hơi trầm xuống, bất đắc dĩ nói:
- Huyết công tử, như ta đã từng đề cập, phiên giao dịch này là phiên giao kín, mức giá cả cao nhất chỉ có ta cùng người ra giá mới biết được, còn toàn bộ những ai không can hệ, cho dù là ai đi nữa, ta cũng sẽ không tiết lộ.
“À”
Huyết Vô Lượng trong nội tâm âm thầm khó chịu, hắn lúc này dường như tám chín phần đoán ra người ra giá cao nhất nhất định không phải là hắn rồi. Nếu thật là hắn, thì không lí nào Liệt Bài Phong này lại tỏ vẻ như vậy. Sự việc không thành, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu tột độ, một cơ hội lấy lòng cha hắn chợt đến, nhưng rồi lại vụt khỏi tay. Nếu hắn biết có người ra giá cao như vậy, thì đã sớm tăng cái giá lên đến mức cực hạn, nào sẽ ra giá thấp như vậy?
Bên ngoài miễn cưỡng không lộ ra dị sắc, hắn mỉm cười, khoát tay, nói ra:
- Xem như ta không có hỏi gì đi! Được rồi Liệt Phó Hội Trưởng, ta đêm nay muốn nghỉ tại đây một đêm, không biết ngài có sắp xếp được không?
Thầm thở phào nhẹ nhõm, sinh ý của Kiếm Khách chu du hội, một lời hai lời là cứng rắn hoàn thiện không bao giờ sai phạm luật lệ. Hôm nay vị Huyết công tử mở miệng hỏi hắn việc cấm kỵ này, ban đầu hắn cảm thấy có chút hoảng, nhưng sau khi nghe hắn giải thích, vị Huyết công tử kia liền buông xui không truy thì hắn cảm thấy nhẹ nhõm bội phần. Xem như hắn không muốn đắc tội với ai cả, dù sao thì người ta cũng là thiếu chủ của Huyết tộc lẫy lừng, muốn đắc tội, tuỳ lúc cũng phải xem hắn có cái gan đó không!
Lúc này Huyết Hoành bỗng nhíu mày, lên tiếng:
- Thiếu chủ, Liệt Phó hội trưởng, ta có chuyện phải đi trước, cáo từ.
Huyết Vô Lượng khe khẽ gật đầu, tinh thần lại tâm mê ý loạn, sắc mặt của Huyết lão lúc này thật không tốt, người khác không nhìn ra, nhưng bản thân là thiếu chủ Huyết tộc, trong người chảy xuôi huyết mạch mạnh mẽ của gia tộc, hắn cự nhiên là phát hiện điểm biến hoá trên mặt Huyết lão, trong lòng bất giác sinh ra nghi hoặc: “Huyết lão xưa nay rất ít lộ ra vẻ như vậy, không biết là có chuyện gì đây!”
Liệt Bài Phong không nhận ra điểm này, vẫn duy trì vẻ mặt khách sáo, nói:
- Huyết công tử, mời đi theo ta, ta sẽ sắp xếp cho người một chỗ tốt nhất trong Kiếm Lầu.
“Ân”
…
Kim Tang cau mày chặt, nhìn miếng ngọc giản đang từ từ biến mất, nhìn không được nghiến răng, giận dữ nhìn hắc ảnh đi theo mình, nói:
- Đáng giận, cự nhiên là có kẻ cưỡm tay trên. Hừ, được lắm, dám trước mặt Kim Tang ta làm ra sự tình này, xem ra người này đúng là không muốn sống, ngại không được chết sớm!
Hắc ảnh người run cầm cập, hiển nhiên vừa mới bị đại thần tử giáo huấn một trận. Lúc này hắn nghe đại thần tử nói, sắc mặt liền tái nhợt, khuyên bảo:
- Đại thần tử, người mà có thể đưa ra cái giá cao hơn giá của chúng ta đưa ra, chắc chắn không phải là người tầm thường, thần tử bớt giận, việc này cứ xem như bỏ qua đi, chỉ là ba viên tiểu khí châu thôi mà!
“Hừ”
Kim Tang trừng mắt nhìn hắc ảnh, ánh mắt như nhìn xuyên thấu cơ thể kia, chậm rãi nói:
- Ngươi biết cái gì chứ, ngươi có là tiểu khí châu trên đại lục này là quý hiếm lắm không? Ngay cả Ma Kim đại gia tộc cũng không có bao nhiêu viên tiểu khí châu đâu, ngươi biết chưa hả?
Hắc ảnh đơ người,hắn biết rõ giá trị cùng sự quý hiếm của tiểu khí châu, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Đại thần tử, việc này tốt nhất là thông cáo cho cao thủ trong tộc, nếu không thì chỉ sợ đại...sẽ nổi giận!
Hắn cố tình lấp liếm câu chữ, nhưng vẫn nhận được một ánh mắt rét lạnh của Kim Tang. Kim Tang cả người bùng phát linh lực mạnh mẽ, sôi trào như núi lửa, tựa như biển cả tuôn trào không dứt. Uy áp cấp bậc Nhất giai Kiếm Vương, tựa hồ không ai có thể so với hắn, bản thân hắc ảnh có thực lực Ngũ giai Kiếm Hoàng cũng vậy, hoàn toàn triệt để bị trấn áp, một lời cũng không thốt được.
- Ta đã nói đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó…Bây giờ ngươi mau đi điều tra tung tích của kẻ sở hữu được ba viên tiểu khí châu này, hơn nữa còn tiện tay điều tra luôn tung tích của người xuất ra vật này, ta cần phải moi tài vật của hắn ra!
“Vâng”
Hắc ảnh nuốt nước bọt, thân thể hoá hư ảnh, hắc khí tán ra bốn phía, nháy mắt biến mất.
Kim Tang đồng dạng cũng động, bất quá hắn lại nhẹ ngâm ra một tiếng long ngâm, uy áp không kém một long tộc thực sự, hoá thành một dãy sáng màu vàng, lướt theo chiều gió, hướng thẳng phía Đông mà đi.
Nơi ấy là nơi một dòng chi của Ma Kim đại tộc cắm rễ, mà Bát thúc Kim Tông Triều của hắn cũng ở đó.
…
Hạ Phàm lúc này bỗng thở ra một hơi nhẹ nhõm, luồng hàn khí kia đã biến mất, xem như hắn may mắn thoát một kiếp vậy. Bất quá thứ đó là gì, là một người hay ma nhân, hắn vẫn như cũ mê man không rõ, nhưng dù sao cũng đã được thả lỏng, nên hắn liền đứng dậy, uể oải vươn vay, rồi ngồi đây đợi Liệt Bài Phong đến, thông báo cho hắn cái giá bán ra ba viên tiểu khí châu.
Đồng thời hắn còn muốn báo sự tình kỳ dị vừa rồi cho Liệt Bài Phong biết, xem như nhờ lão bảo hộ mình.
…
Liệt Bài Phong vừa sắp xếp chỗ ở cho Huyết Vô Lượng xong, liền sử dụng ngọc giản thông tri cho vị tài chủ trả giá cao ngất kia đến phòng giao dịch bí mật của Kiếm Đường, tiến hành giao dịch vật phẩm cùng linh thạch.
Mà trước đó hắn cũng đã mở ngọc giản truyền âm của gia gia Huyết Vô Lượng tức Huyết Lạc Minh ra xem, nhưng chỉ là những lời khách sáo về sự giao hảo của hai thế lực, cùng lời mời tham gia đại hội Minh Chiến dành cho lớp cường giả trên đại lục vào ba năm sau…
Những sự việc đó hắn cũng không quá để tâm, dù gì thì Minh Chiến đại hội ba năm nữa mới tổ chức, bây giờ vẫn chưa tới thời hạn, quan tâm nó làm gì cho nhọc. Hơn nữa những việc mà Huyết Lạc Minh thông cáo với hắn, cũng không hề có chuyện gì quá cấp bức quan trọng, vì vậy hắn liền dẹp việc đó sang bên.
Hắn ngồi trong phòng giao dịch mật, linh lực trải rộng, phủ toàn bộ cả Kiếm Đường rộng lớn.
Việc này không khó, chỉ cần đủ tu vi là liền thực hiện được.
Một thân ảnh vận áo bào đen lúc này bỗng đi vào, đôi chân chậm rãi đi trên mặt sàn, đầu cúi thấp, hai tay xỏ vào nhau, nhìn không ra nam hay nữ.
Liệt Bài Phong không quá khó chịu, cười khách sáo, tay chỉ ghế lô bên cạnh, khách sáo:
- Khách quý, mời ngài ngồi!
“Ân”
Thân ảnh ậm ừ gật đầu, cất giọng khàn khàn quỷ dị, không hiểu rõ là do cố tình giấu giọng hay thanh âm vốn đã như vậy.
Thân ảnh ngồi xuống, khẽ ngẩng đầu nhìn Liệt Bài Phong, rồi lập tức cúi xuống, hai tay lúc này cho vào trong người, không biết móc từ đâu ra một chiếc Không gian giới chỉ, nói ra:
- Trong không gian giới chỉ này có đúng 180 viên thượng phẩm linh thạch, được rồi, ta cần vật kia.
Một viên tiểu khí châu giá 60 viên thượng phẩm linh thạch, mà ba viên là 180 viên thượng phẩm linh thạch.
Liệt Bài Phong cầm không gian giới chỉ lên, âm thầm tra xét, thấy đúng là có đủ 180 viên thì liền phất tay, linh lực nhẹ nhàng phóng ra, hắn điểm chỉ trên hư không, liền theo đó một lỗ hổng không gian liền bị xé ra, hắn thò tay vào, trong ánh mắt không thấy rõ của thân ảnh, lôi ra ba viên tiểu khí châu màu xám, cẩn thận đặt trên bàn, hướng thân ảnh nói:
- Đây là ba viên tiểu khí châu, mà bản thân nó chỉ còn năm phần linh khí thì trong lúc ngả giá, ta cũng đã có nói cho quý khách rồi.
Liệt Bài Phong tiễn thân ảnh đi ra ngoài, rồi lập tức mở rộng linh lực bao phủ ra thêm ba phần, triệt để bao phủ toàn bộ khuôn vi Kiếm Khách chu du hội. Hắn làm điều này cốt yếu là vì sự an toàn của vị Khách quý này, nếu như giữa đường người này có gặp chuyện gì không hay, hậu quả hắn gánh chắc chắn không nhỏ. Một người có thể xuất ra một lượng thượng phẩm linh thạch nhiều đến thế, có thể là người thường sao?
Mặc dù người kia không hề có ba động linh lực, dường như không phải là tu luyện giả, nhưng hắn chắc rằng, người kia là một phú hộ giả, hơn nữa còn là một đại phú hộ giả. Người như thế, nếu sau lưng không có người bảo vệ, thì đúng là nực cười.
Bất quá thực sự thì lão cũng không cảm nhận được là có ai đó đang âm thầm hộ vệ cho ngươi này. Ngẫm nghĩ rất có thể người bảo hộ kia tu vi cao hơn cả hắn, nên mới tránh được dò xét, trong lòng Liệt Bài Phong liền đổ mồ hôi lạnh.
Khi nào Già Nam thành lại thực sự Ngoạ Hổ Tàng Long như vậy chứ?
Hạ Phàm dựa người vào ghế lô, tay cầm Kiếm Giảng, trong lòng lại tiến hành mở Kiếm Tâm trận, tiến hành điều hoà linh khí toàn thân, một cảm giác mát lạnh bao phủ cả người.
Kiếm Tâm trận tên Cực Đống tâm linh trận này, mấy ngày qua Hạ Phàm gặp quá nhiều chuyện, nên gần như là quên bén luôn việc tập luyện nó rồi!
Mà lúc này, hắn cũng lôi từ trong Không gian giới chỉ ra ba bộ công pháp mà lão Long Hoàng tặng cho. Ba bộ, theo thứ tự tên là Huyền Tinh công, Ám Kình công cùng Hộ Liên công, đi kèm còn có ba quyển chỉ dẫn luyện công.
Hạ Phàm vứt Kiếm Giảng sang một bên, tập trung nhìn vào những bản chỉ dẫn này.
Vừa nhìn được một lúc, hắn liền cau mày lại, bất mãn lầu bầu:
- Lão Long Hoàng cự nhiên là đưa mình ba quyển công pháp nghịch thiên a! Bất quá không phải sau khi tu luyện liền có thể nghịch thiên, mà là, để tu luyện được nó, trước hết phải có một thể chất nghịch thiên…Giống như thể chất long tộc vậy!
Cái gì chứ, để luyện được Huyền Tinh công, thể chất phù hợp là một thể chất cực kỳ hiếm thấy.
Cái gì Hoả, Kim, Mộc tam hệ tinh thông chứ? Trời ạ, hắn đây còn không có cả một hệ nữa nói chi là tinh thông cả ba hệ?
Muốn giết người sao? Tốt nhất là nên lựa người mà giết! Hắn không có gì để giết đâu!
Hiển nhiên hai bộ công pháp còn lại, yêu cầu thể chất cũng không thua là bao.
Ám Kình công, thể chất chỉ yêu cầu tinh thông hai hệ Thổ và Kim, nhưng trước hết muốn luyện nó, bản thân phải tụ ra được …Thú linh?!
Thú linh, cái gì chứ, xem ta là linh thú sao? Bắt ta tụ ra Thú linh, đệch, đùa ta à!
Còn Hộ Liên công, đây là công pháp phòng thủ duy nhất trong ba bộ công pháp, vì vậy mà yêu cầu của nó còn khắc nghiệt hơn cả hai bộ công pháp kia. Để tu luyện nó, thể chất trước tiên phải tinh thông hai hệ Thuỷ, Hoả, nhưng hai hệ này lại tương khắc với nhau, giống như lửa và nước, muốn dung hợp, nó mà không bạo tạc đã là điều may mắn lắm rồi, nói chi là sở hữu một thể chất như thế trong người.
Ta dựa vào, ba bộ công pháp thế này, tặng cho ta, chi bằng ta đem đi đấu giá còn hơn. Để trong người làm gì mà không học được? Không sai biệt lắm cũng giống như có vạn viên linh thạch mà lại bị rút hết linh khí vậy, một điểm hữu dụng cũng không có!
Thực ra cũng không thể trách Hoàng Long được, lão đưa ra những bộ công pháp này, tất cả đều là công pháp cao giai mà người trong Nhân Long tộc thường tu luyện. Mà cũng bởi vì thể chất Nhân Long tộc vốn đã cường hãn, giống như ngũ hệ đều có sẵn trong người, tu luyện những bộ công pháp này, là một điều dễ dàng.
Có điều là lão lại quên rằng Hạ Phàm vốn chỉ là một tên nhân loại tu luyện kiếm giả, một chút tinh thông về ngũ hệ cũng không có, làm sao mà tu luyện những bộ công pháp đó cho được!
Hạ Phàm thở dài quăng đống công pháp vào Không gian giới chỉ, rồi chậm rãi nhắm mắt, thức hải bỗng loé lên một thân hình màu đen.
Là Hạ Phàm.
Hắn sử dụng tinh thần lực truyền tống thần thức vào trong thức hải, tiến hành mật tu Kiếm Tâm trận, sự tu luyện này trên đại lục không quá mức khó làm. Hạ Phàm bản thân cũng không phải không có ai chỉ điểm, mà là có Y Y bên người, việc mật tu kỳ diệu này cũng chính do nó truyền thụ cho Hạ Phàm.
Thức hải như tiểu đại dương nhỏ, linh khí nhàn nhạt bao phủ chung quanh thân hình Hạ Phàm, hắn xếp bằng giữa tầng không nơi thức hải của mình, cơ thể thả lỏng đến mức tối đa, tinh thần tập trung cao độ.
“Thụ, Tâm, Nan, Tinh, Hà”
Năm đại cảnh giới kiếm tâm trận, từ năm cảnh giới ấy, lại phân chia ra 36 tầng cảnh giới nhỏ.
Tâm phân 8 tầng: Lấy Nguyên làm danh tự chung, thứ tự yếu đến mạnh từ nhất Nguyên đến bát Nguyên.
Nan phân 6 tầng: Xuất, bạo, phá, chấn, trùng, kích. Danh tự tựa như hành động mãnh liệt, mãi không dứt, xuyên xuốt trong sinh mệnh đều luôn tiến hành mạnh mẽ đột phá theo một con đường tu luyện khác người, xem như ngịch thiên.
Tinh phân 6 tầng: Huyền, tiền, địa, thiên, tiên, tinh. Danh tự hoa mĩ, đến cấp bậc tâm trận này, di sơn đảo hải, hái nguyệt bắt sao đã không còn là việc quá khó khăn. Kết hợp với tu vi của người tu luyện, thực lực đi vào một bậc mạnh mẽ kinh thiên.
Hà phân 6 tầng: Liệt, tiên, thần, bá, hoang, cổ. Danh tử chỉ nghe đã thấy hãi, đến bậc này không còn là phàm nhân, siêu việt nhân loại là điều không ngoài dự liệu. Cấp bậc tậm trận cỡ này, kết hợp thực lực chắc chắn siêu việt không kém, thống trị nghìn đại lục trên đại thế giới này là điều không còn là xa vời nữa. Mơ mộng một ngày đi lên con đường tinh không cũng không phải chỉ còn là trong mơ.
Nói thì nói vậy, nhưng ai có thể tu luyện được kiếm tâm trận thực sự hoàn hảo?
Chỉ riêng Cực Đống tâm linh trận này, muốn luyện đến tầng thứ mười đã là một chuyện cực kỳ khó khăn, số người tu luyện tâm trận này không ít, nhưng người luyện được tới tầng ấy, xưa nay tu vi kém nhất cũng là Cửu giai Đại đấu sư.
Nói như vậy để luyện tới cảnh giới Thụ, rồi Nan, Tinh, Hà thực lực không phải tăng dần lên cực lớn sao?
Đến ngay cả một vị Lục giai Kiếm Hoàng nổi tiếng ở Già Nam thành nghe đâu cũng chỉ mới tu luyện đến được cảnh giới Tâm, tầng 2 của tâm trận là Tiền mà thôi. Chỉ bấy nhiêu đó sự tình, là đủ rõ tu luyện kiếm tâm trận cực khổ đến bực nào.
…
Hạ Phàm miệng đọc pháp quyết, tâm tĩnh như mặt hồ, thân hình trong thức hải giờ đây đã có xu hướng hoà nhập vào trong hư không.
Bỗng…
Hắn dang hai tay rộng ra, như muốn hấp thụ vật gì đó, rồi miệng há to, mắt chợt mở trừng trừng.
“Hít”
Hung hăng hít một ngụm linh khí có sẵn trong không gian thức hải, Hạ Phàm hai tay dần thu lại, sắc mặt cũng trở lại như thường. Tay hắn nhẹ để trên ngực, thở hắc, mệt mỏi nói:
- Tâm trận thực quá quỷ dị, may là bước cuối cùng mình nhanh chóng quyết đoán, mở ra một con đường khác, nếu không chưa chắc gì mình đã trở ra mê cung đó được.
Mê cung mà Hạ Phàm nói đến, không phải là mê cung thực sự, mà chỉ là một trạng thái tiến nhập tu luyện của kiếm tâm trận mà thôi. Tiến nhập mê cung ấy, là được nhốt trong một không gian cực kỳ tà dị, liếc mãi chắc cũng không thấy điểm ra. Nếu muốn thoát ra, trừ phi ngươi dùng tinh thần lực của mình mạnh mẽ phá vỡ những bình chướng là những bức tường xung quanh, quyết đoán thì sẽ tìm được nơi trở ra. Ngu muội không tìm được nơi trở ra, thì chỉ có mức tẩu hoả nhập ma, trọng thương xuất khiếu, không có đến một tháng thì đừng mong hồi phục rồi lại tiếp tục tìm đường ra.
Hoàn thành mê cùng này, kiếm tâm trận liền được bão hoà rồi đột phá, tấn lên một tầng cao hơn.
Hạ Phàm lúc này đang ở tầng ba của cảnh giới Thụ, tức là Độ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lập tức thoát ly khỏi thức hải.
“Phù”
Lúc này bên ngoài Liệt Bài Phong cũng đồng dạng đi vào, Hạ Phàm nhìn hắn, khẽ gật đầu, tay quệt mồ hôi chờ hắn nói. Dù gì hắn cũng không có việc cần nói, nếu có chỉ là việc kỳ dị lúc nảy, nhưng nói sau cũng được, không gấp.
Liệt Bài Phong nhìn hắn cười mỉm, ngồi xuống ghế lô rồi lấy từ trong người ra một cái Không gian giới chỉ, nói:
- Đây là 160 viên thượng phẩm linh thạch khi bán ra ba viên tiểu khí châu, trong đó ta đã thu lại 20 viên xem như là phí đấu giá. Còn lại toàn bộ giao cho ngươi!
Vừa nói liền nhẹ nhàng đặt Không gian giới chỉ lên bàn, mắt híp lại, Liệt Bài Phong nói ra:
- Ngươi lần này thật may mắn, số người trả cá cao hôm nay rất nhiều, nhưng không ngờ lại có một vị siêu cấp đại phú hào ra tay, thoáng một cái liền đưa ra cái giá cao ngất, ngay đến ta cũng phải líu lưỡi a!
“Ách”
Hạ Phàm nhìn Không gian giới chỉ, đầu ong ong lên con số 160 viên thượng phẩm linh thạch. Tuyệt đối là chấn kinh, không ngờ cái giá lại được đẩy lên cao như vậy. Hắn có chút ngu thò tay ra, cầm không gian giới chỉ lên, lắc đầu vài cái liền trở lại bình thường, nói:
- Liệt Phó Hội Trưởng, cám ơn ngài, lần sau nhất định ta sẽ còn đến đây!
Liệt Bài Phong theo thói quen vuốt cằm, có chút tiếc khi chả vuốt được sợi râu nào, nói:
- Hạ tiểu ca, lần sau ngươi đến, cứ trực tiếp báo tên ra rồi ta sẽ đích thân tiếp ngươi. Hà hà, lần như nhờ có ngươi, danh tiếng của Kiếm Khách chu du hội cũng được tăng cao không ít, hơn nữa ngươi còn đồng ý bán riêng cho ta bảy viên tiểu khí châu, đáng lẽ người nên cảm ơn là ta mới phải.
Điều này hắn nói một chút giả cũng không có, quả thật hắn đang chiếm tiện nghi của tên thiếu niên này một cách tàn bạo a!
Ba viên tiểu khí châu đấu giá bán được 180 viên thượng phẩm linh thạch, vào tay hắn bảy viên lại chỉ bán được hơn 7000 viên hạ phẩm linh thạch không sai lệch.
180 viên thượng phẩm linh thạch cùng 70 viên thượng phẩm linh thạch, số lượng bất đồng, giá cả lại chênh lệch ngược như thế này, thử hỏi Liệt Bài Phong hắn có chiếm tiện nghi của người ta hay không?
Trời phật phù hộ, con cũng không có quá đáng lắm đâu nha!
Liệt Bài Phong trên mặt hiện tiếu ý, trong lòng vui vẻ tự trêu bản thân!
Hạ Phàm mặt lộ rõ vẻ vui sướng, hắn thu không gian giới chỉ vào người, rồi đứng dậy, hai tay cáo từ Liệt Bài Phong một tiếng, sau đó rời đi.
Bất quá vừa dời chân, hắn lại nhíu mày, quay người nói với Liệt Bài Phong:
- Liệt Phó Hội Trưởng, dường như lúc nảy ta có cảm nhận được một cảm giác rất kỳ quái. Rất lạnh, rất đáng sợ, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào ta trong bóng tối vậy. Liệt Phó Hội Trưởng có biết chuyện này không?
Liệt Bài Phong nghe vậy liền nhướng mày, rồi từ từ cau lại, hắn vuốt cằm, nghĩ thoáng, nói ra:
- Hạ tiểu ca, ngươi cứ yên tâm rời khỏi. Việc này ta sẽ cho người xử lý, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi gặp bất trắc gì trong đại phận Già Nam thành đâu!
- Không biết có thực sự sau lưng thiếu niên này có một đại thế lực chống lưng hay không nữa! Nếu như thế thì một lẩn xuất ra được số tài vật như thế quả là không quá kỳ dị. Nhưng sắc mặt của hắn lúc nảy, rõ ràng là lộ ra vẻ vui vẻ xuất phát từ tâm can, dường như chứng minh hắn mới là kẻ xuất ra tiểu khí châu, linh thạch chính là hắn sẽ giữ lấy toàn bộ.
Sau lại tức giận chửi:
- Má nó, dĩ nhiên là ả ta!
Liệt Bài Phong nhức đầu một thoáng, sau liền đứng dậy ly khai nơi này.
Trong một góc khuất của Kiếm Đường, bóng thân ảnh hôm nọ hiện ra, cau mày, lẩm bẩm:
- Nếu lúc nảy không phải tên gia hảo họ Liệt kia cẩn mật phong toả linh lực trong cả toà Kiếm Đường này thì mình đã sớm cướp hết sạch tài vật của tên kia rồi. Bất quá lúc này hắn tựa hồ không muốn lưu lại Kiếm Khách chu du hội, xem ra là một cơ hội tốt.
- Hừ, tiểu tử, trong sáng không biết cố gắng mà tận hưởng thoải mái, lại đi ra tối để ta bắt được ngươi.
Một tràng cười lại vang lên, như cũ là thanh âm khách khách quái dị. Sau đó thân ảnh lại triệt để biến mất.
…
Hạ Phàm thực ra không có rời khỏi Kiếm Khách chu du hội, mà là đi đến gặp tên Khách chủ, muốn hắn thực hiện lời hứa lúc sáng nay, cho người bảo vệ hắn an toàn trong Già Nam thành này!
Tên Khách chủ giờ này gặp ai kiêu ngạo cũng không nói, nhưng khi gặp được Hạ Phàm, thì cái lưng liền không nhịn được cong xuống thêm một ít, hèn mọn luôn mồm bô loa bô la không ngừng, rồi phân phái hơn mười tên Khách vệ cao cấp tu vi ngũ giai Kiếm Linh đi theo Hạ Phàm, đảm bảo suốt ngày không rời nửa bước, tiến hành bảo vệ trong tối, triệt để khiến cho Hạ Phàm cực an tâm.
…
Mấy ngày trôi qua, Hạ Phàm thuê một phòng trọ ở giữa Già Nam thành. Hắn vùi mình trong căn phòng trọ hơn bảy ngày, hầu như chỉ toàn tiến hành mật tu kiếm tâm trận.
Cực Đống tâm linh trận được hắn chuyên tâm tu luyện không biết mệt mỏi, sau bảy ngày đã có dấu hiệu đạt đến trung tầng của tầng ba kiếm tâm trận là Độ. Mặc dù mọi việc trông khá mau chóng, nhưng mấy lần này Hạ Phàm suýt lúc đã phải tẩu hoả nhập ma, tinh thần lực luôn thường xuyên bị làm cho tiêu hao đến kiệt quệ, cũng nhờ lúc trước hắn đã có mua về thêm một số lượng lớn linh dịch phục hồi cao cấp nên mới có thể hồi phục trở lại như thường được.
Còn nói về tu vi kiếm giả của hắn thì muốn tích luỹ linh khí để tấn cấp, hắn cần phải thường xuyên chạm trán với ma thú, đánh để tích luỹ kinh nghiệm giai cấp cũng như tích luỹ linh khí bão hoà trở thành linh lực bản thân. Mà lúc này thì hắn đang ở trong thành, việc chạm trán như vậy, gần như là khó xảy ra.
Nên việc chờ mong tấn một giai cao hơn trước khi đến Già Nam học viện, Hạ Phàm lựa chọn bỏ qua.
Lúc này hắn đặt hết hi vọng vào Cực Đống tâm linh trận của mình. Dù gì thì hắn cũng đã tu luyện được đến tầng ba của kiếm tâm trận, khả năng được chọn vào học viện cũng là không quá thấp.
…
“Phù”
Hôm nay cần đến Già Nam kiếm học viện ghi danh, Hạ Phàm dậy rất sớm, mau lẹ vệ sinh thân thể rồi rời phòng trọ, hướng phía Đông của thành mà đi.
Già Nam kiếm học viện xưa nay quy củ tuyệt đối nghiêm ngặt, hôm nay kêu ngươi đến ghi danh, ngươi hôm sau lại đến lập tức bị xét bỏ tư cách ghi danh. Xem như đợi đến năm sau rồi hãy đến tiếp tục.
Vừa đi trên con đường rộng lớn cũng đồng dạng tấp nập những người có mục đích như hắn, Hạ Phàm đưa mắt nhìn về đỉnh tháp cao chót vót trong sương mù đằng xa, lòng loé lên tia kiên định, phấn đấu cùng một luồng nhiệt huyết sôi trào như nun nấu được tất cả trở ngại.
Bỗng…
“Úi”
Hạ Phàm mải mê suy nghĩ, cơ thể chợt va vào một thứ gì đó, nhẹ bật người ra sau nửa bước. Hắn ngẩng mặt lên, nhất thời liền nhận được biểu tình hung tợn của người nam tử trước mặt.
Người này thân vận một bộ áo màu trắng đắt tiền, tay đeo đầy nhẫn quý, diện mạo có chút tuấn mĩ, nhưng cặp mắt đầy dâm tà lại làm mặt hắn trông cực kỳ đáng ghét.
Lúc này hắn nửa ngửa người, nửa dựa người vào tay một tên thủ hạ vừa nhanh nhẹn đỡ hắn, sắc mặt dữ tợn nhìn Hạ Phàm, quát:
- Mẹ nó, bộ ngươi không có mắt hả!
Hạ Phàm khẽ nhíu mày, nhưng nói ra:
- Xin lỗi, ta không cố ý.
“Gì hả”
Hắn lập tức hét to, chỉ vào Hạ Phàm, nói với thủ hạ:
- Phế, phế hắn cho ta.
Hạ Phàm lập tức trừng mắt.
Cái gì đây, chỉ đụng hắn một cái thôi mà hắn đã hung dữ đến như vậy, đến khi mình lỡ đập trúng mặt hắn thì hắn sẽ làm ra cái điều gì nữa!
Hắn khó chịu nói:
- Ta đã nói là không cố ý rồi mà.
Lời hắn vừa nói ra, một đường kiếm liền phóng tới. Hạ Phàm bất đắc dĩ phóng ra linh lực, chân nhẹ bật sang bên, quát:
- Thực là muốn đánh nhau sao?
Đám dân chúng đứng hai bên vệ đường quan khán tình cảnh này, vẻ mặt ai nấy đều lộ ra vẻ thương hại cho người thiếu niên kia. Đắc tội ai lại không đắc tội, lại đi đắc tội Du Hà công tử nổi danh ác bá, đủ chuyện xấu gì cũng làm. Xưa nay người đắc tội hắn, dù chuyện lớn hay nhỏ, tất cả đều không ai còn nguyên vẹn trở ra từ tay hắn. Nếu không phải mất sạch tu vi thì cũng là bị đánh cho tàn phế, suốt đời còn lại không thể tu luyện được, may ra nhờ đến Y giả đại tông sư cứu chữa thì còn may ra có thể tu luyện bình thường.
Người ác ở trong Già Nam thành này không ít, nhưng vừa ác vừa có điều kiện để ác như Du Hà thì quả là ít.
Thế lực gia tộc hắn trong Già Nam thành là rất lớn, thực lực chỉ thua kém tam đại thế lực kia mà thôi. Việc mà hắn làm, hầu như đều có người trong gia tộc chùi đít. Mà hắn cũng vì vật mà càng trở nên ngang ngược, không bao giờ biết nói lý, gặp ai cũng hung hăng dồn ép, đến rồi trong thành này ai gặp hắn cũng đều tránh né trước vài ba bước chân, không dám đến gần.
Cái này gọi là ác khí lan toả, người ma chớ có thể chạm vào.
….
Đám thủ hạ của Du Hà lao lên, tay ai nấy đều cầm kiếm to lớn, cơ thể nhìn kỹ cũng thấy được một mảng linh khí nhàn nhạt màu lam, chứng tỏ đây là một đám kiếm giả có tu vi Kiếm sư. Hộ vệ kiểu này đối với một gia tộc lớn như là Du gia, tuyệt đối có nhiều vô kể.
Hạ Phàm lúc này nhận ra mình không đem theo vũ khí, hai tay liền hoá trảo, nhưng khi thấy một màn nọ thì sắc mặt lập tức co rút.
Một đám này đều có tu vi Kiếm sư trở lên, hắn vỏn vẹn chỉ là một tên kiếm giả có tu vi Ngũ giai Kiếm sĩ, muốn đối chiến với người ta, xem như là hắn không có phần thực lực đó.
Tám tên Kiếm sư đuổi đánh một tên Kiếm sĩ, sự tình này quá mức trào phúng. Bất quá Du Hà nhìn cảnh này, mày nhướng cười to không dứt, bộ dáng mười phần đắc ý cùng kiêu ngạo.
Muốn nói lý với bổn công tử ư? Đi xuống gặp diêm vương mà hành sự!
Đám dân chúng ngao ngán lắc đầu, nhưng không ai dám lên lên tiếng khuyên can.
Muốn chết sao? Lên là nhập bọn với tên thiếu niên kia luôn đấy!
Hạ Phàm nhìn tám tên Kiếm Sư xông lại, người nào người nấy sắc mặt đều vô cùng dữ tợn, mắt nhìn Hạ Phàm cứ như nhìn một con ma thú béo bở, chỉ hận không được lập tức phóng kém bổ ra làm đôi.
“Vút” “Vút” “Vút”
Ám kình mãnh liệt xuất ra liên miên, tám tên Kiếm Sư đồng loạt thi triển ra tuyệt chiêu công kích, cùng một lúc chém kiếm về phía Hạ Phàm, phân biệt ra những chỗ hiểm nhưng không tẫn mà chém.
Hạ Phàm cả người bỗng phát run, ám kính như có tích tụ hàn băng, chưa chạm đến người hắn mà đã làm cho cơ thể hắn nhịn không được mà trở nên rét lạnh. Cố gắng né đòn, bất quá thực lực hai bên quá cách biệt, chỉ trong phút chốc cả thân thể Hạ Phàm đã bị chém tới mấy kiếm. May mắn là hắn cũng không phải triệt để bị động, nên kiếm chém vào, rất vừa vặn chém hụt những nơi yếu hiểm, xem như chỉ là bị thương hơi nặng, không đến nỗi gần mức có thể bị tàn phế.
Bất quá máu tươi lại thi nhau tuôn trào, làm Hạ Phàm gần như là suýt ngất xỉu.
Du Hà mặt khẽ nhăn lại, không ngờ tên thiếu niên này vậy mà lại không chết bởi tám kiếm này của những tên hộ vệ.
Hắn cau mày trầm tư, xem ra cũng có chút bổn sự, có điều hắn cũng chẳng phải nghĩ nhiều, người đắc tội hắn, một là chết hai là tàn phế, tuyệt không có kết quả thứ ba. Cho dù tên thiếu niên này có bổn sự cỡ nào đi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị làm thịt mà thôi.
Đám hộ vệ tiếp tục xông lại, nhưng lúc này từ trong đám người bu đông, một bóng thân ảnh thiếu nữ được hai tên hộ vệ cao lực lưỡng hộ tống chen qua đám người. Ban đầu là nhìn về phía thiếu niên, sau đó nhìn về phía Du Hà, cặp mắt trừng to giận dữ.
Người thiếu nữ tuổi không quá lớn, nhưng diện mạo lại rất xinh đẹp. Chiếc sóng mũi thon dài, cao nhưng không vút, cặp mi lấp lánh tinh quang mê người, đôi hàng mi cong đầy uỷ mị lại kết hợp với đôi môi đỏ mộng mê người cùng làn da trắng sữa, hợp lại tạo nên một gương mặt tuyệt diễm khuynh sắc khuynh thành, tóm lại là mĩ nữ tuyệt luân.
Thân thể trong bộ áo dài màu lam thướt tha, làm lộ ra những đường cong mê người, chỗ cần “vút cao thật cao” thì liền “vút cao thật cao”, chỗ cần “e lệ thu liễm” thì liền tận lực “thu liễm” mười phần. Nói dáng người này là cái dáng của ma quỷ cũng không phải sai, nhưng tuyệt nói dáng người thiên sứ cũng chẳng phải không đúng.
Đồng dạng trên hông còn có mang một món bảo vật kỳ lạ, có hình thù của một chiếc sáo thon dài, màu lục lam tao nhã.
Băng tâm sáo, bảo vật tuyệt phẩm, có tác dụng làm cho bất cứ tu luyện giả nào dưới cấp bậc Đại kiếm sư đều phải lâm mơ mộng, giống như đang nằm mơ, tuỳ lúc có thể bị người khác đạp ngã bất cứ lúc nào.
Vật này chuyên dùng đối phó những tên nhân loại được “Tôn” là sắc lang, cực kỳ hữu dụng trong mọi tình huống.
Thiếu nữ nhìn đám hộ vệ sắp đánh tới, lập tức cau mày quát khẽ:
- Dừng lại.
Đám hộ vệ sững sờ, còn định xoay sang chém về phía kia một chém. Bất quá khi nhìn thấy người đến là ai thì liền lập tức ủ ê mày mặt, bất đắc dĩ lui về sau, kiếm cũ dẹp luôn vào vỏ.
“Tiểu thư”
“Tỷ”
Cùng lúc Du Hà cũng hô to, bất quá lại nhận được một cái trừng mắt của tỷ tỷ mình là Du Nhã Ny thì liền co đầu rụt cổ, bất giác di lùi ra sau vài bước.
Tỷ tỷ này của hắn bình thường bản tính rất hiền hậu, nhưng hễ làm nàng tức giận thì đối mặt với nàng lúc đó cũng đồng dạng như đối mặt một con mẫu bạo long cực phẩm vậy.
Du Nhã Ny trừng mắt nhìn đệ đệ mình, sắc mặt khó coi liếc nhìn về phía thiếu niên đang nhăn nhó, cả người đầy máu ở đằng xa, tức giận nói:
- Du Hà, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tuyệt ngươi không bao giờ nghe ta hả?
Đối với những việc ác ôn mà Du Hà làm, Du Nhã Ny tất nhiên là biết rõ hết thảy. Chỉ bảo, giáo huấn đến dùng tay chân khuyên bảo đều đã sử dụng, nhưng bản tỉnh ngang ngược vốn đã ăn sâu vào trong tâm can khiến tên đệ đệ này của nàng ngày càng không biết phải trái, làm chuyện xấu khắp nơi. Mà cũng nhờ những việc như vậy, danh tiếng của nàng cũng vì thế mà bị kéo xuống theo tên đệ đệ này. Hết thảy nàng đều rất muốn phẫn nộ một đao chém chết luôn tên đệ đệ này, nhưng dẫu sau cũng là người trong một nhà, nàng không thể nào làm như vậy được.
Du Hà mặt co rút, lộ vẻ sợ hãi. Hắn đối với ai ngang ngược thì được, chứ đối với vị tỷ tỷ này, muốn ngang là liền bị đánh cho nằm thẳng cẳng, muốn ngược thì e rằng liền bị treo xuôi trên đại thụ. Tất cả cũng chỉ vì món bảo vật tuyệt phẩm mê hoặc kia, có nó hắn đã không biết chịu bao nhiêu uỷ khuất rồi.
Du Hà nhìn tỷ tỷ giận dữ, ấp úng trả lời:
- Tỷ tỷ, ta có làm gì đâu? Ta chỉ muốn đùa giỡn với tên thiếu niên này một chút thôi mà!
Du Nhã Ny trợn trừng mắt thành một màu trắng, suýt ngất khi nghe tin tức này.
Gì chứ, đánh người ta đến nỗi quần áo rách tả tơi, da thịt rách khắp nơi, máu chảy đầy thế kia mà kêu là đùa giỡn? Nếu vậy thì khi nào đó mình cũng thử đùa giỡn hắn như vậy mới được, xem như triệt để làm cho hắn “mê muội”, rồi tập biết đều hơn bỏ thối càng quấy ngang ngược đi.
Du Nhã Ny cau mày nhìn Du Hà, khẽ quát:
- Việc này kết thúc tại đây, ngươi mau xéo đi, đừng để ta nhìn thấy cái mặt đáng ghét của ngươi nữa. Bản thân ta làm tỷ của ngươi, nhưng ta thật sự rất muốn đem ngươi đi lăng trì đấy!
Lời nói mang đầy ý phẫn nộ, làm Du Hà không còn đường nói, chỉ biết dạ vâng lui ra sau, rồi lên tiếng dẫn theo mấy tên hộ vệ rời khỏi. Chỉ là trong đầu hắn lại âm thầm cười lạnh: “Tỷ tỷ à, đừng tưởng bề ngoài ta sợ tỷ là tỷ có thể luôn dồn ép ta như vậy. Nếu như không phải trên người ngươi có món bảo vật đó thì ta đã sớm đè ngươi ra làm chuyện rồi. Hừ, chờ đi, vài ngày nữa đại ca kết nghĩa của ta sẽ đến đây, đến lúc đó ngươi chờ xem ta làm cách nào mà thu phục ngươi. Hừ, tỷ cái gì chứ, ta đối với một từ tỷ không có chút uy hiếp, thậm chí còn có chút hưng phấn…Hahaha”
Nhìn Du Hà vẻ mặt kỳ lạ rời đi, Du Nhã Ny không có rãnh quan tâm, mà xoay người đi nhanh lại hướng người thiếu niên sắp không xong. Tay phất cho đám hộ vệ dìu hắn, nhanh chóng đi đến Y xá tiến hành chữa trị.
Hạ Phàm lúc này bị đánh cho muốn ngất xỉu, khí lực hầu như bị rút sạch, có điều thần trí lại cực kỳ minh mẫn. Cực Đống tâm linh trận lúc này đang vận hành điên cuồng bên trong thân thể hắn, chậm rãi tiến hành đóng băng các mạch máu cùng kinh mạch tổn thương lại, xem như làm chậm sự suy yếu của cơ thể. Hơn nữa nó còn tạo ra một luồn hư khí mát lạnh, điều hoà toàn thân của hắn làm cho hắn cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
Bên ngoài bị thương đau đớn, nhưng bên trong lại bảo trì thanh tỉnh, trừ khi bị tổn thương về tinh thần lực thì cả tinh thần cũng sẽ mê man theo.
Đây là tác dụng của sự tu luyện Kiếm tâm trận, cũng vì nguyên nhân này nên hắn mới quyết định chủ tu Kiếm tâm trận mà không phải là Linh sư trận…
Hạ Phàm mơ màng hí mắt nhìn thiếu nữ đi trước mặt mình, âm thầm đánh giá rồi mũi liền chảy ra một dòng máu tươi...
“Zời ạ, cô nàng này tuyệt nhiên lại có vòng mông cực kỳ tròn a!!!”