Mùa xuân xanh!
Mùa xuân là cả một mùa xanh
Giời ở trên cao lá ở cành
Lúa ở đồng tôi và lúa ở
Đồng nàng và lúa ở đồng quanh.
Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh
Tôi đợi người yêu tới tự tình
Khỏi lũy tre làng tôi nhận thấy
Bắt đầu là cái thắt lưng xanh
(Nguyễn Bính)
Mùa xuân chín
Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý bóng xuân sang
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi
Hổn hển như lời của nước mây
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ý vị và thơ ngây
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín
Lòng Trí bâng khuâng sực nhớ làng
Chị ấy năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”.
(Hàn Mặc Tử)
Xuân rụng
Sắc tàn hương nhạt, mùa xuân rụng
Những mặt hồng chia rẽ hết cười
Đỡ lấy đài xiêu, nưng lấy nhụy
Hồn ơi, phong cảnh cũng là người
Duyên mỏng bay theo đỡ sắc buồn
Cho mình hoa rụng cứ xinh luôn
Phút giây hóa bướm lìa cây dạo
Đến đất không nghe một tiếng hờn
Gió tuy nhiu nhíu chỉ đưa hơi
Sương dẫu chưa buông lệ ám trời
Nhưng bóng chiều mau sa nặng lắm
Mà hoa thì nhẹ cánh rơi… rơi…
Trên đồng lỏng lẻo khói giờ cơm
Y lúc sao êm hiện mấy chòm
Thần chết thướt tha nương bóng héo
Bắt đầu đi nhặt những hồn thơm”!
(Xuân Diệu)
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: